Hắn là cô nhi mất cả cha lẫn mẹ, em gái nhỏ cũng bị chết non, hắn là một chàng trai thiện lương chân thành, thích giúp đỡ hàng xóm, đỡ người già qua đường. Hắn là thiên tài về mặt robot, hắn là sinh viên dự thính đã tạo ra nhiều kỷ lục ở Đại học Lê Hoa, hắn là nhân vật nhỏ bé thật thà với người, chân thành với mình, hắn là… một thanh niên có năng lực có phẩm đức gánh vác công việc.
Nhưng hắn cũng là một thiếu niên lớn lên từ nhỏ trong bóng tối dưới đường hầm và mỏ quặng, là một đào phạm Liên Bang có sức mạnh thần kỳ trong người, có lúc bản thân hắn cũng quên rằng, rất nhiều năm trước hắn đã là một thiếu niên trầm mặc dám giết người.
Trong màn đêm tối tăm trầm lắng vang vọng tiếng khóc, Hứa Nhạc lúc mười tuổi, đã dùng một mũi ống thủy lực robot đã bị vứt đi trong đống rác, đâm chết một lão đại Hắc đạo của Hà Tây Châu.
Trong bãi đậu xe dưới lòng đất sặc mùi máu tanh và áp lực nặng nề, Hứa Nhạc chưa đầy hai mươi tuổi, bật dậy như một con báo trên mặt đất, như một làn khói đen lao vào phía dưới của con robot quân dụng, không suy nghĩ gì, cả người rung động, đá thật mạnh vào ống thủy lực hiển hiện trước mắt.
Trong đời này của hắn, thứ ống thủy lực này có lẽ thật sự có duyên với hắn. Mỗi lần đều có thể chứng kiến thời khắc hắn sợ hãi nhất, tàn nhẫn với mình nhất.
Cho dù các nhà khoa học Liên Bang có phát huy trí tưởng tượng của mình tới đâu, thân hình máy của con robot này có khổng lồ đến mức nào, sự kết nối lắp đặt quan trọng nhất của hệ thống điều khiển và hệ thống cấu tạo vẫn giống như thời đại của mấy vạn năm trước, toàn bộ đều là lắp đặt thiết bị thủy lực nguyên thủy nhất. Cũng từng có nhà khoa học đề xuất ra các thiết kế khác, nhưng thực tiễn chiến trường tàn nhẫn vô tình sớm đã chứng minh, chỉ có cái nguyên thủy nhất mới đáng tin nhất, kiên cố nhất.
Chân máy của con robot chí ít cũng có bảy ống thủy lực trở lên, to nhỏ không giống nhau, tác dụng cũng khác nhau, phần lớn đều được giấu trong hộ giáp. Có cái được để trong khung hợp kim, còn chiếc ống thủy lực lồ lộ bên ngoài ấy, toàn bộ đều được làm bằng hợp kim, còn to hơn là bắp chân của con người, kiên cố đến độ đủ để chống chọi với sự tấn công tập trung của hỏa lực, cho nên người thiết kế trước nay chưa từng nghĩ sẽ lắp đặt thêm trên ống thủy lực này bất cứ một thiết bị phòng ngự tấn công nào.
Bởi vì trên thế giới này vốn không thể nào có quái vật nào tồn tại như gã Cơ Giáp Sư Phong Dư.
Thân thể của Hứa Nhạc rung động mạnh. Sức mạnh cực đại trong cơ thể, chớp mắt đang truyền đến chân của mình qua vô số con đường trong cơ thể, truyền vào các khớp, vào bàn chân… Chiếc chân mang theo sức mạnh hung bạo xe gió, đá mạnh vào ống thủy lực hợp kim kiên cố lạnh lẽo trên con robot. Phát ra một tiếng nổ nặng nề!
Đôi giày ủng da dưới chân, khi tiếp xúc vào ống thủy lực, đã bị biến dạng, nứt toát, trong nháy mắt, đã rách toang ra thành nhiều mảnh nhỏ, bay loạn xạ bên chân của Hứa Nhạc như đàn bướm ríu rít bên nhau, nhưng chưa kịp để bay đi.
Sức mạnh phát ra từ sau hông của hắn, từ lòng bàn chân truyền đến trên ống thủy lực, chỉ nhìn thấy màu bóng kim loại trên ống thủy lực đã nhạt đi nhiều, sau đó khẽ rung lên… Lập tức lại trở về lúc ban đầu, kim loại lạnh lẽo cũng không hề có sóng gợn nào.
Ống thủy lực không bị gãy, càng không giống như con robot bị Phong Dư đại thúc đánh trúng ở ngoại ô Hà Tây Châu, tắm mình trong loạt vũng dầu bắn ra tung tóe, rồi ngã xuống. Con robot màu đen đó không nhúc nhích, lạnh lùng ngắm chuẩn vào chiếc xe màu đen đang thoát khỏi bãi đậu xe dưới lòng đất, rồi phóng đại pháo ra!
Trong thời khắc này, Hứa Nhạc cảm thấy chân mình như đá trúng một tấm sắt, không, là đá trúng một cột sắt cắm chặt trên đất, một sự đau đớn muốn ngất lịm người đi truyền từ chân hắn về mắt cá chân, rồi truyền về các khớp, cuối cùng truyền đến bắp chân hắn!
Thậm chí hắn có thể cảm thấy. Vô số vết nứt, đang trong làn khói tỏa từ ngón chân mình, vô số các sợi cơ thịt bắt đầu đứt lìa, xương chân rạn gãy!
Con người tay không tấc sắc, dùng thân thể máu thịt của mình, tấn công vào con robot kim loại khổng lồ, đây là một hành động điên rồ, một lực phản chấn cực lớn truyền về từ thân thể con robot kia, đã chứng minh sự khiêu chiến này, rõ ràng đã quá bi tráng mà không có hiệu quả.
Hứa Nhạc trực tiếp bị lực phản chấn dội lại, sức mạnh điều khiển cơ thể sớm đã bị phản chấn của con robot khiến cho biến thành hư vô, thân thể của hắn giống như một chiếc diều đứt dây bay vào không trung.
Cơn đau dữ dội vẫn kịp chiếm cứ đầu óc hắn, xương chân đã toàn bộ bị gãy nát, trong không trung chúc xuống một cách không có sức lực. Hắn cảm thấy đầu xương của mình đã bị chấn động tiêu tan, phần bụng bắt đầu có một cảm giác ngọt ngào đang tích trữ…
Hứa Nhạc bị đánh bay đi trong không trung, ánh mắt vẫn nhìn về con robot màu đen trước mặt, hắn biết mình không phải Phong Dư đại thúc, không có bản lĩnh sức một người chế phục được con robot, bản thân hắn cũng không có ảo tưởng ấy, cho nên hắn không thất vọng, càng không tuyệt vọng, trong mắt ngược lại bốc cháy một ngọn lửa vui vẻ, bởi vì hắn biết… Cú đá ấy tuyệt đối có hiệu quả, chỉ là hiệu quả ở đâu, ai cũng không biết được!
Ống thủy lực ở chân máy con robot màu đen ấy, dưới cú đá của hắn khẽ rung động, rồi khôi phục lại sự tĩnh lặng, nhưng ở nơi mắt thường và hệ thống giám sát của con robot không thể phát hiện, trong khoang ống đã bị thủy lực chảy kín, giữa các đường dây điện cảm nguyên kiện mà hệ thống điều khiển phải phụ thuộc vào, một sự rung động bắt đầu lan tràn!
Giống như sự lây lan của cơn đau và sự nứt gãy trong xương Hứa Nhạc lúc này.
Sự rung động này và của Hứa Nhạc vừa rồi có gì đó tượng tự.
Hứa Nhạc đã kết thúc hành trình chấn động bay của mình, đầu ngẩng về sau, phun ra một búng máu, rồi ngã phịch xuống mặt đất.
Cùng lúc khi hắn rơi xuống đất, con robot màu đen đã hoàn thành việc phóng đại pháo.
Trong Liên Bang có một câu ngạn ngữ, khi anh bắt đầu hành trình xê dịch phương hướng chính xác 1 cm, khi bạn kết thúc hành trình, bạn sẽ phát hiện mình đã cách xa nơi đến một nghìn km.
Chân của Hứa Nhạc đá vào ống thủy lực, sức mạnh rung động trong cơ thể toàn bộ truyền vào đó, khiến các dịch thể bị bịt kín trong ống thủy lực thoáng chốc đã biến hình, điều này vốn là một sai lầm không chấp nhận được trong quá trình vận hành robot, nhưng sai lầm này đã xảy ra lúc này. Có lẽ chỉ có một gợn ba động 0.01 mm, theo sự nhộn nhạo của thủy lực, truyền đến trong cơ thể con robot khổng lồ, dần lan ra, qua những đường dây điện cảm nguyên kiện ấy, qua các đường điện lưu và đường số liệu, lan tràn… Hơn nữa lớn dần lên.
Phần bên phải của con robot màu đen trong lúc này, trong trình độ mà mắt thường không nhìn thấy, đã khẽ rung động…
Gợn sóng động 0,01 mm ấy, truyền đến cánh tay phải của con robot màu đen, đã biến thành sai lệch 1 mm. Thậm chí đại pháo đã vượt qua khái niệm tốc độ bình thường, chỉ thấy không khí bên trong bãi đậu xe dưới lòng đất xuất hiện một sự lưu động tuần hoàn. Chính giữa sự lưu động tuần hoàn ấy là lỗ hổng không cùng… Lỗ hổng!
Ngay trên đường ngắm bắn của đại pháo, trên mặt đất dày được đổ ba lần của bãi đậu xe dưới lòng đất, dường như cùng lúc xuất hiện ba lỗ hổng lớn bằng trái bóng rổ, ba lỗ hổng ấy ngay ngắn như được cắt gọt, nằm trên một đường thẳng tuyệt đối, phía sau lỗ hổng là chiếc xe màu đen đang phóng chạy với tốc độ nhanh!
Nhưng vì sự sai lệch bằng 1 mm kia, quả đại pháo khủng khiếp ấy lại ầm ầm lướt sượt qua đầu chiếc xe màu đen, trực tiếp đâm vào hai vách tường xi măng, không biết rơi ở nơi nào… Ngay lập tức, trong một phòng nào đó phía xa tầng hầm Sân vận động, vang lên một tiếng nổ khủng khiếp, cả mặt đất bắt đầu rung chuyển!
Trực tiếp xuyên qua năm bức tường xi măng, cuối cùng tạo ra một tiếng nổ lớn như vậy, uy lực của đại pháo được lắp trên con robot quân dụng, quả thực kinh người, khiến người ta khó có thể tưởng tượng. Nếu như quả pháo này trực tiếp bắn vào chiếc xe màu đen, Thai Chi Nguyên và Cận quản gia trên xe, sẽ chết một cách thật khó coi.
Hứa Nhạc đang nằm trên vũng máu ở mặt đất, bị trận nổ này làm cho chấn động bật nảy người lên, cơ thể đau nhức vô cùng, nhưng ánh mắt đỏ lựng vì máu của hắn, nhìn về chiếc xe màu đen phía xa cuối cùng đã thoát khỏi bãi đậu xe, hắn bất giác nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng trong khói bụi, cười khoái trá, đồng thời cánh tay phải bên thân người đang tàn tạ te tua, sờ được một khẩu súng lạnh lẽo.
Con robot màu đen ấy rõ ràng không thể nào ngờ đại pháo của mình tấn công lại chệch mục tiêu, tuy vừa rồi cú đá điên cuồng của người ấy, khiến kẻ điều khiển ngồi trong khoang điều khiển con robot cảm thấy kinh ngạc. Nhưng thần kinh điều khiển cường hãn, năng lực phán đoán logic và bản năng phục tùng mệnh lệnh của quân nhân, khiến hắn vốn không để ý đến tên điên dùng cơ thể yếu ớt của mình đá ra một cước, chỉ ngắm chuẩn vào chiếc xe màu đen, phóng ra đại pháo.
Gã điều khiển trong con robot lúc này, cuối cùng đã phát hiện tên mặc chiếc áo gió quân dụng màu xanh lục đang nằm dưới chân con robot, dường như không giống bình thường. Nhưng hắn lại không có thời gian đi tìm hiểu sự bất bình thường của bên trong cơ thể tên này rốt cuộc ở đâu, chính trong giây phút chiếc xe màu đen biến mất khỏi bãi đậu xe dưới lòng đất, gã chiến sĩ điều khiển robot này đã phát lệnh cho các lính tùy tùng của mình qua máy bộ đàm, đồng thời hai tay như gió, nhập mười bảy chỉ lệnh vào màn hình cảm ứng.
Trong âm thanh điện cơ lớn, con robot khổng lồ chợt trượt đi, giống như vận động viên trượt băng, dựa vào dây xích được lắp trên bàn chân hợp kim của con robot, dưới bãi đậu xe lòng đất nhỏ hẹp nhanh chóng di động, thoáng chốc đã tăng tốc, cơ thể kim loại màu đen mang theo những động tác trượt lướt về phía trước, lao về hướng ra của bãi đậu xe dưới lòng đất, chỉ để lại một âm thanh rung chuyển không khí chói tai…
Sự quả cảm truy kích của con robot màu đen quyết đoán như vậy, lạnh lùng như vậy, ngay cả nhìn cũng không nhìn đến Hứa Nhạc, người đã gây cho hắn một niềm hứng thú vô bờ, người đã dùng cơ thể con người của mình để thành công làm đại pháo chệch đi hướng khác.
Ngoài những Cơ Giáp Sư vương bài đặc cấp ở quân đội Liên Bang, ai có thể có những phản ứng nhanh chóng mau lẹ như vậy, có những động tác thao tác đẹp như vậy?
Con robot màu đen khổng lồ mà khủng bố truy đuổi theo chiếc xe của Thai Chi Nguyên, theo đó là tiếng chuyển động bụi mù trong không khí, biến mất ở lối ra. Hứa Nhạc lúc này rất kinh sợ, lại vốn không cách nào đi lo lắng cho sống chết của Thai Chi Nguyên, bởi vì hắn lúc này chỉ có thể lo lắng cho sự sống chết của mình.
Trong bãi đậu xe dưới lòng đất yên tĩnh, sực mùi máu tanh, khắp nơi đều bị hỏa lực của con robot bắn thành tơi tả, vách tường xi măng vẫn không ngừng rơi vãi mảnh thép và đất nhỏ, trên vách tường phân cách bãi đậu xe có năm lỗ hổng đạn tròn vô cùng đáng sợ, đang bốc ra khói xanh.
Ánh đèn trong bãi đậu xe đã tắt hoàn toàn, bởi vì hệ thống cảm ứng tự động phát hiện ra vụ nổ và nhiệt độ cao, không ngừng phun nước ra, giống như đang đổ trận mưa vậy, cảnh tượng lúc này, giống như trận mưa đêm, trận mưa đêm mà Hứa Nhạc lần đầu tiên giết người ấy.
Hắn nhìn mấy bóng của phần tử vũ trang đang tiến lại gần trong mưa, biết đối phương chắc chắn mang theo thiết bị nhìn trong đêm, mình e rằng sẽ phải chôn tại nơi này… Sắc mặt hắn tái nhợt, đôi môi mím chặt, trong lòng lạnh toát, nhưng không nói một tiếng, tay phải vung mạnh lên, cây súng trong tay bắt đầu đột ngột vang lên, đạn súng lập lòe chiếu sáng không gian bóng tối đang đổ mưa.
Nhưng hắn cũng là một thiếu niên lớn lên từ nhỏ trong bóng tối dưới đường hầm và mỏ quặng, là một đào phạm Liên Bang có sức mạnh thần kỳ trong người, có lúc bản thân hắn cũng quên rằng, rất nhiều năm trước hắn đã là một thiếu niên trầm mặc dám giết người.
Trong màn đêm tối tăm trầm lắng vang vọng tiếng khóc, Hứa Nhạc lúc mười tuổi, đã dùng một mũi ống thủy lực robot đã bị vứt đi trong đống rác, đâm chết một lão đại Hắc đạo của Hà Tây Châu.
Trong bãi đậu xe dưới lòng đất sặc mùi máu tanh và áp lực nặng nề, Hứa Nhạc chưa đầy hai mươi tuổi, bật dậy như một con báo trên mặt đất, như một làn khói đen lao vào phía dưới của con robot quân dụng, không suy nghĩ gì, cả người rung động, đá thật mạnh vào ống thủy lực hiển hiện trước mắt.
Trong đời này của hắn, thứ ống thủy lực này có lẽ thật sự có duyên với hắn. Mỗi lần đều có thể chứng kiến thời khắc hắn sợ hãi nhất, tàn nhẫn với mình nhất.
Cho dù các nhà khoa học Liên Bang có phát huy trí tưởng tượng của mình tới đâu, thân hình máy của con robot này có khổng lồ đến mức nào, sự kết nối lắp đặt quan trọng nhất của hệ thống điều khiển và hệ thống cấu tạo vẫn giống như thời đại của mấy vạn năm trước, toàn bộ đều là lắp đặt thiết bị thủy lực nguyên thủy nhất. Cũng từng có nhà khoa học đề xuất ra các thiết kế khác, nhưng thực tiễn chiến trường tàn nhẫn vô tình sớm đã chứng minh, chỉ có cái nguyên thủy nhất mới đáng tin nhất, kiên cố nhất.
Chân máy của con robot chí ít cũng có bảy ống thủy lực trở lên, to nhỏ không giống nhau, tác dụng cũng khác nhau, phần lớn đều được giấu trong hộ giáp. Có cái được để trong khung hợp kim, còn chiếc ống thủy lực lồ lộ bên ngoài ấy, toàn bộ đều được làm bằng hợp kim, còn to hơn là bắp chân của con người, kiên cố đến độ đủ để chống chọi với sự tấn công tập trung của hỏa lực, cho nên người thiết kế trước nay chưa từng nghĩ sẽ lắp đặt thêm trên ống thủy lực này bất cứ một thiết bị phòng ngự tấn công nào.
Bởi vì trên thế giới này vốn không thể nào có quái vật nào tồn tại như gã Cơ Giáp Sư Phong Dư.
Thân thể của Hứa Nhạc rung động mạnh. Sức mạnh cực đại trong cơ thể, chớp mắt đang truyền đến chân của mình qua vô số con đường trong cơ thể, truyền vào các khớp, vào bàn chân… Chiếc chân mang theo sức mạnh hung bạo xe gió, đá mạnh vào ống thủy lực hợp kim kiên cố lạnh lẽo trên con robot. Phát ra một tiếng nổ nặng nề!
Đôi giày ủng da dưới chân, khi tiếp xúc vào ống thủy lực, đã bị biến dạng, nứt toát, trong nháy mắt, đã rách toang ra thành nhiều mảnh nhỏ, bay loạn xạ bên chân của Hứa Nhạc như đàn bướm ríu rít bên nhau, nhưng chưa kịp để bay đi.
Sức mạnh phát ra từ sau hông của hắn, từ lòng bàn chân truyền đến trên ống thủy lực, chỉ nhìn thấy màu bóng kim loại trên ống thủy lực đã nhạt đi nhiều, sau đó khẽ rung lên… Lập tức lại trở về lúc ban đầu, kim loại lạnh lẽo cũng không hề có sóng gợn nào.
Ống thủy lực không bị gãy, càng không giống như con robot bị Phong Dư đại thúc đánh trúng ở ngoại ô Hà Tây Châu, tắm mình trong loạt vũng dầu bắn ra tung tóe, rồi ngã xuống. Con robot màu đen đó không nhúc nhích, lạnh lùng ngắm chuẩn vào chiếc xe màu đen đang thoát khỏi bãi đậu xe dưới lòng đất, rồi phóng đại pháo ra!
Trong thời khắc này, Hứa Nhạc cảm thấy chân mình như đá trúng một tấm sắt, không, là đá trúng một cột sắt cắm chặt trên đất, một sự đau đớn muốn ngất lịm người đi truyền từ chân hắn về mắt cá chân, rồi truyền về các khớp, cuối cùng truyền đến bắp chân hắn!
Thậm chí hắn có thể cảm thấy. Vô số vết nứt, đang trong làn khói tỏa từ ngón chân mình, vô số các sợi cơ thịt bắt đầu đứt lìa, xương chân rạn gãy!
Con người tay không tấc sắc, dùng thân thể máu thịt của mình, tấn công vào con robot kim loại khổng lồ, đây là một hành động điên rồ, một lực phản chấn cực lớn truyền về từ thân thể con robot kia, đã chứng minh sự khiêu chiến này, rõ ràng đã quá bi tráng mà không có hiệu quả.
Hứa Nhạc trực tiếp bị lực phản chấn dội lại, sức mạnh điều khiển cơ thể sớm đã bị phản chấn của con robot khiến cho biến thành hư vô, thân thể của hắn giống như một chiếc diều đứt dây bay vào không trung.
Cơn đau dữ dội vẫn kịp chiếm cứ đầu óc hắn, xương chân đã toàn bộ bị gãy nát, trong không trung chúc xuống một cách không có sức lực. Hắn cảm thấy đầu xương của mình đã bị chấn động tiêu tan, phần bụng bắt đầu có một cảm giác ngọt ngào đang tích trữ…
Hứa Nhạc bị đánh bay đi trong không trung, ánh mắt vẫn nhìn về con robot màu đen trước mặt, hắn biết mình không phải Phong Dư đại thúc, không có bản lĩnh sức một người chế phục được con robot, bản thân hắn cũng không có ảo tưởng ấy, cho nên hắn không thất vọng, càng không tuyệt vọng, trong mắt ngược lại bốc cháy một ngọn lửa vui vẻ, bởi vì hắn biết… Cú đá ấy tuyệt đối có hiệu quả, chỉ là hiệu quả ở đâu, ai cũng không biết được!
Ống thủy lực ở chân máy con robot màu đen ấy, dưới cú đá của hắn khẽ rung động, rồi khôi phục lại sự tĩnh lặng, nhưng ở nơi mắt thường và hệ thống giám sát của con robot không thể phát hiện, trong khoang ống đã bị thủy lực chảy kín, giữa các đường dây điện cảm nguyên kiện mà hệ thống điều khiển phải phụ thuộc vào, một sự rung động bắt đầu lan tràn!
Giống như sự lây lan của cơn đau và sự nứt gãy trong xương Hứa Nhạc lúc này.
Sự rung động này và của Hứa Nhạc vừa rồi có gì đó tượng tự.
Hứa Nhạc đã kết thúc hành trình chấn động bay của mình, đầu ngẩng về sau, phun ra một búng máu, rồi ngã phịch xuống mặt đất.
Cùng lúc khi hắn rơi xuống đất, con robot màu đen đã hoàn thành việc phóng đại pháo.
Trong Liên Bang có một câu ngạn ngữ, khi anh bắt đầu hành trình xê dịch phương hướng chính xác 1 cm, khi bạn kết thúc hành trình, bạn sẽ phát hiện mình đã cách xa nơi đến một nghìn km.
Chân của Hứa Nhạc đá vào ống thủy lực, sức mạnh rung động trong cơ thể toàn bộ truyền vào đó, khiến các dịch thể bị bịt kín trong ống thủy lực thoáng chốc đã biến hình, điều này vốn là một sai lầm không chấp nhận được trong quá trình vận hành robot, nhưng sai lầm này đã xảy ra lúc này. Có lẽ chỉ có một gợn ba động 0.01 mm, theo sự nhộn nhạo của thủy lực, truyền đến trong cơ thể con robot khổng lồ, dần lan ra, qua những đường dây điện cảm nguyên kiện ấy, qua các đường điện lưu và đường số liệu, lan tràn… Hơn nữa lớn dần lên.
Phần bên phải của con robot màu đen trong lúc này, trong trình độ mà mắt thường không nhìn thấy, đã khẽ rung động…
Gợn sóng động 0,01 mm ấy, truyền đến cánh tay phải của con robot màu đen, đã biến thành sai lệch 1 mm. Thậm chí đại pháo đã vượt qua khái niệm tốc độ bình thường, chỉ thấy không khí bên trong bãi đậu xe dưới lòng đất xuất hiện một sự lưu động tuần hoàn. Chính giữa sự lưu động tuần hoàn ấy là lỗ hổng không cùng… Lỗ hổng!
Ngay trên đường ngắm bắn của đại pháo, trên mặt đất dày được đổ ba lần của bãi đậu xe dưới lòng đất, dường như cùng lúc xuất hiện ba lỗ hổng lớn bằng trái bóng rổ, ba lỗ hổng ấy ngay ngắn như được cắt gọt, nằm trên một đường thẳng tuyệt đối, phía sau lỗ hổng là chiếc xe màu đen đang phóng chạy với tốc độ nhanh!
Nhưng vì sự sai lệch bằng 1 mm kia, quả đại pháo khủng khiếp ấy lại ầm ầm lướt sượt qua đầu chiếc xe màu đen, trực tiếp đâm vào hai vách tường xi măng, không biết rơi ở nơi nào… Ngay lập tức, trong một phòng nào đó phía xa tầng hầm Sân vận động, vang lên một tiếng nổ khủng khiếp, cả mặt đất bắt đầu rung chuyển!
Trực tiếp xuyên qua năm bức tường xi măng, cuối cùng tạo ra một tiếng nổ lớn như vậy, uy lực của đại pháo được lắp trên con robot quân dụng, quả thực kinh người, khiến người ta khó có thể tưởng tượng. Nếu như quả pháo này trực tiếp bắn vào chiếc xe màu đen, Thai Chi Nguyên và Cận quản gia trên xe, sẽ chết một cách thật khó coi.
Hứa Nhạc đang nằm trên vũng máu ở mặt đất, bị trận nổ này làm cho chấn động bật nảy người lên, cơ thể đau nhức vô cùng, nhưng ánh mắt đỏ lựng vì máu của hắn, nhìn về chiếc xe màu đen phía xa cuối cùng đã thoát khỏi bãi đậu xe, hắn bất giác nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng trong khói bụi, cười khoái trá, đồng thời cánh tay phải bên thân người đang tàn tạ te tua, sờ được một khẩu súng lạnh lẽo.
Con robot màu đen ấy rõ ràng không thể nào ngờ đại pháo của mình tấn công lại chệch mục tiêu, tuy vừa rồi cú đá điên cuồng của người ấy, khiến kẻ điều khiển ngồi trong khoang điều khiển con robot cảm thấy kinh ngạc. Nhưng thần kinh điều khiển cường hãn, năng lực phán đoán logic và bản năng phục tùng mệnh lệnh của quân nhân, khiến hắn vốn không để ý đến tên điên dùng cơ thể yếu ớt của mình đá ra một cước, chỉ ngắm chuẩn vào chiếc xe màu đen, phóng ra đại pháo.
Gã điều khiển trong con robot lúc này, cuối cùng đã phát hiện tên mặc chiếc áo gió quân dụng màu xanh lục đang nằm dưới chân con robot, dường như không giống bình thường. Nhưng hắn lại không có thời gian đi tìm hiểu sự bất bình thường của bên trong cơ thể tên này rốt cuộc ở đâu, chính trong giây phút chiếc xe màu đen biến mất khỏi bãi đậu xe dưới lòng đất, gã chiến sĩ điều khiển robot này đã phát lệnh cho các lính tùy tùng của mình qua máy bộ đàm, đồng thời hai tay như gió, nhập mười bảy chỉ lệnh vào màn hình cảm ứng.
Trong âm thanh điện cơ lớn, con robot khổng lồ chợt trượt đi, giống như vận động viên trượt băng, dựa vào dây xích được lắp trên bàn chân hợp kim của con robot, dưới bãi đậu xe lòng đất nhỏ hẹp nhanh chóng di động, thoáng chốc đã tăng tốc, cơ thể kim loại màu đen mang theo những động tác trượt lướt về phía trước, lao về hướng ra của bãi đậu xe dưới lòng đất, chỉ để lại một âm thanh rung chuyển không khí chói tai…
Sự quả cảm truy kích của con robot màu đen quyết đoán như vậy, lạnh lùng như vậy, ngay cả nhìn cũng không nhìn đến Hứa Nhạc, người đã gây cho hắn một niềm hứng thú vô bờ, người đã dùng cơ thể con người của mình để thành công làm đại pháo chệch đi hướng khác.
Ngoài những Cơ Giáp Sư vương bài đặc cấp ở quân đội Liên Bang, ai có thể có những phản ứng nhanh chóng mau lẹ như vậy, có những động tác thao tác đẹp như vậy?
Con robot màu đen khổng lồ mà khủng bố truy đuổi theo chiếc xe của Thai Chi Nguyên, theo đó là tiếng chuyển động bụi mù trong không khí, biến mất ở lối ra. Hứa Nhạc lúc này rất kinh sợ, lại vốn không cách nào đi lo lắng cho sống chết của Thai Chi Nguyên, bởi vì hắn lúc này chỉ có thể lo lắng cho sự sống chết của mình.
Trong bãi đậu xe dưới lòng đất yên tĩnh, sực mùi máu tanh, khắp nơi đều bị hỏa lực của con robot bắn thành tơi tả, vách tường xi măng vẫn không ngừng rơi vãi mảnh thép và đất nhỏ, trên vách tường phân cách bãi đậu xe có năm lỗ hổng đạn tròn vô cùng đáng sợ, đang bốc ra khói xanh.
Ánh đèn trong bãi đậu xe đã tắt hoàn toàn, bởi vì hệ thống cảm ứng tự động phát hiện ra vụ nổ và nhiệt độ cao, không ngừng phun nước ra, giống như đang đổ trận mưa vậy, cảnh tượng lúc này, giống như trận mưa đêm, trận mưa đêm mà Hứa Nhạc lần đầu tiên giết người ấy.
Hắn nhìn mấy bóng của phần tử vũ trang đang tiến lại gần trong mưa, biết đối phương chắc chắn mang theo thiết bị nhìn trong đêm, mình e rằng sẽ phải chôn tại nơi này… Sắc mặt hắn tái nhợt, đôi môi mím chặt, trong lòng lạnh toát, nhưng không nói một tiếng, tay phải vung mạnh lên, cây súng trong tay bắt đầu đột ngột vang lên, đạn súng lập lòe chiếu sáng không gian bóng tối đang đổ mưa.
/930
|