"Tìm được cô ấy ở đâu?"
Minh Tranh hoàn toàn coi La Văn Anh ở bên cạnh là không khí.
"Ở phòng làm việc cô ấy, cả đêm sắp xếp công việc chắc là mệt muốn chết rồi."
Minh Thành Hữu nói qua loa, trong mắt Minh Tranh chợt lóe lên vẻ cô đơn.
"Đại ca, anh cũng mau đưa chị dâu trở về đi, ngày mai gặp lại."
Cho đến khi đuôi chiếc xe màu đen biến mất giữa màn đêm tĩnh mịch u ám, lúc này Minh Tranh mới lái ô-tô rời đi.
La Văn Anh rất yên lặng, từ lần đầu tiên gặp cũng thấy cô không phải là loại người thích nói chuyện, tướng mạo không thể nói là xinh đẹp nhưng thanh tú có thừa.
Dù sao cô cũng là từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh tốt, tự nhiên khí chất cũng thuộc đẳng cấp cao. Cô đối với Minh Tranh cũng không biểu hiện thân thiện trước. Không có việc gì thì cô cũng không chủ động gọi điện thoại cho hắn.
Kể cả vừa rồi rõ ràng Minh Tranh quan tâm Phó Nhiễm như vậy, cô cũng sẽ không hỏi nhiều.
Trở lại La gia, Minh Tranh xuống xe mở cửa cho cô.
"Cảm ơn."
La Văn Anh chuẩn bị rời đi.
"Chờ chút, buổi sáng 8 giờ anh tới đón em đến nhà anh ăn điểm tâm sau đó lại đưa em về nhà."
"Được."
Minh Tranh đi qua người La Văn Anh, ánh trăng nhạt đi, cô không hợp với vẻ của cô gái xinh đẹp diễm lệ, phần lưng cô thẳng tắp, đứng một ngày trên đôi giày cao gót 9cm khẳng định là rất khó chịu.
Nhưng Minh Tranh không quan tâm những điều này, hắn nhận ra được là La Văn Anh cũng không thân mật đối với hắn.
Nhìn chiếc xe đã lái qua cửa chính, lúc này La Văn Anh mới ngồi xổm người xuống xoa nhẹ mắt cá chân, hơi thở đàn ông trong trẻo nhưng lạnh lùng vẫn còn quanh quẩn chưa tan hết, đây sẽ là người đàn ông sống cùng cô cả đời sao?
Vẻ bề ngoài cứ coi là được đi nhưng lúc nào cũng quá lạnh lùng, rất khó bước vào trong lòng của hắn được.
Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu trở lại Tôn Vân Thủ Phủ, không ngoài dự tính, đã thấy Lý Vận Linh ngồi ở phòng khách. Minh Thành Hữu biết rõ nhất định là Lý Vận Linh vì chuyện hai người họ không tham dự lễ đính hôn.
Hắn đem Phó Nhiễm lên lầu trước, không để cô lâm vào biển lửa.
Ước chừng nửa giờ sau, Phó Nhiễm đứng ở trên ban công thấy Lý Vận Linh lên xe rời đi. Cô trở lại phòng ngủ, nhất thời không ngủ được, quyết định mở ti vi ra xem.
Minh Thành Hữu tắm rửa xong nằm dài trên giường, thấy CCTV đang phát lại tiết mục tiểu phẩm cuối năm, hắn đoạt lấy điều khiển từ xa trong tay Phó Nhiễm.
"Cái này có gì hay mà xem?"
"Cái anh thích em cũng vậy, không thích xem!"
"Vậy cũng phải nghe anh."
Thái độ Minh Thành Hữu ngang ngạnh.
Hai người giống như là hai đứa trẻ đang tranh đoạt kẹo.
"Dựa vào
"Dựa vào anh là người đàn ông của em!"
Minh Thành Hữu tùy ý chuyển kênh, sau đó đem điều khiển từ xa ném ra xa.
Nhưng hắn thề, thật sự hắn có thể dùng hình tượng Minh Tam thiếu chói lọi của hắn đến để thề, hắn tuyệt đối không cố ý chuyển đến kênh người lớn.
"Ưm - a - - "
"A - - "
Sắc mặt Phó Nhiễm đỏ bừng, trên màn hình là hình ảnh hai người đang triền miên ôm nhau chặt chẽ không rời, ánh sáng mập mờ phối hợp với âm thanh lọt thẳng vào trong tai.
Ánh mắt của cô nhìn về phía Minh Thành Hữu, hắn tự mình cũng hiểu là hắn có nhảy đến Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
"Em làm gì mà dùng loại ánh mắt này nhìn anh?"
"Nếu anh không có ý xấu, em mới bất chợt nhìn anh một cái tại sao anh lại chột dạ?"
Thừa dịp đó Phó Nhiễm bất ngờ cuốn chăn mền đem bao bọc vây quanh mình.
Bộ dáng như vậy, sao có thể không phải giống như coi hắn là sắc lang phải đề phòng?
Nếu thật sự hắn làm chuyện ngược lại cũng không sao, chẳng trách Minh Thành Hữu lại là người không chịu nổi oan uổng, hắn lao tới đem áp Phó Nhiễm dưới người mình.
"Nói rõ ràng, anh có tâm tư gì rồi?"
Phó Nhiễm đang buồn bực trong đầu, nói chuyện mơ hồ không rõ.
"Chính anh biết rõ.
Hai tay cô bị giữ chặt dọc theo người, lại mãi không thấy Minh Thành Hữu có phản ứng tiếp theo, Phó Nhiễm yên tâm đem chăn mền từ trước mặt lấy ra, thấy gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, trán gần như là chạm nhau.
Minh Thành Hữu nhanh hơn, đè lại chăn mền, nóng bỏng hôn vào gò má Phó Nhiễm.
"A - -"
Cô hét to.
Ở đại sảnh dưới lầu, Tiêu quản gia đã tự mình dọn dẹp xong ly trà Lý Vận Linh dùng qua rồi mới chịu về phòng, nghe được một tiếng kêu từ lầu hai vọng đến. Bà khẽ vỗ ngực, lầm bầm lẩm bẩm.
"Quá kịch liệt."
Hợp thời hợp thế, hợp với tình hình còn có âm thanh trong TV làm chất phụ gia, Minh Tam thiếu lúc này còn có thể nhẫn nhịn thì hắn cũng không phải là đàn ông!
Nhưng Phó Nhiễm lại không như vậy, hai tay cô đẩy lồng ngực Minh Thành Hữu ra.
"Em không có tâm tình này."
"Lúc em cùng Thẩm Ninh tại quán cà phê đem bán đứng anh còn lớn tiếng phách lối, còn nói em có ảnh của anh lúc cao trào, Phó Nhiễm, hai lần trước chúng ta làm đều tắt đèn, lần này anh đem toàn bộ đèn bật sáng lên, cho em nhìn xem đến cuối cùng thì bộ dạng gần như cực hạn của anh là gì, em có hứng thú sao?"
Có thể đem loại lời nói này thành một loại nghệ thuật thì đây tuyệt đối là mở rộng tầm hiểu biết. Hôm nay xem như Phó Nhiễm đã học được.
Ở khía cạnh nào đấy, để so sánh hơn kém về khí lực thì đàn ông vĩnh viễn ở vào thế thượng phong.
Quả nhiên hắn bật toàn bộ đèn trong phòng ngủ lên. Cảm giác được hình ảnh rõ ràng động tác Minh Thành Hữu phập phồng kịch liệt cùng vận động nguyên thủy, từng cái một hiện ra trước mắt Phó Nhiễm.
Giác quan con người luôn chân thật hơn so với đại não, sau lúc tiến vào như xé rách, nơi thầm kín được đáp lại triền miên. Động tác cũng càng lúc càng không bị cản trở, mồ hôi thấm qua chăn đơn bằng lụa, khí thế hừng hực mập mờ, cảnh xuân giống như sắc tường vi hồng đua tranh nở rộ, run rẩy sinh tình.
Va chạm nơi thầm kín kích tình như ma sát tại mép giường, mu bàn tay Phó Nhiễm che kín mặt, tiếng nói khàn khàn như có khả năng khóc lên.
"Ngừng đi... Em tin, em tin là được chứ gì?"
Ít nhất, trước kia cô chưa từng thấy bộ dạng hắn như vậy bao giờ. Không khí trong lồng ngực Phó Nhiễm giống như bị đảo ngược ra, hết sức khó chịu.
Minh Thành Hữu đẩy tay của cô ra, nghiêng mặt đến trước mặt cô.
"Nhìn thật kỹ cho anh."
Nhưng không ngờ, trong lúc đó hắn có vẻ chưa chuẩn bị nhưng bởi vì không chịu nổi mà bộc phát trước một bước.
Minh Thành Hữu nhanh chóng cầm lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường mở khóa. Phó Nhiễm sợ hãi thân thể kịch liệt co rúc lại, đứng dậy muốn đoạt lại.
Dòng tinh dịch như hóa thành dòng nước ấm rót vào nơi sâu nhất của cô.
Một tay Minh Thành Hữu ôm Phó Nhiễm, tay kia đem ảnh chụp lưu vào tập tin bí mật. Phó Nhiễm đoạt lại điện thoại di động từ trong tay hắn.
"Anh thật biến thái!"
"Anh xóa rồi."
Chỉ có quỷ mới t
Phó Nhiễm tìm khắp tất cả tập tin, cô vừa giận vừa hờn.
"Ở đâu?"
"Xóa thật rồi!"
Cô tìm lại một lượt.
"Anh thề đi."
Minh Thành Hữu bắt đầu trợn mắt nói dối.
"Anh thề."
Phó Nhiễm bán tín bán nghi, cơn giận còn sót lại không trôi.
"Đê tiện."
Dù sao mắng thêm một câu lại cũng sẽ không rơi thêm khối thịt nào.
Cô vén chăn lên muốn đi tắm rửa, đột nhiên phát hiện đôi chân của mình vẫn còn ở thắt lưng Minh Thành Hữu. Cô lập tức tỉnh táo, trước nhìn xuống băn khoăn, sau đó nhìn lên mặt Minh Thành Hữu.
"Anh lại quên đề phòng rồi?"
"Phó Nhiễm, em có thể cân nhắc có đứa bé."
Minh Thành Hữu thấy Phó Nhiễm quay lưng để rút gối đầu ra, hắn đánh đòn phủ đầu xoay người lại đem cô áp xuống một lần nữa.
"Anh biết rõ ngày mai em muốn uống thuốc, vì để cho thuốc phát huy đến hiệu quả tốt nhất, chúng ta cần phải nghĩ thêm chút ít trở ngại nữa."
Nói đường hoàng, đổi câu nói tiếng người, chính là nghĩ làm tiếp mấy lần nữa.
Minh Tranh hoàn toàn coi La Văn Anh ở bên cạnh là không khí.
"Ở phòng làm việc cô ấy, cả đêm sắp xếp công việc chắc là mệt muốn chết rồi."
Minh Thành Hữu nói qua loa, trong mắt Minh Tranh chợt lóe lên vẻ cô đơn.
"Đại ca, anh cũng mau đưa chị dâu trở về đi, ngày mai gặp lại."
Cho đến khi đuôi chiếc xe màu đen biến mất giữa màn đêm tĩnh mịch u ám, lúc này Minh Tranh mới lái ô-tô rời đi.
La Văn Anh rất yên lặng, từ lần đầu tiên gặp cũng thấy cô không phải là loại người thích nói chuyện, tướng mạo không thể nói là xinh đẹp nhưng thanh tú có thừa.
Dù sao cô cũng là từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh tốt, tự nhiên khí chất cũng thuộc đẳng cấp cao. Cô đối với Minh Tranh cũng không biểu hiện thân thiện trước. Không có việc gì thì cô cũng không chủ động gọi điện thoại cho hắn.
Kể cả vừa rồi rõ ràng Minh Tranh quan tâm Phó Nhiễm như vậy, cô cũng sẽ không hỏi nhiều.
Trở lại La gia, Minh Tranh xuống xe mở cửa cho cô.
"Cảm ơn."
La Văn Anh chuẩn bị rời đi.
"Chờ chút, buổi sáng 8 giờ anh tới đón em đến nhà anh ăn điểm tâm sau đó lại đưa em về nhà."
"Được."
Minh Tranh đi qua người La Văn Anh, ánh trăng nhạt đi, cô không hợp với vẻ của cô gái xinh đẹp diễm lệ, phần lưng cô thẳng tắp, đứng một ngày trên đôi giày cao gót 9cm khẳng định là rất khó chịu.
Nhưng Minh Tranh không quan tâm những điều này, hắn nhận ra được là La Văn Anh cũng không thân mật đối với hắn.
Nhìn chiếc xe đã lái qua cửa chính, lúc này La Văn Anh mới ngồi xổm người xuống xoa nhẹ mắt cá chân, hơi thở đàn ông trong trẻo nhưng lạnh lùng vẫn còn quanh quẩn chưa tan hết, đây sẽ là người đàn ông sống cùng cô cả đời sao?
Vẻ bề ngoài cứ coi là được đi nhưng lúc nào cũng quá lạnh lùng, rất khó bước vào trong lòng của hắn được.
Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu trở lại Tôn Vân Thủ Phủ, không ngoài dự tính, đã thấy Lý Vận Linh ngồi ở phòng khách. Minh Thành Hữu biết rõ nhất định là Lý Vận Linh vì chuyện hai người họ không tham dự lễ đính hôn.
Hắn đem Phó Nhiễm lên lầu trước, không để cô lâm vào biển lửa.
Ước chừng nửa giờ sau, Phó Nhiễm đứng ở trên ban công thấy Lý Vận Linh lên xe rời đi. Cô trở lại phòng ngủ, nhất thời không ngủ được, quyết định mở ti vi ra xem.
Minh Thành Hữu tắm rửa xong nằm dài trên giường, thấy CCTV đang phát lại tiết mục tiểu phẩm cuối năm, hắn đoạt lấy điều khiển từ xa trong tay Phó Nhiễm.
"Cái này có gì hay mà xem?"
"Cái anh thích em cũng vậy, không thích xem!"
"Vậy cũng phải nghe anh."
Thái độ Minh Thành Hữu ngang ngạnh.
Hai người giống như là hai đứa trẻ đang tranh đoạt kẹo.
"Dựa vào
"Dựa vào anh là người đàn ông của em!"
Minh Thành Hữu tùy ý chuyển kênh, sau đó đem điều khiển từ xa ném ra xa.
Nhưng hắn thề, thật sự hắn có thể dùng hình tượng Minh Tam thiếu chói lọi của hắn đến để thề, hắn tuyệt đối không cố ý chuyển đến kênh người lớn.
"Ưm - a - - "
"A - - "
Sắc mặt Phó Nhiễm đỏ bừng, trên màn hình là hình ảnh hai người đang triền miên ôm nhau chặt chẽ không rời, ánh sáng mập mờ phối hợp với âm thanh lọt thẳng vào trong tai.
Ánh mắt của cô nhìn về phía Minh Thành Hữu, hắn tự mình cũng hiểu là hắn có nhảy đến Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
"Em làm gì mà dùng loại ánh mắt này nhìn anh?"
"Nếu anh không có ý xấu, em mới bất chợt nhìn anh một cái tại sao anh lại chột dạ?"
Thừa dịp đó Phó Nhiễm bất ngờ cuốn chăn mền đem bao bọc vây quanh mình.
Bộ dáng như vậy, sao có thể không phải giống như coi hắn là sắc lang phải đề phòng?
Nếu thật sự hắn làm chuyện ngược lại cũng không sao, chẳng trách Minh Thành Hữu lại là người không chịu nổi oan uổng, hắn lao tới đem áp Phó Nhiễm dưới người mình.
"Nói rõ ràng, anh có tâm tư gì rồi?"
Phó Nhiễm đang buồn bực trong đầu, nói chuyện mơ hồ không rõ.
"Chính anh biết rõ.
Hai tay cô bị giữ chặt dọc theo người, lại mãi không thấy Minh Thành Hữu có phản ứng tiếp theo, Phó Nhiễm yên tâm đem chăn mền từ trước mặt lấy ra, thấy gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, trán gần như là chạm nhau.
Minh Thành Hữu nhanh hơn, đè lại chăn mền, nóng bỏng hôn vào gò má Phó Nhiễm.
"A - -"
Cô hét to.
Ở đại sảnh dưới lầu, Tiêu quản gia đã tự mình dọn dẹp xong ly trà Lý Vận Linh dùng qua rồi mới chịu về phòng, nghe được một tiếng kêu từ lầu hai vọng đến. Bà khẽ vỗ ngực, lầm bầm lẩm bẩm.
"Quá kịch liệt."
Hợp thời hợp thế, hợp với tình hình còn có âm thanh trong TV làm chất phụ gia, Minh Tam thiếu lúc này còn có thể nhẫn nhịn thì hắn cũng không phải là đàn ông!
Nhưng Phó Nhiễm lại không như vậy, hai tay cô đẩy lồng ngực Minh Thành Hữu ra.
"Em không có tâm tình này."
"Lúc em cùng Thẩm Ninh tại quán cà phê đem bán đứng anh còn lớn tiếng phách lối, còn nói em có ảnh của anh lúc cao trào, Phó Nhiễm, hai lần trước chúng ta làm đều tắt đèn, lần này anh đem toàn bộ đèn bật sáng lên, cho em nhìn xem đến cuối cùng thì bộ dạng gần như cực hạn của anh là gì, em có hứng thú sao?"
Có thể đem loại lời nói này thành một loại nghệ thuật thì đây tuyệt đối là mở rộng tầm hiểu biết. Hôm nay xem như Phó Nhiễm đã học được.
Ở khía cạnh nào đấy, để so sánh hơn kém về khí lực thì đàn ông vĩnh viễn ở vào thế thượng phong.
Quả nhiên hắn bật toàn bộ đèn trong phòng ngủ lên. Cảm giác được hình ảnh rõ ràng động tác Minh Thành Hữu phập phồng kịch liệt cùng vận động nguyên thủy, từng cái một hiện ra trước mắt Phó Nhiễm.
Giác quan con người luôn chân thật hơn so với đại não, sau lúc tiến vào như xé rách, nơi thầm kín được đáp lại triền miên. Động tác cũng càng lúc càng không bị cản trở, mồ hôi thấm qua chăn đơn bằng lụa, khí thế hừng hực mập mờ, cảnh xuân giống như sắc tường vi hồng đua tranh nở rộ, run rẩy sinh tình.
Va chạm nơi thầm kín kích tình như ma sát tại mép giường, mu bàn tay Phó Nhiễm che kín mặt, tiếng nói khàn khàn như có khả năng khóc lên.
"Ngừng đi... Em tin, em tin là được chứ gì?"
Ít nhất, trước kia cô chưa từng thấy bộ dạng hắn như vậy bao giờ. Không khí trong lồng ngực Phó Nhiễm giống như bị đảo ngược ra, hết sức khó chịu.
Minh Thành Hữu đẩy tay của cô ra, nghiêng mặt đến trước mặt cô.
"Nhìn thật kỹ cho anh."
Nhưng không ngờ, trong lúc đó hắn có vẻ chưa chuẩn bị nhưng bởi vì không chịu nổi mà bộc phát trước một bước.
Minh Thành Hữu nhanh chóng cầm lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường mở khóa. Phó Nhiễm sợ hãi thân thể kịch liệt co rúc lại, đứng dậy muốn đoạt lại.
Dòng tinh dịch như hóa thành dòng nước ấm rót vào nơi sâu nhất của cô.
Một tay Minh Thành Hữu ôm Phó Nhiễm, tay kia đem ảnh chụp lưu vào tập tin bí mật. Phó Nhiễm đoạt lại điện thoại di động từ trong tay hắn.
"Anh thật biến thái!"
"Anh xóa rồi."
Chỉ có quỷ mới t
Phó Nhiễm tìm khắp tất cả tập tin, cô vừa giận vừa hờn.
"Ở đâu?"
"Xóa thật rồi!"
Cô tìm lại một lượt.
"Anh thề đi."
Minh Thành Hữu bắt đầu trợn mắt nói dối.
"Anh thề."
Phó Nhiễm bán tín bán nghi, cơn giận còn sót lại không trôi.
"Đê tiện."
Dù sao mắng thêm một câu lại cũng sẽ không rơi thêm khối thịt nào.
Cô vén chăn lên muốn đi tắm rửa, đột nhiên phát hiện đôi chân của mình vẫn còn ở thắt lưng Minh Thành Hữu. Cô lập tức tỉnh táo, trước nhìn xuống băn khoăn, sau đó nhìn lên mặt Minh Thành Hữu.
"Anh lại quên đề phòng rồi?"
"Phó Nhiễm, em có thể cân nhắc có đứa bé."
Minh Thành Hữu thấy Phó Nhiễm quay lưng để rút gối đầu ra, hắn đánh đòn phủ đầu xoay người lại đem cô áp xuống một lần nữa.
"Anh biết rõ ngày mai em muốn uống thuốc, vì để cho thuốc phát huy đến hiệu quả tốt nhất, chúng ta cần phải nghĩ thêm chút ít trở ngại nữa."
Nói đường hoàng, đổi câu nói tiếng người, chính là nghĩ làm tiếp mấy lần nữa.
/220
|