- Biểu hiện của cô hôm nay không tệ, tôi phát hiện mình có chút tán thưởng cô.
Thi Thanh Hải đôi mắt ẩn tình mỉm cười, nhìn bộ lễ phục màu đỏ trên người Trâu Úc. Nhưng đôi mắt dịu dàng trong vắt đa tình kia, lại khiến Trâu Úc cảm thấy cả người mình như trần trụi, vô cùng khó chịu.
Không biết vì sao, một người đang mang theo tội phạm quân Phiến loạn bên người như Thi Thanh Hải, lúc này lại biểu hiện khoa trương như vậy:
- Nhưng anh tốt hơn là trông coi tốt những con chó bên cạnh anh… Đương nhiên, Tiểu Manh không nằm trong số đó.
Đám nam nữ trẻ này vốn không phải là thứ người tốt đẹp gì, đặc biệt là sau khi Đại Thiếu gia của Tôn Gia bị chịu thiệt thòi, trong lòng họ sớm đã phán Hứa Nhạc vào hình phạt tật nguyền suốt đời. Nhãn thần đều lộ ra vẻ khinh thường lạnh lùng cùng thương hại, chỉ là dưới sự áp chế của Trâu Úc, lúc này mới không lập tức tính sổ, còn giữ được một chút phong độ. Lúc này nghe thấy Thi Thanh Hải một mực gây sự bức người, ngôn từ không nhường nhịn một phân tấc nào, họ cũng sắp không nhẫn nhịn được thêm.
- Chỉ có chó, mới hiểu vấn đề lễ nghĩa của những con chó được nuôi dưỡng tốt.
Thi Thanh Hải nhìn đám người đó cười nói:
- Thực ra có lúc tôi thực sự không hiểu, loại người như các người, mắng không lại người khác, đánh cũng không nổi người khác, ngoài được đầu thai vào chỗ tốt ra, đời này các người sinh ra có ích gì? Đừng nghĩ rằng có thể dùng ánh mắt kia uy hiếp tôi, chuyện mà Trâu Úc không làm nổi, lẽ nào các người lại làm được? Đừng quên rằng, Liên Bang là một xã hội pháp trị, là nơi nói đạo lý, nếu khiến tôi cảm thấy phiền phức, để rồi truyền hình Liên Bang đến trình chiếu đức tính của các người, chắc là người trong nhà các người sẽ thất vọng lắm.
- Thi Thanh Hải, đủ rồi!
Nghe thấy tên quan chức lưu manh này nhắc đến anh trai mình một lần nữa, sắc mặt Trâu Úc sầm lại, lạnh giọng trách mắng:
- Nếu anh cảm thấy vẫn chưa hả giận, đợi lát nữa trên vũ hội tùy anh quậy phá. Lúc này thì đừng đứng ở cửa để mọi người đổ dồn mắt vào anh mất mặt.
- Người mất mặt là các người, tôi không có gì đáng lo lắng cả.
Thi Thanh Hải nhìn cô mỉm cười ôn hòa, nhưng lại kéo lấy tay Hứa Nhạc hé ra đường hai người bên cạnh:
- Lát nữa vào vũ hội tôi sẽ mời cô khiêu vũ, hy vọng cô đừng từ chối.
Sắc mặt Trâu Úc biến đổi trong giây lát, không biết đang nghĩ gì, nói với những người đi cùng bên cạnh vài lời. Thần sắc của đám người đó kỳ dị nhìn Thi Thanh Hải và Hứa Nhạc bước qua, nhưng không còn dùng ánh mắt và hành động thách thức nữa.
Nói ra cũng thật kỳ lạ, Hứa Nhạc và Thi Thanh Hải kết hợp đối phó với đám thế gia này, quả thực có sức sát thương. Tính cách của anh gác cổng trầm ổn, nhưng chuyện giáng xuống đầu lại không nói đến lời thứ hai đã động thủ. Thi công tử bình sinh có được một cái miệng khiến người nghe tức muốn ói máu, cái gọi là văn võ song toàn, chính là chỉ vào cặp đôi này đây.
Vũ hội vẫn chưa bắt đầu, tiếng nhạc nhẹ du dương vang lên trong tòa kiến trúc. Hứa Nhạc thu lại ánh mắt đang nhìn vào bộ lễ phục màu xanh nước biển nhạt, ngẩng mặt nhìn trời. Thi Thanh Hải mỉm cười vỗ vai hắn, nói:
- Cho dù thất tình thành kết cục đã định, cũng không cần thiết đứng trước mặt tôi tỏ ra cô đơn như thế đâu, buồn nôn lắm.
Hứa Nhạc chua xót cười, vừa rồi đánh cho người kia một trận, vốn tưởng rằng sẽ có một trận xung đột kịch liệt, nhưng không ngờ đối phương lại đè nén cục tức lại. Hắn lắc đầu nói:
- Tôi phát hiện tính cách của tôi có vấn đề. Lúc trước luôn cho rằng mình là một người có thể bĩnh tĩnh nhẫn nhịn, nhưng sau khi đến Lê Hoa, lại phát hiện ra nhiều chuyện tôi không thể nào nhẫn nhịn được.
- Mọi người ai cũng có bí mật riêng, nếu không phải là gã thanh niên của Tôn Gia động đến chuyện của anh, với tính tình thật thà của anh, sao có thể bộc phát thế được?
Thi Thanh Hải mỉm cười nói:
- Đợi lát nữa vũ hội kết thúc rồi, anh phải cẩn thận một chút, có điều nhà hắn và Trâu Gia khác nhau, không có bối cảnh quân đội gì. Đối phương không có súng trong tay, với thân thủ của anh, đến lúc đó lại đánh cho bảo vệ của hắn một trận, trút hết cục giận này.
Chính vào lúc này, một người trung niên vẫn luôn lặng lẽ mỉm cười nhìn thiếu niên diễn trò náo nhiệt chợt ngẩng đầu lên nhìn trời, một lúc sau lại khẽ thở dài:
- Các ngươi hãy xem hai vầng trăng trên bầu trời… Thật giống như một đôi phong nhũ xinh đẹp.
Hứa Nhạc và Thi Thanh Hải kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy trên bầu trời tối xanh, hai vầng trăng sáng tỏ đang tiến gần về nhau, che đi ánh sáng của những vì sao ở xung quanh phía xa. Hai vầng trăng sáng trong tròn vằng vặc, nếu nghĩ theo một góc độ nào đó, quả thực rất giống với thứ đó.
Ban ngày các bông tuyết nhỏ còn bay bay, buổi tối đã trở thành một thời khắc đẹp để thưởng trăng. Nghe nói Đại học Lê Hoa vì vũ hội lần này, đã dùng các mối quan hệ lớn mạnh nhất, để điều động tiểu đội điều khiển khí hậu của quân đội Liên Bang, mới tạo ra một trời đêm tối xanh trong như lúc này… Cảnh đẹp trên cao, cho dù tốn thêm chút tiền nữa cũng không vấn đề gì.
Thi Thanh Hải ngẩng mặt nhìn vầng trăng, thưởng ngắm hồi lâu. Đã quen với tính tình của Thi công tử khiến hắn bất giác có một cảm giác như gặp được tri kỷ với ‘thúc thúc’ bên cạnh mình. Nghĩ như vậy, sự kính sợ xa cách ẩn chứa trong lòng với người này đã vơi đi nhiều, mới biết thì ra những gã đánh du kích trong núi, cũng không phải đều vô vị như những lời nói được xưng Thánh ngôn của Kiều Trì.
Hứa Nhạc lại lắc đầu nghĩ, vị đại thúc bên cạnh không hổ là chú ruột của công tử lưu manh này. Học vấn uyên thâm, cảnh đẹp ánh trăng chiếu sáng bầu trời, lại có thể liên tưởng trên một góc độ tình sắc… Nhất thời, hắn cũng quy vị đại thúc này vào hàng háo sắc. Nhưng hắn tuyệt đối không thể ngờ, người bên cạnh này trong hồ sơ của quân đội Liên Bang, là một nhân vật khủng bố chính gốc.
Theo giai điệu dìu dặt du dương của tiếng đàn vi ô lông, Song Nguyệt Vũ Hội không biết được tổ chức lần thứ bao nhiêu của Đại học Lê Hoa đã chính thức bắt đầu. Vẫn chưa đến thời gian khiêu vũ, những nam sinh viên khuôn mặt đang mang theo vẻ hưng phấn và mới mẻ, trong bộ phục trang chính thức mà hiếm thấy lúc ngày thường, nâng ly rượu lên, tụm năm tụm ba như những người đã trưởng thành bàn tán nói chuyện với gì đó với nhau. Ba người Hứa Nhạc lẳng lặng vào hội trường để không thu hút chú ý của mọi người, chọn một nơi yên tĩnh cách xa đám đông.
- Tôi thật không biết mình tại sao lại đến đây.
Hứa Nhạc mặt mày ủ dột, uống ly sâm panh, lòng thầm nghĩ Hiệu Trưởng vì vũ hội lần này quả thật đã nướng không ít tiền vào đó.
- Tôi cũng thật hy vọng hôm nay anh không đến.
Thi Thanh Hải chợt nghiêm nghị nói câu nói này.
Hứa Nhạc hơi kinh ngạc, ngẩng đầu chú ý tới hướng Thi Thanh Hải đang đi, chính là nơi mà Trâu Úc, Trương Tiểu Manh và những nữ sinh con nhà thế gia đang túm tụm ở đó, bất giác hắn lo lắng nghĩ:
- Hắn lại đi gây chuyện? Bình thường không phát hiện thấy hắn là người máu nóng như vậy.
- Ồ, có lẽ là vì hắn đã thích cô gái kia rồi.
Vị thúc thúc đứng bên cạnh hắn cười ha hả nói:
- Song Nguyệt Vũ Hội của Đại học Lê Hoa có một truyền thống, con trai sẽ dùng một điệu nhảy để bày tỏ tín hiệu tình yêu… Chỉ là trước khi mời, con trai phải sắp xếp hết mọi việc trước, mới có thể đảm bảo lát nữa không bị từ chối. Cậu là sinh viên Lê Hoa mà, lẽ nào không biết truyền thống này.
Hứa Nhạc nhìn thấy Thi Thanh Hải bước tới trước mặt Trâu Úc. Cô đang mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đỏ, nhìn sang Trương Tiểu Manh đang trong bộ dạ hội màu xanh da trời như một đóa hoa lan đứng bên cạnh Trâu Úc, giọng nói chua chát nói:
- Tôi biết truyền thống này, vốn tôi tưởng rằng hôm nay mình sẽ có bạn nhảy… Nhưng người đó bất chợt không cần tôi nữa rồi.
- Về phương diện này cậu phải học theo cái mặt dày của Thi Thanh Hải.
Thi thúc thúc cười nhìn về hướng đó.
Bên kia Thi Thanh Hải và Trâu Úc đang nhỏ giọng nhưng ẩn chứa đầy sát ý thuyết phục nhau điều gì đó. Hứa Nhạc trong đầu mông lung nhìn về bên đó, trong lòng nghĩ lẽ nào Thi công tử thật sự đã thích một cô gái độc ác không khác gì rắn rết kia? Phải thừa nhận rằng, Trâu Úc là một cô gái vô cùng xinh đẹp, nhưng trải qua lần phong ba ở trước hộp đêm hôm đó, trong mắt của Hứa Nhạc, những đường cong và đôi mắt hút người đó đều trở thành vô nghĩa.
Tiếp theo đó, Thi Thanh Hải và Trâu Úc trong ánh mắt kinh ngạc của đám con em thế gia kia, rời khỏi hội trường vũ hội, không biết đi đâu, làm gì.
Hứa Nhạc lắc đầu, ánh mắt lần nữa lại hướng về phía người mặc bộ lễ phục màu xanh kia. Vị trung niên bên cạnh hắn đã chú ý tới ánh mắt của hắn, chợt mở miệng nói:
- Thích cô ấy à?
Hứa Nhạc im lặng trong giây lát rồi nói:
- Đúng vậy.
Người trung niên mỉm cười nói:
- Tin ta đi, bạn nhảy của cô ấy đêm nay hẳn là cậu.
Âm thanh của dàn nhạc lúc này chợt lớn hơn, nuốt mất lời nói chuyện của hai người họ. Tiếng nhạc khắp chốn, Hiệu Trưởng Đại học Lê Hoa trong một bộ phục trang sang trọng, xuất hiện trước micro ở tầng hai, khuôn mặt mang theo nụ cười nhìn khắp lượt các sinh viên đang đầy ngập ở dưới, trong lòng cảm thấy vui vẻ, nói:
- Chào mừng mọi người.
Lúc Hiệu Trưởng đọc lời chào mừng, Thi Thanh Hải và Trâu Úc cùng lúc trở về trong vũ hội. Hứa Nhạc nhìn Thi Thanh Hải bên cạnh mình, chú ý thấy trên môi hắn có một vết máu, lập tức liên tưởng đến trong vườn hoa phía sau đã xảy ra chuyện gì không hợp mắt, vừa kinh ngạc vừa thở dài nói:
- Lòng háo sắc đúng là có thể che trời… Nhưng sao cô ta lại có thể đi cùng anh ra ngoài?
Thi Thanh Hải thấp giọng chửi vài câu gì đó, nhanh chóng quét mắt sang bên đó, chú ý đến Trâu Úc thần sắc đang trắng bệch dùng khăn tay lau miệng.
Khiến một cô gái đêm nay mộng tưởng mình trở thành công chúa, thảm hại trước một cô gái kiên trinh như vậy, đây không phải là chuyện gì đáng tự hào.Thi Thanh Hải tuy háo sắc, nhưng lại quen thương hoa tiếc ngọc. Nhìn sự đờ đẫn trong mắt của Trâu Úc, hắn bất giác cau mày lại, sự ác cảm trong lòng với vị đại tiểu thư kiêu ngạo lạnh lùng này vơi đi mấy phần.
Hắn lại càng không hiểu, cho dù vị Thái Tử gia đêm hôm nay không chọn Trâu Úc làm bạn nhảy, thì có ích lợi gì với nhiệm vụ của tổ chức. Nghĩ tới chuyện này, hắn bất giác ghét bỏ nhìn vị ‘thúc thúc’ bên cạnh. Thân là nhân vật đứng thứ hai trong quân Phiến loạn, lại để sự chú ý tới cô gái xa lạ kia. Tuy không thể không thừa nhận mạng lưới tình báo kinh khủng của gã này, nhưng hắn vẫn khó có thể chấp nhận được cách làm việc lấy mục đích lên hàng đầu này.
Hiệu Trưởng chào mừng những gì, vốn không có ai nghiêm túc lắng nghe. Tất cả những sinh viên trẻ không biết nội tình bên trong vũ hội hôm nay, đều phấn khích chờ đợi giờ phút khúc nhạc nhảy vang lên, họ sẽ tận tình hưởng thụ tình yêu và sức trẻ của mình. Có lẽ vũ hội ngày hôm nay có rất nhiều vận may, cũng có rất nhiều kẻ thất bại, nhưng vẫn cố gắng vươn tay bắt lấy tình yêu của mình, chuyện này cũng đủ cho sau này họ nhớ lại nhiều lần.
Tiếng nhạc khiêu vũ cuối cùng cũng vang lên, như một dòng chảy tràn khắp phòng khiêu vũ. Tuy lúc này mọi người đã đông đủ, nhưng trong phòng khiêu vũ vẫn dường như rất rộng rãi. Tiếng làn điệu du dương vuốt ve vỗ về tâm hồn trơ trọi của mọi người, thúc giục bước chân của họ theo đó nhịp nhàng nhảy theo.
Hứa Nhạc vẫn nhìn về Trương Tiểu Manh đang ở bên cạnh công tử nhà Nghị Viên ở phía xa, mắt nheo lại. Người trung niên bên cạnh chợt nói:
- Vừa rồi đã nói rồi, bạn nhảy của cô ấy đêm nay chắc chắn là cậu.
Hứa Nhạc chua chát nói:
- Cám ơn, nhưng điều này không thể nào.
- Nếu lát nữa cậu đưa tôi đi dạo ở lầu hai…
Người trung niên cười rất chân thành:
- Ông trời nhất định sẽ làm đáp ứng nguyện vọng của cậu.
Thi Thanh Hải đôi mắt ẩn tình mỉm cười, nhìn bộ lễ phục màu đỏ trên người Trâu Úc. Nhưng đôi mắt dịu dàng trong vắt đa tình kia, lại khiến Trâu Úc cảm thấy cả người mình như trần trụi, vô cùng khó chịu.
Không biết vì sao, một người đang mang theo tội phạm quân Phiến loạn bên người như Thi Thanh Hải, lúc này lại biểu hiện khoa trương như vậy:
- Nhưng anh tốt hơn là trông coi tốt những con chó bên cạnh anh… Đương nhiên, Tiểu Manh không nằm trong số đó.
Đám nam nữ trẻ này vốn không phải là thứ người tốt đẹp gì, đặc biệt là sau khi Đại Thiếu gia của Tôn Gia bị chịu thiệt thòi, trong lòng họ sớm đã phán Hứa Nhạc vào hình phạt tật nguyền suốt đời. Nhãn thần đều lộ ra vẻ khinh thường lạnh lùng cùng thương hại, chỉ là dưới sự áp chế của Trâu Úc, lúc này mới không lập tức tính sổ, còn giữ được một chút phong độ. Lúc này nghe thấy Thi Thanh Hải một mực gây sự bức người, ngôn từ không nhường nhịn một phân tấc nào, họ cũng sắp không nhẫn nhịn được thêm.
- Chỉ có chó, mới hiểu vấn đề lễ nghĩa của những con chó được nuôi dưỡng tốt.
Thi Thanh Hải nhìn đám người đó cười nói:
- Thực ra có lúc tôi thực sự không hiểu, loại người như các người, mắng không lại người khác, đánh cũng không nổi người khác, ngoài được đầu thai vào chỗ tốt ra, đời này các người sinh ra có ích gì? Đừng nghĩ rằng có thể dùng ánh mắt kia uy hiếp tôi, chuyện mà Trâu Úc không làm nổi, lẽ nào các người lại làm được? Đừng quên rằng, Liên Bang là một xã hội pháp trị, là nơi nói đạo lý, nếu khiến tôi cảm thấy phiền phức, để rồi truyền hình Liên Bang đến trình chiếu đức tính của các người, chắc là người trong nhà các người sẽ thất vọng lắm.
- Thi Thanh Hải, đủ rồi!
Nghe thấy tên quan chức lưu manh này nhắc đến anh trai mình một lần nữa, sắc mặt Trâu Úc sầm lại, lạnh giọng trách mắng:
- Nếu anh cảm thấy vẫn chưa hả giận, đợi lát nữa trên vũ hội tùy anh quậy phá. Lúc này thì đừng đứng ở cửa để mọi người đổ dồn mắt vào anh mất mặt.
- Người mất mặt là các người, tôi không có gì đáng lo lắng cả.
Thi Thanh Hải nhìn cô mỉm cười ôn hòa, nhưng lại kéo lấy tay Hứa Nhạc hé ra đường hai người bên cạnh:
- Lát nữa vào vũ hội tôi sẽ mời cô khiêu vũ, hy vọng cô đừng từ chối.
Sắc mặt Trâu Úc biến đổi trong giây lát, không biết đang nghĩ gì, nói với những người đi cùng bên cạnh vài lời. Thần sắc của đám người đó kỳ dị nhìn Thi Thanh Hải và Hứa Nhạc bước qua, nhưng không còn dùng ánh mắt và hành động thách thức nữa.
Nói ra cũng thật kỳ lạ, Hứa Nhạc và Thi Thanh Hải kết hợp đối phó với đám thế gia này, quả thực có sức sát thương. Tính cách của anh gác cổng trầm ổn, nhưng chuyện giáng xuống đầu lại không nói đến lời thứ hai đã động thủ. Thi công tử bình sinh có được một cái miệng khiến người nghe tức muốn ói máu, cái gọi là văn võ song toàn, chính là chỉ vào cặp đôi này đây.
Vũ hội vẫn chưa bắt đầu, tiếng nhạc nhẹ du dương vang lên trong tòa kiến trúc. Hứa Nhạc thu lại ánh mắt đang nhìn vào bộ lễ phục màu xanh nước biển nhạt, ngẩng mặt nhìn trời. Thi Thanh Hải mỉm cười vỗ vai hắn, nói:
- Cho dù thất tình thành kết cục đã định, cũng không cần thiết đứng trước mặt tôi tỏ ra cô đơn như thế đâu, buồn nôn lắm.
Hứa Nhạc chua xót cười, vừa rồi đánh cho người kia một trận, vốn tưởng rằng sẽ có một trận xung đột kịch liệt, nhưng không ngờ đối phương lại đè nén cục tức lại. Hắn lắc đầu nói:
- Tôi phát hiện tính cách của tôi có vấn đề. Lúc trước luôn cho rằng mình là một người có thể bĩnh tĩnh nhẫn nhịn, nhưng sau khi đến Lê Hoa, lại phát hiện ra nhiều chuyện tôi không thể nào nhẫn nhịn được.
- Mọi người ai cũng có bí mật riêng, nếu không phải là gã thanh niên của Tôn Gia động đến chuyện của anh, với tính tình thật thà của anh, sao có thể bộc phát thế được?
Thi Thanh Hải mỉm cười nói:
- Đợi lát nữa vũ hội kết thúc rồi, anh phải cẩn thận một chút, có điều nhà hắn và Trâu Gia khác nhau, không có bối cảnh quân đội gì. Đối phương không có súng trong tay, với thân thủ của anh, đến lúc đó lại đánh cho bảo vệ của hắn một trận, trút hết cục giận này.
Chính vào lúc này, một người trung niên vẫn luôn lặng lẽ mỉm cười nhìn thiếu niên diễn trò náo nhiệt chợt ngẩng đầu lên nhìn trời, một lúc sau lại khẽ thở dài:
- Các ngươi hãy xem hai vầng trăng trên bầu trời… Thật giống như một đôi phong nhũ xinh đẹp.
Hứa Nhạc và Thi Thanh Hải kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy trên bầu trời tối xanh, hai vầng trăng sáng tỏ đang tiến gần về nhau, che đi ánh sáng của những vì sao ở xung quanh phía xa. Hai vầng trăng sáng trong tròn vằng vặc, nếu nghĩ theo một góc độ nào đó, quả thực rất giống với thứ đó.
Ban ngày các bông tuyết nhỏ còn bay bay, buổi tối đã trở thành một thời khắc đẹp để thưởng trăng. Nghe nói Đại học Lê Hoa vì vũ hội lần này, đã dùng các mối quan hệ lớn mạnh nhất, để điều động tiểu đội điều khiển khí hậu của quân đội Liên Bang, mới tạo ra một trời đêm tối xanh trong như lúc này… Cảnh đẹp trên cao, cho dù tốn thêm chút tiền nữa cũng không vấn đề gì.
Thi Thanh Hải ngẩng mặt nhìn vầng trăng, thưởng ngắm hồi lâu. Đã quen với tính tình của Thi công tử khiến hắn bất giác có một cảm giác như gặp được tri kỷ với ‘thúc thúc’ bên cạnh mình. Nghĩ như vậy, sự kính sợ xa cách ẩn chứa trong lòng với người này đã vơi đi nhiều, mới biết thì ra những gã đánh du kích trong núi, cũng không phải đều vô vị như những lời nói được xưng Thánh ngôn của Kiều Trì.
Hứa Nhạc lại lắc đầu nghĩ, vị đại thúc bên cạnh không hổ là chú ruột của công tử lưu manh này. Học vấn uyên thâm, cảnh đẹp ánh trăng chiếu sáng bầu trời, lại có thể liên tưởng trên một góc độ tình sắc… Nhất thời, hắn cũng quy vị đại thúc này vào hàng háo sắc. Nhưng hắn tuyệt đối không thể ngờ, người bên cạnh này trong hồ sơ của quân đội Liên Bang, là một nhân vật khủng bố chính gốc.
Theo giai điệu dìu dặt du dương của tiếng đàn vi ô lông, Song Nguyệt Vũ Hội không biết được tổ chức lần thứ bao nhiêu của Đại học Lê Hoa đã chính thức bắt đầu. Vẫn chưa đến thời gian khiêu vũ, những nam sinh viên khuôn mặt đang mang theo vẻ hưng phấn và mới mẻ, trong bộ phục trang chính thức mà hiếm thấy lúc ngày thường, nâng ly rượu lên, tụm năm tụm ba như những người đã trưởng thành bàn tán nói chuyện với gì đó với nhau. Ba người Hứa Nhạc lẳng lặng vào hội trường để không thu hút chú ý của mọi người, chọn một nơi yên tĩnh cách xa đám đông.
- Tôi thật không biết mình tại sao lại đến đây.
Hứa Nhạc mặt mày ủ dột, uống ly sâm panh, lòng thầm nghĩ Hiệu Trưởng vì vũ hội lần này quả thật đã nướng không ít tiền vào đó.
- Tôi cũng thật hy vọng hôm nay anh không đến.
Thi Thanh Hải chợt nghiêm nghị nói câu nói này.
Hứa Nhạc hơi kinh ngạc, ngẩng đầu chú ý tới hướng Thi Thanh Hải đang đi, chính là nơi mà Trâu Úc, Trương Tiểu Manh và những nữ sinh con nhà thế gia đang túm tụm ở đó, bất giác hắn lo lắng nghĩ:
- Hắn lại đi gây chuyện? Bình thường không phát hiện thấy hắn là người máu nóng như vậy.
- Ồ, có lẽ là vì hắn đã thích cô gái kia rồi.
Vị thúc thúc đứng bên cạnh hắn cười ha hả nói:
- Song Nguyệt Vũ Hội của Đại học Lê Hoa có một truyền thống, con trai sẽ dùng một điệu nhảy để bày tỏ tín hiệu tình yêu… Chỉ là trước khi mời, con trai phải sắp xếp hết mọi việc trước, mới có thể đảm bảo lát nữa không bị từ chối. Cậu là sinh viên Lê Hoa mà, lẽ nào không biết truyền thống này.
Hứa Nhạc nhìn thấy Thi Thanh Hải bước tới trước mặt Trâu Úc. Cô đang mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đỏ, nhìn sang Trương Tiểu Manh đang trong bộ dạ hội màu xanh da trời như một đóa hoa lan đứng bên cạnh Trâu Úc, giọng nói chua chát nói:
- Tôi biết truyền thống này, vốn tôi tưởng rằng hôm nay mình sẽ có bạn nhảy… Nhưng người đó bất chợt không cần tôi nữa rồi.
- Về phương diện này cậu phải học theo cái mặt dày của Thi Thanh Hải.
Thi thúc thúc cười nhìn về hướng đó.
Bên kia Thi Thanh Hải và Trâu Úc đang nhỏ giọng nhưng ẩn chứa đầy sát ý thuyết phục nhau điều gì đó. Hứa Nhạc trong đầu mông lung nhìn về bên đó, trong lòng nghĩ lẽ nào Thi công tử thật sự đã thích một cô gái độc ác không khác gì rắn rết kia? Phải thừa nhận rằng, Trâu Úc là một cô gái vô cùng xinh đẹp, nhưng trải qua lần phong ba ở trước hộp đêm hôm đó, trong mắt của Hứa Nhạc, những đường cong và đôi mắt hút người đó đều trở thành vô nghĩa.
Tiếp theo đó, Thi Thanh Hải và Trâu Úc trong ánh mắt kinh ngạc của đám con em thế gia kia, rời khỏi hội trường vũ hội, không biết đi đâu, làm gì.
Hứa Nhạc lắc đầu, ánh mắt lần nữa lại hướng về phía người mặc bộ lễ phục màu xanh kia. Vị trung niên bên cạnh hắn đã chú ý tới ánh mắt của hắn, chợt mở miệng nói:
- Thích cô ấy à?
Hứa Nhạc im lặng trong giây lát rồi nói:
- Đúng vậy.
Người trung niên mỉm cười nói:
- Tin ta đi, bạn nhảy của cô ấy đêm nay hẳn là cậu.
Âm thanh của dàn nhạc lúc này chợt lớn hơn, nuốt mất lời nói chuyện của hai người họ. Tiếng nhạc khắp chốn, Hiệu Trưởng Đại học Lê Hoa trong một bộ phục trang sang trọng, xuất hiện trước micro ở tầng hai, khuôn mặt mang theo nụ cười nhìn khắp lượt các sinh viên đang đầy ngập ở dưới, trong lòng cảm thấy vui vẻ, nói:
- Chào mừng mọi người.
Lúc Hiệu Trưởng đọc lời chào mừng, Thi Thanh Hải và Trâu Úc cùng lúc trở về trong vũ hội. Hứa Nhạc nhìn Thi Thanh Hải bên cạnh mình, chú ý thấy trên môi hắn có một vết máu, lập tức liên tưởng đến trong vườn hoa phía sau đã xảy ra chuyện gì không hợp mắt, vừa kinh ngạc vừa thở dài nói:
- Lòng háo sắc đúng là có thể che trời… Nhưng sao cô ta lại có thể đi cùng anh ra ngoài?
Thi Thanh Hải thấp giọng chửi vài câu gì đó, nhanh chóng quét mắt sang bên đó, chú ý đến Trâu Úc thần sắc đang trắng bệch dùng khăn tay lau miệng.
Khiến một cô gái đêm nay mộng tưởng mình trở thành công chúa, thảm hại trước một cô gái kiên trinh như vậy, đây không phải là chuyện gì đáng tự hào.Thi Thanh Hải tuy háo sắc, nhưng lại quen thương hoa tiếc ngọc. Nhìn sự đờ đẫn trong mắt của Trâu Úc, hắn bất giác cau mày lại, sự ác cảm trong lòng với vị đại tiểu thư kiêu ngạo lạnh lùng này vơi đi mấy phần.
Hắn lại càng không hiểu, cho dù vị Thái Tử gia đêm hôm nay không chọn Trâu Úc làm bạn nhảy, thì có ích lợi gì với nhiệm vụ của tổ chức. Nghĩ tới chuyện này, hắn bất giác ghét bỏ nhìn vị ‘thúc thúc’ bên cạnh. Thân là nhân vật đứng thứ hai trong quân Phiến loạn, lại để sự chú ý tới cô gái xa lạ kia. Tuy không thể không thừa nhận mạng lưới tình báo kinh khủng của gã này, nhưng hắn vẫn khó có thể chấp nhận được cách làm việc lấy mục đích lên hàng đầu này.
Hiệu Trưởng chào mừng những gì, vốn không có ai nghiêm túc lắng nghe. Tất cả những sinh viên trẻ không biết nội tình bên trong vũ hội hôm nay, đều phấn khích chờ đợi giờ phút khúc nhạc nhảy vang lên, họ sẽ tận tình hưởng thụ tình yêu và sức trẻ của mình. Có lẽ vũ hội ngày hôm nay có rất nhiều vận may, cũng có rất nhiều kẻ thất bại, nhưng vẫn cố gắng vươn tay bắt lấy tình yêu của mình, chuyện này cũng đủ cho sau này họ nhớ lại nhiều lần.
Tiếng nhạc khiêu vũ cuối cùng cũng vang lên, như một dòng chảy tràn khắp phòng khiêu vũ. Tuy lúc này mọi người đã đông đủ, nhưng trong phòng khiêu vũ vẫn dường như rất rộng rãi. Tiếng làn điệu du dương vuốt ve vỗ về tâm hồn trơ trọi của mọi người, thúc giục bước chân của họ theo đó nhịp nhàng nhảy theo.
Hứa Nhạc vẫn nhìn về Trương Tiểu Manh đang ở bên cạnh công tử nhà Nghị Viên ở phía xa, mắt nheo lại. Người trung niên bên cạnh chợt nói:
- Vừa rồi đã nói rồi, bạn nhảy của cô ấy đêm nay chắc chắn là cậu.
Hứa Nhạc chua chát nói:
- Cám ơn, nhưng điều này không thể nào.
- Nếu lát nữa cậu đưa tôi đi dạo ở lầu hai…
Người trung niên cười rất chân thành:
- Ông trời nhất định sẽ làm đáp ứng nguyện vọng của cậu.
/930
|