Những người còn lại được đưa vào một căn phòng lớn.
Những tách trà được bưng lên.
Một thư sinh Nam quốc châm biếm: “Coi chừng có độc đấy. Trên đời này đúng là không thể tin ai được mà.”
Mọi người không ý kiến gì, nhưng rõ là họ khá e dè , không dám uống nữa.
Bình vương đen mặt lại, nhưng giọng vẫn ôn nhu: “Đây là lỗi của ta. Ta nhất định sẽ cho các vị câu trả lời hợp lý nhất.”
“Đây là đạo dãi khách của Chung quốc sao?” một tiếng nói khác lại vang lên. Bình vương chưa kịp trả lời, giọng Tiêu Lam đã vang lên: “Trần Thanh Nguyên. Ta thấy hình như huynh đã biết trước rồi thì phải?”
Lúc này, mọi ánh mắt đều tập trung về phía nàng.
Văn Sinh đưa ra một câu hỏi không hợp hoàn cảnh: “Tại sao lại dùng sữa bò? Huynh biết họ trúng độc gì, phải không?”
Kỳ vương không nói gì cả, chỉ căn dặn người hầu chăm lo cho nạn nhân.
Bình vương cũng nhíu mày suy nghĩ, nhưng nhịn được, không hỏi.
Thanh Nguyên để tách trà xuống, từ tốn trả lời từng câu. “Sữa bò có tác dụng giải độc cấp tốc. Ta chỉ đột nhiên phát hiện ra trong món ăn có độc, nhưng không ngăn cản kịp thời. Vì biết trước nên không bất ngờ là chuyện đương nhiên.”
“Quả nhiên là có độc. Thức ăn là do chính các vị chuẩn bị. Hai vị vương gia giải thích sao đây?” Hồ Nhật thừa dịp công kích.
“Không, đây chỉ là một sự cố thôi. Mà nếu thực sự là một âm mưu thì chính Trần quốc các người mới phải giải thích đấy” Thanh Nguyên thong thả lấy chiếc bánh đậu xanh lên ăn, cả buổi tối vì quá căng thẳng, nàng không ăn được gì cả.
“Liên quan gì đến nước ta chứ?”
Nàng đặt chiếc bánh xuống, lấy giọng nói một hơi: “Lúc nãy chúng ta đã thử độc rồi, hoàn toàn không có. Vậy thì chứng tỏ Chung quốc vô can.”
“Chẳng phải ngươi nói là thức ăn có độc sao?”lần này là câu hỏi của Kỳ vương. Nói rồi, hắn chỉ muốn cắn lưỡi cho xong. Tự dưng tự đi làm khó mình, đúng là “Vác đá tự đập chân mình” Đáng ra câu này phải do những người nước khác, chống đối Chung quốc hỏi chứ.
Bình vương liếc xéo cậu em trai bộp chộp của mình. Phụ hoàng nói đúng, tính cách nóng nảy, không biết suy nghĩ sâu xa của hắn chỉ thích hợp làm Tướng, tuyệt không phải nhân tài làm Vương.
Thanh Nguyên đáp: “Đúng là có độc thật nhưng đây là “loại độc đặc biệt”. Chất độc này chỉ tiết ra khi kết hợp hai món cua và trái cây. Nếu ăn riêng từng món thì không sao. Đó là lý do không tìm được chất độc trong thức ăn. Tuy nhiên, chất độc này cùng lắm chỉ gây nôn mửa, đau bụng, tiêu chảy. Nguyên nhân gây chết người chính là nằm trong bát canh, chính xác hơn là những cánh hoa trong canh. Hoa này có độc tính cực kì cao, gây chết người.( Bật mí với các bạn, đây là hoa trúc đào. Một trong những loài hoa độc nguy hiểm) Những người bị nôn mửa nhẹ là do độc trong cua và trái cây. Người chết thì do độc trong hoa. Hoa này vẫn chưa có tên, và hình như được trồng ở núi Cát Hòa bên Trần quốc thì phải. Tuy nhiên, ta tin quý quốc không phải có âm mưu hạ độc. Bởi loại hoa này chỉ mới được tìm thấy gần đây, Trần quốc cũng chưa biết gì về độc tính của nó. Hương thơm của nó không gây hại, nhưng lá, cây, rễ đều có độc, hơn nữa là kịch độc. Thiết nghĩ, nếu nói Chung quốc cố tình hạ độc, thì Trần quốc không phải càng đáng nghi hơn sao?”
Hồ Nhật cứng họng.
Bình vương chớp lấy thời cơ, xoa dịu mọi người: “Ta cam đoan đây chỉ là sự hiểu lầm thôi. Chúng tôi chưa bao giờ muốn làm tổn hại tình bang giao các nước.”
Hồ Nhật bực tức hừ một tiếng, không biết phải cãi thế nào nữa, bởi hoa này quả thật được chuyển từ Trần quốc sang.
“Đây là sơ suất của chúng tôi, thật lòng xin lỗi các vị, bây giờ cũng đã khuya rồi, xin mời các vị về phòng nghĩ trước. Để chúng tôi xử lý mọi việc còn lại.”
Kỳ vương cúi đầu xuống tạ lỗi, giọng điệu rất chân thành. Đến nỗi Thanh Nguyên cũng phải giật mình. Nàng luôn cho rằng gã này là một tên tính tình cực kỳ kiêu ngạo, trẻ con, không ngờ hắn cũng là người biết co biết giãn đúng lúc.
Đã giải thích đến nước này rồi, cũng không còn cớ để làm khó nữa, mọi người kéo nhau về phòng ngủ. Phòng khách đông đúc chẳng mấy chốc chỉ ba vị vương gia, Văn Sinh, La Viện Nghi và Thanh Nguyên.
Đúng lúc Thanh Nguyên định cáo lui, La Viện Nghi liếc xéo Thanh Nguyên, hỏi: “Lúc nãy có quá nhiều người, ta không tiện hỏi nhưng hình như ngươi đang cố lảng tránh vấn đề thì phải? Tại sao lại có sẵn nhiều sữa bò trong bếp như vậy? Ngươi nói chỉ tình cờ phát hiện thức ăn có độc, không kịp ngăn cản, nhưng tại sao trong bếp lại thủ sẵn sữa tươi. Có thật là ngươi chỉ tình cờ phát hiện không? Hoặc giả ngay từ đầu ngươi đã biết trước, bởi chính ngươi là kẻ dựng nên mọi chuyện?”
Dường như tất cả ánh mắt trong phòng đều tập trung lên người nàng. Đúng là có quá nhiều sơ hở. Thụy vương vẫn nhìn nàng chằm chằm với ánh mắt thù hằn pha chút hứng thú.
Thanh Nguyên trừng mắt nhìn cô nàng, nhếch mép cười khinh khỉnh: “Cô nghĩ mình là ai mà lại có giọng điệu bề trên như thế? Nên nhớ ta không phải là người Lê, mà nơi này cũng không phải là Lê quốc để cô giương oai diễu võ thế đâu. Cùng lắm cô chỉ là quốc khách của chúng tôi, lấy quyền gì mà bắt ta trả lời chứ? Nên biết tự ý thức thân phận của mình”
“Ngươi dám vô lễ với.” La Viện Nghi giơ tay lên, bàn tay vừa đến sát má phải của Thanh Nguyên thì bị nắm lại.
“Đồ vô lại. Bỏ tay ra, ngươi dám dùng bàn tay dơ bẩn đó mà chạm vào ta ư?” cô ả thét lên, giọng vô cùng chanh chua đanh đá, chẳng có tí phong thái tài nữ nào.
La Viện Kỳ mỉa mai: “Tài năng thì bắt chước, đua đòi học theo được. Nhưng khí chất thì không. Một kẻ đanh đá thì có cố gắng cách mấy cũng không thành tài nữ.”
“Ngươi….”
Kỳ vương khẽ lắc đầu, hắn ngán nhất là những cô nàng thiên kim tiểu thư kiêu ngạo, bướng bỉnh kiểu này.
Thấy vẻ chán ghét, sững sờ của mọi người, La Viện Nghi giật mạnh tay ra, trừng ánh mắt hình viên đạn về phía Thanh Nguyên, răng nghiến kèn kẹt muốn trẹo cả hàm.
Bình vương quát : “Trần Thanh Nguyên, không được vô lễ với quốc khách như vậy. Mau trả lời câu hỏi của La cô nương.”
“Dạ. Trước đây ta từng theo học một vị danh y một thời gian, từng thấy qua loại hoa này, cũng biết được tác hại của cua và trái cây. Ta có sở thích uống sữa tươi mỗi tối, nên có nhờ người hầu mang ít sữa tới, không ngờ lại có công dụng. Chỉ đơn giản là trùng hợp thôi. Biệt viện này không phải của ta, thức ăn cũng không phải do ta chọn, làm sao có thể hạ độc được. Vả lại, nếu ta là kẻ chủ mưu, sao ta lại mất công cứu sống người, để rồi mình trở thành đối tượng bị nghi ngờ chứ.”
Dù câu trả lời không quá thuyết phục nhưng đúng là nàng không có động cơ gây án.
Và dù tức điên lên nhưng La Viện Nghi đành kéo về phòng gặm nhắm cơn giận.
Thụy vương nhìn nàng rất lâu, phải nói là ánh mắt hắn chưa bao giờ rời khỏi nàng, hắn đang phân vân phải xử lý nàng thế nào đây. Kế hoạch dày công nghiên cứu bao lâu nay đã bị phá một cách lãng xẹt. Đành phải gác lại âm mưu nuốt trọn Chung quốc. Hắn thật sự muốn đâm chết nàng, nhưng giết một kẻ thông minh, được việc như vậy thì quả là đáng tiếc.
Cuối cùng, mọi người bỏ đi hết, chỉ còn Kỳ vương vẫn chần chừ chưa đi. Nàng biết hắn có việc muốn nói với nàng, cũng biết việc đó là gì.
Nàng vừa đến gần hắn, hắn đã lùi lại theo phản xạ ngay, tránh nàng như tránh rắn độc. Thanh Nguyên cười rộ lên: “Ta không “truyền tin” nữa đâu, huynh khỏi sợ.”
Vừa nghe đến đó, sắc mặt Kỳ vương đã đen lại. Sợ hắn phát hỏa, Thanh Nguyên không dám đùa nữa, vội nói: “Ta biết huynh muốn nói gì, ta sẽ hết sức cẩn thận. Ta cũng không thấy bất tiện nếu huynh cho người giám sát, bảo vệ ta.”
Rồi nhanh chóng lĩnh đi mất.
Phong thành đang vào tháng có khí hậu mát mẻ, dễ chịu nhất, trăng đêm này rất tròn và sáng, những ngôi sao tỏa ánh sáng khiêm tốn xung quanh trăng. Tiếng người gác đêm vang lên lanh lảnh phá tan màn đêm: “Cẩn thận củi lừa, đề phòng đạo tặc”
Thụy vương ngồi gác cằm bên bàn làm việc. Lông mày nhíu lại, mắt vẫn nhắm. Tiếng gõ cửa vang lên, không chờ nhận được sự đồng ý của chủ nhân, một người phụ nữ bịt kín mặt đã bước vào phòng.: “Vương gia, chủ nhân sai ta đến hổ trợ ngài. Kế hoạch tiến hành như thế nào rồi ạ.”giọng nói lạnh lùng, vô cảm thốt lên trong màn đêm lành lạnh, tối tăm này nghe càng lạnh lẽo hơn.
“Nói với Mạc Tuân là kế hoạch đã thất bại, phải dời mọi việc lại.” Thụy vương vẫn không thèm mở mắt.
“Thất bại? Chủ nhân đã tốn nhiều công sức thiết lập, mọi việc đâu vào đấy sao có thể thất bại được. Ngài ăn nói sao với chủ nhân đây”
“Lạc Quế Ngọc, chớ có vô lễ, đừng tưởng là người của hắn thì ta không làm gì được cô.”
Quế Ngọc không thèm để ý tới sự uy hiếp của Thụy vương: “Ta là người cùa chủ nhân, ngoài chủ nhân ra ta chẳng sợ ai cả. Ta chỉ muốn biết mọi việc là như thế nào để báo lại với chủ nhân thôi. Tại sao lại thất bại.?”
Thụy vương khẽ cười: “Bây giờ ta đang hợp tác với Mạc Tuân. Ta sẽ không giết một người nào của hắn dù cho người đó chỉ là một kẻ không vó chút phân lượng nào như ngươi. Nhưng ngươi nên nhớ cho kỹ, dù ở Lê quốc hắn có là hoàng tử. Nhưng ở Lục quốc, ta là vương gia, hắn là thần tử. Ta là bề trên, hắn là kẻ tôi tớ. Hãy nhớ kỹ điều đó.”
Những lời của hắn như những nhát dao đâm vào lòng nàng. Cho dù ngày đầu tiên đi theo người đàn ông đó, nàng cũng biết mình chẳng là cái đinh gì trong lóng hắn, nhưng khi chính tai nghe điều này, nàng vẫn cảm thấy như bị xát muối vào tim.
Nàng cố gắng bình tĩnh, lặp lại câu hỏi: “Ta chỉ muốn biết đã xảy ra chuyện gì?”
“Có kẻ thọc gậy bánh xe.”
“Có cần xử lý hắn không?”
“Không. Sự việc đã thất bại, giết hắn cũng không cứu vãn được gì. Ngược lại, ta thấy hắn là một kẻ thông mình, giữ hắn lại, mai này tất hữu dụng.”
“Ngài không sau sợ này hắn sẽ trở thành mũi dao đâm ngược chúng ta sao?”
“Hắn không xứng. Cứ tạm thời gác mọi việc trước đi. Bây giờ cuộc nội chiến của họ vẫn chưa diễn ra, vẫn còn thời gian để chuẩn bị thêm một kế hoạch khác. Ngươi cứ về Lục quốc trước đi. Chẳng có việc gì cần ngươi ở đây đâu.”
“Kẻ phá hoại đó là ai?”
“Trần Thanh Nguyên”
Những tách trà được bưng lên.
Một thư sinh Nam quốc châm biếm: “Coi chừng có độc đấy. Trên đời này đúng là không thể tin ai được mà.”
Mọi người không ý kiến gì, nhưng rõ là họ khá e dè , không dám uống nữa.
Bình vương đen mặt lại, nhưng giọng vẫn ôn nhu: “Đây là lỗi của ta. Ta nhất định sẽ cho các vị câu trả lời hợp lý nhất.”
“Đây là đạo dãi khách của Chung quốc sao?” một tiếng nói khác lại vang lên. Bình vương chưa kịp trả lời, giọng Tiêu Lam đã vang lên: “Trần Thanh Nguyên. Ta thấy hình như huynh đã biết trước rồi thì phải?”
Lúc này, mọi ánh mắt đều tập trung về phía nàng.
Văn Sinh đưa ra một câu hỏi không hợp hoàn cảnh: “Tại sao lại dùng sữa bò? Huynh biết họ trúng độc gì, phải không?”
Kỳ vương không nói gì cả, chỉ căn dặn người hầu chăm lo cho nạn nhân.
Bình vương cũng nhíu mày suy nghĩ, nhưng nhịn được, không hỏi.
Thanh Nguyên để tách trà xuống, từ tốn trả lời từng câu. “Sữa bò có tác dụng giải độc cấp tốc. Ta chỉ đột nhiên phát hiện ra trong món ăn có độc, nhưng không ngăn cản kịp thời. Vì biết trước nên không bất ngờ là chuyện đương nhiên.”
“Quả nhiên là có độc. Thức ăn là do chính các vị chuẩn bị. Hai vị vương gia giải thích sao đây?” Hồ Nhật thừa dịp công kích.
“Không, đây chỉ là một sự cố thôi. Mà nếu thực sự là một âm mưu thì chính Trần quốc các người mới phải giải thích đấy” Thanh Nguyên thong thả lấy chiếc bánh đậu xanh lên ăn, cả buổi tối vì quá căng thẳng, nàng không ăn được gì cả.
“Liên quan gì đến nước ta chứ?”
Nàng đặt chiếc bánh xuống, lấy giọng nói một hơi: “Lúc nãy chúng ta đã thử độc rồi, hoàn toàn không có. Vậy thì chứng tỏ Chung quốc vô can.”
“Chẳng phải ngươi nói là thức ăn có độc sao?”lần này là câu hỏi của Kỳ vương. Nói rồi, hắn chỉ muốn cắn lưỡi cho xong. Tự dưng tự đi làm khó mình, đúng là “Vác đá tự đập chân mình” Đáng ra câu này phải do những người nước khác, chống đối Chung quốc hỏi chứ.
Bình vương liếc xéo cậu em trai bộp chộp của mình. Phụ hoàng nói đúng, tính cách nóng nảy, không biết suy nghĩ sâu xa của hắn chỉ thích hợp làm Tướng, tuyệt không phải nhân tài làm Vương.
Thanh Nguyên đáp: “Đúng là có độc thật nhưng đây là “loại độc đặc biệt”. Chất độc này chỉ tiết ra khi kết hợp hai món cua và trái cây. Nếu ăn riêng từng món thì không sao. Đó là lý do không tìm được chất độc trong thức ăn. Tuy nhiên, chất độc này cùng lắm chỉ gây nôn mửa, đau bụng, tiêu chảy. Nguyên nhân gây chết người chính là nằm trong bát canh, chính xác hơn là những cánh hoa trong canh. Hoa này có độc tính cực kì cao, gây chết người.( Bật mí với các bạn, đây là hoa trúc đào. Một trong những loài hoa độc nguy hiểm) Những người bị nôn mửa nhẹ là do độc trong cua và trái cây. Người chết thì do độc trong hoa. Hoa này vẫn chưa có tên, và hình như được trồng ở núi Cát Hòa bên Trần quốc thì phải. Tuy nhiên, ta tin quý quốc không phải có âm mưu hạ độc. Bởi loại hoa này chỉ mới được tìm thấy gần đây, Trần quốc cũng chưa biết gì về độc tính của nó. Hương thơm của nó không gây hại, nhưng lá, cây, rễ đều có độc, hơn nữa là kịch độc. Thiết nghĩ, nếu nói Chung quốc cố tình hạ độc, thì Trần quốc không phải càng đáng nghi hơn sao?”
Hồ Nhật cứng họng.
Bình vương chớp lấy thời cơ, xoa dịu mọi người: “Ta cam đoan đây chỉ là sự hiểu lầm thôi. Chúng tôi chưa bao giờ muốn làm tổn hại tình bang giao các nước.”
Hồ Nhật bực tức hừ một tiếng, không biết phải cãi thế nào nữa, bởi hoa này quả thật được chuyển từ Trần quốc sang.
“Đây là sơ suất của chúng tôi, thật lòng xin lỗi các vị, bây giờ cũng đã khuya rồi, xin mời các vị về phòng nghĩ trước. Để chúng tôi xử lý mọi việc còn lại.”
Kỳ vương cúi đầu xuống tạ lỗi, giọng điệu rất chân thành. Đến nỗi Thanh Nguyên cũng phải giật mình. Nàng luôn cho rằng gã này là một tên tính tình cực kỳ kiêu ngạo, trẻ con, không ngờ hắn cũng là người biết co biết giãn đúng lúc.
Đã giải thích đến nước này rồi, cũng không còn cớ để làm khó nữa, mọi người kéo nhau về phòng ngủ. Phòng khách đông đúc chẳng mấy chốc chỉ ba vị vương gia, Văn Sinh, La Viện Nghi và Thanh Nguyên.
Đúng lúc Thanh Nguyên định cáo lui, La Viện Nghi liếc xéo Thanh Nguyên, hỏi: “Lúc nãy có quá nhiều người, ta không tiện hỏi nhưng hình như ngươi đang cố lảng tránh vấn đề thì phải? Tại sao lại có sẵn nhiều sữa bò trong bếp như vậy? Ngươi nói chỉ tình cờ phát hiện thức ăn có độc, không kịp ngăn cản, nhưng tại sao trong bếp lại thủ sẵn sữa tươi. Có thật là ngươi chỉ tình cờ phát hiện không? Hoặc giả ngay từ đầu ngươi đã biết trước, bởi chính ngươi là kẻ dựng nên mọi chuyện?”
Dường như tất cả ánh mắt trong phòng đều tập trung lên người nàng. Đúng là có quá nhiều sơ hở. Thụy vương vẫn nhìn nàng chằm chằm với ánh mắt thù hằn pha chút hứng thú.
Thanh Nguyên trừng mắt nhìn cô nàng, nhếch mép cười khinh khỉnh: “Cô nghĩ mình là ai mà lại có giọng điệu bề trên như thế? Nên nhớ ta không phải là người Lê, mà nơi này cũng không phải là Lê quốc để cô giương oai diễu võ thế đâu. Cùng lắm cô chỉ là quốc khách của chúng tôi, lấy quyền gì mà bắt ta trả lời chứ? Nên biết tự ý thức thân phận của mình”
“Ngươi dám vô lễ với.” La Viện Nghi giơ tay lên, bàn tay vừa đến sát má phải của Thanh Nguyên thì bị nắm lại.
“Đồ vô lại. Bỏ tay ra, ngươi dám dùng bàn tay dơ bẩn đó mà chạm vào ta ư?” cô ả thét lên, giọng vô cùng chanh chua đanh đá, chẳng có tí phong thái tài nữ nào.
La Viện Kỳ mỉa mai: “Tài năng thì bắt chước, đua đòi học theo được. Nhưng khí chất thì không. Một kẻ đanh đá thì có cố gắng cách mấy cũng không thành tài nữ.”
“Ngươi….”
Kỳ vương khẽ lắc đầu, hắn ngán nhất là những cô nàng thiên kim tiểu thư kiêu ngạo, bướng bỉnh kiểu này.
Thấy vẻ chán ghét, sững sờ của mọi người, La Viện Nghi giật mạnh tay ra, trừng ánh mắt hình viên đạn về phía Thanh Nguyên, răng nghiến kèn kẹt muốn trẹo cả hàm.
Bình vương quát : “Trần Thanh Nguyên, không được vô lễ với quốc khách như vậy. Mau trả lời câu hỏi của La cô nương.”
“Dạ. Trước đây ta từng theo học một vị danh y một thời gian, từng thấy qua loại hoa này, cũng biết được tác hại của cua và trái cây. Ta có sở thích uống sữa tươi mỗi tối, nên có nhờ người hầu mang ít sữa tới, không ngờ lại có công dụng. Chỉ đơn giản là trùng hợp thôi. Biệt viện này không phải của ta, thức ăn cũng không phải do ta chọn, làm sao có thể hạ độc được. Vả lại, nếu ta là kẻ chủ mưu, sao ta lại mất công cứu sống người, để rồi mình trở thành đối tượng bị nghi ngờ chứ.”
Dù câu trả lời không quá thuyết phục nhưng đúng là nàng không có động cơ gây án.
Và dù tức điên lên nhưng La Viện Nghi đành kéo về phòng gặm nhắm cơn giận.
Thụy vương nhìn nàng rất lâu, phải nói là ánh mắt hắn chưa bao giờ rời khỏi nàng, hắn đang phân vân phải xử lý nàng thế nào đây. Kế hoạch dày công nghiên cứu bao lâu nay đã bị phá một cách lãng xẹt. Đành phải gác lại âm mưu nuốt trọn Chung quốc. Hắn thật sự muốn đâm chết nàng, nhưng giết một kẻ thông minh, được việc như vậy thì quả là đáng tiếc.
Cuối cùng, mọi người bỏ đi hết, chỉ còn Kỳ vương vẫn chần chừ chưa đi. Nàng biết hắn có việc muốn nói với nàng, cũng biết việc đó là gì.
Nàng vừa đến gần hắn, hắn đã lùi lại theo phản xạ ngay, tránh nàng như tránh rắn độc. Thanh Nguyên cười rộ lên: “Ta không “truyền tin” nữa đâu, huynh khỏi sợ.”
Vừa nghe đến đó, sắc mặt Kỳ vương đã đen lại. Sợ hắn phát hỏa, Thanh Nguyên không dám đùa nữa, vội nói: “Ta biết huynh muốn nói gì, ta sẽ hết sức cẩn thận. Ta cũng không thấy bất tiện nếu huynh cho người giám sát, bảo vệ ta.”
Rồi nhanh chóng lĩnh đi mất.
Phong thành đang vào tháng có khí hậu mát mẻ, dễ chịu nhất, trăng đêm này rất tròn và sáng, những ngôi sao tỏa ánh sáng khiêm tốn xung quanh trăng. Tiếng người gác đêm vang lên lanh lảnh phá tan màn đêm: “Cẩn thận củi lừa, đề phòng đạo tặc”
Thụy vương ngồi gác cằm bên bàn làm việc. Lông mày nhíu lại, mắt vẫn nhắm. Tiếng gõ cửa vang lên, không chờ nhận được sự đồng ý của chủ nhân, một người phụ nữ bịt kín mặt đã bước vào phòng.: “Vương gia, chủ nhân sai ta đến hổ trợ ngài. Kế hoạch tiến hành như thế nào rồi ạ.”giọng nói lạnh lùng, vô cảm thốt lên trong màn đêm lành lạnh, tối tăm này nghe càng lạnh lẽo hơn.
“Nói với Mạc Tuân là kế hoạch đã thất bại, phải dời mọi việc lại.” Thụy vương vẫn không thèm mở mắt.
“Thất bại? Chủ nhân đã tốn nhiều công sức thiết lập, mọi việc đâu vào đấy sao có thể thất bại được. Ngài ăn nói sao với chủ nhân đây”
“Lạc Quế Ngọc, chớ có vô lễ, đừng tưởng là người của hắn thì ta không làm gì được cô.”
Quế Ngọc không thèm để ý tới sự uy hiếp của Thụy vương: “Ta là người cùa chủ nhân, ngoài chủ nhân ra ta chẳng sợ ai cả. Ta chỉ muốn biết mọi việc là như thế nào để báo lại với chủ nhân thôi. Tại sao lại thất bại.?”
Thụy vương khẽ cười: “Bây giờ ta đang hợp tác với Mạc Tuân. Ta sẽ không giết một người nào của hắn dù cho người đó chỉ là một kẻ không vó chút phân lượng nào như ngươi. Nhưng ngươi nên nhớ cho kỹ, dù ở Lê quốc hắn có là hoàng tử. Nhưng ở Lục quốc, ta là vương gia, hắn là thần tử. Ta là bề trên, hắn là kẻ tôi tớ. Hãy nhớ kỹ điều đó.”
Những lời của hắn như những nhát dao đâm vào lòng nàng. Cho dù ngày đầu tiên đi theo người đàn ông đó, nàng cũng biết mình chẳng là cái đinh gì trong lóng hắn, nhưng khi chính tai nghe điều này, nàng vẫn cảm thấy như bị xát muối vào tim.
Nàng cố gắng bình tĩnh, lặp lại câu hỏi: “Ta chỉ muốn biết đã xảy ra chuyện gì?”
“Có kẻ thọc gậy bánh xe.”
“Có cần xử lý hắn không?”
“Không. Sự việc đã thất bại, giết hắn cũng không cứu vãn được gì. Ngược lại, ta thấy hắn là một kẻ thông mình, giữ hắn lại, mai này tất hữu dụng.”
“Ngài không sau sợ này hắn sẽ trở thành mũi dao đâm ngược chúng ta sao?”
“Hắn không xứng. Cứ tạm thời gác mọi việc trước đi. Bây giờ cuộc nội chiến của họ vẫn chưa diễn ra, vẫn còn thời gian để chuẩn bị thêm một kế hoạch khác. Ngươi cứ về Lục quốc trước đi. Chẳng có việc gì cần ngươi ở đây đâu.”
“Kẻ phá hoại đó là ai?”
“Trần Thanh Nguyên”
/83
|