Cuộc sống sau khi về nước cũng đã được dự tính rất tốt, Cố Tích Tước đã thuê trọn một khung máy bay, trên máy bay còn chuẩn bị nhân viên chăm sóc cùng trang bị chữa bệnh chuyên nghiệp cùng đi theo.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Cố Tích Tước cảm thấy đầu vài mình từ từ có chút nặng, quay đầu lại nhìn thấy Tịch Hải Đường dựa trên vai mình, đang thiếp dần đi.
Cô xác thực quá mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt tiều tụy, trên đỉnh đầu đối diện chỗ ngồi, ngọn đèn nhỏ mở ra, ánh đèn vang chiếu nghiêng xuống đem khéo mắt đuôi mày mệt mỏi của cô chiếu lên càng thêm rõ ràng.
Hắn nhẹ nhàng đỡ vai của cô, làm cho cô vô tri vô giác ở trong lòng hắn ngủ say.
Có lẽ đây là lần cuối cùng hắn ôm cô như vậy, sau khi máy bay hạ cánh giữu bọn họ sẽ như một ngày sương mù cuối cùng ở London, dần dần tiêu tan đi. Trong thế giới của cô không còn đối với hắn là yêu hận nữa, tất cả cũng sẽ lẳng lặng mà trôi qua.
Tình cảm của bọn họ tựa như mùa xuân trên đỉnh núi bắt đầu hòa tan băng tuyết, một đường uốn lượn ngưng tụ thành dòng suối nhỏ. Cả cuộc đời chỉ có một lần mùa xuân hẹn hò, trải qua nhấp nhô cuối cùng tụ thành một dòng sông lớn. Nhưng dòng sông này không có một hướng chảy nào cả mà là một đường chảy quanh co rồi sau đó chảy phân tán ra, sau đó liền bị lạc hướng, theo bờ chảy tới thác nước, mãnh liệt từ trên sườn đổi chảy xuống, cuồng kích mà bay thẳng xuống.
Cuối cùng…
Không có cuối cùng….
Rơi vào đầm sâu dưới thác nước thì tất cả cũng phải bình tĩnh.
Trước hết tất cả đều theo hướng dao động về phía đầm lầy nhỏ rồi từ từ mà vùi tan đi.
Trải qua một thời gian dài dằng dặc bọn họ rút cuộc cũng tới thành phố T, thời gian đúng vào buổi trưa.
Tần Hạo cùng Quan Tiểu Phi tới sân bay đón, ngoài ý muốn bên cạnh bọn họ còn có Tiểu Thần cùng Doãn Ngân đang đứng đó.
Hai đứa bé chạy nhanh như bay đến, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập sự vui mừng cùng khó hiểu.
“Mẹ… em bé này là…?”
Cố Tích Tước cùng Tịch Hải Đường đồng thời ngẩn ra, đều không biết trả lời như thế nào.
Đối mặt với vấn đề của bọn nhỏ, trong nội tâm Cố Tích Tước cùng Tịch Hải đều đều cảm thấy nhăn nhúm khó trả lời, vẻ mặt u mê của Tiểu Thần cùng Doãn Ngân làm cho người ta thương tâm. Cuộc sống của bọn họ cùng những đứa trẻ khác đã không giống nhau, không nên để cho bọn họ biết rõ lại càng thêm phức tạp hơn.
Tịch Hải Đường giương môi nặn ra một nụ cười mỉm, làm bộ như không có chuyện gì, đối mặt với Tiểu Thần cùng Doãn Ngân còn nói đùa “Hai con xem một chút, xem em bé này lớn lên sẽ giống ai?”
Doãn Ngân nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra được cái gì. Tiểu Thần nháy con mắt, nháy rồi lại nháy, trên khuôn mặt trắng mịn hiện lên vẻ hoang mang, sau đó con mắt mở thật to “Giống mẹ Tố Tâm.”
Tịch Hải Đường gật đầu nhẹ “Nhãn lực của Tiểu Thần rất tốt nha. Đúng rồi, em bé chính là con gái của mẹ Tố Tâm.”
“Hả?” Cái miệng nhỏ nhắn cũng mở ra thật lớn.
Tịch Hải Đường nâng tay lên nhè nhẹ vỗ về gò má Tiểu Thần, vẻ mặt tiểu tử này thật lâu mới hòa hoãn xuống nhưng là đáy lòng thì vãn còn rất nhiều rất nhiều điều nghi vấn “Mẹ, đây là đã xảy ra chuyện gì? Mẹ Tố Tâm làm sao có thể đột nhiên có em bé được? Mẹ ấy đâu rồi?”
Nghe vậy sắc mặt Tịch Hải Đường cứng đờ, đáy mắt hiện lên vẻ bi thương “Tiểu Thần, mẹ Tố Tâm của con ngã bệnh, muốn ngủ cực kỳ lâu cho nên chúng ta phải giúp mẹ Tố Tâm chiếu cô em bé, hiểu chưa.”
Tiểu Thần vừa nghe nói mẹ Tố Tâm ngã bệnh, tâm tư liền hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề khác, một trái tim nhỏ tóm quá đỗi “Mẹ Tố Tâm ở đâu? Con muốn đi xem mẹ ấy.”
“Tiểu Thần đừng có gấp, chờ dàn xếp tốt rồi mẹ lại dẫn con đi gặp mẹ Tố Tâm. Hiện tại chúng ta mang Tiểu Ý về nhà trước.”
“Tiểu Ý?”
“Ừ, tên của em bé là Tiểu Ý.”
“Là bé gái sao ạ?”
“Ừ.”
Vẻ mặt Tiểu Thần từ hoang mang chuyển thành đồng tình, cô bé kiễng chân nhìn kỹ em bé một chút sau đó nắm chặt tay Tịch Hải Đường “Mẹ, con hiểu rồi. Mẹ Tố Tâm nhất định là vì sinh Tiểu Ý quá cực khổ mới bị bệnh, vậy chúng ta giúp mẹ Tố Tâm chiếu cố Tiểu Ý thật tốt. Con gái của mẹ Tố Tâm cũng là em gái của con nha, con sẽ quan tâm tới em ấy.”
Doãn Ngân cũng đi theo gật đầu “ Mặc dù Tiểu Thần đã nói qua không muốn cùng con chia xẻ mẹ Tố Tâm của em ấy nhưng còn cùng Tiểu Thần là anh em, em gái của Tiểu Thần tức cũng là em gái của con, con cũng sẽ giúp mọi người chiếu cố em bé.”
Lời của bọn nhỏ mặc dù rất ngây thờ nhưng lại thật sự rất ấm áp, trong lòng Tịch Hải Đường cảm thấy bội phần an ủi, có một cảm xúc ấm áp tinh tế lướt qua “Tiểu Thần cùng Doãn Ngân thực ngoan ngoãn, mẹ rất yêu các con.”
“Chúng con cũng yêu mẹ, sau này còn có Tiểu Ý nữa.”
Tịch Hải Đường khẽ cười, chuyển con mắt nhìn về phía Cố Tích Tước “Đi thôi, chúng ta trước tiên đi an bài chuyện nằm viện của Tố Tâm.”
Bởi vì có tương đối nhiều người, mọi phân phân thành hai xe để di chuyển, Tịch Hải Đường mang theo bọn nhỏ ngồi vào một chiếc mà Cố Tích Tước cùng Tần Hạo ngồi một chiếc còn Tô Tâm nằm ở xe chữa bệnh chuyên nghiệp.
Bởi vì không có người ngoài ở đây, Tần Hạo nói chuyện với hắn cũng tất nhiên là không thể bận tâm “Tước, cậu về sau nhất định làm như thế nào? Thật sự muốn đem đứa bé kia giao cho Hải Đường chiếu cố sao?”
“Cậu có phải cũng cảm thấy tôi thật là quá đáng không?” Cố Tích Tước hơi tự giễu chính mình.
Tần Hạo trợn trắng mắt “Cậu đừng dùng loại khẩu khí này được không? Kỳ thật trong chuyện này cậu là người vô tội, đương nhiên Hải Đường cũng rất vô tôi.”
“Hải Đường nói muốn từ chối công việc thiết kế bên 0h, chuyên lòng chiếu cố Tố Tâm cùng Tiểu Ý.”
“Tôi cũng đoán như vậy… Tước, tình thần của cậu cũng không cần quá sa sút như vậy. Việc đã đến nước này chỉ có thể nghĩ theo phương hướng tốt hơn mà thôi. Cậu xem vừa rồi biểu hiện Tiểu Thần cùng Doãn Ngân cũng rất an ui đi.”
“Ừ, đúng rồi. Phía bên trại an dưỡng đã an bài thỏa đáng chưa?”
“Đều đã sắp xếp xong xuôi, là trại an dưỡng tư nhân tốt nhất thành phố T. Tất cả các phương tiện chữa bệnh đều là tốt nhất, luôn được theo dõi 24/24, Tố Tâm ở đó cũng sẽ được chiếu cố rất tốt.”
“Tần Hạo, thực sự đã làm phiền anh.”
“Cậu thôi đi, nói mấy lời này làm cái gì. Tôi và cậu còn khách khí làm cái gì, chúng ta từ năm 16 tuổi đã biết nhau, đã nhiều năm như vậy vẫn luôn kề vai chiến đâu.. Hơn nữa, năm đó nếu không phải là cậu tôi cũng không thể dễ dàng rời khỏi Tần gia như vậy. Nếu không có rời khỏi cái nhà kia, tôi nói không chừng đã sớm vi phạm pháp luật ngồi chổm hổm ở trong nhà tù rồi, thật muốn nói với cậu một câu: Sự cảm ơn của tôi đối với cậu chỉ sợ cả đời này không thể nói hết.”
Tần Hạo nhịn không được cảm khái một phen, Tần thị năm đó là hắc đạo lập nghiệp, về sau mặc dù trải qua mấy lần tẩy trắng nhưng thủy chung không sạch sẽ. Người của Tần gia liên tục không đổi được, vần dùng thủ đoàn phi thường để xử lý những sự kiện khó giải quyết, nếu không phải thừa dịp trên tay của hắn còn chưa có dính máu mà rời đi thì cả đời này không có cửa mà quay về nữa.
Dàn xếp tốt việc nằm viện của Tô Tâm, Tịch Hải Đường chuẩn bị về nhà một chuyến rồi cầm theo mấy vật phẩm dùng hàng ngày đến, cố Tích Tước đã gọi cô lại “Hải Đường, anh có việc nói cho em.”
“Ừ, nói đi.”
Cố Tích Tước từ trong túi liền móc ra một xâu chìa khóa, đưa tới “Hải Đường, anh ở gần trại an dưỡng đã mua một căn phòng nhỏ, em dời đến đó ở đi.”
“A…” Tịch Hải Đường trong lúc nhất thời có chút phản ứng không kịp.
“Xã khu Cẩm Tú kia so với trại an dưỡng bên này cách xa quá, em đi tới đi lui khẳng định không tiện, ở gần một chút tương đối dễ dàng hơn.”
“Nhưng cũng không cần mua phòng làm gì, tôi vốn dự định thuê một gian nhà trọ ở gần đây.”
“Phòng cho thuê quá phiền toái, hơn nữa nhất định không an toàn. Em hãy dọn đến phòng anh mua ở đi..Hải Đường, anh hiện tại chỉ có thể làm được những thứ này.”
Giọng nói của Cố Tích Tước có chút trầm xuống, làm cho Tịch Hải Đường lập tức cảm thấy được một áp lực vô hình. Cô chậm rãi tiếp nhận chùm chìa khóa, sít sao nắm ở trong lòng bàn tya “Hả? Sao lại nhiều chìa khóa như vậy?”
“Hai chìa khóa nhỏ kia là chìa khóa xe, anh còn mua cho em một chiếc xe. Kỳ thật trước giờ anh luôn muốn làm như vậy nhưng anh biết rõ em sẽ không cần…”
Tịch Hải Đường hơi nhếch môi, cô hiểu ý tứ của hắn. Hắn trước kia đưa cho cô cái thẻ vàng cô cũng không dùng, như thế nào lại muốn hắn mua xe cho cô đây?
“Hải Đường, anh biết rõ anh không có tư cách yêu cầu em cái gì nhưng anh không muốn cuộc sống của em trôi qua trong khổ cực. Những thứ này chỉ là một chút tâm ý của anh, em liền tiếp nhận đi làm cho cuộc sống của mình khá hơn một chút, cũng để cho anh sống tốt hơn một chút được không?”
“Ừ.” Tịch Hải Đường gật đầu nhẹ, đáy lòng lại có sự chuyển hồi, cô hiểu hắn an bài thế này đều là thật tâm nhưng là…
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Cố Tích Tước cảm thấy đầu vài mình từ từ có chút nặng, quay đầu lại nhìn thấy Tịch Hải Đường dựa trên vai mình, đang thiếp dần đi.
Cô xác thực quá mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt tiều tụy, trên đỉnh đầu đối diện chỗ ngồi, ngọn đèn nhỏ mở ra, ánh đèn vang chiếu nghiêng xuống đem khéo mắt đuôi mày mệt mỏi của cô chiếu lên càng thêm rõ ràng.
Hắn nhẹ nhàng đỡ vai của cô, làm cho cô vô tri vô giác ở trong lòng hắn ngủ say.
Có lẽ đây là lần cuối cùng hắn ôm cô như vậy, sau khi máy bay hạ cánh giữu bọn họ sẽ như một ngày sương mù cuối cùng ở London, dần dần tiêu tan đi. Trong thế giới của cô không còn đối với hắn là yêu hận nữa, tất cả cũng sẽ lẳng lặng mà trôi qua.
Tình cảm của bọn họ tựa như mùa xuân trên đỉnh núi bắt đầu hòa tan băng tuyết, một đường uốn lượn ngưng tụ thành dòng suối nhỏ. Cả cuộc đời chỉ có một lần mùa xuân hẹn hò, trải qua nhấp nhô cuối cùng tụ thành một dòng sông lớn. Nhưng dòng sông này không có một hướng chảy nào cả mà là một đường chảy quanh co rồi sau đó chảy phân tán ra, sau đó liền bị lạc hướng, theo bờ chảy tới thác nước, mãnh liệt từ trên sườn đổi chảy xuống, cuồng kích mà bay thẳng xuống.
Cuối cùng…
Không có cuối cùng….
Rơi vào đầm sâu dưới thác nước thì tất cả cũng phải bình tĩnh.
Trước hết tất cả đều theo hướng dao động về phía đầm lầy nhỏ rồi từ từ mà vùi tan đi.
Trải qua một thời gian dài dằng dặc bọn họ rút cuộc cũng tới thành phố T, thời gian đúng vào buổi trưa.
Tần Hạo cùng Quan Tiểu Phi tới sân bay đón, ngoài ý muốn bên cạnh bọn họ còn có Tiểu Thần cùng Doãn Ngân đang đứng đó.
Hai đứa bé chạy nhanh như bay đến, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập sự vui mừng cùng khó hiểu.
“Mẹ… em bé này là…?”
Cố Tích Tước cùng Tịch Hải Đường đồng thời ngẩn ra, đều không biết trả lời như thế nào.
Đối mặt với vấn đề của bọn nhỏ, trong nội tâm Cố Tích Tước cùng Tịch Hải đều đều cảm thấy nhăn nhúm khó trả lời, vẻ mặt u mê của Tiểu Thần cùng Doãn Ngân làm cho người ta thương tâm. Cuộc sống của bọn họ cùng những đứa trẻ khác đã không giống nhau, không nên để cho bọn họ biết rõ lại càng thêm phức tạp hơn.
Tịch Hải Đường giương môi nặn ra một nụ cười mỉm, làm bộ như không có chuyện gì, đối mặt với Tiểu Thần cùng Doãn Ngân còn nói đùa “Hai con xem một chút, xem em bé này lớn lên sẽ giống ai?”
Doãn Ngân nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra được cái gì. Tiểu Thần nháy con mắt, nháy rồi lại nháy, trên khuôn mặt trắng mịn hiện lên vẻ hoang mang, sau đó con mắt mở thật to “Giống mẹ Tố Tâm.”
Tịch Hải Đường gật đầu nhẹ “Nhãn lực của Tiểu Thần rất tốt nha. Đúng rồi, em bé chính là con gái của mẹ Tố Tâm.”
“Hả?” Cái miệng nhỏ nhắn cũng mở ra thật lớn.
Tịch Hải Đường nâng tay lên nhè nhẹ vỗ về gò má Tiểu Thần, vẻ mặt tiểu tử này thật lâu mới hòa hoãn xuống nhưng là đáy lòng thì vãn còn rất nhiều rất nhiều điều nghi vấn “Mẹ, đây là đã xảy ra chuyện gì? Mẹ Tố Tâm làm sao có thể đột nhiên có em bé được? Mẹ ấy đâu rồi?”
Nghe vậy sắc mặt Tịch Hải Đường cứng đờ, đáy mắt hiện lên vẻ bi thương “Tiểu Thần, mẹ Tố Tâm của con ngã bệnh, muốn ngủ cực kỳ lâu cho nên chúng ta phải giúp mẹ Tố Tâm chiếu cô em bé, hiểu chưa.”
Tiểu Thần vừa nghe nói mẹ Tố Tâm ngã bệnh, tâm tư liền hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề khác, một trái tim nhỏ tóm quá đỗi “Mẹ Tố Tâm ở đâu? Con muốn đi xem mẹ ấy.”
“Tiểu Thần đừng có gấp, chờ dàn xếp tốt rồi mẹ lại dẫn con đi gặp mẹ Tố Tâm. Hiện tại chúng ta mang Tiểu Ý về nhà trước.”
“Tiểu Ý?”
“Ừ, tên của em bé là Tiểu Ý.”
“Là bé gái sao ạ?”
“Ừ.”
Vẻ mặt Tiểu Thần từ hoang mang chuyển thành đồng tình, cô bé kiễng chân nhìn kỹ em bé một chút sau đó nắm chặt tay Tịch Hải Đường “Mẹ, con hiểu rồi. Mẹ Tố Tâm nhất định là vì sinh Tiểu Ý quá cực khổ mới bị bệnh, vậy chúng ta giúp mẹ Tố Tâm chiếu cố Tiểu Ý thật tốt. Con gái của mẹ Tố Tâm cũng là em gái của con nha, con sẽ quan tâm tới em ấy.”
Doãn Ngân cũng đi theo gật đầu “ Mặc dù Tiểu Thần đã nói qua không muốn cùng con chia xẻ mẹ Tố Tâm của em ấy nhưng còn cùng Tiểu Thần là anh em, em gái của Tiểu Thần tức cũng là em gái của con, con cũng sẽ giúp mọi người chiếu cố em bé.”
Lời của bọn nhỏ mặc dù rất ngây thờ nhưng lại thật sự rất ấm áp, trong lòng Tịch Hải Đường cảm thấy bội phần an ủi, có một cảm xúc ấm áp tinh tế lướt qua “Tiểu Thần cùng Doãn Ngân thực ngoan ngoãn, mẹ rất yêu các con.”
“Chúng con cũng yêu mẹ, sau này còn có Tiểu Ý nữa.”
Tịch Hải Đường khẽ cười, chuyển con mắt nhìn về phía Cố Tích Tước “Đi thôi, chúng ta trước tiên đi an bài chuyện nằm viện của Tố Tâm.”
Bởi vì có tương đối nhiều người, mọi phân phân thành hai xe để di chuyển, Tịch Hải Đường mang theo bọn nhỏ ngồi vào một chiếc mà Cố Tích Tước cùng Tần Hạo ngồi một chiếc còn Tô Tâm nằm ở xe chữa bệnh chuyên nghiệp.
Bởi vì không có người ngoài ở đây, Tần Hạo nói chuyện với hắn cũng tất nhiên là không thể bận tâm “Tước, cậu về sau nhất định làm như thế nào? Thật sự muốn đem đứa bé kia giao cho Hải Đường chiếu cố sao?”
“Cậu có phải cũng cảm thấy tôi thật là quá đáng không?” Cố Tích Tước hơi tự giễu chính mình.
Tần Hạo trợn trắng mắt “Cậu đừng dùng loại khẩu khí này được không? Kỳ thật trong chuyện này cậu là người vô tội, đương nhiên Hải Đường cũng rất vô tôi.”
“Hải Đường nói muốn từ chối công việc thiết kế bên 0h, chuyên lòng chiếu cố Tố Tâm cùng Tiểu Ý.”
“Tôi cũng đoán như vậy… Tước, tình thần của cậu cũng không cần quá sa sút như vậy. Việc đã đến nước này chỉ có thể nghĩ theo phương hướng tốt hơn mà thôi. Cậu xem vừa rồi biểu hiện Tiểu Thần cùng Doãn Ngân cũng rất an ui đi.”
“Ừ, đúng rồi. Phía bên trại an dưỡng đã an bài thỏa đáng chưa?”
“Đều đã sắp xếp xong xuôi, là trại an dưỡng tư nhân tốt nhất thành phố T. Tất cả các phương tiện chữa bệnh đều là tốt nhất, luôn được theo dõi 24/24, Tố Tâm ở đó cũng sẽ được chiếu cố rất tốt.”
“Tần Hạo, thực sự đã làm phiền anh.”
“Cậu thôi đi, nói mấy lời này làm cái gì. Tôi và cậu còn khách khí làm cái gì, chúng ta từ năm 16 tuổi đã biết nhau, đã nhiều năm như vậy vẫn luôn kề vai chiến đâu.. Hơn nữa, năm đó nếu không phải là cậu tôi cũng không thể dễ dàng rời khỏi Tần gia như vậy. Nếu không có rời khỏi cái nhà kia, tôi nói không chừng đã sớm vi phạm pháp luật ngồi chổm hổm ở trong nhà tù rồi, thật muốn nói với cậu một câu: Sự cảm ơn của tôi đối với cậu chỉ sợ cả đời này không thể nói hết.”
Tần Hạo nhịn không được cảm khái một phen, Tần thị năm đó là hắc đạo lập nghiệp, về sau mặc dù trải qua mấy lần tẩy trắng nhưng thủy chung không sạch sẽ. Người của Tần gia liên tục không đổi được, vần dùng thủ đoàn phi thường để xử lý những sự kiện khó giải quyết, nếu không phải thừa dịp trên tay của hắn còn chưa có dính máu mà rời đi thì cả đời này không có cửa mà quay về nữa.
Dàn xếp tốt việc nằm viện của Tô Tâm, Tịch Hải Đường chuẩn bị về nhà một chuyến rồi cầm theo mấy vật phẩm dùng hàng ngày đến, cố Tích Tước đã gọi cô lại “Hải Đường, anh có việc nói cho em.”
“Ừ, nói đi.”
Cố Tích Tước từ trong túi liền móc ra một xâu chìa khóa, đưa tới “Hải Đường, anh ở gần trại an dưỡng đã mua một căn phòng nhỏ, em dời đến đó ở đi.”
“A…” Tịch Hải Đường trong lúc nhất thời có chút phản ứng không kịp.
“Xã khu Cẩm Tú kia so với trại an dưỡng bên này cách xa quá, em đi tới đi lui khẳng định không tiện, ở gần một chút tương đối dễ dàng hơn.”
“Nhưng cũng không cần mua phòng làm gì, tôi vốn dự định thuê một gian nhà trọ ở gần đây.”
“Phòng cho thuê quá phiền toái, hơn nữa nhất định không an toàn. Em hãy dọn đến phòng anh mua ở đi..Hải Đường, anh hiện tại chỉ có thể làm được những thứ này.”
Giọng nói của Cố Tích Tước có chút trầm xuống, làm cho Tịch Hải Đường lập tức cảm thấy được một áp lực vô hình. Cô chậm rãi tiếp nhận chùm chìa khóa, sít sao nắm ở trong lòng bàn tya “Hả? Sao lại nhiều chìa khóa như vậy?”
“Hai chìa khóa nhỏ kia là chìa khóa xe, anh còn mua cho em một chiếc xe. Kỳ thật trước giờ anh luôn muốn làm như vậy nhưng anh biết rõ em sẽ không cần…”
Tịch Hải Đường hơi nhếch môi, cô hiểu ý tứ của hắn. Hắn trước kia đưa cho cô cái thẻ vàng cô cũng không dùng, như thế nào lại muốn hắn mua xe cho cô đây?
“Hải Đường, anh biết rõ anh không có tư cách yêu cầu em cái gì nhưng anh không muốn cuộc sống của em trôi qua trong khổ cực. Những thứ này chỉ là một chút tâm ý của anh, em liền tiếp nhận đi làm cho cuộc sống của mình khá hơn một chút, cũng để cho anh sống tốt hơn một chút được không?”
“Ừ.” Tịch Hải Đường gật đầu nhẹ, đáy lòng lại có sự chuyển hồi, cô hiểu hắn an bài thế này đều là thật tâm nhưng là…
/128
|