Cả đám đạo tặc sau khi nghe thấy Minh Hải mở miệng chối đây đẩy, lộ rõ bản chất hèn nhát “tham sống sợ chết” của hắn thì tất cả bọn chúng đều bĩu môi khinh thường, chỉ riêng có người thanh niên nọ thì vẫn quỳ hiên ngang bất động, chẳng hé một lời.
Lính vệ binh thấy tình cảnh như vậy, không cần đợi có người sai bảo đã tự động bước lên, kéo hai anh em nhà nọ cùng với Minh Hải đến trước mặt Quang Châu.
- Các ngươi lựa chọn “hàng” hay “chết” ?
Quang Châu thờ ơ hỏi một câu gãy gọn, ngữ khí lạnh lùng sắc bén.
Binh lính đứng vây quanh ứng theo lời hắn mà rút gươm xoèn xoẹt, chỉ đợi một câu mệnh lệnh từ quan trên phát ra là họ sẽ lập tức chém bọn người trước mặt thành mấy trăm mảnh.
Bị khí thế hung mãnh của quan binh bức tới, trong lòng Minh Hải không ngừng run rẩy sợ hãi, môi hắn lắp bắp, nhưng chưa kịp thốt lên chữ “hàng” thì bấy giờ người thanh niên ở bên cạnh đã đột ngột cất tiếng cười to.
Quang Châu ngạc nhiên khi nhận ra người này tuổi còn rất trẻ vậy mà ẩn trong tiếng cười lại là bao sự tang thương, đau đớn.
- Cẩu quan ! Muốn chém muốn giết thì làm đi, chớ có nói nhiều !
Người thanh niên trừng mắt nói.
Quang Châu bỏ vẻ thờ ơ, đánh giá kỹ lại người thanh niên trước mắt thêm một lần nữa, trong lòng có phần tán thưởng, quả nhiên là một trang nam nhi, đầu đội trời, chân đạp đất, là người hiếm có, nếu mà cứ như vậy giết đi thì quả thật là có chút đáng tiếc.
Có điều sự chú ý của hắn dành cho người thanh niên đó không lâu, ánh mắt của hắn chẳng mấy chốc đã bị người con gái quỳ bên cạnh người thanh niên hấp dẫn.
- Người đâu, mau cởi trói cho cô bé kia, đối với phụ nữ sao chúng ta lại có thể vô lễ như thế được.
Quang Châu quát to.
Liền ngay sau đó, có một binh lính vội tiến lên cởi trói.
- Cô bé kia, lại đây !
Quang Châu ra lệnh.
- Em gái, mau mau chạy đi, đừng có nghe lời tên cẩu quan !
Người thanh niên hét lên.
- Cô bé, tốt nhất là cô đừng làm ra hành động gì ngu xuẩn nếu không ta sẽ lấy tính mạng anh của cô ngay lập tức.
Quang Châu trầm giọng nói.
Cô gái nghe Quang Châu đe dọa như vậy, sau một lát do dự, cuối cùng cũng đành cắn môi mà bước tới gần.
Dưới ánh đuốc soi tỏ, cô gái này tính ra cũng là một người con gái đẹp khó gặp, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt long lanh, mi cong mày liễu, thân hình thon gọn đầy sức sống, độ tuổi cũng trạc bằng em gái Phạm Yến của Quang Châu vậy.
- Cô bé đừng sợ, cô tên là gì ?
Quang Châu nhẹ nhàng hỏi.
- Tôi tên…Đỗ Nguyệt Nga.
Cô gái ngập ngừng nói.
- Nguyệt Nga ! Cái tên này thật đẹp, thật giống với con người của cô vậy, xinh đẹp dịu dàng như ánh trăng.
Quang Châu gật gù, xổ thơ khen ngợi.
Nghe hai người một hỏi một đáp, binh lính và đám quan viên đang có mặt tại đây đều được một phen kinh ngạc đến nỗi há mồm trợn mắt, đa phần bọn họ đều có chung một điều thắc mắc nhưng không ai dám nói ra :
- “Tướng quân nhà mình đây là đang tán gái hay sao, trong tình cảnh chết chóc đêm nay mà ngài lại còn có thể có tâm trạng như vậy, quả thật đúng là vô cùng đáng nể, người thường không thể so sánh được.”
Thấy cả đám thuộc hạ đều giương mắt nhìn mình khó hiểu, Quang Châu lúc này cũng liền cảm thấy hơi hơi đỏ mặt, ho khan một tiếng, vội chuyển đề tài :
- Nguyệt Nga cô nương, cô có muốn anh cô sống hay không ?
Cô gái nghe Quang Châu nói như vậy thì lập tức mở to mắt ra mà nhìn hắn, theo bản năng gật đầu một cái.
- Rất tốt, nếu như cô muốn anh cô còn sống thì hãy đến lều kia gặp bản quan.
Quang Châu cười nói, ánh mắt ấm áp.
- Khụ..ụ ! Đại nhân, ngàn lần không thể được, ngài là quan lớn của triều đình, thân thể ngàn vàng, còn cô ta lại là một đạo tặc có võ công cao cường, việc này rất nguy hiểm, tuyệt đối không thể được.
Tuấn Hằng vội vàng lấy khăn lau mồ hôi tiến lên ngăn cản.
- Ha ha ! Đại trượng phu đứng trong trời đất, há có thể sợ một cô gái yếu đuối hay sao, Sư Gia cứ yên tâm đi.
Quang Châu nhẹ nhàng nói, có điều sắc mặt đám đạo tặc thì trái ngược với hắn, phải biết rằng trong đám cường đạo mười ba động ở Hồng Lĩnh thì đám cường đạo ở Động Hang Cọp chính là đám người hung hãn nhất.
Một cô gái trẻ có nét đẹp như Nguyệt Nga bấy lâu nay xông pha ở giữa đám đạo tặc ấy mà vẫn không có ai dám bắt nạt nàng thì điều này đã chứng tỏ bản lĩnh của nàng rất không tệ và có lẽ cũng chỉ có vị Châu tướng quân kia mới có thể vô tư nói nàng là một phụ nữ yếu đuối, thật đúng là điếc thì không sợ súng.
- Không ! Nguyệt Nga, em đừng tin hắn, tên cẩu quan kia, có giỏi thì giết ta đi.
Người thanh niên giận giữ vùng lên nhưng ngay lập tức lại bị mấy binh lính đè xuống.
Chẳng biết Nguyệt Nga suy nghĩ thế nào, chỉ thấy nàng đảo tròn tròng mắt một cái, bỏ qua lời nói của người anh trai, sau đó nhu thuận cúi đầu đi theo sau lưng Quang Châu hướng đến lều soái, đám binh lính thấy vậy ngoan ngoãn tránh đường, người nào người nấy ánh mắt nhìn hắn tràn đầy hâm mộ, ở sau lưng len lén nở nụ cười bỉ ổi.
Da Luật Thiên Ưng định đi theo bảo vệ nhưng vừa mới tiến lên đã bị Quang Châu phất tay ngăn lại, lâu lâu mới có dịp gặp người đẹp, hắn chẳng muốn bị phá đám.
Trước mặt đám thuộc hạ của Quang Châu, cô gái tỏ ra ngoan ngoãn là vậy nhưng sau khi bước vào lều, quan sát một vòng, ở nơi đây đúng thật chỉ có hai người Quang Châu và nàng, nàng liền hiện nguyên hình là một con cọp cái, không nói hai lời, mặc dù đang mang nội thương nhưng cũng cắn răng nhịn đau vung chưởng đánh tới.
Thì ra, trước đó, nàng nghĩ rằng hắn đang có tà ý với nàng, lại thấy hắn tuổi còn trẻ, có dáng vẻ giống như loại công tử bột yếu đuối, cho nên lợi dụng thời cơ, giả vờ ưng thuận với lời đề nghị của Quang Châu nhằm tìm cơ hội thuận lợi, ra tay khống chế, hắn bắt làm con tin để tìm đường thoát.
Vốn là những tính toán của nàng làm rất tốt nhưng thật tế lại trái ngược phủ phàng, chưởng thế vừa ra đã bị Quang Châu xoay người thuận thế bắt được, hắn còn tiện tay dùng Niêm Hoa Chỉ điểm lên mấy đại huyệt trên người nàng, khiến cho tay chân nàng mềm nhũn, uể oải vô lực, bị hắn thừa dịp ôm vào lòng, đến lúc này trong lòng nàng bỗng dưng cảm thấy hối hận vì hành động liều lĩnh của mình mãi không thôi, thật không ngờ cái tên công tử bột trông có vẻ yếu đuối này lại là người có võ công cao thâm đến vậy.
- Cẩu quan ! Ngươi…ngươi…muốn làm gì ?
Nguyệt Nga kinh hãi lắp bắp.
- Ha ha ! Cô nói xem, hai người cô nam quả nữ, bản quan lại không phải là thái dám, vậy cô nghĩ tôi muốn làm gì ?
Quang Châu vừa ôm người ngọc vừa cất lời trêu chọc, bế thốc nàng đặt lên cái phản gỗ lớn trong lều.
- Ngươi …ngươi muốn làm nhục ta, ta cắn lưỡi chết cho ngươi xem.
Nguyệt Nga thân hình run rẩy, hai mắt rưng rưng.
Quang Châu nghe nàng đem cái chết ra dọa hắn thì bỗng dưng ôm bụng cười phá lên.
- Cẩu quan, ngươi cười cái gì ?
Nguyệt Nga trừng mắt nhìn hắn giận giữ, nhưng nhìn nàng như vậy lại càng đáng yêu.
- Cô đem cái chết ra dọa tôi, thật giống như là đã tự nhận mình là người của bản quan vậy, làm như bản quan sợ cô chết lắm hay sao ấy, ha ha nếu cô đã nóng lòng muốn trở thành người của bản quan, thì bản quan đành chịu thiệt thòi cưới cô vậy.
Quang Châu quệt nước mắt nói.
Nguyệt Nga triệt để á khẩu, từ trước đến giờ nàng chưa thấy có ai chai mặt như tên cẩu quan này, bất giác khuôn mặt đỏ bừng, gân cổ quát lên :
- Cẩu quan, ngươi đừng có nằm mơ ! Á..!
Nàng chưa nói xong đã bị Quang Châu mạnh mẽ đét vào mông mấy cái, hắn có cảm giác như trêu chọc nàng thực thú vị, giống như là em gái Phạm Yến của hắn vậy.
- Cô mở miệng là nói tôi “cẩu quan”, tôi “cẩu quan” chỗ nào, từ bây giờ cô còn dám nói tôi là “cẩu quan” nữa thì tôi sẽ đét mông cô ?
Hắn nói rồi lại đét thêm mấy cái rõ đau nữa cho đỡ tức.
Quan binh đứng phía ngoài trại nghe thấy tiếng cô gái la hét, mấy mặt nhìn nhau đều giơ ngón tay cái lên cười cười :
- Tướng quân thật là mạnh à nha !
Mấy lão tướng thì tặc lưỡi khen :
- Đúng là tuổi trẻ có khác !
Người thanh niên bị trói chặt tay chân nghe thấy tiếng em gái mình la hét, lại nhìn xem đám binh lính bàn luận bỉ ổi như vậy, thái độ dữ dằn, miệng liên tục la lớn nhưng chỉ phát được ra mấy âm thanh ú ớ do bị nhét giẻ vô mồm, sắc mặt đỏ lựng, sau một lát thì ngất lịm đi.
Hai vị tăng nhân Thoát Sân và Thoát Si lúc này chỉ biết lắc đầu thở dài, mắt lơ, tai điếc, chú tâm niệm phật.
Quang Châu sau khi đánh vào mông nàng xong mấy cái đã tay, mới từ tốn nói :
- Cô biết điều thì ngoan ngoãn cho tôi, bây giờ tôi cho hai anh em cô một cơ hội thoát chết, lập tức đem thân thế của hai anh em cô cùng tình hình của cường đạo tại đây thành thật nói rõ một lần cho ta nghe.
Thật ra Quang Châu biết thừa những gì cô gái này nói với hắn chỉ là nói dối mà thôi, nhưng hắn chẳng cần thiết điều đó, hắn muốn trêu chọc cô gái cho vui, chủ yếu là trong đầu hắn đã có một âm mưu hoàn hảo khác để trị đám cường đạo này.
Sau một khoảng thời gian vừa đủ, Quang Châu bèn đồng ý thả hai anh em cô gái đi, ngoài ra hắn còn thả thêm cả tên Minh Hải nhị ca gì đó cùng với khoảng mười tên cường đạo nữa, số cường đạo còn lại hắn cũng không có giết đi mà bắt bọn chúng làm lao động khổ sai, dù sao cũng là lúc đang cần có nhân công để xây dựng thành lũy.
Hành động này của Quang Châu khiến cho nhiều người lấy làm ngạc nhiên, thậm chí một số quan viên dưới quyền còn tích cực đứng ra khuyên can phản đối, chỉ có Sư Gia - Tuấn Hằng là không có nói gì, thầm mỉm cười đồng ý với cách làm của hắn.
Một đêm náo động cứ như vậy mà trôi qua, sáng hôm sau mọi người đã bắt đầu bắt tay vào xây dựng cơ sở hạ tầng của huyện mới theo như quy hoạch.
Để tăng hiệu quả công việc, hai ngàn dân phu được tổ chức làm việc kỷ luật như quân đội, ăn ngủ có giờ giấc, bọn họ được chia làm hai nhóm, một nhóm chịu trách nhiệm xây dựng nhà cửa, đường xá, một nhóm khác chịu trách nhiệm đắp tường, xây thành.
Ở vùng đất Hồng Lĩnh này cái gì không có nhưng có nhiều nhất lại chính là đất sét chất lượng cao, đây là loại vật liệu lý tưởng ban đầu để đắp thành xây nhà, sau này còn có thể làm gạch.
Bởi vì do thời gian gấp rút, không kịp để xây lò nung gạch, cho nên Quang Châu áp dụng phương pháp thô thiển nhất, đó là cho đào những khối đất lớn cho vào khuôn bằng gỗ lớn, sau khi đắp thành hình dạng thì cho đốt lửa sấy khô để đất kết lại với nhau, chiêu này xem ra rất có hiệu quả, khiến cho tiến độ xây dựng khá cao.Ngoài ra để phục vụ cho công việc dễ dàng, Quang Châu còn cho người chế ra nhiều xe đẩy ba bánh, áp dụng nguyên lý đòn bẫy để dễ dàng vận chuyển vật nặng.
Thành được xây theo kiểu pháo đài của Châu Âu, Quang Châu mặc dù không phải là dân kiến trúc, nhưng ở kiếp trước hắn từng rất thích xem những bộ phim tài liệu giới thiệu về kiến trúc của Châu Âu thời trung cổ trên kênh discovery cho nên vẫn có thể phác thảo sơ khai hình dáng tổng thể của pháo đài bằng mô hình đất sét, sau đó giao cho những thợ xây dựng lành nghề có kinh nghiệm được hắn mượn từ thành Hoan Châu hoàn thiện chi tiết.
Thành mới được lấy tên là Hồng Lĩnh, sức chứa tới mười ngàn người, thành có hình lục giác, bao gồm hai bức tường thành cao lớn, được bố trí hệ thống tháp canh dày đặc, thành trong cao hơn thành ngoài để khi chiến tranh xảy ra, cung thủ đứng ở thành trong cũng có thể hỗ trợ cho thành ngoài, ngoài ra ở thành trong còn được dựng lên các đài cao bằng phẳng so le nhau để sau này đặt các xe bắn đá lên đó.
Thành Hồng Lĩnh dựa lưng vào sông Vân, ngoài thành được đào hai con kênh lớn dẫn nước, dưới lòng kênh cắm chi chít cọc gỗ, hai con kênh này vừa có tác dụng hộ thành phòng lũ, vừa có tác dụng chuyển nước tưới tiêu cho đồng ruộng ngoài thành.
Nhà cửa của dân chúng cũng được đắp tường thấp, khi cần sẽ lập tức biến thành công sự phòng thủ phía bên trong.
Tất nhiên, một công trình to lớn đồ sộ như vậy thì không thể nào hoàn thành trong thoáng chốc mà được chia nhỏ thành nhiều giai đoạn, cái nào dễ thì làm trước, khó làm sau, đứng từ trên cao nhìn xuống, cả đại công trường nhộn nhịp không ngừng, đám dân phu cần mẫn như những chú kiến thợ qua lại hăng say làm việc.
Quang Châu dự tính, khi thành trong và nhà cửa của năm ngàn dân chúng sơ bộ được hoàn thành xong thì sẽ bắt đầu cho di chuyển thêm một số dân đến đây trước, bắt đầu khai khẩn ruộng đồng cho kịp vụ sang xuân.
Ba ngày sau khi đám người Nguyệt Nga được thả, đám cường đạo tại Hồng Lĩnh chẳng biết có phải vì e sợ hay không mà vẫn im hơi lặng gió, lúc này Quang Châu đang ngồi ở trong lều soái nghe đám quản đốc báo cáo tình hình tiến độ khởi công, sau khi chỉ đạo thêm một số việc cần lưu ý thì liền cho bọn hắn lui ra, đoạn quay sang Tuấn Hằng đang ngồi phía dưới mà hỏi :
- Những việc ta giao cho ngươi đi điều tra đã làm xong chưa ? Kết quả thế nào ?
Lính vệ binh thấy tình cảnh như vậy, không cần đợi có người sai bảo đã tự động bước lên, kéo hai anh em nhà nọ cùng với Minh Hải đến trước mặt Quang Châu.
- Các ngươi lựa chọn “hàng” hay “chết” ?
Quang Châu thờ ơ hỏi một câu gãy gọn, ngữ khí lạnh lùng sắc bén.
Binh lính đứng vây quanh ứng theo lời hắn mà rút gươm xoèn xoẹt, chỉ đợi một câu mệnh lệnh từ quan trên phát ra là họ sẽ lập tức chém bọn người trước mặt thành mấy trăm mảnh.
Bị khí thế hung mãnh của quan binh bức tới, trong lòng Minh Hải không ngừng run rẩy sợ hãi, môi hắn lắp bắp, nhưng chưa kịp thốt lên chữ “hàng” thì bấy giờ người thanh niên ở bên cạnh đã đột ngột cất tiếng cười to.
Quang Châu ngạc nhiên khi nhận ra người này tuổi còn rất trẻ vậy mà ẩn trong tiếng cười lại là bao sự tang thương, đau đớn.
- Cẩu quan ! Muốn chém muốn giết thì làm đi, chớ có nói nhiều !
Người thanh niên trừng mắt nói.
Quang Châu bỏ vẻ thờ ơ, đánh giá kỹ lại người thanh niên trước mắt thêm một lần nữa, trong lòng có phần tán thưởng, quả nhiên là một trang nam nhi, đầu đội trời, chân đạp đất, là người hiếm có, nếu mà cứ như vậy giết đi thì quả thật là có chút đáng tiếc.
Có điều sự chú ý của hắn dành cho người thanh niên đó không lâu, ánh mắt của hắn chẳng mấy chốc đã bị người con gái quỳ bên cạnh người thanh niên hấp dẫn.
- Người đâu, mau cởi trói cho cô bé kia, đối với phụ nữ sao chúng ta lại có thể vô lễ như thế được.
Quang Châu quát to.
Liền ngay sau đó, có một binh lính vội tiến lên cởi trói.
- Cô bé kia, lại đây !
Quang Châu ra lệnh.
- Em gái, mau mau chạy đi, đừng có nghe lời tên cẩu quan !
Người thanh niên hét lên.
- Cô bé, tốt nhất là cô đừng làm ra hành động gì ngu xuẩn nếu không ta sẽ lấy tính mạng anh của cô ngay lập tức.
Quang Châu trầm giọng nói.
Cô gái nghe Quang Châu đe dọa như vậy, sau một lát do dự, cuối cùng cũng đành cắn môi mà bước tới gần.
Dưới ánh đuốc soi tỏ, cô gái này tính ra cũng là một người con gái đẹp khó gặp, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt long lanh, mi cong mày liễu, thân hình thon gọn đầy sức sống, độ tuổi cũng trạc bằng em gái Phạm Yến của Quang Châu vậy.
- Cô bé đừng sợ, cô tên là gì ?
Quang Châu nhẹ nhàng hỏi.
- Tôi tên…Đỗ Nguyệt Nga.
Cô gái ngập ngừng nói.
- Nguyệt Nga ! Cái tên này thật đẹp, thật giống với con người của cô vậy, xinh đẹp dịu dàng như ánh trăng.
Quang Châu gật gù, xổ thơ khen ngợi.
Nghe hai người một hỏi một đáp, binh lính và đám quan viên đang có mặt tại đây đều được một phen kinh ngạc đến nỗi há mồm trợn mắt, đa phần bọn họ đều có chung một điều thắc mắc nhưng không ai dám nói ra :
- “Tướng quân nhà mình đây là đang tán gái hay sao, trong tình cảnh chết chóc đêm nay mà ngài lại còn có thể có tâm trạng như vậy, quả thật đúng là vô cùng đáng nể, người thường không thể so sánh được.”
Thấy cả đám thuộc hạ đều giương mắt nhìn mình khó hiểu, Quang Châu lúc này cũng liền cảm thấy hơi hơi đỏ mặt, ho khan một tiếng, vội chuyển đề tài :
- Nguyệt Nga cô nương, cô có muốn anh cô sống hay không ?
Cô gái nghe Quang Châu nói như vậy thì lập tức mở to mắt ra mà nhìn hắn, theo bản năng gật đầu một cái.
- Rất tốt, nếu như cô muốn anh cô còn sống thì hãy đến lều kia gặp bản quan.
Quang Châu cười nói, ánh mắt ấm áp.
- Khụ..ụ ! Đại nhân, ngàn lần không thể được, ngài là quan lớn của triều đình, thân thể ngàn vàng, còn cô ta lại là một đạo tặc có võ công cao cường, việc này rất nguy hiểm, tuyệt đối không thể được.
Tuấn Hằng vội vàng lấy khăn lau mồ hôi tiến lên ngăn cản.
- Ha ha ! Đại trượng phu đứng trong trời đất, há có thể sợ một cô gái yếu đuối hay sao, Sư Gia cứ yên tâm đi.
Quang Châu nhẹ nhàng nói, có điều sắc mặt đám đạo tặc thì trái ngược với hắn, phải biết rằng trong đám cường đạo mười ba động ở Hồng Lĩnh thì đám cường đạo ở Động Hang Cọp chính là đám người hung hãn nhất.
Một cô gái trẻ có nét đẹp như Nguyệt Nga bấy lâu nay xông pha ở giữa đám đạo tặc ấy mà vẫn không có ai dám bắt nạt nàng thì điều này đã chứng tỏ bản lĩnh của nàng rất không tệ và có lẽ cũng chỉ có vị Châu tướng quân kia mới có thể vô tư nói nàng là một phụ nữ yếu đuối, thật đúng là điếc thì không sợ súng.
- Không ! Nguyệt Nga, em đừng tin hắn, tên cẩu quan kia, có giỏi thì giết ta đi.
Người thanh niên giận giữ vùng lên nhưng ngay lập tức lại bị mấy binh lính đè xuống.
Chẳng biết Nguyệt Nga suy nghĩ thế nào, chỉ thấy nàng đảo tròn tròng mắt một cái, bỏ qua lời nói của người anh trai, sau đó nhu thuận cúi đầu đi theo sau lưng Quang Châu hướng đến lều soái, đám binh lính thấy vậy ngoan ngoãn tránh đường, người nào người nấy ánh mắt nhìn hắn tràn đầy hâm mộ, ở sau lưng len lén nở nụ cười bỉ ổi.
Da Luật Thiên Ưng định đi theo bảo vệ nhưng vừa mới tiến lên đã bị Quang Châu phất tay ngăn lại, lâu lâu mới có dịp gặp người đẹp, hắn chẳng muốn bị phá đám.
Trước mặt đám thuộc hạ của Quang Châu, cô gái tỏ ra ngoan ngoãn là vậy nhưng sau khi bước vào lều, quan sát một vòng, ở nơi đây đúng thật chỉ có hai người Quang Châu và nàng, nàng liền hiện nguyên hình là một con cọp cái, không nói hai lời, mặc dù đang mang nội thương nhưng cũng cắn răng nhịn đau vung chưởng đánh tới.
Thì ra, trước đó, nàng nghĩ rằng hắn đang có tà ý với nàng, lại thấy hắn tuổi còn trẻ, có dáng vẻ giống như loại công tử bột yếu đuối, cho nên lợi dụng thời cơ, giả vờ ưng thuận với lời đề nghị của Quang Châu nhằm tìm cơ hội thuận lợi, ra tay khống chế, hắn bắt làm con tin để tìm đường thoát.
Vốn là những tính toán của nàng làm rất tốt nhưng thật tế lại trái ngược phủ phàng, chưởng thế vừa ra đã bị Quang Châu xoay người thuận thế bắt được, hắn còn tiện tay dùng Niêm Hoa Chỉ điểm lên mấy đại huyệt trên người nàng, khiến cho tay chân nàng mềm nhũn, uể oải vô lực, bị hắn thừa dịp ôm vào lòng, đến lúc này trong lòng nàng bỗng dưng cảm thấy hối hận vì hành động liều lĩnh của mình mãi không thôi, thật không ngờ cái tên công tử bột trông có vẻ yếu đuối này lại là người có võ công cao thâm đến vậy.
- Cẩu quan ! Ngươi…ngươi…muốn làm gì ?
Nguyệt Nga kinh hãi lắp bắp.
- Ha ha ! Cô nói xem, hai người cô nam quả nữ, bản quan lại không phải là thái dám, vậy cô nghĩ tôi muốn làm gì ?
Quang Châu vừa ôm người ngọc vừa cất lời trêu chọc, bế thốc nàng đặt lên cái phản gỗ lớn trong lều.
- Ngươi …ngươi muốn làm nhục ta, ta cắn lưỡi chết cho ngươi xem.
Nguyệt Nga thân hình run rẩy, hai mắt rưng rưng.
Quang Châu nghe nàng đem cái chết ra dọa hắn thì bỗng dưng ôm bụng cười phá lên.
- Cẩu quan, ngươi cười cái gì ?
Nguyệt Nga trừng mắt nhìn hắn giận giữ, nhưng nhìn nàng như vậy lại càng đáng yêu.
- Cô đem cái chết ra dọa tôi, thật giống như là đã tự nhận mình là người của bản quan vậy, làm như bản quan sợ cô chết lắm hay sao ấy, ha ha nếu cô đã nóng lòng muốn trở thành người của bản quan, thì bản quan đành chịu thiệt thòi cưới cô vậy.
Quang Châu quệt nước mắt nói.
Nguyệt Nga triệt để á khẩu, từ trước đến giờ nàng chưa thấy có ai chai mặt như tên cẩu quan này, bất giác khuôn mặt đỏ bừng, gân cổ quát lên :
- Cẩu quan, ngươi đừng có nằm mơ ! Á..!
Nàng chưa nói xong đã bị Quang Châu mạnh mẽ đét vào mông mấy cái, hắn có cảm giác như trêu chọc nàng thực thú vị, giống như là em gái Phạm Yến của hắn vậy.
- Cô mở miệng là nói tôi “cẩu quan”, tôi “cẩu quan” chỗ nào, từ bây giờ cô còn dám nói tôi là “cẩu quan” nữa thì tôi sẽ đét mông cô ?
Hắn nói rồi lại đét thêm mấy cái rõ đau nữa cho đỡ tức.
Quan binh đứng phía ngoài trại nghe thấy tiếng cô gái la hét, mấy mặt nhìn nhau đều giơ ngón tay cái lên cười cười :
- Tướng quân thật là mạnh à nha !
Mấy lão tướng thì tặc lưỡi khen :
- Đúng là tuổi trẻ có khác !
Người thanh niên bị trói chặt tay chân nghe thấy tiếng em gái mình la hét, lại nhìn xem đám binh lính bàn luận bỉ ổi như vậy, thái độ dữ dằn, miệng liên tục la lớn nhưng chỉ phát được ra mấy âm thanh ú ớ do bị nhét giẻ vô mồm, sắc mặt đỏ lựng, sau một lát thì ngất lịm đi.
Hai vị tăng nhân Thoát Sân và Thoát Si lúc này chỉ biết lắc đầu thở dài, mắt lơ, tai điếc, chú tâm niệm phật.
Quang Châu sau khi đánh vào mông nàng xong mấy cái đã tay, mới từ tốn nói :
- Cô biết điều thì ngoan ngoãn cho tôi, bây giờ tôi cho hai anh em cô một cơ hội thoát chết, lập tức đem thân thế của hai anh em cô cùng tình hình của cường đạo tại đây thành thật nói rõ một lần cho ta nghe.
Thật ra Quang Châu biết thừa những gì cô gái này nói với hắn chỉ là nói dối mà thôi, nhưng hắn chẳng cần thiết điều đó, hắn muốn trêu chọc cô gái cho vui, chủ yếu là trong đầu hắn đã có một âm mưu hoàn hảo khác để trị đám cường đạo này.
Sau một khoảng thời gian vừa đủ, Quang Châu bèn đồng ý thả hai anh em cô gái đi, ngoài ra hắn còn thả thêm cả tên Minh Hải nhị ca gì đó cùng với khoảng mười tên cường đạo nữa, số cường đạo còn lại hắn cũng không có giết đi mà bắt bọn chúng làm lao động khổ sai, dù sao cũng là lúc đang cần có nhân công để xây dựng thành lũy.
Hành động này của Quang Châu khiến cho nhiều người lấy làm ngạc nhiên, thậm chí một số quan viên dưới quyền còn tích cực đứng ra khuyên can phản đối, chỉ có Sư Gia - Tuấn Hằng là không có nói gì, thầm mỉm cười đồng ý với cách làm của hắn.
Một đêm náo động cứ như vậy mà trôi qua, sáng hôm sau mọi người đã bắt đầu bắt tay vào xây dựng cơ sở hạ tầng của huyện mới theo như quy hoạch.
Để tăng hiệu quả công việc, hai ngàn dân phu được tổ chức làm việc kỷ luật như quân đội, ăn ngủ có giờ giấc, bọn họ được chia làm hai nhóm, một nhóm chịu trách nhiệm xây dựng nhà cửa, đường xá, một nhóm khác chịu trách nhiệm đắp tường, xây thành.
Ở vùng đất Hồng Lĩnh này cái gì không có nhưng có nhiều nhất lại chính là đất sét chất lượng cao, đây là loại vật liệu lý tưởng ban đầu để đắp thành xây nhà, sau này còn có thể làm gạch.
Bởi vì do thời gian gấp rút, không kịp để xây lò nung gạch, cho nên Quang Châu áp dụng phương pháp thô thiển nhất, đó là cho đào những khối đất lớn cho vào khuôn bằng gỗ lớn, sau khi đắp thành hình dạng thì cho đốt lửa sấy khô để đất kết lại với nhau, chiêu này xem ra rất có hiệu quả, khiến cho tiến độ xây dựng khá cao.Ngoài ra để phục vụ cho công việc dễ dàng, Quang Châu còn cho người chế ra nhiều xe đẩy ba bánh, áp dụng nguyên lý đòn bẫy để dễ dàng vận chuyển vật nặng.
Thành được xây theo kiểu pháo đài của Châu Âu, Quang Châu mặc dù không phải là dân kiến trúc, nhưng ở kiếp trước hắn từng rất thích xem những bộ phim tài liệu giới thiệu về kiến trúc của Châu Âu thời trung cổ trên kênh discovery cho nên vẫn có thể phác thảo sơ khai hình dáng tổng thể của pháo đài bằng mô hình đất sét, sau đó giao cho những thợ xây dựng lành nghề có kinh nghiệm được hắn mượn từ thành Hoan Châu hoàn thiện chi tiết.
Thành mới được lấy tên là Hồng Lĩnh, sức chứa tới mười ngàn người, thành có hình lục giác, bao gồm hai bức tường thành cao lớn, được bố trí hệ thống tháp canh dày đặc, thành trong cao hơn thành ngoài để khi chiến tranh xảy ra, cung thủ đứng ở thành trong cũng có thể hỗ trợ cho thành ngoài, ngoài ra ở thành trong còn được dựng lên các đài cao bằng phẳng so le nhau để sau này đặt các xe bắn đá lên đó.
Thành Hồng Lĩnh dựa lưng vào sông Vân, ngoài thành được đào hai con kênh lớn dẫn nước, dưới lòng kênh cắm chi chít cọc gỗ, hai con kênh này vừa có tác dụng hộ thành phòng lũ, vừa có tác dụng chuyển nước tưới tiêu cho đồng ruộng ngoài thành.
Nhà cửa của dân chúng cũng được đắp tường thấp, khi cần sẽ lập tức biến thành công sự phòng thủ phía bên trong.
Tất nhiên, một công trình to lớn đồ sộ như vậy thì không thể nào hoàn thành trong thoáng chốc mà được chia nhỏ thành nhiều giai đoạn, cái nào dễ thì làm trước, khó làm sau, đứng từ trên cao nhìn xuống, cả đại công trường nhộn nhịp không ngừng, đám dân phu cần mẫn như những chú kiến thợ qua lại hăng say làm việc.
Quang Châu dự tính, khi thành trong và nhà cửa của năm ngàn dân chúng sơ bộ được hoàn thành xong thì sẽ bắt đầu cho di chuyển thêm một số dân đến đây trước, bắt đầu khai khẩn ruộng đồng cho kịp vụ sang xuân.
Ba ngày sau khi đám người Nguyệt Nga được thả, đám cường đạo tại Hồng Lĩnh chẳng biết có phải vì e sợ hay không mà vẫn im hơi lặng gió, lúc này Quang Châu đang ngồi ở trong lều soái nghe đám quản đốc báo cáo tình hình tiến độ khởi công, sau khi chỉ đạo thêm một số việc cần lưu ý thì liền cho bọn hắn lui ra, đoạn quay sang Tuấn Hằng đang ngồi phía dưới mà hỏi :
- Những việc ta giao cho ngươi đi điều tra đã làm xong chưa ? Kết quả thế nào ?
/40
|