Ở trong vũ trụ nhìn từ xa, tinh tú màu thủy lam thoạt nhìn thực xinh đẹp, như là một viên ngọc xanh, lóe ra hào quang trong suốt, gần như mộng ảo.
Diệp Phàm tiếp tục vượt qua, bỏ đi từng tòa Huyền Ngọc thai, rốt cục tới gần, loại này tiêu hao thật lớn, may là hắn sớm có chuẩn bị.
Cố thổ ngay ở phía dưới, tinh tú màu thủy lam cũng không lớn lắm, còn xa không thể so sánh cùng Bắc Đẩu Tinh Vực, càng không thể so sánh và luận bàn với Sinh Mệnh Cổ Tinh Vực của Tử Vi Tinh Vực, nhưng lại có một loại khí cơ mênh mông kỳ diệu.
Tương đối mà nói, nó thực tinh xảo xinh xắn, nhưng làm cho người ta kính sợ, như là có một Đại đế còn sống đang ngủ đông, khiến người ra không kìm nổi sợ run.
“Có cảm giác thật quái lạ, vì sao ta cảm thấy nó lớn hơn nhiều lần so với ta nhìn thấy, còn muốn bao la hơn so với Bắc Đẩu và Tử Vi?” Diệp Phàm nghỉ chân, vô cùng kinh ngạc.
Hắn ở Vực ngoại nhìn từ xa, cảm thấy địa cầu đáng sợ hơn xa so với tưởng tượng của hắn, có một loại lực lượng làm cho người ta kinh sợ. Trên tinh tú màu lam này rốt cuộc có cái gì đây? Hắn yên lặng suy nghĩ.
Sau khi trở về, hắn còn thật sự cẩn thận cảm ứng, địa cầu không giống như trong tưởng tượng của hắn, dường như có lực lượng vượt qua hiểu biết của hắn.
Bỗng nhiên, một cái hành tinh xẹt qua vũ trụ, cách không xa lắm, Diệp Phàm đầu tiên là kinh dị, rồi sau đó thoải mái, đó là mặt trăng.
Ở mặt trên của nó, có một cái hố đá, cách nhau rất gần, mặt trăng hoàn toàn không giống như ở trên địa cầu nhìn thấy.
“Ồ! Đây là chuyện gì ? Mặt trên nó dường như cũng có cái gì đó khiến trong lòng ta bất an” Diệp Phàm kinh ngạc, còn thật sự cẩn thận xem xét. Trong chốc lát, hắn hạ xuống phía dưới.
Sau đó không lâu, Diệp Phàm đáp xuống mặt trăng, độ nóng trên này rất thấp, nham thạch cứng rắn lạnh buốt, dường như có thể làm đông lạnh người ta, đây là mặt trăng về đêm.
Diệp Phàm động dung, hắn cảm nhận được một tia thánh lực Thái Âm, ẩn tàng trong khoe hở nham thạch, nhưng cẩn thận tìm thấy lại cực kỳ bé nhỏ.
Mặt trăng là Thái Âm chi tinh, sách cổ có ghi lại, chẳng lẽ còn có liên quan với người tu luyện hay sao? Diệp Phàm suy nghĩ đến nhức đầu.
Hắn một lần lại một lần tìm tòi, quả thật có thánh lực Thái Âm, nhưng chỉ còn lại có cuối cùng từng tia từng đợt nho nhỏ, gần như có thể xem nhẹ không đáng kể.
“Mặt trăng, thời cổ gọi là Thái Âm. Nếu như suy nghĩ tinh tế, giảng giải về địa phương này có thể có khác biệt rất lớn!” Diệp Phàm cảm thấy cả người lạnh như băng.
Còn không có chính thức trở lại địa cầu, ở nơi này hắn đã cảm thấy có mấy phần thần bí, lịch sử biến mất, chân tướng mai một, làm cho người ta như rơi vào mê loạn.
Diệp Phàm dụng tâm quan sát, lấy tay chạm vào mỗi một khối nham thạch, cảm nhận năm tháng tang thương kia, cảm thụ thánh lực Thái Âm.
Hắn có một loại ảo giác kỳ dị, ở thời thượng cổ, nơi này dường như là căn nguyên của Thái Âm, mà tiền nhân ở trong năm tháng vô tận tiêu tán một cách thần bí. Hắn đi tới phía trước, lấy tay chạm vào từng khối đã cứng rắn lạnh giá.
-Địa cầu thật có quá nhiều bí mật!
Diệp Phàm tự nói, hắn nghĩ đến Tinh Vệ lấp biển, nghĩ đến Khoa Phụ đuổi theo mặt trời, nghĩ tới Hậu Nghệ giương cung…
Mà những thứ này khẳng định là một phần nhỏ truyền lưu ở dân gian, bí tân thượng cổ chân chính mai một kia mới là căn bản.
Diệp Phàm đưa tay đặt trên một khối đá, nhưng lại nghe được tiếng kiếm ngân “ keng keng”, như là tiếng chém giết trong đại chiến thời thượng cổ, chiến ý trong xương cốt hắn, máu huyết trong cơ thể hắn lập tức sôi trào lên.
Trên tảng đá này lưu lại một vết kiếm!
Tuyệt đối không sai lầm! Hắn có thể phân biệt rõ ràng lịch sử tang thương của vết chém, có vô tận sát phạt khí ẩn chứa trong đó.
-Một vết kiếm từ thời thượng cổ…
Diệp Phàm lẩm bẩm nói, đó là một niên đại anh hùng xuất hiện lớp lớp, nếu có cơ hội gặp một lần, mới không uổng công cả đời tu luyện.
-Không biết trên mặt trăng này có tìm được di chỉ Quảng Hàn Cung hay không?
Diệp Phàm chậm rãi bước trên mặt trăng, đi không mục đích, cảm thụ cái loại thần bí này, thử xem có truy tìm được di tích thượng cổ hay không?
Bỗng dưng, trong lòng hắn sinh ra cảm ứng, ngẩng đầu lên, xa xa có thứ gì đó rất nhanh đến gần, xẹt qua trên hư không.
Diệp Phàm cơ thể phát sáng, pháp thể bị che đậy, một vệ tinh không gian bay ngang qua hư không, hắn không thể nghĩ đánh rơi xuống, cũng không muốn bởi vậy mà độn đi, chỉ là dấu đi hình tích.
Giờ khắc này, trong một trạm vệ tinh mặt đất nổi tiếng ở một nơi nào đó trên địa cầu, một đám người tất cả đều cả kinh đứng lên, cả đám trợn mắt nhìn lên màn hình, thiếu chút nữa lọt tròng mắt ra ngoài.
-GOD!
Vệ tinh bay ngang trời ghi nhận hình ảnh Diệp Phàm ung dung bước đi thong thả trên mặt trăng. Dẫn tới một số người nào đó trên địa cầu đều cả kinh kêu lên, rồi sau đó hoàn toàn như hóa đá.
-Thượng đế! Ta nhìn thấy là Tát Đán đang xuất hành, hay là Thần đến trái đất? Loại tiếng kêu kinh hoàng này vang lên ở mấy địa phương, cuối cùng bị các quốc gia liệt vào tuyệt mật, ở trong phạm vi nhỏ dẫn phát lên một hồi khủng hoảng.
Diệp Phàm đi tản bộ, tìm kiếm dấu vết thượng cổ, đáng tiếc hắn phóng ra thần thức cường đại nhưng cũng không tìm được gì, cái gọi là Quảng Hàn Cung không thể nhìn thấy, không tồn tại ở hậu thế.
-Trên mặt trăng cũng không có gì khác, ngoại trừ khối đá có vết kiếm kia, hắn vẫn không nhìn thấy thứ gì có liên quan tới tu sĩ.
-Không nhìn thấy không nhất định là không có, còn sót lại thánh lực Thái Âm đủ để chứng minh hết thảy!
Diệp Phàm thoải mái, cũng không nhất định phải tìm ra nguyên cớ. Hắn vượt qua hơn phân nửa mặt trăng, đi vào một mặt khác, liền nhìn thấy một khu vực bằng kim loại.
Đó là căn cứ trạm không gian xây dựng trên mặt trăng . Hai mươi mấy năm, với khoa học kỹ thuật của nhân loại hiện nay mà nói, điều này sớm đã không là vấn đề, nếu không có Hỏa Tinh quá mức quỷ dị, cũng sớm đã có trạm không gian của nhân loại.
Diệp Phàm đi đến gần cẩn thận quan sát, vùng kim loại này chiếm diện tích rất rộng, thậm chí có một thảm thực vật xanh hóa, đây là được dùng để thí nghiệm.
Mà ở thời điểm hắn quan sát, người trong trạm không gian cũng nhìn thấy hắn. Mấy người đó hoàn toàn sửng sốt, cả kinh thiếu chút nữa đặt mông ngồi phịch dưới đất, trố mắt nhìn trân trối.
May mà, Diệp Phàm cũng không có dừng lại, ngay lập tức biến mất, lao ra khỏi mặt trăng, vượt qua hư không hướng về địa cầu, chỉ lưu lại trong vũ trụ một tòa Huyền Ngọc thai.
Mặt trăng cách địa cầu gần bốn mươi vạn cây số, Diệp Phàm xuyên qua hư không, tiến vào tầng khí quyển dày đặc, sau đó liền lộ ra chân thân, buông xuống sát phía dưới.
“Địa cầu quả nhiên rất cổ quái!”
Diệp Phàm đầu tiên liền sinh ra cảm giác kỳ dị như vậy, rồi sau đó là kính sợ thật sâu sắc, hắn cảm thấy địa cầu thật không tầm thường.
Bên tai tiếng gió như đao ngân, cắt trên da thịt sinh đau, Diệp Phàm một đường hạ xuống, quan sát hết thảy bề mặt quả đất, núi rừng đất đai hiện rõ dần.
Đại đạo thiên địa cực kỳ đặc biệt, vô cùng cao xa, Diệp Phàm khó có thể nắm giữ, điều này làm cho hắn vô cùng sợ hãi, một loại dự cảm bất an nổi lên trong lòng.
Trên địa cầu nhất định đã từng phát sinh chuyên cực kỳ khủng bố, toàn bộ đại đạo thiên địa thế giới làm cho người ta có một loại cảm giác không trọn vẹn!
Diệp Phàm từ trong một đám mây trắng hạ xuống, cảnh vật phía dưới càng ngày càng hiện rõ, hiện ra núi sống đại địa tráng lệ, nhưng lòng hắn lại càng ngày càng chìm xuống.
Tinh khí thiên địa rất loãng, gần như có thể xem như không có, dưới loại môi trường này rất khó tu luyện, hắn lập tức biết được ngày nay vì sao ở địa cầu không thấy ty sĩ.
Mà điều này còn không phải là khủng bố nhất, điều làm cho trong lòng hắn lo sợ chính là, đạo hành bản thân dường như đang mau chóng giảm xuống, pháp lực biến mất nghiêm trọng, lại có một loại cảm giác như đang “Tán đạo”.
“Vì sao như vậy?” Đây là một đại sự khiến bất kỳ tu sĩ nào đều phải kinh sợ, ngay cả Diệp Phàm đều sợ hãi.
Còn muốn trở về địa cầu hay không, hẳn sẽ không từ đó trở thành một phế nhân chứ? Không còn gì khác chấn động mãnh liệt trong lòng hơn điều này.
“Không đúng! Không phải vấn đề bản thân ta, mà là thiên địa dẫn tới.” Đạo hạnh cùng pháp lực của Diệp Phàm sau khi giảm xuống một lúc, rốt cục cân bằng lại.
Cũng may hắn còn có thể phi hành, nếu cứ tiếp tục hắn có thể sẽ trở thành vật rơi tự do. Đường đường là Thánh thể Nhân tộc, một chân sắp bước vào trảm đạo, nếu như thế này ngã chết đi, đó đúng là một chuyện cười lớn.
“Đạo hạnh cùng tu vi của ta kỳ thật chưa giảm, chỉ là bị thiên địa này áp chế đây là…thời đại mạt pháp trong truyền thuyết, không thể cảm nhận về đạo!”
Ngẩn ngơ nhìn thoáng qua, trong lòng Diệp Phàm rúng động, trong nháy mắt bị thiên địa áp chế kia, hắn nhìn thấy từng ngọn từng ngọn núi lớn ẩn trong tầng mây, cao cũng không biết tới mấy vạn trượng!
Điều này thật khó tin!
-Sao có thể! Trên địa cầu không có khả năng có núi cao như vậy…
Hắn còn chưa nói xong, hết thảy nhìn thấy đều biến mất, phía dưới chỉ có một số dãy núi thấp, hết thảy đều là cảnh tượng huyền ảo.
Điều này làm cho hắn vô cùng kinh ngạc.
“Coong!”
Trong Khổ Hải của hắn, hai miếng đồng xanh nhẹ nhàng run lên, vừa mới đi vào địa cầu chúng nó nhưng lại đầu tiên sinh ra cảm ứng, như là có điều dự báo trước.
Diệp Phàm ổn định thân hình, ở trên bầu trời này quan sát thật lâu sau, rốt cuộc cũng không sao tìm lại được cảm giác vừa rồi. Hắn nhìn thấy từng hòa từng tòa lầu cao chọc trời ở phía dưới, san sát nối tiếp nhau, chọc thẳng lên trời cao,
Hắn không có tiếp tục hạ xuống, mà bắt đầu bay ngang trời mà đi, đã tới gần vùng duyên hải. Sau đó không lâu hắn tiến vào trên không trung hải dương. Tại khu không người này hắn không kìm nổi rống to, tận tình phát tiết hết thảy tình tự chứa trong lòng.
-Ta trở về rồi!
“Ầm!”
Hắn mang theo hào quang vạn trượng, tự do hạ xuống phía trên vòm trời, rơi xuống trong biển rộng, kích lên sóng biển ngập trời, lan tràn ra phương xa,
Một ngày nay, cư dân sống vùng ven biển đều kinh hãi, nghĩ lầm đã xảy ra động đất sóng thần, đồng thời cũng hoài nghi bi kịch nhà máy năng lượng nguyên tử hai mươi mấy năm trước lại một lần nữa tái diễn.
Đây thật sự là một thời đại mạt pháp, trong vùng thiên địa này, đạo hạnh của Diệp Phàm kỳ thật vẫn chưa giảm xuống, nhưng uy lực phát ra lại giảm đi một mảng lớn.
“Khó trách…từ sau Tiên Tần Luyện Khí Sĩ, thiên hạ không còn có tu sĩ, bọn họ đều rời khỏi đây, rốt cuộc trên địa cầu đã phát sinh chuyện gì?”
Trong lòng Diệp Phàm đầy nghi vẫn, nguyên khí khô cạn còn chưa tính, nhưng ngay cả đại đạo cũng không thể cảm giác được, điều này làm sao tu luyện giả có thể sinh tồn?
- Tiên Tần Luyện Khí Sĩ, cùng với những kế thừa cường đại của thời thượng cổ kia, không biết là có lưu lại gì không, có lẽ còn có thể tìm được một ít động phủ.
Diệp Phàm lẩm bẩm nói. Vừa nghĩ đến đây, trong lòng hắn như lửa cháy, có rất nhiều địa phương chờ hắn đi thăm dò.
Hắn đi trên mặt biển tốc độ cực nhanh, nhìn ra đại dương mênh mông vô bờ bến xa xa, hắn có hơi động tâm, không biết có Đông Hải Long Cung hay không?
Tuy nhiên, trước mắt so ra đều kém cha mẹ, hết thảy gì khác đều không trọng yếu. Hắn hóa thành một đạo quang ảnh, hướng về phía tòa thành thị năm đó cư ngụ.
Nhiều năm qua như vậy, hắn cố gắng tu luyện, không có lúc nào là không nghĩ tới về nhà, trải qua bao trắc trở, nhiều lần vào sinh ra tử, rốt cục lên được Ngũ Sắc Tế Đàn, hắn dứt khoát bỏ qua hết thảy ở Bắc Đẩu, ngày nay quả thực hắn sợ kết quả lại là công dã tràng.
Diệp Phàm vừa đi là hai mươi mấy năm , ngày nay nhìn ven đường các tòa tòa lầu trở nên thực xa lạ, hắn càng nổi lên lòng bất an.
Thời gian thấm thoát, rốt cục hắn còn có thể nhìn thấy cha mẹ hay không? Hay hết thảy cố gắng của hắn sẽ thành công cốc, tới giờ khắc này hắn vô cùng không yên tâm và sợ hãi.
Ở thế gian này thời gian là đáng sợ nhất, nó có thể làm phải mờ hết thảy, có thể thay đổi hết thảy, ngay cả Đại đế cổ cũng không thể xoay chuyển được.
Diệp Phàm tiếp tục vượt qua, bỏ đi từng tòa Huyền Ngọc thai, rốt cục tới gần, loại này tiêu hao thật lớn, may là hắn sớm có chuẩn bị.
Cố thổ ngay ở phía dưới, tinh tú màu thủy lam cũng không lớn lắm, còn xa không thể so sánh cùng Bắc Đẩu Tinh Vực, càng không thể so sánh và luận bàn với Sinh Mệnh Cổ Tinh Vực của Tử Vi Tinh Vực, nhưng lại có một loại khí cơ mênh mông kỳ diệu.
Tương đối mà nói, nó thực tinh xảo xinh xắn, nhưng làm cho người ta kính sợ, như là có một Đại đế còn sống đang ngủ đông, khiến người ra không kìm nổi sợ run.
“Có cảm giác thật quái lạ, vì sao ta cảm thấy nó lớn hơn nhiều lần so với ta nhìn thấy, còn muốn bao la hơn so với Bắc Đẩu và Tử Vi?” Diệp Phàm nghỉ chân, vô cùng kinh ngạc.
Hắn ở Vực ngoại nhìn từ xa, cảm thấy địa cầu đáng sợ hơn xa so với tưởng tượng của hắn, có một loại lực lượng làm cho người ta kinh sợ. Trên tinh tú màu lam này rốt cuộc có cái gì đây? Hắn yên lặng suy nghĩ.
Sau khi trở về, hắn còn thật sự cẩn thận cảm ứng, địa cầu không giống như trong tưởng tượng của hắn, dường như có lực lượng vượt qua hiểu biết của hắn.
Bỗng nhiên, một cái hành tinh xẹt qua vũ trụ, cách không xa lắm, Diệp Phàm đầu tiên là kinh dị, rồi sau đó thoải mái, đó là mặt trăng.
Ở mặt trên của nó, có một cái hố đá, cách nhau rất gần, mặt trăng hoàn toàn không giống như ở trên địa cầu nhìn thấy.
“Ồ! Đây là chuyện gì ? Mặt trên nó dường như cũng có cái gì đó khiến trong lòng ta bất an” Diệp Phàm kinh ngạc, còn thật sự cẩn thận xem xét. Trong chốc lát, hắn hạ xuống phía dưới.
Sau đó không lâu, Diệp Phàm đáp xuống mặt trăng, độ nóng trên này rất thấp, nham thạch cứng rắn lạnh buốt, dường như có thể làm đông lạnh người ta, đây là mặt trăng về đêm.
Diệp Phàm động dung, hắn cảm nhận được một tia thánh lực Thái Âm, ẩn tàng trong khoe hở nham thạch, nhưng cẩn thận tìm thấy lại cực kỳ bé nhỏ.
Mặt trăng là Thái Âm chi tinh, sách cổ có ghi lại, chẳng lẽ còn có liên quan với người tu luyện hay sao? Diệp Phàm suy nghĩ đến nhức đầu.
Hắn một lần lại một lần tìm tòi, quả thật có thánh lực Thái Âm, nhưng chỉ còn lại có cuối cùng từng tia từng đợt nho nhỏ, gần như có thể xem nhẹ không đáng kể.
“Mặt trăng, thời cổ gọi là Thái Âm. Nếu như suy nghĩ tinh tế, giảng giải về địa phương này có thể có khác biệt rất lớn!” Diệp Phàm cảm thấy cả người lạnh như băng.
Còn không có chính thức trở lại địa cầu, ở nơi này hắn đã cảm thấy có mấy phần thần bí, lịch sử biến mất, chân tướng mai một, làm cho người ta như rơi vào mê loạn.
Diệp Phàm dụng tâm quan sát, lấy tay chạm vào mỗi một khối nham thạch, cảm nhận năm tháng tang thương kia, cảm thụ thánh lực Thái Âm.
Hắn có một loại ảo giác kỳ dị, ở thời thượng cổ, nơi này dường như là căn nguyên của Thái Âm, mà tiền nhân ở trong năm tháng vô tận tiêu tán một cách thần bí. Hắn đi tới phía trước, lấy tay chạm vào từng khối đã cứng rắn lạnh giá.
-Địa cầu thật có quá nhiều bí mật!
Diệp Phàm tự nói, hắn nghĩ đến Tinh Vệ lấp biển, nghĩ đến Khoa Phụ đuổi theo mặt trời, nghĩ tới Hậu Nghệ giương cung…
Mà những thứ này khẳng định là một phần nhỏ truyền lưu ở dân gian, bí tân thượng cổ chân chính mai một kia mới là căn bản.
Diệp Phàm đưa tay đặt trên một khối đá, nhưng lại nghe được tiếng kiếm ngân “ keng keng”, như là tiếng chém giết trong đại chiến thời thượng cổ, chiến ý trong xương cốt hắn, máu huyết trong cơ thể hắn lập tức sôi trào lên.
Trên tảng đá này lưu lại một vết kiếm!
Tuyệt đối không sai lầm! Hắn có thể phân biệt rõ ràng lịch sử tang thương của vết chém, có vô tận sát phạt khí ẩn chứa trong đó.
-Một vết kiếm từ thời thượng cổ…
Diệp Phàm lẩm bẩm nói, đó là một niên đại anh hùng xuất hiện lớp lớp, nếu có cơ hội gặp một lần, mới không uổng công cả đời tu luyện.
-Không biết trên mặt trăng này có tìm được di chỉ Quảng Hàn Cung hay không?
Diệp Phàm chậm rãi bước trên mặt trăng, đi không mục đích, cảm thụ cái loại thần bí này, thử xem có truy tìm được di tích thượng cổ hay không?
Bỗng dưng, trong lòng hắn sinh ra cảm ứng, ngẩng đầu lên, xa xa có thứ gì đó rất nhanh đến gần, xẹt qua trên hư không.
Diệp Phàm cơ thể phát sáng, pháp thể bị che đậy, một vệ tinh không gian bay ngang qua hư không, hắn không thể nghĩ đánh rơi xuống, cũng không muốn bởi vậy mà độn đi, chỉ là dấu đi hình tích.
Giờ khắc này, trong một trạm vệ tinh mặt đất nổi tiếng ở một nơi nào đó trên địa cầu, một đám người tất cả đều cả kinh đứng lên, cả đám trợn mắt nhìn lên màn hình, thiếu chút nữa lọt tròng mắt ra ngoài.
-GOD!
Vệ tinh bay ngang trời ghi nhận hình ảnh Diệp Phàm ung dung bước đi thong thả trên mặt trăng. Dẫn tới một số người nào đó trên địa cầu đều cả kinh kêu lên, rồi sau đó hoàn toàn như hóa đá.
-Thượng đế! Ta nhìn thấy là Tát Đán đang xuất hành, hay là Thần đến trái đất? Loại tiếng kêu kinh hoàng này vang lên ở mấy địa phương, cuối cùng bị các quốc gia liệt vào tuyệt mật, ở trong phạm vi nhỏ dẫn phát lên một hồi khủng hoảng.
Diệp Phàm đi tản bộ, tìm kiếm dấu vết thượng cổ, đáng tiếc hắn phóng ra thần thức cường đại nhưng cũng không tìm được gì, cái gọi là Quảng Hàn Cung không thể nhìn thấy, không tồn tại ở hậu thế.
-Trên mặt trăng cũng không có gì khác, ngoại trừ khối đá có vết kiếm kia, hắn vẫn không nhìn thấy thứ gì có liên quan tới tu sĩ.
-Không nhìn thấy không nhất định là không có, còn sót lại thánh lực Thái Âm đủ để chứng minh hết thảy!
Diệp Phàm thoải mái, cũng không nhất định phải tìm ra nguyên cớ. Hắn vượt qua hơn phân nửa mặt trăng, đi vào một mặt khác, liền nhìn thấy một khu vực bằng kim loại.
Đó là căn cứ trạm không gian xây dựng trên mặt trăng . Hai mươi mấy năm, với khoa học kỹ thuật của nhân loại hiện nay mà nói, điều này sớm đã không là vấn đề, nếu không có Hỏa Tinh quá mức quỷ dị, cũng sớm đã có trạm không gian của nhân loại.
Diệp Phàm đi đến gần cẩn thận quan sát, vùng kim loại này chiếm diện tích rất rộng, thậm chí có một thảm thực vật xanh hóa, đây là được dùng để thí nghiệm.
Mà ở thời điểm hắn quan sát, người trong trạm không gian cũng nhìn thấy hắn. Mấy người đó hoàn toàn sửng sốt, cả kinh thiếu chút nữa đặt mông ngồi phịch dưới đất, trố mắt nhìn trân trối.
May mà, Diệp Phàm cũng không có dừng lại, ngay lập tức biến mất, lao ra khỏi mặt trăng, vượt qua hư không hướng về địa cầu, chỉ lưu lại trong vũ trụ một tòa Huyền Ngọc thai.
Mặt trăng cách địa cầu gần bốn mươi vạn cây số, Diệp Phàm xuyên qua hư không, tiến vào tầng khí quyển dày đặc, sau đó liền lộ ra chân thân, buông xuống sát phía dưới.
“Địa cầu quả nhiên rất cổ quái!”
Diệp Phàm đầu tiên liền sinh ra cảm giác kỳ dị như vậy, rồi sau đó là kính sợ thật sâu sắc, hắn cảm thấy địa cầu thật không tầm thường.
Bên tai tiếng gió như đao ngân, cắt trên da thịt sinh đau, Diệp Phàm một đường hạ xuống, quan sát hết thảy bề mặt quả đất, núi rừng đất đai hiện rõ dần.
Đại đạo thiên địa cực kỳ đặc biệt, vô cùng cao xa, Diệp Phàm khó có thể nắm giữ, điều này làm cho hắn vô cùng sợ hãi, một loại dự cảm bất an nổi lên trong lòng.
Trên địa cầu nhất định đã từng phát sinh chuyên cực kỳ khủng bố, toàn bộ đại đạo thiên địa thế giới làm cho người ta có một loại cảm giác không trọn vẹn!
Diệp Phàm từ trong một đám mây trắng hạ xuống, cảnh vật phía dưới càng ngày càng hiện rõ, hiện ra núi sống đại địa tráng lệ, nhưng lòng hắn lại càng ngày càng chìm xuống.
Tinh khí thiên địa rất loãng, gần như có thể xem như không có, dưới loại môi trường này rất khó tu luyện, hắn lập tức biết được ngày nay vì sao ở địa cầu không thấy ty sĩ.
Mà điều này còn không phải là khủng bố nhất, điều làm cho trong lòng hắn lo sợ chính là, đạo hành bản thân dường như đang mau chóng giảm xuống, pháp lực biến mất nghiêm trọng, lại có một loại cảm giác như đang “Tán đạo”.
“Vì sao như vậy?” Đây là một đại sự khiến bất kỳ tu sĩ nào đều phải kinh sợ, ngay cả Diệp Phàm đều sợ hãi.
Còn muốn trở về địa cầu hay không, hẳn sẽ không từ đó trở thành một phế nhân chứ? Không còn gì khác chấn động mãnh liệt trong lòng hơn điều này.
“Không đúng! Không phải vấn đề bản thân ta, mà là thiên địa dẫn tới.” Đạo hạnh cùng pháp lực của Diệp Phàm sau khi giảm xuống một lúc, rốt cục cân bằng lại.
Cũng may hắn còn có thể phi hành, nếu cứ tiếp tục hắn có thể sẽ trở thành vật rơi tự do. Đường đường là Thánh thể Nhân tộc, một chân sắp bước vào trảm đạo, nếu như thế này ngã chết đi, đó đúng là một chuyện cười lớn.
“Đạo hạnh cùng tu vi của ta kỳ thật chưa giảm, chỉ là bị thiên địa này áp chế đây là…thời đại mạt pháp trong truyền thuyết, không thể cảm nhận về đạo!”
Ngẩn ngơ nhìn thoáng qua, trong lòng Diệp Phàm rúng động, trong nháy mắt bị thiên địa áp chế kia, hắn nhìn thấy từng ngọn từng ngọn núi lớn ẩn trong tầng mây, cao cũng không biết tới mấy vạn trượng!
Điều này thật khó tin!
-Sao có thể! Trên địa cầu không có khả năng có núi cao như vậy…
Hắn còn chưa nói xong, hết thảy nhìn thấy đều biến mất, phía dưới chỉ có một số dãy núi thấp, hết thảy đều là cảnh tượng huyền ảo.
Điều này làm cho hắn vô cùng kinh ngạc.
“Coong!”
Trong Khổ Hải của hắn, hai miếng đồng xanh nhẹ nhàng run lên, vừa mới đi vào địa cầu chúng nó nhưng lại đầu tiên sinh ra cảm ứng, như là có điều dự báo trước.
Diệp Phàm ổn định thân hình, ở trên bầu trời này quan sát thật lâu sau, rốt cuộc cũng không sao tìm lại được cảm giác vừa rồi. Hắn nhìn thấy từng hòa từng tòa lầu cao chọc trời ở phía dưới, san sát nối tiếp nhau, chọc thẳng lên trời cao,
Hắn không có tiếp tục hạ xuống, mà bắt đầu bay ngang trời mà đi, đã tới gần vùng duyên hải. Sau đó không lâu hắn tiến vào trên không trung hải dương. Tại khu không người này hắn không kìm nổi rống to, tận tình phát tiết hết thảy tình tự chứa trong lòng.
-Ta trở về rồi!
“Ầm!”
Hắn mang theo hào quang vạn trượng, tự do hạ xuống phía trên vòm trời, rơi xuống trong biển rộng, kích lên sóng biển ngập trời, lan tràn ra phương xa,
Một ngày nay, cư dân sống vùng ven biển đều kinh hãi, nghĩ lầm đã xảy ra động đất sóng thần, đồng thời cũng hoài nghi bi kịch nhà máy năng lượng nguyên tử hai mươi mấy năm trước lại một lần nữa tái diễn.
Đây thật sự là một thời đại mạt pháp, trong vùng thiên địa này, đạo hạnh của Diệp Phàm kỳ thật vẫn chưa giảm xuống, nhưng uy lực phát ra lại giảm đi một mảng lớn.
“Khó trách…từ sau Tiên Tần Luyện Khí Sĩ, thiên hạ không còn có tu sĩ, bọn họ đều rời khỏi đây, rốt cuộc trên địa cầu đã phát sinh chuyện gì?”
Trong lòng Diệp Phàm đầy nghi vẫn, nguyên khí khô cạn còn chưa tính, nhưng ngay cả đại đạo cũng không thể cảm giác được, điều này làm sao tu luyện giả có thể sinh tồn?
- Tiên Tần Luyện Khí Sĩ, cùng với những kế thừa cường đại của thời thượng cổ kia, không biết là có lưu lại gì không, có lẽ còn có thể tìm được một ít động phủ.
Diệp Phàm lẩm bẩm nói. Vừa nghĩ đến đây, trong lòng hắn như lửa cháy, có rất nhiều địa phương chờ hắn đi thăm dò.
Hắn đi trên mặt biển tốc độ cực nhanh, nhìn ra đại dương mênh mông vô bờ bến xa xa, hắn có hơi động tâm, không biết có Đông Hải Long Cung hay không?
Tuy nhiên, trước mắt so ra đều kém cha mẹ, hết thảy gì khác đều không trọng yếu. Hắn hóa thành một đạo quang ảnh, hướng về phía tòa thành thị năm đó cư ngụ.
Nhiều năm qua như vậy, hắn cố gắng tu luyện, không có lúc nào là không nghĩ tới về nhà, trải qua bao trắc trở, nhiều lần vào sinh ra tử, rốt cục lên được Ngũ Sắc Tế Đàn, hắn dứt khoát bỏ qua hết thảy ở Bắc Đẩu, ngày nay quả thực hắn sợ kết quả lại là công dã tràng.
Diệp Phàm vừa đi là hai mươi mấy năm , ngày nay nhìn ven đường các tòa tòa lầu trở nên thực xa lạ, hắn càng nổi lên lòng bất an.
Thời gian thấm thoát, rốt cục hắn còn có thể nhìn thấy cha mẹ hay không? Hay hết thảy cố gắng của hắn sẽ thành công cốc, tới giờ khắc này hắn vô cùng không yên tâm và sợ hãi.
Ở thế gian này thời gian là đáng sợ nhất, nó có thể làm phải mờ hết thảy, có thể thay đổi hết thảy, ngay cả Đại đế cổ cũng không thể xoay chuyển được.
/1822
|