Ba chiếc trực thăng hoàn toàn một màu đen nhánh đã chuẩn bị sẵn sàng cất cánh, sức gió cường đại từ cánh quạt phát ra, hất tung lên đám tuyết mỏng trên mặt đất, tung bay lất phất trong không trung, giống như một màn cực kỳ lãng mạn trên bờ sông Hoa Hồng.
Nhưng mà đám người được võ trang toàn thân đang đứng xung quanh mấy chiếc trực thăng kia lại không có chút thời gian rảnh rỗi nào đi quan sát phong cảnh lãng mạn tuyệt vời kia. Quản lý công ty bảo an Hắc Ưng, Tiết Là Ấn lạnh lung nhìn chằm chằm vào đám thuộc hạ đang từ phía sau vội vàng chạy tới, cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ, lớn tiếng nói:
- Tín hiệu di động đã được định vị, mục tiêu đang có ý đồ xuyên qua ba phòng tuyến do Cục Điều Tra Liên Bang bày ra, rời khỏi Lâm Hải. Dựa theo phân tích, mục tiêu nhiều nhất chỉ có thể đột phá được hai phòng tuyến phong tỏa. Nhiệm vụ của chúng ta là, xuất hiện trước phòng tuyến phong tỏa thứ ba, chặn mục tiêu lại.
Tiết Là Ấn đã xuất ngũ khỏi Quân đọi hơn sáu năm, nhưng mà mỗi khi chuẩn bị chấp hành một nhiệm vụ nào đó cho công ty bảo an Hắc Ưng, cách nói chuyện của hắn vẫn giống như một gã trưởng quan quân đội vậy, ngắn gọn, súc tích, rõ ràng.
- Lần trước tại Sân vận động, mặt mũi chúng ta đã gần như mất sạch, lần này các cậu phải đem mặt mũi về lại!
Tiết Là Ấn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của đám thủ hạ, hung hăng nói to một câu, sau đó trong lòng mình còn thòng thêm một câu nữa:
- Hơn nữa còn phải ở trước mặt người bạn kia của thiếu gia mà lấy lại mặt mũi của mình...
Lần trước nếu như không có người đó, có lẽ hiện tại mình đã phải rút súng tự sát rồi...
- Cải trang...
Ngay khi mệnh lệnh phát ra, các nhân viên chủ lực của Công ty bảo an Hắc Ưng, một trong những công ty bảo an cường đại nhất của toàn Liên Bang bắt đầu công tác thay đổi y phục. Một thiết bị phun sơn tự động cũng được chuyển tới. Trong khi các nhân viên chiến đấu của công ty bảo an mặc vào áo khoác chống đạn có dấu hiệu của Cục Cảnh Sát, ba chiếc trực thăng màu đen kia, cũng nhanh chóng được phun lên dấu hiệu của Tổng bộ Cảnh Sát Lâm Hải Châu.
- Xuất phát!
Tiết Là Ấn hạ một mệnh lệnh, đi trong làn gió tuyết, bước lên một chiếc trực thăng.
o0o
Bãi đậu xe ngầm dưới đất tối đen, mang đến cho Hứa Nhạc một cảm giác bất an mãnh liệt. Lúc này hắn đang ngồi trên ghế một chiếc xe tải nhỏ đang phóng nhanh vào bãi đậu xe. Hắn nhìn lên chiếc đồng hồ đếm ngược trên màn hình trong tay mình, dùng thanh âm khàn khàn, nói:
- Khoảng cách cho lần định vị tiếp theo, còn có 15 phút.
Từ sau khi chạy khỏi căn phòng trọ kia, hai người bọn họ đã mấy lần gặp phải sự chặn bắt của Cục Điều Tra Liên Bang. Thông qua việc tính toán thời gian cùng với những hiểu biết của Thi Thanh Hải về năng lực chấp hành của Cục Điều Tra, Hứa Nhạc đại khái nắm rõ ràng mỗi lần đối phương muốn tiến hành định vị cần phải có thời gian nhất định.
Chiếc xe tải nhỏ này lúc trước đã bị súng ngắm bắn trúng, suýt chút nữa là lật úp, vô số mảnh kim loại quanh thân đã rơi ra tơi tả, nhìn qua vô cùng nguy hiểm. Thi Thanh Hải lúc này chợt từ thùng xe phía sau chui ra, gật gật đầu đối với Hứa Nhạc, ý bảo hắn đánh cắp một chiếc xe khác.
- Được rồi...
Hứa Nhạc phun ra một ngụm khí, đưa tay quẹt đi vết máu khô đọng lại trên trán hắn, cầm lấy cây nạng kim loại nhảy xuống khỏi xe, tiến vào trong một cỗ xe có rèm che sắp sửa bị thay đổi chủ nhân... Trong lòng còn sợ hãi nói:
- Chắc chỉ là sự kiện cấp độ 5, nếu không, chúng ta đã sớm chết rồi.
Thi Thanh Hải đốt lên một điếu thuốc, trên khuôn mặt anh tuấn tràn ngập sự mỏi mệt. Không đến một tiếng đồng hồ chạy trối chết, cũng đã khiến cho hắn sinh ra một cảm giác lao lực quá độ. So với một tháng chạy trốn trước kia, càng thêm thống khổ hơn vô cùng. Bất luận là mình chạy trốn đến chỗ nào đi nữa, chẳng bao lâu sau, hệ thống điện tử kiểm soát trải rộng toàn bộ Liên Bang kia, đều sẽ quét ra được tín hiệu chip vi mạch sau gáy của mình, đem vị trí của mình phản hồi trở về mấy gã quân nhân của Cục Điều Tra Liên Bang đang phụ trách truy kích kia.
Loại lẫn trốn như thế này, thật sự là không có bất cứ hy vọng nào cả.
- Những thứ cậu có thể làm thật sự nhiều quá...
Thi Thanh Hải nhìn Hứa Nhạc, cực kỳ chăm chú, nói:
- Làm cho tôi thật sự giật mình...
- Nếu như cậu thật sự tin tưởng vào năng lực của tôi, thời gian thu phục chiếc xe nhỏ kia, cũng có thể nhanh hơn một chút...
Hứa Nhạc nói:
- Nói cho cùng, tôi không biết rõ cậu, cậu cũng không hiểu rõ tôi... Nếu như cậu thật sự muốn sống sót, như vậy thì tin tưởng tôi đi...
- Tôi cũng không có quá nhiều thời gian để nghe cậu nói mấy thứ tầm xàm kia...
Thi Thanh Hải rõ ràng không tin trên thế giới này có người có thể có khả năng loại bỏ được con chip vi mạch sau gáy của mình. Xem như có thể có được năng lực giải phẫu cực kỳ tinh vi, làm được chuyện đó, thế nhưng mình không còn chip vi mạch, làm thế nào có thể sinh tồn trong Liên Bang được cơ chứ? Hắn cười cười, nói với Hứa Nhạc:
- Mặc dù hai người chúng ta cũng thật sự không hoàn toàn biết hết những bí mật của nhau, nhưng ít ra lúc này chúng ta là đồng sinh cộng tử.
Cặp mày của hắn bỗng nhiên nhíu lại, chán nản nói:
- Chỉ là tôi cảm thấy chuyện này thực có chút vô liêm sỉ. Cậu vì sao lại phải cùng tôi chết chứ?
- Tôi cũng cảm thấy thật kỳ quái, vì cái gì cậu rõ ràng đã đào tẩu rồi, lại còn quay về Lâm Hải để gặp tôi...
Hứa Nhạc nói:
- Đó là bởi vì cậu biết có người đang điều tra tôi, cho nên muốn cảnh báo tôi... Nói ra quả thật cũng có chút nhàm chán, khó trách vì sao Thai Chi Nguyên lại có ý muốn ngăn tôi trở về.
- Cho dù tôi cũng không có trở về, chung quy cuối cùng cũng sẽ bị Liên Bang bắt được. Trừ phi tôi có năng lực chạy trốn đến Đại Tam Giác.
Thi Thanh Hải hút mạnh một hơi thuốc, hộp thuốc lá trống rỗng đã bị hắn ném đi. Hắn liếc mắt nhìn Hứa Nhạc một cái, cầm lấy nửa điếu thuốc còn lại đưa qua:
- Nhưng cậu lại bất đồng, nếu như cậu còn nằm trong Bệnh viện Đặc khu, việc này hẳn cũng không có quan hệ gì đến cậu.
Hứa Nhạc đón lấy nửa điếu thuốc, đắc ý hút nhanh một hơi, sau đó hắn mới phát hiện bên ngoài điếu thuốc lã trên miệng có chút ướt át, không khỏi cảm thấy có chút hơi ghê tởm.
- Đời này của tôi có vô số nữ nhân, đồng sự, nhưng chân chính quan tâm tới tôi, đại khái là chỉ có vị cấp trên giáo sư của tôi và cậu.
Nét tươi cười của Thi Thanh Hải có chút ảm đạm:
- Cấp trên đã chết, tôi lại đang trông cậy vào cậu để mà sống sót. Sau khi tôi chết... ít nhất trước mộ còn có người quét tước cho tôi, đến ngày giổ quải còn có người đặt cho một bó hoa.
- Bạn bè của tôi đã vô cùng ít, cho nên cũng không thể ít thêm một người nữa.
Hứa Nhạc dùng hai ngón tay kẹp chặt điếu thuốc lá đã chỉ còn là một mẩu ngắn ngủn kia, dùng sức hút mạnh một hơi, suýt chút nữa là sặc, ho khan mấy cái rồi nói:
- Về phần tôi tại sao lại tới, cậu không tin, Thai Chi Nguyên không tin... Người giúp tôi bỏ trốn là Giản Thủy Nhi cũng không tin, tôi thật sự có khả năng giúp cậu.
Hứa Nhạc quả thật có năng lực trợ giúp Thi Thanh Hải thoát khỏi sự định vị của Cục Hiến Chương, đây là bí mật lớn nhất của cả cuộc đời hắn, nằm ngay trên cái thủ trạc kim loại trên cổ tay hắn kia. Trong thời điểm bạn bè lâm vào tuyệt cảnh, Hứa Nhạc đương nhiên sẽ không do dự mà chia xẻ bí mật này.
Chỉ là lúc trước trong phòng trọ không có cơ hội giúp Thi Thanh Hải đổi chip vi mạch, rồi sau đó khi trên đường chạy trối chết, quả thật cũng đã không có thời gian nữa.
Hứa Nhạc từng tự mình thay đổi chip vi mạch, hắn biết quá trình này rất kịch liệt, giống như là có dòng điện chạy qua thân thể vậy, vô cùng thống khổ, thật là con người khó có thể thừa nhận nổi. Rất có khả năng khiến cho đương sự lâm vào hôn mê. Trên thực tế, trong cái đêm mưa kia, hắn đã hôn mê suốt mấy tiếng đồng hồ. Nếu như lúc này Thi Thanh Hải hôn mê, chân hắn lại bất tiện, thật sự không có tự tin có thể tránh thoát khỏi sự truy bắt của Chính phủ.
Cho nên hắn mới bật lên cái điện thoại di động kia, trầm mặc mà khẩn trương chờ đợi.
- Cậu thật sự là quen với Giản Thủy Nhi?
Thi Thanh Hải theo bản năng nhìn thoáng qua cái mũ lưỡi trai trên đỉnh đầu của Hứa Nhạc, lúc này mới phát hiện ra cái mũ lưới trai này quả thật có chút khéo léo, đáng yêu một chút, hắn không thể tin nổi, nhún nhún vai:
- Có thể nói, đây là chuyện đáng kinh ngạc nhất mà tôi từng nghe trước khi chết...
- Mấy chuyện đó sau này chúng ta nói sau, tôi chỉ muốn giải thích một lần, vì cái gì tôi lại muốn chạy về Lâm Hải, vì cái gì tôi lại phải giúp cậu.
Hứa Nhạc quẳng cái tàn thuốc ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt khẽ nhăn lại một cái, vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Bắt đầu từ sự kiện ám sát Thai Chi Nguyên xảy ra tại Sân vận động, đến cấp trên của cậu chết đi, đến cậu bị truy nã... Tất cả đều là phiền toái do Trương Tiểu Manh gây ra. Mặc kệ là nàng cố tình hay vô ý, nhưng chung quy vẫn là trách nhiệm của nàng. Trương Tiểu Manh là nữ nhân của tôi, nàng phạm phải sai lầm, tôi muốn giúp nàng giải quyết.
Thi Thanh Hải quay đầu lại nhìn hắn, một lúc sau mới nói:
- Tôi hôm nay mới phát hiện ra, cậu giống như là một nhân vật anh hùng nhân dân tồn tại trong thời kỳ đầu của Hiến Lịch, hóa thân của chính nghĩa... Vấn đề này thật là ghê tởm, cậu chỉ là một động vật giống đực bởi vì tinh dịch quá dư thừa mà ảnh hưởng đến sự phóng điện của vỏ não...
Nghe được câu nói thô tục, Hứa Nhạc nở nụ cười, nghĩ thầm quả thật mình có bệnh, vỏ não phóng điện dị thường. Hắn bắt đầu nhìn chằm chằm vào màn hình trên cổ tay của Thi Thanh Hải, bắt đầu đếm ngược:
- Còn lại 30 giây.
Mũi chân Thi Thanh Hải khẽ nhấn lên chân ga, chuyên chú nhìn chằm chằm vào lối ra của bãi đậu xe ngầm, ngón tay chỉ vào một vị trí trên màn hình, nói:
- Xác nhận lận cuối xem con đường này có thông hay không.
Hứa Nhạc nhìn bản đồ trên màn hình, nói:
- Không thành vấn đề...
Đánh cắp xong chiếc xe có rèm che, phát hiện ra một con đường chạy ra thành phố, hóa thành một đạo bụi mù, phá tan những chướng ngại vật do cảnh sát bố trí trên đường, lại xông thẳng vào đường phố của Lâm Hải Châu. Vô số xe cảnh sát cùng với một đám xe màu đen của Cục Điều Tra Liên Bang bắt đầu gào thét đuổi theo. Còi cảnh ngân vang, lúc này chỉ cần thông qua hệ thống theo dõi của Tổng bộ Cảnh sát Giao thông Lâm Hải Châu cũng đã cam đoan việc truy bắt thành công, không cần phải nhờ Cục Hiến Chương giúp đỡ định vị nữa.
- Chúng ta đúng là đang chạy đi tự sát.
Thi Thanh Hải mạnh mẽ bẻ tay lái, né qua một chiếc xe tải phía trước, lớn tiếng nói:
- Tôi thân là một quân nhân chuyên nghiệp, nếu không nghe theo lời cậu, tùy tiện tìm một khu nhà dân, kiếm thêm một mỹ nhân theo cùng, tôi cũng có thể lặng lẽ ẩn náu nữa tháng...
- Hứa Nhạc đáp:
- Cậu quên mất khả năng định vị của Cục Hiến Chương.
Sắc mặt Thi Thanh Hải khẽ biến, lớn tiếng mắng:
- Chó chết cái Đệ Nhất Hiến Chương khốn nạn!
Song song trên ngã tư đường, đã bắt đầu đổ ra vô số xe cảnh sát đuổi theo, phía trước cũng bắt đầu xuất hiện thêm một số thân ảnh hung mãnh nữa.
Thi Thanh Hải hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào phía trước, nói:
- Tôi chuẩn bị sống mái một trận, sau đó là đi tìm chết... Nếu cậu không có biện pháp gì tạo ra kỳ tích lần nữa, cậu có thể đi rồi.
- Tôi đang đợi kỳ tích phát sinh đây.
Hứa Nhạc cầm thật chặt chiếc điện thoại di động, mồ hôi dần dần đổ ra.
Đột nhiên đúng lúc này, chiếc điện thoại rung lên, hiển thị trên màn hình là một dãy số điện thoại lạ hoắc.
- Tôi là Hứa Nhạc.
- Tôi họ Tiết, xin hỏi, có gì cần hỗ trợ không?
Hứa Nhạc nở nụ cười, quay sang đọc cho Thi Thanh Hải một tọa độ. Hai người nhanh chóng tìn ra được tọa độ kia trên màn hình, đó là một khu phố lớn.
Thi Thanh Hải là người lái ô tô, mạnh mẽ đổi hướng, miễn cưỡng thoát khỏi hai chiếc xe cảnh sát đang truy kích gần nhất, chạy nhanh về phía khu phố kia.
Trên trời, ngay tại cuối ngã tư, mơ hồ truyền đến thanh âm ong ong, không khí tựa hồ bị cái gì đó chấn động...
Ba chiếc trực thăng toàn thân đen ngòm xuất hiện ở cuối con đường. Bên trong khoang lái trực thăng ngồi đầy những cảnh sát võ trang đầy đủ, đang không ngừng quét mắt nhìn xuống con đường bên dưới. Trong tay bọn họ là một nòng súng xoay tròn, tối om, đang nhắm thẳng xuống cả khu phố bên dưới... Nòng súng xoay Đạt Lâm mini, chỉ cần bóp cò một cái, liền có thể đem nguyên một chiếc ô tô biến thành tổ ong vò vẽ. Mảnh kim loại sáng bóng trên nòng súng xoay tròn kia, dưới ánh mặt trời giữa trưa chiếu rọi, vẫn cứ âm trầm rét lạnh như vậy.
- Cảnh sát...
Đôi mắt Thi Thanh Hải bỗng nhiên trở nên vô cùng bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào sự xuất hiện khủng bố ngay trên không trung con đường kia. Dưới làn hỏa lực cường đại như vậy, hắn cũng đã không còn tâm trí mà tiếp tục lẫn trốn nữa.
- Là người một nhà.
Hứa Nhạc cao hứng nói.
Nhưng mà đám người được võ trang toàn thân đang đứng xung quanh mấy chiếc trực thăng kia lại không có chút thời gian rảnh rỗi nào đi quan sát phong cảnh lãng mạn tuyệt vời kia. Quản lý công ty bảo an Hắc Ưng, Tiết Là Ấn lạnh lung nhìn chằm chằm vào đám thuộc hạ đang từ phía sau vội vàng chạy tới, cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ, lớn tiếng nói:
- Tín hiệu di động đã được định vị, mục tiêu đang có ý đồ xuyên qua ba phòng tuyến do Cục Điều Tra Liên Bang bày ra, rời khỏi Lâm Hải. Dựa theo phân tích, mục tiêu nhiều nhất chỉ có thể đột phá được hai phòng tuyến phong tỏa. Nhiệm vụ của chúng ta là, xuất hiện trước phòng tuyến phong tỏa thứ ba, chặn mục tiêu lại.
Tiết Là Ấn đã xuất ngũ khỏi Quân đọi hơn sáu năm, nhưng mà mỗi khi chuẩn bị chấp hành một nhiệm vụ nào đó cho công ty bảo an Hắc Ưng, cách nói chuyện của hắn vẫn giống như một gã trưởng quan quân đội vậy, ngắn gọn, súc tích, rõ ràng.
- Lần trước tại Sân vận động, mặt mũi chúng ta đã gần như mất sạch, lần này các cậu phải đem mặt mũi về lại!
Tiết Là Ấn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của đám thủ hạ, hung hăng nói to một câu, sau đó trong lòng mình còn thòng thêm một câu nữa:
- Hơn nữa còn phải ở trước mặt người bạn kia của thiếu gia mà lấy lại mặt mũi của mình...
Lần trước nếu như không có người đó, có lẽ hiện tại mình đã phải rút súng tự sát rồi...
- Cải trang...
Ngay khi mệnh lệnh phát ra, các nhân viên chủ lực của Công ty bảo an Hắc Ưng, một trong những công ty bảo an cường đại nhất của toàn Liên Bang bắt đầu công tác thay đổi y phục. Một thiết bị phun sơn tự động cũng được chuyển tới. Trong khi các nhân viên chiến đấu của công ty bảo an mặc vào áo khoác chống đạn có dấu hiệu của Cục Cảnh Sát, ba chiếc trực thăng màu đen kia, cũng nhanh chóng được phun lên dấu hiệu của Tổng bộ Cảnh Sát Lâm Hải Châu.
- Xuất phát!
Tiết Là Ấn hạ một mệnh lệnh, đi trong làn gió tuyết, bước lên một chiếc trực thăng.
o0o
Bãi đậu xe ngầm dưới đất tối đen, mang đến cho Hứa Nhạc một cảm giác bất an mãnh liệt. Lúc này hắn đang ngồi trên ghế một chiếc xe tải nhỏ đang phóng nhanh vào bãi đậu xe. Hắn nhìn lên chiếc đồng hồ đếm ngược trên màn hình trong tay mình, dùng thanh âm khàn khàn, nói:
- Khoảng cách cho lần định vị tiếp theo, còn có 15 phút.
Từ sau khi chạy khỏi căn phòng trọ kia, hai người bọn họ đã mấy lần gặp phải sự chặn bắt của Cục Điều Tra Liên Bang. Thông qua việc tính toán thời gian cùng với những hiểu biết của Thi Thanh Hải về năng lực chấp hành của Cục Điều Tra, Hứa Nhạc đại khái nắm rõ ràng mỗi lần đối phương muốn tiến hành định vị cần phải có thời gian nhất định.
Chiếc xe tải nhỏ này lúc trước đã bị súng ngắm bắn trúng, suýt chút nữa là lật úp, vô số mảnh kim loại quanh thân đã rơi ra tơi tả, nhìn qua vô cùng nguy hiểm. Thi Thanh Hải lúc này chợt từ thùng xe phía sau chui ra, gật gật đầu đối với Hứa Nhạc, ý bảo hắn đánh cắp một chiếc xe khác.
- Được rồi...
Hứa Nhạc phun ra một ngụm khí, đưa tay quẹt đi vết máu khô đọng lại trên trán hắn, cầm lấy cây nạng kim loại nhảy xuống khỏi xe, tiến vào trong một cỗ xe có rèm che sắp sửa bị thay đổi chủ nhân... Trong lòng còn sợ hãi nói:
- Chắc chỉ là sự kiện cấp độ 5, nếu không, chúng ta đã sớm chết rồi.
Thi Thanh Hải đốt lên một điếu thuốc, trên khuôn mặt anh tuấn tràn ngập sự mỏi mệt. Không đến một tiếng đồng hồ chạy trối chết, cũng đã khiến cho hắn sinh ra một cảm giác lao lực quá độ. So với một tháng chạy trốn trước kia, càng thêm thống khổ hơn vô cùng. Bất luận là mình chạy trốn đến chỗ nào đi nữa, chẳng bao lâu sau, hệ thống điện tử kiểm soát trải rộng toàn bộ Liên Bang kia, đều sẽ quét ra được tín hiệu chip vi mạch sau gáy của mình, đem vị trí của mình phản hồi trở về mấy gã quân nhân của Cục Điều Tra Liên Bang đang phụ trách truy kích kia.
Loại lẫn trốn như thế này, thật sự là không có bất cứ hy vọng nào cả.
- Những thứ cậu có thể làm thật sự nhiều quá...
Thi Thanh Hải nhìn Hứa Nhạc, cực kỳ chăm chú, nói:
- Làm cho tôi thật sự giật mình...
- Nếu như cậu thật sự tin tưởng vào năng lực của tôi, thời gian thu phục chiếc xe nhỏ kia, cũng có thể nhanh hơn một chút...
Hứa Nhạc nói:
- Nói cho cùng, tôi không biết rõ cậu, cậu cũng không hiểu rõ tôi... Nếu như cậu thật sự muốn sống sót, như vậy thì tin tưởng tôi đi...
- Tôi cũng không có quá nhiều thời gian để nghe cậu nói mấy thứ tầm xàm kia...
Thi Thanh Hải rõ ràng không tin trên thế giới này có người có thể có khả năng loại bỏ được con chip vi mạch sau gáy của mình. Xem như có thể có được năng lực giải phẫu cực kỳ tinh vi, làm được chuyện đó, thế nhưng mình không còn chip vi mạch, làm thế nào có thể sinh tồn trong Liên Bang được cơ chứ? Hắn cười cười, nói với Hứa Nhạc:
- Mặc dù hai người chúng ta cũng thật sự không hoàn toàn biết hết những bí mật của nhau, nhưng ít ra lúc này chúng ta là đồng sinh cộng tử.
Cặp mày của hắn bỗng nhiên nhíu lại, chán nản nói:
- Chỉ là tôi cảm thấy chuyện này thực có chút vô liêm sỉ. Cậu vì sao lại phải cùng tôi chết chứ?
- Tôi cũng cảm thấy thật kỳ quái, vì cái gì cậu rõ ràng đã đào tẩu rồi, lại còn quay về Lâm Hải để gặp tôi...
Hứa Nhạc nói:
- Đó là bởi vì cậu biết có người đang điều tra tôi, cho nên muốn cảnh báo tôi... Nói ra quả thật cũng có chút nhàm chán, khó trách vì sao Thai Chi Nguyên lại có ý muốn ngăn tôi trở về.
- Cho dù tôi cũng không có trở về, chung quy cuối cùng cũng sẽ bị Liên Bang bắt được. Trừ phi tôi có năng lực chạy trốn đến Đại Tam Giác.
Thi Thanh Hải hút mạnh một hơi thuốc, hộp thuốc lá trống rỗng đã bị hắn ném đi. Hắn liếc mắt nhìn Hứa Nhạc một cái, cầm lấy nửa điếu thuốc còn lại đưa qua:
- Nhưng cậu lại bất đồng, nếu như cậu còn nằm trong Bệnh viện Đặc khu, việc này hẳn cũng không có quan hệ gì đến cậu.
Hứa Nhạc đón lấy nửa điếu thuốc, đắc ý hút nhanh một hơi, sau đó hắn mới phát hiện bên ngoài điếu thuốc lã trên miệng có chút ướt át, không khỏi cảm thấy có chút hơi ghê tởm.
- Đời này của tôi có vô số nữ nhân, đồng sự, nhưng chân chính quan tâm tới tôi, đại khái là chỉ có vị cấp trên giáo sư của tôi và cậu.
Nét tươi cười của Thi Thanh Hải có chút ảm đạm:
- Cấp trên đã chết, tôi lại đang trông cậy vào cậu để mà sống sót. Sau khi tôi chết... ít nhất trước mộ còn có người quét tước cho tôi, đến ngày giổ quải còn có người đặt cho một bó hoa.
- Bạn bè của tôi đã vô cùng ít, cho nên cũng không thể ít thêm một người nữa.
Hứa Nhạc dùng hai ngón tay kẹp chặt điếu thuốc lá đã chỉ còn là một mẩu ngắn ngủn kia, dùng sức hút mạnh một hơi, suýt chút nữa là sặc, ho khan mấy cái rồi nói:
- Về phần tôi tại sao lại tới, cậu không tin, Thai Chi Nguyên không tin... Người giúp tôi bỏ trốn là Giản Thủy Nhi cũng không tin, tôi thật sự có khả năng giúp cậu.
Hứa Nhạc quả thật có năng lực trợ giúp Thi Thanh Hải thoát khỏi sự định vị của Cục Hiến Chương, đây là bí mật lớn nhất của cả cuộc đời hắn, nằm ngay trên cái thủ trạc kim loại trên cổ tay hắn kia. Trong thời điểm bạn bè lâm vào tuyệt cảnh, Hứa Nhạc đương nhiên sẽ không do dự mà chia xẻ bí mật này.
Chỉ là lúc trước trong phòng trọ không có cơ hội giúp Thi Thanh Hải đổi chip vi mạch, rồi sau đó khi trên đường chạy trối chết, quả thật cũng đã không có thời gian nữa.
Hứa Nhạc từng tự mình thay đổi chip vi mạch, hắn biết quá trình này rất kịch liệt, giống như là có dòng điện chạy qua thân thể vậy, vô cùng thống khổ, thật là con người khó có thể thừa nhận nổi. Rất có khả năng khiến cho đương sự lâm vào hôn mê. Trên thực tế, trong cái đêm mưa kia, hắn đã hôn mê suốt mấy tiếng đồng hồ. Nếu như lúc này Thi Thanh Hải hôn mê, chân hắn lại bất tiện, thật sự không có tự tin có thể tránh thoát khỏi sự truy bắt của Chính phủ.
Cho nên hắn mới bật lên cái điện thoại di động kia, trầm mặc mà khẩn trương chờ đợi.
- Cậu thật sự là quen với Giản Thủy Nhi?
Thi Thanh Hải theo bản năng nhìn thoáng qua cái mũ lưỡi trai trên đỉnh đầu của Hứa Nhạc, lúc này mới phát hiện ra cái mũ lưới trai này quả thật có chút khéo léo, đáng yêu một chút, hắn không thể tin nổi, nhún nhún vai:
- Có thể nói, đây là chuyện đáng kinh ngạc nhất mà tôi từng nghe trước khi chết...
- Mấy chuyện đó sau này chúng ta nói sau, tôi chỉ muốn giải thích một lần, vì cái gì tôi lại muốn chạy về Lâm Hải, vì cái gì tôi lại phải giúp cậu.
Hứa Nhạc quẳng cái tàn thuốc ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt khẽ nhăn lại một cái, vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Bắt đầu từ sự kiện ám sát Thai Chi Nguyên xảy ra tại Sân vận động, đến cấp trên của cậu chết đi, đến cậu bị truy nã... Tất cả đều là phiền toái do Trương Tiểu Manh gây ra. Mặc kệ là nàng cố tình hay vô ý, nhưng chung quy vẫn là trách nhiệm của nàng. Trương Tiểu Manh là nữ nhân của tôi, nàng phạm phải sai lầm, tôi muốn giúp nàng giải quyết.
Thi Thanh Hải quay đầu lại nhìn hắn, một lúc sau mới nói:
- Tôi hôm nay mới phát hiện ra, cậu giống như là một nhân vật anh hùng nhân dân tồn tại trong thời kỳ đầu của Hiến Lịch, hóa thân của chính nghĩa... Vấn đề này thật là ghê tởm, cậu chỉ là một động vật giống đực bởi vì tinh dịch quá dư thừa mà ảnh hưởng đến sự phóng điện của vỏ não...
Nghe được câu nói thô tục, Hứa Nhạc nở nụ cười, nghĩ thầm quả thật mình có bệnh, vỏ não phóng điện dị thường. Hắn bắt đầu nhìn chằm chằm vào màn hình trên cổ tay của Thi Thanh Hải, bắt đầu đếm ngược:
- Còn lại 30 giây.
Mũi chân Thi Thanh Hải khẽ nhấn lên chân ga, chuyên chú nhìn chằm chằm vào lối ra của bãi đậu xe ngầm, ngón tay chỉ vào một vị trí trên màn hình, nói:
- Xác nhận lận cuối xem con đường này có thông hay không.
Hứa Nhạc nhìn bản đồ trên màn hình, nói:
- Không thành vấn đề...
Đánh cắp xong chiếc xe có rèm che, phát hiện ra một con đường chạy ra thành phố, hóa thành một đạo bụi mù, phá tan những chướng ngại vật do cảnh sát bố trí trên đường, lại xông thẳng vào đường phố của Lâm Hải Châu. Vô số xe cảnh sát cùng với một đám xe màu đen của Cục Điều Tra Liên Bang bắt đầu gào thét đuổi theo. Còi cảnh ngân vang, lúc này chỉ cần thông qua hệ thống theo dõi của Tổng bộ Cảnh sát Giao thông Lâm Hải Châu cũng đã cam đoan việc truy bắt thành công, không cần phải nhờ Cục Hiến Chương giúp đỡ định vị nữa.
- Chúng ta đúng là đang chạy đi tự sát.
Thi Thanh Hải mạnh mẽ bẻ tay lái, né qua một chiếc xe tải phía trước, lớn tiếng nói:
- Tôi thân là một quân nhân chuyên nghiệp, nếu không nghe theo lời cậu, tùy tiện tìm một khu nhà dân, kiếm thêm một mỹ nhân theo cùng, tôi cũng có thể lặng lẽ ẩn náu nữa tháng...
- Hứa Nhạc đáp:
- Cậu quên mất khả năng định vị của Cục Hiến Chương.
Sắc mặt Thi Thanh Hải khẽ biến, lớn tiếng mắng:
- Chó chết cái Đệ Nhất Hiến Chương khốn nạn!
Song song trên ngã tư đường, đã bắt đầu đổ ra vô số xe cảnh sát đuổi theo, phía trước cũng bắt đầu xuất hiện thêm một số thân ảnh hung mãnh nữa.
Thi Thanh Hải hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào phía trước, nói:
- Tôi chuẩn bị sống mái một trận, sau đó là đi tìm chết... Nếu cậu không có biện pháp gì tạo ra kỳ tích lần nữa, cậu có thể đi rồi.
- Tôi đang đợi kỳ tích phát sinh đây.
Hứa Nhạc cầm thật chặt chiếc điện thoại di động, mồ hôi dần dần đổ ra.
Đột nhiên đúng lúc này, chiếc điện thoại rung lên, hiển thị trên màn hình là một dãy số điện thoại lạ hoắc.
- Tôi là Hứa Nhạc.
- Tôi họ Tiết, xin hỏi, có gì cần hỗ trợ không?
Hứa Nhạc nở nụ cười, quay sang đọc cho Thi Thanh Hải một tọa độ. Hai người nhanh chóng tìn ra được tọa độ kia trên màn hình, đó là một khu phố lớn.
Thi Thanh Hải là người lái ô tô, mạnh mẽ đổi hướng, miễn cưỡng thoát khỏi hai chiếc xe cảnh sát đang truy kích gần nhất, chạy nhanh về phía khu phố kia.
Trên trời, ngay tại cuối ngã tư, mơ hồ truyền đến thanh âm ong ong, không khí tựa hồ bị cái gì đó chấn động...
Ba chiếc trực thăng toàn thân đen ngòm xuất hiện ở cuối con đường. Bên trong khoang lái trực thăng ngồi đầy những cảnh sát võ trang đầy đủ, đang không ngừng quét mắt nhìn xuống con đường bên dưới. Trong tay bọn họ là một nòng súng xoay tròn, tối om, đang nhắm thẳng xuống cả khu phố bên dưới... Nòng súng xoay Đạt Lâm mini, chỉ cần bóp cò một cái, liền có thể đem nguyên một chiếc ô tô biến thành tổ ong vò vẽ. Mảnh kim loại sáng bóng trên nòng súng xoay tròn kia, dưới ánh mặt trời giữa trưa chiếu rọi, vẫn cứ âm trầm rét lạnh như vậy.
- Cảnh sát...
Đôi mắt Thi Thanh Hải bỗng nhiên trở nên vô cùng bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào sự xuất hiện khủng bố ngay trên không trung con đường kia. Dưới làn hỏa lực cường đại như vậy, hắn cũng đã không còn tâm trí mà tiếp tục lẫn trốn nữa.
- Là người một nhà.
Hứa Nhạc cao hứng nói.
/930
|