- Chẳng lẽ ta chính là...?
Diệp Phàm càng nghĩ càng sợ hết hồn.
Đồng thời, hắn nghĩ tới những người quen của mình, Đoạn Đức chiếm được Thôn Thiên Ma Cái, Cơ Tử Nguyệt có chiếc nhẫn trân quý nhất của cả đời Độc Nhân Đại đế, gia gia của Đồ Phi có được Thôn Thiên Quán, Lý Tiểu Mạn chiếm được truyền thừa của Độc Nhân Đại đế.
Những thứ này như đang hình thành một tấm lưới, đan vào một chỗ, vây quanh hắn vào trong, các mối liên hệ với Độc Nhân Đại đế có thể nói là chém không đứt, khiến hắn cảm thấy từng trận bất an.
Hai ngày sau, đám người Diệp Phàm, Bàng Bác, Cơ Tử Nguyệt, Hắc Hoàng vượt qua hư không đi tới Trung Châu.
Di chi Vũ Hóa có diện tích khá lớn, nói rõ ra thì cả một nửa Trung Châu đều đã từng nằm trong bản đồ của bọn họ, khi đó còn không có Đại Hạ, Cửu Lê các loại Thần triều khác, lãnh thổ rộng lớn vô cùng.
Tổ miếu thần bí nằm trị vị trí trái tim của long mạch, chiếm hết tạo hóa của thiên địa, đoạt hết huyền cơ của trời đất, vốn là một bí địa nghịch thiên. Nhưng hai mươi năm vạn năm trước, đoạn long mạch cổ kính nhất Trung Châu này đã bị người ta đánh nát, long khí tan hết, sinh ra mấy tổ long ở những nơi khác.
Mà từ sau khi bị đánh nát long mạch, vùng đất huy hoàng nhất trước kia đã trở thành một vùng đất chết, trở thành một khu vực nguy hiểm nhất, gần như không có bất kỳ sinh cơ nào.
Vị trí trái tim của Trung Châu hiện giờ đã không có một ngọn cỏ nào, chỉ là một mảnh hôn ầm, có các luồng sương mù màu đen luôn lượn lờ quanh đây, không có vật nào phát sáng cả.
Phía trước có thể thấy được từng ngọn núi cụt, đây là do dư âm của va chạm giừa các đại pháp mà thành, không biết năm đó đã xảy ra một hồi đại chiến rung động tới mức nào.
- Xem kìa, cái cổ mạch kia thật là lớn a, từng là tổ mạch dài nhất Trung Châu, còn lớn hơn cả vạn dãy núi đứng cùng một chỗ nữa.
Đoạn Đức nói, đối với hắn mà nói, cần phải rất hiểu rõ sơn xuyên địa lý tại tất cả các nơi.
Mọi người đều cảm thấy da đầu run lên, đây vẫn còn là dãy núi sao, cũng quá là to lớn đi, chúng không khác gì một mảnh cao nguyên, khi bọn họ bay lên rất cao, nhìn xuống phía dưới thì mới nhận ra, đây thật sự là một long mạch.
- Có Thánh nhân viễn cổ từng bay lên phía trên viên cổ tinh này, nhìn xuống phía dưới, đệ nhất long mạch tại Trung Châu bị đứt đoạn chỉ sau một chưởng, có người từ tận không biết bao nhiêu vạn dặm, khẽ nắm một cái, lưu lại năm dấu tay, bóp tổ long mạch đứt thành năm đoạn, các ngọn núi khác thì toàn bộ vỡ nát, phạm vi trăm vạn dặm tại đây lún xuống.
Hắc Hoàng nói.
- Không thể nào, dưới một kích, trăm vạn dặm đều lún xuống, năm chưởng mà đã đánh nát cả đệ nhất long mạch từ xưa đến nay của Trung Châu, thật sự là rất nghịch thiên!
Bàng Bác giật minh.
Nửa ngày sau, bọn họ xâm nhập vào khu vực trái tim của Trung Châu, đi tới một vùng đất khô cằn sỏi đá, nơi đây vẫn như cũ là một mảnh hôn ầm, các luồng sương mù màu đen lượn lờ, giống như đang đi tới Minh giới vậy.
- Phía trước có kiến trúc cổ xưa!
Ngay tại phía trước có một dãy Thần Miếu, có một loại khí tức thời gian lắng đọng, không biết chúng đã tồn tại được bao nhiêu vạn năm, đến tận bây giờ mà vẫn còn không bị mục nát.
- Không thể nào, đạo gia ta có phải vừa mới bỏ qua một cơ duyên cực lớn hay không vậy, tổ miếu của Vũ Hóa Thần triều vẫn không bị hủy diệt, trước kia ta lại chưa từng tới đây để khảo cổ!
Đoạn Đức tự nói, rất nhanh nắm tay lại.
Phía sau tổ miếu có một mảnh sương mù mờ tối, bao phủ tất cả cảnh vật tại đây, cũng không thể nhìn thấy rõ thứ gì, dựa theo Cơ Tử Nguyệt chứng kiến trong mơ, ở chỗ sâu trong khu vực kia rất giống với chỗ có một tòa Ngũ sắc Tế Đàn.
Hiện nay thiên cơ đã không còn hiển hiện ra nữa, các thứ quỷ dị, các loại mê trận khó khăn cũng không thấy được nữa.
- Kẻ nào?
Phía trước Cổ Miếu truyền đến một tiếng kêu to, một loạt giáp sĩ mặc Huyền Thiết y xuất hiện, một đám cầm thiết qua trong tay, vô cùng nghiêm túc.
Rất nhanh sau đó, xung quanh Cổ Miếu và ngọn núi cụt này xuất hiện vô số bóng người, chen chúc rậm rạp, tất cả đều là cao thủ, ngoài ra còn có các loại trận vãn bị kích hoạt, bao phủ khắp nơi đây.
- Đây là ai vậy, bọn họ chiếm lĩnh nơi đây hay sao?
Lệ Thiên kinh ngạc.
- Địa phương này mới được khai quật ra, đây là một tiểu thế giới rách nát, bọn họ mới dọn dẹp bên ngoài không lâu, ít nhất thì tổ miếu còn chưa bị ai tiến vào, vẫn còn đang bị phủ đầy bụi.
Đoạn Đức với dùng phong cách nhân sĩ chuyên nghiệp nói.
- Hỏng rồi, những kẻ này không thể trêu vào, đây là người của bốn đại Thần triều, nơi đây đã bị bọn họ nhanh chân đến trước rồi!
Lý Hắc Thủy nói.
Phía trước là một rừng liên quân, có cờ xí của bổn đại Thần triều, bọn họ cùng nhau khai quật Trung Châu tổ miếu hai mươi mấy vạn năm trước, ai cũng muốn tìm được.
- Còn có cả cờ của Diêu Quang Thánh địa nữa!
Cơ Tử Nguyệt nói, nàng liếc mắt một cái đã nhận ra Diêu Quang thánh kỳ.
Năm thế lực lớn liên thủ, cùng nhau khai quật chỗ này, muốn dọn cả di tích Vũ Hóa của Thần triều ra ngoài, đi thông tiểu thế giới này, ai dám cùng bọn họ tranh đoạt?
Năm đó, Vũ Hóa Thần triều là đệ nhất tại Trung Châu, mệnh, lệnh phát ra, không ai dám làm trái, có được uy thế vô thượng, nhưng chỉ sau một đêm đã biến thành tro, nghe nói ngay cả Đế binh của bọn họ cũng đều vỡ nát.
Hơn nữa, đây cũng chính là một kiện Đế binh vô thượng duy nhất được biết đến bị đánh nát, phá vỡ thần thoại không hủy nổi của binh khí Cực Đạo.
Năm đó, bọn họ bị hủy diệt quá nhanh, các loại kỳ trân dị bảo cũng không còn tái hiện, đã bị phủ đầy bụi, nghe nói bị người nào đó dùng đại pháp lực phong ấn lại.
- Nhìn thấy không, tiểu thế giới rách nát này đã bị phong ấn, nhưng là bị người ta dùng Đế binh Cực Đạo đánh vỡ ra một góc, mới khiến nó tái hiện nhân gian, nếu không thì hơn phân nửa là chúng ta cũng không tìm được!
Đoạn Đức nói.
- Diêu Quang Thánh Địa cũng tham dự trong đó...!
Diệp Phàm tự nói, rồi sau đó nói ra phán đoán trước kia, Diêu Quang Thánh tử có thể chiếm được truyền thừa của Độc Nhân Đại đế: Bất Diệt Thiên Công.
Nếu Cơ Tử Nguyệt, Đoạn Đức thấy được một số thứ trong mơ, vậy thì nói không chừng Diêu Quang Thánh tử cũng như vậy, do đó mới tìm được Trung Châu Cổ Miếu, nói không chừng còn có thần trân cực kỳ trọng yếu đang ở trong tổ miếu này cũng nên.
- Đúng, Vũ Hóa Thần triều có rất nhiều thánh vật đều được cung phụng trong tòa tổ miếu này, nơi này quả thực chính là một tòa phần mộ lớn của Thần triều!
Đoạn Đức nói rất chuyên nghiệp.
Bàng Bác bước lên nói chuyện, phía đối diện lập tức có mấy người đi tới, tất cả đều là những kẻ có quyền cao chức trọng, là nhân vật cấp Hoàng Tổ tại bốn đại Thần triều, bọn họ trầm giọng đáp lại rằng, từ nửa năm trước thì bọn họ đã bắt đầu khai quật nơi này, tới hôm nay mới có kết quả, không thể để cho người ngoài đi vào được.
Đám người Diệp Phàm lui về phía sau, nếu như cường công thì có lẽ có thể giết được đi vào, nhưng những Cổ Miếu tại đây lại rất thần bí, bốn đại Thần triều và Diêu Quang đều vẫn chưa dám hành động thiếu suy nghĩ, chưa đi vào trong, nếu như bọn họ tùy tiện tiến vào, nói không chừng sẽ rước họa lớn vào thân.
- Hừ, lại bị Diêu Quang Thánh tử nhanh chân đến trước, địa phương này thật là phiền toái!
Bàng Bác nhíu mày, đứng đối diện với Diệp Phàm.
Những người khác đều cảm thấy có chút đau đầu, địa phương này rõ ràng rất không tầm thường, nhưng nếu mà chọc giận bốn đại Thần triều và Diêu Quang Thánh Địa, rất có thể sẽ bị vài kiện Đế binh Cực Đạo đánh tới.
Diệp Phàm nói:
- Đầu tiên, hẳn là để cho Thôn Thiên Ma Quán hợp nhất, ta cảm thấy nơi đây cần dùng đến nó, có liên hệ rất lớn với nó. Sau đó, có lẽ nên mượn sức lực của người trong thiên hạ, công khai bí mật nơi đây, để cho các cao thủ khắp nơi đều tiến vào.
Sau khi bọn họ rời khỏi nơi này, bắt đầu thảo luận cần làm gì tiếp theo.
Chỉ có Cơ Tử Nguyệt là khẽ than nhẹ, nhìn màn sương mù phía sau Cổ Miếu, lẩm bẩm:
- Năm đó, cô bé kia vừa khóc vừa hô, chạy rách cả đôi giày nhỏ, tiễn thiếu niên kia đi xa, cuối cùng lại chỉ gặp được thi thể của hắn quay trở về...!
- Đó cũng không phải là kết cục của nàng, cuối cùng nàng vẫn trở thành Đại đế!
Hầu tử vừa đi vừa nói.
- Đúng vậy, một trong những Đại đế thần bí và cường đại nhất, vô địch thiên hạ từ xưa đến này, không ai có thể sánh được.
Hắc Hoàng nói xen vào.
- Nhưng mà nàng cũng không có chút vui vẻ nào cả!
Cơ Tử Nguyệt lắc đầu.
- Nhưng trong lòng nàng còn có hi vọng, rất tin tưởng rằng có thể gặp lại thiếu niên kia!
Diệp Phàm lên tiếng. Sau đó, hắn từ cô bé kia lại không tự chủ được nghĩ tới cô bé con, đều đáng thương giống nhau, bây giờ nàng đang ở nơi nào?
Trung Châu tổ miếu có rất nhiều huyền cơ, còn sống đi vào, khi ra thì đã chết, đây là phán đoán mà Đoạn Đức đưa ra, đây là một loại trực giác bản năng mà hắn dựa vào nhiều năm trộm mộ sinh ra.
Địa phương này thật quỷ dị, đều đã hai mươi mấy vạn năm trôi qua rồi, khi vận chuyển Thiên Nhãn Thông thì thấy rằng các kiến trúc ở chỗ sâu trong tổ miếu vẫn như cũ có các ngọn đèn xanh le lói không tắt.
Bốn đại Thần triều và Diêu Quang Thánh Địa nhất định còn thấy được các địa phương đáng sợ hơn, từ lúc nửa năm trước bọn họ đã bắt đầu dọn sạch xung quanh rồi, nếu không thì không có đạo lý nào mà họ lại không đi tiếp vào trong.
- Địa phương này rất nguy hiểm, hơn phân nửa là có gì đó rất đáng sợ ở bên trong!
Đoạn Đức trầm giọng nói, hắn cho rằng nếu nếu muốn đi vào thì khẳng định phải chuẩn bị đầy đủ thì mới được.
- Đi thôi, có sát khí tràn ngập nơi này, những kẻ đó muốn diệt khẩu chúng ta!
Yến Nhất Tịch nói.
Bọn họ cũng không cảm thấy có gì bất ngờ cả, tổ miếu kinh thế bực này không thể để lộ ra ánh sáng được, tất nhiên bốn đại Thần triều và Diêu Quang Thánh Địa cũng không hy vọng bị người ngoài biết đến, dù sao bọn họ đã hao phí không ít tinh lực tại đây rồi, không muốn người khác đến nhúng chàm.
Khắp nơi đều có từng luồng đạo vãn đan xen lẫn nhau hiện ra, tuy rằng dao động rất nhẹ, nhưng vẫn bị bọn họ cảm ứng được, chúng muốn vây kín nơi này, biến nơi đây trở thành một mảnh tuyệt địa.
- Đi thôi, đây là sát trận của Thánh nhân viễn cổ, còn hoàn hảo không tổn hao gì, nếu thật sự bị nhốt ở trong đó, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Hắc Hoàng kinh hãi, nó là hành gia trong lĩnh vực này, nhận ra sát khí rất rõ ràng.
Đại hắc cẩu há mồm phun ra một tòa Huyền Ngọc thai, rất nhanh mở ra vực môn, từ nơi này biến mất, lưu lại một vùng không gian rung động, một thần liên màu máu xuyên thấu mà đến, nhưng lại không thể ngăn cản bọn họ được.
Hai ngày sau, một tin tức kinh người được truyền ra khắp ngũ đại vực, Trung Châu tổ miếu xuất hiện trên thế gian, tuy rằng đã hai mươi mấy vạn năm trôi qua, nhưng hiện nay vẫn hoàn hảo như cũ, không tổn hao gì, bên trong còn có tuyệt thế Thần Tàng.
Đây là một thời đại rối loạn, bất cứ cơn gió thổi nào cũng có thể dẫn tới phong ba bão táp khắp thiên hạ, vậy thì càng không cần nói tới đại sự như vậy, có thể nói khắp thế gian đều chấn kinh.
Vũ Hóa Thần triều tuy rằng đã sớm bị diệt vong tận hai mươi mấy vạn năm trước, ngay cả trong sách sử cũng đều ghi lại rất mơ hồ, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến địa vị của nó ở trong lòng mọi người.
Diệp Phàm càng nghĩ càng sợ hết hồn.
Đồng thời, hắn nghĩ tới những người quen của mình, Đoạn Đức chiếm được Thôn Thiên Ma Cái, Cơ Tử Nguyệt có chiếc nhẫn trân quý nhất của cả đời Độc Nhân Đại đế, gia gia của Đồ Phi có được Thôn Thiên Quán, Lý Tiểu Mạn chiếm được truyền thừa của Độc Nhân Đại đế.
Những thứ này như đang hình thành một tấm lưới, đan vào một chỗ, vây quanh hắn vào trong, các mối liên hệ với Độc Nhân Đại đế có thể nói là chém không đứt, khiến hắn cảm thấy từng trận bất an.
Hai ngày sau, đám người Diệp Phàm, Bàng Bác, Cơ Tử Nguyệt, Hắc Hoàng vượt qua hư không đi tới Trung Châu.
Di chi Vũ Hóa có diện tích khá lớn, nói rõ ra thì cả một nửa Trung Châu đều đã từng nằm trong bản đồ của bọn họ, khi đó còn không có Đại Hạ, Cửu Lê các loại Thần triều khác, lãnh thổ rộng lớn vô cùng.
Tổ miếu thần bí nằm trị vị trí trái tim của long mạch, chiếm hết tạo hóa của thiên địa, đoạt hết huyền cơ của trời đất, vốn là một bí địa nghịch thiên. Nhưng hai mươi năm vạn năm trước, đoạn long mạch cổ kính nhất Trung Châu này đã bị người ta đánh nát, long khí tan hết, sinh ra mấy tổ long ở những nơi khác.
Mà từ sau khi bị đánh nát long mạch, vùng đất huy hoàng nhất trước kia đã trở thành một vùng đất chết, trở thành một khu vực nguy hiểm nhất, gần như không có bất kỳ sinh cơ nào.
Vị trí trái tim của Trung Châu hiện giờ đã không có một ngọn cỏ nào, chỉ là một mảnh hôn ầm, có các luồng sương mù màu đen luôn lượn lờ quanh đây, không có vật nào phát sáng cả.
Phía trước có thể thấy được từng ngọn núi cụt, đây là do dư âm của va chạm giừa các đại pháp mà thành, không biết năm đó đã xảy ra một hồi đại chiến rung động tới mức nào.
- Xem kìa, cái cổ mạch kia thật là lớn a, từng là tổ mạch dài nhất Trung Châu, còn lớn hơn cả vạn dãy núi đứng cùng một chỗ nữa.
Đoạn Đức nói, đối với hắn mà nói, cần phải rất hiểu rõ sơn xuyên địa lý tại tất cả các nơi.
Mọi người đều cảm thấy da đầu run lên, đây vẫn còn là dãy núi sao, cũng quá là to lớn đi, chúng không khác gì một mảnh cao nguyên, khi bọn họ bay lên rất cao, nhìn xuống phía dưới thì mới nhận ra, đây thật sự là một long mạch.
- Có Thánh nhân viễn cổ từng bay lên phía trên viên cổ tinh này, nhìn xuống phía dưới, đệ nhất long mạch tại Trung Châu bị đứt đoạn chỉ sau một chưởng, có người từ tận không biết bao nhiêu vạn dặm, khẽ nắm một cái, lưu lại năm dấu tay, bóp tổ long mạch đứt thành năm đoạn, các ngọn núi khác thì toàn bộ vỡ nát, phạm vi trăm vạn dặm tại đây lún xuống.
Hắc Hoàng nói.
- Không thể nào, dưới một kích, trăm vạn dặm đều lún xuống, năm chưởng mà đã đánh nát cả đệ nhất long mạch từ xưa đến nay của Trung Châu, thật sự là rất nghịch thiên!
Bàng Bác giật minh.
Nửa ngày sau, bọn họ xâm nhập vào khu vực trái tim của Trung Châu, đi tới một vùng đất khô cằn sỏi đá, nơi đây vẫn như cũ là một mảnh hôn ầm, các luồng sương mù màu đen lượn lờ, giống như đang đi tới Minh giới vậy.
- Phía trước có kiến trúc cổ xưa!
Ngay tại phía trước có một dãy Thần Miếu, có một loại khí tức thời gian lắng đọng, không biết chúng đã tồn tại được bao nhiêu vạn năm, đến tận bây giờ mà vẫn còn không bị mục nát.
- Không thể nào, đạo gia ta có phải vừa mới bỏ qua một cơ duyên cực lớn hay không vậy, tổ miếu của Vũ Hóa Thần triều vẫn không bị hủy diệt, trước kia ta lại chưa từng tới đây để khảo cổ!
Đoạn Đức tự nói, rất nhanh nắm tay lại.
Phía sau tổ miếu có một mảnh sương mù mờ tối, bao phủ tất cả cảnh vật tại đây, cũng không thể nhìn thấy rõ thứ gì, dựa theo Cơ Tử Nguyệt chứng kiến trong mơ, ở chỗ sâu trong khu vực kia rất giống với chỗ có một tòa Ngũ sắc Tế Đàn.
Hiện nay thiên cơ đã không còn hiển hiện ra nữa, các thứ quỷ dị, các loại mê trận khó khăn cũng không thấy được nữa.
- Kẻ nào?
Phía trước Cổ Miếu truyền đến một tiếng kêu to, một loạt giáp sĩ mặc Huyền Thiết y xuất hiện, một đám cầm thiết qua trong tay, vô cùng nghiêm túc.
Rất nhanh sau đó, xung quanh Cổ Miếu và ngọn núi cụt này xuất hiện vô số bóng người, chen chúc rậm rạp, tất cả đều là cao thủ, ngoài ra còn có các loại trận vãn bị kích hoạt, bao phủ khắp nơi đây.
- Đây là ai vậy, bọn họ chiếm lĩnh nơi đây hay sao?
Lệ Thiên kinh ngạc.
- Địa phương này mới được khai quật ra, đây là một tiểu thế giới rách nát, bọn họ mới dọn dẹp bên ngoài không lâu, ít nhất thì tổ miếu còn chưa bị ai tiến vào, vẫn còn đang bị phủ đầy bụi.
Đoạn Đức với dùng phong cách nhân sĩ chuyên nghiệp nói.
- Hỏng rồi, những kẻ này không thể trêu vào, đây là người của bốn đại Thần triều, nơi đây đã bị bọn họ nhanh chân đến trước rồi!
Lý Hắc Thủy nói.
Phía trước là một rừng liên quân, có cờ xí của bổn đại Thần triều, bọn họ cùng nhau khai quật Trung Châu tổ miếu hai mươi mấy vạn năm trước, ai cũng muốn tìm được.
- Còn có cả cờ của Diêu Quang Thánh địa nữa!
Cơ Tử Nguyệt nói, nàng liếc mắt một cái đã nhận ra Diêu Quang thánh kỳ.
Năm thế lực lớn liên thủ, cùng nhau khai quật chỗ này, muốn dọn cả di tích Vũ Hóa của Thần triều ra ngoài, đi thông tiểu thế giới này, ai dám cùng bọn họ tranh đoạt?
Năm đó, Vũ Hóa Thần triều là đệ nhất tại Trung Châu, mệnh, lệnh phát ra, không ai dám làm trái, có được uy thế vô thượng, nhưng chỉ sau một đêm đã biến thành tro, nghe nói ngay cả Đế binh của bọn họ cũng đều vỡ nát.
Hơn nữa, đây cũng chính là một kiện Đế binh vô thượng duy nhất được biết đến bị đánh nát, phá vỡ thần thoại không hủy nổi của binh khí Cực Đạo.
Năm đó, bọn họ bị hủy diệt quá nhanh, các loại kỳ trân dị bảo cũng không còn tái hiện, đã bị phủ đầy bụi, nghe nói bị người nào đó dùng đại pháp lực phong ấn lại.
- Nhìn thấy không, tiểu thế giới rách nát này đã bị phong ấn, nhưng là bị người ta dùng Đế binh Cực Đạo đánh vỡ ra một góc, mới khiến nó tái hiện nhân gian, nếu không thì hơn phân nửa là chúng ta cũng không tìm được!
Đoạn Đức nói.
- Diêu Quang Thánh Địa cũng tham dự trong đó...!
Diệp Phàm tự nói, rồi sau đó nói ra phán đoán trước kia, Diêu Quang Thánh tử có thể chiếm được truyền thừa của Độc Nhân Đại đế: Bất Diệt Thiên Công.
Nếu Cơ Tử Nguyệt, Đoạn Đức thấy được một số thứ trong mơ, vậy thì nói không chừng Diêu Quang Thánh tử cũng như vậy, do đó mới tìm được Trung Châu Cổ Miếu, nói không chừng còn có thần trân cực kỳ trọng yếu đang ở trong tổ miếu này cũng nên.
- Đúng, Vũ Hóa Thần triều có rất nhiều thánh vật đều được cung phụng trong tòa tổ miếu này, nơi này quả thực chính là một tòa phần mộ lớn của Thần triều!
Đoạn Đức nói rất chuyên nghiệp.
Bàng Bác bước lên nói chuyện, phía đối diện lập tức có mấy người đi tới, tất cả đều là những kẻ có quyền cao chức trọng, là nhân vật cấp Hoàng Tổ tại bốn đại Thần triều, bọn họ trầm giọng đáp lại rằng, từ nửa năm trước thì bọn họ đã bắt đầu khai quật nơi này, tới hôm nay mới có kết quả, không thể để cho người ngoài đi vào được.
Đám người Diệp Phàm lui về phía sau, nếu như cường công thì có lẽ có thể giết được đi vào, nhưng những Cổ Miếu tại đây lại rất thần bí, bốn đại Thần triều và Diêu Quang đều vẫn chưa dám hành động thiếu suy nghĩ, chưa đi vào trong, nếu như bọn họ tùy tiện tiến vào, nói không chừng sẽ rước họa lớn vào thân.
- Hừ, lại bị Diêu Quang Thánh tử nhanh chân đến trước, địa phương này thật là phiền toái!
Bàng Bác nhíu mày, đứng đối diện với Diệp Phàm.
Những người khác đều cảm thấy có chút đau đầu, địa phương này rõ ràng rất không tầm thường, nhưng nếu mà chọc giận bốn đại Thần triều và Diêu Quang Thánh Địa, rất có thể sẽ bị vài kiện Đế binh Cực Đạo đánh tới.
Diệp Phàm nói:
- Đầu tiên, hẳn là để cho Thôn Thiên Ma Quán hợp nhất, ta cảm thấy nơi đây cần dùng đến nó, có liên hệ rất lớn với nó. Sau đó, có lẽ nên mượn sức lực của người trong thiên hạ, công khai bí mật nơi đây, để cho các cao thủ khắp nơi đều tiến vào.
Sau khi bọn họ rời khỏi nơi này, bắt đầu thảo luận cần làm gì tiếp theo.
Chỉ có Cơ Tử Nguyệt là khẽ than nhẹ, nhìn màn sương mù phía sau Cổ Miếu, lẩm bẩm:
- Năm đó, cô bé kia vừa khóc vừa hô, chạy rách cả đôi giày nhỏ, tiễn thiếu niên kia đi xa, cuối cùng lại chỉ gặp được thi thể của hắn quay trở về...!
- Đó cũng không phải là kết cục của nàng, cuối cùng nàng vẫn trở thành Đại đế!
Hầu tử vừa đi vừa nói.
- Đúng vậy, một trong những Đại đế thần bí và cường đại nhất, vô địch thiên hạ từ xưa đến này, không ai có thể sánh được.
Hắc Hoàng nói xen vào.
- Nhưng mà nàng cũng không có chút vui vẻ nào cả!
Cơ Tử Nguyệt lắc đầu.
- Nhưng trong lòng nàng còn có hi vọng, rất tin tưởng rằng có thể gặp lại thiếu niên kia!
Diệp Phàm lên tiếng. Sau đó, hắn từ cô bé kia lại không tự chủ được nghĩ tới cô bé con, đều đáng thương giống nhau, bây giờ nàng đang ở nơi nào?
Trung Châu tổ miếu có rất nhiều huyền cơ, còn sống đi vào, khi ra thì đã chết, đây là phán đoán mà Đoạn Đức đưa ra, đây là một loại trực giác bản năng mà hắn dựa vào nhiều năm trộm mộ sinh ra.
Địa phương này thật quỷ dị, đều đã hai mươi mấy vạn năm trôi qua rồi, khi vận chuyển Thiên Nhãn Thông thì thấy rằng các kiến trúc ở chỗ sâu trong tổ miếu vẫn như cũ có các ngọn đèn xanh le lói không tắt.
Bốn đại Thần triều và Diêu Quang Thánh Địa nhất định còn thấy được các địa phương đáng sợ hơn, từ lúc nửa năm trước bọn họ đã bắt đầu dọn sạch xung quanh rồi, nếu không thì không có đạo lý nào mà họ lại không đi tiếp vào trong.
- Địa phương này rất nguy hiểm, hơn phân nửa là có gì đó rất đáng sợ ở bên trong!
Đoạn Đức trầm giọng nói, hắn cho rằng nếu nếu muốn đi vào thì khẳng định phải chuẩn bị đầy đủ thì mới được.
- Đi thôi, có sát khí tràn ngập nơi này, những kẻ đó muốn diệt khẩu chúng ta!
Yến Nhất Tịch nói.
Bọn họ cũng không cảm thấy có gì bất ngờ cả, tổ miếu kinh thế bực này không thể để lộ ra ánh sáng được, tất nhiên bốn đại Thần triều và Diêu Quang Thánh Địa cũng không hy vọng bị người ngoài biết đến, dù sao bọn họ đã hao phí không ít tinh lực tại đây rồi, không muốn người khác đến nhúng chàm.
Khắp nơi đều có từng luồng đạo vãn đan xen lẫn nhau hiện ra, tuy rằng dao động rất nhẹ, nhưng vẫn bị bọn họ cảm ứng được, chúng muốn vây kín nơi này, biến nơi đây trở thành một mảnh tuyệt địa.
- Đi thôi, đây là sát trận của Thánh nhân viễn cổ, còn hoàn hảo không tổn hao gì, nếu thật sự bị nhốt ở trong đó, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Hắc Hoàng kinh hãi, nó là hành gia trong lĩnh vực này, nhận ra sát khí rất rõ ràng.
Đại hắc cẩu há mồm phun ra một tòa Huyền Ngọc thai, rất nhanh mở ra vực môn, từ nơi này biến mất, lưu lại một vùng không gian rung động, một thần liên màu máu xuyên thấu mà đến, nhưng lại không thể ngăn cản bọn họ được.
Hai ngày sau, một tin tức kinh người được truyền ra khắp ngũ đại vực, Trung Châu tổ miếu xuất hiện trên thế gian, tuy rằng đã hai mươi mấy vạn năm trôi qua, nhưng hiện nay vẫn hoàn hảo như cũ, không tổn hao gì, bên trong còn có tuyệt thế Thần Tàng.
Đây là một thời đại rối loạn, bất cứ cơn gió thổi nào cũng có thể dẫn tới phong ba bão táp khắp thiên hạ, vậy thì càng không cần nói tới đại sự như vậy, có thể nói khắp thế gian đều chấn kinh.
Vũ Hóa Thần triều tuy rằng đã sớm bị diệt vong tận hai mươi mấy vạn năm trước, ngay cả trong sách sử cũng đều ghi lại rất mơ hồ, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến địa vị của nó ở trong lòng mọi người.
/1822
|