Đêm khuya lạnh giá, ở trên núi là một mảnh tĩnh lặng vô bờ, chỉ có tiếng côn trùng từ bốn phương không ngừng kêu vang rả rít hòa với tiếng lá xào xạc, hát lên bản nhạc rừng bất tận của thiên nhiên.
Đêm đen yên tĩnh nhưng lòng người lại không hề yên tĩnh.
Trong căn nhà riêng của mình, Tuấn Anh hiện thời đang ngồi ngay ngắn ở trên giường, cầm lên một ngọn nến nhỏ nhoi, nhíu mày xem xét một tờ giấy nhỏ xíu trên tay, sắc mặt nghiêm trọng vô cùng.
Cách chỗ hắn ngồi không xa, trong góc nhà, nơi mà ánh sáng của ngọn nến không thể chíu tới, lúc này còn có một người bận áo đen nữa đang ẩn thân, kiên nhẫn chờ đợi.
Người áo đen này tuy đứng ở đó nhưng lại giống như là một vật chết bất động, hoàn toàn hòa mình thành một thể vào trong bóng tối, nếu không phải là Tuấn Anh đã biết trước được nơi đó có người thì hắn thậm chí cũng sẽ không nhận thấy được rằng có một người như vậy tồn tại, đang lặng thinh theo dõi mình.
Qua một khoảng thời gian, Tuấn Anh sau khi xem xong nội dung viết trong tờ giấy liền đưa nó vào ngọn lửa, cẩn thận đốt nó thành tro tàn, sau đó mới hướng về phía góc nhà mà nói nhỏ một câu :
- Ta đã biết, ngươi hãy nói với chủ công rằng hãy cứ yên tâm.
Trong góc nhà vậy mà cũng chẳng có tiếng người đáp lại, đến lúc Tuấn Anh cầm ngọn đèn soi vào khoảng tối thì người mặc áo đen đó chẳng biết đã lặng lẽ rời đi từ lúc nào, thật giống như ma quỷ.
Tuấn Anh thấy vậythì chỉ biết lắc đầu cười khổ, ánh mắt lấp lánh, nghĩ tới những nội dung ghi trong tờ giấy nhỏ mà thở dài thườn thượt.
- Chủ công, người cũng quá vội vàng rồi, chỉ e việc lớn sắp thành lại bại trong gang tấc, chỉ hận bản thân mình vô dụng, đã biết trước việc này không thể mà lại không có cách nào khuyên được chủ công, tính cách người như vậy thì biết phải làm sao bây giờ, ý trời, thật đúng là ý trời trêu ngươi.
Tuấn Anh âm thầm than thở, trong đáy lòng vô cùng buồn phiền, dấy lên một cảm giác bất lực.
Ba tháng trôi qua nhanh như tên bắn, thành Hồng Lĩnh hôm nay đã bước đầu có được một chút hình dạng sơ khai tổng thể, đám di dân đầu tiên từ hai huyện Kim Lân và An Nghệ của Đạo Hoan Châu cũng đã được Huyện Thừa – Bảo Nguyên hộ tống đến nơi, sau khi ổn định nơi ở liền bắt tay vào khai khẩn ruộng nương, đem lại một luồng sinh khí mới cho vùng Hồng Lĩnh hoang sơ.
Quang Châu lúc này đang đứng trên một ngọn đồi cao, quét mắt quan sát khung cảnh toàn thành Hồng Lĩnh phía dưới, hắn nhìn những mảnh ruộng ngay ngắn đan vào nhau, nhìn đến con sông Vân cuồn cuộn nước xiết, chảy xuôi về phương nam mà trong lòng ngổn ngang bao cảm xúc.
“Bốn ngàn năm dựng nước giữ nước”, một câu này nói ra đơn giản nhưng lại chứa đựng bên trong nó biết bao nhiêu xương máu hào hùng của cha ông, mãi cho đến bây giờ, khi tự thân trải nghiệm việc khai hoang lập ấp, trong lòng hắn mới có thể phần nào thấu hiểu được những sự hy sinh vất vả ấy.
- Sư Gia, dạo này tin tức đám mật thám đưa về ra sao ?
Quang Châu vừa phe phẩy quạt lông vừa hỏi.
- Bẩm đại nhân, mật thám của ta ở Động Hang Cọp đã bị vô hiệu hóa, riêng ở các Động cường đạo khác thì vẫn bình thường, hình như là bọn chúng đang chuẩn bị có cuộc hội họp gì đấy vào bốn ngày sau.
Phía sau lưng hắn, Tuấn Hằng cung kính đáp lời.
Quang Châu vẫn không xoay người lại mà chỉ đứng lặng im ngẫm nghĩ, Sư Gia – Tuấn Hằng thấy vậy cũng không dám nhiều lời làm phiền hắn.
- Không ngờ, trong một đám đạo tặc ô hợp vậy mà lại có người tài, thật là đáng tiếc thay.
Quang Châu thở dài một hơi cảm thán, sau đó lại hỏi :
- Sư Gia, ngươi nhận thấy lần hội họp này của bọn chúng là có mục đích gì ?
- Bẩm đại nhân, theo tiểu sinh thấy, lần này tụ tập hẳn là bọn chúng muốn liên kết lại với nhau để tấn công chúng ta, mục đích là không để cho đại nhân dễ dàng đặt chân ổn định tại vùng đất này, áp chế bọn chúng.
Tuấn Hằng bình tĩnh trả lời.
- Ngươi nói rất phải, có điều thành Hồng Lĩnh nay đã sơ bộ hình thành, chỉ cần dựa vào các công sự thô sơ hiện tại, chúng ta cũng dư sức chống lại sự tấn công trực diện của bọn chúng, vì thế cho nên đám cường đạo này chắc chắn sẽ không ngu ngốc mà liều lĩnh tấn công vào nơi đây, trong bọn chúng đã có người tài như vậy hẳn là sẽ có một kế hoạch an toàn khác.
Quang Châu gật đầu đồng ý với Tuấn Hằng.
- Đại nhân, tiểu sinh đã biết bọn chúng định làm gì rồi.
Tuấn Hằng sau khi nghe Quang Châu phân tích xong thì liền giật mình một cái.
- Sư Gia mau nói.
Quang Châu thấy Tuấn Hằng có phản ứng như vậy thì trong lòng cũng tràn ngập chờ mong, thật ra hắn bữa giờ cũng đang rất lo lắng, mặc dù là biết rõ ràng bọn đạo tặc đang có âm mưu gì đấy nhưng thủy chung nghĩ mãi vẫn chưa cách nào đoán ra được.
- Bẩm đại nhân, binh gia có câu “rút củi đáy nồi”, hiện thời thành Hồng Lĩnh phòng thủ chắc chắn, bọn đạo tặc không công được thì ắt sẽ tìm cách bao vây chúng ta, tiểu sinh đoán bọn chúng sẽ mạnh mẽ cắt đứt con đường vận lương từ Đạo Hoan Châu sau đó tổ chức các cuộc tấn công nhỏ lẻ, phá hoại để chúng ta từ từ kiệt quệ, bởi vì lúc này sự chủ động về lương thực của Hồng Lĩnh vẫn chưa có.
Tuấn Hằng sau khi sắp xếp suy nghĩ một thoáng, mới cẩn thận nói ra.
Quang Châu nghe đến đó, sau lưng chợt đổ mồ hôi lạnh, đây đúng là điều đáng sợ nhất, vạn nhất nếu để cho bọn đạo tặc thành công phong tỏa đường vận lương sau đó lại thi kế trường kỳ tiêu hao chiến thì hắn quả thật là ăn không tiêu, may mắn là Sư Gia - Tuấn Hằng đã chỉ ra được điểm mấu chốt khiến cho hắn có thể kịp thời điều chỉnh sách lược.
- Người đâu, mau triệu Phó thống lãnh Thiên Ưng đến lều soái.
Quang Châu sau một phen suy ngẫm, bị động chờ đợi không phải là cách, đã biết được sách lược của đối phương chi bằng nắm thế chủ động, tương kế tựu kế, một lần nhất cử đánh tan mối lo này.
Ba người cứ vậy bàn bạc suốt một ngày đêm.
…………………….
Một tháng sau.
Bởi vì không có thuyền lớn cho nên việc vận chuyển lương thực bằng đường thủy băng qua con sông Lam rộng lớn khó có thể thực hiện vì vậy bất đắc dĩ lắm, Quang Châu mới phải chuyển sang chọn lựa vận chuyển lương thực bằng con đường bộ dọc theo dãy Trường Sơn, bởi vì đi theo đường này chỉ phải lội qua khúc cạn khá nông cuối hạ lưu của con sông Ngàn Phố.
Con sông Ngàn Phố chảy từ đông sang tây, cuối hạ lưu là khe núi Sơn Kim, hai bên vách đá dựng đứng cheo leo, rừng cây rậm rạp, là một nơi rất lý tưởng để mai phục.
Phó thống lãnh Thái Bình lúc này đang vững vàng ngồi trên lưng ngựa, vẻ ngoài điềm tĩnh đánh mắt quan sát hoàn cảnh hai bên, đi theo hắn là năm trăm binh lính tải lương tinh nhuệ, hắn đi giữa trung quân mà trong lòng cứ thấp thỏm lo âu không ngừng bởi vì chuyến tải lương lần này thực sự rất là đặc biệt.
Nửa tháng trước, mấy chuyến vận lương giữa đường đều bị đạo tặc chặn cướp, bọn đạo tặc này hung hãn vô cùng khiến cho đội ngũ hộ tống khó mà địch lại, lần này quan phủ quyết tâm phái ra một lượng xe lớn cùng đội ngũ binh lính hùng hậu để tiếp tế lương thực cho thành Hồng Lĩnh vốn đang nguy cấp.
Hơn hai trăm chiếc xe trâu kềnh càng nối đuôi nhau chậm chạp di chuyển, mấy con trâu ra sức kéo xe bì bõm lội qua khúc sông cạn, khi chiếc cuối cùng vừa mới lội xuống sông thì lúc này bốn phía chợt có tiếng reo hò vang dội, trên trời bỗng dưng có một đợt mưa tên bắn xuống, sau đó gần ngàn tên đạo tặc đột ngột xuất hiện, dữ tợn đánh tới.
Binh lính triều đình vốn đã có sự chuẩn bị sẵn từ trước cho nên cũng không có hoảng loạn là bao, không chờ cấp trên phân phó đã tự giác đưa khiên mây lên đỡ tên, đồng thời di chuyển thành đội hình phòng thủ, cho nên sau khi trải qua cơn mưa tên, trừ những kẻ quá xui xẻo, tổn thất của quan binh cũng không có bao nhiêu, chỉ tội cho mấy con trâu bị trúng tên, đau đớn ngã quỵ, không ngừng kêu rống thảm thiết.
Thái Bình đứng giữa đội hình, nhìn thế đến hung hãn của đám đạo tặc mà âm thầm kêu khổ, sắc mặt hắn trầm trọng, nắm tay xiết chặt chuôi kiếm đến trắng bệch, bình tĩnh đợi cho quân địch áp sát đội hình mới hô to lên một chữ “Thương”.
Ứng với tiếng hô của hắn, từ phía sau mấy tấm khiên, lập tức có vô số trường thương mạnh mẽ đâm ra, tua tủa như con nhím xù lông, xuất kỳ bất ý, đoạt đi tánh mạng của hàng loạt tên đạo tặc, nhưng cho dù là thế vẫn không ngăn được những kẻ đến sau theo đà đụng mạnh vào đội hình.
- Rầm ! Rầm !
Hai bên va chạm vào nhau, đội hình khiên mây ban đầu buộc phải lùi lại vài bước nhưng sau đó lập tức ổn định lại.
“Đao”, lúc này lại một tiếng hô ngắn gọn nữa vang lên, trường thương lập tức được thu lại, khiên mây che chắn phía trước đột ngột tách ra, phía trong đột hình lập tức có hơn trăm binh lính cầm đao cứng xông ra chém giết mãnh liệt một đợt khiến cho bọn đạo tặc phải giãn ra khoảng cách với đội hình quan binh, sau đó trăm binh lính này lại nhanh chóng rút vào trong, khi bọn đạo tặc áp sát lại bị trường thương đâm giết.
Chiến thuật phòng thủ này tỏ ra vô cùng hiệu quả, hơn nữa chiến trường lại nằm giữa khúc sông cạn, khiến cho bọn đạo tặc nhất thời chưa thể đột phá được, cuộc chiến lâm vào thế trận giằng co khổ chiến.
Quân binh mặc dù được huấn luyện kỹ càng, thế nhưng lực lượng lại không thể nào đông bằng đám đạo tặc, chiến đấu nửa ngày rồi cũng dần dần rơi vào thế hạ phong, thể lực suy kiệt, trận hình lung lay sắp đổ, chỉ dựa vào một cổ ý chí ngoan cường chống đỡ.
Trên sông, xác người la liệt, nước sông bấy giờ đã là một màu máu đỏ đậm tanh nồng.
- Giữ vững đội hình…! Giữ vững đội hình…! Kiên cường lên các anh em !
Thái Bình vừa huơ gươm chém bay đầu một tên đạo tặc võ công khá cao lọt vào đội hình, vừa ra sức hô lớn cổ động sĩ khí, trong lòng mong mỏi chờ đợi viện binh.
Trận hình quan binh hiện tại không còn giữ thế như ban đầu nữa mà đã tán ra đánh giáp lá cà, ba người một tổ, một đao, một khiên, một thương hỗ trợ cho nhau.
Đội binh lính hộ tống lần này đã được Quang Châu lựa chọn và huấn luyện rất kỹ, hắn học theo đội hình La Mã đã coi trong phim và chiến thuật tổ ba người của nhà Hán mà áp dụng cho binh lính, đây chính là đội ngũ quan trọng có nhiệm vụ hấp dẫn chủ lực địch để hắn thực thi mưu kế.
Trong một cánh rừng cách đó không xa, còn có một đội ngũ người ngựa nữa đang đứng mai phục, chừng thêm năm trăm người, người cầm đầu không ai xa lạ mà chính là Hổ Vuốt, thủ lĩnh của đám cường đạo Động Hang Cọp.
Sở dĩ lần này hắn đích thân ra trận là vì chuyến hàng quá lớn này của quan binh, nếu để cho chuyến hàng này đến được Hồng Lĩnh thì mọi mưu kế cô lập thành Hồng Lĩnh trước đó đều bị hủy bỏ, bằng mọi giá hắn phải cướp được chuyến hàng này.
- Hổ Vuốt đại ca, sao đại ca còn chưa xuất binh đánh bọn quan binh, các cánh quân khác đang lâm vào khổ chiến, đại ca không thấy hay sao, hay là trong lòng bọn ngươi còn đang cất dấu ý đồ gì ?
Người dám nói lời không kiên nể này là Ba Xạo, một đàn em đắc lực của đại ca Hai Liều, thủ lĩnh của Động lớn thứ hai trong đám Cường đạo mười ba động Hồng Lĩnh.
- Ba Xạo, mày chớ có ăn nói hỗn láo, đại ca chúng tao là hạng người gì mà mày dám nghi ngờ ?
Minh Hải đứng bên cạnh lập tức lên tiếng chửi bới.
- Hừ ! Chỉ sợ trong lòng chúng mày có quỷ, muốn làm Hoàng Tước đứng sau, tiêu hao người của chúng tao ư ? Nếu các người còn chưa chịu xuất binh, sau trận này đừng mong chúng tao liên hợp nữa.
Ba Xạo không khách khí đáp trả.
Đại diện cường đạo các Động khác nghe Ba Xạo nói vậy lập tức giật mình không ít, nhao nhao chất vấn, hối thúc Hổ Vuốt xuất binh.
Minh Hải còn muốn tiến lên tranh biện liền bị Hổ Vuốt phất tay chặn lại, sau đó hừ lạnh một tiếng, tiếng hừ này vậy mà ẩn chứa nội công, mạnh mẽ khiến cho đám người đang ồn ào đầu váng mắt hoa một trận, sợ hãi im thin thít.
- Ba Xạo ngươi nói vậy là không phải rồi, hiện tại quan binh thế mạnh, chúng ta đang có chung một kẻ thù nguy hiểm, sao lại có lòng riêng, chẳng qua ta sợ đám quan binh xảo trá cho nên muốn lược trận xem xét, có gì thì còn tiếp cứu được cho các ngươi.
Hổ Vuốt thâm trầm nói, trong lòng âm thầm chửi rủa cái tên này quá thông minh đã nhìn ra được những tính toán trong lòng hắn, sau này có dịp nhất định phải trừ đi hậu họa.
Ba Xạo này võ công không tệ, một thân Thiết Chưởng đã luyện tới lô hỏa thuần thanh, tiếng hừ của Hổ Vuốt cũng không ảnh hưởng nhiều đến hắn, sau khi nghe Hổ Vuốt giải thích hắn không những không sợ mà còn nói :
- Đạ ca thứ tội, là tôi lo lắng cho đại cuộc nên đã lỡ lời, chẳng qua chiến đấu đã lâu như vậy nếu như bọn quan binh có ám tàng điều gì thì đã xuất ra rồi, theo như tôi thấy đám quan binh lần này thuần túy chỉ là vận chuyển lương thực như thường lệ mà thôi, mời đại ca mau mau xuất binh nhất cử tiêu diệt bọn chúng, nhanh chóng đưa đồ đi, tránh để đêm dài lắm mộng.
Hổ Vuốt thấy hắn nói hợp tình hợp lý không biết làm sao đối đáp, lại thấy bọn cường đạo các Động khác đã chịu khổ lắm rồi, mà quan binh có vẻ như vẫn còn ngoan cường lắm, nếu để lâu viện binh từ Hồng Lĩnh kéo đến lại không hay, mà cũng không tiện ăn nói với cường đạo các động, suy đi nghĩ lại cuối cùng cũng ra quyết định.
Đêm đen yên tĩnh nhưng lòng người lại không hề yên tĩnh.
Trong căn nhà riêng của mình, Tuấn Anh hiện thời đang ngồi ngay ngắn ở trên giường, cầm lên một ngọn nến nhỏ nhoi, nhíu mày xem xét một tờ giấy nhỏ xíu trên tay, sắc mặt nghiêm trọng vô cùng.
Cách chỗ hắn ngồi không xa, trong góc nhà, nơi mà ánh sáng của ngọn nến không thể chíu tới, lúc này còn có một người bận áo đen nữa đang ẩn thân, kiên nhẫn chờ đợi.
Người áo đen này tuy đứng ở đó nhưng lại giống như là một vật chết bất động, hoàn toàn hòa mình thành một thể vào trong bóng tối, nếu không phải là Tuấn Anh đã biết trước được nơi đó có người thì hắn thậm chí cũng sẽ không nhận thấy được rằng có một người như vậy tồn tại, đang lặng thinh theo dõi mình.
Qua một khoảng thời gian, Tuấn Anh sau khi xem xong nội dung viết trong tờ giấy liền đưa nó vào ngọn lửa, cẩn thận đốt nó thành tro tàn, sau đó mới hướng về phía góc nhà mà nói nhỏ một câu :
- Ta đã biết, ngươi hãy nói với chủ công rằng hãy cứ yên tâm.
Trong góc nhà vậy mà cũng chẳng có tiếng người đáp lại, đến lúc Tuấn Anh cầm ngọn đèn soi vào khoảng tối thì người mặc áo đen đó chẳng biết đã lặng lẽ rời đi từ lúc nào, thật giống như ma quỷ.
Tuấn Anh thấy vậythì chỉ biết lắc đầu cười khổ, ánh mắt lấp lánh, nghĩ tới những nội dung ghi trong tờ giấy nhỏ mà thở dài thườn thượt.
- Chủ công, người cũng quá vội vàng rồi, chỉ e việc lớn sắp thành lại bại trong gang tấc, chỉ hận bản thân mình vô dụng, đã biết trước việc này không thể mà lại không có cách nào khuyên được chủ công, tính cách người như vậy thì biết phải làm sao bây giờ, ý trời, thật đúng là ý trời trêu ngươi.
Tuấn Anh âm thầm than thở, trong đáy lòng vô cùng buồn phiền, dấy lên một cảm giác bất lực.
Ba tháng trôi qua nhanh như tên bắn, thành Hồng Lĩnh hôm nay đã bước đầu có được một chút hình dạng sơ khai tổng thể, đám di dân đầu tiên từ hai huyện Kim Lân và An Nghệ của Đạo Hoan Châu cũng đã được Huyện Thừa – Bảo Nguyên hộ tống đến nơi, sau khi ổn định nơi ở liền bắt tay vào khai khẩn ruộng nương, đem lại một luồng sinh khí mới cho vùng Hồng Lĩnh hoang sơ.
Quang Châu lúc này đang đứng trên một ngọn đồi cao, quét mắt quan sát khung cảnh toàn thành Hồng Lĩnh phía dưới, hắn nhìn những mảnh ruộng ngay ngắn đan vào nhau, nhìn đến con sông Vân cuồn cuộn nước xiết, chảy xuôi về phương nam mà trong lòng ngổn ngang bao cảm xúc.
“Bốn ngàn năm dựng nước giữ nước”, một câu này nói ra đơn giản nhưng lại chứa đựng bên trong nó biết bao nhiêu xương máu hào hùng của cha ông, mãi cho đến bây giờ, khi tự thân trải nghiệm việc khai hoang lập ấp, trong lòng hắn mới có thể phần nào thấu hiểu được những sự hy sinh vất vả ấy.
- Sư Gia, dạo này tin tức đám mật thám đưa về ra sao ?
Quang Châu vừa phe phẩy quạt lông vừa hỏi.
- Bẩm đại nhân, mật thám của ta ở Động Hang Cọp đã bị vô hiệu hóa, riêng ở các Động cường đạo khác thì vẫn bình thường, hình như là bọn chúng đang chuẩn bị có cuộc hội họp gì đấy vào bốn ngày sau.
Phía sau lưng hắn, Tuấn Hằng cung kính đáp lời.
Quang Châu vẫn không xoay người lại mà chỉ đứng lặng im ngẫm nghĩ, Sư Gia – Tuấn Hằng thấy vậy cũng không dám nhiều lời làm phiền hắn.
- Không ngờ, trong một đám đạo tặc ô hợp vậy mà lại có người tài, thật là đáng tiếc thay.
Quang Châu thở dài một hơi cảm thán, sau đó lại hỏi :
- Sư Gia, ngươi nhận thấy lần hội họp này của bọn chúng là có mục đích gì ?
- Bẩm đại nhân, theo tiểu sinh thấy, lần này tụ tập hẳn là bọn chúng muốn liên kết lại với nhau để tấn công chúng ta, mục đích là không để cho đại nhân dễ dàng đặt chân ổn định tại vùng đất này, áp chế bọn chúng.
Tuấn Hằng bình tĩnh trả lời.
- Ngươi nói rất phải, có điều thành Hồng Lĩnh nay đã sơ bộ hình thành, chỉ cần dựa vào các công sự thô sơ hiện tại, chúng ta cũng dư sức chống lại sự tấn công trực diện của bọn chúng, vì thế cho nên đám cường đạo này chắc chắn sẽ không ngu ngốc mà liều lĩnh tấn công vào nơi đây, trong bọn chúng đã có người tài như vậy hẳn là sẽ có một kế hoạch an toàn khác.
Quang Châu gật đầu đồng ý với Tuấn Hằng.
- Đại nhân, tiểu sinh đã biết bọn chúng định làm gì rồi.
Tuấn Hằng sau khi nghe Quang Châu phân tích xong thì liền giật mình một cái.
- Sư Gia mau nói.
Quang Châu thấy Tuấn Hằng có phản ứng như vậy thì trong lòng cũng tràn ngập chờ mong, thật ra hắn bữa giờ cũng đang rất lo lắng, mặc dù là biết rõ ràng bọn đạo tặc đang có âm mưu gì đấy nhưng thủy chung nghĩ mãi vẫn chưa cách nào đoán ra được.
- Bẩm đại nhân, binh gia có câu “rút củi đáy nồi”, hiện thời thành Hồng Lĩnh phòng thủ chắc chắn, bọn đạo tặc không công được thì ắt sẽ tìm cách bao vây chúng ta, tiểu sinh đoán bọn chúng sẽ mạnh mẽ cắt đứt con đường vận lương từ Đạo Hoan Châu sau đó tổ chức các cuộc tấn công nhỏ lẻ, phá hoại để chúng ta từ từ kiệt quệ, bởi vì lúc này sự chủ động về lương thực của Hồng Lĩnh vẫn chưa có.
Tuấn Hằng sau khi sắp xếp suy nghĩ một thoáng, mới cẩn thận nói ra.
Quang Châu nghe đến đó, sau lưng chợt đổ mồ hôi lạnh, đây đúng là điều đáng sợ nhất, vạn nhất nếu để cho bọn đạo tặc thành công phong tỏa đường vận lương sau đó lại thi kế trường kỳ tiêu hao chiến thì hắn quả thật là ăn không tiêu, may mắn là Sư Gia - Tuấn Hằng đã chỉ ra được điểm mấu chốt khiến cho hắn có thể kịp thời điều chỉnh sách lược.
- Người đâu, mau triệu Phó thống lãnh Thiên Ưng đến lều soái.
Quang Châu sau một phen suy ngẫm, bị động chờ đợi không phải là cách, đã biết được sách lược của đối phương chi bằng nắm thế chủ động, tương kế tựu kế, một lần nhất cử đánh tan mối lo này.
Ba người cứ vậy bàn bạc suốt một ngày đêm.
…………………….
Một tháng sau.
Bởi vì không có thuyền lớn cho nên việc vận chuyển lương thực bằng đường thủy băng qua con sông Lam rộng lớn khó có thể thực hiện vì vậy bất đắc dĩ lắm, Quang Châu mới phải chuyển sang chọn lựa vận chuyển lương thực bằng con đường bộ dọc theo dãy Trường Sơn, bởi vì đi theo đường này chỉ phải lội qua khúc cạn khá nông cuối hạ lưu của con sông Ngàn Phố.
Con sông Ngàn Phố chảy từ đông sang tây, cuối hạ lưu là khe núi Sơn Kim, hai bên vách đá dựng đứng cheo leo, rừng cây rậm rạp, là một nơi rất lý tưởng để mai phục.
Phó thống lãnh Thái Bình lúc này đang vững vàng ngồi trên lưng ngựa, vẻ ngoài điềm tĩnh đánh mắt quan sát hoàn cảnh hai bên, đi theo hắn là năm trăm binh lính tải lương tinh nhuệ, hắn đi giữa trung quân mà trong lòng cứ thấp thỏm lo âu không ngừng bởi vì chuyến tải lương lần này thực sự rất là đặc biệt.
Nửa tháng trước, mấy chuyến vận lương giữa đường đều bị đạo tặc chặn cướp, bọn đạo tặc này hung hãn vô cùng khiến cho đội ngũ hộ tống khó mà địch lại, lần này quan phủ quyết tâm phái ra một lượng xe lớn cùng đội ngũ binh lính hùng hậu để tiếp tế lương thực cho thành Hồng Lĩnh vốn đang nguy cấp.
Hơn hai trăm chiếc xe trâu kềnh càng nối đuôi nhau chậm chạp di chuyển, mấy con trâu ra sức kéo xe bì bõm lội qua khúc sông cạn, khi chiếc cuối cùng vừa mới lội xuống sông thì lúc này bốn phía chợt có tiếng reo hò vang dội, trên trời bỗng dưng có một đợt mưa tên bắn xuống, sau đó gần ngàn tên đạo tặc đột ngột xuất hiện, dữ tợn đánh tới.
Binh lính triều đình vốn đã có sự chuẩn bị sẵn từ trước cho nên cũng không có hoảng loạn là bao, không chờ cấp trên phân phó đã tự giác đưa khiên mây lên đỡ tên, đồng thời di chuyển thành đội hình phòng thủ, cho nên sau khi trải qua cơn mưa tên, trừ những kẻ quá xui xẻo, tổn thất của quan binh cũng không có bao nhiêu, chỉ tội cho mấy con trâu bị trúng tên, đau đớn ngã quỵ, không ngừng kêu rống thảm thiết.
Thái Bình đứng giữa đội hình, nhìn thế đến hung hãn của đám đạo tặc mà âm thầm kêu khổ, sắc mặt hắn trầm trọng, nắm tay xiết chặt chuôi kiếm đến trắng bệch, bình tĩnh đợi cho quân địch áp sát đội hình mới hô to lên một chữ “Thương”.
Ứng với tiếng hô của hắn, từ phía sau mấy tấm khiên, lập tức có vô số trường thương mạnh mẽ đâm ra, tua tủa như con nhím xù lông, xuất kỳ bất ý, đoạt đi tánh mạng của hàng loạt tên đạo tặc, nhưng cho dù là thế vẫn không ngăn được những kẻ đến sau theo đà đụng mạnh vào đội hình.
- Rầm ! Rầm !
Hai bên va chạm vào nhau, đội hình khiên mây ban đầu buộc phải lùi lại vài bước nhưng sau đó lập tức ổn định lại.
“Đao”, lúc này lại một tiếng hô ngắn gọn nữa vang lên, trường thương lập tức được thu lại, khiên mây che chắn phía trước đột ngột tách ra, phía trong đột hình lập tức có hơn trăm binh lính cầm đao cứng xông ra chém giết mãnh liệt một đợt khiến cho bọn đạo tặc phải giãn ra khoảng cách với đội hình quan binh, sau đó trăm binh lính này lại nhanh chóng rút vào trong, khi bọn đạo tặc áp sát lại bị trường thương đâm giết.
Chiến thuật phòng thủ này tỏ ra vô cùng hiệu quả, hơn nữa chiến trường lại nằm giữa khúc sông cạn, khiến cho bọn đạo tặc nhất thời chưa thể đột phá được, cuộc chiến lâm vào thế trận giằng co khổ chiến.
Quân binh mặc dù được huấn luyện kỹ càng, thế nhưng lực lượng lại không thể nào đông bằng đám đạo tặc, chiến đấu nửa ngày rồi cũng dần dần rơi vào thế hạ phong, thể lực suy kiệt, trận hình lung lay sắp đổ, chỉ dựa vào một cổ ý chí ngoan cường chống đỡ.
Trên sông, xác người la liệt, nước sông bấy giờ đã là một màu máu đỏ đậm tanh nồng.
- Giữ vững đội hình…! Giữ vững đội hình…! Kiên cường lên các anh em !
Thái Bình vừa huơ gươm chém bay đầu một tên đạo tặc võ công khá cao lọt vào đội hình, vừa ra sức hô lớn cổ động sĩ khí, trong lòng mong mỏi chờ đợi viện binh.
Trận hình quan binh hiện tại không còn giữ thế như ban đầu nữa mà đã tán ra đánh giáp lá cà, ba người một tổ, một đao, một khiên, một thương hỗ trợ cho nhau.
Đội binh lính hộ tống lần này đã được Quang Châu lựa chọn và huấn luyện rất kỹ, hắn học theo đội hình La Mã đã coi trong phim và chiến thuật tổ ba người của nhà Hán mà áp dụng cho binh lính, đây chính là đội ngũ quan trọng có nhiệm vụ hấp dẫn chủ lực địch để hắn thực thi mưu kế.
Trong một cánh rừng cách đó không xa, còn có một đội ngũ người ngựa nữa đang đứng mai phục, chừng thêm năm trăm người, người cầm đầu không ai xa lạ mà chính là Hổ Vuốt, thủ lĩnh của đám cường đạo Động Hang Cọp.
Sở dĩ lần này hắn đích thân ra trận là vì chuyến hàng quá lớn này của quan binh, nếu để cho chuyến hàng này đến được Hồng Lĩnh thì mọi mưu kế cô lập thành Hồng Lĩnh trước đó đều bị hủy bỏ, bằng mọi giá hắn phải cướp được chuyến hàng này.
- Hổ Vuốt đại ca, sao đại ca còn chưa xuất binh đánh bọn quan binh, các cánh quân khác đang lâm vào khổ chiến, đại ca không thấy hay sao, hay là trong lòng bọn ngươi còn đang cất dấu ý đồ gì ?
Người dám nói lời không kiên nể này là Ba Xạo, một đàn em đắc lực của đại ca Hai Liều, thủ lĩnh của Động lớn thứ hai trong đám Cường đạo mười ba động Hồng Lĩnh.
- Ba Xạo, mày chớ có ăn nói hỗn láo, đại ca chúng tao là hạng người gì mà mày dám nghi ngờ ?
Minh Hải đứng bên cạnh lập tức lên tiếng chửi bới.
- Hừ ! Chỉ sợ trong lòng chúng mày có quỷ, muốn làm Hoàng Tước đứng sau, tiêu hao người của chúng tao ư ? Nếu các người còn chưa chịu xuất binh, sau trận này đừng mong chúng tao liên hợp nữa.
Ba Xạo không khách khí đáp trả.
Đại diện cường đạo các Động khác nghe Ba Xạo nói vậy lập tức giật mình không ít, nhao nhao chất vấn, hối thúc Hổ Vuốt xuất binh.
Minh Hải còn muốn tiến lên tranh biện liền bị Hổ Vuốt phất tay chặn lại, sau đó hừ lạnh một tiếng, tiếng hừ này vậy mà ẩn chứa nội công, mạnh mẽ khiến cho đám người đang ồn ào đầu váng mắt hoa một trận, sợ hãi im thin thít.
- Ba Xạo ngươi nói vậy là không phải rồi, hiện tại quan binh thế mạnh, chúng ta đang có chung một kẻ thù nguy hiểm, sao lại có lòng riêng, chẳng qua ta sợ đám quan binh xảo trá cho nên muốn lược trận xem xét, có gì thì còn tiếp cứu được cho các ngươi.
Hổ Vuốt thâm trầm nói, trong lòng âm thầm chửi rủa cái tên này quá thông minh đã nhìn ra được những tính toán trong lòng hắn, sau này có dịp nhất định phải trừ đi hậu họa.
Ba Xạo này võ công không tệ, một thân Thiết Chưởng đã luyện tới lô hỏa thuần thanh, tiếng hừ của Hổ Vuốt cũng không ảnh hưởng nhiều đến hắn, sau khi nghe Hổ Vuốt giải thích hắn không những không sợ mà còn nói :
- Đạ ca thứ tội, là tôi lo lắng cho đại cuộc nên đã lỡ lời, chẳng qua chiến đấu đã lâu như vậy nếu như bọn quan binh có ám tàng điều gì thì đã xuất ra rồi, theo như tôi thấy đám quan binh lần này thuần túy chỉ là vận chuyển lương thực như thường lệ mà thôi, mời đại ca mau mau xuất binh nhất cử tiêu diệt bọn chúng, nhanh chóng đưa đồ đi, tránh để đêm dài lắm mộng.
Hổ Vuốt thấy hắn nói hợp tình hợp lý không biết làm sao đối đáp, lại thấy bọn cường đạo các Động khác đã chịu khổ lắm rồi, mà quan binh có vẻ như vẫn còn ngoan cường lắm, nếu để lâu viện binh từ Hồng Lĩnh kéo đến lại không hay, mà cũng không tiện ăn nói với cường đạo các động, suy đi nghĩ lại cuối cùng cũng ra quyết định.
/40
|