Cây sáo bằng ngọc, màu xanh lục, trong suốt, rất đẹp. Cây sáo không có bất kì hoa văn gì. Đầu được khắc một chữ duy nhất "Hồ".
Thật trùng hợp, "Hồ" cũng là họ của hoàng thất Lê quốc.
Thanh Nguyên lấy một chiếc bánh ra, chìa về phía hắn.
Hắn cầm lấy, đưa lên miệng, không khí lại trầm mặc như cũ, không ai nói gì thêm cả.
----------
Trong biệt viện của Kỳ vương.
Căn phòng cực kì sang trọng, lộng lẫy.
Giữa phòng có một chàng trai đeo chiếc mặt nạ màu bạc, đang ung dung ngồi đánh cờ, toàn thân tỏa ra khí chất cao quý, an nhàn. Đôi mắt đen sâu thẳm như không thấy đáy.
"Hoàng huynh à, đệ đã bố trí quân lính mai phục đoàn sứ giả Lục quốc rồi, còn đệ sẽ đích thân "Tiếp đón" sứ giả Nam quốc. Lần này thì hắn có mà chạy đằng trời." giọng nói sang sảng đầy hào khí của Kỳ vương vang lên, phá tan không khí yên tĩnh trong phòng.
"Không, đệ hãy cùng quân lính của mình đến cổng Bắc hết đi, cổng Tây thì để huynh." hắn nhép miệng, câu cầu khiến nhưng giọng điệu mang tính chất ra lệnh.
"Không, huynh không thể ra mặt được. Nếu để nhị hoàng huynh biết được thì to chuyện mất. Hắn đã đánh hơi được gì nên mới nhất quyết theo đệ đến Phong thành đấy. Huynh mà có hành động gì thì chỉ lợi cho mẹ con hắn thôi"
"Đệ nghĩ mục đích thực sự của hắn khi đến đây là vì đệ sao?"
"Nếu không sao hắn lại đột nhiên đến đây chứ, lại còn dùng cái danh nghĩa giám khảo để che mắt thiên hạ."
"Che mắt?" hắn lặp lại, rồi nhìn vào mắt Kỳ vương.
"Đúng là để che mắt, nhưng không phải che mắt thiên hạ mà là che mắt đệ."
"Để làm gì cơ?"
"Hành động truy bắt lần này của đệ hoàn toàn bí mật, ngoài chúng ta ra thì không ai biết cả. Vậy thì làm sao hắn biết được. Thực tế, ngay từ đầu hắn vốn không biết gì cả, thấy đệ mang một lượng binh lính đến, hắn bắt đầu nghi ngờ, sau lại "Tương kế tựu kế" giả vờ đi theo điều tra đệ, nhưng sự thật, mục đích cuối cùng hắn nhắm đến chính là cái mà đệ gọi là để che mắt, "Thi hội"."
"Tại sao..." nói đến đó, Kỳ vương chợt bừng tỉnh.
"Nghĩ ra rồi phải không? Hắn không muốn có thêm một Lan phi khác, hắn biết nếu ta lại có thêm một cuộc hôn nhân chính trị khác, hắn sẽ ở vào thế yếu. Bây giờ thế lực của hắn và ta tương đương nhau, nhưng nếu ta lại có thêm sự trợ giúp nào khác nữa thì thế cân bằng sẽ bị phá vỡ. Hắn đến đây chỉ để phỗng tay trên, ngăn cản ta mà thôi. Hắn không dám đến khơi khơi bởi quá lộ liễu, đệ sẽ ngăn cản. Vì vậy, khi biết được đệ mang nhiều người đến đây, hắn mới đoán là đệ đến Phong thành còn có mục đích khác nữa, bèn giả vờ như biết được đệ đang truy tìm cái gì, rồi đi theo. Khi đó, đệ sẽ "Có tật giật mình", không dám cản trở việc hắn đến đây nữa. Có phải đệ đã nghĩ là càng ngăn cản hắn thì càng "Giấu đầu lòi đuôi", nên mới đành để hắn đi theo, đúng không?"
"Ừm..." đúng là thực sự hắn đã nghĩ vậy.
"Nhị đệ của ta thực sự là một con cáo già. Rõ ràng đang nhắm đến "Thi hội", vậy mà đệ lại không biết tí gì. Còn nghĩ là bị hắn nắm đằng chuôi. Bây giờ, ta dám chắc người của hắn đang ẩn thân khắp nơi, chỉ cần đệ hơi động đậy là hắn biết ngay. Hắn đang dùng kế "Vô sinh hữu trung" (Không mà làm thành có.). Không biết nhưng lại giả như đã biết. Bây giờ đệ mà đích thân đi "đón tiếp" sứ giả Nam quốc thì chỉ tổ để hắn có cơ hội phá rối. Chẳng cần biết đệ đang làm gì, hắn cũng sẽ phá. Huynh đệ chúng ta đấu đá nhau, chỉ tạo thêm cơ hội Mạc Đĩnh Chí trốn thoát mà thôi. Khi ta bảo đệ mai phục sứ giả Lục quốc, tức là ta đang sử dụng kế "Giương Đông kích Tây" với nhị đệ đấy."
"A, ra là vậy." lúc này Kỳ vương không giống với vị vương gia lạnh lùng trong truyền thuyết nữa, chỉ như đứa trẻ đang được người lớn "khai sáng".
Lát sau, hắn hỏi tiếp: "Nhưng nếu đệ mai phục người Lục quốc thì huynh ấy sẽ đoán ra chúng ta đang truy bắt Mạc Đĩnh Chí mất."
"Chả sao cả. Hắn biết thì cũng không làm gì được. Nếu hắn giết Mạc Đĩnh Chí thì không chỉ chúng ta mà cả hắn cũng sẽ không yên với Lục quốc. Bây giờ nội bộ chúng ta đang loạn như vậy, hắn sẽ không ngu ngốc đến nỗi tạo thêm cơ hội cho Lục quốc gây sự đâu. Cùng lắm hắn chỉ cướp người thôi. Mà đến lúc đó, ta tự có cách đối phó hắn." người thanh niên thậm chí không thèm mở mắt, giọng không chút cảm xúc.
"Vậy thì hoàng huynh cẩn thận, đệ sẽ đối phó với nhị ca, Mạc Đĩnh Chí thì đành giao cho đại ca vậy." Kỳ vương nói. Xong hắn liền rời khỏi phòng.
Hắn chỉ cười cười, không đáp. Sau khi Kỳ vương lui ra, hắn mới nhẹ giọng cảm thán
"Thời tiết hôm nay đẹp quá. Không thích hợp để giao đấu chút nào. Tiếc thật."
----------
Trong biệt viện của Bình vương.
Cũng một người đàn ông trẻ tuổi, nét mặt hòa nhã, có ba phần tương tự với Kỳ vương và người thanh niên nọ. Hắn đang đọc sách. Gương mặt hòa ái dễ gần. Đây chính là Bình vương hòa ái, nhân hậu mà người Chung cực kì yêu mến.
Một người mặc áo dạ hành, khuôn mặt bịt kín nhảy từ nóc nhà xuống, quỳ trước mặt vị vương gia cao quý, báo cáo: "Thưa chủ nhân, thuộc hạ phát hiện Kỳ vương mang nhiều binh lực mai phục xung quanh cổng thành phía Bắc"
Tay hắn vẫn cầm cuốn sách, mắt vẫn tập trung vào trang sách, có vẻ không để ý đến lời kẻ thuộc hạ. Hắn mở miệng, giọng điệu hết sức bình thường, như đang hỏi thời tiết hôm nay thế nào.
"Phía Bắc? Hôm nay có ai ra vào cổng đó?"
"Thưa, ngoài những thường dân, thì hôm nay chỉ có đoàn sứ giả hộ tống người của Lục quốc."
Lục quốc? Cuốn sách thì vẫn trên tay đấy, nhưng mắt hắn lại đang phiêu lưu ở chỗ khác. Liên quan đến Lục quốc, đích thân tam đệ, lại còn mang theo cả Chung vệ quân - đội quân bí mật của hoàng tộc. Nếu không phải hôm trước gián điệp của hắn tình cờ nhìn thấy người của tam đệ bí mật vào Cấm cung, hắn cũng không ngờ tam đệ điều động cả Chung vệ quân.
Hao nhiều tâm trí như vậy, lại còn liên quan đến Lục quốc, vậy thì chỉ có một kẻ. Mạc Đĩnh Chí. Hắn nở một nụ cười mỉm nhìn rất nham hiểm.
"Các ngươi lập tức bao vây đoàn người của Lục quốc. Nhưng nhớ đừng kinh động Kỳ vương. Ta sẽ đích thân chỉ huy."
"Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đằng sau.", lần này tự nhiên được món lợi từ trên trời rơi xuống rồi. Cám ơn nha, tam đệ
Hắn mỉm cười hài lòng, rồi lại cầm quyển sách lên, an nhàn đọc tiếp.
----------
Giờ Ngọ. Phong thành. Cung đã lên nỏ. Không còn đường lui.
Thật trùng hợp, "Hồ" cũng là họ của hoàng thất Lê quốc.
Thanh Nguyên lấy một chiếc bánh ra, chìa về phía hắn.
Hắn cầm lấy, đưa lên miệng, không khí lại trầm mặc như cũ, không ai nói gì thêm cả.
----------
Trong biệt viện của Kỳ vương.
Căn phòng cực kì sang trọng, lộng lẫy.
Giữa phòng có một chàng trai đeo chiếc mặt nạ màu bạc, đang ung dung ngồi đánh cờ, toàn thân tỏa ra khí chất cao quý, an nhàn. Đôi mắt đen sâu thẳm như không thấy đáy.
"Hoàng huynh à, đệ đã bố trí quân lính mai phục đoàn sứ giả Lục quốc rồi, còn đệ sẽ đích thân "Tiếp đón" sứ giả Nam quốc. Lần này thì hắn có mà chạy đằng trời." giọng nói sang sảng đầy hào khí của Kỳ vương vang lên, phá tan không khí yên tĩnh trong phòng.
"Không, đệ hãy cùng quân lính của mình đến cổng Bắc hết đi, cổng Tây thì để huynh." hắn nhép miệng, câu cầu khiến nhưng giọng điệu mang tính chất ra lệnh.
"Không, huynh không thể ra mặt được. Nếu để nhị hoàng huynh biết được thì to chuyện mất. Hắn đã đánh hơi được gì nên mới nhất quyết theo đệ đến Phong thành đấy. Huynh mà có hành động gì thì chỉ lợi cho mẹ con hắn thôi"
"Đệ nghĩ mục đích thực sự của hắn khi đến đây là vì đệ sao?"
"Nếu không sao hắn lại đột nhiên đến đây chứ, lại còn dùng cái danh nghĩa giám khảo để che mắt thiên hạ."
"Che mắt?" hắn lặp lại, rồi nhìn vào mắt Kỳ vương.
"Đúng là để che mắt, nhưng không phải che mắt thiên hạ mà là che mắt đệ."
"Để làm gì cơ?"
"Hành động truy bắt lần này của đệ hoàn toàn bí mật, ngoài chúng ta ra thì không ai biết cả. Vậy thì làm sao hắn biết được. Thực tế, ngay từ đầu hắn vốn không biết gì cả, thấy đệ mang một lượng binh lính đến, hắn bắt đầu nghi ngờ, sau lại "Tương kế tựu kế" giả vờ đi theo điều tra đệ, nhưng sự thật, mục đích cuối cùng hắn nhắm đến chính là cái mà đệ gọi là để che mắt, "Thi hội"."
"Tại sao..." nói đến đó, Kỳ vương chợt bừng tỉnh.
"Nghĩ ra rồi phải không? Hắn không muốn có thêm một Lan phi khác, hắn biết nếu ta lại có thêm một cuộc hôn nhân chính trị khác, hắn sẽ ở vào thế yếu. Bây giờ thế lực của hắn và ta tương đương nhau, nhưng nếu ta lại có thêm sự trợ giúp nào khác nữa thì thế cân bằng sẽ bị phá vỡ. Hắn đến đây chỉ để phỗng tay trên, ngăn cản ta mà thôi. Hắn không dám đến khơi khơi bởi quá lộ liễu, đệ sẽ ngăn cản. Vì vậy, khi biết được đệ mang nhiều người đến đây, hắn mới đoán là đệ đến Phong thành còn có mục đích khác nữa, bèn giả vờ như biết được đệ đang truy tìm cái gì, rồi đi theo. Khi đó, đệ sẽ "Có tật giật mình", không dám cản trở việc hắn đến đây nữa. Có phải đệ đã nghĩ là càng ngăn cản hắn thì càng "Giấu đầu lòi đuôi", nên mới đành để hắn đi theo, đúng không?"
"Ừm..." đúng là thực sự hắn đã nghĩ vậy.
"Nhị đệ của ta thực sự là một con cáo già. Rõ ràng đang nhắm đến "Thi hội", vậy mà đệ lại không biết tí gì. Còn nghĩ là bị hắn nắm đằng chuôi. Bây giờ, ta dám chắc người của hắn đang ẩn thân khắp nơi, chỉ cần đệ hơi động đậy là hắn biết ngay. Hắn đang dùng kế "Vô sinh hữu trung" (Không mà làm thành có.). Không biết nhưng lại giả như đã biết. Bây giờ đệ mà đích thân đi "đón tiếp" sứ giả Nam quốc thì chỉ tổ để hắn có cơ hội phá rối. Chẳng cần biết đệ đang làm gì, hắn cũng sẽ phá. Huynh đệ chúng ta đấu đá nhau, chỉ tạo thêm cơ hội Mạc Đĩnh Chí trốn thoát mà thôi. Khi ta bảo đệ mai phục sứ giả Lục quốc, tức là ta đang sử dụng kế "Giương Đông kích Tây" với nhị đệ đấy."
"A, ra là vậy." lúc này Kỳ vương không giống với vị vương gia lạnh lùng trong truyền thuyết nữa, chỉ như đứa trẻ đang được người lớn "khai sáng".
Lát sau, hắn hỏi tiếp: "Nhưng nếu đệ mai phục người Lục quốc thì huynh ấy sẽ đoán ra chúng ta đang truy bắt Mạc Đĩnh Chí mất."
"Chả sao cả. Hắn biết thì cũng không làm gì được. Nếu hắn giết Mạc Đĩnh Chí thì không chỉ chúng ta mà cả hắn cũng sẽ không yên với Lục quốc. Bây giờ nội bộ chúng ta đang loạn như vậy, hắn sẽ không ngu ngốc đến nỗi tạo thêm cơ hội cho Lục quốc gây sự đâu. Cùng lắm hắn chỉ cướp người thôi. Mà đến lúc đó, ta tự có cách đối phó hắn." người thanh niên thậm chí không thèm mở mắt, giọng không chút cảm xúc.
"Vậy thì hoàng huynh cẩn thận, đệ sẽ đối phó với nhị ca, Mạc Đĩnh Chí thì đành giao cho đại ca vậy." Kỳ vương nói. Xong hắn liền rời khỏi phòng.
Hắn chỉ cười cười, không đáp. Sau khi Kỳ vương lui ra, hắn mới nhẹ giọng cảm thán
"Thời tiết hôm nay đẹp quá. Không thích hợp để giao đấu chút nào. Tiếc thật."
----------
Trong biệt viện của Bình vương.
Cũng một người đàn ông trẻ tuổi, nét mặt hòa nhã, có ba phần tương tự với Kỳ vương và người thanh niên nọ. Hắn đang đọc sách. Gương mặt hòa ái dễ gần. Đây chính là Bình vương hòa ái, nhân hậu mà người Chung cực kì yêu mến.
Một người mặc áo dạ hành, khuôn mặt bịt kín nhảy từ nóc nhà xuống, quỳ trước mặt vị vương gia cao quý, báo cáo: "Thưa chủ nhân, thuộc hạ phát hiện Kỳ vương mang nhiều binh lực mai phục xung quanh cổng thành phía Bắc"
Tay hắn vẫn cầm cuốn sách, mắt vẫn tập trung vào trang sách, có vẻ không để ý đến lời kẻ thuộc hạ. Hắn mở miệng, giọng điệu hết sức bình thường, như đang hỏi thời tiết hôm nay thế nào.
"Phía Bắc? Hôm nay có ai ra vào cổng đó?"
"Thưa, ngoài những thường dân, thì hôm nay chỉ có đoàn sứ giả hộ tống người của Lục quốc."
Lục quốc? Cuốn sách thì vẫn trên tay đấy, nhưng mắt hắn lại đang phiêu lưu ở chỗ khác. Liên quan đến Lục quốc, đích thân tam đệ, lại còn mang theo cả Chung vệ quân - đội quân bí mật của hoàng tộc. Nếu không phải hôm trước gián điệp của hắn tình cờ nhìn thấy người của tam đệ bí mật vào Cấm cung, hắn cũng không ngờ tam đệ điều động cả Chung vệ quân.
Hao nhiều tâm trí như vậy, lại còn liên quan đến Lục quốc, vậy thì chỉ có một kẻ. Mạc Đĩnh Chí. Hắn nở một nụ cười mỉm nhìn rất nham hiểm.
"Các ngươi lập tức bao vây đoàn người của Lục quốc. Nhưng nhớ đừng kinh động Kỳ vương. Ta sẽ đích thân chỉ huy."
"Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đằng sau.", lần này tự nhiên được món lợi từ trên trời rơi xuống rồi. Cám ơn nha, tam đệ
Hắn mỉm cười hài lòng, rồi lại cầm quyển sách lên, an nhàn đọc tiếp.
----------
Giờ Ngọ. Phong thành. Cung đã lên nỏ. Không còn đường lui.
/83
|