Vừa rồi sau khi tiễn hai người khách quen ra về Tịch Hải Đường đang cúi đầu ký sổ chợt nghe tiếng phong linh vang lên . Một cảm giác áp bách mãnh liệt theo sát mà đến . Cô chậm rãi quai đầu lại , tầm mặt chạm ngay bóng dáng đang đứng trước cửa kia , trái tim như ngừng đập một nhịp.
“ Nơi này là nơi làm việc mới của em sao ? “ Ngữ điệu của Cố Tích Tước đang cao lên không che dấu chút nạo sự khinh thị cùng khinh thường .
Tịch Hải Đương hai tay âm thầm nắm thành quyền , khuôn mặt lại không đổi sắc làm bộ như không biết hắn “ Anh muốn mua gì , xin cứ xem tự nhiên “
Cố Tích Tước nhíu nhíu mày , người phụ nữ này muốn giả ngu không biết hắn đúng không ? Được , rất tốt !
Hắn mị nhỏ con mắt , tầm mắt xẹt qua cách bài trí trong phòng tiện tay cầm lấy một chiếc kẹp tóc. Hắn vừa nhìn món hàng trong tay mình vừa nhìn khuôn mặt cô đang giả ngu cảm thấy như không thể chịu được nữa, lực trong tay không tự chủ được mà tăng lên .“ Răng rắc “ một tiếng , kẹp tóc bị gãy .
Tịch Hải Đường hít ngược lại một hơi nhận định được là hắn cố ý “ Cố Tích Tước , anh …”
Hắn khiêu mi “ Hại tại em biết anh ư ?”
Cô âm thầm cắn răng hối tiếc vì sự manh động của cô mà đã trúng kế của hắn .
“ Bán những mặt hàng như thế này thì lợi nhuận chẳng đáng bao nhiêu . Em phải tội tình gì làm khổ chính mình như vậy ?”
“ Đây là chuyện của tôi , không cần anh quan tâm “ Tịch Hải Đường tức giận trừng mắt nhìn hắn , trong ánh mắt trần ngập sự kiên định .
“ Đáng chết ! Phụ nữ đều không phải là cố chấp như vậy chứ ?” Cố Tích Tước tức giận đến đáng sợ .Nhu Nhi cố chấp làm cho trong lòng hắn đã phải nén giận nhưng người phụ nữ trước mặt đã làm cho cơn tức giận của hắn phải bộc phát . Một nhà thiết kế có công việc ổn định lại không làm , rõ ràng lại chạy tới chỗ này bán những loại đồ như thế này . Đầu óc bị nước vào sao ?
Tịch Hải Đường chau mày , không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn , cho là hắn lại đem chính bản thân mình nhét vào cái gì mà phụ nữ của hắn . Lần đó lên đài biểu hiện sau đó còn bị nói rằng là người hám hư vinh làm giàu đã đủ với cô lắm rồi .
“Cố Tích Tước , không cần phải luôn đêm tôi so sánh với những người phụ nữ của anh “
“ Người phụ nữ của anh chỉ có một người là em mà thôi “ Hắn không chút nghĩ ngợi liền rống lên .
Tịch Hải Đường ngẩn ra cảm thấy hắn hoàn toàn là nói bậy “ Con trai của anh đã lớn như vậy còn nói cái gì chỉ có mình tôi là người phụ nữ của anh “
“ Anh …” Cố Tích Tước âm thầm cắn răng , lại không có cách nào đem tình hình thực tế nói ra cho cô biết.
Tịch Hải Đường thấy hắn không nói ra lời hay bởi vì lửa giận ngập đầu nên cũng không nghĩ nhiều càng không muốn lại cùng hắn tranh cãi cái gì “ Cố Tích Tước , đây là cửa hàng của tôi , không hoan nghênh anh. Anh đi ra ngoài cho tôi “
“ Em đi theo anh , phá bỏ cửa hàng này đi “
“ Cái gì mà phá bỏ . Đây là nơi làm việc của tôi . Tôi muốn kiếm tiền trang trải cho sinh hoạt “
“ Em cần tiền cũng không khó . Anh đưa cho em “ Vừa nói hắn vừa móc trong ví tiền ra một cuốn chi phiếu rồi ký lên đó nhanh chóng xé ra đưa cho cô” Năm trăm vạn . Em đóng cửa hàng trở về công ty làm việc “
Nhìn thấy hắn đưa đến trước mặt mình một tấm chi phiếu lớn , Tịch Hải Đường lậ tức lại có một loại cảm giác bi phẫn trong lòng “ Cố Tích Tước , anh cho có tiền là có thể sống được sao ? Anh là người có tiền , có rất nhiều rất nhiều tiền , nhiều đến nỗi có thể dùng một tờ chi phiếu lớn để chặn đường sống của tôi .Tôi cho dù có bán được một ngàn hay một vạn cái kẹp tóc thì lợi nhuận thu về cũng chưa tới năm trăm vạn nhưng anh nghĩ rằng chỉ cần có tiền là được sao ? Anh có biết tôi mở được cửa hàng này đã đổ biết bao nhiêu tâm huyết vào đó hay không ?”
Giọng nói của cô có vẻ cứng nhắc nhưng lại không thể che dấu được sự yếu ớt , Cố Tích Tước hơi ngẩn ra như nhìn thấy được nước mắt trong ánh mắt của cô . Phong linh lại vang lên lại có khách đến cửa hàng , Tịch Hải Đường nhanh chóng lau mặt , nặn ra nụ cười mỉm chào hỏi khách hàng “ Kính chào quý khách , mọi người có thể xem qua một chút …”
“ Cô chủ , chị không còn nhớ chúng tôi sao ?”
“ A…” Tịch Hải Đường định thần nhìn nhìn , cảm thấy đôi nam nữ trước mặt có chút quen mắt .A , cô đã nghĩ ra là ngày cô khai trương đó hai người họ đã đến mua dây chuyền tình nhân .
“ Cô chủ , bạn bè của chúng tôi thấy chúng tôi mang dây chuyền tình nhân đều rất thích nên nhờ chúng tôi mua giùm mấy đôi . Chị còn đôi nào không vậy ?”
“ Có . Các bạn phải nhớ tuyên truyền nhiều cho tôi với nha “
“ Không thành vấn đề . Chị , trong quán chị có những thứ mà đi nơi khác mua cũng không có . Chị lại là người tốt như vậy , chúng tôi về sau nhất định sẽ thường tới “
Trong góc , tâm tình Cố Tích Tước trở nên càng phức tạp , không thể tưởng được cô trong thời gian ngắn như vậy liền tạo được tiếng vang . Chắc chắn là đã tốn không ít tâm huyết , khó trách vừa rồi cô lại kích động như vậy . Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đang bận bận rộn kia Cố Tích Tước đành phải ảm đạm rời đi .
8h tối Tịch Hải Đường đóng cửa hàng , đem số tiền bán được cả ngày hôm nay bỏ vài ví tiền , trong lòng có cảm giác dù vất vả nhưng cũng rất thỏa mãn . Mới chỉ khai trương một tháng , việc buôn bán của cô so với tưởng tượng còn tốt hơn rất nhiều . Nếu như có thể duy trì thành quả như bây giờ cô nghĩ một năm lợi nhuận cũng phải chừng bốn năm vạn , đủ để cho cô cùng Tiểu Thần sinh sống . Hơn nữa nếu như tiết kiệm thêm tiền tiêu dùng còn có thể đi tìm con của cô . Nghĩ tới một tương lai tốt đẹp , tâm tình của cô cảm thấy thoải mái hơn . Cố Tích Tước tên hỗn đản kia gặp quỷ đi đi , cô mở cửa hàng cũng có thể sống rất khá .
Đóng kỹ cửa hàng , khóa lại sau đó Tịch Hải Đường thừa lúc gió đêm nhẹ nhàng đi vào đường phố cạnh trường đại học .Hai bên đường phố có rát nhiều gian hàng bán đồ ăn vặt trong đó có một hàng bán bạch tuộc Tiểu Hoàn Tử . Đây là thứ mà Tiểu Thần rất thích , cô muốn mua một phần mang về cho con gái .
“ Cô chủ , lây cho tôi một phần 5 đồng “
“ Được “ Bà chủ gian hàng nhiệt tình hưởng ứng , động tác đóng gói thuần thục “ Đây , của cô đây “
“ Cảm ơn “ Tịch Hải Đường không có chút nào phát giác trong góc tối tăm có đôi mắt không có hảo ý đang nhìn chăm chú vào ví tiền trong tay cô.
Mười phút sau—
“A ! Ăn cướp…” Tịch Hải Đường kinh hãi kêu ra tiếng ,lớn tiếng cầu cứu “ Ăn cướp … đem ví tiền trả lại cho tôi …”
Tịch Hải Đường vừa chạy đuổi theo vừa la to , trong ví tiền kia của cô là lợi nhuận hơn cả tháng nay tuyệt đối không thể bị cướp đi .
Bọn cướp là một nhóm người . Trước hết cướp đi ví tiền thật nhanh rồi chạy lẩn vào đám người trên tiền phố , sau đó nhanh chóng đem tang vật chuyển cho đồng bọn đang lận trong đám người đi đường . Ví tiền chỉ cần xoay có vài giây đã không thấy bóng dáng đâu .
“ Đừng có chạy … Đem ví tiền trả lại cho tôi “ Tịch Hải Đường ở trong đám người chen chúc bắt được một kẻ có thân hình rất giống kẻ ăn trộm nhưng đối phương lại phủ nhận hoàn toàn .
“ Cô này , cô thấy rõ ràng đừng có đổ oan cho người tốt . Tôi không có trộm ví tiền của cô , không tin cô có thể soát người tôi “ Một kẻ hơn 20 tuổi , vẻ mặt du cùng ăn trộm lớn lối đến cực điểm bởi vì ví tiền đã sớm qua tay kẻ khác .
“ Tôi không đổ oan cho anh . Chính anh là người đã đoạt lấy ví tiền của tôi . Anh theo tôi đi đến đồn công an “ Tịch Hải Đường rất xác định , phải bắt lấy đối phương đòi lại công đạo cho mình .
“ Người đàn bà thối tha này , cô nên biết thân biết phận tránh xa một chút “ Tên ăn trộm đẩy mạnh Tịch Hải Đường ra , hất tay muốn đi gấp .
“ A…” Chân cô lảo đảo một cái , Tịch Hải Đường thiếu chút nữa ngã xuống nhưng ngay lúc thân thể sắp mất đi sự cân bằng thì đột nhiên vòng eo bị một người ôm tới .Hơi thở nam tính quen thuộc ập đên , ngước mắt , trong ánh mắt toát lên vẻ khiếp sợ “ Cố Tích Tước , sao anh lại ở nơi này …”
Hắn không đếm xỉa đến vấn đề cô đang hỏi , môi mỏng mân ra một đường thẳng , đó là điểm bảo hắn đang rất tức giận . Tên trộm kia thấy tình hình không ổn liền cô cẳng chạy nhưng vừa mới chạy được hai bước đã bị Cố Tích Tước bắt lại , nói lạnh nhạt “ Đem ví tiền giao ra đây “
“Tôi không có trộm . Anh lại không có chứng cứ.”
“ Không có chứng cứ ?” Lông mày Cố Tích Tước khẽ nhíu lại , đáy mắt thoáng hiện lên một tia hung ác nham hiểm .Hắn đưa tay từ trong ví tiền móc ra một thẻ vàng nhét vào trong tay tên ăn trộm sao cho lưu rõ ràng dấu vân tay lên đó . Môi hắn dửng dưng nhếch lên , giọng điệu vừa thong thả lại vừa nguy hiểm “ Tấm thẻ này trên thế giới số lượng rất hạn chế ,tổng cộng chỉ có 10 cái . Ngươi nói xem nếu ta như báo cảnh sát mất của , ngươi chắc có thể sống cả đời trong tù “
“ Ngươi …” Tên ăn trộm sợ choáng váng , hắn đem việc ăn trộm trở thành thói quen , từ trước đến nay chưa từng gặp qua loại nhân vật quái ác như vậy . Người đàn ông này tư thái hoa lệ , không cần động thủ cũng đã uy hiếp đến kinh người , khí chất trang nhã đến lạnh bức người .
“ Tôi cho anh năm giây cân nhắc . Năm giây qua đi , đời này anh cũng đừng mong thấy được ánh mặt trời. Năm , bốn , ba , hai …”
Một chữ cuối còn chưa đếm xong , đồng bọn trong nhóm người ăn trộm còn chưa đi xa đã dùng sức ném trả lại ví tiền . Cố Tích Tước khóe môi khẽ nhếch lên , chậm rãi buông lỏng tay phóng thích cho tên ăn trộm đồng thời cũng khiến tấm thẻ vàng kia rơi trên mặt đất .
Quay đầu lại hắn nhìn về phía Tịch Hải Đường , thoáng cái đã nhìn thấy gót chân trái của cô vì vừa rồi chạy đuổi theo tên trộm mà đã sưng đỏ , con mắt sắc như chìm dần “ Lần sau làm việc cần động não trước “
Tịch Hải Đường cắn môi biết rõ hắn là châm chọc cô không biết lượng sức mình nhưng khi gặp trường hợp đó phản ứng đầu tiền của cô chính là muốn đuổi theo bắt tên trộm làm sao có thời gian mà động não cơ chứ , động chân còn nhanh hơn nhiều .
Cúi người xuống cô giúp hắn nhặt tấm thẻ vàng trên mặt đất “ Cảm ơn anh …”
Người đàn ông trước mặt khóe môi khẽ run rẩy “ Em không phải là không biết gì về anh . Bị loại người như vậy làm bẩn mà anh còn dùng nữa sao ?”
“ Nhưng đây là thẻ vàng có số lượng hạn chế trên thế giới “
“ Cho nên anh muốn em động não trước … Trước đó hãy báo mất giấy tờ “ Cố Tích Tước vẻ mặt bí hiểm , duỗi tay ra đem bàn tay bé nhỏ của cô nắm ở lòng bàn tay “ Đi theo anh “
“ Đi đâu ?”
“ Nơi này là nơi làm việc mới của em sao ? “ Ngữ điệu của Cố Tích Tước đang cao lên không che dấu chút nạo sự khinh thị cùng khinh thường .
Tịch Hải Đương hai tay âm thầm nắm thành quyền , khuôn mặt lại không đổi sắc làm bộ như không biết hắn “ Anh muốn mua gì , xin cứ xem tự nhiên “
Cố Tích Tước nhíu nhíu mày , người phụ nữ này muốn giả ngu không biết hắn đúng không ? Được , rất tốt !
Hắn mị nhỏ con mắt , tầm mắt xẹt qua cách bài trí trong phòng tiện tay cầm lấy một chiếc kẹp tóc. Hắn vừa nhìn món hàng trong tay mình vừa nhìn khuôn mặt cô đang giả ngu cảm thấy như không thể chịu được nữa, lực trong tay không tự chủ được mà tăng lên .“ Răng rắc “ một tiếng , kẹp tóc bị gãy .
Tịch Hải Đường hít ngược lại một hơi nhận định được là hắn cố ý “ Cố Tích Tước , anh …”
Hắn khiêu mi “ Hại tại em biết anh ư ?”
Cô âm thầm cắn răng hối tiếc vì sự manh động của cô mà đã trúng kế của hắn .
“ Bán những mặt hàng như thế này thì lợi nhuận chẳng đáng bao nhiêu . Em phải tội tình gì làm khổ chính mình như vậy ?”
“ Đây là chuyện của tôi , không cần anh quan tâm “ Tịch Hải Đường tức giận trừng mắt nhìn hắn , trong ánh mắt trần ngập sự kiên định .
“ Đáng chết ! Phụ nữ đều không phải là cố chấp như vậy chứ ?” Cố Tích Tước tức giận đến đáng sợ .Nhu Nhi cố chấp làm cho trong lòng hắn đã phải nén giận nhưng người phụ nữ trước mặt đã làm cho cơn tức giận của hắn phải bộc phát . Một nhà thiết kế có công việc ổn định lại không làm , rõ ràng lại chạy tới chỗ này bán những loại đồ như thế này . Đầu óc bị nước vào sao ?
Tịch Hải Đường chau mày , không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn , cho là hắn lại đem chính bản thân mình nhét vào cái gì mà phụ nữ của hắn . Lần đó lên đài biểu hiện sau đó còn bị nói rằng là người hám hư vinh làm giàu đã đủ với cô lắm rồi .
“Cố Tích Tước , không cần phải luôn đêm tôi so sánh với những người phụ nữ của anh “
“ Người phụ nữ của anh chỉ có một người là em mà thôi “ Hắn không chút nghĩ ngợi liền rống lên .
Tịch Hải Đường ngẩn ra cảm thấy hắn hoàn toàn là nói bậy “ Con trai của anh đã lớn như vậy còn nói cái gì chỉ có mình tôi là người phụ nữ của anh “
“ Anh …” Cố Tích Tước âm thầm cắn răng , lại không có cách nào đem tình hình thực tế nói ra cho cô biết.
Tịch Hải Đường thấy hắn không nói ra lời hay bởi vì lửa giận ngập đầu nên cũng không nghĩ nhiều càng không muốn lại cùng hắn tranh cãi cái gì “ Cố Tích Tước , đây là cửa hàng của tôi , không hoan nghênh anh. Anh đi ra ngoài cho tôi “
“ Em đi theo anh , phá bỏ cửa hàng này đi “
“ Cái gì mà phá bỏ . Đây là nơi làm việc của tôi . Tôi muốn kiếm tiền trang trải cho sinh hoạt “
“ Em cần tiền cũng không khó . Anh đưa cho em “ Vừa nói hắn vừa móc trong ví tiền ra một cuốn chi phiếu rồi ký lên đó nhanh chóng xé ra đưa cho cô” Năm trăm vạn . Em đóng cửa hàng trở về công ty làm việc “
Nhìn thấy hắn đưa đến trước mặt mình một tấm chi phiếu lớn , Tịch Hải Đường lậ tức lại có một loại cảm giác bi phẫn trong lòng “ Cố Tích Tước , anh cho có tiền là có thể sống được sao ? Anh là người có tiền , có rất nhiều rất nhiều tiền , nhiều đến nỗi có thể dùng một tờ chi phiếu lớn để chặn đường sống của tôi .Tôi cho dù có bán được một ngàn hay một vạn cái kẹp tóc thì lợi nhuận thu về cũng chưa tới năm trăm vạn nhưng anh nghĩ rằng chỉ cần có tiền là được sao ? Anh có biết tôi mở được cửa hàng này đã đổ biết bao nhiêu tâm huyết vào đó hay không ?”
Giọng nói của cô có vẻ cứng nhắc nhưng lại không thể che dấu được sự yếu ớt , Cố Tích Tước hơi ngẩn ra như nhìn thấy được nước mắt trong ánh mắt của cô . Phong linh lại vang lên lại có khách đến cửa hàng , Tịch Hải Đường nhanh chóng lau mặt , nặn ra nụ cười mỉm chào hỏi khách hàng “ Kính chào quý khách , mọi người có thể xem qua một chút …”
“ Cô chủ , chị không còn nhớ chúng tôi sao ?”
“ A…” Tịch Hải Đường định thần nhìn nhìn , cảm thấy đôi nam nữ trước mặt có chút quen mắt .A , cô đã nghĩ ra là ngày cô khai trương đó hai người họ đã đến mua dây chuyền tình nhân .
“ Cô chủ , bạn bè của chúng tôi thấy chúng tôi mang dây chuyền tình nhân đều rất thích nên nhờ chúng tôi mua giùm mấy đôi . Chị còn đôi nào không vậy ?”
“ Có . Các bạn phải nhớ tuyên truyền nhiều cho tôi với nha “
“ Không thành vấn đề . Chị , trong quán chị có những thứ mà đi nơi khác mua cũng không có . Chị lại là người tốt như vậy , chúng tôi về sau nhất định sẽ thường tới “
Trong góc , tâm tình Cố Tích Tước trở nên càng phức tạp , không thể tưởng được cô trong thời gian ngắn như vậy liền tạo được tiếng vang . Chắc chắn là đã tốn không ít tâm huyết , khó trách vừa rồi cô lại kích động như vậy . Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đang bận bận rộn kia Cố Tích Tước đành phải ảm đạm rời đi .
8h tối Tịch Hải Đường đóng cửa hàng , đem số tiền bán được cả ngày hôm nay bỏ vài ví tiền , trong lòng có cảm giác dù vất vả nhưng cũng rất thỏa mãn . Mới chỉ khai trương một tháng , việc buôn bán của cô so với tưởng tượng còn tốt hơn rất nhiều . Nếu như có thể duy trì thành quả như bây giờ cô nghĩ một năm lợi nhuận cũng phải chừng bốn năm vạn , đủ để cho cô cùng Tiểu Thần sinh sống . Hơn nữa nếu như tiết kiệm thêm tiền tiêu dùng còn có thể đi tìm con của cô . Nghĩ tới một tương lai tốt đẹp , tâm tình của cô cảm thấy thoải mái hơn . Cố Tích Tước tên hỗn đản kia gặp quỷ đi đi , cô mở cửa hàng cũng có thể sống rất khá .
Đóng kỹ cửa hàng , khóa lại sau đó Tịch Hải Đường thừa lúc gió đêm nhẹ nhàng đi vào đường phố cạnh trường đại học .Hai bên đường phố có rát nhiều gian hàng bán đồ ăn vặt trong đó có một hàng bán bạch tuộc Tiểu Hoàn Tử . Đây là thứ mà Tiểu Thần rất thích , cô muốn mua một phần mang về cho con gái .
“ Cô chủ , lây cho tôi một phần 5 đồng “
“ Được “ Bà chủ gian hàng nhiệt tình hưởng ứng , động tác đóng gói thuần thục “ Đây , của cô đây “
“ Cảm ơn “ Tịch Hải Đường không có chút nào phát giác trong góc tối tăm có đôi mắt không có hảo ý đang nhìn chăm chú vào ví tiền trong tay cô.
Mười phút sau—
“A ! Ăn cướp…” Tịch Hải Đường kinh hãi kêu ra tiếng ,lớn tiếng cầu cứu “ Ăn cướp … đem ví tiền trả lại cho tôi …”
Tịch Hải Đường vừa chạy đuổi theo vừa la to , trong ví tiền kia của cô là lợi nhuận hơn cả tháng nay tuyệt đối không thể bị cướp đi .
Bọn cướp là một nhóm người . Trước hết cướp đi ví tiền thật nhanh rồi chạy lẩn vào đám người trên tiền phố , sau đó nhanh chóng đem tang vật chuyển cho đồng bọn đang lận trong đám người đi đường . Ví tiền chỉ cần xoay có vài giây đã không thấy bóng dáng đâu .
“ Đừng có chạy … Đem ví tiền trả lại cho tôi “ Tịch Hải Đường ở trong đám người chen chúc bắt được một kẻ có thân hình rất giống kẻ ăn trộm nhưng đối phương lại phủ nhận hoàn toàn .
“ Cô này , cô thấy rõ ràng đừng có đổ oan cho người tốt . Tôi không có trộm ví tiền của cô , không tin cô có thể soát người tôi “ Một kẻ hơn 20 tuổi , vẻ mặt du cùng ăn trộm lớn lối đến cực điểm bởi vì ví tiền đã sớm qua tay kẻ khác .
“ Tôi không đổ oan cho anh . Chính anh là người đã đoạt lấy ví tiền của tôi . Anh theo tôi đi đến đồn công an “ Tịch Hải Đường rất xác định , phải bắt lấy đối phương đòi lại công đạo cho mình .
“ Người đàn bà thối tha này , cô nên biết thân biết phận tránh xa một chút “ Tên ăn trộm đẩy mạnh Tịch Hải Đường ra , hất tay muốn đi gấp .
“ A…” Chân cô lảo đảo một cái , Tịch Hải Đường thiếu chút nữa ngã xuống nhưng ngay lúc thân thể sắp mất đi sự cân bằng thì đột nhiên vòng eo bị một người ôm tới .Hơi thở nam tính quen thuộc ập đên , ngước mắt , trong ánh mắt toát lên vẻ khiếp sợ “ Cố Tích Tước , sao anh lại ở nơi này …”
Hắn không đếm xỉa đến vấn đề cô đang hỏi , môi mỏng mân ra một đường thẳng , đó là điểm bảo hắn đang rất tức giận . Tên trộm kia thấy tình hình không ổn liền cô cẳng chạy nhưng vừa mới chạy được hai bước đã bị Cố Tích Tước bắt lại , nói lạnh nhạt “ Đem ví tiền giao ra đây “
“Tôi không có trộm . Anh lại không có chứng cứ.”
“ Không có chứng cứ ?” Lông mày Cố Tích Tước khẽ nhíu lại , đáy mắt thoáng hiện lên một tia hung ác nham hiểm .Hắn đưa tay từ trong ví tiền móc ra một thẻ vàng nhét vào trong tay tên ăn trộm sao cho lưu rõ ràng dấu vân tay lên đó . Môi hắn dửng dưng nhếch lên , giọng điệu vừa thong thả lại vừa nguy hiểm “ Tấm thẻ này trên thế giới số lượng rất hạn chế ,tổng cộng chỉ có 10 cái . Ngươi nói xem nếu ta như báo cảnh sát mất của , ngươi chắc có thể sống cả đời trong tù “
“ Ngươi …” Tên ăn trộm sợ choáng váng , hắn đem việc ăn trộm trở thành thói quen , từ trước đến nay chưa từng gặp qua loại nhân vật quái ác như vậy . Người đàn ông này tư thái hoa lệ , không cần động thủ cũng đã uy hiếp đến kinh người , khí chất trang nhã đến lạnh bức người .
“ Tôi cho anh năm giây cân nhắc . Năm giây qua đi , đời này anh cũng đừng mong thấy được ánh mặt trời. Năm , bốn , ba , hai …”
Một chữ cuối còn chưa đếm xong , đồng bọn trong nhóm người ăn trộm còn chưa đi xa đã dùng sức ném trả lại ví tiền . Cố Tích Tước khóe môi khẽ nhếch lên , chậm rãi buông lỏng tay phóng thích cho tên ăn trộm đồng thời cũng khiến tấm thẻ vàng kia rơi trên mặt đất .
Quay đầu lại hắn nhìn về phía Tịch Hải Đường , thoáng cái đã nhìn thấy gót chân trái của cô vì vừa rồi chạy đuổi theo tên trộm mà đã sưng đỏ , con mắt sắc như chìm dần “ Lần sau làm việc cần động não trước “
Tịch Hải Đường cắn môi biết rõ hắn là châm chọc cô không biết lượng sức mình nhưng khi gặp trường hợp đó phản ứng đầu tiền của cô chính là muốn đuổi theo bắt tên trộm làm sao có thời gian mà động não cơ chứ , động chân còn nhanh hơn nhiều .
Cúi người xuống cô giúp hắn nhặt tấm thẻ vàng trên mặt đất “ Cảm ơn anh …”
Người đàn ông trước mặt khóe môi khẽ run rẩy “ Em không phải là không biết gì về anh . Bị loại người như vậy làm bẩn mà anh còn dùng nữa sao ?”
“ Nhưng đây là thẻ vàng có số lượng hạn chế trên thế giới “
“ Cho nên anh muốn em động não trước … Trước đó hãy báo mất giấy tờ “ Cố Tích Tước vẻ mặt bí hiểm , duỗi tay ra đem bàn tay bé nhỏ của cô nắm ở lòng bàn tay “ Đi theo anh “
“ Đi đâu ?”
/128
|