Về nước . Trước cửa trường học.
Tịch Hải Đường đã sớm một chút đi đón Tiểu Thần , đi công tác vài ngày đối với con gái mà nói cảm thấy vô cùng áy náy không thể nói nên lời .
Tan học , bọn nhỏ chạy như bay ra vui vẻ đánh về phía cha mẹ của mình . Tiểu Thần từ từ đi ra , bóng dáng nho nhỏ bắt đầu di động trong bể người có vẻ như mơ hồ vậy nhưng lại cô đơn đến thế .
Kìm lòng không được , Tịch Hải Đường trong lòng căng thẳng , nước mắt sắp tràn mi nhưng cô cố gắng đè nén , khuôn mặt mỉm cười đi tới “ Tiểu Thần …”
“ Mẹ ?” Trên khuôn mặt tiểu cô nương xinh đẹp nhỏ nhắn tràn ngập ngạc nhiên mừng rỡ , nhanh chóng chạy tới một khắc liền vọt vào trong lòng Tịch Hải Đường “ Mẹ , mẹ trở về lúc nào ? Như thế nào không nói cho con biết trước ?”
“ Mẹ muốn cho Tiểu Thần một niềm vui bất ngờ “ Tịch Hải Đường ôm lấy con gái , dùng sức hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của con gái .
Tiểu cô nương nhếch miệng lô ra nụ cười thật tươi “ Mẹ , ngươi thật tốt . Con thích niềm vui này của mẹ nha.”
Nhìn qua bộ dạng thỏa mãn của con gái , Tịch Hải Đường hiểu ý cười một tiếng “ Tiểu Thần , mẹ có mua qua cho con. Chúng ta nhanh về nhà đi .”
“ Vâng ạ .”
Bàn tay lớn nắm lấy bàn tay nhỏ bé , hai mẹ con hạnh phúc đi về phía sân ga mấy phút sau liền bước chân lên xe buýt , càng lúc càng đi xa dần .
Còn một đoạn nữa thì về đến nhà , Tịch Hải Đường chợt nghe điện thoại di động của mình vang lên , cúi đầu vừa nhìn lập tức cô hít một hơi thật sâu , là Cố Tích Tước hơn nữa trước đó còn có ba cuộc gọi nhỡ của hắn .
Tâm đột nhiên nhảy dựng lên .Đêm đó , cô lại một lần nữa cự tuyệt hắn , trên phi cơ về nước hắn cũng ngồi cách cô rất xa . Cô nghĩ rằng hắn đã bỏ qua nhưng vì cái gì còn gọi điện thoại đến tìm cô . Sợ hãi đè xuống nút trả lời , trong giọng nói của Tịch Hải Đường mang theo sự bất an mãnh liệt “ Vâng “
“ Em đang ở chỗ nào ?” Đầu bên kia điện thoại , thanh âm của người đàn ông có vẻ không có chút kiên nhẫn nào .
“ Ở trên xe “
“ Xe của ai ?” Ngữ khí của hắn càng thêm không tốt .
Cô nhíu mày thoáng đem điện thoại ra xa bởi vì người đàn ông kia tức giận rống lên như sắp xuyên qua thời gian mà bức bách cô “ Tôi đang ở trên xe buýt .”
“ Xe buýt ?” Hắn đầu tiên là ngẩn ra , sau đó biết có chút mất phong độ nên khẽ nguyền rủa “ Đó là cái quỷ gì vậy chứ ? Em lập tức thuê xe đến nhà anh ngay .”
“ Đến nhà anh làm gì ?”
“ Em tới đi rồi sẽ biết . Nhanh lên . Trong vòng nửa canh giờ nhất định phải đến cho anh .” Hắn bá đạo ra lệnh sau đó cắt ngang điện thoại.
Tịch Hải Đường đối với cuộc điện thoại vừa rồi vô cùng kinh ngạc , hắn rút cuộc là có ý gì đây ?
Tiểu Thần ngẩng đầu lên , bận tâm hỏi “ Mẹ , là ai thế mẹ ?”
“ A …. Một đồng nghiệp của mẹ thôi .”
“Có chuyện gì sao mẹ ? Có phải mẹ có nhiều việc cần làm lắm hay không ? Mẹ không thể đi cùng con sao?” Tiểu Thần lo lắng hỏi , con mắt trong trẻo nhưng có sự bất an lóe lên , sợ mẹ lại rời khỏi mình .
Tịch Hải Đường tiếng lòng thắt chặt , đối với con gái lại càng cảm thấy đau lòng .Cô khẽ vuốt ve đầu Tiểu Thần , an ủi “ Tiểu Thần đừng lo lắng , mẹ cũng không đi đâu cả . Mẹ dẫn con về nhà “
Tắt máy , tháo pin điện thoại di động cô đem lời nói của người đàn ông kia vào quên lãng .
Cố gia trạch
Đèn thủy tinh được treo thấp xuống , trên mặt khảm nạm hàng trăng viên thủy tinh nhỏ , từng cái đều được lau sáng như tuyết , tràn đầy hào quang . Phía dưới đèn treo , là bàn ăn bằng được tinh chế bằng thủy tinh trong suốt , trên bàn ăn là đồ ăn được chuẩn bị rất công phu với đầy đủ các loại món ăn và hương vị . Ngồi trước một bàn ăn như thế này nếu nói là không có khẩu vị muốn ăn là không thể nào có .
Doãn Ngân giương cao khuôn mặt nhỏ nhắn, nhỏ giọng hỏi Cố Tích Tước “ Cha , dì như thế nào còn chưa tới “
“ Có thể là bị kẹt xe , cha lai đi gọi cho dì ấy “ Hắn cầm điện thoại lên , đầu kia truyền đến tín hiệu không liên lạc được , trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn bắt đầu sinh tầng hàn khí .
Doãn Ngân mấp máy môi , không dám nói nửa lời nữa , trong đại sảnh to như vậy hơi thở lặng lẽ đầy tối tăm bắt đầu khơi dậy . Cố Tích Tước đáy mắt âm trầm càng thêm rõ ràng , người đàn bà đáng chết lại dám không đến . Chẳng lẽ là muốn gọi hắn đi đến đón cô tới đây sao ? Phút chốc hắn nhìn lại Doãn Ngân nhưng lại bị Doãn Ngân ngăn lại “ Cha , hai người chúng ta ăn thôi .Đừng chờ dì nữa”
Cố Tích Tước thân thể cứng đờ , nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai đang thất vọng lại cố làm ra vẻ kiên cường , có chút đau lòng . Môi mỏng nhếch lên , không có đồng ý cũng không có phản đối .
“ Cha , con đói bụng rồi. Cha với con ăn cơm đi, có được hay không ?” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn dật trần ngập khẩn cầu .
Sắc mặt Cố Tích Tước rút cuộc cũng hòa hãn , gật đầu “ Được , chúng ta ăn cơm thôi .Hôm nào đó lại mời dì đến ăn cơm sau vậy .”
“ Vâng ạ “
Thức ăn mỹ vị nhưng đối với hai cha con lại nhạt như nước ốc , Doãn Ngân tự nhiên thất vọng không cần phải nói mà đáy mắt Cố Tích Tước thì chất chứa đầy vẻ phức tạp : “ Tịch Hải Đường em có biết hay không? Em đã bỏ lỡ cái gì ?”
Ngày hôm sau , Tịch Hải Đường đã rời giường từ sớm không biết vì cái gì , tối hôm qua cô lại không thể ngủ yên giấc được .Vốn chỉ tưởng rằng đi công tác về mệt mỏi thế nhưng cả đêm cô ngủ đều không yên ổn giống như trong lòng cô có bóng ma luôn luôn quấn lấy còn có mấy lần trong lúc nửa tỉnh nữa mê mà liên tục nghĩ đến việc ly tán của con trai .
Rửa mặt , đôi mắt thâm quầng , tinh thần lại tiều tụy như cũ ,đang nhìn đến điện thoại di động hôm qua bị cô cố ý tắt đi thì tâm tình càng thêm thấp thỏm .Cô không biết hôm nay đi làm Cố Tích Tước sẽ làm gì cô nữa đây , hắn là người không thích người khác lỡ hẹn với hắn .Vì thế hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng mà buông tha cho cô .Quả nhiên , sau khi đến công ty không lâu thì có người truyền đạt đến “ Cô Tịch , giám đốc cho gọi cô lên phòng làm việc của giám đốc .”
“ Giám đốc , anh tìm tôi có chuyện gì không ?”
“ Bệnh hay quên của em có vẻ như ngày càng nặng thì phải nhỉ ?” Hắn hừ lạnh một tiếng , trong giọng nói tràn đầy sự chỉ trích “ Em có biết hay không , Doãn Ngân hôm qua đã rất buồn . Nó vốn là muốn cùng em ăn cơm , sao em lại không đến hả ?”
Tịch Hải Đường sững sờ “ …Tôi không biết là Doãn Ngân muốn gặp tôi .Hơn nữa anh lại không có nói .”
“ Anh chẳng phải đã nói là em phải đi sao ?”
“…” Cô lại không thể trả lời được . Đúng vậy cho dù hắn nói cô cũng chưa chắc sẽ đi , cô cũng muốn ở bên Tiểu Thần nữa .
“ Cuối tuần này em thu xếp thời gian đi .Doãn Ngân rất nhớ em .”
Tịch Hải Đường gật đầu đáp ứng , mặc dù cô vẫn cảm thấy như thế này có chút không ổn .Cô cùng Doãn Ngân không có bất kỳ mối liên hệ nào nhưng đứa bé kia xác thực làm cho người khác rất đau lòng , cô cự tuyệt không được .
“ Giám đốc , nếu không có việc gì thì tôi ra ngoài làm việc .”
“ Chờ một chút “ Hắn gọi cô lại đưa tay lấy từ trong túi tây trang ra một cái hộp tơ tinh xảo “ Sợi dây chuyền này em đã quên không cầm theo “
Cô mở to mắt , cái kia là dây chuyền những vì sao .
“ Giám đốc , tôi không thể nhận .Cái này thực sự quá quý .”
“ Anh đã tặng cái gì đó thì sẽ không thu hồi lại “ Hắn nheo mắt , mang theo sự cảnh cáo đặc biệt “ Nếu như em không muốn cầm thì cũng có thể ném đi cũng được “
Tịch Hải Đường có chút không hiểu , người đàn ông này đầu óc có vấn đề sao , sợi dây chuyền kim cương quý như vậy lại ném đi sao ?
Bất đắc dĩ , cô nhận lấy sợi dây chuyền lại cảm giác như đang cầm củ khoai lang nướng đến bỏng cả tay vậy. Không lâu sau , Tịch Hải Đường mới biết được sợi dây này thực sự là vì cô mà mang đến một kiếp nạn lớn .
Bright Jewels sẽ chính thức đi vào giai đoạn cuối , Blood Diamond đã mua , chuyện kế tiếp chính là dùng nó mài dũa thành sản phẩm . Công việc rút cuộc cũng đã thấy kết quả , Tịch Hải Đường tự nhiên cảm thấy rất vui .Vì thế cô rất muốn cảm ơn một người .
Trong giờ nghỉ trưa , trong một nhà hàng .
“ Chị Phương ,chị ăn nhiều một chút . Hôm nay em sẽ mời khách .”
Phương Tú Quyên lắc đầu cười nhạt “ Hẳn là chị mời khách mới đúng chứ .Chúc mừng em hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc “
“Vậy thì cũng phải cảm ơn sự chỉ dẫn của chị Phương chứ “ Tịch Hải Đường chân thành nói “ Chị Phương , mặc dù mấy ngày nay chị xin nghỉ phép nhưng em đã không ít lần làm phiền chị .Em luôn gọi điện thoại hỏi tới hỏi lui , nếu không có sự hướng dẫn của chị , em nhất định luống cuống tay chân không thể làm được gì .”
Mắt Phương Tú Quyên lộ ra sự tán thưởng “ Hải Đường , em đừng quá khiếm tốn như vậy .Đây đều là kết quả mà em đã cố gắng về sau cần phải tiếp tục cố gắng hơn nữa “
“ Vâng , em sẽ cố gắng . Có được kinh nghiệm từ lần này , em tin rằng đối với việc tìm việc làm mới cũng sẽ giúp được chút ít “
Phương Tú Quyên có chút dừng lại , thử dò xét tình hình hỏi “ Hải Đường , em có nghĩ tới sẽ ở lại Bright Jewels hay không ?”
“ Không có “ Tịch Hải Đường không chút nghĩ ngợi liền trả lời .Cô không cần gì phải ở lại bởi vì cô cũng không muốn cùng Cố Tích Tước có bất kỳ dính dáng nào .
“ Hải Đường , Bright Jewels là danh nghĩa của Kim Tước ,trong giới thiết kế cũng là một nơi rất tốt .Em lưu lại sẽ rất có tiền đồ .”
“ Chị Phương , em hiểu rõ ý của chị nhưng mà … em thực sự muốn rời đi .”
“ Là vì giám đốc sao ?” Phương Tú Quyên thẳng thắn hỏi .
Tịch Hải Đường trợn to hai tròng mắt , tim liền lập tức đập một cách thất thường “ Chị Phương … chị đang nói cái gì vậy ?”
“ Hải Đường , chị là người từng trải .Chị cảm giác được em cùng giám đốc có điểm gì đó không được tự nhiên .”
“ Chị Phương , em …”
“ Chớ khẩn trương . Chị không muốn hỏi đến tình cảm riêng tư của em .Chị chỉ là muốn nói , đối với nghề nghiệp thì sự lựa chọn tốt nhất cho em là em nên ở lại Kim Tước . Hải Đường , chính em phải tin tưởng vào bản thân mình , biết không ?”
“ Vâng , em sẽ suy nghĩ “ Tịch Hải Đường yên lặng đồng ý , đáy lòng lại dâng lên sự hỗn loạn . Rút cuộc , cô sẽ đi đến nơi nào đây ?
Tịch Hải Đường đã sớm một chút đi đón Tiểu Thần , đi công tác vài ngày đối với con gái mà nói cảm thấy vô cùng áy náy không thể nói nên lời .
Tan học , bọn nhỏ chạy như bay ra vui vẻ đánh về phía cha mẹ của mình . Tiểu Thần từ từ đi ra , bóng dáng nho nhỏ bắt đầu di động trong bể người có vẻ như mơ hồ vậy nhưng lại cô đơn đến thế .
Kìm lòng không được , Tịch Hải Đường trong lòng căng thẳng , nước mắt sắp tràn mi nhưng cô cố gắng đè nén , khuôn mặt mỉm cười đi tới “ Tiểu Thần …”
“ Mẹ ?” Trên khuôn mặt tiểu cô nương xinh đẹp nhỏ nhắn tràn ngập ngạc nhiên mừng rỡ , nhanh chóng chạy tới một khắc liền vọt vào trong lòng Tịch Hải Đường “ Mẹ , mẹ trở về lúc nào ? Như thế nào không nói cho con biết trước ?”
“ Mẹ muốn cho Tiểu Thần một niềm vui bất ngờ “ Tịch Hải Đường ôm lấy con gái , dùng sức hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của con gái .
Tiểu cô nương nhếch miệng lô ra nụ cười thật tươi “ Mẹ , ngươi thật tốt . Con thích niềm vui này của mẹ nha.”
Nhìn qua bộ dạng thỏa mãn của con gái , Tịch Hải Đường hiểu ý cười một tiếng “ Tiểu Thần , mẹ có mua qua cho con. Chúng ta nhanh về nhà đi .”
“ Vâng ạ .”
Bàn tay lớn nắm lấy bàn tay nhỏ bé , hai mẹ con hạnh phúc đi về phía sân ga mấy phút sau liền bước chân lên xe buýt , càng lúc càng đi xa dần .
Còn một đoạn nữa thì về đến nhà , Tịch Hải Đường chợt nghe điện thoại di động của mình vang lên , cúi đầu vừa nhìn lập tức cô hít một hơi thật sâu , là Cố Tích Tước hơn nữa trước đó còn có ba cuộc gọi nhỡ của hắn .
Tâm đột nhiên nhảy dựng lên .Đêm đó , cô lại một lần nữa cự tuyệt hắn , trên phi cơ về nước hắn cũng ngồi cách cô rất xa . Cô nghĩ rằng hắn đã bỏ qua nhưng vì cái gì còn gọi điện thoại đến tìm cô . Sợ hãi đè xuống nút trả lời , trong giọng nói của Tịch Hải Đường mang theo sự bất an mãnh liệt “ Vâng “
“ Em đang ở chỗ nào ?” Đầu bên kia điện thoại , thanh âm của người đàn ông có vẻ không có chút kiên nhẫn nào .
“ Ở trên xe “
“ Xe của ai ?” Ngữ khí của hắn càng thêm không tốt .
Cô nhíu mày thoáng đem điện thoại ra xa bởi vì người đàn ông kia tức giận rống lên như sắp xuyên qua thời gian mà bức bách cô “ Tôi đang ở trên xe buýt .”
“ Xe buýt ?” Hắn đầu tiên là ngẩn ra , sau đó biết có chút mất phong độ nên khẽ nguyền rủa “ Đó là cái quỷ gì vậy chứ ? Em lập tức thuê xe đến nhà anh ngay .”
“ Đến nhà anh làm gì ?”
“ Em tới đi rồi sẽ biết . Nhanh lên . Trong vòng nửa canh giờ nhất định phải đến cho anh .” Hắn bá đạo ra lệnh sau đó cắt ngang điện thoại.
Tịch Hải Đường đối với cuộc điện thoại vừa rồi vô cùng kinh ngạc , hắn rút cuộc là có ý gì đây ?
Tiểu Thần ngẩng đầu lên , bận tâm hỏi “ Mẹ , là ai thế mẹ ?”
“ A …. Một đồng nghiệp của mẹ thôi .”
“Có chuyện gì sao mẹ ? Có phải mẹ có nhiều việc cần làm lắm hay không ? Mẹ không thể đi cùng con sao?” Tiểu Thần lo lắng hỏi , con mắt trong trẻo nhưng có sự bất an lóe lên , sợ mẹ lại rời khỏi mình .
Tịch Hải Đường tiếng lòng thắt chặt , đối với con gái lại càng cảm thấy đau lòng .Cô khẽ vuốt ve đầu Tiểu Thần , an ủi “ Tiểu Thần đừng lo lắng , mẹ cũng không đi đâu cả . Mẹ dẫn con về nhà “
Tắt máy , tháo pin điện thoại di động cô đem lời nói của người đàn ông kia vào quên lãng .
Cố gia trạch
Đèn thủy tinh được treo thấp xuống , trên mặt khảm nạm hàng trăng viên thủy tinh nhỏ , từng cái đều được lau sáng như tuyết , tràn đầy hào quang . Phía dưới đèn treo , là bàn ăn bằng được tinh chế bằng thủy tinh trong suốt , trên bàn ăn là đồ ăn được chuẩn bị rất công phu với đầy đủ các loại món ăn và hương vị . Ngồi trước một bàn ăn như thế này nếu nói là không có khẩu vị muốn ăn là không thể nào có .
Doãn Ngân giương cao khuôn mặt nhỏ nhắn, nhỏ giọng hỏi Cố Tích Tước “ Cha , dì như thế nào còn chưa tới “
“ Có thể là bị kẹt xe , cha lai đi gọi cho dì ấy “ Hắn cầm điện thoại lên , đầu kia truyền đến tín hiệu không liên lạc được , trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn bắt đầu sinh tầng hàn khí .
Doãn Ngân mấp máy môi , không dám nói nửa lời nữa , trong đại sảnh to như vậy hơi thở lặng lẽ đầy tối tăm bắt đầu khơi dậy . Cố Tích Tước đáy mắt âm trầm càng thêm rõ ràng , người đàn bà đáng chết lại dám không đến . Chẳng lẽ là muốn gọi hắn đi đến đón cô tới đây sao ? Phút chốc hắn nhìn lại Doãn Ngân nhưng lại bị Doãn Ngân ngăn lại “ Cha , hai người chúng ta ăn thôi .Đừng chờ dì nữa”
Cố Tích Tước thân thể cứng đờ , nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai đang thất vọng lại cố làm ra vẻ kiên cường , có chút đau lòng . Môi mỏng nhếch lên , không có đồng ý cũng không có phản đối .
“ Cha , con đói bụng rồi. Cha với con ăn cơm đi, có được hay không ?” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn dật trần ngập khẩn cầu .
Sắc mặt Cố Tích Tước rút cuộc cũng hòa hãn , gật đầu “ Được , chúng ta ăn cơm thôi .Hôm nào đó lại mời dì đến ăn cơm sau vậy .”
“ Vâng ạ “
Thức ăn mỹ vị nhưng đối với hai cha con lại nhạt như nước ốc , Doãn Ngân tự nhiên thất vọng không cần phải nói mà đáy mắt Cố Tích Tước thì chất chứa đầy vẻ phức tạp : “ Tịch Hải Đường em có biết hay không? Em đã bỏ lỡ cái gì ?”
Ngày hôm sau , Tịch Hải Đường đã rời giường từ sớm không biết vì cái gì , tối hôm qua cô lại không thể ngủ yên giấc được .Vốn chỉ tưởng rằng đi công tác về mệt mỏi thế nhưng cả đêm cô ngủ đều không yên ổn giống như trong lòng cô có bóng ma luôn luôn quấn lấy còn có mấy lần trong lúc nửa tỉnh nữa mê mà liên tục nghĩ đến việc ly tán của con trai .
Rửa mặt , đôi mắt thâm quầng , tinh thần lại tiều tụy như cũ ,đang nhìn đến điện thoại di động hôm qua bị cô cố ý tắt đi thì tâm tình càng thêm thấp thỏm .Cô không biết hôm nay đi làm Cố Tích Tước sẽ làm gì cô nữa đây , hắn là người không thích người khác lỡ hẹn với hắn .Vì thế hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng mà buông tha cho cô .Quả nhiên , sau khi đến công ty không lâu thì có người truyền đạt đến “ Cô Tịch , giám đốc cho gọi cô lên phòng làm việc của giám đốc .”
“ Giám đốc , anh tìm tôi có chuyện gì không ?”
“ Bệnh hay quên của em có vẻ như ngày càng nặng thì phải nhỉ ?” Hắn hừ lạnh một tiếng , trong giọng nói tràn đầy sự chỉ trích “ Em có biết hay không , Doãn Ngân hôm qua đã rất buồn . Nó vốn là muốn cùng em ăn cơm , sao em lại không đến hả ?”
Tịch Hải Đường sững sờ “ …Tôi không biết là Doãn Ngân muốn gặp tôi .Hơn nữa anh lại không có nói .”
“ Anh chẳng phải đã nói là em phải đi sao ?”
“…” Cô lại không thể trả lời được . Đúng vậy cho dù hắn nói cô cũng chưa chắc sẽ đi , cô cũng muốn ở bên Tiểu Thần nữa .
“ Cuối tuần này em thu xếp thời gian đi .Doãn Ngân rất nhớ em .”
Tịch Hải Đường gật đầu đáp ứng , mặc dù cô vẫn cảm thấy như thế này có chút không ổn .Cô cùng Doãn Ngân không có bất kỳ mối liên hệ nào nhưng đứa bé kia xác thực làm cho người khác rất đau lòng , cô cự tuyệt không được .
“ Giám đốc , nếu không có việc gì thì tôi ra ngoài làm việc .”
“ Chờ một chút “ Hắn gọi cô lại đưa tay lấy từ trong túi tây trang ra một cái hộp tơ tinh xảo “ Sợi dây chuyền này em đã quên không cầm theo “
Cô mở to mắt , cái kia là dây chuyền những vì sao .
“ Giám đốc , tôi không thể nhận .Cái này thực sự quá quý .”
“ Anh đã tặng cái gì đó thì sẽ không thu hồi lại “ Hắn nheo mắt , mang theo sự cảnh cáo đặc biệt “ Nếu như em không muốn cầm thì cũng có thể ném đi cũng được “
Tịch Hải Đường có chút không hiểu , người đàn ông này đầu óc có vấn đề sao , sợi dây chuyền kim cương quý như vậy lại ném đi sao ?
Bất đắc dĩ , cô nhận lấy sợi dây chuyền lại cảm giác như đang cầm củ khoai lang nướng đến bỏng cả tay vậy. Không lâu sau , Tịch Hải Đường mới biết được sợi dây này thực sự là vì cô mà mang đến một kiếp nạn lớn .
Bright Jewels sẽ chính thức đi vào giai đoạn cuối , Blood Diamond đã mua , chuyện kế tiếp chính là dùng nó mài dũa thành sản phẩm . Công việc rút cuộc cũng đã thấy kết quả , Tịch Hải Đường tự nhiên cảm thấy rất vui .Vì thế cô rất muốn cảm ơn một người .
Trong giờ nghỉ trưa , trong một nhà hàng .
“ Chị Phương ,chị ăn nhiều một chút . Hôm nay em sẽ mời khách .”
Phương Tú Quyên lắc đầu cười nhạt “ Hẳn là chị mời khách mới đúng chứ .Chúc mừng em hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc “
“Vậy thì cũng phải cảm ơn sự chỉ dẫn của chị Phương chứ “ Tịch Hải Đường chân thành nói “ Chị Phương , mặc dù mấy ngày nay chị xin nghỉ phép nhưng em đã không ít lần làm phiền chị .Em luôn gọi điện thoại hỏi tới hỏi lui , nếu không có sự hướng dẫn của chị , em nhất định luống cuống tay chân không thể làm được gì .”
Mắt Phương Tú Quyên lộ ra sự tán thưởng “ Hải Đường , em đừng quá khiếm tốn như vậy .Đây đều là kết quả mà em đã cố gắng về sau cần phải tiếp tục cố gắng hơn nữa “
“ Vâng , em sẽ cố gắng . Có được kinh nghiệm từ lần này , em tin rằng đối với việc tìm việc làm mới cũng sẽ giúp được chút ít “
Phương Tú Quyên có chút dừng lại , thử dò xét tình hình hỏi “ Hải Đường , em có nghĩ tới sẽ ở lại Bright Jewels hay không ?”
“ Không có “ Tịch Hải Đường không chút nghĩ ngợi liền trả lời .Cô không cần gì phải ở lại bởi vì cô cũng không muốn cùng Cố Tích Tước có bất kỳ dính dáng nào .
“ Hải Đường , Bright Jewels là danh nghĩa của Kim Tước ,trong giới thiết kế cũng là một nơi rất tốt .Em lưu lại sẽ rất có tiền đồ .”
“ Chị Phương , em hiểu rõ ý của chị nhưng mà … em thực sự muốn rời đi .”
“ Là vì giám đốc sao ?” Phương Tú Quyên thẳng thắn hỏi .
Tịch Hải Đường trợn to hai tròng mắt , tim liền lập tức đập một cách thất thường “ Chị Phương … chị đang nói cái gì vậy ?”
“ Hải Đường , chị là người từng trải .Chị cảm giác được em cùng giám đốc có điểm gì đó không được tự nhiên .”
“ Chị Phương , em …”
“ Chớ khẩn trương . Chị không muốn hỏi đến tình cảm riêng tư của em .Chị chỉ là muốn nói , đối với nghề nghiệp thì sự lựa chọn tốt nhất cho em là em nên ở lại Kim Tước . Hải Đường , chính em phải tin tưởng vào bản thân mình , biết không ?”
“ Vâng , em sẽ suy nghĩ “ Tịch Hải Đường yên lặng đồng ý , đáy lòng lại dâng lên sự hỗn loạn . Rút cuộc , cô sẽ đi đến nơi nào đây ?
/128
|