Chợt hô hấp bị tước đoạt, Vưu Ứng Nhụy hoàn toàn không có biết rõ là đang xảy ra chuyện gì, cô sợ hãi đưa ra hai tay, muốn giãy giụa theo bản năng, ngực phập phồng kịch liệt, sau đó có cảm giác một hơi cũng không hít vào được.
Cảm giác hít thở không thông ró ràng làm cô bật tiếng khóc từ trong gối ra bên ngoài, cặp chân bị Minh Thành Hữu ra sức đè xuống, Lý Vận Linh ở dưới lầu nghe được tiếng thét chói tai này cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, nói với tấm hình của Minh Vân Phong.
"Ông mau để cho Thành Hữu tĩnh tâm đi, bây giờ tôi chỉ có thể dựa vào đứa con trai này, hi vọng nó có thể cùng Nhuỵ Nhuỵ nhanh chóng sinh cháu trai để nối dõi tông đường cho Minh gia chúng ta."
"Thành Hữu......"
Càng ngày âm thanh của Vưu Ứng Nhụy càng mơ hồ không rõ, đôi mắt người đàn ông u ám thấy tóc tai cô xốc xếch, giống như một loại rong rêu quấn quanh cổ, có cảm giác hắn lại làm như thế lần nữa, cô rũ hai tay xuống bên người vô lực, nhanh chóng nằm cứng đờ phía dưới giường.
Đúng lúc đó Minh Thành Hữu thu tay lại, đem gối ném vào đầu giường, hắn nghiêng người nằm phịch xuống bên cạnh
Tưởng rằng cái mạng này sẽ ở trong tay Minh Thành Hữu, Vưu Ứng Nhụy có thể hô hấp trở laị, đem hết sức lực bò lên đầu giường, đôi tay cô níu cổ áo, đôi mắt đỏ bừngnghẹn ngào, tóc bị nước mắt dính chặt vào mặt, đôi mắt lộ ra sự hoảng sợ nhìn người đàn ông đang nằm ngửa chằm chằm.
Đôi mắt Minh Thành Hữu nhắm chặt, nơi khóe mắt không hở ra một chút nào.
Vưu Ứng Nhụy ôm chặt đầu gối khóc thảm thiết, nhưng cũng không dám khóc lớn tiếng, đôi mắt Minh Thành Hữu từ từ mở ra, thấy hình ảnh ở dưới ánh đèn mang phong cách Châu Âu từ từ rõ ràng, hắn đưa một tay chống lên nửa người trên, Vưu Ứng Nhụy sợ tới mức run lên, người càng phát hướng đầu giường co lại.
Minh Thành Hữu cong chân trái lên đặt ở mép giường, ánh mắt hắn quay sang hướng Vưu Ứng Nhụy, cô không thể che giấu nỗi sợ hãi trong ánh mắt, Minh Thành Hữu vươn tay trái đặt lên trên đùi cô.
"Không cần!"
Vưu Ứng Nhụy lắc đầu, mới vừa rồi như vậy đã làm cô sợ không ít.
Gương mặt tuấn tú của Minh Thành Hữu có thể nói là vô cùng tuyệt mỹ ở ánh đèn đầu giường bao phủ xuống càng phát ra phát ra vẻ mê hoặc, hắn khẽ nhếch khóe miệng lên thành một vòng cung.
"Ứng Nhụy."
Vưu Ứng Nhụy cắn môi, không che giấu được nghẹn ngào nơi cổ họng.
"Vừa rồi cũng chỉ là anh chỉ đùa với em thôi."
Hắn nghiêng người sang, bàn tay kéo lấy tay cô, lòng bàn tay Vưu Ứng Nhụy lạnh như băng, vừa chạm vào, trong nháy mắt, cánh tay rụt lại về phía sau.
Vưu Ứng Nhụy kịp chạm đến đáy mắt người đàn ông, chỉ là một màu âm u, làm sao cô có thể nhìn thấu ch
"Thành Hữu, anh đừng như vậy, thật sự em rất sợ."
Ngón tay cái Minh Thành Hữu nắm nắm mu bàn tay cô, bộ móng tay được sơn sửa tỉ mỉ là làm từ nước ngoài đồng bộ với bộ lễ phục cùng đồ trang sức, mỗi lần bóp qua một chỗ, mu bàn tay Vưu Ứng Nhụy liền hiện ra một màu trắng bệch, cô không dám mở miệng, căng người lên, chỉ sợ Minh Thành Hữu lại làm tiếp một lần nữa.
"Em đừng sợ."
Minh Thành Hữu ngẩng đầu lên hướng sang Vưu Ứng Nhụy cười yếu ớt.
"Biết tại sao anh làm như vậy không?"
Cô cuộn tay lại, lắc lắc đầu nói."Không biết."
"Mới vừa rồ cũng chỉ là dọa em một chút mà thôi, Ứng Nhụy, em ở lại bên cạnhanh, tất nhiên là anh sẽ đem tất cả những thứ tốt nhất tới cho em, hai năm trước, cũng chỉ có em cùng với anh vượt qua."
Vưu Ứng Nhụy nghe vậy, lo lắng trong lòng từ từ buông lỏng, cô đưa tay trở về cầm tay Minh Thành Hữu.
"Thành Hữu, mới vừa nãy, anh. . . . . ."
Chẳng lẽ, chỉ là cảm giác của cô?
Vẻ hung ác dùng sức như vậy, cô chưa bao giờ thấy qua, thậm chí cô còn có loại ảo giác, hắn thật sự là muốn cho cô chết.
Minh Thành Hữu tràn đầy ý cười, ánh mắt ấm áp, lúc này Vưu Ứng Nhụy mới thật sự tin tưởng là Minh Thành Hữu đùa giỡn với cô, đột nhiên hắn tăng thêm lực nắm tay cô, bàn tay hất ngón tay Vưu Ứng Nhụy ra rất nhanh.
"Thành Hữu, sao vậy?" Cô kinh ngạc, có chút không biết phải làm sao.
"Anh đã nhắc nhở qua em không dưới mười lần, ngoan ngoãn giả ngây ngô, thứ mà em muốn tự nhiên anh cũng sẽ cho em. "
Thần sắc Minh Thành Hữu thay đổi nhìn chăm chú về phía Vưu Ứng Nhụy.
"Nhưng em lại cố tình không nghe, nhất định phải làm ra chút chuyện lanh chanh, ở hôn lễ, hoa cô dâu là em cố ý ném về phía Phó Nhiễm chứ?"
Đề tài xoay chuyển quá nhanh, hoàn toàn không thể làm người ta chống đỡ, sắc mặt Vưu Ứng Nhụy cũng có chút sợ hãi rồi nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên.
"Em không hiểu anh có ý gì, em không nghĩ tới Phó Nhiễm sẽ đến hôn lễ."
Ánh mắt Minh Thành Hữu nhìn chăm chú làm cô sợ hãi.
"Vương Nhứ Đình đã sớm nói trước với em là muốn có hoa cô dâu trong tay em, em lại cố hết sức ném ra ngoài, cho ai nhìn đây?"
Khóe miệng Vưu Ứng Nhụy hơi nhếch lên.
"Thành Hữu, anh không tin em?"
Minh Thành Hữu trong mắt ấm chuyển sang lạnh rõ ràng, hắn vọt đứng dậy, đứng khuất bóng, nửa người bị che hết.
"Em động não nghĩ đi, Phó Nhiễm xuất hiện ở hôn lễ cũng không phải là chuyện lạ, em lại làm náo loạn một phen, làm toàn bộ ký giả kéo tới. Chuyện này vốn bình thường, huống chi náo loạn không phải là ở hôn lễ của em? Xem chừng mấy ngày này tin tức lại lặp lại, không phải là xào xáo lại, ngay cả tôi cũng bị kéo vào. Nếu không phải là chúng ta mới kết hôn, mẹ anh nhất định sẽ không buông tha cho em."
Lúc ấy Vưu Ứng Nhụy thấy Phó Nhiễm rời đi, làm sao lại nghĩ được nhiều như vậy?
Nhưng việc đã đến nước này, đâm lao thì phải theo lao, cô mím chặt môi không nói lời nào, Minh Thành Hữu cũng không còn ép cô thừa nhận, hắn xoay người, đối diện
"Em phải tin tưởng lời nói của anh, nếu em có tâm địa gì khác, anh khẳng định sẽ không để yên cho em ."
Vưu Ứng Nhụy nghĩ đến tờ kết quả bị cô hủy đi kia, cô cũng cho là chuyện có thể chấm dứt như vậy, cô hoàn toàn có thể đẩy Phó Nhiễm ra khỏi cuộc đời của cô, nhưng số mệnh lại cố tình trêu đùa với cô, nếu thật sự là có đứa bé chen ngang, vấn đề này cô làm sao có thể an tâm đây?
Hắn cũng cho cô sao?
Vưu Ứng Nhụy nở nụ cười còn khó coi hơn là so với khóc, cái gì là thứ hắn sẽ cho, người của hắn, hay là trái tim hắn?
Minh Thành Hữu đi tới ban công, bầu trời bị những tia chớp chiếu sáng như ban ngày, hắn nghe thấy dưới lầu truyền đến giọng nói.
"Phu nhân, trời mưa lớn như vậy chúng ta mau vào thôi."
Tiêu quản gia giữ cái ô, che cho Lý Vận Linh khỏi bị nước bắn vào, Lý Vận Linh còn chưa thay y phục trên người, chiếc búi tóc tinh xảo không động, tóc ủi dính vòng sau ót,
"Tiêu quản gia, tôi hôm nay vẫn nghĩ đến một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Vân Phong khi còn sống thương yêu Thành Hữu nhất, ngày đó Phó Nhiệm cùng Thành Hữu chỉ là đính hôn, ông ấy không thể thấy Thành Hữu kết hôn, nhất đi sẽ cảm thấy tiếc nuối".
Lý Vận Linh ngẩng đầu nên nhìn bầu trời, nước mưa giống như chuỗi ngọc bị đứt rơi xuống, trên mặt bà đều ướt hết, Tiêu quản gia đưa tay muốn lau cho bà. Ly Vận Linh nhận lấy khăn tay, ánh mắt vẫn nhìn lên bầu trời như cũ.
Minh Thành Hữu chống hai tay vào lan can, động tác của hai mẹ con gần như giống nhau, Lý Vận Linh cũng không biết Minh Thành Hữu còn chưa ngủ.
"Phu nhân, lão gia ở trên trời nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy vui mừng."
Lý Vận Linh có chút đăm chiêu. "Haizz, ta vẫn không an tâm về Thành Hữu."
Tiêu quản gia ở bên cạnh cười khuyên bảo.
"Làm cha mẹ đều là như vậy, trái tim phải lo lắng đến già đấy."
Hai người đối thoại, một chữ cũng không rơi vào trong tai Minh Thành Hữu, hắn đứng im dựa người vào trước lan can, mặc cho mưa gió đánh tới, gương mặt tuấn tú lạnh nhạt, mu bàn tay nắm chặt nổi lên gân xanh.
Tần Mộ Mộ đi trong mưa đưa Phó Nhiễm tới chỗ để xe, cô cầm cái ô từ chỗ ngồi phía sau xe đưa cho cô.
"Tiểu Nhiễm, trên đường nhớ coi chừng."
"Tớ không sao."
Phó Nhiễm không nhận, xe của cô dừng ở dưới gốc cây, cô đưa tay che lên đỉnh đầu chạy tới, sau đó mở cửa xe ngồi vào, Tần Mộ Mộ cũng không rời đi ngay, cho đến lúc Phó Nhiễm lái xe đi ra ngoài được một đoạn đường, lúc này cô mới quay đầu đi hướng trở về nhà.
Phó Nhiễm nhìn cần gạt nước đung đưa sang trái sang phải, người qua lại trên con đường gần như không phân biệt rõ nam nữ, trận mưa này nổi lên ột hồi lâu, cuối cùng cũng rơi xuống hết.
Ánh mắt cô hướng về chiếc túi xách bị mở ra, lúc này mới nhớ tới trước khi xuống xe cô cầm tờ kết quả của mình, mơ hồ cũng có thể nhớ lại là vò nát vứt trên mặt đất.
Phó Nhiễm cũng không để ở trong lòng, dù sao như vậy chắc không ai sẽ thèm chú ý tới một tờ giấy rách.
Xe duy trì tốc độ chậm rãi trở lại Phó gia, đèn bên trong phòng khách vẫn sáng, Phó Nhiễm ngồi ở bên trong ghế lái, cô lấy gương ra nhìn, thấy hai mắt sưng đỏ, miễn cưỡng phủ thêm một lớp phấn sau đó mới xuống xe.
Phạm Nhàn che dù đang đi tới hướng nhà để xe, Phó Nhiễm thấy trong lòng bỗng ấm áp. "Mẹ."
"Tiểu Nhiễm, vừa lúc mẹ lại gặp con đi xe vào."
Phạm Nhàn nhận lấy túi xách trong tay cô, không hề đề cập tới chuyện cô tới nơi kia hôm nay.
"Cơm ăn rồi sao?"
"Con ăn ở nhà Tống Chức rồi."
Thật ra thì Phó Nhiễm không cần nhìn cũng có thể đoán được, hôm nay tin tức trang đầu tất nhiên là chuyện cô ‘ đại náo ’ hôn lễ của Minh Thành Hữu, Phó Nhiễm cùng Phó Tụng Đình cũng không thể là đến bây giờ vẫn còn chưa biết.
Đứng ở cửa trước thay xong dép đi vào, Phạm Nhàn đi theo Phó Nhiễm đi tới lầu hai, pha nước tắm giúp cô.
"Mới đi mưa về, mau tắm rồi đi ngủ."
Phạm Nhàn tìm bộ áo ngủ đi ra ngoài, Phó Nhiễm ngồi ở mép giường lười biếng không muốn cử động.
"Mẹ, cám ơn mẹ."
Phạm Nhàn đem áo ngủ thả vào trong tay Phó Nhiễm, bà vỗ vỗ bả vai Phó Nhiễm.
"Đi đi."
Biết trong lòng cô không dễ chịu, Phạm Nhàn cũng không nán lại nữa, lúc đi ra ngoài còn khép lại cửa phòng cho cô.
Phó Nhiễm tắm xong đi tới bên cửa sổ, nước mưa gột rửa làm thủy tinh trong suốt, dòng nước ào ào chảy xuống, quanh co mà kéo dài. Cô duỗi ngón tay ra vung vẩy, đột nhiên một tia chớp đem bầu trời phân cắt thành hai mảnh, kèm theo tiếng rung chẫn dữ dội, giống như thủy tinh sẽ bị xuống.
Gương mặt Phó Nhiễm tái nhợt càng lộ thêm vẻ yếu đuối.
Cô buông hai tay xuôi ở bên người, xoay người kéo hết rèm cửa sổ trong phòng lên, nhưng tiếng sấm sét vang dội kèm theo những tia chớp, trong phòng ngủ vẫn sáng như ban ngày nhiều lần liền.
Phó Nhiễm ôm chặt đầu gối ngồi ở trên giường, gò má gối lên đầu gối không phân biệt được vui buồn, bên trong gian phòng yên lặng như vậy, thỉnh thoảng lại kèm theo tiếng nổ kinh thiên động địa, nhưng trong lòng Phó Nhiễm trống rỗng, cô cảm thấy vô cùng yên tĩnh.
Sau khi về nhà, cô không còn khóc nữa, từ lúc chạy trối chết ở nơi tổ chức hôn lễ của Minh Thành Hữu, trong nháy mắt, ngược lại cô có cảm giác đau đớn rõ ràng, trong nháy mắt, rất đau, như lột da gọt xương vậy, nhưng bây giờ thật sự lại phai nhạt.
Phó Nhiễm cong người lên, động tác này làm bụng truyền đến cảm giác khó chịu, đột nhiên cô nhớ tới, trong cơ thể cô còn có một sinh mạng mới đang hình thành.
Đứa bé xuất hiện hoàn toàn ngoài dự đoán của cô, nhưng Phó Nhiễm biết, cô không thể giữ lại đứa bé này.
Cô là người hiểu rõ hơn ai hết, nếu cô thật sự sinh con, như vậy thân phận của cô liền trở thành người thứ ba, không thể theo thời gian mà bị quên lãng, bởi vì đứa bé được sanh ra, chính là con riêng.
Minh Tranh ở Minh gia bị đối xử lạnh lùng như thế nào, không phải là cô không thấy.
Phó Nhiễm cuộn người lại nằm lui về phía sau, trong đầu bất ngờ nghĩ đến bảo bối của Tống Chức, mở to đôi mắt đen láy thật đáng yêu, nhưng nếu cô sinh đứa bé, sang năm cũng có thể ngày ngày ôm đứa bé như vậy.
Phó Nhiễm đưa ngón tay ra, bảo bối nắm chặt ngón trỏ trong lòng bàn tay vẫn còn rung động. Trong lòng cô rất rối loạn, một thiên sứ giao một sinh mệnh nhỏ cho cô, cô còn chưa kịp cho nó yêu thương cùng che chở, laị phải thừa dịp nó chưa thành hình, thừa dịp nó chưa biết gì mà bỏ nó đi, có phải như vậy là quá tàn nhẫn đối với o bối hay không?
Cô lăn lộn không ngủ được, nhưng nếu sinh nó ra, cô phải đi đâu để tìm cho nó một gia đình hoàn chỉnh?
Nước mắt trong hốc mắt Phó Nhiễm tuôn rơi xuống, vào lúc cô cho là có thể kết thúc, lại bị cưỡng ép lôi trở lại liên lụy cùng Minh Thành Hữu.
Phó Nhiễm áp mặt vào bên trong chăn, sinh mệnh trong bụng giống như là có cảm giác giật giật mấy cái, cô cố gắng kìm nén cảm xúc, lòng bàn tay khẽ xoa ở bụng, lúc này cảm giác khó chịu mới dịu đi một chút.
Hôm sau.
Minh Thành Hữu ra kéo cửa phòng ra ngoài trước, Tiêu quản gia đang đứng ở cửa giật mình.
"Tam, Tam Thiếu?"
"Tiêu quản gia, sáng sớm bà đứng ở đây làm gì?"
Tiêu quản gia đầu óc nhanh chóng xoay chuyển.
"Phu nhân bảo tôi lên lầu gọi cậu xuống ăn sáng."
Sau đó, Vưu Ứng Nhuỵ trang điểm xong cũng đi ra, nhưng vẫn không che dấu được sắc mặt mệt mỏi, thấy Tiêu quản gia nhìn dáo dác, Minh Thành Hữu giễu cợt nói.
"Tiêu quản gia, còn muốn giống như năm đó, vào phòng ôm mền ra sao?"
Tiêu quản gia đỏ mặt.
"Tam Thiếu không phải đâu."
Minh Thành Hữu thuận miệng nói, trí nhớ đã bị bụi phủ mờ laị hiện lên, hắn nhớ rõ Phó Nhiễm trong bộ dạng ngượng ngùng xấu hổ nói câu nói kia.
Thành Hữu nói anh ấých ở trên giường, cho nên...... Cho nên chúng con là làm ở phòng tắm.
Khoé miệng vô thức nâng nên, Tiêu quản gia thật sự chỉ là gọi bọn họ xuống ăn sáng, bị Minh Thành Hữu nói như vậy, càng tỏ ra dáng vẻ như không muốn có người nhận ra chuyện đó.
Ba người lần lượt đi xuống lầu, các món ăn sáng phong phú được đặt trên bàn ăn, Lý Vận Linh đang múc cháo, Vưu Ứng Nhuỵ ngoan ngoãn đi tới nói.
"Con giúp mẹ."
"Ngồi đi."
Lý Vận Linh ý bảo Vưu Ứng Nhuỵ ngồi ở bên cạnh.
Đem miếng bánh mì nướng xong đẩy tới trước mặt Vưu Ứng Nhuỵ, Lý Vận Linh mỉm cười nhìn thần sắc của cô.
"Tối hôm qua ngủ không ngon được chứ? Trông hốc hác như vậy."
Vưu Ứng Nhuỵ lúng túng không biết nên trả lời như thế nào, Minh Thành Hữu nói xen vào.
"Mẹ, tối nay bọn con sẽ trở lại Trung Cảnh Hào Đình."
Lý Vận Linh tức giận, phết mứt hoa quả lên miếng bánh mì.
"Ta biết rõ các người trẻ tuổi muốn có không gian riêng, chê ta ở đây cản trở đúng không?"
"Mẹ."
Giọng nói Vưu Ứng Nhuỵ mang thêm mấy phần nũng nịu.
"Sao có thể chứ, con ước được ở lại bên cạnh mẹ, mỗi ngày còn có nhiều món ngon như vậy."
Lý Vận Linh cầm mu bàn tay Vưu Ứng Nhuỵ vỗ nhẹ nhẹ.
"Đều là lời nói suông, hai đứa mau để cho ta ôm cháu nội mới là chuyện xác đáng, con cùng Thành Hữu cũng trưởng thành rồi, mấy đứa bằng tuổi nó có con đã có thể chạy rồi."
"Mẹ."
Minh Thành Hữu không kiên nhẫn ngắt lời bà.
"Hiện tại con không nghĩ tới chuyện như vậy."
"Thành Hữu, con cũng 27 tuổi rồi."
Lý Vận Linh nghe vậy, cơn tức giận lại bắt đầu bốc lên.
"Việc khác ta có thể mặc cho con làm bậy, duy chỉ có chuyện đứa nhỏ là không được, Minh gia chúng ta chỉ có con là con trai độc nhất, ta không đem hi vọng đặt vào trên người con thì ta còn có thể trông cậy vào người nào chứ?"
Minh Thành Hữu uống hai muỗng cháo, đang muốn ăn bởi vì mấy câu nói của Lý Vận Linh mà hoàn toàn không còn chút hứng thú nào hết.
"Không phải là còn Lão đại và lão Nhị sao? Mẹ muốn bồng cháu thì để bọn họ sinh cho mẹ đi."
Động tác đang cầm cái thìa lên của Vưu Ứng Nhụy dừng lại, ngẩng đầu lên quả nhiên là trông thấy sắc mặt Lý Vận Linh chợt thay đổi, cô vội vàng muốn mở miệng, Lý Vận Linh cũng đã ném đôi đũa trong tay xuống.
"Con cố tình làm ta tức chết có phải không? Minh Vanh là con nuôi còn chưa tính, con kéo Minh Tranh vào làm cái gì? Hắn là đứa con riêng, hắn sau này hắn sẽ hương khói cho ta hay sao?"
"Mẹ. . . . . ."
Vưu Ứng Nhụy thấy Lý Vận Linh giận không ít.
"Không phải là Thành Hữu có ý
"Con chính là ý này."
Minh Thành Hữu không nghe lời Vưu Ứng Nhụy vào trong tai một chút nào.
"Mẹ, con nói thật với mẹ, con không muốn có đứa bé."
Vưu Ứng Nhụy chấn động, làm sao sẽ nghĩ đến Minh Thành Hữu có thể nói ra lời như thế, nét mặt cô đầy kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn thấy Minh Thành Hữu đã đứng dậy.
"Thành Hữu?"
Khóe miệng Lý Vận Linh khẽ run rẩy.
"Con lặp lại lần nữa?"
"Như vậy, nói với các người đi…"
Minh Thành Hữu dùng chân đá văng chiếc ghế ra.
"Con không có khả năng có đứa bé."
Vưu Ứng Nhụy trợn tròn mắt, ánh mắt kịp chạm đến ánh sáng ở đầu chiếc dây lưng của hắn, Minh Thành Hữu không để ý tới sắc mặt Lý Vận Linh đang xanh mét, hất tay rời đi, Vưu Ứng Nhụy đưa đôi tay che mặt khóc thút thít.
Lý Vận Linh đẩy bát đũa ra, không còn muốn ăn nữa.
Tiêu quản gia đứng im tại bên cạnh, Lý Vận Linh trầm giọng quay sang nói với Vưu Ứng Nhụy.
"Khóc có ích lợi gì? Từ trước đến giờ Thành Hữu là người nói một không nói hai, con suy nghĩ một chút làm thế nào buộc lại trái tim của nó đi."
Vưu Ứng Nhụy nghe được tiếng gầm rú của chiếc xe thể thao từ bên ngoài truyền đến, tầm mắt Lý Vận Linh vẫn đặt tại đuôi chiếc xe gào thét đi ra ngoài, bà đau đầu dùng tay đè
"Thật là không để cho người ta bớt lo."
Tiêu quản gia múc chén cháo cho bà lần nữa.
"Con cái cũng có phúc của con cái, phu nhân cũng đừng quá lo lắng."
Lý Vận Linh nghiêng mặt sang nhìn Vưu Ứng Nhụy, lắc đầu một cái, đẩy chén cháo Tiêu quản gia đưa tới ra.
"Ta không muốn ăn, theo ta đi ra vườn thôi."
Hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng khách, để một mình Vưu Ứng Nhụy ở lại trước bàn ăn.
Lúc Phạm Nhàn thức dậy, đi tới gian phòng của Phó Nhiễm theo như thường lệ, đi vào lại thấy chăn của cô gấp gọn gàng đặt ở trong giường, cửa sổ mở ra, sáng sớm ánh mặt trời đầu tiên mang theo mùi thơm ngát của hương vị bùn đất sau cơn mưa lùa vào bên trong nhà, Phạm Nhàn đi vào nhìn xung quanh.
"Tiểu Nhiễm?"
Vào phòng tắm tìm xong ra ngoài, nét mặt Phạm Nhàn không khỏi lo lắng, xoay người kéo cửa phòng ra, sau đó đi xuống lầu.
Má Trần đứng ở bên trong phòng ăn, Phạm Nhàn mặc đồ ngủ đi lên phía trước.
"Má Trần, nhìn thấy tiểu thư sao?"
"Ở trong phòng bếp đấy."
Gánh nặng trong lòng Phạm Nhàn liền được trút bỏ, đi tới trước cửa phòng bếp, quả nhiên là trông thấy Phó Nhiễm đang chuẩn bị bữa ăn sáng, sữa đậu nành mới cùng sữa tươi, còn có bánh bao mới ra lò, cùng với cháo trứng muối thịt nạc trong nồi vừa nấu chín.
Bà đi tới sau lưng
"Tiểu Nhiễm, điểm tâm chuẩn bị xong chưa?"
Phó Nhiễm tóc buộc ở sau gáy, tinh thần có vẻ phấn chấn lên rất nhiều.
"Mẹ, mẹ thay y phục xuống là vừa."
Phạm Nhàn cười đi lên lầu, lúc xuống cùng Phó Tụng Đình quả nhiên là trông thấy điểm tâm đã đặt ở trên bàn, Phó Nhiễm đem cháo bưng cho hai người.
"Tiểu Nhiễm, sao không nhiều ngủ nhiều hơn một chút?"
Giọng nói Phó Tụng Đình nhẹ nhàng.
"Tối hôm qua nghỉ ngơi sớm, hôm nay mở mắt ra có cảm giác tinh thần rất tốt."
Phạm Nhàn vui mừng, mỉm cười nhận lấy chén cháo.
"Ta xem tinh thần con cũng thật tốt."
Phó Nhiễm ngồi ở bên cạnh Phạm Nhàn, Phạm Nhàn lấy ổ bánh bao, phết bơ vào sau đó đưa cho cô, Phó Nhiễm ngửi thấy mùi vị thiếu chút nữa là nôn ra, cô cố nén khó chịu, trong miệng toát ra vị chua.
"Mẹ, con ăn chút cháo là được."
Phạm Nhàn có chút bất ngờ.
"Bình thường không phải là con thích ăn sao?"
"Gần đây khẩu vị không tốt, muốn ăn cháo muối."
Phó Nhiễm nói xong, trong cổ họng khó chịu một hồi, cô che miệng nôn khan.
"Sao
Phạm Nhàn lo lắng đến mức bỏ miếng bánh bao trong tay xuống.
Phó Nhiễm xua tay, cầm lấy cốc sữa tươi bên cạnh lên uống hai ngụm.
"Không có việc gì, đầy hơi trong dạ dày, ngửi phải mùi vị liền thấy khó chịu."
"Vậy chớ nên ăn nhiều dầu mỡ là được rồi."
Nét mặt Phó Tụng Đình ân cần, lấy cái khay bên tay cô ra.
Trong lòng Phạm Nhàn vẫn không khỏi lo lắng, ánh mắt bà lộ ra vẻ do dự, thậm chí có một linh cảm xấu.
"Tiểu Nhiễm."
Bà cầm lấy mu bàn tay Phó Nhiễm.
"Không có sao chứ?"
Phó Nhiễm không khỏi hốt hoảng, nước mắt thiếu chút nữa rơi ra.
"Mẹ, thật sự con không có việc gì."
Tùy ý ăn vài miếng cháo, Phó Nhiễm đi lên lầu thay quần áo xong ra cửa, hôn lễ của Minh Thành Hữu ầm ĩ thành ra như vậy, cô cũng không thể trốn tránh mãi, cô vẫn đi làm như bình thường, hoàn toàn như người kia không quan tâm tới, trừ việc để lại đứa bé trong cơ thể ra, một bước chân cô đã mạnh mẽ bước ra khỏi nơi dối trá mang lại nỗi đau cho cô.
Đến FU, mới đầu Phó Nhiễm còn lo lắng sẽ có ký giả ngăn ở cửa ra vào, cô tiến vào phòng làm việc, nhìn vào máy tính nhưng vẫn là không có cách nào tập trung được, những thứ đồ của Minh Thành Hữu vẫn còn ở trong phòng làm việc của cô, Phó Nhiễm tìm mấy vũ sư, đem bàn cùng mấy món đồ mang vào phòng họp.
Cả ngày sắp trôi qua mà cô hoàn toàn không có tâm tư để làm việc, Phó Nhiễm nằm ở trên ghế sofa một lúc, thì có chút nghẹt mũi, vô thức đi ra khỏi phòng làm việc chuẩn bị về nhà, không nghĩ là sẽ gặp Minh Tranh ở dưới lầu.
Tất cả lại giống như trở về hơn hai năm trước, khi đó cô cũng giống như hiện tại, bị dư luận thi nhau mổ xẻ, bọn họ cũng không kiêng dè gì cả.
Nhưng tâm tình của Phó Nhiễm bây giờ, rõ ràng là bất đồng.
Minh Tranh tiến tới. "Đi, dẫn em đi ăn một bữa ngon."
"Tôi không muốn ăn."
"Vậy em muốn làm gì?"
Phó Nhiễm nhìn Minh Tranh, hai lần cô chật vật nhất đều là Minh Tranh kịp thời xuất hiện, hắn mở cửa xe ghế lái phụ ra.
"Đi thôi, mang em đi hóng gió."
Phó Nhiễm không chút do dự lên xe của Minh Tranh, sớm như vậy mà về nhà cũng chỉ là sẽ suy nghĩ lung tung.
Cô thắt dây an toàn. "Đi đâu?"
Một tay Minh Tranh điều khiển tay lái.
"Chẳng có mục đích, lái đến đâu thì tính thôi."
Xe rất nhanh ẩn vào trong làn đường, Phó Nhiễm gối đầu hướng thành ghế, lên xe lại không mở miệng nói thêm một câu.
Dòng xe chạy tới chỗ đèn xanh đèn đỏ, Minh Tranh tăng tốc định vọt qua, nhưng không nghĩ là xe trước mặt đi quá chậm, đèn vàng sau đó là sang đèn đỏ, không thể không chờ 90 giây.
Phó Nhiễm thấy nét mặt hắn nén tức giận, khóe miệng không khỏi nhếch lên. "Ca ca, tính khí anh vẫn như vậy."
Cô nói xong câu đó, ng được bên tai có tiếng gầm rú truyền đến, Phó Nhiễm nghiêng đầu sang chỗ khác, thấy một chiếc xe thể thao mui trần dừng ở làn đường bên cạnh, người đàn ông mang chiếc kính râm màu đen, ánh mắt nhìn sang Phó Nhiễm cùng Minh Tranh băn khoăn.
Ngón tay Minh Thành Hữu gõ nhẹ vào tay lái, bởi vì màu sắc của mắt kính, Phó Nhiễm cũng không thể nhìn tới đáy mắt hắn, chỉ theo thái độ của Minh Thành Hữu, trừ đi vẻ lạnh lùng bên ngoài, giống như không tìm được một từ nào khác có thể hình dung.
Xe hơi trước mặt truyền đến tiếng phát động động cơ, ánh mắt Minh Thành Hữu lướt qua hai người, cực kỳ tự nhiên mà lạnh nhạt nhìn về phía trước, Phó Nhiễm cảm thấy trong lòng từng đợt đau nhói, cô làm bộ như không biết người đàn ông này, lại thu hồi tầm mắt.
Đèn xanh thông đường, Minh Thành Hữu lái xe lên phía trước chạy nhanh như bay theo, Minh Tranh cố ý để tốc độ chậm lại, khiến bóng xe dần dần biến mất trong tầm mắt Phó Nhiễm.
Cảm giác hít thở không thông ró ràng làm cô bật tiếng khóc từ trong gối ra bên ngoài, cặp chân bị Minh Thành Hữu ra sức đè xuống, Lý Vận Linh ở dưới lầu nghe được tiếng thét chói tai này cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, nói với tấm hình của Minh Vân Phong.
"Ông mau để cho Thành Hữu tĩnh tâm đi, bây giờ tôi chỉ có thể dựa vào đứa con trai này, hi vọng nó có thể cùng Nhuỵ Nhuỵ nhanh chóng sinh cháu trai để nối dõi tông đường cho Minh gia chúng ta."
"Thành Hữu......"
Càng ngày âm thanh của Vưu Ứng Nhụy càng mơ hồ không rõ, đôi mắt người đàn ông u ám thấy tóc tai cô xốc xếch, giống như một loại rong rêu quấn quanh cổ, có cảm giác hắn lại làm như thế lần nữa, cô rũ hai tay xuống bên người vô lực, nhanh chóng nằm cứng đờ phía dưới giường.
Đúng lúc đó Minh Thành Hữu thu tay lại, đem gối ném vào đầu giường, hắn nghiêng người nằm phịch xuống bên cạnh
Tưởng rằng cái mạng này sẽ ở trong tay Minh Thành Hữu, Vưu Ứng Nhụy có thể hô hấp trở laị, đem hết sức lực bò lên đầu giường, đôi tay cô níu cổ áo, đôi mắt đỏ bừngnghẹn ngào, tóc bị nước mắt dính chặt vào mặt, đôi mắt lộ ra sự hoảng sợ nhìn người đàn ông đang nằm ngửa chằm chằm.
Đôi mắt Minh Thành Hữu nhắm chặt, nơi khóe mắt không hở ra một chút nào.
Vưu Ứng Nhụy ôm chặt đầu gối khóc thảm thiết, nhưng cũng không dám khóc lớn tiếng, đôi mắt Minh Thành Hữu từ từ mở ra, thấy hình ảnh ở dưới ánh đèn mang phong cách Châu Âu từ từ rõ ràng, hắn đưa một tay chống lên nửa người trên, Vưu Ứng Nhụy sợ tới mức run lên, người càng phát hướng đầu giường co lại.
Minh Thành Hữu cong chân trái lên đặt ở mép giường, ánh mắt hắn quay sang hướng Vưu Ứng Nhụy, cô không thể che giấu nỗi sợ hãi trong ánh mắt, Minh Thành Hữu vươn tay trái đặt lên trên đùi cô.
"Không cần!"
Vưu Ứng Nhụy lắc đầu, mới vừa rồi như vậy đã làm cô sợ không ít.
Gương mặt tuấn tú của Minh Thành Hữu có thể nói là vô cùng tuyệt mỹ ở ánh đèn đầu giường bao phủ xuống càng phát ra phát ra vẻ mê hoặc, hắn khẽ nhếch khóe miệng lên thành một vòng cung.
"Ứng Nhụy."
Vưu Ứng Nhụy cắn môi, không che giấu được nghẹn ngào nơi cổ họng.
"Vừa rồi cũng chỉ là anh chỉ đùa với em thôi."
Hắn nghiêng người sang, bàn tay kéo lấy tay cô, lòng bàn tay Vưu Ứng Nhụy lạnh như băng, vừa chạm vào, trong nháy mắt, cánh tay rụt lại về phía sau.
Vưu Ứng Nhụy kịp chạm đến đáy mắt người đàn ông, chỉ là một màu âm u, làm sao cô có thể nhìn thấu ch
"Thành Hữu, anh đừng như vậy, thật sự em rất sợ."
Ngón tay cái Minh Thành Hữu nắm nắm mu bàn tay cô, bộ móng tay được sơn sửa tỉ mỉ là làm từ nước ngoài đồng bộ với bộ lễ phục cùng đồ trang sức, mỗi lần bóp qua một chỗ, mu bàn tay Vưu Ứng Nhụy liền hiện ra một màu trắng bệch, cô không dám mở miệng, căng người lên, chỉ sợ Minh Thành Hữu lại làm tiếp một lần nữa.
"Em đừng sợ."
Minh Thành Hữu ngẩng đầu lên hướng sang Vưu Ứng Nhụy cười yếu ớt.
"Biết tại sao anh làm như vậy không?"
Cô cuộn tay lại, lắc lắc đầu nói."Không biết."
"Mới vừa rồ cũng chỉ là dọa em một chút mà thôi, Ứng Nhụy, em ở lại bên cạnhanh, tất nhiên là anh sẽ đem tất cả những thứ tốt nhất tới cho em, hai năm trước, cũng chỉ có em cùng với anh vượt qua."
Vưu Ứng Nhụy nghe vậy, lo lắng trong lòng từ từ buông lỏng, cô đưa tay trở về cầm tay Minh Thành Hữu.
"Thành Hữu, mới vừa nãy, anh. . . . . ."
Chẳng lẽ, chỉ là cảm giác của cô?
Vẻ hung ác dùng sức như vậy, cô chưa bao giờ thấy qua, thậm chí cô còn có loại ảo giác, hắn thật sự là muốn cho cô chết.
Minh Thành Hữu tràn đầy ý cười, ánh mắt ấm áp, lúc này Vưu Ứng Nhụy mới thật sự tin tưởng là Minh Thành Hữu đùa giỡn với cô, đột nhiên hắn tăng thêm lực nắm tay cô, bàn tay hất ngón tay Vưu Ứng Nhụy ra rất nhanh.
"Thành Hữu, sao vậy?" Cô kinh ngạc, có chút không biết phải làm sao.
"Anh đã nhắc nhở qua em không dưới mười lần, ngoan ngoãn giả ngây ngô, thứ mà em muốn tự nhiên anh cũng sẽ cho em. "
Thần sắc Minh Thành Hữu thay đổi nhìn chăm chú về phía Vưu Ứng Nhụy.
"Nhưng em lại cố tình không nghe, nhất định phải làm ra chút chuyện lanh chanh, ở hôn lễ, hoa cô dâu là em cố ý ném về phía Phó Nhiễm chứ?"
Đề tài xoay chuyển quá nhanh, hoàn toàn không thể làm người ta chống đỡ, sắc mặt Vưu Ứng Nhụy cũng có chút sợ hãi rồi nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên.
"Em không hiểu anh có ý gì, em không nghĩ tới Phó Nhiễm sẽ đến hôn lễ."
Ánh mắt Minh Thành Hữu nhìn chăm chú làm cô sợ hãi.
"Vương Nhứ Đình đã sớm nói trước với em là muốn có hoa cô dâu trong tay em, em lại cố hết sức ném ra ngoài, cho ai nhìn đây?"
Khóe miệng Vưu Ứng Nhụy hơi nhếch lên.
"Thành Hữu, anh không tin em?"
Minh Thành Hữu trong mắt ấm chuyển sang lạnh rõ ràng, hắn vọt đứng dậy, đứng khuất bóng, nửa người bị che hết.
"Em động não nghĩ đi, Phó Nhiễm xuất hiện ở hôn lễ cũng không phải là chuyện lạ, em lại làm náo loạn một phen, làm toàn bộ ký giả kéo tới. Chuyện này vốn bình thường, huống chi náo loạn không phải là ở hôn lễ của em? Xem chừng mấy ngày này tin tức lại lặp lại, không phải là xào xáo lại, ngay cả tôi cũng bị kéo vào. Nếu không phải là chúng ta mới kết hôn, mẹ anh nhất định sẽ không buông tha cho em."
Lúc ấy Vưu Ứng Nhụy thấy Phó Nhiễm rời đi, làm sao lại nghĩ được nhiều như vậy?
Nhưng việc đã đến nước này, đâm lao thì phải theo lao, cô mím chặt môi không nói lời nào, Minh Thành Hữu cũng không còn ép cô thừa nhận, hắn xoay người, đối diện
"Em phải tin tưởng lời nói của anh, nếu em có tâm địa gì khác, anh khẳng định sẽ không để yên cho em ."
Vưu Ứng Nhụy nghĩ đến tờ kết quả bị cô hủy đi kia, cô cũng cho là chuyện có thể chấm dứt như vậy, cô hoàn toàn có thể đẩy Phó Nhiễm ra khỏi cuộc đời của cô, nhưng số mệnh lại cố tình trêu đùa với cô, nếu thật sự là có đứa bé chen ngang, vấn đề này cô làm sao có thể an tâm đây?
Hắn cũng cho cô sao?
Vưu Ứng Nhụy nở nụ cười còn khó coi hơn là so với khóc, cái gì là thứ hắn sẽ cho, người của hắn, hay là trái tim hắn?
Minh Thành Hữu đi tới ban công, bầu trời bị những tia chớp chiếu sáng như ban ngày, hắn nghe thấy dưới lầu truyền đến giọng nói.
"Phu nhân, trời mưa lớn như vậy chúng ta mau vào thôi."
Tiêu quản gia giữ cái ô, che cho Lý Vận Linh khỏi bị nước bắn vào, Lý Vận Linh còn chưa thay y phục trên người, chiếc búi tóc tinh xảo không động, tóc ủi dính vòng sau ót,
"Tiêu quản gia, tôi hôm nay vẫn nghĩ đến một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Vân Phong khi còn sống thương yêu Thành Hữu nhất, ngày đó Phó Nhiệm cùng Thành Hữu chỉ là đính hôn, ông ấy không thể thấy Thành Hữu kết hôn, nhất đi sẽ cảm thấy tiếc nuối".
Lý Vận Linh ngẩng đầu nên nhìn bầu trời, nước mưa giống như chuỗi ngọc bị đứt rơi xuống, trên mặt bà đều ướt hết, Tiêu quản gia đưa tay muốn lau cho bà. Ly Vận Linh nhận lấy khăn tay, ánh mắt vẫn nhìn lên bầu trời như cũ.
Minh Thành Hữu chống hai tay vào lan can, động tác của hai mẹ con gần như giống nhau, Lý Vận Linh cũng không biết Minh Thành Hữu còn chưa ngủ.
"Phu nhân, lão gia ở trên trời nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy vui mừng."
Lý Vận Linh có chút đăm chiêu. "Haizz, ta vẫn không an tâm về Thành Hữu."
Tiêu quản gia ở bên cạnh cười khuyên bảo.
"Làm cha mẹ đều là như vậy, trái tim phải lo lắng đến già đấy."
Hai người đối thoại, một chữ cũng không rơi vào trong tai Minh Thành Hữu, hắn đứng im dựa người vào trước lan can, mặc cho mưa gió đánh tới, gương mặt tuấn tú lạnh nhạt, mu bàn tay nắm chặt nổi lên gân xanh.
Tần Mộ Mộ đi trong mưa đưa Phó Nhiễm tới chỗ để xe, cô cầm cái ô từ chỗ ngồi phía sau xe đưa cho cô.
"Tiểu Nhiễm, trên đường nhớ coi chừng."
"Tớ không sao."
Phó Nhiễm không nhận, xe của cô dừng ở dưới gốc cây, cô đưa tay che lên đỉnh đầu chạy tới, sau đó mở cửa xe ngồi vào, Tần Mộ Mộ cũng không rời đi ngay, cho đến lúc Phó Nhiễm lái xe đi ra ngoài được một đoạn đường, lúc này cô mới quay đầu đi hướng trở về nhà.
Phó Nhiễm nhìn cần gạt nước đung đưa sang trái sang phải, người qua lại trên con đường gần như không phân biệt rõ nam nữ, trận mưa này nổi lên ột hồi lâu, cuối cùng cũng rơi xuống hết.
Ánh mắt cô hướng về chiếc túi xách bị mở ra, lúc này mới nhớ tới trước khi xuống xe cô cầm tờ kết quả của mình, mơ hồ cũng có thể nhớ lại là vò nát vứt trên mặt đất.
Phó Nhiễm cũng không để ở trong lòng, dù sao như vậy chắc không ai sẽ thèm chú ý tới một tờ giấy rách.
Xe duy trì tốc độ chậm rãi trở lại Phó gia, đèn bên trong phòng khách vẫn sáng, Phó Nhiễm ngồi ở bên trong ghế lái, cô lấy gương ra nhìn, thấy hai mắt sưng đỏ, miễn cưỡng phủ thêm một lớp phấn sau đó mới xuống xe.
Phạm Nhàn che dù đang đi tới hướng nhà để xe, Phó Nhiễm thấy trong lòng bỗng ấm áp. "Mẹ."
"Tiểu Nhiễm, vừa lúc mẹ lại gặp con đi xe vào."
Phạm Nhàn nhận lấy túi xách trong tay cô, không hề đề cập tới chuyện cô tới nơi kia hôm nay.
"Cơm ăn rồi sao?"
"Con ăn ở nhà Tống Chức rồi."
Thật ra thì Phó Nhiễm không cần nhìn cũng có thể đoán được, hôm nay tin tức trang đầu tất nhiên là chuyện cô ‘ đại náo ’ hôn lễ của Minh Thành Hữu, Phó Nhiễm cùng Phó Tụng Đình cũng không thể là đến bây giờ vẫn còn chưa biết.
Đứng ở cửa trước thay xong dép đi vào, Phạm Nhàn đi theo Phó Nhiễm đi tới lầu hai, pha nước tắm giúp cô.
"Mới đi mưa về, mau tắm rồi đi ngủ."
Phạm Nhàn tìm bộ áo ngủ đi ra ngoài, Phó Nhiễm ngồi ở mép giường lười biếng không muốn cử động.
"Mẹ, cám ơn mẹ."
Phạm Nhàn đem áo ngủ thả vào trong tay Phó Nhiễm, bà vỗ vỗ bả vai Phó Nhiễm.
"Đi đi."
Biết trong lòng cô không dễ chịu, Phạm Nhàn cũng không nán lại nữa, lúc đi ra ngoài còn khép lại cửa phòng cho cô.
Phó Nhiễm tắm xong đi tới bên cửa sổ, nước mưa gột rửa làm thủy tinh trong suốt, dòng nước ào ào chảy xuống, quanh co mà kéo dài. Cô duỗi ngón tay ra vung vẩy, đột nhiên một tia chớp đem bầu trời phân cắt thành hai mảnh, kèm theo tiếng rung chẫn dữ dội, giống như thủy tinh sẽ bị xuống.
Gương mặt Phó Nhiễm tái nhợt càng lộ thêm vẻ yếu đuối.
Cô buông hai tay xuôi ở bên người, xoay người kéo hết rèm cửa sổ trong phòng lên, nhưng tiếng sấm sét vang dội kèm theo những tia chớp, trong phòng ngủ vẫn sáng như ban ngày nhiều lần liền.
Phó Nhiễm ôm chặt đầu gối ngồi ở trên giường, gò má gối lên đầu gối không phân biệt được vui buồn, bên trong gian phòng yên lặng như vậy, thỉnh thoảng lại kèm theo tiếng nổ kinh thiên động địa, nhưng trong lòng Phó Nhiễm trống rỗng, cô cảm thấy vô cùng yên tĩnh.
Sau khi về nhà, cô không còn khóc nữa, từ lúc chạy trối chết ở nơi tổ chức hôn lễ của Minh Thành Hữu, trong nháy mắt, ngược lại cô có cảm giác đau đớn rõ ràng, trong nháy mắt, rất đau, như lột da gọt xương vậy, nhưng bây giờ thật sự lại phai nhạt.
Phó Nhiễm cong người lên, động tác này làm bụng truyền đến cảm giác khó chịu, đột nhiên cô nhớ tới, trong cơ thể cô còn có một sinh mạng mới đang hình thành.
Đứa bé xuất hiện hoàn toàn ngoài dự đoán của cô, nhưng Phó Nhiễm biết, cô không thể giữ lại đứa bé này.
Cô là người hiểu rõ hơn ai hết, nếu cô thật sự sinh con, như vậy thân phận của cô liền trở thành người thứ ba, không thể theo thời gian mà bị quên lãng, bởi vì đứa bé được sanh ra, chính là con riêng.
Minh Tranh ở Minh gia bị đối xử lạnh lùng như thế nào, không phải là cô không thấy.
Phó Nhiễm cuộn người lại nằm lui về phía sau, trong đầu bất ngờ nghĩ đến bảo bối của Tống Chức, mở to đôi mắt đen láy thật đáng yêu, nhưng nếu cô sinh đứa bé, sang năm cũng có thể ngày ngày ôm đứa bé như vậy.
Phó Nhiễm đưa ngón tay ra, bảo bối nắm chặt ngón trỏ trong lòng bàn tay vẫn còn rung động. Trong lòng cô rất rối loạn, một thiên sứ giao một sinh mệnh nhỏ cho cô, cô còn chưa kịp cho nó yêu thương cùng che chở, laị phải thừa dịp nó chưa thành hình, thừa dịp nó chưa biết gì mà bỏ nó đi, có phải như vậy là quá tàn nhẫn đối với o bối hay không?
Cô lăn lộn không ngủ được, nhưng nếu sinh nó ra, cô phải đi đâu để tìm cho nó một gia đình hoàn chỉnh?
Nước mắt trong hốc mắt Phó Nhiễm tuôn rơi xuống, vào lúc cô cho là có thể kết thúc, lại bị cưỡng ép lôi trở lại liên lụy cùng Minh Thành Hữu.
Phó Nhiễm áp mặt vào bên trong chăn, sinh mệnh trong bụng giống như là có cảm giác giật giật mấy cái, cô cố gắng kìm nén cảm xúc, lòng bàn tay khẽ xoa ở bụng, lúc này cảm giác khó chịu mới dịu đi một chút.
Hôm sau.
Minh Thành Hữu ra kéo cửa phòng ra ngoài trước, Tiêu quản gia đang đứng ở cửa giật mình.
"Tam, Tam Thiếu?"
"Tiêu quản gia, sáng sớm bà đứng ở đây làm gì?"
Tiêu quản gia đầu óc nhanh chóng xoay chuyển.
"Phu nhân bảo tôi lên lầu gọi cậu xuống ăn sáng."
Sau đó, Vưu Ứng Nhuỵ trang điểm xong cũng đi ra, nhưng vẫn không che dấu được sắc mặt mệt mỏi, thấy Tiêu quản gia nhìn dáo dác, Minh Thành Hữu giễu cợt nói.
"Tiêu quản gia, còn muốn giống như năm đó, vào phòng ôm mền ra sao?"
Tiêu quản gia đỏ mặt.
"Tam Thiếu không phải đâu."
Minh Thành Hữu thuận miệng nói, trí nhớ đã bị bụi phủ mờ laị hiện lên, hắn nhớ rõ Phó Nhiễm trong bộ dạng ngượng ngùng xấu hổ nói câu nói kia.
Thành Hữu nói anh ấých ở trên giường, cho nên...... Cho nên chúng con là làm ở phòng tắm.
Khoé miệng vô thức nâng nên, Tiêu quản gia thật sự chỉ là gọi bọn họ xuống ăn sáng, bị Minh Thành Hữu nói như vậy, càng tỏ ra dáng vẻ như không muốn có người nhận ra chuyện đó.
Ba người lần lượt đi xuống lầu, các món ăn sáng phong phú được đặt trên bàn ăn, Lý Vận Linh đang múc cháo, Vưu Ứng Nhuỵ ngoan ngoãn đi tới nói.
"Con giúp mẹ."
"Ngồi đi."
Lý Vận Linh ý bảo Vưu Ứng Nhuỵ ngồi ở bên cạnh.
Đem miếng bánh mì nướng xong đẩy tới trước mặt Vưu Ứng Nhuỵ, Lý Vận Linh mỉm cười nhìn thần sắc của cô.
"Tối hôm qua ngủ không ngon được chứ? Trông hốc hác như vậy."
Vưu Ứng Nhuỵ lúng túng không biết nên trả lời như thế nào, Minh Thành Hữu nói xen vào.
"Mẹ, tối nay bọn con sẽ trở lại Trung Cảnh Hào Đình."
Lý Vận Linh tức giận, phết mứt hoa quả lên miếng bánh mì.
"Ta biết rõ các người trẻ tuổi muốn có không gian riêng, chê ta ở đây cản trở đúng không?"
"Mẹ."
Giọng nói Vưu Ứng Nhuỵ mang thêm mấy phần nũng nịu.
"Sao có thể chứ, con ước được ở lại bên cạnh mẹ, mỗi ngày còn có nhiều món ngon như vậy."
Lý Vận Linh cầm mu bàn tay Vưu Ứng Nhuỵ vỗ nhẹ nhẹ.
"Đều là lời nói suông, hai đứa mau để cho ta ôm cháu nội mới là chuyện xác đáng, con cùng Thành Hữu cũng trưởng thành rồi, mấy đứa bằng tuổi nó có con đã có thể chạy rồi."
"Mẹ."
Minh Thành Hữu không kiên nhẫn ngắt lời bà.
"Hiện tại con không nghĩ tới chuyện như vậy."
"Thành Hữu, con cũng 27 tuổi rồi."
Lý Vận Linh nghe vậy, cơn tức giận lại bắt đầu bốc lên.
"Việc khác ta có thể mặc cho con làm bậy, duy chỉ có chuyện đứa nhỏ là không được, Minh gia chúng ta chỉ có con là con trai độc nhất, ta không đem hi vọng đặt vào trên người con thì ta còn có thể trông cậy vào người nào chứ?"
Minh Thành Hữu uống hai muỗng cháo, đang muốn ăn bởi vì mấy câu nói của Lý Vận Linh mà hoàn toàn không còn chút hứng thú nào hết.
"Không phải là còn Lão đại và lão Nhị sao? Mẹ muốn bồng cháu thì để bọn họ sinh cho mẹ đi."
Động tác đang cầm cái thìa lên của Vưu Ứng Nhụy dừng lại, ngẩng đầu lên quả nhiên là trông thấy sắc mặt Lý Vận Linh chợt thay đổi, cô vội vàng muốn mở miệng, Lý Vận Linh cũng đã ném đôi đũa trong tay xuống.
"Con cố tình làm ta tức chết có phải không? Minh Vanh là con nuôi còn chưa tính, con kéo Minh Tranh vào làm cái gì? Hắn là đứa con riêng, hắn sau này hắn sẽ hương khói cho ta hay sao?"
"Mẹ. . . . . ."
Vưu Ứng Nhụy thấy Lý Vận Linh giận không ít.
"Không phải là Thành Hữu có ý
"Con chính là ý này."
Minh Thành Hữu không nghe lời Vưu Ứng Nhụy vào trong tai một chút nào.
"Mẹ, con nói thật với mẹ, con không muốn có đứa bé."
Vưu Ứng Nhụy chấn động, làm sao sẽ nghĩ đến Minh Thành Hữu có thể nói ra lời như thế, nét mặt cô đầy kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn thấy Minh Thành Hữu đã đứng dậy.
"Thành Hữu?"
Khóe miệng Lý Vận Linh khẽ run rẩy.
"Con lặp lại lần nữa?"
"Như vậy, nói với các người đi…"
Minh Thành Hữu dùng chân đá văng chiếc ghế ra.
"Con không có khả năng có đứa bé."
Vưu Ứng Nhụy trợn tròn mắt, ánh mắt kịp chạm đến ánh sáng ở đầu chiếc dây lưng của hắn, Minh Thành Hữu không để ý tới sắc mặt Lý Vận Linh đang xanh mét, hất tay rời đi, Vưu Ứng Nhụy đưa đôi tay che mặt khóc thút thít.
Lý Vận Linh đẩy bát đũa ra, không còn muốn ăn nữa.
Tiêu quản gia đứng im tại bên cạnh, Lý Vận Linh trầm giọng quay sang nói với Vưu Ứng Nhụy.
"Khóc có ích lợi gì? Từ trước đến giờ Thành Hữu là người nói một không nói hai, con suy nghĩ một chút làm thế nào buộc lại trái tim của nó đi."
Vưu Ứng Nhụy nghe được tiếng gầm rú của chiếc xe thể thao từ bên ngoài truyền đến, tầm mắt Lý Vận Linh vẫn đặt tại đuôi chiếc xe gào thét đi ra ngoài, bà đau đầu dùng tay đè
"Thật là không để cho người ta bớt lo."
Tiêu quản gia múc chén cháo cho bà lần nữa.
"Con cái cũng có phúc của con cái, phu nhân cũng đừng quá lo lắng."
Lý Vận Linh nghiêng mặt sang nhìn Vưu Ứng Nhụy, lắc đầu một cái, đẩy chén cháo Tiêu quản gia đưa tới ra.
"Ta không muốn ăn, theo ta đi ra vườn thôi."
Hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng khách, để một mình Vưu Ứng Nhụy ở lại trước bàn ăn.
Lúc Phạm Nhàn thức dậy, đi tới gian phòng của Phó Nhiễm theo như thường lệ, đi vào lại thấy chăn của cô gấp gọn gàng đặt ở trong giường, cửa sổ mở ra, sáng sớm ánh mặt trời đầu tiên mang theo mùi thơm ngát của hương vị bùn đất sau cơn mưa lùa vào bên trong nhà, Phạm Nhàn đi vào nhìn xung quanh.
"Tiểu Nhiễm?"
Vào phòng tắm tìm xong ra ngoài, nét mặt Phạm Nhàn không khỏi lo lắng, xoay người kéo cửa phòng ra, sau đó đi xuống lầu.
Má Trần đứng ở bên trong phòng ăn, Phạm Nhàn mặc đồ ngủ đi lên phía trước.
"Má Trần, nhìn thấy tiểu thư sao?"
"Ở trong phòng bếp đấy."
Gánh nặng trong lòng Phạm Nhàn liền được trút bỏ, đi tới trước cửa phòng bếp, quả nhiên là trông thấy Phó Nhiễm đang chuẩn bị bữa ăn sáng, sữa đậu nành mới cùng sữa tươi, còn có bánh bao mới ra lò, cùng với cháo trứng muối thịt nạc trong nồi vừa nấu chín.
Bà đi tới sau lưng
"Tiểu Nhiễm, điểm tâm chuẩn bị xong chưa?"
Phó Nhiễm tóc buộc ở sau gáy, tinh thần có vẻ phấn chấn lên rất nhiều.
"Mẹ, mẹ thay y phục xuống là vừa."
Phạm Nhàn cười đi lên lầu, lúc xuống cùng Phó Tụng Đình quả nhiên là trông thấy điểm tâm đã đặt ở trên bàn, Phó Nhiễm đem cháo bưng cho hai người.
"Tiểu Nhiễm, sao không nhiều ngủ nhiều hơn một chút?"
Giọng nói Phó Tụng Đình nhẹ nhàng.
"Tối hôm qua nghỉ ngơi sớm, hôm nay mở mắt ra có cảm giác tinh thần rất tốt."
Phạm Nhàn vui mừng, mỉm cười nhận lấy chén cháo.
"Ta xem tinh thần con cũng thật tốt."
Phó Nhiễm ngồi ở bên cạnh Phạm Nhàn, Phạm Nhàn lấy ổ bánh bao, phết bơ vào sau đó đưa cho cô, Phó Nhiễm ngửi thấy mùi vị thiếu chút nữa là nôn ra, cô cố nén khó chịu, trong miệng toát ra vị chua.
"Mẹ, con ăn chút cháo là được."
Phạm Nhàn có chút bất ngờ.
"Bình thường không phải là con thích ăn sao?"
"Gần đây khẩu vị không tốt, muốn ăn cháo muối."
Phó Nhiễm nói xong, trong cổ họng khó chịu một hồi, cô che miệng nôn khan.
"Sao
Phạm Nhàn lo lắng đến mức bỏ miếng bánh bao trong tay xuống.
Phó Nhiễm xua tay, cầm lấy cốc sữa tươi bên cạnh lên uống hai ngụm.
"Không có việc gì, đầy hơi trong dạ dày, ngửi phải mùi vị liền thấy khó chịu."
"Vậy chớ nên ăn nhiều dầu mỡ là được rồi."
Nét mặt Phó Tụng Đình ân cần, lấy cái khay bên tay cô ra.
Trong lòng Phạm Nhàn vẫn không khỏi lo lắng, ánh mắt bà lộ ra vẻ do dự, thậm chí có một linh cảm xấu.
"Tiểu Nhiễm."
Bà cầm lấy mu bàn tay Phó Nhiễm.
"Không có sao chứ?"
Phó Nhiễm không khỏi hốt hoảng, nước mắt thiếu chút nữa rơi ra.
"Mẹ, thật sự con không có việc gì."
Tùy ý ăn vài miếng cháo, Phó Nhiễm đi lên lầu thay quần áo xong ra cửa, hôn lễ của Minh Thành Hữu ầm ĩ thành ra như vậy, cô cũng không thể trốn tránh mãi, cô vẫn đi làm như bình thường, hoàn toàn như người kia không quan tâm tới, trừ việc để lại đứa bé trong cơ thể ra, một bước chân cô đã mạnh mẽ bước ra khỏi nơi dối trá mang lại nỗi đau cho cô.
Đến FU, mới đầu Phó Nhiễm còn lo lắng sẽ có ký giả ngăn ở cửa ra vào, cô tiến vào phòng làm việc, nhìn vào máy tính nhưng vẫn là không có cách nào tập trung được, những thứ đồ của Minh Thành Hữu vẫn còn ở trong phòng làm việc của cô, Phó Nhiễm tìm mấy vũ sư, đem bàn cùng mấy món đồ mang vào phòng họp.
Cả ngày sắp trôi qua mà cô hoàn toàn không có tâm tư để làm việc, Phó Nhiễm nằm ở trên ghế sofa một lúc, thì có chút nghẹt mũi, vô thức đi ra khỏi phòng làm việc chuẩn bị về nhà, không nghĩ là sẽ gặp Minh Tranh ở dưới lầu.
Tất cả lại giống như trở về hơn hai năm trước, khi đó cô cũng giống như hiện tại, bị dư luận thi nhau mổ xẻ, bọn họ cũng không kiêng dè gì cả.
Nhưng tâm tình của Phó Nhiễm bây giờ, rõ ràng là bất đồng.
Minh Tranh tiến tới. "Đi, dẫn em đi ăn một bữa ngon."
"Tôi không muốn ăn."
"Vậy em muốn làm gì?"
Phó Nhiễm nhìn Minh Tranh, hai lần cô chật vật nhất đều là Minh Tranh kịp thời xuất hiện, hắn mở cửa xe ghế lái phụ ra.
"Đi thôi, mang em đi hóng gió."
Phó Nhiễm không chút do dự lên xe của Minh Tranh, sớm như vậy mà về nhà cũng chỉ là sẽ suy nghĩ lung tung.
Cô thắt dây an toàn. "Đi đâu?"
Một tay Minh Tranh điều khiển tay lái.
"Chẳng có mục đích, lái đến đâu thì tính thôi."
Xe rất nhanh ẩn vào trong làn đường, Phó Nhiễm gối đầu hướng thành ghế, lên xe lại không mở miệng nói thêm một câu.
Dòng xe chạy tới chỗ đèn xanh đèn đỏ, Minh Tranh tăng tốc định vọt qua, nhưng không nghĩ là xe trước mặt đi quá chậm, đèn vàng sau đó là sang đèn đỏ, không thể không chờ 90 giây.
Phó Nhiễm thấy nét mặt hắn nén tức giận, khóe miệng không khỏi nhếch lên. "Ca ca, tính khí anh vẫn như vậy."
Cô nói xong câu đó, ng được bên tai có tiếng gầm rú truyền đến, Phó Nhiễm nghiêng đầu sang chỗ khác, thấy một chiếc xe thể thao mui trần dừng ở làn đường bên cạnh, người đàn ông mang chiếc kính râm màu đen, ánh mắt nhìn sang Phó Nhiễm cùng Minh Tranh băn khoăn.
Ngón tay Minh Thành Hữu gõ nhẹ vào tay lái, bởi vì màu sắc của mắt kính, Phó Nhiễm cũng không thể nhìn tới đáy mắt hắn, chỉ theo thái độ của Minh Thành Hữu, trừ đi vẻ lạnh lùng bên ngoài, giống như không tìm được một từ nào khác có thể hình dung.
Xe hơi trước mặt truyền đến tiếng phát động động cơ, ánh mắt Minh Thành Hữu lướt qua hai người, cực kỳ tự nhiên mà lạnh nhạt nhìn về phía trước, Phó Nhiễm cảm thấy trong lòng từng đợt đau nhói, cô làm bộ như không biết người đàn ông này, lại thu hồi tầm mắt.
Đèn xanh thông đường, Minh Thành Hữu lái xe lên phía trước chạy nhanh như bay theo, Minh Tranh cố ý để tốc độ chậm lại, khiến bóng xe dần dần biến mất trong tầm mắt Phó Nhiễm.
/220
|