Theo ký hiệu đánh dấu cửa trên vé, Hứa Nhạc đi đến một lối đi chuyên dụng. Lối đi vô cùng yên ắng, khiến hắn hơi cảm thấy bất an. Cô kiểm vé xinh đẹp quét qua mã vạch trên tấm vé của hắn, lại kiểm tra thân phận qua chip vi mạch của hắn một lần nữa, nét mặt lộ ra sự kinh ngạc, nhưng ngay lập tức mỉm cười chào đón hắn.
- Ghế ngồi còn tốt hơn cả Thị Trưởng và Nghị Viên của Châu, không biết là nhân vật gì. Đúng là quái nhân, ăn mặc bần hàn như vậy, ai có thể nhìn ra hắn là đại nhân vật?
Hứa Nhạc mấy năm nay vẫn kiên trì rèn luyện không mệt mỏi sức mạnh trong cơ thể, thính lực của hắn cũng tốt hơn nhiều so với người bình thường, đi đến cách xa mười mấy thước, vẫn có thể nghe thấy các cô gái kiểm vé phía sau lưng mình đang bàn tán. Khóe môi hắn hiện ra một nụ cười héo hắt, hắn vẫn mặc chiếc áo quân dụng màu xanh cũ kỹ đã được giặt qua, trong tay lại cầm tấm vé khách quý, đích thực là có đôi chút quái dị.
Hắn lập tức nhớ tới tấm vé này là do Thai Chi Nguyên tặng cho, vừa nghĩ tới người thừa kế đại gia tộc mà mình đã kết bạn một cách mơ hồ này, tâm trạng mỗi lúc một phức tạp.
Bên ngoài số ghế đơn tốt nhất trên Đài chủ tịch của Sân vận động, Hứa Nhạc bị những Đặc cảnh mặc tây phục màu đen cản lại, kiểm tra kỹ lưỡng một lượt, xác nhận không có vấn đề gì, mới cho đi tiếp. Trong lòng Hứa Nhạc không có sự bất mãn nào, hắn biết muốn vào khoang ghế này, ngồi cùng tên nhóc đó. Chắc chắn sẽ bị liên tục kiểm tra, điều duy nhất khiến hắn không hiểu là, trong đôi giày của mình rõ ràng có giấu chiếc gậy kích điện tinh xảo, tại sao những Đặc cảnh kiểm tra dưới chân mình lại như cố ý quên?
Mở chiếc cửa gỗ nặng nề trong khoang ra, một mùi hương thoang thoảng xộc vào mũi hắn, nhưng lại không khiến cho người ta chán ghét. Tinh thần Hứa Nhạc khẽ rúng động, nhìn vào một bồn hoa thiên tinh để ở bậu cửa sổ, nhìn thấy thiếu niên hình dáng gầy gò, sắc mặt trắng bệch đang đứng bên cạnh bồn hoa.
- Là hắn!
Tuy Hứa Nhạc đã biết gia thế của Thai Chi Nguyên, biết đối phương là một trong những người đứng trên tầng cao nhất trên mấy chục tỷ người của Liên Bang, nhưng sau mười mấy hôm không gặp, trong lòng Hứa Nhạc vẫn vô thức coi đối phương là tên nhóc đáng thương bị ngất trong lòng mình, dùng sự lạnh lùng trầm tĩnh để ăn một cách thích thú những món ăn bình dân của mình…
- Tôi đang nghĩ xem anh có đến đây không.
Thai Chi Nguyên xoay người lại, nhìn Hứa Nhạc cười nói:
- Tấm vé này là quà cảm ơn của tôi với anh, nếu như anh không nhận, tôi sẽ rất thất vọng.
- Nếu như anh đã tặng tôi rồi, tôi đương nhiên sẽ đến, hơn nữa lúc trước đã nói qua máy đàm thoại rồi, từ nhỏ tôi đã rất thích Giản Thủy Nhi mà.
Hứa Nhạc bước về phía hắn, đôi mày như phi đao nhướng lên. Hắn rất rõ người thiếu niên này không phải là người bình thường. Không thể nào giao thiệp với mình như một người bạn bình thường. Bởi vì khi đứng trước người khác, đối phương luôn tự nhiên lộ ra một khí chất đó, nhưng hắn thử ý đối đãi với đối phương như người bình thường. Bởi vì hắn cho rằng đây mới là đạo lý bạn bè bên nhau. Nếu như hai bọn họ tương lai có thể trở thành bạn bè thật sự.
Thai Chi Nguyên lại không hề ngạc nhiên với bộ dạng Hứa Nhạc trả lời mình. Bởi vì hắn biết Hứa Nhạc là người có tính cách thế nào. Khóe môi hắn cong lên, rất tán thưởng đối phương trước mặt mình vẫn biểu hiện như vậy. Hắn cười nói:
- Tuổi Giản Thủy Nhi còn nhỏ hơn anh, nếu như để cô ấy nghe thấy những lời này, chắc chắn sẽ đau lòng mà không ăn nổi cơm mất.
Hứa Nhạc bước tới bên cạnh hắn. Ngửi thấy mùi hương của hoa thiên tinh đang tỏa bên cạnh, nhìn vào sân khâu rộng rãi không bóng người phía xa qua lớp kính thủy tinh, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, nghi ngờ hỏi:
- Có phải anh quen Giản Thủy Nhi?
Tuy rằng Giản Thủy Nhi là đại minh tinh nổi tiếng nhất của Liên Bang, nhưng với thân phận người thừa kế Thất Đại Gia Tộc như Thai Chi Nguyên, muốn làm quen với đối phương, có lẽ không phải là chuyện gì khó khăn.
Thai Chi Nguyên lắc đầu nói:
- Cô ấy ra đời mấy năm nay, tôi lại luôn bị chuyển đi các nơi học tập, sao có thể quen cô ấy… Có điều tôi đã xem mấy tập phim cô ấy diễn trên truyền hình. Quả thực là một cô gái rất đáng yêu.
Đối với hắn mà nói, thế gian này không có minh tinh nào đáng để si dại. Đứng ở vị trí của hắn, hắn sẽ dùng con mắt tán thưởng để nhìn nhận tất cả mọi việc, nhưng mãi mãi sẽ không nhập tâm hoàn toàn như Hứa Nhạc. Có lẽ đây cũng chính là một sự bi ai.
Hứa Nhạc cười nói:
- Vậy thì tốt, tôi rất lo từ miệng những nhân vật lớn như các anh, nghe thấy lịch sử huyết lệ đằng sau các minh tinh đây… Thần tượng sụp đổ, đối với những người như tôi là một sự đả kích rất lớn. Có lẽ anh không ngờ được đâu.
- Anh nghĩ nhiều quá rồi.
Thai Chi Nguyên nghe ra ẩn ý trong lời nói của Hứa Nhạc. Cười ha hả nói:
- Những người như chúng tôi không phải là những con cá sấu ăn người ăn cả xương đâu, anh không cần phải nghĩ chúng tôi thường ở trong bóng tối như vậy. Đương nhiên, tôi không hoàn toàn phủ nhận có những tên thích lấy minh tinh để làm thành con bài thực lực của mình… Có điều, trong những người đó không bao gồm có tôi.
Trong lòng hắn nói thêm một câu, hơn nữa cũng không có ai dám mang Giản Thủy Nhi trở thành chiêu bài của mình để rêu rao thiên hạ, trừ khi là những tên công tử đó sống không cần biết đến ngày mai.
Cận quản gia sau khi bày biện thức ăn và rượu rồi, chào hai người một cái, lui ra khỏi khoang ghế sang trọng này, lúc này trong phòng chỉ còn hai người trẻ tuổi, không khí nói chuyện đã thoải mái hơn nhiều, giống như đã quay lại phòng nghỉ ngơi của khu H1 vậy.
Nhưng nói chuyện chưa được bao lâu, thì bị khựng lại, bởi vì nhãn thần của Hứa Nhạc bỗng dừng lại, giống như hai cột băng kết đông trong gió tuyết bên ngoài sân vận động, không chớp mắt, không nhúc nhích, sững sờ nhìn xuống phía dưới cửa sổ.
Trong một vùng tối của sân vận động, chỉ có sân khấu, sân khấu chỉ có một người, một cô nữ sinh tóc tím chưa đầy mười tám tuổi, bước ra từ trong bóng tối, tắm mình trong ngàn ánh đèn rọi xuống.
Âm nhạc bắt đầu vang lên.
Khoang ngồi hào nhoáng này đối diện với màn hình lớn của sân vận động, lại cách sâu khấu không xa, chính là vị trí tốt nhất để thưởng thức buổi biểu diễn. Không cần phải dùng kính viễn vọng, đã có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu của cô gái tóc tím quyến rũ trên màn hình, giọng nói đơn độc vừa cất lên, lại khiến Hứa Nhạc nghe thấy được giọng nói thân thiết chân thực nhất của Giản Thủy Nhi.
Nhưng Hứa Nhạc vẫn thẫn thờ đứng bên cửa sổ chạm đất, nhìn bóng dáng xa xa trên sân khấu, nhìn cô ấy thay phục trang, nhìn cô ấy hơi cứng nhắc giới thiệu ca khúc mới của mình, nhìn người mà vốn dĩ chỉ tồn tại trong tưởng tượng của hắn, cô ấy sống động xuất hiện trước mắt mình.
Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
Đứng đó không biết bao lâu, tiếng nhạc nhẹ nhàng của ca khúc mới không biết đã thay bao nhiêu bài, tư thế của Hứa Nhạc vẫn không hề thay đổi.
Thai Chi Nguyên sớm đã hết nhẫn nại đứng cùng hắn, ngồi về sô pha thoải mái, cầm một ly rượu nhẹ từ từ uống, ánh mắt chốc chốc lại liếc vào khuôn mặt Giản Thủy Nhi trên màn hình ngoài cửa sổ, con mắt khép hờ lắng nghe tiếng nỉ non của minh tinh nổi tiếng nhất Liên Bang, nhưng phần lớn thời gian, ánh mắt hắn lại đăm chiêu nhìn Hứa Nhạc đang đứng bên cửa sổ.
Bản thân hắn hiểu rất rõ Hứa Nhạc là một người như thế nào, nhiệt tình điềm tĩnh, chân thành chính trực, không thích hư vinh, với quyền quý có sự phản cảm bẩm sinh, nhưng cũng rất có vận may, lọt vào mắt xanh của Giáo sư Cận, tên nhóc này vẫn chưa rõ tài năng của hắn ở mặt robot, lại vô cùng thầm lặng…
Nhưng lúc này nhìn theo bóng lưng của Hứa Nhạc, Thai Chi Nguyên lại chợt cảm thấy mình đôi chút không thấu hiểu tên này. Một người đứng trước mình phải vất vả giữ sự bình tĩnh và tôn nghiêm, tại sao trước một minh tinh mà chỉ những thiếu niên thiếu nữ mới cuồng điên si dại, thất tình như vậy? Không, đây không phải là thất tình, mà là hoàn toàn đắm chìm vào trong đó, quên đi tất cả sự vật xung quanh.
Thai Chi Nguyên khẽ cau mày lại, đặc biệt là khi nhãn quang sắc bén của hắn, chú ý tới ánh mắt của Hứa Nhạc phát ra bên cửa sổ, lại tựa như có điểm sáng. Như là thấm đất… hắn không kiềm chế được sự kinh ngạc của mình, bèn đứng dậy đi về hướng cửa sổ.
Hứa Nhạc lặng lẽ nhìn cô gái tóc tím thân quen nhưng xa lạ trên sân khấu dưới cửa sổ, nhìn cô ấy như một nữ thần dưới ánh đèn, đang phát ra mê lực của mình, hắn cảm thấy cơ thể mình cứng đờ lại, ngón tay bấu vào bên cạnh cửa sổ đến tê dại. Trái tim đập loạn nhịp.
Trong giây phút Giản Thủy Nhi xuất hiện trên sân khấu, Hứa Nhạc nghĩ tới một câu ngạn ngữ trong Liên Bang:
- Khi ước mơ thành hiện thực, xuất hiện trước mắt mọi người, mọi người vẫn luôn xem hiện thực ấy như một giấc mơ.
Khi Hứa Nhạc nhìn thấy Giản Thủy Nhi lần đầu tiên, đã cảm thấy cô gái tóc tím trên sân khấu này không chân thực, chỉ là người tồn tại trong giấc mơ của mình, cảm thấy tất cả mọi thứ lúc ấy đều là cảnh mộng. Hắn cho rằng cơ thể cứng đờ không nghe lời lúc này, ngón tay tê dại lúc này, đều là bởi vì nguyên nhân này, hắn không cách nào tỉnh lại, nhưng…
Tiếng hát vang lên, Hứa Nhạc tỉnh lại, biết trong khoang ngồi sang trọng của Sân vận động Thủ Đô Tinh Quyển này, không phải là quán cà phê ven đường phố Chung Lâu ở Đông Lâm, cũng không phải là nóc mỏ quặng hoang phế.
Theo tiếng hát, Hứa Nhạc dần bình tĩnh lại, những vẫn thẫn thờ nhìn theo Giản Thủy Nhi trên sân khấu, hai mắt không chớp. Hắn không biết đã hát được mấy bài. Hát những gì, hắn chỉ lặng lẽ nghe, lặng lẽ dõi theo, mãi đến khi đôi mắt dần ướt đẫm.
Mấy năm trước dưới gốc cây xanh ngoại ô Thủ phủ Hà Tây Châu, hắn đã từng đẫm lệ nhìn Giản Thủy Nhi trên màn hình, nói muốn lấy cô ấy làm vợ, nhưng hắn rất rõ, giọt nước mắt lúc đó chỉ là do cặp mắt mình nhìn quá lâu vào màn hình trong phòng thao tác trong quặng, cơ mắt vì mệt quá mà bị như vậy, nhưng lúc này, hắn thật sự cảm thấy lòng chua xót, thật sự đang rất muốn khóc.
Cuối cùng hắn đã hiểu tại sao mình vẫn luôn thích Giản Thủy Nhi như vậy, cho dù sau khi trốn đến Đại Học Thành, vẫn không hề mất đi niềm yêu thích với Giản Thủy Nhi, thì ra… hoàn toàn không phải đơn giản là thích cô ấy.
Bên ngoài quán cà phê trên phố Chung Lâu, hắn và đám cô nhi Lý Duy, đều cười đùa nhìn theo cô ấy.
Trên con đường, đám cô nhi mặc chiếc áo cũ kĩ màu đen, vừa cười vừa hét khẩu hiệu của cô ấy.
Phía trên hầm quặng, trong ánh hoàng hôn ảm đạm ở Đông Lâm, hắn và đại thúc cầm ly rượu vang, trầm mặc nhìn cô ấy.
Giản Thủy Nhi với hắn mà nói, không phải một vai chính tồn tại trên màn hình, một thần tượng nổi tiếng của Liên Bang, mà hơn nữa đó là hồi ức của hắn, những hồi ức đơn điệu, chân thực ở Đại khu Đông Lâm.
Và hôm nay hắn là đào phạm Liên Bang, một người hoàn toàn khác, những ngày ở Đông Lâm… Sẽ không còn được quay về nữa.
Lúc này, Hứa Nhạc nhớ tới Phong Dư đại thúc, nhớ tới đám bạn Lý Duy không biết tin tức gì, nhớ tới người Hà Tây Châu, trong lòng lặng đi chua xót không gì sánh được.
- Làm sao thế?
Thai Chi Nguyên bước tới bên cạnh hắn, cau mày hỏi.
Hứa Nhạc im lặng giây lắt, mỉm cười, gắng gượng nghiêm túc trả lời:
- Tôi muốn nói cho một số người, tôi đã đến nghe buổi biểu diễn của cô ấy rồi.
- Ghế ngồi còn tốt hơn cả Thị Trưởng và Nghị Viên của Châu, không biết là nhân vật gì. Đúng là quái nhân, ăn mặc bần hàn như vậy, ai có thể nhìn ra hắn là đại nhân vật?
Hứa Nhạc mấy năm nay vẫn kiên trì rèn luyện không mệt mỏi sức mạnh trong cơ thể, thính lực của hắn cũng tốt hơn nhiều so với người bình thường, đi đến cách xa mười mấy thước, vẫn có thể nghe thấy các cô gái kiểm vé phía sau lưng mình đang bàn tán. Khóe môi hắn hiện ra một nụ cười héo hắt, hắn vẫn mặc chiếc áo quân dụng màu xanh cũ kỹ đã được giặt qua, trong tay lại cầm tấm vé khách quý, đích thực là có đôi chút quái dị.
Hắn lập tức nhớ tới tấm vé này là do Thai Chi Nguyên tặng cho, vừa nghĩ tới người thừa kế đại gia tộc mà mình đã kết bạn một cách mơ hồ này, tâm trạng mỗi lúc một phức tạp.
Bên ngoài số ghế đơn tốt nhất trên Đài chủ tịch của Sân vận động, Hứa Nhạc bị những Đặc cảnh mặc tây phục màu đen cản lại, kiểm tra kỹ lưỡng một lượt, xác nhận không có vấn đề gì, mới cho đi tiếp. Trong lòng Hứa Nhạc không có sự bất mãn nào, hắn biết muốn vào khoang ghế này, ngồi cùng tên nhóc đó. Chắc chắn sẽ bị liên tục kiểm tra, điều duy nhất khiến hắn không hiểu là, trong đôi giày của mình rõ ràng có giấu chiếc gậy kích điện tinh xảo, tại sao những Đặc cảnh kiểm tra dưới chân mình lại như cố ý quên?
Mở chiếc cửa gỗ nặng nề trong khoang ra, một mùi hương thoang thoảng xộc vào mũi hắn, nhưng lại không khiến cho người ta chán ghét. Tinh thần Hứa Nhạc khẽ rúng động, nhìn vào một bồn hoa thiên tinh để ở bậu cửa sổ, nhìn thấy thiếu niên hình dáng gầy gò, sắc mặt trắng bệch đang đứng bên cạnh bồn hoa.
- Là hắn!
Tuy Hứa Nhạc đã biết gia thế của Thai Chi Nguyên, biết đối phương là một trong những người đứng trên tầng cao nhất trên mấy chục tỷ người của Liên Bang, nhưng sau mười mấy hôm không gặp, trong lòng Hứa Nhạc vẫn vô thức coi đối phương là tên nhóc đáng thương bị ngất trong lòng mình, dùng sự lạnh lùng trầm tĩnh để ăn một cách thích thú những món ăn bình dân của mình…
- Tôi đang nghĩ xem anh có đến đây không.
Thai Chi Nguyên xoay người lại, nhìn Hứa Nhạc cười nói:
- Tấm vé này là quà cảm ơn của tôi với anh, nếu như anh không nhận, tôi sẽ rất thất vọng.
- Nếu như anh đã tặng tôi rồi, tôi đương nhiên sẽ đến, hơn nữa lúc trước đã nói qua máy đàm thoại rồi, từ nhỏ tôi đã rất thích Giản Thủy Nhi mà.
Hứa Nhạc bước về phía hắn, đôi mày như phi đao nhướng lên. Hắn rất rõ người thiếu niên này không phải là người bình thường. Không thể nào giao thiệp với mình như một người bạn bình thường. Bởi vì khi đứng trước người khác, đối phương luôn tự nhiên lộ ra một khí chất đó, nhưng hắn thử ý đối đãi với đối phương như người bình thường. Bởi vì hắn cho rằng đây mới là đạo lý bạn bè bên nhau. Nếu như hai bọn họ tương lai có thể trở thành bạn bè thật sự.
Thai Chi Nguyên lại không hề ngạc nhiên với bộ dạng Hứa Nhạc trả lời mình. Bởi vì hắn biết Hứa Nhạc là người có tính cách thế nào. Khóe môi hắn cong lên, rất tán thưởng đối phương trước mặt mình vẫn biểu hiện như vậy. Hắn cười nói:
- Tuổi Giản Thủy Nhi còn nhỏ hơn anh, nếu như để cô ấy nghe thấy những lời này, chắc chắn sẽ đau lòng mà không ăn nổi cơm mất.
Hứa Nhạc bước tới bên cạnh hắn. Ngửi thấy mùi hương của hoa thiên tinh đang tỏa bên cạnh, nhìn vào sân khâu rộng rãi không bóng người phía xa qua lớp kính thủy tinh, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, nghi ngờ hỏi:
- Có phải anh quen Giản Thủy Nhi?
Tuy rằng Giản Thủy Nhi là đại minh tinh nổi tiếng nhất của Liên Bang, nhưng với thân phận người thừa kế Thất Đại Gia Tộc như Thai Chi Nguyên, muốn làm quen với đối phương, có lẽ không phải là chuyện gì khó khăn.
Thai Chi Nguyên lắc đầu nói:
- Cô ấy ra đời mấy năm nay, tôi lại luôn bị chuyển đi các nơi học tập, sao có thể quen cô ấy… Có điều tôi đã xem mấy tập phim cô ấy diễn trên truyền hình. Quả thực là một cô gái rất đáng yêu.
Đối với hắn mà nói, thế gian này không có minh tinh nào đáng để si dại. Đứng ở vị trí của hắn, hắn sẽ dùng con mắt tán thưởng để nhìn nhận tất cả mọi việc, nhưng mãi mãi sẽ không nhập tâm hoàn toàn như Hứa Nhạc. Có lẽ đây cũng chính là một sự bi ai.
Hứa Nhạc cười nói:
- Vậy thì tốt, tôi rất lo từ miệng những nhân vật lớn như các anh, nghe thấy lịch sử huyết lệ đằng sau các minh tinh đây… Thần tượng sụp đổ, đối với những người như tôi là một sự đả kích rất lớn. Có lẽ anh không ngờ được đâu.
- Anh nghĩ nhiều quá rồi.
Thai Chi Nguyên nghe ra ẩn ý trong lời nói của Hứa Nhạc. Cười ha hả nói:
- Những người như chúng tôi không phải là những con cá sấu ăn người ăn cả xương đâu, anh không cần phải nghĩ chúng tôi thường ở trong bóng tối như vậy. Đương nhiên, tôi không hoàn toàn phủ nhận có những tên thích lấy minh tinh để làm thành con bài thực lực của mình… Có điều, trong những người đó không bao gồm có tôi.
Trong lòng hắn nói thêm một câu, hơn nữa cũng không có ai dám mang Giản Thủy Nhi trở thành chiêu bài của mình để rêu rao thiên hạ, trừ khi là những tên công tử đó sống không cần biết đến ngày mai.
Cận quản gia sau khi bày biện thức ăn và rượu rồi, chào hai người một cái, lui ra khỏi khoang ghế sang trọng này, lúc này trong phòng chỉ còn hai người trẻ tuổi, không khí nói chuyện đã thoải mái hơn nhiều, giống như đã quay lại phòng nghỉ ngơi của khu H1 vậy.
Nhưng nói chuyện chưa được bao lâu, thì bị khựng lại, bởi vì nhãn thần của Hứa Nhạc bỗng dừng lại, giống như hai cột băng kết đông trong gió tuyết bên ngoài sân vận động, không chớp mắt, không nhúc nhích, sững sờ nhìn xuống phía dưới cửa sổ.
Trong một vùng tối của sân vận động, chỉ có sân khấu, sân khấu chỉ có một người, một cô nữ sinh tóc tím chưa đầy mười tám tuổi, bước ra từ trong bóng tối, tắm mình trong ngàn ánh đèn rọi xuống.
Âm nhạc bắt đầu vang lên.
Khoang ngồi hào nhoáng này đối diện với màn hình lớn của sân vận động, lại cách sâu khấu không xa, chính là vị trí tốt nhất để thưởng thức buổi biểu diễn. Không cần phải dùng kính viễn vọng, đã có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu của cô gái tóc tím quyến rũ trên màn hình, giọng nói đơn độc vừa cất lên, lại khiến Hứa Nhạc nghe thấy được giọng nói thân thiết chân thực nhất của Giản Thủy Nhi.
Nhưng Hứa Nhạc vẫn thẫn thờ đứng bên cửa sổ chạm đất, nhìn bóng dáng xa xa trên sân khấu, nhìn cô ấy thay phục trang, nhìn cô ấy hơi cứng nhắc giới thiệu ca khúc mới của mình, nhìn người mà vốn dĩ chỉ tồn tại trong tưởng tượng của hắn, cô ấy sống động xuất hiện trước mắt mình.
Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
Đứng đó không biết bao lâu, tiếng nhạc nhẹ nhàng của ca khúc mới không biết đã thay bao nhiêu bài, tư thế của Hứa Nhạc vẫn không hề thay đổi.
Thai Chi Nguyên sớm đã hết nhẫn nại đứng cùng hắn, ngồi về sô pha thoải mái, cầm một ly rượu nhẹ từ từ uống, ánh mắt chốc chốc lại liếc vào khuôn mặt Giản Thủy Nhi trên màn hình ngoài cửa sổ, con mắt khép hờ lắng nghe tiếng nỉ non của minh tinh nổi tiếng nhất Liên Bang, nhưng phần lớn thời gian, ánh mắt hắn lại đăm chiêu nhìn Hứa Nhạc đang đứng bên cửa sổ.
Bản thân hắn hiểu rất rõ Hứa Nhạc là một người như thế nào, nhiệt tình điềm tĩnh, chân thành chính trực, không thích hư vinh, với quyền quý có sự phản cảm bẩm sinh, nhưng cũng rất có vận may, lọt vào mắt xanh của Giáo sư Cận, tên nhóc này vẫn chưa rõ tài năng của hắn ở mặt robot, lại vô cùng thầm lặng…
Nhưng lúc này nhìn theo bóng lưng của Hứa Nhạc, Thai Chi Nguyên lại chợt cảm thấy mình đôi chút không thấu hiểu tên này. Một người đứng trước mình phải vất vả giữ sự bình tĩnh và tôn nghiêm, tại sao trước một minh tinh mà chỉ những thiếu niên thiếu nữ mới cuồng điên si dại, thất tình như vậy? Không, đây không phải là thất tình, mà là hoàn toàn đắm chìm vào trong đó, quên đi tất cả sự vật xung quanh.
Thai Chi Nguyên khẽ cau mày lại, đặc biệt là khi nhãn quang sắc bén của hắn, chú ý tới ánh mắt của Hứa Nhạc phát ra bên cửa sổ, lại tựa như có điểm sáng. Như là thấm đất… hắn không kiềm chế được sự kinh ngạc của mình, bèn đứng dậy đi về hướng cửa sổ.
Hứa Nhạc lặng lẽ nhìn cô gái tóc tím thân quen nhưng xa lạ trên sân khấu dưới cửa sổ, nhìn cô ấy như một nữ thần dưới ánh đèn, đang phát ra mê lực của mình, hắn cảm thấy cơ thể mình cứng đờ lại, ngón tay bấu vào bên cạnh cửa sổ đến tê dại. Trái tim đập loạn nhịp.
Trong giây phút Giản Thủy Nhi xuất hiện trên sân khấu, Hứa Nhạc nghĩ tới một câu ngạn ngữ trong Liên Bang:
- Khi ước mơ thành hiện thực, xuất hiện trước mắt mọi người, mọi người vẫn luôn xem hiện thực ấy như một giấc mơ.
Khi Hứa Nhạc nhìn thấy Giản Thủy Nhi lần đầu tiên, đã cảm thấy cô gái tóc tím trên sân khấu này không chân thực, chỉ là người tồn tại trong giấc mơ của mình, cảm thấy tất cả mọi thứ lúc ấy đều là cảnh mộng. Hắn cho rằng cơ thể cứng đờ không nghe lời lúc này, ngón tay tê dại lúc này, đều là bởi vì nguyên nhân này, hắn không cách nào tỉnh lại, nhưng…
Tiếng hát vang lên, Hứa Nhạc tỉnh lại, biết trong khoang ngồi sang trọng của Sân vận động Thủ Đô Tinh Quyển này, không phải là quán cà phê ven đường phố Chung Lâu ở Đông Lâm, cũng không phải là nóc mỏ quặng hoang phế.
Theo tiếng hát, Hứa Nhạc dần bình tĩnh lại, những vẫn thẫn thờ nhìn theo Giản Thủy Nhi trên sân khấu, hai mắt không chớp. Hắn không biết đã hát được mấy bài. Hát những gì, hắn chỉ lặng lẽ nghe, lặng lẽ dõi theo, mãi đến khi đôi mắt dần ướt đẫm.
Mấy năm trước dưới gốc cây xanh ngoại ô Thủ phủ Hà Tây Châu, hắn đã từng đẫm lệ nhìn Giản Thủy Nhi trên màn hình, nói muốn lấy cô ấy làm vợ, nhưng hắn rất rõ, giọt nước mắt lúc đó chỉ là do cặp mắt mình nhìn quá lâu vào màn hình trong phòng thao tác trong quặng, cơ mắt vì mệt quá mà bị như vậy, nhưng lúc này, hắn thật sự cảm thấy lòng chua xót, thật sự đang rất muốn khóc.
Cuối cùng hắn đã hiểu tại sao mình vẫn luôn thích Giản Thủy Nhi như vậy, cho dù sau khi trốn đến Đại Học Thành, vẫn không hề mất đi niềm yêu thích với Giản Thủy Nhi, thì ra… hoàn toàn không phải đơn giản là thích cô ấy.
Bên ngoài quán cà phê trên phố Chung Lâu, hắn và đám cô nhi Lý Duy, đều cười đùa nhìn theo cô ấy.
Trên con đường, đám cô nhi mặc chiếc áo cũ kĩ màu đen, vừa cười vừa hét khẩu hiệu của cô ấy.
Phía trên hầm quặng, trong ánh hoàng hôn ảm đạm ở Đông Lâm, hắn và đại thúc cầm ly rượu vang, trầm mặc nhìn cô ấy.
Giản Thủy Nhi với hắn mà nói, không phải một vai chính tồn tại trên màn hình, một thần tượng nổi tiếng của Liên Bang, mà hơn nữa đó là hồi ức của hắn, những hồi ức đơn điệu, chân thực ở Đại khu Đông Lâm.
Và hôm nay hắn là đào phạm Liên Bang, một người hoàn toàn khác, những ngày ở Đông Lâm… Sẽ không còn được quay về nữa.
Lúc này, Hứa Nhạc nhớ tới Phong Dư đại thúc, nhớ tới đám bạn Lý Duy không biết tin tức gì, nhớ tới người Hà Tây Châu, trong lòng lặng đi chua xót không gì sánh được.
- Làm sao thế?
Thai Chi Nguyên bước tới bên cạnh hắn, cau mày hỏi.
Hứa Nhạc im lặng giây lắt, mỉm cười, gắng gượng nghiêm túc trả lời:
- Tôi muốn nói cho một số người, tôi đã đến nghe buổi biểu diễn của cô ấy rồi.
/930
|