Bệnh lão nhân được nữ tử thiên tài dìu đỡ đi về phía trước, chuẩn bị tham dự hội nghị nhỏ giữa Thánh nhân và Tổ Vương, liên quan tới an bình sau này của thiên hạ.
Ở bên ngoài Dao Trì, một chiếc chiến xa cổ đi tới, bên trên phủ đầy vết đao kiếm, nhìn thấy đã biết là trải qua rất nhiều huyết chiến.
Chín con hung thú thái cổ kéo xe, tỏa ra thần quang ngập trời, mỗi con đều khủng bố vô cùng, khí tức dọa người, trong đó có hai còn đã tới gần cảnh giới Thánh nhân.
- Là hắn, Lân Thiên Tổ Vương đến từ Thái Cổ Hoàng tộc Hỏa Lân Động tới rồi.
Không, là Lân Thiên Vương và Cửu Hoàng Vương, những tồn tại đáng sợ đều có hy vọng trở thành Đại Thánh, tung hoành các vực thời thái cổ, khó có thể gặp đối thủ.
Cửu Hoàng Vương năm đó được Đấu Chiến Thánh Hoàng vô thượng khen ngợi một câu. Mà người đến ngang hàng với hắn, tất nhiên là tồn tại rất chói lọi bên trong Cổ tộc.
Rất nhiều Cổ tộc đều tiến lên thi lễ, cảm thấy sự kiện Dao Trì lần này thật sự rất không tầm thường. Cửu Hoàng và Lân Thiên đều tới, có thể nói rõ cổ tộc cực kỳ coi trọng việc này.
Nhưng khiến người ta không ngờ được là Lân Thiên Vương vừa xuống xe liền ngẩn ra, sau đó bước nhanh về phía trước, khom người thi lễ với một lão nhân.
Rất nhiều trưởng giả của cổ tộc đều ngẩn ra. Lân Thiên Vương là loại tồn tại nào chứ? Không ngờ lại thi lễ với một lão nhân thoạt nhìn tương đối bình thường.
- Ra mắt Hồn Thác Đại Thánh.
Lời nói của Lân Thiên Vương vừa thốt lên, kết quả khiến mọi người đều hóa đá, sau đó vang lên những tiếng phịch phịch phịch. Tất cả cổ tộc đều quỳ xuống hô vang Đại Thánh.
Đây là một lão nhân rất bình thường, nếu nói là cổ tộc thì không bằng nói là một gã Nhân tộc còn hơn, lại càng giống một ông già trong thôn dã, ngay cả cách ăn mặc cũng vậy.
Thật sự có một vị Đại Thánh tới đây, khiến đại hội nàỵ càng có vẻ không tầm thường. Kinh động tới nhân vật bậc này khiến mọi người đều rung động.
Một viên cổ tinh có thể có mấy vị Đại Thánh chứ? Trong niên đại mà Cổ Hoàng không xuất thế thì đây là tồn tại vô địch tuyệt đối, trên trời dưới đất khó gặp được địch thủ.
Hồn Thác Đại Thánh danh chấn thái cổ, cả đời chỉ thất bại một lần, bị đối phương dùng một bàn tay trấn áp nhưng tuyệt đối lại không đáng ngạc nhiên. Bởi đó chính là tồn tại không thể chiến thắng — Đấu Chiến Thánh Hoàng.
Ai dám khiêu chiến với Cổ Hoàng chứ? Không nói tới kết quả, chỉ dũng khí này cũng khiến người ta khâm phục rồi. Lúc ấy toàn bộ thái cổ đều chấn động.
Tuỵ rằng Hồn Thác Đại Thánh tự giễu nói rằng đó là muốn chết, không biết trời cao đất rộng là gì nhưng cũng không tổn hao tới uy danh của hắn, ngược lại còn khiến thiên hạ càng thêm khiếp sợ.
Năm đó Đấu Chiến Thánh Hoàng chỉ cười chứ không đả thương hắn, còn nói hắn không tồi, cũng coi như một loại khen ngợi, được Cổ Hoàng tán thưởng.
Ai cũng không ngờ tới cả đời vì Đại Thánh này cũng chỉ có bại một lần, tuy chỉ là nghe đồn nhưng mới đầu mọi người cũng không tin.
Hồn Thác để Lân Thiên Vương đứng lên, cùng tiến vào Dao Trì tịnh thổ, liếc mắt một cái liền thấy Cái Cửu U, thân thể lập tức chấn động.
Hắn không hề đi cùng Lân Thiên Vương nữa mà bước tới trước, đuổi theo bệnh lão nhân nói:
- Nhân tộc ... Thật sự khiến người ta kính sợ mà.
- Nói kính sợ làm gì. Vạn tộc cộng sinh, thiên hạ an bình.
Cái Cửu U cười cười nói.
- Đúng vậy, vua của thái cổ, Đại đế của Nhân tộc đều có đại trí tuệ, đều từng nói những lời này.
Hồn Thác Đại Thánh gật đầu, cảm thán một hồi rồi nói:
- Nhân vật từ Đại Thánh trở lên về sau không nên xuất thế nữa, để cho hậu nhân ra mặt đi.
Cái Cửu U ốm yếu cũng gật đầu nói:
- Ta thấy ngay cả Thánh nhân cũng không nên xuất thế nữa. Chúng ta già cả rồi, nhẫn tâm tiêu diệt một hoàng tộc thì khổ. Huống chi còn có những Tổ Vương huyết khí tràn đầy kia. Bọn họ nếu giận dữ giết tới thi cốt ngàn vạn, đoạn tuyệt mấy tộc cũng không phải không thể. Vì an bình của thiên hạ, vì một chút thanh nhàn của chúng ta thì tốt nhất vẫn để cho bọn họ tự học tập đi.
Hồn Thác Đại Thánh ngẩn ngơ, sau đó cười cười nói:
- Đúng là nên cho thanh niên một chút cơ hội.
Lão nhân Cái Cửu U híp mắt suy nghĩ, nói:
- Tổ Vương, Thánh nhân tu đạo nhiều năm đều đi ra từ trong núi thây biển máu, có tiến hành sinh tử đại chiến gì thì cũng không có mấy tác dụng đột phá. Huyết mạch mạnh nhất của Thái Cổ Hoàng không phải đều đã sống lại sao. Những thiên tài tươi đẹp phấn chấn nhất của vạn tộc đều cần phải có võ đài chứ. Thiên hạ để lại cho bọn họ đi.
- Huyết mạch của Cổ Hoàng đúng là có mấy người, một năm bằng người khác cố gắng trăm năm, thiên phú hiếm có trong thiên cổ. Con cái Đại đế của Nhân tộc trong thời đại hắc ám cũng chưa bị rơi rớt hết phải không? Đại thế như vậy lại trở thành đá lót đường cho Cổ Hoàng thì đúng là tàn khốc.
Hồn Thác Đại Thánh nói.
Trung Hoàng nhìn theo Cái Cửu U đi xa rồi biến mất, trầm mặc một lúc, rất lâu sau mới thở dài. Tuy rằng là cố nhân nhưng hắn cũng không tiến lên gặp mặt, cứ đi thoáng qua như vậy.
Mỗi người đều có con đường riêng, nhân sinh gặp gỡ không giống nhau, quỹ tích cũng bất đồng. Sinh mệnh khi nào còn chưa kết thúc thì còn có thể gặp những chuyện khác nhau.
Mỗi người đều là diễn viên duy nhất trong cuộc đời mình, đồng thời cũng là diễn viên phụ trong cuộc đời người khác, bởi vậy mới đan xen thành một tấm vống lớn.
Diệp Phàm tĩnh tọa tại Dao Trì, đợi rất lâu cũng không thấy bà lão cùng thời với Lão Phong Tử xuất hiện. Hắn thở dài một tiếng. Một thời đại kết thúc rồi.
Một vị Thánh nhân như vậy cuối cùng đã ngã xuống, chết tại nơi tiên quang Bắc Cực sinh ra, lại không có ai biết tới. Thánh nhân lúc tuổi già lại như vậy thật thê lương biết bao, ngay cả người tiễn đưa cũng không có.
Điêu linh, kết thúc.
Gió nổi lên, hoa rơi phiêu linh, tuy còn hương thơm nhưng cũng đại diện cho một thời đại kết thúc.
Gió thật lớn khiến cánh hoa rơi xuống, héo tàn đi. Diệp Phàm ngồi thật lâu, cảm thấy hơi mất mát.
Sự kiện vạn tộc cuối cùng chỉ có Thánh nhân và Tổ Vương thương nghị, người ngoài không biết tới. Bọn họ đối chọi thế nào, thỉnh thoảng lại bộc phát chút tức giận và uy áp, biểu lộ trong hiện trường cũng không hề bình tĩnh.
- Diệp tiểu tử ngươi ở trong này à? Tìm ngươi hơn nửa ngày rồi. Đi nào, đi uống rượu.
Lệ Thiên đi tới, cặp mắt đo đạc không ngừng các mỹ nữ, cười hắc hắc.
- Tiểu Diệp Tử, đi thôi. Hôm nay uống cho thoải mái. Tương lai cuối cùng cũng an bình rồi. Sau đó chúng ta đi giết cái tên Thiên Hoàng tử kia, còn các quả đưa hấu Nguyên Cổ kia.
Lý Hắc Thủy cũng ôm một bình rượu tới.
Diệp Phàm nở nụ cười cũng bọn họ trở về. Phía trước có một đám tuấn kiệt như Nam Yêu, Tề Họa Thủy, Trung Hoàng, Cơ Tử Nguyệt, Dao Trì Thánh nữ, Cơ Hạo Nguyệt, hầu tử, Thần Tàm đạo nhân đang uống rượu, rất là náo nhiệt.
Đoạn Đức đang làm quân sư quạt mo, đưa ra ý kiến lung tung cho Đông Phương Man, khuyến khích hắn đi khiêu chiến Thiên Hoàng tử, giết kẻ đó báo thù cho ca ca hắn.
Lệ Thiên lại vừa hâm mộ vừa hận. Hắn nhìn thấy sư huynh Yến Nhất Tịch của hắn đang nâng chén với một nữ tử Thái Cổ Hoàng tộc.
- %$, một nữ tử thái cổ lại bị sư huynh của ta cuỗm mất. Có hắn ở đây thì ta khó mà làm gì được rồi.
Lê Thiên khó chịu.
- Nàng là Hỏa Kỳ Tử.
Yến Nhất Tịch dường như cảm thấy không có gì, nói ra tin tức thứ nhất. Y phục toàn thân hắn trắng như tuyết, phong thần như ngọc, siêu trần thoát tục.
- Là huyết mạch của Cổ Hoàng, đừng có trêu vao.
Lệ Thiên biến sắc, sau đó nói:
- Để ta đối phó đi.
Mọi người không còn biết nói gì.
Xa xa có một nữ tử áo tím đi qua. Đoạn Đức lập tức gọi Diệp Phàm, nói
- Đó là Tử Phủ Thánh nữ, Tiên Thiên Đạo Thai. Đây là cơ hội tốt đó. Giơ một "gậy" đập tới đi, tương lai có khi lại có một Vô Thủy thứ hai đó.
Mọi người đều trợn trắng mắt nhìn hắn.
Đột nhiên bên ngoài Dao Trì tịnh thổ đại loạn một hồi, náo nhiệt tới mức gà bay chó chạy, có người nguyền rủa, mơ hồ còn có tiếng chó sủa.
Giờ khắc này Diệp Phàm đứng vọt dậy, thần sắc vô cùng kích động nói:
- Hắc Hoàng.
- Có thể sao? Năm đó chính mắt ta nhìn thấy nó chết, vì chúng ta mà chết.
Lý Hắc Thủy xúc động nói.
- Là nó, đúng là nó.
Diệp Phàm vọt về phía ngoài. Những người khác thấy thế cũng đều đứng dậy đuổi theo.
Bên ngoài Dao Trì, một con đại hắc cẩu lè lưỡi, to như con trâu mộng, lông đen toàn thân sáng bóng như tơ lụa đang đứng đó.
- Hắc Hoàng.
Diệp Phàm kích động. Đúng là nó rồi.
- Ngươi còn sống...
Lý Hắc Thủy cũng kích động vọt tới.
Mọi người đều ngẩn ra. Con chó này thực sự chưa chết, vui vẻ đi ra, mạng cũng cứng thật.
- Ngươi vừa xuất hiện đã làm loạn tới gà bay chó sủa rồi?
Phía sau có người cười nói, cũng rất kích động.
- Bổn hoàng là ai, vạn chúng chú mục, phong vân theo ta mà động, thiên địa sáng tò vì ta. Nơi nào có ta thì nơi đó mới có ánh sáng.
Đại hắc cẩu khoác loác, da mặt dày như tường thành.
Ầm!
Bên trong Dạo Trì bộc phát ra một luồng khí tức Thánh nhân, truyền chấn động ra bên ngoài. Rất nhiều người nghe được tiếng trong hội nghị của Tổ Vương.
- Không được. Tuyệt đối không được. Vì sao nhân vật cấp Thánh nhân không thể ra tay?
- Sao?
Mọi người đều kinh hãi. Hiển nhiên cục diện trên hội nghị trở lên bế tắc rồi.
Hắc Hoàng vừa tói Dao Trì, sau khi nghe mấy tiếng hô này lập tức bảo tướng trang nghiêm, toàn thân phát sáng.
- Bổn hoàng cần phải làm một đại sự.
Dứt lời nó phun ra một tờ giấy vàng tỏa sáng vạn trượng, lan ra khí tức vô thượng của Đại đế.
- Đây là gì?
Diệp Phàm kinh ngạc hỏi.
- Pháp chỉ của Vô Thủy Đại đế.
Hắc Hoàng trịnh trọng nói.
- Là thật sao...
- Đúng là thật đó...
Hắc Hoàng gật đầu thật.
Ở bên ngoài Dao Trì, một chiếc chiến xa cổ đi tới, bên trên phủ đầy vết đao kiếm, nhìn thấy đã biết là trải qua rất nhiều huyết chiến.
Chín con hung thú thái cổ kéo xe, tỏa ra thần quang ngập trời, mỗi con đều khủng bố vô cùng, khí tức dọa người, trong đó có hai còn đã tới gần cảnh giới Thánh nhân.
- Là hắn, Lân Thiên Tổ Vương đến từ Thái Cổ Hoàng tộc Hỏa Lân Động tới rồi.
Không, là Lân Thiên Vương và Cửu Hoàng Vương, những tồn tại đáng sợ đều có hy vọng trở thành Đại Thánh, tung hoành các vực thời thái cổ, khó có thể gặp đối thủ.
Cửu Hoàng Vương năm đó được Đấu Chiến Thánh Hoàng vô thượng khen ngợi một câu. Mà người đến ngang hàng với hắn, tất nhiên là tồn tại rất chói lọi bên trong Cổ tộc.
Rất nhiều Cổ tộc đều tiến lên thi lễ, cảm thấy sự kiện Dao Trì lần này thật sự rất không tầm thường. Cửu Hoàng và Lân Thiên đều tới, có thể nói rõ cổ tộc cực kỳ coi trọng việc này.
Nhưng khiến người ta không ngờ được là Lân Thiên Vương vừa xuống xe liền ngẩn ra, sau đó bước nhanh về phía trước, khom người thi lễ với một lão nhân.
Rất nhiều trưởng giả của cổ tộc đều ngẩn ra. Lân Thiên Vương là loại tồn tại nào chứ? Không ngờ lại thi lễ với một lão nhân thoạt nhìn tương đối bình thường.
- Ra mắt Hồn Thác Đại Thánh.
Lời nói của Lân Thiên Vương vừa thốt lên, kết quả khiến mọi người đều hóa đá, sau đó vang lên những tiếng phịch phịch phịch. Tất cả cổ tộc đều quỳ xuống hô vang Đại Thánh.
Đây là một lão nhân rất bình thường, nếu nói là cổ tộc thì không bằng nói là một gã Nhân tộc còn hơn, lại càng giống một ông già trong thôn dã, ngay cả cách ăn mặc cũng vậy.
Thật sự có một vị Đại Thánh tới đây, khiến đại hội nàỵ càng có vẻ không tầm thường. Kinh động tới nhân vật bậc này khiến mọi người đều rung động.
Một viên cổ tinh có thể có mấy vị Đại Thánh chứ? Trong niên đại mà Cổ Hoàng không xuất thế thì đây là tồn tại vô địch tuyệt đối, trên trời dưới đất khó gặp được địch thủ.
Hồn Thác Đại Thánh danh chấn thái cổ, cả đời chỉ thất bại một lần, bị đối phương dùng một bàn tay trấn áp nhưng tuyệt đối lại không đáng ngạc nhiên. Bởi đó chính là tồn tại không thể chiến thắng — Đấu Chiến Thánh Hoàng.
Ai dám khiêu chiến với Cổ Hoàng chứ? Không nói tới kết quả, chỉ dũng khí này cũng khiến người ta khâm phục rồi. Lúc ấy toàn bộ thái cổ đều chấn động.
Tuỵ rằng Hồn Thác Đại Thánh tự giễu nói rằng đó là muốn chết, không biết trời cao đất rộng là gì nhưng cũng không tổn hao tới uy danh của hắn, ngược lại còn khiến thiên hạ càng thêm khiếp sợ.
Năm đó Đấu Chiến Thánh Hoàng chỉ cười chứ không đả thương hắn, còn nói hắn không tồi, cũng coi như một loại khen ngợi, được Cổ Hoàng tán thưởng.
Ai cũng không ngờ tới cả đời vì Đại Thánh này cũng chỉ có bại một lần, tuy chỉ là nghe đồn nhưng mới đầu mọi người cũng không tin.
Hồn Thác để Lân Thiên Vương đứng lên, cùng tiến vào Dao Trì tịnh thổ, liếc mắt một cái liền thấy Cái Cửu U, thân thể lập tức chấn động.
Hắn không hề đi cùng Lân Thiên Vương nữa mà bước tới trước, đuổi theo bệnh lão nhân nói:
- Nhân tộc ... Thật sự khiến người ta kính sợ mà.
- Nói kính sợ làm gì. Vạn tộc cộng sinh, thiên hạ an bình.
Cái Cửu U cười cười nói.
- Đúng vậy, vua của thái cổ, Đại đế của Nhân tộc đều có đại trí tuệ, đều từng nói những lời này.
Hồn Thác Đại Thánh gật đầu, cảm thán một hồi rồi nói:
- Nhân vật từ Đại Thánh trở lên về sau không nên xuất thế nữa, để cho hậu nhân ra mặt đi.
Cái Cửu U ốm yếu cũng gật đầu nói:
- Ta thấy ngay cả Thánh nhân cũng không nên xuất thế nữa. Chúng ta già cả rồi, nhẫn tâm tiêu diệt một hoàng tộc thì khổ. Huống chi còn có những Tổ Vương huyết khí tràn đầy kia. Bọn họ nếu giận dữ giết tới thi cốt ngàn vạn, đoạn tuyệt mấy tộc cũng không phải không thể. Vì an bình của thiên hạ, vì một chút thanh nhàn của chúng ta thì tốt nhất vẫn để cho bọn họ tự học tập đi.
Hồn Thác Đại Thánh ngẩn ngơ, sau đó cười cười nói:
- Đúng là nên cho thanh niên một chút cơ hội.
Lão nhân Cái Cửu U híp mắt suy nghĩ, nói:
- Tổ Vương, Thánh nhân tu đạo nhiều năm đều đi ra từ trong núi thây biển máu, có tiến hành sinh tử đại chiến gì thì cũng không có mấy tác dụng đột phá. Huyết mạch mạnh nhất của Thái Cổ Hoàng không phải đều đã sống lại sao. Những thiên tài tươi đẹp phấn chấn nhất của vạn tộc đều cần phải có võ đài chứ. Thiên hạ để lại cho bọn họ đi.
- Huyết mạch của Cổ Hoàng đúng là có mấy người, một năm bằng người khác cố gắng trăm năm, thiên phú hiếm có trong thiên cổ. Con cái Đại đế của Nhân tộc trong thời đại hắc ám cũng chưa bị rơi rớt hết phải không? Đại thế như vậy lại trở thành đá lót đường cho Cổ Hoàng thì đúng là tàn khốc.
Hồn Thác Đại Thánh nói.
Trung Hoàng nhìn theo Cái Cửu U đi xa rồi biến mất, trầm mặc một lúc, rất lâu sau mới thở dài. Tuy rằng là cố nhân nhưng hắn cũng không tiến lên gặp mặt, cứ đi thoáng qua như vậy.
Mỗi người đều có con đường riêng, nhân sinh gặp gỡ không giống nhau, quỹ tích cũng bất đồng. Sinh mệnh khi nào còn chưa kết thúc thì còn có thể gặp những chuyện khác nhau.
Mỗi người đều là diễn viên duy nhất trong cuộc đời mình, đồng thời cũng là diễn viên phụ trong cuộc đời người khác, bởi vậy mới đan xen thành một tấm vống lớn.
Diệp Phàm tĩnh tọa tại Dao Trì, đợi rất lâu cũng không thấy bà lão cùng thời với Lão Phong Tử xuất hiện. Hắn thở dài một tiếng. Một thời đại kết thúc rồi.
Một vị Thánh nhân như vậy cuối cùng đã ngã xuống, chết tại nơi tiên quang Bắc Cực sinh ra, lại không có ai biết tới. Thánh nhân lúc tuổi già lại như vậy thật thê lương biết bao, ngay cả người tiễn đưa cũng không có.
Điêu linh, kết thúc.
Gió nổi lên, hoa rơi phiêu linh, tuy còn hương thơm nhưng cũng đại diện cho một thời đại kết thúc.
Gió thật lớn khiến cánh hoa rơi xuống, héo tàn đi. Diệp Phàm ngồi thật lâu, cảm thấy hơi mất mát.
Sự kiện vạn tộc cuối cùng chỉ có Thánh nhân và Tổ Vương thương nghị, người ngoài không biết tới. Bọn họ đối chọi thế nào, thỉnh thoảng lại bộc phát chút tức giận và uy áp, biểu lộ trong hiện trường cũng không hề bình tĩnh.
- Diệp tiểu tử ngươi ở trong này à? Tìm ngươi hơn nửa ngày rồi. Đi nào, đi uống rượu.
Lệ Thiên đi tới, cặp mắt đo đạc không ngừng các mỹ nữ, cười hắc hắc.
- Tiểu Diệp Tử, đi thôi. Hôm nay uống cho thoải mái. Tương lai cuối cùng cũng an bình rồi. Sau đó chúng ta đi giết cái tên Thiên Hoàng tử kia, còn các quả đưa hấu Nguyên Cổ kia.
Lý Hắc Thủy cũng ôm một bình rượu tới.
Diệp Phàm nở nụ cười cũng bọn họ trở về. Phía trước có một đám tuấn kiệt như Nam Yêu, Tề Họa Thủy, Trung Hoàng, Cơ Tử Nguyệt, Dao Trì Thánh nữ, Cơ Hạo Nguyệt, hầu tử, Thần Tàm đạo nhân đang uống rượu, rất là náo nhiệt.
Đoạn Đức đang làm quân sư quạt mo, đưa ra ý kiến lung tung cho Đông Phương Man, khuyến khích hắn đi khiêu chiến Thiên Hoàng tử, giết kẻ đó báo thù cho ca ca hắn.
Lệ Thiên lại vừa hâm mộ vừa hận. Hắn nhìn thấy sư huynh Yến Nhất Tịch của hắn đang nâng chén với một nữ tử Thái Cổ Hoàng tộc.
- %$, một nữ tử thái cổ lại bị sư huynh của ta cuỗm mất. Có hắn ở đây thì ta khó mà làm gì được rồi.
Lê Thiên khó chịu.
- Nàng là Hỏa Kỳ Tử.
Yến Nhất Tịch dường như cảm thấy không có gì, nói ra tin tức thứ nhất. Y phục toàn thân hắn trắng như tuyết, phong thần như ngọc, siêu trần thoát tục.
- Là huyết mạch của Cổ Hoàng, đừng có trêu vao.
Lệ Thiên biến sắc, sau đó nói:
- Để ta đối phó đi.
Mọi người không còn biết nói gì.
Xa xa có một nữ tử áo tím đi qua. Đoạn Đức lập tức gọi Diệp Phàm, nói
- Đó là Tử Phủ Thánh nữ, Tiên Thiên Đạo Thai. Đây là cơ hội tốt đó. Giơ một "gậy" đập tới đi, tương lai có khi lại có một Vô Thủy thứ hai đó.
Mọi người đều trợn trắng mắt nhìn hắn.
Đột nhiên bên ngoài Dao Trì tịnh thổ đại loạn một hồi, náo nhiệt tới mức gà bay chó chạy, có người nguyền rủa, mơ hồ còn có tiếng chó sủa.
Giờ khắc này Diệp Phàm đứng vọt dậy, thần sắc vô cùng kích động nói:
- Hắc Hoàng.
- Có thể sao? Năm đó chính mắt ta nhìn thấy nó chết, vì chúng ta mà chết.
Lý Hắc Thủy xúc động nói.
- Là nó, đúng là nó.
Diệp Phàm vọt về phía ngoài. Những người khác thấy thế cũng đều đứng dậy đuổi theo.
Bên ngoài Dao Trì, một con đại hắc cẩu lè lưỡi, to như con trâu mộng, lông đen toàn thân sáng bóng như tơ lụa đang đứng đó.
- Hắc Hoàng.
Diệp Phàm kích động. Đúng là nó rồi.
- Ngươi còn sống...
Lý Hắc Thủy cũng kích động vọt tới.
Mọi người đều ngẩn ra. Con chó này thực sự chưa chết, vui vẻ đi ra, mạng cũng cứng thật.
- Ngươi vừa xuất hiện đã làm loạn tới gà bay chó sủa rồi?
Phía sau có người cười nói, cũng rất kích động.
- Bổn hoàng là ai, vạn chúng chú mục, phong vân theo ta mà động, thiên địa sáng tò vì ta. Nơi nào có ta thì nơi đó mới có ánh sáng.
Đại hắc cẩu khoác loác, da mặt dày như tường thành.
Ầm!
Bên trong Dạo Trì bộc phát ra một luồng khí tức Thánh nhân, truyền chấn động ra bên ngoài. Rất nhiều người nghe được tiếng trong hội nghị của Tổ Vương.
- Không được. Tuyệt đối không được. Vì sao nhân vật cấp Thánh nhân không thể ra tay?
- Sao?
Mọi người đều kinh hãi. Hiển nhiên cục diện trên hội nghị trở lên bế tắc rồi.
Hắc Hoàng vừa tói Dao Trì, sau khi nghe mấy tiếng hô này lập tức bảo tướng trang nghiêm, toàn thân phát sáng.
- Bổn hoàng cần phải làm một đại sự.
Dứt lời nó phun ra một tờ giấy vàng tỏa sáng vạn trượng, lan ra khí tức vô thượng của Đại đế.
- Đây là gì?
Diệp Phàm kinh ngạc hỏi.
- Pháp chỉ của Vô Thủy Đại đế.
Hắc Hoàng trịnh trọng nói.
- Là thật sao...
- Đúng là thật đó...
Hắc Hoàng gật đầu thật.
/1822
|