A Dục Thánh Hồ trong vắt là một viên minh châu trên vùng cao nguyên này. Tương truyền A Di Đà Phật từng ở đây tắm rửa kim thân, gieo xuống thanh liên, thường có người một bước dập đầu mà tới, chỉ vì triều bái.
Có dân chăn nuôi một lần đi chính là mấy năm, thậm chí có người chết ở trên đường. Mà bọn họ lại không coi là khổ cực, ngược lại thưởng thức và hưởng thụ quá trình này, nghiêm túc đối đãi, một lần hành hương giống như một lần tâm linh thăng hoa.
Nhưng người này dù mình đầy thương tích, khoảnh khắc đi tới trước A Dục Hồ cũng sẽ tinh thần tràn trề, như là hoàn thành một việc trọng đại nhất trong đời.
Diệp Phàm cùng An Diệu Y vòng qua A Dục Thánh Hồ, không ai nói gì, cứ vậy yên lặng hành tẩu. Bọn họ giống như một đôi thần tiên quyến lữ, sau đó bước đi vào nơi sâu trong cao nguyên.
Bọn họ gặp được một số người hành hương, vô cùng thành kính, đang dùng sinh mệnh cúng bái. Trên đầu mỗi người đều có thần tính quang huy tràn ra, tâm có ký thác, cũng là một loại tu luyện. Chỉ có người thai cốt như Diệp Phàm mới có thể thấy được.
Nơi này rất cao so với mặt nước biển, thảm cỏ màu sắc tươi mát, bầu trời đặc biệt xanh thẳm, mây dường như treo trên đỉnh đầu, thò tay có thể với tới.
Diệp Phàm cùng An Diệu Y thủy chung không nói một lời, yên lặng hành tẩu, bước đi trên cỏ. Cho đến khi mặt trời ngả về tây, chiếu bóng của bọn họ rất dài, rơi vào trong một vùng hào quang đỏ rực.
Có một số chuyện không cần nhiều lời, hết thảy đều không cần phải nói. Bọn họ cứ vậy sóng vai bước đi, đều hiểu được con đường phía trước, cũng đều biết kết quả cuối cùng.
Cuối cùng, bọn họ về tới trước A Hàm cổ tự, trong ánh trời chiều cả ngôi chùa nhuộm một tầng thần huy màu vàng, đặc biệt thánh khiết xinh đẹp.
Bên cạnh, mặt hồ lấp lánh soi bóng bầu trời xanh thẳm và mây trắng vào trong, cũng đưa bóng bọn họ chiếu vào, phong tư như ngọc.
- Ngươi phải bảo trọng.
Diệp Phàm ngây ra nhìn nàng. Sắp phải rời khỏi, trong lòng hắn có chút chua xót. Một người là nhỏ bé như vậy, rất nhiều chuyện đều không đủ sức thay đổi.
Lạch trời sẽ hiện ra một con đường, hắn không có lựa chọn khác. Đây là một loại bất đắc dĩ.
Một cái ngân hà ngăn cách tương lai, mạnh mẽ tách người hai bên ra, mất cả đời cũng khó vượt qua. Nhìn lên sao trời sáng lạn, chỉ có thể ở bờ bên kia lặng yên nhìn hoa bên này nở.
- Ta nghĩ ta có thể trảm đạo rồi.
An Diệu Y đứng cạnh A Dục Thánh Hồ, ánh trời chiều chiếu khuôn mặt sáng lạn, trong mắt có trong suốt lóe ra, cuối cùng hóa thành lệ quang.
Diệp Phàm đem một ngọn Cổ Đăng đồng xanh lấy ra, lấy được từ trong Đại Lôi Âm Tự đổ nát trên Huỳnh Hoặc Cổ Tinh. Là một khí cụ duy nhất hoàn hảo không tổn hao gì, lại không có ánh lửa lóe lên.
Hắn đưa ngọn thanh đăng này cho An Diệu Y, bấc đèn có một tia lửa xẹt qua. Bọn họ vòng quanh A Dục Thánh Hồ đi một vòng cuối cùng, An Diệu Y nhẹ giọng nói:
- Đi đường mạnh khỏe.
Khi quay đầu lại, bóng người kia vẫn còn bên cạnh A Dục Hồ, chân chính phong hoa tuyệt đại, trở thành một loại phong thái vĩnh hằng, cả ánh trời chiều đều rơi vào trên thân thể nàng.
- Ta trảm đạo... sẽ quên hết.
Trong mắt đẹp của An Diệu Y chảy xuống hai hàng nước mắt trong suốt, nàng nhìn bóng người đi xa thất thần hồi lâu.
Trên trán nàng một đạo quang chém ra, chìm sâu vào trong thanh đăng, đạo quang rực rỡ, bấc đèn chợt lóe, ngọn đèn lập tức sáng lên, từ đó khó thể tắt.
- Ta là ai, hắn là ai?
An Diệu Y rất bình tĩnh tường hòa, nhìn bóng người đi xa, trên mặt nước mắt không ngừng rời xuống, đứng trước A Hàm Tự.
Ánh chiều chiếu xuống nhuộm đỏ thân nàng, một mảnh thần huy chảy xuôi khiến nàng thoạt nhìn càng ngày càng xuất trần, trong vắt không tì vết, không nhiễm một hạt bụi trần.
Ầm!
Vào giờ khắc này, cao nguyên A Dục trời hạ điềm lành, đất trào thần liên, đầy trời phật quang bay lên, một loại khí tức thần bí tràn ngập trong mỗi tấc không gian.
Một nữ Bồ Tát ở phía sau nàng hiện lên, tay bấm niêm hoa mà cười, nhét đầy bầu trời, nhật nguyệt tinh tú vờn quanh, muôn vàn đại đạo, vạn loại thần tắc đều hiện.
Boong...
Khắp Tây Mạc, rất nhiều cổ miếu đều có tiếng chuông vang lên, một vị nữ Bồ Tát theo phật quang hiện lên, xuất hiện ở trên không mỗi một ngôi chùa, rung động rất nhiều người.
Tiếng chuông văng vẳng, trong trời chiều xinh đẹp An Diệu Y trảm đạo đã xảy ra dị tượng vô cùng thần diệu, hiển hóa thế gian.
Quanh thân nàng vờn quanh các loại thần huy, nhật nguyệt tinh tú chuyển động, toàn thân càng ngày càng thánh khiết, chỉ có trên mặt có lệ, lẩm bẩm:
- Quên rồi, vậy thì chém hết, chém sạch đi!
Boong...
Trong A Hàm cổ tự, tiếng chuông vang vọng thiên địa, phật quang càng dày, mi tâm nàng lại chém ra những làn sáng, toàn bộ chìm sâu vào trong thanh đăng, hỏa diễm nhảy lên, từ đó tỏa sáng.
- Đột nhiên phát hiện, tâm như nứt ra, trong mộng rõ ràng có lục thú, sau khi tỉnh giấc lại trống không.
An Diệu Y thu hồi ánh mắt, ngồi xếp bằng trên bảo liên, tay kết ấn, thanh lệ tuyệt tục, hai giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống, không còn một tia thương cảm.
Đường chân trời, Diệp Phàm cũng chưa rời đi, thủy chung đứng đó. Khi nhìn thấy cảnh tượng cuối cùng này, trong lòng hắn đau xót.
Trời chiều biến mất, phật quang đầy trời rút lui, các loại dị tượng thu liễm. An Diệu Y biến mất, một đạo thiện xướng vang lên.
Diệp Phàm đứng ở đường chân trời yên lặng nhìn phía A Dục Thánh Hồ như một tượng đá không nhúc nhích, cho đến khi sao sáng đầy trời, rồi sau đó bình minh dâng lên.
Sau một đêm, hắn đón ánh bình minh mà đi về hướng đông, không hề dùng pháp lực, thần thông. Hắn tuy không một bước khấu đầu nhưng cũng như một người hành hương, đi bộ khổ hạnh.
Hắn triều bái không phải thần minh, không phải A Di Đà Phật cũng không phải một vị Đại đế nào. Ở trước mi tâm hắn thủy chung có một người tí hon màu vàng, đó là chính hắn.
- Ta đương thời vô địch, có thể dập nát hết thảy, thay đổi hết thảy. Cho đù Đại đế cổ tái hiện cũng khó chắn bước chân ta.
Mấy ngày sau, bước chân hắn càng lúc càng nhanh, không hề dùng bí thuật, không thúc giục thần lực, lại như gió thổi, có một loại đạo không hiểu đang lưu chuyển, một bước ra vài dặm.
Diệp Phàm lúc này đắm chìm trong một loại diệu cảnh đặc biệt, thân hợp thiên địa, mặc dù ở Tiên Thai tầng thiên thứ hai nhưng lại phảng phất nhìn thấy hết thảy Tiên Tam.
Phía trước, có một đạo lạch trời cuối cùng không thể vượt qua, chấp niệm ngăn cản không thể trảm đạo. Lại quá hai ngày, hắn hoàn toàn tỉnh dậy, thân thể nhẹ nhàng toàn thân phát sáng như trải qua một lần vũ hóa trọng sinh, thức hải tràn đầy.
- Đây là một loại hành hương khác của ta sao?
Diệp Phàm lẩm bẩm, rồi sau đó không hề trì hoãn lấy trận đài Hắc Hoàng đã chuẩn bị trước, vượt qua hư không trở về Đông Hoang.
Trung Châu tổ miếu, một địa phương khiến tu sĩ khắp thiên hạ đều điên cuồng, tràn ngập hấp dẫn. Cổ kinh, tiên liệu, cảm ngộ tiền hiền, Lục Đỉnh tồn tại từ thái cổ... Chỉ cần chiếm được một thứ đủ để hưởng thụ cả đời.
Bất kể nguy hiểm bao nhiêu đều khó thể cản được khát vọng mọi người, như thiêu thân lao đầu vào lửa. Rất nhiều người bế quan nhiều năm, được cho rằng sớm tọa hóa đều xuất hiện, muốn đi vào xem.
Trong những ngày này, năm đại vực đại loạn, cường giả các nơi đều động thân, cùng tới Trung Châu, muốn đào vùng di tích phủ bụi hai mươi mấy vạn năm này lên.
- Nhất định phải chiếm được Lục Đỉnh tổn hại.
Đây là mục tiêu duy nhất của các tộc thái cổ, nhất là các đại hoàng tộc muốn tìm ra bí mật thành tiên. Tổ Vương không dám ra nhưng con cháu bọn họ đều tới.
Bốn đại Thần triều cùng Diêu Quang Thánh Địa cùng các nơi đàm phán rốt cục chấm dứt, ngay tại mấy ngày sắp tới mở phong ấn Tổ miếu, người có tư cách có thể vào trong.
Diệp Phàm trong lòng bình tĩnh, điều chỉnh mọi cảm xúc, đối với cố nhân thế giới này lưu luyến đến đâu cũng phải rời đi. Bất kể cha mẹ có còn hay không, cho dù là công dã tràng hắn cũng phải nhìn một cái. Đây là chấp niệm khó thể chặt đứt trong lòng hắn.
Thiên Chi Thôn như trước, hầu tử về trước Diệp Phàm vài ngày, lo âu trong lòng hắn không thành sự thật. Thúc thúc cũng không có khác thường, hẳn là không xảy ra chuyện bất ổn.
Diệp Phàm tìm đến Bàng Bác, nói cho hắn một khi tiến vào tổ miếu nhất định không được tách ra, hai người cùng nhau hành động. Cổ Phật tọa hóa không nhắc tới Bàng Bác, điều này làm cho hắn ít nhiều có chút lo lắng, sợ xảy ra biến cố.
- Thật sự muốn mượn trận chiến cuối cùng rời đi, không thể ở lại sao?
Trong Thiên Chi Thôn, đám người Lệ Thiên, Lý Hắc Thủy thật thương cảm, không muốn chia ly.
Mấy ngày này, Cơ Tử Nguyệt không tới, nói muốn tới ngày đó tiễn đưa bọn họ. Nàng mất đi nụ cười ngày xưa.
- Tiểu tử, ngươi thật sự phải đi, không cho ra một cái Thánh thể đạo thai rồi mới đi sao? Nếu không như vậy đi, ta đi bắt cho ngươi bằng bất cứ giá nào!
Đại hắc cẩu nói, một câu nói làm mọi người đều vui vẻ, đánh tan không khí nặng nề.
Tổ miếu của Thần triều Vũ Hóa còn ba ngày sẽ mở ra, đến lúc đó quần hùng các phương hội tụ Trung Châu, sẽ gây nên phong vân thiên hạ.
Diệp Phàm, hầu tử, Đoạn Đức ra đi trước thời hạn, tránh gặp bất ngờ mà bỏ lỡ, ở bên ngoài làm chuẩn bị đầy đủ.
Không phải mỗi người đều có thể tiến vào tổ miếu. Năm địa vực chỉ có một bộ phận cực ít người mới có tư cách đi vào, đây là kết quả các giáo cộng đồng thương nghị. Ngoại trừ bất hủ đại giáo, những người khác muốn nhúng chàm rất khó.
Truyền thừa bất hủ, bọn họ là đại biểu thiên hạ tự nhiên có thể trấn áp hết thảy, quyết định này dù tiểu phái khác muốn phản đối cũng vô dụng. Đương nhiên, nếu tán tu đủ cường đại cũng có thể đi vào nhưng cần qua mấy tầng thử thách gian nan, dùng chiến để đổi tư cách
Diệp Phàm vừa tới Trung Châu liền khiến cho thế nhân chú ý. Bốn đại Thần triều trực tiếp đưa tới một phong thư, mời hắn cùng thăm dò tổ miếu, trực tiếp có được tư cách.
Rồi sau đó, đám con của Cổ Hoàng như hầu tử, Thiên Hoàng tử, Hoàng Hư Đạo, Hỏa Lân Nhi, Hỏa Kỳ Tử, Thần Tàm đạo nhân cũng đều được mời, có tư cách đi vào.
Đám người Lệ Thiên, Lý Hắc Thủy bất mãn, bọn họ không ngờ ngay cả tư cách cũng không có. Hắc Hoàng cùng Đoạn Đức lại càng kêu gào nói:
- Con bà nó, không phải có thể đánh vào sao. Chúng ta tạo thành một đôi, giết cho long trời lở đất.
Nếu muốn đi vào điều kiện cực kỳ hà khắc, tự nhiên khiến cho người trong thiên hạ bất mãn. Tuy nhiên mọi người rất nhanh lại trầm mặc. Lần này trừ bốn Thần triều và Diêu Quang, cho dù Thánh địa bất hủ khác cũng chỉ có vài danh ngạch mà thôi, rất nhiều đại giáo đều chỉ có một vị Giáo chủ có thể vào.
Có thể nghĩ mà biết, thư xác nhận tư cách kia quý báu cỡ nào. Đây là một loại tán thành, là đại thế lực các phương cùng tán thành đối với địa vị và uy thế.
- Chờ không nổi nữa, ta hy vọng Thiên Hoàng tử đi vào, cùng hắn giải quyết ân oàn.
Hầu tử nói.
- Ta hy vọng Vương Đằng xuất hiện, càng hy vọng hai gã Thần tử, Thần nữ của Sát Thủ Thần Triều xuất hiện để rửa huyết cừu.
Lý Hắc Thủy, Khương Hoài Nhân nói.
- Ta có một loại dự cảm, Hoa Vân Phi cùng Lý Tiểu Mạn tất hiện.
Bàng Bác nói.
...
Tổ miếu còn ba ngày mở ra, bên ngoài đệ nhất tổ mạch Trung Châu ngày xưa đã sớm cường giả như mây trên trời, hùng chủ các nơi đều xuất hiện, ngay cả các tộc thái cổ đều tới rất nhiều cao thủ.
Trung Châu long mạch, người đông như kiến, mười phương mây động cùng hội tụ nơi đây.
Có dân chăn nuôi một lần đi chính là mấy năm, thậm chí có người chết ở trên đường. Mà bọn họ lại không coi là khổ cực, ngược lại thưởng thức và hưởng thụ quá trình này, nghiêm túc đối đãi, một lần hành hương giống như một lần tâm linh thăng hoa.
Nhưng người này dù mình đầy thương tích, khoảnh khắc đi tới trước A Dục Hồ cũng sẽ tinh thần tràn trề, như là hoàn thành một việc trọng đại nhất trong đời.
Diệp Phàm cùng An Diệu Y vòng qua A Dục Thánh Hồ, không ai nói gì, cứ vậy yên lặng hành tẩu. Bọn họ giống như một đôi thần tiên quyến lữ, sau đó bước đi vào nơi sâu trong cao nguyên.
Bọn họ gặp được một số người hành hương, vô cùng thành kính, đang dùng sinh mệnh cúng bái. Trên đầu mỗi người đều có thần tính quang huy tràn ra, tâm có ký thác, cũng là một loại tu luyện. Chỉ có người thai cốt như Diệp Phàm mới có thể thấy được.
Nơi này rất cao so với mặt nước biển, thảm cỏ màu sắc tươi mát, bầu trời đặc biệt xanh thẳm, mây dường như treo trên đỉnh đầu, thò tay có thể với tới.
Diệp Phàm cùng An Diệu Y thủy chung không nói một lời, yên lặng hành tẩu, bước đi trên cỏ. Cho đến khi mặt trời ngả về tây, chiếu bóng của bọn họ rất dài, rơi vào trong một vùng hào quang đỏ rực.
Có một số chuyện không cần nhiều lời, hết thảy đều không cần phải nói. Bọn họ cứ vậy sóng vai bước đi, đều hiểu được con đường phía trước, cũng đều biết kết quả cuối cùng.
Cuối cùng, bọn họ về tới trước A Hàm cổ tự, trong ánh trời chiều cả ngôi chùa nhuộm một tầng thần huy màu vàng, đặc biệt thánh khiết xinh đẹp.
Bên cạnh, mặt hồ lấp lánh soi bóng bầu trời xanh thẳm và mây trắng vào trong, cũng đưa bóng bọn họ chiếu vào, phong tư như ngọc.
- Ngươi phải bảo trọng.
Diệp Phàm ngây ra nhìn nàng. Sắp phải rời khỏi, trong lòng hắn có chút chua xót. Một người là nhỏ bé như vậy, rất nhiều chuyện đều không đủ sức thay đổi.
Lạch trời sẽ hiện ra một con đường, hắn không có lựa chọn khác. Đây là một loại bất đắc dĩ.
Một cái ngân hà ngăn cách tương lai, mạnh mẽ tách người hai bên ra, mất cả đời cũng khó vượt qua. Nhìn lên sao trời sáng lạn, chỉ có thể ở bờ bên kia lặng yên nhìn hoa bên này nở.
- Ta nghĩ ta có thể trảm đạo rồi.
An Diệu Y đứng cạnh A Dục Thánh Hồ, ánh trời chiều chiếu khuôn mặt sáng lạn, trong mắt có trong suốt lóe ra, cuối cùng hóa thành lệ quang.
Diệp Phàm đem một ngọn Cổ Đăng đồng xanh lấy ra, lấy được từ trong Đại Lôi Âm Tự đổ nát trên Huỳnh Hoặc Cổ Tinh. Là một khí cụ duy nhất hoàn hảo không tổn hao gì, lại không có ánh lửa lóe lên.
Hắn đưa ngọn thanh đăng này cho An Diệu Y, bấc đèn có một tia lửa xẹt qua. Bọn họ vòng quanh A Dục Thánh Hồ đi một vòng cuối cùng, An Diệu Y nhẹ giọng nói:
- Đi đường mạnh khỏe.
Khi quay đầu lại, bóng người kia vẫn còn bên cạnh A Dục Hồ, chân chính phong hoa tuyệt đại, trở thành một loại phong thái vĩnh hằng, cả ánh trời chiều đều rơi vào trên thân thể nàng.
- Ta trảm đạo... sẽ quên hết.
Trong mắt đẹp của An Diệu Y chảy xuống hai hàng nước mắt trong suốt, nàng nhìn bóng người đi xa thất thần hồi lâu.
Trên trán nàng một đạo quang chém ra, chìm sâu vào trong thanh đăng, đạo quang rực rỡ, bấc đèn chợt lóe, ngọn đèn lập tức sáng lên, từ đó khó thể tắt.
- Ta là ai, hắn là ai?
An Diệu Y rất bình tĩnh tường hòa, nhìn bóng người đi xa, trên mặt nước mắt không ngừng rời xuống, đứng trước A Hàm Tự.
Ánh chiều chiếu xuống nhuộm đỏ thân nàng, một mảnh thần huy chảy xuôi khiến nàng thoạt nhìn càng ngày càng xuất trần, trong vắt không tì vết, không nhiễm một hạt bụi trần.
Ầm!
Vào giờ khắc này, cao nguyên A Dục trời hạ điềm lành, đất trào thần liên, đầy trời phật quang bay lên, một loại khí tức thần bí tràn ngập trong mỗi tấc không gian.
Một nữ Bồ Tát ở phía sau nàng hiện lên, tay bấm niêm hoa mà cười, nhét đầy bầu trời, nhật nguyệt tinh tú vờn quanh, muôn vàn đại đạo, vạn loại thần tắc đều hiện.
Boong...
Khắp Tây Mạc, rất nhiều cổ miếu đều có tiếng chuông vang lên, một vị nữ Bồ Tát theo phật quang hiện lên, xuất hiện ở trên không mỗi một ngôi chùa, rung động rất nhiều người.
Tiếng chuông văng vẳng, trong trời chiều xinh đẹp An Diệu Y trảm đạo đã xảy ra dị tượng vô cùng thần diệu, hiển hóa thế gian.
Quanh thân nàng vờn quanh các loại thần huy, nhật nguyệt tinh tú chuyển động, toàn thân càng ngày càng thánh khiết, chỉ có trên mặt có lệ, lẩm bẩm:
- Quên rồi, vậy thì chém hết, chém sạch đi!
Boong...
Trong A Hàm cổ tự, tiếng chuông vang vọng thiên địa, phật quang càng dày, mi tâm nàng lại chém ra những làn sáng, toàn bộ chìm sâu vào trong thanh đăng, hỏa diễm nhảy lên, từ đó tỏa sáng.
- Đột nhiên phát hiện, tâm như nứt ra, trong mộng rõ ràng có lục thú, sau khi tỉnh giấc lại trống không.
An Diệu Y thu hồi ánh mắt, ngồi xếp bằng trên bảo liên, tay kết ấn, thanh lệ tuyệt tục, hai giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống, không còn một tia thương cảm.
Đường chân trời, Diệp Phàm cũng chưa rời đi, thủy chung đứng đó. Khi nhìn thấy cảnh tượng cuối cùng này, trong lòng hắn đau xót.
Trời chiều biến mất, phật quang đầy trời rút lui, các loại dị tượng thu liễm. An Diệu Y biến mất, một đạo thiện xướng vang lên.
Diệp Phàm đứng ở đường chân trời yên lặng nhìn phía A Dục Thánh Hồ như một tượng đá không nhúc nhích, cho đến khi sao sáng đầy trời, rồi sau đó bình minh dâng lên.
Sau một đêm, hắn đón ánh bình minh mà đi về hướng đông, không hề dùng pháp lực, thần thông. Hắn tuy không một bước khấu đầu nhưng cũng như một người hành hương, đi bộ khổ hạnh.
Hắn triều bái không phải thần minh, không phải A Di Đà Phật cũng không phải một vị Đại đế nào. Ở trước mi tâm hắn thủy chung có một người tí hon màu vàng, đó là chính hắn.
- Ta đương thời vô địch, có thể dập nát hết thảy, thay đổi hết thảy. Cho đù Đại đế cổ tái hiện cũng khó chắn bước chân ta.
Mấy ngày sau, bước chân hắn càng lúc càng nhanh, không hề dùng bí thuật, không thúc giục thần lực, lại như gió thổi, có một loại đạo không hiểu đang lưu chuyển, một bước ra vài dặm.
Diệp Phàm lúc này đắm chìm trong một loại diệu cảnh đặc biệt, thân hợp thiên địa, mặc dù ở Tiên Thai tầng thiên thứ hai nhưng lại phảng phất nhìn thấy hết thảy Tiên Tam.
Phía trước, có một đạo lạch trời cuối cùng không thể vượt qua, chấp niệm ngăn cản không thể trảm đạo. Lại quá hai ngày, hắn hoàn toàn tỉnh dậy, thân thể nhẹ nhàng toàn thân phát sáng như trải qua một lần vũ hóa trọng sinh, thức hải tràn đầy.
- Đây là một loại hành hương khác của ta sao?
Diệp Phàm lẩm bẩm, rồi sau đó không hề trì hoãn lấy trận đài Hắc Hoàng đã chuẩn bị trước, vượt qua hư không trở về Đông Hoang.
Trung Châu tổ miếu, một địa phương khiến tu sĩ khắp thiên hạ đều điên cuồng, tràn ngập hấp dẫn. Cổ kinh, tiên liệu, cảm ngộ tiền hiền, Lục Đỉnh tồn tại từ thái cổ... Chỉ cần chiếm được một thứ đủ để hưởng thụ cả đời.
Bất kể nguy hiểm bao nhiêu đều khó thể cản được khát vọng mọi người, như thiêu thân lao đầu vào lửa. Rất nhiều người bế quan nhiều năm, được cho rằng sớm tọa hóa đều xuất hiện, muốn đi vào xem.
Trong những ngày này, năm đại vực đại loạn, cường giả các nơi đều động thân, cùng tới Trung Châu, muốn đào vùng di tích phủ bụi hai mươi mấy vạn năm này lên.
- Nhất định phải chiếm được Lục Đỉnh tổn hại.
Đây là mục tiêu duy nhất của các tộc thái cổ, nhất là các đại hoàng tộc muốn tìm ra bí mật thành tiên. Tổ Vương không dám ra nhưng con cháu bọn họ đều tới.
Bốn đại Thần triều cùng Diêu Quang Thánh Địa cùng các nơi đàm phán rốt cục chấm dứt, ngay tại mấy ngày sắp tới mở phong ấn Tổ miếu, người có tư cách có thể vào trong.
Diệp Phàm trong lòng bình tĩnh, điều chỉnh mọi cảm xúc, đối với cố nhân thế giới này lưu luyến đến đâu cũng phải rời đi. Bất kể cha mẹ có còn hay không, cho dù là công dã tràng hắn cũng phải nhìn một cái. Đây là chấp niệm khó thể chặt đứt trong lòng hắn.
Thiên Chi Thôn như trước, hầu tử về trước Diệp Phàm vài ngày, lo âu trong lòng hắn không thành sự thật. Thúc thúc cũng không có khác thường, hẳn là không xảy ra chuyện bất ổn.
Diệp Phàm tìm đến Bàng Bác, nói cho hắn một khi tiến vào tổ miếu nhất định không được tách ra, hai người cùng nhau hành động. Cổ Phật tọa hóa không nhắc tới Bàng Bác, điều này làm cho hắn ít nhiều có chút lo lắng, sợ xảy ra biến cố.
- Thật sự muốn mượn trận chiến cuối cùng rời đi, không thể ở lại sao?
Trong Thiên Chi Thôn, đám người Lệ Thiên, Lý Hắc Thủy thật thương cảm, không muốn chia ly.
Mấy ngày này, Cơ Tử Nguyệt không tới, nói muốn tới ngày đó tiễn đưa bọn họ. Nàng mất đi nụ cười ngày xưa.
- Tiểu tử, ngươi thật sự phải đi, không cho ra một cái Thánh thể đạo thai rồi mới đi sao? Nếu không như vậy đi, ta đi bắt cho ngươi bằng bất cứ giá nào!
Đại hắc cẩu nói, một câu nói làm mọi người đều vui vẻ, đánh tan không khí nặng nề.
Tổ miếu của Thần triều Vũ Hóa còn ba ngày sẽ mở ra, đến lúc đó quần hùng các phương hội tụ Trung Châu, sẽ gây nên phong vân thiên hạ.
Diệp Phàm, hầu tử, Đoạn Đức ra đi trước thời hạn, tránh gặp bất ngờ mà bỏ lỡ, ở bên ngoài làm chuẩn bị đầy đủ.
Không phải mỗi người đều có thể tiến vào tổ miếu. Năm địa vực chỉ có một bộ phận cực ít người mới có tư cách đi vào, đây là kết quả các giáo cộng đồng thương nghị. Ngoại trừ bất hủ đại giáo, những người khác muốn nhúng chàm rất khó.
Truyền thừa bất hủ, bọn họ là đại biểu thiên hạ tự nhiên có thể trấn áp hết thảy, quyết định này dù tiểu phái khác muốn phản đối cũng vô dụng. Đương nhiên, nếu tán tu đủ cường đại cũng có thể đi vào nhưng cần qua mấy tầng thử thách gian nan, dùng chiến để đổi tư cách
Diệp Phàm vừa tới Trung Châu liền khiến cho thế nhân chú ý. Bốn đại Thần triều trực tiếp đưa tới một phong thư, mời hắn cùng thăm dò tổ miếu, trực tiếp có được tư cách.
Rồi sau đó, đám con của Cổ Hoàng như hầu tử, Thiên Hoàng tử, Hoàng Hư Đạo, Hỏa Lân Nhi, Hỏa Kỳ Tử, Thần Tàm đạo nhân cũng đều được mời, có tư cách đi vào.
Đám người Lệ Thiên, Lý Hắc Thủy bất mãn, bọn họ không ngờ ngay cả tư cách cũng không có. Hắc Hoàng cùng Đoạn Đức lại càng kêu gào nói:
- Con bà nó, không phải có thể đánh vào sao. Chúng ta tạo thành một đôi, giết cho long trời lở đất.
Nếu muốn đi vào điều kiện cực kỳ hà khắc, tự nhiên khiến cho người trong thiên hạ bất mãn. Tuy nhiên mọi người rất nhanh lại trầm mặc. Lần này trừ bốn Thần triều và Diêu Quang, cho dù Thánh địa bất hủ khác cũng chỉ có vài danh ngạch mà thôi, rất nhiều đại giáo đều chỉ có một vị Giáo chủ có thể vào.
Có thể nghĩ mà biết, thư xác nhận tư cách kia quý báu cỡ nào. Đây là một loại tán thành, là đại thế lực các phương cùng tán thành đối với địa vị và uy thế.
- Chờ không nổi nữa, ta hy vọng Thiên Hoàng tử đi vào, cùng hắn giải quyết ân oàn.
Hầu tử nói.
- Ta hy vọng Vương Đằng xuất hiện, càng hy vọng hai gã Thần tử, Thần nữ của Sát Thủ Thần Triều xuất hiện để rửa huyết cừu.
Lý Hắc Thủy, Khương Hoài Nhân nói.
- Ta có một loại dự cảm, Hoa Vân Phi cùng Lý Tiểu Mạn tất hiện.
Bàng Bác nói.
...
Tổ miếu còn ba ngày mở ra, bên ngoài đệ nhất tổ mạch Trung Châu ngày xưa đã sớm cường giả như mây trên trời, hùng chủ các nơi đều xuất hiện, ngay cả các tộc thái cổ đều tới rất nhiều cao thủ.
Trung Châu long mạch, người đông như kiến, mười phương mây động cùng hội tụ nơi đây.
/1822
|