Tử Lam biết rằng, muốn thu hút sự chú ý của con kim điêu, trước hết nó phải giả làm thứ đồ có thể xơi ngay. Thế là nó co cái chân què lên, loạng choạng lê từng bước chân trên thảo nguyên, vừa đi vừa thở hổn hển những hơi nặng nề của tuổi già sức yếu. Tử Lam tin chắc, với tầm nhìn rộng, con kim điêu chắc chắn sẽ phát hiện thấy mục tiêu dưới đất. Và khi nó nhận thấy mục tiêu ấy là một con sói già nua đợi ngày xanh cỏ, nó sẽ thèm thuồng tới mức lao xuống vồ ngay lấy con mồi ngon lành.
Quả thế, vừa đi được một đoạn ngắn, Tử Lam đã cảm nhận cái bóng đen của con kim điêu bắt đầu chuyển động quanh người mình. Hay lắm, xem chừng con kim điêu ngu ngốc rất dễ bị Tử Lam đánh lừa. Tử Lam quyết định phải diễn thật hơn nữa. Trông thấy một hòn đá cuội vừa vừa chắn trước mặt, Tử Lam nhanh trí giả vờ vấp phải hòn đá, ngã sóng soài xuống đất. Nó muốn đứng dậy, nhưng cố mấy lần không được. Mệt quá, nó nằm vật dưới đất. Bụng nó co giật mạnh. Hít thở dường như cũng vô cùng khó khăn khổ sở. Hai bên mép sùi ra từng đám bọt trắng. Tử Lam diễn rất tự nhiên, hệt như một diễn viên có tài năng diễn xuất thiên bẩm.
Tuyệt, con kim điêu đần độn kia, mày hãy hành động đi.
Con kim điêu già bay sát tới đỉnh đầu Tử Lam, đôi cánh to rộng của nó che lấp ánh mặt trời, cái bóng đáng sợ của nó trùm phủ khắp người Tử Lam. Nó từ từ hạ thấp độ cao, Tử Lam cảm nhận được điều đó nhờ vào cái bóng mỗi lúc một thu nhỏ trên mặt đất. Tử Lam không dám ngẩng đầu nhìn lên, sợ con kim điêu sẽ phát hiện ra sơ hở. Tử Lam kiên nhẫn chờ đợi và âm thầm chuẩn bị. Trước mặt Tử Lam là một đám cây bụi lúp xúp, chằng chịt dây leo và tua tủa những gai, đó là mồ chôn mà Tử Lam lựa chọn sẵn cho con kim điêu đáng chết. Tử Lam sẽ chờ tới khi con kim điêu ấy chao mình xuống nhanh như chớp và dùng đôi vuốt sắc nhọn của mình cắm lên sống lưng Tử Lam, Tử Lam dồn hết sức để nhảy bổ vào trong bụi rậm. Con kim điêu hẳn sẽ ngỡ ngàng trước hành động bất ngờ của Tử Lam, lúc nó tỉnh táo để phản ứng lại thì cũng muộn rồi, nó đã mắc bẫy, hối không kịp nữa. Tử Lam đã kéo được nó vào trong bụi rậm. Đám dây leo chằng chịt sẽ vô tình quấn chặt lấy thân mình nó, đám gai nhọn tua tủa sẽ lạnh lùng chọc thủng đôi cánh của nó. Hừ, đối phó với một con thú biết bay mất đi đôi cánh còn dễ hơn cả đối phó với một con cầy hương. Đương nhiên, da thịt của Tử Lam sẽ bị những chiếc vuốt sắc cong cong như mỏ quặp ấy của nó cào rách, thậm chí móc sâu vào cơ bắp, những vết thương in hình hoa mai trên da thịt không ngừng chảy máu, khiến Tử Lam đau đớn không sao chịu nổi, nhưng không thể lấy đi mạng sống của nó. Tử Lam tuy đã già nhưng đâu đến nỗi sức cùng lực kiệt, nó vẫn có thể chịu đựng được. Nó nhất định sẽ thắng trận này.
Con kim điêu chỉ còn cách mặt đất có một ngọn cây cao. Đôi cánh to rộng của nó quạt vào không khí khiến đám lá cỏ nghiêng ngã. Mùi máu ngọt của loài mãnh cầm thoảng trong không gian. Hãy nhào xuống đây đi nào, đừng chần chừ, đừng do dự nữa. Mày hãy nhìn xem, tao là một con sói già tới mức miệng sùi bọt mép, chân run lẩy bẩy, chỉ còn chút hơi thở tàn của sinh mệnh, đã không còn sức phản kháng nữa rồi, mãy hãy tới đây mà mổ mù mắt tao, cào rách da thịt tao.
Con kim điêu vẫn giữ nguyên độ cao, chao liệng mấy vòng. Nó ngần ngừ không chịu sà xuống.
Con kim điêu già đáng chết kia, lẽ nào mày thà gắp một thây ma cứng đờ còn hơn nếm mùi thịt tươi của một con vật sống sờ sờ hay sao?
Con kim điêu cứ bình thản lượn vòng trên đầu Tử Lam, không vội vã cũng chẳng chậm rãi, không lên cao cũng chẳng xuống thấp. Đôi cánh vàng óng của nó vẽ một vòng tròn cực lớn lên nền trời thăm thẳm.
Tử Lam tiếp tục phải diễn thôi. Cái vai diễn giả chết này thật không dễ dàng chút nào. Miệng lưỡi nó vốn dĩ đã khô khốc, nay lại phải không ngừng tuôn nước bọt, tuôn đến mức hoa mắt chóng mặt, thần kinh hoảng loạn; người nó vốn đã đói cồn cào, nay lại phải co giật người thật mạnh khiến cái bụng của nó như đang trải qua cơn rời sông lấp biển, vô cùng khó chịu.
Hình như con kim điêu vẫn cố tình bỡn cợt Tử Lam, nó không bay đi cũng chẳng sà xuống, cứ đứng nguyên ở độ cao ấy mà quan sát Tử Lam.
Mặt trời ngả dần về hướng Tây rồi bắt đầu gác núi. Một con sói già và một con kim điêu cứ đứng thủ thế trên trời dưới đất với nhau giữa thảo nguyên mênh mông dưới chân núi tuyết Streca.
Là bản thân đã đánh giá đối thủ quá thấp, Tử Lam tự phản tỉnh mình trong lúc đau khổ chờ đợi.
Con kim điêu này thật chẳng ngốc nghếch chút nào, ngược lại, nó giảo hoạt hơn những con mãnh thú ăn thịt khác rất nhiều. Thật không hổ danh là một con kim điêu già đã nếm đủ mùi phong sương qua nhiều năm lăn lộn sinh tồn giữa cuộc sống hiểm ác nơi rừng sâu. Con kim điêu này thông minh và đa nghi như vậy, Tử Lam không thể không khâm phục sự bình tĩnh của nó. Xem ra, sự cơ trí của nó so với Tử Lam quả là một chín một mười khiến cuộc đấu trí đấu sức giữa nó với Tử Lam giống như một cuộc chạy đua maraton cân sức cân tài, bắt buộc phải kiên trì chờ đợi tới giây phút cuối.
Một chú chuột đồng màu xám bất chợt nhảy ra từ trong bụi cỏ. Tử Lam muốn diễn kịch thêm chút nữa, làm ra vẻ đói không chịu nổi, muốn bắt con chuột để lót dạ. Tử Lam nhảy lên trước, đôi chân nó dừng lại cách con chuột chừng nửa thước, con chuột hoảng quá nhảy ngay vào bụi rậm. Tử Lam muốn đứng dậy đuổi bắt nó, nhưng vừa rướn người đã ngã nhào, đành ngậm ngùi nhìn con chuột vừa nhảy vào bụi rậm vừa kêu chít chít.
Tử Lam làm thế là có hai dụng ý. Một là để chứng tỏ, nó già rồi, lúc bụng sôi cồn cào chỉ muốn nuốt một con chuột đồng cho đỡ đói lòng; hai là để con kim điêu thấy, nó đã sức cùng lực kiệt, hoàn toàn mất đi khả năng vồ mồi, không bắt nổi ngay cả một con chuột đồng nhỏ nhoi.
Diễn xuất này của Tử Lam đúng là một tuyệt chiêu. Nhưng con kim điêu vẫn đứng lặng giữa tầng không chơi trò xa cách với Tử Lam. Dường như nó muốn thỏa sức thưởng thức buổi diễn xuất này.
Con kim điêu tinh quái, thật đáng chết!
Bóng chiều tà đổ ào, nhuộm tím chân núi tuyết Streca. Ấy là lúc bầy chim dáo dác bay về tổ ấm. Tử Lam nghĩ, sở dĩ con kim điêu dùng dằng chưa sà xuống là bởi nó đã nhìn ra sơ hở nào rồi. Và có lẽ nó đang cười thầm sự ngu độn của Tử Lam. Chỉ một chút nữa thôi, con kim điêu sẽ cười vang giễu cợt Tử Lam, rồi bay trở về tổ của nó trên đỉnh núi.
Lạ thay, con kim điêu vẫn không vỗ cánh bay đi như Tử Lam nghĩ. Nó kêu lên một tiếng rồi lao xuống một cái cây khô đét bởi sét đánh cách bên cánh trái của Tử Lam không xa và đậu trên một chạc cây. Xem ra, con kim điêu chưa hẳn đã nhận thấy sơ hở trong diễn xuất của Tử Lam, càng chưa thể vạch trần sự vờ vịt của Tử Lam, nó vẫn còn đang bán tín bán nghi. Con kim điêu đói lắm rồi, rất muốn ăn thịt con sói già nhưng bản tính đa nghi trời sinh lại khiến nó sợ bị mắc lừa nên mới dùng dằng chưa dám hành động. Tử Lam sẽ đấu với nó tới cùng.
Mặt trăng từ từ nhô cao, rót ánh bạc xuống núi và thảo nguyên. Nhất cử nhất động của Tử Lam đều bị con kim điêu thấy rõ. Mỗi phút trôi qua, Tử Lam đành giả bộ thoi thóp chờ chết.
Nửa đêm, Tử Lam đã mệt rã rời. Cái đói đang réo gào trong ruột, Tử Lam chỉ muốn tới bên vũng nước thối uống một ngụm nước mằn mặn để xốc lại tinh thần đang rũ rượi của nó, rồi sau đó nó sẽ tìm bắt một con chuột đồng. Với Tử Lam lúc này, đó đã là thứ mỹ vị trân quý mà nó khao khát. Tử Lam lim dim đôi mắt, thầm ngó trộm con kim điêu đang đậu trên chạc cây. Con kim điêu đứng yên không động đậy như một pho tượng, nhưng đôi mắt sắc sảo của nó sáng quắc dưới ánh trăng. Đôi mắt đó đang thảnh thơi giám sát Tử Lam, chỉ cần Tử Lam đứng lên, thì mọi cố gắng của nó coi như xôi hỏng bỏng không, bao toan tính cũng đều uổng phí. Cực chẳng đã, Tử Lam đành từ bỏ ý định tới vũng nước thối.
Từ trong hang động phía góc núi không ngớt vọng ra tiếng tru quằn quại đau đớn xen lẫn niềm hạnh phúc của Mi Mi lúc sắp sinh.
Quả thế, vừa đi được một đoạn ngắn, Tử Lam đã cảm nhận cái bóng đen của con kim điêu bắt đầu chuyển động quanh người mình. Hay lắm, xem chừng con kim điêu ngu ngốc rất dễ bị Tử Lam đánh lừa. Tử Lam quyết định phải diễn thật hơn nữa. Trông thấy một hòn đá cuội vừa vừa chắn trước mặt, Tử Lam nhanh trí giả vờ vấp phải hòn đá, ngã sóng soài xuống đất. Nó muốn đứng dậy, nhưng cố mấy lần không được. Mệt quá, nó nằm vật dưới đất. Bụng nó co giật mạnh. Hít thở dường như cũng vô cùng khó khăn khổ sở. Hai bên mép sùi ra từng đám bọt trắng. Tử Lam diễn rất tự nhiên, hệt như một diễn viên có tài năng diễn xuất thiên bẩm.
Tuyệt, con kim điêu đần độn kia, mày hãy hành động đi.
Con kim điêu già bay sát tới đỉnh đầu Tử Lam, đôi cánh to rộng của nó che lấp ánh mặt trời, cái bóng đáng sợ của nó trùm phủ khắp người Tử Lam. Nó từ từ hạ thấp độ cao, Tử Lam cảm nhận được điều đó nhờ vào cái bóng mỗi lúc một thu nhỏ trên mặt đất. Tử Lam không dám ngẩng đầu nhìn lên, sợ con kim điêu sẽ phát hiện ra sơ hở. Tử Lam kiên nhẫn chờ đợi và âm thầm chuẩn bị. Trước mặt Tử Lam là một đám cây bụi lúp xúp, chằng chịt dây leo và tua tủa những gai, đó là mồ chôn mà Tử Lam lựa chọn sẵn cho con kim điêu đáng chết. Tử Lam sẽ chờ tới khi con kim điêu ấy chao mình xuống nhanh như chớp và dùng đôi vuốt sắc nhọn của mình cắm lên sống lưng Tử Lam, Tử Lam dồn hết sức để nhảy bổ vào trong bụi rậm. Con kim điêu hẳn sẽ ngỡ ngàng trước hành động bất ngờ của Tử Lam, lúc nó tỉnh táo để phản ứng lại thì cũng muộn rồi, nó đã mắc bẫy, hối không kịp nữa. Tử Lam đã kéo được nó vào trong bụi rậm. Đám dây leo chằng chịt sẽ vô tình quấn chặt lấy thân mình nó, đám gai nhọn tua tủa sẽ lạnh lùng chọc thủng đôi cánh của nó. Hừ, đối phó với một con thú biết bay mất đi đôi cánh còn dễ hơn cả đối phó với một con cầy hương. Đương nhiên, da thịt của Tử Lam sẽ bị những chiếc vuốt sắc cong cong như mỏ quặp ấy của nó cào rách, thậm chí móc sâu vào cơ bắp, những vết thương in hình hoa mai trên da thịt không ngừng chảy máu, khiến Tử Lam đau đớn không sao chịu nổi, nhưng không thể lấy đi mạng sống của nó. Tử Lam tuy đã già nhưng đâu đến nỗi sức cùng lực kiệt, nó vẫn có thể chịu đựng được. Nó nhất định sẽ thắng trận này.
Con kim điêu chỉ còn cách mặt đất có một ngọn cây cao. Đôi cánh to rộng của nó quạt vào không khí khiến đám lá cỏ nghiêng ngã. Mùi máu ngọt của loài mãnh cầm thoảng trong không gian. Hãy nhào xuống đây đi nào, đừng chần chừ, đừng do dự nữa. Mày hãy nhìn xem, tao là một con sói già tới mức miệng sùi bọt mép, chân run lẩy bẩy, chỉ còn chút hơi thở tàn của sinh mệnh, đã không còn sức phản kháng nữa rồi, mãy hãy tới đây mà mổ mù mắt tao, cào rách da thịt tao.
Con kim điêu vẫn giữ nguyên độ cao, chao liệng mấy vòng. Nó ngần ngừ không chịu sà xuống.
Con kim điêu già đáng chết kia, lẽ nào mày thà gắp một thây ma cứng đờ còn hơn nếm mùi thịt tươi của một con vật sống sờ sờ hay sao?
Con kim điêu cứ bình thản lượn vòng trên đầu Tử Lam, không vội vã cũng chẳng chậm rãi, không lên cao cũng chẳng xuống thấp. Đôi cánh vàng óng của nó vẽ một vòng tròn cực lớn lên nền trời thăm thẳm.
Tử Lam tiếp tục phải diễn thôi. Cái vai diễn giả chết này thật không dễ dàng chút nào. Miệng lưỡi nó vốn dĩ đã khô khốc, nay lại phải không ngừng tuôn nước bọt, tuôn đến mức hoa mắt chóng mặt, thần kinh hoảng loạn; người nó vốn đã đói cồn cào, nay lại phải co giật người thật mạnh khiến cái bụng của nó như đang trải qua cơn rời sông lấp biển, vô cùng khó chịu.
Hình như con kim điêu vẫn cố tình bỡn cợt Tử Lam, nó không bay đi cũng chẳng sà xuống, cứ đứng nguyên ở độ cao ấy mà quan sát Tử Lam.
Mặt trời ngả dần về hướng Tây rồi bắt đầu gác núi. Một con sói già và một con kim điêu cứ đứng thủ thế trên trời dưới đất với nhau giữa thảo nguyên mênh mông dưới chân núi tuyết Streca.
Là bản thân đã đánh giá đối thủ quá thấp, Tử Lam tự phản tỉnh mình trong lúc đau khổ chờ đợi.
Con kim điêu này thật chẳng ngốc nghếch chút nào, ngược lại, nó giảo hoạt hơn những con mãnh thú ăn thịt khác rất nhiều. Thật không hổ danh là một con kim điêu già đã nếm đủ mùi phong sương qua nhiều năm lăn lộn sinh tồn giữa cuộc sống hiểm ác nơi rừng sâu. Con kim điêu này thông minh và đa nghi như vậy, Tử Lam không thể không khâm phục sự bình tĩnh của nó. Xem ra, sự cơ trí của nó so với Tử Lam quả là một chín một mười khiến cuộc đấu trí đấu sức giữa nó với Tử Lam giống như một cuộc chạy đua maraton cân sức cân tài, bắt buộc phải kiên trì chờ đợi tới giây phút cuối.
Một chú chuột đồng màu xám bất chợt nhảy ra từ trong bụi cỏ. Tử Lam muốn diễn kịch thêm chút nữa, làm ra vẻ đói không chịu nổi, muốn bắt con chuột để lót dạ. Tử Lam nhảy lên trước, đôi chân nó dừng lại cách con chuột chừng nửa thước, con chuột hoảng quá nhảy ngay vào bụi rậm. Tử Lam muốn đứng dậy đuổi bắt nó, nhưng vừa rướn người đã ngã nhào, đành ngậm ngùi nhìn con chuột vừa nhảy vào bụi rậm vừa kêu chít chít.
Tử Lam làm thế là có hai dụng ý. Một là để chứng tỏ, nó già rồi, lúc bụng sôi cồn cào chỉ muốn nuốt một con chuột đồng cho đỡ đói lòng; hai là để con kim điêu thấy, nó đã sức cùng lực kiệt, hoàn toàn mất đi khả năng vồ mồi, không bắt nổi ngay cả một con chuột đồng nhỏ nhoi.
Diễn xuất này của Tử Lam đúng là một tuyệt chiêu. Nhưng con kim điêu vẫn đứng lặng giữa tầng không chơi trò xa cách với Tử Lam. Dường như nó muốn thỏa sức thưởng thức buổi diễn xuất này.
Con kim điêu tinh quái, thật đáng chết!
Bóng chiều tà đổ ào, nhuộm tím chân núi tuyết Streca. Ấy là lúc bầy chim dáo dác bay về tổ ấm. Tử Lam nghĩ, sở dĩ con kim điêu dùng dằng chưa sà xuống là bởi nó đã nhìn ra sơ hở nào rồi. Và có lẽ nó đang cười thầm sự ngu độn của Tử Lam. Chỉ một chút nữa thôi, con kim điêu sẽ cười vang giễu cợt Tử Lam, rồi bay trở về tổ của nó trên đỉnh núi.
Lạ thay, con kim điêu vẫn không vỗ cánh bay đi như Tử Lam nghĩ. Nó kêu lên một tiếng rồi lao xuống một cái cây khô đét bởi sét đánh cách bên cánh trái của Tử Lam không xa và đậu trên một chạc cây. Xem ra, con kim điêu chưa hẳn đã nhận thấy sơ hở trong diễn xuất của Tử Lam, càng chưa thể vạch trần sự vờ vịt của Tử Lam, nó vẫn còn đang bán tín bán nghi. Con kim điêu đói lắm rồi, rất muốn ăn thịt con sói già nhưng bản tính đa nghi trời sinh lại khiến nó sợ bị mắc lừa nên mới dùng dằng chưa dám hành động. Tử Lam sẽ đấu với nó tới cùng.
Mặt trăng từ từ nhô cao, rót ánh bạc xuống núi và thảo nguyên. Nhất cử nhất động của Tử Lam đều bị con kim điêu thấy rõ. Mỗi phút trôi qua, Tử Lam đành giả bộ thoi thóp chờ chết.
Nửa đêm, Tử Lam đã mệt rã rời. Cái đói đang réo gào trong ruột, Tử Lam chỉ muốn tới bên vũng nước thối uống một ngụm nước mằn mặn để xốc lại tinh thần đang rũ rượi của nó, rồi sau đó nó sẽ tìm bắt một con chuột đồng. Với Tử Lam lúc này, đó đã là thứ mỹ vị trân quý mà nó khao khát. Tử Lam lim dim đôi mắt, thầm ngó trộm con kim điêu đang đậu trên chạc cây. Con kim điêu đứng yên không động đậy như một pho tượng, nhưng đôi mắt sắc sảo của nó sáng quắc dưới ánh trăng. Đôi mắt đó đang thảnh thơi giám sát Tử Lam, chỉ cần Tử Lam đứng lên, thì mọi cố gắng của nó coi như xôi hỏng bỏng không, bao toan tính cũng đều uổng phí. Cực chẳng đã, Tử Lam đành từ bỏ ý định tới vũng nước thối.
Từ trong hang động phía góc núi không ngớt vọng ra tiếng tru quằn quại đau đớn xen lẫn niềm hạnh phúc của Mi Mi lúc sắp sinh.
/30
|