Tiếng nói chuyện và cười đùa của đám thanh niên khiến tôi giật mình mở mắt ra nhìn họ.
Không biết từ lúc nào, xung quanh tôi đã có một đám thanh niên cả trai lẫn nữ đang kéo ùn ùn về phía chiếc ghế mà tôi đang ngồi.
Tôi không biết họ dự định làm gì, mà trên tay họ đang cầm xô và mấy cái chổi lăn sơn.
Bọn họ chựng lại khi thấy tôi đang ngồi dựa đầu vào tấm poster quảng cáo của một ca sĩ thần tượng nào đó.
Tôi nhăn mặt nhíu mày, cảm thấy khó chịu khi đang ngồi yên lành ở đây, tự dưng tôi lại bị làm phiền và phá vỡ đi phút giây riêng tư hiếm có của mình.
_Này cô nhóc ! Mau tránh ra chỗ khác đi !
Một cậu nhóc choai choai cỡ khoảng 18 hoặc 19 tuổi ngoắc tay kêu tên tôi bằng cụm từ “Này cô nhóc !” xa lạ.
Tôi rất muốn cười to, nhưng cười không nổi.
Trông tôi có chỗ nào giống trẻ con, mà thằng nhóc mới lớn kia dám gọi tôi là “nhóc”.
Năm nay tôi đã hơn 25 tuổi rồi. Thằng nhóc kia ít ra phải gọi tôi bằng chị mới phải phép chứ ?
Tôi uể oải ngồi thẳng người, cầm lấy túi sách, vuốt lại chiếc áo khoác cho phẳng, tôi đứng dậy.
Bình thường nếu tôi đang ở cô nhi viện, thế nào tôi cũng tranh luận và cãi lý với bọn trẻ con cho đến lúc tôi thằng thì thôi, nhưng đây là một đất nước xa lạ, tôi là một cô gái yếu ớt, mệt mỏi và đang thất tình, tôi vừa không có tâm trạng để cãi nhau, lại không muốn xen vào chuyện của người khác.
Tôi lững thững bước đi.
Bọn thanh nhiên nhanh chóng áp sát vào chiếc ghế mà tôi vừa mới ngồi.
Bọn họ đặt xô xuống đất, họ cười nói và đùa nhau ầm ĩ, trong số bọn họ còn có kẻ chửu rủa thô tục.
Tôi thấy chói hết cả tai, lúc này tôi lại ước mình không nghe không hiểu họ đang nói gì thì hay biết mấy.
Hiếu kì, tôi quay lại xem họ đang bôi bẩn tấm hình poster của ca sĩ thần tượng nào.
Trong ánh sáng mờ đục của bóng đèn điện phát ra từ tấm bảng quảng cáo, và bóng đèn cao áp phản chiếu từ con đường cao tốc ở bên cạnh, tôi nhìn chăm chú vào hình ảnh được phóng to ở trước mặt.
Mắt tôi mở to, mồm tôi há hốc, khi biết tấm hình kia là hình ảnh của ai.
_Đức Hải !
Miệng tôi bật thốt, thanh âm nho nhỏ không hề khiến bọn thanh niên quậy phá kia phân tâm hay để ý tới.
Chân tay tôi trở nên luống cuống, tôi không biết mình phải làm gì bây giờ.
Tôi có nên bỏ đi, và coi như không nhìn không biết gì không, hay là tôi nên xông lên dạy cho bọn thanh niên hư hỏng kia một bài học và khuyên can họ không nên bôi bẩn vào tấm hình của Đức Hải.
Trước khi tôi kịp suy nghĩ đến lý do vì sao mình lại muốn bảo vệ hình tượng của Đức Hải, tôi đã quát to lên một tiếng.
_Dừng lại !
Lần này, bọn thanh niên bị tiếng hét của tôi khiến cho giật mình. Bọn họ đều quay cả lại nhìn tôi.
Nhìn những bộ quần áo và những mái tóc đủ kiểu, và đủ màu của họ, tôi ngán ngẩm lắc đầu chịu thua.
_Cô muốn gì ?
Một cô nhóc khoảng 17 tuổi vênh mặt lên hỏi tôi.
_Mọi người có biết mình đang phá hỏng tài sản của nhà nước không ?
Bọn thanh niên cười hô hố, hình như họ tưởng tôi đang diễn hài cho họ xem.
_Chúng mày xem ! Có một con cóc đang cố thi gan với chúng ta kìa !
_Ha ha ! Đúng là một con mẹ điên !
_Cô ta tưởng chúng ta đang phá hỏng tấm hình của cô ta chắc ?
_Hay là cô ta thần tượng Trương Đông Hải quá, nên mới lên tiếng bảo vệ ?
Đứng cách họ một khoảng cách khá gần, nên tôi nghe rõ được những âm thanh khả ố, và những giọng cười cợt nhả của bọn họ.
Sau khi cười thoải mái một trận, họ lại tiếp tục công việc dang dở của mình.
Đối với họ, tôi cũng chỉ là một con cóc nhỏ bé không có một chút ảnh hưởng hay đe dọa nào đến họ.
_Tôi bảo các người dừng lại !
Tôi tức giận hét to lên, thanh âm lảnh lót vang xa.
Bọn thanh niên lại quay lại nhìn tôi, mặt họ không còn hòa hoãn giống như lúc trước nữa, mà đã lộ dần ra bản chất côn đồ, cậy đông ăn hiếp kẻ yếu.
_Tốt nhất là cô nên biến đi, trước khi chúng tôi cho cô một trận.
_Hừ ! Việc không phải là của mình, thì đừng có xen vào.
Bọn thanh niên thi nhau dạy đời tôi.
Tôi biết, biết rõ lắm chứ. Xem vào việc của người có khi nào gặp phải chuyện tốt lành gì đâu, mà ngược lại chỉ gặp toàn tai bay vạ gió. Nhưng đã trót can thiệp vào rồi, không lẽ tôi cứ thế mà bỏ đi.
Dù tấm poster quảng cáo kia có bị bẩn, cũng không ảnh hưởng gì đến hình tượng của Đức Hải, ngay ngày mai công quảng cáo sẽ nhanh chóng tẩy sạch các vết bẩn hay thay một tấm poster khác.
Nhưng tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Bất chấp có bị bọn thanh niên hung hãn kia đánh hội đồng không, tôi liền xông lên giật ngay lấy mấy cái chổi sơn trong tay họ, miệng hét to dăn dạy bọn họ không được phép phá hỏng tài sản công cộng.
Bọn họ tưởng tôi là một con điên, nên chửu và mắng tôi luôn mồm, trong số bọn họ còn có kẻ muốn dơ tay lên để đánh tôi.
Trong khi tôi chuẩn bị đón nhận một quả đấm vào mặt của một tên choai choai mới lớn, nhuộm tóc màu vàng rực; một người con trai có vóc dáng cao cao đội mũ lưỡi trai che gần nửa khuôn mặt đỡ lấy nắm đấm của cậu ta, và bóp thật mạnh làm cho những khớp xương trong cánh tay cậu ta kêu lên răng rắc.
Sự xuất hiện không ngờ được của người đàn ông lạ, đã khiến cho bọn thanh niên trừng mắt nhìn, bọn họ không còn dám có thái độ hỗn hào với tôi như ban đầu nữa.
Chờ mãi mà không có cảm giác đau đớn, tôi hé mắt ra dần dần.
Hình ảnh cao cao của người đàn ông lạ đang đứng chắn trước mặt mình, và đỡ cho mình một quả đấm vào mặt, khiến mắt tôi tròn xoe, tôi nhìn anh ta không rời mắt.
Tôi thở phào nhẹ nhõm vì không phải nhận lĩnh cú đấm có thể khiến mặt tôi bầm tím và chảy máu kia.
_Buông tao ra !
Tên nhóc choai choai la lên thảm thiết.
Vì quá đau, nên mặt cậu ta vặn vẹo trông thấy khó coi.
_Biến !
Người đàn ông lạ nghiến răng quát, thanh âm lạnh lẽo không có một chút tình cảm.
Tôi hoàn toàn bị người đàn ông lạ mặt thu hút. Mặc kệ xung quanh ồn ào và náo nhiệt như thế nào, tôi chỉ để ý đến nhất cử nhất động của anh ta, tôi chăm chú lắng nghe giọng nói, cố gắng nhìn khuôn mặt bị che kín gần hết dưới chiếc mũ lưỡi trai của anh ta.
Tên nhóc choai choai trước khi được anh ta thả, đã bị vặn ngược tay ra sau lưng, và lĩnh một cú đá thật mạnh vào mông.
Cậu ta bất chấp hình tượng oai hùng lúc nãy của mình, miệng cậu ta kêu lên như lợn bị chọc tiết.
Bọn thanh niên thấy bạn mình bị đánh, họ định xông lên để đánh hội đồng.
Người đàn ông lạ mặt, khoanh tay trước ngực, miệng anh ta phun ra một câu.
_Biến đi !
Dưới sức ép của vóc dáng cao lớn, và khí thế oai hùng của anh ta, bọn công tử và tiểu thư, ưa quậy phá và ham chơi bỏ chạy nhanh như bị ma đuổi.
Bây giờ chỉ còn một mình tôi và anh chàng lạ mặt.
Nhìn tấm poster bị bọn thanh nhiên lúc nãy vẽ nham nhở, tôi bực bội mắng thầm bọn họ, dùng khăn tay màu trắng, tôi không ngừng chà lau.
Chàng thanh niên lạ mặt đứng ở phía sau lưng tôi, môi tôi anh ta nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
_Cô không cần phải phí công nữa, ngày mai sẽ có người khác lo lau chùi sạch sẽ tấm poster này.
Không quay đầu lại nhìn anh ta, tôi trả lời.
_Tôi biết, nhưng mà nhìn chướng mắt như thế này làm sao mà tôi chịu nổi.
_Chỉ là một tấm poster quảng cáo thôi, cô quan tâm làm gì.
Tôi cao giọng mắng anh ta.
_Anh thì biết gì, dù chỉ là một tấm poster nhưng cũng là hình tượng của người ta, làm sao có thể để bẩn được.
_Ha ha ha !
Chàng thanh niên lạ mặt cười thật to. Anh ta cười khoái trá trước lí luận nửa mùa của tôi.
Tôi căm giận quay phắt lại nhìn anh ta.
_Này anh kia ! Anh cười đủ chưa hả ?
Tên Đức Hải chết tiệt kia ! Sao anh dám giả thần giả quỷ trước mặt tôi ? Tưởng anh cải trang thì tôi không nhận ra anh à ?
Hừ ! Còn dám thay đổi giọng nói nữa chứ ?
Nếu như lúc nãy, tôi còn cố gắng lau sạch tấm poster in hình ảnh của hắn, thì lúc này, tôi lại đứng lên ghế đá, sau đó dùng chân đá vào tấm poster. Tôi đang xả giận gián tiếp lên thân thể hắn.
Đức Hải kinh ngạc nhìn tôi, hắn bị hành động không lường trước được của tôi làm cho phải ngừng cười, và nhanh chóng lôi tôi xuống.
_Cô đang làm gì thế hả ? Lúc nãy cô còn cố gắng không để cho bọn thanh niên kia vẽ bậy lên tấm poster bất chấp có bị bọn họ đánh không, sao bây giờ cô lại dùng bàn chân đi giày dính đất cát của mình đá lên nó là thế nào ?
Tôi ủy khuất kể tội hắn.
_Anh còn nói nữa, tôi cố gắng giữ gìn tấm poster quảng cáo của anh được sạch sẽ, anh không cám ơn tôi một câu thì thôi. Sao anh còn dám cười nhạo tôi ?
Đức Hải lặng người, đôi mắt hắn nóng sáng nhìn tôi.
_Cô đã nhận ra tôi là ai ?
_Anh chẳng phải là Đức Hải sao ?
Đức Hải thở dài. Hắn vừa vui mừng vì tôi có thể nhận diện ra được hắn, vừa buồn bã vì tôi không thể thuộc về hắn.
_Từ lần sau cô đừng có ngốc nghếch như thế này nữa, tôi không muốn cô liều mạng chỉ vì những chuyện không đâu.
_Anh yên tâm, tôi có thể ngu một lần nhưng tuyệt đối không có lần sau.
_Cô biết thế là tốt.
Đêm càng lúc càng khuya, mọi thứ xung quanh tôi lại trở về yên tĩnh giống như ban đầu.
_Chúng ta đi về thôi, cũng đã khuya quá rồi.
Đối với sự xuất hiện đột ngột của hắn vẫn khiến tôi tò mò muốn biết lý do vì sao.
_Anh đi đâu mà lại đến chỗ này ?
Đức Hải nhìn tôi không đáp, khuôn mặt hắn phảng phất u buồn và cô đơn.
Đi bên cạnh hắn, tôi thỉnh thoảng lại len lén nhìn hắn.
Mặc dù nỗi đau trong lòng tôi vẫn còn đấy, nhưng kể từ lúc tôi gặp Đức Hải, tôi đã không còn nghĩ nhiều về những vướng mắc trong tình yêu của mình nữa.
_Cô đã ăn cơm tối chưa ? Nếu chưa ăn, cô đi ăn cùng tôi được không ?
Đang đi, Đức Hải quay sang nhìn tôi, hắn dịu dàng hỏi tôi.
Tôi định cự tuyệt lòng tốt của hắn, nhưng những tiếng “ùng ục” trong bụng tôi đã lên tiếng thay tôi trả lời hắn.
Khóe môi Đức Hải nhếch lên một nụ cười thích thú, nắm lấy tay tôi, hắn kéo tôi đi theo hắn ra xe.
Tôi xấu hổ đỏ bừng mặt, chân luống cuống bước theo hắn, con tim bất giác reo vui vì trong lúc cô đơn và buồn khổ thế này, đã có người ở bên cạnh an ủi và quan tâm đến mình.
Đức Hải đưa tôi đến một nhà hàng khá yên tĩnh.
Bình thường tôi sẽ không bao giờ uống rượu, nhưng hôm nay tôi đang đau khổ vì tình, nên tôi muốn uống cho thật say để quên đi hết mọi chuyện, quên đi lý do vì sao tôi không thể có được trái tim của Đức Tiến.
Đức Hải ngăn cản không cho tôi uống rượu, khi thấy tôi đã uống quá hai ly rượu.
_Cô nên uống ít thôi, uống nhiều rượu không tốt cho một người bệnh vừa mới ốm dậy như cô.
Tôi gạt tay hắn ra khỏi ly rượu.
_Anh hãy để cho tôi uống ! Chỉ một lần duy nhất này thôi !
Tôi gượng cười với hắn, đôi mắt đỏ hoe.
Đức Hải bất lực nhìn tôi, tay hắn dần buông lỏng, cuối cùng hắn không còn ngăn cản tôi uống rượu nữa.
Tôi nhanh chóng cho ly rượu lên môi, rồi uống cạn.
Mặc dù không phải là một con sâu rượu, nhưng tôi có tửu lượng khá tốt.
Ngồi ăn cơm với Đức Hải, tôi kể cho hắn nghe mấy chuyện vui mà tôi gặp phải khi tôi còn là một trợ lý cho giám đốc ở phòng nhân sự, có chi nhánh tại Việt nam.
Đức Hải vừa ngồi im nghe tôi nói, thỉnh thoảng hắn nhấm nháp một ít rượu trong ly.
Đôi mắt đen sâu thăm thẳm của hắn nhìn tôi không rời mắt, thấy tôi uống nhiều rượu, hắn rất lo lắng.
Tay hắn siết chặt, cơ thể hắn căng cứng mỗi khi thấy tôi rơi một giọt lệ.
Khi thần trí tôi hoàn toàn chìm ngập trong hơi men, tôi đã vừa khóc vừa kể cho hắn nghe lý do vì sao tôi lại đau khổ và đi lang thang ở ngoài đường giống như một con ngố.
Tôi đã quá ích kỉ, đã quá vô tình khi chỉ để ý đến cảm giác của chính bản thân mình. Tôi đã quên mất rằng, Đức Hải cũng yêu tôi, làm sao hắn chịu đựng được khi phải chứng kiến người con gái mình yêu, khóc và rơi lệ vì một người đàn ông khác, dù người đó có là anh trai của hắn đi chăng nữa.
Uống gần hết nửa chai rượu, tôi đã say mèm.
Đầu gục xuống bàn, tôi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Đức Hải ngồi cứng ngắc trên ghế ở phía đối diện, ly rượu bị siết chặt trong lòng bàn tay đượm mồ hôi, khuôn mặt hắn lạnh tựa băng đá.
Ánh sáng đèn điện mờ đục trong cửa hàng phủ lên người hắn.
Trông hắn giống như một lãng tử đã đánh mất đi hồng nhan tri kỉ của đời mình.
Uống nốt ly rượu, trả tiền cho nhân viên phục vụ, hắn bế tôi ra xe.
Trên đường trở về nhà, Đức Tiến có gọi điện cho hắn mấy lần, hắn chỉ xem qua nhưng không có bắt máy.
Khi yêu, ai cũng muốn giữ chặt người mình yêu ở bên cạnh mình, dù biết rằng trái tim người đó không thuộc về mình, nhưng vẫn muốn thử.
Vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán tôi, Đức Hải đau khổ nói.
_Tôi biết phải làm gì với cô đây ? Cô vĩnh viễn không thể tiếp nhận tình cảm của tôi, hay không thể để ý đến tôi dù chỉ là một chút thôi sao ?
Tôi loáng thoáng nghe tiếng nói của hắn bên tai, mắt tôi chợt ướt, hai dòng lệ lăn dài trên má. Tôi vừa thương xót cho chính mình, lại thấy có lỗi với hắn.
Không biết từ lúc nào, xung quanh tôi đã có một đám thanh niên cả trai lẫn nữ đang kéo ùn ùn về phía chiếc ghế mà tôi đang ngồi.
Tôi không biết họ dự định làm gì, mà trên tay họ đang cầm xô và mấy cái chổi lăn sơn.
Bọn họ chựng lại khi thấy tôi đang ngồi dựa đầu vào tấm poster quảng cáo của một ca sĩ thần tượng nào đó.
Tôi nhăn mặt nhíu mày, cảm thấy khó chịu khi đang ngồi yên lành ở đây, tự dưng tôi lại bị làm phiền và phá vỡ đi phút giây riêng tư hiếm có của mình.
_Này cô nhóc ! Mau tránh ra chỗ khác đi !
Một cậu nhóc choai choai cỡ khoảng 18 hoặc 19 tuổi ngoắc tay kêu tên tôi bằng cụm từ “Này cô nhóc !” xa lạ.
Tôi rất muốn cười to, nhưng cười không nổi.
Trông tôi có chỗ nào giống trẻ con, mà thằng nhóc mới lớn kia dám gọi tôi là “nhóc”.
Năm nay tôi đã hơn 25 tuổi rồi. Thằng nhóc kia ít ra phải gọi tôi bằng chị mới phải phép chứ ?
Tôi uể oải ngồi thẳng người, cầm lấy túi sách, vuốt lại chiếc áo khoác cho phẳng, tôi đứng dậy.
Bình thường nếu tôi đang ở cô nhi viện, thế nào tôi cũng tranh luận và cãi lý với bọn trẻ con cho đến lúc tôi thằng thì thôi, nhưng đây là một đất nước xa lạ, tôi là một cô gái yếu ớt, mệt mỏi và đang thất tình, tôi vừa không có tâm trạng để cãi nhau, lại không muốn xen vào chuyện của người khác.
Tôi lững thững bước đi.
Bọn thanh nhiên nhanh chóng áp sát vào chiếc ghế mà tôi vừa mới ngồi.
Bọn họ đặt xô xuống đất, họ cười nói và đùa nhau ầm ĩ, trong số bọn họ còn có kẻ chửu rủa thô tục.
Tôi thấy chói hết cả tai, lúc này tôi lại ước mình không nghe không hiểu họ đang nói gì thì hay biết mấy.
Hiếu kì, tôi quay lại xem họ đang bôi bẩn tấm hình poster của ca sĩ thần tượng nào.
Trong ánh sáng mờ đục của bóng đèn điện phát ra từ tấm bảng quảng cáo, và bóng đèn cao áp phản chiếu từ con đường cao tốc ở bên cạnh, tôi nhìn chăm chú vào hình ảnh được phóng to ở trước mặt.
Mắt tôi mở to, mồm tôi há hốc, khi biết tấm hình kia là hình ảnh của ai.
_Đức Hải !
Miệng tôi bật thốt, thanh âm nho nhỏ không hề khiến bọn thanh niên quậy phá kia phân tâm hay để ý tới.
Chân tay tôi trở nên luống cuống, tôi không biết mình phải làm gì bây giờ.
Tôi có nên bỏ đi, và coi như không nhìn không biết gì không, hay là tôi nên xông lên dạy cho bọn thanh niên hư hỏng kia một bài học và khuyên can họ không nên bôi bẩn vào tấm hình của Đức Hải.
Trước khi tôi kịp suy nghĩ đến lý do vì sao mình lại muốn bảo vệ hình tượng của Đức Hải, tôi đã quát to lên một tiếng.
_Dừng lại !
Lần này, bọn thanh niên bị tiếng hét của tôi khiến cho giật mình. Bọn họ đều quay cả lại nhìn tôi.
Nhìn những bộ quần áo và những mái tóc đủ kiểu, và đủ màu của họ, tôi ngán ngẩm lắc đầu chịu thua.
_Cô muốn gì ?
Một cô nhóc khoảng 17 tuổi vênh mặt lên hỏi tôi.
_Mọi người có biết mình đang phá hỏng tài sản của nhà nước không ?
Bọn thanh niên cười hô hố, hình như họ tưởng tôi đang diễn hài cho họ xem.
_Chúng mày xem ! Có một con cóc đang cố thi gan với chúng ta kìa !
_Ha ha ! Đúng là một con mẹ điên !
_Cô ta tưởng chúng ta đang phá hỏng tấm hình của cô ta chắc ?
_Hay là cô ta thần tượng Trương Đông Hải quá, nên mới lên tiếng bảo vệ ?
Đứng cách họ một khoảng cách khá gần, nên tôi nghe rõ được những âm thanh khả ố, và những giọng cười cợt nhả của bọn họ.
Sau khi cười thoải mái một trận, họ lại tiếp tục công việc dang dở của mình.
Đối với họ, tôi cũng chỉ là một con cóc nhỏ bé không có một chút ảnh hưởng hay đe dọa nào đến họ.
_Tôi bảo các người dừng lại !
Tôi tức giận hét to lên, thanh âm lảnh lót vang xa.
Bọn thanh niên lại quay lại nhìn tôi, mặt họ không còn hòa hoãn giống như lúc trước nữa, mà đã lộ dần ra bản chất côn đồ, cậy đông ăn hiếp kẻ yếu.
_Tốt nhất là cô nên biến đi, trước khi chúng tôi cho cô một trận.
_Hừ ! Việc không phải là của mình, thì đừng có xen vào.
Bọn thanh niên thi nhau dạy đời tôi.
Tôi biết, biết rõ lắm chứ. Xem vào việc của người có khi nào gặp phải chuyện tốt lành gì đâu, mà ngược lại chỉ gặp toàn tai bay vạ gió. Nhưng đã trót can thiệp vào rồi, không lẽ tôi cứ thế mà bỏ đi.
Dù tấm poster quảng cáo kia có bị bẩn, cũng không ảnh hưởng gì đến hình tượng của Đức Hải, ngay ngày mai công quảng cáo sẽ nhanh chóng tẩy sạch các vết bẩn hay thay một tấm poster khác.
Nhưng tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Bất chấp có bị bọn thanh niên hung hãn kia đánh hội đồng không, tôi liền xông lên giật ngay lấy mấy cái chổi sơn trong tay họ, miệng hét to dăn dạy bọn họ không được phép phá hỏng tài sản công cộng.
Bọn họ tưởng tôi là một con điên, nên chửu và mắng tôi luôn mồm, trong số bọn họ còn có kẻ muốn dơ tay lên để đánh tôi.
Trong khi tôi chuẩn bị đón nhận một quả đấm vào mặt của một tên choai choai mới lớn, nhuộm tóc màu vàng rực; một người con trai có vóc dáng cao cao đội mũ lưỡi trai che gần nửa khuôn mặt đỡ lấy nắm đấm của cậu ta, và bóp thật mạnh làm cho những khớp xương trong cánh tay cậu ta kêu lên răng rắc.
Sự xuất hiện không ngờ được của người đàn ông lạ, đã khiến cho bọn thanh niên trừng mắt nhìn, bọn họ không còn dám có thái độ hỗn hào với tôi như ban đầu nữa.
Chờ mãi mà không có cảm giác đau đớn, tôi hé mắt ra dần dần.
Hình ảnh cao cao của người đàn ông lạ đang đứng chắn trước mặt mình, và đỡ cho mình một quả đấm vào mặt, khiến mắt tôi tròn xoe, tôi nhìn anh ta không rời mắt.
Tôi thở phào nhẹ nhõm vì không phải nhận lĩnh cú đấm có thể khiến mặt tôi bầm tím và chảy máu kia.
_Buông tao ra !
Tên nhóc choai choai la lên thảm thiết.
Vì quá đau, nên mặt cậu ta vặn vẹo trông thấy khó coi.
_Biến !
Người đàn ông lạ nghiến răng quát, thanh âm lạnh lẽo không có một chút tình cảm.
Tôi hoàn toàn bị người đàn ông lạ mặt thu hút. Mặc kệ xung quanh ồn ào và náo nhiệt như thế nào, tôi chỉ để ý đến nhất cử nhất động của anh ta, tôi chăm chú lắng nghe giọng nói, cố gắng nhìn khuôn mặt bị che kín gần hết dưới chiếc mũ lưỡi trai của anh ta.
Tên nhóc choai choai trước khi được anh ta thả, đã bị vặn ngược tay ra sau lưng, và lĩnh một cú đá thật mạnh vào mông.
Cậu ta bất chấp hình tượng oai hùng lúc nãy của mình, miệng cậu ta kêu lên như lợn bị chọc tiết.
Bọn thanh niên thấy bạn mình bị đánh, họ định xông lên để đánh hội đồng.
Người đàn ông lạ mặt, khoanh tay trước ngực, miệng anh ta phun ra một câu.
_Biến đi !
Dưới sức ép của vóc dáng cao lớn, và khí thế oai hùng của anh ta, bọn công tử và tiểu thư, ưa quậy phá và ham chơi bỏ chạy nhanh như bị ma đuổi.
Bây giờ chỉ còn một mình tôi và anh chàng lạ mặt.
Nhìn tấm poster bị bọn thanh nhiên lúc nãy vẽ nham nhở, tôi bực bội mắng thầm bọn họ, dùng khăn tay màu trắng, tôi không ngừng chà lau.
Chàng thanh niên lạ mặt đứng ở phía sau lưng tôi, môi tôi anh ta nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
_Cô không cần phải phí công nữa, ngày mai sẽ có người khác lo lau chùi sạch sẽ tấm poster này.
Không quay đầu lại nhìn anh ta, tôi trả lời.
_Tôi biết, nhưng mà nhìn chướng mắt như thế này làm sao mà tôi chịu nổi.
_Chỉ là một tấm poster quảng cáo thôi, cô quan tâm làm gì.
Tôi cao giọng mắng anh ta.
_Anh thì biết gì, dù chỉ là một tấm poster nhưng cũng là hình tượng của người ta, làm sao có thể để bẩn được.
_Ha ha ha !
Chàng thanh niên lạ mặt cười thật to. Anh ta cười khoái trá trước lí luận nửa mùa của tôi.
Tôi căm giận quay phắt lại nhìn anh ta.
_Này anh kia ! Anh cười đủ chưa hả ?
Tên Đức Hải chết tiệt kia ! Sao anh dám giả thần giả quỷ trước mặt tôi ? Tưởng anh cải trang thì tôi không nhận ra anh à ?
Hừ ! Còn dám thay đổi giọng nói nữa chứ ?
Nếu như lúc nãy, tôi còn cố gắng lau sạch tấm poster in hình ảnh của hắn, thì lúc này, tôi lại đứng lên ghế đá, sau đó dùng chân đá vào tấm poster. Tôi đang xả giận gián tiếp lên thân thể hắn.
Đức Hải kinh ngạc nhìn tôi, hắn bị hành động không lường trước được của tôi làm cho phải ngừng cười, và nhanh chóng lôi tôi xuống.
_Cô đang làm gì thế hả ? Lúc nãy cô còn cố gắng không để cho bọn thanh niên kia vẽ bậy lên tấm poster bất chấp có bị bọn họ đánh không, sao bây giờ cô lại dùng bàn chân đi giày dính đất cát của mình đá lên nó là thế nào ?
Tôi ủy khuất kể tội hắn.
_Anh còn nói nữa, tôi cố gắng giữ gìn tấm poster quảng cáo của anh được sạch sẽ, anh không cám ơn tôi một câu thì thôi. Sao anh còn dám cười nhạo tôi ?
Đức Hải lặng người, đôi mắt hắn nóng sáng nhìn tôi.
_Cô đã nhận ra tôi là ai ?
_Anh chẳng phải là Đức Hải sao ?
Đức Hải thở dài. Hắn vừa vui mừng vì tôi có thể nhận diện ra được hắn, vừa buồn bã vì tôi không thể thuộc về hắn.
_Từ lần sau cô đừng có ngốc nghếch như thế này nữa, tôi không muốn cô liều mạng chỉ vì những chuyện không đâu.
_Anh yên tâm, tôi có thể ngu một lần nhưng tuyệt đối không có lần sau.
_Cô biết thế là tốt.
Đêm càng lúc càng khuya, mọi thứ xung quanh tôi lại trở về yên tĩnh giống như ban đầu.
_Chúng ta đi về thôi, cũng đã khuya quá rồi.
Đối với sự xuất hiện đột ngột của hắn vẫn khiến tôi tò mò muốn biết lý do vì sao.
_Anh đi đâu mà lại đến chỗ này ?
Đức Hải nhìn tôi không đáp, khuôn mặt hắn phảng phất u buồn và cô đơn.
Đi bên cạnh hắn, tôi thỉnh thoảng lại len lén nhìn hắn.
Mặc dù nỗi đau trong lòng tôi vẫn còn đấy, nhưng kể từ lúc tôi gặp Đức Hải, tôi đã không còn nghĩ nhiều về những vướng mắc trong tình yêu của mình nữa.
_Cô đã ăn cơm tối chưa ? Nếu chưa ăn, cô đi ăn cùng tôi được không ?
Đang đi, Đức Hải quay sang nhìn tôi, hắn dịu dàng hỏi tôi.
Tôi định cự tuyệt lòng tốt của hắn, nhưng những tiếng “ùng ục” trong bụng tôi đã lên tiếng thay tôi trả lời hắn.
Khóe môi Đức Hải nhếch lên một nụ cười thích thú, nắm lấy tay tôi, hắn kéo tôi đi theo hắn ra xe.
Tôi xấu hổ đỏ bừng mặt, chân luống cuống bước theo hắn, con tim bất giác reo vui vì trong lúc cô đơn và buồn khổ thế này, đã có người ở bên cạnh an ủi và quan tâm đến mình.
Đức Hải đưa tôi đến một nhà hàng khá yên tĩnh.
Bình thường tôi sẽ không bao giờ uống rượu, nhưng hôm nay tôi đang đau khổ vì tình, nên tôi muốn uống cho thật say để quên đi hết mọi chuyện, quên đi lý do vì sao tôi không thể có được trái tim của Đức Tiến.
Đức Hải ngăn cản không cho tôi uống rượu, khi thấy tôi đã uống quá hai ly rượu.
_Cô nên uống ít thôi, uống nhiều rượu không tốt cho một người bệnh vừa mới ốm dậy như cô.
Tôi gạt tay hắn ra khỏi ly rượu.
_Anh hãy để cho tôi uống ! Chỉ một lần duy nhất này thôi !
Tôi gượng cười với hắn, đôi mắt đỏ hoe.
Đức Hải bất lực nhìn tôi, tay hắn dần buông lỏng, cuối cùng hắn không còn ngăn cản tôi uống rượu nữa.
Tôi nhanh chóng cho ly rượu lên môi, rồi uống cạn.
Mặc dù không phải là một con sâu rượu, nhưng tôi có tửu lượng khá tốt.
Ngồi ăn cơm với Đức Hải, tôi kể cho hắn nghe mấy chuyện vui mà tôi gặp phải khi tôi còn là một trợ lý cho giám đốc ở phòng nhân sự, có chi nhánh tại Việt nam.
Đức Hải vừa ngồi im nghe tôi nói, thỉnh thoảng hắn nhấm nháp một ít rượu trong ly.
Đôi mắt đen sâu thăm thẳm của hắn nhìn tôi không rời mắt, thấy tôi uống nhiều rượu, hắn rất lo lắng.
Tay hắn siết chặt, cơ thể hắn căng cứng mỗi khi thấy tôi rơi một giọt lệ.
Khi thần trí tôi hoàn toàn chìm ngập trong hơi men, tôi đã vừa khóc vừa kể cho hắn nghe lý do vì sao tôi lại đau khổ và đi lang thang ở ngoài đường giống như một con ngố.
Tôi đã quá ích kỉ, đã quá vô tình khi chỉ để ý đến cảm giác của chính bản thân mình. Tôi đã quên mất rằng, Đức Hải cũng yêu tôi, làm sao hắn chịu đựng được khi phải chứng kiến người con gái mình yêu, khóc và rơi lệ vì một người đàn ông khác, dù người đó có là anh trai của hắn đi chăng nữa.
Uống gần hết nửa chai rượu, tôi đã say mèm.
Đầu gục xuống bàn, tôi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Đức Hải ngồi cứng ngắc trên ghế ở phía đối diện, ly rượu bị siết chặt trong lòng bàn tay đượm mồ hôi, khuôn mặt hắn lạnh tựa băng đá.
Ánh sáng đèn điện mờ đục trong cửa hàng phủ lên người hắn.
Trông hắn giống như một lãng tử đã đánh mất đi hồng nhan tri kỉ của đời mình.
Uống nốt ly rượu, trả tiền cho nhân viên phục vụ, hắn bế tôi ra xe.
Trên đường trở về nhà, Đức Tiến có gọi điện cho hắn mấy lần, hắn chỉ xem qua nhưng không có bắt máy.
Khi yêu, ai cũng muốn giữ chặt người mình yêu ở bên cạnh mình, dù biết rằng trái tim người đó không thuộc về mình, nhưng vẫn muốn thử.
Vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán tôi, Đức Hải đau khổ nói.
_Tôi biết phải làm gì với cô đây ? Cô vĩnh viễn không thể tiếp nhận tình cảm của tôi, hay không thể để ý đến tôi dù chỉ là một chút thôi sao ?
Tôi loáng thoáng nghe tiếng nói của hắn bên tai, mắt tôi chợt ướt, hai dòng lệ lăn dài trên má. Tôi vừa thương xót cho chính mình, lại thấy có lỗi với hắn.
/75
|