Sở dĩ Hứa Nhạc đem chuyện giấc mộng màu đen kỳ quái kia cho đến nhưng hình ảnh, những sơ đồ thiết kế xuất hiện trong đầu mình, trên võng mạc của mình quy cho nguyên nhân là chip vi mạch của Phong Dư đại thúc có vấn đề gây ra, chứ không hề liên tưởng đến các phương diện nào khác, đây là bởi vì lối suy nghĩ theo quán tính của con người. Hứa Nhạc nếu cho rằng con chip vi mạch kia có vấn đề, tự nhiên tất cả các tình huống kỳ quái nào xuất hiện, đều sẽ suy nghĩ theo phương hướng đó. Hắn tự nhiên không có khả năng nghĩ tới, quang huy Đệ Nhất Hiến Chương bao trùm toàn bộ xã hội nhân loại lại mới chính là thứ tạo nên hiệu quả kỳ diệu như thế. Bởi vì hắn vẫn cho rằng, chỉ cần Cục Hiến Chương có phát hiện ra chip vi mạch của mình có vấn đề gì, như vậy bản thân mình đã bước chân lên con đường cuối của cuộc đời đào phạm của mình.
Đối với Hứa Nhạc mà nói, hơn nữa hắn còn khẳng định một cách chắc chắn, kỳ thật mấy cái hình ảnh nữ nhân đủ loại, hình ảnh nữ nhân lõa lồ... trong vô số các hình ảnh hỗn loạn kia... ngoại trừ gã đại thúc háo sắc, thường xuyên chạy tới mấy cái trung tâm an dưỡng để ăn chơi của mình ra, còn có ai có thể có được những hình ảnh tình dục vô ích kia chứ? Chỉ có mình hắn mới có thể sử dụng những tiến bộ của khoa học kỹ thuật đem một đống hình ảnh vô sỉ kia nhét vào trong con chip vi mạch, nhét vào trong đầu của mình.
Khóe môi Hứa Nhạc nổi lên một tia mỉm cười chua xót, lẩm bẩm:
- Cái lão gia hỏa háo sắc này, đến tột cùng nên gọi ông là Phong Dư... hay là Giáo sư Cận đây? Ông trước kia đến tột cùng là có bao nhiêu thân phận cơ chứ?
Tại Đại khu Đông Lâm bị Quân đội Liên Bang truy đuổi, tại ngoại thành Hà Tây Châu thay đổi một con chip vi mạch nhân thể hoàn toàn mới, dựa theo phương pháp mà Phong Dư đại thúc lưu lại, rời khỏi cái tinh cầu tràn đầu hầm mỏ kia, cầm một bức thư đề cử cho đến bây giờ vẫn không biết nội dung đi đến Đại học Lê Hoa, tại thư viện của trường đại học vô tình đi vào Đặc khu H1, từ đó quen biết với Thai Chi Nguyên. Lực lượng thần bí trong cơ thể, loại lực lượng này cùng với những con robot kim khí lạnh như băng kia mơ hồ có sự liên hệ nào đó. Giấc mơ màu đen, những hình ảnh trong đầu... Từng cái từng cái một cứ không ngừng xoay chuyển trong đầu hắn. Cho đến hôm nay, Hứa Nhạc đã có thể nắm chắc được một chuyện, tất cả những thứ này cũng đều có liên quan đến Phong Dư đại thúc. Nhưng mà chuyện này tuyệt đối là một hậu quả mà một người nào đó không có tình gây ra. Hắn không biệt chuyện này vốn là xấu hay là tốt, nhưng hắn biết ít nhất chính là, bản thân mình vẫn còn sống. Còn sống chỉ là một chuyện cơ bản, tốt hơn một chút nữa chính là hắn cũng không còn là người bình thường. Tự nhiên hắn cũng không thể nào có yêu cầu xa vời là hắn có thể có một cuộc sống như một người bình thường.
Nằm yên lặng trên cánh tay trái của hắn, chính là cái vòng kim loại không hề có chút gì nổi bật. Hứa Nhạc híp mắt nhìn cái thủ trạc, nghĩ đến những con chip vi mạch nhân thể sáng lóa bên trong. Hắn cũng đã từng nghĩ qua, có nên thử sử dụng hết tất cả các con chip vi mạch nhân thể bên trong cái vòng tay này hay không, quan sát thử những cuộc đời cùng với những thân phận đã được sắp đặt trong những con chip vi mạch nhân thể kia. Nhưng mà nổi thống khổ lúc tiến hành thay đổi chip vi mạch khiến hắn có chút không dám. Hơn nữa hắn cũng lo ngại những hành vi không cần thiết này, có thể nào khiến cho thứ quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương có mặt khắp nơi kia không. Cho nên hắn cũng không có mạo hiểm, mà dựa theo tính cách từ từ rồi chuyện cũng sẽ đến của hắn mà an tĩnh trải qua.
Còn có một ý niệm ăn sâu vào trong nội tâm của hắn, khiến cho hắn tạm thời không đụng vào đám chip vi mạch còn lại bên trong cái thủ trạc... Theo hắn đoán rằng, Phong Dư đại thúc trước khi chạy đến Đại khu Đông Lâm, khẳng định cũng giống như một con U linh vậy, có đến 3000 khuôn mặt, hóa thân khác nhau, tiến hành một cuộc chu du khắp các tinh cầu khác nhau của Liên Bang, tham quan thế giới... nhất định cũng không có khả năng ở ổn định lâu dài tại một chỗ được. Nhất định là hắn đã xa lìa người thân, sống tự do tự tại một mình... cách sống như vậy, Hứa Nhạc cũng không muốn.
Tay trái khẽ nhúc nhích một chút, chiếc ô tô chậm rãi khởi động, mang theo mọt thanh âm trầm thấp mà dễ nghe, giống như một con u linh, lướt nhanh trong bãi đậu xe ngầm dưới đất.
Chiếc xe màu đen không có biển hiệu rõ ràng, nhìn qua hết sức bình thường chạy nhanh trên đường phố của Đặc khu Thủ Đô. Sắc mặt Hứa Nhạc không chút thay đổi, nhìn chăm chú vào cảnh vật dọc hai bên đường, tranh thủ làm quen với việc lái xe mà không có sự nhắc nhở của hệ thống bản đồ điện tử, nhanh chóng học thuộc đường xá của Thủ đô. Hắn lựa chọn vào Sở Nghiên Cứu chứ không vào Bộ Công Trình, còn có một nguyên nhân khác nữa, chính là Bộ Công Trình của Công ty Cơ Khí Quả Xác nằm ở Cảng Đô, còn Sở Nghiên Cứu lại nằm ở Đặc khu Thủ Đô... Mà kỳ Tổng tuyển cử Tổng Thống oanh oanh liệt liệt vào cuối năm nay, chiến trường cuối cùng, nhất định là nằm ở Đặc khu Thủ đô.
Hắn tất nhiên muốn ở lại trên chiến trường này, nhìn cái gã Nghị Viên Mạch Đức Lâm kia, đến tột cùng sẽ có kết cuộc như thế nào.
Hứa Nhạc chưa bao giờ cho rằng Thai Chi Nguyên thiếu nợ mình cái gì. Hơn nữa hắn cũng biết rất rõ ràng, thân là Đại nhân vật nằm trên giai tầng kia, xem như hắn có tôn trọng tình bạn bè đến thế nào đi nữa, nhưng mà đứng trước lợi ích của gia tộc, hắn vẫn như cũ không thể bỏ qua hết tất cả... Hứa Nhạc cũng không có khả năng đem hết hy vọng đều đặt hết lên người gã bạn phương xa kia, hắn phải tự mình nhìn xem nếu tất cả tương lai đều không thể như hắn mong muốn, có lẽ hắn phải đích thân cố gắng làm mà thôi...
Ít nhất Thai Chi Nguyên cũng đã tặng cho hắn một chiếc ô tô phi thường tốt.
Trong buổi chiều gió tuyết tại Lâm Hải Châu, hắn cùng với Thi Thanh Hải chạy trối chết khỏi sự truy bắt của Cục Điều Tra Liên Bang. Một lần lái xe chạy điên cuồng như liều mạng đó, đã có ảnh hưởng không nhỏ đến Hứa Nhạc. Lần đầu tiên đích thân lái xe chạy điên cuồng, loại cảm giác nhanh như chớp đầy khoái cảm kia, khẩn trương mà phấn khởi, kích thích cảm xúc điên cuồng, còn có loại cảm giác cả người và máy móc thống nhất hoàn mỹ, cũng đã khiến cho Hứa Nhạc thích lái xe. Lái xe và điều khiển robot cảm giác rất giống nhau, nhưng lại càng trực tiếp hơn, nên khoái cảm càng mãnh liệt hơn. Mặc dù như vậy, nhưng lúc này lái chiếc ô tô màu đen chạy trên đường lớn của Thủ đô, hắn lại lái vô cùng cẩn thận, tốc độ thủy chung vẫn duy trì ở khoảng 70 km/h. Với tốc độ cho phép hiện tại, trong mắt những người xung quanh, Hứa Nhạc vẫn là một gã gia hỏa có chút hiền lành.
Diện tích của Đặc khu Thủ đô cũng không quá lớn, lại tập trung gần như tất cả các Bộ ngành Chính phủ quan trọng nhất cả Liên Bang, cho đến các Ủy Ban Quản Lý cao cấp của Liên Bang, hơn nữa lại còn các Tổng bộ Hành chính của các đại công ty lớn có hệ thống trên mấy tinh hệ xung quanh... hiện tại đã không còn dư thừa quá nhiều đất đai nữa. Cho nên chi phí sinh hoạt trong nội ô thủ đô tương đối cao... Đến ngày hôm nay, ngoại trừ mấy tòa biệt thự cao cấp trực thuộc các đại nhân vật của Chính phủ Liên Bang ra, đúng là không thể nào hình thành nên một khu sinh hoạt bình thường được.
Những công dân Liên Bang sinh hoạt tại Thủ đô, đều chủ yếu cư trú trong bảy thành phố vệ tinh nhỏ ước chừng trong phạm vi 100km quanh Đặc khu Thủ đô. Hứa Nhạc trước đó đã thuê một căn nhà trọ ngay tại thành phố thứ 2.
Vòng qua dãy phân lưu, chiếc ô tô màu đen vô thanh vô tức, thập phần ổn định chạy lên đường cao tốc số 2. Nó đã bắt đầu chầm chậm tăng tốc dần, nhưng cũng không quá nhanh đến mức người ta có thể nhận ra. Không biết là do tính ổn định của chiếc ô tô này quá mạnh mẽ, hay là do năng lực tài xế quá tốt, dần dần vượt qua tốc độ 100km/h nhưng vẫn không mang đến cảm giác chạy tốc độ cao.
Khẽ bật một bản nhạc nhẹ, Hứa Nhạc ấn xuống một cái nút trên hệ thống gần tay lái, gọi ra hệ thống máy tính điều khiển xe, bắt đầu vừa quan sát đường phía trước, vừa quan sát một lượt các chức năng của chiếc xe này. Trong sự kiện ám sát tại bãi đậu xe ngầm Sân vận động Lâm Hải Châu, chiếc ô tô nhìn qua bình thường này đã thể hiện ra năng lực phòng ngự công kích vô cùng cường hãn, để lại cho Hứa Nhạc một ấn tượng vô cùng sâu sắc. Hắn biết chiếc xe này tuyệt đối không đơn giản như bên ngoài vậy, chỉ là tại sân bay Thủ đô nhận được chiếc xe xong, hắn cũng không có nhiều thời gian để nghiên cứu nó, cũng không biết chiếc xe này còn có chỗ xuất sắc nào nữa không.
Đang lúc Hứa Nhạc xuất thần quan sát, đột nhiên máy tính của xe chợt phát ra thanh âm báo nguy tích tích:
- Tích... Tích... Nguy hiểm, có xe tới gần...
Thần kinh Hứa Nhạc căng thẳng, chưa kịp làm ra phản ứng gì, liền nhìn thấy bên trái chợt có một bóng màu hồng lướt qua cực nhanh, chợt phóng vọt qua bên xe của hắn, chỉ để lại một trận cuồng phong...
Giải trừ cảnh báo, Hứa Nhạc im lặng nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ tuyệt đẹp... Hắn nhận ra đó là một trong những chiếc danh xe cao cấp nhất của Liên Bang, Hồng Liên Hoa. Mà loại danh xe Hồng Liên Hoa này trong số những loại xe cao cấp nhất, cũng là loại xe đắt đỏ nhất.
Sở dĩ nó đắt đỏ nhất, chính là bởi vì chiếc xe thể thao Hồng Liên Hoa cũng không phải sử dụng loại năng lượng vệ sinh bình thường, thậm chí cũng không phải dùng loại động lực tổng hợp, mà là dùng kiểu động cơ chạy xăng đời cũ. Nói là đời cũ, nhưng nó lại phát ra công suất còn mạnh hơn so với ô tô chạy bằng điện năng hay là động cơ động lực tổng hợp rất nhiều. Dùng mắt thường mà phán đoán, Hứa Nhạc kết luận lúc chiếc xe thể thao Hồng Liên Hoa kia vượt qua mặt mình, tốc độ lúc đó ít nhất cũng hơn 200km/h.
Đặc khu Thủ đô là nơi các vị quan chức lớn, quyền quý tụ hợp, tự nhiên cũng có một đám thanh niên giai tầng đặc biệt trong đó. Những gã thanh niên giàu có này cũng không cần phải thực hiện nghĩa vụ quân dịch, cả ngày không có việc gì làm, liền chỉ có không ngừng vùng vẫy trong thế giới giải trí của bọn chúng. Có gã vùi đầu vào rượu chè, có gã trầm luân trong sắc dục, có người thích đi thám hiểm Liên Bang, nhưng càng nhiều người vẫn là lựa chọn đủ loại giải trí kích thích cao.
Đua xe không hề nghi ngờ chính là hình thức giải trí có lịch sử lâu đời nhất và cũng là kích thích nhất của đám thanh niên đó.
Dù sao đây cũng là Đặc khu Thủ đô, có vô số thế lực, có vô số hệ thống truyền thông đều không ngừng nhìn chằm chằm vào nơi này... cho nên những gã thanh niên hậu nhân quyền quý kia cũng còn có chút thu liễm, chỉ khi nào chạy ra các thành phố vệ tinh xung quanh, đám hậu nhân quyền quý kia mới kiêu ngạo hơn một chút. Hứa Nhạc cũng từng nghe nói qua, những đám thanh niên con cháu kia ở Đặc khu Thủ đô, cũng không thể nào dám tro chức đua xe trên các đường lớn của Đặc khu Thủ đô, bởi vì nơi này chính là trước mặt bậc cha chú của bọn họ, tuyệt đối sẽ rước lấy phiền toái, hơn nữa quan chức đi lại trên Đặc khu Thủ đô nhiều lắm, ai biết được sẽ trêu nhầm phải những phiền toái không thể đụng tới được.
Vì vậy đám con cháu quyền quý kia phần lớn lựa chọn địa điểm để đua xe là trên những con đường rời khỏi Thủ đô, nhất là những đường cao tốc đi đến các thành phố vệ tinh xung quanh kia, cho đến những đường phố trong thành phố vệ tinh. Hứa Nhạc thật không ngờ, mình vừa đến Đặc khu Thủ đô được vài ngày, đã gặp phải một cuộc đua xe.
Bị chiếc xe thể thao Hồng Liên Hoa kia lấy một loại hình thái nguy hiểm, thái độ cực kỳ khiêu khích kia qua mặt, tâm tình của Hứa Nhạc cũng không chút nào biến hóa. Bất đồng với những thanh niên cùng tuổi của hắn, hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, tự nhiên cũng không có dễ tức giận như vậy, cũng không có tranh cường háo thắng như thanh niên bình thường.
Cách lái xe của hắn cũng giống như tính cách của hắn vậy, hay là giống với chiếc ô tô màu đen kia, nằm trong đám đông, ẩn ẩn mà không phát...
Hứa Nhạc cũng không cố nhào đầu vào rắc rối, nhưng mà rắc rối ngược lại chủ động tìm tới hắn. Hắn nhìn thấy cỗ xe phía trước càng ngày càng chậm lại, dần dần có thể nhìn rõ hình dáng của chiếc xe thể thao Hồng Liên Hoa, ánh mắt dần dần híp lại... Đối phương giảm tốc độ lại, nhất định là chờ đợi cái gì đó, chỉ hy vọng là nó cũng không chờ chiếc xe đen hoàn toàn không nổi bật này của mình... Nhưng làm cho hắn có chút không biết thế nào chính là, mục tiêu của chiếc xe màu đen kia rõ ràng chính là hắn... Nhất là khi hắn hạ tốc độ xuống đến 30km/h đã sắp giảm xuống quá tốc độ hạn chế của đường cao tốc, nhưng chiếc xe thể thao Hồng Liên Hoa cũng không bởi vì hắn chạy chậm lại mà rời đi, ngược lại cũng đồng dạng hạ tốc độ xuống.
Cuối cùng chiếc xe thể thao Hồng Liên Hoa này... lại làm ra một chuyện khiến người ta phải khiếp sợ, đó là trực tiếp thắng gấp lại, đột nhiên ngừng lại trước mặt Hứa Nhạc, mạnh mẽ chắn ngang đường chạy của chiếc xe màu đen.
Hứa Nhạc nhíu mày, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Một cô gái từ trên chiếc xe thể thao Hồng Liên Hoa bước xuống, trực tiếp đi tới phía trước chiếc xe ô tô màu đen, lạnh lùng nhìn thẳng.
Trong thời tiết lành lại đầu xuân, cô gái này mặc một cái áo khoác ngắn màu đỏ, cái áo khoác phủ xuống đến đầu gối, lộ ra một cặp chân vô cùng mê hoặc. Cô gái lạnh lùng nhìn chiếc xe màu đen, ánh mắt dần dần chuyển thành có chút thê lương, thậm chí có chút tuyệt vọng, nước mắt tuôn trào ra, đem lớp hóa trang trên mặt nàng hóa thành hai dòng nước màu xam xám.
Đối với Hứa Nhạc mà nói, hơn nữa hắn còn khẳng định một cách chắc chắn, kỳ thật mấy cái hình ảnh nữ nhân đủ loại, hình ảnh nữ nhân lõa lồ... trong vô số các hình ảnh hỗn loạn kia... ngoại trừ gã đại thúc háo sắc, thường xuyên chạy tới mấy cái trung tâm an dưỡng để ăn chơi của mình ra, còn có ai có thể có được những hình ảnh tình dục vô ích kia chứ? Chỉ có mình hắn mới có thể sử dụng những tiến bộ của khoa học kỹ thuật đem một đống hình ảnh vô sỉ kia nhét vào trong con chip vi mạch, nhét vào trong đầu của mình.
Khóe môi Hứa Nhạc nổi lên một tia mỉm cười chua xót, lẩm bẩm:
- Cái lão gia hỏa háo sắc này, đến tột cùng nên gọi ông là Phong Dư... hay là Giáo sư Cận đây? Ông trước kia đến tột cùng là có bao nhiêu thân phận cơ chứ?
Tại Đại khu Đông Lâm bị Quân đội Liên Bang truy đuổi, tại ngoại thành Hà Tây Châu thay đổi một con chip vi mạch nhân thể hoàn toàn mới, dựa theo phương pháp mà Phong Dư đại thúc lưu lại, rời khỏi cái tinh cầu tràn đầu hầm mỏ kia, cầm một bức thư đề cử cho đến bây giờ vẫn không biết nội dung đi đến Đại học Lê Hoa, tại thư viện của trường đại học vô tình đi vào Đặc khu H1, từ đó quen biết với Thai Chi Nguyên. Lực lượng thần bí trong cơ thể, loại lực lượng này cùng với những con robot kim khí lạnh như băng kia mơ hồ có sự liên hệ nào đó. Giấc mơ màu đen, những hình ảnh trong đầu... Từng cái từng cái một cứ không ngừng xoay chuyển trong đầu hắn. Cho đến hôm nay, Hứa Nhạc đã có thể nắm chắc được một chuyện, tất cả những thứ này cũng đều có liên quan đến Phong Dư đại thúc. Nhưng mà chuyện này tuyệt đối là một hậu quả mà một người nào đó không có tình gây ra. Hắn không biệt chuyện này vốn là xấu hay là tốt, nhưng hắn biết ít nhất chính là, bản thân mình vẫn còn sống. Còn sống chỉ là một chuyện cơ bản, tốt hơn một chút nữa chính là hắn cũng không còn là người bình thường. Tự nhiên hắn cũng không thể nào có yêu cầu xa vời là hắn có thể có một cuộc sống như một người bình thường.
Nằm yên lặng trên cánh tay trái của hắn, chính là cái vòng kim loại không hề có chút gì nổi bật. Hứa Nhạc híp mắt nhìn cái thủ trạc, nghĩ đến những con chip vi mạch nhân thể sáng lóa bên trong. Hắn cũng đã từng nghĩ qua, có nên thử sử dụng hết tất cả các con chip vi mạch nhân thể bên trong cái vòng tay này hay không, quan sát thử những cuộc đời cùng với những thân phận đã được sắp đặt trong những con chip vi mạch nhân thể kia. Nhưng mà nổi thống khổ lúc tiến hành thay đổi chip vi mạch khiến hắn có chút không dám. Hơn nữa hắn cũng lo ngại những hành vi không cần thiết này, có thể nào khiến cho thứ quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương có mặt khắp nơi kia không. Cho nên hắn cũng không có mạo hiểm, mà dựa theo tính cách từ từ rồi chuyện cũng sẽ đến của hắn mà an tĩnh trải qua.
Còn có một ý niệm ăn sâu vào trong nội tâm của hắn, khiến cho hắn tạm thời không đụng vào đám chip vi mạch còn lại bên trong cái thủ trạc... Theo hắn đoán rằng, Phong Dư đại thúc trước khi chạy đến Đại khu Đông Lâm, khẳng định cũng giống như một con U linh vậy, có đến 3000 khuôn mặt, hóa thân khác nhau, tiến hành một cuộc chu du khắp các tinh cầu khác nhau của Liên Bang, tham quan thế giới... nhất định cũng không có khả năng ở ổn định lâu dài tại một chỗ được. Nhất định là hắn đã xa lìa người thân, sống tự do tự tại một mình... cách sống như vậy, Hứa Nhạc cũng không muốn.
Tay trái khẽ nhúc nhích một chút, chiếc ô tô chậm rãi khởi động, mang theo mọt thanh âm trầm thấp mà dễ nghe, giống như một con u linh, lướt nhanh trong bãi đậu xe ngầm dưới đất.
Chiếc xe màu đen không có biển hiệu rõ ràng, nhìn qua hết sức bình thường chạy nhanh trên đường phố của Đặc khu Thủ Đô. Sắc mặt Hứa Nhạc không chút thay đổi, nhìn chăm chú vào cảnh vật dọc hai bên đường, tranh thủ làm quen với việc lái xe mà không có sự nhắc nhở của hệ thống bản đồ điện tử, nhanh chóng học thuộc đường xá của Thủ đô. Hắn lựa chọn vào Sở Nghiên Cứu chứ không vào Bộ Công Trình, còn có một nguyên nhân khác nữa, chính là Bộ Công Trình của Công ty Cơ Khí Quả Xác nằm ở Cảng Đô, còn Sở Nghiên Cứu lại nằm ở Đặc khu Thủ Đô... Mà kỳ Tổng tuyển cử Tổng Thống oanh oanh liệt liệt vào cuối năm nay, chiến trường cuối cùng, nhất định là nằm ở Đặc khu Thủ đô.
Hắn tất nhiên muốn ở lại trên chiến trường này, nhìn cái gã Nghị Viên Mạch Đức Lâm kia, đến tột cùng sẽ có kết cuộc như thế nào.
Hứa Nhạc chưa bao giờ cho rằng Thai Chi Nguyên thiếu nợ mình cái gì. Hơn nữa hắn cũng biết rất rõ ràng, thân là Đại nhân vật nằm trên giai tầng kia, xem như hắn có tôn trọng tình bạn bè đến thế nào đi nữa, nhưng mà đứng trước lợi ích của gia tộc, hắn vẫn như cũ không thể bỏ qua hết tất cả... Hứa Nhạc cũng không có khả năng đem hết hy vọng đều đặt hết lên người gã bạn phương xa kia, hắn phải tự mình nhìn xem nếu tất cả tương lai đều không thể như hắn mong muốn, có lẽ hắn phải đích thân cố gắng làm mà thôi...
Ít nhất Thai Chi Nguyên cũng đã tặng cho hắn một chiếc ô tô phi thường tốt.
Trong buổi chiều gió tuyết tại Lâm Hải Châu, hắn cùng với Thi Thanh Hải chạy trối chết khỏi sự truy bắt của Cục Điều Tra Liên Bang. Một lần lái xe chạy điên cuồng như liều mạng đó, đã có ảnh hưởng không nhỏ đến Hứa Nhạc. Lần đầu tiên đích thân lái xe chạy điên cuồng, loại cảm giác nhanh như chớp đầy khoái cảm kia, khẩn trương mà phấn khởi, kích thích cảm xúc điên cuồng, còn có loại cảm giác cả người và máy móc thống nhất hoàn mỹ, cũng đã khiến cho Hứa Nhạc thích lái xe. Lái xe và điều khiển robot cảm giác rất giống nhau, nhưng lại càng trực tiếp hơn, nên khoái cảm càng mãnh liệt hơn. Mặc dù như vậy, nhưng lúc này lái chiếc ô tô màu đen chạy trên đường lớn của Thủ đô, hắn lại lái vô cùng cẩn thận, tốc độ thủy chung vẫn duy trì ở khoảng 70 km/h. Với tốc độ cho phép hiện tại, trong mắt những người xung quanh, Hứa Nhạc vẫn là một gã gia hỏa có chút hiền lành.
Diện tích của Đặc khu Thủ đô cũng không quá lớn, lại tập trung gần như tất cả các Bộ ngành Chính phủ quan trọng nhất cả Liên Bang, cho đến các Ủy Ban Quản Lý cao cấp của Liên Bang, hơn nữa lại còn các Tổng bộ Hành chính của các đại công ty lớn có hệ thống trên mấy tinh hệ xung quanh... hiện tại đã không còn dư thừa quá nhiều đất đai nữa. Cho nên chi phí sinh hoạt trong nội ô thủ đô tương đối cao... Đến ngày hôm nay, ngoại trừ mấy tòa biệt thự cao cấp trực thuộc các đại nhân vật của Chính phủ Liên Bang ra, đúng là không thể nào hình thành nên một khu sinh hoạt bình thường được.
Những công dân Liên Bang sinh hoạt tại Thủ đô, đều chủ yếu cư trú trong bảy thành phố vệ tinh nhỏ ước chừng trong phạm vi 100km quanh Đặc khu Thủ đô. Hứa Nhạc trước đó đã thuê một căn nhà trọ ngay tại thành phố thứ 2.
Vòng qua dãy phân lưu, chiếc ô tô màu đen vô thanh vô tức, thập phần ổn định chạy lên đường cao tốc số 2. Nó đã bắt đầu chầm chậm tăng tốc dần, nhưng cũng không quá nhanh đến mức người ta có thể nhận ra. Không biết là do tính ổn định của chiếc ô tô này quá mạnh mẽ, hay là do năng lực tài xế quá tốt, dần dần vượt qua tốc độ 100km/h nhưng vẫn không mang đến cảm giác chạy tốc độ cao.
Khẽ bật một bản nhạc nhẹ, Hứa Nhạc ấn xuống một cái nút trên hệ thống gần tay lái, gọi ra hệ thống máy tính điều khiển xe, bắt đầu vừa quan sát đường phía trước, vừa quan sát một lượt các chức năng của chiếc xe này. Trong sự kiện ám sát tại bãi đậu xe ngầm Sân vận động Lâm Hải Châu, chiếc ô tô nhìn qua bình thường này đã thể hiện ra năng lực phòng ngự công kích vô cùng cường hãn, để lại cho Hứa Nhạc một ấn tượng vô cùng sâu sắc. Hắn biết chiếc xe này tuyệt đối không đơn giản như bên ngoài vậy, chỉ là tại sân bay Thủ đô nhận được chiếc xe xong, hắn cũng không có nhiều thời gian để nghiên cứu nó, cũng không biết chiếc xe này còn có chỗ xuất sắc nào nữa không.
Đang lúc Hứa Nhạc xuất thần quan sát, đột nhiên máy tính của xe chợt phát ra thanh âm báo nguy tích tích:
- Tích... Tích... Nguy hiểm, có xe tới gần...
Thần kinh Hứa Nhạc căng thẳng, chưa kịp làm ra phản ứng gì, liền nhìn thấy bên trái chợt có một bóng màu hồng lướt qua cực nhanh, chợt phóng vọt qua bên xe của hắn, chỉ để lại một trận cuồng phong...
Giải trừ cảnh báo, Hứa Nhạc im lặng nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ tuyệt đẹp... Hắn nhận ra đó là một trong những chiếc danh xe cao cấp nhất của Liên Bang, Hồng Liên Hoa. Mà loại danh xe Hồng Liên Hoa này trong số những loại xe cao cấp nhất, cũng là loại xe đắt đỏ nhất.
Sở dĩ nó đắt đỏ nhất, chính là bởi vì chiếc xe thể thao Hồng Liên Hoa cũng không phải sử dụng loại năng lượng vệ sinh bình thường, thậm chí cũng không phải dùng loại động lực tổng hợp, mà là dùng kiểu động cơ chạy xăng đời cũ. Nói là đời cũ, nhưng nó lại phát ra công suất còn mạnh hơn so với ô tô chạy bằng điện năng hay là động cơ động lực tổng hợp rất nhiều. Dùng mắt thường mà phán đoán, Hứa Nhạc kết luận lúc chiếc xe thể thao Hồng Liên Hoa kia vượt qua mặt mình, tốc độ lúc đó ít nhất cũng hơn 200km/h.
Đặc khu Thủ đô là nơi các vị quan chức lớn, quyền quý tụ hợp, tự nhiên cũng có một đám thanh niên giai tầng đặc biệt trong đó. Những gã thanh niên giàu có này cũng không cần phải thực hiện nghĩa vụ quân dịch, cả ngày không có việc gì làm, liền chỉ có không ngừng vùng vẫy trong thế giới giải trí của bọn chúng. Có gã vùi đầu vào rượu chè, có gã trầm luân trong sắc dục, có người thích đi thám hiểm Liên Bang, nhưng càng nhiều người vẫn là lựa chọn đủ loại giải trí kích thích cao.
Đua xe không hề nghi ngờ chính là hình thức giải trí có lịch sử lâu đời nhất và cũng là kích thích nhất của đám thanh niên đó.
Dù sao đây cũng là Đặc khu Thủ đô, có vô số thế lực, có vô số hệ thống truyền thông đều không ngừng nhìn chằm chằm vào nơi này... cho nên những gã thanh niên hậu nhân quyền quý kia cũng còn có chút thu liễm, chỉ khi nào chạy ra các thành phố vệ tinh xung quanh, đám hậu nhân quyền quý kia mới kiêu ngạo hơn một chút. Hứa Nhạc cũng từng nghe nói qua, những đám thanh niên con cháu kia ở Đặc khu Thủ đô, cũng không thể nào dám tro chức đua xe trên các đường lớn của Đặc khu Thủ đô, bởi vì nơi này chính là trước mặt bậc cha chú của bọn họ, tuyệt đối sẽ rước lấy phiền toái, hơn nữa quan chức đi lại trên Đặc khu Thủ đô nhiều lắm, ai biết được sẽ trêu nhầm phải những phiền toái không thể đụng tới được.
Vì vậy đám con cháu quyền quý kia phần lớn lựa chọn địa điểm để đua xe là trên những con đường rời khỏi Thủ đô, nhất là những đường cao tốc đi đến các thành phố vệ tinh xung quanh kia, cho đến những đường phố trong thành phố vệ tinh. Hứa Nhạc thật không ngờ, mình vừa đến Đặc khu Thủ đô được vài ngày, đã gặp phải một cuộc đua xe.
Bị chiếc xe thể thao Hồng Liên Hoa kia lấy một loại hình thái nguy hiểm, thái độ cực kỳ khiêu khích kia qua mặt, tâm tình của Hứa Nhạc cũng không chút nào biến hóa. Bất đồng với những thanh niên cùng tuổi của hắn, hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, tự nhiên cũng không có dễ tức giận như vậy, cũng không có tranh cường háo thắng như thanh niên bình thường.
Cách lái xe của hắn cũng giống như tính cách của hắn vậy, hay là giống với chiếc ô tô màu đen kia, nằm trong đám đông, ẩn ẩn mà không phát...
Hứa Nhạc cũng không cố nhào đầu vào rắc rối, nhưng mà rắc rối ngược lại chủ động tìm tới hắn. Hắn nhìn thấy cỗ xe phía trước càng ngày càng chậm lại, dần dần có thể nhìn rõ hình dáng của chiếc xe thể thao Hồng Liên Hoa, ánh mắt dần dần híp lại... Đối phương giảm tốc độ lại, nhất định là chờ đợi cái gì đó, chỉ hy vọng là nó cũng không chờ chiếc xe đen hoàn toàn không nổi bật này của mình... Nhưng làm cho hắn có chút không biết thế nào chính là, mục tiêu của chiếc xe màu đen kia rõ ràng chính là hắn... Nhất là khi hắn hạ tốc độ xuống đến 30km/h đã sắp giảm xuống quá tốc độ hạn chế của đường cao tốc, nhưng chiếc xe thể thao Hồng Liên Hoa cũng không bởi vì hắn chạy chậm lại mà rời đi, ngược lại cũng đồng dạng hạ tốc độ xuống.
Cuối cùng chiếc xe thể thao Hồng Liên Hoa này... lại làm ra một chuyện khiến người ta phải khiếp sợ, đó là trực tiếp thắng gấp lại, đột nhiên ngừng lại trước mặt Hứa Nhạc, mạnh mẽ chắn ngang đường chạy của chiếc xe màu đen.
Hứa Nhạc nhíu mày, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Một cô gái từ trên chiếc xe thể thao Hồng Liên Hoa bước xuống, trực tiếp đi tới phía trước chiếc xe ô tô màu đen, lạnh lùng nhìn thẳng.
Trong thời tiết lành lại đầu xuân, cô gái này mặc một cái áo khoác ngắn màu đỏ, cái áo khoác phủ xuống đến đầu gối, lộ ra một cặp chân vô cùng mê hoặc. Cô gái lạnh lùng nhìn chiếc xe màu đen, ánh mắt dần dần chuyển thành có chút thê lương, thậm chí có chút tuyệt vọng, nước mắt tuôn trào ra, đem lớp hóa trang trên mặt nàng hóa thành hai dòng nước màu xam xám.
/930
|