Không biết ngủ mê bao lâu , Tịch Hải Đường dần dần thức tỉnh , nhẹ nhàng nháy động lông mi , mắt ẩm ướt , tầm mắt có chút mê man .Một lần nữa cô lại trừng mắt nhìn , tiêu cự rút cuộc cũng trở nên rõ ràng hơn , cơn ác mộng qua đi nhưng trong đầu vẫn còn đang trong trạng thái u mê kéo dài dai dẳng .
“ Em đã tỉnh rồi ?” Tiếng nói trong nhưng lạnh lùng của Cố Tích Tước xen lẫn một tia ôn nhu .
Tiếp xúc với ánh mắt của hắn ,Tịch Hải Đường lập tức hít ngược lại một ngụm khí lớn , vô ý thức né tránh thiếu chút nữa kéo rơi cánh tay của mình .Một cánh tay của hắn nhẹ nhàng đè lấy cánh tay của cô , lòng bàn tay vì bị phỏng ở nhiệt độ cao nên làm cho cô càng run lên một cách nặng nề hơn .
“ Thả tôi ra “ Cô bất tuân giãy giụa, hoàn toàn bất chấp sự an nguy của mình.
“ Đừng động đậy “ Hặn lạnh lùng ra lệnh .
“Tránh ra . Tôi không muốn nhìn thấy anh “ Cô khóc lớn , đầu óc choáng váng , mắt hoa lên , miêng buồn bực rất khó chịu sắp không thể hô hấp được .
Tầm mắt của Cố Tích Tước chợt lóe lên điều gì đó sau đó lại tắt đi , lại thủy chung không có rời khuôn mặt đang nhợt nhạt nhưng giận tím tái của cô .Hắn bị nước mắt của cô làm chô tâm phiền ý loạn , càng tức giận với chính mình bởi vì vừa rồi cô hôn mê nhưng lại ảnh hưởng nhiều đến hắn .Nước mắt của cô đối với hắn mà nói là một cái gì đó của hắn cần phải nâng niu thì cũng không phải , hắn đối với cô chỉ có lãnh khốc mà thôi nhưng còn … đối với dục vọng của bản thân thì chỉ nghĩ tại trong thân thể mềm mại của cô mà phát tiết.
Dừng dòng suy nghĩ của mình , hắn liếc sâu nhìn vào mắt của cô “ Chuyện của Lưu Á Quang , anh sẽ xử lý .Em ngoan ngoãn nằm viện tĩnh dưỡng cho thật tốt là được rồi “
Tịch Hải Đường liền giật mình , lập tức nhớ tới những hình ảnh kia trong điện thoại di động .Thật sợ là nó sẽ được phát tán rộng ra .
Hắn che đi vết chai của lòng bàn tay , dùng ngón tay xoa lên đôi gò má trên khuôn mặt tiều tụy của cô ,ngũ quan của hắn mang theo sự lãnh ngạo ( lạnh nhạt , kiêu ngạo ) .Động tác đầu ngón tay thực sự hết sức ôn nhu , nguy hiểm nhưng lại là một sự ôn nhu trong tâm trí hắn .Con người hắn thâm thúy làm cho người khác không thể nào dõi theo tâm chân chính của hắn .
Cô nhìn qua hắn , một sự ớn lạnh trước nay chưa từng có truyề từ lòng bàn chân đi tới “ Anh muốn làm cái gì ?”
Hắn khẽ nhếch cằm , đôi môi mỏng khẽ nhếch nhưng lạnh như băng đến kinh người “ Em là người phụ nữ của anh .Không có kẻ nào có thể động đến em .Nếu như có , hắn nhất định phải – chết .”
“ Tôi không phải là người phụ nữ của anh “ Tịch Hải Đường vô ý thức phản bác nhưng lại chợt phát hiện ra trong lời nói của hắn có một loại ý tứ khác .Cô liền lập tức sợ hãi hỏi “ Anh muốn giết người sao ?”
“ Không . Anh sẽ cho hắn sống không bằng chết “ Khí thế của hắn quá mức bén nhọn , thương trường như chiến trường .Hắn sớm đã hình thành thói quen dùng đủ mọi loại thủ đoạn , bất kể là dùng đầu óc hay vũ lực , không khỏi đưa người khác vào chỗ chết .
“ A…” Cô còn muốn nói chuyện nưng cái miệng nhỏ nhắn của cô đã bị bờ môi nỏng bỏng của hắn chặn lại .Tịch Hải Đường suy yếu vô cùng giãy giụa để thoát ra , đánh hắn .Thực tế cách xa với điều cô muốn như từng nhát roi quất vào lòng cô , hắn hôn cô một cái ôn nhu giống như một lữu dao sắc bén càng giống như độc dược khiến cho cô thương tích càng nặng thêm .
Nụ hôn ngừng , Cố Tích Tước cố nén dục vọng như dòng nước xoáy của mình bứt ra khỏi người cô còn chưa kịp để cô tản đi cảm giác của bản thân thì sự lạnh lùng vốn có lại quay trở về trên khuôn mặt hắn khiến cho hắn tăng thêm vài phần yêu dị cũng khiến cho người khác không rét mà run .
◎ ◎ ◎
Phanh !
Một thân thể nhỏ từ đằng xa chạy tới hung hăng đụng vào hắn .Cố Tích Tước cúi đầu trong thấy tiểu nha đầu vừa khóc vừa luống cuống tay chân nhặt lấy hộp cơm trên mặt đất khi bị đụng rồi ngã lăn ra.
“ Ôi … hư hết rồi …” Tiểu Thần khóc đến nhèm nước mắt cả mặt , khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp phút chốc tràn ngập bi thương .
Cố Tích Tước khẽ nháy mắt , làn thứ ba vô tình gặp này khiến hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi , sẳng giọng cùng vẻ mặt có chút hòa hoãn “ Tiểu nha đầu , chúng ta lại gặp nhau nữa rồi “
“ Vâng ?” Tiểu Thần nâng con mắt đầy lệ lên , mặt tràn đầy kinh ngạc “ Chú kỵ sĩ ? Chú tại sao lại ở trong này ?”
“ Vậy còn cháu , tiểu nha đầu ? Cháu tại sao lại đến bệnh viện ?”
“ Cháu tới thăm mẹ , mẹ ngã bệnh nhập viện rồi , cháu tới đưa cơm … Nhưng mà hư hết rồi , không thể ăn được nữa …huhu “
Từng giọt từng giọt nước mắt từ đôi mắt xinh đẹp lăn xuống , Cố Tích Tước cảm giác như có chút đau lòng “ Tiểu nha đầu , là chú không tốt , làm hư hộp cơm của cháu .Chú sẽ giúp cháu mua một phần mới có được không ?”
“ Không cần đâu ạ , là chính cháu không cẩn thận …”
“ Thế cháu định để cho mẹ cháu đói bụng sao ?”
“ …Vậy chú cho cháu mươn ít tiền đi , về sau cháu sẽ trả lại cho chú có được không ?”
“ Được nhưng trước tiên cháu đừng khóc nữa , chúng ta cùng đi mua cơm .”
“Vâng ạ .Cảm ơn chú kỵ sĩ “
Cố Tích Tước kéo nhẹ khóe miệng, âm thầm trào phúng sự ái tâm hiếm thấy của chính bản thân mình , không biết là vì cái gì nhưng mỗi lần gặp phải tiểu nha đầu này , tâm hồn nguội lạnh của hắn từ trước đến nay đều ôn nhu hơn mấy phần.
Bọn họ đến một quán ăn tiện lợi ở bên cạnh bệnh viện , Tiểu Thần rất nhanh nhẹn đến nơi mua mấy thứ thức ăn sau đó nhanh chóng đem số thức ăn đó cất vào trong hộp cơm .Bộ dáng làm đó của tiểu nha đầu khiến cho Cố Tích Tước có vài phần phải lau mắt mà nhìn nhưng cũng có vài phần đau lòng.
“ Tiểu nha đầu , cha cháu đâu? Tại sao không đến đưa cơm ?”
“ Cháu …không có cha “ .Nội tâm của Tiểu Thần đột nhiên đau xót , hốc mắt lại hồng lên .Cố Tích Tước căng mím môi khẽ tự đánh giá , căn bản là gia đình chỉ có người mẹ và đứa con .
Hắn muốn nói gì đó an ủi tiểu nha đầu này nhưng đôi môi rung động cả nửa ngày của hắn cũng không tìm được một câu thích hợp để an ủi .Ngược lại Tiểu Thần ngửa đầu hướng hắn khẽ mỉm cười , khuôn mặt nhỏ trắng mịn tràn ngập ý chí quật cường “ Không có cha cũng không sao .Mẹ cháu rất yêu thương cháu .Có mẹ chăm sóc con cái giống như một bảo vật , không có mẹ chăm sóc con cái giống như cọng cỏ .Cháu cảm thấy được nếu như con cái không có sự chăm sóc của mẹ thì càng đáng thương hơn cháu .”
Thân thể rắn chắc của Cố Tích Tước khẽ run lên , tiêu nha đầu lơ đãng này khiến cho hắn trong nháy mắt nghĩ tới con trai của mình , trong đầu thoáng hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng kiên nghị của Doãn Ngân .Chẳng biết tại sao hắn có cảm giác có chút khó thừa nhận , bộ dạng tiểu nha đầu hai mắt đẫm lệ cùng với bộ dạng ẩn nhẫn kiên cường của Doãn Ngân có nét giống nhau …
Điện thoại di động của hắn vang lên dồn dập , phá vỡ tình cảnh mắc lưới hiện tại của hắn
“ Vâng , xin hỏi có phải anh là Cố Tích Tước không ? Tôi là chủ nhiệm của con trai anh , Doãn Ngân ở trường học xảy ra chuyện ngoài ý muốn …”
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Trên cửa phòng giải phẫu đèn sáng liên tục , ánh mắt sáng của người đợi ở ngoài cửa khiến cho người khác cảm thấy không có chỗ nào là không trầm trọng .Viện trưởng của bệnh viện , chủ nhiệm cùng người phụ trách của các phòng khoa , thư ký trường học , hiểu trưởng , thầy giáo , tầng tầng lớp lớp đứng một đoàn .Thân thể mỗi người bọn họ đều chết lặng , vẻ mặt lại càng cứng ngắc đến tột đỉnh , nếu như đứa trẻ trong phòng giải phẫu có bất ký sơ xuất gì thì cuộc sống của bọn họ về sau cũng đừng nghĩ tới chuyện có thể sống thoải mái , khá giả .
Cố Tích Tước một mình đứng lặng im tại một vách tường bên kia , trầm mặc .Ngày thường hắn cũng không có thói quen hút thuốc nhưng trong lúc này đây tay lại kẹp lấy một điếu thuốc bạc hà dài nhỏ , sương khói lượn lờ , tô đậm nét mặt của hắn .Màn sương khói phia sau lưng chỉ thấy lộ ra khuôn mặt nghiêm nghị lộ ra vẻ bất an nhưng vẫn lạnh lùng như vậy , vẫn quỷ quyệt như vậy .
Hắn cảm giác bức bạch nặng nề cho nên không người nào dám tiến lên nói một câu .Con trai của giám đốc Kim Tước ở trường học bị rơi từ trên cầu thang rơi xuống , không cần hỏi nguyên nhân bởi vì bất kỳ lý do nào đều là lấy cớ , trách nhiệm này ai cũng không gánh nổi .
Đột nhiên cửa phòng giãi phẫu bị người từ bên trong mở ra , vị bác sĩ truyền đến tin xấu …
“ Em đã tỉnh rồi ?” Tiếng nói trong nhưng lạnh lùng của Cố Tích Tước xen lẫn một tia ôn nhu .
Tiếp xúc với ánh mắt của hắn ,Tịch Hải Đường lập tức hít ngược lại một ngụm khí lớn , vô ý thức né tránh thiếu chút nữa kéo rơi cánh tay của mình .Một cánh tay của hắn nhẹ nhàng đè lấy cánh tay của cô , lòng bàn tay vì bị phỏng ở nhiệt độ cao nên làm cho cô càng run lên một cách nặng nề hơn .
“ Thả tôi ra “ Cô bất tuân giãy giụa, hoàn toàn bất chấp sự an nguy của mình.
“ Đừng động đậy “ Hặn lạnh lùng ra lệnh .
“Tránh ra . Tôi không muốn nhìn thấy anh “ Cô khóc lớn , đầu óc choáng váng , mắt hoa lên , miêng buồn bực rất khó chịu sắp không thể hô hấp được .
Tầm mắt của Cố Tích Tước chợt lóe lên điều gì đó sau đó lại tắt đi , lại thủy chung không có rời khuôn mặt đang nhợt nhạt nhưng giận tím tái của cô .Hắn bị nước mắt của cô làm chô tâm phiền ý loạn , càng tức giận với chính mình bởi vì vừa rồi cô hôn mê nhưng lại ảnh hưởng nhiều đến hắn .Nước mắt của cô đối với hắn mà nói là một cái gì đó của hắn cần phải nâng niu thì cũng không phải , hắn đối với cô chỉ có lãnh khốc mà thôi nhưng còn … đối với dục vọng của bản thân thì chỉ nghĩ tại trong thân thể mềm mại của cô mà phát tiết.
Dừng dòng suy nghĩ của mình , hắn liếc sâu nhìn vào mắt của cô “ Chuyện của Lưu Á Quang , anh sẽ xử lý .Em ngoan ngoãn nằm viện tĩnh dưỡng cho thật tốt là được rồi “
Tịch Hải Đường liền giật mình , lập tức nhớ tới những hình ảnh kia trong điện thoại di động .Thật sợ là nó sẽ được phát tán rộng ra .
Hắn che đi vết chai của lòng bàn tay , dùng ngón tay xoa lên đôi gò má trên khuôn mặt tiều tụy của cô ,ngũ quan của hắn mang theo sự lãnh ngạo ( lạnh nhạt , kiêu ngạo ) .Động tác đầu ngón tay thực sự hết sức ôn nhu , nguy hiểm nhưng lại là một sự ôn nhu trong tâm trí hắn .Con người hắn thâm thúy làm cho người khác không thể nào dõi theo tâm chân chính của hắn .
Cô nhìn qua hắn , một sự ớn lạnh trước nay chưa từng có truyề từ lòng bàn chân đi tới “ Anh muốn làm cái gì ?”
Hắn khẽ nhếch cằm , đôi môi mỏng khẽ nhếch nhưng lạnh như băng đến kinh người “ Em là người phụ nữ của anh .Không có kẻ nào có thể động đến em .Nếu như có , hắn nhất định phải – chết .”
“ Tôi không phải là người phụ nữ của anh “ Tịch Hải Đường vô ý thức phản bác nhưng lại chợt phát hiện ra trong lời nói của hắn có một loại ý tứ khác .Cô liền lập tức sợ hãi hỏi “ Anh muốn giết người sao ?”
“ Không . Anh sẽ cho hắn sống không bằng chết “ Khí thế của hắn quá mức bén nhọn , thương trường như chiến trường .Hắn sớm đã hình thành thói quen dùng đủ mọi loại thủ đoạn , bất kể là dùng đầu óc hay vũ lực , không khỏi đưa người khác vào chỗ chết .
“ A…” Cô còn muốn nói chuyện nưng cái miệng nhỏ nhắn của cô đã bị bờ môi nỏng bỏng của hắn chặn lại .Tịch Hải Đường suy yếu vô cùng giãy giụa để thoát ra , đánh hắn .Thực tế cách xa với điều cô muốn như từng nhát roi quất vào lòng cô , hắn hôn cô một cái ôn nhu giống như một lữu dao sắc bén càng giống như độc dược khiến cho cô thương tích càng nặng thêm .
Nụ hôn ngừng , Cố Tích Tước cố nén dục vọng như dòng nước xoáy của mình bứt ra khỏi người cô còn chưa kịp để cô tản đi cảm giác của bản thân thì sự lạnh lùng vốn có lại quay trở về trên khuôn mặt hắn khiến cho hắn tăng thêm vài phần yêu dị cũng khiến cho người khác không rét mà run .
◎ ◎ ◎
Phanh !
Một thân thể nhỏ từ đằng xa chạy tới hung hăng đụng vào hắn .Cố Tích Tước cúi đầu trong thấy tiểu nha đầu vừa khóc vừa luống cuống tay chân nhặt lấy hộp cơm trên mặt đất khi bị đụng rồi ngã lăn ra.
“ Ôi … hư hết rồi …” Tiểu Thần khóc đến nhèm nước mắt cả mặt , khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp phút chốc tràn ngập bi thương .
Cố Tích Tước khẽ nháy mắt , làn thứ ba vô tình gặp này khiến hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi , sẳng giọng cùng vẻ mặt có chút hòa hoãn “ Tiểu nha đầu , chúng ta lại gặp nhau nữa rồi “
“ Vâng ?” Tiểu Thần nâng con mắt đầy lệ lên , mặt tràn đầy kinh ngạc “ Chú kỵ sĩ ? Chú tại sao lại ở trong này ?”
“ Vậy còn cháu , tiểu nha đầu ? Cháu tại sao lại đến bệnh viện ?”
“ Cháu tới thăm mẹ , mẹ ngã bệnh nhập viện rồi , cháu tới đưa cơm … Nhưng mà hư hết rồi , không thể ăn được nữa …huhu “
Từng giọt từng giọt nước mắt từ đôi mắt xinh đẹp lăn xuống , Cố Tích Tước cảm giác như có chút đau lòng “ Tiểu nha đầu , là chú không tốt , làm hư hộp cơm của cháu .Chú sẽ giúp cháu mua một phần mới có được không ?”
“ Không cần đâu ạ , là chính cháu không cẩn thận …”
“ Thế cháu định để cho mẹ cháu đói bụng sao ?”
“ …Vậy chú cho cháu mươn ít tiền đi , về sau cháu sẽ trả lại cho chú có được không ?”
“ Được nhưng trước tiên cháu đừng khóc nữa , chúng ta cùng đi mua cơm .”
“Vâng ạ .Cảm ơn chú kỵ sĩ “
Cố Tích Tước kéo nhẹ khóe miệng, âm thầm trào phúng sự ái tâm hiếm thấy của chính bản thân mình , không biết là vì cái gì nhưng mỗi lần gặp phải tiểu nha đầu này , tâm hồn nguội lạnh của hắn từ trước đến nay đều ôn nhu hơn mấy phần.
Bọn họ đến một quán ăn tiện lợi ở bên cạnh bệnh viện , Tiểu Thần rất nhanh nhẹn đến nơi mua mấy thứ thức ăn sau đó nhanh chóng đem số thức ăn đó cất vào trong hộp cơm .Bộ dáng làm đó của tiểu nha đầu khiến cho Cố Tích Tước có vài phần phải lau mắt mà nhìn nhưng cũng có vài phần đau lòng.
“ Tiểu nha đầu , cha cháu đâu? Tại sao không đến đưa cơm ?”
“ Cháu …không có cha “ .Nội tâm của Tiểu Thần đột nhiên đau xót , hốc mắt lại hồng lên .Cố Tích Tước căng mím môi khẽ tự đánh giá , căn bản là gia đình chỉ có người mẹ và đứa con .
Hắn muốn nói gì đó an ủi tiểu nha đầu này nhưng đôi môi rung động cả nửa ngày của hắn cũng không tìm được một câu thích hợp để an ủi .Ngược lại Tiểu Thần ngửa đầu hướng hắn khẽ mỉm cười , khuôn mặt nhỏ trắng mịn tràn ngập ý chí quật cường “ Không có cha cũng không sao .Mẹ cháu rất yêu thương cháu .Có mẹ chăm sóc con cái giống như một bảo vật , không có mẹ chăm sóc con cái giống như cọng cỏ .Cháu cảm thấy được nếu như con cái không có sự chăm sóc của mẹ thì càng đáng thương hơn cháu .”
Thân thể rắn chắc của Cố Tích Tước khẽ run lên , tiêu nha đầu lơ đãng này khiến cho hắn trong nháy mắt nghĩ tới con trai của mình , trong đầu thoáng hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng kiên nghị của Doãn Ngân .Chẳng biết tại sao hắn có cảm giác có chút khó thừa nhận , bộ dạng tiểu nha đầu hai mắt đẫm lệ cùng với bộ dạng ẩn nhẫn kiên cường của Doãn Ngân có nét giống nhau …
Điện thoại di động của hắn vang lên dồn dập , phá vỡ tình cảnh mắc lưới hiện tại của hắn
“ Vâng , xin hỏi có phải anh là Cố Tích Tước không ? Tôi là chủ nhiệm của con trai anh , Doãn Ngân ở trường học xảy ra chuyện ngoài ý muốn …”
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Trên cửa phòng giải phẫu đèn sáng liên tục , ánh mắt sáng của người đợi ở ngoài cửa khiến cho người khác cảm thấy không có chỗ nào là không trầm trọng .Viện trưởng của bệnh viện , chủ nhiệm cùng người phụ trách của các phòng khoa , thư ký trường học , hiểu trưởng , thầy giáo , tầng tầng lớp lớp đứng một đoàn .Thân thể mỗi người bọn họ đều chết lặng , vẻ mặt lại càng cứng ngắc đến tột đỉnh , nếu như đứa trẻ trong phòng giải phẫu có bất ký sơ xuất gì thì cuộc sống của bọn họ về sau cũng đừng nghĩ tới chuyện có thể sống thoải mái , khá giả .
Cố Tích Tước một mình đứng lặng im tại một vách tường bên kia , trầm mặc .Ngày thường hắn cũng không có thói quen hút thuốc nhưng trong lúc này đây tay lại kẹp lấy một điếu thuốc bạc hà dài nhỏ , sương khói lượn lờ , tô đậm nét mặt của hắn .Màn sương khói phia sau lưng chỉ thấy lộ ra khuôn mặt nghiêm nghị lộ ra vẻ bất an nhưng vẫn lạnh lùng như vậy , vẫn quỷ quyệt như vậy .
Hắn cảm giác bức bạch nặng nề cho nên không người nào dám tiến lên nói một câu .Con trai của giám đốc Kim Tước ở trường học bị rơi từ trên cầu thang rơi xuống , không cần hỏi nguyên nhân bởi vì bất kỳ lý do nào đều là lấy cớ , trách nhiệm này ai cũng không gánh nổi .
Đột nhiên cửa phòng giãi phẫu bị người từ bên trong mở ra , vị bác sĩ truyền đến tin xấu …
/128
|