Ở bên trong, tên đàn ông xấu xa kia vẫn ko ngừng chửi bới, tên này có vẻ nóng tính và hay chửi. Tính tình ko khác gì mấy mụ đàn bà... Cứ yên lặng một lát thì tiếng khóc ti tỉ của Cúc lại vang lên. Căn nhà trong đêm tối chỉ nghe thấy tiếng chửi rủa của tên khốn nạn và tiếng khóc lóc của Cúc. Quảng đã quen với bối cảnh này vì anh đã chứng kiến ko ít... còn Mùa... cô đang đau đớn hơn bao giờ hết. Bản thân thương Cúc nhưng lại ko thể giúp gì đc cho bạn... và đau đớn thay khi cô phát hiện ra sự thật thì cũng là lúc bản thân cô sắp rơi vào vòng nguy hiểm. Lúc này cô có thể an toàn... nhưng ngày mai, khi đặt chân qua biên giới kia thì... số phận của cô có lẽ cũng ko khá hơn Cúc hiện tại là mấy. Càng nghĩ nước mắt cô lại càng chảy ra nhiều khi sự phẫn uất dâng cao.
Đi một ngày đàng học một sàng khôn... mà bây giờ cô khôn ra rồi, tỉnh hơn rồi thì đã quá muộn, còn lối đi nào cho kẻ thức tỉnh muộn màng này đây?? Tiếng gã khốn nạn kia lại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Mùa.
Dạng cái chân ra xem nào? Dạng ra... mới có hai ngón tay của anh mày thôi đấy... làm gì mà nhăn nhó... khóc lóc quá vậy hả? Đằng nào chả phải nằm ngửa cho bọn đàn ông nó xơi??? Khiếp cái gì mà khiếp... tí nữa á... cái dùi của anh mày nó to gấp 5 gấp 6 ấy... ko bé như thế này nữa đâu...
Ứ ứ... ứ.. ứ..
Tiếng Cúc lại rên rỉ lên sợ hãi.
Ứ này.. ứ này...
Nói đoạn tên khốn kia lại vỗ đen đét vào mông vào đùi Cúc, cô ấy bật khóc nấc lên nhưng ko phát ra ngoài đc vì miệng bị nhét giẻ khô. Ko tận mắt chứng kiến cảnh Cúc bị hành hạ, song nghe những âm thanh như vậy cô mới thấm thía cái giá trị- sự trong trắng của người phụ nữ biết bao. Nếu như đó là sự dâng hiến toàn tâm toàn ý... thì nó sẽ khác...
Bỗng nhiên Mùa nghĩ lại chuyện lúc trước, một buổi chiều tà mùa đông trên cánh đồng màu, bóng tối bao trùm cả không gian... Đó là quãng thời gian có lẽ là tươi đẹp và hạnh phúc nhất mà cô có được tính đến thời điểm hiện tại. Cô được ở bên người mình yêu, lúc ấy còn ngây ngô khờ dại.. song nghĩ lại. Lần đầu tiên của cô được trao cho người mình yêu, toàn tâm toàn ý... tự nguyện dâng hiến. Cảm xúc nó thăng hoa và bay bổng biết nhường nào.
Cô thương Cúc quá, lúc này có lẽ cô ấy thấy tồi tệ... và cảm giác muốn chết đi ắt hẳn là có nghĩ tới. Nếu là Mùa, có lẽ cô cũng sẽ như vậy!
Nào... dang chân ra! Rộng nữa vào... mày điếc à?
Tên khốn kia lại bắt đầu quát tháo cắt ngang dòng suy nghĩ của Mùa.
Nước nôi gì mà sao chẳng có tí nào vậy giời? Hả con ranh này!
Như thế này thì còn ** mẹ gì nữa??
Hư hư hư.. hư hư...
Cúc lại khóc. Tiếng khóc làm cho Mùa thấy căng thẳng và sợ hãi. Càng dấy lên trong cô một cảm giác bất an...
Rồi... rồi... thế... thế... hà hà... bên trong cũng có nước... chặt đáo để!
Đúng là còn zin có khác..
Bà Vân này khéo lựa thật.. mọi khi toàn "rỗng tuếch"... ra... sâu hoắm... làm ông đây lọt thỏm..
Ha.. ha... hôm nay thì khác rồi, vừa khít thế này có sướng đời không cơ chứ...
Tiếng tên khốn nạn hòa cùng với tiếng khóc của Cúc, cùng với đó là âm thanh từ người hắn va chạm vào da thịt của cô ấy mỗi khi hắn tiến sâu vào bên trong. Chiếc giường rung lên, cọ vào bức tường... theo nhịp mà hắn đẩy vào người Cúc.
Hôm nay "vớ" được hàng ngon, hắn sung sướng, "vùng vẫy" tưng bừng ở bên trong, say mê hưởng thụ cảm giác chặt chẽ, ma sát đến điên người. Hắn khoái chí khi nhìn Cúc nằm đó, tóc tai rũ rượi, mồ hôi đầm đìa trên cổ, trên mặt, trước ngực chiếc áo dài tay mở phanh ra, hai bầu ngực căng tròn phập phồng theo nhịp thở....
Dưới rốn, toàn thân dưới của cúc lõa lồ, dưới đám lông mu rậm rạp, khúc thịt săn chắc đang nhấp nhô ra vào không ngừng nghỉ... Nước nôi của Cúc cũng dần tiết ra làm cho lối đi vào trong của hắn dễ dàng và trơn láng hơn... cứ như vậy đến chừng 15... 20 phút... hắn ko chịu nổi sự chặt khít và co bóp ấy nên hắn lao vào như chưa bao giờ đc hưởng thụ, miệng hắn rên rỉ từng hồi,... và từ từ im lặng hẳn. Không gian đc trả lại sự yên tĩnh như vốn có của buổi đêm.
Gian nhà ngoài, Mùa đau đớn lắng nghe... Quảng thì... có lẽ hắn cũng bứt rứt và khó chịu lắm... hắn quay mặt vào trong bức tường, tránh ánh mắt của Mùa. Sau khi xong xuôi, tên khốn nạn kia lóp ngóp đứng dậy mặc quần áo lại rồi đi ra ngoài. Cúc vẫn nằm đó, quần áo ko ra quần áo, thân dưới thì phô bày ra cả.
Nhưng lúc này mọi thứ với cô ko còn quan trọng nữa, cô còn gì nữa để mà mất đây?? Xấu đẹp với cô chẳng còn quan trọng nữa rồi. Giống như Mùa, cô đã biết được âm Mưu của Vân khi đưa đón các cô đến đây là gì... bởi vậy những gì cô vừa trải qua... có lẽ chỉ là bắt đầu mà thôi. Giây phút bị tên khốn kia dày vò và hành hạ, Cúc đã xác định... chuyến này cô ko còn đường để quay về nữa rồi.
Đêm đó với Mùa và Cúc mà nói... đó là một đêm đáng nhớ nhất trong cuộc đời của hai cô gái trẻ. Đó là giây phút họ chợt nhận ra bản thân đã bị rơi vào vòng tay của bọn buôn người... đặc biệt là Mùa. Giây phút này cô biết mình ko thể tin tưởng bất cứ ai được nữa, đến máu mủ ruột thịt mà cũng khốn nạn với nhau đến thế... thì thử hỏi còn giới hạn nào cho sự lương thiện của con người. Đối diện với hiện thực tàn khốc này, Mùa tự nhủ: chỉ có mình mới làm chủ được bản thân mình, và cũng chỉ có mình mới cứu được mình mà thôi. Từ bây giờ, phải cứng rắn và mạnh mẽ... cho dù phía trước mù mịt ra sao... nhưng hãy nhớ người mẹ già ở chốn quê hương vẫn ngày đêm mong đợi.
Sau khi thỏa mãn được thú tính, tên khốn kiếp bỏ ra ngoài, hắn bàn bạc với Quảng điều gì đó rồi bỏ đi mất. Mùa vừa chứng kiến cảnh Cúc bị hành hạ.... bởi vậy lúc tên khốn đi qua người cô. Dù rất giận nhưng cô cố nhịn, nhịn để ko bị đòn, nhịn để cho hắn lẳng lặng mà biến mất. Tên Quảng sau đó cũng đứng dậy, hắn cởi dây trói cho Mùa rồi ra ngoài khóa cửa, nhốt hai cô ở trong nhà và đi mất. Màn đêm lại chìm vào yên tĩnh.
Mùa tìm cách để thoát thân nhưng quá đen cho hai cô là căn nhà này ko có cửa sổ, chỉ có duy nhất một cánh cửa ra vào... đã bị khóa lại cẩn thận. Cô chán nản đi vào bên trong, nhìn thấy Cúc hãy còn nằm trên giường. Hai chân buông thõng xuống đất, thân dưới không một mảnh vải che đậy. Cô đau xót thay cho bạn, Mùa cúi xuống nhặt quần áo lên rồi từ từ mặc vào cho Cúc. Nước mắt Mùa tuôn ra như mưa:
Cúc ơi... tớ xin lỗi... tớ xin lỗi cậu...
Tớ ko giúp được gì cho cậu...
Giọng cô nghẹn ngào.. muốn nói điều gì đó để an ủi bạn nhưng không sao nói thành câu. Hai cánh tay run rẩy mặc đồ vào giúp bạn. Cúc vẫn nằm đó, đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, mặc cho Mùa giúp cô mặc quần áo... cô không giận Mùa vì bản thân Mùa đâu có muốn các cô thành ra thế này... Mặc quần áo lại cho Cúc chỉnh tề, Mùa cởi dây trói tay cho bạn, hai đứa ôm nhau khóc nức nở...
Đừng sợ.. ko sao đâu... đừng sợ Cúc ơi...
Không sao đâu... còn có tớ ở đây mà... đừng sợ...
Mùa an ủi bạn song chính bản thân cô cũng ko biết dc ngày mai của hai đứa như thế nào. Nguyên một đêm hôm đó, hai cô gái ngồi thu lu một góc trong phòng, không một ai có tâm trạng để ngủ nữa. Bởi vì... đây là những giây phút cuối cùng được sống trên quê hương Việt Nam, ngày mai đây các cô sẽ rơi vào tay bọn buôn người, cuộc sống sẽ tiếp diễn thế nào, sung sướng hay đau khổ... hoàn toàn ở đất nước khác. Bao giờ mới có ngày trở về đây? Bố mẹ ơi, con gái bất hiếu với bố mẹ rồi, mong bố mẹ luôn mạnh khỏe...
Đi một ngày đàng học một sàng khôn... mà bây giờ cô khôn ra rồi, tỉnh hơn rồi thì đã quá muộn, còn lối đi nào cho kẻ thức tỉnh muộn màng này đây?? Tiếng gã khốn nạn kia lại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Mùa.
Dạng cái chân ra xem nào? Dạng ra... mới có hai ngón tay của anh mày thôi đấy... làm gì mà nhăn nhó... khóc lóc quá vậy hả? Đằng nào chả phải nằm ngửa cho bọn đàn ông nó xơi??? Khiếp cái gì mà khiếp... tí nữa á... cái dùi của anh mày nó to gấp 5 gấp 6 ấy... ko bé như thế này nữa đâu...
Ứ ứ... ứ.. ứ..
Tiếng Cúc lại rên rỉ lên sợ hãi.
Ứ này.. ứ này...
Nói đoạn tên khốn kia lại vỗ đen đét vào mông vào đùi Cúc, cô ấy bật khóc nấc lên nhưng ko phát ra ngoài đc vì miệng bị nhét giẻ khô. Ko tận mắt chứng kiến cảnh Cúc bị hành hạ, song nghe những âm thanh như vậy cô mới thấm thía cái giá trị- sự trong trắng của người phụ nữ biết bao. Nếu như đó là sự dâng hiến toàn tâm toàn ý... thì nó sẽ khác...
Bỗng nhiên Mùa nghĩ lại chuyện lúc trước, một buổi chiều tà mùa đông trên cánh đồng màu, bóng tối bao trùm cả không gian... Đó là quãng thời gian có lẽ là tươi đẹp và hạnh phúc nhất mà cô có được tính đến thời điểm hiện tại. Cô được ở bên người mình yêu, lúc ấy còn ngây ngô khờ dại.. song nghĩ lại. Lần đầu tiên của cô được trao cho người mình yêu, toàn tâm toàn ý... tự nguyện dâng hiến. Cảm xúc nó thăng hoa và bay bổng biết nhường nào.
Cô thương Cúc quá, lúc này có lẽ cô ấy thấy tồi tệ... và cảm giác muốn chết đi ắt hẳn là có nghĩ tới. Nếu là Mùa, có lẽ cô cũng sẽ như vậy!
Nào... dang chân ra! Rộng nữa vào... mày điếc à?
Tên khốn kia lại bắt đầu quát tháo cắt ngang dòng suy nghĩ của Mùa.
Nước nôi gì mà sao chẳng có tí nào vậy giời? Hả con ranh này!
Như thế này thì còn ** mẹ gì nữa??
Hư hư hư.. hư hư...
Cúc lại khóc. Tiếng khóc làm cho Mùa thấy căng thẳng và sợ hãi. Càng dấy lên trong cô một cảm giác bất an...
Rồi... rồi... thế... thế... hà hà... bên trong cũng có nước... chặt đáo để!
Đúng là còn zin có khác..
Bà Vân này khéo lựa thật.. mọi khi toàn "rỗng tuếch"... ra... sâu hoắm... làm ông đây lọt thỏm..
Ha.. ha... hôm nay thì khác rồi, vừa khít thế này có sướng đời không cơ chứ...
Tiếng tên khốn nạn hòa cùng với tiếng khóc của Cúc, cùng với đó là âm thanh từ người hắn va chạm vào da thịt của cô ấy mỗi khi hắn tiến sâu vào bên trong. Chiếc giường rung lên, cọ vào bức tường... theo nhịp mà hắn đẩy vào người Cúc.
Hôm nay "vớ" được hàng ngon, hắn sung sướng, "vùng vẫy" tưng bừng ở bên trong, say mê hưởng thụ cảm giác chặt chẽ, ma sát đến điên người. Hắn khoái chí khi nhìn Cúc nằm đó, tóc tai rũ rượi, mồ hôi đầm đìa trên cổ, trên mặt, trước ngực chiếc áo dài tay mở phanh ra, hai bầu ngực căng tròn phập phồng theo nhịp thở....
Dưới rốn, toàn thân dưới của cúc lõa lồ, dưới đám lông mu rậm rạp, khúc thịt săn chắc đang nhấp nhô ra vào không ngừng nghỉ... Nước nôi của Cúc cũng dần tiết ra làm cho lối đi vào trong của hắn dễ dàng và trơn láng hơn... cứ như vậy đến chừng 15... 20 phút... hắn ko chịu nổi sự chặt khít và co bóp ấy nên hắn lao vào như chưa bao giờ đc hưởng thụ, miệng hắn rên rỉ từng hồi,... và từ từ im lặng hẳn. Không gian đc trả lại sự yên tĩnh như vốn có của buổi đêm.
Gian nhà ngoài, Mùa đau đớn lắng nghe... Quảng thì... có lẽ hắn cũng bứt rứt và khó chịu lắm... hắn quay mặt vào trong bức tường, tránh ánh mắt của Mùa. Sau khi xong xuôi, tên khốn nạn kia lóp ngóp đứng dậy mặc quần áo lại rồi đi ra ngoài. Cúc vẫn nằm đó, quần áo ko ra quần áo, thân dưới thì phô bày ra cả.
Nhưng lúc này mọi thứ với cô ko còn quan trọng nữa, cô còn gì nữa để mà mất đây?? Xấu đẹp với cô chẳng còn quan trọng nữa rồi. Giống như Mùa, cô đã biết được âm Mưu của Vân khi đưa đón các cô đến đây là gì... bởi vậy những gì cô vừa trải qua... có lẽ chỉ là bắt đầu mà thôi. Giây phút bị tên khốn kia dày vò và hành hạ, Cúc đã xác định... chuyến này cô ko còn đường để quay về nữa rồi.
Đêm đó với Mùa và Cúc mà nói... đó là một đêm đáng nhớ nhất trong cuộc đời của hai cô gái trẻ. Đó là giây phút họ chợt nhận ra bản thân đã bị rơi vào vòng tay của bọn buôn người... đặc biệt là Mùa. Giây phút này cô biết mình ko thể tin tưởng bất cứ ai được nữa, đến máu mủ ruột thịt mà cũng khốn nạn với nhau đến thế... thì thử hỏi còn giới hạn nào cho sự lương thiện của con người. Đối diện với hiện thực tàn khốc này, Mùa tự nhủ: chỉ có mình mới làm chủ được bản thân mình, và cũng chỉ có mình mới cứu được mình mà thôi. Từ bây giờ, phải cứng rắn và mạnh mẽ... cho dù phía trước mù mịt ra sao... nhưng hãy nhớ người mẹ già ở chốn quê hương vẫn ngày đêm mong đợi.
Sau khi thỏa mãn được thú tính, tên khốn kiếp bỏ ra ngoài, hắn bàn bạc với Quảng điều gì đó rồi bỏ đi mất. Mùa vừa chứng kiến cảnh Cúc bị hành hạ.... bởi vậy lúc tên khốn đi qua người cô. Dù rất giận nhưng cô cố nhịn, nhịn để ko bị đòn, nhịn để cho hắn lẳng lặng mà biến mất. Tên Quảng sau đó cũng đứng dậy, hắn cởi dây trói cho Mùa rồi ra ngoài khóa cửa, nhốt hai cô ở trong nhà và đi mất. Màn đêm lại chìm vào yên tĩnh.
Mùa tìm cách để thoát thân nhưng quá đen cho hai cô là căn nhà này ko có cửa sổ, chỉ có duy nhất một cánh cửa ra vào... đã bị khóa lại cẩn thận. Cô chán nản đi vào bên trong, nhìn thấy Cúc hãy còn nằm trên giường. Hai chân buông thõng xuống đất, thân dưới không một mảnh vải che đậy. Cô đau xót thay cho bạn, Mùa cúi xuống nhặt quần áo lên rồi từ từ mặc vào cho Cúc. Nước mắt Mùa tuôn ra như mưa:
Cúc ơi... tớ xin lỗi... tớ xin lỗi cậu...
Tớ ko giúp được gì cho cậu...
Giọng cô nghẹn ngào.. muốn nói điều gì đó để an ủi bạn nhưng không sao nói thành câu. Hai cánh tay run rẩy mặc đồ vào giúp bạn. Cúc vẫn nằm đó, đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, mặc cho Mùa giúp cô mặc quần áo... cô không giận Mùa vì bản thân Mùa đâu có muốn các cô thành ra thế này... Mặc quần áo lại cho Cúc chỉnh tề, Mùa cởi dây trói tay cho bạn, hai đứa ôm nhau khóc nức nở...
Đừng sợ.. ko sao đâu... đừng sợ Cúc ơi...
Không sao đâu... còn có tớ ở đây mà... đừng sợ...
Mùa an ủi bạn song chính bản thân cô cũng ko biết dc ngày mai của hai đứa như thế nào. Nguyên một đêm hôm đó, hai cô gái ngồi thu lu một góc trong phòng, không một ai có tâm trạng để ngủ nữa. Bởi vì... đây là những giây phút cuối cùng được sống trên quê hương Việt Nam, ngày mai đây các cô sẽ rơi vào tay bọn buôn người, cuộc sống sẽ tiếp diễn thế nào, sung sướng hay đau khổ... hoàn toàn ở đất nước khác. Bao giờ mới có ngày trở về đây? Bố mẹ ơi, con gái bất hiếu với bố mẹ rồi, mong bố mẹ luôn mạnh khỏe...
/63
|