“Hải Đường…” thanh âm của Cố Tích Tước bởi vì thân thể hết sức căng cứng mà khàn khàn đi vài phần, giống như thanh âm của đàn đã lên dây, muốn nói mà không thể chỉ đành lưu lại.
Rõ ràng chỉ là một cái tên đơn giản nhưng vào thời khắc này lại giống nhự một đóa hoa ám dạ nở rộ, không nói ra được nét xinh đẹp lưu luyến.
“A… tôi nghĩ đi vào trước…” Tịch Hải Đường theo bản năng trốn tránh, nghĩ vòng qua hắn đi vào trong phòng ngũ, cũng không biết là nên như thế nào? Dưới chân cô không yên, lảo đảo một cái muốn ngã may mà hắn kịp thời ổn định cô.
Trên eo thon truyền đến nhiệt độ hắn hâm nóng lòng bàn tay mình, Tịch Hải Đường cố gắng mắt nhìn thẳng không nhìn hắn nhưng là bên tai không thể kiềm chế được mà đỏ lên, ngay tiếp theo cổ cũng đều nóng lên.
Cố Tích Tước cũng cảm giác mình không nhúc nhích được, nơi cổ họng dâng lên một cảm giác khô khốc, giống như là đi trong sa mạc thật lâu, nóng lòng dùng vật gì giải khát để giải khô nó.
“Anh.. tôi…” Tịch Hải Đường nói năng lộn xộn, ngay cả chính cô cũng không biết muốn biểu đạt những gì.
Hắn đưa mắt nhìn cô, nhìn xem bộ dạng cúi đầu tay chân luống cuống của cô, rút cuộc vẫn là chậm rãi buông tay ra, thở dài rồi nói nhỏ “Em đi ngủ đi..”
“vậy còn anh?” Vừa dứt lời, Tịch Hải Đường liền giật mình không thể tưởng tượng nổi mình sẽ nói ra những lời này, thần kinh có chút khẩn trương giống như là bị chính mình hù đến.
“A..tôi…” Lỗ tai của cô có điểm nóng lên, nhẹ ho một tiếng hắng giọng một cái rồi nói “Bây giờ còn không đến chín giờ,tôi muốn đi làm việc chốc lát, có một thiết kế phác thảo vẫn chưa hoàn thành xong.. anh muốn xem một chút không?”
“Được.”
Trước bàn đọc sách, Tịch Hải Đường nhẹ nhàng mở máy tính ra, trong ổ D chứa đầy các tệp văn kiện, con chuột nhẹ nhàng di chuyển. Cô dừng con chuột tại một hình ảnh văn kiện được đánh tên là “Đồ án thành thủy tinh” rồi dừng lại “Đây là ý tưởng mới nhất của tôi, muốn dùng thủy tinh thiết kế một bộ tác phẩm.”
Cố Tích Tước khẽ nhướng mày “thủy tinh không sáng quý như kim cương, em vừa rồi lấy được giải thưởng, kỳ thật cần phải tiếp tục đi theo hướng đó.”
Tịch Hải Đường nhàn nhạt lắc đầu “có thể là bởi vì cái giải thưởng kia tới đột nhiên quá đi, tôi đến bây giờ còn không dám tin. Tôi một lần quay đầu nhìn lại tác phẩm kia của mình, nó mặc dù mỗi một chỗ đều làm không được tốt nhưng là độ khó quá cao cũng quá xa hoa, thiết kế như vậy cũng không thích hợp mở ra thị trường. Giấc mơ của tôi thật là càng có khuynh hướng vì mọi người mà thiết kế, không phải là đặc biệt quý nhưng là có thể làm cho nhiều người có thể có được trang sức mà họ muốn.”
Đáy mắt Cố Tích Tước lộ ra vẻ thưởng thức, giống như là cô vẫn luôn bình thản như vậy, tâm như nước nhưng trong xã hội thời nay thật sự là khó gặp, lòng của cô thật sự giống như thủy tinh bình thường trong suốt,yên lặng sinh hoa.
Tịch Hải Đường đem hình ảnh dùng phim đèn chiếu làm hình thức phát hình ra, trên màn ảnh vi tính từng kiểu dáng thủy tinh có sắc thái riêng, nhưng là mi tâm lại khẽ nhíu lại như là có chút khó xử “Tôi tìm được hai mảnh hoàng thủy tinh nhưng một trong số đó có độ sạch không cao, một cái khác mặc dù độ sạch khá tốt nhưng là màu sắc hơi nhạt một chút, thoạt nhìn tựa hồ có điểm khô khan,bộ dạng như không có linh khí.”
“cái màu phấn hồng kia sao?” Hắn chỉ một bức hình trong đó.
Cô tiếp tục lắc đầu “Loại thủy tinh màu phấn hồng này tại đại đa số tình huồng đều là không tốt, hơn nữa tiếng vỡ ra rất nhiều chủ yếu dùng để điêu khắc hàng mỹ nghệ,hoàn toàn trong suốt và vô cùng hiếm thấy.”
Cố Tích Tước đứng ở bên người của cô, không có nói cái gì nữa chỉ là lẳng lặng nhìn xem cô, đều nói tình yêu cô gái là đẹp nhất nhưng hắn lại cảm thấy sự suy tư của phụ nữ mới là đẹp nhất.
Tinh thần của Tịch Hải Đường vùi lấp vào trong mấy thứ đó, một tay nâng má lẩm bẩm tự nói “Lâm Linh nói cô ấy cũng ưa thích thiết kế từ thủy tinh, người trẻ tuổi thích hợp đeo màu sắc nhạt một chút, như cái loại hoa hồng pháp đó….”
Cố Tích Tước từ từ xoay người đi, không chút nào muốn quấy rầy đến tình huống của cô, đi ra khỏi gian phòng, lầu dưới của cư xa sbao trùng đấy ánh trăng, tính cả bậc thang đang bị tuyết đọng, lẳng lặng phác họa thành một bức tranh yên tĩnh, gió đêm lành lạnh thổi tới mang theo mấy phần cảm giác man mát, đáy lòng của hắn thế nhưng có một sự ấm áp hiện lên.
Bộ dạng cố gắng của cô, phong phú và vui vẻ như cùng bọn họ lần đầu tiên gặp mặt nhau tại Kim Tước. Cô đối với hắn mà nói tên tiếng anh của cô là PhoeniX, giống như đuôi niết bàn Phượng Hoàng, dù cho thoát khỏi vũ mao, dù cho bẻ gãy cánh, dù cho tâm bị bể thành từng đoạn ngắn vẫn như cũ có thể thiêu đốt, trong đống tro lụi tàn từ đó trở thành chim bất tử, vì ước mơ cùng tương lai quật cường mà sống.
Hôm nay cô thực sự làm được.
Sau này nếu là không có hắn bên cạnh cô cũng sẽ sống qua rất tốt.
Bên môi hắn hiện lên nụ cười khổ, Cố Tích Tước cất bước ra khỏi xã khu Cẩm Tú, đi bộ về hướng bệnh viện..
Trong phòng Tịch Hải Đường chợt phát hiện không thấy Cố Tích Tước, vô ý thức chạy về phía bên cửa sổ, gặp bóng lưng của hắn càng lúc càng xa, trái tim của cô run lên bần bật, cước bộ dừng lại có chút nhớ nhung muốn đuổi theo, điện thoại chợt vang lên.
Là Tố Tâm!
Trong nội tâm Tịch Hải Đường đột nhiên nảy lên một dự cảm bất thường, sợ hãi đè xuống nút trả lời “Vâng..”
“Xin hỏi cô là Cô Tịch Hải Đường sao? Chúng tôi đây là trung tâm cấp cứu của thành phố London…” Một giọng nói bằng tiếng anh truyền đến..
Đầu óc Tịch Hải Đường ong ong lên , trước mắt một mảnh mơ hồ, môi đỏ mọng khẽ run lên không dám tin “Anh nói cái gì?”
“Cô Tịch, cô Thẩm Tố Tâm là bạn của cô phải không, cô ấy bị tai nạn xe cô, ý thức không rõ nhưng vẫn kêu tên của cô….”
Pằng….
Điện thoại rơi trên mặt đất.
Tịch Hải Đường không dám nghĩ nhiều, nhảy tới lấy hộ chiếu cùng thẻ căn cước, nắm lấy ví tiền liền chạy bay ra khỏi cửa nhà.
Cố Tích Tước chậm rãi bước đi trên lối đi bộ, chợt thấy bóng dáng Tịch Hải Đường chạy như bay “Hải Đường…”
Cô như là không có nghe được vẫn còn tiếp tục chạy về phía trước, Cố Tích Tước phát giác được có gì đó không đúng, chạy vội tới trước mặt cô, cúi đầu vừa nhìn thấy khuôn mặt cô đã sớm đầy nước mắt.
“Hải Đường, làm sao vậy?”
Cô dừng lại, căng thẳng cầm lấy cánh tay hắn, khóc ra tiếng “Tôi muốn đi sân bay, tôi muốn đi London, Tố Tâm xảy ra chuyện…. Tố Tâm đã xảy ra chuyện….”
Cố Tích Tước mang theo Tịch Hải Đường nhanh chóng chạy tới sân bay, trời vừa rạng sáng 20 phút vừa vặn có một chuyến bay từ thành phố T đi London.
“Hải Đường, đừng có gấp, máy bay rất nhanh có thể cất cánh.” Cố Tích Tước vừa an ủi cô, vừa nhanh quanh đại sảnh lối vào sân bay.
Chỉ chốc lát sau, Tần Học thở dốc liên tục chạy vào, một tay nắm lấy hộ chiếu còn có mấy giấy chứng nhận trọng yếu nhét vào tay Cố Tích Tước “Của cậu.”
“Cảm ơn.”
Tần Hạo khoát khoát tay, mệt mỏi sắp nói không ra lời, điều chỉnh hô hấp một hồi lâu mới nói “Tiểu Phi đã đi cùng hai đứa bé, sáng sớm ngày mai sẽ đưa bọn nhỏ đi học sau đó sẽ thông báo cho Phi dương, xem một chút bọn nhỏ là muốn đi đến nhà ông ngoại hay là đi đến nhà tôi cũng có thể…. Hai người cứ yên tâm đi.”
Tịch Hải Đường cảm động đến rơi nước mắt “Tần Hạo, cảm ơn anh cùng Tiểu Phi.”
“Hải Đường, em không cần khách khí, bạn bè chính là dùng vào thời điểm như thế này a.”
“cảm ơn… thật sự cảm ơn…” cảm xúc của Tịch Hải Đường có chút mất khống chế, lúc này cô thật sự không có biện pháp bận tâm nhiều quá, cô thật sự rất lo lắng cho Tố Tâm nhịn không được nước mắt, cô quay lưng đi “thực xin lõi, tôi đi toilet chút.”
Tịch Hải Đường che mặt rời đi, bóng lưng tiều tụy.
Tần Hạo mấp máy môi, nhìn về phía Cố Tích Tước bận tâm nói “Anh cùng Hải Đường đi London tôi không có ý kiến nhưng là… buổi sáng ngày mai có kết quả kiểm tra DNA rồi….”
Cố Tích Tước khẽ thở dài “Tôi đã có chuẩn bị tâm lý, Cố Tích Triêu sẽ không dễ dàng đùa giỡn kiểu này, chỉ có thể đi một bước tính một bước.”
“Muốn tôi giúp cậu đi lấy kết quả kiểm tra không?”
“Không cần, trực tiếp tôi gọi điện thoại tới là được rồi.”
“Tước… ân oán giữa cậu cùng Cố Tích Triêu cũng đã đến lúc chấm dứt, hắn điên điên khùng khùng như vậy, thật là đáng sợ.”
“Ta biết rõ. Chờ những chuyện trước mắt này đều xử lý xong, tôi cùng hắn ta làm một cái kết.”
“Ừ, trong nước tôi giúp cậu theo dõi hắn, chuyện của công ty cậu có thể yên tâm.”
Cố Tích Tước gật đầu nhẹ lại càng không yên lòng một chuyện khác “Tần Hạo, cậu gọi điện thoại dặn dò một tý, phái người âm thầm bảo vệ Tiểu Thần cùng Doãn Ngân cẩn thận một chút, tôi không thể lại làm cho bọn nhỏ gặp nguy hiểm gì.”
“Tôi hiểu rõ.” Tần Hạo vỗ vỗ bải vai Cố Tích Tước an ủi “Chính cậu cũng phải bảo trọng, qua nhiều năm như vậy tôi chưa từng thấy qua cậu mệt mỏi như thế này.”
Cố Tích Tước cười khổ một cái, nếu quả như là mệ mỏi có thể giải quyết thì không thể nói là mệt mỏi rồi, chỉ sợ là có một số việc cho dù là có mệt chết đi được cũng vô lực thay đổi.
Rõ ràng chỉ là một cái tên đơn giản nhưng vào thời khắc này lại giống nhự một đóa hoa ám dạ nở rộ, không nói ra được nét xinh đẹp lưu luyến.
“A… tôi nghĩ đi vào trước…” Tịch Hải Đường theo bản năng trốn tránh, nghĩ vòng qua hắn đi vào trong phòng ngũ, cũng không biết là nên như thế nào? Dưới chân cô không yên, lảo đảo một cái muốn ngã may mà hắn kịp thời ổn định cô.
Trên eo thon truyền đến nhiệt độ hắn hâm nóng lòng bàn tay mình, Tịch Hải Đường cố gắng mắt nhìn thẳng không nhìn hắn nhưng là bên tai không thể kiềm chế được mà đỏ lên, ngay tiếp theo cổ cũng đều nóng lên.
Cố Tích Tước cũng cảm giác mình không nhúc nhích được, nơi cổ họng dâng lên một cảm giác khô khốc, giống như là đi trong sa mạc thật lâu, nóng lòng dùng vật gì giải khát để giải khô nó.
“Anh.. tôi…” Tịch Hải Đường nói năng lộn xộn, ngay cả chính cô cũng không biết muốn biểu đạt những gì.
Hắn đưa mắt nhìn cô, nhìn xem bộ dạng cúi đầu tay chân luống cuống của cô, rút cuộc vẫn là chậm rãi buông tay ra, thở dài rồi nói nhỏ “Em đi ngủ đi..”
“vậy còn anh?” Vừa dứt lời, Tịch Hải Đường liền giật mình không thể tưởng tượng nổi mình sẽ nói ra những lời này, thần kinh có chút khẩn trương giống như là bị chính mình hù đến.
“A..tôi…” Lỗ tai của cô có điểm nóng lên, nhẹ ho một tiếng hắng giọng một cái rồi nói “Bây giờ còn không đến chín giờ,tôi muốn đi làm việc chốc lát, có một thiết kế phác thảo vẫn chưa hoàn thành xong.. anh muốn xem một chút không?”
“Được.”
Trước bàn đọc sách, Tịch Hải Đường nhẹ nhàng mở máy tính ra, trong ổ D chứa đầy các tệp văn kiện, con chuột nhẹ nhàng di chuyển. Cô dừng con chuột tại một hình ảnh văn kiện được đánh tên là “Đồ án thành thủy tinh” rồi dừng lại “Đây là ý tưởng mới nhất của tôi, muốn dùng thủy tinh thiết kế một bộ tác phẩm.”
Cố Tích Tước khẽ nhướng mày “thủy tinh không sáng quý như kim cương, em vừa rồi lấy được giải thưởng, kỳ thật cần phải tiếp tục đi theo hướng đó.”
Tịch Hải Đường nhàn nhạt lắc đầu “có thể là bởi vì cái giải thưởng kia tới đột nhiên quá đi, tôi đến bây giờ còn không dám tin. Tôi một lần quay đầu nhìn lại tác phẩm kia của mình, nó mặc dù mỗi một chỗ đều làm không được tốt nhưng là độ khó quá cao cũng quá xa hoa, thiết kế như vậy cũng không thích hợp mở ra thị trường. Giấc mơ của tôi thật là càng có khuynh hướng vì mọi người mà thiết kế, không phải là đặc biệt quý nhưng là có thể làm cho nhiều người có thể có được trang sức mà họ muốn.”
Đáy mắt Cố Tích Tước lộ ra vẻ thưởng thức, giống như là cô vẫn luôn bình thản như vậy, tâm như nước nhưng trong xã hội thời nay thật sự là khó gặp, lòng của cô thật sự giống như thủy tinh bình thường trong suốt,yên lặng sinh hoa.
Tịch Hải Đường đem hình ảnh dùng phim đèn chiếu làm hình thức phát hình ra, trên màn ảnh vi tính từng kiểu dáng thủy tinh có sắc thái riêng, nhưng là mi tâm lại khẽ nhíu lại như là có chút khó xử “Tôi tìm được hai mảnh hoàng thủy tinh nhưng một trong số đó có độ sạch không cao, một cái khác mặc dù độ sạch khá tốt nhưng là màu sắc hơi nhạt một chút, thoạt nhìn tựa hồ có điểm khô khan,bộ dạng như không có linh khí.”
“cái màu phấn hồng kia sao?” Hắn chỉ một bức hình trong đó.
Cô tiếp tục lắc đầu “Loại thủy tinh màu phấn hồng này tại đại đa số tình huồng đều là không tốt, hơn nữa tiếng vỡ ra rất nhiều chủ yếu dùng để điêu khắc hàng mỹ nghệ,hoàn toàn trong suốt và vô cùng hiếm thấy.”
Cố Tích Tước đứng ở bên người của cô, không có nói cái gì nữa chỉ là lẳng lặng nhìn xem cô, đều nói tình yêu cô gái là đẹp nhất nhưng hắn lại cảm thấy sự suy tư của phụ nữ mới là đẹp nhất.
Tinh thần của Tịch Hải Đường vùi lấp vào trong mấy thứ đó, một tay nâng má lẩm bẩm tự nói “Lâm Linh nói cô ấy cũng ưa thích thiết kế từ thủy tinh, người trẻ tuổi thích hợp đeo màu sắc nhạt một chút, như cái loại hoa hồng pháp đó….”
Cố Tích Tước từ từ xoay người đi, không chút nào muốn quấy rầy đến tình huống của cô, đi ra khỏi gian phòng, lầu dưới của cư xa sbao trùng đấy ánh trăng, tính cả bậc thang đang bị tuyết đọng, lẳng lặng phác họa thành một bức tranh yên tĩnh, gió đêm lành lạnh thổi tới mang theo mấy phần cảm giác man mát, đáy lòng của hắn thế nhưng có một sự ấm áp hiện lên.
Bộ dạng cố gắng của cô, phong phú và vui vẻ như cùng bọn họ lần đầu tiên gặp mặt nhau tại Kim Tước. Cô đối với hắn mà nói tên tiếng anh của cô là PhoeniX, giống như đuôi niết bàn Phượng Hoàng, dù cho thoát khỏi vũ mao, dù cho bẻ gãy cánh, dù cho tâm bị bể thành từng đoạn ngắn vẫn như cũ có thể thiêu đốt, trong đống tro lụi tàn từ đó trở thành chim bất tử, vì ước mơ cùng tương lai quật cường mà sống.
Hôm nay cô thực sự làm được.
Sau này nếu là không có hắn bên cạnh cô cũng sẽ sống qua rất tốt.
Bên môi hắn hiện lên nụ cười khổ, Cố Tích Tước cất bước ra khỏi xã khu Cẩm Tú, đi bộ về hướng bệnh viện..
Trong phòng Tịch Hải Đường chợt phát hiện không thấy Cố Tích Tước, vô ý thức chạy về phía bên cửa sổ, gặp bóng lưng của hắn càng lúc càng xa, trái tim của cô run lên bần bật, cước bộ dừng lại có chút nhớ nhung muốn đuổi theo, điện thoại chợt vang lên.
Là Tố Tâm!
Trong nội tâm Tịch Hải Đường đột nhiên nảy lên một dự cảm bất thường, sợ hãi đè xuống nút trả lời “Vâng..”
“Xin hỏi cô là Cô Tịch Hải Đường sao? Chúng tôi đây là trung tâm cấp cứu của thành phố London…” Một giọng nói bằng tiếng anh truyền đến..
Đầu óc Tịch Hải Đường ong ong lên , trước mắt một mảnh mơ hồ, môi đỏ mọng khẽ run lên không dám tin “Anh nói cái gì?”
“Cô Tịch, cô Thẩm Tố Tâm là bạn của cô phải không, cô ấy bị tai nạn xe cô, ý thức không rõ nhưng vẫn kêu tên của cô….”
Pằng….
Điện thoại rơi trên mặt đất.
Tịch Hải Đường không dám nghĩ nhiều, nhảy tới lấy hộ chiếu cùng thẻ căn cước, nắm lấy ví tiền liền chạy bay ra khỏi cửa nhà.
Cố Tích Tước chậm rãi bước đi trên lối đi bộ, chợt thấy bóng dáng Tịch Hải Đường chạy như bay “Hải Đường…”
Cô như là không có nghe được vẫn còn tiếp tục chạy về phía trước, Cố Tích Tước phát giác được có gì đó không đúng, chạy vội tới trước mặt cô, cúi đầu vừa nhìn thấy khuôn mặt cô đã sớm đầy nước mắt.
“Hải Đường, làm sao vậy?”
Cô dừng lại, căng thẳng cầm lấy cánh tay hắn, khóc ra tiếng “Tôi muốn đi sân bay, tôi muốn đi London, Tố Tâm xảy ra chuyện…. Tố Tâm đã xảy ra chuyện….”
Cố Tích Tước mang theo Tịch Hải Đường nhanh chóng chạy tới sân bay, trời vừa rạng sáng 20 phút vừa vặn có một chuyến bay từ thành phố T đi London.
“Hải Đường, đừng có gấp, máy bay rất nhanh có thể cất cánh.” Cố Tích Tước vừa an ủi cô, vừa nhanh quanh đại sảnh lối vào sân bay.
Chỉ chốc lát sau, Tần Học thở dốc liên tục chạy vào, một tay nắm lấy hộ chiếu còn có mấy giấy chứng nhận trọng yếu nhét vào tay Cố Tích Tước “Của cậu.”
“Cảm ơn.”
Tần Hạo khoát khoát tay, mệt mỏi sắp nói không ra lời, điều chỉnh hô hấp một hồi lâu mới nói “Tiểu Phi đã đi cùng hai đứa bé, sáng sớm ngày mai sẽ đưa bọn nhỏ đi học sau đó sẽ thông báo cho Phi dương, xem một chút bọn nhỏ là muốn đi đến nhà ông ngoại hay là đi đến nhà tôi cũng có thể…. Hai người cứ yên tâm đi.”
Tịch Hải Đường cảm động đến rơi nước mắt “Tần Hạo, cảm ơn anh cùng Tiểu Phi.”
“Hải Đường, em không cần khách khí, bạn bè chính là dùng vào thời điểm như thế này a.”
“cảm ơn… thật sự cảm ơn…” cảm xúc của Tịch Hải Đường có chút mất khống chế, lúc này cô thật sự không có biện pháp bận tâm nhiều quá, cô thật sự rất lo lắng cho Tố Tâm nhịn không được nước mắt, cô quay lưng đi “thực xin lõi, tôi đi toilet chút.”
Tịch Hải Đường che mặt rời đi, bóng lưng tiều tụy.
Tần Hạo mấp máy môi, nhìn về phía Cố Tích Tước bận tâm nói “Anh cùng Hải Đường đi London tôi không có ý kiến nhưng là… buổi sáng ngày mai có kết quả kiểm tra DNA rồi….”
Cố Tích Tước khẽ thở dài “Tôi đã có chuẩn bị tâm lý, Cố Tích Triêu sẽ không dễ dàng đùa giỡn kiểu này, chỉ có thể đi một bước tính một bước.”
“Muốn tôi giúp cậu đi lấy kết quả kiểm tra không?”
“Không cần, trực tiếp tôi gọi điện thoại tới là được rồi.”
“Tước… ân oán giữa cậu cùng Cố Tích Triêu cũng đã đến lúc chấm dứt, hắn điên điên khùng khùng như vậy, thật là đáng sợ.”
“Ta biết rõ. Chờ những chuyện trước mắt này đều xử lý xong, tôi cùng hắn ta làm một cái kết.”
“Ừ, trong nước tôi giúp cậu theo dõi hắn, chuyện của công ty cậu có thể yên tâm.”
Cố Tích Tước gật đầu nhẹ lại càng không yên lòng một chuyện khác “Tần Hạo, cậu gọi điện thoại dặn dò một tý, phái người âm thầm bảo vệ Tiểu Thần cùng Doãn Ngân cẩn thận một chút, tôi không thể lại làm cho bọn nhỏ gặp nguy hiểm gì.”
“Tôi hiểu rõ.” Tần Hạo vỗ vỗ bải vai Cố Tích Tước an ủi “Chính cậu cũng phải bảo trọng, qua nhiều năm như vậy tôi chưa từng thấy qua cậu mệt mỏi như thế này.”
Cố Tích Tước cười khổ một cái, nếu quả như là mệ mỏi có thể giải quyết thì không thể nói là mệt mỏi rồi, chỉ sợ là có một số việc cho dù là có mệt chết đi được cũng vô lực thay đổi.
/128
|