Tần Mộ Mộ và Tống Chức cũng đều biết chuyện Minh Thành Hữu đột nhiên mất tích, gọi di động cho Phó Nhiễm.
Tống Chức lo lắng đến độ như "kiến bò trên chảo nóng", nói có phải bị người bắt cóc rồi, rồi hỏi luôn là đã báo cảnh sát chưa. Trái lại, Tần Mộ Mộ lại không như vậy, chỉ có ý nói là Phó Nhiễm đừng quá lo lắng, nói không chừng thật sự lại là có việc gấp nên mới không nói cho ai biết.
Cô do dự nhưng muốn nói thật ra, liệu Minh Thành Hữu có thể đi tìm phụ nữ khác hay không.
Nhưng lời đến khóe miệng, vẫn là không nói nên lời.
Phó Nhiễm cầm túi xách buồn bã hẫn thờ đi ra khỏi MR, các vũ sư ở phòng làm việc cũng biết mấy ngày này cô đều không có tâm trí gì. Lâm Lâm cùng mấy người không cố ý tới quấy rầy cô, Phó Nhiễm đi tới quảng trường chuẩn bị lấy xe, một chiếc xe khác dừng ở đầu đường nhanh chóng đi trước tới mặt cô.
Cửa xe mở ra, một người phụ nữ khoảng tầm 30 tuổi bước ra.
"Phó tiểu thư, Tam Thiếu sai chúng tôi tới đón cô."
Phó Nhiễm kinh hãi, trong miệng bật thốt lên.
"Bây giờ Thành Hữu đang ở đâu?"
"Cô đi cùng chúng tôi rồi sẽ biết."
Người phụ nữ ý bảo cô lên xe.
Qua bài học lần trước, mấy người cùng Lâm Lâm nào dám để cô một mình rồi rời đi."Tiểu Nhiễm, không sao chứ?"
Phó Nhiễm ra hiệu cho họ trở về trước.
"Không có việc gì, mọi người mau đi ăn cơm đi."
Cô siết chặt quai túi xách trong tay, giống như không suy nghĩ quá lâu, cúi người xuống ngồi vào bên trong xe theo gót người phụ nữ kia.
Phó Nhiễm ngồi ở vị trí gần cửa cửa sổ, ánh mắt nhìn lướt qua bên trong xe. Ngoại trừ người lái xe và cô gái bên cạnh, cũng không thấy những người khác.
Xe không còn chạy tốc độ như vừa rồi nữa, chạy ra khỏi phố xá sầm uất, đột nhiên tăng tốc chạy như bay trên đường cao tốc. Bảng quảng cáo trùng điệp lướt qua tầm mắt không dứt, nhanh đến mức không thấy rõ chữ viết phía trên. Phó Nhiễm lo lắng nắm chặt túi xách, hi vọng trong lòng vượt qua cả nỗi sợ hãi. Nếu như là lúc bình thường, một con dao kề ở trên cổ cô thì chưa chắc cô đã chịu lên xe.
Bên trong xe im lặng không có tiếng động, người phụ nữ kia ngó ra ngoài cửa sổ với ánh mắt trống rỗng, chuông điện thoại vang lên, Phó Nhiễm cố gắng lấy lại tinh thần.
Người phụ nữ cầm lên nghe máy, nghe người đầu dây bên kia nói mấy câu.
Cô ta đưa di động đưa về phía Phó Nhiễm.
"Là Tam Thiếu."
Phó Nhiễm vội vàng đưa tay nhận lấy, cầm chặt di động run run đưa lên tai. Hai người đều im lặng, khóe miệng cô khẽ nhếch lên, nghe được giọng nói quen thuộc từ đầu bên kia.
"Phó Nhiễm."
Chóp mũi Phó Nhiễm chua xót, ngay cả tính tình lạnh lùng cũng có lúc mất khống chế. Cô có thể tưởng tượng ra được bây giờ khóe miệng Minh Thành Hữu nhất định đang mỉm cười, bởi vì cô nghe được hắn nói thấy tiếng
"Để cho em lên xe em liền lên, ngộ nhỡ bị bắt cóc, chẳng phải là bán em để cho người khác kiếm tiền sao?"
Trong ánh mắt Phó Nhiễm ấm áp, tầm mắt mơ hồ chỉ thấy bóng dáng người phụ nữ, cánh mũi vô cùng chua xót, có chất lỏng chảy xuống từ khóe mắt.
"Em còn lo lắng được bị bắt cóc hay không sao? Anh đi đâu, chơi trò mất tích vui như vậy sao? Anh về sau cũng đừng xuất hiện. Minh Thành Hữu, anh là đứa bé ba tuổi sao? Còn nói cái gì mà muốn bắt đầu cùng em lần nữa, em. . . . . .Anh...."
Phó Nhiễm khóc không thành tiếng.
"Em thấy anh căn bản không có một chút thái độ chịu trách nhiệm!"
Gương mặt lạnh lùng của người phụ nữ bên cạnh lộ ra vẻ kinh ngạc, dám có thái độ kêu la lớn tiếng đối với Minh Thành Hữu này, cô là lần đầu tiên nhìn thấy.
Bên kia một hồi lâu sau cũng không thấy trả lời, Minh Thành Hữu bị hét nên thấy chói tai, hắn thấy Phó Nhiễm rất ít khi nổi giận. Nhưng tính tình của cô, dường như mỗi lần đều như hướng tới hắn phát tiết.
"Anh lại sai nữa rồi."
Phó Nhiễm nhếch khóe miệng, không rõ là còn tủi thân nữa hay không.
"Biết sai rồi nhưng mỗi lần quay về lại không biết sửa."
"Bảo tài xế lái nhanh một chút, anh nhớ em lắm."
Phó Nhiễm giơ tay lên lau khóe mắt, tức giận nói.
"Sao anh không tự nói với anh ta."
"Anh nói hắn không nghe thấy.
Giọng nói Minh Thành Hữu đan xem chút tạp âm, cuối cùng Phó Nhiễm cũng bình tĩnh trở lại. Cô quay mặt ra cửa sổ xe.
"Bây giờ anh ở đâu?"
"Ở một nơi không tệ, em mau tới đây."
Giọng điệu Phó Nhiễm mềm xuống.
"Bánh xe lại không đặt ở trên đùi em."
"Nghĩ không muốn gặp anh?"
"Đây là lỗi của anh, để xem gặp mặt em sẽ xử lí anh thế nào."
Trong lời nói Minh Thành Hữu chứa ý cười.
"Anh biết rõ đây là lỗi của anh, tùy em trừng phạt."
Xe chạy thẳng đưa Phó Nhiễm đến bến tàu, ngồi lên du thuyền, ước chừng hai giờ sau mới cập bến.
Cô nóng vội sốt ruột, thật may không cảm thấy choáng váng, người phụ nữ đi cùng ra khỏi du thuyền.
Lúc này Phó Nhiễm mới phát hiện ra nơi này hẳn là một hòn đảo nhỏ, cây cối um tùm, gió nhẹ lướt qua mặt biển mang tới mùi tanh mặn làm tinh thần người ta phấn chấn. Cô gái kia đỡ Phó Nhiễm, để cho cô bước đi.
Đợi đứng vững, Phó Nhiễm thuận miệng hỏi.
"Này, đảo này có tên không?"
"Đảo Hữu Nhiễm."
"À?"
gười phụ nữ đối mặt với bộ mặt khó có thể tin của Phó Nhiễm liền lên tiếng hừ lạnh.
"Chuyện này có gì mà phải gạt cô?"
"Ý tôi không phải vậy."
Trên đảo không hề hoang tàn vắng vẻ giống như trong tưởng tượng của Phó Nhiễm, thật ra lại giống như một thành thị bé nhỏ, yên bình mà an tĩnh, ba lần thay đổi xe, các cô vừa đi vừa ngắm cảnh đi thẳng lên phía trước, đường xa đổ nhựa đường, quán cà phê, khách sạn quán bar, cái gì cần cũng có.
"Đây là nơi lúc trước Tam Thiếu mua, hiện tại phát triển thành nơi thắng cảnh du lịch, đặc biệt là vào Chủ nhật và ngày nghỉ có không ít người tới ngh dưỡng. Tự giúp mình giải trí, cùng bạn ra biển đều là chọn lựa không tồi."
Người phụ nữ đưa ngón tay chỉ toà kiến trúc cao vút cách đó hơn trăm mét.
"Đó là giáo đường, cũng có người tới chụp ảnh cưới, thậm chí còn cử hành hôn lễ ở đây."
Phó Nhiễm cẩn thận lắng nghe, hai bên hàng rào có trồng dàn hoa nhỏ, chiếc xe du lịch dừng ở trước một biệt thự, người phụ nữ mời Phó Nhiễm xuống xe.
"Tam Thiếu ở bên trong, cô vào đi."
Phó Nhiễm nhìn cánh cửa chính bị khóa chặt.
"Nhưng tôi phải vào thế nào?"
Người phụ nữ xòe hai tay ra, lên xe du lịch rời đi.
Phó Nhiễm đứng ở cửa, lấy di động ra gọi cho Minh Thành Hữu, nhưng vẫn không ai nghe máy.
Cô ở ngoài cửa sắt nhìn quanh một lát, tầm mắt chú ý tới hộp thư, dường như trong hộp thư có vật gì bay bay theo gió trong đó. Cô đến gần nhìn kỹ, hóa ra là một tờ giấy dán.
Phía trên là dòng chữ màu đen được viết lên nhìn vô cùng mạnh mẽ có lực: Nếu muốn vào cửa, đứng ở trước cửa kêu bốn chữ Phó Nhiễm là người ngu.
Phì..
Phó Nhiễm liền kéo tờ giấy hướng dẫn ra, nghe được tiếng leng keng, một chiếc chìa khóa lăn xuống bên chân cô.
Phó NHiễm nhặt lên đi về phía cửa chính, mở ra đi vào.
Một mảnh sân cỏ rộng rãi ngay trước mắt, tràn đầy màu xanh, như bừng lên hơi thở tràn đầy sức sống. Phó Nhiễm men theo lối nhỏ ở chính giữa đi tới cửa chính biệt thự, cánh cửa gỗ nặng nề bị đóng chặt, cô đưa tay sờ bên má, mồ hôi rịn ra chóp mũi.
"Minh Thành Hữu! Nếu anh không ra em sẽ đi!"
Cô ngẩng đầu lên lầu hét lên một câu.
Dường như còn có thể nghe được tiếng vang, cô đứng chần chừ tại chỗ, định bước đi, nghĩ đến Minh Thành Hữu nhất định là đang ở nơi nào đó mà cô không biết, chăm chú nhìn vào nhất cử nhất động của mình.
"Anh thật là nhàm chán, em đi thật đấy."
Cô xoay người rời đi, nhưng cũng chỉ ba bước, rốt cuộc là trong lòng có ràng buộc, lại vội vàng muốn gặp mặt. Phó Nhiễm không thể không dậm chân một cái rồi lại đi tới trước cửa.
Đứng bên cạnh trụ cột La Mã lại phát hiện thêm một tờ giấy dán, vẫn viết như tờ giấy trước: Nếu muốn vào cửa, đứng ở trước kêu ba tiếng yêu.
"Minh Thành Hữu, em thấy anh đúng là trây lì ngứa ngáy."
Phó Nhiễm khom lưng tìm một vòng, bàn tay vạch một cành lá ra, thấy chiếc chìa khóa giắt trên nhánh cây. Cô cầm lên, tới mở cửa chính đi vào. Ở trước cửa, một đôi dép kiểu dáng của phụ nữ có hình con ngựa được đặt gọn gàng. Trong lòng Phó Nhiễm nóng lên, thay xong dép liền tiến vào phòng khách.
Trên cầu thang có dán giấy hướng dẫn, ý bảo cô lên lầu.
Phó Nhiễm đi theo vòng tròn cầu thang lên trên, một bên vách tường treo mấy bức tranh của danh họa thế giới. Cô càng bước đi càng cảm giác vui sướng, đi qua hành lang, sàn nhà bằng gỗ màu đỏ sậm càng làm chiếc bóng kéo dài. Phó Nhiễm đi qua một cửa phòng lớn, ở khúc quanh thấy có tờ giấy hướng dẫn được dán trên cửa.
Phó Nhiễm lấy tay gõ cửa.
"Thành Hữu."
Bên trong không thấy có động tĩnh, Phó Nhiễm nhìn nội dung trên tờ giấy dán, sắc mặt khẽ chuyển hồng.
"Anh không mở cửa em sẽ đi thật đấy."
Cô xoay người đi, tính để cho hắn tự chơi một mình.
Sau lưng truyền đến một tiếng động rất nhỏ, cánh tay cô bị một sức lực khác níu lại. Phó Nhiễm còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị kéo mạnh vào gian phòng, bước chân cô lảo đảo, đôi tay người đàn ông đè lấy vai Phó Nhiễm đẩy cô làm lưng cô áp lên mặt tường. Ánh mắt Phó Nhiễm chợt loé sáng, còn chưa nhìn thấy rõ đường nét trên khuôn mặt người đàn ông, môi đã bị bao phủ. Hắn giữ chặt tay Phó Nhiễm nắm chặt mười ngón tay của cô.
Phó Nhiễm muốn hất hắn ra, hắn càng nắm chặt hơn, đốt ngón tay giống như bị hắn bẻ gảy.
Phó Nhiễm trợn to hai mắt nhìn gương mặt gần trong gang tấc này, Minh Thành Hữu gần như tước đoạt toàn bộ hô hấp của cô, đầu lưỡi hắn ra khỏi miệng cô, đôi môi mỏng khẽ hôn từng cái lên khóe miệng Phó Nhiễm.
Ngón tay giật tờ giấy dán trên cửa ra đưa đến trước mắt Phó Nhiễm.
"Để em gọi hai tiếng chồng yêu khó
Phó Nhiễm thở hổn hển nói không ra lời, đợi hô hấp đều đặn lại, cô đưa tay giật lấy tờ giấy trong tay Minh Thành Hữu.
Ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn, Minh Thành Hữu bị cô nhìn vậy trong lòng liền thấy hơi sợ hãi. Đang chuẩn bị định mở miệng, lại bị Phó Nhiễm đấm mấy cái vào ngực.
Sắc mặt hắn khẽ thay đổi, một tay chống vách tường còn tay kia đành phải buông ra.
Phó Nhiễm ngăn nước mắt, bàn tay nắm chặt thành quyền đứng trước mặt hắn, bộ dáng như hận không thể ăn sống nuốt tươi hắn được.
Minh Thành Hữu nở nụ cười khổ, đứng thẳng người lên.
"Anh biết ngay là em sẽ tức giận."
Phó Nhiễm nhìn xung quanh bốn phía, cuối cùng ánh mắt lại trở về trên gương mặt Thành Hữu.
"20 ngày này anh đều ở trên đảo?"
"Không phải."
Minh Thành Hữu đi tới kéo tay cô.
"Công ty ở nước ngoài xảy ra chút việc, lúc anh đi sang xử lý gặp phải chút phiền toái. Không gọi đi cũng không nhận điện thoại gọi tới, sau khi về nước anh liền lập tức tìm em rồi."
Vẻ mặt Phó Nhiễm đầy do dự.
"Có phải anh có chuyện gạt em không?"
"Anh nào dám! "
Minh Thành Hữu khẽ xoa ngực.
"Em dùng sức nặng quá, ngực anh bị em đấm như muốn vỡ ra."
"Ở đâu mà ngay cả tín hiệu cũng không có?"
Minh Thành Hữu thấy tính khí cố chấp của cô lại nổi lên, hắn đóng kỹ cửa phòng lại rồi tới dắt tay Phó Nhiễm.
"Chẳng qua là trên đời này có nơi em chưa từng đi qua mà thôi, nhưng cũng không có nghĩa là không tồn tại."
Hắn đi tới bên giường, cầm một cái gối mềm lên đưa cho Phó Nhiễm.
Phó Nhiễm tiện tay nhận lấy.
Minh Thành Hữu thấy cô bất động, lại cầm tay cô, hướng mặt cô tới gần.
Phó Nhiễm lạnh mặt nói.
"Anh định làm gì?"
"Không phải nói gặp mặt sẽ xử lí anh sao?"
Minh Thành Hữu cúi đầu xuống, Phó Nhiễm buồn cười, ném chiếc gối trong tay lên trên đầu giường.
"Nhưng em cũng không hung dữ như vậy."
Minh Thành Hữu nhân thể ôm Phó Nhiễm, chống cằm lên trên cổ cô.
"Rốt cuộc là không bỏ được ."
"Thật là sẽ dán vàng lên mặt mình."
Nụ cười trầm thấp của Minh Thành Hữu truyền vào trong tai Phó Nhiễm.
"Nói thật, có nhớ anh hay không?"
Phó Nhiễm đẩy hắn hai tay hắn ôm trước bụng ra. Cô xoay người đối diện Minh Thành Hữu, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
"Anh thì sao?"
Hắn gật đầu.
"Anh muốn."
"Nếu biết nghĩ, anh nên biết hai mươi ngày hoàn toàn không có tin tức em sẽ lo lắng. Nhưng anh vẫn không có một chút tin tức như trước, Minh Thành Hữu, rất nhiều người thiếu chút nữa phát điên lên anh có biết không?"
Hắn kéo tay Phó Nhiễm qua, muốn ôm cô vào trong ngực.
Phó Nhiễm hất động tác của hắn ra.
"Từ hôm nay trở đi, sáng sớm và buổi tối anh phải gọi điện thoại cho em."
"Bình thường anh cũng có làm vậy."
Minh Thành Hữu cãi lại.
"Đều không giống nhau, anh phải báo cáo mọi thứ cho em."
Phó Nhiễm suy nghĩ một chút, lại bổ sung thêm.
"Em muốn quy định thời gian cho anh."
Trong mắt Minh Thành Hữu khó nén ý cười.
"Phó Nhiễm, anh thật sự thua trong tay của em rồi."
Cô đột nhiên giơ tay lên, Minh Thành Hữu cho là cô còn chưa hả giận, nghĩ cũng là lỗi của hắn. Những ngày qua rõ ràng có thể thấy Phó Nhiễm tiều tụy rất nhiều, hắn cho là cô sẽ đánh sẽ mắng mình, không ngờ phó Nhiễm chỉ nhéo rất nhẹ lên mặt hắn. "Nhớ rồi sao?"
"Nh
"Nếu ngày nào đó anh lại không báo cáo cho em biết, có phải anh lại muốn mất tích nữa hay không?"
Phó Nhiễm ngẩng đầu, trán mày ngài, trong mắt có tia sáng phát ra. Vốn là có thể tùy tiện tìm lời nào đó để ứng phó, nhưng Minh Thành Hữu lại hoàn toàn không mở miệng được, hắn kéo cánh tay Phó Nhiễm ôm cô vào trong ngực.
Bàn tay không ngừng vuốt ve ở sau đầu cô, môi mỏng mím chặt không nói ra bất kỳ lời hứa hẹn nào. Đôi tay Phó Nhiễm ôm chặt sau lưng Minh Thành Hữu, suy nghĩ một chút lại thấy thật sự không thể hết giận như thế được, hai ngón tay nhéo hắn một cái.
Minh Thành Hữu đau điếng, nhưng vẫn nhịn xuống.
"Ăn cơm rồi sao?"
Phó Nhiễm lắc đầu.
"Em mới ra khỏi phòng làm việc liền bị đưa tới nơi này."
Minh Thành Hữu lui người ra, sắc mặt rất khó nhìn.
"Trong xe không phải có đồ ăn sao? Em tiết kiệm tiền cho ai đây?"
Phó Nhiễm hạ tầm mắt xuống.
"Em còn có tâm tư để ăn cái gì sao?"
Minh Thành Hữu kéo tay cô xoay người xuống lầu.
"Cách đây không xa có tiệm ăn gì đó, nhất định em sẽ thích."
Phó Nhiễm nhìn hắn đi về hướng gara xe.
"Đi tới đi, còn phải lái xe sao?"
Minh Thành Hữu d chiếc xe đạp hai người ra, nét mặt Phó Nhiễm lộ vẻ ngạc nhiên.
" Anh còn có thể đi xe đạp hả?"
"Trước kia lúc đi học thỉnh thoảng có đi."
Minh Thành Hữu dắt Phó Nhiễm ra khỏi biệt thự.
"Em có thể đi không?"
"Đương nhiên có thể."
Phó Nhiễm liền leo lên xe đạp.
"Trước kia đi học em phải dựa vào nó để tiết kiệm tiền xe buýt."
Dọc đường là những khu biệt thự bên trong, Phó Nhiễm cột tóc lên thành đuôi ngựa. Cô đạp theo nhịp cùng Minh Thành Hữu đạp đi về phía trước.
"Không phải nói đảo này là anh mua sao? Sao còn xây nhiều biệt thự như vậy?"
"Rất nhiều người tới đây nghỉ phép không thích ở khách sạn, nên liền đem cả tòa biệt thự cho thuê ."
Thỉnh thoảng có xe du lịch đi qua, nơi này không thể sầm uất so với phố xá, nhịp điệu cuộc sống giống như là cố ý thả chậm lại. Phó Nhiễm buông tay ra, hai tay duỗi thẳng sau đó nhắm mắt lại, chim hót hoa thơm, cảnh sắc như tranh vẽ, là nói đến loại cảm giác này chứ?
Giọng nói Minh Thành Hữu truyền vào trong tai cô.
"Coi chừng té ngã."
"Sợ cái gì ?"
Phó Nhiễm ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn về bầu trời xanh biếc không gợn chút tỳ vế
"Không phải có anh ở phía trước dẫn em đi sao?"
Minh Thành Hữu đưa Phó Nhiễm tới quán ăn không lớn lắm, có nhà hàng kiểu Ý cùng khách sạn hạng sang ở một con phố khác. Bà chủ thân thiết giống như chào hỏi Minh Thành Hữu, ý bảo bọn họ đi vào ngồi.
Minh Thành Hữu dựng xe đạp lại.
"Chúng tôi ngồi bên ngoài."
Ngẩng đầu nhìn lại, Phó Nhiễm đã chiếm chỗ ngồi bên ngoài từ lúc nào, hắn cười đi tới.
"Cho dĩa mì xào."
Minh Thành Hữu cầm chén nhỏ, vào trong tiệm lấy chén canh cho Phó Nhiễm.
"Em ăn lót bụng trước, buổi tối chúng ta ở trong sân nướng đồ ăn."
"Nướng?"
Phó Nhiễm cầm đôi đũa trong tay gõ vào nhau một cái.
"Buổi tối ở lại đây sao?"
Minh Thành Hữu nhìn vào đáy mắt cô.
"Lại có tư tưởng dâm đãng đi? Chưa nói là cho em ngủ cùng anh."
Phó Nhiễm cầm chiếc đũa lên gõ trên đầu hắn một cai
"Con mắt nào của anh nhìn thấy trong lòng em có ý tưởng này?"
Minh Thành Hữu chỉ về mình.
"Hai con mắt này đều thấy được."
Bà chủ tự mình bưng dĩa mì xào lên bàn.
"Tam Thiếu, vị này là Tam thiếu phu nhân sao?"
Phó Nhiễm mỉm cười lên tiếng chào hỏi.
"Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường."
Bà chủ ở bên nói mấy câu với bọn họ liền vội vàng đi đón khách khác, Minh Thành Hữu nghiêm túc nói.
"Anh nhớ được một câu nói của Tống Chức miêu tả em, rất chính xác."
Phó Nhiễm đói đến mức "ngực dán sau bụng", cô gắp một miếng mì xào đưa vào trong miệng, giọng nói mơ hồ không rõ.
"Cái gì?"
"Cô ấy nói tính em rất khó chịu."
Phó Nhiễm thiếu chút nữa bị nghẹn, thật vất vả mới nuốt sợi mì xuống cổ. Cô ngẩng đầu lên mắt trừng hắn.
"Anh mới không ổn định."
Minh Thành Hữu bưng canh lên đưa đến bên tay Phó Nhiễm.
"Uống nếm thử chút mùi vị, đây là bí kíp gia truyền của bà chủ đấy."
"Làm sao anh nghĩ tới sẽ mua đảo này?"
Minh Thành Hữu biết cửa tiệm này từ lúc mới bắt đầu tạo dựng.
"Đầu tiên là coi trọng mảnh đất trống này, nghĩ xây biệt thự hạng sang, sau khi xem xét lại rất thích vẻ an tĩnh của nơi này, liền sinh ra ý tưởng tạo làng du lịch, không phải có câu nói thật tốt sao? Mặ hướng ra biển rộng, xuân về hoa nở."
"Sau này chờ khi chúng ta già rồi, trở về nơi này ẩn cư chứ?"
Minh Thành Hữu nhếch một chân lên, dựa người vào thành ghế mây.
"Nếu như đợi được đến ngày đó. . . . . . Phó Nhiễm, em biết hòn đảo này tên gọi là gì sao?"
Phó Nhiễm vừa lấp cho đầy bao tử, vừa giả bộ ngu ngốc.
"Không biết."
Minh Thành Hữu đưa ánh mắt đi ra thật xa, tựa như đang suy nghĩ gì điều gì đó, lời nói rõ ràng đến khóe miệng, hắn thu hồi thần sắc, vẻ ảm đạm lướt qua ánh mắt.
"Còn muốn ăn gì khác không?"
Phó Nhiễm thấy hắn nói không rõ ràng, cô giống như lơ đãng hỏi ngược lại.
"Hòn đảo này còn có tên sao?"
Ngón tay hắn khẽ gõ lên mép bàn.
"Thôi, về sau em sẽ biết ."
Phó Nhiễm ngắm nhìn Minh Thành Hữu, cuối cùng cũng không nói gì nữa, cúi đầu ăn.
Rời khỏi quán nhỏ, Minh Thành Hữu lại đưa cô đi dạo vòng chung quanh, chiếc xe đạp hai người dừng ở trước một tòa nhà, trên vách tường cùng hàng rào bị cây dây leo màu xanh lá cây bao phủ không thấy rõ màu gốc, chỉ để lại duy nhất một cánh cửa.
Minh Thành Hữu nắm tay Phó Nhiễm, tiện tay đẩy cành lá đang đong đưa theo gió, sau khi tiến vào Phó Nhiễm nghe thấy âm nhạc êm dịu như đưa vào trong tai.
"Đây là chỗ nào
Đến bên trong mới phát hiện, hóa ra là hiệu sách.
Minh Thành Hữu đưa cô tới trước kệ sách, ngoại trừ nhân viên trong tiệm ra, thấy rất ít khách hàng.
Phó Nhiễm tiện tay rút quyển sách trên giá sách xuống.
"Ở chỗ này còn mở tiệm sách, không sợ lỗ vốn sao?"
"Ta cũng vậy không có chỉ vào nó kiếm tiền."
Minh Thành Hữu đi tới bên cửa sổ, kéo tấm mành trúc ra. Phó Nhiễm cầm quyển sách đi tới.
"Tiệm sách là do anh mở?"
"Trên đảo này có một nửa đều là do anh mở."
Minh Thành Hữu đi tới dặn dò nhân viên phục vụ.
"Hai chén cà phê, phải có ngay."
Phó Nhiễm đưa tay chống cằm dưới lên, thích ý nhìn tấm mành khép hờ.
"Thật là thoải mái."
"Tiệm sách mở là vì em, chờ sau này, lúc em muốn đến trên đảo này sống, liền dựa vào nó để nuôi sống em đi."
Phó Nhiễm nói câu cười giỡn.
"Không phải là còn có anh nữa sao?"
Minh Thành Hữu liếc nhìn cô nhận lấy sách trong tay.
"Phó Nhiễm, ngày mai chúng ta sẽ phải đi về."
"Ừ."
Phó Nhiễm khẽ đáp một tiếng.
"Mẹ anh cùng người của công ty cũng sẽ lo lắng."
Minh Thành Hữu ngồi vào trong chiếc xích đu bằng mây tre, Phó Nhiễm cầm quyển sách tiện tay lật xem, hắn nằm nghiêng người, cảnh vật nơi này vô cùng thoải mái, rất dễ dàng làm người ta chìm vào trong đó, Minh Thành Hữu nhẹ nhàng lắc lư chân, ánh mắt nhìn bóng dáng kia cũng bắt đầu thấy mông lung.
Giống như là cách xa cũng sẽ nhìn đến nhau, Phó Nhiễm nâng tầm mắt lên lần nữa thì phát hiện ra Minh Thành Hữu dựa vào ghế dây mây ngủ thiếp đi.
Sau giữa trưa, ánh mặt trời ấm áp thoải mái, khí hậu như vậy, dẫn theo một chút lười biếng, một chút chiếu vào gương mặt đẹp tinh tế của người đàn ông.
Phó Nhiễm gấp quyển sách lại, cà phê bên tay đã lạnh trở lại.
Cô đi tới, khom lưng đẩy Minh Thành Hữu một cái.
"Tỉnh đi."
Minh Thành Hữu mắt nhắm mắt mở ra, níu lại bàn tay Phó Nhiễm, ánh mắt lại ngó ra ngoài cửa sổ, phát hiện mặt trời đã sớm khuất dạng.
Lúc hắn đứng dậy không nhớ là nằm bên trong ghế, thân thể lảo đảo, Phó Nhiễm khoác cánh tay của hắn kéo hắn lại, Minh Thành Hữu đưa tay chống vào mép bàn.
"Mấy giờ rồi?"
"Tới 5 giờ rồi."
Hắn cầm đến một nửa sách Phó Nhiễm đang xem.
"Mang về xem
"Không được."
Minh Thành Hữu đưa tay ôm bả vai cô.
"Cả anh cũng đều là của em, huống chi là một quyển sách."
Hai người ra khỏi tiệm sách, ai cũng im lặng không mở miệng nói muốn đạp xe đạp nữa, Phó Nhiễm dựa đầu vào bả vai Minh Thành Hữu đi về phía trước, nửa vùng trời phía tây có ánh nắng chiều đẹp lạ thường, khu kiến trúc thiếu sức sống giống như bị nhuộm sắc, hai bóng dáng đan xen ôm chặt lấy nhau, kéo dài tới nơi xa.
Chưa bao giờ Phó Nhiễm cảm thấy tâm tình yên tĩnh như lúc này, cô ôm sách ở trước ngực, tay kia không khỏi đưa tới cầm tay Minh Thành Hữu.
"Ở chỗ này có thể nhìn thấy mặt trời mọc chứ?"
"Dĩ nhiên là có thể."
Minh Thành Hữu cầm tay cô đáp lại.
"Ngày mai anh cùng em xem."
Những người đi qua đều là những người từ phố xá sầm uất đến tìm nơi yên tĩnh, có người mặc quần áo thể thao đang chạy bộ, cảnh quan thiên nhiên hiển nhiên là tốt hơn so với phòng tập thể thao, bọn họ cười rồi chào hỏi cùng Minh Thành Hữu và Phó Nhiễm, cô đặt sách vào trong giỏ xe đạp, kéo cánh tay Minh Thành Hữu tiếp tục đi về phía trước.
Sắp đi gần tới cửa, Minh Thành Hữu để Phó Nhiễm đi mở cửa trước.
"Anh gọi điện thoại cho Huống Tử trước."
"Được."
Minh Thành Hữu đem xe đạp dựng sát vào bên tường, cầm điện thoại
Điện thoại mới tiếp thông, giọng nói của Huống Tử phát ra không ngừng.
"Mẹ nó, cậu đi đâu bỏ lại cái cục diện rối rắm như vậy? Cậu còn biết gọi điện thoại, này, không phải là cậu đã xảy ra chuyện gì chứ?"
Minh Thành Hữu đợi hắn phát tiết xong, lúc này mới lên tiếng.
"Tớ không chết, gấp cái… Có việc gấp ra nước ngoài một chuyến, giờ không phải là gọi điện thoại cho cậu trước tiên rồi sao?"
Hai người nói chuyện điện thoại, Minh Thành Hữu thấy Phó Nhiễm ngoắc ngoắc hắn.
"Thành Hữu, em đẩy xe vào trước nhé!"
"Cậu ở một chỗ cùng với ai?" Huống Tử hỏi.
Minh Thành Hữu ý bảo Phó Nhiễm đi vào trước.
"Chuyện của công ty cậu giúp tớ giải quyết, ngày mai tớ sẽ trở về."
"Thành Hữu... "
Chỉ có lúc thật đặc biệt nghiêm túc Huống Tử mới gọi thẳng tên hắn.
"Cậu định mặc kệ Ứng Nhuỵ sống ở nước ngoài thế nào sao? Hai ngày trước cô ấy gọi tìm tớ vay tiền, theo khả năng thì không phải cậu không lo nổi cuộc sống của cô ấy. Cậu lại đang có ý định gì, cũng đừng có quên hai năm trước. . . . . ."
Minh Thành Hữu chẳng hề để ý nói.
"Cô ấy luôn miệng nói muốn ở chung một chỗ với tớ không phải là vì tiền. Tớ muốn thử một chút mà thôi, yên tâm, cô ấy cũng không ngốc, không phải gọi điện thoại cho cậu
Thật ra thì, hắn chỉ là muốn cảnh cáo cô một chút mà thôi.
Tống Chức lo lắng đến độ như "kiến bò trên chảo nóng", nói có phải bị người bắt cóc rồi, rồi hỏi luôn là đã báo cảnh sát chưa. Trái lại, Tần Mộ Mộ lại không như vậy, chỉ có ý nói là Phó Nhiễm đừng quá lo lắng, nói không chừng thật sự lại là có việc gấp nên mới không nói cho ai biết.
Cô do dự nhưng muốn nói thật ra, liệu Minh Thành Hữu có thể đi tìm phụ nữ khác hay không.
Nhưng lời đến khóe miệng, vẫn là không nói nên lời.
Phó Nhiễm cầm túi xách buồn bã hẫn thờ đi ra khỏi MR, các vũ sư ở phòng làm việc cũng biết mấy ngày này cô đều không có tâm trí gì. Lâm Lâm cùng mấy người không cố ý tới quấy rầy cô, Phó Nhiễm đi tới quảng trường chuẩn bị lấy xe, một chiếc xe khác dừng ở đầu đường nhanh chóng đi trước tới mặt cô.
Cửa xe mở ra, một người phụ nữ khoảng tầm 30 tuổi bước ra.
"Phó tiểu thư, Tam Thiếu sai chúng tôi tới đón cô."
Phó Nhiễm kinh hãi, trong miệng bật thốt lên.
"Bây giờ Thành Hữu đang ở đâu?"
"Cô đi cùng chúng tôi rồi sẽ biết."
Người phụ nữ ý bảo cô lên xe.
Qua bài học lần trước, mấy người cùng Lâm Lâm nào dám để cô một mình rồi rời đi."Tiểu Nhiễm, không sao chứ?"
Phó Nhiễm ra hiệu cho họ trở về trước.
"Không có việc gì, mọi người mau đi ăn cơm đi."
Cô siết chặt quai túi xách trong tay, giống như không suy nghĩ quá lâu, cúi người xuống ngồi vào bên trong xe theo gót người phụ nữ kia.
Phó Nhiễm ngồi ở vị trí gần cửa cửa sổ, ánh mắt nhìn lướt qua bên trong xe. Ngoại trừ người lái xe và cô gái bên cạnh, cũng không thấy những người khác.
Xe không còn chạy tốc độ như vừa rồi nữa, chạy ra khỏi phố xá sầm uất, đột nhiên tăng tốc chạy như bay trên đường cao tốc. Bảng quảng cáo trùng điệp lướt qua tầm mắt không dứt, nhanh đến mức không thấy rõ chữ viết phía trên. Phó Nhiễm lo lắng nắm chặt túi xách, hi vọng trong lòng vượt qua cả nỗi sợ hãi. Nếu như là lúc bình thường, một con dao kề ở trên cổ cô thì chưa chắc cô đã chịu lên xe.
Bên trong xe im lặng không có tiếng động, người phụ nữ kia ngó ra ngoài cửa sổ với ánh mắt trống rỗng, chuông điện thoại vang lên, Phó Nhiễm cố gắng lấy lại tinh thần.
Người phụ nữ cầm lên nghe máy, nghe người đầu dây bên kia nói mấy câu.
Cô ta đưa di động đưa về phía Phó Nhiễm.
"Là Tam Thiếu."
Phó Nhiễm vội vàng đưa tay nhận lấy, cầm chặt di động run run đưa lên tai. Hai người đều im lặng, khóe miệng cô khẽ nhếch lên, nghe được giọng nói quen thuộc từ đầu bên kia.
"Phó Nhiễm."
Chóp mũi Phó Nhiễm chua xót, ngay cả tính tình lạnh lùng cũng có lúc mất khống chế. Cô có thể tưởng tượng ra được bây giờ khóe miệng Minh Thành Hữu nhất định đang mỉm cười, bởi vì cô nghe được hắn nói thấy tiếng
"Để cho em lên xe em liền lên, ngộ nhỡ bị bắt cóc, chẳng phải là bán em để cho người khác kiếm tiền sao?"
Trong ánh mắt Phó Nhiễm ấm áp, tầm mắt mơ hồ chỉ thấy bóng dáng người phụ nữ, cánh mũi vô cùng chua xót, có chất lỏng chảy xuống từ khóe mắt.
"Em còn lo lắng được bị bắt cóc hay không sao? Anh đi đâu, chơi trò mất tích vui như vậy sao? Anh về sau cũng đừng xuất hiện. Minh Thành Hữu, anh là đứa bé ba tuổi sao? Còn nói cái gì mà muốn bắt đầu cùng em lần nữa, em. . . . . .Anh...."
Phó Nhiễm khóc không thành tiếng.
"Em thấy anh căn bản không có một chút thái độ chịu trách nhiệm!"
Gương mặt lạnh lùng của người phụ nữ bên cạnh lộ ra vẻ kinh ngạc, dám có thái độ kêu la lớn tiếng đối với Minh Thành Hữu này, cô là lần đầu tiên nhìn thấy.
Bên kia một hồi lâu sau cũng không thấy trả lời, Minh Thành Hữu bị hét nên thấy chói tai, hắn thấy Phó Nhiễm rất ít khi nổi giận. Nhưng tính tình của cô, dường như mỗi lần đều như hướng tới hắn phát tiết.
"Anh lại sai nữa rồi."
Phó Nhiễm nhếch khóe miệng, không rõ là còn tủi thân nữa hay không.
"Biết sai rồi nhưng mỗi lần quay về lại không biết sửa."
"Bảo tài xế lái nhanh một chút, anh nhớ em lắm."
Phó Nhiễm giơ tay lên lau khóe mắt, tức giận nói.
"Sao anh không tự nói với anh ta."
"Anh nói hắn không nghe thấy.
Giọng nói Minh Thành Hữu đan xem chút tạp âm, cuối cùng Phó Nhiễm cũng bình tĩnh trở lại. Cô quay mặt ra cửa sổ xe.
"Bây giờ anh ở đâu?"
"Ở một nơi không tệ, em mau tới đây."
Giọng điệu Phó Nhiễm mềm xuống.
"Bánh xe lại không đặt ở trên đùi em."
"Nghĩ không muốn gặp anh?"
"Đây là lỗi của anh, để xem gặp mặt em sẽ xử lí anh thế nào."
Trong lời nói Minh Thành Hữu chứa ý cười.
"Anh biết rõ đây là lỗi của anh, tùy em trừng phạt."
Xe chạy thẳng đưa Phó Nhiễm đến bến tàu, ngồi lên du thuyền, ước chừng hai giờ sau mới cập bến.
Cô nóng vội sốt ruột, thật may không cảm thấy choáng váng, người phụ nữ đi cùng ra khỏi du thuyền.
Lúc này Phó Nhiễm mới phát hiện ra nơi này hẳn là một hòn đảo nhỏ, cây cối um tùm, gió nhẹ lướt qua mặt biển mang tới mùi tanh mặn làm tinh thần người ta phấn chấn. Cô gái kia đỡ Phó Nhiễm, để cho cô bước đi.
Đợi đứng vững, Phó Nhiễm thuận miệng hỏi.
"Này, đảo này có tên không?"
"Đảo Hữu Nhiễm."
"À?"
gười phụ nữ đối mặt với bộ mặt khó có thể tin của Phó Nhiễm liền lên tiếng hừ lạnh.
"Chuyện này có gì mà phải gạt cô?"
"Ý tôi không phải vậy."
Trên đảo không hề hoang tàn vắng vẻ giống như trong tưởng tượng của Phó Nhiễm, thật ra lại giống như một thành thị bé nhỏ, yên bình mà an tĩnh, ba lần thay đổi xe, các cô vừa đi vừa ngắm cảnh đi thẳng lên phía trước, đường xa đổ nhựa đường, quán cà phê, khách sạn quán bar, cái gì cần cũng có.
"Đây là nơi lúc trước Tam Thiếu mua, hiện tại phát triển thành nơi thắng cảnh du lịch, đặc biệt là vào Chủ nhật và ngày nghỉ có không ít người tới ngh dưỡng. Tự giúp mình giải trí, cùng bạn ra biển đều là chọn lựa không tồi."
Người phụ nữ đưa ngón tay chỉ toà kiến trúc cao vút cách đó hơn trăm mét.
"Đó là giáo đường, cũng có người tới chụp ảnh cưới, thậm chí còn cử hành hôn lễ ở đây."
Phó Nhiễm cẩn thận lắng nghe, hai bên hàng rào có trồng dàn hoa nhỏ, chiếc xe du lịch dừng ở trước một biệt thự, người phụ nữ mời Phó Nhiễm xuống xe.
"Tam Thiếu ở bên trong, cô vào đi."
Phó Nhiễm nhìn cánh cửa chính bị khóa chặt.
"Nhưng tôi phải vào thế nào?"
Người phụ nữ xòe hai tay ra, lên xe du lịch rời đi.
Phó Nhiễm đứng ở cửa, lấy di động ra gọi cho Minh Thành Hữu, nhưng vẫn không ai nghe máy.
Cô ở ngoài cửa sắt nhìn quanh một lát, tầm mắt chú ý tới hộp thư, dường như trong hộp thư có vật gì bay bay theo gió trong đó. Cô đến gần nhìn kỹ, hóa ra là một tờ giấy dán.
Phía trên là dòng chữ màu đen được viết lên nhìn vô cùng mạnh mẽ có lực: Nếu muốn vào cửa, đứng ở trước cửa kêu bốn chữ Phó Nhiễm là người ngu.
Phì..
Phó Nhiễm liền kéo tờ giấy hướng dẫn ra, nghe được tiếng leng keng, một chiếc chìa khóa lăn xuống bên chân cô.
Phó NHiễm nhặt lên đi về phía cửa chính, mở ra đi vào.
Một mảnh sân cỏ rộng rãi ngay trước mắt, tràn đầy màu xanh, như bừng lên hơi thở tràn đầy sức sống. Phó Nhiễm men theo lối nhỏ ở chính giữa đi tới cửa chính biệt thự, cánh cửa gỗ nặng nề bị đóng chặt, cô đưa tay sờ bên má, mồ hôi rịn ra chóp mũi.
"Minh Thành Hữu! Nếu anh không ra em sẽ đi!"
Cô ngẩng đầu lên lầu hét lên một câu.
Dường như còn có thể nghe được tiếng vang, cô đứng chần chừ tại chỗ, định bước đi, nghĩ đến Minh Thành Hữu nhất định là đang ở nơi nào đó mà cô không biết, chăm chú nhìn vào nhất cử nhất động của mình.
"Anh thật là nhàm chán, em đi thật đấy."
Cô xoay người rời đi, nhưng cũng chỉ ba bước, rốt cuộc là trong lòng có ràng buộc, lại vội vàng muốn gặp mặt. Phó Nhiễm không thể không dậm chân một cái rồi lại đi tới trước cửa.
Đứng bên cạnh trụ cột La Mã lại phát hiện thêm một tờ giấy dán, vẫn viết như tờ giấy trước: Nếu muốn vào cửa, đứng ở trước kêu ba tiếng yêu.
"Minh Thành Hữu, em thấy anh đúng là trây lì ngứa ngáy."
Phó Nhiễm khom lưng tìm một vòng, bàn tay vạch một cành lá ra, thấy chiếc chìa khóa giắt trên nhánh cây. Cô cầm lên, tới mở cửa chính đi vào. Ở trước cửa, một đôi dép kiểu dáng của phụ nữ có hình con ngựa được đặt gọn gàng. Trong lòng Phó Nhiễm nóng lên, thay xong dép liền tiến vào phòng khách.
Trên cầu thang có dán giấy hướng dẫn, ý bảo cô lên lầu.
Phó Nhiễm đi theo vòng tròn cầu thang lên trên, một bên vách tường treo mấy bức tranh của danh họa thế giới. Cô càng bước đi càng cảm giác vui sướng, đi qua hành lang, sàn nhà bằng gỗ màu đỏ sậm càng làm chiếc bóng kéo dài. Phó Nhiễm đi qua một cửa phòng lớn, ở khúc quanh thấy có tờ giấy hướng dẫn được dán trên cửa.
Phó Nhiễm lấy tay gõ cửa.
"Thành Hữu."
Bên trong không thấy có động tĩnh, Phó Nhiễm nhìn nội dung trên tờ giấy dán, sắc mặt khẽ chuyển hồng.
"Anh không mở cửa em sẽ đi thật đấy."
Cô xoay người đi, tính để cho hắn tự chơi một mình.
Sau lưng truyền đến một tiếng động rất nhỏ, cánh tay cô bị một sức lực khác níu lại. Phó Nhiễm còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị kéo mạnh vào gian phòng, bước chân cô lảo đảo, đôi tay người đàn ông đè lấy vai Phó Nhiễm đẩy cô làm lưng cô áp lên mặt tường. Ánh mắt Phó Nhiễm chợt loé sáng, còn chưa nhìn thấy rõ đường nét trên khuôn mặt người đàn ông, môi đã bị bao phủ. Hắn giữ chặt tay Phó Nhiễm nắm chặt mười ngón tay của cô.
Phó Nhiễm muốn hất hắn ra, hắn càng nắm chặt hơn, đốt ngón tay giống như bị hắn bẻ gảy.
Phó Nhiễm trợn to hai mắt nhìn gương mặt gần trong gang tấc này, Minh Thành Hữu gần như tước đoạt toàn bộ hô hấp của cô, đầu lưỡi hắn ra khỏi miệng cô, đôi môi mỏng khẽ hôn từng cái lên khóe miệng Phó Nhiễm.
Ngón tay giật tờ giấy dán trên cửa ra đưa đến trước mắt Phó Nhiễm.
"Để em gọi hai tiếng chồng yêu khó
Phó Nhiễm thở hổn hển nói không ra lời, đợi hô hấp đều đặn lại, cô đưa tay giật lấy tờ giấy trong tay Minh Thành Hữu.
Ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn, Minh Thành Hữu bị cô nhìn vậy trong lòng liền thấy hơi sợ hãi. Đang chuẩn bị định mở miệng, lại bị Phó Nhiễm đấm mấy cái vào ngực.
Sắc mặt hắn khẽ thay đổi, một tay chống vách tường còn tay kia đành phải buông ra.
Phó Nhiễm ngăn nước mắt, bàn tay nắm chặt thành quyền đứng trước mặt hắn, bộ dáng như hận không thể ăn sống nuốt tươi hắn được.
Minh Thành Hữu nở nụ cười khổ, đứng thẳng người lên.
"Anh biết ngay là em sẽ tức giận."
Phó Nhiễm nhìn xung quanh bốn phía, cuối cùng ánh mắt lại trở về trên gương mặt Thành Hữu.
"20 ngày này anh đều ở trên đảo?"
"Không phải."
Minh Thành Hữu đi tới kéo tay cô.
"Công ty ở nước ngoài xảy ra chút việc, lúc anh đi sang xử lý gặp phải chút phiền toái. Không gọi đi cũng không nhận điện thoại gọi tới, sau khi về nước anh liền lập tức tìm em rồi."
Vẻ mặt Phó Nhiễm đầy do dự.
"Có phải anh có chuyện gạt em không?"
"Anh nào dám! "
Minh Thành Hữu khẽ xoa ngực.
"Em dùng sức nặng quá, ngực anh bị em đấm như muốn vỡ ra."
"Ở đâu mà ngay cả tín hiệu cũng không có?"
Minh Thành Hữu thấy tính khí cố chấp của cô lại nổi lên, hắn đóng kỹ cửa phòng lại rồi tới dắt tay Phó Nhiễm.
"Chẳng qua là trên đời này có nơi em chưa từng đi qua mà thôi, nhưng cũng không có nghĩa là không tồn tại."
Hắn đi tới bên giường, cầm một cái gối mềm lên đưa cho Phó Nhiễm.
Phó Nhiễm tiện tay nhận lấy.
Minh Thành Hữu thấy cô bất động, lại cầm tay cô, hướng mặt cô tới gần.
Phó Nhiễm lạnh mặt nói.
"Anh định làm gì?"
"Không phải nói gặp mặt sẽ xử lí anh sao?"
Minh Thành Hữu cúi đầu xuống, Phó Nhiễm buồn cười, ném chiếc gối trong tay lên trên đầu giường.
"Nhưng em cũng không hung dữ như vậy."
Minh Thành Hữu nhân thể ôm Phó Nhiễm, chống cằm lên trên cổ cô.
"Rốt cuộc là không bỏ được ."
"Thật là sẽ dán vàng lên mặt mình."
Nụ cười trầm thấp của Minh Thành Hữu truyền vào trong tai Phó Nhiễm.
"Nói thật, có nhớ anh hay không?"
Phó Nhiễm đẩy hắn hai tay hắn ôm trước bụng ra. Cô xoay người đối diện Minh Thành Hữu, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
"Anh thì sao?"
Hắn gật đầu.
"Anh muốn."
"Nếu biết nghĩ, anh nên biết hai mươi ngày hoàn toàn không có tin tức em sẽ lo lắng. Nhưng anh vẫn không có một chút tin tức như trước, Minh Thành Hữu, rất nhiều người thiếu chút nữa phát điên lên anh có biết không?"
Hắn kéo tay Phó Nhiễm qua, muốn ôm cô vào trong ngực.
Phó Nhiễm hất động tác của hắn ra.
"Từ hôm nay trở đi, sáng sớm và buổi tối anh phải gọi điện thoại cho em."
"Bình thường anh cũng có làm vậy."
Minh Thành Hữu cãi lại.
"Đều không giống nhau, anh phải báo cáo mọi thứ cho em."
Phó Nhiễm suy nghĩ một chút, lại bổ sung thêm.
"Em muốn quy định thời gian cho anh."
Trong mắt Minh Thành Hữu khó nén ý cười.
"Phó Nhiễm, anh thật sự thua trong tay của em rồi."
Cô đột nhiên giơ tay lên, Minh Thành Hữu cho là cô còn chưa hả giận, nghĩ cũng là lỗi của hắn. Những ngày qua rõ ràng có thể thấy Phó Nhiễm tiều tụy rất nhiều, hắn cho là cô sẽ đánh sẽ mắng mình, không ngờ phó Nhiễm chỉ nhéo rất nhẹ lên mặt hắn. "Nhớ rồi sao?"
"Nh
"Nếu ngày nào đó anh lại không báo cáo cho em biết, có phải anh lại muốn mất tích nữa hay không?"
Phó Nhiễm ngẩng đầu, trán mày ngài, trong mắt có tia sáng phát ra. Vốn là có thể tùy tiện tìm lời nào đó để ứng phó, nhưng Minh Thành Hữu lại hoàn toàn không mở miệng được, hắn kéo cánh tay Phó Nhiễm ôm cô vào trong ngực.
Bàn tay không ngừng vuốt ve ở sau đầu cô, môi mỏng mím chặt không nói ra bất kỳ lời hứa hẹn nào. Đôi tay Phó Nhiễm ôm chặt sau lưng Minh Thành Hữu, suy nghĩ một chút lại thấy thật sự không thể hết giận như thế được, hai ngón tay nhéo hắn một cái.
Minh Thành Hữu đau điếng, nhưng vẫn nhịn xuống.
"Ăn cơm rồi sao?"
Phó Nhiễm lắc đầu.
"Em mới ra khỏi phòng làm việc liền bị đưa tới nơi này."
Minh Thành Hữu lui người ra, sắc mặt rất khó nhìn.
"Trong xe không phải có đồ ăn sao? Em tiết kiệm tiền cho ai đây?"
Phó Nhiễm hạ tầm mắt xuống.
"Em còn có tâm tư để ăn cái gì sao?"
Minh Thành Hữu kéo tay cô xoay người xuống lầu.
"Cách đây không xa có tiệm ăn gì đó, nhất định em sẽ thích."
Phó Nhiễm nhìn hắn đi về hướng gara xe.
"Đi tới đi, còn phải lái xe sao?"
Minh Thành Hữu d chiếc xe đạp hai người ra, nét mặt Phó Nhiễm lộ vẻ ngạc nhiên.
" Anh còn có thể đi xe đạp hả?"
"Trước kia lúc đi học thỉnh thoảng có đi."
Minh Thành Hữu dắt Phó Nhiễm ra khỏi biệt thự.
"Em có thể đi không?"
"Đương nhiên có thể."
Phó Nhiễm liền leo lên xe đạp.
"Trước kia đi học em phải dựa vào nó để tiết kiệm tiền xe buýt."
Dọc đường là những khu biệt thự bên trong, Phó Nhiễm cột tóc lên thành đuôi ngựa. Cô đạp theo nhịp cùng Minh Thành Hữu đạp đi về phía trước.
"Không phải nói đảo này là anh mua sao? Sao còn xây nhiều biệt thự như vậy?"
"Rất nhiều người tới đây nghỉ phép không thích ở khách sạn, nên liền đem cả tòa biệt thự cho thuê ."
Thỉnh thoảng có xe du lịch đi qua, nơi này không thể sầm uất so với phố xá, nhịp điệu cuộc sống giống như là cố ý thả chậm lại. Phó Nhiễm buông tay ra, hai tay duỗi thẳng sau đó nhắm mắt lại, chim hót hoa thơm, cảnh sắc như tranh vẽ, là nói đến loại cảm giác này chứ?
Giọng nói Minh Thành Hữu truyền vào trong tai cô.
"Coi chừng té ngã."
"Sợ cái gì ?"
Phó Nhiễm ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn về bầu trời xanh biếc không gợn chút tỳ vế
"Không phải có anh ở phía trước dẫn em đi sao?"
Minh Thành Hữu đưa Phó Nhiễm tới quán ăn không lớn lắm, có nhà hàng kiểu Ý cùng khách sạn hạng sang ở một con phố khác. Bà chủ thân thiết giống như chào hỏi Minh Thành Hữu, ý bảo bọn họ đi vào ngồi.
Minh Thành Hữu dựng xe đạp lại.
"Chúng tôi ngồi bên ngoài."
Ngẩng đầu nhìn lại, Phó Nhiễm đã chiếm chỗ ngồi bên ngoài từ lúc nào, hắn cười đi tới.
"Cho dĩa mì xào."
Minh Thành Hữu cầm chén nhỏ, vào trong tiệm lấy chén canh cho Phó Nhiễm.
"Em ăn lót bụng trước, buổi tối chúng ta ở trong sân nướng đồ ăn."
"Nướng?"
Phó Nhiễm cầm đôi đũa trong tay gõ vào nhau một cái.
"Buổi tối ở lại đây sao?"
Minh Thành Hữu nhìn vào đáy mắt cô.
"Lại có tư tưởng dâm đãng đi? Chưa nói là cho em ngủ cùng anh."
Phó Nhiễm cầm chiếc đũa lên gõ trên đầu hắn một cai
"Con mắt nào của anh nhìn thấy trong lòng em có ý tưởng này?"
Minh Thành Hữu chỉ về mình.
"Hai con mắt này đều thấy được."
Bà chủ tự mình bưng dĩa mì xào lên bàn.
"Tam Thiếu, vị này là Tam thiếu phu nhân sao?"
Phó Nhiễm mỉm cười lên tiếng chào hỏi.
"Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường."
Bà chủ ở bên nói mấy câu với bọn họ liền vội vàng đi đón khách khác, Minh Thành Hữu nghiêm túc nói.
"Anh nhớ được một câu nói của Tống Chức miêu tả em, rất chính xác."
Phó Nhiễm đói đến mức "ngực dán sau bụng", cô gắp một miếng mì xào đưa vào trong miệng, giọng nói mơ hồ không rõ.
"Cái gì?"
"Cô ấy nói tính em rất khó chịu."
Phó Nhiễm thiếu chút nữa bị nghẹn, thật vất vả mới nuốt sợi mì xuống cổ. Cô ngẩng đầu lên mắt trừng hắn.
"Anh mới không ổn định."
Minh Thành Hữu bưng canh lên đưa đến bên tay Phó Nhiễm.
"Uống nếm thử chút mùi vị, đây là bí kíp gia truyền của bà chủ đấy."
"Làm sao anh nghĩ tới sẽ mua đảo này?"
Minh Thành Hữu biết cửa tiệm này từ lúc mới bắt đầu tạo dựng.
"Đầu tiên là coi trọng mảnh đất trống này, nghĩ xây biệt thự hạng sang, sau khi xem xét lại rất thích vẻ an tĩnh của nơi này, liền sinh ra ý tưởng tạo làng du lịch, không phải có câu nói thật tốt sao? Mặ hướng ra biển rộng, xuân về hoa nở."
"Sau này chờ khi chúng ta già rồi, trở về nơi này ẩn cư chứ?"
Minh Thành Hữu nhếch một chân lên, dựa người vào thành ghế mây.
"Nếu như đợi được đến ngày đó. . . . . . Phó Nhiễm, em biết hòn đảo này tên gọi là gì sao?"
Phó Nhiễm vừa lấp cho đầy bao tử, vừa giả bộ ngu ngốc.
"Không biết."
Minh Thành Hữu đưa ánh mắt đi ra thật xa, tựa như đang suy nghĩ gì điều gì đó, lời nói rõ ràng đến khóe miệng, hắn thu hồi thần sắc, vẻ ảm đạm lướt qua ánh mắt.
"Còn muốn ăn gì khác không?"
Phó Nhiễm thấy hắn nói không rõ ràng, cô giống như lơ đãng hỏi ngược lại.
"Hòn đảo này còn có tên sao?"
Ngón tay hắn khẽ gõ lên mép bàn.
"Thôi, về sau em sẽ biết ."
Phó Nhiễm ngắm nhìn Minh Thành Hữu, cuối cùng cũng không nói gì nữa, cúi đầu ăn.
Rời khỏi quán nhỏ, Minh Thành Hữu lại đưa cô đi dạo vòng chung quanh, chiếc xe đạp hai người dừng ở trước một tòa nhà, trên vách tường cùng hàng rào bị cây dây leo màu xanh lá cây bao phủ không thấy rõ màu gốc, chỉ để lại duy nhất một cánh cửa.
Minh Thành Hữu nắm tay Phó Nhiễm, tiện tay đẩy cành lá đang đong đưa theo gió, sau khi tiến vào Phó Nhiễm nghe thấy âm nhạc êm dịu như đưa vào trong tai.
"Đây là chỗ nào
Đến bên trong mới phát hiện, hóa ra là hiệu sách.
Minh Thành Hữu đưa cô tới trước kệ sách, ngoại trừ nhân viên trong tiệm ra, thấy rất ít khách hàng.
Phó Nhiễm tiện tay rút quyển sách trên giá sách xuống.
"Ở chỗ này còn mở tiệm sách, không sợ lỗ vốn sao?"
"Ta cũng vậy không có chỉ vào nó kiếm tiền."
Minh Thành Hữu đi tới bên cửa sổ, kéo tấm mành trúc ra. Phó Nhiễm cầm quyển sách đi tới.
"Tiệm sách là do anh mở?"
"Trên đảo này có một nửa đều là do anh mở."
Minh Thành Hữu đi tới dặn dò nhân viên phục vụ.
"Hai chén cà phê, phải có ngay."
Phó Nhiễm đưa tay chống cằm dưới lên, thích ý nhìn tấm mành khép hờ.
"Thật là thoải mái."
"Tiệm sách mở là vì em, chờ sau này, lúc em muốn đến trên đảo này sống, liền dựa vào nó để nuôi sống em đi."
Phó Nhiễm nói câu cười giỡn.
"Không phải là còn có anh nữa sao?"
Minh Thành Hữu liếc nhìn cô nhận lấy sách trong tay.
"Phó Nhiễm, ngày mai chúng ta sẽ phải đi về."
"Ừ."
Phó Nhiễm khẽ đáp một tiếng.
"Mẹ anh cùng người của công ty cũng sẽ lo lắng."
Minh Thành Hữu ngồi vào trong chiếc xích đu bằng mây tre, Phó Nhiễm cầm quyển sách tiện tay lật xem, hắn nằm nghiêng người, cảnh vật nơi này vô cùng thoải mái, rất dễ dàng làm người ta chìm vào trong đó, Minh Thành Hữu nhẹ nhàng lắc lư chân, ánh mắt nhìn bóng dáng kia cũng bắt đầu thấy mông lung.
Giống như là cách xa cũng sẽ nhìn đến nhau, Phó Nhiễm nâng tầm mắt lên lần nữa thì phát hiện ra Minh Thành Hữu dựa vào ghế dây mây ngủ thiếp đi.
Sau giữa trưa, ánh mặt trời ấm áp thoải mái, khí hậu như vậy, dẫn theo một chút lười biếng, một chút chiếu vào gương mặt đẹp tinh tế của người đàn ông.
Phó Nhiễm gấp quyển sách lại, cà phê bên tay đã lạnh trở lại.
Cô đi tới, khom lưng đẩy Minh Thành Hữu một cái.
"Tỉnh đi."
Minh Thành Hữu mắt nhắm mắt mở ra, níu lại bàn tay Phó Nhiễm, ánh mắt lại ngó ra ngoài cửa sổ, phát hiện mặt trời đã sớm khuất dạng.
Lúc hắn đứng dậy không nhớ là nằm bên trong ghế, thân thể lảo đảo, Phó Nhiễm khoác cánh tay của hắn kéo hắn lại, Minh Thành Hữu đưa tay chống vào mép bàn.
"Mấy giờ rồi?"
"Tới 5 giờ rồi."
Hắn cầm đến một nửa sách Phó Nhiễm đang xem.
"Mang về xem
"Không được."
Minh Thành Hữu đưa tay ôm bả vai cô.
"Cả anh cũng đều là của em, huống chi là một quyển sách."
Hai người ra khỏi tiệm sách, ai cũng im lặng không mở miệng nói muốn đạp xe đạp nữa, Phó Nhiễm dựa đầu vào bả vai Minh Thành Hữu đi về phía trước, nửa vùng trời phía tây có ánh nắng chiều đẹp lạ thường, khu kiến trúc thiếu sức sống giống như bị nhuộm sắc, hai bóng dáng đan xen ôm chặt lấy nhau, kéo dài tới nơi xa.
Chưa bao giờ Phó Nhiễm cảm thấy tâm tình yên tĩnh như lúc này, cô ôm sách ở trước ngực, tay kia không khỏi đưa tới cầm tay Minh Thành Hữu.
"Ở chỗ này có thể nhìn thấy mặt trời mọc chứ?"
"Dĩ nhiên là có thể."
Minh Thành Hữu cầm tay cô đáp lại.
"Ngày mai anh cùng em xem."
Những người đi qua đều là những người từ phố xá sầm uất đến tìm nơi yên tĩnh, có người mặc quần áo thể thao đang chạy bộ, cảnh quan thiên nhiên hiển nhiên là tốt hơn so với phòng tập thể thao, bọn họ cười rồi chào hỏi cùng Minh Thành Hữu và Phó Nhiễm, cô đặt sách vào trong giỏ xe đạp, kéo cánh tay Minh Thành Hữu tiếp tục đi về phía trước.
Sắp đi gần tới cửa, Minh Thành Hữu để Phó Nhiễm đi mở cửa trước.
"Anh gọi điện thoại cho Huống Tử trước."
"Được."
Minh Thành Hữu đem xe đạp dựng sát vào bên tường, cầm điện thoại
Điện thoại mới tiếp thông, giọng nói của Huống Tử phát ra không ngừng.
"Mẹ nó, cậu đi đâu bỏ lại cái cục diện rối rắm như vậy? Cậu còn biết gọi điện thoại, này, không phải là cậu đã xảy ra chuyện gì chứ?"
Minh Thành Hữu đợi hắn phát tiết xong, lúc này mới lên tiếng.
"Tớ không chết, gấp cái… Có việc gấp ra nước ngoài một chuyến, giờ không phải là gọi điện thoại cho cậu trước tiên rồi sao?"
Hai người nói chuyện điện thoại, Minh Thành Hữu thấy Phó Nhiễm ngoắc ngoắc hắn.
"Thành Hữu, em đẩy xe vào trước nhé!"
"Cậu ở một chỗ cùng với ai?" Huống Tử hỏi.
Minh Thành Hữu ý bảo Phó Nhiễm đi vào trước.
"Chuyện của công ty cậu giúp tớ giải quyết, ngày mai tớ sẽ trở về."
"Thành Hữu... "
Chỉ có lúc thật đặc biệt nghiêm túc Huống Tử mới gọi thẳng tên hắn.
"Cậu định mặc kệ Ứng Nhuỵ sống ở nước ngoài thế nào sao? Hai ngày trước cô ấy gọi tìm tớ vay tiền, theo khả năng thì không phải cậu không lo nổi cuộc sống của cô ấy. Cậu lại đang có ý định gì, cũng đừng có quên hai năm trước. . . . . ."
Minh Thành Hữu chẳng hề để ý nói.
"Cô ấy luôn miệng nói muốn ở chung một chỗ với tớ không phải là vì tiền. Tớ muốn thử một chút mà thôi, yên tâm, cô ấy cũng không ngốc, không phải gọi điện thoại cho cậu
Thật ra thì, hắn chỉ là muốn cảnh cáo cô một chút mà thôi.
/220
|