Sau khi Minh Tranh đưa La Văn Anh về đến nhà liền đi thẳng tới công ty.
Đợi sau khi tan việc đến La gia, mới biết cô vào bệnh viện bởi vì dị ứng. Cũng may La Văn Anh chỉ nói là mình không cẩn thận ăn phải đồ hư chứ không hề nói đến chuyện ở Minh gia.
Lúc đó Minh Tranh mới biết, cô bị dị ứng với trứ
Hôm nay là ngày lễ Giáng sinh, Minh Thành Hữu ra khỏi phòng làm việc liền gọi điện thoại cho Phó Nhiễm bảo cô ở nhà chờ, nhất định hắn sẽ chuẩn bị phòng ăn tốt rồi về nhà đón cô.
Thời tiết thật thích hợp với ngày này, lúc Minh Thành Hữu lái ô-tô đi qua quảng trường Vanda, bầu trời bay lên tuyết mịn, đây là trận tuyết đầu năm nay. Khi hắn tìm được chỗ đậu xe thời gian chỉ là năm phút, tuyết rơi vào đầu vai cũng đã biến thành cùng cỡ như lông ngỗng.
Minh Thành Hữu đối với chung quanh đây rất quen thuộc. Thời gian hắn còn giữ mối quan hệ với Thẩm Ninh thường hay tới đây, hắn nâng tay lên xem đồng hồ. Lúc này vẫn còn sớm, còn đủ thời gian đi chuẩn bị quà tặng cho Phó Nhiễm.
Vưu Ứng Nhụy từ trong tiệm sơn móng tay xong ra đi ngoài, ngày mai là sinh nhật một người bạn, cô cố ý đắp lại móng tay thật đẹp. Lúc ra khỏi cửa vẫn còn đang chú ý thưởng thức, nhưng không biết thiếu chút nữa đụng vào một thanh niên đi qua.
"A, đây không phải là đại tiểu thư của Phó gia sao?"
Vưu Ứng Nhụy ngẩng đầu nhìn lên, là mấy tên thanh niên ở cùng ngõ, bình thường thì có dây dưa qua với cô, cô đều là trốn tránh tiếp xúc.
Vưu Ứng Nhụy siết chặt túi xách trong tay bước qua mấy người đó, nhưng không nghĩ bọn họ nhất quyết không tha, nhìn chăm chằm.
Minh Thành Hữu không mang ô, nhưng cũng không giống cảnh tượng những người đi đường bên cạnh vội vã như vậy, đưa mắt, vẻ mặt tràn đầy khí thế bừng sáng và cao quý thuần túy thu hút sự chú ý của mọi người.
Bước chân hắn mạnh mẽ vững vàng, lúc đi tới chỗ hành lang trước một cửa hàng thì đầu vai đã thấy một lớp tuyết trắng.
"Các người muốn làm gì?"
Vưu Ứng Nhụy bị hai người khác chặn lại, đành phải ôm sát túi xách trong
"A, vẫn còn coi mình chính là đại tiểu thư? Trong cái túi rách này của cô có thể có bao nhiêu tiền? Chẳng qua là tôi lớn như vậy mà chưa được sờ vào tay của thiên kim tiểu thư, dù sao cô cũng sống tốt ở Phó gia được 20 năm, nghe nói các phu nhân và tiểu thư trong xã hội thượng lưu đến tắm cũng dùng sữa tươi tắm, phải vậy không?"
Lời trêu chọc của người thanh niên dáng vẻ lưu manh làm cho mấy người bên cạnh cười ầm lên không dứt. Minh Thành Hữu đứng ở cách đó không xa, Phó gia hai chữ này nghe có vẻ cực kỳ chói tai.
Vưu Ứng Nhụy chưa bao giờ gặp phải trường hợp này, nhưng cũng rất bình tĩnh.
"Tránh ra cho tôi, không thì tôi báo cảnh sát."
Nói xong cô móc điện thoại di động Iphone 4 từ trong túi ra.
"Còn có cả điện thoại quả táo nữa, đó không phải là hàng nhái chứ, đưa cho tôi xem một chút."
Vưu Ứng Nhụy né tránh bàn tay đang duỗi ra.
"Các người là những tên lưu manh, cút ra cho tôi!"
"Cô với Vưu Nhiễm ngược lại tính tình lại rất giống nhau, trước kia cô ta cũng không bao giờ cho tôi đụng vào tay mình, nhưng hiện tại thì cô ta tốt rồi, là thiên kim tiểu thư thật sự, còn cô thì là gì?"
Từ nhỏ gia cảnh Minh Thành Hữu rất tốt, tự nhiên không thể biết được trước kia Phó Nhiễm đã phải trải qua những chuyện gì. Hắn nghĩ đến bóng dáng thon gầy mà kiên cường kia. Mỗi ngày ngoài chăm chỉ học hành ra còn phải đối diện với mấy tên vô lại quấy rầy như thế này.
Vưu Ứng Nhụy thừa dịp mấy người trước mặt không đề phòng, lao ra phá vòng vây sau đó chạy như bay về phía trước, cô nghe thấy tiếng bước chân sau lưng chân càng lúc càng tới gần. Đột nhiên nhìn thấy bóng dáng Minh Thành Hữu, cô không chút nghĩ ngợi đưa tay níu lấy vạt áo hắn, bởi vì cô vội vàng chạy trốn nên lúc này chỉ có thể khom lưng thở dốc
Mấy người kia theo sát tới, tên thanh niên cầm đầu nhìn thấy Minh Thành Hữu quen quen, cũng không lập tức tiến lên.
Hô hấp Vưu Ứng Nhụy dần dần bình thường, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, cô đứng thẳng lên dùng ngón tay chỉ chỉ Minh Thành Hữu.
"Các người mới vừa nói tới Vưu Nhiễm, chính là vị hôn thê của Minh Tam Thiếu."
Ánh mắt Minh Thành Hữu sắc bén lướt tới, cũng không nói chuyện, đối phương cũng chỉ là muốn trêu chọc nên không muốn làm lớn chuyện. Người thanh niên kia hướng mấy người bên cạnh nháy mắt, bước nhanh rời đi.
Vưu Ứng Nhụy vẫn khẩn trương cầm áo Minh Thành Hữu, bàn tay hắn đẩy cô ra không để lại dấu vết.
"Vị hôn thê của tôi tên là Phó Nhiễm, trên đời này không có người nào tên là Vưu Nhiễm."
Cô thấy bóng dáng của hắn lướt qua trên vai cô bước về phía trước, Vưu Ứng Nhụy nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông, cô đuổi theo trước một bước, mở miệng nói giọng lạnh nhạt.
"Có phải các người đều nghĩ câu chuyện kỳ quái kia là lỗi tại tôi? Nhưng tôi không cố ý làm sai, đúng thế, tôi ở Phó gia sống an nhàn sung sướng 20 năm. Thế nhưng không phải là tôi cố ý ăn cắp, nếu tôi biết sớm sẽ có một ngày bị phát hiện thân phận thật, tôi tình nguyện chưa từng sống ở Phó gia. Các người chỉ nghĩ Phó Nhiễm là người bị hại, cũng làm như tôi ăn trộm hạnh phúc của cô ấy, nhưng từ đầu đến cuối cũng không có ai hỏi tôi một câu."
Minh Thành Hữu dừng chân ở cửa tiệm trang sức, ánh đèn màu trắng đặc biệt đem bóng dáng của hắn kéo dài hơn, hắn giữ kín như bưng thần sắc, chỉ lười biếng mở miệng nói.
"Hôm nay không phải lễ Giáng Sinh sao, thế nào mà muộn như vậy vẫn còn ở bên ngoài?"
"Ở chỗ chúng tôi, có ai sẽ có ngày lễ này?"
Không giống như trước kia ở Phó gia, cô có thể gọi bạn bè đến cổ động ăn mừng, cô đã sớm không còn chất tư bản trong tiêu xài.
"Đi, vào tiệm giúp tôi chọn một món quà."
Vưu Ứng Nhụy đi theo Minh Thành Hữu đi tới tiệm đá quý, đích thân quản lý tiếp đãi, hắn đưa Vưu Ứng Nhụy tới trước quầy.
"Cô tự chọn cho mình một cái đi, rồi chọn giúp tôi một cái cho Phó Nhiễm."
"Tại sao lại tặng quà cho tôi?"
Minh Thành Hữu khiến quản lý không cần chú ý bọn họ, hắn tự mình ngồi xuống.
"Chưa từng nghe qua gặp người có phần sao? Lại nói, tôi tin tưởng ánh mắt của cô đối với những thứ này."
Khóe miệng Vưu Ứng Nhụy nâng lên vẻ giễu cợt.
"Tam Thiếu thật là rộng lượng."
Cô đang nói với người phục vụ chọn cho Phó Nhiễm chọn một cái lắc tay tốt nhất, lại tự chọn cho mình một chiếc khác biệt, giá tiền chênh lệch không tới 2000.
Chiếc của Phó Nhiễm mặc dù rất đắt, nhưng kiểu dáng lại hơi bình thường đại trà. Điều đó không phải là Vưu Ứng Nhụy không hiểu, tự chọn cho mình về kiểu dáng mặc dù có vẻ đơn giản nhưng lại là kiểu kinh điển không dễ hết mốt.
"Được rồi."
Cô đem hộp đá quý đẩy tới trước mặt Minh Thành Hữu.
Hắn cầm ở trong tay mở ra suy nghĩ.
"Không t
Sau khi xem xét xong, Minh Thành Hữu lấy qua chiếc hộp trang sức trong tay Vưu Ứng Nhụy.
"Tôi xem cái này dường như thích hợp với Phó Nhiễm, cô lấy một cái khác đi."
Vưu Ứng Nhụy nhận lấy hộp trang sức trong tay hắn, giơ giơ lên trước mặt Minh Thành Hữu.
"Tóm lại, cám ơn quà tặng của anh."
Cho đến khi bóng dáng của Minh Thành Hữu biến mất ở trước cửa tiệm, lúc này Vưu Ứng Nhụy mới cười lạnh, đây được coi là gì? Thay Phó Nhiễm trút giận sao?
Có phải để cho cô xem trọng cái nào đó, về sau cũng sẽ thay đổi cho Phó Nhiễm?
Vưu Ứng Nhụy đem hộp trang sức đặt trên quầy.
"Giúp tôi đổi chiếc này lấy chiếc vừa nãy đã lấy, tôi muốn giống nhau như đúc."
Cô giơ tay lên, lúc này mới phát hiện ra sơn móng tay bên tay trái rớt một mảng, tìm lại bên trong tiệm cùng trên hành lang đều không tìm được, có lẽ bị rơi mất từ lúc kéo Minh Thành Hữu.
Minh Thành Hữu trở lại Tôn Vân Thủ Phủ, Phó Nhiễm đã thay quần áo xong đang ngồi ở phòng khách đợi hắn. Trong TV phát bộ phim truyền hình gần đây đang thịnh hành, cô chán nản duỗi người một cái, thấy Minh Thành Hữu cất bước đi tới.
"Sao bây giờ anh mới trở về?"
Hắn ngồi vào chỗ bên cạnh Phó Nhiễm, từ trong túi áo móc ra một hộp vải nhung, sau khi mở ra lấy lắc tay đeo lên cho cô, cảm giác lạnh như băng trong nháy mắt như kích thích toàn thân lỗ chân lông dựng đứng lên. Phó Nhiễm giơ cổ tay lên nhìn kỹ dưới ánh đèn.
"Thí
"Anh mua?"
"Không phải là anh mua còn có thể là anh giành được sao?"
Cô ngẩng đầu lên nhìn về người đàn ông bên cạnh.
"Mà em chưa chuẩn bị quà tặng gì cho anh."
Phó Nhiễm đem hộp trang sức Minh Thành Hữu đưa cho cô đặt vào bên cạnh, giơ chiếc lắc trong tay lên.
"Không phải anh cũng sẽ cho mua cho phụ nữ khác đồ giống nhau như đúc đó chứ?"
Cô thuận miệng hỏi, thật ra thì cũng không nghĩ nghiêm túc thật.
Minh Thành Hữu cười lạnh.
"Coi anh như kẻ trộm hoa, thật sự nghĩ là anh muốn cả hoa đẹp cùng cỏ đuôi chó đúng không?"
Đợi sau khi tan việc đến La gia, mới biết cô vào bệnh viện bởi vì dị ứng. Cũng may La Văn Anh chỉ nói là mình không cẩn thận ăn phải đồ hư chứ không hề nói đến chuyện ở Minh gia.
Lúc đó Minh Tranh mới biết, cô bị dị ứng với trứ
Hôm nay là ngày lễ Giáng sinh, Minh Thành Hữu ra khỏi phòng làm việc liền gọi điện thoại cho Phó Nhiễm bảo cô ở nhà chờ, nhất định hắn sẽ chuẩn bị phòng ăn tốt rồi về nhà đón cô.
Thời tiết thật thích hợp với ngày này, lúc Minh Thành Hữu lái ô-tô đi qua quảng trường Vanda, bầu trời bay lên tuyết mịn, đây là trận tuyết đầu năm nay. Khi hắn tìm được chỗ đậu xe thời gian chỉ là năm phút, tuyết rơi vào đầu vai cũng đã biến thành cùng cỡ như lông ngỗng.
Minh Thành Hữu đối với chung quanh đây rất quen thuộc. Thời gian hắn còn giữ mối quan hệ với Thẩm Ninh thường hay tới đây, hắn nâng tay lên xem đồng hồ. Lúc này vẫn còn sớm, còn đủ thời gian đi chuẩn bị quà tặng cho Phó Nhiễm.
Vưu Ứng Nhụy từ trong tiệm sơn móng tay xong ra đi ngoài, ngày mai là sinh nhật một người bạn, cô cố ý đắp lại móng tay thật đẹp. Lúc ra khỏi cửa vẫn còn đang chú ý thưởng thức, nhưng không biết thiếu chút nữa đụng vào một thanh niên đi qua.
"A, đây không phải là đại tiểu thư của Phó gia sao?"
Vưu Ứng Nhụy ngẩng đầu nhìn lên, là mấy tên thanh niên ở cùng ngõ, bình thường thì có dây dưa qua với cô, cô đều là trốn tránh tiếp xúc.
Vưu Ứng Nhụy siết chặt túi xách trong tay bước qua mấy người đó, nhưng không nghĩ bọn họ nhất quyết không tha, nhìn chăm chằm.
Minh Thành Hữu không mang ô, nhưng cũng không giống cảnh tượng những người đi đường bên cạnh vội vã như vậy, đưa mắt, vẻ mặt tràn đầy khí thế bừng sáng và cao quý thuần túy thu hút sự chú ý của mọi người.
Bước chân hắn mạnh mẽ vững vàng, lúc đi tới chỗ hành lang trước một cửa hàng thì đầu vai đã thấy một lớp tuyết trắng.
"Các người muốn làm gì?"
Vưu Ứng Nhụy bị hai người khác chặn lại, đành phải ôm sát túi xách trong
"A, vẫn còn coi mình chính là đại tiểu thư? Trong cái túi rách này của cô có thể có bao nhiêu tiền? Chẳng qua là tôi lớn như vậy mà chưa được sờ vào tay của thiên kim tiểu thư, dù sao cô cũng sống tốt ở Phó gia được 20 năm, nghe nói các phu nhân và tiểu thư trong xã hội thượng lưu đến tắm cũng dùng sữa tươi tắm, phải vậy không?"
Lời trêu chọc của người thanh niên dáng vẻ lưu manh làm cho mấy người bên cạnh cười ầm lên không dứt. Minh Thành Hữu đứng ở cách đó không xa, Phó gia hai chữ này nghe có vẻ cực kỳ chói tai.
Vưu Ứng Nhụy chưa bao giờ gặp phải trường hợp này, nhưng cũng rất bình tĩnh.
"Tránh ra cho tôi, không thì tôi báo cảnh sát."
Nói xong cô móc điện thoại di động Iphone 4 từ trong túi ra.
"Còn có cả điện thoại quả táo nữa, đó không phải là hàng nhái chứ, đưa cho tôi xem một chút."
Vưu Ứng Nhụy né tránh bàn tay đang duỗi ra.
"Các người là những tên lưu manh, cút ra cho tôi!"
"Cô với Vưu Nhiễm ngược lại tính tình lại rất giống nhau, trước kia cô ta cũng không bao giờ cho tôi đụng vào tay mình, nhưng hiện tại thì cô ta tốt rồi, là thiên kim tiểu thư thật sự, còn cô thì là gì?"
Từ nhỏ gia cảnh Minh Thành Hữu rất tốt, tự nhiên không thể biết được trước kia Phó Nhiễm đã phải trải qua những chuyện gì. Hắn nghĩ đến bóng dáng thon gầy mà kiên cường kia. Mỗi ngày ngoài chăm chỉ học hành ra còn phải đối diện với mấy tên vô lại quấy rầy như thế này.
Vưu Ứng Nhụy thừa dịp mấy người trước mặt không đề phòng, lao ra phá vòng vây sau đó chạy như bay về phía trước, cô nghe thấy tiếng bước chân sau lưng chân càng lúc càng tới gần. Đột nhiên nhìn thấy bóng dáng Minh Thành Hữu, cô không chút nghĩ ngợi đưa tay níu lấy vạt áo hắn, bởi vì cô vội vàng chạy trốn nên lúc này chỉ có thể khom lưng thở dốc
Mấy người kia theo sát tới, tên thanh niên cầm đầu nhìn thấy Minh Thành Hữu quen quen, cũng không lập tức tiến lên.
Hô hấp Vưu Ứng Nhụy dần dần bình thường, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, cô đứng thẳng lên dùng ngón tay chỉ chỉ Minh Thành Hữu.
"Các người mới vừa nói tới Vưu Nhiễm, chính là vị hôn thê của Minh Tam Thiếu."
Ánh mắt Minh Thành Hữu sắc bén lướt tới, cũng không nói chuyện, đối phương cũng chỉ là muốn trêu chọc nên không muốn làm lớn chuyện. Người thanh niên kia hướng mấy người bên cạnh nháy mắt, bước nhanh rời đi.
Vưu Ứng Nhụy vẫn khẩn trương cầm áo Minh Thành Hữu, bàn tay hắn đẩy cô ra không để lại dấu vết.
"Vị hôn thê của tôi tên là Phó Nhiễm, trên đời này không có người nào tên là Vưu Nhiễm."
Cô thấy bóng dáng của hắn lướt qua trên vai cô bước về phía trước, Vưu Ứng Nhụy nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông, cô đuổi theo trước một bước, mở miệng nói giọng lạnh nhạt.
"Có phải các người đều nghĩ câu chuyện kỳ quái kia là lỗi tại tôi? Nhưng tôi không cố ý làm sai, đúng thế, tôi ở Phó gia sống an nhàn sung sướng 20 năm. Thế nhưng không phải là tôi cố ý ăn cắp, nếu tôi biết sớm sẽ có một ngày bị phát hiện thân phận thật, tôi tình nguyện chưa từng sống ở Phó gia. Các người chỉ nghĩ Phó Nhiễm là người bị hại, cũng làm như tôi ăn trộm hạnh phúc của cô ấy, nhưng từ đầu đến cuối cũng không có ai hỏi tôi một câu."
Minh Thành Hữu dừng chân ở cửa tiệm trang sức, ánh đèn màu trắng đặc biệt đem bóng dáng của hắn kéo dài hơn, hắn giữ kín như bưng thần sắc, chỉ lười biếng mở miệng nói.
"Hôm nay không phải lễ Giáng Sinh sao, thế nào mà muộn như vậy vẫn còn ở bên ngoài?"
"Ở chỗ chúng tôi, có ai sẽ có ngày lễ này?"
Không giống như trước kia ở Phó gia, cô có thể gọi bạn bè đến cổ động ăn mừng, cô đã sớm không còn chất tư bản trong tiêu xài.
"Đi, vào tiệm giúp tôi chọn một món quà."
Vưu Ứng Nhụy đi theo Minh Thành Hữu đi tới tiệm đá quý, đích thân quản lý tiếp đãi, hắn đưa Vưu Ứng Nhụy tới trước quầy.
"Cô tự chọn cho mình một cái đi, rồi chọn giúp tôi một cái cho Phó Nhiễm."
"Tại sao lại tặng quà cho tôi?"
Minh Thành Hữu khiến quản lý không cần chú ý bọn họ, hắn tự mình ngồi xuống.
"Chưa từng nghe qua gặp người có phần sao? Lại nói, tôi tin tưởng ánh mắt của cô đối với những thứ này."
Khóe miệng Vưu Ứng Nhụy nâng lên vẻ giễu cợt.
"Tam Thiếu thật là rộng lượng."
Cô đang nói với người phục vụ chọn cho Phó Nhiễm chọn một cái lắc tay tốt nhất, lại tự chọn cho mình một chiếc khác biệt, giá tiền chênh lệch không tới 2000.
Chiếc của Phó Nhiễm mặc dù rất đắt, nhưng kiểu dáng lại hơi bình thường đại trà. Điều đó không phải là Vưu Ứng Nhụy không hiểu, tự chọn cho mình về kiểu dáng mặc dù có vẻ đơn giản nhưng lại là kiểu kinh điển không dễ hết mốt.
"Được rồi."
Cô đem hộp đá quý đẩy tới trước mặt Minh Thành Hữu.
Hắn cầm ở trong tay mở ra suy nghĩ.
"Không t
Sau khi xem xét xong, Minh Thành Hữu lấy qua chiếc hộp trang sức trong tay Vưu Ứng Nhụy.
"Tôi xem cái này dường như thích hợp với Phó Nhiễm, cô lấy một cái khác đi."
Vưu Ứng Nhụy nhận lấy hộp trang sức trong tay hắn, giơ giơ lên trước mặt Minh Thành Hữu.
"Tóm lại, cám ơn quà tặng của anh."
Cho đến khi bóng dáng của Minh Thành Hữu biến mất ở trước cửa tiệm, lúc này Vưu Ứng Nhụy mới cười lạnh, đây được coi là gì? Thay Phó Nhiễm trút giận sao?
Có phải để cho cô xem trọng cái nào đó, về sau cũng sẽ thay đổi cho Phó Nhiễm?
Vưu Ứng Nhụy đem hộp trang sức đặt trên quầy.
"Giúp tôi đổi chiếc này lấy chiếc vừa nãy đã lấy, tôi muốn giống nhau như đúc."
Cô giơ tay lên, lúc này mới phát hiện ra sơn móng tay bên tay trái rớt một mảng, tìm lại bên trong tiệm cùng trên hành lang đều không tìm được, có lẽ bị rơi mất từ lúc kéo Minh Thành Hữu.
Minh Thành Hữu trở lại Tôn Vân Thủ Phủ, Phó Nhiễm đã thay quần áo xong đang ngồi ở phòng khách đợi hắn. Trong TV phát bộ phim truyền hình gần đây đang thịnh hành, cô chán nản duỗi người một cái, thấy Minh Thành Hữu cất bước đi tới.
"Sao bây giờ anh mới trở về?"
Hắn ngồi vào chỗ bên cạnh Phó Nhiễm, từ trong túi áo móc ra một hộp vải nhung, sau khi mở ra lấy lắc tay đeo lên cho cô, cảm giác lạnh như băng trong nháy mắt như kích thích toàn thân lỗ chân lông dựng đứng lên. Phó Nhiễm giơ cổ tay lên nhìn kỹ dưới ánh đèn.
"Thí
"Anh mua?"
"Không phải là anh mua còn có thể là anh giành được sao?"
Cô ngẩng đầu lên nhìn về người đàn ông bên cạnh.
"Mà em chưa chuẩn bị quà tặng gì cho anh."
Phó Nhiễm đem hộp trang sức Minh Thành Hữu đưa cho cô đặt vào bên cạnh, giơ chiếc lắc trong tay lên.
"Không phải anh cũng sẽ cho mua cho phụ nữ khác đồ giống nhau như đúc đó chứ?"
Cô thuận miệng hỏi, thật ra thì cũng không nghĩ nghiêm túc thật.
Minh Thành Hữu cười lạnh.
"Coi anh như kẻ trộm hoa, thật sự nghĩ là anh muốn cả hoa đẹp cùng cỏ đuôi chó đúng không?"
/220
|