Định Quốc Công – Nguyễn Bặc sau khi tấu xong cũng không ngẩng mặt lên, cung kính quỳ rạp dưới bệ rồng, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời từ Đinh Tiên Hoàng, trong lều lớn lúc này cũng vì lời tấu của ông mà bầu không khí bỗng dưng chợt trở nên nặng nề, vô cùng quỷ dị, không gian yên lặng đến đáng sợ, thậm chí còn có thể nghe thấy cả những tiếng thở gấp gáp của mấy vị quan.
Đối với sự việc bất ngờ đang diễn ra, Quang Châu cũng tròn mắt kinh ngạc không thôi, có điều hắn trông nét mặt của Thập Đạo Tướng Quân – Lê Hoàn thì khác hẳn, thấy người này vẫn tỏ thái độ dửng dưng như không, chỉ có ánh mắt là chốc chốc lại vô tình hữu ý liếc nhìn về phía Đan Gia Hoàng Hậu đang ngồi phía trên bàn cao đầy thâm ý.
Nam Việt Vương – Đinh Liễn thì có vẻ như là trong lòng đang có một sự hồi hộp thấp thỏm không yên, hai tay nắm lại, tròng mắt liên tục xoay chuyển, không biết là đang suy nghĩ cái gì, nhưng rốt cuộc hắn cũng không có làm ra bất cứ một hành động gì, lựa chọn đứng yên một chỗ, quan sát kỳ biến.
Ngũ hậu mỗi người một ý nhưng cũng không có ai lên tiếng.
Tất cả mọi người không dám lỗ mãng, đều hành sự cẩn thận, chờ đợi thái độ của hoàng đế.
Đinh Tiên Hoàng nhíu mày trầm ngâm trong chốc lát, ánh mắt sắc như đao đảo khắp lều lớn, sau khi thu hết thần tình của bá quan vào trong mắt mới thở dài một tiếng mà nói :
- Ái khanh hãy bình thân ! Trẫm sao lại không hiểu nỗi lo lắng của khanh và bách quan, ngẫm lại Đại Cồ Việt ta lập quốc cũng đã lâu, ngày nay quốc gia đã ổn định mà trẫm nay cũng đã lớn tuổi, việc lập ngôi thái tử ắt hẳn cũng đúng là lúc nên nghĩ tới…
Bá quan nghe vậy lập tức cùng nhau quỳ xuống :
- Hoàng thượng thánh minh, thọ ngang trời đất !
Đinh Tiên Hoàng cười lớn :
- Con người thủy chung đều phải chết, trẫm sao lại vọng tưởng thọ ngang với trời với đất, thật ra việc lập ai làm thái tử, trong lòng trẫm đã có quyết định từ lâu rồi.
Nói đoạn đánh mắt cho quan thái dám Thành Dân đang phục bên cạnh.
Thành Dân nhận được tín hiệu, hiểu ý, vội vàng cầm cuộn thánh chỉ đã chuẩn bị sẵn từ trước ra, tiến lên giữa lều, cung kính đọc :
- Bá quan nghe chỉ ! Phụng thiên thừa mệnh, hoàng đế chiếu viết, trẫm có ba người con, trong số ba hoàng tử, trẫm nhận thấy tam hoàng tử Đinh Hạng Lang tuy còn nhỏ tuổi nhưng thông minh hiểu biết, đầy đủ “trí, tín lễ, nghĩa”, là người sau này có thể gánh vác được trọng trách giang sơn, nay quyết định lập tam hoàng tử Đinh Hạng Lang làm thái tử, kiến lập phủ phía đông của cấm thành gọi là Đông Cung, phong Đại Tư Đồ - Đinh Điền làm Phu Tử có trách nhiệm dạy dỗ thái tử, bá quan phò tá.
Thánh chỉ vừa đọc xong, Nam Việt Vương – Đinh Liễn toàn thân run rẩy, lảo đảo suýt ngã, sắc mặt trắng bệch, trong lòng cuộn trào lên một nỗi giận giữ vô bờ, vô cùng dữ dội, tựa như nước lũ tràn đê.
Lúc này, Quan gián nghị - Thành Danh vội vàng quỳ xuống hô to lên :
- Hoàng Thượng không thể ! Lễ pháp từ xưa tới nay, ngôi vị thái tử đều là do đại hoàng tử chấp chưởng, hoàng thượng ngày nay phế trưởng lập út đó là trái với đạo lý của thánh hiền, thần dù máu chảy đầu rơi cũng quyết liều chết can ngăn, kính mong hoàng thượng suy nghĩ lại.
- Kính mong hoàng thượng suy nghĩ lại !
Thêm mấy người nữa đồng thời quỳ xuống cùng với Thành Danh dập đầu, đây đều là những vị quan ủng hộ Đinh Liễn, trong đó có còn có hai người cậu của hắn mới dẹp loạn từ bên ngoài về, giữ chức Đô Tướng.
- Hoàng thượng thánh minh ! Gián nghị đại nhân, những lời đó ngài nói sai rồi.
Thành Danh giật mình nhìn lại, hóa ra người vừa đứng ra phản bác ông không ai xa lạ mà lại chính là Ngô Nhật Khánh :
- Khánh phò mã, ngài …!
Quang Châu cái nghe thấy tên Ngô Nhật Khánh thì lập tức tò mò nhìn sang, người này mới hơn ba mươi tuổi, dáng người thấp lùn, khuôn mặt gầy guộc, cảm giác âm lãnh, nơi khóe miệng lúc nào cũng treo một nụ cười ngạo nghễ.
Ngô Nhật Khánh bước lên vái Đinh Tiên Hoàng một cái rồi tiếp tục nói :
- Ngôi vị thái tử rất quan trọng, người ngồi ở ngôi vị này trách nhiệm nặng nề, là quân vương tương lai của đất nước, cho nên trong ba vị hoàng tử, ai là người có tài đức thì tất nhiên sẽ được làm thái tử,đây quả là lựa chọn sáng suốt của hoàng thượng
Thành Danh nghe vậy, giận tím mặt :
- Khánh phò mã ! Ngài sao lại có thể ăn nói trái với đạo lý thánh hiền như vậy….
Ông chưa kịp nói hết đã bị Ngô Nhật Khánh cướp lời :
- Dám hỏi Danh Đại Nhân, những thánh hiền mà ngài nói là ai ? Có phải là những người bên Tống quốc lúc nào cũng tìm cách chiếm đoạt nước ta xa xôi kia ? Ta nói cho ngài biết, chúng ta vốn là con rồng cháu tiên, hoàng thượng thống nhất giang sơn lập nên Đại Cồ Việt, công tích vĩ đại, là vị thiên cổ nhất đế, ông nói như vậy chẳng lẽ lại muốn hoàng thượng cúi đầu xưng thần với nước Tống hay sao ?
Việc Ngô Nhật Khánh một mực đứng ra ủng hộ hoàng đế khiến cho Đinh Tiên Hoàng hơi chút ngạc nhiên, nhưng sau một lát nghĩ tới điều gì đó, khóe miệng Đinh Tiên Hoàng lại vô tình nở một nụ cười khẩy.
Hai người cứ thế tranh qua cãi lại, không ai nhường ai, om xòm như dân chợ búa, cãi đến nỗi râu tóc vểnh cả lên.
Quang Châu lắc đầu thở dài, lịch sử thật là tàn khốc, cái ngày mà Đinh Hạng lang lên làm thái tử cũng là cái ngày mà triều đại nhà họ Đinh bắt đầu chấm hết, ngẫm nghĩ lại, chẳng hiểu sao bi kịch của Đinh Tiên Hoàng khi đó thật sự có phần giống với bi kịch của một vị thiên cổ nhất đế khác là Tần Thủy Hoàng của Đại Tần, không lẽ những hoàng đế vĩ đại đều phải có chung một kết cuộc như vậy.
Quang Châu nhiều lúc có lòng thay đổi lịch sử nhưng hiện tại đối với chuyện này hắn là không có cách nào xen vào được, mà cho dù có muốn xen cũng không có lực để mà xen, ai lại có thể nghe theo lời khuyên của một kẻ thấp cổ bé họng như hắn, nếu làm không khéo lại mất mạng chứ chẳng chơi, thật là lực bất tòng tâm.
Liếc xéo qua Thập Đạo Tướng Quân – Lê Hoàng, người này nãy giờ vẫn cứ lãnh tỉnh, trầm ngâm không nói gì, một mực chăm chú theo dõi cuộc cãi vã giữa Ngô Nhật Khánh và quan gián nghị, nhưng Quang Châu vẫn cứ có cảm giác như sự chú tâm của người này hầu hết lại dành cho những biểu hiện của Đinh Liễn.
Nói tới Lê Hoàn, đây là một danh tướng của nước Việt, có công rất lớn trong việc bảo vệ bờ cõi, dẹp loạn mười hai sứ quân.
Trong sử sách đã từng miêu tả qua, lúc ấy Lê Hoàn lên ngôi vua dưới tình thế bất đắc dĩ là để thống lĩnh đất nước chống lại quân Tống xâm lược chứ không phải là kẻ cướp ngôi, nhưng có đánh chết Quang Châu cũng không tin Lê Hoàn là một người không có dã tâm, bởi vì chính những cái chết sau đó của dòng dõi Đinh Tiên Hoàng là những minh chứng rõ ràng nhất.
Nhìn sang Đinh Liễn, vị Nam Việt Vương này sắc mặt hiện thời lúc trắng lúc xanh, ánh mắt đỏ ngầu, mặc dù từ đầu tới giờ hắn vẫn một mực giữ yên lặng, nhưng không khó để đoán ra mức độ phẫn nộ cùng hận ý trong lòng hắn.
- Đủ rồi !
Đinh Tiên Hoàng thấy triều sự quan trọng trước mắt lại biến thành cuộc cãi vã như hàng tôm hàng cá, không kìm được tức giận mà quát lên.
Hai người đó đang cãi nhau đến lúc hăng say, nghe Đinh Tiên Hoàng quát một cái thì sợ hãi quỳ cả xuống, im thin thít.
- Lê Hoàn ! Khanh có ý kiến gì không ?
Đinh Tiên Hoàng chợt hỏi, ánh mắt nhìn hắn đầy thâm thúy.
Lúc này, tất cả bá quan, từ ngũ hậu cho tới Đại Tư Đồ - Đinh Điền, Định Quốc Công - Nguyễn Bặc, Phò Mã – Ngô Nhật Khánh đều hướng ánh mắt nhìn về phía Lê Hoàng, người có quyền lực có thể nói là cao nhất Đại Cồ Việt hiện tại, chỉ sau Đinh Tiên Hoàng, chỉ cần một lời nói của hắn là có thể ảnh hưởng đến quyết định này.
Lê Hoàn dưới cái nhìn của bá quan, không kinh, không hoảng, từ tốn tiến lên chắp tay, hướng về ngai vàng vái lạy, bình tĩnh mà nói :
- Thần hoàn toàn nhất trí với quyết định của hoàng thượng, có điều mặc dù cứ cho là tam hoàng tử đúng là một người thích hợp để trở thành thái tử nhưng căn bệnh nan y trong người điện hạ thật khiến thần vô cùng lo ngại, chẳng phải các quan ngự y của Thai Y Viện đã từng chẩn đoán rằng tam điện hạ sẽ không sống được quá lâu hay sao ?
Lê Hoàn vừa nói ra đã nói trúng điểm mấu chốt, lúc này mới khiến cho bá quan sực nhớ ra, thở phào một cái yên tâm, không ai tiếp tục đứng ra, lên tiếng phản đối cả.
Căn bệnh nan y đó của tam hoàng tử, toàn triều đều biết, đó là căn bệnh không thể trị khỏi, cho nên một người sắp chết như vậy thì sao có thể làm thái tử được, hoàng thượng chắc chắn phải từ bỏ thôi, thế nhưng nhìn sắc mặt của hoàng thượng cho đến hiện tại lại hầu như chẳng có gì lo lắng cả, điều này thật là kỳ lạ.
Quang Châu sau khi nghe Lê Hoàn hỏi tới bệnh tình của Đinh Hạng Lang thì liền giật mình đánh thót một cái, trong lòng không ngừng cười khổ :
- “Chết con bà nó rồi, hóa ra đây là lý do mình được gọi tới dự tiệc, sau chuyện ngày hôm nay, mình không chừng sẽ trở thành đích nhắm trả thù của một số người rồi đây, Đinh Bộ Lĩnh ơi ! Ông cũng quá ác đi.”
Đúng y như hắn dự đoán, sau đó Đinh Tiên Hoàng cất tiếng :
- Quan Ngự Y ! Khanh nói đi.
Không thể trốn tránh được nữa, Quang Châu hít sâu một hơi, bất đắc dĩ bước ra khỏi chỗ ngồi, khó khăn tiến về phía trước từng bước, bị quan uy của cả gần trăm vị quan chiếu lên người, chân tay cũng có phần luống cuống, sau khi thi đủ lễ nghĩa, hắn vừa mới ngẩng đầu lên nhìn Đinh Bộ Lĩnh thì đã lập tức bị long nhan của hoàng đế làm cho kinh ngạc.
- “Đây rõ ràng chẳng phải chính là vị tráng sĩ Hoàng Lĩnh mà ngày đó mình đã có duyên gặp trong Thanh Tâm Quán đó sao ?”
Đầu óc Quang Châu lúc này cũng mơ hồ đi, nhưng rất nhanh hắn liền tỉnh táo lại, tập trung suy nghĩ vào chính sự, bắt đầu giải thích cặn kẽ lại quá trình trị bệnh của Đinh Hạng Lang cho bá quan nghe.
Đinh Tiên Hoàng nhìn thấy thái độ của hắn như vậy, trong lòng rất là tán thưởng.
Khi Quang Châu nói đến đoạn đã trị khỏi bệnh cho Đinh Hạng Lang, có vị quan không tin còn đứng ra chất vấn, vu cho hắn là đồ lang băm, cuồng ngôn lừa bịp, khiến cho hắn tức xịt khói, thế mới biết hai chữ hãm hại là như thế nào, chỉ đến khi Cồ Quốc Hoàng Hậu – mẹ của Đinh Hạng Lang lên tiếng xác nhận thì các quan mới không dám có ý kiến gì nữa.
Có điều ánh mắt của mấy người bên phe ủng hộ Đinh Liễn thì nhìn hắn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống.
Đinh Liễn sau khi nhận ra Quang Châu thì trong lòng hối hận không thôi, ngày đó gặp mặt trong phủ Đinh Hạng Lang còn tưởng Quang Châu chỉ là một thầy y bình thường như bao kẻ khác, không thèm để ý, ai mà ngờ hắn lại có tài năng như vậy, nếu biết trước thì bằng mọi giá đã không để cho hắn sống tới ngày hôm nay.
Vừa mới nghĩ đến điều này, Đinh Liễn lập tức giật mình không ít, cha của mình đã đối xử với mình như thế, mình sao lại có thể giống như ông, máu lạnh vô tình mà hãm hại em, ánh mắt của hắn lập tức thanh tĩnh lại đôi chút, mồ hôi lạnh đổ đầy lưng nhưng trong lòng thì hai dòng cảm xúc lẫn lộn, đối chọi gay gắt.
Lê Hoàn, Đinh Điền, Nguyễn Bặc - ba vị trọng thần đều đã bày tỏ thái độ ủng hộ quyết định của hoàng đế, bách quan vì thế cũng không còn cách nào phản đối nữa, chuyện này cứ thế lắng xuống, chỉ có Quang Châu là trong lòng vẫn còn tràn đầy lo lắng không thôi, hắn lo là lo bản thân mình từ đây đã vô tình đắc tội Đinh Liễn, mà kẻ này vốn là một người tâm ngoan thủ lạt, giết chết em ruột còn không chớp mắt, chẳng biết rồi đây sẽ đối xử với hắn như thế nào đây.
- “Hay là lần này trở về, lập tức cuốn gói, cao chạy xa bay ?”
Quang Châu âm thầm tính toán, thật ra bản thân hắn cũng không biết, sắp tới sẽ có một chuyện không lớn không nhỏ sẽ xảy ra, chuyện này vô tình giúp hắn có thể rời xa kinh thành Hoa Lư, thoát khỏi bị cuốn vào trong tấn bi kịch của nhà họ Đinh, âu đó cũng là sự may mắn của hắn, từ đây chim liền tung cánh.
“Thiên cơ biến, đất trời xoay chuyển
Khí phương nam, rồng thẳng bay lên trời “
Đối với sự việc bất ngờ đang diễn ra, Quang Châu cũng tròn mắt kinh ngạc không thôi, có điều hắn trông nét mặt của Thập Đạo Tướng Quân – Lê Hoàn thì khác hẳn, thấy người này vẫn tỏ thái độ dửng dưng như không, chỉ có ánh mắt là chốc chốc lại vô tình hữu ý liếc nhìn về phía Đan Gia Hoàng Hậu đang ngồi phía trên bàn cao đầy thâm ý.
Nam Việt Vương – Đinh Liễn thì có vẻ như là trong lòng đang có một sự hồi hộp thấp thỏm không yên, hai tay nắm lại, tròng mắt liên tục xoay chuyển, không biết là đang suy nghĩ cái gì, nhưng rốt cuộc hắn cũng không có làm ra bất cứ một hành động gì, lựa chọn đứng yên một chỗ, quan sát kỳ biến.
Ngũ hậu mỗi người một ý nhưng cũng không có ai lên tiếng.
Tất cả mọi người không dám lỗ mãng, đều hành sự cẩn thận, chờ đợi thái độ của hoàng đế.
Đinh Tiên Hoàng nhíu mày trầm ngâm trong chốc lát, ánh mắt sắc như đao đảo khắp lều lớn, sau khi thu hết thần tình của bá quan vào trong mắt mới thở dài một tiếng mà nói :
- Ái khanh hãy bình thân ! Trẫm sao lại không hiểu nỗi lo lắng của khanh và bách quan, ngẫm lại Đại Cồ Việt ta lập quốc cũng đã lâu, ngày nay quốc gia đã ổn định mà trẫm nay cũng đã lớn tuổi, việc lập ngôi thái tử ắt hẳn cũng đúng là lúc nên nghĩ tới…
Bá quan nghe vậy lập tức cùng nhau quỳ xuống :
- Hoàng thượng thánh minh, thọ ngang trời đất !
Đinh Tiên Hoàng cười lớn :
- Con người thủy chung đều phải chết, trẫm sao lại vọng tưởng thọ ngang với trời với đất, thật ra việc lập ai làm thái tử, trong lòng trẫm đã có quyết định từ lâu rồi.
Nói đoạn đánh mắt cho quan thái dám Thành Dân đang phục bên cạnh.
Thành Dân nhận được tín hiệu, hiểu ý, vội vàng cầm cuộn thánh chỉ đã chuẩn bị sẵn từ trước ra, tiến lên giữa lều, cung kính đọc :
- Bá quan nghe chỉ ! Phụng thiên thừa mệnh, hoàng đế chiếu viết, trẫm có ba người con, trong số ba hoàng tử, trẫm nhận thấy tam hoàng tử Đinh Hạng Lang tuy còn nhỏ tuổi nhưng thông minh hiểu biết, đầy đủ “trí, tín lễ, nghĩa”, là người sau này có thể gánh vác được trọng trách giang sơn, nay quyết định lập tam hoàng tử Đinh Hạng Lang làm thái tử, kiến lập phủ phía đông của cấm thành gọi là Đông Cung, phong Đại Tư Đồ - Đinh Điền làm Phu Tử có trách nhiệm dạy dỗ thái tử, bá quan phò tá.
Thánh chỉ vừa đọc xong, Nam Việt Vương – Đinh Liễn toàn thân run rẩy, lảo đảo suýt ngã, sắc mặt trắng bệch, trong lòng cuộn trào lên một nỗi giận giữ vô bờ, vô cùng dữ dội, tựa như nước lũ tràn đê.
Lúc này, Quan gián nghị - Thành Danh vội vàng quỳ xuống hô to lên :
- Hoàng Thượng không thể ! Lễ pháp từ xưa tới nay, ngôi vị thái tử đều là do đại hoàng tử chấp chưởng, hoàng thượng ngày nay phế trưởng lập út đó là trái với đạo lý của thánh hiền, thần dù máu chảy đầu rơi cũng quyết liều chết can ngăn, kính mong hoàng thượng suy nghĩ lại.
- Kính mong hoàng thượng suy nghĩ lại !
Thêm mấy người nữa đồng thời quỳ xuống cùng với Thành Danh dập đầu, đây đều là những vị quan ủng hộ Đinh Liễn, trong đó có còn có hai người cậu của hắn mới dẹp loạn từ bên ngoài về, giữ chức Đô Tướng.
- Hoàng thượng thánh minh ! Gián nghị đại nhân, những lời đó ngài nói sai rồi.
Thành Danh giật mình nhìn lại, hóa ra người vừa đứng ra phản bác ông không ai xa lạ mà lại chính là Ngô Nhật Khánh :
- Khánh phò mã, ngài …!
Quang Châu cái nghe thấy tên Ngô Nhật Khánh thì lập tức tò mò nhìn sang, người này mới hơn ba mươi tuổi, dáng người thấp lùn, khuôn mặt gầy guộc, cảm giác âm lãnh, nơi khóe miệng lúc nào cũng treo một nụ cười ngạo nghễ.
Ngô Nhật Khánh bước lên vái Đinh Tiên Hoàng một cái rồi tiếp tục nói :
- Ngôi vị thái tử rất quan trọng, người ngồi ở ngôi vị này trách nhiệm nặng nề, là quân vương tương lai của đất nước, cho nên trong ba vị hoàng tử, ai là người có tài đức thì tất nhiên sẽ được làm thái tử,đây quả là lựa chọn sáng suốt của hoàng thượng
Thành Danh nghe vậy, giận tím mặt :
- Khánh phò mã ! Ngài sao lại có thể ăn nói trái với đạo lý thánh hiền như vậy….
Ông chưa kịp nói hết đã bị Ngô Nhật Khánh cướp lời :
- Dám hỏi Danh Đại Nhân, những thánh hiền mà ngài nói là ai ? Có phải là những người bên Tống quốc lúc nào cũng tìm cách chiếm đoạt nước ta xa xôi kia ? Ta nói cho ngài biết, chúng ta vốn là con rồng cháu tiên, hoàng thượng thống nhất giang sơn lập nên Đại Cồ Việt, công tích vĩ đại, là vị thiên cổ nhất đế, ông nói như vậy chẳng lẽ lại muốn hoàng thượng cúi đầu xưng thần với nước Tống hay sao ?
Việc Ngô Nhật Khánh một mực đứng ra ủng hộ hoàng đế khiến cho Đinh Tiên Hoàng hơi chút ngạc nhiên, nhưng sau một lát nghĩ tới điều gì đó, khóe miệng Đinh Tiên Hoàng lại vô tình nở một nụ cười khẩy.
Hai người cứ thế tranh qua cãi lại, không ai nhường ai, om xòm như dân chợ búa, cãi đến nỗi râu tóc vểnh cả lên.
Quang Châu lắc đầu thở dài, lịch sử thật là tàn khốc, cái ngày mà Đinh Hạng lang lên làm thái tử cũng là cái ngày mà triều đại nhà họ Đinh bắt đầu chấm hết, ngẫm nghĩ lại, chẳng hiểu sao bi kịch của Đinh Tiên Hoàng khi đó thật sự có phần giống với bi kịch của một vị thiên cổ nhất đế khác là Tần Thủy Hoàng của Đại Tần, không lẽ những hoàng đế vĩ đại đều phải có chung một kết cuộc như vậy.
Quang Châu nhiều lúc có lòng thay đổi lịch sử nhưng hiện tại đối với chuyện này hắn là không có cách nào xen vào được, mà cho dù có muốn xen cũng không có lực để mà xen, ai lại có thể nghe theo lời khuyên của một kẻ thấp cổ bé họng như hắn, nếu làm không khéo lại mất mạng chứ chẳng chơi, thật là lực bất tòng tâm.
Liếc xéo qua Thập Đạo Tướng Quân – Lê Hoàng, người này nãy giờ vẫn cứ lãnh tỉnh, trầm ngâm không nói gì, một mực chăm chú theo dõi cuộc cãi vã giữa Ngô Nhật Khánh và quan gián nghị, nhưng Quang Châu vẫn cứ có cảm giác như sự chú tâm của người này hầu hết lại dành cho những biểu hiện của Đinh Liễn.
Nói tới Lê Hoàn, đây là một danh tướng của nước Việt, có công rất lớn trong việc bảo vệ bờ cõi, dẹp loạn mười hai sứ quân.
Trong sử sách đã từng miêu tả qua, lúc ấy Lê Hoàn lên ngôi vua dưới tình thế bất đắc dĩ là để thống lĩnh đất nước chống lại quân Tống xâm lược chứ không phải là kẻ cướp ngôi, nhưng có đánh chết Quang Châu cũng không tin Lê Hoàn là một người không có dã tâm, bởi vì chính những cái chết sau đó của dòng dõi Đinh Tiên Hoàng là những minh chứng rõ ràng nhất.
Nhìn sang Đinh Liễn, vị Nam Việt Vương này sắc mặt hiện thời lúc trắng lúc xanh, ánh mắt đỏ ngầu, mặc dù từ đầu tới giờ hắn vẫn một mực giữ yên lặng, nhưng không khó để đoán ra mức độ phẫn nộ cùng hận ý trong lòng hắn.
- Đủ rồi !
Đinh Tiên Hoàng thấy triều sự quan trọng trước mắt lại biến thành cuộc cãi vã như hàng tôm hàng cá, không kìm được tức giận mà quát lên.
Hai người đó đang cãi nhau đến lúc hăng say, nghe Đinh Tiên Hoàng quát một cái thì sợ hãi quỳ cả xuống, im thin thít.
- Lê Hoàn ! Khanh có ý kiến gì không ?
Đinh Tiên Hoàng chợt hỏi, ánh mắt nhìn hắn đầy thâm thúy.
Lúc này, tất cả bá quan, từ ngũ hậu cho tới Đại Tư Đồ - Đinh Điền, Định Quốc Công - Nguyễn Bặc, Phò Mã – Ngô Nhật Khánh đều hướng ánh mắt nhìn về phía Lê Hoàng, người có quyền lực có thể nói là cao nhất Đại Cồ Việt hiện tại, chỉ sau Đinh Tiên Hoàng, chỉ cần một lời nói của hắn là có thể ảnh hưởng đến quyết định này.
Lê Hoàn dưới cái nhìn của bá quan, không kinh, không hoảng, từ tốn tiến lên chắp tay, hướng về ngai vàng vái lạy, bình tĩnh mà nói :
- Thần hoàn toàn nhất trí với quyết định của hoàng thượng, có điều mặc dù cứ cho là tam hoàng tử đúng là một người thích hợp để trở thành thái tử nhưng căn bệnh nan y trong người điện hạ thật khiến thần vô cùng lo ngại, chẳng phải các quan ngự y của Thai Y Viện đã từng chẩn đoán rằng tam điện hạ sẽ không sống được quá lâu hay sao ?
Lê Hoàn vừa nói ra đã nói trúng điểm mấu chốt, lúc này mới khiến cho bá quan sực nhớ ra, thở phào một cái yên tâm, không ai tiếp tục đứng ra, lên tiếng phản đối cả.
Căn bệnh nan y đó của tam hoàng tử, toàn triều đều biết, đó là căn bệnh không thể trị khỏi, cho nên một người sắp chết như vậy thì sao có thể làm thái tử được, hoàng thượng chắc chắn phải từ bỏ thôi, thế nhưng nhìn sắc mặt của hoàng thượng cho đến hiện tại lại hầu như chẳng có gì lo lắng cả, điều này thật là kỳ lạ.
Quang Châu sau khi nghe Lê Hoàn hỏi tới bệnh tình của Đinh Hạng Lang thì liền giật mình đánh thót một cái, trong lòng không ngừng cười khổ :
- “Chết con bà nó rồi, hóa ra đây là lý do mình được gọi tới dự tiệc, sau chuyện ngày hôm nay, mình không chừng sẽ trở thành đích nhắm trả thù của một số người rồi đây, Đinh Bộ Lĩnh ơi ! Ông cũng quá ác đi.”
Đúng y như hắn dự đoán, sau đó Đinh Tiên Hoàng cất tiếng :
- Quan Ngự Y ! Khanh nói đi.
Không thể trốn tránh được nữa, Quang Châu hít sâu một hơi, bất đắc dĩ bước ra khỏi chỗ ngồi, khó khăn tiến về phía trước từng bước, bị quan uy của cả gần trăm vị quan chiếu lên người, chân tay cũng có phần luống cuống, sau khi thi đủ lễ nghĩa, hắn vừa mới ngẩng đầu lên nhìn Đinh Bộ Lĩnh thì đã lập tức bị long nhan của hoàng đế làm cho kinh ngạc.
- “Đây rõ ràng chẳng phải chính là vị tráng sĩ Hoàng Lĩnh mà ngày đó mình đã có duyên gặp trong Thanh Tâm Quán đó sao ?”
Đầu óc Quang Châu lúc này cũng mơ hồ đi, nhưng rất nhanh hắn liền tỉnh táo lại, tập trung suy nghĩ vào chính sự, bắt đầu giải thích cặn kẽ lại quá trình trị bệnh của Đinh Hạng Lang cho bá quan nghe.
Đinh Tiên Hoàng nhìn thấy thái độ của hắn như vậy, trong lòng rất là tán thưởng.
Khi Quang Châu nói đến đoạn đã trị khỏi bệnh cho Đinh Hạng Lang, có vị quan không tin còn đứng ra chất vấn, vu cho hắn là đồ lang băm, cuồng ngôn lừa bịp, khiến cho hắn tức xịt khói, thế mới biết hai chữ hãm hại là như thế nào, chỉ đến khi Cồ Quốc Hoàng Hậu – mẹ của Đinh Hạng Lang lên tiếng xác nhận thì các quan mới không dám có ý kiến gì nữa.
Có điều ánh mắt của mấy người bên phe ủng hộ Đinh Liễn thì nhìn hắn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống.
Đinh Liễn sau khi nhận ra Quang Châu thì trong lòng hối hận không thôi, ngày đó gặp mặt trong phủ Đinh Hạng Lang còn tưởng Quang Châu chỉ là một thầy y bình thường như bao kẻ khác, không thèm để ý, ai mà ngờ hắn lại có tài năng như vậy, nếu biết trước thì bằng mọi giá đã không để cho hắn sống tới ngày hôm nay.
Vừa mới nghĩ đến điều này, Đinh Liễn lập tức giật mình không ít, cha của mình đã đối xử với mình như thế, mình sao lại có thể giống như ông, máu lạnh vô tình mà hãm hại em, ánh mắt của hắn lập tức thanh tĩnh lại đôi chút, mồ hôi lạnh đổ đầy lưng nhưng trong lòng thì hai dòng cảm xúc lẫn lộn, đối chọi gay gắt.
Lê Hoàn, Đinh Điền, Nguyễn Bặc - ba vị trọng thần đều đã bày tỏ thái độ ủng hộ quyết định của hoàng đế, bách quan vì thế cũng không còn cách nào phản đối nữa, chuyện này cứ thế lắng xuống, chỉ có Quang Châu là trong lòng vẫn còn tràn đầy lo lắng không thôi, hắn lo là lo bản thân mình từ đây đã vô tình đắc tội Đinh Liễn, mà kẻ này vốn là một người tâm ngoan thủ lạt, giết chết em ruột còn không chớp mắt, chẳng biết rồi đây sẽ đối xử với hắn như thế nào đây.
- “Hay là lần này trở về, lập tức cuốn gói, cao chạy xa bay ?”
Quang Châu âm thầm tính toán, thật ra bản thân hắn cũng không biết, sắp tới sẽ có một chuyện không lớn không nhỏ sẽ xảy ra, chuyện này vô tình giúp hắn có thể rời xa kinh thành Hoa Lư, thoát khỏi bị cuốn vào trong tấn bi kịch của nhà họ Đinh, âu đó cũng là sự may mắn của hắn, từ đây chim liền tung cánh.
“Thiên cơ biến, đất trời xoay chuyển
Khí phương nam, rồng thẳng bay lên trời “
/40
|