Cũng như lần trước, chưa đến một cái chớp mắt, Ma Ảnh thần bí đó lại một lần nữa biến mất, không có một chút dao động sinh mệnh nào, xuất hiện ở vị trí khác.
Nhanh như vậy sao? Diệp Phàm thực sự bị làm cho kinh sợ, người này nếu mà ra tay thì làm sao có thể ngăn cản được, thật là khiến người ta phải kinh sợ.
Rốt cuộc có phải Ngạc Tổ hay không? Hắn cũng không rõ ràng lắm, không thể thấy được chân thân, không thể xem rõ dung mạo, thậm chí ngay cả khí tức cũng không nắm được,
Tên này rốt cuộc là ai, nếu mà là Ngạc Tổ thì hơn phân nửa đã sớm dùng một đầu ngón tay ép chết hắn, tại sao còn chưa ra tay?
Diệp Phàm chân đạp bí quyết chữ “Hành”, hóa thành một luồng ánh sáng xông ra ngoài, rời khỏi di chỉ Đại Lôi Âm Tự, ngừng lại cách đó vài dặm, lắng nghe âm thanh của trời đất.
Tất cả đều chìm trong sự yên lặng tới cực điểm, lúc này không có gió thổi, toàn bộ mọi âm thanh trên Huỳnh Hoặc Cổ Tinh dường như đã biến mất, chỉ còn có tiếng tim đập của hắn mà thôi.
Bầu trời đầy sao lấp lánh, từng điểm sáng lóe lên, trong một mảnh mờ ảo, di chỉ Đại Lôi Âm Tự phía xa dương như là một con hung thú ngủ đông, vẫn không nhúc nhích gì.
-Đây là chuyện gì, cái Ma Ảnh kia lại chưa đuổi theo sao?
Diệp Phàm kinh ngạc, bóng người hùng vĩ tại địa phương kia liên tục hiện lên rồi biến mất, khiến cho hắn sợ hãi, bây giờ tại sao lại không đuổi theo hắn?
-Có điểm cổ quái!
Diệp Phàm đi vòng quanh bên ngoài phế tích Đại Lôi Âm Tự, quan sát nó, không có điều dị thường nào phát sinh cả, điều này làm cho hắn cảm thấy có chút khó hiểu.
-Chẳng lẽ điều vừa rồi là do tiến vào trong di chỉ cổ tự thì mới sinh ra hay sao?
Nghĩ đến loại khả năng này, trong lòng hắn trấn định không ít, từng bước một đi về phía trước, chậm rãi đến gần mảnh phế tích đã sớm bị bỏ hoang nhiều năm này.
Quả nhiên vừa mới tới gần, vẫn tại địa phương kia, một bóng người khôi vĩ lại vô thanh vô tức xuất hiện, không ngừng biến hóa phương hướng, giống như một tên Quỷ Vương.
Hơn nữa, Diệp Phàm tử đi về một hướng khác trong phế tích, thấy xuất hiện một màn khủng bố hơn, một con Đại Yêu thượng cổ phun ra nuốt vào thiên địa, như ẩn như hiện, tản ra sát khí kinh người, cùng với ma ảnh vừa rồi hoàn toàn khác nhau.
Diệp Phàm nhìn thấy một màn này, liền không còn e ngại nữa, ngược lại còn hoàn toàn yên tâm, khi ở Bắc Đẩu Tinh Vực hắn đã cùng với Đoạn Đức, còn có Hắc Hoàng, sống với nhau rất lâu, trải qua không ít chuyện quỷ dị, không thể hiểu được, mưa dầm thấm lâu, hắn cũng trở thành một người có chút quyền uy trong lĩnh vực này rồi.
Đây là trấm tự Ma Thần!
Tất cả những điều này khẳng định đều là do ngôi chùa này gây ra, đã nhiều năm như vậy trôi qua, Ngạc Tổ thoát vây, đánh vỡ tảng đá trong lòng đất , khiến cho sự chuẩn bị phía sau do Thích Ca Mâu Ni bày ra được hiện ra trên thế gian.
Trên thế gian có một loại phương pháp phong ấn dưới lòng đất, rất thần dị và tàn khốc, dùng máu của Yêu Thánh cường đại đúc thành nền kim loại, người chết có thể hiển hóa ra các loại Pháp Tướng khi còn sống.
Dưới Đại Lôi Âm Tự chính là một vùng ma thổ, có mười tám tầng Địa Ngục, khi xây dựng thì khẳng định đã giết chóc rất nhiều, có chuẩn bị rất đầy đủ, nếu không thì cả ngôi chùa này hơn phân nửa đã bị yêu ma phía dưới lật đổ rồi.
Diệp Phàm dọn sạch xung quanh, đẩy bức tường đổ rạp của Đại Lôi Âm Tự ra phía ngoài, lập tức lộ ra một lớp nền lành lạnh.
-Đây là vùng cực nhạc của Phật môn, trong lòng đất lại là một loại cảnh tượng khác, để trấn áp được các yêu quái này, Thích Ca Mâu NI cũng thật là ngoan tâm hạ độc thủ!
Lớp nền này vừa nhìn đã biết là không tầm thường, mỗi một viên đá lót đều
Được các phù văn thần bí, bề mặt có màu đổ, từng được nhuộm bởi yêu huyết khiến người ta phải kinh sợ.
Trong lòng đất chỗ có tảng đá lớn, có một cái động rất lớn, sau khi dọn sạch ngói vụ ra, từ bên dưới phát ra từng đợt yêu khí, phi thường đáng sợ.
-Đây là mười tám tầng Địa Ngục a, năm đó Ngạc Tổ chính là từ nơi này trốn lên!
Bên dưới Đại Lôi Âm Tự của Phật Giáo có mười tám tầng Địa Ngục, nếu truyền tới giới phàm tục, khẳng định ngay cả Phật đồ cũng sẽ không tin.
Năm đó Ngạc Tổ thoát vây, Thần Chi Niệm cũng vọt ra, không biết các Thần linh Vực ngoại khác lợi hại hơn có thoát vây theo hay không.
-Nơi này cách trái đất không xa, những tên này mà thoát vây được thì…!
Diệp Phàm rùng mình một cái, trong thời đại không ai tu luyện đạo pháp, trên trái đất làm gì có ai có thể chống lại bọn họ được? Nghĩ đến đây hắn cảm thấy rất bất an, quyết định xem tiếp rốt cuộc thì như thế nào.
Diệp Phàm một mình tiến vào trong cái động lớn màu đen kia, nơi này như một cái miệng của hung thú thái cổ, đang chờ người bước vào để thôn phệ, vô cùng dữ tợn, vô cùng hung hiểm đáng sợ.
Sát khí lạnh như băng, thấm đến tận xương vọt tới, như là những thanh tiểu đao cắt da cắt thịt, huyệt động trong lòng đất rất rộng, cao tận mấy trăm trượng, độ dài vào độ rộng còn lớn hơn.
Tuy rằng nơi đây là một mảnh tối đen, nhưng dưới Thiên Nhãn tất cả đều không trốn được ánh mắt của hắn, đây là tầng thứ nhất của Địa Ngục.
Trên vách tường khắc đầy các vị Kim Thân La Hán, cùng với các vị Bồ Tát và Cổ Phật, bộ dáng đang hàng ma, trợn mắt nhìn, thần uy lẫm liệt, giống như đang luyện hóa ma vật.
Diệp Phàm kinh ngạc, những bức khắc trên vách tường này phát ra sát khí, tích lũy theo thời gian năm tháng, được tồn trữ mấy trăm năm, có khi còn hơn một ngàn năm, có thể luyện hóa chết một tên đại Ma Vương, có các thần thông huyền ảo khó lường.
Đây là nơi mà Ngạc Tổ bị trấn áp, hắn có thể sống hai ngàn năm mà không chết , có thể nói là một kỳ tích không nhỏ.
Tầng thứ nhất Địa Ngục to lớn và trống trải này hoàn toàn được các bức điêu khắc tạo nên, nó như là một lỗ thủng lớn trên một khối ma thạch khổng lồ vậy.
Ở bốn góc có bốn cột đá thô to, chống đỡ Đại Lôi Âm Tự phía trên, dường như cũng đang trấn áp nơi này.
Trên bốn cây cột đá này cũng khắc các loại Yêu Thần, hơn nữa còn có các rãnh máu, còn có các luồng máu màu đen khô cạn đọng lại, đây là Hóa Ma Thung, được dùng để luyện hóa Yêu Thánh.
Sát khi trên mặt đất lao về phía hắn, trên đó có vài miếng vải cực lớn, mỗi một miếng đều dài hơn một thân người, lóe ra sát quang lạnh lẽo, không hề nghi ngờ gì nữa, đây là của Ngạc Tổ lưu lại, bị tầng thứ nhất Địa Ngục luyện hóa mà tróc ra.
Diệp Phàm nhặt lên một miếng, chất liệu cực kỳ cứng rắn, mặc dù đã sớm bị luyện hóa hết yêu khí, mất đi tinh hoa, nhưng còn có tính chất bất hủ.
-Không hổ là Yêu Thánh, mặc dù là một chiếc vảy đã hoàn toàn bị phế mà vẫn còn đáng sợ như vậy!
Diệp Phàm cắn răng, hắn tràn ngập hận ý đối với Ngạc Tổ, muốn rút gân, lột da, róc xương tên này.
Ở khắp các ngõ ngách, có một động lớn màu đen, thông về phía sâu dưới lòng đất, đó là cửa vào tầng thứ hai Địa Ngục, là nơi trấn áp các lệ quỷ Thánh thể đại thành.
Diệp Phàm đi vào, hắn nếu muốn nhìn một cái xem Địa Ngục bị mở ra mấy tầng. Trong lòng đất là một mảnh tối đen, âm khí xâm nhập vào thân thể, da thịt giống như bị kim đâm.
Đột nhiên, sắc mặt hắn bị ngưng lại, toàn bộ thân thể cứng đờ, bởi vì tầng Địa Ngục này có một cái quỷ đăng (đèn quỷ), phát ra ánh sáng xanh lét, khí tức lạnh lẽo phả vào mặt hắn.
Hơn nữa, ngay tại phía trước cái quỷ đăng kia có một chiếc quan tài bằng đá, một tiểu lão đầu toàn thân khô héo đang ngồi xổm phía trên, hướng về phía hắn cười rất quỷ dị.
Diệp Phàm sởn tóc gáy, bịch bịch lui lại, tầng thứ hai Địa Ngục này lại có sinh linh còn sống.
Địa phương này sớm phá vỡ phong ấn, tại sao còn có một cái quỷ đăng như vậy, còn có một lão quỷ bốc ra âm khí xông lên tận trời như vậy? Cơ thể hắn càng lúc càng đau đớn, dường như có ngàn vạn cây kim đang đâm lên trên người,
Ầm…!
Diệp Phàm ngay lập tức lấy ra cái đỉnh, Cửu Sắc Hỏa Diễm phun ra, giống như thác đổ xuống, che chắn toàn thân hắn vào bên trong, Bồ Đề Tử cũng được hắn cầm trong lòng bàn tay.
Đây là loại thần hỏa chí dương, có thể thiểu hủy tất cả các loại Tà Linh dơ bẩn, Diệp Phàm dùng nó để hộ thể, nhưng vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, dõi mắt nhìn chằm chằm về phía trước.
Xích…!
Tiểu lão đầu khô héo kia hóa thành một luồng sáng màu xanh, chìm sâu vào trong cái đèn bằng đồng khắc hình mặt quỷ kia, ngọn lửa trên bấc đèn lập tức bùng lên rực rỡ hơn không ít.
-Đây là Trấn Quan Đăng!
Diệp Phàm hút một ngụm khí lạnh, hắn nhờ tới lời của Đoạn Đức, biết được đây là thứ gì.
Cái đèn có hình người mặt quỷ này đối với Đoạn Đức mà nói, khẳng định là thần trân vô giá, là thần vật trấn áp mộ táng, có thể dùng để áp quan lệ quỷ.
Tại nơi này đã không còn các lệ quỷ khác, từng có một Thần Chi Niệm của Thánh thể đại thành tại đây, đó là bậc Đế Vương trong số các lệ quỷ, ai có thể mạnh hơn so với nó? Mà cái quỷ đăng này tất nhiên cũng là một nhân tài kiệt xuất trong số đó.
Ngọn quỷ đăng này không người không biết, vô cùng nổi tiếng, chưa cần nói tới thân thể của cái đèn này, chỉ cần nói tới dầu mà nó đốt thôi thì đã khó mà tìm được rồi, nghe nói đó là dầu mỡ trong cơ thể của Thánh nhân luyện thành, hơn nữa tu vi của Thánh nhân càng cao thì lại càng tuyệt diệu, ngọn đèn này từ xưa tới nay vẫn cháy mãi mà không tắt.
Nhìn chiếc quỷ đăng kia và ngọn lửa xanh lét như ma trơi, Diệp Phàm thầm rùng mình sợ hãi, đó chính là đang đốt bằng dầu luyện từ mỡ trong người Thánh nhân ra a, hơn nữa lại còn có thể dùng để trấn áp lệ quỷ Thánh thể đại thành, loại dầu này khẳng định càng khủng bố hơn.
Đây cũng không phải là Pháp bảo, bình thường cũng không thể mang ra để tấn công địch nhân được, chỉ có thể dùng để trấn áp mộ táng, có tác dụng cực kỳ lớn trong các lăng mộ âm lãnh.
Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào ngọn đèn thân người mặt quỷ kia, từ trên bấc đèn có đầu lưỡi phun ra, có vẻ yêu tà và đáng sợ không nói nên lời, thứ này rất cổ xưa, trên bề mặt có những dấu vết khó có thể xóa nhòa do thời gian để lại.
Bằng cảm giác có thể phán đoán được, cái đèn này ít nhất cũng đã tồn tại được vài vạn năm rồi, khẳng định không phải do Thích Ca Mâu Ni luyện thành, có lẽ là hắn tìm thấy tại địa phương khác, dùng để trấn áp lệ quye Thánh thế đại thành.
Cái quỷ đăng này hơn phân nửa là vật rất thần diệu, nếu Đoạn Đức ở trong này thì khẳng định hắn sẽ chảy nước miếng ào ào, vồ lên lấy vào tay, nhưng Diệp Phàm cũng không giống hắn, không muốn thu nó lại.
Ngoài việc đối phó với âm lăng cổ táng thì cái đèn này thật sự không có tác dụng gì.
Diệp Phàm nhìn bấc đèn đang thiêu đốt dầu mỡ người, trong lòng dâng lên một trận chán ghét, Đại Thánh viễn cổ tuy rằng rất thần thánh, nhưng lưu lại những thứ như thế này thật sự khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Nhanh như vậy sao? Diệp Phàm thực sự bị làm cho kinh sợ, người này nếu mà ra tay thì làm sao có thể ngăn cản được, thật là khiến người ta phải kinh sợ.
Rốt cuộc có phải Ngạc Tổ hay không? Hắn cũng không rõ ràng lắm, không thể thấy được chân thân, không thể xem rõ dung mạo, thậm chí ngay cả khí tức cũng không nắm được,
Tên này rốt cuộc là ai, nếu mà là Ngạc Tổ thì hơn phân nửa đã sớm dùng một đầu ngón tay ép chết hắn, tại sao còn chưa ra tay?
Diệp Phàm chân đạp bí quyết chữ “Hành”, hóa thành một luồng ánh sáng xông ra ngoài, rời khỏi di chỉ Đại Lôi Âm Tự, ngừng lại cách đó vài dặm, lắng nghe âm thanh của trời đất.
Tất cả đều chìm trong sự yên lặng tới cực điểm, lúc này không có gió thổi, toàn bộ mọi âm thanh trên Huỳnh Hoặc Cổ Tinh dường như đã biến mất, chỉ còn có tiếng tim đập của hắn mà thôi.
Bầu trời đầy sao lấp lánh, từng điểm sáng lóe lên, trong một mảnh mờ ảo, di chỉ Đại Lôi Âm Tự phía xa dương như là một con hung thú ngủ đông, vẫn không nhúc nhích gì.
-Đây là chuyện gì, cái Ma Ảnh kia lại chưa đuổi theo sao?
Diệp Phàm kinh ngạc, bóng người hùng vĩ tại địa phương kia liên tục hiện lên rồi biến mất, khiến cho hắn sợ hãi, bây giờ tại sao lại không đuổi theo hắn?
-Có điểm cổ quái!
Diệp Phàm đi vòng quanh bên ngoài phế tích Đại Lôi Âm Tự, quan sát nó, không có điều dị thường nào phát sinh cả, điều này làm cho hắn cảm thấy có chút khó hiểu.
-Chẳng lẽ điều vừa rồi là do tiến vào trong di chỉ cổ tự thì mới sinh ra hay sao?
Nghĩ đến loại khả năng này, trong lòng hắn trấn định không ít, từng bước một đi về phía trước, chậm rãi đến gần mảnh phế tích đã sớm bị bỏ hoang nhiều năm này.
Quả nhiên vừa mới tới gần, vẫn tại địa phương kia, một bóng người khôi vĩ lại vô thanh vô tức xuất hiện, không ngừng biến hóa phương hướng, giống như một tên Quỷ Vương.
Hơn nữa, Diệp Phàm tử đi về một hướng khác trong phế tích, thấy xuất hiện một màn khủng bố hơn, một con Đại Yêu thượng cổ phun ra nuốt vào thiên địa, như ẩn như hiện, tản ra sát khí kinh người, cùng với ma ảnh vừa rồi hoàn toàn khác nhau.
Diệp Phàm nhìn thấy một màn này, liền không còn e ngại nữa, ngược lại còn hoàn toàn yên tâm, khi ở Bắc Đẩu Tinh Vực hắn đã cùng với Đoạn Đức, còn có Hắc Hoàng, sống với nhau rất lâu, trải qua không ít chuyện quỷ dị, không thể hiểu được, mưa dầm thấm lâu, hắn cũng trở thành một người có chút quyền uy trong lĩnh vực này rồi.
Đây là trấm tự Ma Thần!
Tất cả những điều này khẳng định đều là do ngôi chùa này gây ra, đã nhiều năm như vậy trôi qua, Ngạc Tổ thoát vây, đánh vỡ tảng đá trong lòng đất , khiến cho sự chuẩn bị phía sau do Thích Ca Mâu Ni bày ra được hiện ra trên thế gian.
Trên thế gian có một loại phương pháp phong ấn dưới lòng đất, rất thần dị và tàn khốc, dùng máu của Yêu Thánh cường đại đúc thành nền kim loại, người chết có thể hiển hóa ra các loại Pháp Tướng khi còn sống.
Dưới Đại Lôi Âm Tự chính là một vùng ma thổ, có mười tám tầng Địa Ngục, khi xây dựng thì khẳng định đã giết chóc rất nhiều, có chuẩn bị rất đầy đủ, nếu không thì cả ngôi chùa này hơn phân nửa đã bị yêu ma phía dưới lật đổ rồi.
Diệp Phàm dọn sạch xung quanh, đẩy bức tường đổ rạp của Đại Lôi Âm Tự ra phía ngoài, lập tức lộ ra một lớp nền lành lạnh.
-Đây là vùng cực nhạc của Phật môn, trong lòng đất lại là một loại cảnh tượng khác, để trấn áp được các yêu quái này, Thích Ca Mâu NI cũng thật là ngoan tâm hạ độc thủ!
Lớp nền này vừa nhìn đã biết là không tầm thường, mỗi một viên đá lót đều
Được các phù văn thần bí, bề mặt có màu đổ, từng được nhuộm bởi yêu huyết khiến người ta phải kinh sợ.
Trong lòng đất chỗ có tảng đá lớn, có một cái động rất lớn, sau khi dọn sạch ngói vụ ra, từ bên dưới phát ra từng đợt yêu khí, phi thường đáng sợ.
-Đây là mười tám tầng Địa Ngục a, năm đó Ngạc Tổ chính là từ nơi này trốn lên!
Bên dưới Đại Lôi Âm Tự của Phật Giáo có mười tám tầng Địa Ngục, nếu truyền tới giới phàm tục, khẳng định ngay cả Phật đồ cũng sẽ không tin.
Năm đó Ngạc Tổ thoát vây, Thần Chi Niệm cũng vọt ra, không biết các Thần linh Vực ngoại khác lợi hại hơn có thoát vây theo hay không.
-Nơi này cách trái đất không xa, những tên này mà thoát vây được thì…!
Diệp Phàm rùng mình một cái, trong thời đại không ai tu luyện đạo pháp, trên trái đất làm gì có ai có thể chống lại bọn họ được? Nghĩ đến đây hắn cảm thấy rất bất an, quyết định xem tiếp rốt cuộc thì như thế nào.
Diệp Phàm một mình tiến vào trong cái động lớn màu đen kia, nơi này như một cái miệng của hung thú thái cổ, đang chờ người bước vào để thôn phệ, vô cùng dữ tợn, vô cùng hung hiểm đáng sợ.
Sát khí lạnh như băng, thấm đến tận xương vọt tới, như là những thanh tiểu đao cắt da cắt thịt, huyệt động trong lòng đất rất rộng, cao tận mấy trăm trượng, độ dài vào độ rộng còn lớn hơn.
Tuy rằng nơi đây là một mảnh tối đen, nhưng dưới Thiên Nhãn tất cả đều không trốn được ánh mắt của hắn, đây là tầng thứ nhất của Địa Ngục.
Trên vách tường khắc đầy các vị Kim Thân La Hán, cùng với các vị Bồ Tát và Cổ Phật, bộ dáng đang hàng ma, trợn mắt nhìn, thần uy lẫm liệt, giống như đang luyện hóa ma vật.
Diệp Phàm kinh ngạc, những bức khắc trên vách tường này phát ra sát khí, tích lũy theo thời gian năm tháng, được tồn trữ mấy trăm năm, có khi còn hơn một ngàn năm, có thể luyện hóa chết một tên đại Ma Vương, có các thần thông huyền ảo khó lường.
Đây là nơi mà Ngạc Tổ bị trấn áp, hắn có thể sống hai ngàn năm mà không chết , có thể nói là một kỳ tích không nhỏ.
Tầng thứ nhất Địa Ngục to lớn và trống trải này hoàn toàn được các bức điêu khắc tạo nên, nó như là một lỗ thủng lớn trên một khối ma thạch khổng lồ vậy.
Ở bốn góc có bốn cột đá thô to, chống đỡ Đại Lôi Âm Tự phía trên, dường như cũng đang trấn áp nơi này.
Trên bốn cây cột đá này cũng khắc các loại Yêu Thần, hơn nữa còn có các rãnh máu, còn có các luồng máu màu đen khô cạn đọng lại, đây là Hóa Ma Thung, được dùng để luyện hóa Yêu Thánh.
Sát khi trên mặt đất lao về phía hắn, trên đó có vài miếng vải cực lớn, mỗi một miếng đều dài hơn một thân người, lóe ra sát quang lạnh lẽo, không hề nghi ngờ gì nữa, đây là của Ngạc Tổ lưu lại, bị tầng thứ nhất Địa Ngục luyện hóa mà tróc ra.
Diệp Phàm nhặt lên một miếng, chất liệu cực kỳ cứng rắn, mặc dù đã sớm bị luyện hóa hết yêu khí, mất đi tinh hoa, nhưng còn có tính chất bất hủ.
-Không hổ là Yêu Thánh, mặc dù là một chiếc vảy đã hoàn toàn bị phế mà vẫn còn đáng sợ như vậy!
Diệp Phàm cắn răng, hắn tràn ngập hận ý đối với Ngạc Tổ, muốn rút gân, lột da, róc xương tên này.
Ở khắp các ngõ ngách, có một động lớn màu đen, thông về phía sâu dưới lòng đất, đó là cửa vào tầng thứ hai Địa Ngục, là nơi trấn áp các lệ quỷ Thánh thể đại thành.
Diệp Phàm đi vào, hắn nếu muốn nhìn một cái xem Địa Ngục bị mở ra mấy tầng. Trong lòng đất là một mảnh tối đen, âm khí xâm nhập vào thân thể, da thịt giống như bị kim đâm.
Đột nhiên, sắc mặt hắn bị ngưng lại, toàn bộ thân thể cứng đờ, bởi vì tầng Địa Ngục này có một cái quỷ đăng (đèn quỷ), phát ra ánh sáng xanh lét, khí tức lạnh lẽo phả vào mặt hắn.
Hơn nữa, ngay tại phía trước cái quỷ đăng kia có một chiếc quan tài bằng đá, một tiểu lão đầu toàn thân khô héo đang ngồi xổm phía trên, hướng về phía hắn cười rất quỷ dị.
Diệp Phàm sởn tóc gáy, bịch bịch lui lại, tầng thứ hai Địa Ngục này lại có sinh linh còn sống.
Địa phương này sớm phá vỡ phong ấn, tại sao còn có một cái quỷ đăng như vậy, còn có một lão quỷ bốc ra âm khí xông lên tận trời như vậy? Cơ thể hắn càng lúc càng đau đớn, dường như có ngàn vạn cây kim đang đâm lên trên người,
Ầm…!
Diệp Phàm ngay lập tức lấy ra cái đỉnh, Cửu Sắc Hỏa Diễm phun ra, giống như thác đổ xuống, che chắn toàn thân hắn vào bên trong, Bồ Đề Tử cũng được hắn cầm trong lòng bàn tay.
Đây là loại thần hỏa chí dương, có thể thiểu hủy tất cả các loại Tà Linh dơ bẩn, Diệp Phàm dùng nó để hộ thể, nhưng vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, dõi mắt nhìn chằm chằm về phía trước.
Xích…!
Tiểu lão đầu khô héo kia hóa thành một luồng sáng màu xanh, chìm sâu vào trong cái đèn bằng đồng khắc hình mặt quỷ kia, ngọn lửa trên bấc đèn lập tức bùng lên rực rỡ hơn không ít.
-Đây là Trấn Quan Đăng!
Diệp Phàm hút một ngụm khí lạnh, hắn nhờ tới lời của Đoạn Đức, biết được đây là thứ gì.
Cái đèn có hình người mặt quỷ này đối với Đoạn Đức mà nói, khẳng định là thần trân vô giá, là thần vật trấn áp mộ táng, có thể dùng để áp quan lệ quỷ.
Tại nơi này đã không còn các lệ quỷ khác, từng có một Thần Chi Niệm của Thánh thể đại thành tại đây, đó là bậc Đế Vương trong số các lệ quỷ, ai có thể mạnh hơn so với nó? Mà cái quỷ đăng này tất nhiên cũng là một nhân tài kiệt xuất trong số đó.
Ngọn quỷ đăng này không người không biết, vô cùng nổi tiếng, chưa cần nói tới thân thể của cái đèn này, chỉ cần nói tới dầu mà nó đốt thôi thì đã khó mà tìm được rồi, nghe nói đó là dầu mỡ trong cơ thể của Thánh nhân luyện thành, hơn nữa tu vi của Thánh nhân càng cao thì lại càng tuyệt diệu, ngọn đèn này từ xưa tới nay vẫn cháy mãi mà không tắt.
Nhìn chiếc quỷ đăng kia và ngọn lửa xanh lét như ma trơi, Diệp Phàm thầm rùng mình sợ hãi, đó chính là đang đốt bằng dầu luyện từ mỡ trong người Thánh nhân ra a, hơn nữa lại còn có thể dùng để trấn áp lệ quỷ Thánh thể đại thành, loại dầu này khẳng định càng khủng bố hơn.
Đây cũng không phải là Pháp bảo, bình thường cũng không thể mang ra để tấn công địch nhân được, chỉ có thể dùng để trấn áp mộ táng, có tác dụng cực kỳ lớn trong các lăng mộ âm lãnh.
Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào ngọn đèn thân người mặt quỷ kia, từ trên bấc đèn có đầu lưỡi phun ra, có vẻ yêu tà và đáng sợ không nói nên lời, thứ này rất cổ xưa, trên bề mặt có những dấu vết khó có thể xóa nhòa do thời gian để lại.
Bằng cảm giác có thể phán đoán được, cái đèn này ít nhất cũng đã tồn tại được vài vạn năm rồi, khẳng định không phải do Thích Ca Mâu Ni luyện thành, có lẽ là hắn tìm thấy tại địa phương khác, dùng để trấn áp lệ quye Thánh thế đại thành.
Cái quỷ đăng này hơn phân nửa là vật rất thần diệu, nếu Đoạn Đức ở trong này thì khẳng định hắn sẽ chảy nước miếng ào ào, vồ lên lấy vào tay, nhưng Diệp Phàm cũng không giống hắn, không muốn thu nó lại.
Ngoài việc đối phó với âm lăng cổ táng thì cái đèn này thật sự không có tác dụng gì.
Diệp Phàm nhìn bấc đèn đang thiêu đốt dầu mỡ người, trong lòng dâng lên một trận chán ghét, Đại Thánh viễn cổ tuy rằng rất thần thánh, nhưng lưu lại những thứ như thế này thật sự khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
/1822
|