Theo tiếng hô của Cồ Quốc Hoàng Hậu, trong cung lập tức nhảy ra mấy binh lính cấm vệ, đè chặt hai người bọn họ xuống đất.
Quang Châu không ngờ tới cơn giận của Cồ Quốc Hoàng Hậu lại lớn như vậy, nói bắt liền bắt, căn bản không để cho bọn họ một chút thời gian giải thích gì cả, trong lòng không ngừng kêu khổ.
Quan phó ngự y Quốc Tuấn sợ hãi, liên tục dập đầu như gà mổ thóc :
- Hoàng Hậu tha mạng ! Hoàng Hậu tha mạng !
Không để ý đến những lời cầu xin của hắn, giọng nói lạnh lùng đó lại tiếp tục lanh lảnh vang lên :
- Hừ ! Ngươi còn dám mặt dày cầu xin bổn cung ư, trước kia ngươi từng cam đoan với ta như thế nào mà bây giờ bệnh tình của ta càng ngày càng nặng, mặt mũi như thế này thì ta còn dám đi gặp ai nữa, cái tên lang băm nhà ngươi, nếu ta mà không đem ngươi đi nhúng vạc dầu ba ngày ba đêm thì làm sao có thể thỏa nỗi tức giận trong lòng.
Quang Châu nghe xong không khỏi toát mồ hôi lạnh, người đàn bà này cũng quá ác độc đi, hắn cố gắng quay đầu nhìn sang bên cạnh, thấy quan phó ngự y Quốc Tuấn lúc này vừa mới nghe nói bản thân mình sẽ bị người ta đem đi nhúng vào vạc dầu thì thần tình bỗng trở nên hoảng loạn vô cùng, những lời nói bàn bạc trước đó với Quang Châu cái gì cũng quên mất, chỉ biết khóc lóc cầu xin.
Thật ra, Cồ Quốc Hoàng Hậu có thái độ tức giận như thế cũng không thể nào trách được nàng, cái quý trọng nhất của người phụ nữ ở vào thời đại nào cũng vậy, đó chính là nhan sắc, huống chi đây lại là chốn hậu cung thâm sâu như biển, các phi tần hoàng hậu từng giây từng phút đều phải thi nhau tranh giành lấy sự sủng ái của hoàng đế, mà sắc đẹp lại chính là vũ khí duy nhất bọn họ có trong tay, nay quan phó ngự y Quốc Tuấn lại làm cho Cồ Quốc Hoàng Hậu trở thành xấu xí như quạ, thử hỏi làm sao nàng ta lại không bốc hỏa cho được.
Nhận thấy không thể trông cậy vào cái tên Quốc Tuấn vô tích sự, Quang Châu lúc này đành phải lên tiếng :
- Xin hoàng hậu bớt giận, chuyện đâu còn có đó, thời hạn hai mươi ngày chữa bệnh còn chưa hết, xin hoàng hậu để cho chúng thần tiếp tục chữa trị, nếu sau khi hết thời hạn mà bệnh của người vẫn chưa khỏi, lúc ấy người trị tội chúng thần thế nào cũng được.
Cồ Quốc Hoàng Hậu ngạc nhiên hỏi :
- Ngươi là ai ?
Quang Châu cung kính trả lời :
- Thần Quang Châu, chính là quan ngự y, chủ quản hiện thời của Thái Y Viện, dám hỏi hoàng hậu, bệnh tình của tam hoàng tử hiện tại đã tốt hơn rồi chứ ?
Cồ Quốc Hoàng Hậu nghe hắn nhắc tới Đinh Hạng Lang, sắc mặt lập tức biến đối, như chợt nghĩ ra điều gì đó bèn cao giọng hô :
- Ngươi hãy lại đây, tất cả những người khác lui ra ngoài.
Đám thái giám, cung nữ và cấm vệ nghe lệnh, vội vàng khom người vâng dạ rồi lập tức lui ra ngoài, Quốc Tuấn thấy mình không bị kéo đi nhúng vạc dầu nữa thì cũng không dám chậm trễ, lật đật lủi theo bọn người hầu với tốc độ nhanh nhất.
Quang Châu khẽ lắc đầu nở nụ cười khổ, đứng lên tiến vào trong phòng khách, bấy giờ trông thấy Cồ Quốc Hoàng Hậu đang nửa nằm nửa ngồi trên một cái phảng gỗ đen bóng, trốn sau một bức rèm bằng lụa trắng tinh, hắn không dám vô lễ, vội quỳ xuống hô to :
- Thần Quang Châu, bái kiến hoàng hậu, hoàng hậu vạn tuế !
- Đứng lên đi, phải chăng ngươi chính là vị thần y đã trị hết căn bệnh quái dị của con ta ?
Cồ Quốc Hoàng Hậu hướng về hắn mà hỏi, giọng nói có phần hòa hoãn.
- Thưa, người đó chính là thần, ngày đó thần may mắn không làm nhục sứ mạng mà hoàng thượng giao phó, cho nên mới được ngài cất nhắc ngồi vào vị trí ngự y của Thái Y Viện, hôm qua thần vừa mới nghe quan phó ngự y Quốc Tuấn bẩm báo bệnh trạng của hoàng hậu, trong lòng lo lắng khôn nguôi cho nên sáng hôm nay vội vàng bắt hắn phải dẫn thần nhập cung, thăm khám cho người.
Quang Châu từ tốn đứng lên, chắp tay cung kính nói, lời nói này của hắn thật sự rất khôn khéo, ẩn hàm nhiều ý nghĩa.
Thứ nhất, hắn khéo léo kể công của hắn đối với con của nàng; thứ hai, hắn đưa hoàng đế ra trước làm bình phong, nhắc khéo Cồ Quốc Hoàng Hậu rằng dù sao hắn cũng là người của hoàng đế, do hoàng đế đích thân khâm điển, cho nên hoàng hậu có muốn tìm người giận cá chém thớt cũng đừng đổ lên đầu hắn; thứ ba là sau khi nghe tin xấu của hoàng hậu xong, hắn đã vội vàng chạy đến đây với một lòng thành ý, vì vậy không có lý do gì mà Cồ Quốc Hoàng Hậu có thể trị tội hắn.
Bao năm qua tranh đấu trong hậu cung, Cồ Quốc Hoàng Hậu vốn là một người thông minh, sao lại không hiểu ý tứ của hắn, hơn nữa trước giờ vì để tranh thủ ngôi vị Thái Tử cho Đinh Hạng Lang, trong mắt hoàng đế, Cồ Quốc Hoàng Hậu lúc nào cũng tỏ ra mình là một người vợ dịu dàng đằm thắm, cho nên không thể vì chút nóng giận nhất thời mà khiến cho ngài phản cảm với nàng, phá đi tiền đồ của con nàng được.
Trầm ngâm im lặng mất một lúc, cuối cùng Cồ Quốc Hoàng Hậu cũng thở dài một tiếng :
- Thôi vậy, ngươi hãy lại đây chuẩn bệnh cho ta, xem xem có phương pháp gì chữa trị được không, nếu ngay cả ngươi mà cũng không làm được, bổn cung nhất định sẽ xử tử cả nhà tên Quốc Tuấn đó.
- Thần tuân lệnh.
Quang Châu nói rồi dỡ bộ đồ nghề khám bệnh ra, bắt đầu thao tác.
Qua một thoáng thời gian, sau khi đã khám xong, hắn mới thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, thì ra bệnh của hoàng hậu chỉ là các biểu hiện rối loạn của chức năng gan mà thôi, trong đông y, gan chính là thuộc can trong ngũ tạng.
- Mong hoàng hậu thứ lỗi, dạo gần đây có phải người có việc lo lắng trong lòng, đêm đêm mất ngủ, đầu nhức mắt hoa ?
Quang Châu cung kính hỏi.
- Đúng vậy, thật ra gần đây bổn cung đúng là có nhiều chuyện phiền muộn để ở trong lòng không thể giải tỏa.
Cồ Quốc Hoàng Hậu ngạc nhiên trả lời, trong lòng thêm vài phần tin tưởng vị quan ngự y trẻ tuổi trước mắt.
Quang Châu thừa biết chuyện mà nàng lo nghĩ là chuyện gì, đó chính là việc sắc phong Thái Tử sắp tới của Đinh Tiên Hoàng, cả đời nàng chỉ có hai đứa con mà nàng thương yêu nhất đó là Ngô Nhật Khánh và Đinh Hạng Lang.
Đinh Hạng Lang thì không cần phải nói, tuy còn nhỏ nhưng rất thông minh hiểu chuyện, được Đinh Tiên Hoàng hết mực yêu thương, chỉ là đứa con lớn Ngô Nhật Khánh thì lại khác, tính tình nóng nảy bộp chộp, ham mê quyền lực khiến nàng vô cùng lo lắng, mới tháng trước đây, khi hoàng thượng tuyên bố muốn lập ngôi vị Thái Tử, Nhật Khánh đã vội vã cho người đưa tin sẽ trở về triều đình, hết sức ủng hộ cho Đinh Hạng Lang, muốn nàng trong thời gian này tranh thủ lôi kéo thêm các vị đại thần về phe mình.
Mới nghe ra thì Ngô Nhật Khánh quả là một người trọng tình anh em, thế nhưng hiểu con không ai bằng mẹ, nàng thừa biết trong chuyện này thật ra Nhật Khánh chắc chắn là đang có âm mưu gì đấy, nhưng nàng nghĩ hoài cũng không ra, nàng sợ hắn vì dã tâm nhất thời mà làm ra chuyện gì đó dại dột, khiến cho hoàng thượng phẫn nộ thì hai mẹ con nàng chỉ có con đường chết.
Thế nhưng để cho Đinh Hạng Lang lên ngôi Thái Tử lại là dụ hoặc quá lớn khiến cho nàng khó lòng từ chối, nếu sự việc thành công, chẳng phải sau này khi Đinh Hạng Lang lên ngôi vua thì nàng sẽ trở thành Hoàng Thái Hậu quyền uy tột đỉnh ư.
Thế là cái cảm giác nửa muốn nửa không, nửa lo sợ ấy, cứ bám riết gặm nhấm tâm can nàng.
Bởi thế, Cồ Quốc Hoàng Hậu ngày đêm lo nghĩ nhiều sẽ ảnh hưởng đến tạng tâm, tâm hỏa mạnh lên thiêu đốt thận thủy không nuôi dưỡng được can mộc thành ra can khí uất kết, trong người khô kiệt thì sinh ra nóng bức, mụn nổi đầy mặt, thêm nữa chức năng của tạng can rối loạn sẽ ảnh hưởng đến tạng tỳ, không thể chuyển hóa được thức ăn thành chất dinh dưỡng, nếu để tình trạng này kéo dài sẽ khiến cho cơ thể ốm yếu, da dẻ vàng vọt.
Tổng kết lại nguyên nhân bệnh sinh chính là do tâm hỏa dục phát mà ra, bởi vì quan phó ngự y Quốc Tuấn chưa từng được học qua lý luận cơ bản của đông y cho nên chuẩn đoán sai bệnh là điều hiển nhiên, cũng còn may, Thái Y Viện có cả một kho thuốc lớn, trong đó không thiếu nhiều vị thuốc quý, dược tính trăm năm, nếu phối phương khéo léo, trong uống ngoài thoa thì trong vòng năm ngày có thể đẩy lùi được bệnh cho Cồ Quốc Hoàng Hậu, thêm nữa vì muốn lấy lòng nàng ta, Quang Châu cố bỏ công thêm một tý, chế ra một loại mặt nạ đắp mặt dưỡng da, làm cho sau khi chữa trị xong thì nàng sẽ lại càng đẹp hơn.
Sau khi suy nghĩ thấu đáo phương pháp điều trị, Quang Châu liền nói sơ một lượt cho Cồ Quốc Hoàng Hậu nghe, cam đoan nếu sau năm ngày mà bệnh tình nàng vẫn không tiến triển thì sẽ xách đầu đến gặp nàng tạ tội, khiến cho nàng yên tâm, vui mừng quá đổi.
Thật ra, trong thâm tâm Quang Châu đã thầm nghĩ qua, nếu chuyện thành thì thôi, không thành thì hắn sẽ lập tức cao bay xa chạy, ngu gì ở đây đưa cổ cho người ta chém.
Trên đường ra khỏi cung, Quang Châu vô tình nhìn thấy một vị đạo sĩ râu tóc đen nhánh, mình khoác đạo bào, tư thái ung dung tao nhã tựa như một vị tiên sư dẫn theo sau lưng một đám đạo cô, đi hướng về Đan Gia Cung, người này đi đến đâu cũng khiến cho bọn thái dám cung nữ trong cung lộ vẻ kính sợ.
- Đại nhân không biết ư ? Người đó chính là tiên trưởng Đặng Huyền Quang của Thiên Đạo Quán, năm xưa do có công phò trợ hoàng thượng giành lấy thiên hạ, được hoàng thượng khâm điển giữ chức Sùng Chân Uy Nghi.
Quan phó ngự y Quốc Tuấn thấy Quang Châu cứ nhìn trân trân theo bóng dáng đạo sĩ ấy thì vội vàng lên tiếng giải thích, bây giờ hắn đã lấy lại được bình tĩnh, có chút xấu hổ khi nói chuyện, nhưng trong lòng tràn đầy sự cảm kích đối với Quang Châu, thái độ trở nên kính trọng và thân thiết hơn hẳn.
Đinh Bộ Lĩnh vốn là người theo phật pháp, bản thân tính ra cũng là người trong phật môn bởi năm xưa trước khi khởi sự, Bộ Lĩnh từng bái qua đại sư Vạn Hạnh học võ công, con của Đinh Bộ Lĩnh, Nam Việt Vương Đinh Liễn cũng là người tin theo phật pháp.
Sau khi Đinh Bộ Lĩnh lấy Đan Gia Hoàng Hậu tức Dương Văn Nga làm vợ để củng cố thế lực, nghe theo lời Dương Văn Nga đã mời đạo sĩ Đặng Huyền Quang rời núi trợ giúp, lúc bấy giờ mặc dù thế lực đạo giáo còn nhỏ yếu nhưng cũng đã kêu gọi được một phần không nhỏ quần chúng nhân dân ủng hộ cho đại nghiệp của Đinh Bộ Lĩnh, cho đến bây giờ, cùng với phật giáo đã trở thành một trong hai đại giáo phái của nước Đại Cồ Việt, có điều đối với nguồn gốc xuất thân của Đặng Huyền Quan này, không một người nào có thể rõ ràng, cho nên trong lòng Đinh Bộ Lĩnh vẫn luôn tồn tâm đề phòng, tương đối lạnh nhạt với đạo giáo, nếu không nhờ có Đan Gia Hoàng Hậu trước giờ vẫn ưu ái đích thân nâng đỡ thì có lẽ đạo giáo đã không thể mạnh mẽ đạt tới xu thế phát triển như bây giờ.
- “Ngày đó chẳng phải tên đạo nam kia trước khi chết đã từng cảnh báo mình phải tránh xa Thiên Đạo Quán này hay sao ? Điều này chứng tỏ, giáo phái này cũng không tốt lành gì, bọn họ giúp đỡ Đinh Bộ Lĩnh chắc chắn có âm mưu lớn, tốt hơn hết là mình nên kính nhi viễn chi, giữ thân thì tốt hơn.”
Nhớ lại tình cảnh tranh đấu của mấy tên đạo sĩ ngày đó nơi núi Nùng, Quang Châu âm thầm tặc lưỡi, tự cảnh tỉnh bản thân.
Thế là năm ngày đằng đẵng trôi qua trong sự lo lắng thấp thỏm của quan phó ngự y Quốc Tuấn, trong năm ngày này Quang Châu cũng không có bước về nhà một bước, chuyên tâm ở lại Thái Y Viện điều phối thuốc.
Nhờ chữa trị đúng cách, bệnh tình của Cồ Quốc Hoàng Hậu đã giảm hẳn đến chín mươi phần trăm, da mặt trở lại hồng hào, thậm chí đẹp đẽ mịn màng hơn xưa, điều này khiến cho nàng rất là vui sướng, phái người thưởng hậu cho Quang Châu.
Các cung nữ, phi tần khác trong cung, kể cả mấy bà vợ của các quan lại hay hoàng thân quốc thích, nghe tiếng hắn có phương thuốc dưỡng da hiệu quả như tiên dược, liền đứng ngồi không yên, liên tục phái người tới tranh mua, làm cho Quang Châu phải bào chế mỏi cả tay, kiếm thêm được một đống tiền lớn, trong lòng vui vẻ hớn hở không thôi, danh tiếng hắn vì vậy mà lên như diều gặp gió khiến cho các quan lại trong Thái Y Viện không ngừng lác mắt.
Lúc này quyền lực của Quang Châu trong Thái Y Viện gần như là tuyệt đối, không có ai dám cãi lời hoặc là có ý đồ chống đối, nhất là quan phó ngự y Quốc Tuấn, hắn bỗng dưng trở nên ngoan ngoãn lạ thường, giống như là thiên lôi sai đâu đánh đó, nếu Quang Châu nói một hắn nhất quyết không nói hai, việc thay đổi thái độ của hắn cơ hồ khiến cho toàn bộ nhân viên của Thái Y Viện thêm một lần nữa há hốc mồm mà kinh ngạc, chỉ có một số rất ít người biết được nguyên do bên trong.
Hết hè sang thu, hoàng gia như thường lệ tổ chức một đợt nghỉ ngơi vào núi săn bắn, đây là cơ hội cho các công tử, hoàng tử thể hiện tài năng, mục đích là cổ vũ cho phong trào rèn luyện võ công, văn ôn võ luyện bảo vệ đất nước.
Các quan ngự y cũng phải chuẩn bị đầy đủ để đi theo phục vụ đoàn, phòng hờ có người bị thương, Quang Châu cũng vì việc này chạy tới chạy lui bận rộn không ngừng.
Quang Châu không ngờ tới cơn giận của Cồ Quốc Hoàng Hậu lại lớn như vậy, nói bắt liền bắt, căn bản không để cho bọn họ một chút thời gian giải thích gì cả, trong lòng không ngừng kêu khổ.
Quan phó ngự y Quốc Tuấn sợ hãi, liên tục dập đầu như gà mổ thóc :
- Hoàng Hậu tha mạng ! Hoàng Hậu tha mạng !
Không để ý đến những lời cầu xin của hắn, giọng nói lạnh lùng đó lại tiếp tục lanh lảnh vang lên :
- Hừ ! Ngươi còn dám mặt dày cầu xin bổn cung ư, trước kia ngươi từng cam đoan với ta như thế nào mà bây giờ bệnh tình của ta càng ngày càng nặng, mặt mũi như thế này thì ta còn dám đi gặp ai nữa, cái tên lang băm nhà ngươi, nếu ta mà không đem ngươi đi nhúng vạc dầu ba ngày ba đêm thì làm sao có thể thỏa nỗi tức giận trong lòng.
Quang Châu nghe xong không khỏi toát mồ hôi lạnh, người đàn bà này cũng quá ác độc đi, hắn cố gắng quay đầu nhìn sang bên cạnh, thấy quan phó ngự y Quốc Tuấn lúc này vừa mới nghe nói bản thân mình sẽ bị người ta đem đi nhúng vào vạc dầu thì thần tình bỗng trở nên hoảng loạn vô cùng, những lời nói bàn bạc trước đó với Quang Châu cái gì cũng quên mất, chỉ biết khóc lóc cầu xin.
Thật ra, Cồ Quốc Hoàng Hậu có thái độ tức giận như thế cũng không thể nào trách được nàng, cái quý trọng nhất của người phụ nữ ở vào thời đại nào cũng vậy, đó chính là nhan sắc, huống chi đây lại là chốn hậu cung thâm sâu như biển, các phi tần hoàng hậu từng giây từng phút đều phải thi nhau tranh giành lấy sự sủng ái của hoàng đế, mà sắc đẹp lại chính là vũ khí duy nhất bọn họ có trong tay, nay quan phó ngự y Quốc Tuấn lại làm cho Cồ Quốc Hoàng Hậu trở thành xấu xí như quạ, thử hỏi làm sao nàng ta lại không bốc hỏa cho được.
Nhận thấy không thể trông cậy vào cái tên Quốc Tuấn vô tích sự, Quang Châu lúc này đành phải lên tiếng :
- Xin hoàng hậu bớt giận, chuyện đâu còn có đó, thời hạn hai mươi ngày chữa bệnh còn chưa hết, xin hoàng hậu để cho chúng thần tiếp tục chữa trị, nếu sau khi hết thời hạn mà bệnh của người vẫn chưa khỏi, lúc ấy người trị tội chúng thần thế nào cũng được.
Cồ Quốc Hoàng Hậu ngạc nhiên hỏi :
- Ngươi là ai ?
Quang Châu cung kính trả lời :
- Thần Quang Châu, chính là quan ngự y, chủ quản hiện thời của Thái Y Viện, dám hỏi hoàng hậu, bệnh tình của tam hoàng tử hiện tại đã tốt hơn rồi chứ ?
Cồ Quốc Hoàng Hậu nghe hắn nhắc tới Đinh Hạng Lang, sắc mặt lập tức biến đối, như chợt nghĩ ra điều gì đó bèn cao giọng hô :
- Ngươi hãy lại đây, tất cả những người khác lui ra ngoài.
Đám thái giám, cung nữ và cấm vệ nghe lệnh, vội vàng khom người vâng dạ rồi lập tức lui ra ngoài, Quốc Tuấn thấy mình không bị kéo đi nhúng vạc dầu nữa thì cũng không dám chậm trễ, lật đật lủi theo bọn người hầu với tốc độ nhanh nhất.
Quang Châu khẽ lắc đầu nở nụ cười khổ, đứng lên tiến vào trong phòng khách, bấy giờ trông thấy Cồ Quốc Hoàng Hậu đang nửa nằm nửa ngồi trên một cái phảng gỗ đen bóng, trốn sau một bức rèm bằng lụa trắng tinh, hắn không dám vô lễ, vội quỳ xuống hô to :
- Thần Quang Châu, bái kiến hoàng hậu, hoàng hậu vạn tuế !
- Đứng lên đi, phải chăng ngươi chính là vị thần y đã trị hết căn bệnh quái dị của con ta ?
Cồ Quốc Hoàng Hậu hướng về hắn mà hỏi, giọng nói có phần hòa hoãn.
- Thưa, người đó chính là thần, ngày đó thần may mắn không làm nhục sứ mạng mà hoàng thượng giao phó, cho nên mới được ngài cất nhắc ngồi vào vị trí ngự y của Thái Y Viện, hôm qua thần vừa mới nghe quan phó ngự y Quốc Tuấn bẩm báo bệnh trạng của hoàng hậu, trong lòng lo lắng khôn nguôi cho nên sáng hôm nay vội vàng bắt hắn phải dẫn thần nhập cung, thăm khám cho người.
Quang Châu từ tốn đứng lên, chắp tay cung kính nói, lời nói này của hắn thật sự rất khôn khéo, ẩn hàm nhiều ý nghĩa.
Thứ nhất, hắn khéo léo kể công của hắn đối với con của nàng; thứ hai, hắn đưa hoàng đế ra trước làm bình phong, nhắc khéo Cồ Quốc Hoàng Hậu rằng dù sao hắn cũng là người của hoàng đế, do hoàng đế đích thân khâm điển, cho nên hoàng hậu có muốn tìm người giận cá chém thớt cũng đừng đổ lên đầu hắn; thứ ba là sau khi nghe tin xấu của hoàng hậu xong, hắn đã vội vàng chạy đến đây với một lòng thành ý, vì vậy không có lý do gì mà Cồ Quốc Hoàng Hậu có thể trị tội hắn.
Bao năm qua tranh đấu trong hậu cung, Cồ Quốc Hoàng Hậu vốn là một người thông minh, sao lại không hiểu ý tứ của hắn, hơn nữa trước giờ vì để tranh thủ ngôi vị Thái Tử cho Đinh Hạng Lang, trong mắt hoàng đế, Cồ Quốc Hoàng Hậu lúc nào cũng tỏ ra mình là một người vợ dịu dàng đằm thắm, cho nên không thể vì chút nóng giận nhất thời mà khiến cho ngài phản cảm với nàng, phá đi tiền đồ của con nàng được.
Trầm ngâm im lặng mất một lúc, cuối cùng Cồ Quốc Hoàng Hậu cũng thở dài một tiếng :
- Thôi vậy, ngươi hãy lại đây chuẩn bệnh cho ta, xem xem có phương pháp gì chữa trị được không, nếu ngay cả ngươi mà cũng không làm được, bổn cung nhất định sẽ xử tử cả nhà tên Quốc Tuấn đó.
- Thần tuân lệnh.
Quang Châu nói rồi dỡ bộ đồ nghề khám bệnh ra, bắt đầu thao tác.
Qua một thoáng thời gian, sau khi đã khám xong, hắn mới thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, thì ra bệnh của hoàng hậu chỉ là các biểu hiện rối loạn của chức năng gan mà thôi, trong đông y, gan chính là thuộc can trong ngũ tạng.
- Mong hoàng hậu thứ lỗi, dạo gần đây có phải người có việc lo lắng trong lòng, đêm đêm mất ngủ, đầu nhức mắt hoa ?
Quang Châu cung kính hỏi.
- Đúng vậy, thật ra gần đây bổn cung đúng là có nhiều chuyện phiền muộn để ở trong lòng không thể giải tỏa.
Cồ Quốc Hoàng Hậu ngạc nhiên trả lời, trong lòng thêm vài phần tin tưởng vị quan ngự y trẻ tuổi trước mắt.
Quang Châu thừa biết chuyện mà nàng lo nghĩ là chuyện gì, đó chính là việc sắc phong Thái Tử sắp tới của Đinh Tiên Hoàng, cả đời nàng chỉ có hai đứa con mà nàng thương yêu nhất đó là Ngô Nhật Khánh và Đinh Hạng Lang.
Đinh Hạng Lang thì không cần phải nói, tuy còn nhỏ nhưng rất thông minh hiểu chuyện, được Đinh Tiên Hoàng hết mực yêu thương, chỉ là đứa con lớn Ngô Nhật Khánh thì lại khác, tính tình nóng nảy bộp chộp, ham mê quyền lực khiến nàng vô cùng lo lắng, mới tháng trước đây, khi hoàng thượng tuyên bố muốn lập ngôi vị Thái Tử, Nhật Khánh đã vội vã cho người đưa tin sẽ trở về triều đình, hết sức ủng hộ cho Đinh Hạng Lang, muốn nàng trong thời gian này tranh thủ lôi kéo thêm các vị đại thần về phe mình.
Mới nghe ra thì Ngô Nhật Khánh quả là một người trọng tình anh em, thế nhưng hiểu con không ai bằng mẹ, nàng thừa biết trong chuyện này thật ra Nhật Khánh chắc chắn là đang có âm mưu gì đấy, nhưng nàng nghĩ hoài cũng không ra, nàng sợ hắn vì dã tâm nhất thời mà làm ra chuyện gì đó dại dột, khiến cho hoàng thượng phẫn nộ thì hai mẹ con nàng chỉ có con đường chết.
Thế nhưng để cho Đinh Hạng Lang lên ngôi Thái Tử lại là dụ hoặc quá lớn khiến cho nàng khó lòng từ chối, nếu sự việc thành công, chẳng phải sau này khi Đinh Hạng Lang lên ngôi vua thì nàng sẽ trở thành Hoàng Thái Hậu quyền uy tột đỉnh ư.
Thế là cái cảm giác nửa muốn nửa không, nửa lo sợ ấy, cứ bám riết gặm nhấm tâm can nàng.
Bởi thế, Cồ Quốc Hoàng Hậu ngày đêm lo nghĩ nhiều sẽ ảnh hưởng đến tạng tâm, tâm hỏa mạnh lên thiêu đốt thận thủy không nuôi dưỡng được can mộc thành ra can khí uất kết, trong người khô kiệt thì sinh ra nóng bức, mụn nổi đầy mặt, thêm nữa chức năng của tạng can rối loạn sẽ ảnh hưởng đến tạng tỳ, không thể chuyển hóa được thức ăn thành chất dinh dưỡng, nếu để tình trạng này kéo dài sẽ khiến cho cơ thể ốm yếu, da dẻ vàng vọt.
Tổng kết lại nguyên nhân bệnh sinh chính là do tâm hỏa dục phát mà ra, bởi vì quan phó ngự y Quốc Tuấn chưa từng được học qua lý luận cơ bản của đông y cho nên chuẩn đoán sai bệnh là điều hiển nhiên, cũng còn may, Thái Y Viện có cả một kho thuốc lớn, trong đó không thiếu nhiều vị thuốc quý, dược tính trăm năm, nếu phối phương khéo léo, trong uống ngoài thoa thì trong vòng năm ngày có thể đẩy lùi được bệnh cho Cồ Quốc Hoàng Hậu, thêm nữa vì muốn lấy lòng nàng ta, Quang Châu cố bỏ công thêm một tý, chế ra một loại mặt nạ đắp mặt dưỡng da, làm cho sau khi chữa trị xong thì nàng sẽ lại càng đẹp hơn.
Sau khi suy nghĩ thấu đáo phương pháp điều trị, Quang Châu liền nói sơ một lượt cho Cồ Quốc Hoàng Hậu nghe, cam đoan nếu sau năm ngày mà bệnh tình nàng vẫn không tiến triển thì sẽ xách đầu đến gặp nàng tạ tội, khiến cho nàng yên tâm, vui mừng quá đổi.
Thật ra, trong thâm tâm Quang Châu đã thầm nghĩ qua, nếu chuyện thành thì thôi, không thành thì hắn sẽ lập tức cao bay xa chạy, ngu gì ở đây đưa cổ cho người ta chém.
Trên đường ra khỏi cung, Quang Châu vô tình nhìn thấy một vị đạo sĩ râu tóc đen nhánh, mình khoác đạo bào, tư thái ung dung tao nhã tựa như một vị tiên sư dẫn theo sau lưng một đám đạo cô, đi hướng về Đan Gia Cung, người này đi đến đâu cũng khiến cho bọn thái dám cung nữ trong cung lộ vẻ kính sợ.
- Đại nhân không biết ư ? Người đó chính là tiên trưởng Đặng Huyền Quang của Thiên Đạo Quán, năm xưa do có công phò trợ hoàng thượng giành lấy thiên hạ, được hoàng thượng khâm điển giữ chức Sùng Chân Uy Nghi.
Quan phó ngự y Quốc Tuấn thấy Quang Châu cứ nhìn trân trân theo bóng dáng đạo sĩ ấy thì vội vàng lên tiếng giải thích, bây giờ hắn đã lấy lại được bình tĩnh, có chút xấu hổ khi nói chuyện, nhưng trong lòng tràn đầy sự cảm kích đối với Quang Châu, thái độ trở nên kính trọng và thân thiết hơn hẳn.
Đinh Bộ Lĩnh vốn là người theo phật pháp, bản thân tính ra cũng là người trong phật môn bởi năm xưa trước khi khởi sự, Bộ Lĩnh từng bái qua đại sư Vạn Hạnh học võ công, con của Đinh Bộ Lĩnh, Nam Việt Vương Đinh Liễn cũng là người tin theo phật pháp.
Sau khi Đinh Bộ Lĩnh lấy Đan Gia Hoàng Hậu tức Dương Văn Nga làm vợ để củng cố thế lực, nghe theo lời Dương Văn Nga đã mời đạo sĩ Đặng Huyền Quang rời núi trợ giúp, lúc bấy giờ mặc dù thế lực đạo giáo còn nhỏ yếu nhưng cũng đã kêu gọi được một phần không nhỏ quần chúng nhân dân ủng hộ cho đại nghiệp của Đinh Bộ Lĩnh, cho đến bây giờ, cùng với phật giáo đã trở thành một trong hai đại giáo phái của nước Đại Cồ Việt, có điều đối với nguồn gốc xuất thân của Đặng Huyền Quan này, không một người nào có thể rõ ràng, cho nên trong lòng Đinh Bộ Lĩnh vẫn luôn tồn tâm đề phòng, tương đối lạnh nhạt với đạo giáo, nếu không nhờ có Đan Gia Hoàng Hậu trước giờ vẫn ưu ái đích thân nâng đỡ thì có lẽ đạo giáo đã không thể mạnh mẽ đạt tới xu thế phát triển như bây giờ.
- “Ngày đó chẳng phải tên đạo nam kia trước khi chết đã từng cảnh báo mình phải tránh xa Thiên Đạo Quán này hay sao ? Điều này chứng tỏ, giáo phái này cũng không tốt lành gì, bọn họ giúp đỡ Đinh Bộ Lĩnh chắc chắn có âm mưu lớn, tốt hơn hết là mình nên kính nhi viễn chi, giữ thân thì tốt hơn.”
Nhớ lại tình cảnh tranh đấu của mấy tên đạo sĩ ngày đó nơi núi Nùng, Quang Châu âm thầm tặc lưỡi, tự cảnh tỉnh bản thân.
Thế là năm ngày đằng đẵng trôi qua trong sự lo lắng thấp thỏm của quan phó ngự y Quốc Tuấn, trong năm ngày này Quang Châu cũng không có bước về nhà một bước, chuyên tâm ở lại Thái Y Viện điều phối thuốc.
Nhờ chữa trị đúng cách, bệnh tình của Cồ Quốc Hoàng Hậu đã giảm hẳn đến chín mươi phần trăm, da mặt trở lại hồng hào, thậm chí đẹp đẽ mịn màng hơn xưa, điều này khiến cho nàng rất là vui sướng, phái người thưởng hậu cho Quang Châu.
Các cung nữ, phi tần khác trong cung, kể cả mấy bà vợ của các quan lại hay hoàng thân quốc thích, nghe tiếng hắn có phương thuốc dưỡng da hiệu quả như tiên dược, liền đứng ngồi không yên, liên tục phái người tới tranh mua, làm cho Quang Châu phải bào chế mỏi cả tay, kiếm thêm được một đống tiền lớn, trong lòng vui vẻ hớn hở không thôi, danh tiếng hắn vì vậy mà lên như diều gặp gió khiến cho các quan lại trong Thái Y Viện không ngừng lác mắt.
Lúc này quyền lực của Quang Châu trong Thái Y Viện gần như là tuyệt đối, không có ai dám cãi lời hoặc là có ý đồ chống đối, nhất là quan phó ngự y Quốc Tuấn, hắn bỗng dưng trở nên ngoan ngoãn lạ thường, giống như là thiên lôi sai đâu đánh đó, nếu Quang Châu nói một hắn nhất quyết không nói hai, việc thay đổi thái độ của hắn cơ hồ khiến cho toàn bộ nhân viên của Thái Y Viện thêm một lần nữa há hốc mồm mà kinh ngạc, chỉ có một số rất ít người biết được nguyên do bên trong.
Hết hè sang thu, hoàng gia như thường lệ tổ chức một đợt nghỉ ngơi vào núi săn bắn, đây là cơ hội cho các công tử, hoàng tử thể hiện tài năng, mục đích là cổ vũ cho phong trào rèn luyện võ công, văn ôn võ luyện bảo vệ đất nước.
Các quan ngự y cũng phải chuẩn bị đầy đủ để đi theo phục vụ đoàn, phòng hờ có người bị thương, Quang Châu cũng vì việc này chạy tới chạy lui bận rộn không ngừng.
/40
|