Thần kỵ sĩ không như bình thường, biểu hiện của hắn ngoài dự đoán của mọi người, một thương đánh lên trời cao dập nát chân không, ngăn cản lại bàn tay to che phủ bầu trời của Giáo Hoàng.
Mọi người đều có phần khó hiểu, nhất là mọi người Vatican lại ồ lên, hoàn toàn không nghĩ tới đệ nhất cường giả dưới tinh không Tây Phương lại có hành động như vậy.
Giáo Hoàng ngẩn ra, nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh, không lộ ra biểu tình gì, thu hồi bàn tay to che bầu trời kia, trấn định ngồi trên ghế đá có khắc thập tự giá, con ngươi như biển, nhìn không ra một chút dao động cảm xúc nào.
Diệp Phàm khẽ nhếch khóe môi lộ ra một tia cười lạnh, cũng không nói gì. Giáo Hoàng là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm, Thần kỵ sĩ trời sinh luôn quang minh chính đại lại không muốn như thế.
- Tái chiến!
Thần kỵ sĩ dung hợp cùng đạo, hòa mình trong hư không, chống thương mà đứng, cả người tản ra khí thế có một không hai trong thiên hạ. Toàn thân hắn như hóa thành một thanh thần thương, sát khí tràn ngập bầu trời cao.
“Ông!”
Hắn cầm thương vọt tới, dùng sức run lên, ngàn vạn đạo thương ảnh xuất hiện, mỗi một đạo đều là chân thật, chỉ vì mũi thương lay động tần suất quá nhanh, đánh nát một mảnh vòm trời.
Nơi thương ảnh đi qua, xé trời nứt đất, phá huỷ hết thảy. Một thương vừa ra núi sông đều rung chuyển, đều khó có thể ngăn cản, phong mang tuyệt thế xuyên thủng hết thảy vật chất hữu hình.
“Ầm!”
Diệp Phàm tung quyền! Đương thời cũng chỉ có hắn dám cứng rắn cứng chọi cứng cùng thương của Thần kỵ sĩ! Tia lửa bắn ra bốn phía, hắn với nắm tay màu vàng quét ngang đánh lên thân thương, đánh cho trời sụp đất nứt, quỷ khóc thần sầu.
Ở giữa hai người phát ra từng luồng sóng dao động khủng bố, xé ra hư không, xuất hiện vực sâu hư không vô tận, có khe nứt trực tiếp lan ra ngoài mấy trăm dặm.
Hai người kịch chiến vô cùng kịch liệt, ánh mắt mọi người đều dõi theo không kịp, duy chỉ thấy hai vầng sáng công kích nhau, mỗi một lần đều như sao chổi va chạm vào địa cầu.
“Xoạt!”
Lại là một thương đâm tới, lộ ra mũi thương bén nhọn. Trên mũi thương của một thương kinh thiên này đứng một Thần minh, khoanh tay mà đứng, bễ nghễ thiên hạ, lãnh liệt bức tới Diệp Phàm, vừa há mồm kêu một tiếng, một dãi thiên hà rơi rụng, khí trời mờ mờ ảm đạm. Đây là cảnh tượng của đại đạo.
Diệp Phàm chống lại, tay trái bấm Nguyệt Ấn, tiến hành phòng ngự, một vòng trăng sáng xuất hiện trong lòng bàn tay, ngăn chặn Long Thương tuyệt thế khôn cùng. Tay phải bấm Nhật Ấn, chủ về công phạt, một vòng thần dương như một lò lửa bùng nổ, nổ nát sóng đạo mờ mịt kia.
“Ù ù!”
Ở cuối chân trời, hai người giằng co cùng một chỗ, từng cơn sóng dao động rung chuyển sông núi tổ lĩnh, Pháp trận thượng cổ toàn bộ bị kích hoạt, trên năm mươi Thánh sơn một mảng sáng ngời, vô số văn lạc đan vào không đếm được, pháp trận của thánh hiền thượng cổ nổ vang rền.
Diệp Phàm đại chiến Thần kỵ sĩ, hai người cùng thi triển thủ đoạn, xuất ra bí thuật không thể tưởng tượng, người ta không kịp nhìn rõ. Trận quyết đấu này không riêng gì dũng mãnh cùng pháp lực phi thường, mà còn có thể hiện của đạo hạnh.
Long Thương vừa ra, tất có cảnh tượng khủng bố núi sông sụp đổ. Thần minh đứng trên mũi thương hai mắt nhấp nháy phát ra hào quang rực rỡ, bẻ gãy nghiền nát tất cả, nếu đổi lại là thường nhân căn bản không chống lại được, trong nháy mắt trở thành bụi bậm.
Diệp Phàm diễn biến pháp ấn chư thiên, cùng đại chiến không ngừng nghỉ. Hai người đối chọi gay gắt, chấn động cửu thiên, càng đánh càng dũng mãnh, không ai nhường ai.
Diệp Phàm tay trái bấm Nguyệt Ấn chủ phòng, vầng trăng sáng hào quang dịu dàng kia, giao hòa cùng mũi thương, dính chặt không chịu buông ra. Tay phải bấm Nhật Ấn chủ công, hào quang hừng hực, liên tục kích ra trăm ngàn lần, rốt cục đập nát Thần minh kia.
“Ẩm!”
Giữa bọn họ bùng nổ một sóng dao động cuồng bạo, hai người tất cả đều bị bắn ngược ra ngoài. Một kích kinh thế như vậy, năm mươi Thánh sơn đều rung chuyển, ở trung tâm xuất hiện một khe nứt, hai người từ nơi này vừa đánh vừa đi ra.
Không hề nghi ngờ, đây lại là một hồi tai nạn, Thần kỵ sĩ đâm ra một thương, mấy chục tòa núi lớn phía trước cùng với một mảng cổ bảo trong nháy mắt biến thành bụi bậm.
Một thương xuyên thấu hư không, phạm vi hơn mười dặm trở thành một vực trời sâu không lường được, dung nham trong lòng đất đều cuồn cuộn phun lên, phát sinh núi lửa phun trào mãnh liệt.
Đây là một trận đại chiến không thể tưởng tượng, ngoại nhân khó có thể biết rõ thần uy của họ cường đại đến mức nào. Hai người tùy ý tung ra một kích đều là trời sụp đất nứt, đối với bọn họ mà nói là xứng với cái tên “Thần Chiến”.
Diệp Phàm thét dài một tiếng, huyết khí hoàng kim ngập trời, mờ mịt như biển. Loại này còn nguy hại lớn hơn nữa, vừa lúc nhằm vào hướng người của Thần Huy gia tộc, mấy trăm ky sĩ toàn bộ không thoát khôi bị hủy diệt, bọn họ cùng tọa ky vỡ nát thành màn sương máu và xương vụn, bao gồm tộc chủ không một ai có thể sống sót.
Giáo Hoàng rốt cục biến sắc, năm mươi Thánh sơn đều khó có thể ngăn chặn trận đại chiến giữa hai người, nếu chiến trường tiếp tục lan tràn, chỗ bồng lai tiên cảnh ngăn cách cùng Phàm giới này sẽ bị đánh cho phế bỏ.
“Ầm!”
Giáo Hoàng vận chuyển đại pháp lực ngoại trừ dẫn động năm mươi Thánh sơn, lại dời đến mười hai Thần Cung để trấn áp các phương vị, đây là mười hai vị đệ tử trung thành với Thánh nhân Da Tô xây dựng thành, trường tồn bất hủ cùng thế gian.
Diệp Phàm cùng Thần kỵ sĩ đại chiến cùng một chỗ, căn bản không rảnh quản tới những thứ này, ở trong mắt bọn họ chỉ có đối thủ, vứt bỏ hết thảy bên ngoài, chiến đến từng bước này có thể nói ngoại vật và ta hai thứ đều quên sạch.
Thần kỵ sĩ với Long Thương quét ngang, lần này trên thân thương đạo văn dầy đặc, phát ra hào quang chói mắt, hóa thành hỏa diễm ngập trời, đây là tiên thiên đạo hòa, là thể hiện đạo hạnh của lão.
“Phốc!”
Diệp Phàm há mồm phun ra một tấm Đạo Đồ, khắc ấn văn lạc phức tạp, đây là Tiên Thiên Thái Hư Cương Khí, là một cổ tinh nguyên biến thành, khắc vào đạo của hắn là năm đó phỏng theo bí thuật Cơ gia, dùng Đấu Chiến Thánh Pháp diễn biến mà thành.
Một tấm Đạo Đồ vắt ngang trời, cùng tiên thiên đạo hỏa công kích lẫn nhau, hai thứ không ngừng va chạm, đạo hỏa dần tắt, đồ văn cũng dần mờ nhạt đi, nhưng vẫn không ngừng giao kích.
“Ầm!”
Thần kỵ sĩ hoành thương, làm như đại côn khai thiên vung lên đập xuống, xé rách hư không, đồng thời đóng băng ba ngàn dặm, đóng băng hết thảy, đột nhiên xuất hiện thế giới băng tuyết trắng xoá.
Đây là độ lạnh cực hạn, đông lạnh dập nát tất cả tảng đá lớn trên mặt đất, trong phút chốc liền giam Diệp Phàm ở trong đó. Đây là Thần ky sĩ nắm trong tay thể hiện về đạo đã đạt tới đăng phong tạo cực.
Vừa rồi còn là đạo hòa tiên thiên, chỉ trong nháy mắt liền biến thành Cực Đạo Thái Âm Khí, hai thứ cùng xuất kích, rất nhanh biến hóa, muốn hủy diệt Diệp Phàm.
Đối với người khác mà nói, đạo thuật vừa ra hoàn toàn tương phản như vậy, có thể sẽ hủy diệt một vị cường giả. Thế nhưng Diệp Phàm đồng tu Thái Âm và Thái Dương dĩ nhiên sẽ không e ngại.
Hắn ở trong Thái Âm Băng Phách huy động nắm tay đánh nát lớp băng cứng, chưởng chỉ màu vàng đánh vào trên Long Thương, bắn ra tia lửa đầy trời, đánh cho Thần ky sĩ bay tung ra ngoài, khóe miệng tràn ra một vòi máu tươi.
Từ lúc bắt đầu đến giờ đã đại chiến tám trăm hiệp, cuối cùng Diệp Phàm càng đánh càng hăng, Thần kỵ sĩ trong một kích bị trọng thương, ho ra một búng máu, nhưng mà trong con ngươi càng tăng lên sáng rực.
“Ầm!”
Lão chấn ở trên hư không một cái, chỉ trong nháy mắt, trong thiên địa cỏ cây dầy đặc, từng gốc từng gốc cây cổ thụ cắm rễ sinh trưởng trên hư không, từng sợi từng sợi dây mây lâu năm đang bỏ ra quấn quanh, còn có từng mảng đóa hoa đang nở rộ.
Khắp thiên địa ngay lập tức sinh cơ bừng bừng, hoa xanh lấp lánh, nơi nơi đều là khí tức của sinh mệnh, Thần ky sĩ thu đi sát khí, dung nhập trong thiên địa tự nhiên.
Lão giao hòa cùng đạo, làm bạn cùng tự nhiên, tấn chức vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, khí tức sinh mệnh tràn ra tẩm bổ cho vạn vật thiên địa này.
Ở giờ khắc này, lão chậm rãi nâng Long Thương lên, không nhiễm chút khói lửa chiến tranh nào, Thần minh trên mũi Long Thương không còn thấy, thần huy hừng hực cũng biến mất, thương thể ảm đạm không một chút phát sáng.
Thế nhưng Thần ky sĩ không một chút sát khí này lại làm cho Diệp Phàm càng thêm kiêng kị.
Người đối thủ này biến thành bình tĩnh tự nhiên, rất là siêu thoát, rõ ràng không có một chút sát khí nào, nhưng lại làm cho cơ thịt toàn thân hắn căng thẳng, dự cảm sẽ có một kích xuất thế long trời lở đất!
Khắp nơi, lặng ngắt như tờ, tĩnh lặng tới cực điểm, không một ai lên tiếng, bao gồm cả Giáo Hoàng đều đứng lên, đứng ở trên Thánh sơn nhìn xuống phía dưới, con ngươi sáng rực.
Thần kỵ sĩ sắc mặt như ngọc thạch gọt khắc mà thành, vô cùng trang nghiêm, cả người dung hợp cùng thiên địa, đánh ra một thương không nhiễm một chút khói lửa, không hề có sát ý, cứ bình thản như vậy đâm tới.
Nhưng giờ khắc này ngoại trừ Giáo Hoàng, gần như mọi người đều mềm nhũn ngã xuống trên mặt đất, đây không phải áp bách của thần uy, mà là một loại đại đạo mênh mông bàng bạc.
Lão vung ra đã không phải là Long Thương, mà là một loại đại đạo, như là khắp cả vòm trời đều bị chọc sụp xuống đập về phía Diệp Phàm, không có thánh huy, không có chiến khí sôi trào, có chăng chỉ là một cây “Đạo thương” vừa kinh khủng vừa xinh đẹp này.
Diệp Phàm lộ thần sắc ngưng trọng tới cực điểm, động tác của hai tay cũng không nhanh lắm, không có tung quyền, không có bấm ấn, chi là lay động tự nhiên, lưu lại một chuỗi quỹ tích.
Cũng là bình thường và đơn giản như thế, không có lực lượng mang tính bùng nổ, không có áo nghĩa dập nát chân không, tự nhiên tới cực điểm, như linh dương mài sừng không thể tìm ra chút vết tích lưu lại.
“Ầm!”
Rốt cục, bọn họ va chạm vào nhau, giữa hai người phát ra từng đạo từng đạo gợn sóng. Đây là dao động đại đạo, rất nhanh lan tràn ra khắp bốn phương tám hướng. Năm mươi Thánh sơn, mười hai Thần Cung kêu vang không ngừng, tất cả đều sáng lên, có ngàn vạn đạo kiếm khí đang nổ vang, ngoại trừ Giáo Hoàng, mọi người đều xụi lơ trên mặt đất.
Diệp Phàm cùng Thần kỵ sĩ không nhiễm một chút khói lửa, như là trở về trong tự nhiên nguyên thủy, động tác đều không nhanh lắm, nhưng mỗi một kích đánh ra đều là một kích kinh thế, uy lực càng ngày càng thâm hậu hơn.
Cuối cùng, Diệp Phàm biến đổi, không theo quỹ tích đạo, bắt đầu phá đạo, trở nên linh hoạt sắc bén hơn lên, cả người hắn huyết khí hoàng kim tràn ngập, con ngươi rực sáng vô cùng khiếp người, uy áp chín tầng trời mười tầng đất.
Hữu pháp, vô pháp, có đạo, không đạo, đều chỉ trong một ý niệm!
“Ầm!”
Đạo ngân đầy trời hắn đều đạp ở dưới chân, giờ khắc này không hề có pháp cũ, vượt thoát ra ngoài đạo nguyên bản, như là một vị Đấu Chiến Thánh Giả vô pháp vô thiên, không gì cản nổi, không có người nào có thể ngăn chống được hắn.
Diệp Phàm liên tục ra tay, không ngừng va chạm cùng Long Thương kia, chân đạp vết tích đạo thiên địa, ngẩng đầu mà đứng, bễ nghễ thiên hạ, đại chiến với Thần kỵ sĩ, pháp không quy tắc, đạo cũng phá rồi lập.
Chưởng chi màu vàng không ngừng giáng xuống, liên tiếp va chạm cùng Long Thương không dính chút khói lửa, không có một chút sát khí kia, phát ra từng tràng tiếng “keng keng” vang trời, huyết khí hoàng kim tràn ngập khắp nơi.
Ý chí của hắn vững chắc như sắt thép, bách chiến bất khuất, muốn chém đạo khác với bình thường, ngày nay xuất hiện manh mối, không phù hợp với quy tắc của đại đạo thiên địa, chưa từng có từ trước đến nay.
Qua hơn một ngàn hiệp, Diệp Phàm tay trái hóa chưởng tay phải hóa quyền, liên tục oanh kích trên Long Thương, đánh ra đạo lực khủng bố, ẩn chứa ý chí vô địch. Rốt cục Thần ky sĩ không chống đỡ được, mặc dù dung nhập trong tự nhiên thiên địa trở lại nguyên trạng, nhưng giờ khắc này vẫn là bị thương nặng, chống đỡ không nổi.
Đạo lực không gì sánh nổi của Diệp Phàm kia theo Long Thương truyền vào trong thân thể lão, vô cùng khủng bố, cho dù pháp lực lão như biển cũng không ngăn được.
“Phốc!”
Thần kỵ sĩ há mồm phun máu, cả người dầy đặc vết thương, bay tung ra ngoài mười mấy dặm xa, đánh vào một tòa Thánh sơn bất hủ, lưu lại một vết máu hình người.
Năm mươi Thánh sơn đồng loạt lay động, mười hai Thần Cung đồng thời ngân vang tiếng thánh hiền thượng cổ tụng kinh, xẹt qua bầu trời lịch sử truyền đến, đinh tai nhức óc.
Thần kỵ sĩ từ trong chỗ thủng hình người trên vách đá đi ra, khẽ nói:
- Ta bị đánh bại rồi.
Lão từ Thánh sơn hạ xuống, đứng trên mặt đất loang lổ, “keng” một tiếng cắm cây Long Thương trên mặt đất, ngồi xuống ngay đó không nhúc nhích, sinh cơ cường đại bắt đầu tán đi.
Thần kỵ sĩ còn có lực để chiến một trận, nếu kiên trì đánh tiếp mấy trăm hiệp cũng khó phân sinh tử, nhưng lão lại thối lui, tự tán chiến khí, sinh mệnh dần đi tới điểm kết thúc.
- Bị đánh bại, cường giả đệ nhất dưới tinh không bị bại dưới tay Ma của Trung Thổ!
- Thượng cổ đã đi xa, Thần kỵ sĩ duy nhất của Tây Thổ từng thí thần, từng một người một mình giết chết hai vị Thần linh, hôm nay lại bị đánh bại như vậy...
Mọi người mặt xám như tro tàn, Diệp Phàm đánh bại cường giả đệ nhất dưới tinh không, chẳng khác nào đánh tan tinh thần của họ, một người hoành hành Tây Thổ làm tan rã ý chí của mọi người.
Thánh nữ, anh tài trẻ tuổi của các đại gia tộc, cùng với tất cả các đầu sỏ của Vatican, tất cả đều ngây dại, trên mặt tràn ngập vẻ mặt vô cùng phức tạp, không ai có thể chấp nhận chuyện này là sự thực.
Mọi người đều có phần khó hiểu, nhất là mọi người Vatican lại ồ lên, hoàn toàn không nghĩ tới đệ nhất cường giả dưới tinh không Tây Phương lại có hành động như vậy.
Giáo Hoàng ngẩn ra, nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh, không lộ ra biểu tình gì, thu hồi bàn tay to che bầu trời kia, trấn định ngồi trên ghế đá có khắc thập tự giá, con ngươi như biển, nhìn không ra một chút dao động cảm xúc nào.
Diệp Phàm khẽ nhếch khóe môi lộ ra một tia cười lạnh, cũng không nói gì. Giáo Hoàng là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm, Thần kỵ sĩ trời sinh luôn quang minh chính đại lại không muốn như thế.
- Tái chiến!
Thần kỵ sĩ dung hợp cùng đạo, hòa mình trong hư không, chống thương mà đứng, cả người tản ra khí thế có một không hai trong thiên hạ. Toàn thân hắn như hóa thành một thanh thần thương, sát khí tràn ngập bầu trời cao.
“Ông!”
Hắn cầm thương vọt tới, dùng sức run lên, ngàn vạn đạo thương ảnh xuất hiện, mỗi một đạo đều là chân thật, chỉ vì mũi thương lay động tần suất quá nhanh, đánh nát một mảnh vòm trời.
Nơi thương ảnh đi qua, xé trời nứt đất, phá huỷ hết thảy. Một thương vừa ra núi sông đều rung chuyển, đều khó có thể ngăn cản, phong mang tuyệt thế xuyên thủng hết thảy vật chất hữu hình.
“Ầm!”
Diệp Phàm tung quyền! Đương thời cũng chỉ có hắn dám cứng rắn cứng chọi cứng cùng thương của Thần kỵ sĩ! Tia lửa bắn ra bốn phía, hắn với nắm tay màu vàng quét ngang đánh lên thân thương, đánh cho trời sụp đất nứt, quỷ khóc thần sầu.
Ở giữa hai người phát ra từng luồng sóng dao động khủng bố, xé ra hư không, xuất hiện vực sâu hư không vô tận, có khe nứt trực tiếp lan ra ngoài mấy trăm dặm.
Hai người kịch chiến vô cùng kịch liệt, ánh mắt mọi người đều dõi theo không kịp, duy chỉ thấy hai vầng sáng công kích nhau, mỗi một lần đều như sao chổi va chạm vào địa cầu.
“Xoạt!”
Lại là một thương đâm tới, lộ ra mũi thương bén nhọn. Trên mũi thương của một thương kinh thiên này đứng một Thần minh, khoanh tay mà đứng, bễ nghễ thiên hạ, lãnh liệt bức tới Diệp Phàm, vừa há mồm kêu một tiếng, một dãi thiên hà rơi rụng, khí trời mờ mờ ảm đạm. Đây là cảnh tượng của đại đạo.
Diệp Phàm chống lại, tay trái bấm Nguyệt Ấn, tiến hành phòng ngự, một vòng trăng sáng xuất hiện trong lòng bàn tay, ngăn chặn Long Thương tuyệt thế khôn cùng. Tay phải bấm Nhật Ấn, chủ về công phạt, một vòng thần dương như một lò lửa bùng nổ, nổ nát sóng đạo mờ mịt kia.
“Ù ù!”
Ở cuối chân trời, hai người giằng co cùng một chỗ, từng cơn sóng dao động rung chuyển sông núi tổ lĩnh, Pháp trận thượng cổ toàn bộ bị kích hoạt, trên năm mươi Thánh sơn một mảng sáng ngời, vô số văn lạc đan vào không đếm được, pháp trận của thánh hiền thượng cổ nổ vang rền.
Diệp Phàm đại chiến Thần kỵ sĩ, hai người cùng thi triển thủ đoạn, xuất ra bí thuật không thể tưởng tượng, người ta không kịp nhìn rõ. Trận quyết đấu này không riêng gì dũng mãnh cùng pháp lực phi thường, mà còn có thể hiện của đạo hạnh.
Long Thương vừa ra, tất có cảnh tượng khủng bố núi sông sụp đổ. Thần minh đứng trên mũi thương hai mắt nhấp nháy phát ra hào quang rực rỡ, bẻ gãy nghiền nát tất cả, nếu đổi lại là thường nhân căn bản không chống lại được, trong nháy mắt trở thành bụi bậm.
Diệp Phàm diễn biến pháp ấn chư thiên, cùng đại chiến không ngừng nghỉ. Hai người đối chọi gay gắt, chấn động cửu thiên, càng đánh càng dũng mãnh, không ai nhường ai.
Diệp Phàm tay trái bấm Nguyệt Ấn chủ phòng, vầng trăng sáng hào quang dịu dàng kia, giao hòa cùng mũi thương, dính chặt không chịu buông ra. Tay phải bấm Nhật Ấn chủ công, hào quang hừng hực, liên tục kích ra trăm ngàn lần, rốt cục đập nát Thần minh kia.
“Ẩm!”
Giữa bọn họ bùng nổ một sóng dao động cuồng bạo, hai người tất cả đều bị bắn ngược ra ngoài. Một kích kinh thế như vậy, năm mươi Thánh sơn đều rung chuyển, ở trung tâm xuất hiện một khe nứt, hai người từ nơi này vừa đánh vừa đi ra.
Không hề nghi ngờ, đây lại là một hồi tai nạn, Thần kỵ sĩ đâm ra một thương, mấy chục tòa núi lớn phía trước cùng với một mảng cổ bảo trong nháy mắt biến thành bụi bậm.
Một thương xuyên thấu hư không, phạm vi hơn mười dặm trở thành một vực trời sâu không lường được, dung nham trong lòng đất đều cuồn cuộn phun lên, phát sinh núi lửa phun trào mãnh liệt.
Đây là một trận đại chiến không thể tưởng tượng, ngoại nhân khó có thể biết rõ thần uy của họ cường đại đến mức nào. Hai người tùy ý tung ra một kích đều là trời sụp đất nứt, đối với bọn họ mà nói là xứng với cái tên “Thần Chiến”.
Diệp Phàm thét dài một tiếng, huyết khí hoàng kim ngập trời, mờ mịt như biển. Loại này còn nguy hại lớn hơn nữa, vừa lúc nhằm vào hướng người của Thần Huy gia tộc, mấy trăm ky sĩ toàn bộ không thoát khôi bị hủy diệt, bọn họ cùng tọa ky vỡ nát thành màn sương máu và xương vụn, bao gồm tộc chủ không một ai có thể sống sót.
Giáo Hoàng rốt cục biến sắc, năm mươi Thánh sơn đều khó có thể ngăn chặn trận đại chiến giữa hai người, nếu chiến trường tiếp tục lan tràn, chỗ bồng lai tiên cảnh ngăn cách cùng Phàm giới này sẽ bị đánh cho phế bỏ.
“Ầm!”
Giáo Hoàng vận chuyển đại pháp lực ngoại trừ dẫn động năm mươi Thánh sơn, lại dời đến mười hai Thần Cung để trấn áp các phương vị, đây là mười hai vị đệ tử trung thành với Thánh nhân Da Tô xây dựng thành, trường tồn bất hủ cùng thế gian.
Diệp Phàm cùng Thần kỵ sĩ đại chiến cùng một chỗ, căn bản không rảnh quản tới những thứ này, ở trong mắt bọn họ chỉ có đối thủ, vứt bỏ hết thảy bên ngoài, chiến đến từng bước này có thể nói ngoại vật và ta hai thứ đều quên sạch.
Thần kỵ sĩ với Long Thương quét ngang, lần này trên thân thương đạo văn dầy đặc, phát ra hào quang chói mắt, hóa thành hỏa diễm ngập trời, đây là tiên thiên đạo hòa, là thể hiện đạo hạnh của lão.
“Phốc!”
Diệp Phàm há mồm phun ra một tấm Đạo Đồ, khắc ấn văn lạc phức tạp, đây là Tiên Thiên Thái Hư Cương Khí, là một cổ tinh nguyên biến thành, khắc vào đạo của hắn là năm đó phỏng theo bí thuật Cơ gia, dùng Đấu Chiến Thánh Pháp diễn biến mà thành.
Một tấm Đạo Đồ vắt ngang trời, cùng tiên thiên đạo hỏa công kích lẫn nhau, hai thứ không ngừng va chạm, đạo hỏa dần tắt, đồ văn cũng dần mờ nhạt đi, nhưng vẫn không ngừng giao kích.
“Ầm!”
Thần kỵ sĩ hoành thương, làm như đại côn khai thiên vung lên đập xuống, xé rách hư không, đồng thời đóng băng ba ngàn dặm, đóng băng hết thảy, đột nhiên xuất hiện thế giới băng tuyết trắng xoá.
Đây là độ lạnh cực hạn, đông lạnh dập nát tất cả tảng đá lớn trên mặt đất, trong phút chốc liền giam Diệp Phàm ở trong đó. Đây là Thần ky sĩ nắm trong tay thể hiện về đạo đã đạt tới đăng phong tạo cực.
Vừa rồi còn là đạo hòa tiên thiên, chỉ trong nháy mắt liền biến thành Cực Đạo Thái Âm Khí, hai thứ cùng xuất kích, rất nhanh biến hóa, muốn hủy diệt Diệp Phàm.
Đối với người khác mà nói, đạo thuật vừa ra hoàn toàn tương phản như vậy, có thể sẽ hủy diệt một vị cường giả. Thế nhưng Diệp Phàm đồng tu Thái Âm và Thái Dương dĩ nhiên sẽ không e ngại.
Hắn ở trong Thái Âm Băng Phách huy động nắm tay đánh nát lớp băng cứng, chưởng chỉ màu vàng đánh vào trên Long Thương, bắn ra tia lửa đầy trời, đánh cho Thần ky sĩ bay tung ra ngoài, khóe miệng tràn ra một vòi máu tươi.
Từ lúc bắt đầu đến giờ đã đại chiến tám trăm hiệp, cuối cùng Diệp Phàm càng đánh càng hăng, Thần kỵ sĩ trong một kích bị trọng thương, ho ra một búng máu, nhưng mà trong con ngươi càng tăng lên sáng rực.
“Ầm!”
Lão chấn ở trên hư không một cái, chỉ trong nháy mắt, trong thiên địa cỏ cây dầy đặc, từng gốc từng gốc cây cổ thụ cắm rễ sinh trưởng trên hư không, từng sợi từng sợi dây mây lâu năm đang bỏ ra quấn quanh, còn có từng mảng đóa hoa đang nở rộ.
Khắp thiên địa ngay lập tức sinh cơ bừng bừng, hoa xanh lấp lánh, nơi nơi đều là khí tức của sinh mệnh, Thần ky sĩ thu đi sát khí, dung nhập trong thiên địa tự nhiên.
Lão giao hòa cùng đạo, làm bạn cùng tự nhiên, tấn chức vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, khí tức sinh mệnh tràn ra tẩm bổ cho vạn vật thiên địa này.
Ở giờ khắc này, lão chậm rãi nâng Long Thương lên, không nhiễm chút khói lửa chiến tranh nào, Thần minh trên mũi Long Thương không còn thấy, thần huy hừng hực cũng biến mất, thương thể ảm đạm không một chút phát sáng.
Thế nhưng Thần ky sĩ không một chút sát khí này lại làm cho Diệp Phàm càng thêm kiêng kị.
Người đối thủ này biến thành bình tĩnh tự nhiên, rất là siêu thoát, rõ ràng không có một chút sát khí nào, nhưng lại làm cho cơ thịt toàn thân hắn căng thẳng, dự cảm sẽ có một kích xuất thế long trời lở đất!
Khắp nơi, lặng ngắt như tờ, tĩnh lặng tới cực điểm, không một ai lên tiếng, bao gồm cả Giáo Hoàng đều đứng lên, đứng ở trên Thánh sơn nhìn xuống phía dưới, con ngươi sáng rực.
Thần kỵ sĩ sắc mặt như ngọc thạch gọt khắc mà thành, vô cùng trang nghiêm, cả người dung hợp cùng thiên địa, đánh ra một thương không nhiễm một chút khói lửa, không hề có sát ý, cứ bình thản như vậy đâm tới.
Nhưng giờ khắc này ngoại trừ Giáo Hoàng, gần như mọi người đều mềm nhũn ngã xuống trên mặt đất, đây không phải áp bách của thần uy, mà là một loại đại đạo mênh mông bàng bạc.
Lão vung ra đã không phải là Long Thương, mà là một loại đại đạo, như là khắp cả vòm trời đều bị chọc sụp xuống đập về phía Diệp Phàm, không có thánh huy, không có chiến khí sôi trào, có chăng chỉ là một cây “Đạo thương” vừa kinh khủng vừa xinh đẹp này.
Diệp Phàm lộ thần sắc ngưng trọng tới cực điểm, động tác của hai tay cũng không nhanh lắm, không có tung quyền, không có bấm ấn, chi là lay động tự nhiên, lưu lại một chuỗi quỹ tích.
Cũng là bình thường và đơn giản như thế, không có lực lượng mang tính bùng nổ, không có áo nghĩa dập nát chân không, tự nhiên tới cực điểm, như linh dương mài sừng không thể tìm ra chút vết tích lưu lại.
“Ầm!”
Rốt cục, bọn họ va chạm vào nhau, giữa hai người phát ra từng đạo từng đạo gợn sóng. Đây là dao động đại đạo, rất nhanh lan tràn ra khắp bốn phương tám hướng. Năm mươi Thánh sơn, mười hai Thần Cung kêu vang không ngừng, tất cả đều sáng lên, có ngàn vạn đạo kiếm khí đang nổ vang, ngoại trừ Giáo Hoàng, mọi người đều xụi lơ trên mặt đất.
Diệp Phàm cùng Thần kỵ sĩ không nhiễm một chút khói lửa, như là trở về trong tự nhiên nguyên thủy, động tác đều không nhanh lắm, nhưng mỗi một kích đánh ra đều là một kích kinh thế, uy lực càng ngày càng thâm hậu hơn.
Cuối cùng, Diệp Phàm biến đổi, không theo quỹ tích đạo, bắt đầu phá đạo, trở nên linh hoạt sắc bén hơn lên, cả người hắn huyết khí hoàng kim tràn ngập, con ngươi rực sáng vô cùng khiếp người, uy áp chín tầng trời mười tầng đất.
Hữu pháp, vô pháp, có đạo, không đạo, đều chỉ trong một ý niệm!
“Ầm!”
Đạo ngân đầy trời hắn đều đạp ở dưới chân, giờ khắc này không hề có pháp cũ, vượt thoát ra ngoài đạo nguyên bản, như là một vị Đấu Chiến Thánh Giả vô pháp vô thiên, không gì cản nổi, không có người nào có thể ngăn chống được hắn.
Diệp Phàm liên tục ra tay, không ngừng va chạm cùng Long Thương kia, chân đạp vết tích đạo thiên địa, ngẩng đầu mà đứng, bễ nghễ thiên hạ, đại chiến với Thần kỵ sĩ, pháp không quy tắc, đạo cũng phá rồi lập.
Chưởng chi màu vàng không ngừng giáng xuống, liên tiếp va chạm cùng Long Thương không dính chút khói lửa, không có một chút sát khí kia, phát ra từng tràng tiếng “keng keng” vang trời, huyết khí hoàng kim tràn ngập khắp nơi.
Ý chí của hắn vững chắc như sắt thép, bách chiến bất khuất, muốn chém đạo khác với bình thường, ngày nay xuất hiện manh mối, không phù hợp với quy tắc của đại đạo thiên địa, chưa từng có từ trước đến nay.
Qua hơn một ngàn hiệp, Diệp Phàm tay trái hóa chưởng tay phải hóa quyền, liên tục oanh kích trên Long Thương, đánh ra đạo lực khủng bố, ẩn chứa ý chí vô địch. Rốt cục Thần ky sĩ không chống đỡ được, mặc dù dung nhập trong tự nhiên thiên địa trở lại nguyên trạng, nhưng giờ khắc này vẫn là bị thương nặng, chống đỡ không nổi.
Đạo lực không gì sánh nổi của Diệp Phàm kia theo Long Thương truyền vào trong thân thể lão, vô cùng khủng bố, cho dù pháp lực lão như biển cũng không ngăn được.
“Phốc!”
Thần kỵ sĩ há mồm phun máu, cả người dầy đặc vết thương, bay tung ra ngoài mười mấy dặm xa, đánh vào một tòa Thánh sơn bất hủ, lưu lại một vết máu hình người.
Năm mươi Thánh sơn đồng loạt lay động, mười hai Thần Cung đồng thời ngân vang tiếng thánh hiền thượng cổ tụng kinh, xẹt qua bầu trời lịch sử truyền đến, đinh tai nhức óc.
Thần kỵ sĩ từ trong chỗ thủng hình người trên vách đá đi ra, khẽ nói:
- Ta bị đánh bại rồi.
Lão từ Thánh sơn hạ xuống, đứng trên mặt đất loang lổ, “keng” một tiếng cắm cây Long Thương trên mặt đất, ngồi xuống ngay đó không nhúc nhích, sinh cơ cường đại bắt đầu tán đi.
Thần kỵ sĩ còn có lực để chiến một trận, nếu kiên trì đánh tiếp mấy trăm hiệp cũng khó phân sinh tử, nhưng lão lại thối lui, tự tán chiến khí, sinh mệnh dần đi tới điểm kết thúc.
- Bị đánh bại, cường giả đệ nhất dưới tinh không bị bại dưới tay Ma của Trung Thổ!
- Thượng cổ đã đi xa, Thần kỵ sĩ duy nhất của Tây Thổ từng thí thần, từng một người một mình giết chết hai vị Thần linh, hôm nay lại bị đánh bại như vậy...
Mọi người mặt xám như tro tàn, Diệp Phàm đánh bại cường giả đệ nhất dưới tinh không, chẳng khác nào đánh tan tinh thần của họ, một người hoành hành Tây Thổ làm tan rã ý chí của mọi người.
Thánh nữ, anh tài trẻ tuổi của các đại gia tộc, cùng với tất cả các đầu sỏ của Vatican, tất cả đều ngây dại, trên mặt tràn ngập vẻ mặt vô cùng phức tạp, không ai có thể chấp nhận chuyện này là sự thực.
/1822
|