Loài người quả tinh khôn, cái chòi canh ở góc phía Đông của chuồng nuôi hươu được dựng hai tầng, tiện cho việc quan sát và nhìn ra xa. Gã thợ săn đang nhòm một đống lửa trên chòi canh, tay ôm một khẩu súng săn mà tất cả các loài thú trên thảo nguyên hay nơi rừng thẳm đều kinh hoàng sợ hãi. Vừa đốt lửa hắn vừa ngậm tẩu thuốc, con chó trắng to đi tuần liên hồi bên ngoài hàng rào.
Bây giờ mà xuất kích thì chẳng khác nào tự mình tìm cái chết, Tử Lam nép mình phía sau bụi cỏ cao cách chuồng hươu khá xa, kiên nhẫn chờ đợi. Toàn thân ướt đẫm sương đêm, thế cũng tốt, Tử Lam nghĩ, những giọt sương ẩm sì sì đó sẽ át đi mùi sói nồng nặc nhức mũi của nó.
Sao Khởi Minh từ từ nhô lên giữa bầu trời đen kịt như một viên bảo thạch điểm xuyết trên tấm lụa đen. Đống lửa trên chòi canh lụi dần, chỉ còn lại một vài tàn lửa hơi hồng hồng, cạnh đó gã thợ săn đang gà gật ngủ. Con chó trắng to cuộn tròn đuôi lại, nằm trên chiếc thang tre của chòi canh, vùi đầu vào hai chân trước. Con chó và chủ nhân của nó vất vả suốt đêm, giờ đã mệt rũ. Trời sắp sáng, cả một đêm bình yên vô sự khiến con chó và chủ nhân của nó mất cảnh giác. Tử Lam như mở cờ trong bụng, một đêm ròng rã nó dầm mình trong màn sương lạnh lẽo chỉ để chờ đợi thời cơ ăn trộm tốt nhất này.
Tử Lam bắt đầu hành động. Gió đông đang thổi nên Tử Lam đi vòng theo phía Tây của chuồng nuôi hươu. Mé đó u tịch và kín gió nên dù mũi của con chó trắng có thính nhạy đi nữa cũng không thể đánh hơi được mùi sói.
Hàng rào được dựng từ những khúc cây dẻ sần sùi như miệng bát, cao hơn một người trưởng thành và khá vững chãi. Hàng rào đó chẳng nhằm nhò gì với Tử Lam bởi khả năng nhảy cao của loài sói vượt qua tầm suy nghĩ của con người. Không phải mất nhiều sức lực, Tử Lam chỉ cần bấm chặt vuốt trước lên vỏ cây dẻ rồi tung một cú nhảy dọc là sẽ vượt qua chướng ngại này. Điều nó lo lắng nhất là khả năng đánh động bầy hươu, làm kinh động tới con chó và chủ nhân của nó. Mũi và tai của loài hươu tương đối thính nhạy, cộng thêm bản tính đa nghi và hay sợ hãi vốn có nên chỉ cần một động tĩnh nhỏ cũng khiến cả bầy rống lên kinh hoàng. Tử Lam còn do dự vì tuy cả bầy đang nằm trong chuồng vô cùng an toàn, có thợ săn và chó canh gác nghiêm cẩn nhưng bầy hươu vẫn giữ tập tính hoang dã, luôn cử một con đực dỏng tai dỏng mắt canh gác khi cả bầy đang say sưa trong giấc ngủ.
Đối với Tử Lam mà nói, đây quả không phải là một hành vi hữu hảo.
Xem ra, Tử Lam chỉ có thể dùng trí khôn của loài sói để hành động. Tử Lam quan sát kỹ địa hình rồi nhảy tới một vũng bùn hình tam giác, lăn hai vòng để lớp bùn loãng phủ quang thân mình, ngụy trang triệt để tránh mùi máu sói tanh sặc mũi. Tử Lam vẫn chưa yên tâm. Nó chạy tới một đám hoa móng dê, cắn một khóm hoa thật to ngoạm trong miệng, sau đó lẹ làng bò tới bên ngoài hàng rào. Tử Lam quan sát lần nữa cho tới khi đã chắc chắn, gã thợ săn và con chó trắng trên chòi canh vẫn còn say trong mộng mị nó mới tung mình phi qua hàng rào gỗ nhanh như một tia chớp.
Tư thế nhảy của Tử Lam tuyệt đẹp, cả thân mình nó tạo thành một vòng cung xinh xắn giữa tầng không, cú nhảy của nó chẳng khác nào một màn biểu diễn thể dục nghệ thuật. Tấm lưng vươn dài, bụng co lại, hai chân chụm nhau, trông Tử Lam hệt như một chiếc lá từ từ rơi xuống. Chỉ có một tiếng động rất khẽ khi Tử Lam tiếp đất. Trước khi nhảy, Tử Lam đã tính toán góc độ rất kỹ, bởi thế chỉ có đầu của Tử Lam là hướng về phía con hươu đực đang đứng gác, còn cả thân mình thì cuộn tròn trong bó hoa móng dê. Sau đó, nó tập trung tinh thần và điều hòa hơi thở rồi nằm yên không động đậy.
Đúng như Tử Lam dự đoán, khi Tử Lam vừa tiếp đất, con hươu làm nhiệm vụ cảnh giới dựng đứng đôi sừng hươu hổ phách, vươn dài cổ chừng như muốn kêu lên báo động. Nhưng vào khoảnh khắc ngặt nghèo của sinh mệnh ấy, con hươu bỗng khựng lại, cái miệng đã ngoác ra muốn kêu nhưng lại thôi.
Trong bóng đêm mịt mùng, con hươu trông thấy một bó hoa móng dê trắng muốt đang từ từ rơi xuống, khi tỏ khi mờ. Nó ngửi thấy hương hoa thơm nồng phảng phất trong đó. Bản tính nhu nhược tác động đến khả năng phán đoán của nó, nó không biết có nên cảnh báo hay không. Nó sợ mình nhận lầm bó hoa rơi xuống kia là kẻ thù mà làm kinh động tới giấc mộng an lành của đồng loại. Nó sẽ bị các bạn chế giễu. Nhưng bản tính đa nghi lại khiến nó không yên tâm trước một động tĩnh đột nhiên xuất hiện như thế. Ngập ngừng trong suy nghĩ và hành động, nó muốn kêu mà không hề cất tiếng.
Mưu này của Tử Lam thật khôn ngoan.
Tử Lam nín thở, nằm bất động hệt như một tảng đá cứng trơ. Sự kiên nhẫn của nó cuối cùng cũng phát huy hiệu quả. Vài phút sau, con hươu đực ngu ngốc đó tin rằng, thứ mà nó nhìn thấy bay vào trong hàng rào chỉ là một bó hoa móng dê vô hại. Nó từ từ thu đôi sừng và rụt cổ lại, hoàn toàn mất tinh thần cảnh giác.
Chỉ chờ có thế, Tử Lam phi tới trước con hươu cái mà nó đã nhắm kỹ từ trước. Con hươu cái đang ngủ rất say sưa, dưới bụng nó là một cái đầu bé xinh với lớp lông tơ mịn màng của một chú hươu non. Tử Lam đã tính toán khá cẩn thận, nó không thể đủ sức để quắp một con hươu trưởng thành, bởi cơ thể nặng nề của con hươu khiến Tử Lam không thể tung mình qua hàng rào gỗ cao hơn một thân người vững chai ấy được. Tử Lam lao nhanh như một cơn gió tới trước con hươu bạc mệnh, giơ bó hoa đang ngậm trong miệng tới trước mặt nó. Mùi máu tanh nồng phả ra từ miệng sói bất chợt xộc tới làm con hươu giật mình tỉnh giấc. Nó bừng tỉnh, mở mắt. Nhưng trước mặt nó chỉ là một bó hoa trắng muốt. Bản năng mách bảo nó ngả người ra sau để trốn. Tử Lam nhân cơ hội đó cắn một miếng thật mạnh vào cổ con hươu non tội nghiệp vẫn đang ngoan ngoãn nép dưới bụng mẹ và tha đi. Hươu mẹ chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì đã mất đứa con yêu.
Khi thấy bó hoa móng dê kia bỗng lao vào bầy hươu một cách hết sức kì lạ, con hươu đực làm nhiệm vụ cảnh giới mới biết mình bị lừa. Nó lại một lần nữa dỏng cao đôi sừng và vươn cái cổ dài, muốn kêu lên cảnh báo. Nhưng đó là chuyện của vài phút sau đó. Lợi dụng khoảng thời gian vô cùng quý báu đó, Tử Lam quắp con hươu nhảy vọt qua hàng rào.
Cuối cùng, con hươu đực cũng rống lên cảnh báo. Trong nháy mắt, cả bầy hươu giật mình tỉnh giấc, hoảng loạn và nhốn nháo trong chuồng. Ngay sau đó là tiếng sủa ăng ẳng của con chó trắng, tiếng sủa đồng thanh của bầy chó trong trại, tiếng súng đùng đoàng xé tan không gian yên ắng trước buổi bình minh của thảo nguyên Ga Marr.
Bây giờ mà xuất kích thì chẳng khác nào tự mình tìm cái chết, Tử Lam nép mình phía sau bụi cỏ cao cách chuồng hươu khá xa, kiên nhẫn chờ đợi. Toàn thân ướt đẫm sương đêm, thế cũng tốt, Tử Lam nghĩ, những giọt sương ẩm sì sì đó sẽ át đi mùi sói nồng nặc nhức mũi của nó.
Sao Khởi Minh từ từ nhô lên giữa bầu trời đen kịt như một viên bảo thạch điểm xuyết trên tấm lụa đen. Đống lửa trên chòi canh lụi dần, chỉ còn lại một vài tàn lửa hơi hồng hồng, cạnh đó gã thợ săn đang gà gật ngủ. Con chó trắng to cuộn tròn đuôi lại, nằm trên chiếc thang tre của chòi canh, vùi đầu vào hai chân trước. Con chó và chủ nhân của nó vất vả suốt đêm, giờ đã mệt rũ. Trời sắp sáng, cả một đêm bình yên vô sự khiến con chó và chủ nhân của nó mất cảnh giác. Tử Lam như mở cờ trong bụng, một đêm ròng rã nó dầm mình trong màn sương lạnh lẽo chỉ để chờ đợi thời cơ ăn trộm tốt nhất này.
Tử Lam bắt đầu hành động. Gió đông đang thổi nên Tử Lam đi vòng theo phía Tây của chuồng nuôi hươu. Mé đó u tịch và kín gió nên dù mũi của con chó trắng có thính nhạy đi nữa cũng không thể đánh hơi được mùi sói.
Hàng rào được dựng từ những khúc cây dẻ sần sùi như miệng bát, cao hơn một người trưởng thành và khá vững chãi. Hàng rào đó chẳng nhằm nhò gì với Tử Lam bởi khả năng nhảy cao của loài sói vượt qua tầm suy nghĩ của con người. Không phải mất nhiều sức lực, Tử Lam chỉ cần bấm chặt vuốt trước lên vỏ cây dẻ rồi tung một cú nhảy dọc là sẽ vượt qua chướng ngại này. Điều nó lo lắng nhất là khả năng đánh động bầy hươu, làm kinh động tới con chó và chủ nhân của nó. Mũi và tai của loài hươu tương đối thính nhạy, cộng thêm bản tính đa nghi và hay sợ hãi vốn có nên chỉ cần một động tĩnh nhỏ cũng khiến cả bầy rống lên kinh hoàng. Tử Lam còn do dự vì tuy cả bầy đang nằm trong chuồng vô cùng an toàn, có thợ săn và chó canh gác nghiêm cẩn nhưng bầy hươu vẫn giữ tập tính hoang dã, luôn cử một con đực dỏng tai dỏng mắt canh gác khi cả bầy đang say sưa trong giấc ngủ.
Đối với Tử Lam mà nói, đây quả không phải là một hành vi hữu hảo.
Xem ra, Tử Lam chỉ có thể dùng trí khôn của loài sói để hành động. Tử Lam quan sát kỹ địa hình rồi nhảy tới một vũng bùn hình tam giác, lăn hai vòng để lớp bùn loãng phủ quang thân mình, ngụy trang triệt để tránh mùi máu sói tanh sặc mũi. Tử Lam vẫn chưa yên tâm. Nó chạy tới một đám hoa móng dê, cắn một khóm hoa thật to ngoạm trong miệng, sau đó lẹ làng bò tới bên ngoài hàng rào. Tử Lam quan sát lần nữa cho tới khi đã chắc chắn, gã thợ săn và con chó trắng trên chòi canh vẫn còn say trong mộng mị nó mới tung mình phi qua hàng rào gỗ nhanh như một tia chớp.
Tư thế nhảy của Tử Lam tuyệt đẹp, cả thân mình nó tạo thành một vòng cung xinh xắn giữa tầng không, cú nhảy của nó chẳng khác nào một màn biểu diễn thể dục nghệ thuật. Tấm lưng vươn dài, bụng co lại, hai chân chụm nhau, trông Tử Lam hệt như một chiếc lá từ từ rơi xuống. Chỉ có một tiếng động rất khẽ khi Tử Lam tiếp đất. Trước khi nhảy, Tử Lam đã tính toán góc độ rất kỹ, bởi thế chỉ có đầu của Tử Lam là hướng về phía con hươu đực đang đứng gác, còn cả thân mình thì cuộn tròn trong bó hoa móng dê. Sau đó, nó tập trung tinh thần và điều hòa hơi thở rồi nằm yên không động đậy.
Đúng như Tử Lam dự đoán, khi Tử Lam vừa tiếp đất, con hươu làm nhiệm vụ cảnh giới dựng đứng đôi sừng hươu hổ phách, vươn dài cổ chừng như muốn kêu lên báo động. Nhưng vào khoảnh khắc ngặt nghèo của sinh mệnh ấy, con hươu bỗng khựng lại, cái miệng đã ngoác ra muốn kêu nhưng lại thôi.
Trong bóng đêm mịt mùng, con hươu trông thấy một bó hoa móng dê trắng muốt đang từ từ rơi xuống, khi tỏ khi mờ. Nó ngửi thấy hương hoa thơm nồng phảng phất trong đó. Bản tính nhu nhược tác động đến khả năng phán đoán của nó, nó không biết có nên cảnh báo hay không. Nó sợ mình nhận lầm bó hoa rơi xuống kia là kẻ thù mà làm kinh động tới giấc mộng an lành của đồng loại. Nó sẽ bị các bạn chế giễu. Nhưng bản tính đa nghi lại khiến nó không yên tâm trước một động tĩnh đột nhiên xuất hiện như thế. Ngập ngừng trong suy nghĩ và hành động, nó muốn kêu mà không hề cất tiếng.
Mưu này của Tử Lam thật khôn ngoan.
Tử Lam nín thở, nằm bất động hệt như một tảng đá cứng trơ. Sự kiên nhẫn của nó cuối cùng cũng phát huy hiệu quả. Vài phút sau, con hươu đực ngu ngốc đó tin rằng, thứ mà nó nhìn thấy bay vào trong hàng rào chỉ là một bó hoa móng dê vô hại. Nó từ từ thu đôi sừng và rụt cổ lại, hoàn toàn mất tinh thần cảnh giác.
Chỉ chờ có thế, Tử Lam phi tới trước con hươu cái mà nó đã nhắm kỹ từ trước. Con hươu cái đang ngủ rất say sưa, dưới bụng nó là một cái đầu bé xinh với lớp lông tơ mịn màng của một chú hươu non. Tử Lam đã tính toán khá cẩn thận, nó không thể đủ sức để quắp một con hươu trưởng thành, bởi cơ thể nặng nề của con hươu khiến Tử Lam không thể tung mình qua hàng rào gỗ cao hơn một thân người vững chai ấy được. Tử Lam lao nhanh như một cơn gió tới trước con hươu bạc mệnh, giơ bó hoa đang ngậm trong miệng tới trước mặt nó. Mùi máu tanh nồng phả ra từ miệng sói bất chợt xộc tới làm con hươu giật mình tỉnh giấc. Nó bừng tỉnh, mở mắt. Nhưng trước mặt nó chỉ là một bó hoa trắng muốt. Bản năng mách bảo nó ngả người ra sau để trốn. Tử Lam nhân cơ hội đó cắn một miếng thật mạnh vào cổ con hươu non tội nghiệp vẫn đang ngoan ngoãn nép dưới bụng mẹ và tha đi. Hươu mẹ chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì đã mất đứa con yêu.
Khi thấy bó hoa móng dê kia bỗng lao vào bầy hươu một cách hết sức kì lạ, con hươu đực làm nhiệm vụ cảnh giới mới biết mình bị lừa. Nó lại một lần nữa dỏng cao đôi sừng và vươn cái cổ dài, muốn kêu lên cảnh báo. Nhưng đó là chuyện của vài phút sau đó. Lợi dụng khoảng thời gian vô cùng quý báu đó, Tử Lam quắp con hươu nhảy vọt qua hàng rào.
Cuối cùng, con hươu đực cũng rống lên cảnh báo. Trong nháy mắt, cả bầy hươu giật mình tỉnh giấc, hoảng loạn và nhốn nháo trong chuồng. Ngay sau đó là tiếng sủa ăng ẳng của con chó trắng, tiếng sủa đồng thanh của bầy chó trong trại, tiếng súng đùng đoàng xé tan không gian yên ắng trước buổi bình minh của thảo nguyên Ga Marr.
/30
|