Thanh Nguyên theo đường cũ, trở về Phong thành. Nàng đến quán nước đã hẹn sẵn, ngồi chờ.
Khắp nơi vẫn còn đang bàn tán về vụ việc xảy ra ở thành Tây trưa nay. Chỉ nội trong một ngày, thành Tây bị tấn công hết hai lần, cũng may là lần này không có thương vong gì lớn.
Một ông khách nói với người bạn: "Ta đã có mặt ở thành Tây trưa nay. Nghĩ lại còn thót tim, đột nhiên, có tiếng nổ mạnh như pháo bông, rồi một chùm ánh sáng nổ ra, rồi biến mất, cứ lặp đi lặp lại."
Một bà khách khác ngồi ngay bên cạnh phản đối: "Không phải. Ta bán bánh nướng ở gần đó mà, ta thấy rõ ràng có lửa bùng lên, rồi nhiều tia lửa khác xuất hiện. Ly kì lắm."
"Đâu phải...."
Rồi n phiên bản khác nhau. Đúng là càng truyền càng sai sự thật mà.
Mọi chuyện là vậy.
Đúng như những gì nàng kể cho Mạc Đĩnh Chí nghe, trên đường mua rương về, nàng tình cờ gặp lại cậu bé giúp nàng truyền tin ở Thanh Lâu. Đúng lúc nàng cần người để giúp, cậu bé lại xuất hiện.
Nàng nhờ cậu bé gửi thư nặc danh cho Kỳ vương nói cổng phía Tây sẽ xảy ra chuyện. Đúng như nàng dự đoán, họ tất nhiên nghĩ nàng đang chơi trò "Giương Đông kích Tây", thế là tập trung gác cổng Bắc. Có lẽ vì vậy mà đoàn người Huỳnh gia mới bị soát gắt gao thế. Kỳ vương nghĩ một trong những cổng khác sẽ bị tấn công, Mạc Đĩnh Chí sẽ trốn bằng cổng Tây. Tất nhiên hắn nghĩ sẽ không ai ngu ngốc đến nỗi thông báo cho kẻ thù biết nơi mình sẽ tấn công. Nàng dựa vào chính tâm lý này để bẫy hắn.
Những cái gọi là tia lửa hay chùm sáng này nọ, chỉ là thuốc nổ đen bình thường. Thành phần gồm bột than củi giã mịn và diêm tiêu.
Diêm tiêu được lấy bằng cách hòa đất lẫn phân dơi trong hang với nước, lọc, cô đặc, sấy khô. Các thành phần hỗn hợp được để riêng, giã mịn, rồi mới trộn với nhau.
Thuốc nổ đen là một loại thuốc nổ. Nó là thuốc nổ đầu tiên do con người chế tạo ra. Nàng đã khống chế liều lượng sao cho không gây thương vong.
Nàng đem đống thuốc nổ đen này rắc lên cả cổng Tây và cổng Bắc. Nhờ những cậu bé ăn mày, tìm đến những chỗ có rắc sẵn thuốc nổ đen, giờ Mùi vừa đến, là đốt lửa lên ngay. Có nghĩa là, cho dù Kỳ vương đem quân mai phục bên cổng nào thì cũng có thuốc nổ đen cả. Đốt ở cổng Tây để "Giương Động kích Tây", nếu cổng Tây không kịp được thì đốt ở cổng Bắc, nhân lúc hỗn loạn mà chạy trốn. Có điều nếu trốn ở cổng Bắc, chỉ sợ Kỳ vương sẽ phát hiện đoàn người Huỳnh gia chưa kiểm tra mà đã đi, sẽ gây nghi ngờ.
Không ngờ kế hoạch rất thuận lợi. Họ rời đi mà không gây chú ý cho ai, nha sai cũng đã "kiểm tra" rồi, vậy là hết manh mối.
Không ai đề phòng những cậu bé ăn mày nhỏ tuổi, không ai biết đến thuốc nổ đen, đó là mấu chốt thành công của cả kế hoạch.
Lát sau, cậu bé ăn mày đến quán nước theo đúng hẹn.
Thanh Nguyên đưa một túi bạc cho cậu ta rồi nói: "Cậu bé, em rất thông minh. Chắc em đã đoán được mọi chuyện hồi chiều là do ai làm rồi nhỉ? Tuy ta là người bày kế nhưng các em mới là người thực hiện. Tốt nhất là các em nên giữ mồm giữ miệng cho tốt. Nếu không, người thiệt thòi là chính các em. Đây là tiền thưởng của các em, từ nay chúng ta không ai nợ ai."
Cậu bé mặt tái mét. Nó không ngờ chỉ đốt một ngọn lửa mà lại gây ra chuyện lớn đến vậy. Vốn muốn đến trút giận, chất vấn Thanh Nguyên, không ngờ lại bị nàng dọa đến xanh mát mặt mày.
Thấy vậy Thanh Nguyên dịu dàng an ủi: "Em đừng lo. Chỉ cần em không nói là mọi chuyện sẽ coi như không xảy ra. Dù sao thì cũng đâu làm chết ai đâu. Đừng sợ. Mà ta muốn em giúp ta một chuyện nữa. Đợi đến khi Huỳnh tam gia trở về từ Lục quốc, hãy đến Huỳnh phủ, đưa cho ông ta hai tờ giấy mà ta đã gửi nhờ em. Yên tâm đi, em không làm không công đâu. Ông ta chắc chắn sẽ thưởng đậm cho em. Em có thể nhân cơ hội này vào làm công Huỳnh phủ nữa. Nên nhớ, tương lai của em là do em nắm lấy"
Không biết nó có hiểu những gì nàng nói không vì ánh mắt nó khá mờ mịt. Chưa từng có ai nói với nó những điều này, không, phải nói là chưa ai từng đối xử với nó như một con người. Những lời đó chỉ là một lời khuyên nhủ bình thường, nhưng đã làm thay đổi toàn bộ cuộc đời của cậu bé. Từ một tên ăn mày trở thành Phú thương giàu có nhất Chung quốc. Tất nhiên, đó là chuyện sau này.
"Lâm Mẫn Phi. Em tên là Lâm Mẫn Phi, năm nay mười một tuổi. Tạm biệt."
Cậu bé vụt chạy mất. Thanh Nguyên không hiểu, đành cười khổ.
Bây giờ thì xong chuyện Mạc Đĩnh Chí rồi, nhưng vẫn còn rất nhiều rắc rối khác.
Thanh Nguyên đứng dậy, tính tiền, về Tiêu phủ.
----------
"Rầm", Kỳ vương tức điên lên, đạp đổ cả bàn trà. Chưa bao giờ hắn muốn giết người đến vậy.
Bị trúng kế, những hai lần trong một ngày.
Kiểm soát gắt gao vậy mà gián điệp Lục quốc báo Mạc Đĩnh Chí đã về nước Lục.
Hắn không hiểu, làm sao tên đó có thể thoát thân như vậy. Tuy cổng Tây bị tấn công, nhưng những cổng khác vẫn có người kiểm soát mà. Hơn nữa kiểm rất kỹ càng là đằng khác.
Làm sao mà.....
Chẳng lẽ Mạc Đĩnh Chí thật sự có cánh sao?
Mặc cho cậu em trai như sắp phun lửa, tên thanh niên cứ thong dong ngồi...đánh cờ.
Kỳ bất mãn hét lên
"Huynh, sao huynh bình tĩnh quá vậy? Huynh không tức hả?"
Hắn đi một nước cờ nữa, rồi trả lời: "Đập bàn đập ghế thì ai mà chả làm được. Quan trọng là đập vỡ chúng rồi thì đệ có hạ hỏa tí nào chưa? Rõ ràng là chưa. Vậy sao huynh phải "điên" với đệ chứ?"
Đi thêm một nước cờ đen nữa, nói tiếp: "Mạc Đĩnh Chí không trốn thì cũng đã trốn. Hết cách. Bây giờ quan trọng là dồn sức đối phó Thụy vương Từ Giai Bình. Một người đã đi không có nghĩa là ván cờ phải dừng lại. Còn nữa, đệ không cần phải tự trách. Mạc Đĩnh Chí đã gửi thư đến khiêu khích, chứng tỏ hắn rất tự tin có thể náo loạn cổng Tây. Đệ có canh phòng bao nhiêu lớp cũng thế thôi. Và nếu huynh đoán không lầm, có lẽ hắn cũng đã chuẩn bị để phá rối cả các cổng còn lại nữa. Đệ mai phục cổng Tây thì hắn đánh cổng Bắc, mai phục cổng Bắc thì đánh cổng Nam. Nói chung, đệ không có lỗi."
Kỳ vương biết anh trai chỉ an ủi mình thôi, nhưng đúng như huynh ấy nói,có bực tức thì cũng không ích lợi gì. Hắn nhún vai, tới ngồi đối diện anh trai, hỏi: "Vậy Thi hội lần này vẫn sẽ tiến hành Kế hoạch chứ?"
"Tất nhiên. Bà già họ Dung đó đang làm loạn hậu cung của huynh. Nếu không kiềm chế lại thì rất rắc rối. Hậu phương không vững thì làm sao tiền tuyến "chiến đấu" được."
"Vậy còn nhị ca, huynh ấy nhất định sẽ phá rối. Quyền lực của đệ và nhị ca như nhau, đệ không thể áp chế huynh ấy được. Đáng ra ngay từ đầu không nên để huynh ấy đến đây. Thật phiền phức mà."
"Đệ chẳng đã nói quyền lực của hai đệ ngang nhau là gì, đệ lấy quyền gì mà cấm hắn đến. Ngay từ đầu, sơ ý để hắn biết được đệ điều động Chung vệ quân thì đã lường trước hắn sẽ tới rồi. Nếu huynh ngăn cản, thì càng chứng tỏ mình "Có tật giật mình", vả lại bà già đó cũng không để huynh cản đâu. Mối họa này ngay từ đầu đã có sẵn rồi. Thôi đành " Binh đến tướng đỡ, nước dâng đất chặn!" vậy."
Cả hai không nói thêm gì nữa.
----------
Phủ sứ giả.
Biệt viện của Thụy vương
Người đàn ông dịu dàng như dòng nước ấm, nhắm mắt nghỉ ngơi trên chiếc giường mềm, trên tay vẫn cầm quyển sách, nét mặt yên bình, dễ chịu.
Một thị vệ bước vào, quỳ xuống, dâng một lá thư cho hắn.
Một điều lạ là từ đầu chí cuối thị vệ đó không bẩm báo một tiếng. Cứ quỳ mãi, cho đến khi người đàn ông tỉnh dậy.
Người đó cũng không ngạc nhiên khi thấy có tên thị vệ quỳ ở đó. Chỉ đón lấy tờ giấy, rồi phất tay bảo anh thị vệ lui đi.
Mở tờ giấy ra, vỏn vẹn bốn chữ: "Thừa tướng đã về."
Hắn nhếch mép, cười rất lạnh lùng: "Vậy mà cũng thoát được. Bản lĩnh quá nhỉ, Mạc Tuân."
Khắp nơi vẫn còn đang bàn tán về vụ việc xảy ra ở thành Tây trưa nay. Chỉ nội trong một ngày, thành Tây bị tấn công hết hai lần, cũng may là lần này không có thương vong gì lớn.
Một ông khách nói với người bạn: "Ta đã có mặt ở thành Tây trưa nay. Nghĩ lại còn thót tim, đột nhiên, có tiếng nổ mạnh như pháo bông, rồi một chùm ánh sáng nổ ra, rồi biến mất, cứ lặp đi lặp lại."
Một bà khách khác ngồi ngay bên cạnh phản đối: "Không phải. Ta bán bánh nướng ở gần đó mà, ta thấy rõ ràng có lửa bùng lên, rồi nhiều tia lửa khác xuất hiện. Ly kì lắm."
"Đâu phải...."
Rồi n phiên bản khác nhau. Đúng là càng truyền càng sai sự thật mà.
Mọi chuyện là vậy.
Đúng như những gì nàng kể cho Mạc Đĩnh Chí nghe, trên đường mua rương về, nàng tình cờ gặp lại cậu bé giúp nàng truyền tin ở Thanh Lâu. Đúng lúc nàng cần người để giúp, cậu bé lại xuất hiện.
Nàng nhờ cậu bé gửi thư nặc danh cho Kỳ vương nói cổng phía Tây sẽ xảy ra chuyện. Đúng như nàng dự đoán, họ tất nhiên nghĩ nàng đang chơi trò "Giương Đông kích Tây", thế là tập trung gác cổng Bắc. Có lẽ vì vậy mà đoàn người Huỳnh gia mới bị soát gắt gao thế. Kỳ vương nghĩ một trong những cổng khác sẽ bị tấn công, Mạc Đĩnh Chí sẽ trốn bằng cổng Tây. Tất nhiên hắn nghĩ sẽ không ai ngu ngốc đến nỗi thông báo cho kẻ thù biết nơi mình sẽ tấn công. Nàng dựa vào chính tâm lý này để bẫy hắn.
Những cái gọi là tia lửa hay chùm sáng này nọ, chỉ là thuốc nổ đen bình thường. Thành phần gồm bột than củi giã mịn và diêm tiêu.
Diêm tiêu được lấy bằng cách hòa đất lẫn phân dơi trong hang với nước, lọc, cô đặc, sấy khô. Các thành phần hỗn hợp được để riêng, giã mịn, rồi mới trộn với nhau.
Thuốc nổ đen là một loại thuốc nổ. Nó là thuốc nổ đầu tiên do con người chế tạo ra. Nàng đã khống chế liều lượng sao cho không gây thương vong.
Nàng đem đống thuốc nổ đen này rắc lên cả cổng Tây và cổng Bắc. Nhờ những cậu bé ăn mày, tìm đến những chỗ có rắc sẵn thuốc nổ đen, giờ Mùi vừa đến, là đốt lửa lên ngay. Có nghĩa là, cho dù Kỳ vương đem quân mai phục bên cổng nào thì cũng có thuốc nổ đen cả. Đốt ở cổng Tây để "Giương Động kích Tây", nếu cổng Tây không kịp được thì đốt ở cổng Bắc, nhân lúc hỗn loạn mà chạy trốn. Có điều nếu trốn ở cổng Bắc, chỉ sợ Kỳ vương sẽ phát hiện đoàn người Huỳnh gia chưa kiểm tra mà đã đi, sẽ gây nghi ngờ.
Không ngờ kế hoạch rất thuận lợi. Họ rời đi mà không gây chú ý cho ai, nha sai cũng đã "kiểm tra" rồi, vậy là hết manh mối.
Không ai đề phòng những cậu bé ăn mày nhỏ tuổi, không ai biết đến thuốc nổ đen, đó là mấu chốt thành công của cả kế hoạch.
Lát sau, cậu bé ăn mày đến quán nước theo đúng hẹn.
Thanh Nguyên đưa một túi bạc cho cậu ta rồi nói: "Cậu bé, em rất thông minh. Chắc em đã đoán được mọi chuyện hồi chiều là do ai làm rồi nhỉ? Tuy ta là người bày kế nhưng các em mới là người thực hiện. Tốt nhất là các em nên giữ mồm giữ miệng cho tốt. Nếu không, người thiệt thòi là chính các em. Đây là tiền thưởng của các em, từ nay chúng ta không ai nợ ai."
Cậu bé mặt tái mét. Nó không ngờ chỉ đốt một ngọn lửa mà lại gây ra chuyện lớn đến vậy. Vốn muốn đến trút giận, chất vấn Thanh Nguyên, không ngờ lại bị nàng dọa đến xanh mát mặt mày.
Thấy vậy Thanh Nguyên dịu dàng an ủi: "Em đừng lo. Chỉ cần em không nói là mọi chuyện sẽ coi như không xảy ra. Dù sao thì cũng đâu làm chết ai đâu. Đừng sợ. Mà ta muốn em giúp ta một chuyện nữa. Đợi đến khi Huỳnh tam gia trở về từ Lục quốc, hãy đến Huỳnh phủ, đưa cho ông ta hai tờ giấy mà ta đã gửi nhờ em. Yên tâm đi, em không làm không công đâu. Ông ta chắc chắn sẽ thưởng đậm cho em. Em có thể nhân cơ hội này vào làm công Huỳnh phủ nữa. Nên nhớ, tương lai của em là do em nắm lấy"
Không biết nó có hiểu những gì nàng nói không vì ánh mắt nó khá mờ mịt. Chưa từng có ai nói với nó những điều này, không, phải nói là chưa ai từng đối xử với nó như một con người. Những lời đó chỉ là một lời khuyên nhủ bình thường, nhưng đã làm thay đổi toàn bộ cuộc đời của cậu bé. Từ một tên ăn mày trở thành Phú thương giàu có nhất Chung quốc. Tất nhiên, đó là chuyện sau này.
"Lâm Mẫn Phi. Em tên là Lâm Mẫn Phi, năm nay mười một tuổi. Tạm biệt."
Cậu bé vụt chạy mất. Thanh Nguyên không hiểu, đành cười khổ.
Bây giờ thì xong chuyện Mạc Đĩnh Chí rồi, nhưng vẫn còn rất nhiều rắc rối khác.
Thanh Nguyên đứng dậy, tính tiền, về Tiêu phủ.
----------
"Rầm", Kỳ vương tức điên lên, đạp đổ cả bàn trà. Chưa bao giờ hắn muốn giết người đến vậy.
Bị trúng kế, những hai lần trong một ngày.
Kiểm soát gắt gao vậy mà gián điệp Lục quốc báo Mạc Đĩnh Chí đã về nước Lục.
Hắn không hiểu, làm sao tên đó có thể thoát thân như vậy. Tuy cổng Tây bị tấn công, nhưng những cổng khác vẫn có người kiểm soát mà. Hơn nữa kiểm rất kỹ càng là đằng khác.
Làm sao mà.....
Chẳng lẽ Mạc Đĩnh Chí thật sự có cánh sao?
Mặc cho cậu em trai như sắp phun lửa, tên thanh niên cứ thong dong ngồi...đánh cờ.
Kỳ bất mãn hét lên
"Huynh, sao huynh bình tĩnh quá vậy? Huynh không tức hả?"
Hắn đi một nước cờ nữa, rồi trả lời: "Đập bàn đập ghế thì ai mà chả làm được. Quan trọng là đập vỡ chúng rồi thì đệ có hạ hỏa tí nào chưa? Rõ ràng là chưa. Vậy sao huynh phải "điên" với đệ chứ?"
Đi thêm một nước cờ đen nữa, nói tiếp: "Mạc Đĩnh Chí không trốn thì cũng đã trốn. Hết cách. Bây giờ quan trọng là dồn sức đối phó Thụy vương Từ Giai Bình. Một người đã đi không có nghĩa là ván cờ phải dừng lại. Còn nữa, đệ không cần phải tự trách. Mạc Đĩnh Chí đã gửi thư đến khiêu khích, chứng tỏ hắn rất tự tin có thể náo loạn cổng Tây. Đệ có canh phòng bao nhiêu lớp cũng thế thôi. Và nếu huynh đoán không lầm, có lẽ hắn cũng đã chuẩn bị để phá rối cả các cổng còn lại nữa. Đệ mai phục cổng Tây thì hắn đánh cổng Bắc, mai phục cổng Bắc thì đánh cổng Nam. Nói chung, đệ không có lỗi."
Kỳ vương biết anh trai chỉ an ủi mình thôi, nhưng đúng như huynh ấy nói,có bực tức thì cũng không ích lợi gì. Hắn nhún vai, tới ngồi đối diện anh trai, hỏi: "Vậy Thi hội lần này vẫn sẽ tiến hành Kế hoạch chứ?"
"Tất nhiên. Bà già họ Dung đó đang làm loạn hậu cung của huynh. Nếu không kiềm chế lại thì rất rắc rối. Hậu phương không vững thì làm sao tiền tuyến "chiến đấu" được."
"Vậy còn nhị ca, huynh ấy nhất định sẽ phá rối. Quyền lực của đệ và nhị ca như nhau, đệ không thể áp chế huynh ấy được. Đáng ra ngay từ đầu không nên để huynh ấy đến đây. Thật phiền phức mà."
"Đệ chẳng đã nói quyền lực của hai đệ ngang nhau là gì, đệ lấy quyền gì mà cấm hắn đến. Ngay từ đầu, sơ ý để hắn biết được đệ điều động Chung vệ quân thì đã lường trước hắn sẽ tới rồi. Nếu huynh ngăn cản, thì càng chứng tỏ mình "Có tật giật mình", vả lại bà già đó cũng không để huynh cản đâu. Mối họa này ngay từ đầu đã có sẵn rồi. Thôi đành " Binh đến tướng đỡ, nước dâng đất chặn!" vậy."
Cả hai không nói thêm gì nữa.
----------
Phủ sứ giả.
Biệt viện của Thụy vương
Người đàn ông dịu dàng như dòng nước ấm, nhắm mắt nghỉ ngơi trên chiếc giường mềm, trên tay vẫn cầm quyển sách, nét mặt yên bình, dễ chịu.
Một thị vệ bước vào, quỳ xuống, dâng một lá thư cho hắn.
Một điều lạ là từ đầu chí cuối thị vệ đó không bẩm báo một tiếng. Cứ quỳ mãi, cho đến khi người đàn ông tỉnh dậy.
Người đó cũng không ngạc nhiên khi thấy có tên thị vệ quỳ ở đó. Chỉ đón lấy tờ giấy, rồi phất tay bảo anh thị vệ lui đi.
Mở tờ giấy ra, vỏn vẹn bốn chữ: "Thừa tướng đã về."
Hắn nhếch mép, cười rất lạnh lùng: "Vậy mà cũng thoát được. Bản lĩnh quá nhỉ, Mạc Tuân."
/83
|