Chút ánh sáng đó rất nhỏ và nhạt, còn chưa tới gần hắn nhưng nhiệt độ khủng bố tràn ra như có thể đốt cả thế giới, khiến người ta sởn cả tóc gáy.
Đây là hỏa diễm chung cực của Hỏa Vực, tuy rằng chỉ là một lũ ánh sáng nhạt nhưng cũng khiến người ta không chịu nổi. Diệp Phàm dù muốn tránh né cũng rất khó, nó quá nhanh cho nên đã tới gần.
Hắn tế ra Bồ Đề Tử để ngăn cản lũ ánh sáng nóng cháy này, rõ ràng có thể thấy được đây là một phù văn, hóa thành một nắm nhỏ, đốt cháy hư không.
Ầm!
Đột nhiên, Bồ Đề Tử phát ra hào quang vô cùng tận, nhưng cũng không ngăn cản được, bản thân sắp phải vỡ ra.
- Phật quang!?
Diệp Phàm cả kinh, chưa từng nghĩ hạt giống này lại ẩn chứa Phật lực vì chưa từng cảm ứng được.
Hai chân đạp bí quyết chữ Hành rút đi nhưng cũng không thoát khôi lũ ánh sáng nhạt này. Hắn huy động Vạn Vật Mau Khí Đỉnh ngăn cản, đồng thời tế ra các loại thánh vật để chống đỡ.
Keng!
Đột nhiên, một thanh âm leng keng phát ra, một lũ ánh sáng bị chặn lại, chính là Cổ kinh Thần Linh.
Đó là một nửa trang cổ kinh tàn phiến đỏ tươi như máu, ở Tử Vi cổ Tinh hắn vẫn chưa thể tìm hiểu vì nó không có văn tự, vẻn vẹn chỉ là đạo văn không trọn vẹn.
Một đạo ánh sáng bốc lên, sáng lạn khôn cùng, toàn thân hắn nổi lên ánh sáng đỏ rực, gần như trong suốt, có tiếng phượng minh phát ra, thanh lãnh mà chói tai.
Nửa trang cổ kinh Thần Linh do Hoàng Huyết Xích Kim luyện thành và lũ ánh sáng rất nhỏ kia đang cộng minh.
Nửa trang cổ kinh do Hoàng Huyết Xích Kim luyện thành đỏ tươi bồng bềnh, ánh sáng chói lóa, vang ra âm thanh boong boong, như một con tiên phượng bị phong ấn từ lâu phá phong mà ra.
Lũ hỏa diễm rất nhỏ kia kết hợp với nó, hóa thành một phù văn, phát ra quang mang hừng hực hơn, hai thức cộng minh, thần bí khó lường.
Diệp Phàm lui về phía sanh, hai mắt nhím chằm chằm chùm sáng, lộ ra vẻ sợ hãi.
- Chiêm chiếp...
Ở sâu trong hòa vực, con chim nhỏ kia nhảy nhót, dục hòa nhi sinh, giống như thần phượng, đứng trên thụ diễm cao một thước, không ngừng kêu lên. Sóng nhiệt cực cao lại tràn ra.
Nó vỗ cánh, như muốn bay lên nhưng rốt cục vẫn không rời khôi thụ diễm, lại há mồm phun ra một lũ ánh sáng, như một đạo tia chớp ướt át, tươi đẹp đánh xuống.
- Đây đều là phù văn hóa thành?! Thật sự là tinh hoa của tiên hỏa?
Diệp Phàm biến sắc.
Hắn đang rất lo lắng. Nửa trang cổ kinh vô cùng quý giá, vạn nhất bị hủy nơi này thì thật sự đáng tiếc. Đây chính là thứ hắn mạo hiểm cướp trong miệng hổ ở Tử Vi Cổ Tinh Vực mang tới đây.
Phật quang chiếu sáng, Bồ Đề Tử lơ lửng giữ hư không. Có một loại phật uy mênh mông cuồn cuộn, ngăn cản phía trước hỏa diễm. Hạt giống này như đang biến hóa, mặt ngoài như đang sắp nẻ ra.
Một đại phật xuất hiện, ngồi xếp bằng giữa hư không, chịu đựng hỏa diễm nung nướng, bộ dáng đau khổ, không hề nhúc nhích, toàn thân phát ra hào quang vô cùng tận.
Diệp Phàm giật mình. Bồ Đề Tử không ngờ lại có bí lực bậc này, cho tới hiện tại hắn chưa từng biết. Bên trong nó không ngờ ẩn chứa phật ảnh, quỷ dị vô cùng.
Đột nhiên, biến cố phát sinh. Thanh âm sa sa nhiếp nhân, gốc thụ diễm kia di chuyển, con chim trên đó cũng kêu liên mồm, xông lên giữa hư không nhìn xuống.
Bồ Đề Tử sinh ra biến dị khiến đám phù hỏa thần bí kia cũng sinh ra biến hóa, phải di chuyển, nhiệt độ càng lúc càng dọa người, cả hư không như bị đốt hỏng.
Da đầu Diệp Phàm run lên, đây tuột đối là lực lượng không thể đối kháng. Trong cổ tịch có ghi lại, ở nơi sâu nhất của Hỏa Vực từng đốt chết Tiên, lưu lại tro tàn. Dù thật hay giả thì đều chứng tỏ sự đáng sợ cực độ của nơi này.
Hắn không có cách nào lui lại, con chim như tiên phượng kia nếu đánh xuống thì đúng là một hồi đại nạn, căn bản không thể tránh thoát. Lúc này đang ở vào một trạng thái cân bằng tinh tế, một khi phá vỡ thì hậu quả đúng là không thể tưởng tượng nổi.
- Chiêm chiếp...
Con tiên phượng lớn bằng bàn tay kia há mồm phun ra ánh sáng nhạt, phật quang của Bồ Đề Tử lại càng tăng mạnh. Văn lạc trên vỏ nó đang biến hóa, ánh lửa đang ép tới gần.
- Thế này không ổn! Càng đối kháng thì càng không ổn. Hỏa diễm chung cực từ phù văn tạo thành cũng không có ý thức, nó chỉ là bị lực lượng ngoại giới hấp dẫn mà thôi.
Diệp Phàm dần nhìn ra sự ảo diệu, cùng với đối chọi gay gắt, hơn phân nửa sẽ đi tới diệt vong. Nếu vô vi, chỉ đứng tại đây, nó ngược lại sẽ không tới gần.
Lúc này, bảo tướng của phật thân kia trang kiêm, có hào quang vô cùng vô tận nở rộ, đưa tới càng nhiều phù hỏa. Ngay cả gốc thụ diễm cũng ép tới, như muốn hòa tan Bồ Đề Tử.
Diệp Phàm cắn răng một cái, phân ra một lũ thần niệm tiến vào trong phật quang vô lượng, nhập vào Bồ Đề Tử, thử thay đổi hết thảy điều này. Trên mặt ngoài Bồ Đề Tử cũng không có thần thức, chỉ có một đạo lạc ấn rất nhỏ đang câu động Bồ Đề lực, diễn biến ra tôn đại phật, phát ra thần quang vô lượng.
Diệp Phàm dễ dàng nhập chủ. Dưới ánh lửa bức bách, lũ lạc ấn lúc trước gần như bị ma diệt, gần như mất đi liên hệ với Bồ Đề Tử, sắp tiêu tán giữa hư không.
Tôn đại phật đang dần ảm đạm, rồi chậm rãi biến mất, hào quang vô cùng tận chìm sâu vào trong Bồ Đề Tử, nhưng sau đó lại xuất hiện một đạo thân ảnh, tóc đen như thác nước, ngồi xếp bằng giữa hư không, nở rộ ức vạn đạo thần huy.
- Đây là...
Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc. Phật thân biến mất, một thân ảnh y đúc hắn lại hiện ra.
Thụ diễm tới gần, tiên phượng chiếp chiếp, ánh lửa khủng bố như đang muốn đốt cháy Bồ Đề Tử. Diệp Phàm dường như rơi vào trong mười tám tầng Luyện Ngục, chịu đủ loại tra tấn.
- Đã xảy ra điều gì?
Hắn không thể giải thích, chỉ cảm giác như sắp hóa thành tro tàn.
Hắn lập tức tĩnh tâm lại, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, tập trung lũ thần niệm kia nhập sâu vào trong Bồ Đề Tử, không hiển hóa ra ngoài.
Trong hư không, hình ảnh như ma thần của hắn dần biến mất, ánh lửa nhảy lên, Bồ Đề Tử như sắp bị thiêu cháy, văn lạc trên đó hiện lên biến hóa rất lớn.
Thụ diễm từ phù văn tạo thành di chuyển, không giằng co nữa mà dần rời xa nơi này. Bồ Đề Tử rơi xuống đất, Diệp Phàm thanh tĩnh, lũ thần niệm kia cũng rơi ra, bay trở lại thân thể. Sau đó hắn nắm chặt hạt giống này lên, cẩn thận quan sát.
- Này...
Trong lòng hắn kinh dị. Trước kia trên Bồ Đề Tử này có một tôn phật bẩm sinh, từ các loại văn lạc thiên nhiên hình thành. Mà nay hết thảy đã thay đổi, tôn phật kia biến mất, hóa thành hình dạng của hắn.
Diệp Phàm xuất thần. Hóa ra trên Bồ Đề Tử này có ấn ký người khác, tương lai không chừng còn trở thành mầm họa. Bởi vì trước gì Bồ Đề Tử không hiện ra bí mật gì đáng nói nhưng hôm nay, dưới sự bức bách của phù hỏa thần bí, bóp chết loại nguy cơ này, diệt từ trong trứng nước.
- Hạt giống này thật kỳ diệu, từ hôm nay mới chân chính thuộc về ta!
Diệp Phàm cầm Bồ Đề Tử trong tay, cảm giác còn chặt chẽ hơn trước, tâm linh như nghe được một loại đạo âm huyền ảo từ tận viễn cổ truyền tới.
Ngộ đạo, hắn sớm không cần mượn dùng hạt giống này, lúc này cũng không phải nhờ nó mà minh ngộ, mà chân thật bắt giữ được một loại âm luật kỳ dị.
- Là nửa trang Tiên Văn!
Thụ diễm biến mất nhưng con chim như phượng hoàng kia vẫn không rút đi, lơ lửng giữa không trung, nhìn chằm chằm cổ kinh do Hoàng Huyết Xích Kim luyện thành, hộc ra rất nhiều đạo ánh sáng.
Lúc này, cổ kinh Thần Linh đỏ tươi như máu, hợp cùng một chỗ với ánh lửa tiên diễm, lao ra nửa con hỏa điểu nhưng như bị người ta chặt đứt một nửa, chỉ còn lại nửa người.
Nửa trang Tiên Văn, nửa con tiên phượng!
Diệp Phàm tay cầm Bồ Đề Tử, đưa mắt nhìn về phía trước, hai mắt bắn ra hai đạo thần quang, gần như liên tiếp làm con chim kia thương tổn, muốn thu lấy bí mật trên người nó.
Đây là đạo văn biến thành, ẩn chứa bí mật không hề đơn giản, hiện cộng minh cùng con chim do phù văn hỏa diễm hình thành kia cho nên mới hiển hóa giữa hư không.
Thế gian ai có thể bất tử?! Dù là Đại đế cổ cũng không được! Đây thật sự là một chương Tiên Văn sao?! Diệp Phàm ngưng thần quan sát đạo văn của con phượng hoàng, muốn nắm giữ bí mật căn nguyên nhất.
Nhưng thật quá khó khăn. Nửa trang cổ kinh chỉ hiển hóa ra nửa con phượng hoàng, bị thiếu một một nửa. Sự không trọn vẹn như vậy căn bản không thể khỏa lấp, không thành kinh nghĩa.
Mạnh mẽ tổ hợp, không ngừng diễn biến, thăm dò cũng không được, căn bản không sinh ra được cổ kinh hoàn chỉnh và đại đạo. Điều này khiến Diệp Phàm nhíu mày, không biết mò mẫm thế nào nữa.
Bồ Đề Tử trong tay tuy rằng tương hợp với hắn, càng thêm chặt chẽ nhưng cũng không thể từ không sinh có, không thể sáng tạo ra đạo, chỉ có thê rbắt giữ những đạo ngân tồn tại chân thật mà thôi.
- Chiêm chiếp...
Giữa không trung, con chim nhỏ bay xuống, liên tục múa may quanh Hoàng Huyết Xích Kim, nhiệt độ cũng càng lúc càng khủng bố. Diệp Phàm biến sắc, sợ nó hòa tan mất văn lạc trên đó.
Keng!
Thanh âm kim chúc phát ra, từ trong Tiên Văn bán ra một đạo lệ quang sáng chói hơn, đỏ thẫm như máu, khiến cả Hỏa Vực này đều nhiễm một tầng ánh sáng mờ ảo, thần bí mà diễm lệ.
- Một đoạn đạo văn không sứt mẻ!
Hai mắt Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào hư không, dưới ánh sáng cộng minh của Hoàng Huyết Xích Kim và lũ ánh sáng con chim phun ra hiện lện một đoạn văn lạc như một thiết liên nối liền bản Tiên Văn và con phượng hoàng không hoàn chỉ kia, boong boong mà động.
Hai mắt hắn nở rộ thần quang, như hai thanh lợi kiếm xuyên thấu ánh sáng, nhìn kỳ những văn lạc trên cây thiết liên kia, cẩn thận ghi nhớ.
Xoát!
Ánh lửa rất nhỏ nảy lên, Diệp Phàm lui lại, sau đó liền không nhúc nhích, toàn thân như mất hết sinh cơ, lập tức khoanh chân ngồi xuống.
Thần thức hắn bị kéo vào một mảnh không gian tĩnh mịch rồi mạnh mẽ khóa lại. Trong này chỉ có một cái Trật Tự Tỏa Liên di chuyển, đáng sợ khôn cùng.
- Sự huyền bí của trường sinh sao?!
Trong lòng Diệp Phàm buông lỏng, toàn bộ tinh thần tìm hiểu, nhìn kỹ những đạo văn kết thành thần liên, không quản thời gian trôi đi, hoàn toàn chìm đắm trong đó.
Đáng tiếc, nửa trang Hoàng Huyết Xích Kim lại không ghi được bao nhiêu. Mà đạo văn nó ghi lại không sứt mẻ cũng không được tính là một góc trong đó.
Tuy nhiên, Diệp Phàm vẫn xúc động như cũ. Bởi vì đây chính là một trong Cửu Bí! Là bí quyết chữ Giả!
Đây được gọi là trường sinh bất hủ thuật, khi tìm hiểu Trật Tự Tỏa Liên thì các bí khác đều tự hành vận chuyển, xuất hiện cộng minh, cùng nhau hợp đạo.
- Rất đáng tiếc, tổn hại quá mức nghiêm trọng. Từ đạo văn đoạn liệt lấy ra một Trật Tự Tỏa Liên như vậy, không thể thu được tinh túy!
Dù vậy, trong lòng Diệp Phàm cũng rất rung động. Bí quyết chữ Giả có thể chữa thương, có thể luyện bản thân thành thần dược, dù nguyên thần toái điệu vẫn có thể chữa trị. Thân thể chỉ cần còn một giọt máu cũng có thể tái sinh.
Điều này khiến hắn thật sự vô cùng tiếc nuối. Cái gọi là bí mật gần như bất tử này mà hắn không thể có được, chỉ có một thần liên này mà thôi, muốn đầy đủ, ít nhất cũng phải có chín sợi.
Khó trách ở Tử Vi cổ Tinh Vực có đồn đại rằng nếu thu được cổ kinh này, dù muốn chết cũng khó. Nó có thể chữa trị thân mình, rất khó ma diệt hình và thần.
Đương nhiên, đây cũng không có ý nghĩa trường sinh chân chính. Khi thọ nguyên của một người đã khô cạn thì dù có trang Tiên Văn này cũng chỉ là vô dụng, không thể kéo dài thọ nguyên được.
Đây là hỏa diễm chung cực của Hỏa Vực, tuy rằng chỉ là một lũ ánh sáng nhạt nhưng cũng khiến người ta không chịu nổi. Diệp Phàm dù muốn tránh né cũng rất khó, nó quá nhanh cho nên đã tới gần.
Hắn tế ra Bồ Đề Tử để ngăn cản lũ ánh sáng nóng cháy này, rõ ràng có thể thấy được đây là một phù văn, hóa thành một nắm nhỏ, đốt cháy hư không.
Ầm!
Đột nhiên, Bồ Đề Tử phát ra hào quang vô cùng tận, nhưng cũng không ngăn cản được, bản thân sắp phải vỡ ra.
- Phật quang!?
Diệp Phàm cả kinh, chưa từng nghĩ hạt giống này lại ẩn chứa Phật lực vì chưa từng cảm ứng được.
Hai chân đạp bí quyết chữ Hành rút đi nhưng cũng không thoát khôi lũ ánh sáng nhạt này. Hắn huy động Vạn Vật Mau Khí Đỉnh ngăn cản, đồng thời tế ra các loại thánh vật để chống đỡ.
Keng!
Đột nhiên, một thanh âm leng keng phát ra, một lũ ánh sáng bị chặn lại, chính là Cổ kinh Thần Linh.
Đó là một nửa trang cổ kinh tàn phiến đỏ tươi như máu, ở Tử Vi cổ Tinh hắn vẫn chưa thể tìm hiểu vì nó không có văn tự, vẻn vẹn chỉ là đạo văn không trọn vẹn.
Một đạo ánh sáng bốc lên, sáng lạn khôn cùng, toàn thân hắn nổi lên ánh sáng đỏ rực, gần như trong suốt, có tiếng phượng minh phát ra, thanh lãnh mà chói tai.
Nửa trang cổ kinh Thần Linh do Hoàng Huyết Xích Kim luyện thành và lũ ánh sáng rất nhỏ kia đang cộng minh.
Nửa trang cổ kinh do Hoàng Huyết Xích Kim luyện thành đỏ tươi bồng bềnh, ánh sáng chói lóa, vang ra âm thanh boong boong, như một con tiên phượng bị phong ấn từ lâu phá phong mà ra.
Lũ hỏa diễm rất nhỏ kia kết hợp với nó, hóa thành một phù văn, phát ra quang mang hừng hực hơn, hai thức cộng minh, thần bí khó lường.
Diệp Phàm lui về phía sanh, hai mắt nhím chằm chằm chùm sáng, lộ ra vẻ sợ hãi.
- Chiêm chiếp...
Ở sâu trong hòa vực, con chim nhỏ kia nhảy nhót, dục hòa nhi sinh, giống như thần phượng, đứng trên thụ diễm cao một thước, không ngừng kêu lên. Sóng nhiệt cực cao lại tràn ra.
Nó vỗ cánh, như muốn bay lên nhưng rốt cục vẫn không rời khôi thụ diễm, lại há mồm phun ra một lũ ánh sáng, như một đạo tia chớp ướt át, tươi đẹp đánh xuống.
- Đây đều là phù văn hóa thành?! Thật sự là tinh hoa của tiên hỏa?
Diệp Phàm biến sắc.
Hắn đang rất lo lắng. Nửa trang cổ kinh vô cùng quý giá, vạn nhất bị hủy nơi này thì thật sự đáng tiếc. Đây chính là thứ hắn mạo hiểm cướp trong miệng hổ ở Tử Vi Cổ Tinh Vực mang tới đây.
Phật quang chiếu sáng, Bồ Đề Tử lơ lửng giữ hư không. Có một loại phật uy mênh mông cuồn cuộn, ngăn cản phía trước hỏa diễm. Hạt giống này như đang biến hóa, mặt ngoài như đang sắp nẻ ra.
Một đại phật xuất hiện, ngồi xếp bằng giữa hư không, chịu đựng hỏa diễm nung nướng, bộ dáng đau khổ, không hề nhúc nhích, toàn thân phát ra hào quang vô cùng tận.
Diệp Phàm giật mình. Bồ Đề Tử không ngờ lại có bí lực bậc này, cho tới hiện tại hắn chưa từng biết. Bên trong nó không ngờ ẩn chứa phật ảnh, quỷ dị vô cùng.
Đột nhiên, biến cố phát sinh. Thanh âm sa sa nhiếp nhân, gốc thụ diễm kia di chuyển, con chim trên đó cũng kêu liên mồm, xông lên giữa hư không nhìn xuống.
Bồ Đề Tử sinh ra biến dị khiến đám phù hỏa thần bí kia cũng sinh ra biến hóa, phải di chuyển, nhiệt độ càng lúc càng dọa người, cả hư không như bị đốt hỏng.
Da đầu Diệp Phàm run lên, đây tuột đối là lực lượng không thể đối kháng. Trong cổ tịch có ghi lại, ở nơi sâu nhất của Hỏa Vực từng đốt chết Tiên, lưu lại tro tàn. Dù thật hay giả thì đều chứng tỏ sự đáng sợ cực độ của nơi này.
Hắn không có cách nào lui lại, con chim như tiên phượng kia nếu đánh xuống thì đúng là một hồi đại nạn, căn bản không thể tránh thoát. Lúc này đang ở vào một trạng thái cân bằng tinh tế, một khi phá vỡ thì hậu quả đúng là không thể tưởng tượng nổi.
- Chiêm chiếp...
Con tiên phượng lớn bằng bàn tay kia há mồm phun ra ánh sáng nhạt, phật quang của Bồ Đề Tử lại càng tăng mạnh. Văn lạc trên vỏ nó đang biến hóa, ánh lửa đang ép tới gần.
- Thế này không ổn! Càng đối kháng thì càng không ổn. Hỏa diễm chung cực từ phù văn tạo thành cũng không có ý thức, nó chỉ là bị lực lượng ngoại giới hấp dẫn mà thôi.
Diệp Phàm dần nhìn ra sự ảo diệu, cùng với đối chọi gay gắt, hơn phân nửa sẽ đi tới diệt vong. Nếu vô vi, chỉ đứng tại đây, nó ngược lại sẽ không tới gần.
Lúc này, bảo tướng của phật thân kia trang kiêm, có hào quang vô cùng vô tận nở rộ, đưa tới càng nhiều phù hỏa. Ngay cả gốc thụ diễm cũng ép tới, như muốn hòa tan Bồ Đề Tử.
Diệp Phàm cắn răng một cái, phân ra một lũ thần niệm tiến vào trong phật quang vô lượng, nhập vào Bồ Đề Tử, thử thay đổi hết thảy điều này. Trên mặt ngoài Bồ Đề Tử cũng không có thần thức, chỉ có một đạo lạc ấn rất nhỏ đang câu động Bồ Đề lực, diễn biến ra tôn đại phật, phát ra thần quang vô lượng.
Diệp Phàm dễ dàng nhập chủ. Dưới ánh lửa bức bách, lũ lạc ấn lúc trước gần như bị ma diệt, gần như mất đi liên hệ với Bồ Đề Tử, sắp tiêu tán giữa hư không.
Tôn đại phật đang dần ảm đạm, rồi chậm rãi biến mất, hào quang vô cùng tận chìm sâu vào trong Bồ Đề Tử, nhưng sau đó lại xuất hiện một đạo thân ảnh, tóc đen như thác nước, ngồi xếp bằng giữa hư không, nở rộ ức vạn đạo thần huy.
- Đây là...
Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc. Phật thân biến mất, một thân ảnh y đúc hắn lại hiện ra.
Thụ diễm tới gần, tiên phượng chiếp chiếp, ánh lửa khủng bố như đang muốn đốt cháy Bồ Đề Tử. Diệp Phàm dường như rơi vào trong mười tám tầng Luyện Ngục, chịu đủ loại tra tấn.
- Đã xảy ra điều gì?
Hắn không thể giải thích, chỉ cảm giác như sắp hóa thành tro tàn.
Hắn lập tức tĩnh tâm lại, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, tập trung lũ thần niệm kia nhập sâu vào trong Bồ Đề Tử, không hiển hóa ra ngoài.
Trong hư không, hình ảnh như ma thần của hắn dần biến mất, ánh lửa nhảy lên, Bồ Đề Tử như sắp bị thiêu cháy, văn lạc trên đó hiện lên biến hóa rất lớn.
Thụ diễm từ phù văn tạo thành di chuyển, không giằng co nữa mà dần rời xa nơi này. Bồ Đề Tử rơi xuống đất, Diệp Phàm thanh tĩnh, lũ thần niệm kia cũng rơi ra, bay trở lại thân thể. Sau đó hắn nắm chặt hạt giống này lên, cẩn thận quan sát.
- Này...
Trong lòng hắn kinh dị. Trước kia trên Bồ Đề Tử này có một tôn phật bẩm sinh, từ các loại văn lạc thiên nhiên hình thành. Mà nay hết thảy đã thay đổi, tôn phật kia biến mất, hóa thành hình dạng của hắn.
Diệp Phàm xuất thần. Hóa ra trên Bồ Đề Tử này có ấn ký người khác, tương lai không chừng còn trở thành mầm họa. Bởi vì trước gì Bồ Đề Tử không hiện ra bí mật gì đáng nói nhưng hôm nay, dưới sự bức bách của phù hỏa thần bí, bóp chết loại nguy cơ này, diệt từ trong trứng nước.
- Hạt giống này thật kỳ diệu, từ hôm nay mới chân chính thuộc về ta!
Diệp Phàm cầm Bồ Đề Tử trong tay, cảm giác còn chặt chẽ hơn trước, tâm linh như nghe được một loại đạo âm huyền ảo từ tận viễn cổ truyền tới.
Ngộ đạo, hắn sớm không cần mượn dùng hạt giống này, lúc này cũng không phải nhờ nó mà minh ngộ, mà chân thật bắt giữ được một loại âm luật kỳ dị.
- Là nửa trang Tiên Văn!
Thụ diễm biến mất nhưng con chim như phượng hoàng kia vẫn không rút đi, lơ lửng giữa không trung, nhìn chằm chằm cổ kinh do Hoàng Huyết Xích Kim luyện thành, hộc ra rất nhiều đạo ánh sáng.
Lúc này, cổ kinh Thần Linh đỏ tươi như máu, hợp cùng một chỗ với ánh lửa tiên diễm, lao ra nửa con hỏa điểu nhưng như bị người ta chặt đứt một nửa, chỉ còn lại nửa người.
Nửa trang Tiên Văn, nửa con tiên phượng!
Diệp Phàm tay cầm Bồ Đề Tử, đưa mắt nhìn về phía trước, hai mắt bắn ra hai đạo thần quang, gần như liên tiếp làm con chim kia thương tổn, muốn thu lấy bí mật trên người nó.
Đây là đạo văn biến thành, ẩn chứa bí mật không hề đơn giản, hiện cộng minh cùng con chim do phù văn hỏa diễm hình thành kia cho nên mới hiển hóa giữa hư không.
Thế gian ai có thể bất tử?! Dù là Đại đế cổ cũng không được! Đây thật sự là một chương Tiên Văn sao?! Diệp Phàm ngưng thần quan sát đạo văn của con phượng hoàng, muốn nắm giữ bí mật căn nguyên nhất.
Nhưng thật quá khó khăn. Nửa trang cổ kinh chỉ hiển hóa ra nửa con phượng hoàng, bị thiếu một một nửa. Sự không trọn vẹn như vậy căn bản không thể khỏa lấp, không thành kinh nghĩa.
Mạnh mẽ tổ hợp, không ngừng diễn biến, thăm dò cũng không được, căn bản không sinh ra được cổ kinh hoàn chỉnh và đại đạo. Điều này khiến Diệp Phàm nhíu mày, không biết mò mẫm thế nào nữa.
Bồ Đề Tử trong tay tuy rằng tương hợp với hắn, càng thêm chặt chẽ nhưng cũng không thể từ không sinh có, không thể sáng tạo ra đạo, chỉ có thê rbắt giữ những đạo ngân tồn tại chân thật mà thôi.
- Chiêm chiếp...
Giữa không trung, con chim nhỏ bay xuống, liên tục múa may quanh Hoàng Huyết Xích Kim, nhiệt độ cũng càng lúc càng khủng bố. Diệp Phàm biến sắc, sợ nó hòa tan mất văn lạc trên đó.
Keng!
Thanh âm kim chúc phát ra, từ trong Tiên Văn bán ra một đạo lệ quang sáng chói hơn, đỏ thẫm như máu, khiến cả Hỏa Vực này đều nhiễm một tầng ánh sáng mờ ảo, thần bí mà diễm lệ.
- Một đoạn đạo văn không sứt mẻ!
Hai mắt Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào hư không, dưới ánh sáng cộng minh của Hoàng Huyết Xích Kim và lũ ánh sáng con chim phun ra hiện lện một đoạn văn lạc như một thiết liên nối liền bản Tiên Văn và con phượng hoàng không hoàn chỉ kia, boong boong mà động.
Hai mắt hắn nở rộ thần quang, như hai thanh lợi kiếm xuyên thấu ánh sáng, nhìn kỳ những văn lạc trên cây thiết liên kia, cẩn thận ghi nhớ.
Xoát!
Ánh lửa rất nhỏ nảy lên, Diệp Phàm lui lại, sau đó liền không nhúc nhích, toàn thân như mất hết sinh cơ, lập tức khoanh chân ngồi xuống.
Thần thức hắn bị kéo vào một mảnh không gian tĩnh mịch rồi mạnh mẽ khóa lại. Trong này chỉ có một cái Trật Tự Tỏa Liên di chuyển, đáng sợ khôn cùng.
- Sự huyền bí của trường sinh sao?!
Trong lòng Diệp Phàm buông lỏng, toàn bộ tinh thần tìm hiểu, nhìn kỹ những đạo văn kết thành thần liên, không quản thời gian trôi đi, hoàn toàn chìm đắm trong đó.
Đáng tiếc, nửa trang Hoàng Huyết Xích Kim lại không ghi được bao nhiêu. Mà đạo văn nó ghi lại không sứt mẻ cũng không được tính là một góc trong đó.
Tuy nhiên, Diệp Phàm vẫn xúc động như cũ. Bởi vì đây chính là một trong Cửu Bí! Là bí quyết chữ Giả!
Đây được gọi là trường sinh bất hủ thuật, khi tìm hiểu Trật Tự Tỏa Liên thì các bí khác đều tự hành vận chuyển, xuất hiện cộng minh, cùng nhau hợp đạo.
- Rất đáng tiếc, tổn hại quá mức nghiêm trọng. Từ đạo văn đoạn liệt lấy ra một Trật Tự Tỏa Liên như vậy, không thể thu được tinh túy!
Dù vậy, trong lòng Diệp Phàm cũng rất rung động. Bí quyết chữ Giả có thể chữa thương, có thể luyện bản thân thành thần dược, dù nguyên thần toái điệu vẫn có thể chữa trị. Thân thể chỉ cần còn một giọt máu cũng có thể tái sinh.
Điều này khiến hắn thật sự vô cùng tiếc nuối. Cái gọi là bí mật gần như bất tử này mà hắn không thể có được, chỉ có một thần liên này mà thôi, muốn đầy đủ, ít nhất cũng phải có chín sợi.
Khó trách ở Tử Vi cổ Tinh Vực có đồn đại rằng nếu thu được cổ kinh này, dù muốn chết cũng khó. Nó có thể chữa trị thân mình, rất khó ma diệt hình và thần.
Đương nhiên, đây cũng không có ý nghĩa trường sinh chân chính. Khi thọ nguyên của một người đã khô cạn thì dù có trang Tiên Văn này cũng chỉ là vô dụng, không thể kéo dài thọ nguyên được.
/1822
|