Nhà trọ ở Việt nam đã bị Đức Tiến tịch thu nên tôi không thể trở về nơi đó.
Quần áo và đồ đạc của tôi cũng bị hắn chiếm giữ mất.
Nói ra thì thật buồn cười, một người giàu có như hắn đâu cần đến mấy đống hành lý tầm thường của tôi.
Ban đầu, hắn làm thế vì hắn muốn tôi dọn đến sống cùng với hắn trong căn biệt thự nằm trên đường Trần Quốc Toản, nhưng bây giờ hắn lại hại tôi trở thành một kẻ vô gia cư.
Tôi lại quay về với một con số không tròn chĩnh, tôi có nhà trọ nhưng không thể quay về, có quần áo và đồ đạc nhưng không thể lấy, có công việc, nhưng không thể tiếp tục đến đó để làm việc.
Lâm vào bước đường cùng, tôi đành phải tìm đến anh Lý, người anh trai tốt bụng của tôi.
Tạm thời tôi đành phải xin anh một công việc trong tiệm bánh của anh và tìm tạm một căn nhà để ở trọ.
Tôi không thể sống lang thang ở ngoài đường, và không có tiền ở trong túi.
Mặc dù Đức Tiến trả lương cho tôi rất hậu hĩnh và tiền trong ngân hàng của tôi vẫn còn hơn 10 triệu, nhưng nếu không có việc làm, tôi sẽ sớm trở thành một kẻ khố rách áo ôm, mà tôi thì lại sợ nhất cảnh sống vất vả giống như trước đây.
Vừa đặt chân xuống sân bay ở Việt nam, tôi không dám lãng phí tiền vào xe ôm, hay tắc xi, tôi bắt một chuyến xe buýt.
Đêm nay, tôi đành phải làm phiền anh Lý cho tôi ngủ nhờ một đêm.
Hu hu hu ! Thật xấu hổ !
Trước đây, tôi kiên quyết khước từ lòng tốt của anh, thế mà nay, lâm vào đường cùng, tôi đành phải mặt dày đến làm phiền anh vậy.
Càng nghĩ, tôi càng thấy mình thật đáng thương.
Đi xe buýt mất hơn 20 phút, tôi mới đến được nơi mà mình cần đến.
Vừa đói vừa mệt, tinh thần lại hoảng loạn cực độ, trông tôi xơ xác và hốc hác, giống như một kẻ vừa mới trải qua một cơn bạo bệnh.
Nhìn cánh cổng sắt cao cao trong căn hộ chung cư của anh Lý, tôi nuốt nước bọt.
Miệng đắng lưỡi khô, tôi nửa muốn nhấn chuông cổng, nửa lại không dám.
Chỉ cần nghĩ đến lúc phải đối mặt với anh, và mở miệng xin anh cho phép mình ngủ lại, tôi đã muốn co giò bỏ chạy.
Tôi tuy là một cô gái thẳng tính và mạnh miệng, nhưng da mặt lại không quá dày, nên mỗi khi gặp phải chuyện gì đó như đi cầu cạnh người khác, tôi lại không có dũng khí làm đến cùng.
Tôi đứng trước cổng nhà anh Lý, đứng rất lâu.
Hơi lạnh của sương đêm ngấm sâu vào da thịt.
Những cơn gió mang theo mưa phùn tát vào mặt và bộ quần áo đang mặc trên người.
Tôi bất giác rùng mình, nước mắt vì tủi thân lại lăn dài xuống má.
Tôi đáng thương quá !
Tại sao tôi lại rơi vào nông nỗi này ? Tại sao tôi không còn nơi nào để đi cả ?
Tôi đã mất hết tất cả rồi sao ?
Đầu óc tôi tê liệt, mọi giác quan cũng không còn.
Lạnh tuy có thể khiến tôi cho tôi rét run, nhưng vẫn không thể bằng được sự băng giá đang tàn phá trong trái tim tôi.
Khi cánh cổng sắt được mở ra, tiếng leng keng khiến tôi giật mình ngước mắt lên nhìn.
Anh Lý xuất hiện trong tầm mắt tôi.
Anh kinh ngạc nhìn tôi, mắt anh mở to.
Sau mấy giây sửng sốt, anh vui mừng reo lên.
_Khánh Băng ! Lâu quá rồi không được gặp em.
Tôi bật khóc nức nở, bao nhiêu đau khổ và mất mát mà tôi cố kìm nén từ lúc tôi bước lên máy bay đều được tuôn theo dòng nước mắt.
Tôi bất chấp hình tượng của mình, cũng quên luôn ý nghĩ mình phải cố gắng giả vờ như không có chuyện gì.
Tôi lao lên phía trước, tôi ôm chặt lấy anh Lý.
Anh Lý hoảng hốt vội ôm lấy tôi, tay anh vỗ nhẹ lên lưng tôi.
_Có chuyện gì thế ? Sao em lại khóc ?
Đáp lại câu hỏi quan tâm và lo lắng của anh, là những giọt nước mắt không ngừng chảy của tôi.
Anh Lý biết tôi đang buồn khổ nên không hỏi tôi thêm câu gì nữa.
Anh để cho tôi khóc, tay anh vẫn vỗ nhẹ lên lưng tôi, như muốn an ủi và chia sẻ nỗi đau trong lòng tôi.
Khóc được một lúc, nước mắt trên má cũng đã vơi bớt được phần nào.
Tôi thút thít nghẹn ngào trong vòng tay anh.
_Đi vào nhà thôi ! Trời đang mưa to, đứng ở đây em sẽ bị ướt hết rồi bị cảm lạnh.
Tôi ngoan ngoãn nghe lời anh.
Căn hộ chung cư này, anh Lý mua cách đây hơn ba năm.
Ban đầu, anh cũng phải khổ cực làm đủ mọi công việc để kiếm tiền và tự nuôi sống bản thân mình.
Khi phát hiện mình rất thích làm bánh, anh đã xin một chân giúp việc trong một cửa hàng chuyên làm bánh.
Vất vả làm một người giúp việc hơn bốn năm, cuối cùng anh cũng quyết định tự mình mở một cửa hàng bán bánh do chính tay anh làm.
Những ngày mới mở cửa hàng rất chật vật, do mới mở nên không có khách, tình hình buôn bán ế ấm.
Cứ ngỡ tưởng, sẽ phải đóng cửa hành bánh, và tạm biệt giấc mơ của mình, nhưng anh đã kiên trì vượt qua tất cả.
Bây giờ anh đã trở thành một ông chủ nhỏ, anh có thể tự nuôi sống chính mình, anh không còn phải lo cuộc sống vất vả ngược xuôi kiếm tiến để mưu sinh giống như trước kia nữa.
Dẫn tôi lên lầu hai, anh Lý mở cửa phòng.
Căn hộ chung cư này tuy không thể so sánh được với một căn phòng của một người đàn ông độc thân giàu có, nhưng đối với tôi và anh đều rất trân quý.
Hai chúng tôi đều là hai đứa trẻ mồ côi, có thể tự lập và có thể mua cho mình một căn hộ đâu phải là một chuyện dễ dàng.
Ấn tôi ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, anh Lý dịu dàng nói.
_Em ngồi ở đây nghỉ ngơi đi, để anh đi lấy thứ gì đó cho em ăn, nhìn em chắc là đã đói lắm rồi.
Tôi lấy tay quẹt nước mắt, bụng tôi đang sôi ùng ục.
Thật là mất mặt !
Không ngờ lần nào gặp anh, tôi cũng cho anh thấy bộ dạng thảm hại và thiểu não của mình.
Mấy phút sau, anh mang mấy đĩa đựng thức ăn cho tôi.
Đặt một đĩa bánh rán trên bàn, anh cười nói.
_Đây là loại bánh mà em thích ăn nhất, anh không có chuẩn bị được nhiều, nên chỉ có một chút này thôi.
Tôi quên luôn cả hờn giận, cũng quên luôn cả khóc, tay tôi vội cầm ngay một chiếc bánh rán ở trên đĩa, rồi cho lên miệng nhai.
Hơn một tháng nay, tôi không được ăn bánh rán rồi, lần này tôi nhất định phải ăn cho thỏa thích.
Nhìn cách ăn giống như sợ ai tranh giành mất của tôi, anh Lý lắc đầu thở dài.
_Em ăn từ từ thôi, thức ăn và bánh rán còn rất nhiều, nếu em muốn ăn nữa, anh sẽ làm cho em ăn.
Tôi vừa ăn vừa khóc.
Tôi rất cảm động vì có được một người anh trai kết nghĩa tốt bụng như anh Lý. Lúc nào anh cũng yêu thương và che chở cho tôi.
Nhớ lại những ngày tháng khổ cực và vất vả trước đây, lòng tôi càng thấm thía tình cảm mà anh dành cho tôi.
Nếu không có được sự giúp đỡ và bao bọc của anh, sẽ không có tôi ngày hôm nay.
Thấy tôi khóc, anh Ly vội trêu tôi, để cho tôi tạm quên đi nỗi đau trong lòng mình.
_Nhìn em kìa, vừa ăn vừa khóc trông xấu quá !
Tôi không có trả lời anh, tôi cắn từng miếng từng miếng bánh trên tay, tôi cố gắng cảm nhận hương cay nồng, ấm áp mà anh gửi vào từng chiếc bánh.
Xem ra dù tôi là một kẻ thất bại trong tình yêu, nhưng tình người lúc nào cũng đầy ắp xung quanh tôi.
Ăn xong, anh Lý dọn dẹp một căn phòng trống bên cạnh cho tôi ngủ.
Mặc dù tôi không có nói cho anh biết, tôi đã gặp phải chuyện gì trong hơn một tháng vừa qua, anh Lý cũng không có hỏi.
Anh luôn tôn trọng chuyện riêng tư của tôi.
Tôi luôn biết ơn và quý trọng anh vì điều đó.
Quá mệt mỏi, nên sau khi ăn xong, và ngồi nói chuyện với anh một lúc, tôi mở cửa căn phòng trống mà anh chuẩn bị cho tôi, rồi bước vào trong.
Đêm nay là một đêm dài, tôi sẽ cố gắng đi ngủ, và ngủ một giấc thật ngon.
Mọi đau buồn trên đời này dù là do thất tình, hay gặp phải bất cứ vấn đề gì gây ra, cũng cần có thời gian để quên.
Tôi không biết mình phải mất bao nhiêu thời gian mới xoa dịu được, nhưng mà tôi sẽ cố gắng vượt qua tất cả.
Vén chăn sang một bên, nằm trên giường, tôi nhắm mắt lại.
Màn đêm buông xuống.
Mọi thứ trở về sự tĩnh lặng vốn có.
Làm việc trong tiệm bánh được một tuần, tôi đã dần quen với công việc, cũng hiểu công việc làm bánh không hề đơn giản giống như tôi tưởng.
Là người thích ăn bánh rán, nay có thể do chính tay mình làm nên những chiếc bánh thơm ngon, dần dần tôi cũng đã tạm quên đi nỗi đau ẩn dấu sâu trong lòng mình.
Khách hàng đến mua bánh rất đông, nhân viên trong cửa hàng chỉ có tôi và anh Lý nên rất bận rộn.
Đi làm cả ngày về mệt mỏi, nên sau khi ăn cơm tối, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong một tuần này, tôi vẫn sống tại nhà của anh Lý. Do vẫn chưa tìm được một căn nhà trọ thích hợp và có thể vừa với túi tiền eo hẹp của tôi, nên tôi không thể dọn đi.
Anh Lý hiểu được ý định của tôi, anh đã hết lời khuyên nhủ tôi hãy ở lại với anh, vì dù sao trong nhà anh vẫn có một phòng trống, không có ai dùng.
Thực lòng tôi rất cảm động và biết ơn anh, nhưng tôi vẫn rất ngại khi phải chịu ơn anh, tôi đã làm phiền và nhận quá nhiều ân tình của anh rồi, tôi không thể tiếp tục làm phiền anh nữa.
Để có thể giữ tôi ở lại, anh Lý đã khôn khéo nói anh không cho tôi ở không, mà tôi sẽ phải trả tiền cho anh, hay thay anh làm công việc dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn.
Tôi hiểu anh muốn tốt cho tôi, nên tôi không còn phản đối quyết liệt như trước nữa.
Dù sao sống với anh cũng tốt hơn phải lang thang ở bên ngoài. Nhận được sự an ủi và động viên của anh, khiến tôi an tâm hơn nhiều.
Cuộc sống của tôi cứ bình lặng trôi như thế, cho đến một hôm.
Sáng nay, anh Lý phải đi giao hàng cho khách, nên chỉ còn có một mình tôi ở lại trông quán.
Lẽ ra một ông chủ như anh Lý không phải làm công việc mà phải là tôi mới đúng, nhưng anh sợ tôi vất vả và mệt mỏi, nên anh đã thay tôi đi.
Ngồi trên ghế, sau tủ kính đựng bánh rán, tôi chăm chú nhìn màn hình điện thoại mờ đen trên tay.
Từ lúc tôi đột ngột trở về Việt nam, tôi luôn mang theo điện thoại của Đức Hải ở bên người.
Sợ anh em họ gọi điện cho tôi, tôi đã tắt nguồn suốt.
Tôi không có dũng khí đối diện với họ nên chọn cách chạy trốn.
Quá tập trung vào suy nghĩ của bản thân, tôi không hay là cánh cửa kín của cửa cửa hàng được một vị khách mở rộng sang một bên, rồi bước vào trong.
Tiếng giày lộp cộp va trên nền gạch, từng bước từng bước người đó đang tiến về chiếc ghế mà tôi đang ngồi.
Nghe thấy tiếng động, tôi vụng về lau đi hai giọt nước mắt đang lăn dài trên má.
Hít một hơi thật sâu, tôi gắng gượng nở một nụ cười.
_Chào…chào quý khánh. Mời…mời…!
Nụ cười trên môi tôi cứng đơ, mặt tôi phút chốc tái nhợt khi biết vị khách vừa mới bước vào cửa hàng là ai.
Quả đất quả là quá tròn !
Tôi đã tìm đủ mọi cách chạy về tận Việt nam, tôi thậm chí còn không dám liên lạc với Tuyết Ngân, và đồng nghiệp cũ ở công ty, ngay cả tu viện tôi cũng không dám về, vậy mà Đức Tiến vẫn tìm thấy tôi.
Đây là trò đùa của số phận đúng không ?
Hắn..hắn tìm tôi để làm gì ? Chẳng phải người mà hắn yêu là Kim Loan sao ? Chẳng phải trong lòng hắn, tôi bất quá chỉ là một cô em gái nhỏ thôi sao ?
Nếu không yêu tôi, tại sao hắn không để cho tôi yên, mà còn tiếp tục quấy nhiễu cuộc sống của tôi làm gì ?
Tôi cụp mắt, mặt quay sang hướng khác, tôi không dám nhìn hắn thêm nữa.
Tôi cho rằng mình đang mơ, đang bị ảo giác.
Nhất định là do tôi buồn khổ và nhớ thương hắn nhiều quá, nên tôi mới tự đánh lừa thị giác của chính mình.
Người đàn ông đang đứng trước mặt tôi đây, không thể nào là Đức Tiến.
Đức Tiến lặng lẽ nhìn tôi.
Kể từ lúc tôi rời khỏi hắn và trở về Việt nam, hắn đã nhanh chóng thu xếp công việc ở bên Đài Loan và bay sang đây tìm tôi.
Ban đầu, hắn không thể biết được tôi đang ở đâu.
Nhưng hắn vốn là người thông minh, và có trí nhớ tuyệt hảo. Hắn đã từng gặp người bạn thân Tuyết Ngân và mấy đồng nghiệp nam cùng làm trong phòng nhân sự với tôi, nên sau khi đến Việt nam, hắn đã đến gặp Tuyết Ngân và hỏi cô ấy tin tức của tôi.
Qua cô ấy, hắn đã xác minh được tất cả các mối quan hệ của tôi, cũng biết có thể đi đâu để tìm được tôi.
Mất mấy ngày tìm hiểu, cuối cũng hắn biết được tôi đang sống cùng với anh Lý, và đang làm việc tại cửa hàng bánh của anh.
Tôi không dám tin, thật sự không dám tin là hắn lại đi tìm tôi, lại càng không dám nghĩ rằng sự biến mất đột ngột của tôi lại ảnh hưởng nhiều đến hắn.
_Khánh Băng !
Đức Tiến gọi nhỏ, thanh âm mệt mỏi và buồn phiền, đôi mắt đen sâu của hắn ẩn dấu tia nhìn trìu mến và thương yêu, cũng che dấu đi tâm trạng kích động và chua xót của hắn.
Tôi bần thần cả người.
Hơn một tuần rồi, tôi không còn được nghe tiếng nói trầm và sâu của hắn nữa.
Nếu đây chỉ đơn giản là một giấc mơ, tại sao tôi lại không thể cho phép bản thân mình được tham lam nhìn ngắm hắn, lắng nghe hắn gọi tên tôi.
Thêm một lần nữa, tôi ngước mắt lên nhìn hắn.
Khi đôi mắt tôi bắt gặp ánh mắt của hắn, tôi đông cứng cả người.
Mái tóc hắn rối bù, vầng trán ưu tư, khuôn mặt lạnh băng không có một chút tình cảm, đôi môi lãnh khốc và vô tình của hắn mím chặt.
Nhìn hắn giống như một con hổ đang cố gắng thu gọn lại móng vuốt và răng nanh của mình.
Da đầu tôi tê dại, cảm nhận được sự tức giận muốn bùng nổ của hắn, tôi run sợ lùi mấy bước.
Tôi hoảng hốt, ngơ ngác nhìn hắn.
Không phải hắn bay sang tận đây tìm tôi, chỉ vì hắn muốn đánh và xử phạt tôi đấy chứ ?
_Khánh Băng ! Anh có chuyện cần nói với em !
Âm thanh rõ ràng và mạch lạc của hắn một lần nữa lại vang lên bên tai tôi.
Không ! Đây không phải là mơ, mà là thật.
Hắn thật sự đang đứng trước mặt tôi.
Nước mắt trên má tôi lăn dài, tôi nghẹn ngào khóc.
Tôi đã làm sai chuyện gì sao, đã đắc tội với hắn sao ?
Tại sao hắn có thể dùng thái độ đáng sợ của hắn để dọa nạt tôi ? Lẽ nào trong mắt hắn, tôi mãi mãi chỉ là một đứa con nít luôn luôn làm sai thôi sao ?
Thấy tôi khóc, cơ thể căng cứng của hắn dần dần thả lỏng, khuôn mặt hắn đã hòa hoãn hơn nhiều.
Vò tóc, hắn bối rối và lúng túng bảo tôi.
_Anh…anh xin lỗi. Nếu anh có làm sai chuyện gì, anh xin em hãy bỏ qua cho anh. Em có biết là sau khi nhận được tin em đã bỏ về Việt nam, anh đã lo lắng và buồn khổ nhiều như thế nào không ? Dù có chuyện gì, em cũng phải nói rõ ràng với anh chứ, đằng này em đi mà không nói gì với anh cả, thậm chí em cũng không thèm nhận cuộc gọi của anh. Nếu không phải do anh có từng gặp mặt mấy người bạn của em, em nghĩ rằng anh có thể nhanh chóng tìm được em thế này sao ?
Tôi im lặng không nói gì, tôi chỉ còn biết khóc.
Nước mắt trên má tôi lặng lẽ rơi.
Tôi nhìn hắn, nhìn thật sâu vào mắt hắn.
Hắn không biết là tôi đã cảm động và vui sướng nhiều như thế nào, khi thấy hắn vì sự biến mất của tôi mà lo lắng và vội vã đi tìm tôi bằng được đâu.
Tôi có nên hy vọng vào tình cảm của hắn nữa không, hay là tôi chỉ nên coi hắn là một người anh trai mà thôi ?
_Khánh Băng ! Em nói gì chứ ? Tại sao em chỉ im lặng ? Em không tha thứ cho anh sao ?
Tôi quẹt nước mắt trên má, lòng tôi đau như cắt.
_Anh…anh không có lỗi gì cả, em cũng không trách anh. Em trở về Việt nam vì em thấy đã đến lúc em nên đi, em không thể sống ở nhà anh mãi.
_Tại sao lại không thể, nhà anh lúc nào cũng chào đón em.
Tôi bật khóc, thanh âm thút thít nghẹn ngào.
_Anh có hiểu mình đang nói gì không ? Em là gì của anh, là người giúp việc, là người trông trẻ, hay đơn giản chỉ là một người bạn của anh thôi ?
Đức Tiến im lặng không đáp, hắn lúng túng không thể trả lời câu hỏi của tôi.
_Đấy, anh thấy chưa ? Ngay cả em là gì của anh, anh cũng không thể nói rõ cho em biết, anh bảo em làm sao có thể sống ở nhà anh thêm được nữa. Em nên về nơi vốn thuộc về em.
Sự ngập ngừng không dám quyết của hắn, khiến tôi đau lòng. Vết thương vẫn chưa liền xẹo trong lòng tôi lại bị rách toạc thêm ra.
Thà rằng, hắn không xuất hiện trong tầm mắt tôi nữa, và không đi tìm tôi, thì hay biết mấy.
Tôi không muốn hắn lo lắng cho tôi, đi tìm tôi chỉ vì trách nhiệm và nghĩa vụ.
Phải chăng, chỉ vì câu nói tỏ tình của tôi, nên hắn mới phải cố gắng chu toàn mọi chuyện cho tôi ?
Hắn có biết, hắn càng làm thế, thì tôi càng đau khổ và thất vọng về hắn nhiều hơn không ?
_Theo anh đi về đi em ! Anh nhất định sẽ không bạc đãi em và cho một cuộc sống no đủ, và không phải lo lắng gì.
Tôi cười nhạt, tay siết chặt, mười đầu ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
_Anh thôi đi ! Em không muốn nghe anh nói nữa ! Em không cần lòng thương hại của anh, dù em có nghèo thật, nhưng không phải là không thể nuôi sống được chính mình.
Ngẩng cao đầu nhìn hắn, tôi cắn chặt môi.
_Anh đi đi ! Giữa em và anh không còn chuyện gì để nói với nhau nữa.
_Khánh Băng ! Hãy nghe anh nói, mọi chuyện không giống như những gì mà em nghĩ đâu. Anh không hề thương hại em, cũng không hề coi em là người thay thế cho Kim Loan. Anh thích em, thật sự rất thích em.
Đức Tiến vội vã giải thích cho tôi hiểu, hắn sợ tôi hiểu lầm tình cảm của hắn dành cho tôi.
Hắn càng nói, tôi càng đau khổ, nước mắt tuôn ra như mưa.
_Xin anh đừng nói nữa, em không cần tình cảm của anh. Thích thì đã sao, chẳng phải người mà anh yêu vẫn mãi là Kim Loan sao ? Đừng tự dối lừa lòng mình nữa, anh không hề yêu em, anh chỉ đơn giản thích em thôi. Dù anh không coi em là người thay thế cho cô ấy nữa, nhưng cô ấy đã chiếm được một vị trí quan trọng trong lòng anh, em không thể nào lấp đầy được chỗ trống ấy.
Tôi và Đức Tiến im lặng nhìn nhau.
Hai chúng tôi không nói thêm câu gì nữa, thời gian như ngưng đọng.
Đầu tôi như có muôn vàn con sóng đang đập vào, từng chút từng chút một tôi thấy linh hồn mình đang trôi đi.
Rất xa ở tận ngoài đại dương, tôi nghe được tiếng sóng vỗ, nghe được tiếng gió rít qua bên tai.
_Em không muốn trở về bên cạnh anh nữa sao ?
Tôi cương quyết lắc đầu.
_Em xin lỗi, em không thể.
_Em không thể trở về bên cạnh anh, vì Đức Hải đúng không ?
Môi tôi bị cắn đến trắng bệch, nước mắt khiến tôi nhìn hắn không được rành.
ắn đang ghen tuông, hay là hắn đang tiếc nuối khi đánh mất đi món đồ chơi mới của mình.
Tình cảm của hắn dành cho tôi luôn luôn không rõ ràng.
Phải ở bên cạnh một người đàn ông như hắn, khiến tôi rất mệt mỏi và muốn bỏ cuộc. Tôi đã quá chán ngán rồi.
Đáp lại tấm chân tình và những giọt nước mắt khổ đau của tôi, chỉ là những câu trả lời không rõ ràng của hắn.
Tôi đang trông đợi điều gì ở hắn, phải chờ đợi hắn bao lâu, khi bên cạnh hắn đang có Kim Loan.
Không ! Tôi không thể ngu ngốc thêm nữa !
_Em không có gì để nói với anh cả, anh đi đi !
_Em…!
Trong khi tôi và Đức Tiến còn đang ở trong thế giằng co, không ai chịu nhường ai, anh Lý đi giao hàng về.
Anh tưởng Đức Tiến là khách hàng đến mua bánh, nên mỉm cười chào hắn.
Đức Tiến lạnh lùng nhìn anh Lý, hắn không thèm mở miệng chào lại anh.
Tôi bất mãn nhìn hắn.
Sao hắn dám có thái độ bất lịch sự đối với anh trai kết nghĩa của tôi ?
Cánh cửa kính một lần nữa lại được mở ra, lần này là một chàng thanh niên có vóc dáng cao lớn như một siêu mẫu, anh ta mặc một chiếc áo thun màu xám cổ hình trái tim, quần jean màu xám bạc màu, nửa khuôn mặt bị che khuất bởi một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng.
Mọi người có cảm giác ngưỡng mộ và hiếu kì trước sự xuất hiện của anh ta
_Chị Khánh Băng !
Tiếng réo gọi của thằng bé, khiến tôi giật mình hoảng hốt.
Tôi mờ mịt nhìn một đứa bé trai cao hơn một mét, khuôn mặt xinh đẹp dễ thương và đáng yêu, đang chạy như bay về phía tôi đang đứng, miệng nó toe toét sung sướng nở một nụ cười.
Đến khi thằng bé ôm chặt lấy chân tôi, mồm liên tục gọi tên tôi, tôi mới biết rằng mình không mơ, mà thực sự được gặp lại thằng bé ở đây.
Quá xúc động, nước mắt tôi vừa mới ngừng lại tiếp tục tuôn trào.
Tôi cúi xuống ôm chặt lấy thằng bé vào lòng.
Nhắm mắt lại, tôi hít lấy hương thơm thanh khiết trên cơ thể của thằng bé.
Mới xa nó có hơn một tuần, mà tôi thấy nhớ nó quá.
Ôm tôi một lúc, thằng bé lúc này mới trút phẫn nộ và tức giận lên người tôi.
Vừa lấy chân đá tôi, tay nó đấm vào người tôi, miệng nó mắng.
_Chị là đồ dối trá ! Đồ lật lọng ! Đồ lừa dối ! Chị đã hứa là sẽ không bỏ đi mà không nói gì với em, sao chị lại nuốt lời ! Em không tin chị nữa, không tin nữa !
_Đức Trọng !
Người đàn ông lạ mặt quát nhỏ.
_Không được hỗn !
Thằng bé không có dừng tay, mà nó tiếp tục đấm đá túi bụi lên người tôi.
Tôi dở khóc dở cười, biết rằng tôi là người thất hứa và có lỗi với nó trước, nhưng mà xem ra thằng bé làm hơi quá thì phải.
Tôi bị thằng bé đánh đến ê ẩm cả người.
Anh Lý trợn mắt há mồm không hiểu lý do vì sao, tôi có thể quen biết hai người đàn ông và thằng bé người Đài Loan này.
Điều khiến anh sửng sốt không dám tin nữa là, hai người đàn ông kia đều rất tuấn tú và rất đẹp trai.
Da đầu anh run lên, khi bị hai người đàn ông cao lớn chiếu tướng.
Hình như trong mắt họ, anh đã bị liệt vào phần tử nguy hiểm cần phải bị trừ khử.
Lần đầu tiên trong đời, anh Lý mới biết thế nào là ánh mắt có thể giết người trong vô hình.
Đức Hải nhấc bổng thằng bé lên.
_Cháu đừng nghịch ngợm nữa ! Cháu đánh cô ấy nặng tay như thế, nhỡ đâu cô ấy bị thương thì sao ?
Tôi lúc này mới chú ý đến hắn.
Sự xuất hiện của hắn cùng lúc với Đức Tiến khiến tôi như lạc vào sương mù.
Chúa ơi ! Chuyện gì đang xảy ra với tôi thế này ? Trong lòng tôi không ngừng gào thét.
Sao hai anh em bọn họ lại không để cho tôi yên ?
Hu hu hu ! Tôi chết mất, chết mất.
Đức Hải nhìn từ đầu xuống chân tôi.
Dưới sức nóng trong đôi mắt hắn, đang mãnh liệt chiếu thẳng vào mình, tôi bất giác rùng hết cả mình.
Hắn định làm gì tôi, mà lại tặng cho ánh mắt đáng sợ như thế kia ?
_Cuối cùng tôi cũng đã tìm được cô !
Hắn nhếch mép, lạnh lùng phun ra một câu.
Tôi khiếp sợ vội đứng nấp sau lưng anh Lý.
Trái tim đang đập cuồng loạn trong lồng ngực, chân tay tôi run lẩy bẩy.
Xong rồi ! Kiểu này, tôi phải chạy trốn đi thật xa mới được.
Đối với một ác ma giống như Đức Hải, hắn sẽ không có chuyện nhân nhượng tôi giống như Đức Tiến.
Vì tôi dám không nghe lời hắn, dám bỏ trốn ngay cả khi hắn đã hết lời muốn giữ tôi ở lại, tôi sẽ bị hắn nghiêm trị trừng phạt và xử lý.
Càng nghĩ, tôi lại càng thấy sợ.
Mắt tôi dáo dác ngó nghiêng xung quanh, tôi đang cố tìm một lỗ hổng nào đó cho tôi chui xuống, hay tìm một khe hở để tôi trốn tạm vào trong.
Hành động của tôi, khiến anh Lý trở thành mục tiêu cho họ công kích.
Ba người đàn ông nhà họ Trương, nhìn anh Lý trừng trừng, mắt họ phun hỏa khí.
Anh Lý tuy không phải là một người đàn ông nhát gan, nhưng bị ba đôi mắt đen sâu không thấy đáy giống như một xoáy nước khổng lồ đang nuốt mình vào trong, khiến cho cơ thể anh cứng ngắc, hơi thở ngưng đọng trong không khí, mồ hôi thấm qua lớp biểu bì đang rỉ ra mỗi lúc một nhiều.
Thằng bé nhàn nhã bấu trên vai Đức Hải, nó thích thú ngồi xem trò hay.
Tôi căm phẫn trừng mắt nhìn thằng bé, khi bắt gặp ánh mắt giễu cợt của nó.
Nếu không sợ bị Đức Hải và Đức Tiến lôi đi, tôi đã phát sưng mông thằng nhóc nghịch ngợm và có tính cách giống ông cụ non kia rồi.
_Xin hỏi anh là gì của Khánh Băng ?
Đức Hải ghen tuông hỏi, đôi mắc sắc như dao của hắn như chuẩn bị rạch trên người anh Lý mấy đường sâu vào tận trong tim.
Anh Lý nuốt nước bọt, mắt anh nghi ngờ nhìn tôi.
Anh rất muốn biết mối quan hệ giữa tôi và ba người đàn ông nhà Trương kia là gì ?
_Tôi…tôi là…!
Anh Lý miệng khô lưỡi đắng, anh không chịu đựng được khí thế oai hùng giống như là hổ báo của ba người đàn ông nhà họ Trương.
_Là gì ? - Đức Hải truy vấn.
Tôi mở miệng định nói: “Anh ấy là người yêu mới của tôi”, nhưng ngau sau khi bị Đức Hải mãnh liệt trừng mắt, tôi rụt đầu le lưỡi, khôn ngoan ngậm miệng không dám ho he nói gì.
_Xin hỏi, anh là gì của cô ấy mà anh muốn biết mối quan hệ giữa tôi và cô ấy ?
Anh Lý lại nuốt nước bọt, mặc dù khiếp sợ trước khí thế của Đức Hải, nhưng vì để bảo vệ tôi, anh đành phải cố gắng gượng giữ thái độ ôn hòa và mỉm cười.
Liếc mắt nhìn Đức Tiến đứng bất động ở bên cạnh, Đức Hải trả lời không một chút do dự.
_Tôi là người yêu của cô ấy.
Tất cả mọi người trong phòng đều im lặng.
Tôi bàng hoàng mở to mắt nhìn hắn, miệng á khẩu không thể lên tiếng phản đối lại lời tuyên bố trắng trợn mà không có một chút ngượng ngùng nào của hắn.
Hắn…hắn như thế nào có thể nói mà không cần biết tôi có đồng ý hay không ?
Mặc dù biết là không còn hy vọng gì vào tình cảm của Đức Tiến được nữa, nhưng tôi có bao giờ nói rằng mình sẽ trở thành người yêu của hắn đâu, mà hắn dám ?
Tên chệt tiệt kia ! Có phải tôi quá nhân nhượng hắn, nên hắn mới cho mình cái quyền muốn làm gì thì làm không ?
Anh Lý há hốc mồm, miệng anh lúc này có thể đút lọt một quả trứng vịt.
Anh hết quay sang nhìn tôi, rồi lại quay lại nhìn Đức Hải. Anh đang cố xác minh xem chuyện này là thật hay là do anh nghe nhầm ?
_Thế nào, bây giờ anh có thể trả lời tôi được rồi chứ ?
_Tôi…tôi là ..
Anh Lý vẫn còn bị sốc nên không thể trả lời Đức Hải một cách rành mạch.
Đức Tiến vẫn đứng lặng lẽ ở bên cạnh, mắt hắn nhìn tôi đăm đăm.
Lời tuyên bố của Đức Hải đã mạnh mẽ đánh vào nỗi đau trong lòng hắn.
Đức Tiến không thể hận, cũng không thể trách Đức Hải đã dám lên tiếng xác nhận tình cảm mà hắn dành cho tôi là gì.
Nếu có trách thì hãy trách bản thân hắn, không dám đối diện với tình cảm của chính mình, hắn luôn chọn cách lẩn tránh, để rồi hắn vừa khiến tôi bị tổn thương, vừa khiến cho mối tình tốt đẹp của hai chúng tôi rơi vào bế tắc, và cuối cùng là không thể cứu vãn.
Tôi ngây người đứng im một chỗ, nước mắt long lanh như pha lê, lại tí tách rơi xuống má.
Không biết tự lúc nào, Đức Hải đã bước đến bên cạnh tôi, hắn nắm lấy tay tôi.
Cảm nhận được sự động chạm và sự ấm áp truyền từ bàn tay hắn, tôi ngước mắt lên nhìn hắn.
Chỉ trải qua có hơn một tuần, trông hắn đã gầy đi nhiều, khuôn mặt hốc hác và ưu tư, ngay cả râu hắn cũng không buồn cạo. Bộ quần áo trên người hắn dính bụi bặm do đi đường. Nhìn hắn cho người cảm giác, mình đang được gặp một lãng tử vừa mới vượt qua một quãng đường rất dài để đến đây.
Tay hắn run run lau đi hai dòng lệ trên má tôi.
_Em gầy đi nhiều quá ! – Hắn khàn giọng bảo tôi, thanh âm mang theo mệt mỏi và buồn khổ, nhưng đôi mắt hắn lại sáng rực tràn đầy sinh khí và niềm tin.
Tôi bị lạc trong đôi mắt đen sâu của hắn.
Tôi không trả lời hắn, cũng không có nói gì, chỉ có nước mắt thay tôi nói cho hắn biết được gặp lại hắn vừa khiến tôi cảm động, lại vừa thấy ấm áp và yên lòng.
Quần áo và đồ đạc của tôi cũng bị hắn chiếm giữ mất.
Nói ra thì thật buồn cười, một người giàu có như hắn đâu cần đến mấy đống hành lý tầm thường của tôi.
Ban đầu, hắn làm thế vì hắn muốn tôi dọn đến sống cùng với hắn trong căn biệt thự nằm trên đường Trần Quốc Toản, nhưng bây giờ hắn lại hại tôi trở thành một kẻ vô gia cư.
Tôi lại quay về với một con số không tròn chĩnh, tôi có nhà trọ nhưng không thể quay về, có quần áo và đồ đạc nhưng không thể lấy, có công việc, nhưng không thể tiếp tục đến đó để làm việc.
Lâm vào bước đường cùng, tôi đành phải tìm đến anh Lý, người anh trai tốt bụng của tôi.
Tạm thời tôi đành phải xin anh một công việc trong tiệm bánh của anh và tìm tạm một căn nhà để ở trọ.
Tôi không thể sống lang thang ở ngoài đường, và không có tiền ở trong túi.
Mặc dù Đức Tiến trả lương cho tôi rất hậu hĩnh và tiền trong ngân hàng của tôi vẫn còn hơn 10 triệu, nhưng nếu không có việc làm, tôi sẽ sớm trở thành một kẻ khố rách áo ôm, mà tôi thì lại sợ nhất cảnh sống vất vả giống như trước đây.
Vừa đặt chân xuống sân bay ở Việt nam, tôi không dám lãng phí tiền vào xe ôm, hay tắc xi, tôi bắt một chuyến xe buýt.
Đêm nay, tôi đành phải làm phiền anh Lý cho tôi ngủ nhờ một đêm.
Hu hu hu ! Thật xấu hổ !
Trước đây, tôi kiên quyết khước từ lòng tốt của anh, thế mà nay, lâm vào đường cùng, tôi đành phải mặt dày đến làm phiền anh vậy.
Càng nghĩ, tôi càng thấy mình thật đáng thương.
Đi xe buýt mất hơn 20 phút, tôi mới đến được nơi mà mình cần đến.
Vừa đói vừa mệt, tinh thần lại hoảng loạn cực độ, trông tôi xơ xác và hốc hác, giống như một kẻ vừa mới trải qua một cơn bạo bệnh.
Nhìn cánh cổng sắt cao cao trong căn hộ chung cư của anh Lý, tôi nuốt nước bọt.
Miệng đắng lưỡi khô, tôi nửa muốn nhấn chuông cổng, nửa lại không dám.
Chỉ cần nghĩ đến lúc phải đối mặt với anh, và mở miệng xin anh cho phép mình ngủ lại, tôi đã muốn co giò bỏ chạy.
Tôi tuy là một cô gái thẳng tính và mạnh miệng, nhưng da mặt lại không quá dày, nên mỗi khi gặp phải chuyện gì đó như đi cầu cạnh người khác, tôi lại không có dũng khí làm đến cùng.
Tôi đứng trước cổng nhà anh Lý, đứng rất lâu.
Hơi lạnh của sương đêm ngấm sâu vào da thịt.
Những cơn gió mang theo mưa phùn tát vào mặt và bộ quần áo đang mặc trên người.
Tôi bất giác rùng mình, nước mắt vì tủi thân lại lăn dài xuống má.
Tôi đáng thương quá !
Tại sao tôi lại rơi vào nông nỗi này ? Tại sao tôi không còn nơi nào để đi cả ?
Tôi đã mất hết tất cả rồi sao ?
Đầu óc tôi tê liệt, mọi giác quan cũng không còn.
Lạnh tuy có thể khiến tôi cho tôi rét run, nhưng vẫn không thể bằng được sự băng giá đang tàn phá trong trái tim tôi.
Khi cánh cổng sắt được mở ra, tiếng leng keng khiến tôi giật mình ngước mắt lên nhìn.
Anh Lý xuất hiện trong tầm mắt tôi.
Anh kinh ngạc nhìn tôi, mắt anh mở to.
Sau mấy giây sửng sốt, anh vui mừng reo lên.
_Khánh Băng ! Lâu quá rồi không được gặp em.
Tôi bật khóc nức nở, bao nhiêu đau khổ và mất mát mà tôi cố kìm nén từ lúc tôi bước lên máy bay đều được tuôn theo dòng nước mắt.
Tôi bất chấp hình tượng của mình, cũng quên luôn ý nghĩ mình phải cố gắng giả vờ như không có chuyện gì.
Tôi lao lên phía trước, tôi ôm chặt lấy anh Lý.
Anh Lý hoảng hốt vội ôm lấy tôi, tay anh vỗ nhẹ lên lưng tôi.
_Có chuyện gì thế ? Sao em lại khóc ?
Đáp lại câu hỏi quan tâm và lo lắng của anh, là những giọt nước mắt không ngừng chảy của tôi.
Anh Lý biết tôi đang buồn khổ nên không hỏi tôi thêm câu gì nữa.
Anh để cho tôi khóc, tay anh vẫn vỗ nhẹ lên lưng tôi, như muốn an ủi và chia sẻ nỗi đau trong lòng tôi.
Khóc được một lúc, nước mắt trên má cũng đã vơi bớt được phần nào.
Tôi thút thít nghẹn ngào trong vòng tay anh.
_Đi vào nhà thôi ! Trời đang mưa to, đứng ở đây em sẽ bị ướt hết rồi bị cảm lạnh.
Tôi ngoan ngoãn nghe lời anh.
Căn hộ chung cư này, anh Lý mua cách đây hơn ba năm.
Ban đầu, anh cũng phải khổ cực làm đủ mọi công việc để kiếm tiền và tự nuôi sống bản thân mình.
Khi phát hiện mình rất thích làm bánh, anh đã xin một chân giúp việc trong một cửa hàng chuyên làm bánh.
Vất vả làm một người giúp việc hơn bốn năm, cuối cùng anh cũng quyết định tự mình mở một cửa hàng bán bánh do chính tay anh làm.
Những ngày mới mở cửa hàng rất chật vật, do mới mở nên không có khách, tình hình buôn bán ế ấm.
Cứ ngỡ tưởng, sẽ phải đóng cửa hành bánh, và tạm biệt giấc mơ của mình, nhưng anh đã kiên trì vượt qua tất cả.
Bây giờ anh đã trở thành một ông chủ nhỏ, anh có thể tự nuôi sống chính mình, anh không còn phải lo cuộc sống vất vả ngược xuôi kiếm tiến để mưu sinh giống như trước kia nữa.
Dẫn tôi lên lầu hai, anh Lý mở cửa phòng.
Căn hộ chung cư này tuy không thể so sánh được với một căn phòng của một người đàn ông độc thân giàu có, nhưng đối với tôi và anh đều rất trân quý.
Hai chúng tôi đều là hai đứa trẻ mồ côi, có thể tự lập và có thể mua cho mình một căn hộ đâu phải là một chuyện dễ dàng.
Ấn tôi ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, anh Lý dịu dàng nói.
_Em ngồi ở đây nghỉ ngơi đi, để anh đi lấy thứ gì đó cho em ăn, nhìn em chắc là đã đói lắm rồi.
Tôi lấy tay quẹt nước mắt, bụng tôi đang sôi ùng ục.
Thật là mất mặt !
Không ngờ lần nào gặp anh, tôi cũng cho anh thấy bộ dạng thảm hại và thiểu não của mình.
Mấy phút sau, anh mang mấy đĩa đựng thức ăn cho tôi.
Đặt một đĩa bánh rán trên bàn, anh cười nói.
_Đây là loại bánh mà em thích ăn nhất, anh không có chuẩn bị được nhiều, nên chỉ có một chút này thôi.
Tôi quên luôn cả hờn giận, cũng quên luôn cả khóc, tay tôi vội cầm ngay một chiếc bánh rán ở trên đĩa, rồi cho lên miệng nhai.
Hơn một tháng nay, tôi không được ăn bánh rán rồi, lần này tôi nhất định phải ăn cho thỏa thích.
Nhìn cách ăn giống như sợ ai tranh giành mất của tôi, anh Lý lắc đầu thở dài.
_Em ăn từ từ thôi, thức ăn và bánh rán còn rất nhiều, nếu em muốn ăn nữa, anh sẽ làm cho em ăn.
Tôi vừa ăn vừa khóc.
Tôi rất cảm động vì có được một người anh trai kết nghĩa tốt bụng như anh Lý. Lúc nào anh cũng yêu thương và che chở cho tôi.
Nhớ lại những ngày tháng khổ cực và vất vả trước đây, lòng tôi càng thấm thía tình cảm mà anh dành cho tôi.
Nếu không có được sự giúp đỡ và bao bọc của anh, sẽ không có tôi ngày hôm nay.
Thấy tôi khóc, anh Ly vội trêu tôi, để cho tôi tạm quên đi nỗi đau trong lòng mình.
_Nhìn em kìa, vừa ăn vừa khóc trông xấu quá !
Tôi không có trả lời anh, tôi cắn từng miếng từng miếng bánh trên tay, tôi cố gắng cảm nhận hương cay nồng, ấm áp mà anh gửi vào từng chiếc bánh.
Xem ra dù tôi là một kẻ thất bại trong tình yêu, nhưng tình người lúc nào cũng đầy ắp xung quanh tôi.
Ăn xong, anh Lý dọn dẹp một căn phòng trống bên cạnh cho tôi ngủ.
Mặc dù tôi không có nói cho anh biết, tôi đã gặp phải chuyện gì trong hơn một tháng vừa qua, anh Lý cũng không có hỏi.
Anh luôn tôn trọng chuyện riêng tư của tôi.
Tôi luôn biết ơn và quý trọng anh vì điều đó.
Quá mệt mỏi, nên sau khi ăn xong, và ngồi nói chuyện với anh một lúc, tôi mở cửa căn phòng trống mà anh chuẩn bị cho tôi, rồi bước vào trong.
Đêm nay là một đêm dài, tôi sẽ cố gắng đi ngủ, và ngủ một giấc thật ngon.
Mọi đau buồn trên đời này dù là do thất tình, hay gặp phải bất cứ vấn đề gì gây ra, cũng cần có thời gian để quên.
Tôi không biết mình phải mất bao nhiêu thời gian mới xoa dịu được, nhưng mà tôi sẽ cố gắng vượt qua tất cả.
Vén chăn sang một bên, nằm trên giường, tôi nhắm mắt lại.
Màn đêm buông xuống.
Mọi thứ trở về sự tĩnh lặng vốn có.
Làm việc trong tiệm bánh được một tuần, tôi đã dần quen với công việc, cũng hiểu công việc làm bánh không hề đơn giản giống như tôi tưởng.
Là người thích ăn bánh rán, nay có thể do chính tay mình làm nên những chiếc bánh thơm ngon, dần dần tôi cũng đã tạm quên đi nỗi đau ẩn dấu sâu trong lòng mình.
Khách hàng đến mua bánh rất đông, nhân viên trong cửa hàng chỉ có tôi và anh Lý nên rất bận rộn.
Đi làm cả ngày về mệt mỏi, nên sau khi ăn cơm tối, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong một tuần này, tôi vẫn sống tại nhà của anh Lý. Do vẫn chưa tìm được một căn nhà trọ thích hợp và có thể vừa với túi tiền eo hẹp của tôi, nên tôi không thể dọn đi.
Anh Lý hiểu được ý định của tôi, anh đã hết lời khuyên nhủ tôi hãy ở lại với anh, vì dù sao trong nhà anh vẫn có một phòng trống, không có ai dùng.
Thực lòng tôi rất cảm động và biết ơn anh, nhưng tôi vẫn rất ngại khi phải chịu ơn anh, tôi đã làm phiền và nhận quá nhiều ân tình của anh rồi, tôi không thể tiếp tục làm phiền anh nữa.
Để có thể giữ tôi ở lại, anh Lý đã khôn khéo nói anh không cho tôi ở không, mà tôi sẽ phải trả tiền cho anh, hay thay anh làm công việc dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn.
Tôi hiểu anh muốn tốt cho tôi, nên tôi không còn phản đối quyết liệt như trước nữa.
Dù sao sống với anh cũng tốt hơn phải lang thang ở bên ngoài. Nhận được sự an ủi và động viên của anh, khiến tôi an tâm hơn nhiều.
Cuộc sống của tôi cứ bình lặng trôi như thế, cho đến một hôm.
Sáng nay, anh Lý phải đi giao hàng cho khách, nên chỉ còn có một mình tôi ở lại trông quán.
Lẽ ra một ông chủ như anh Lý không phải làm công việc mà phải là tôi mới đúng, nhưng anh sợ tôi vất vả và mệt mỏi, nên anh đã thay tôi đi.
Ngồi trên ghế, sau tủ kính đựng bánh rán, tôi chăm chú nhìn màn hình điện thoại mờ đen trên tay.
Từ lúc tôi đột ngột trở về Việt nam, tôi luôn mang theo điện thoại của Đức Hải ở bên người.
Sợ anh em họ gọi điện cho tôi, tôi đã tắt nguồn suốt.
Tôi không có dũng khí đối diện với họ nên chọn cách chạy trốn.
Quá tập trung vào suy nghĩ của bản thân, tôi không hay là cánh cửa kín của cửa cửa hàng được một vị khách mở rộng sang một bên, rồi bước vào trong.
Tiếng giày lộp cộp va trên nền gạch, từng bước từng bước người đó đang tiến về chiếc ghế mà tôi đang ngồi.
Nghe thấy tiếng động, tôi vụng về lau đi hai giọt nước mắt đang lăn dài trên má.
Hít một hơi thật sâu, tôi gắng gượng nở một nụ cười.
_Chào…chào quý khánh. Mời…mời…!
Nụ cười trên môi tôi cứng đơ, mặt tôi phút chốc tái nhợt khi biết vị khách vừa mới bước vào cửa hàng là ai.
Quả đất quả là quá tròn !
Tôi đã tìm đủ mọi cách chạy về tận Việt nam, tôi thậm chí còn không dám liên lạc với Tuyết Ngân, và đồng nghiệp cũ ở công ty, ngay cả tu viện tôi cũng không dám về, vậy mà Đức Tiến vẫn tìm thấy tôi.
Đây là trò đùa của số phận đúng không ?
Hắn..hắn tìm tôi để làm gì ? Chẳng phải người mà hắn yêu là Kim Loan sao ? Chẳng phải trong lòng hắn, tôi bất quá chỉ là một cô em gái nhỏ thôi sao ?
Nếu không yêu tôi, tại sao hắn không để cho tôi yên, mà còn tiếp tục quấy nhiễu cuộc sống của tôi làm gì ?
Tôi cụp mắt, mặt quay sang hướng khác, tôi không dám nhìn hắn thêm nữa.
Tôi cho rằng mình đang mơ, đang bị ảo giác.
Nhất định là do tôi buồn khổ và nhớ thương hắn nhiều quá, nên tôi mới tự đánh lừa thị giác của chính mình.
Người đàn ông đang đứng trước mặt tôi đây, không thể nào là Đức Tiến.
Đức Tiến lặng lẽ nhìn tôi.
Kể từ lúc tôi rời khỏi hắn và trở về Việt nam, hắn đã nhanh chóng thu xếp công việc ở bên Đài Loan và bay sang đây tìm tôi.
Ban đầu, hắn không thể biết được tôi đang ở đâu.
Nhưng hắn vốn là người thông minh, và có trí nhớ tuyệt hảo. Hắn đã từng gặp người bạn thân Tuyết Ngân và mấy đồng nghiệp nam cùng làm trong phòng nhân sự với tôi, nên sau khi đến Việt nam, hắn đã đến gặp Tuyết Ngân và hỏi cô ấy tin tức của tôi.
Qua cô ấy, hắn đã xác minh được tất cả các mối quan hệ của tôi, cũng biết có thể đi đâu để tìm được tôi.
Mất mấy ngày tìm hiểu, cuối cũng hắn biết được tôi đang sống cùng với anh Lý, và đang làm việc tại cửa hàng bánh của anh.
Tôi không dám tin, thật sự không dám tin là hắn lại đi tìm tôi, lại càng không dám nghĩ rằng sự biến mất đột ngột của tôi lại ảnh hưởng nhiều đến hắn.
_Khánh Băng !
Đức Tiến gọi nhỏ, thanh âm mệt mỏi và buồn phiền, đôi mắt đen sâu của hắn ẩn dấu tia nhìn trìu mến và thương yêu, cũng che dấu đi tâm trạng kích động và chua xót của hắn.
Tôi bần thần cả người.
Hơn một tuần rồi, tôi không còn được nghe tiếng nói trầm và sâu của hắn nữa.
Nếu đây chỉ đơn giản là một giấc mơ, tại sao tôi lại không thể cho phép bản thân mình được tham lam nhìn ngắm hắn, lắng nghe hắn gọi tên tôi.
Thêm một lần nữa, tôi ngước mắt lên nhìn hắn.
Khi đôi mắt tôi bắt gặp ánh mắt của hắn, tôi đông cứng cả người.
Mái tóc hắn rối bù, vầng trán ưu tư, khuôn mặt lạnh băng không có một chút tình cảm, đôi môi lãnh khốc và vô tình của hắn mím chặt.
Nhìn hắn giống như một con hổ đang cố gắng thu gọn lại móng vuốt và răng nanh của mình.
Da đầu tôi tê dại, cảm nhận được sự tức giận muốn bùng nổ của hắn, tôi run sợ lùi mấy bước.
Tôi hoảng hốt, ngơ ngác nhìn hắn.
Không phải hắn bay sang tận đây tìm tôi, chỉ vì hắn muốn đánh và xử phạt tôi đấy chứ ?
_Khánh Băng ! Anh có chuyện cần nói với em !
Âm thanh rõ ràng và mạch lạc của hắn một lần nữa lại vang lên bên tai tôi.
Không ! Đây không phải là mơ, mà là thật.
Hắn thật sự đang đứng trước mặt tôi.
Nước mắt trên má tôi lăn dài, tôi nghẹn ngào khóc.
Tôi đã làm sai chuyện gì sao, đã đắc tội với hắn sao ?
Tại sao hắn có thể dùng thái độ đáng sợ của hắn để dọa nạt tôi ? Lẽ nào trong mắt hắn, tôi mãi mãi chỉ là một đứa con nít luôn luôn làm sai thôi sao ?
Thấy tôi khóc, cơ thể căng cứng của hắn dần dần thả lỏng, khuôn mặt hắn đã hòa hoãn hơn nhiều.
Vò tóc, hắn bối rối và lúng túng bảo tôi.
_Anh…anh xin lỗi. Nếu anh có làm sai chuyện gì, anh xin em hãy bỏ qua cho anh. Em có biết là sau khi nhận được tin em đã bỏ về Việt nam, anh đã lo lắng và buồn khổ nhiều như thế nào không ? Dù có chuyện gì, em cũng phải nói rõ ràng với anh chứ, đằng này em đi mà không nói gì với anh cả, thậm chí em cũng không thèm nhận cuộc gọi của anh. Nếu không phải do anh có từng gặp mặt mấy người bạn của em, em nghĩ rằng anh có thể nhanh chóng tìm được em thế này sao ?
Tôi im lặng không nói gì, tôi chỉ còn biết khóc.
Nước mắt trên má tôi lặng lẽ rơi.
Tôi nhìn hắn, nhìn thật sâu vào mắt hắn.
Hắn không biết là tôi đã cảm động và vui sướng nhiều như thế nào, khi thấy hắn vì sự biến mất của tôi mà lo lắng và vội vã đi tìm tôi bằng được đâu.
Tôi có nên hy vọng vào tình cảm của hắn nữa không, hay là tôi chỉ nên coi hắn là một người anh trai mà thôi ?
_Khánh Băng ! Em nói gì chứ ? Tại sao em chỉ im lặng ? Em không tha thứ cho anh sao ?
Tôi quẹt nước mắt trên má, lòng tôi đau như cắt.
_Anh…anh không có lỗi gì cả, em cũng không trách anh. Em trở về Việt nam vì em thấy đã đến lúc em nên đi, em không thể sống ở nhà anh mãi.
_Tại sao lại không thể, nhà anh lúc nào cũng chào đón em.
Tôi bật khóc, thanh âm thút thít nghẹn ngào.
_Anh có hiểu mình đang nói gì không ? Em là gì của anh, là người giúp việc, là người trông trẻ, hay đơn giản chỉ là một người bạn của anh thôi ?
Đức Tiến im lặng không đáp, hắn lúng túng không thể trả lời câu hỏi của tôi.
_Đấy, anh thấy chưa ? Ngay cả em là gì của anh, anh cũng không thể nói rõ cho em biết, anh bảo em làm sao có thể sống ở nhà anh thêm được nữa. Em nên về nơi vốn thuộc về em.
Sự ngập ngừng không dám quyết của hắn, khiến tôi đau lòng. Vết thương vẫn chưa liền xẹo trong lòng tôi lại bị rách toạc thêm ra.
Thà rằng, hắn không xuất hiện trong tầm mắt tôi nữa, và không đi tìm tôi, thì hay biết mấy.
Tôi không muốn hắn lo lắng cho tôi, đi tìm tôi chỉ vì trách nhiệm và nghĩa vụ.
Phải chăng, chỉ vì câu nói tỏ tình của tôi, nên hắn mới phải cố gắng chu toàn mọi chuyện cho tôi ?
Hắn có biết, hắn càng làm thế, thì tôi càng đau khổ và thất vọng về hắn nhiều hơn không ?
_Theo anh đi về đi em ! Anh nhất định sẽ không bạc đãi em và cho một cuộc sống no đủ, và không phải lo lắng gì.
Tôi cười nhạt, tay siết chặt, mười đầu ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
_Anh thôi đi ! Em không muốn nghe anh nói nữa ! Em không cần lòng thương hại của anh, dù em có nghèo thật, nhưng không phải là không thể nuôi sống được chính mình.
Ngẩng cao đầu nhìn hắn, tôi cắn chặt môi.
_Anh đi đi ! Giữa em và anh không còn chuyện gì để nói với nhau nữa.
_Khánh Băng ! Hãy nghe anh nói, mọi chuyện không giống như những gì mà em nghĩ đâu. Anh không hề thương hại em, cũng không hề coi em là người thay thế cho Kim Loan. Anh thích em, thật sự rất thích em.
Đức Tiến vội vã giải thích cho tôi hiểu, hắn sợ tôi hiểu lầm tình cảm của hắn dành cho tôi.
Hắn càng nói, tôi càng đau khổ, nước mắt tuôn ra như mưa.
_Xin anh đừng nói nữa, em không cần tình cảm của anh. Thích thì đã sao, chẳng phải người mà anh yêu vẫn mãi là Kim Loan sao ? Đừng tự dối lừa lòng mình nữa, anh không hề yêu em, anh chỉ đơn giản thích em thôi. Dù anh không coi em là người thay thế cho cô ấy nữa, nhưng cô ấy đã chiếm được một vị trí quan trọng trong lòng anh, em không thể nào lấp đầy được chỗ trống ấy.
Tôi và Đức Tiến im lặng nhìn nhau.
Hai chúng tôi không nói thêm câu gì nữa, thời gian như ngưng đọng.
Đầu tôi như có muôn vàn con sóng đang đập vào, từng chút từng chút một tôi thấy linh hồn mình đang trôi đi.
Rất xa ở tận ngoài đại dương, tôi nghe được tiếng sóng vỗ, nghe được tiếng gió rít qua bên tai.
_Em không muốn trở về bên cạnh anh nữa sao ?
Tôi cương quyết lắc đầu.
_Em xin lỗi, em không thể.
_Em không thể trở về bên cạnh anh, vì Đức Hải đúng không ?
Môi tôi bị cắn đến trắng bệch, nước mắt khiến tôi nhìn hắn không được rành.
ắn đang ghen tuông, hay là hắn đang tiếc nuối khi đánh mất đi món đồ chơi mới của mình.
Tình cảm của hắn dành cho tôi luôn luôn không rõ ràng.
Phải ở bên cạnh một người đàn ông như hắn, khiến tôi rất mệt mỏi và muốn bỏ cuộc. Tôi đã quá chán ngán rồi.
Đáp lại tấm chân tình và những giọt nước mắt khổ đau của tôi, chỉ là những câu trả lời không rõ ràng của hắn.
Tôi đang trông đợi điều gì ở hắn, phải chờ đợi hắn bao lâu, khi bên cạnh hắn đang có Kim Loan.
Không ! Tôi không thể ngu ngốc thêm nữa !
_Em không có gì để nói với anh cả, anh đi đi !
_Em…!
Trong khi tôi và Đức Tiến còn đang ở trong thế giằng co, không ai chịu nhường ai, anh Lý đi giao hàng về.
Anh tưởng Đức Tiến là khách hàng đến mua bánh, nên mỉm cười chào hắn.
Đức Tiến lạnh lùng nhìn anh Lý, hắn không thèm mở miệng chào lại anh.
Tôi bất mãn nhìn hắn.
Sao hắn dám có thái độ bất lịch sự đối với anh trai kết nghĩa của tôi ?
Cánh cửa kính một lần nữa lại được mở ra, lần này là một chàng thanh niên có vóc dáng cao lớn như một siêu mẫu, anh ta mặc một chiếc áo thun màu xám cổ hình trái tim, quần jean màu xám bạc màu, nửa khuôn mặt bị che khuất bởi một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng.
Mọi người có cảm giác ngưỡng mộ và hiếu kì trước sự xuất hiện của anh ta
_Chị Khánh Băng !
Tiếng réo gọi của thằng bé, khiến tôi giật mình hoảng hốt.
Tôi mờ mịt nhìn một đứa bé trai cao hơn một mét, khuôn mặt xinh đẹp dễ thương và đáng yêu, đang chạy như bay về phía tôi đang đứng, miệng nó toe toét sung sướng nở một nụ cười.
Đến khi thằng bé ôm chặt lấy chân tôi, mồm liên tục gọi tên tôi, tôi mới biết rằng mình không mơ, mà thực sự được gặp lại thằng bé ở đây.
Quá xúc động, nước mắt tôi vừa mới ngừng lại tiếp tục tuôn trào.
Tôi cúi xuống ôm chặt lấy thằng bé vào lòng.
Nhắm mắt lại, tôi hít lấy hương thơm thanh khiết trên cơ thể của thằng bé.
Mới xa nó có hơn một tuần, mà tôi thấy nhớ nó quá.
Ôm tôi một lúc, thằng bé lúc này mới trút phẫn nộ và tức giận lên người tôi.
Vừa lấy chân đá tôi, tay nó đấm vào người tôi, miệng nó mắng.
_Chị là đồ dối trá ! Đồ lật lọng ! Đồ lừa dối ! Chị đã hứa là sẽ không bỏ đi mà không nói gì với em, sao chị lại nuốt lời ! Em không tin chị nữa, không tin nữa !
_Đức Trọng !
Người đàn ông lạ mặt quát nhỏ.
_Không được hỗn !
Thằng bé không có dừng tay, mà nó tiếp tục đấm đá túi bụi lên người tôi.
Tôi dở khóc dở cười, biết rằng tôi là người thất hứa và có lỗi với nó trước, nhưng mà xem ra thằng bé làm hơi quá thì phải.
Tôi bị thằng bé đánh đến ê ẩm cả người.
Anh Lý trợn mắt há mồm không hiểu lý do vì sao, tôi có thể quen biết hai người đàn ông và thằng bé người Đài Loan này.
Điều khiến anh sửng sốt không dám tin nữa là, hai người đàn ông kia đều rất tuấn tú và rất đẹp trai.
Da đầu anh run lên, khi bị hai người đàn ông cao lớn chiếu tướng.
Hình như trong mắt họ, anh đã bị liệt vào phần tử nguy hiểm cần phải bị trừ khử.
Lần đầu tiên trong đời, anh Lý mới biết thế nào là ánh mắt có thể giết người trong vô hình.
Đức Hải nhấc bổng thằng bé lên.
_Cháu đừng nghịch ngợm nữa ! Cháu đánh cô ấy nặng tay như thế, nhỡ đâu cô ấy bị thương thì sao ?
Tôi lúc này mới chú ý đến hắn.
Sự xuất hiện của hắn cùng lúc với Đức Tiến khiến tôi như lạc vào sương mù.
Chúa ơi ! Chuyện gì đang xảy ra với tôi thế này ? Trong lòng tôi không ngừng gào thét.
Sao hai anh em bọn họ lại không để cho tôi yên ?
Hu hu hu ! Tôi chết mất, chết mất.
Đức Hải nhìn từ đầu xuống chân tôi.
Dưới sức nóng trong đôi mắt hắn, đang mãnh liệt chiếu thẳng vào mình, tôi bất giác rùng hết cả mình.
Hắn định làm gì tôi, mà lại tặng cho ánh mắt đáng sợ như thế kia ?
_Cuối cùng tôi cũng đã tìm được cô !
Hắn nhếch mép, lạnh lùng phun ra một câu.
Tôi khiếp sợ vội đứng nấp sau lưng anh Lý.
Trái tim đang đập cuồng loạn trong lồng ngực, chân tay tôi run lẩy bẩy.
Xong rồi ! Kiểu này, tôi phải chạy trốn đi thật xa mới được.
Đối với một ác ma giống như Đức Hải, hắn sẽ không có chuyện nhân nhượng tôi giống như Đức Tiến.
Vì tôi dám không nghe lời hắn, dám bỏ trốn ngay cả khi hắn đã hết lời muốn giữ tôi ở lại, tôi sẽ bị hắn nghiêm trị trừng phạt và xử lý.
Càng nghĩ, tôi lại càng thấy sợ.
Mắt tôi dáo dác ngó nghiêng xung quanh, tôi đang cố tìm một lỗ hổng nào đó cho tôi chui xuống, hay tìm một khe hở để tôi trốn tạm vào trong.
Hành động của tôi, khiến anh Lý trở thành mục tiêu cho họ công kích.
Ba người đàn ông nhà họ Trương, nhìn anh Lý trừng trừng, mắt họ phun hỏa khí.
Anh Lý tuy không phải là một người đàn ông nhát gan, nhưng bị ba đôi mắt đen sâu không thấy đáy giống như một xoáy nước khổng lồ đang nuốt mình vào trong, khiến cho cơ thể anh cứng ngắc, hơi thở ngưng đọng trong không khí, mồ hôi thấm qua lớp biểu bì đang rỉ ra mỗi lúc một nhiều.
Thằng bé nhàn nhã bấu trên vai Đức Hải, nó thích thú ngồi xem trò hay.
Tôi căm phẫn trừng mắt nhìn thằng bé, khi bắt gặp ánh mắt giễu cợt của nó.
Nếu không sợ bị Đức Hải và Đức Tiến lôi đi, tôi đã phát sưng mông thằng nhóc nghịch ngợm và có tính cách giống ông cụ non kia rồi.
_Xin hỏi anh là gì của Khánh Băng ?
Đức Hải ghen tuông hỏi, đôi mắc sắc như dao của hắn như chuẩn bị rạch trên người anh Lý mấy đường sâu vào tận trong tim.
Anh Lý nuốt nước bọt, mắt anh nghi ngờ nhìn tôi.
Anh rất muốn biết mối quan hệ giữa tôi và ba người đàn ông nhà Trương kia là gì ?
_Tôi…tôi là…!
Anh Lý miệng khô lưỡi đắng, anh không chịu đựng được khí thế oai hùng giống như là hổ báo của ba người đàn ông nhà họ Trương.
_Là gì ? - Đức Hải truy vấn.
Tôi mở miệng định nói: “Anh ấy là người yêu mới của tôi”, nhưng ngau sau khi bị Đức Hải mãnh liệt trừng mắt, tôi rụt đầu le lưỡi, khôn ngoan ngậm miệng không dám ho he nói gì.
_Xin hỏi, anh là gì của cô ấy mà anh muốn biết mối quan hệ giữa tôi và cô ấy ?
Anh Lý lại nuốt nước bọt, mặc dù khiếp sợ trước khí thế của Đức Hải, nhưng vì để bảo vệ tôi, anh đành phải cố gắng gượng giữ thái độ ôn hòa và mỉm cười.
Liếc mắt nhìn Đức Tiến đứng bất động ở bên cạnh, Đức Hải trả lời không một chút do dự.
_Tôi là người yêu của cô ấy.
Tất cả mọi người trong phòng đều im lặng.
Tôi bàng hoàng mở to mắt nhìn hắn, miệng á khẩu không thể lên tiếng phản đối lại lời tuyên bố trắng trợn mà không có một chút ngượng ngùng nào của hắn.
Hắn…hắn như thế nào có thể nói mà không cần biết tôi có đồng ý hay không ?
Mặc dù biết là không còn hy vọng gì vào tình cảm của Đức Tiến được nữa, nhưng tôi có bao giờ nói rằng mình sẽ trở thành người yêu của hắn đâu, mà hắn dám ?
Tên chệt tiệt kia ! Có phải tôi quá nhân nhượng hắn, nên hắn mới cho mình cái quyền muốn làm gì thì làm không ?
Anh Lý há hốc mồm, miệng anh lúc này có thể đút lọt một quả trứng vịt.
Anh hết quay sang nhìn tôi, rồi lại quay lại nhìn Đức Hải. Anh đang cố xác minh xem chuyện này là thật hay là do anh nghe nhầm ?
_Thế nào, bây giờ anh có thể trả lời tôi được rồi chứ ?
_Tôi…tôi là ..
Anh Lý vẫn còn bị sốc nên không thể trả lời Đức Hải một cách rành mạch.
Đức Tiến vẫn đứng lặng lẽ ở bên cạnh, mắt hắn nhìn tôi đăm đăm.
Lời tuyên bố của Đức Hải đã mạnh mẽ đánh vào nỗi đau trong lòng hắn.
Đức Tiến không thể hận, cũng không thể trách Đức Hải đã dám lên tiếng xác nhận tình cảm mà hắn dành cho tôi là gì.
Nếu có trách thì hãy trách bản thân hắn, không dám đối diện với tình cảm của chính mình, hắn luôn chọn cách lẩn tránh, để rồi hắn vừa khiến tôi bị tổn thương, vừa khiến cho mối tình tốt đẹp của hai chúng tôi rơi vào bế tắc, và cuối cùng là không thể cứu vãn.
Tôi ngây người đứng im một chỗ, nước mắt long lanh như pha lê, lại tí tách rơi xuống má.
Không biết tự lúc nào, Đức Hải đã bước đến bên cạnh tôi, hắn nắm lấy tay tôi.
Cảm nhận được sự động chạm và sự ấm áp truyền từ bàn tay hắn, tôi ngước mắt lên nhìn hắn.
Chỉ trải qua có hơn một tuần, trông hắn đã gầy đi nhiều, khuôn mặt hốc hác và ưu tư, ngay cả râu hắn cũng không buồn cạo. Bộ quần áo trên người hắn dính bụi bặm do đi đường. Nhìn hắn cho người cảm giác, mình đang được gặp một lãng tử vừa mới vượt qua một quãng đường rất dài để đến đây.
Tay hắn run run lau đi hai dòng lệ trên má tôi.
_Em gầy đi nhiều quá ! – Hắn khàn giọng bảo tôi, thanh âm mang theo mệt mỏi và buồn khổ, nhưng đôi mắt hắn lại sáng rực tràn đầy sinh khí và niềm tin.
Tôi bị lạc trong đôi mắt đen sâu của hắn.
Tôi không trả lời hắn, cũng không có nói gì, chỉ có nước mắt thay tôi nói cho hắn biết được gặp lại hắn vừa khiến tôi cảm động, lại vừa thấy ấm áp và yên lòng.
/75
|