Lý Vận Linh kích động muốn đứng lên. Minh Vanh đè lại bàn tay của bà.
"Mẹ, trước hết mẹ cứ nghe hết đi đã." Người đàn ông không suy nghĩ thêm. "Hãy cứ tìm chỗ ngồi trước đi."
Ký giả còn có rất nhiều nghi ngờ cần giải đáp, giọng nói của người đàn ông đã tỏ ra không kiên nhẫn.
"Phó Nhiễm, anh còn có việc bận, nơi này giao cho em." Nói xong, đã cắt đứt.
Như vậy tất cả mọi chuyện cũng hướng tới lúc trước Lý Vận Linh thừa nhận tin tức Minh Thành Hữu đã chết, không ít người nhìn thấy Lý Vận Linh, bắt đầu ồn ào.
Phó Nhiễm vội vàng ngăn lại. "Chuyện này trước đó mẹ tôi cũng không biết."
Cô ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt đầy hàm ý của Minh Vanh cùng khuôn mặt tức giận của Lý Vận Linh.
"Đúng là Thành Hữu có bệnh tim, bởi vì sau khi ghép tim vẫn cần tĩnh dưỡng, bác sĩ cũng đã nói phải trải qua thời kỳ theo dõi đặc biệt nửa năm, chúng tôi cũng gạt trong nhà, là sợ có thêm một chuyện ngoài ý muốn nữa thì mẹ tôi sẽ không chịu nổi đả kích này, thời gian gần đây Thành Hữu cũng đang bắt tay vào xử lý chuyện của công ty ở nước ngoài, chúng tôi dự định qua một thời gian nữa mới nói cho mẹ tôi biết."
Hai chân Lý Vận Linh lạnh như ăng, kích động khó có thể nói nên lời, ngồi im tại chỗ nói không nói ra nổi một câu.
Phó Nhiễm khéo léo ứng phó, gần như đem một lời nói dối biến thành một tấm lưới lớn, tất cả mọi người bị vây trong đó, chẳng qua là trong đó thật thật giả giả, lại có mấy người có thể biết?
Sau khi buổi họp báo kết thúc, Phó Nhiễm giao phó Hàn Tuyển để cho tất cả bọn họ đi ra ngoài trước, bàn tay cô đặt ở trên đầu gối nắm chặt, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi, dù sao cũng là chưa bao giờ phải ứng phó với trường hợp như vậy, lúc trước cô luôn chọn cách an toàn nhất, nên cũng không muốn đối mặt với truyền thông, mà hiện nay cũng không giống như lúc đó nữa, một câu nói vô tình, cũng có thể làm MR sụp đổ hoàn toàn.
Các ký giả tự động ra khỏi hội trường, nhân viên MR cũng lần lượt tan cuộc, Minh Vanh cùng Lý Vận Linh vẫn ngồi im tại chỗ.
Phó Nhiễm đóng máy tính lại, Lý Vận Linh vịn vào thành ghế đứng dậy, bước chân lảo đảo.
Phó Nhiễm cúi người xuống, hai tay ôm chặt lấy cánh tay. Gương mặt cũng bị tóc rũ xuống che khuất.
Giọng nói Lý Vận Linh vang lên đầu tiên. "Sao, chuyện gì xảy ra?"
Trong lòng nóng ruột lại không được đợi được câu trả lời của Phó Nhiễm, Minh Vanh cũng đứng ở bên cạnh Lý Vận Linh.
Lý Vận Linh vội vàng lay lay bả vai Phó Nhiễm.
"Thành Hữu ở đâu? Nếu nó còn sống tại sao không trở lại? Làm sao có thể? Lúc đó không phải mấy đứa đã mang theo tro cốt của nó sao? Còn có thời điểm chuyển viện, rõ ràng Minh Vanh cùng tới đó mà?"
Bà hỏi một chuỗi vấn đề, sốt ruột khó nén nổi, nghĩ tới gì liền nói ra luôn.
Phó Nhiễm ngẩng đầu lên, Lý Vận Linh nhìn thấy thần sắc của cô, lại ngẩn người ra. Trên mặt Phó Nhiễm đầy nước mắt,
"Mẹ, ngoài làm như vậy ra thì con không nghĩ ra được biện pháp nào khác, tin tức Thành Hữu qua đời có thể làm cho MR sụp đổ, con không muốn tâm huyết của anh ấy cứ mất đi như vậy."
Ánh mắt Minh Vanh cất giấu vẻ nghi ngờ, lại khó có thể tin nổi.
" Phó Nhiễm, rốt cuộc là cô có ý gì?"
"Hình ảnh Thành Hữu xuất hiện lúc nãy, đó là do con dặn người ta biên tập dựa theo các hình ảnh trước kia, âm thanh cũng xử lý qua, mẹ, Nhị ca, con cũng không muốn như vậy, nhưng bây giờ MR do một mình con gánh vác, trước cuối năm, tin tức Thành Hữu đã mất vẫn không thể công bố."
Vẻ mặt Phó Nhiễm đau khổ, trong mắt cũng không nhìn ra chút nào khác thường nào.
"Nói cách khác, tất cả đều là giả?" Lý Vận Linh suy nghĩ mất hồn, ánh mắt ảm đạm. "Ta đã nói, vì sao trên đời lại có chuyện như vậy?"
"Mẹ, thật xin lỗi."
Chuyện đau lòng của Lý Vận Linh bị gợn lên, càng cảm thấy trong lòng buồn bã, bà chống tay lên mặt bàn.
"Tại sao con không nói sớm cho ta biết, ít nhất ta sẽ không hi vọng."
"Con không nghĩ tới mẹ sẽ tới, vốn là muốn sau khi công bố tin tức mới nói cho mẹ biết."
Hốc mắt Lý Vận Linh chua xót.
"Ta biết rõ là con đề phòng ta, nhưng nếu như con thực sự vì tốt cho MR, đương nhiên là ta sẽ đồng ý với ý kiến của con, Tiểu Nhiễm, con cũng nói một người phải gánh vác mệt chết đi, tại sao không chịu để cho người khác giúp con một lần, như vậy làm sao con có thể để cho ta tin tưởng con?"
Lý Vận Linh kiên trì đến đây, không phải là trong công ty không cónh, bà chỉ sợ Phó Nhiễm sẽ “một tay che trời”.
Phó Nhiễm giơ mu bàn tay lên lau khóe mắt. "Mẹ, nếu là ý của mẹ, tốt lắm, con đồng ý."
Lý Vận Linh không nghĩ tới lần này cô lại thẳng thắn như vậy. "Thật sao?"
"Hiện tại Thành Hữu không có ở đây, chúng ta nên đồng tâm hiệp lực gánh vác MR vượt qua sóng gió."
Lý Vận Linh nghe vậy, tỏ ra vui mừng. "Tốt."
"Mẹ, con đưa mẹ đi về trước đi."
Minh Vanh thấy tinh thần bà không tốt, mở miệng nói đúng lúc.
Phó Nhiễm vẫn ngồi ở chỗ ngồi lúc trước, lúc hai người đi ra tới cửa vẫn có thể nghe được tiếng khóc lóc truyền đến từ sau lưng.
Lý Vận Linh nén bi thương đi ra ngoài, đến bên ngoài, Minh Vanh lấy khăn giấy từ trong túi xách ra đưa cho bà. Lý Vận Linh cầm chiếc khăn, thần sắc đã thay đổi tốt hơn một chút.
"Minh Vanh, con cũng đã nghe ý của Tiểu Nhiễm, con chuẩn bị một chút, phải lo cả công ty của mình cùng MR bên này, bây giờ mẹ chỉ có thể tin tưởng một mình con."
Phó Nhiễm nhìn bóng lưng của hai người biến mất ở cửa ra vào, cô thu dọn đồ xong đi lên phòng làm việc của mình, đi rửa mặt, trang điểm lại một chút.
Thị trấn Nghênh An, bên trong biệt thự nào đó.
Người đàn ông tập chạy xong đi xuống lầu, thấy Duật Tôn ngồi trong phòng khách. "Ui, không có đi ra ngoài?"
Duật Tôn vắt chân lên, cũng không ngẩng đầu lên.
"Tớ đây là người đàn ông đã kết hôn cũng không mu có chút mập mờ với người phụ nữ nào." Anh chỉ chỉ hướng phòng bếp. "Sẽ có quả ngon để ăn."
"Thôi đi." Người đàn ông cười ngồi vào chỗ đối diện. "Tớ còn không kêu thua thiệt."
Mạch Sanh Tiêu mặc một bộ đồ mặc ở nhà màu ngó sen từ phòng bếp đi ra ngoài. "Không phải về Bạch Sa sao? Anh còn không chuẩn bị."
"Hai người phải đi về?"
"Ừ."
Duật Tôn buông đồ trong tay xuống. "Biệt thự này tạm thời để lại cho cậu, đủ để lăn qua lăn lại đi?"
Sanh Tiêu tới gần, trong tay còn dắt một cậu nhóc. "Nói chuyện luôn không biết giữ chừng mực."
Người đàn ông giống như nghiêm túc nhìn xung quanh. "Miễn cưỡng ở lại thôi."
Duật Tôn từ đón lấy cậu nhóc từ trong tay Sanh Tiêu ôm vào trong ngực.
"Hành Hành, chúng ta đi."
Người đàn ông kia cũng đứng dậy. "Qua mấy ngày nữa tớ sẽ đi về."
"Không phải cậu nói là có kế hoạch sao?"
"Tớ không muốn để cho một mình Phó Nhiễm phải chống đỡ quá cực khổ, chỉ mấy ngày nữa thôi."
Anh đang ở sau lưng cô, nếu thật sự cô không còn cách chống đỡ, anh cũng chỉ có thể không làm việc theo kế hoạch nữa.
Phó Nhiễm đi ô-tô từ công ty ra ngoài, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy xe của Lý Lận Thần đi theo, cô tăng tốc độ, nhưng người đàn ông này cũng lao đi rất nhanh,
Nơi cô hẹn ở cách đó không xa, cô không dám tới đó nữa, đem xe dừng bên ven đường.
Lý Lận Thần đi về phía cô, có thể nhìn thấy bước chân có chút cà nhắc.
Phó Nhiễm xuống xe, thấy Lý Lận Thần cầm bó hoa hồng trong tay.
"Lận Thần, anh không cần phải như vậy."
Cô dứt khoát từ chối, Lý Lận Thần đưa hoa cho Phó Nhiễm.
"Hôm nay anh đã xem tin tức, cũng biết em không phải dễ dàng gì."
Phó Nhiễm thấy bàn tay hắn đưa không có ý thu hồi, cô miễn cưỡng nhận lấy bó hoa. "Cám ơn."
"Hình ảnh của Tam Thiếu trên video anh cũng đã nghe được rồi, mặc dù anh không tán thành cách làm của em nhưng không thể không thừa nhận đây đúng là cách có hiệu quả nhất có thể làm được, chỉ là có chút vết sẹo bị vạch trần, đau đớn không phải là chính mình sao?"
Lời nói của Lý Lận Thần chân thành, ánh mắt Phó Nhiễm nhìn chăm chú nhìn xuống chân của mình.
"Lận Thần, Thành Hữu vẫn còn sống."
"Vậy sao?"
Phó Nhiễm gật đầu, nhưng cũng không nói lại cho rõ ràng, ít nhất Minh Thành Hữu ở đây, cũng có thể phá vỡ ý nghĩ của Lý Lận Thần.
"Ừ, anh ấy vẫn luôn ở đây."
Phó Nhiễm thấy Lý Lận Thần như có nghi ngờ.
"Anh ấy vẫn luôn ở trong lòng
Cô nói không rõ ràng, Lý Lận Thần rất khó phân biệt thật giả từ trong lời nói của cô.
"Cùng nhau ăn cơm tối đi."
Phó Nhiễm nhìn sắc trời tối dần. "Không, tôi còn có việc."
Cô cầm bó hoa Lý Lận Thần tặng rồi ngồi vào bên trong ghế lái, Lý Lận Thần nhìn theo xe của cô rời khỏi, ánh mắt Phó Nhiễm ngó ra ngoài cửa sổ, thấy tên một khách sạn nào đó, cô vẫn đạp chân ga đi qua. Đi suốt một vòng lớn, cho đến xác định không có ai đuổi theo, lúc này Phó Nhiễm mới trở lại con đường vừa nãy, cô đem xe dừng đến bên trong bãi đỗ xe.
Cầm túi cách lên đi vào hành lang, lại cúi thấp đầu tiến vào bên trong thang máy, nhìn phím số biểu hiện tầng lầu đi lên, trong lòng Phó Nhiễm thấp thỏm mới bình tĩnh lại một chút, cô lơ đãng nhìn thấy camera giám sát bên trong thang máy, lại chột dạ cúi đầu hạ thấp xuống chút nữa.
Đây khác gì là vụng trộm ngoại tình?
Sau khi cửa thang máy dừng lại rồi mở ra, Phó Nhiễm gióng như chạy trốn đi ra.
Cô tìm được gian phòng, đưa tay ấn chuông cửa.
Phó Nhiễm chỉ sợ nhìn thấy người khác, thật may là người bên trong không làm cho cô phải chờ lâu, trong nháy mắt cửa liền mở ra, một bàn tay níu lại cổ tay của cô kéo cô đi vào, một bảng hiệu “chớ quấy rầy” treo ở nắm cửa.
Đang lúc thân thể cô đi vào còn lảo đảo thì đụng vào trong ngực người đàn ông.
"Làm gì lại muốn tới khách sạn, hù chết em, nếu bị những ký giả kia theo dõi sáng mai em lại được lên trang nhất, xem chừng sẽ nói em tới đây vụng trộm."
"Trộm thì liền trộm đi, anh quang minh chính đại cho em vụng trộm, muốn vụng trộm thì liền
Người đàn ông đem cô dựa ở trên vách tường, bên trong bức rèm cửa sổ, chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra.
"Yên tâm, nơi này là chỗ của Huống tử, không ai dám quấy rầy chúng ta."
Phó Nhiễm đưa tay, sửa lại tóc một chút.
Người đàn ông cười buông mái tóc dài cô buộc ở sau gáy ra.
"Hiện tại ngược lại càng tỏ ra đứng đắn, cách ăn mặc này."
Sắc mặt Phó Nhiễm vẫn không giấu được lo lắng, đưa tay đập vào ngực người đàn ông.
"Sau này vẫn là ở biệt thự đi, đến thuê phòng cảm giác cứ là lạ."
"Dù sao chỗ của mình cũng không đủ kích thích, hiểu không?"
Người đàn ông áp trán vào trán cô, cánh mũi Phó Nhiễm ngửi thấy được mùi vị nước hoa hồng tràn ngập căn phòng. Đến bây giờ trái tim cô vẫn đập thình thịch.
Người đàn ông đưa tay vỗ một cái vào mông cô.
"Cái tên Lý Lận Thần đó tại sao còn quấn lấy em?"
"Hắn chính là sợ tâm tình em không tốt, tới để an ủi em."
Người đàn ông lên tiếng hừ lạnh ở bên tai cô. "Mặt người dạ thú, anh xem hắn tám phần quỷ."
Phó Nhiễm muốn kéo cánh tay của người đàn ông ra để đi vào trong phòng, thế nhưng anh lại dùng sức kéo cô trở lại, phía sau lưng cô áp chặt vào vách tường, chân cũng không khỏi nhón lên nhìn về phía anh. Anh hôn môi cô, lặp đi lặp lại, ý muốn xâm nhập, rồi lại lặng lẽ lui khỏi, tóm lại làm cho đầu óc Phó Nhiễm như một cây đuốc bị đốt ch
Cô có chút ảo não, cũng muốn hôn trả, anh lại tránh ra, chứa ý cười, chỉ hôn trên trán cô.
"Lý Lận Thần này, lúc trước muốn cùng em kết hôn không phải đã nói là không có tình cảm sao? Bây giờ lại tìm tới cửa, còn giả dạng làm một tên si tình, anh nhìn không được nhất là bộ dáng này."
"Vậy anh muốn nhìn hình dáng gì?" Phó Nhiễm ngẩng đầu lên cười anh.
Người đàn ông đưa tay kéo cổ áo của cô lại, cúc áo sơ mi bởi vì động tác này của anh mà tuột ra, anh chống một tay vào vách tường, đem Phó Nhiễm vây vào trong ngực, đầu ngón tay theo khe hở cúc áo bị tuột chui vào, còn có thể chạm đến viền áo ngực bên trong.
"Anh muốn thấy dáng vẻ cởi hết quần áo của em."
Thiếu chút nữa cô đem hai chữ vô sỉ vứt xuống trên mặt anh.
Người đàn ông thấy thần sắc này của cô, nhăn hai đầu lông mày, đưa tay vỗ bả vai Phó Nhiễm.
"Khắp người toàn mùi thơm tầm thường, mau đi tắm, đợi lát nữa làm cho trên người anh đều là mùi này."
Phó Nhiễm giơ cánh tay lên, đúng là mùi hoa hồng lúc nãy đặt ở bên trong ghế lái, bây giờ trên người đều dính mùi này.
Cô muốn đi, bàn tay của người đàn ông còn ngăn ở trước ngực cô. Phó Nhiễm đẩy đẩy cũng không thấy anh có ý tránh ra, lời nói đến khóe miệng, đột nhiên cơ thể thấy không trọng lượng, hai tay Phó Nhiễm ôm chặt lấy cổ của người đàn ông theo bản năng.
Bên trong phòng tắm khoảng chừng hai mươi thước vuông, lúc này trên tấm gương trên tường đã phản chiếu bóng dáng mơ hồ, nước đọng chảy xuống thành từng dòng uốn lượn, hơi nước như đám sương tụ tại nơi trần nhà, tiếng nước chảy bên trong mập mờ mà mạnh mẽ, kèm theo, cuối cùng có chút khó nghe, rồi lại có âm thanh khác thường. Nước bên trong bồn tắm cuối cùng cũng tràn đầy, trôi thành từng dòng chảy trên nền gạch men trắng noãn.
Từng đợt thở dốc lần lượt thay đổi, cùng sóng nước chảy cuồn cuộn, một đôi tay mảnh mai khó khăn vịn vào vách tường, tiếp theo, cả người lại bị áp vào đó. Trước ngực cảm thấy lạnh, bả vai cô co lên, hai tay người đàn ông đặt lên vai cô, ra sức siết chặt.
Sau một hồi lâu, sau giây phút bùng phát như dung nham núi lửa, lại đột nhiên khôi phục lại vẻ yên lặng.
Phó Nhiễm tắm rửa xong, đưa tay kéo áo choàng tắm treo trên giá áo, người đàn ông cầm một chiếc khăn tắm, cuốn một vòng dưới ngực quanh người cô, rồi thắt lại ở dưới nách.
"Mặc như thế kia làm gì?"
Phó Nhiễm nhìn, đem khăn tắm kéo lên, hai chân trắng nõn còn lộ ra bên ngoài. Anh lấy khăn quấn nửa người dưới lại như mọi lần, rồi kéo tay của cô đi ra ngoài.
Bên trong gian phòng đã có một xe đồ ăn, anh sấy khô tóc cho Phó Nhiễm xong, ôm lấy cô đi tới phía trước cửa sổ.
Bàn tay vung lên, mặc dù sắc trời vẫn ảm đạm như cũ, nhưng có một chút ánh nắng chiều kéo dài ở cuối chân trời, anh vùi mặt vào cổ cô, hít sâu một hơi sau đó cảm thấy cả người thoải mái vô cùng.
"Bây giờ, toàn là mùi vị của anh."
Phó Nhiễm lui người về phía sau, hai má kề nhau cùng anh. "Cuối cùng cũng có thể bình yên ở cùng một chỗ như vậy."
Bàn tay anh khẽ vuốt ve bụng cô. "Lúc sanh con, rất đau chứ?"
Cô gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhíu lại.
"Chưa bao giờ trải qua đau khổ như vậy."
Phó Nhiễm lại nghĩ tới đêm hôm đó, mi mắt khẽ rủ xuống, tràn đầy buồn bã, anh cũng biết cô đang nghĩ tới
"Đói bụng sao?"
Cô tiện tay kéo rèm cửa sổ lên.
"Có chút đói."
Anh dẫn cô đến trước bàn ăn, mở bình rượu đỏ ra, sau khi bỏ vài viên đá vào có thể nhìn thấy từng lớp bọt dâng lên, cổ tay anh khẽ đung đưa, màu đỏ sẫm tràn qua trong suốt, làm những viên đá bên trong cũng nhuộm thành cùng một màu.
Phó Nhiễm nhận lấy ly rượu trong tay anh.
"Anh vẫn là uống ít một chút thôi."
"Trước đây vẫn chịu đựng, là thật không có biện pháp nào."
Anh đưa ly rượu đến bên môi, sắc màu đó, làm cho đôi môi anh càng toát lên nét quyến rũ, anh khẽ nhếch khóe môi lên cười mờ ám.
"Lại nói làm cũng đã làm rồi, còn có điều gì có thể kịch liệt hơn so với điều này chứ? Uống chút rượu mà thôi, không sao."
Phó Nhiễm uống trong miệng, còn chưa kịp nuốt xuống. Ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt tuấn tú của anh tới gần, gương mặt vẫn rạng ngời như thế, từng đường nét trên gương mặt như được chạm khắc tinh tế, anh đưa tay nâng cằm Phó Nhiễm lên, ngụm rượu đỏ cô chưa kịp nuốt xuống bị anh chiếm đoạt sạch sẽ.
"Mẹ, trước hết mẹ cứ nghe hết đi đã." Người đàn ông không suy nghĩ thêm. "Hãy cứ tìm chỗ ngồi trước đi."
Ký giả còn có rất nhiều nghi ngờ cần giải đáp, giọng nói của người đàn ông đã tỏ ra không kiên nhẫn.
"Phó Nhiễm, anh còn có việc bận, nơi này giao cho em." Nói xong, đã cắt đứt.
Như vậy tất cả mọi chuyện cũng hướng tới lúc trước Lý Vận Linh thừa nhận tin tức Minh Thành Hữu đã chết, không ít người nhìn thấy Lý Vận Linh, bắt đầu ồn ào.
Phó Nhiễm vội vàng ngăn lại. "Chuyện này trước đó mẹ tôi cũng không biết."
Cô ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt đầy hàm ý của Minh Vanh cùng khuôn mặt tức giận của Lý Vận Linh.
"Đúng là Thành Hữu có bệnh tim, bởi vì sau khi ghép tim vẫn cần tĩnh dưỡng, bác sĩ cũng đã nói phải trải qua thời kỳ theo dõi đặc biệt nửa năm, chúng tôi cũng gạt trong nhà, là sợ có thêm một chuyện ngoài ý muốn nữa thì mẹ tôi sẽ không chịu nổi đả kích này, thời gian gần đây Thành Hữu cũng đang bắt tay vào xử lý chuyện của công ty ở nước ngoài, chúng tôi dự định qua một thời gian nữa mới nói cho mẹ tôi biết."
Hai chân Lý Vận Linh lạnh như ăng, kích động khó có thể nói nên lời, ngồi im tại chỗ nói không nói ra nổi một câu.
Phó Nhiễm khéo léo ứng phó, gần như đem một lời nói dối biến thành một tấm lưới lớn, tất cả mọi người bị vây trong đó, chẳng qua là trong đó thật thật giả giả, lại có mấy người có thể biết?
Sau khi buổi họp báo kết thúc, Phó Nhiễm giao phó Hàn Tuyển để cho tất cả bọn họ đi ra ngoài trước, bàn tay cô đặt ở trên đầu gối nắm chặt, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi, dù sao cũng là chưa bao giờ phải ứng phó với trường hợp như vậy, lúc trước cô luôn chọn cách an toàn nhất, nên cũng không muốn đối mặt với truyền thông, mà hiện nay cũng không giống như lúc đó nữa, một câu nói vô tình, cũng có thể làm MR sụp đổ hoàn toàn.
Các ký giả tự động ra khỏi hội trường, nhân viên MR cũng lần lượt tan cuộc, Minh Vanh cùng Lý Vận Linh vẫn ngồi im tại chỗ.
Phó Nhiễm đóng máy tính lại, Lý Vận Linh vịn vào thành ghế đứng dậy, bước chân lảo đảo.
Phó Nhiễm cúi người xuống, hai tay ôm chặt lấy cánh tay. Gương mặt cũng bị tóc rũ xuống che khuất.
Giọng nói Lý Vận Linh vang lên đầu tiên. "Sao, chuyện gì xảy ra?"
Trong lòng nóng ruột lại không được đợi được câu trả lời của Phó Nhiễm, Minh Vanh cũng đứng ở bên cạnh Lý Vận Linh.
Lý Vận Linh vội vàng lay lay bả vai Phó Nhiễm.
"Thành Hữu ở đâu? Nếu nó còn sống tại sao không trở lại? Làm sao có thể? Lúc đó không phải mấy đứa đã mang theo tro cốt của nó sao? Còn có thời điểm chuyển viện, rõ ràng Minh Vanh cùng tới đó mà?"
Bà hỏi một chuỗi vấn đề, sốt ruột khó nén nổi, nghĩ tới gì liền nói ra luôn.
Phó Nhiễm ngẩng đầu lên, Lý Vận Linh nhìn thấy thần sắc của cô, lại ngẩn người ra. Trên mặt Phó Nhiễm đầy nước mắt,
"Mẹ, ngoài làm như vậy ra thì con không nghĩ ra được biện pháp nào khác, tin tức Thành Hữu qua đời có thể làm cho MR sụp đổ, con không muốn tâm huyết của anh ấy cứ mất đi như vậy."
Ánh mắt Minh Vanh cất giấu vẻ nghi ngờ, lại khó có thể tin nổi.
" Phó Nhiễm, rốt cuộc là cô có ý gì?"
"Hình ảnh Thành Hữu xuất hiện lúc nãy, đó là do con dặn người ta biên tập dựa theo các hình ảnh trước kia, âm thanh cũng xử lý qua, mẹ, Nhị ca, con cũng không muốn như vậy, nhưng bây giờ MR do một mình con gánh vác, trước cuối năm, tin tức Thành Hữu đã mất vẫn không thể công bố."
Vẻ mặt Phó Nhiễm đau khổ, trong mắt cũng không nhìn ra chút nào khác thường nào.
"Nói cách khác, tất cả đều là giả?" Lý Vận Linh suy nghĩ mất hồn, ánh mắt ảm đạm. "Ta đã nói, vì sao trên đời lại có chuyện như vậy?"
"Mẹ, thật xin lỗi."
Chuyện đau lòng của Lý Vận Linh bị gợn lên, càng cảm thấy trong lòng buồn bã, bà chống tay lên mặt bàn.
"Tại sao con không nói sớm cho ta biết, ít nhất ta sẽ không hi vọng."
"Con không nghĩ tới mẹ sẽ tới, vốn là muốn sau khi công bố tin tức mới nói cho mẹ biết."
Hốc mắt Lý Vận Linh chua xót.
"Ta biết rõ là con đề phòng ta, nhưng nếu như con thực sự vì tốt cho MR, đương nhiên là ta sẽ đồng ý với ý kiến của con, Tiểu Nhiễm, con cũng nói một người phải gánh vác mệt chết đi, tại sao không chịu để cho người khác giúp con một lần, như vậy làm sao con có thể để cho ta tin tưởng con?"
Lý Vận Linh kiên trì đến đây, không phải là trong công ty không cónh, bà chỉ sợ Phó Nhiễm sẽ “một tay che trời”.
Phó Nhiễm giơ mu bàn tay lên lau khóe mắt. "Mẹ, nếu là ý của mẹ, tốt lắm, con đồng ý."
Lý Vận Linh không nghĩ tới lần này cô lại thẳng thắn như vậy. "Thật sao?"
"Hiện tại Thành Hữu không có ở đây, chúng ta nên đồng tâm hiệp lực gánh vác MR vượt qua sóng gió."
Lý Vận Linh nghe vậy, tỏ ra vui mừng. "Tốt."
"Mẹ, con đưa mẹ đi về trước đi."
Minh Vanh thấy tinh thần bà không tốt, mở miệng nói đúng lúc.
Phó Nhiễm vẫn ngồi ở chỗ ngồi lúc trước, lúc hai người đi ra tới cửa vẫn có thể nghe được tiếng khóc lóc truyền đến từ sau lưng.
Lý Vận Linh nén bi thương đi ra ngoài, đến bên ngoài, Minh Vanh lấy khăn giấy từ trong túi xách ra đưa cho bà. Lý Vận Linh cầm chiếc khăn, thần sắc đã thay đổi tốt hơn một chút.
"Minh Vanh, con cũng đã nghe ý của Tiểu Nhiễm, con chuẩn bị một chút, phải lo cả công ty của mình cùng MR bên này, bây giờ mẹ chỉ có thể tin tưởng một mình con."
Phó Nhiễm nhìn bóng lưng của hai người biến mất ở cửa ra vào, cô thu dọn đồ xong đi lên phòng làm việc của mình, đi rửa mặt, trang điểm lại một chút.
Thị trấn Nghênh An, bên trong biệt thự nào đó.
Người đàn ông tập chạy xong đi xuống lầu, thấy Duật Tôn ngồi trong phòng khách. "Ui, không có đi ra ngoài?"
Duật Tôn vắt chân lên, cũng không ngẩng đầu lên.
"Tớ đây là người đàn ông đã kết hôn cũng không mu có chút mập mờ với người phụ nữ nào." Anh chỉ chỉ hướng phòng bếp. "Sẽ có quả ngon để ăn."
"Thôi đi." Người đàn ông cười ngồi vào chỗ đối diện. "Tớ còn không kêu thua thiệt."
Mạch Sanh Tiêu mặc một bộ đồ mặc ở nhà màu ngó sen từ phòng bếp đi ra ngoài. "Không phải về Bạch Sa sao? Anh còn không chuẩn bị."
"Hai người phải đi về?"
"Ừ."
Duật Tôn buông đồ trong tay xuống. "Biệt thự này tạm thời để lại cho cậu, đủ để lăn qua lăn lại đi?"
Sanh Tiêu tới gần, trong tay còn dắt một cậu nhóc. "Nói chuyện luôn không biết giữ chừng mực."
Người đàn ông giống như nghiêm túc nhìn xung quanh. "Miễn cưỡng ở lại thôi."
Duật Tôn từ đón lấy cậu nhóc từ trong tay Sanh Tiêu ôm vào trong ngực.
"Hành Hành, chúng ta đi."
Người đàn ông kia cũng đứng dậy. "Qua mấy ngày nữa tớ sẽ đi về."
"Không phải cậu nói là có kế hoạch sao?"
"Tớ không muốn để cho một mình Phó Nhiễm phải chống đỡ quá cực khổ, chỉ mấy ngày nữa thôi."
Anh đang ở sau lưng cô, nếu thật sự cô không còn cách chống đỡ, anh cũng chỉ có thể không làm việc theo kế hoạch nữa.
Phó Nhiễm đi ô-tô từ công ty ra ngoài, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy xe của Lý Lận Thần đi theo, cô tăng tốc độ, nhưng người đàn ông này cũng lao đi rất nhanh,
Nơi cô hẹn ở cách đó không xa, cô không dám tới đó nữa, đem xe dừng bên ven đường.
Lý Lận Thần đi về phía cô, có thể nhìn thấy bước chân có chút cà nhắc.
Phó Nhiễm xuống xe, thấy Lý Lận Thần cầm bó hoa hồng trong tay.
"Lận Thần, anh không cần phải như vậy."
Cô dứt khoát từ chối, Lý Lận Thần đưa hoa cho Phó Nhiễm.
"Hôm nay anh đã xem tin tức, cũng biết em không phải dễ dàng gì."
Phó Nhiễm thấy bàn tay hắn đưa không có ý thu hồi, cô miễn cưỡng nhận lấy bó hoa. "Cám ơn."
"Hình ảnh của Tam Thiếu trên video anh cũng đã nghe được rồi, mặc dù anh không tán thành cách làm của em nhưng không thể không thừa nhận đây đúng là cách có hiệu quả nhất có thể làm được, chỉ là có chút vết sẹo bị vạch trần, đau đớn không phải là chính mình sao?"
Lời nói của Lý Lận Thần chân thành, ánh mắt Phó Nhiễm nhìn chăm chú nhìn xuống chân của mình.
"Lận Thần, Thành Hữu vẫn còn sống."
"Vậy sao?"
Phó Nhiễm gật đầu, nhưng cũng không nói lại cho rõ ràng, ít nhất Minh Thành Hữu ở đây, cũng có thể phá vỡ ý nghĩ của Lý Lận Thần.
"Ừ, anh ấy vẫn luôn ở đây."
Phó Nhiễm thấy Lý Lận Thần như có nghi ngờ.
"Anh ấy vẫn luôn ở trong lòng
Cô nói không rõ ràng, Lý Lận Thần rất khó phân biệt thật giả từ trong lời nói của cô.
"Cùng nhau ăn cơm tối đi."
Phó Nhiễm nhìn sắc trời tối dần. "Không, tôi còn có việc."
Cô cầm bó hoa Lý Lận Thần tặng rồi ngồi vào bên trong ghế lái, Lý Lận Thần nhìn theo xe của cô rời khỏi, ánh mắt Phó Nhiễm ngó ra ngoài cửa sổ, thấy tên một khách sạn nào đó, cô vẫn đạp chân ga đi qua. Đi suốt một vòng lớn, cho đến xác định không có ai đuổi theo, lúc này Phó Nhiễm mới trở lại con đường vừa nãy, cô đem xe dừng đến bên trong bãi đỗ xe.
Cầm túi cách lên đi vào hành lang, lại cúi thấp đầu tiến vào bên trong thang máy, nhìn phím số biểu hiện tầng lầu đi lên, trong lòng Phó Nhiễm thấp thỏm mới bình tĩnh lại một chút, cô lơ đãng nhìn thấy camera giám sát bên trong thang máy, lại chột dạ cúi đầu hạ thấp xuống chút nữa.
Đây khác gì là vụng trộm ngoại tình?
Sau khi cửa thang máy dừng lại rồi mở ra, Phó Nhiễm gióng như chạy trốn đi ra.
Cô tìm được gian phòng, đưa tay ấn chuông cửa.
Phó Nhiễm chỉ sợ nhìn thấy người khác, thật may là người bên trong không làm cho cô phải chờ lâu, trong nháy mắt cửa liền mở ra, một bàn tay níu lại cổ tay của cô kéo cô đi vào, một bảng hiệu “chớ quấy rầy” treo ở nắm cửa.
Đang lúc thân thể cô đi vào còn lảo đảo thì đụng vào trong ngực người đàn ông.
"Làm gì lại muốn tới khách sạn, hù chết em, nếu bị những ký giả kia theo dõi sáng mai em lại được lên trang nhất, xem chừng sẽ nói em tới đây vụng trộm."
"Trộm thì liền trộm đi, anh quang minh chính đại cho em vụng trộm, muốn vụng trộm thì liền
Người đàn ông đem cô dựa ở trên vách tường, bên trong bức rèm cửa sổ, chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra.
"Yên tâm, nơi này là chỗ của Huống tử, không ai dám quấy rầy chúng ta."
Phó Nhiễm đưa tay, sửa lại tóc một chút.
Người đàn ông cười buông mái tóc dài cô buộc ở sau gáy ra.
"Hiện tại ngược lại càng tỏ ra đứng đắn, cách ăn mặc này."
Sắc mặt Phó Nhiễm vẫn không giấu được lo lắng, đưa tay đập vào ngực người đàn ông.
"Sau này vẫn là ở biệt thự đi, đến thuê phòng cảm giác cứ là lạ."
"Dù sao chỗ của mình cũng không đủ kích thích, hiểu không?"
Người đàn ông áp trán vào trán cô, cánh mũi Phó Nhiễm ngửi thấy được mùi vị nước hoa hồng tràn ngập căn phòng. Đến bây giờ trái tim cô vẫn đập thình thịch.
Người đàn ông đưa tay vỗ một cái vào mông cô.
"Cái tên Lý Lận Thần đó tại sao còn quấn lấy em?"
"Hắn chính là sợ tâm tình em không tốt, tới để an ủi em."
Người đàn ông lên tiếng hừ lạnh ở bên tai cô. "Mặt người dạ thú, anh xem hắn tám phần quỷ."
Phó Nhiễm muốn kéo cánh tay của người đàn ông ra để đi vào trong phòng, thế nhưng anh lại dùng sức kéo cô trở lại, phía sau lưng cô áp chặt vào vách tường, chân cũng không khỏi nhón lên nhìn về phía anh. Anh hôn môi cô, lặp đi lặp lại, ý muốn xâm nhập, rồi lại lặng lẽ lui khỏi, tóm lại làm cho đầu óc Phó Nhiễm như một cây đuốc bị đốt ch
Cô có chút ảo não, cũng muốn hôn trả, anh lại tránh ra, chứa ý cười, chỉ hôn trên trán cô.
"Lý Lận Thần này, lúc trước muốn cùng em kết hôn không phải đã nói là không có tình cảm sao? Bây giờ lại tìm tới cửa, còn giả dạng làm một tên si tình, anh nhìn không được nhất là bộ dáng này."
"Vậy anh muốn nhìn hình dáng gì?" Phó Nhiễm ngẩng đầu lên cười anh.
Người đàn ông đưa tay kéo cổ áo của cô lại, cúc áo sơ mi bởi vì động tác này của anh mà tuột ra, anh chống một tay vào vách tường, đem Phó Nhiễm vây vào trong ngực, đầu ngón tay theo khe hở cúc áo bị tuột chui vào, còn có thể chạm đến viền áo ngực bên trong.
"Anh muốn thấy dáng vẻ cởi hết quần áo của em."
Thiếu chút nữa cô đem hai chữ vô sỉ vứt xuống trên mặt anh.
Người đàn ông thấy thần sắc này của cô, nhăn hai đầu lông mày, đưa tay vỗ bả vai Phó Nhiễm.
"Khắp người toàn mùi thơm tầm thường, mau đi tắm, đợi lát nữa làm cho trên người anh đều là mùi này."
Phó Nhiễm giơ cánh tay lên, đúng là mùi hoa hồng lúc nãy đặt ở bên trong ghế lái, bây giờ trên người đều dính mùi này.
Cô muốn đi, bàn tay của người đàn ông còn ngăn ở trước ngực cô. Phó Nhiễm đẩy đẩy cũng không thấy anh có ý tránh ra, lời nói đến khóe miệng, đột nhiên cơ thể thấy không trọng lượng, hai tay Phó Nhiễm ôm chặt lấy cổ của người đàn ông theo bản năng.
Bên trong phòng tắm khoảng chừng hai mươi thước vuông, lúc này trên tấm gương trên tường đã phản chiếu bóng dáng mơ hồ, nước đọng chảy xuống thành từng dòng uốn lượn, hơi nước như đám sương tụ tại nơi trần nhà, tiếng nước chảy bên trong mập mờ mà mạnh mẽ, kèm theo, cuối cùng có chút khó nghe, rồi lại có âm thanh khác thường. Nước bên trong bồn tắm cuối cùng cũng tràn đầy, trôi thành từng dòng chảy trên nền gạch men trắng noãn.
Từng đợt thở dốc lần lượt thay đổi, cùng sóng nước chảy cuồn cuộn, một đôi tay mảnh mai khó khăn vịn vào vách tường, tiếp theo, cả người lại bị áp vào đó. Trước ngực cảm thấy lạnh, bả vai cô co lên, hai tay người đàn ông đặt lên vai cô, ra sức siết chặt.
Sau một hồi lâu, sau giây phút bùng phát như dung nham núi lửa, lại đột nhiên khôi phục lại vẻ yên lặng.
Phó Nhiễm tắm rửa xong, đưa tay kéo áo choàng tắm treo trên giá áo, người đàn ông cầm một chiếc khăn tắm, cuốn một vòng dưới ngực quanh người cô, rồi thắt lại ở dưới nách.
"Mặc như thế kia làm gì?"
Phó Nhiễm nhìn, đem khăn tắm kéo lên, hai chân trắng nõn còn lộ ra bên ngoài. Anh lấy khăn quấn nửa người dưới lại như mọi lần, rồi kéo tay của cô đi ra ngoài.
Bên trong gian phòng đã có một xe đồ ăn, anh sấy khô tóc cho Phó Nhiễm xong, ôm lấy cô đi tới phía trước cửa sổ.
Bàn tay vung lên, mặc dù sắc trời vẫn ảm đạm như cũ, nhưng có một chút ánh nắng chiều kéo dài ở cuối chân trời, anh vùi mặt vào cổ cô, hít sâu một hơi sau đó cảm thấy cả người thoải mái vô cùng.
"Bây giờ, toàn là mùi vị của anh."
Phó Nhiễm lui người về phía sau, hai má kề nhau cùng anh. "Cuối cùng cũng có thể bình yên ở cùng một chỗ như vậy."
Bàn tay anh khẽ vuốt ve bụng cô. "Lúc sanh con, rất đau chứ?"
Cô gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhíu lại.
"Chưa bao giờ trải qua đau khổ như vậy."
Phó Nhiễm lại nghĩ tới đêm hôm đó, mi mắt khẽ rủ xuống, tràn đầy buồn bã, anh cũng biết cô đang nghĩ tới
"Đói bụng sao?"
Cô tiện tay kéo rèm cửa sổ lên.
"Có chút đói."
Anh dẫn cô đến trước bàn ăn, mở bình rượu đỏ ra, sau khi bỏ vài viên đá vào có thể nhìn thấy từng lớp bọt dâng lên, cổ tay anh khẽ đung đưa, màu đỏ sẫm tràn qua trong suốt, làm những viên đá bên trong cũng nhuộm thành cùng một màu.
Phó Nhiễm nhận lấy ly rượu trong tay anh.
"Anh vẫn là uống ít một chút thôi."
"Trước đây vẫn chịu đựng, là thật không có biện pháp nào."
Anh đưa ly rượu đến bên môi, sắc màu đó, làm cho đôi môi anh càng toát lên nét quyến rũ, anh khẽ nhếch khóe môi lên cười mờ ám.
"Lại nói làm cũng đã làm rồi, còn có điều gì có thể kịch liệt hơn so với điều này chứ? Uống chút rượu mà thôi, không sao."
Phó Nhiễm uống trong miệng, còn chưa kịp nuốt xuống. Ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt tuấn tú của anh tới gần, gương mặt vẫn rạng ngời như thế, từng đường nét trên gương mặt như được chạm khắc tinh tế, anh đưa tay nâng cằm Phó Nhiễm lên, ngụm rượu đỏ cô chưa kịp nuốt xuống bị anh chiếm đoạt sạch sẽ.
/220
|