- Có ta ở đây, ngươi có muốn chết cũng không được đâu, yên tâm đi, tất cả đều sẽ tốt lên mà thôi!
Diệp Phàm ra sức hít một hơi, rồi sau đó toàn thân huyết khí bốc thành hơi, hóa thành một quầng sáng màu vàng rực rỡ, toàn bộ chui sâu vào trong cơ thể của Lý Hắc Thủy, giúp hắn khu trừ ô quang.
- Đây là huyết khí của con cháu Cổ Hoàng, khó có thể trừ hết được, chỉ cần có một điểm sót lại thì nó sẽ lại sinh sôi nảy nở ra, ta đã bị tra tấn rất nhiều năm, thật sự không kiên trì được lâu nữa!
Lý Hắc Thủy nói.
- Ta dùng thánh huyết tẩy rửa thân thể cho ngươi, nhất định có thể khỏi hẳn.
Diệp Phàm không nói thêm nữa, từ trong thiên linh cái bắn ra một luồng huyết
khí màu vàng hừng hực cháy, xông thẳng lên trời cao, xoay ngược lại, sau đó chui sâu vào trong thân thể của Lý Hắc Thủy.
Thiên đạo cũng cùng cộng minh, các luồng đại đạo vô cùng vô tận đang nở rộ, bao phủ cả Diệp Phàm lẫn Lý Hắc Thủy vào trong, phát ra một luồng hương thom nức mũi, còn có cả các đạo vãn đại đạo xen lẫn vào.
- Khó trách trong sách cổ có ghi lại, máu của Thánh thể đại thành có thể so được với thần dược, tại thời kỳ loạn lạc cực kỳ thảm thiết khi xưa thì Thánh thể đã từng dựa vào nó để cứu sống rất nhiều chiến hữu lâm vào cảnh phải chết...!
Mọi người nhìn thấy máu của Diệp Phàm lại có thể khu trừ được ô quang, ai nấy đều lộ ra sắc mặt vui mừng, vậy là Lý Hắc Thủy sẽ được cứu rồi.
Bỗng nhiên, một mùi dược hương thom nức phát ra, Diệp Phàm lấy ra một cái Ngọc Tịnh Bỉnh, sau khi mở ra phong ấn, lập tức có ba mươi sáu con Tiểu Long dài không đến một tấc vọt ra, khiến cho khắp cả bổn phía bộ lạc đều tràn ngập linh khí.
Phốc!
Diệp Phàm thổi nhẹ một hơi, làm nổ tung mười hai con trong đó, khiến chúng hóa thành một mảnh hào quang sáng hừng hực, bao bọc Lý Hắc Thủy lại, sau đó một lần nữa phong ấn hai mươi bốn con Tiểu Long còn lại vào trong bình.
Đây là các giọt Thần Long Bất Tử Dược lấy được từ Vạn Long Sào, được sinh ra bên cạnh quan tài của Độc Nhân Đại đế, chúng vẫn được Diệp Phàm trân trọng cất giữ, rốt cuộc hôm nay cũng được mang ra trọng dụng.
- Là Bất Tử Thần Dược a, khởi tử hồi sinh cũng không thành vấn đề, ngược lại còn có thể đạt được rất nhiều đầy chỗ, có thể thoát thai hoán cốt a!
Các lão nhân Man tộc cũng không giấu được nét ngạc nhiên thán phục.
Ầm!
Cuối cùng, huyết khí màu vàng sôi trào lên, toàn thân Lý Hắc Thủy phát ra tiếng xương cốt va chạm lách cách, hắn không kìm nổi gào lớn lên.
- Tốt rồi, chỉ cần nửa tháng nữa là ngươi lại trở thành một hảo hán, chắc chắn sẽ long tinh hổ mảnh!
Diệp Phàm đứng thẳng lên, toàn thân đều bị mồ hôi thấm đẫm.
- Đúng là một tin tốt, tới đây, chúng ta ăn miếng thịt to, uống bát rượu lớn đi!
Một lão nhân Man tộc cười to nói.
- Ta cũng muốn!
Lý Hắc Thủy đang ngồi khoanh chân trên tòa thần thai nói.
- Ngươi thì cứ ngồi đó mà nhìn chúng ta ăn thịt uống rượu đi!
Rất nhiều người cười to.
- Cứ dường thương cho tốt, đến lúc đó cùng ta giết tới tận Đông Hoang, tìm kiếm tung tích đám người Bàng Bác, Hắc Hoàng, lần này ta sẽ tự minh đi tìm huyết mạch của Cổ Hoàng tính sổ!
Diệp Phàm an ủi.
Cho dù có ai chết đi nữa thì hắn cũng còn có thể tin, nhưng riêng Hắc Hoàng mà ngã xuống thì hắn không bao giờ tin cả, một con chó khiến ngay cả hắn cũng phải nhức đầu vì nó như vậy, chắc chắn có thể sống lâu hơn bất cứ ai.
Diệp Phàm cảm thấy được, cho dù hắn bị người khác làm thịt thì hơn phân nửa con chó chết bầm kia vẫn có thể không nghĩa khí gì mà vui vẻ sống sót.
Lại là một đêm trăng sáng, huyết khí màu vàng tràn ngập trong Man tộc bộ lạc, ù ù như tiếng sấm rền, liên tục trong nửa tháng tiếp theo, ngày nào Diệp Phàm cũng dùng thánh huyết bản thân để thanh tẩy thân thể cho Lý Hắc Thủy, khiến cho rất nhiều người đều phải líu lưỡi.
Điều này căn bản không phải đơn giản chỉ là chữa thương, mà thuần túy chính là trợ giúp tên này tu luyện, Diệp Phàm không tiếc cái giá phải trả, dùng hoàng kim huyết của mình để tẩy rửa thân thể cho hắn, ngày nào cũng thay thánh huyết cho hắn.
Kết hợp với Thần Long Bất Tử Dược, dùng thánh huyết luyện thể, mười mấy ngày nay thì Lý Hắc Thủy dù đau cũng thấy sướng, thoát thai hoán cốt, gần như là thay đổi cả một thân thể cũ, sinh ra một thân thể mới.
Cuối cùng, hắn cũng không còn vẻ uể oải nữa, tinh thần sảng khoái, trên thân thể có ánh sáng huy hoàng chuyển động, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều mang theo âm thanh của đạo.
Năm đó, Diệp Phàm mới vào Thần Thành tại Bắc Vực để đổ thạch, hoàn toàn là dựa vào sự giúp đỡ của Lý Hắc Thủy, chậm rãi tích lũy, sau đó mới có vốn để đánh vỡ lời nguyền.
Vì vậy, hắn không tiếc phải trả giá tất cả, thậm chí còn dùng thánh huyết khắc cả rất nhiều câm ngộ về tinh thần vào trong cơ thể của Lý Hắc Thủy, khiến cho âm thanh đại đạo vang dội trong cơ thể tên này, thu được lợi ích rất lớn.
Trong mười mấy nám trôi qua này, trong quá trình trưởng thành hắn luôn bị đuổi giết, đã trải qua các đau khổ mà người thường khó có thể tưởng tượng nổi, lúc này giống như một lần hóa đạo và tọa hóa, trở thành một nhân vật cấp Giáo chủ.
Bên cạnh đống lửa trại, mỗi người Diệp Phàm, Lý Hắc Thủy, Lệ Thiên, Cơ gia huynh muội, Đông Phương Man đều có một vò rượu lâu năm để trước mặt, mọi người thoải mái chè chén, vô cùng náo nhiệt.
Thinh thoảng, còn có một đám lão nhân đi tới, thổi râu trừng mắt, người sau bưu hàn hơn người trước, cùng bọn họ uống rượu, khiến cho những người trẻ tuổi đều không chịu nổi.
Diệp Phàm không có giấu giếm, kể lại tất ra những chuyện trải qua khi đi tới Tử Vi Cổ Tinh Vực, mọi người vô cùng giật mình, rất lâu cũng không nói nên lời.
Rồi sau đó, Lý Hắc Thủy cũng kể lại những trải qua trong mấy năm nay, đều là cừu tử nhất sinh, có thể kiên trì đến hiện tại cũng đã không dễ dàng gì rồi.
Tử Thiên Đô tuy cũng rất đáng sợ, nhưng là Bàng Bác và Đông Phương Dã đều có thể đánh một trận với hắn được, chủ yếu là bọn họ bị đám người truy đuổi chặn đường, bị vây công mà bại trận.
về phần Sát Thủ Thần Triều viễn cổ, chúng lại càng khó lòng phòng bị hơn, nhắc tới những kẻ này, ánh mắt Lý Hắc Thủy liền đỏ lên, không kìm nổi rơi nước mắt, gia gia Lý Hằng của hắn chính là vì cứu bọn họ mà bị một lão sát thủ dùng trường mâu đóng đinh trên một vách đá, tiên huyết chảy bằng sạch, thi thể bị hong khô trước gió.
- Con bà nó, sớm muộn gì thì ta cũng sẽ bổ đôi chúng nó ra, đạp cho đám Sát Thủ Thân Triều viễn cổ thanh một bãi phân chó!
Hắn nghiến răng, đến cả đôi môi cũng bị cắn bật máu ra.
- Người chết cũng không thể sống lại được nữa!
Diệp Phàm an ủi, cùng hắn uống một bát rượu lớn, nói:
- Chúng ta cũng lập một đại giáo, thế nào?
- Ngươi muốn khai tông lập phái sao, tên là gì?
Cách đó không xa, một lão nhân Man tộc hỏi.
- Thiên Đình!
Diệp Phàm phun ra hai chữ này.
- Cái tên rất dễ nghe, có khí phách rất lớn. Di, không đúng, có chút quen tai, đây chẳng phải là...!
Một lão nhân Man tộc khác có vẻ mặt quái dị.
- Không phải, đâỵ là Thiên Đình khi xưa cơ, là Thiên Đình dùng giết chóc chống lại giết chóc, để cho nó tái hiện hậu thế!
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
Thiên Đình có ý nghĩa rất đặc biệt, thứ nhất, đây là tên của một Sát Thủ Thần Triều viễn cổ, thứ hai, đây là Thần Đình trên trời trong truyền thuyết, theo lời đồn là Thiên Đình mà khi xưa Thanh Đế lúc tuổi già ý muốn lập nên.
- Chỉ cần một ngày Thiên Đình được tái lập, ta sẽ gia nhập vào ngay, đứng trên thiên hạ, tiêu diệt những địch nhân kia!
Lý Hắc Thủy hưởng ứng.
Sau đó, bọn họ nói về các đại địch trong những năm gần đây, Nguyên Cổ thật sự rất đáng sợ, hắn vừa ra tay thì đã không có ai là địch thủ, nếu không có Khổng Tước Vương hiện thân, mọi người đã bị tiêu diệt toàn bộ rồi.
Nguyên Cổ rất coi trọng Yêu Đế Cửu Trảm, nên muốn đoạt nó vào tay, nhưng cuối cùng không thể thành công, bị Xích Long đạo nhân đã đột phá Tiên Tam Trảm Đạo trong nhiều năm cản lại.
- Xích Long đạo nhân rốt cục cũng bước vào trong hàng ngũ Vương giả rồi...!
Diệp Phàm tự nhủ.
Cách đó không xa, một lão nhân già đời của Man tộc cảm thán, nói:
- Nếu không phải do nguyên nhân thiên địa biến đổi, thì làm sao mà các Vương giả trên thế gian lại ít như vậy, làm sao mà Thánh nhân lại khó gặp đến thế!
- May mà, nhiều năm trôi qua như vậy, thiên địa lại bắt đầu biến hóa một lần nữa, một đại thế phồn thịnh sẽ xuất hiện!
Một người khác nói.
Diệp Phàm lên kế hoạch đi về hướng đông, tìm kiếm tại các chiến trường khi xưa, sổng phải thấy người, chết phải thấy xác, cần phải biết rỗ tung tích của các cố nhân ngày xưa đang ở đâu.
- Liễu Khấu thì không cần tìm nữa, chính mắt ta nhìn thấy hắn bị người khác đánh cho hình thần câu diệt, máu thịt vãng ra rồi!
Nhắc tới những điều này, nắm tay Lý Hắc Thủy đã bóp chặt lại, các ngón tay phát ra âm thanh răng rắc.
Ngoại trừ đám người Vương Đằng, Hoa Vân Phi thì còn có một đám cường giả thần bí khác nữa, đến nay vẫn không thể xác định được thân phận bọn họ, từng tiến lên Chuyết Phong của Thái Huyền Môn để giết Trương Vãn Xương, cũng từng phục kích Liễu Y Y khi nàng đi ra ngoài Dao Trì ra ngoài, tuy rằng cũng không thành công, nhưng lại bày ra thực lực kinh người.
Chính những người này đã đuổi giết Ngô Trung Thiên, Khương Hoài Nhân lên trời không đường, xuống đất không lối, Liễu Khấu bị một người trong đó dùng một quyền đánh thành thịt vụn.
- Cố nhân tại Đông Hoang...!
Diệp Phàm nghiến răng, những kẻ này tuyệt đối là nhằm vào hắn mà xuống tay, cuối cùng lại hướng những thù hận này lên trên những người quen biết của hắn.
- Không biết hầu ca như thế nào rồi, nếu không có hắn mấy lần ra tay, chúng ta thật đúng là không sống được đến lúc này đâu!
Nhắc tới Đấu Chiến Thánh Viên, mọi người không khỏi có chút lo lắng, đã lâu mà không có tin tức của hắn rồi, Thiên Hoàng tử phái ra một đám sinh linh cổ, chính là nhằm vào hầu tử này.
Diệp Phàm nói:
- Tìm kiếm cố nhân, tìm gặp Cổ Hoàng huyết mạch, nhân tiện chú ý tới đám người thần bí đó, tiêu diệt các Thần tử của Sát Thủ Thần Triều viễn cổ, chiến trường này chúng ta sẽ tập trung ở Đông Hoang, về phần Vương Đằng, Hoa Vân Phi thì cứ theo ý ta mà làm!
Trong nửa tháng này, khắp vùng đất đều có người cảm nhận được một loại không khí không chút tầm thường, rất khác lạ, thỉnh thoảng còn có sinh linh thái cổ thường xuyên lui tới các nơi.
Rốt cục, từ Bắc Vực truyền đến tin tức, có Tổ Vương thái cổ thức tỉnh, tại nơi mà bọn họ ngủ say, từng có thiên địa dị tượng phát sinh, kinh thế hãi tục.
Áp lực!
Áp lực!
Hít thở không thông!
Đây chính là cảm nhận chung của rất nhiều cường giả Nhân tộc. Đó chính là Tổ Vương thái cổ, là cường giả cấp Thánh nhân viễn cổ, một khi xuất thế có thể quét ngang tất cả, không ai có thể chống cự được.
Trong thời khắc nước sôi lửa bỏng, ngàn cân treo sợi tóc này, Nhân tộc đang ở trong thời kỳ khó khăn, Thánh nhân gần như đều điêu linh cả, lấy cái gì mà ngăn cản đây?
Chỉ có thể mong chờ rằng hai bên sẽ không xâm phạm lẫn nhau, nếu không một khi mà khai chiến, thì chắc chắn cục diện sẽ hoàn toàn là nghiêng về một bên, loại áp lực này cũng khiến cho không biết bao nhiêu Giáo chủ của Nhân tộc bạc trắng cả mái tóc chỉ trong một đêm.
Vào một ngày này, Thần Linh Cốc tại Bắc Vực tỏa ra quang hoa vạn trượng, có sinh linh thái cổ đang phát âm thanh ra ngoài, chấn động núi rừng, như sấm sét trên chín tầng trời đang rít gào.
- Đẻ tránh liên lụy đến người vô tội, Thánh thể của Nhân tộc đến đây quỳ xuống thinh tội!
Thanh âm vô tình này truyền ra, khắp thiên hạ đều bị chấn động, đây chính là muốn bắt Diệp Phàm để khai đao, hắn từng chém rớt thiếu chủ Tử Thiên Đô của Thần Linh Cốc, Vương tộc thái cổ trực tiếp đáp trả bằng cách này.
Diệp Phàm ra sức hít một hơi, rồi sau đó toàn thân huyết khí bốc thành hơi, hóa thành một quầng sáng màu vàng rực rỡ, toàn bộ chui sâu vào trong cơ thể của Lý Hắc Thủy, giúp hắn khu trừ ô quang.
- Đây là huyết khí của con cháu Cổ Hoàng, khó có thể trừ hết được, chỉ cần có một điểm sót lại thì nó sẽ lại sinh sôi nảy nở ra, ta đã bị tra tấn rất nhiều năm, thật sự không kiên trì được lâu nữa!
Lý Hắc Thủy nói.
- Ta dùng thánh huyết tẩy rửa thân thể cho ngươi, nhất định có thể khỏi hẳn.
Diệp Phàm không nói thêm nữa, từ trong thiên linh cái bắn ra một luồng huyết
khí màu vàng hừng hực cháy, xông thẳng lên trời cao, xoay ngược lại, sau đó chui sâu vào trong thân thể của Lý Hắc Thủy.
Thiên đạo cũng cùng cộng minh, các luồng đại đạo vô cùng vô tận đang nở rộ, bao phủ cả Diệp Phàm lẫn Lý Hắc Thủy vào trong, phát ra một luồng hương thom nức mũi, còn có cả các đạo vãn đại đạo xen lẫn vào.
- Khó trách trong sách cổ có ghi lại, máu của Thánh thể đại thành có thể so được với thần dược, tại thời kỳ loạn lạc cực kỳ thảm thiết khi xưa thì Thánh thể đã từng dựa vào nó để cứu sống rất nhiều chiến hữu lâm vào cảnh phải chết...!
Mọi người nhìn thấy máu của Diệp Phàm lại có thể khu trừ được ô quang, ai nấy đều lộ ra sắc mặt vui mừng, vậy là Lý Hắc Thủy sẽ được cứu rồi.
Bỗng nhiên, một mùi dược hương thom nức phát ra, Diệp Phàm lấy ra một cái Ngọc Tịnh Bỉnh, sau khi mở ra phong ấn, lập tức có ba mươi sáu con Tiểu Long dài không đến một tấc vọt ra, khiến cho khắp cả bổn phía bộ lạc đều tràn ngập linh khí.
Phốc!
Diệp Phàm thổi nhẹ một hơi, làm nổ tung mười hai con trong đó, khiến chúng hóa thành một mảnh hào quang sáng hừng hực, bao bọc Lý Hắc Thủy lại, sau đó một lần nữa phong ấn hai mươi bốn con Tiểu Long còn lại vào trong bình.
Đây là các giọt Thần Long Bất Tử Dược lấy được từ Vạn Long Sào, được sinh ra bên cạnh quan tài của Độc Nhân Đại đế, chúng vẫn được Diệp Phàm trân trọng cất giữ, rốt cuộc hôm nay cũng được mang ra trọng dụng.
- Là Bất Tử Thần Dược a, khởi tử hồi sinh cũng không thành vấn đề, ngược lại còn có thể đạt được rất nhiều đầy chỗ, có thể thoát thai hoán cốt a!
Các lão nhân Man tộc cũng không giấu được nét ngạc nhiên thán phục.
Ầm!
Cuối cùng, huyết khí màu vàng sôi trào lên, toàn thân Lý Hắc Thủy phát ra tiếng xương cốt va chạm lách cách, hắn không kìm nổi gào lớn lên.
- Tốt rồi, chỉ cần nửa tháng nữa là ngươi lại trở thành một hảo hán, chắc chắn sẽ long tinh hổ mảnh!
Diệp Phàm đứng thẳng lên, toàn thân đều bị mồ hôi thấm đẫm.
- Đúng là một tin tốt, tới đây, chúng ta ăn miếng thịt to, uống bát rượu lớn đi!
Một lão nhân Man tộc cười to nói.
- Ta cũng muốn!
Lý Hắc Thủy đang ngồi khoanh chân trên tòa thần thai nói.
- Ngươi thì cứ ngồi đó mà nhìn chúng ta ăn thịt uống rượu đi!
Rất nhiều người cười to.
- Cứ dường thương cho tốt, đến lúc đó cùng ta giết tới tận Đông Hoang, tìm kiếm tung tích đám người Bàng Bác, Hắc Hoàng, lần này ta sẽ tự minh đi tìm huyết mạch của Cổ Hoàng tính sổ!
Diệp Phàm an ủi.
Cho dù có ai chết đi nữa thì hắn cũng còn có thể tin, nhưng riêng Hắc Hoàng mà ngã xuống thì hắn không bao giờ tin cả, một con chó khiến ngay cả hắn cũng phải nhức đầu vì nó như vậy, chắc chắn có thể sống lâu hơn bất cứ ai.
Diệp Phàm cảm thấy được, cho dù hắn bị người khác làm thịt thì hơn phân nửa con chó chết bầm kia vẫn có thể không nghĩa khí gì mà vui vẻ sống sót.
Lại là một đêm trăng sáng, huyết khí màu vàng tràn ngập trong Man tộc bộ lạc, ù ù như tiếng sấm rền, liên tục trong nửa tháng tiếp theo, ngày nào Diệp Phàm cũng dùng thánh huyết bản thân để thanh tẩy thân thể cho Lý Hắc Thủy, khiến cho rất nhiều người đều phải líu lưỡi.
Điều này căn bản không phải đơn giản chỉ là chữa thương, mà thuần túy chính là trợ giúp tên này tu luyện, Diệp Phàm không tiếc cái giá phải trả, dùng hoàng kim huyết của mình để tẩy rửa thân thể cho hắn, ngày nào cũng thay thánh huyết cho hắn.
Kết hợp với Thần Long Bất Tử Dược, dùng thánh huyết luyện thể, mười mấy ngày nay thì Lý Hắc Thủy dù đau cũng thấy sướng, thoát thai hoán cốt, gần như là thay đổi cả một thân thể cũ, sinh ra một thân thể mới.
Cuối cùng, hắn cũng không còn vẻ uể oải nữa, tinh thần sảng khoái, trên thân thể có ánh sáng huy hoàng chuyển động, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều mang theo âm thanh của đạo.
Năm đó, Diệp Phàm mới vào Thần Thành tại Bắc Vực để đổ thạch, hoàn toàn là dựa vào sự giúp đỡ của Lý Hắc Thủy, chậm rãi tích lũy, sau đó mới có vốn để đánh vỡ lời nguyền.
Vì vậy, hắn không tiếc phải trả giá tất cả, thậm chí còn dùng thánh huyết khắc cả rất nhiều câm ngộ về tinh thần vào trong cơ thể của Lý Hắc Thủy, khiến cho âm thanh đại đạo vang dội trong cơ thể tên này, thu được lợi ích rất lớn.
Trong mười mấy nám trôi qua này, trong quá trình trưởng thành hắn luôn bị đuổi giết, đã trải qua các đau khổ mà người thường khó có thể tưởng tượng nổi, lúc này giống như một lần hóa đạo và tọa hóa, trở thành một nhân vật cấp Giáo chủ.
Bên cạnh đống lửa trại, mỗi người Diệp Phàm, Lý Hắc Thủy, Lệ Thiên, Cơ gia huynh muội, Đông Phương Man đều có một vò rượu lâu năm để trước mặt, mọi người thoải mái chè chén, vô cùng náo nhiệt.
Thinh thoảng, còn có một đám lão nhân đi tới, thổi râu trừng mắt, người sau bưu hàn hơn người trước, cùng bọn họ uống rượu, khiến cho những người trẻ tuổi đều không chịu nổi.
Diệp Phàm không có giấu giếm, kể lại tất ra những chuyện trải qua khi đi tới Tử Vi Cổ Tinh Vực, mọi người vô cùng giật mình, rất lâu cũng không nói nên lời.
Rồi sau đó, Lý Hắc Thủy cũng kể lại những trải qua trong mấy năm nay, đều là cừu tử nhất sinh, có thể kiên trì đến hiện tại cũng đã không dễ dàng gì rồi.
Tử Thiên Đô tuy cũng rất đáng sợ, nhưng là Bàng Bác và Đông Phương Dã đều có thể đánh một trận với hắn được, chủ yếu là bọn họ bị đám người truy đuổi chặn đường, bị vây công mà bại trận.
về phần Sát Thủ Thần Triều viễn cổ, chúng lại càng khó lòng phòng bị hơn, nhắc tới những kẻ này, ánh mắt Lý Hắc Thủy liền đỏ lên, không kìm nổi rơi nước mắt, gia gia Lý Hằng của hắn chính là vì cứu bọn họ mà bị một lão sát thủ dùng trường mâu đóng đinh trên một vách đá, tiên huyết chảy bằng sạch, thi thể bị hong khô trước gió.
- Con bà nó, sớm muộn gì thì ta cũng sẽ bổ đôi chúng nó ra, đạp cho đám Sát Thủ Thân Triều viễn cổ thanh một bãi phân chó!
Hắn nghiến răng, đến cả đôi môi cũng bị cắn bật máu ra.
- Người chết cũng không thể sống lại được nữa!
Diệp Phàm an ủi, cùng hắn uống một bát rượu lớn, nói:
- Chúng ta cũng lập một đại giáo, thế nào?
- Ngươi muốn khai tông lập phái sao, tên là gì?
Cách đó không xa, một lão nhân Man tộc hỏi.
- Thiên Đình!
Diệp Phàm phun ra hai chữ này.
- Cái tên rất dễ nghe, có khí phách rất lớn. Di, không đúng, có chút quen tai, đây chẳng phải là...!
Một lão nhân Man tộc khác có vẻ mặt quái dị.
- Không phải, đâỵ là Thiên Đình khi xưa cơ, là Thiên Đình dùng giết chóc chống lại giết chóc, để cho nó tái hiện hậu thế!
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
Thiên Đình có ý nghĩa rất đặc biệt, thứ nhất, đây là tên của một Sát Thủ Thần Triều viễn cổ, thứ hai, đây là Thần Đình trên trời trong truyền thuyết, theo lời đồn là Thiên Đình mà khi xưa Thanh Đế lúc tuổi già ý muốn lập nên.
- Chỉ cần một ngày Thiên Đình được tái lập, ta sẽ gia nhập vào ngay, đứng trên thiên hạ, tiêu diệt những địch nhân kia!
Lý Hắc Thủy hưởng ứng.
Sau đó, bọn họ nói về các đại địch trong những năm gần đây, Nguyên Cổ thật sự rất đáng sợ, hắn vừa ra tay thì đã không có ai là địch thủ, nếu không có Khổng Tước Vương hiện thân, mọi người đã bị tiêu diệt toàn bộ rồi.
Nguyên Cổ rất coi trọng Yêu Đế Cửu Trảm, nên muốn đoạt nó vào tay, nhưng cuối cùng không thể thành công, bị Xích Long đạo nhân đã đột phá Tiên Tam Trảm Đạo trong nhiều năm cản lại.
- Xích Long đạo nhân rốt cục cũng bước vào trong hàng ngũ Vương giả rồi...!
Diệp Phàm tự nhủ.
Cách đó không xa, một lão nhân già đời của Man tộc cảm thán, nói:
- Nếu không phải do nguyên nhân thiên địa biến đổi, thì làm sao mà các Vương giả trên thế gian lại ít như vậy, làm sao mà Thánh nhân lại khó gặp đến thế!
- May mà, nhiều năm trôi qua như vậy, thiên địa lại bắt đầu biến hóa một lần nữa, một đại thế phồn thịnh sẽ xuất hiện!
Một người khác nói.
Diệp Phàm lên kế hoạch đi về hướng đông, tìm kiếm tại các chiến trường khi xưa, sổng phải thấy người, chết phải thấy xác, cần phải biết rỗ tung tích của các cố nhân ngày xưa đang ở đâu.
- Liễu Khấu thì không cần tìm nữa, chính mắt ta nhìn thấy hắn bị người khác đánh cho hình thần câu diệt, máu thịt vãng ra rồi!
Nhắc tới những điều này, nắm tay Lý Hắc Thủy đã bóp chặt lại, các ngón tay phát ra âm thanh răng rắc.
Ngoại trừ đám người Vương Đằng, Hoa Vân Phi thì còn có một đám cường giả thần bí khác nữa, đến nay vẫn không thể xác định được thân phận bọn họ, từng tiến lên Chuyết Phong của Thái Huyền Môn để giết Trương Vãn Xương, cũng từng phục kích Liễu Y Y khi nàng đi ra ngoài Dao Trì ra ngoài, tuy rằng cũng không thành công, nhưng lại bày ra thực lực kinh người.
Chính những người này đã đuổi giết Ngô Trung Thiên, Khương Hoài Nhân lên trời không đường, xuống đất không lối, Liễu Khấu bị một người trong đó dùng một quyền đánh thành thịt vụn.
- Cố nhân tại Đông Hoang...!
Diệp Phàm nghiến răng, những kẻ này tuyệt đối là nhằm vào hắn mà xuống tay, cuối cùng lại hướng những thù hận này lên trên những người quen biết của hắn.
- Không biết hầu ca như thế nào rồi, nếu không có hắn mấy lần ra tay, chúng ta thật đúng là không sống được đến lúc này đâu!
Nhắc tới Đấu Chiến Thánh Viên, mọi người không khỏi có chút lo lắng, đã lâu mà không có tin tức của hắn rồi, Thiên Hoàng tử phái ra một đám sinh linh cổ, chính là nhằm vào hầu tử này.
Diệp Phàm nói:
- Tìm kiếm cố nhân, tìm gặp Cổ Hoàng huyết mạch, nhân tiện chú ý tới đám người thần bí đó, tiêu diệt các Thần tử của Sát Thủ Thần Triều viễn cổ, chiến trường này chúng ta sẽ tập trung ở Đông Hoang, về phần Vương Đằng, Hoa Vân Phi thì cứ theo ý ta mà làm!
Trong nửa tháng này, khắp vùng đất đều có người cảm nhận được một loại không khí không chút tầm thường, rất khác lạ, thỉnh thoảng còn có sinh linh thái cổ thường xuyên lui tới các nơi.
Rốt cục, từ Bắc Vực truyền đến tin tức, có Tổ Vương thái cổ thức tỉnh, tại nơi mà bọn họ ngủ say, từng có thiên địa dị tượng phát sinh, kinh thế hãi tục.
Áp lực!
Áp lực!
Hít thở không thông!
Đây chính là cảm nhận chung của rất nhiều cường giả Nhân tộc. Đó chính là Tổ Vương thái cổ, là cường giả cấp Thánh nhân viễn cổ, một khi xuất thế có thể quét ngang tất cả, không ai có thể chống cự được.
Trong thời khắc nước sôi lửa bỏng, ngàn cân treo sợi tóc này, Nhân tộc đang ở trong thời kỳ khó khăn, Thánh nhân gần như đều điêu linh cả, lấy cái gì mà ngăn cản đây?
Chỉ có thể mong chờ rằng hai bên sẽ không xâm phạm lẫn nhau, nếu không một khi mà khai chiến, thì chắc chắn cục diện sẽ hoàn toàn là nghiêng về một bên, loại áp lực này cũng khiến cho không biết bao nhiêu Giáo chủ của Nhân tộc bạc trắng cả mái tóc chỉ trong một đêm.
Vào một ngày này, Thần Linh Cốc tại Bắc Vực tỏa ra quang hoa vạn trượng, có sinh linh thái cổ đang phát âm thanh ra ngoài, chấn động núi rừng, như sấm sét trên chín tầng trời đang rít gào.
- Đẻ tránh liên lụy đến người vô tội, Thánh thể của Nhân tộc đến đây quỳ xuống thinh tội!
Thanh âm vô tình này truyền ra, khắp thiên hạ đều bị chấn động, đây chính là muốn bắt Diệp Phàm để khai đao, hắn từng chém rớt thiếu chủ Tử Thiên Đô của Thần Linh Cốc, Vương tộc thái cổ trực tiếp đáp trả bằng cách này.
/1822
|