Giám Đốc Cưỡng Chế Yêu

Chương 55

/128


Cầm lấy kết quả xét nghiệm DNA mới nhận được, tay Tịch Hải Đường có chút run rẩy. Qua lớp kính thủy tinh, cô nhìn người đàn ông đang nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt, nước mắt không tự chủ được mà chảy xuống.

Đó chính là cha của cô, trong trí nhớ mơ hồ cô một mình trong đống hoang tàn khóc hô gọi cha. Lúc nhỏ cha thường kể chuyện cho cô nghe, cha để cô ngồi trên đùi của ông cùng cô xem những vì sao….

Tầm mắt chậm rãi xẹt qua, cô hướng ánh mắt đến chiếc xe lăn bênh cạnh giường bệnh. Tâm càng tóm chặt hơn.

Động đất không chỉ có tách rời cha và con gái bọn họ ra mà còn vô tình mang đi đôi chân của cha cô.

“Chị…” Hạng Phi Dương nhẹ giọng gọi cô, đưa khăn giấy qua.

Tịch Hải Đường nhanh chóng lau nước mắt đi, ngẩng đầu nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng rung rung nửa ngày nhưng một chữ cũng không nói nên lời. Thật giống như Tố Tâm đã từng nói, đột nhiên tìm được người thân nhưng không biết nên nói cái gì cho phải.

Hạng Phi Dương duỗi hai tay ra, đem cô nhẹ nhàng ôm lấy “Chị, cái gì cũng không cần nói, chỉ cần để em ôm chị một cái là tốt rồi. Chờ cha tỉnh lại, chị cũng ôm ông ấy như vậy một lúc. Như vậy là đủ rồi, thực sự đủ rồi.”

Rất xa, Cố Tích Tước bình tĩnh nhìn hình ảnh hai chị em họ ôm nhau, cảm thấy rất là an ủi. Cô rút cuộc cũng tìm được người thân, không còn cô đơn nữa.

Hạng Kiến Hào liên tục mê man, không biết rõ lúc nào sẽ tỉnh, Tịch Hải Đường cũng liên tục canh giữ ở ngoài phòng bệnh, gần như là đứng ở ngoài đó cả ngày. Đảo mắt, đã đến thời gian tan học của Tiểu Thần.

Cố Tích Tước đi tới đề nghị “Chúng ta đi đón Tiểu Thần đi, để cho con bé gặp ông ngoại.”

Tịch Hải Đường sững sờ, vốn muốn cự tuyệt hắn nhưng thấy hắn nói cũng có đạo lý, là nên để cho Tiểu Thần tới đây một chuyến.

Hai người cùng nhau rời bệnh viện, đi tới trường học. Tiếng chuông tan học vừa vang lên, bọn như giống như thủy triều bắt đầu khởi động đi ra. Tịch Hải Đường kiễng chân, dùng sức nhìn quanh, rất nhanh phát hiện ra bóng dáng con gái của mình.

“Tiểu Thần…”

“Mẹ?” Tiểu Thần lộ ra vẻ kinh ngạc, nhanh chóng chạy tới. Khi đi đến bên cạnh thì mới phát hiện ra người đứng cạnh mẹ mình là Cố Tích Tước. A, như thế nào mà chú ấy cũng tới đây?

“Tiểu Thần, mẹ có một chuyện quan trọng muốn nói với con…”

“Vâng?” Tiểu Thần rất hoang mang, là chuyện quan trọng gì mà làm cho mẹ khẩn trương như vậy?

Tịch Hải Đường đơn giảm đem chuyện nói ra một lần, Tiểu Thần nghe được rất sững sờ. Gương mặt xinh đẹp tràn đầy kinh dị “Mẹ, người kia thực sự là ông ngoại? Mẹ xác định?”

“Ừ, xác định. Hắn là cha của mẹ, là ông ngoại của Tiểu Thần.”

Tiểu Thần trừng mắt nhìn, còn chưa phải rất quan tâm giải thích vì cái gì chính mình đột nhiên có thêm một ông ngoại trong lúc này nhưng có thì sẽ luôn tốt hơn so với không có. Hơn nữa đó là cha của mẹ, cô bé cũng nên vì mẹ mà cảm thấy vui, có cha là một chuyện rất hạnh phúc.

“Mẹ, con hiểu. Con sẽ rất yêu ông ngoại.”

“Tiểu Thần ngoan lắm.”

“Mẹ, chúng ta đi thôi. Nhanh tới bệnh viện, con nghĩ nhanh đi gặp ông ngoại.”

Nói xong Tiểu Thần lôi kéo tay Tịch Hải Đường muốn đi, Cố Tích Tước vội vàng gấp rút ngăn trở tiểu nha đầu này “Tiểu Thần, chờ một chút. Doãn Ngân còn chưa có đi ra đây.”

Tiểu Thần vướng mắc “Chú Cố, phòng học của Doãn Ngân ở trên lầu. Còn phòng học của cháu ở lầu dưới, trường học của chúng cháu tan học là chỉ cần ở tầng trệt mà đi ra thôi cho nên tốc độ của cháu nhanh hơn so với bạn ấy rất nhiều. Cháu cùng mẹ muốn đi bệnh viện thăm ông ngoại.Chú Cố, chú đợi Doãn Ngân đi, chúng ta đi trước.”

“Doãn Ngân cũng phải đi bệnh viện a.”

“Hả? Vì cái gì?” Trong đầu Tiểu Thần toát ra một cái nghi vấn bự, đó là ông ngoại của mình cũng không phải ông ngoại của Doãn Ngân.

Cố Tích Tước bị hỏi khó thì vẻ mặt có chút mất tự nhiên liền giả ho hai tiếng sau đó ngồi xổm xuống trấn an tiểu nha đầu này “Tiểu Thần, ông ngoại của cháu cùng chú là bạn rất nhiều năm, là bạn vong niên. Doãn Ngân cũng thường xuyên gọi ông ấy là Hạng gia gia nên khi ông ấy nhập viện, Doãn Ngân đương nhiên cũng phải đến chứ, đúng không?”

“Thì ra là như vậy…” Tiểu Thần bừng tỉnh đại ngộ, nở nụ cười “Vậy cũng tốt, chờ Doãn Ngân trong chốc lát rồi chúng ta cùng đi.”

Chờ trong chốc lát thì Doãn Ngân cũng đi ra khỏi cửa trường.

“Cha.”

“Ừ. Doãn Ngân, nhanh lên xe.”

Doãn Ngân gật đầu nhẹ, thoáng nhìn chỗ ngồi phía sau thấy Tịch Hải Đường cùng Tiểu Thần, nhịn không được mở to mắt “Dì, Tiểu Thần, hai người muốn cùng chúng ta cùng nhau về nhà sao?”

“À…” Tịch Hải Đường bị hỏi đến có chút lúng túng.

Tiểu Thần trợn trắng mắt “Ai muốn cùng cậu cùng nhau về nhà, là muốn đi bệnh viện a, đi gặp ông ngoại của tớ.”

Doãn Ngân nhíu nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh vị trí tài xe rồi quay đầu lại truy vấn “Ông ngoại của cậu? Cậu chừng nào lại có thêm ông ngoại, trước kia như thế nào cũng không nghe cậu nói nha.”

“Hì hì, tớ mới có hôm nay.”

“Hả?”

“Cậu có muốn biết hay không ông ngoại tớ là ai? Cậu cũng biết a.”

Lòng hiếu kỳ của Doãn Ngân bị treo ngược đi lên liền không hề ngoan ngoãn ngồi nữa mà xoay người dùng tư thế ngồi chồm hỗm, mặt hướng chỗ ngồi phía sau “Là ai thế? Cậu nói mau đi.”

“Cậu đoán đi.”

“Vậy làm sao đoán, tớ biết nhiều người như vậy… Tiểu Thần,cậu đừng có nước đục thả câu nhé. Cậu mau nói cho tớ biết đi.”

“Không nói.” Tiểu Thần cố ý bảo trì sự thần bí, miệng nhỏ thủ cực kỳ chặt.

Doãn Ngân gấp hơn, dứt khoát muốn chuyển chỗ xuống phía sau ngồi “Dì Hải Đường, cháu với dì đổi chỗ ngồi được hay không? Cháu cùng Tiểu Thần ngồi đằng sau.”

Tịch Hải Đường có chút khó xử nhưng không tiện cự tuyệt thỉnh cầu của Doãn Ngân “Được rồi.”

Tịch Hải Đường ngồi xuống phía trước, cùng với Cố Tích Tước có khoảng cách càng gần hơn. Chỗ ngồi phía sau, hai đứa trẻ nói không ngừng thì hai người bọn họ ở phía trước càng trầm mặc.

Tiếng lòng Cố Tích Tước cũng khẽ rung động, liên tiếp phát sinh chuyện tình như thế này làm cho hắn không có cơ hội ở một nơi cùng với cô. Hiện tại thật vất vả mới có được nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Nếu có thể hắn thật sự hi vọng thời gian ngừng lại, làm cho xe của hắn cứ như vậy mà đi khắp nơi không mục đích không mở cửa đi xuống, làm cho hắn và cô có thể bình tĩnh đứng ở trong một không gian.

Không tự chủ được, tốc độ của xe chậm lại. Một lát sau Tịch Hải Đường phát giác có điểm không đúng “Xảy ra chuyện gì? Xe như thế nào càng ngày càng chạy chậm?”

Cố Tích Tước sững sờ, cúi đầu xem xét “Nguy rồi, xe hết xăng rồi.” Thì ra là vậy, không phải là lỗi của hắn.

“Xung quanh đây có trạm xăng dầu nào không?”

“Phía trước đầu đường quẹo phải có một cái.”

“Ừ.”

Đến trạm xăng dầu, nhân viên làm việc rất nhiệt tình tiếp đãi, đối với chiếc xe cao cấp nhất khó gặp trên thế giới đều không nhịn được mà nhìn mấy lần, cùng lúc vừa vặn Tiểu Thần cùng Doãn Ngân nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe.

Nhân viên làm việc xấu hổ cười “Cặp sinh đôi này bộ dạng thật đáng yêu nha.”

Nghe vậy, vẻ mặt bốn người đều rất quái dị.

Tiểu Thần đột nhiên liếc đến cửa hàng tiện lợi cách trạm xăng dầu không xa, cửa hàng còn có bày biện hoa tươi “Mẹ, con nghĩ nên đi mua một bó hoa cho ông ngoại. Mẹ nói có được không?”

Tịch Hải Đường gật đầu nhẹ “Tiểu Thần nghĩ thực chu đáo.”

“Cha, con cũng muốn mua một bó hoa cho Hạng gia gia.” Doãn Ngân cũng tỏ rõ tâm ý, trải qua một hồi khắc khẩu thì cuối cùng cậu bé cũng biết rõ.Thì ra ông ngoại của Tiểu Thần là Hạng gia gia của mình.

“Tốt, đi thôi.”

Bốn người đều xuống xe, hướng cửa hàng tiện lợi mà đi tới.

Tiểu Thần cùng Doãn Ngân chạy vào trong tiệm, chọn một bó cẩm chướng. Tịch Hải Đường đi đến quầy thu ngân trước đang muốn trả tiền lạ bị Cố Tích Tước cản lại “Để anh trả.”

“Không cần, để tôi trả được rồi.” Cô kiên trì.

“Đây là phong độ của người đàn ông, em không phải là muốn tranh cùng với anh chứ?” Nói xong Cố Tích Tước móc ra chi phiếu đưa cho ông chủ.

Ông chủ ngẩn ra “Thưa quý khách, ở chỗ chúng tôi chỉ nhận tiền mặt.”

“À…” Cố Tích Tước nhíu mày, có dự cảm xấu “Tổng cộng bao nhiêu tiền?”

“325 đồng.”

Cố Tích Tước nhìn nhìn ví tiền rồi lại nhìn xung quanh “Xin hỏi xung quanh đây có máy ATM tự động nào không?”

“Phụ cận không có, gần đây thì cũng phải qua trạm xăng dầu đi tiếp 20 phút nữa.”

Khóe miệng Cố Tích Tước mơ hồ co rúm, Tịch Hải Đường thì nhịn không được có chút buồn cười, móc ra 325 đồng đưa cho ông chủ “Để tôi trả.”

“Oh…” Doãn Ngân ở phía sau đột nhiên phát ra một tiếng thở dài, cha thực mất mặt nha. Rõ ràng lại để cho dì ấy trả tiền. Lòng tự trọng của cậu bé rất lớn nên đã cầm bó hoa mà chạy đi.

Tiểu Thần giật mình “Này? Chạy nhanh như vậy làm cái gì? Chờ tớ một chút nha…”

/128

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status