Tề La không nói một câu, bắt đầu lần lượt hạ từng tầng nắp quan tài xuống. Khiến người ta kinh dị là mỗi lần nắp quan tài hạ xuống liền hóa thành một thể, vô cùng kín kẽ.
Măi tới khi nắp quan tài ngoài cùng hạ xuống thì nó trở thành một chỉnh thể, giống như là lõi đá vậy.
- Tà môn.
Ngay cả gã mập họ Đoạn suốt ngày tiếp xúc với lăng mộ cũng không thể nói rõ nguyên cớ. Cái quan tài đá này rốt cục có lực lượng như thế nào chứ?
- Không thể nói. Diệp Phàm nếu đi qua tinh vực, trên đường lại dựa vào những điểm nút không gian mà đi, chôn sâu bên trong vũ trụ thì chúng ta không thể tìm được.
Tề La cũng như hiểu ra, thần sắc vô cùng trịnh trọng.
Đoạn Đức và Hắc Hoàng lúc này nhảy dựng lên. Hai tên tham lam vô sỉ từ xưa tới nay chưa bao giờ nhất trí lúc này lại phản đối kịch liệt.
Đoạn Đức xưng là nhà khảo cổ vĩ đại, lần đầu tiên đối mặt với một cỗ quan tài như vậy, chính là một tấm bia lịch sử to lớn, có ý nghĩa trọng đại đối với Nhân tộc, tuy rằng hiện giờ chưa thích hợp để mở ra nhưng về sau sẽ dùng Đế binh nghiên cứu thấu triệt.
Hắc Hoàng lại càng không phải nói. Nó có thiên hoa loạn trụy, cửu chuyển nghịch thiên, lục đạo luân hồi, tất cả đều nói ra, cuối cùng còn đạo mạo đưa tới tầm cao sống còn của nhân loại. Nhưng ai cũng đều hiểu tật xấu của nó, gặp bảo vật là sẽ bám dính lấy, thường xuyên như vậy, hiển nhiên là lúc này bệnh cũ tái phát.
Cuối cùng quan tài đá bị Tề La nhét vào trong ngực Diệp Phàm, dặn dò hắn nếu thật sự có thể rời đi thì nhất định phải đưa quan tài này chôn vào chỗ sâu nhất trong vũ trụ, tuyệt đối không thể lưu lại.
Bọn họ đi theo nhóm người tiến vào tầng điện thờ thứ ba mươi tư trong tiểu thế giới, vừa tới nơi đã liền biến sắc. Nơi này rất yêu dị.
Khắp núi đồi đều là quỷ, tiếng quỷ gào liên tiếp khiến da đầu người ta run lên.
Rốt cuộc đây là thế giới như thế nào chứ? Khiến người ta không thể lý giải nổi, đó là nơi nơi đều la íbongs đen, nơi nơi đều là quỷ ảnh, giống như cây cỏ đứng đầy mặt đất. Từng cái đầu quỷ màu đen lúc lắc như một vùng cỏ dại vô tận, hàn khí âm trầm khiến toàn thân người ta phát lạnh, không kìm nổi run rẩy.
Bàng Bác vừa nhìn liền trợn tròn mắt, Đông Phương Dã cũng lảo đảo một cái, gọi thầm Chiến Thần Thú. Lông mao đại hắc cẩu dựng đứng lên, không cất nổi tiếng sủa. Cảnh tượng này thật quá mức khiếp người, khiến người ta cảm thấy khó mà tin nổi.
Mọi người đều ngây dại. Mọi chuyện đều không giống như sự thực mà giống như một cơn ác mộng. Không phải là bọn họ chưa gặp âm linh như nhiều tới mức này thì chưa bao giờ nhìn thấy. Đây còn là Nhân Gian Giới sao? Có gọi là giới nội cũng không đủ. Đây là chỗ vui chơi của lệ quỷ.
Phía trước còn có một ngọn núi giống như núi lửa bị ma vụ bao phủ. Miệng núi phun ra hắc khí, quỷ khóc thần gào. Nơi đó dày đặc ác thi, không ngừng đi ra ngoài.
Tình cảnh bi thảm như vậy. Trong cả tiểu thế giới này đều là quỷ. Trước vì tránh né Thí Thần Trùng mà nhóm người kia đã quay lại đi trước, lúc này cũng không còn ai sống sót. Vừa mới bước vào đã thấy được thi thể tan nát của bọn họ.
- Con bà hắn, nơi nơi đều là chuyện ma quái. Đúng là quá thể mà. Đoạn Đức nhà ngươi là nhân sĩ chuyên nghiệp mau ra tuyệt chiêu đi. Bắt quỷ mau đi.
Hắc Hoàng kêu to. Lúc này bọn họ cũng sắp bị bao vây.
Mà phía trước, viện quân của các Thánh địa cường đại của Đại Hạ, Diêu Quang đã điều động, có Thánh binh truyền ra, hiển nhiên là nhóm người kia cũng gặp phải phiền toái tương tự.
Vô số cổ thi, lệ quỷ hình thể khô héo, chỉ còn xương bọc da, ánh mắt trống rỗng, toàn thân đen nhánh, móng tay giống như những móc sắt dài ngoằng, hung ác vô cùng.
- Tên mập, chiến sĩ đầy kinh nghiệm khảo cổ, mau đi lên đi.
Lão mù cũng kêu to.
- Con bà nó, đạo gia ta hoành hành thiên hạ cả đời, cộng hết cả lại cũng chưa nhìn thấy nhiều quỷ như vậy bao giờ. Đây là báo ứng của ta sao?
Đoạn Đức nguyền rủa.
Hắn cũng không nhàn rỗi, bắt đầu động thủ, huyên thuyên giao lưu với quỷ soái, nguyên túc bắt lấy một con quỷ đứng đầu, nhìn như quỷ tướng vậy.
Nhưng vậy cũng không có tác dụng gì. Có quá nhiều quỷ, tốn hơi thừa lời kêu gào ầm ĩ, móng vuốt như sắt đen kịt va chạm leng keng, hoa lửa bắt bốn phía. Đoạn Đức cũng sởn gai ốc. Nhiều quỷ trảo như vậy? Đừng nói là toàn bộ ập tới, dù chỉ một góc thôi là hắn cũng coi như bị phế rồi.
Diệp Phàm bảo vệ Cơ Tử Nguỵệt ở phía sau. Những thứ này khiến người ta chán ghét, đủ loại ác quỷ, khó có thể nói lên lời.
- Không sao đâu. Ta cũng không sợ. Chỉ cần theo bên ngươi là tốt rồi.
Cơ Tử Nguyệt nói khẽ.
Diệp Phàm cũng không rõ. Có nhiều thi quỷ như vậy, tòa núi đen phía trước cũng nguy nga hùng vĩ, quỷ ảnh từ miệng núi phun ra như nước. Đám quỷ đó cuồn cuộn không dứt, không ngừng. Cho tới giờ toàn bộ thế giới này toàn lày quỷ. Quỷ sơn quỷ hải, vô lượng vô cùng, có thể tới mấy chục vạn.
Đoạn Đức hét lớn:
- Đạo giạ ta hiểu rồi. Năm đó có thể đúng là Vũ Hóa Thần triều bị hại chết. Tổ mạch đệ nhất Trung Châu bị chặt đứt hơn phân nửa là bởi vì bọn họ. Quỷ sơn màu đen kia đúng là nối với long mạch. Đám quân quỷ này chính là quân đội bọn họ chinh chiến thiên hạ, có thể gần trăm vạn. Tổ mạch đệ nhất ngày nay có quỷ khí xông lên tận trời là bởi nguyên nhân nghịch thiên.
Mọi người đều giật mình. Nơi này ở trên tổ mạch của Trung Châu. Miệng ngọn núi lửa kia khẳng định nối liền với tổ long mạch dưới lòng đất. Đây là kết quả thế nào chứ? Thần mạch đệ nhất năm đó ngày nay lại phun ra quỷ.
- Chết tiệt! Năm đó bọn họ nhất định là kết nối đại long khắp Trung Châu, kết quả là bỏ cả Thần triều vào đây. Hơn phân nửa là như vậy rồi.
Đoạn Đức nguyền rủa.
Tới giờ khắc này thì nói nhiều cũng vô dụng. Mọi người đều bắt đầu đánh nhau với quỷ, tế ra các loại cổ binh Pháp bảo. Hỏa diễm chín màu của Diệp Phàm bùng lên một vùng. Những tiếng xèo xèo vang lên, đốt cả một vùng quỷ ảnh.
Đoạn Đức hừ một tiếng, vung tay tung một đám như huyết thổ lên người mọi người. Từng người đều tòa ra xích quang, ai nấy đều có lửa đổ như đại long bốc lên, sáng bừng nhưng lại lạnh như băng.
Đây là Diêm La Thổ, có diệụ dụng vô cùng, tác dụng rất lớn để đối phó với âm quỷ. Đoạn Đức lấy thứ này ra để trấn tà.
Hiệu quả rất rõ rệt. Diêm La Thổ vừa xuất hiện thì đám thi quỷ xung quanh liền tránh sạch, không dám tới gần. Ở bênh cạnh lập tức hoàn toàn trống rỗng.
Cả đám hầu tử thu tay, nắm một đống tay quỷ gãy nát trên người xuống. Vừa rồi gặp quá nhiều quỷ, giết không hết nổi. Thực lực bọn họ cường đại, đánh chết vô số nhưng cũng vẫn bị bao phủ.
Phía trước truyền tới dao động của mấy mong Thánh binh, hiển nhiên là Thần triều và Thánh địa cầm báu vật trong tay đều đã đánh tới phát cuồng. Nhiều quỷ như vậy, ai tiến vào cũng có thể nuốt hận. Chỉ có thánh uy viễn cổ mới có thể chấn nhiếp được.
Rống...
Tiểu thế giới tầng điện thờ thứ ba mươi tư rung chuyển. Một tiếng quỷ gào thê lương vang vọng khiến thiên địa cùng nổ vang. Từ trên miệng núi màu đen có một con Quỷ Vương đi ra, tóc tai bù xù, hai mắt giống như hai ngọn đèn thần lóe lên.
Nó cao tới mấy trăm trượng, lớn hơn đám quỷ khác nhiều, đi vài bước đã xuống núi, một bước đạp tới, núi sông tan vỡ.
- Đây là một Quỷ Vương đại thành, nhất định phải giết!
Phía trước truyền tới tiếng kêu kinh hãi.
Ông.
Thánh binh được tế ra nhưng trên người Quỷ Vương đại thành cũng có binh khí. Đó là một cây cốt Trượng, là một thanh Thánh binh không trọn vẹn. Hắn vung lên liền có uy lực tuyệt luân.
Ầm!
Quỷ khắp núi đồi bị đập nát vô số. Tu sĩ nhân loại và cổ tộc tổn thất thảm trọng. Quỷ vật này cũng rất tuyệt lệ, va chạm với những Thánh binh viễn cổ bị tổn hại như Thần thụ năm màu, Bạch cốt Trượng đều khiến chúng vỡ nát, bị hắn dẫn động thánh uy kinh thế tàn sát tới.
Thiêu đốt binh hồn, hủy diệt chúng địch. Hành động này rất quyết tuyệt, không chút do dự. Có thể nói con Quỷ Vương này hung ác khiến người ta sợ hãi.
Quỷ Vương đại thành rất nhanh liền bị đánh trọng thương, bị đập bay vào miệng núi lửa màu đen, ngã xuống bên dưới.
Nhưng rất nhanh lại có mấy con Quỷ Vương đi ra, trên người quấn đầy xích sắt, chật ních ở miệng núi, phun ra huyền quang xuống phía dưới. Trật tự thần liên trải rộng ra từng tấc không gian, giết hết tất cả mọi người.
Ầm!
Vào thời khắc mấu chốt nhất, Đế binh có sức công kích đệ nhất Trung Châu xuất hiện. Thái Hoàng Kiếm hóa thành một con tổ long, đầu rồng lại kiếm quang, thân rồng là mũi kiếm, đuôi rồng là chuôi kiếm, bổ thẳng xuống.
Không dừng lại chút nào. Binh khí của Đại đế có uy lực tuyệt luân, đánh nát chân không, lập tức chém xuống, đánh cả ngọn núi đen khổng lồ thành hai nửa.
Tiếng nổ điếc tai vang lên. Gần như tất cả mọi người đều ngã lăn ra đất. Đế binh có công kích mạnh nhất, Thái Hoàng Kiếm vừa xuất hiện liền thay đổi bất ngờ, khiến thiên địa thất sắc, vừa xuất hiện liền không ai có thể ngăn cản.
Lực lượng có tính hủy diệt này giết toàn bộ thi quỷ vô cùng vô lượng. Cả ngọn núi bị chém làm đôi kia cũng rất nhanh hóa thành tro tàn.
Chém phá chư thiên vạn giới cũng không phải để nói suông. Thật sự nếu ở trong tay Đại đế thì có thể làm được. Mấy vị Thánh chủ kia thúc dục mà cũng khiến nó phát ra được một đòn như vậy.
Ở dưới ngọn núi màu đen đã hóa thành tro bụi kia có một hắc động rất lớn. Nhìn xuống phía bên dưới, bên trong địa mạch như có một kiến trúc cổ, đứng vững như một ngôi Thần Điện. Đó là đường tiến vào tiểu thế giới tầng thứ ba mươi lăm.
Không ai dám giành đi trước. Thái Hoàng Kiếm của Đại Hạ lơ lửng trên không, giống như một luồng tiên quang vĩnh hằng, chấn nhiếp mọi người, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Một đám hoàng tộc Đại Hạ đi trước vào trong lòng đất.
Trong cổ mạch có thi quỷ vô cùng vô tận. Một ngọn cổ Miếu đứng trong đó. Nơi này quả nhiên nối với đệ nhất tổ mạch của Trung Châu ngày nay, có rất nhiều long khí hóa thành quỷ khí.
Ở sâu bên trong địa mạch có vô số xương khô, giáp trụ bị tàn phá, chỉ hơi chạm một cái là có thể biến thành tro bụi. Tất cả nơi này đều là quân binh, lệ quỷ vô số đều là do bọn họ hóa thành.
Tiếng quỷ gào ầm ỹ, trong đó có ẩn chứa ấn ký của Quỷ Vương, là nơi cực kỳ nguy hiểm. Gần như cả trăm vạn quân hồn giương nanh múa vuốt. Di chuyển trong đó vô cùng gian nan.
Tuy nhiên Thái Hoàng Kiếm ngang trời, không có lệ quỷ nào dám tới gần. Người của hoàng tộc Đại Hạ lần lượt đẩy cửa điện thờ, tiến vào tiểu thế giới thứ ba mươi lăm.
- Graoo...
Cực Đạo Đế binh vừa biến mất. Tất cả các loại quỷ đều gầm thét. Thần sắc mọi người thảm biến. Các Thánh địa tế ra Thánh binh vọt nhanh vào trong điện thờ. Có trời mới biết ở đây có bao nhiêu quân hồn.
Nếu là quân chết trận năm đó của Đại Hạ thì phải có ngàn vạn quỷ binh xuất hiện. Điều này không phải chỉ là nói ngoa, khiến người ta nghĩ thôi cũng đã sợ rồi
- Đi thôi, Thôn Thiên Ma Quán nếu có thể không dùng là tốt nhất, lưu lại tới thời khắc mấu chốt. Hiện giờ mượn lực lượng của bọn họ vậy.
Tề La nói.
- Chú ý một chút. Phải đề phòng một số đại địch, tranh thủ xử lý Thiên Hoàng tử, Hoa Vân Phi, Lý Tiểu Mạn.
Hầu tử nhe răng nói, đại côn cầm trong tay có ô quang lóe lên.
Tiểu thế giới tầng thứ ba mươi lăm im ắng, phía trước có cả một vùng cung điện tĩnh lặng. Tất cả mọi người đều đứng đó không nhúc nhích, lặng ngắt như tờ.
Các Thánh địa, mấy đại Thần triều, các bộ tộc thái cổ đều yên lặng chờ đợi. Không khí nơi này cũng không tầm thường, mọi người đều cảm thấy quỷ dị.
Rốt cục cũng có người hành động, đi về phía trước.
Cổ cung to lớn có rất nhiều tranh đá, khắc đồ có thể nhìn thấy đều ở trên đá tảng, giảng giải truyền thuyết xunh quanh nó. Mà trong cung điện lại có thần tượng chân chính, giống như người giống như người nọ, giống như Phật Đã lại giống như một lão nông, mơ hồ không rõ.
- Đây thật sự là thủy tổ của Vũ Hóa Thần triều sao? Vũ Hóa Đại đế trong truyền thuyết thật sự tồn tại...
Mọi người đều cảm thấy nghiêm nghị hẳn.
- Các ngươi tới đây...
Đột nhiên có tiếng nói truyền ra từ trong một cung điện cổ. Một đạo đồng đi ra, tuy chỉ có dáng vẻ mười bốn mười lăm tuổi nhưng lại phát ra giọng nói già nua phi thường.
Ở bên kia có một nữ đồng mi thanh mục tú, đứng ở ở trên một cung điện to lớn khác nhìn từ trên cao xuống nói:
- Lá gan các ngươi cũng thật không nhỏ.
Khuôn mặt nàng ngây thơ nhưng giọng nói lại là của một bà lão.
- Các ngươi là ai?
Mọi người đều sợ hãi. Hai đạo đồn xuất hiện ở địa phương này, cũng không phải quỷ mà là người sống, nói chuyện với bọn họ.
- Các ngươi không biết à? Không phải đã nhìn thấy hình ảnh của chúng ta trong tranh đá sao?
Đạo đồng nói giọng già nua.
Mọi người giật mình tỉnh ngộ, nhìn vài tấm tranh đá trong cung điện, lập tức thấy mồ hôi lạnh chảy khắp toàn thân. Mấy bức tranh kai đúng là có khắc hai đạo đồng bên cạnh Vũ Hóa Đoạn Đức, khuôn mặt giống hệt bọn họ.
- Đây là ... Hai người sống, trên người có khí tức năm tháng đọng lại, có khí tức của Đại đế cổ.
Đại hắc cẩu run rẩy. Nó trải qua rất nhiều chuyện, lập tức phát hiện ra.
- Đạo đồng của Vũ Hóa Đại đế?
Mọi người đều ngây dại.
- Vũ Hóa Đại đế ...còn sống sao? Hắn ở nơi nào?
Không ít người sợ hãi. Có người sống còn đáng sợ hơn so với quỷ nhiều.
- Vũ Hóa Đại đế bất hủ, tất nhiên là trường tồn trên đời. Các ngươi tới quấy rầy giấc ngủ của người rồi.
Hai đạo đồng lạnh lùng nói.
Măi tới khi nắp quan tài ngoài cùng hạ xuống thì nó trở thành một chỉnh thể, giống như là lõi đá vậy.
- Tà môn.
Ngay cả gã mập họ Đoạn suốt ngày tiếp xúc với lăng mộ cũng không thể nói rõ nguyên cớ. Cái quan tài đá này rốt cục có lực lượng như thế nào chứ?
- Không thể nói. Diệp Phàm nếu đi qua tinh vực, trên đường lại dựa vào những điểm nút không gian mà đi, chôn sâu bên trong vũ trụ thì chúng ta không thể tìm được.
Tề La cũng như hiểu ra, thần sắc vô cùng trịnh trọng.
Đoạn Đức và Hắc Hoàng lúc này nhảy dựng lên. Hai tên tham lam vô sỉ từ xưa tới nay chưa bao giờ nhất trí lúc này lại phản đối kịch liệt.
Đoạn Đức xưng là nhà khảo cổ vĩ đại, lần đầu tiên đối mặt với một cỗ quan tài như vậy, chính là một tấm bia lịch sử to lớn, có ý nghĩa trọng đại đối với Nhân tộc, tuy rằng hiện giờ chưa thích hợp để mở ra nhưng về sau sẽ dùng Đế binh nghiên cứu thấu triệt.
Hắc Hoàng lại càng không phải nói. Nó có thiên hoa loạn trụy, cửu chuyển nghịch thiên, lục đạo luân hồi, tất cả đều nói ra, cuối cùng còn đạo mạo đưa tới tầm cao sống còn của nhân loại. Nhưng ai cũng đều hiểu tật xấu của nó, gặp bảo vật là sẽ bám dính lấy, thường xuyên như vậy, hiển nhiên là lúc này bệnh cũ tái phát.
Cuối cùng quan tài đá bị Tề La nhét vào trong ngực Diệp Phàm, dặn dò hắn nếu thật sự có thể rời đi thì nhất định phải đưa quan tài này chôn vào chỗ sâu nhất trong vũ trụ, tuyệt đối không thể lưu lại.
Bọn họ đi theo nhóm người tiến vào tầng điện thờ thứ ba mươi tư trong tiểu thế giới, vừa tới nơi đã liền biến sắc. Nơi này rất yêu dị.
Khắp núi đồi đều là quỷ, tiếng quỷ gào liên tiếp khiến da đầu người ta run lên.
Rốt cuộc đây là thế giới như thế nào chứ? Khiến người ta không thể lý giải nổi, đó là nơi nơi đều la íbongs đen, nơi nơi đều là quỷ ảnh, giống như cây cỏ đứng đầy mặt đất. Từng cái đầu quỷ màu đen lúc lắc như một vùng cỏ dại vô tận, hàn khí âm trầm khiến toàn thân người ta phát lạnh, không kìm nổi run rẩy.
Bàng Bác vừa nhìn liền trợn tròn mắt, Đông Phương Dã cũng lảo đảo một cái, gọi thầm Chiến Thần Thú. Lông mao đại hắc cẩu dựng đứng lên, không cất nổi tiếng sủa. Cảnh tượng này thật quá mức khiếp người, khiến người ta cảm thấy khó mà tin nổi.
Mọi người đều ngây dại. Mọi chuyện đều không giống như sự thực mà giống như một cơn ác mộng. Không phải là bọn họ chưa gặp âm linh như nhiều tới mức này thì chưa bao giờ nhìn thấy. Đây còn là Nhân Gian Giới sao? Có gọi là giới nội cũng không đủ. Đây là chỗ vui chơi của lệ quỷ.
Phía trước còn có một ngọn núi giống như núi lửa bị ma vụ bao phủ. Miệng núi phun ra hắc khí, quỷ khóc thần gào. Nơi đó dày đặc ác thi, không ngừng đi ra ngoài.
Tình cảnh bi thảm như vậy. Trong cả tiểu thế giới này đều là quỷ. Trước vì tránh né Thí Thần Trùng mà nhóm người kia đã quay lại đi trước, lúc này cũng không còn ai sống sót. Vừa mới bước vào đã thấy được thi thể tan nát của bọn họ.
- Con bà hắn, nơi nơi đều là chuyện ma quái. Đúng là quá thể mà. Đoạn Đức nhà ngươi là nhân sĩ chuyên nghiệp mau ra tuyệt chiêu đi. Bắt quỷ mau đi.
Hắc Hoàng kêu to. Lúc này bọn họ cũng sắp bị bao vây.
Mà phía trước, viện quân của các Thánh địa cường đại của Đại Hạ, Diêu Quang đã điều động, có Thánh binh truyền ra, hiển nhiên là nhóm người kia cũng gặp phải phiền toái tương tự.
Vô số cổ thi, lệ quỷ hình thể khô héo, chỉ còn xương bọc da, ánh mắt trống rỗng, toàn thân đen nhánh, móng tay giống như những móc sắt dài ngoằng, hung ác vô cùng.
- Tên mập, chiến sĩ đầy kinh nghiệm khảo cổ, mau đi lên đi.
Lão mù cũng kêu to.
- Con bà nó, đạo gia ta hoành hành thiên hạ cả đời, cộng hết cả lại cũng chưa nhìn thấy nhiều quỷ như vậy bao giờ. Đây là báo ứng của ta sao?
Đoạn Đức nguyền rủa.
Hắn cũng không nhàn rỗi, bắt đầu động thủ, huyên thuyên giao lưu với quỷ soái, nguyên túc bắt lấy một con quỷ đứng đầu, nhìn như quỷ tướng vậy.
Nhưng vậy cũng không có tác dụng gì. Có quá nhiều quỷ, tốn hơi thừa lời kêu gào ầm ĩ, móng vuốt như sắt đen kịt va chạm leng keng, hoa lửa bắt bốn phía. Đoạn Đức cũng sởn gai ốc. Nhiều quỷ trảo như vậy? Đừng nói là toàn bộ ập tới, dù chỉ một góc thôi là hắn cũng coi như bị phế rồi.
Diệp Phàm bảo vệ Cơ Tử Nguỵệt ở phía sau. Những thứ này khiến người ta chán ghét, đủ loại ác quỷ, khó có thể nói lên lời.
- Không sao đâu. Ta cũng không sợ. Chỉ cần theo bên ngươi là tốt rồi.
Cơ Tử Nguyệt nói khẽ.
Diệp Phàm cũng không rõ. Có nhiều thi quỷ như vậy, tòa núi đen phía trước cũng nguy nga hùng vĩ, quỷ ảnh từ miệng núi phun ra như nước. Đám quỷ đó cuồn cuộn không dứt, không ngừng. Cho tới giờ toàn bộ thế giới này toàn lày quỷ. Quỷ sơn quỷ hải, vô lượng vô cùng, có thể tới mấy chục vạn.
Đoạn Đức hét lớn:
- Đạo giạ ta hiểu rồi. Năm đó có thể đúng là Vũ Hóa Thần triều bị hại chết. Tổ mạch đệ nhất Trung Châu bị chặt đứt hơn phân nửa là bởi vì bọn họ. Quỷ sơn màu đen kia đúng là nối với long mạch. Đám quân quỷ này chính là quân đội bọn họ chinh chiến thiên hạ, có thể gần trăm vạn. Tổ mạch đệ nhất ngày nay có quỷ khí xông lên tận trời là bởi nguyên nhân nghịch thiên.
Mọi người đều giật mình. Nơi này ở trên tổ mạch của Trung Châu. Miệng ngọn núi lửa kia khẳng định nối liền với tổ long mạch dưới lòng đất. Đây là kết quả thế nào chứ? Thần mạch đệ nhất năm đó ngày nay lại phun ra quỷ.
- Chết tiệt! Năm đó bọn họ nhất định là kết nối đại long khắp Trung Châu, kết quả là bỏ cả Thần triều vào đây. Hơn phân nửa là như vậy rồi.
Đoạn Đức nguyền rủa.
Tới giờ khắc này thì nói nhiều cũng vô dụng. Mọi người đều bắt đầu đánh nhau với quỷ, tế ra các loại cổ binh Pháp bảo. Hỏa diễm chín màu của Diệp Phàm bùng lên một vùng. Những tiếng xèo xèo vang lên, đốt cả một vùng quỷ ảnh.
Đoạn Đức hừ một tiếng, vung tay tung một đám như huyết thổ lên người mọi người. Từng người đều tòa ra xích quang, ai nấy đều có lửa đổ như đại long bốc lên, sáng bừng nhưng lại lạnh như băng.
Đây là Diêm La Thổ, có diệụ dụng vô cùng, tác dụng rất lớn để đối phó với âm quỷ. Đoạn Đức lấy thứ này ra để trấn tà.
Hiệu quả rất rõ rệt. Diêm La Thổ vừa xuất hiện thì đám thi quỷ xung quanh liền tránh sạch, không dám tới gần. Ở bênh cạnh lập tức hoàn toàn trống rỗng.
Cả đám hầu tử thu tay, nắm một đống tay quỷ gãy nát trên người xuống. Vừa rồi gặp quá nhiều quỷ, giết không hết nổi. Thực lực bọn họ cường đại, đánh chết vô số nhưng cũng vẫn bị bao phủ.
Phía trước truyền tới dao động của mấy mong Thánh binh, hiển nhiên là Thần triều và Thánh địa cầm báu vật trong tay đều đã đánh tới phát cuồng. Nhiều quỷ như vậy, ai tiến vào cũng có thể nuốt hận. Chỉ có thánh uy viễn cổ mới có thể chấn nhiếp được.
Rống...
Tiểu thế giới tầng điện thờ thứ ba mươi tư rung chuyển. Một tiếng quỷ gào thê lương vang vọng khiến thiên địa cùng nổ vang. Từ trên miệng núi màu đen có một con Quỷ Vương đi ra, tóc tai bù xù, hai mắt giống như hai ngọn đèn thần lóe lên.
Nó cao tới mấy trăm trượng, lớn hơn đám quỷ khác nhiều, đi vài bước đã xuống núi, một bước đạp tới, núi sông tan vỡ.
- Đây là một Quỷ Vương đại thành, nhất định phải giết!
Phía trước truyền tới tiếng kêu kinh hãi.
Ông.
Thánh binh được tế ra nhưng trên người Quỷ Vương đại thành cũng có binh khí. Đó là một cây cốt Trượng, là một thanh Thánh binh không trọn vẹn. Hắn vung lên liền có uy lực tuyệt luân.
Ầm!
Quỷ khắp núi đồi bị đập nát vô số. Tu sĩ nhân loại và cổ tộc tổn thất thảm trọng. Quỷ vật này cũng rất tuyệt lệ, va chạm với những Thánh binh viễn cổ bị tổn hại như Thần thụ năm màu, Bạch cốt Trượng đều khiến chúng vỡ nát, bị hắn dẫn động thánh uy kinh thế tàn sát tới.
Thiêu đốt binh hồn, hủy diệt chúng địch. Hành động này rất quyết tuyệt, không chút do dự. Có thể nói con Quỷ Vương này hung ác khiến người ta sợ hãi.
Quỷ Vương đại thành rất nhanh liền bị đánh trọng thương, bị đập bay vào miệng núi lửa màu đen, ngã xuống bên dưới.
Nhưng rất nhanh lại có mấy con Quỷ Vương đi ra, trên người quấn đầy xích sắt, chật ních ở miệng núi, phun ra huyền quang xuống phía dưới. Trật tự thần liên trải rộng ra từng tấc không gian, giết hết tất cả mọi người.
Ầm!
Vào thời khắc mấu chốt nhất, Đế binh có sức công kích đệ nhất Trung Châu xuất hiện. Thái Hoàng Kiếm hóa thành một con tổ long, đầu rồng lại kiếm quang, thân rồng là mũi kiếm, đuôi rồng là chuôi kiếm, bổ thẳng xuống.
Không dừng lại chút nào. Binh khí của Đại đế có uy lực tuyệt luân, đánh nát chân không, lập tức chém xuống, đánh cả ngọn núi đen khổng lồ thành hai nửa.
Tiếng nổ điếc tai vang lên. Gần như tất cả mọi người đều ngã lăn ra đất. Đế binh có công kích mạnh nhất, Thái Hoàng Kiếm vừa xuất hiện liền thay đổi bất ngờ, khiến thiên địa thất sắc, vừa xuất hiện liền không ai có thể ngăn cản.
Lực lượng có tính hủy diệt này giết toàn bộ thi quỷ vô cùng vô lượng. Cả ngọn núi bị chém làm đôi kia cũng rất nhanh hóa thành tro tàn.
Chém phá chư thiên vạn giới cũng không phải để nói suông. Thật sự nếu ở trong tay Đại đế thì có thể làm được. Mấy vị Thánh chủ kia thúc dục mà cũng khiến nó phát ra được một đòn như vậy.
Ở dưới ngọn núi màu đen đã hóa thành tro bụi kia có một hắc động rất lớn. Nhìn xuống phía bên dưới, bên trong địa mạch như có một kiến trúc cổ, đứng vững như một ngôi Thần Điện. Đó là đường tiến vào tiểu thế giới tầng thứ ba mươi lăm.
Không ai dám giành đi trước. Thái Hoàng Kiếm của Đại Hạ lơ lửng trên không, giống như một luồng tiên quang vĩnh hằng, chấn nhiếp mọi người, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Một đám hoàng tộc Đại Hạ đi trước vào trong lòng đất.
Trong cổ mạch có thi quỷ vô cùng vô tận. Một ngọn cổ Miếu đứng trong đó. Nơi này quả nhiên nối với đệ nhất tổ mạch của Trung Châu ngày nay, có rất nhiều long khí hóa thành quỷ khí.
Ở sâu bên trong địa mạch có vô số xương khô, giáp trụ bị tàn phá, chỉ hơi chạm một cái là có thể biến thành tro bụi. Tất cả nơi này đều là quân binh, lệ quỷ vô số đều là do bọn họ hóa thành.
Tiếng quỷ gào ầm ỹ, trong đó có ẩn chứa ấn ký của Quỷ Vương, là nơi cực kỳ nguy hiểm. Gần như cả trăm vạn quân hồn giương nanh múa vuốt. Di chuyển trong đó vô cùng gian nan.
Tuy nhiên Thái Hoàng Kiếm ngang trời, không có lệ quỷ nào dám tới gần. Người của hoàng tộc Đại Hạ lần lượt đẩy cửa điện thờ, tiến vào tiểu thế giới thứ ba mươi lăm.
- Graoo...
Cực Đạo Đế binh vừa biến mất. Tất cả các loại quỷ đều gầm thét. Thần sắc mọi người thảm biến. Các Thánh địa tế ra Thánh binh vọt nhanh vào trong điện thờ. Có trời mới biết ở đây có bao nhiêu quân hồn.
Nếu là quân chết trận năm đó của Đại Hạ thì phải có ngàn vạn quỷ binh xuất hiện. Điều này không phải chỉ là nói ngoa, khiến người ta nghĩ thôi cũng đã sợ rồi
- Đi thôi, Thôn Thiên Ma Quán nếu có thể không dùng là tốt nhất, lưu lại tới thời khắc mấu chốt. Hiện giờ mượn lực lượng của bọn họ vậy.
Tề La nói.
- Chú ý một chút. Phải đề phòng một số đại địch, tranh thủ xử lý Thiên Hoàng tử, Hoa Vân Phi, Lý Tiểu Mạn.
Hầu tử nhe răng nói, đại côn cầm trong tay có ô quang lóe lên.
Tiểu thế giới tầng thứ ba mươi lăm im ắng, phía trước có cả một vùng cung điện tĩnh lặng. Tất cả mọi người đều đứng đó không nhúc nhích, lặng ngắt như tờ.
Các Thánh địa, mấy đại Thần triều, các bộ tộc thái cổ đều yên lặng chờ đợi. Không khí nơi này cũng không tầm thường, mọi người đều cảm thấy quỷ dị.
Rốt cục cũng có người hành động, đi về phía trước.
Cổ cung to lớn có rất nhiều tranh đá, khắc đồ có thể nhìn thấy đều ở trên đá tảng, giảng giải truyền thuyết xunh quanh nó. Mà trong cung điện lại có thần tượng chân chính, giống như người giống như người nọ, giống như Phật Đã lại giống như một lão nông, mơ hồ không rõ.
- Đây thật sự là thủy tổ của Vũ Hóa Thần triều sao? Vũ Hóa Đại đế trong truyền thuyết thật sự tồn tại...
Mọi người đều cảm thấy nghiêm nghị hẳn.
- Các ngươi tới đây...
Đột nhiên có tiếng nói truyền ra từ trong một cung điện cổ. Một đạo đồng đi ra, tuy chỉ có dáng vẻ mười bốn mười lăm tuổi nhưng lại phát ra giọng nói già nua phi thường.
Ở bên kia có một nữ đồng mi thanh mục tú, đứng ở ở trên một cung điện to lớn khác nhìn từ trên cao xuống nói:
- Lá gan các ngươi cũng thật không nhỏ.
Khuôn mặt nàng ngây thơ nhưng giọng nói lại là của một bà lão.
- Các ngươi là ai?
Mọi người đều sợ hãi. Hai đạo đồn xuất hiện ở địa phương này, cũng không phải quỷ mà là người sống, nói chuyện với bọn họ.
- Các ngươi không biết à? Không phải đã nhìn thấy hình ảnh của chúng ta trong tranh đá sao?
Đạo đồng nói giọng già nua.
Mọi người giật mình tỉnh ngộ, nhìn vài tấm tranh đá trong cung điện, lập tức thấy mồ hôi lạnh chảy khắp toàn thân. Mấy bức tranh kai đúng là có khắc hai đạo đồng bên cạnh Vũ Hóa Đoạn Đức, khuôn mặt giống hệt bọn họ.
- Đây là ... Hai người sống, trên người có khí tức năm tháng đọng lại, có khí tức của Đại đế cổ.
Đại hắc cẩu run rẩy. Nó trải qua rất nhiều chuyện, lập tức phát hiện ra.
- Đạo đồng của Vũ Hóa Đại đế?
Mọi người đều ngây dại.
- Vũ Hóa Đại đế ...còn sống sao? Hắn ở nơi nào?
Không ít người sợ hãi. Có người sống còn đáng sợ hơn so với quỷ nhiều.
- Vũ Hóa Đại đế bất hủ, tất nhiên là trường tồn trên đời. Các ngươi tới quấy rầy giấc ngủ của người rồi.
Hai đạo đồng lạnh lùng nói.
/1822
|