Trước khi tiếng chuông điểm 12h, tiết mục cuối cùng của năm của Tập đoàn Ương Thị đã bắt đầu đếm ngược, như cũ vẫn là mẫu quảng cảo bia Thiên Giới còn lần quảng cáo này có chút đặc biệt.
Hàng tỷ người xem nhìn soi mói “Thiết kế 0h” với tiêu chí ngang trời xuất thế, hai chiếc nhẫn kim cương vững vàng dính hợp cùng một chỗ, đỉnh chiếc nhẫn đính hai viên kim cương & xanh hồng phấn 5 cara , đèn chiếu rọi là hình ảnh đôi cánh của thiên sứ, mở ra thì chỉ còn nửa cánh. Mặt nhẫn cũng không rộng nhưng tinh xảo đến cực điểm, viền ngoài còn khảm vô số viên kim cương nhỏ. Dưới ánh đèn phản quang, tản ra ánh sáng rạng rỡ chói mắt.
Thi nhân người Italya Lucia đã từng hình dung nên một câu thơ tình yêu với Đức Khắc Lôi – chúng ta đều chỉ có một cánh thiên sứ, chỉ có thể ôm lẫn nhau mới có thể bay lượn. Căn cứ theo câu thơ này, Tiêu Mục Viễn dùng một loại phương thức không tiếng động mà tuyên cáo cho cả thế giới biết, bầu trời một hồi thịnh thế pháo hoa hoa mỹ nở rộ, nhân gian cũng có lưu luyến sự vui mừng ấy.
Năm sau, cuộc sống Tịch Hải Đường khôi phục lại như bình thường, cô cùng Tiểu Thần còn có Doãn Ngân không có trở lại Cố gia, mà là tiếp tục ở lại căn hộ ở trong xã khu Cẩm Tú. Cố Tích Tước bởi vì lúc trước bị thương nằm viện nên đã làm trễ nãi quá nhiều công việc, thân thể hơi có chút chuyển biến tốt đẹp liền cả ngày lẫn đêm làm thêm giờ, thường xuyên ngủ ở công ty, nếu có thời gian rảnh mới có thể về xem nhà ở một chút còn bên xã khu Cẩm Tú này hắn rất ít đến chỉ có cuối tuần cùng ngày nghỉ thì sẽ qua đây.
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân mặc dù có điểm kỳ quái vì cái gì không thể ngày ngày đều nhìn thấy cha nhưng bởi vì sự kiện cha mẹ cùng đến Ireland kết hôn nên sự ám ảnh trong lòng hai đứa bé đã biến mất, cũng không hoài nghi cái gì chỉ cho rằng do cha bận công tác nên không đến mà cũng không nghĩ thêm gì nữa.
Trước mặt bọn nhỏ, Tịch Hải Đường cùng Cố Tích Tước đều là tương kính như tân, cũng là bình an vô sự.
Tịch Hải Đường cùng Cố Tích Tước mỗi lần cũng sẽ đem hai đứa bé dỗ ngủ sau đó mới đi ngủ, đương nhiên là hai người bọn họ không thể cùng phòng.
Bọn họ là người quen thuộc nhất nhưng cũng là người xa lạ nhất.
Đối với cuộc sống như vậy, Tịch Hải Đường vẫn là tương đối hài lòng, sinh mạng như ca, cuộc sống như nước.
“Thiết kế 0h” đã đi vào quỹ đạo, những công nhân viên mới cũ toàn bộ đều đã đông đủ, tại giữa một nhóm người Tịch Hải Đường đối với sự xuất hiện của một người cũng cảm thấy rất là kinh ngạc.
“Lâm Linh? Em tại sao lại ở nơi này?”
Lâm Linh cũng là mừng rỡ không thôi “Chị Hải Đường? Chị cũng đi làm ở đây sao?”
“Đúng vậy.”
“Thật trùng hợp! Chị Hải Đường, có thể lần nữa làm đồng nghiệp với chị thật tốt quá.”
Tịch Hải Đường tự nhiên cũng là rất vui nhưng cô có chút không hiểu “Linh Linh, làm sao em rời đi ‘Thôi Xán Châu Bảo’, em ở nơi đó cũng là tổ trưởng, rất có thể thăng chức lên phó tổng của bộ phần như thế nào lại chuyển đi nơi khác làm việc?”
“Ai, đừng nói nữa, em cũng không muốn đi làm ở nơi khác nhưng là ở nơi đó ngẩn đến thật là lfm cho người ta biệt khuất.” Vẻ mặt Lâm Linh rất là dữ tợn, giống như sự tức giận lâu nay chưa có tiêu vậy “Chị Hải Đường, chị biết lần cái sợi dây chuyên Blood Diamond kia bị người ta đánh tráo chứ?”
“Biết rõ…”
“Chị biết ai làm không?”
Tịch Hải Đường lắc đầu, sau lần đó cô liền rời khỏi công ty, những chuyện sau kia cô cũng không có thăm dò qua, tất cả giống như là nhất thời, theo gió rồi biến mất.
Lâm Linh hít thở thật sâu, cưỡng ép chính mình bảo trì trấn định “Là Hứa Mạn Lệ!O, cái người phụ nữ đáng chết kia rõ ràng làm ra cái loại chuyện tình thất đức đó, hơn nữa còn muốn đem tránh nhiệm trốn tránh đổ lên đầu em.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó hai người tụi em tranh cãi ầm ĩ một trận, em đánh cô ta, đáng khi túm lấy tóc cô ta ép nói ra chân tướng thì Phương quản lý xuất hiện. Chị ấy mắng em đến tróc da đầu luôn, nói em ảnh hưởng đến kỷ luật của phòng làm việc, trừ tiền thưởng của em, sau đó em liền từ chức luôn.”
“Linh Linh, em có phải hay không xúc động quá không?”
“Nào có? Em thật là nhịn không được. Phương quản lý tại sao lại có thể trừ tiền thưởng của em chứ, em là công thần nếu không phải em thì Hứa Mạn Lệ có thể chính miệng thừa nhận sao? Thật không nghĩ đến chính em lại bị xử phạt.
Tịch Hải Đường gặp bộ dạng đầy căm phẫn của Lâm Linh, nhịn không được buồn cười “Linh Linh, Phương quản lý là đang giúp em mà.”
“Cái gì?”
“Phương quản lý là muốn giúp em. Em nghĩ đi, sau khi trưởng phòng Lưu Á Quang ở bộ phận thiết kế rời đi thì vị trí phó tổng luôn để trống, em cùng Hứa Mạn Lệ là những người có khả năng thăng chức nhất. Cô ta đánh tráo Blood Diamond hãm hại người cũng nhất định là nghĩ muốn diệt trừ đối thủ lớn nhất chính là em, nhưng em lại vạch trần cô ta, bởi như vậy mọi người sẽ nghĩ như thế nào về con người em? Nhất định sẽ nghĩ em và Hứa Mạn Lệ là những con người giống nhau. Phương quản lý cho dù có lên chức quản lý cũng không thể làm được ở vị trí này phải không? Cho nên chị ấy trước tiên là trừ tiền thưởng của em, xem như trừng phạt, làm cho cảm xúc của mọi người trước tiên ổn định đã… em nói xem, chị ấy chẳng phải là đang giúp em hay sao?”
“A..” Lâm Linh có chút sững sờ “Chị Hải Đường, em phát hiện chị vẫn càng ngày càng thông minh hơn so với trước kia nha.”
Tịch Hải Đường lắc đầu cười nhạt “Chị không phải là thông minh thay đổi, là vì chị muốn giải thích con người của Phương quản lý. Chị ấy ngoài mặt đối với mọi người luôn duy trì bộ dáng lạnh nhạt, nhưng là tâm địa rất tốt. Thực sự là rất tốt.”
“vậy chẳng phải em đã phụ tấm lòng tốt của chị ấy rồi sao?”
“Hối hận rồi à?”
“Vâng.” Lâm Linh gật đầu, bộ dạng hối hận.
Tịch Hải Đường nở nụ cười thần bí “Chị cho em một cơ hội đi xin lỗi được không?”
“Cơ hội nào ạ?”
“Sau khi chị tan việc muốn đi thăm chị ấy, chị ấy sắp sinh, hiện tại sức khỏe của hai mẹ con vẫn rất tốt, chúng ta cùng đi chứ?”
“Được.” Lâm Linh một mực đáp ứng “Chị Hải Đường, chị thật sự là một người tốt.”
“Được rồi, được rồi. Không cần tâng bốc chị như thế, ngẫm lại nên nói như thế nào khi đi gặp chị Phương đi.”
Lâm Linh ngoan ngoãn gật đầu.
Tan việc, Tịch Hải Đường cùng Lâm Linh đi đến khoa phụ sản của bệnh viện.
“Linh Linh, em đi lên trước đi. Phòng của chị Phương là 206, quẹo trái một cái là đến. Chị đi gọi điện thoại trước đã.”
“vâng, em đi trước xin lỗi chị ấy.” Lâm Linh đi theo hành lang tới phòng dần xa.
Tịch Hải Đường lấy điện thoại di động ra gọi vào số máy của Tiểu Thần “Tiểu Thần, là mẹ… Con cùng Doãn Ngân đã học rồi sao? Có hay không thấy cậu đến đón hai đứa?”
“Có, hai đứa con hiện tại đang ở chỗ cậu, cậu nói dẫn chúng con đi gặp ông ngoại.”
“Được. Vậy các con phải ngoan, chờ một chút nữa mẹ tới đón hai đứa.”
“Con biết rồi.”
Cúp điện thoại, Tịch Hải Đường hiểu ý cười một tiếng, đối với cuộc sống trước mắt cô cảm thấy rất thỏa mãn, Tiểu Thần cùng Doãn Ngân rất ngoan lại nhu thuận, hiểu chuyện như vậy. Cha mỗi lần nhìn thấy hai đứa đều rất vui vẻ, Tiểu Thần cùng Doãn Ngân cũng đều rất vui vẻ đồng ý ở cùng ông ngoại, bất quá hai đứa nhỏ ở cùng ông ngoại không phải là đánh cờ uống trà mà là nghiên cứu cái gì phong vân của thị trường chứng khoán.
Nghĩ đến những thứ kia, bên môi Tịch Hải Đường đang vui vẻ khẽ có chút ít cứng ngắc, trước kia cô còn tưởng rằng Tiểu Thần đối với phương diện nhạy cảm này là vì được di truyền từ ông ngoại nhưng bây giờ đến thăm thì không chỉ là như vậy, càng ngày càng giống Cố Tích Tước đi. Doãn Ngân thì không cần phải nói, từ nhỏ đã đi theo Cố Tích Tước, vừa ra đời liền bắt đầu tiếp nhận sự giáo dục tinh anh…
Đột nhiên nghĩ tới Cố Tích Tước, Tịch Hải Đường kinh sợ mình đã có vài ngày không gặp hắn.
Lắc lắc đầu, cô bỏ đi tinh thần nghĩ lung tung của mình, xoay người đi lên lầu nhưng lơ đãng ngẩng đầu một cái, tại khúc quanh hàng lang trông thấy bóng dáng của hắn, cô cho là chính mình nhìn lầm nhưng một giây sau…
“Anh Tước…” Nhu Nhi từ trong phòng bệnh chạy ra, từ phía sau ôm lấy hắn.
Hàng tỷ người xem nhìn soi mói “Thiết kế 0h” với tiêu chí ngang trời xuất thế, hai chiếc nhẫn kim cương vững vàng dính hợp cùng một chỗ, đỉnh chiếc nhẫn đính hai viên kim cương & xanh hồng phấn 5 cara , đèn chiếu rọi là hình ảnh đôi cánh của thiên sứ, mở ra thì chỉ còn nửa cánh. Mặt nhẫn cũng không rộng nhưng tinh xảo đến cực điểm, viền ngoài còn khảm vô số viên kim cương nhỏ. Dưới ánh đèn phản quang, tản ra ánh sáng rạng rỡ chói mắt.
Thi nhân người Italya Lucia đã từng hình dung nên một câu thơ tình yêu với Đức Khắc Lôi – chúng ta đều chỉ có một cánh thiên sứ, chỉ có thể ôm lẫn nhau mới có thể bay lượn. Căn cứ theo câu thơ này, Tiêu Mục Viễn dùng một loại phương thức không tiếng động mà tuyên cáo cho cả thế giới biết, bầu trời một hồi thịnh thế pháo hoa hoa mỹ nở rộ, nhân gian cũng có lưu luyến sự vui mừng ấy.
Năm sau, cuộc sống Tịch Hải Đường khôi phục lại như bình thường, cô cùng Tiểu Thần còn có Doãn Ngân không có trở lại Cố gia, mà là tiếp tục ở lại căn hộ ở trong xã khu Cẩm Tú. Cố Tích Tước bởi vì lúc trước bị thương nằm viện nên đã làm trễ nãi quá nhiều công việc, thân thể hơi có chút chuyển biến tốt đẹp liền cả ngày lẫn đêm làm thêm giờ, thường xuyên ngủ ở công ty, nếu có thời gian rảnh mới có thể về xem nhà ở một chút còn bên xã khu Cẩm Tú này hắn rất ít đến chỉ có cuối tuần cùng ngày nghỉ thì sẽ qua đây.
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân mặc dù có điểm kỳ quái vì cái gì không thể ngày ngày đều nhìn thấy cha nhưng bởi vì sự kiện cha mẹ cùng đến Ireland kết hôn nên sự ám ảnh trong lòng hai đứa bé đã biến mất, cũng không hoài nghi cái gì chỉ cho rằng do cha bận công tác nên không đến mà cũng không nghĩ thêm gì nữa.
Trước mặt bọn nhỏ, Tịch Hải Đường cùng Cố Tích Tước đều là tương kính như tân, cũng là bình an vô sự.
Tịch Hải Đường cùng Cố Tích Tước mỗi lần cũng sẽ đem hai đứa bé dỗ ngủ sau đó mới đi ngủ, đương nhiên là hai người bọn họ không thể cùng phòng.
Bọn họ là người quen thuộc nhất nhưng cũng là người xa lạ nhất.
Đối với cuộc sống như vậy, Tịch Hải Đường vẫn là tương đối hài lòng, sinh mạng như ca, cuộc sống như nước.
“Thiết kế 0h” đã đi vào quỹ đạo, những công nhân viên mới cũ toàn bộ đều đã đông đủ, tại giữa một nhóm người Tịch Hải Đường đối với sự xuất hiện của một người cũng cảm thấy rất là kinh ngạc.
“Lâm Linh? Em tại sao lại ở nơi này?”
Lâm Linh cũng là mừng rỡ không thôi “Chị Hải Đường? Chị cũng đi làm ở đây sao?”
“Đúng vậy.”
“Thật trùng hợp! Chị Hải Đường, có thể lần nữa làm đồng nghiệp với chị thật tốt quá.”
Tịch Hải Đường tự nhiên cũng là rất vui nhưng cô có chút không hiểu “Linh Linh, làm sao em rời đi ‘Thôi Xán Châu Bảo’, em ở nơi đó cũng là tổ trưởng, rất có thể thăng chức lên phó tổng của bộ phần như thế nào lại chuyển đi nơi khác làm việc?”
“Ai, đừng nói nữa, em cũng không muốn đi làm ở nơi khác nhưng là ở nơi đó ngẩn đến thật là lfm cho người ta biệt khuất.” Vẻ mặt Lâm Linh rất là dữ tợn, giống như sự tức giận lâu nay chưa có tiêu vậy “Chị Hải Đường, chị biết lần cái sợi dây chuyên Blood Diamond kia bị người ta đánh tráo chứ?”
“Biết rõ…”
“Chị biết ai làm không?”
Tịch Hải Đường lắc đầu, sau lần đó cô liền rời khỏi công ty, những chuyện sau kia cô cũng không có thăm dò qua, tất cả giống như là nhất thời, theo gió rồi biến mất.
Lâm Linh hít thở thật sâu, cưỡng ép chính mình bảo trì trấn định “Là Hứa Mạn Lệ!O, cái người phụ nữ đáng chết kia rõ ràng làm ra cái loại chuyện tình thất đức đó, hơn nữa còn muốn đem tránh nhiệm trốn tránh đổ lên đầu em.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó hai người tụi em tranh cãi ầm ĩ một trận, em đánh cô ta, đáng khi túm lấy tóc cô ta ép nói ra chân tướng thì Phương quản lý xuất hiện. Chị ấy mắng em đến tróc da đầu luôn, nói em ảnh hưởng đến kỷ luật của phòng làm việc, trừ tiền thưởng của em, sau đó em liền từ chức luôn.”
“Linh Linh, em có phải hay không xúc động quá không?”
“Nào có? Em thật là nhịn không được. Phương quản lý tại sao lại có thể trừ tiền thưởng của em chứ, em là công thần nếu không phải em thì Hứa Mạn Lệ có thể chính miệng thừa nhận sao? Thật không nghĩ đến chính em lại bị xử phạt.
Tịch Hải Đường gặp bộ dạng đầy căm phẫn của Lâm Linh, nhịn không được buồn cười “Linh Linh, Phương quản lý là đang giúp em mà.”
“Cái gì?”
“Phương quản lý là muốn giúp em. Em nghĩ đi, sau khi trưởng phòng Lưu Á Quang ở bộ phận thiết kế rời đi thì vị trí phó tổng luôn để trống, em cùng Hứa Mạn Lệ là những người có khả năng thăng chức nhất. Cô ta đánh tráo Blood Diamond hãm hại người cũng nhất định là nghĩ muốn diệt trừ đối thủ lớn nhất chính là em, nhưng em lại vạch trần cô ta, bởi như vậy mọi người sẽ nghĩ như thế nào về con người em? Nhất định sẽ nghĩ em và Hứa Mạn Lệ là những con người giống nhau. Phương quản lý cho dù có lên chức quản lý cũng không thể làm được ở vị trí này phải không? Cho nên chị ấy trước tiên là trừ tiền thưởng của em, xem như trừng phạt, làm cho cảm xúc của mọi người trước tiên ổn định đã… em nói xem, chị ấy chẳng phải là đang giúp em hay sao?”
“A..” Lâm Linh có chút sững sờ “Chị Hải Đường, em phát hiện chị vẫn càng ngày càng thông minh hơn so với trước kia nha.”
Tịch Hải Đường lắc đầu cười nhạt “Chị không phải là thông minh thay đổi, là vì chị muốn giải thích con người của Phương quản lý. Chị ấy ngoài mặt đối với mọi người luôn duy trì bộ dáng lạnh nhạt, nhưng là tâm địa rất tốt. Thực sự là rất tốt.”
“vậy chẳng phải em đã phụ tấm lòng tốt của chị ấy rồi sao?”
“Hối hận rồi à?”
“Vâng.” Lâm Linh gật đầu, bộ dạng hối hận.
Tịch Hải Đường nở nụ cười thần bí “Chị cho em một cơ hội đi xin lỗi được không?”
“Cơ hội nào ạ?”
“Sau khi chị tan việc muốn đi thăm chị ấy, chị ấy sắp sinh, hiện tại sức khỏe của hai mẹ con vẫn rất tốt, chúng ta cùng đi chứ?”
“Được.” Lâm Linh một mực đáp ứng “Chị Hải Đường, chị thật sự là một người tốt.”
“Được rồi, được rồi. Không cần tâng bốc chị như thế, ngẫm lại nên nói như thế nào khi đi gặp chị Phương đi.”
Lâm Linh ngoan ngoãn gật đầu.
Tan việc, Tịch Hải Đường cùng Lâm Linh đi đến khoa phụ sản của bệnh viện.
“Linh Linh, em đi lên trước đi. Phòng của chị Phương là 206, quẹo trái một cái là đến. Chị đi gọi điện thoại trước đã.”
“vâng, em đi trước xin lỗi chị ấy.” Lâm Linh đi theo hành lang tới phòng dần xa.
Tịch Hải Đường lấy điện thoại di động ra gọi vào số máy của Tiểu Thần “Tiểu Thần, là mẹ… Con cùng Doãn Ngân đã học rồi sao? Có hay không thấy cậu đến đón hai đứa?”
“Có, hai đứa con hiện tại đang ở chỗ cậu, cậu nói dẫn chúng con đi gặp ông ngoại.”
“Được. Vậy các con phải ngoan, chờ một chút nữa mẹ tới đón hai đứa.”
“Con biết rồi.”
Cúp điện thoại, Tịch Hải Đường hiểu ý cười một tiếng, đối với cuộc sống trước mắt cô cảm thấy rất thỏa mãn, Tiểu Thần cùng Doãn Ngân rất ngoan lại nhu thuận, hiểu chuyện như vậy. Cha mỗi lần nhìn thấy hai đứa đều rất vui vẻ, Tiểu Thần cùng Doãn Ngân cũng đều rất vui vẻ đồng ý ở cùng ông ngoại, bất quá hai đứa nhỏ ở cùng ông ngoại không phải là đánh cờ uống trà mà là nghiên cứu cái gì phong vân của thị trường chứng khoán.
Nghĩ đến những thứ kia, bên môi Tịch Hải Đường đang vui vẻ khẽ có chút ít cứng ngắc, trước kia cô còn tưởng rằng Tiểu Thần đối với phương diện nhạy cảm này là vì được di truyền từ ông ngoại nhưng bây giờ đến thăm thì không chỉ là như vậy, càng ngày càng giống Cố Tích Tước đi. Doãn Ngân thì không cần phải nói, từ nhỏ đã đi theo Cố Tích Tước, vừa ra đời liền bắt đầu tiếp nhận sự giáo dục tinh anh…
Đột nhiên nghĩ tới Cố Tích Tước, Tịch Hải Đường kinh sợ mình đã có vài ngày không gặp hắn.
Lắc lắc đầu, cô bỏ đi tinh thần nghĩ lung tung của mình, xoay người đi lên lầu nhưng lơ đãng ngẩng đầu một cái, tại khúc quanh hàng lang trông thấy bóng dáng của hắn, cô cho là chính mình nhìn lầm nhưng một giây sau…
“Anh Tước…” Nhu Nhi từ trong phòng bệnh chạy ra, từ phía sau ôm lấy hắn.
/128
|