Hai ngày sau đó, tôi được ra viện.
Trong hai ngày này, Đức Tiến luôn túc trực ở bên cạnh tôi, hắn chăm sóc, lo lắng và quan tâm đến tôi. Hắn muốn bù đắp một phần nỗi đau và tổn thương mà hắn đã gây ra cho tôi.
Thằng bé vẫn đến thăm tôi hàng ngày, nó thường xuyên mang truyện tranh đến cho tôi mượn đọc, thỉnh thoảng nó kể cho tôi nghe mấy câu truyện xảy ra ở nhà.
Hai chị giúp việc cũng đến thăm tôi hàng ngày.
Tôi thực sự rất cảm động, và hạnh phúc vì được mọi người yêu thương giống như một gia đình.
Điều khiến tôi mệt mỏi và khổ sở là kể từ lúc Đức Tiến trở về, Đức Hải tuy có đến thăm tôi, nhưng hắn lặng lẽ không nói gì. Hắn chỉ im lặng nhìn tôi, khuôn mặt hắn khắc khổ và cô đơn.
Mỗi lúc nhìn thấy hắn, tôi thấy lòng mình đau như sát muối. Tôi luôn khóc thầm lặng lẽ mỗi khi thấy hắn đến rồi lại đi.
Càng ngày tôi càng thấy khổ tâm và u buồn.
Hạnh phúc lứa đôi tôi chưa trọn, tôi đã phụ ân tình của một người con trai khác. Duyên tình tôi luôn dở dang như thế, tôi là kẻ không may mắn trong tình yêu.
Vừa mới ốm dậy, nên cơ thể tôi không được khỏe, tinh thần tôi suy sụp, tôi nằm bẹp trên giường suốt ngày.
Cũng may, trong nhà còn có thằng bé giúp tôi giải khuây bằng cách chọc ghẹo tôi, hai chị giúp việc lên phòng nói chuyện và an ủi tôi, Đức Tiến luôn để ý đến tình hình sức khỏe của tôi.
Lẽ ra được sống trong tình thương của mọi người, tôi phải cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc trọn vẹn mới đúng, nhưng trong lòng tôi vẫn thấy thiêu thiếu một điều gì đó.
Hằng đêm khi ngủ, tôi luôn gặp ác mộng, tôi mơ thấy những hình ảnh khủng khiếp, thấy mình đang bị địa ngục nuốt trọn.
Hai ngày ngủ vùi ở trong phòng, đến ngày thứ ba tôi đã rời khỏi phòng, và đi xuống lầu.
Sáng nay, Đức Tiến đã đi làm nên trong nhà giờ chỉ còn tôi, hai chị giúp việc, thằng bé và chú quản gia ở nhà.
Cuộc sống lại quay về thời kì bình ổn giống như trước kia.
Có nhiều lúc, tôi nghi ngờ tự hỏi, không biết là tôi có đang mơ không ?
Thằng bé đang ngồi xem phim trên ghế sô pha trong phòng khách.
Thấy tôi, nó nhoẻn miệng cười.
_Chị đã dậy rồi ?
_Ừ !
Tôi mỉm cười chào nó.
_Em đang xem phim hoạt hình gì thế ?
Ngồi xuống bên cạnh thằng bé, mắt tôi chăm chú nhìn lên màn hình ti vi.
_Tom và Jerry.
Tôi cười không đáp.
Không chỉ có một mình thằng bé thích xem phim hoạt hình, mà ngay cả tôi cũng thích.
Mắt nhìn lên màn hình, từng hình ảnh trên màn hình ti vi nhảy múa trong đáy mắt tôi. Tuy tôi ngồi xem phim, nhưng tâm trí lại nghĩ đâu đâu.
Tôi không nhớ rõ buổi chiều hôm ấy, tôi và Đức Tiến đã nói gì, nhưng nhìn chung cả hai chúng tôi vẫn chưa nói rõ ràng mọi chuyện với nhau.
Đức Tiến vẫn dấu không nói cho tôi biết rõ nguyên nhân vì sao hắn lại muốn tiếp cận tôi, muốn tôi ở lại bên cạnh hắn, thậm chí hắn còn muốn tôi làm mẹ kế của thằng bé.
Nhìn thằng bé vừa xem phim hoạt hình, vừa cười vui vẻ, khóe miệng tôi bất giác cũng nở một nụ cười ấm áp.
Tôi rất yêu thằng bé, rất muốn nó trở thành một phần máu mủ của mình.
Nếu có thể trở thành một người quan trọng trong cuộc đời của thằng bé, tôi cho đó là một ân huệ cho mình. Nhưng tôi có làm được không, khi mà tôi vẫn không thể chứng minh được tình cảm mà Đức Tiến dành cho tôi là thương hại, hay là yêu thật lòng.
Nắm lấy tay thằng bé, người tôi run lên, trái tim tôi đập nhè nhẹ trong lồng ngực. Ở bên thằng bé, thật dễ chịu và ấm áp. Nó luôn mang lại nụ cười, sự nhẹ nhàng cho tôi.
Đang xem phim, thằng bé ngước mắt nhìn tôi.
_Chị đang suy nghĩ gì thế ?
Tôi lắc đầu đáp.
_Chị không nghĩ gì cả.
Dịu dàng nhìn thằng bé, tôi mỉm cười hỏi.
_Bao giờ thì em sẽ bắt đầu một năm học mới ?
Thằng bé tính toán.
_Còn khoảng hơn một tháng nữa.
Nụ cười trên môi tôi cứng đơ, mắt tôi đỏ hoe, mũi nghèn nghẹn.
Vậy là tôi và thằng bé sắp phải xa nhau, tôi cũng sắp phải tạm biệt giấc mơ tình yêu của mình. Hạnh phúc của tôi chỉ có thể tiến đến đây mà thôi. Tôi không thể tham lam giữ chặt lấy những gì không phải là của mình.
Thằng bé nghi ngờ nhìn tôi, hình như nó đã đoán được lý do vì sao tôi lại hỏi nó câu đó.
_Chị hỏi em bao giờ đi học lại làm gì ? Có phải chị muốn quay về Việt nam đúng không ?
Tôi gượng gạo đáp.
_Em đừng nghĩ lung tung, chị làm sao có thể bỏ đi khi bố em chưa cho phép.
Thằng bé buồn bã không muốn xem phim nữa.
_Nếu chị mà đi, em biết phải chơi với ai đây.
Tôi rơi lệ, tay ôm lấy thằng bé vào lòng.
_Em đừng có lo, chị sẽ không bỏ đi mà không nói gì với em đâu. Nếu chị có đi, chị nhất định sẽ về đây thăm em.
_Chị không thể ở lại đây với em được sao ? Tại sao chị nhất định phải đi ?
Nước mắt tôi rơi tí tách trên mái tóc tơ màu đen mượt của thằng bé.
Thằng bé tuy không phải là do tôi sinh ra, nhưng tôi yêu nó không khác gì con đẻ của mình. Có người mẹ nào phải xa đứa con của mình, mà lại không đau, không buồn khổ.
Đứng ở phía sau lưng tôi, hai chị giúp việc thở dài, mắt họ buồn bã nhìn nhau.
Buổi trưa, vì Đức Tiến gọi điện thông báo không thể ăn cơm trưa ở nhà, nên tôi và thằng bé ăn cơm trưa mà không có hắn.
Càng ngày, tôi càng nhận ra khoảng cách giữa tôi và Đức Tiến đang lớn dần lên.
Tôi không hiểu gì về hắn, không biết hắn đang suy nghĩ gì ở trong đầu, cũng không biết hắn mong muốn gì.
Yêu một người mà lúc nào cũng sống trong nơm nớp lo sợ và mong ngóng người đó mau chóng trở về, thì thật sự rất mệt mỏi.
Tình yêu không khiến tôi cảm thấy vui và hạnh phúc, mà nó đang gặm nhấm, làm cạn kiệt đi sức sống trong cơ thể tôi.
Tôi và Đức Tiến không hề có cãi nhau, cũng không gây nhau nhiều đến nỗi dẫn đến hiểu lầm và chia ly, mà hai chúng tôi hành hạ nhau bằng cách dấu giếm không nói cho đối phương biết những chuyện riêng tư và bí mật của cá nhân, có thể ảnh hưởng đến tương lai lứa đôi của cả hai.
Tôi đã rất muốn trách hắn, mắng hắn, thậm chí muốn đánh hắn, nhưng cuối cùng tôi lại không làm gì cả.
Tôi đang chờ hắn, chờ nghe hắn nói cho tôi biết. Tôi đang cho hắn thời gian để lựa chọn. Tôi không muốn ép hắn phải yêu tôi, phải quên đi người vợ mà hắn đã yêu hơn 10 năm qua.
Tôi làm thế, không phải vì tôi cao thượng, mà tôi đang nghĩ cho chính mình.
Chuyện gì sẽ xảy ra, khi một ngày kia hắn nói cho tôi biết hắn chưa hề yêu tôi, mà chỉ thương hại tôi. Lúc đó, tôi sẽ phải làm như thế nào ?
Chính vì muốn tránh đau khổ, muốn cả hai có thời gian để suy nghĩ sáng suốt mọi chuyện, tôi đã quyết định im lặng không nói gì cả.
Buổi chiều, trong khi tôi đang ngồi đọc sách trên phòng ngủ trên lầu hai, tiếng chị Lê vang bên ngoài cánh cửa.
_Khánh Băng ! Em còn thức không ?
_Em đang đọc sách ! Chị vào đi !
Chị Lê nhanh chóng mở cửa phòng, rồi bước vào trong.
Chị đưa điện thoại bàn không dây cho tôi.
_Có một cô gái lạ muốn gặp em.
Tôi ngơ ngác nhìn chị, tay đón lấy chiếc điện thoại bàn không dây. Tôi cố lục lọi trong trí nhớ xem có cho bất cứ cô gái nào điện thoại bàn ở nhà Đức Tiến không ?
Lạ thật ! Rõ ràng, tôi không hề quen biết ai ở đây, cũng không cho người bạn gái duy nhất là Tuyết Ngân số điện thoại bàn ở nhà Đức Tiến. Vậy thì ai đang gọi cho tôi ?
_A lô ! Xin hỏi ai đấy ? – Tôi ngập ngừng lên tiếng, lòng thấp thỏm không yên.
_Xin…xin hỏi…cô…cô là Phạm Khánh Băng đúng không ?
Một cô gái có giọng nói thanh thoát vang lên bên tai tôi.
Tôi cau mày không đoán ra được cô ta là ai ?
_Đúng, tôi là Phạm Khánh Băng. Chị là….?
_Tôi có thể gặp cô được không ?
Cô gái lạ gấp rút yêu cầu tôi.
Tôi kinh ngạc mở to mắt.
Chuyện này có phải là một trò đùa không ? Cô ta là ai tôi vẫn còn chưa biết, làm sao tôi có thể gặp mặt được ?
_Tôi….tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể.
Tôi nhất quyết từ chối yêu cầu của cô ta. Khi vẫn còn chưa biết chắc, mục đích cuộc gặp gỡ này là gì, tôi thấy tốt nhất là tôi không nên đi.
Dù tôi không còn phải là một đứa trẻ, nên không lo sợ sẽ bị bắt cóc, nhưng đề phòng vẫn tốt hơn.
_Tại sao cô không thể đi ? Tôi không làm mất nhiều thời gian của cô đâu.
Cô gái vẫn kiên trì với yêu cầu của mình.
_Tôi và chị có quen biết nhau không ?
Tôi thẳng thắn hỏi cô ta, tôi đã chán không muốn giải thích với cô ta lắm rồi.
_Chúng ta chưa từng gặp mặt nhau.
_Nếu chưa từng gặp, chắc là tôi và cô cũng không có chuyện gì cần nói với nhau. Nếu không còn chuyện gì khác, tôi cúp máy đây.
_Khoan…khoan đã !
Cô gái lưỡng lự nửa muốn nói cho tôi biết cô ta là ai nửa lại không dám.
Tôi nghe được tiếng thở dài của cô ta ở trong ống nghe.
_Tôi…tôi là vợ..vợ của anh Đức Tiến.
Cuối cùng cô ta cũng nói cho tôi biết thân phận thật sự của cô ta là gì.
Cô ta vừa mới dứt lời, tôi nghe chẳng khác gì có tiếng sét đánh ở bên tai mình.
Toàn thân tôi cứng đơ, mặt tôi phút chốc trắng bệch, mắt thần thần đau khổ. Chỉ trong vòng có một giây, nước mắt tôi thi nhau rơi xuống má.
Không cần cô ta phải kể cho tôi nghe cô ta về khi nào, Đức Tiến và cô ta gặp nhau ở đâu, tôi cũng đoán ra được.
Tay tôi siết chặt, năm đầu ngón tay trái đâm sâu vào lòng bàn tay, tôi cố gắng giữ cho giọng mình không nghẹn ngào khi phát ra tiếng nói.
_Cô..cô cần gặp tôi vì chuyện gì ?
Mỗi câu mỗi một chữ đều đang cứa sâu vào lòng tôi.
Tôi biết, biết rõ lắm chứ, cô ấy muốn gặp tôi ngoài yêu cầu tôi phải rời xa Đức Tiến, nói cho tôi hiểu tình cảm của hai người dù có xa nhau năm năm nhưng vẫn còn sâu đậm, thì còn có việc gì khác.
Đôi khi tôi thấy, thông minh quá cũng không phải là một cái lợi. Tựa như lúc này, tôi thấy mình cứ ngu ngốc và đần độn một chút thì lại hay biết mấy.
_Chúng ta có thể hẹn gặp nhau ở nhà Trường Cửu được không ? Đến lúc gặp rồi, tôi sẽ nói cho cô biết nguyên nhân tại sao.
Tay tôi gắt gao túm lấy vạt áo ở trước ngực. Tôi đau khổ quá ! Tôi không thể thở được !
Nếu khôn khéo, và muốn tránh đi mọi công kích và nỗi đau dày vò vào chính mình, tôi nên từ chối không nên gặp mặt cô ta, nhưng suy sét lại, tôi không thể trốn tránh cả đời, sớm muộn gì tôi cũng phải đối mặt với hoàn cảnh của chính mình.
_Cô muốn tôi đến đó vào lúc mấy giờ ?
_Nếu cô không bận gì, cô có thể đi ngay bây giờ được không ?
Tôi đáp lại như một cái máy.
_Được, tôi sẽ đến đó.
_Chúng ta chưa bao giờ gặp nhau, sợ rằng khi đến nơi cô không thể nhận ra tôi.
Tôi nhắm mắt lại, hai dòng lệ lăn tròn trên má, trong đầu tôi nhớ lại hình ảnh của cô ấy trong khung hình cưới, được úp ở trên kệ sách trong phòng ngủ của Đức Tiến.
Đúng, tôi và cô ấy chưa hề gặp mặt nhau. Nhưng chẳng phải tôi đã nhìn thấy hình của ấy rồi sao ?
Nếu không phải vì cô ấy có ngoại hình gần giống tôi, liệu tôi có phải đau khổ nhiều như thế này không ?
_Cô….cô còn ở đó không ?
_Cô yên tâm, tôi sẽ nhận ra cô.
Tôi cay đắng đáp, nỗi đau đang xé nát tim gan.
Chỉ một lần này thôi, tôi tự nhủ. Tôi sẽ cố gắng chịu đựng để đến gặp mặt cô ấy, dù sao mọi chuyện cũng cần phải kết thúc.
Cô ấy là người đến trước, cô ấy may mắn hơn tôi vì điều đó.
Tôi rất ghen tị với cô ấy. Đã từng có lúc tôi căm ghét và hận cô ấy, nhưng làm thế cũng chẳng ích gì, mỗi người đều có số phận của riêng mình.
Cúp máy, tôi ngồi thẫn thờ trên giường, tôi ngơ ngác như người mất hồn. Gần một tháng nay, ngày nào tôi cũng khóc, cũng suy nghĩ vẩn vơ.
Tôi đã hoàn toàn quên mất chị Lê, cũng không để ý đến sự có mặt của chị ở trong phòng.
Cũng may chị đã rời đi ngay sau khi chị đưa điện thoại cho tôi, nên không nghe được cuộc nói chuyện giữa tôi và Kim Loan.
Ngồi mất một lúc lâu để lấy lại can đảm, và tinh thần, tôi loạng choạng đứng dậy. Nếu đã quyết định đối mặt với mọi chuyện, tôi không thể không đi gặp mặt cô ấy. Tôi rất muốn biết, cô ấy định nói gì với tôi.
Thấy tôi rời khỏi nhà, thằng bé nằng nặc đòi tôi cho đi cùng.
Tôi không thể đáp ứng yêu cầu và mong muốn của thằng bé. Tôi không muốn nó bị tổn thương vì sự tranh chấp và đấu đá ngầm của người lớn.
Kim Loan dù có phải là mẹ ruột của thằng bé hay không, nó cũng đã sống với cô ấy ba năm, và gọi cô ấy là mẹ. Đối với bọn trẻ con, người nào nuôi nấng nó từ bé, thì người đó chính là người thân của nó.
Cố gắng nén lòng mình lại, tôi quay mặt bước đi mà không dám nhìn khuôn mặt giận dỗi và tức giận của thằng bé thêm một lúc nào nữa. Tôi biết nó đang trách tôi đi mà không cho nó đi cùng.
Tôi có nỗi khổ riêng, nên không giải thích cho nó hiểu rõ nguyên nhân vì sao. Tôi vẫn muốn nó là một đứa trẻ con vô tư không biết gì về mối quan hệ phức tạp của người lớn hơn.
Bắt một chuyến xe tắc xi, tôi nhờ anh ta chở tôi đến nhà hàng Trường Cửu.
Cũng may, trước khi đi tôi đã hỏi rõ điện chỉ của nhà đó từ hai chị giúp việc nên tôi không lo mình sẽ bị lạc, hay đến sai điện chỉ.
Tôi đã dấu không nói cho hai chị biết, tôi đang đi gặp ai, tôi chỉ nói sơ qua là tôi cần gặp một người bạn ở đó.
Hơn mười phút sau đó, xe tắc xi dừng lại trước cửa quán đề tên Trường Cửu.
Biết mình đã đến nơi, tôi trả tiền cho tài xế, sau đó tự mở cửa xe, rồi bước ra ngoài.
Đã hơn năm giờ chiều rồi, đường phố trở nên đông đúc.
Mặt trời chiếu ánh nắng vàng rực sắp tắt ở phía cuối chân trời.
Ngước mắt nhìn lên tấm biển đề tên quán, tôi hít một hơi thật sâu.
Trên đường đến đây, tôi đã đấu tranh nội tâm rất nhiều. Trong tôi luôn hình thành hai suy nghĩ khác nhau, một mặt tôi không muốn đi gặp cô ấy, không muốn đối diện với hoàn cảnh của chính mình, một mặt tôi lại muốn tận mắt được gặp mặt cô ấy, muốn được ngắm nhìn cô ấy bằng chính đôi mắt của mình, muốn so sánh xem giữa tôi và cô ấy, ai sẽ hơn ai.
Càng nghĩ tôi, thấy mình thật ấu trĩ và trẻ con.
Dù tôi có hơn hẳn cô ấy thì đã sao ? Chẳng phải cuối cùng người mà Đức Tiến yêu vẫn mãi là cô ấy sao ?
Trong tình yêu đâu có thể đem điều kiện của bản thân, hay tính cách ra để phân bì. Nếu ai cũng có thể điều khiển được trái tim của mình, thì đã không có nhiều nỗi đau tồn tại trên thế gian này.
Ngẩn ngơ đứng một lúc, cuối cùng tôi đánh bạo bước hẳn vào trong quán.
Năm giờ chiều là giờ tan tầm của nhân viên làm việc ở các công ty và công xưởng, nên quán ăn Trường Cửu khá đông khách.
Mọi người vừa ăn cơm, vừa uống rượu, vừa nói chuyện rôm rả với nhau.
Đứng ở giữa quán, tôi quan sát xung quanh, tôi đang cố kiếm tìm hình bóng của cô ấy.
Nếu cuộc gọi kia chỉ là một giấc mơ, thì hãy kết thúc luôn ở đây đi.
Tôi không thể dự đoán được kết quả sau khi gặp mặt và nói chuyện với cô ấy. Tôi sợ rằng vết thương trong lòng tôi sẽ bị khoét rộng thêm ra.
Bất chợt, tôi thấy có một cô gái đang ngồi ở gần cửa quán, cô ấy đang ngó nghiêng xung quanh giống như đang kiếm tìm hình bóng của ai đó.
Tôi lặng người nhìn cô ấy.
Giống ! Giống quá ! Trời ạ ! Sao trên đời này lại có người giống tôi nhiều như thế ?
Có phải là tôi đang bị ảo giác không ?
Lúc mới xem ảnh của cô ấy, tôi đã thấy cô ấy có sáu phần giống mình, nhưng khi nhìn thấy cô ấy bằng xương bằng thịt, tôi lại thấy cô ấy gần như là song sinh với tôi.
Không ! Không thể nào ! Tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi, làm sao tôi có thể có anh chị em.
Thân thể tôi cứng ngắc, mắt tôi nhìn cô ấy không rời, hình ảnh của cô đánh mạnh vào nỗi đau trong lòng tôi.
Dù tôi không muốn thừa nhận, mình chỉ là bản sao của cô ấy, tôi cũng không thể trốn tránh được sự thật.
Cô ấy trông thật quý phái, thật quyến rũ !
Vẻ đẹp của cô ấy có thể sánh ngang với một giọt nước tinh khiết không vướng bụi trần. Cô ấy dịu dàng, và đoan trang.
Nhìn cô ấy, cho tôi cảm giác như đang gặp được một nàng công chúa được nuôi dưỡng và đùm bọc trong một tòa lâu đài.
Còn tôi, tôi lớn lên trong thiếu thốn và khó khăn. Nếu tôi không lao động, không đấu tranh, tôi sẽ không thể tồn tại và sống cho đến tận hôm nay.
Cuộc sống của tôi và cô ấy khác xa nhau nhiều quá.
Cơ thể tôi lún sâu xuống sàn nhà, tôi không thể nhấc nổi chân.
_Xin hỏi quý khách muốn ngồi ở đâu ?
Một cô nhân viên trong trang phục màu hồng nhạt tươi cười, bước đến hỏi tôi.
Tôi giật mình thu hồi ánh mắt, miệng ấp úng đáp.
_Tôi..tôi đến đây gặp bạn.
_Quý khách đã tìm được bạn của mình chưa ?
_Tìm…tìm được rồi.
Tôi nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc.
Nếu không có cô nhân viên lên tiếng hỏi tôi, không biết tôi còn đứng ở đây bao lâu nữa.
Gượng cười chào cô nhân viên, tôi run run bước lại gần chiếc bàn mà Kim Loan đang ngồi.
Dù cô gái kia có thể không phải người mà tôi cần tìm, nhưng tôi vẫn có linh cảm rằng cô ấy nhất định là Kim Loan.
Mỗi bước chân của tôi, giống như đang đưa tôi lạc vào sương mù. Tương lai và hạnh phúc của tôi đều phụ thuộc vào cuộc gặp này.
Đến gần bàn, tôi dừng lại.
Vừa đúng lúc Kim Loan ngẩng mặt lên nhìn tôi, tôi và cô ấy mặt đối mặt, mắt nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Mất mấy giây, hay chúng tôi đều sững sờ kinh ngạc.
Tôi và Kim Loan đều nhận ra có chuyện gì đó không được bình thường đang diễn ra ở đây.
Mặc dù người giống người ở trên đời này rất nhiều, nhưng lại có bảy tám phần giống nhau như đúc thế này, thì tuyệt đối không phải là chuyện ngẫu nhiên.
_Cô là…??
_Cô là…??
Cả hai chúng tôi cùng lên tiếng hỏi đối phương.
_Chị nói trước đi !
Cuối cùng tôi nhanh miệng giục cô ấy.
Kim Loan sửng sốt nhìn tôi, khuôn mặt thoáng chốc biến đổi. Cô ấy không dám tin là trên đời này còn có người giống mình như thế.
_Tôi…tôi cô có từng gặp nhau bao giờ không ?
Đáp lại sự thắc mắc của Kim Loan, tôi chua xót đáp.
_Tôi và cô chưa bao giờ gặp nhau. Nếu tôi không lầm, cô là Kim Loan ?
Kim Loan vẫn còn chưa thoát khỏi trạng thái kinh hoàng, mắt cô ấy vẫn mở to nhìn tôi.
Kéo ghế, tôi ngồi xuống đối diện với cô ấy.
_Tôi là Phạm Khánh Băng, người mà cô muốn gặp.
Tôi giới thiệu cho cô ấy biết tên của mình, mắt tôi vẫn gắt gao nhìn khuôn mặt của cô ấy.
Cả hai chúng tôi chăm chú nhìn nhau, đánh giá từng đường nét, biểu hiệu trên khuôn mặt của đối phương.
Lần đầu tiên trong đời, tôi không thể tin tưởng vào thị giác của mình. Tôi tưởng cô gái đang ngồi trước mặt tôi đây chỉ là hình ảnh do tôi tưởng tượng ra.
_Cô…cô là Phạm Khánh Băng ?
Khó khăn lắm, cô ấy mới có thể mở miệng cất lên được tiếng nói, cô ấy vẫn còn bị sốc.
_Đúng. !
Tôi gật đầu đáp.
Cả hai chúng tôi lại rơi vào im lặng.
Trước khi đến đây, Kim Loan đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều, cũng như có nhiều điều muốn nói cho tôi hiểu, nhưng khi gặp phải một người có ngoại hình giống mình, mọi ngôn từ mà cô ấy cố gắng chuẩn bị đều bị cú sốc tinh thần làm cho tan biến.
Trong hai ngày này, Đức Tiến luôn túc trực ở bên cạnh tôi, hắn chăm sóc, lo lắng và quan tâm đến tôi. Hắn muốn bù đắp một phần nỗi đau và tổn thương mà hắn đã gây ra cho tôi.
Thằng bé vẫn đến thăm tôi hàng ngày, nó thường xuyên mang truyện tranh đến cho tôi mượn đọc, thỉnh thoảng nó kể cho tôi nghe mấy câu truyện xảy ra ở nhà.
Hai chị giúp việc cũng đến thăm tôi hàng ngày.
Tôi thực sự rất cảm động, và hạnh phúc vì được mọi người yêu thương giống như một gia đình.
Điều khiến tôi mệt mỏi và khổ sở là kể từ lúc Đức Tiến trở về, Đức Hải tuy có đến thăm tôi, nhưng hắn lặng lẽ không nói gì. Hắn chỉ im lặng nhìn tôi, khuôn mặt hắn khắc khổ và cô đơn.
Mỗi lúc nhìn thấy hắn, tôi thấy lòng mình đau như sát muối. Tôi luôn khóc thầm lặng lẽ mỗi khi thấy hắn đến rồi lại đi.
Càng ngày tôi càng thấy khổ tâm và u buồn.
Hạnh phúc lứa đôi tôi chưa trọn, tôi đã phụ ân tình của một người con trai khác. Duyên tình tôi luôn dở dang như thế, tôi là kẻ không may mắn trong tình yêu.
Vừa mới ốm dậy, nên cơ thể tôi không được khỏe, tinh thần tôi suy sụp, tôi nằm bẹp trên giường suốt ngày.
Cũng may, trong nhà còn có thằng bé giúp tôi giải khuây bằng cách chọc ghẹo tôi, hai chị giúp việc lên phòng nói chuyện và an ủi tôi, Đức Tiến luôn để ý đến tình hình sức khỏe của tôi.
Lẽ ra được sống trong tình thương của mọi người, tôi phải cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc trọn vẹn mới đúng, nhưng trong lòng tôi vẫn thấy thiêu thiếu một điều gì đó.
Hằng đêm khi ngủ, tôi luôn gặp ác mộng, tôi mơ thấy những hình ảnh khủng khiếp, thấy mình đang bị địa ngục nuốt trọn.
Hai ngày ngủ vùi ở trong phòng, đến ngày thứ ba tôi đã rời khỏi phòng, và đi xuống lầu.
Sáng nay, Đức Tiến đã đi làm nên trong nhà giờ chỉ còn tôi, hai chị giúp việc, thằng bé và chú quản gia ở nhà.
Cuộc sống lại quay về thời kì bình ổn giống như trước kia.
Có nhiều lúc, tôi nghi ngờ tự hỏi, không biết là tôi có đang mơ không ?
Thằng bé đang ngồi xem phim trên ghế sô pha trong phòng khách.
Thấy tôi, nó nhoẻn miệng cười.
_Chị đã dậy rồi ?
_Ừ !
Tôi mỉm cười chào nó.
_Em đang xem phim hoạt hình gì thế ?
Ngồi xuống bên cạnh thằng bé, mắt tôi chăm chú nhìn lên màn hình ti vi.
_Tom và Jerry.
Tôi cười không đáp.
Không chỉ có một mình thằng bé thích xem phim hoạt hình, mà ngay cả tôi cũng thích.
Mắt nhìn lên màn hình, từng hình ảnh trên màn hình ti vi nhảy múa trong đáy mắt tôi. Tuy tôi ngồi xem phim, nhưng tâm trí lại nghĩ đâu đâu.
Tôi không nhớ rõ buổi chiều hôm ấy, tôi và Đức Tiến đã nói gì, nhưng nhìn chung cả hai chúng tôi vẫn chưa nói rõ ràng mọi chuyện với nhau.
Đức Tiến vẫn dấu không nói cho tôi biết rõ nguyên nhân vì sao hắn lại muốn tiếp cận tôi, muốn tôi ở lại bên cạnh hắn, thậm chí hắn còn muốn tôi làm mẹ kế của thằng bé.
Nhìn thằng bé vừa xem phim hoạt hình, vừa cười vui vẻ, khóe miệng tôi bất giác cũng nở một nụ cười ấm áp.
Tôi rất yêu thằng bé, rất muốn nó trở thành một phần máu mủ của mình.
Nếu có thể trở thành một người quan trọng trong cuộc đời của thằng bé, tôi cho đó là một ân huệ cho mình. Nhưng tôi có làm được không, khi mà tôi vẫn không thể chứng minh được tình cảm mà Đức Tiến dành cho tôi là thương hại, hay là yêu thật lòng.
Nắm lấy tay thằng bé, người tôi run lên, trái tim tôi đập nhè nhẹ trong lồng ngực. Ở bên thằng bé, thật dễ chịu và ấm áp. Nó luôn mang lại nụ cười, sự nhẹ nhàng cho tôi.
Đang xem phim, thằng bé ngước mắt nhìn tôi.
_Chị đang suy nghĩ gì thế ?
Tôi lắc đầu đáp.
_Chị không nghĩ gì cả.
Dịu dàng nhìn thằng bé, tôi mỉm cười hỏi.
_Bao giờ thì em sẽ bắt đầu một năm học mới ?
Thằng bé tính toán.
_Còn khoảng hơn một tháng nữa.
Nụ cười trên môi tôi cứng đơ, mắt tôi đỏ hoe, mũi nghèn nghẹn.
Vậy là tôi và thằng bé sắp phải xa nhau, tôi cũng sắp phải tạm biệt giấc mơ tình yêu của mình. Hạnh phúc của tôi chỉ có thể tiến đến đây mà thôi. Tôi không thể tham lam giữ chặt lấy những gì không phải là của mình.
Thằng bé nghi ngờ nhìn tôi, hình như nó đã đoán được lý do vì sao tôi lại hỏi nó câu đó.
_Chị hỏi em bao giờ đi học lại làm gì ? Có phải chị muốn quay về Việt nam đúng không ?
Tôi gượng gạo đáp.
_Em đừng nghĩ lung tung, chị làm sao có thể bỏ đi khi bố em chưa cho phép.
Thằng bé buồn bã không muốn xem phim nữa.
_Nếu chị mà đi, em biết phải chơi với ai đây.
Tôi rơi lệ, tay ôm lấy thằng bé vào lòng.
_Em đừng có lo, chị sẽ không bỏ đi mà không nói gì với em đâu. Nếu chị có đi, chị nhất định sẽ về đây thăm em.
_Chị không thể ở lại đây với em được sao ? Tại sao chị nhất định phải đi ?
Nước mắt tôi rơi tí tách trên mái tóc tơ màu đen mượt của thằng bé.
Thằng bé tuy không phải là do tôi sinh ra, nhưng tôi yêu nó không khác gì con đẻ của mình. Có người mẹ nào phải xa đứa con của mình, mà lại không đau, không buồn khổ.
Đứng ở phía sau lưng tôi, hai chị giúp việc thở dài, mắt họ buồn bã nhìn nhau.
Buổi trưa, vì Đức Tiến gọi điện thông báo không thể ăn cơm trưa ở nhà, nên tôi và thằng bé ăn cơm trưa mà không có hắn.
Càng ngày, tôi càng nhận ra khoảng cách giữa tôi và Đức Tiến đang lớn dần lên.
Tôi không hiểu gì về hắn, không biết hắn đang suy nghĩ gì ở trong đầu, cũng không biết hắn mong muốn gì.
Yêu một người mà lúc nào cũng sống trong nơm nớp lo sợ và mong ngóng người đó mau chóng trở về, thì thật sự rất mệt mỏi.
Tình yêu không khiến tôi cảm thấy vui và hạnh phúc, mà nó đang gặm nhấm, làm cạn kiệt đi sức sống trong cơ thể tôi.
Tôi và Đức Tiến không hề có cãi nhau, cũng không gây nhau nhiều đến nỗi dẫn đến hiểu lầm và chia ly, mà hai chúng tôi hành hạ nhau bằng cách dấu giếm không nói cho đối phương biết những chuyện riêng tư và bí mật của cá nhân, có thể ảnh hưởng đến tương lai lứa đôi của cả hai.
Tôi đã rất muốn trách hắn, mắng hắn, thậm chí muốn đánh hắn, nhưng cuối cùng tôi lại không làm gì cả.
Tôi đang chờ hắn, chờ nghe hắn nói cho tôi biết. Tôi đang cho hắn thời gian để lựa chọn. Tôi không muốn ép hắn phải yêu tôi, phải quên đi người vợ mà hắn đã yêu hơn 10 năm qua.
Tôi làm thế, không phải vì tôi cao thượng, mà tôi đang nghĩ cho chính mình.
Chuyện gì sẽ xảy ra, khi một ngày kia hắn nói cho tôi biết hắn chưa hề yêu tôi, mà chỉ thương hại tôi. Lúc đó, tôi sẽ phải làm như thế nào ?
Chính vì muốn tránh đau khổ, muốn cả hai có thời gian để suy nghĩ sáng suốt mọi chuyện, tôi đã quyết định im lặng không nói gì cả.
Buổi chiều, trong khi tôi đang ngồi đọc sách trên phòng ngủ trên lầu hai, tiếng chị Lê vang bên ngoài cánh cửa.
_Khánh Băng ! Em còn thức không ?
_Em đang đọc sách ! Chị vào đi !
Chị Lê nhanh chóng mở cửa phòng, rồi bước vào trong.
Chị đưa điện thoại bàn không dây cho tôi.
_Có một cô gái lạ muốn gặp em.
Tôi ngơ ngác nhìn chị, tay đón lấy chiếc điện thoại bàn không dây. Tôi cố lục lọi trong trí nhớ xem có cho bất cứ cô gái nào điện thoại bàn ở nhà Đức Tiến không ?
Lạ thật ! Rõ ràng, tôi không hề quen biết ai ở đây, cũng không cho người bạn gái duy nhất là Tuyết Ngân số điện thoại bàn ở nhà Đức Tiến. Vậy thì ai đang gọi cho tôi ?
_A lô ! Xin hỏi ai đấy ? – Tôi ngập ngừng lên tiếng, lòng thấp thỏm không yên.
_Xin…xin hỏi…cô…cô là Phạm Khánh Băng đúng không ?
Một cô gái có giọng nói thanh thoát vang lên bên tai tôi.
Tôi cau mày không đoán ra được cô ta là ai ?
_Đúng, tôi là Phạm Khánh Băng. Chị là….?
_Tôi có thể gặp cô được không ?
Cô gái lạ gấp rút yêu cầu tôi.
Tôi kinh ngạc mở to mắt.
Chuyện này có phải là một trò đùa không ? Cô ta là ai tôi vẫn còn chưa biết, làm sao tôi có thể gặp mặt được ?
_Tôi….tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể.
Tôi nhất quyết từ chối yêu cầu của cô ta. Khi vẫn còn chưa biết chắc, mục đích cuộc gặp gỡ này là gì, tôi thấy tốt nhất là tôi không nên đi.
Dù tôi không còn phải là một đứa trẻ, nên không lo sợ sẽ bị bắt cóc, nhưng đề phòng vẫn tốt hơn.
_Tại sao cô không thể đi ? Tôi không làm mất nhiều thời gian của cô đâu.
Cô gái vẫn kiên trì với yêu cầu của mình.
_Tôi và chị có quen biết nhau không ?
Tôi thẳng thắn hỏi cô ta, tôi đã chán không muốn giải thích với cô ta lắm rồi.
_Chúng ta chưa từng gặp mặt nhau.
_Nếu chưa từng gặp, chắc là tôi và cô cũng không có chuyện gì cần nói với nhau. Nếu không còn chuyện gì khác, tôi cúp máy đây.
_Khoan…khoan đã !
Cô gái lưỡng lự nửa muốn nói cho tôi biết cô ta là ai nửa lại không dám.
Tôi nghe được tiếng thở dài của cô ta ở trong ống nghe.
_Tôi…tôi là vợ..vợ của anh Đức Tiến.
Cuối cùng cô ta cũng nói cho tôi biết thân phận thật sự của cô ta là gì.
Cô ta vừa mới dứt lời, tôi nghe chẳng khác gì có tiếng sét đánh ở bên tai mình.
Toàn thân tôi cứng đơ, mặt tôi phút chốc trắng bệch, mắt thần thần đau khổ. Chỉ trong vòng có một giây, nước mắt tôi thi nhau rơi xuống má.
Không cần cô ta phải kể cho tôi nghe cô ta về khi nào, Đức Tiến và cô ta gặp nhau ở đâu, tôi cũng đoán ra được.
Tay tôi siết chặt, năm đầu ngón tay trái đâm sâu vào lòng bàn tay, tôi cố gắng giữ cho giọng mình không nghẹn ngào khi phát ra tiếng nói.
_Cô..cô cần gặp tôi vì chuyện gì ?
Mỗi câu mỗi một chữ đều đang cứa sâu vào lòng tôi.
Tôi biết, biết rõ lắm chứ, cô ấy muốn gặp tôi ngoài yêu cầu tôi phải rời xa Đức Tiến, nói cho tôi hiểu tình cảm của hai người dù có xa nhau năm năm nhưng vẫn còn sâu đậm, thì còn có việc gì khác.
Đôi khi tôi thấy, thông minh quá cũng không phải là một cái lợi. Tựa như lúc này, tôi thấy mình cứ ngu ngốc và đần độn một chút thì lại hay biết mấy.
_Chúng ta có thể hẹn gặp nhau ở nhà Trường Cửu được không ? Đến lúc gặp rồi, tôi sẽ nói cho cô biết nguyên nhân tại sao.
Tay tôi gắt gao túm lấy vạt áo ở trước ngực. Tôi đau khổ quá ! Tôi không thể thở được !
Nếu khôn khéo, và muốn tránh đi mọi công kích và nỗi đau dày vò vào chính mình, tôi nên từ chối không nên gặp mặt cô ta, nhưng suy sét lại, tôi không thể trốn tránh cả đời, sớm muộn gì tôi cũng phải đối mặt với hoàn cảnh của chính mình.
_Cô muốn tôi đến đó vào lúc mấy giờ ?
_Nếu cô không bận gì, cô có thể đi ngay bây giờ được không ?
Tôi đáp lại như một cái máy.
_Được, tôi sẽ đến đó.
_Chúng ta chưa bao giờ gặp nhau, sợ rằng khi đến nơi cô không thể nhận ra tôi.
Tôi nhắm mắt lại, hai dòng lệ lăn tròn trên má, trong đầu tôi nhớ lại hình ảnh của cô ấy trong khung hình cưới, được úp ở trên kệ sách trong phòng ngủ của Đức Tiến.
Đúng, tôi và cô ấy chưa hề gặp mặt nhau. Nhưng chẳng phải tôi đã nhìn thấy hình của ấy rồi sao ?
Nếu không phải vì cô ấy có ngoại hình gần giống tôi, liệu tôi có phải đau khổ nhiều như thế này không ?
_Cô….cô còn ở đó không ?
_Cô yên tâm, tôi sẽ nhận ra cô.
Tôi cay đắng đáp, nỗi đau đang xé nát tim gan.
Chỉ một lần này thôi, tôi tự nhủ. Tôi sẽ cố gắng chịu đựng để đến gặp mặt cô ấy, dù sao mọi chuyện cũng cần phải kết thúc.
Cô ấy là người đến trước, cô ấy may mắn hơn tôi vì điều đó.
Tôi rất ghen tị với cô ấy. Đã từng có lúc tôi căm ghét và hận cô ấy, nhưng làm thế cũng chẳng ích gì, mỗi người đều có số phận của riêng mình.
Cúp máy, tôi ngồi thẫn thờ trên giường, tôi ngơ ngác như người mất hồn. Gần một tháng nay, ngày nào tôi cũng khóc, cũng suy nghĩ vẩn vơ.
Tôi đã hoàn toàn quên mất chị Lê, cũng không để ý đến sự có mặt của chị ở trong phòng.
Cũng may chị đã rời đi ngay sau khi chị đưa điện thoại cho tôi, nên không nghe được cuộc nói chuyện giữa tôi và Kim Loan.
Ngồi mất một lúc lâu để lấy lại can đảm, và tinh thần, tôi loạng choạng đứng dậy. Nếu đã quyết định đối mặt với mọi chuyện, tôi không thể không đi gặp mặt cô ấy. Tôi rất muốn biết, cô ấy định nói gì với tôi.
Thấy tôi rời khỏi nhà, thằng bé nằng nặc đòi tôi cho đi cùng.
Tôi không thể đáp ứng yêu cầu và mong muốn của thằng bé. Tôi không muốn nó bị tổn thương vì sự tranh chấp và đấu đá ngầm của người lớn.
Kim Loan dù có phải là mẹ ruột của thằng bé hay không, nó cũng đã sống với cô ấy ba năm, và gọi cô ấy là mẹ. Đối với bọn trẻ con, người nào nuôi nấng nó từ bé, thì người đó chính là người thân của nó.
Cố gắng nén lòng mình lại, tôi quay mặt bước đi mà không dám nhìn khuôn mặt giận dỗi và tức giận của thằng bé thêm một lúc nào nữa. Tôi biết nó đang trách tôi đi mà không cho nó đi cùng.
Tôi có nỗi khổ riêng, nên không giải thích cho nó hiểu rõ nguyên nhân vì sao. Tôi vẫn muốn nó là một đứa trẻ con vô tư không biết gì về mối quan hệ phức tạp của người lớn hơn.
Bắt một chuyến xe tắc xi, tôi nhờ anh ta chở tôi đến nhà hàng Trường Cửu.
Cũng may, trước khi đi tôi đã hỏi rõ điện chỉ của nhà đó từ hai chị giúp việc nên tôi không lo mình sẽ bị lạc, hay đến sai điện chỉ.
Tôi đã dấu không nói cho hai chị biết, tôi đang đi gặp ai, tôi chỉ nói sơ qua là tôi cần gặp một người bạn ở đó.
Hơn mười phút sau đó, xe tắc xi dừng lại trước cửa quán đề tên Trường Cửu.
Biết mình đã đến nơi, tôi trả tiền cho tài xế, sau đó tự mở cửa xe, rồi bước ra ngoài.
Đã hơn năm giờ chiều rồi, đường phố trở nên đông đúc.
Mặt trời chiếu ánh nắng vàng rực sắp tắt ở phía cuối chân trời.
Ngước mắt nhìn lên tấm biển đề tên quán, tôi hít một hơi thật sâu.
Trên đường đến đây, tôi đã đấu tranh nội tâm rất nhiều. Trong tôi luôn hình thành hai suy nghĩ khác nhau, một mặt tôi không muốn đi gặp cô ấy, không muốn đối diện với hoàn cảnh của chính mình, một mặt tôi lại muốn tận mắt được gặp mặt cô ấy, muốn được ngắm nhìn cô ấy bằng chính đôi mắt của mình, muốn so sánh xem giữa tôi và cô ấy, ai sẽ hơn ai.
Càng nghĩ tôi, thấy mình thật ấu trĩ và trẻ con.
Dù tôi có hơn hẳn cô ấy thì đã sao ? Chẳng phải cuối cùng người mà Đức Tiến yêu vẫn mãi là cô ấy sao ?
Trong tình yêu đâu có thể đem điều kiện của bản thân, hay tính cách ra để phân bì. Nếu ai cũng có thể điều khiển được trái tim của mình, thì đã không có nhiều nỗi đau tồn tại trên thế gian này.
Ngẩn ngơ đứng một lúc, cuối cùng tôi đánh bạo bước hẳn vào trong quán.
Năm giờ chiều là giờ tan tầm của nhân viên làm việc ở các công ty và công xưởng, nên quán ăn Trường Cửu khá đông khách.
Mọi người vừa ăn cơm, vừa uống rượu, vừa nói chuyện rôm rả với nhau.
Đứng ở giữa quán, tôi quan sát xung quanh, tôi đang cố kiếm tìm hình bóng của cô ấy.
Nếu cuộc gọi kia chỉ là một giấc mơ, thì hãy kết thúc luôn ở đây đi.
Tôi không thể dự đoán được kết quả sau khi gặp mặt và nói chuyện với cô ấy. Tôi sợ rằng vết thương trong lòng tôi sẽ bị khoét rộng thêm ra.
Bất chợt, tôi thấy có một cô gái đang ngồi ở gần cửa quán, cô ấy đang ngó nghiêng xung quanh giống như đang kiếm tìm hình bóng của ai đó.
Tôi lặng người nhìn cô ấy.
Giống ! Giống quá ! Trời ạ ! Sao trên đời này lại có người giống tôi nhiều như thế ?
Có phải là tôi đang bị ảo giác không ?
Lúc mới xem ảnh của cô ấy, tôi đã thấy cô ấy có sáu phần giống mình, nhưng khi nhìn thấy cô ấy bằng xương bằng thịt, tôi lại thấy cô ấy gần như là song sinh với tôi.
Không ! Không thể nào ! Tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi, làm sao tôi có thể có anh chị em.
Thân thể tôi cứng ngắc, mắt tôi nhìn cô ấy không rời, hình ảnh của cô đánh mạnh vào nỗi đau trong lòng tôi.
Dù tôi không muốn thừa nhận, mình chỉ là bản sao của cô ấy, tôi cũng không thể trốn tránh được sự thật.
Cô ấy trông thật quý phái, thật quyến rũ !
Vẻ đẹp của cô ấy có thể sánh ngang với một giọt nước tinh khiết không vướng bụi trần. Cô ấy dịu dàng, và đoan trang.
Nhìn cô ấy, cho tôi cảm giác như đang gặp được một nàng công chúa được nuôi dưỡng và đùm bọc trong một tòa lâu đài.
Còn tôi, tôi lớn lên trong thiếu thốn và khó khăn. Nếu tôi không lao động, không đấu tranh, tôi sẽ không thể tồn tại và sống cho đến tận hôm nay.
Cuộc sống của tôi và cô ấy khác xa nhau nhiều quá.
Cơ thể tôi lún sâu xuống sàn nhà, tôi không thể nhấc nổi chân.
_Xin hỏi quý khách muốn ngồi ở đâu ?
Một cô nhân viên trong trang phục màu hồng nhạt tươi cười, bước đến hỏi tôi.
Tôi giật mình thu hồi ánh mắt, miệng ấp úng đáp.
_Tôi..tôi đến đây gặp bạn.
_Quý khách đã tìm được bạn của mình chưa ?
_Tìm…tìm được rồi.
Tôi nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc.
Nếu không có cô nhân viên lên tiếng hỏi tôi, không biết tôi còn đứng ở đây bao lâu nữa.
Gượng cười chào cô nhân viên, tôi run run bước lại gần chiếc bàn mà Kim Loan đang ngồi.
Dù cô gái kia có thể không phải người mà tôi cần tìm, nhưng tôi vẫn có linh cảm rằng cô ấy nhất định là Kim Loan.
Mỗi bước chân của tôi, giống như đang đưa tôi lạc vào sương mù. Tương lai và hạnh phúc của tôi đều phụ thuộc vào cuộc gặp này.
Đến gần bàn, tôi dừng lại.
Vừa đúng lúc Kim Loan ngẩng mặt lên nhìn tôi, tôi và cô ấy mặt đối mặt, mắt nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Mất mấy giây, hay chúng tôi đều sững sờ kinh ngạc.
Tôi và Kim Loan đều nhận ra có chuyện gì đó không được bình thường đang diễn ra ở đây.
Mặc dù người giống người ở trên đời này rất nhiều, nhưng lại có bảy tám phần giống nhau như đúc thế này, thì tuyệt đối không phải là chuyện ngẫu nhiên.
_Cô là…??
_Cô là…??
Cả hai chúng tôi cùng lên tiếng hỏi đối phương.
_Chị nói trước đi !
Cuối cùng tôi nhanh miệng giục cô ấy.
Kim Loan sửng sốt nhìn tôi, khuôn mặt thoáng chốc biến đổi. Cô ấy không dám tin là trên đời này còn có người giống mình như thế.
_Tôi…tôi cô có từng gặp nhau bao giờ không ?
Đáp lại sự thắc mắc của Kim Loan, tôi chua xót đáp.
_Tôi và cô chưa bao giờ gặp nhau. Nếu tôi không lầm, cô là Kim Loan ?
Kim Loan vẫn còn chưa thoát khỏi trạng thái kinh hoàng, mắt cô ấy vẫn mở to nhìn tôi.
Kéo ghế, tôi ngồi xuống đối diện với cô ấy.
_Tôi là Phạm Khánh Băng, người mà cô muốn gặp.
Tôi giới thiệu cho cô ấy biết tên của mình, mắt tôi vẫn gắt gao nhìn khuôn mặt của cô ấy.
Cả hai chúng tôi chăm chú nhìn nhau, đánh giá từng đường nét, biểu hiệu trên khuôn mặt của đối phương.
Lần đầu tiên trong đời, tôi không thể tin tưởng vào thị giác của mình. Tôi tưởng cô gái đang ngồi trước mặt tôi đây chỉ là hình ảnh do tôi tưởng tượng ra.
_Cô…cô là Phạm Khánh Băng ?
Khó khăn lắm, cô ấy mới có thể mở miệng cất lên được tiếng nói, cô ấy vẫn còn bị sốc.
_Đúng. !
Tôi gật đầu đáp.
Cả hai chúng tôi lại rơi vào im lặng.
Trước khi đến đây, Kim Loan đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều, cũng như có nhiều điều muốn nói cho tôi hiểu, nhưng khi gặp phải một người có ngoại hình giống mình, mọi ngôn từ mà cô ấy cố gắng chuẩn bị đều bị cú sốc tinh thần làm cho tan biến.
/75
|