Mọi người đều đỏ mắt, đây là nghịch thiên đến mức nào, nếu một tộc môn được như vậy, tương lai có thể bồi dưỡng ra biết bao kỳ tài chứ?
Năm ba đứa bé căn bản dùng không hết, có thể dùng thêm cho hai ba người lớn. Nếu bản thân tư chất cũng đủ tốt, còn có phụ trợ như vậy, sẽ có tương lai huy hoàng đến cỡ nào, thật sự khiến cho người ta đố kỵ mà.
Đoạn Đức chà xát tay, rất là kích động, sau đó lại đại hận vì hắn đã “khỏe mạnh” như vậy. Nhung rồi hắn điềm nhiên nghiêm mặt nói:
- Kỳ thật, ta cảm thấy được xương cốt cùng tạng phủ trong cơ thể ta còn rất non nớt, nhận Thánh linh dịch thanh tẩy mấy lần, hoàn toàn không thành vấn đề!
- Đúng vậy! Bổn hoàng cũng cảm thấy thực trẻ tuổi đây, giống như đứa bé mới sinh kia mới vừa chui ra bề mặt quả đất, cần ngâm tẩm trong linh dược!
Đại hắc cẩu cũng là da mặt dày hơn kẻ trộm mộ.
Đám người Diệp Phàm, hầu tử, Lý Hắc Thủy cùng nhau nhìn cái khinh thường: một tên là đạo quỷ từ trong cổ mộ đi ra; một tên là con chó từng đi theo Đại đế cổ, cũng không biết xấu hổ giả bộ non nớt.
Bọn họ phong ấn tốt Cửu Khiếu Thông Linh Thần Dịch, xong rất nhanh rời đi, địa phương này không thể ở lâu, cũng không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chăm chú, nếu không phải có cấm chế tranh đấu, có sát trận Thái Cổ vô thượng chấn nhiếp, thì sớm đã phát sinh cướp đoạt rồi.
- Các vị, ở trung tâm Thiên phường có truyền tống trận thai, có thể bảo đảm mỗi người an toàn rời đi!
Một vị lão nhân có thiện ý nhắc nhở.
Trận thai thực cổ xưa, đạo văn rậm rạp, có thể dễ dàng điều chỉnh văn lạc thay đổi phương vị và khoảng cách. Tồn tại của nó chính vì phòng ngừa chuyện sinh ra chặn giết không tốt.
Cuối cùng, bọn họ thuận lợi trở về Thiên Chi Thôn, khi Tề La biết lấy được Cửu Khiếu Thánh Linh Dịch, lão kích động đến thiếu chút nữa công kênh mấy người lên.
Trên đinh núi mây mù bốc hơi, Tiểu Tước nhi, Đồng Đồng, cổ Phi, cổ Lâm cùng ngày liền tiếp nhận thanh tẩy, xương cốt cả người chúng vang lên tiếng “rốp rốp” không ngừng, từng đạo mảnh nhỏ pháp tắc mơ hồ lạc ấn vào trong cơ thể chúng.
- Đau ah...
Mấy tiểu tử kia oa oa kêu to, kịch liệt giãy giụa. Ngay cả Tiểu Tước nhi đều phản kháng dữ dội, trực tiếp nện bình sữa lên đầu Tề La, tay cào chân đá. Nhưng vẫn là phân biệt bị ấn vào trong bốn thùng gỗ, nhận tẩy tủy luyện cốt, đây là một loại lột xác.
- Thật đúng là sinh ở trong phúc mà không biết phúc, bần đạo thật muốn phản lão hoàn đồng, một lần nữa tu luyện lại!
Đoạn Đức nói.
- Ta muốn lưu lại một phần Thánh linh dịch.
Đại hắc cẩu nhớ mãi không quên Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai, muốn bồi dưỡng ra một Vô Thủy thứ hai.
Từ một ngày này, Diệp Phàm bắt đầu tĩnh tọa, bắt đầu suy nghĩ làm thế nào đối kháng với Nguyên Cổ. Sau khi ở Thiên phường gặp Nguyên Cổ, hắn cảm thấy đối phương thật đáng sợ, sâu không lường được.
Nguyên Cổ kế thừa thể chất của cổ Hoàng, loại lực lượng của huyết mạch này không gì sánh nổi, có thể nói thân thể không kém hắn, ngày nay lại đã trảm đạo, cao hơn hắn một cảnh giới càng thêm đáng sợ.
Phần thắng thật sự không nhiều lắm, đây là hầu tử bọn họ sau khi thôi diễn cho ra kết luận. Mọi người đều từng khuyên hắn không cần nghênh chiến, chờ sau khi trảm đạo rồi đi cũng không muộn.
- Cổ kinh của Nguyên Hoàng tối nghĩa thâm ảo, thần năng mênh mông khôn cùng, một khi hiểu ra có thể hái sao lấy trăng trên trời, tan vỡ tinh vực.
Hầu tử giảng thuật đủ chỗ lợi hại của loại pháp môn nhất mạch này.
Diệp Phàm còn thật sự lắng nghe, Đoạn Đức cùng Hắc Hoàng ở bên cạnh trợ giúp phân tích, biện chứng một ít trận chiến kinh điển xưa nay về lấy yếu thắng mạnh.
- Còn không có chiến sao có thể tự làm yếu đi khí thế của mình! Mặc dù hắn trảm đạo cũng không khẳng định là vô địch!
Diệp Phàm nói.
Mặc dù nói như vậy, nhưng hắn cũng không thể không hết sức cẩn thận, phân tích đủ loại nhân tố khả năng bất lợi, cân nhắc làm thế nào nghênh chiến.
- Ngươi học tới mấy bộ cổ kinh, đây là một loại tai hoạ ngầm!
Khi hầu tử biết sở học của Diệp Phàm, liền nhíu mày nói.
Tuy rằng có sáu kinh trong người, nhưng hoàn toàn không nối liền được, giống như một con rồng bị người chém thành mấy khúc, khó có thể phát huy ra khí thế vô địch của một con rồng vùng vẫy trên không trung.
Diệp Phàm cười khổ, tới hiện tại hắn đã ý thức được vấn đề này, một Bí Cảnh nào đó mạnh nhất cũng vô dụng, mấu chốt là cân bằng chỉnh thể. Càng gần tới bên bờ trảm đạo hắn càng cảm nhận được rõ ràng.
Đạo Kinh, Tây Hoàng Kinh các thứ cùng tồn tại, vài cái Bí Cảnh tuy có liên hệ, nhưng cũng không phải trơn tru tự nhiên như vậy, mà vẫn còn thiếu một loại vận luật thần động.
- Trừ phi ngươi có thể hợp nhất vài loại cổ kinh, tu ra pháp, sáng chế ra đạo, bằng không các kinh trong người cũng không bằng thông suốt một kinh.
Đoạn Đức nói.
Đây là tình hình thực tế, nhưng Diệp Phàm cũng không có cách nào. Năm đó hắn thu được đều là tàn kinh, là dựa vào hắn chắp vá lung tung mà ra, hắn không có sinh ra ở Thánh địa hay trong Thần triều, khó có thể có được một bộ cổ kinh hoàn chỉnh không sứt mẻ.
- Năm đó mỗi một cái Bí Cảnh mạnh nhất, khiến trong lòng ta vui sướng, ngày nay tu luyện thành công mới hiểu rõ chân tướng, nó trở thành là một loại vấn đề!
Diệp Phàm cân nhắc, tuy nhiên thật cũng không có sợ hãi, nếu muốn chứng đạo phải có biện pháp sáng tạo.
Đại hắc cẩu xấu hổ, nói:
- Năm đó bổn hoàng tuy rằng cũng có vấn đề, nhưng cảm thấy có dũng cảm khai thác mới tốt, nếu ngươi tập các cổ kinh vào một thân, cuối cùng thăng hoa, nói không chừng có thể thu được một cổ kinh mạnh nhất!
- Nguyên Hoàng lưu lại cổ kinh thực đáng sợ, nhất là một thiên cổ kinh cấm kỵ cuối cùng, là diệu pháp vô thượng, đến nay cũng không có người nào biết, bởi vì người nhìn thấy đều đã chết!
Hầu tử nói.
Đại đế cổ trước khi tọa hóa đều sẽ tu bổ hoàn chỉnh kinh thư lúc còn sống, cái gọi là “tu bổ hoàn chỉnh” chính là tăng thêm một thiên cổ kinh cấm kỵ cuối cùng, đó là hạch tâm và tinh hoa về đạo của họ.
Một thiên bí pháp như vậy, mỗi khi xuất thế đều sẽ quỷ khóc thần sầu. Ngay khoảnh khắc tu bổ hoàn chỉnh kinh thư cuối cùng, sẽ phát ra dị tượng, có các loại ách nạn buông xuống, vô cùng yêu tà.
Mỗi một người chứng đạo như thế, trước khi tọa hóa trong thiên địa âm phong gào rít giận dữ, đại kiếp nạn giáng xuống thế gian, bọn họ sẽ ở thời điểm cuối cùng lưu lại cổ kinh viên mãn. Liên quan về phương diện này có rất nhiều truyền thuyết.
Diệp Phàm thầm than, đến nay hắn cũng không có nhìn thấy qua bất kỳ một tờ Tiên Văn cấm kỵ cuối cùng của một loại cổ kinh nào, đây là tiếc nuối lớn nhất của hắn.
Cơ Tử Nguyệt cũng gật đầu, nói:
- Ca ca ta trước kia chỉ học được một loại cấm thuật, cho tới bây giờ cũng không có cơ hội thi triển. Ngày nay sắp trở thành gia chủ, hắn mới có thể hoàn toàn nhìn thấy một tờ bí văn cuối cùng kia.
Nguyên Cổ có thân phận đặc thù như vậy, khẳng định sớm đã xem qua bộ cổ kinh hoàn chỉnh của Nguyên Hoàng, có lẽ một tờ thần văn cuối cùng sớm đã nhập tâm.
- Loại bí văn này rất đáng sợ, rất khó đối phó, mọi người đối kháng cùng nó đều đã chết, may mắn duy nhất chính là ngươi có Cửu Bí, bằng không thật sự khó có thể chống lại.
Hầu tử nói.
- Tiên Tam Trảm Đạo, Nguyên Cổ có thể hiểu được một phần nội dung quan trọng của trang cổ kinh cuối cùng, vậy đích xác phiền toái rồi!
Hắc Hoàng nói.
- Ta chính là muốn truyền cho ngươi một thức bí quyết của phụ thân ta sáng chế, nhưng một thiên bí văn cuối cùng này rất tối nghĩa thâm ảo, trong thời gian ngắn ngươi cũng khó mà luyện thành.
Hầu tử nói.
Diệp Phàm tạ ơn, tỏ vẻ hảo ý tâm lĩnh. Còn không tới nửa tháng, làm sao có đủ thời gian học được yếu nghĩa tinh hoa của một bộ cổ kinh, hơn nữa đó là đạo của Đấu Chiến bộ tộc, hắn cũng không tiện tu luyện.
- Ta đi cầu ca ca, bảo hắn truyền cho huynh một thiên Tiên Văn cuối cùng.
Ở thời điểm không người, Cơ Tử Nguyệt nhỏ giọng nói, nàng rất lo lắng, cảm thấy nếu muốn chiến thắng Nguyên Cổ quá khó khăn.
- Không cần như vậy, một trận chiến này ta sẽ thắng, còn sống trở về!
Diệp Phàm vội vàng ngăn cản nàng, hắn không muốn làm cho Cơ Tử Nguyệt trở thành tội nhân của gia tộc.
Khi mọi người đều rời đi, chi còn lại có Diệp Phàm một mình yên lặng suy nghĩ làm thế nào chiến thắng đối thủ, đại hắc cẩu lại quay lại.
- Thôi được! Bổn hoàng dạy cho ngươi một loại pháp thuật, nhưng ngươi không được đề cập lai lịch của nó với bất kỳ kẻ nào!
Diệp Phàm ngạc nhiên, xoay người lại, rồi sau đó bừng tỉnh, nói:
- Có phải.. huyền thuật của Vô Thủy Đại đế?
- Chớ có lên tiếng!
Hắc Hoàng giống như làm kẻ trộm, nó đứng ở trên ngọn núi, quan sát khắp nơi, sợ có người nghe lén.
Hai chữ Vô Thủy trấn áp thiên cổ, sự cường đại của hắn là không thể nghi ngờ, biết bao nhiêu người mơ ước kinh thư của hắn, nhưng mà từ xưa đến nay không người nào có thể lấy được. Thế nhân đều rất tiếc hận!
Diệp Phàm cố nén xúc động muốn đá cho nó một phát, chờ nó truyền đạt kinh điển Nho Gia. Hắn đã từng không chi một lần ép hỏi Hắc Hoàng, nhưng tên kia kín miệng như bưng, nói cho tới bây giờ vốn không có thấy qua cổ kinh.
- Lần này, bổn hoàng thật sự cảm thấy ngươi dữ nhiều lành ít, ngay cả hai tên linh đồng kia khi thôi diễn lúc đó chẳng phải đổ đầy đầu mồ hôi, nhìn không ra nguyên cớ gì hay sao? Bất đắc dĩ để cứu ngươi một lần. Đương nhiên, ngươi phải hiểu rằng, ta chi là muốn Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai xuất hiện trên đời này...
Đại hắc cẩu đúng là tên không đứng đắn, nói càng về sau càng khiến Diệp Phàm bực tức méo mặt.
“Bốp!”
Diệp Phàm tát một cái trên cái ót của nó, bói:
- Ngươi bớt nói nhăm đi! Mau mau truyền pháp đi!
- Gâu! Con bà nó!
Truyền đạt kinh điển Nho Gia thất bại, người chó bắt đầu đại chiến, làm cho hai Hoàng máu bạc ở xa xa kinh khiếp hết hồn.
- Thần tử cố lên!
Trên một ngọn núi khác, Tiểu Tước nhi ngậm núm vú cao su, tập tễnh đi qua lại, giơ hai cánh tay nhỏ bé la hét.
Khi hết thảy bình tĩnh trở lại, Hắc Hoàng dùng thần niệm truyền âm, trực tiếp ở trong đầu Diệp Phàm, nói:
- Bổn hoàng thật sự không có xem qua Vô Thủy Kinh, nhưng đã thấy hắn diễn luyện qua một ít đạo pháp, nhớ kỹ một ít.
Dựa theo như lời đại hắc cẩu nói, những bí pháp kia quá thâm ảo, cho dù là một vị Đại Thánh ở một bên nhìn xem cũng khó mà lạc ấn ở nội tâm, khó tinh thông toàn bộ.
Bởi vậy, pháp này khẳng định có thiếu sót, muốn thu được thần thuật vô song vậy thì đừng hy vọng! Tuy nhiên vô cùng cường đại là không thể nghi ngờ, có thể giúp hắn tránh được một kiếp.
- Ta không cần ngươi truyền pháp cụ thể, ngươi chỉ cần bày biện ra chứng kiến, nhìn thấy cảnh tượng trong ngày đó cho ta xem, ta tự thể ngộ.
Diệp Phàm nói.
- Ý của ngươi là cảm thấy còn mạnh hơn so với bổn hoàng, thực nghĩ rằng có thể ngộ ra bí pháp Vô Thủy không sứt mẻ hay sao?
Hắc Hoàng thần sắc không tốt.
- Ta chi muốn thử một lần mà thôi, nếu không được chốc lát nữa ngươi tiếp tục chi điểm cho ta!
Diệp Phàm dụ hoặc, đồng ý lần sau giúp nó đi Thiên phường cắt ra một đống Thần liệu.
Đại hắc cẩu tham lam thỏa hiệp, rồi sau đó lại cỏ kè mặc cả một phen, mới đổi bản sắc vô sỉ, thay bằng vẻ mặt trang nghiêm và trịnh trọng, như là thay đổi một cái linh hồn khác.
- Ngươi hãy chú ý xem kỹ!
Ở giờ khắc này, thần sắc nó thật trang nghiêm, mi tâm nở rộ thần quang lao ra một mảnh lạc ấn, trí nhớ viễn cổ bị mở ra, từng nhóm từng nhóm hình ảnh khiếp người hiện ra.
Một cỗ khí tức đáng sợ chảy xuôi, một Đại đế sống lại ở trong hình ảnh, một thân ảnh vĩ ngạn hiển hóa trên một tòa đạo đài, hắn giẫm đạp toàn bộ văn lạc đại đạo dưới chân.
Năm ba đứa bé căn bản dùng không hết, có thể dùng thêm cho hai ba người lớn. Nếu bản thân tư chất cũng đủ tốt, còn có phụ trợ như vậy, sẽ có tương lai huy hoàng đến cỡ nào, thật sự khiến cho người ta đố kỵ mà.
Đoạn Đức chà xát tay, rất là kích động, sau đó lại đại hận vì hắn đã “khỏe mạnh” như vậy. Nhung rồi hắn điềm nhiên nghiêm mặt nói:
- Kỳ thật, ta cảm thấy được xương cốt cùng tạng phủ trong cơ thể ta còn rất non nớt, nhận Thánh linh dịch thanh tẩy mấy lần, hoàn toàn không thành vấn đề!
- Đúng vậy! Bổn hoàng cũng cảm thấy thực trẻ tuổi đây, giống như đứa bé mới sinh kia mới vừa chui ra bề mặt quả đất, cần ngâm tẩm trong linh dược!
Đại hắc cẩu cũng là da mặt dày hơn kẻ trộm mộ.
Đám người Diệp Phàm, hầu tử, Lý Hắc Thủy cùng nhau nhìn cái khinh thường: một tên là đạo quỷ từ trong cổ mộ đi ra; một tên là con chó từng đi theo Đại đế cổ, cũng không biết xấu hổ giả bộ non nớt.
Bọn họ phong ấn tốt Cửu Khiếu Thông Linh Thần Dịch, xong rất nhanh rời đi, địa phương này không thể ở lâu, cũng không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chăm chú, nếu không phải có cấm chế tranh đấu, có sát trận Thái Cổ vô thượng chấn nhiếp, thì sớm đã phát sinh cướp đoạt rồi.
- Các vị, ở trung tâm Thiên phường có truyền tống trận thai, có thể bảo đảm mỗi người an toàn rời đi!
Một vị lão nhân có thiện ý nhắc nhở.
Trận thai thực cổ xưa, đạo văn rậm rạp, có thể dễ dàng điều chỉnh văn lạc thay đổi phương vị và khoảng cách. Tồn tại của nó chính vì phòng ngừa chuyện sinh ra chặn giết không tốt.
Cuối cùng, bọn họ thuận lợi trở về Thiên Chi Thôn, khi Tề La biết lấy được Cửu Khiếu Thánh Linh Dịch, lão kích động đến thiếu chút nữa công kênh mấy người lên.
Trên đinh núi mây mù bốc hơi, Tiểu Tước nhi, Đồng Đồng, cổ Phi, cổ Lâm cùng ngày liền tiếp nhận thanh tẩy, xương cốt cả người chúng vang lên tiếng “rốp rốp” không ngừng, từng đạo mảnh nhỏ pháp tắc mơ hồ lạc ấn vào trong cơ thể chúng.
- Đau ah...
Mấy tiểu tử kia oa oa kêu to, kịch liệt giãy giụa. Ngay cả Tiểu Tước nhi đều phản kháng dữ dội, trực tiếp nện bình sữa lên đầu Tề La, tay cào chân đá. Nhưng vẫn là phân biệt bị ấn vào trong bốn thùng gỗ, nhận tẩy tủy luyện cốt, đây là một loại lột xác.
- Thật đúng là sinh ở trong phúc mà không biết phúc, bần đạo thật muốn phản lão hoàn đồng, một lần nữa tu luyện lại!
Đoạn Đức nói.
- Ta muốn lưu lại một phần Thánh linh dịch.
Đại hắc cẩu nhớ mãi không quên Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai, muốn bồi dưỡng ra một Vô Thủy thứ hai.
Từ một ngày này, Diệp Phàm bắt đầu tĩnh tọa, bắt đầu suy nghĩ làm thế nào đối kháng với Nguyên Cổ. Sau khi ở Thiên phường gặp Nguyên Cổ, hắn cảm thấy đối phương thật đáng sợ, sâu không lường được.
Nguyên Cổ kế thừa thể chất của cổ Hoàng, loại lực lượng của huyết mạch này không gì sánh nổi, có thể nói thân thể không kém hắn, ngày nay lại đã trảm đạo, cao hơn hắn một cảnh giới càng thêm đáng sợ.
Phần thắng thật sự không nhiều lắm, đây là hầu tử bọn họ sau khi thôi diễn cho ra kết luận. Mọi người đều từng khuyên hắn không cần nghênh chiến, chờ sau khi trảm đạo rồi đi cũng không muộn.
- Cổ kinh của Nguyên Hoàng tối nghĩa thâm ảo, thần năng mênh mông khôn cùng, một khi hiểu ra có thể hái sao lấy trăng trên trời, tan vỡ tinh vực.
Hầu tử giảng thuật đủ chỗ lợi hại của loại pháp môn nhất mạch này.
Diệp Phàm còn thật sự lắng nghe, Đoạn Đức cùng Hắc Hoàng ở bên cạnh trợ giúp phân tích, biện chứng một ít trận chiến kinh điển xưa nay về lấy yếu thắng mạnh.
- Còn không có chiến sao có thể tự làm yếu đi khí thế của mình! Mặc dù hắn trảm đạo cũng không khẳng định là vô địch!
Diệp Phàm nói.
Mặc dù nói như vậy, nhưng hắn cũng không thể không hết sức cẩn thận, phân tích đủ loại nhân tố khả năng bất lợi, cân nhắc làm thế nào nghênh chiến.
- Ngươi học tới mấy bộ cổ kinh, đây là một loại tai hoạ ngầm!
Khi hầu tử biết sở học của Diệp Phàm, liền nhíu mày nói.
Tuy rằng có sáu kinh trong người, nhưng hoàn toàn không nối liền được, giống như một con rồng bị người chém thành mấy khúc, khó có thể phát huy ra khí thế vô địch của một con rồng vùng vẫy trên không trung.
Diệp Phàm cười khổ, tới hiện tại hắn đã ý thức được vấn đề này, một Bí Cảnh nào đó mạnh nhất cũng vô dụng, mấu chốt là cân bằng chỉnh thể. Càng gần tới bên bờ trảm đạo hắn càng cảm nhận được rõ ràng.
Đạo Kinh, Tây Hoàng Kinh các thứ cùng tồn tại, vài cái Bí Cảnh tuy có liên hệ, nhưng cũng không phải trơn tru tự nhiên như vậy, mà vẫn còn thiếu một loại vận luật thần động.
- Trừ phi ngươi có thể hợp nhất vài loại cổ kinh, tu ra pháp, sáng chế ra đạo, bằng không các kinh trong người cũng không bằng thông suốt một kinh.
Đoạn Đức nói.
Đây là tình hình thực tế, nhưng Diệp Phàm cũng không có cách nào. Năm đó hắn thu được đều là tàn kinh, là dựa vào hắn chắp vá lung tung mà ra, hắn không có sinh ra ở Thánh địa hay trong Thần triều, khó có thể có được một bộ cổ kinh hoàn chỉnh không sứt mẻ.
- Năm đó mỗi một cái Bí Cảnh mạnh nhất, khiến trong lòng ta vui sướng, ngày nay tu luyện thành công mới hiểu rõ chân tướng, nó trở thành là một loại vấn đề!
Diệp Phàm cân nhắc, tuy nhiên thật cũng không có sợ hãi, nếu muốn chứng đạo phải có biện pháp sáng tạo.
Đại hắc cẩu xấu hổ, nói:
- Năm đó bổn hoàng tuy rằng cũng có vấn đề, nhưng cảm thấy có dũng cảm khai thác mới tốt, nếu ngươi tập các cổ kinh vào một thân, cuối cùng thăng hoa, nói không chừng có thể thu được một cổ kinh mạnh nhất!
- Nguyên Hoàng lưu lại cổ kinh thực đáng sợ, nhất là một thiên cổ kinh cấm kỵ cuối cùng, là diệu pháp vô thượng, đến nay cũng không có người nào biết, bởi vì người nhìn thấy đều đã chết!
Hầu tử nói.
Đại đế cổ trước khi tọa hóa đều sẽ tu bổ hoàn chỉnh kinh thư lúc còn sống, cái gọi là “tu bổ hoàn chỉnh” chính là tăng thêm một thiên cổ kinh cấm kỵ cuối cùng, đó là hạch tâm và tinh hoa về đạo của họ.
Một thiên bí pháp như vậy, mỗi khi xuất thế đều sẽ quỷ khóc thần sầu. Ngay khoảnh khắc tu bổ hoàn chỉnh kinh thư cuối cùng, sẽ phát ra dị tượng, có các loại ách nạn buông xuống, vô cùng yêu tà.
Mỗi một người chứng đạo như thế, trước khi tọa hóa trong thiên địa âm phong gào rít giận dữ, đại kiếp nạn giáng xuống thế gian, bọn họ sẽ ở thời điểm cuối cùng lưu lại cổ kinh viên mãn. Liên quan về phương diện này có rất nhiều truyền thuyết.
Diệp Phàm thầm than, đến nay hắn cũng không có nhìn thấy qua bất kỳ một tờ Tiên Văn cấm kỵ cuối cùng của một loại cổ kinh nào, đây là tiếc nuối lớn nhất của hắn.
Cơ Tử Nguyệt cũng gật đầu, nói:
- Ca ca ta trước kia chỉ học được một loại cấm thuật, cho tới bây giờ cũng không có cơ hội thi triển. Ngày nay sắp trở thành gia chủ, hắn mới có thể hoàn toàn nhìn thấy một tờ bí văn cuối cùng kia.
Nguyên Cổ có thân phận đặc thù như vậy, khẳng định sớm đã xem qua bộ cổ kinh hoàn chỉnh của Nguyên Hoàng, có lẽ một tờ thần văn cuối cùng sớm đã nhập tâm.
- Loại bí văn này rất đáng sợ, rất khó đối phó, mọi người đối kháng cùng nó đều đã chết, may mắn duy nhất chính là ngươi có Cửu Bí, bằng không thật sự khó có thể chống lại.
Hầu tử nói.
- Tiên Tam Trảm Đạo, Nguyên Cổ có thể hiểu được một phần nội dung quan trọng của trang cổ kinh cuối cùng, vậy đích xác phiền toái rồi!
Hắc Hoàng nói.
- Ta chính là muốn truyền cho ngươi một thức bí quyết của phụ thân ta sáng chế, nhưng một thiên bí văn cuối cùng này rất tối nghĩa thâm ảo, trong thời gian ngắn ngươi cũng khó mà luyện thành.
Hầu tử nói.
Diệp Phàm tạ ơn, tỏ vẻ hảo ý tâm lĩnh. Còn không tới nửa tháng, làm sao có đủ thời gian học được yếu nghĩa tinh hoa của một bộ cổ kinh, hơn nữa đó là đạo của Đấu Chiến bộ tộc, hắn cũng không tiện tu luyện.
- Ta đi cầu ca ca, bảo hắn truyền cho huynh một thiên Tiên Văn cuối cùng.
Ở thời điểm không người, Cơ Tử Nguyệt nhỏ giọng nói, nàng rất lo lắng, cảm thấy nếu muốn chiến thắng Nguyên Cổ quá khó khăn.
- Không cần như vậy, một trận chiến này ta sẽ thắng, còn sống trở về!
Diệp Phàm vội vàng ngăn cản nàng, hắn không muốn làm cho Cơ Tử Nguyệt trở thành tội nhân của gia tộc.
Khi mọi người đều rời đi, chi còn lại có Diệp Phàm một mình yên lặng suy nghĩ làm thế nào chiến thắng đối thủ, đại hắc cẩu lại quay lại.
- Thôi được! Bổn hoàng dạy cho ngươi một loại pháp thuật, nhưng ngươi không được đề cập lai lịch của nó với bất kỳ kẻ nào!
Diệp Phàm ngạc nhiên, xoay người lại, rồi sau đó bừng tỉnh, nói:
- Có phải.. huyền thuật của Vô Thủy Đại đế?
- Chớ có lên tiếng!
Hắc Hoàng giống như làm kẻ trộm, nó đứng ở trên ngọn núi, quan sát khắp nơi, sợ có người nghe lén.
Hai chữ Vô Thủy trấn áp thiên cổ, sự cường đại của hắn là không thể nghi ngờ, biết bao nhiêu người mơ ước kinh thư của hắn, nhưng mà từ xưa đến nay không người nào có thể lấy được. Thế nhân đều rất tiếc hận!
Diệp Phàm cố nén xúc động muốn đá cho nó một phát, chờ nó truyền đạt kinh điển Nho Gia. Hắn đã từng không chi một lần ép hỏi Hắc Hoàng, nhưng tên kia kín miệng như bưng, nói cho tới bây giờ vốn không có thấy qua cổ kinh.
- Lần này, bổn hoàng thật sự cảm thấy ngươi dữ nhiều lành ít, ngay cả hai tên linh đồng kia khi thôi diễn lúc đó chẳng phải đổ đầy đầu mồ hôi, nhìn không ra nguyên cớ gì hay sao? Bất đắc dĩ để cứu ngươi một lần. Đương nhiên, ngươi phải hiểu rằng, ta chi là muốn Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai xuất hiện trên đời này...
Đại hắc cẩu đúng là tên không đứng đắn, nói càng về sau càng khiến Diệp Phàm bực tức méo mặt.
“Bốp!”
Diệp Phàm tát một cái trên cái ót của nó, bói:
- Ngươi bớt nói nhăm đi! Mau mau truyền pháp đi!
- Gâu! Con bà nó!
Truyền đạt kinh điển Nho Gia thất bại, người chó bắt đầu đại chiến, làm cho hai Hoàng máu bạc ở xa xa kinh khiếp hết hồn.
- Thần tử cố lên!
Trên một ngọn núi khác, Tiểu Tước nhi ngậm núm vú cao su, tập tễnh đi qua lại, giơ hai cánh tay nhỏ bé la hét.
Khi hết thảy bình tĩnh trở lại, Hắc Hoàng dùng thần niệm truyền âm, trực tiếp ở trong đầu Diệp Phàm, nói:
- Bổn hoàng thật sự không có xem qua Vô Thủy Kinh, nhưng đã thấy hắn diễn luyện qua một ít đạo pháp, nhớ kỹ một ít.
Dựa theo như lời đại hắc cẩu nói, những bí pháp kia quá thâm ảo, cho dù là một vị Đại Thánh ở một bên nhìn xem cũng khó mà lạc ấn ở nội tâm, khó tinh thông toàn bộ.
Bởi vậy, pháp này khẳng định có thiếu sót, muốn thu được thần thuật vô song vậy thì đừng hy vọng! Tuy nhiên vô cùng cường đại là không thể nghi ngờ, có thể giúp hắn tránh được một kiếp.
- Ta không cần ngươi truyền pháp cụ thể, ngươi chỉ cần bày biện ra chứng kiến, nhìn thấy cảnh tượng trong ngày đó cho ta xem, ta tự thể ngộ.
Diệp Phàm nói.
- Ý của ngươi là cảm thấy còn mạnh hơn so với bổn hoàng, thực nghĩ rằng có thể ngộ ra bí pháp Vô Thủy không sứt mẻ hay sao?
Hắc Hoàng thần sắc không tốt.
- Ta chi muốn thử một lần mà thôi, nếu không được chốc lát nữa ngươi tiếp tục chi điểm cho ta!
Diệp Phàm dụ hoặc, đồng ý lần sau giúp nó đi Thiên phường cắt ra một đống Thần liệu.
Đại hắc cẩu tham lam thỏa hiệp, rồi sau đó lại cỏ kè mặc cả một phen, mới đổi bản sắc vô sỉ, thay bằng vẻ mặt trang nghiêm và trịnh trọng, như là thay đổi một cái linh hồn khác.
- Ngươi hãy chú ý xem kỹ!
Ở giờ khắc này, thần sắc nó thật trang nghiêm, mi tâm nở rộ thần quang lao ra một mảnh lạc ấn, trí nhớ viễn cổ bị mở ra, từng nhóm từng nhóm hình ảnh khiếp người hiện ra.
Một cỗ khí tức đáng sợ chảy xuôi, một Đại đế sống lại ở trong hình ảnh, một thân ảnh vĩ ngạn hiển hóa trên một tòa đạo đài, hắn giẫm đạp toàn bộ văn lạc đại đạo dưới chân.
/1822
|