Ngồi trên thuyền, Đức Hải im lặng không nói một câu gì, mắt hắn lơ đãng nhìn ra bên ngoài. Trong đầu hắn, giờ trống rỗng. Cảm giác buồn chán và mất mát đang hành hạ và dày vò thể xác hắn.
Tôi vì lo cho bàn chân bị bong gân của hắn, nên tiến lại gần chỗ hắn đang ngồi ở trên boong tàu.
_Anh cảm thấy trong người thế nào ? Còn chịu được không ? Anh yên tâm chỉ một lúc nữa thôi, khi lên bờ, tôi sẽ bảo Đức Tiến đưa anh vào bệnh viện, để kiểm tra và chụp X- quang bàn chân đau cho anh.
Đức Tiến lặng lẽ nhìn tôi, khuôn mặt hắn lạnh tanh.
_Cô không cần phải giả vờ tốt bụng với tôi. Cô nên quan tâm đến chính bản thân mình đi.
Tôi kinh ngạc nhìn Đức Hải.
Hắn giờ đã thay đổi hoàn toàn, hắn không còn dễ gần và nói chuyện vui vẻ giống như lúc chúng tôi vẫn còn ở trên đảo hoang nữa.
Nụ cười trên môi tôi trở nên cứng đơ, lòng tôi có một nỗi buồn không tên.
_Anh..anh đang giận tôi đúng không ?
Đức Hải cười nhạt.
_Tôi vì sao phải phí sức giận một con nhỏ ngu ngốc và hậu đậu như cô. Cô tự đánh giá bản thân mình hơi cao quá đấy.
Hốc mắt tôi đỏ hoe, tay tôi hết nắm rồi lại thả ra. Tôi tưởng sau chuyện chúng tôi cùng nhau trải qua sinh tử, sống chết có nhau, và vượt qua hoạn nạn, mối quan hệ giữa tôi và Đức Hải sẽ trở nên tốt đẹp và sáng sủa hơn, nhưng thật không ngờ chúng tôi vẫn đang ở vạch xuất phát.
Tôi đi giật lùi, tôi không có dũng khí đứng cạnh Đức Hải. Trông hắn đáng sợ quá ! Nhìn hắn giống như thể, tôi đã phạm phải tội gì lớn lắm, nên hắn mới căm ghét và hận tôi thấu xương.
Bao nhiêu ngôn từ mà tôi muốn nói với Đức Hải đều phải nuốt xuống dưới, khi thấy thái độ xa cách và lạnh nhạt của hắn.
_Dù…dù sao thì tôi cũng muốn cảm ơn anh đã cứu tôi.
_Không cần.
Đức Hải thô lỗ trả lời tôi, hắn không kiên nhẫn muốn nghe tôi nói dài dòng.
_Nếu không còn chuyện gì khác nữa, thì cô hãy biến đi. Phải nhìn thấy cô khiến tôi bực bội và khó chịu.
Giọt nước mắt tủi nhục và đau xót vì không chịu nổi lời nói không có một chút tình cảm của Đức Hải cuối cùng cũng rơi xuống. Tôi đứng nhìn hắn, tôi lặng lẽ khóc. Tôi không hiểu vì sao hắn lại ghét tôi nhiều như thế. Việc tôi quan tâm đến hắn, lo lắng cho hắn, hỏi han đến tình hình sức khỏe của hắn thì có gì là sai. Chẳng lẽ hắn muốn, tôi đối xử với hắn giống như lúc trước ?
Vụng về lau đi hai dòng lệ trên má, tôi cứng ngắc xoay người bước đi.
Đức Hải đã nhìn thấy tôi khóc, hắn thở dài, tay hắn bối rối vuốt tóc, mắt hắn trống rỗng.
Tôi và hắn là hai thái cực. Tôi thường xuyên cãi nhau với hắn, và hắn cũng thường xuyên bắt nạt tôi. Thậm chí hắn còn dùng cả vũ lực với tôi.
Ban đầu tôi cho rằng, Đức Hải sẽ không bao giờ cứu tôi, nhưng khi tôi gặp nạn, hắn đã bất chấp cả tính mạng để cứu tôi, lo lắng và bảo vệ tôi.
Tôi mặc kệ Đức Hải có ghét và không ưa tôi không, tôi cũng không thể căm ghét và hận hắn được nữa, mà hiện giờ tôi chỉ có lòng biết ơn và muốn làm một việc gì đó để trả ơn cho hắn.
Đức Tiến và thằng bé đang vui vẻ nói chuyện với nhau ở phía bên kia mạn thuyền.
Tôi đứng lặng nhìn hai bố con họ. Trong lòng tôi có một cảm giác ấm áp và bình yên, khi nhìn thấy nụ cười trên môi Đức Tiến và thằng bé. Họ là hai người tôi yêu thương, là hai người tôi coi là người thân của mình.
Thằng bé phát hiện ra sự có mặt của tôi, nó vẫy tay gọi tôi.
_Chị Khánh Băng ! Lại đây !
Tôi gượng gạo nở một nụ cười. Cố trấn tĩnh lại tinh thần, tôi bước về phía họ.
Đức Tiến quan tâm hỏi tôi.
_Em không sao chứ ?
Tôi ngượng ngùng đáp.
_Em không sao.
Thằng bé tíu tít khoe khả năng sống hoang dã của tôi, đồng thời nó ao ước được đi chơi như thế này một lần nữa.
_Chị Khánh Băng biết làm rất nhiều thứ. Nhất định một ngày nào đó, cả nhà chúng ta sẽ đi dã ngoại một buổi.
Đức Tiến sủng nịnh xoa đầu nó, anh mỉm cười bảo nó.
_Con không sợ sao ? Sau tất cả mọi chuyện con vẫn muốn đi dã ngoại như thế này sao ?
Thằng bé tự tin đáp, mắt nó háo hức và chờ mong nhìn Đức Tiến.
_Con không sợ. Chẳng phải bây giờ con đã bình yên đứng ở đây sao ? Lần sau, bố dẫn con đi chơi nữa bố nhé ?
Trước cử chỉ làm nũng, và giọng nói trẻ con của thằng bé, Đức Tiến bật cười.
Có lẽ đã lâu rồi, thằng bé không còn nói chuyện thân mật và vui vẻ với Đức Tiến nữa, nên hôm nay hắn rất vui. Tình cảm cha con tràn ngập trong lòng hắn.
Đức Tiến nhìn tôi bằng ánh mắt biết ơn.
_Được rồi, chỉ cần con ngoan ngoãn, lần sau bố sẽ cho con đi chơi.
_Thích quá !
Thằng bé reo ầm lên, nó sung sướng ôm chặt lấy cổ của Đức Tiến, miệng nó cười toe toét.
Hình ảnh đáng yêu và hồn nhiên của thằng bé đã khiến tôi nở một nụ cười nhẹ nhõm và yên tâm. Tinh thần của thằng bé xem ra rất tốt, tôi không cần phải lo lắng gì nữa rồi. Người duy nhất khiến tôi lo lắng và không thể yên tâm là Đức Hải.
Nếu như Đức Hải không quá cố chấp, và khó gần, tôi đã có thể tiếp cận và chăm lo cho bàn chân đau của hắn rồi. Tôi phải làm sao để hắn nới lỏng cảnh giác với tôi đây ? Tôi thấy mình chẳng khác gì một tên tội phạm đang cố dụ dỗ một thiên thần cao ngạo chịu tiếp nhận mình làm bạn của người.
Vì không thể trực tiếp chăm lo cho Đức Hải, nên tôi nhờ Đức Tiến.
_Em…em có thể nhờ anh một việc được không ?
Đức Tiến cười dễ dãi giục tôi.
_Em nói đi.
Tôi ấp úng nói.
_Đức…Đức Hải vì cứu em nên mới bị ngã dẫn đến bong gân chân. Lúc nãy em có nói chuyện với anh ấy, nhưng anh ấy không muốn em trả ơn anh ấy và cũng không muốn em lại gần anh ấy. Anh có thể giúp em đưa anh ấy vào bệnh viện được không ?
Khuôn mặt Đức Tiến hơi biến sắc, lông mày hắn nhăn lại, còn mắt hắn nhìn tôi chăm chú. Hắn đang muốn lục tìm mọi suy nghĩ của tôi dành cho Đức Hải.
Dưới ánh mắt sắc bén và hơi lạnh của Đức Tiến, tôi bất giác thấy rùng mình.
_Em đừng lo lắng, anh sẽ đưa chú ấy vào bệnh viện dù em không lên tiếng nhờ anh.
_Cảm…cảm ơn anh.
Tôi khó nhọc nói lời cảm ơn Đức Tiến.
Tôi biết Đức Tiến đang nghi ngờ tình cảm, mà tôi đang dành cho Đức Hải. Đến giờ phút này, ngay cả chính bản thân tôi cũng không biết tôi và Đức Hải là quan hệ gì ? Nếu nói chúng tôi là bạn bè thì không phải, vì tôi và hắn nói chuyện rất ít, lại cãi nhau và giận nhau quá nhiều; ngay cả là kẻ thù cũng không phải, vì có kẻ thù nào lại đi cứu chính kẻ thù của mình mà không cần biết đến tính mạng của mình không ? Vậy cuối cùng tôi và hắn là quan hệ gì ?
Tôi vì lo cho bàn chân bị bong gân của hắn, nên tiến lại gần chỗ hắn đang ngồi ở trên boong tàu.
_Anh cảm thấy trong người thế nào ? Còn chịu được không ? Anh yên tâm chỉ một lúc nữa thôi, khi lên bờ, tôi sẽ bảo Đức Tiến đưa anh vào bệnh viện, để kiểm tra và chụp X- quang bàn chân đau cho anh.
Đức Tiến lặng lẽ nhìn tôi, khuôn mặt hắn lạnh tanh.
_Cô không cần phải giả vờ tốt bụng với tôi. Cô nên quan tâm đến chính bản thân mình đi.
Tôi kinh ngạc nhìn Đức Hải.
Hắn giờ đã thay đổi hoàn toàn, hắn không còn dễ gần và nói chuyện vui vẻ giống như lúc chúng tôi vẫn còn ở trên đảo hoang nữa.
Nụ cười trên môi tôi trở nên cứng đơ, lòng tôi có một nỗi buồn không tên.
_Anh..anh đang giận tôi đúng không ?
Đức Hải cười nhạt.
_Tôi vì sao phải phí sức giận một con nhỏ ngu ngốc và hậu đậu như cô. Cô tự đánh giá bản thân mình hơi cao quá đấy.
Hốc mắt tôi đỏ hoe, tay tôi hết nắm rồi lại thả ra. Tôi tưởng sau chuyện chúng tôi cùng nhau trải qua sinh tử, sống chết có nhau, và vượt qua hoạn nạn, mối quan hệ giữa tôi và Đức Hải sẽ trở nên tốt đẹp và sáng sủa hơn, nhưng thật không ngờ chúng tôi vẫn đang ở vạch xuất phát.
Tôi đi giật lùi, tôi không có dũng khí đứng cạnh Đức Hải. Trông hắn đáng sợ quá ! Nhìn hắn giống như thể, tôi đã phạm phải tội gì lớn lắm, nên hắn mới căm ghét và hận tôi thấu xương.
Bao nhiêu ngôn từ mà tôi muốn nói với Đức Hải đều phải nuốt xuống dưới, khi thấy thái độ xa cách và lạnh nhạt của hắn.
_Dù…dù sao thì tôi cũng muốn cảm ơn anh đã cứu tôi.
_Không cần.
Đức Hải thô lỗ trả lời tôi, hắn không kiên nhẫn muốn nghe tôi nói dài dòng.
_Nếu không còn chuyện gì khác nữa, thì cô hãy biến đi. Phải nhìn thấy cô khiến tôi bực bội và khó chịu.
Giọt nước mắt tủi nhục và đau xót vì không chịu nổi lời nói không có một chút tình cảm của Đức Hải cuối cùng cũng rơi xuống. Tôi đứng nhìn hắn, tôi lặng lẽ khóc. Tôi không hiểu vì sao hắn lại ghét tôi nhiều như thế. Việc tôi quan tâm đến hắn, lo lắng cho hắn, hỏi han đến tình hình sức khỏe của hắn thì có gì là sai. Chẳng lẽ hắn muốn, tôi đối xử với hắn giống như lúc trước ?
Vụng về lau đi hai dòng lệ trên má, tôi cứng ngắc xoay người bước đi.
Đức Hải đã nhìn thấy tôi khóc, hắn thở dài, tay hắn bối rối vuốt tóc, mắt hắn trống rỗng.
Tôi và hắn là hai thái cực. Tôi thường xuyên cãi nhau với hắn, và hắn cũng thường xuyên bắt nạt tôi. Thậm chí hắn còn dùng cả vũ lực với tôi.
Ban đầu tôi cho rằng, Đức Hải sẽ không bao giờ cứu tôi, nhưng khi tôi gặp nạn, hắn đã bất chấp cả tính mạng để cứu tôi, lo lắng và bảo vệ tôi.
Tôi mặc kệ Đức Hải có ghét và không ưa tôi không, tôi cũng không thể căm ghét và hận hắn được nữa, mà hiện giờ tôi chỉ có lòng biết ơn và muốn làm một việc gì đó để trả ơn cho hắn.
Đức Tiến và thằng bé đang vui vẻ nói chuyện với nhau ở phía bên kia mạn thuyền.
Tôi đứng lặng nhìn hai bố con họ. Trong lòng tôi có một cảm giác ấm áp và bình yên, khi nhìn thấy nụ cười trên môi Đức Tiến và thằng bé. Họ là hai người tôi yêu thương, là hai người tôi coi là người thân của mình.
Thằng bé phát hiện ra sự có mặt của tôi, nó vẫy tay gọi tôi.
_Chị Khánh Băng ! Lại đây !
Tôi gượng gạo nở một nụ cười. Cố trấn tĩnh lại tinh thần, tôi bước về phía họ.
Đức Tiến quan tâm hỏi tôi.
_Em không sao chứ ?
Tôi ngượng ngùng đáp.
_Em không sao.
Thằng bé tíu tít khoe khả năng sống hoang dã của tôi, đồng thời nó ao ước được đi chơi như thế này một lần nữa.
_Chị Khánh Băng biết làm rất nhiều thứ. Nhất định một ngày nào đó, cả nhà chúng ta sẽ đi dã ngoại một buổi.
Đức Tiến sủng nịnh xoa đầu nó, anh mỉm cười bảo nó.
_Con không sợ sao ? Sau tất cả mọi chuyện con vẫn muốn đi dã ngoại như thế này sao ?
Thằng bé tự tin đáp, mắt nó háo hức và chờ mong nhìn Đức Tiến.
_Con không sợ. Chẳng phải bây giờ con đã bình yên đứng ở đây sao ? Lần sau, bố dẫn con đi chơi nữa bố nhé ?
Trước cử chỉ làm nũng, và giọng nói trẻ con của thằng bé, Đức Tiến bật cười.
Có lẽ đã lâu rồi, thằng bé không còn nói chuyện thân mật và vui vẻ với Đức Tiến nữa, nên hôm nay hắn rất vui. Tình cảm cha con tràn ngập trong lòng hắn.
Đức Tiến nhìn tôi bằng ánh mắt biết ơn.
_Được rồi, chỉ cần con ngoan ngoãn, lần sau bố sẽ cho con đi chơi.
_Thích quá !
Thằng bé reo ầm lên, nó sung sướng ôm chặt lấy cổ của Đức Tiến, miệng nó cười toe toét.
Hình ảnh đáng yêu và hồn nhiên của thằng bé đã khiến tôi nở một nụ cười nhẹ nhõm và yên tâm. Tinh thần của thằng bé xem ra rất tốt, tôi không cần phải lo lắng gì nữa rồi. Người duy nhất khiến tôi lo lắng và không thể yên tâm là Đức Hải.
Nếu như Đức Hải không quá cố chấp, và khó gần, tôi đã có thể tiếp cận và chăm lo cho bàn chân đau của hắn rồi. Tôi phải làm sao để hắn nới lỏng cảnh giác với tôi đây ? Tôi thấy mình chẳng khác gì một tên tội phạm đang cố dụ dỗ một thiên thần cao ngạo chịu tiếp nhận mình làm bạn của người.
Vì không thể trực tiếp chăm lo cho Đức Hải, nên tôi nhờ Đức Tiến.
_Em…em có thể nhờ anh một việc được không ?
Đức Tiến cười dễ dãi giục tôi.
_Em nói đi.
Tôi ấp úng nói.
_Đức…Đức Hải vì cứu em nên mới bị ngã dẫn đến bong gân chân. Lúc nãy em có nói chuyện với anh ấy, nhưng anh ấy không muốn em trả ơn anh ấy và cũng không muốn em lại gần anh ấy. Anh có thể giúp em đưa anh ấy vào bệnh viện được không ?
Khuôn mặt Đức Tiến hơi biến sắc, lông mày hắn nhăn lại, còn mắt hắn nhìn tôi chăm chú. Hắn đang muốn lục tìm mọi suy nghĩ của tôi dành cho Đức Hải.
Dưới ánh mắt sắc bén và hơi lạnh của Đức Tiến, tôi bất giác thấy rùng mình.
_Em đừng lo lắng, anh sẽ đưa chú ấy vào bệnh viện dù em không lên tiếng nhờ anh.
_Cảm…cảm ơn anh.
Tôi khó nhọc nói lời cảm ơn Đức Tiến.
Tôi biết Đức Tiến đang nghi ngờ tình cảm, mà tôi đang dành cho Đức Hải. Đến giờ phút này, ngay cả chính bản thân tôi cũng không biết tôi và Đức Hải là quan hệ gì ? Nếu nói chúng tôi là bạn bè thì không phải, vì tôi và hắn nói chuyện rất ít, lại cãi nhau và giận nhau quá nhiều; ngay cả là kẻ thù cũng không phải, vì có kẻ thù nào lại đi cứu chính kẻ thù của mình mà không cần biết đến tính mạng của mình không ? Vậy cuối cùng tôi và hắn là quan hệ gì ?
/75
|