- Hy vọng cô cũng không phải là cố tình khiến cho cha cô mất mặt.
Hứa Nhạc khẽ cúi đầu nhìn về phía miếng thịt bò tổng hợp trên bàn.
- Tôi không có hứng thú chơi đùa mấy chuyện như vậy.
Trâu Úc nhẹ nhàng hớp một ngụm Hồng Tửu, vẻ mặt phức tạp nhìn hắn:
- Tôi chỉ là muốn đem chuyện mang thai của mình công bố ra cho mọi người mà thôi… Cha của tôi là một quân nhân chân chính, tôi cuối cùng cũng không có khả năng dựa vào anh hay là tự cào rách mặt mình để mà đối đầu với ông ấy… Nếu toàn bộ Đặc khu Thủ đô đều biết được tôi mang thai, có lẽ sự tình cũng sẽ đơn giản hơn một chút… Tôi không muốn tiếp tục nói chuyện của tôi nữa.
Trâu Úc đặt chén rượu xuống, nhìn hắn, nhẹ giọng nói:
- Hay là nói tới chuyện ở Sở Nghiên Cứu của anh đi, tôi cũng có chút tò mò, hôm nay vì sao anh lại tan tầm trễ đến như thế?
Hứa Nhạc đang cặm cụi cắt thịt trên cái đĩa đồ ăn bằng sứ trên bàn trước mặt mình, hắn trầm mặc suy nghĩ trong chốc lát, nói ra một vài chuyện lặt vặt không liên quan đến vấn đề bảo mật trong phòng thí nghiệm, đơn giản nói lại một lượt.
Cặp mi Trâu Úc cụp xuống, bỗng nhiên mở miệng nói:
- Trước kia đã từng nghe anh nói qua, Bộ Công Trình của Công ty Quả Xác lúc đầu đã từng chọn anh, nhưng anh lại chọn Sở Nghiên Cứu… Một khi đã như vậy, vì cái gì lần này anh lại muốn nắm bắt cơ hội đi đến Bộ Công Trình?
- Nếu trực tiếp đi vào Bộ Công Trình, tôi chỉ có thể bắt đầu từ chỗ một Công Trình Sư cấp thấp nhất, không có khả năng tiếp xúc đến những thứ mà tôi muốn tiếp xúc. Nhưng nếu tôi tại Sở Nghiên Cứu, có thể trợ giúp Bộ Công Trình giải quyết vấn đề hiện tại mà họ gặp phải, như vậy tương lai khi đến Bộ Công Trình, ít nhất tôi có thể đưa ra yêu cầu của mình.
Hứa Nhạc một lần nữa tiếp tục công việc cắt thịt của hắn, khẽ cúi đầu trả lời.
- Là robot?
Trâu Úc bỗng nhiên giảo hoạt nhìn hắn một cái.
- Bí mật.
Hứa Nhạc cũng không có ngẩng đầu lên.
Trâu Úc tựa hồ như suy nghĩ cái gì đó, nhìn gã nam nhân trước mặt mình, mở miệng nói:
- Ở cùng với anh đến nay khoảng 20 ngày rồi, tôi cho đến bây giờ cũng chưa từng có thấy qua ai xem trọng thời gian hơn so với anh. Mỗi buổi tối sau khi rửa chén đũa xong, anh còn tiếp tục ở trong phòng nghiên cứu đến tận khuya. Tôi không biết rõ, anh đến tột cùng là muốn theo đuổi cái gì… hoặc là nói, anh đến tột cùng là muốn làm chuyện gì? Cũng đừng nói với tôi là anh muốn trở nên nổi tiếng. Nếu như là vì cái này, với mối quan hệ giữa anh và Thái Tử ca ca, anh chỉ cần nói một tiếng, Thai Gia liền trải trước mặt anh một con đường tràn ngập hào quang…
Ngón tay Hứa Nhạc chợt ngừng lại một chút. Hắn không ngờ Trâu Úc cư nhiên lại trực tiếp hỏi ra vấn đề này. Trầm mặc một lát, hắn dùng nĩa đâm một miếng thịt bò tổng hợp đưa lên trên miệng, chậm rãi nhai nuốt. Cặp mày hắn càng ngày càng nhăn lại, uống một ngụm nước trắng, ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Trâu Úc:
- Thịt bò tổng hợp ở nơi này, thực chất là thịt trâu rừng.
Hứa Nhạc nói:
- Tôi chán ghét nhất chính là Đạo luật Bảo vệ Động vật Hoang dã. Tôi cũng từng mua một ít thịt trâu rừng tại chợ đen. Chỉ là đám công dân của Liên Bang chỉ có thể sử dụng phương thức lén lút này mà thử nếm qua một chút mùi vị thiên nhiên này. Còn tại nơi này, có thể quang minh chính đại buôn bán như thế, hơn nữa trên thực đơn lại viết là thịt bò tổng hợp. Đây chính là cuộc sống của tầng lớp như cô, chiếm lấy những tài nguyên hơn người khác, hơn nữa vĩnh viễn lại dối trá như thế. Người bình thường vĩnh viễn không biết được các người sử dụng phương pháp gì để xâm chiếm lợi ích của bọn họ. Nói thật, tôi cũng không biết rõ những thứ đó, nhưng mà tôi lại biết các người có làm.
Biểu tình trên mặt Trâu Úc dần dần rõ ràng lên, cẩn thận lắng nghe những gì Hứa Nhạc đang nói.
Hứa Nhạc quét mắt một lần nhìn qua đám thực khách trong phòng ăn của Lâm Viên, cả nam lẫn nữ đều khí vũ bất phàm, quần áo đẹp đẽ sang quý, trên mặt mang theo một tia cô đơn, lạnh lùng nói:
- Đám người tại Đại khu Đông Lâm có thể tưởng tượng ra cuộc sống của đám người tại Thủ đô Tinh Quyển các người sang quý như thế nào, nhưng mà đám người sinh hoạt tại hạ tầng của Liên Bang bọn họ, lại vĩnh viễn không cách nào biết được các người làm thế nào có thể có được một cuộc sống như thế. Một bữa cơm ở nơi này, có thể sánh bằng nửa năm cứu tế của Chính phủ Liên Bang cấp cho một người ở Đông Lâm.
- Vậy mà anh vẫn ăn được như thường?
Trâu Úc bén nhọn hỏi một câu.
- Tất nhiên, tôi giống như hiện tại, cũng gần như là biến thành một phần tử của giai cấp bọn cô, do đó cũng có thể hưởng thụ những địa vị cùng với tài nguyên nhiều hơn một chút.
Hứa Nhạc vỗ nhè nhẹ lên cái mũ quân nhân đặt trên bàn, lắc đầu nói:
- Vừa rồi cô hỏi tôi muốn làm cái gì, kỳ thật tôi chỉ muốn làm cho mình trở nên mạnh mẽ hơn mà thôi.
- Trở nên mạnh mẽ hơn?
Trâu Úc cũng không phải nghe nhầm những lời này, nhưng nàng mẫn cảm vô cùng, cảm giác được trong lòng gã thanh niên đối diện kia tựa hồ có chút bí mật:
- Vì cái gì?
- Tôi cũng không phải là siêu nhân chính nghĩa gì, không có khả năng thay đổi được tất cả những bất công trong xã hội, nhưng mà nếu loại bất công này xuất hiện trên người của tôi, hoặc là trên người bạn bè, thân nhân tôi, hoặc là không may để cho tôi nhìn thấy… tôi muốn có năng lực đối kháng với loại bất công này.
Hứa Nhạc dùng một loại thái độ trước giờ chưa từng có mà nói:
- Cho nên đầu tiên tôi phải có được năng lực để đối kháng với loại bất công đó.
Trâu Úc im lặng nhìn hắn, nhìn hắn thật lâu. Từ sau đêm đó nói chuyện một hồi với hắn, nàng đối với Hứa Nhạc liền sinh ra một tâm lý kính sợ. Nàng biết gã thanh niên nhìn qua bình thường trước mặt mình kia lại có được một tâm trí mạnh mẽ vô cùng. Loại mạnh mẽ này cũng không phải là nghị lực, mà là loại mạnh mẽ đối với những thứ mà hắn nắm vững trong tay mình. Những người như vậy sớm đã tuyệt chủng trong Liên Bang rồi, cho nên nàng mới tin rằng những lời này của Hứa Nhạc đều là thật tâm mà nói.
- Có lẽ… cái loại bất công đó cũng đã xảy ra rồi.
Trâu Úc nhẹ nhàng sờ sờ lên mảnh băng gạc trên mặt của mình, lẳng lặng nhìn Hứa Nhạc, nói:
- Cho nên anh mới tận dụng thời gian, chuẩn bị làm cái gì đó…
Hứa Nhạc trầm mặc, biết mình đã nói hơi nhiều. Về ý nghĩ của hắn, trong toàn bộ Liên Bang cũng không có bất cứ kẻ nào biết. Hắn chỉ là mở to cặp mắt của mình mà nhìn nhưng nguy nan phập phồng của xã hội này, không tiếc trả giá hết thảy để làm mình mạnh mẽ hơn… Nếu xã hội này cũng không cho hắn công bằng, như vậy hắn sẽ chủ động tự đi tìm công bằng cho mình.
Trâu Úc cũng không có để ý đến sự trầm mặc của hắn, dùng một loại ánh mắt có chút kỳ quái mà nhìn hắn, bỗng nhiên nhẹ giọng nói:
- Anh là tín đồ của Kiều Trì Tạp Lâm?
- Không phải, nhưng tôi lại cảm thấy ông ta nói một số chuyện cũng không có sai.
- Anh chung quy nói những người như chúng tôi… tôi quả thật cũng không phải là người tốt gì, nhưng tôi tin rằng, bên trong cái giai tầng đặt lợi ích lên hàng đầu này, chung quy vẫn còn một số nhân vật có thể phù hợp với tiêu chuẩn đạo đức của anh.
- Cho nên tôi nhằm vào không phải là giai cấp, mà là công bằng.
- Vấn đề là ở chỗ xã hội vốn là không có công bằng. Nếu như anh muốn đối kháng với sự không công bằng này, liền tương đương đối kháng với cả xã hội. Mà lực lượng của một người vĩnh viễn không cách nào đối kháng với xã hội, trừ phi anh là vị lão nhân gia bên bờ hồ kia…
- Ý cô muốn nói tới Phí Thành Lý Gia?
- Đúng vậy.
Hứa Nhạc mỉm cười, nghĩ thầm trong toàn bộ lịch sử của Liên Bang cũng chỉ có thể xuất hiện một vị Quân Thần như vậy, có thể nhờ vào sức mạnh bản thân, một người một con robot, bất ngờ đột kích, ám sát Hoàng Đế của Đế Quốc… có lẽ về sau trong lịch sử cũng không thể nào xuất hiện một nhân vật như vậy nữa. Nhưng mà hắn lại lập tức nghĩ đến một thân ảnh biếng nhác, đáng thương khác, thân ảnh vị đại thúc giống như yêu mị vậy, nhảy lên trên một con robot…
- Vì Trương Tiểu Manh.
Trâu Úc bưng ly rượu lên.
Trong tròng mắt Hứa Nhạc hiện lên một tia quang mang cảnh giác cùng với kinh ngạc, hắn thật sự không ngờ, vị Trâu Gia tiểu thư ngồi đối diện này, cư nhiên lại có thể nói lên một câu nói thích hợp nhất lúc này. Có lẽ do đối phương đoán ra, nhưng có thể đoán được điều này, đã là vô cùng giỏi rồi.
Hắn khôi phục lại hô hấp, giơ cao ly nước trắng trước mặt lên, nói:
- Vì Thi Thanh Hải.
Sắc mặt Trâu Úc trở nên có chút khó coi, nàng giật mình một lúc, bỗng nhiên mở miệng nói:
- Có thể nói cho tôi biết… cái gã lưu manh kia đến tột cùng là hạng người gì không?
Hứa Nhạc hơi sửng sờ, lặng lặng nhìn khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp của Trâu Úc, trên đó đột nhiên xuất hiện một tia buồn bả không cách nào che dấu. Hắn bỗng nhiên nghĩ đến, nàng và Thi Thanh Hải chỉ là chuyện tình một đêm, căn bản cũng không biết Thi Thanh Hải là hạng người gì. Hơn nữa nói không chừng… trong cuộc đời sau này của nàng, vĩnh viễn cũng sẽ không có bất cứ quan hệ gì với cha của đứa bé nữa.
Từ góc độ kia mà nói, hiện tại Trâu Úc quả thật là một cô gái đáng thương. Hứa Nhạc thậm chí còn nghĩ đến, bản thân mình chỉ vì muốn giúp cho Thi công tử lưu lại một tia huyết mạch trên đời này, đối xử như vậy đối với Trâu Úc mà nói, bản thân mình có phải là đã không công bằng hay không?
- Thi công tử là một cô nhi, hiện tại cô khẳng định cũng biết, hắn là một gã gián điệp của Phiến quân, là một gã gián điệp ưu tú nhất. Hắn vì sao lại trở thành gián điệp của Phiến quân, chuyện này cũng là do sự thiếu công bằng của Liên Bang, cha của hắn…
Sau khi trầm mặc một lát, Hứa Nhạc bắt đầu giảng giải cho Trâu Úc nghe tất cả mọi thứ về Thi Thanh Hải, từ lúc hắn sinh ra, cho đến những sự tích oanh liệt của hắn trong Học Viện Quân Sự I, cho đến những công việc của hắn tại Lâm Hải Châu.
Có lẽ là vì hắn muốn bù lại cho Trâu Úc thứ gì đó, có lẽ là muốn người con gái này có một nhận thức mơ hồ hơn đối với Thi Thanh Hải, mà không phải là một khuôn mặt và bóng dáng mơ hồ. Hứa Nhạc hoàn toàn không giống như bình thường trầm mặc ít nói, hắn bắt đầu thao thao bất tuyệt giảng giải, hắn đem tất cả những gì mình biết về Thi Thanh Hải, hoàn hoàn chỉnh chỉnh nói hết ra, kể cả những chi tiết nhỏ nhất của Thi Thanh Hải, như là hắn ghiện rượu như mạng, tửu lượng kinh người, sau khi nhậu say thích hát bài hát u buồn 27 ly rượu…
- Bình thường, hắn rất thích hút thuốc, chỉ hút loại thuốc lá ba số 7. Hắn sau khi uống rượu, thích nhất nói, ta uống không phải rượu, mà là uống tịch mịch…
Hứa Nhạc chìm vào ký ức giữa mình và Thi công tử, theo bản năng lấy ra một điếu thuốc, chợt nhớ đến trước mặt mình có một phụ nữ mang thai, nên lại thả hộp thuốc xuống.
- Đúng là đồ ghê tởm.
Trâu Úc nghe xong Hứa Nhạc kể lại mọi chuyện, khuôn mặt khẽ nhăn lại một cái, nhẹ giọng nói.
Nàng tuyệt đối chưa từng nói rằng mình thích Thi Thanh Hải. Trong đêm tối tuyết lạnh sau Song Nguyệt Vũ Hội kia, chỉ là do cảm xúc quá mức phức tạp, mới bị cặp mắt xinh đẹp yêu dị không thể kháng cự của gã nam nhân kia thu hút lấy, kết quả là rơi vào kết cuộc như ngày hôm nay. Nhưng mà theo lời miêu tả của Hứa Nhạc, nàng trầm mặc lặng nghe. Gã nam nhân xinh đẹp không giống người bình thường kia, ở trên giường lại đa tình tới mức khó có thể tưởng tượng, dần dần định hình rõ trước mắt của nàng.
Tay phải nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng hơi to của mình, tựa hồ có thể cảm nhận được cái sinh mạng nhỏ kia đang không ngừng phát triển, Trâu Úc cụp mi xuống, nghĩ thầm hóa ra cha của con lại là một tiên gia hỏa lưu manh vô lại có thân thế đáng thương như thế.
Ngoại trừ cái thân phận gián điệp Phiến quân kia, Thi Thanh Hải trước mặt của Hứa Nhạc lại có vẻ vô cùng chân thành. Hai gã nam nhân này cùng nhau uống rượu nhiều đến như vậy, mặc dù Thi công tử là ngàn chén không say, nhưng trên cơ bản Hứa Nhạc đối với cả cuộc đời của người anh em kia cơ hồ là vô cùng hiểu biết. Kể cả trước đây hắn từng gặp qua những chuyện gì, cũng đều kể ra hết. Cho nên Hứa Nhạc lúc này mới có thể có nhiều thứ để nói đến như vậy. Nhưng mà trong lòng Hứa Nhạc, hắn cũng có chút không khỏi ái náy, hắn biết rõ thời thơ ấu, bí mật của Thi Thanh Hải, nhưng Thi Thanh Hải lại không biết bí mật của hắn.
Những khách quý ăn cơm trong phòng ăn của Lâm Viên cũng không nhiều lắm, từng tốp tụm năm tụm ba phân bố các nơi. Mỗi bàn trong này cũng đều duy trì một khoảng cách thích hợp, nhưng mà ánh mắt cũng không bị những khoảng cách đó giới hạn. Từ khi bọn họ bước chân vào phòng ăn, Hứa Nhạc liền chú ý đến ánh mắt khác thường truyền đến từ bốn phía. Mặc dù đa số ánh mắt kia sau đó cũng đều thu trở về, nhưng mà thỉnh thoảng lại nhìn trộm qua, vẫn như cũ làm cho hắn thấy khó chịu.
Những ánh mắt kia đều là nhằm vào Trâu Úc. Thiên kim của Trâu Phó Bộ Trưởng mang thai, trên mặt lại còn một khối băng gạc… Chuyện này có thể khiến cho rất nhiều người sinh ra vô số tưởng tượng khác nhau. Hứa Nhạc cũng không có cách nào ngăn cản những ánh mắt đó, hơn nữa hắn vô cùng bội phục phát hiện, Trâu Úc tựa hồ cũng không hề có ý e ngại những ánh mắt đó. Nàng chỉ là có chút cảnh giác nhìn vào một góc phòng mà thôi…
Nói ra cũng thật kỳ lạ. 20 ngày trước, cái bụng to lên của Trâu Úc nhìn qua cũng không quá rõ ràng cho lắm. Nhưng có lẽ là mấy ngày nay được Hứa Nhạc chăm sóc quá tốt, bên trong căn phòng trọ kia tịnh dưỡng không tệ, cho nên cái bụng của cô thiếu nữ chợt giống như là thổi phồng lên vậy, mới chính thức cực kỳ giống một cô gái mang thai mấy tháng.
Hứa Nhạc buông cái ly đang cầm trong tay xuống, quay đầu đi. Bởi vì hắn phát hiện ra, từ bên một cái bàn trong góc mà hắn vốn chú ý từ trước, có hai gã quân nhân trẻ tuổi đang đi tới, hơn nữa một trong hai người đó hắn cũng nhận ra.
- Trâu Úc, đã lâu không gặp.
Người đi phía trước là một gã quân nhân trẻ tuổi, ước chừng khoảng 25, 26 tuổi, ngũ quan sâu sắc, mặt mày âm trầm bình tĩnh. Hắn cứ như vậy tùy tùy tiện tiện đi tới trước bàn mới đứng lại. Cảm giác hắn đứng đó cũng không giống như người bình thường, mà giống hệt như là vách núi đá trắng phía sau khuôn viên của Lâm Viên vậy, làm người ta khắc sâu ấn tượng nhưng không có cảm giác đột ngột.
Trên mặt hắn thoáng hiện lên một tia xin lỗi, tiếp tục nói:
- Lần trước xin lỗi cô, không biết rõ tình trạng thân thể của cô, nên đã đánh cuộc uống rượu với cô, hy vọng cô không trách tôi.
- Tôi lúc đó cũng là có tình trạng thân thể thế này rồi, tự nhiên cũng có chút bất tiện.
Trâu Úc cười trả lời.
Nghe mấy câu đối thoại này, Hứa Nhạc liền đã biết gã quân nhân trẻ tuổi khí thế phi phàm trước mặt này, chính là chủ nhân của chiếc xe Ngân Sắc U Linh cùng Trâu Úc đua xe trên đường cao tốc số 2 mấy ngày trước. Cặp mày hắn hơi hơi cau lại, cũng không biết đối phương hôm nay đi qua bàn của mình là có mục đích gì.
Trâu Úc từng nói qua với hắn, người này hình như là hậu nhân trực hệ của Lợi Gia bên trong Thất Đại Gia Tộc. Trí nhớ của Hứa Nhạc vô cùng tốt, nhớ rõ đối phương tên là Lợi Hiếu Thông. Chẳng lẽ đối phương biết được mình là người lái chiếc xe ô tô màu đen hôm đó đã phá hoại cuộc đua? Nhìn biểu tình thành khẩn trên mặt đối phương, cũng không toát ra chút nào trào phúng đối với Trâu Úc, cùng với địch ý đối với mình, Hứa Nhạc đành phải lặng yên theo dõi diễn biến.
Thật không ngờ Lợi Hiếu Thông sau khi chào hỏi sơ với Trâu Úc, trực tiếp xoay đầu lại, vô cùng lễ phép đưa một tay ra:
- Lợi Hiếu Thông, hân hạnh làm quen.
Hứa Nhạc đứng dậy, cũng giơ tay ra bắt tay đối phương, đáp:
- Hứa Nhạc.
- Ngưỡng mộ đã lâu.
Cặp mắt Lợi Hiếu Thông nửa cười nửa không, nhìn Hứa Nhạc nói:
- Hôm nào có cơ hội nhất định mời anh một bữa.
Lúc này gã quân nhân trẻ tuổi đi theo Lợi Hiếu Thông đến đây, cũng đã khẽ gật gật đầu với Hứa Nhạc. Hứa Nhạc nhìn gã quân nhân đầu tóc vàng, vẻ mặt anh tuấn, cười nói:
- Chào anh.
Phác Chí Hạo chỉ gật gật đầu, cũng không nói gì thêm.
- Đêm hôm đó lái chiếc ô tô màu đen kia chính là gã Hứa Nhạc này. Tôi đã cho người điều tra hắn, đúng là một tên gia hỏa thú vị cực kỳ hiếm thấy.
Lợi Hiếu Thông và Phác Chí Hạo hướng về phía bên ngoài Lâm Viên mà đi, phía sau là hai gã quân nhân thuộc cấp. Nụ cười trên mặt hắn có vẻ vô cùng quái dị. Lúc trước khi Trâu Úc và Hứa Nhạc bước vào, hắn cũng đã cho thuộc cấp đi ra bãi đậu xe của Lâm Viên nhìn thử, thật không ngờ thật sự phát hiện ra chiếc ô tô màu đen không hề có biển hiệu kia.
Phác Chí Hạo nao nao, thật không ngờ vị thiết gia địa vị tôn quý này, lại có thể cảm thấy hứng thú đối với Hứa Nhạc như vậy, lại còn phái người đặc biệt điều tra hắn nữa. Mặc dù nói trong cuộc tuyển dụng nhân viên mùa xuân của Công ty Quả Xác, Hứa Nhạc đã gây nên một trận náo động lớn, nhưng mà Phác Chí Hạo cũng không cho rằng, một gã Công Trình Sư đơn thuần kia lại có thể khiến cho một vị thiếu gia đường đường của Thất Đại Gia Tộc phải đặc biệt chú ý như thế.
Đoán được gã thanh niên bên cạnh mình đang suy nghĩ cái gì, khóe môi Lợi Hiếu Thông nổi lên một tia trào phúng tươi cười nhẹ. Vị thiếu gia của Lợi Gia này từ trước đến nay đối với vị Thái Tử gia của Thai Gia thích giả dạng thần bí kia cũng không có hảo cảm gì, nhưng tuyệt đối cũng không có nghĩa là Lợi Gia sẽ không xem trọng người thừa kế duy nhất của Thai Gia.
Lợi Gia từ trước tới nay lấy kinh tế mà phát triển, về phần gã lính ngồi cầu Hứa Nhạc này có quan hệ thế nào với Thái Tử gia của Thai Gia, cho đến những biểu hiện kinh diễm của người này trong sự kiện Sân vận động Lâm Hải Châu, căn bản không cách nào giấu diếm được sự cố ý điều tra của Lợi Thất thiếu gia này.
Cho nên lúc chào Hứa Nhạc, hắn mới nói một câu ngưỡng mộ đã lâu kia. Nhưng mà hắn cũng không nghĩ là sẽ giải thích với Phác Chí Hạo. Hắn chung quy cho rằng Phác Chí Hạo thật sự quá mức tự tin một chút. Sau này nếu trong Công ty Cơ khí Quả Xác, nếu như người này bị Hứa Nhạc cho một trận để đời, có lẽ ngược lại sẽ là một loại ma luyện tốt cho hắn.
- Không ngờ là, Trâu Úc lại đã mang thai.
Hai hàng lông mày của Lợi Hiếu Thông trong nháy mắt này bỗng nhiên trở nên ảm đạm xuống một chút. Hắn cùng với Trâu Úc kết bạn với nhau cũng nhiều năm rồi, lúc trước đối với loại con nhà giàu mới nổi này, hắn căn bản không có khả năng để ý chút nào. Nhưng sau này khi nghe chuyện Thai phu nhân chọn nàng làm con dâu tương lai, hắn mới đối với cô gái thích mặt áo đỏ kia cảm thấy có chút động tâm. Loại động tâm duy nhất trong cuộc sống này, vốn là không động thì thôi, hễ động là căn bản không thể ngừng lại, đúng là dần dần trở nên có chút yêu thích...
Vì thế hôm trước mới xảy ra sự kiện đua xe uống rượu kia. Nhưng mà thật không ngờ tới, hắn cái gì cũng chưa kịp làm, cô gái áo đỏ kia dĩ nhiên đã biến thành bà mẹ mang thai. Với lòng dạ trước giờ của hắn, trong lúc nhất thời cũng không khỏi có chút hơi ngơ ngẩn.
Phác Chí Hạo ở bên cạnh trầm mặc một lúc mới nói:
- Với tính cách của anh, không ngờ rằng đã lập tức bỏ đi như vậy.
- Tôi thích nữ nhân, nhưng cũng không thích vì nữ nhân mà đắc tội với người khác. Nhà chúng ta là gia đình làm ăn, làm việc gì chung quy cũng phải cẩn thận một chút.
Phác Chí Hạo im lặng, nghĩ thầm đường đường là Lợi Gia của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, từ khi nào mà sợ đắc tội với người khác đây?
Tựa hồ như đoán được hắn đang suy nghĩ gì, Lợi Hiếu Thông liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:
- Tôi cũng đã rất muốn đem gã Hứa Nhạc kia đánh cho một trận, nhưng tôi lại không biết, trong suy nghĩ của vị bằng hữu Thai Gia kia, gã lính ngồi cầu này rốt cuộc là có địa vị gì... Hơn nữa tôi cuối cùng vẫn cảm giác được người này cũng không chút đơn giản, nếu hiện tại ta không ngại nguy hiểm, mạo hiểm đi gây chuyện với hắn, nói không chừng trong tương lai sẽ có người khác đến gây chuyện với tôi. Một khi đã như vậy, tôi vì cái gì lúc này lại đắc tội với hắn chứ?
Phác Chí Hạo lại im lặng, nói thế nào cũng không hiểu nổi, một gã nhân viên nghiên cứu của Sở Nghiên Cứu có cái gì đáng để Lợi Thất thiếu gia phải cảnh giác. Lợi Hiếu Thông nhìn hắn một cái, cũng không hề giải thích. Tương lai muốn Lợi Gia nhận được trợ lực từ phía Quân đội, nếu lúc này còn không biết tự mình chủ động tạo mối quan hệ tốt, như vậy chẳng khác nào là một phế vật.
- Tôi không phải là đại ca của tôi, nhìn qua giống như là phong lưu bạc tình, trên thực tế lại có thể vì hồng nhan mà nổi giận ngập trời.
Lợi Hiếu Thông nhắm chặt hai mắt lại, bắt đầu dưỡng thần. Nghĩ thầm trong lòng, nếu như đại ca mình thật sự có thể ở cùng một chỗ với cô gái thần tượng Liên Bang kia, đối với địa vị tương lai của mình thật sự không chút tốt đẹp gì.
- Cái gã điên cuồng của Lý Gia kia đến kìa.
Phác Chí Hạo nhìn vào một chiếc xe việt dã đang chạy vào Lâm Viên, bỗng nhiên nhíu nhíu mày.
Ánh mắt của Lợi Hiếu Thông cũng không có gì thay đổi, lắc lắc đầu, nghĩ thầm nếu không phải mình biết gã điên Lý Gia kia sắp tới, bản thân mình nhất định đã ngồi lại trong đó thêm một lát nữa rồi. Hắn cũng muốn nhìn rõ mối quan hệ giữ vị Thái Tử Thai Gia kia với Trâu Úc, với cả gã lính ngồi cầu Hứa Nhạc kia đến tột cùng là cái gì, không thì ít nhất cũng muốn tìm hiểu xem đứa nhỏ trong bụng Trâu Úc kia đến tột cùng là của ai cũng được.
o0o
- Có thể nhận ra, câu nói ngưỡng mộ đã lâu của Lợi Thất thiếu gia tựa hồ cũng không phải là lời nói suông...
Ánh mắt Trâu Úc lóe lên, nhìn về phía Hứa Nhạc:
- Về chuyện ở Lâm Hải, từ mẹ tôi cho đến cha tôi, còn có anh tôi nữa, cũng đều không nói rõ chi tiết cho tôi nghe, nhưng tôi cũng biết được, cục diện lần đó nguy hiểm vô cùng. Mà anh lúc ấy cũng có mặt ở đó... chẳng lẽ nói là, anh đã sắm một vai diễn vô cùng chủ chốt lúc đó sao?
Hứa Nhạc cắm cúi ăn cơm, cũng không để ý tới nàng. Buổi chiều sử dụng cỗ sức mạnh thần bí trong cơ thể kia, hiện tại hắn thật sự rất đói bụng. Chuyện khi nãy, điều duy nhất khiến hắn cảm thấy kinh ngạc chính là, Lợi Hiếu Thông làm thế nào lại biểu hiện ôn hòa như thế, so với hình tượng nhân vật thần bí của Thất Đại Gia Tộc trong trí tưởng tượng bình thường của dân chúng Liên Bang hoàn toàn không chút phù hợp nào.
- Thất Đại Gia Tộc của Liên Bang, mỗi một gia tộc đều chiếm cứ một lĩnh vực trọng yếu nhất của xã hội. Lợi Gia Thiết Toán, chủ yếu khống chế phạm vi kinh tế tài chính.
Cũng không để ý tới sự trầm mặc của Hứa Nhạc, Trâu Úc nhẹ nhàng vuốt bụng, nửa vô tình nửa cố ý mà nói:
- Nếu luận về gia sản, trong Liên Bang không có ai có thể so sánh với gia tộc của hắn. Chỉ là không ngờ nổi, vị Lợi Thất thiếu gia này lại tiếp nhận một quan chức của Quân đội.
- Chung Gia Tây Lâm nắm giữ lĩnh vực nào?
Hứa Nhạc bỗng nhiên mở miệng hỏi. Về gia tộc của Tiểu Dưa Hấu, hắn cũng có chút cảm xúc phức tạp. Mặc dù là Phong đại thúc chết dưới đại chủ pháo của Cổ Chung Hào, nhưng mà hắn quả thật có cảm tình cực kỳ thân thiết với Tiểu Dưa Hấu.
- Quân đội.
Trâu Úc cau mày nói:
- Quân Khu IV chính là thuộc về Tây Lâm Chung Gia. Từ trước Hiến Lịch cũng đã là như vậy. Có câu ngạn ngữ là: Núi cao Hoàng Đế xa. Đại khu Tây Lâm khoảng cách với Thủ Đô Tinh Quyển quá xa, hơn nữa danh vọng của Chung Gia tại Tây Lâm cao vô cùng, cao đến mức nào thì mấy gã chuyên gia phân tích của Liên Bang cũng không phân tích ra nổi... Hơn nữa trong suốt mất thập niên gần đây, sự uy hiếp của Đế Quốc quá lớn, Gia chủ của Chung Gia dẫn theo binh sĩ của Quân Khu IV một mình chiến đấu, khiến cho địa vị của Chung Gia càng ngày càng củng cố.
- Thai Gia thì sao?
Hứa Nhạc ngừng ăn, tò mò nhìn Trâu Úc. Trước đó không bao lâu Liên Bang Thất Đại Gia Tộc đối với hắn mà nói, cũng chỉ là chuyện trong truyền thuyết mà thôi, nhưng mà không ngờ bây giờ lại có thể chính tai nghe được bộ mặt chân thật của mấy đại Gia tộc kia, đúng là một chuyện cực kỳ hấp dẫn người khác.
- Cũng không ai biết rõ.
Trâu Úc nở nụ cười:
- Bất quá, lúc trước tôi cũng từng nghe qua, Công ty Quặng mỏ Liên Hợp là của Thai Gia, về sau tài nguyên cạn kiệt... cũng không nghe nói Thai Gia khống chế lĩnh vực nào nữa, nhưng mà chắc chắn là có...
Hứa Nhạc nao nao, lâm vào suy nghĩ. Quặng mỏ không hề nghi ngờ chính là huyết mạch phát triển của Liên Bang, Thai Gia xuất thân là hoàng tộc, có thể hoàn toàn khống chế ngành quặng mỏ cả Liên Bang như thế, đúng là một điều khủng bố. Chỉ là sau khi Đại khu Đông Lâm suy bại, số tinh cầu còn có thể khai thác quặng mỏ chỉ còn lại khoảng bảy mươi mấy cái. Số quặng mỏ có thể tiếp tục khai thác càng ngày càng ít, như vậy lợi ích từ phương diện này cũng đã không còn lớn như trước đây nữa. Thai Chi Nguyên hiện tại đã từ phía sau bức màn thần bí đi ra ngoài, có lẽ nào là có liên quan đến xu thế này?
- Lợi Hiếu Thông trong số hàng ngũ người thừa kế của Lợi Gia đứng hàng thứ hai.
Nhìn sắc mặt biểu hiện trầm trọng của Hứa Nhạc, Trâu Úc cho rằng hắn đang lắng nghe chăm chú chuyện nàng đang nói, cúi đầu nhẹ giọng nói:
- Mặc dù cũng có chút chải chuốc cẩn thận, nhưng chung quy cũng ở mức trung bình. Không giống như đại ca của hắn, được giới thượng lưu Liên Bang công nhận làm Thiên Hạ Đệ Nhất Mỹ Nam Tử, hắn lại có một trái tim còn lạnh lùng, khó tan chảy hơn cả hoàng kim nữa.
- Vị Lợi Đại thiếu gia kia chẳng lẽ còn xinh đẹp hơn so với Thi Thanh Hải sao?
Hứa Nhạc nhìn Trâu Úc, có chút không dám tin hỏi.
Khuôn mặt Trâu Úc thoáng có chút ngẩn ra, tựa hồ không muốn đem gã nam nhân kia đánh đồng với Lợi Đại thiếu gia, một lúc lâu sau mới chần chờ nói:
- Cũng không chênh lệch bao nhiêu... Chỉ là cảm giác có chút khác biệt mà thôi. Tôi cũng chỉ là một lần uống trà đàm đạo, được Thai phu nhân dắt theo, nên gặp qua một lần mà thôi.
Hứa Nhạc nghĩ thầm, xem ra quyền thế của Trâu Gia có đến đâu đi nữa, cũng còn xa lắm mới có thể so sánh được với Thất Đại Gia Tộc, có thể ảnh hưởng đến toàn bộ Liên Bang. Nàng có thể ngồi trong Lâm Viên bình tĩnh giảng thuật lại chuyện của mấy nhân vật đỉnh cao nhất của Liên Bang, hẳn là do Thai phu nhân thích dẫn nàng theo khi ra ngoài mà thôi. Nghĩ đến điểm này, tâm tình của hắn cũng không khỏi có chút khẩn trương. Mặc dù lúc đầu khi sự tình phát sinh, hắn cũng đã trước tiên nói cho Thai Chi Nguyên biết nội tình của chuyện này rồi, nhưng mà Trâu Úc dù sao cũng là cô con dâu do vị phu nhân kia lựa chọn, nếu vị phu nhân kia có gì hiểu lầm, mình làm thế nào có thể giải thích đây?
- Vừa rồi vị Lợi Thất thiếu gia kia... tự hồ cũng có chút ý đối với cô thì phải.
Hứa Nhạc mở miệng hỏi.
- Ánh mắt của anh quả nhiên sắc xảo. Lợi Thất thiếu gia chỉ sợ còn tưởng rằng có thể giấu được anh.
Trâu Úc cúi đầu, khẽ ghim nhẹ một mảnh rau xanh trên bàn, lạnh lùng nói:
- Những người có ý đối với tôi, cũng không phải chỉ có một mình hắn.
Hứa Nhạc tin rằng với sắc đẹp của Trâu Úc, tuyệt đối có thể hấp dẫn vô số nam nhân trẻ tuổi, hơn nữa gia đình của nàng mặc dù cũng không phải là tuyệt thế hào môn gì, nhưng nói thế nào hiện tại cha của nàng cũng đã là Phó Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng, phối hợp với mấy gã thiếu gia của Thất Đại Gia Tộc cũng không phải không thể. Khiến cho hắn có chút khó hiểu chính là, mọi người trong tầng lớp thượng lưu kia hẳn cũng biết rất rõ ràng, Trâu Úc chính là cô con dâu mà Thai phu nhân đã chọn lựa, vì cái gì bọn họ lại còn muốn tiếp cận nàng cơ chứ?
- Gia thế của nhà tôi trong mắt bọn họ còn không đáng để nhắc tới. Vấn đề là tôi chính là nữ nhân được định sẵn của Thái Tử ca ca. Chính cái thân phận này, đối với bọn hắn mà nói, không hề nghi ngờ mới chính là sự hấp dẫn mạnh mẽ nhất. Bọn họ không tiếp cận được với Thái Tử ca ca, đành phải thử thông qua biện pháp theo đuổi tôi để cố tình phô bày quang huy của bọn họ.
Thanh âm Trâu Úc có chút lãnh đạm, trong giọng nói pha chút bi ai nhàn nhạt, ngay cả Hứa Nhạc cũng cảm nhận được một tia rung động.
- Tôi không phải là người như thế! Úc tử! Tôi không phải là người như thế!
Một thanh âm tựa như một đạo bạo lôi chợt vang vọng khắp nhà ăn của Lâm Viên. Màng tai của tất cả mọi người ở đây bị thanh âm này chấn mạnh trở nên có chút ù ù. Mà cánh cửa sổ thủy tinh bên cạnh Hứa Nhạc cùng với cái ly pha lê nước trên bàn hắn cũng vì thanh âm hét to này mà trở bên run rẩy, phát ra tiếng ong ong không dứt.
Trâu Úc rất nhanh đã đưa tay lên bưng kín lỗ tai của mình, sắc mặt có chút trắng bệch. Nhìn động tác của nàng rất nhanh nhẹn, tuyệt đối đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng gặp phải công kích sóng âm đột ngột thế này.
Một gã quân nhân gương mặt phẫn nộ không biết từ khi nào đã xuất hiện bên cạnh bàn. Không biết hắn đứng đó nghe đã bao lâu rồi, cũng không biết hắn vì sao lại phẫn nộ đến như thế.
Hứa Nhạc ngạc nhiên nhìn gã quân nhân đột nhiên xuất hiện bên cạnh bàn này, phản ứng đầu tiên của hắn chính là nắm chặt dao nĩa trong tay mình, ánh mắt híp lại. Bởi vì bất luận người này hay là thanh âm đột nhiên xuất hiện lúc trước, cũng đều khiến cho hắn cảm thấy sự nguy hiểm trước giờ chưa từng có. Hơn nữa đối phương cư nhiên lại có thể vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh của hắn, ngay cả hắn căn bản cũng không có phát hiện ra. Chuyện tình như thế này, từ sau khi hắn đi theo Phong Dư đại thúc luyện tập, đã rất lâu năm rồi không có xuất hiện qua.
Gã quân nhân này quả thật vô cùng kỳ lạ, sở dĩ nói hắn kỳ lạ, là bởi vì khuôn mặt của hắn rõ ràng là còn vô cùng non nớt, bất luận là ngũ quan hay là cặp mắt, cũng đều hiển lộ rõ ra tuổi thật sự của hắn cũng không thể nào lớn được. Nhưng mà gã quân nhân thiếu niên này, dáng người lại cực kỳ thô to rắn chắc, thân hình giấu dưới bộ quân phục, tựa hồ như bao hàm lực lượng vô cùng vô tận vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể xé nát bộ quân phục kia.
Khuôn mặt non nớt, thân thể cường hãn. Loại tương phản kịch liệt này, tuyệt đối có sự thu hút mạnh mẽ với tất cả mọi người. Mà trong mắt Hứa Nhạc, thứ cũng có sự thu hút mạnh mẽ chính là biểu tượng trên cầu vai của gã quân nhân này. Liên Bang từ khi nào lại xuất hiện một Trung Tá trẻ như vậy?
Trâu Úc lúc này rốt cuộc cũng bỏ hai tay khỏi lỗ tai hắn. Nàng ngạc nhiên nhìn gã quân nhân thiếu niên này, nói thế nào cũng thật không ngờ, đối phương hôm nay lại có mặt ở Đặc khu Thủ Đô, lại trùng hợp chạy tới Lâm Viên lúc này. Ngay sau đó, nàng lại nghĩ tới một việc khác, với tính tình của gã thiếu niên này, chỉ sợ Hứa Nhạc sắp lâm vào tai ương rồi.
Nói thật, không chỉ là nàng, mà ngay cả mấy đại nhân vật bên trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, đối với gã quân nhân thiếu niên này cũng là cực kỳ đau đầu. Bởi vì bất luận là ai, gặp phải một kẻ điên, làm việc bình thường cũng không hề theo bất cứ quy củ gì cả, sau lưng lại có chỗ dựa mạnh mẽ đến kinh người như hắn, đều cảm thấy vô cùng khó giải quyết.
- Trâu Úc! Sao em lại mang thai!
Gã quân nhân thiếu niên kia trợn tròn cặp mắt, giống như là nhìn thấy được một chuyện khó tin nhất trên thế giới vậy, nhìn chằm chằm vào cái bụng hơi to ra của Trâu Úc, biểu tình nhất thời trở nên vô cùng khủng bố. Hắn nghiến răng nghiến lợi, gằn từng tiếng mà nói:
- Có phải là do Thai Chi Nguyên không? Có phải các người đã kết hôn rồi không? Nếu như hắn dám bỏ mặc em, tôi sẽ giết chết hắn!
- Lý Cuồng Nhân!
Trâu Úc vừa nghe những lời này, liền biết hôm nay coi như xong rồi. Nàng sợ hắn sắp sửa bạo lên rồi đả thương người bừa bãi, sắc mặt tái xanh, vội hét lên:
- Chuyện này không quan hệ gì tới Thái Tử ca ca cả.
Hứa Nhạc giật mình nhìn một màn trước mắt hắn. Gã Trung Tá thiếu niên này thân phận hẳn là vô cùng khủng bố, rõ ràng cũng là một trong những người theo đuổi Trâu Úc. Chỉ là đối phương nếu đã biết thân phận của Thai Chi Nguyên, cư nhiên lại còn dám nói đánh là đánh, giết là giết? Chẳng lẽ gã thiếu niên quân nhân này quả thật là kẻ điên sao?
Hứa Nhạc khẽ cúi đầu nhìn về phía miếng thịt bò tổng hợp trên bàn.
- Tôi không có hứng thú chơi đùa mấy chuyện như vậy.
Trâu Úc nhẹ nhàng hớp một ngụm Hồng Tửu, vẻ mặt phức tạp nhìn hắn:
- Tôi chỉ là muốn đem chuyện mang thai của mình công bố ra cho mọi người mà thôi… Cha của tôi là một quân nhân chân chính, tôi cuối cùng cũng không có khả năng dựa vào anh hay là tự cào rách mặt mình để mà đối đầu với ông ấy… Nếu toàn bộ Đặc khu Thủ đô đều biết được tôi mang thai, có lẽ sự tình cũng sẽ đơn giản hơn một chút… Tôi không muốn tiếp tục nói chuyện của tôi nữa.
Trâu Úc đặt chén rượu xuống, nhìn hắn, nhẹ giọng nói:
- Hay là nói tới chuyện ở Sở Nghiên Cứu của anh đi, tôi cũng có chút tò mò, hôm nay vì sao anh lại tan tầm trễ đến như thế?
Hứa Nhạc đang cặm cụi cắt thịt trên cái đĩa đồ ăn bằng sứ trên bàn trước mặt mình, hắn trầm mặc suy nghĩ trong chốc lát, nói ra một vài chuyện lặt vặt không liên quan đến vấn đề bảo mật trong phòng thí nghiệm, đơn giản nói lại một lượt.
Cặp mi Trâu Úc cụp xuống, bỗng nhiên mở miệng nói:
- Trước kia đã từng nghe anh nói qua, Bộ Công Trình của Công ty Quả Xác lúc đầu đã từng chọn anh, nhưng anh lại chọn Sở Nghiên Cứu… Một khi đã như vậy, vì cái gì lần này anh lại muốn nắm bắt cơ hội đi đến Bộ Công Trình?
- Nếu trực tiếp đi vào Bộ Công Trình, tôi chỉ có thể bắt đầu từ chỗ một Công Trình Sư cấp thấp nhất, không có khả năng tiếp xúc đến những thứ mà tôi muốn tiếp xúc. Nhưng nếu tôi tại Sở Nghiên Cứu, có thể trợ giúp Bộ Công Trình giải quyết vấn đề hiện tại mà họ gặp phải, như vậy tương lai khi đến Bộ Công Trình, ít nhất tôi có thể đưa ra yêu cầu của mình.
Hứa Nhạc một lần nữa tiếp tục công việc cắt thịt của hắn, khẽ cúi đầu trả lời.
- Là robot?
Trâu Úc bỗng nhiên giảo hoạt nhìn hắn một cái.
- Bí mật.
Hứa Nhạc cũng không có ngẩng đầu lên.
Trâu Úc tựa hồ như suy nghĩ cái gì đó, nhìn gã nam nhân trước mặt mình, mở miệng nói:
- Ở cùng với anh đến nay khoảng 20 ngày rồi, tôi cho đến bây giờ cũng chưa từng có thấy qua ai xem trọng thời gian hơn so với anh. Mỗi buổi tối sau khi rửa chén đũa xong, anh còn tiếp tục ở trong phòng nghiên cứu đến tận khuya. Tôi không biết rõ, anh đến tột cùng là muốn theo đuổi cái gì… hoặc là nói, anh đến tột cùng là muốn làm chuyện gì? Cũng đừng nói với tôi là anh muốn trở nên nổi tiếng. Nếu như là vì cái này, với mối quan hệ giữa anh và Thái Tử ca ca, anh chỉ cần nói một tiếng, Thai Gia liền trải trước mặt anh một con đường tràn ngập hào quang…
Ngón tay Hứa Nhạc chợt ngừng lại một chút. Hắn không ngờ Trâu Úc cư nhiên lại trực tiếp hỏi ra vấn đề này. Trầm mặc một lát, hắn dùng nĩa đâm một miếng thịt bò tổng hợp đưa lên trên miệng, chậm rãi nhai nuốt. Cặp mày hắn càng ngày càng nhăn lại, uống một ngụm nước trắng, ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Trâu Úc:
- Thịt bò tổng hợp ở nơi này, thực chất là thịt trâu rừng.
Hứa Nhạc nói:
- Tôi chán ghét nhất chính là Đạo luật Bảo vệ Động vật Hoang dã. Tôi cũng từng mua một ít thịt trâu rừng tại chợ đen. Chỉ là đám công dân của Liên Bang chỉ có thể sử dụng phương thức lén lút này mà thử nếm qua một chút mùi vị thiên nhiên này. Còn tại nơi này, có thể quang minh chính đại buôn bán như thế, hơn nữa trên thực đơn lại viết là thịt bò tổng hợp. Đây chính là cuộc sống của tầng lớp như cô, chiếm lấy những tài nguyên hơn người khác, hơn nữa vĩnh viễn lại dối trá như thế. Người bình thường vĩnh viễn không biết được các người sử dụng phương pháp gì để xâm chiếm lợi ích của bọn họ. Nói thật, tôi cũng không biết rõ những thứ đó, nhưng mà tôi lại biết các người có làm.
Biểu tình trên mặt Trâu Úc dần dần rõ ràng lên, cẩn thận lắng nghe những gì Hứa Nhạc đang nói.
Hứa Nhạc quét mắt một lần nhìn qua đám thực khách trong phòng ăn của Lâm Viên, cả nam lẫn nữ đều khí vũ bất phàm, quần áo đẹp đẽ sang quý, trên mặt mang theo một tia cô đơn, lạnh lùng nói:
- Đám người tại Đại khu Đông Lâm có thể tưởng tượng ra cuộc sống của đám người tại Thủ đô Tinh Quyển các người sang quý như thế nào, nhưng mà đám người sinh hoạt tại hạ tầng của Liên Bang bọn họ, lại vĩnh viễn không cách nào biết được các người làm thế nào có thể có được một cuộc sống như thế. Một bữa cơm ở nơi này, có thể sánh bằng nửa năm cứu tế của Chính phủ Liên Bang cấp cho một người ở Đông Lâm.
- Vậy mà anh vẫn ăn được như thường?
Trâu Úc bén nhọn hỏi một câu.
- Tất nhiên, tôi giống như hiện tại, cũng gần như là biến thành một phần tử của giai cấp bọn cô, do đó cũng có thể hưởng thụ những địa vị cùng với tài nguyên nhiều hơn một chút.
Hứa Nhạc vỗ nhè nhẹ lên cái mũ quân nhân đặt trên bàn, lắc đầu nói:
- Vừa rồi cô hỏi tôi muốn làm cái gì, kỳ thật tôi chỉ muốn làm cho mình trở nên mạnh mẽ hơn mà thôi.
- Trở nên mạnh mẽ hơn?
Trâu Úc cũng không phải nghe nhầm những lời này, nhưng nàng mẫn cảm vô cùng, cảm giác được trong lòng gã thanh niên đối diện kia tựa hồ có chút bí mật:
- Vì cái gì?
- Tôi cũng không phải là siêu nhân chính nghĩa gì, không có khả năng thay đổi được tất cả những bất công trong xã hội, nhưng mà nếu loại bất công này xuất hiện trên người của tôi, hoặc là trên người bạn bè, thân nhân tôi, hoặc là không may để cho tôi nhìn thấy… tôi muốn có năng lực đối kháng với loại bất công này.
Hứa Nhạc dùng một loại thái độ trước giờ chưa từng có mà nói:
- Cho nên đầu tiên tôi phải có được năng lực để đối kháng với loại bất công đó.
Trâu Úc im lặng nhìn hắn, nhìn hắn thật lâu. Từ sau đêm đó nói chuyện một hồi với hắn, nàng đối với Hứa Nhạc liền sinh ra một tâm lý kính sợ. Nàng biết gã thanh niên nhìn qua bình thường trước mặt mình kia lại có được một tâm trí mạnh mẽ vô cùng. Loại mạnh mẽ này cũng không phải là nghị lực, mà là loại mạnh mẽ đối với những thứ mà hắn nắm vững trong tay mình. Những người như vậy sớm đã tuyệt chủng trong Liên Bang rồi, cho nên nàng mới tin rằng những lời này của Hứa Nhạc đều là thật tâm mà nói.
- Có lẽ… cái loại bất công đó cũng đã xảy ra rồi.
Trâu Úc nhẹ nhàng sờ sờ lên mảnh băng gạc trên mặt của mình, lẳng lặng nhìn Hứa Nhạc, nói:
- Cho nên anh mới tận dụng thời gian, chuẩn bị làm cái gì đó…
Hứa Nhạc trầm mặc, biết mình đã nói hơi nhiều. Về ý nghĩ của hắn, trong toàn bộ Liên Bang cũng không có bất cứ kẻ nào biết. Hắn chỉ là mở to cặp mắt của mình mà nhìn nhưng nguy nan phập phồng của xã hội này, không tiếc trả giá hết thảy để làm mình mạnh mẽ hơn… Nếu xã hội này cũng không cho hắn công bằng, như vậy hắn sẽ chủ động tự đi tìm công bằng cho mình.
Trâu Úc cũng không có để ý đến sự trầm mặc của hắn, dùng một loại ánh mắt có chút kỳ quái mà nhìn hắn, bỗng nhiên nhẹ giọng nói:
- Anh là tín đồ của Kiều Trì Tạp Lâm?
- Không phải, nhưng tôi lại cảm thấy ông ta nói một số chuyện cũng không có sai.
- Anh chung quy nói những người như chúng tôi… tôi quả thật cũng không phải là người tốt gì, nhưng tôi tin rằng, bên trong cái giai tầng đặt lợi ích lên hàng đầu này, chung quy vẫn còn một số nhân vật có thể phù hợp với tiêu chuẩn đạo đức của anh.
- Cho nên tôi nhằm vào không phải là giai cấp, mà là công bằng.
- Vấn đề là ở chỗ xã hội vốn là không có công bằng. Nếu như anh muốn đối kháng với sự không công bằng này, liền tương đương đối kháng với cả xã hội. Mà lực lượng của một người vĩnh viễn không cách nào đối kháng với xã hội, trừ phi anh là vị lão nhân gia bên bờ hồ kia…
- Ý cô muốn nói tới Phí Thành Lý Gia?
- Đúng vậy.
Hứa Nhạc mỉm cười, nghĩ thầm trong toàn bộ lịch sử của Liên Bang cũng chỉ có thể xuất hiện một vị Quân Thần như vậy, có thể nhờ vào sức mạnh bản thân, một người một con robot, bất ngờ đột kích, ám sát Hoàng Đế của Đế Quốc… có lẽ về sau trong lịch sử cũng không thể nào xuất hiện một nhân vật như vậy nữa. Nhưng mà hắn lại lập tức nghĩ đến một thân ảnh biếng nhác, đáng thương khác, thân ảnh vị đại thúc giống như yêu mị vậy, nhảy lên trên một con robot…
- Vì Trương Tiểu Manh.
Trâu Úc bưng ly rượu lên.
Trong tròng mắt Hứa Nhạc hiện lên một tia quang mang cảnh giác cùng với kinh ngạc, hắn thật sự không ngờ, vị Trâu Gia tiểu thư ngồi đối diện này, cư nhiên lại có thể nói lên một câu nói thích hợp nhất lúc này. Có lẽ do đối phương đoán ra, nhưng có thể đoán được điều này, đã là vô cùng giỏi rồi.
Hắn khôi phục lại hô hấp, giơ cao ly nước trắng trước mặt lên, nói:
- Vì Thi Thanh Hải.
Sắc mặt Trâu Úc trở nên có chút khó coi, nàng giật mình một lúc, bỗng nhiên mở miệng nói:
- Có thể nói cho tôi biết… cái gã lưu manh kia đến tột cùng là hạng người gì không?
Hứa Nhạc hơi sửng sờ, lặng lặng nhìn khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp của Trâu Úc, trên đó đột nhiên xuất hiện một tia buồn bả không cách nào che dấu. Hắn bỗng nhiên nghĩ đến, nàng và Thi Thanh Hải chỉ là chuyện tình một đêm, căn bản cũng không biết Thi Thanh Hải là hạng người gì. Hơn nữa nói không chừng… trong cuộc đời sau này của nàng, vĩnh viễn cũng sẽ không có bất cứ quan hệ gì với cha của đứa bé nữa.
Từ góc độ kia mà nói, hiện tại Trâu Úc quả thật là một cô gái đáng thương. Hứa Nhạc thậm chí còn nghĩ đến, bản thân mình chỉ vì muốn giúp cho Thi công tử lưu lại một tia huyết mạch trên đời này, đối xử như vậy đối với Trâu Úc mà nói, bản thân mình có phải là đã không công bằng hay không?
- Thi công tử là một cô nhi, hiện tại cô khẳng định cũng biết, hắn là một gã gián điệp của Phiến quân, là một gã gián điệp ưu tú nhất. Hắn vì sao lại trở thành gián điệp của Phiến quân, chuyện này cũng là do sự thiếu công bằng của Liên Bang, cha của hắn…
Sau khi trầm mặc một lát, Hứa Nhạc bắt đầu giảng giải cho Trâu Úc nghe tất cả mọi thứ về Thi Thanh Hải, từ lúc hắn sinh ra, cho đến những sự tích oanh liệt của hắn trong Học Viện Quân Sự I, cho đến những công việc của hắn tại Lâm Hải Châu.
Có lẽ là vì hắn muốn bù lại cho Trâu Úc thứ gì đó, có lẽ là muốn người con gái này có một nhận thức mơ hồ hơn đối với Thi Thanh Hải, mà không phải là một khuôn mặt và bóng dáng mơ hồ. Hứa Nhạc hoàn toàn không giống như bình thường trầm mặc ít nói, hắn bắt đầu thao thao bất tuyệt giảng giải, hắn đem tất cả những gì mình biết về Thi Thanh Hải, hoàn hoàn chỉnh chỉnh nói hết ra, kể cả những chi tiết nhỏ nhất của Thi Thanh Hải, như là hắn ghiện rượu như mạng, tửu lượng kinh người, sau khi nhậu say thích hát bài hát u buồn 27 ly rượu…
- Bình thường, hắn rất thích hút thuốc, chỉ hút loại thuốc lá ba số 7. Hắn sau khi uống rượu, thích nhất nói, ta uống không phải rượu, mà là uống tịch mịch…
Hứa Nhạc chìm vào ký ức giữa mình và Thi công tử, theo bản năng lấy ra một điếu thuốc, chợt nhớ đến trước mặt mình có một phụ nữ mang thai, nên lại thả hộp thuốc xuống.
- Đúng là đồ ghê tởm.
Trâu Úc nghe xong Hứa Nhạc kể lại mọi chuyện, khuôn mặt khẽ nhăn lại một cái, nhẹ giọng nói.
Nàng tuyệt đối chưa từng nói rằng mình thích Thi Thanh Hải. Trong đêm tối tuyết lạnh sau Song Nguyệt Vũ Hội kia, chỉ là do cảm xúc quá mức phức tạp, mới bị cặp mắt xinh đẹp yêu dị không thể kháng cự của gã nam nhân kia thu hút lấy, kết quả là rơi vào kết cuộc như ngày hôm nay. Nhưng mà theo lời miêu tả của Hứa Nhạc, nàng trầm mặc lặng nghe. Gã nam nhân xinh đẹp không giống người bình thường kia, ở trên giường lại đa tình tới mức khó có thể tưởng tượng, dần dần định hình rõ trước mắt của nàng.
Tay phải nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng hơi to của mình, tựa hồ có thể cảm nhận được cái sinh mạng nhỏ kia đang không ngừng phát triển, Trâu Úc cụp mi xuống, nghĩ thầm hóa ra cha của con lại là một tiên gia hỏa lưu manh vô lại có thân thế đáng thương như thế.
Ngoại trừ cái thân phận gián điệp Phiến quân kia, Thi Thanh Hải trước mặt của Hứa Nhạc lại có vẻ vô cùng chân thành. Hai gã nam nhân này cùng nhau uống rượu nhiều đến như vậy, mặc dù Thi công tử là ngàn chén không say, nhưng trên cơ bản Hứa Nhạc đối với cả cuộc đời của người anh em kia cơ hồ là vô cùng hiểu biết. Kể cả trước đây hắn từng gặp qua những chuyện gì, cũng đều kể ra hết. Cho nên Hứa Nhạc lúc này mới có thể có nhiều thứ để nói đến như vậy. Nhưng mà trong lòng Hứa Nhạc, hắn cũng có chút không khỏi ái náy, hắn biết rõ thời thơ ấu, bí mật của Thi Thanh Hải, nhưng Thi Thanh Hải lại không biết bí mật của hắn.
Những khách quý ăn cơm trong phòng ăn của Lâm Viên cũng không nhiều lắm, từng tốp tụm năm tụm ba phân bố các nơi. Mỗi bàn trong này cũng đều duy trì một khoảng cách thích hợp, nhưng mà ánh mắt cũng không bị những khoảng cách đó giới hạn. Từ khi bọn họ bước chân vào phòng ăn, Hứa Nhạc liền chú ý đến ánh mắt khác thường truyền đến từ bốn phía. Mặc dù đa số ánh mắt kia sau đó cũng đều thu trở về, nhưng mà thỉnh thoảng lại nhìn trộm qua, vẫn như cũ làm cho hắn thấy khó chịu.
Những ánh mắt kia đều là nhằm vào Trâu Úc. Thiên kim của Trâu Phó Bộ Trưởng mang thai, trên mặt lại còn một khối băng gạc… Chuyện này có thể khiến cho rất nhiều người sinh ra vô số tưởng tượng khác nhau. Hứa Nhạc cũng không có cách nào ngăn cản những ánh mắt đó, hơn nữa hắn vô cùng bội phục phát hiện, Trâu Úc tựa hồ cũng không hề có ý e ngại những ánh mắt đó. Nàng chỉ là có chút cảnh giác nhìn vào một góc phòng mà thôi…
Nói ra cũng thật kỳ lạ. 20 ngày trước, cái bụng to lên của Trâu Úc nhìn qua cũng không quá rõ ràng cho lắm. Nhưng có lẽ là mấy ngày nay được Hứa Nhạc chăm sóc quá tốt, bên trong căn phòng trọ kia tịnh dưỡng không tệ, cho nên cái bụng của cô thiếu nữ chợt giống như là thổi phồng lên vậy, mới chính thức cực kỳ giống một cô gái mang thai mấy tháng.
Hứa Nhạc buông cái ly đang cầm trong tay xuống, quay đầu đi. Bởi vì hắn phát hiện ra, từ bên một cái bàn trong góc mà hắn vốn chú ý từ trước, có hai gã quân nhân trẻ tuổi đang đi tới, hơn nữa một trong hai người đó hắn cũng nhận ra.
- Trâu Úc, đã lâu không gặp.
Người đi phía trước là một gã quân nhân trẻ tuổi, ước chừng khoảng 25, 26 tuổi, ngũ quan sâu sắc, mặt mày âm trầm bình tĩnh. Hắn cứ như vậy tùy tùy tiện tiện đi tới trước bàn mới đứng lại. Cảm giác hắn đứng đó cũng không giống như người bình thường, mà giống hệt như là vách núi đá trắng phía sau khuôn viên của Lâm Viên vậy, làm người ta khắc sâu ấn tượng nhưng không có cảm giác đột ngột.
Trên mặt hắn thoáng hiện lên một tia xin lỗi, tiếp tục nói:
- Lần trước xin lỗi cô, không biết rõ tình trạng thân thể của cô, nên đã đánh cuộc uống rượu với cô, hy vọng cô không trách tôi.
- Tôi lúc đó cũng là có tình trạng thân thể thế này rồi, tự nhiên cũng có chút bất tiện.
Trâu Úc cười trả lời.
Nghe mấy câu đối thoại này, Hứa Nhạc liền đã biết gã quân nhân trẻ tuổi khí thế phi phàm trước mặt này, chính là chủ nhân của chiếc xe Ngân Sắc U Linh cùng Trâu Úc đua xe trên đường cao tốc số 2 mấy ngày trước. Cặp mày hắn hơi hơi cau lại, cũng không biết đối phương hôm nay đi qua bàn của mình là có mục đích gì.
Trâu Úc từng nói qua với hắn, người này hình như là hậu nhân trực hệ của Lợi Gia bên trong Thất Đại Gia Tộc. Trí nhớ của Hứa Nhạc vô cùng tốt, nhớ rõ đối phương tên là Lợi Hiếu Thông. Chẳng lẽ đối phương biết được mình là người lái chiếc xe ô tô màu đen hôm đó đã phá hoại cuộc đua? Nhìn biểu tình thành khẩn trên mặt đối phương, cũng không toát ra chút nào trào phúng đối với Trâu Úc, cùng với địch ý đối với mình, Hứa Nhạc đành phải lặng yên theo dõi diễn biến.
Thật không ngờ Lợi Hiếu Thông sau khi chào hỏi sơ với Trâu Úc, trực tiếp xoay đầu lại, vô cùng lễ phép đưa một tay ra:
- Lợi Hiếu Thông, hân hạnh làm quen.
Hứa Nhạc đứng dậy, cũng giơ tay ra bắt tay đối phương, đáp:
- Hứa Nhạc.
- Ngưỡng mộ đã lâu.
Cặp mắt Lợi Hiếu Thông nửa cười nửa không, nhìn Hứa Nhạc nói:
- Hôm nào có cơ hội nhất định mời anh một bữa.
Lúc này gã quân nhân trẻ tuổi đi theo Lợi Hiếu Thông đến đây, cũng đã khẽ gật gật đầu với Hứa Nhạc. Hứa Nhạc nhìn gã quân nhân đầu tóc vàng, vẻ mặt anh tuấn, cười nói:
- Chào anh.
Phác Chí Hạo chỉ gật gật đầu, cũng không nói gì thêm.
- Đêm hôm đó lái chiếc ô tô màu đen kia chính là gã Hứa Nhạc này. Tôi đã cho người điều tra hắn, đúng là một tên gia hỏa thú vị cực kỳ hiếm thấy.
Lợi Hiếu Thông và Phác Chí Hạo hướng về phía bên ngoài Lâm Viên mà đi, phía sau là hai gã quân nhân thuộc cấp. Nụ cười trên mặt hắn có vẻ vô cùng quái dị. Lúc trước khi Trâu Úc và Hứa Nhạc bước vào, hắn cũng đã cho thuộc cấp đi ra bãi đậu xe của Lâm Viên nhìn thử, thật không ngờ thật sự phát hiện ra chiếc ô tô màu đen không hề có biển hiệu kia.
Phác Chí Hạo nao nao, thật không ngờ vị thiết gia địa vị tôn quý này, lại có thể cảm thấy hứng thú đối với Hứa Nhạc như vậy, lại còn phái người đặc biệt điều tra hắn nữa. Mặc dù nói trong cuộc tuyển dụng nhân viên mùa xuân của Công ty Quả Xác, Hứa Nhạc đã gây nên một trận náo động lớn, nhưng mà Phác Chí Hạo cũng không cho rằng, một gã Công Trình Sư đơn thuần kia lại có thể khiến cho một vị thiếu gia đường đường của Thất Đại Gia Tộc phải đặc biệt chú ý như thế.
Đoán được gã thanh niên bên cạnh mình đang suy nghĩ cái gì, khóe môi Lợi Hiếu Thông nổi lên một tia trào phúng tươi cười nhẹ. Vị thiếu gia của Lợi Gia này từ trước đến nay đối với vị Thái Tử gia của Thai Gia thích giả dạng thần bí kia cũng không có hảo cảm gì, nhưng tuyệt đối cũng không có nghĩa là Lợi Gia sẽ không xem trọng người thừa kế duy nhất của Thai Gia.
Lợi Gia từ trước tới nay lấy kinh tế mà phát triển, về phần gã lính ngồi cầu Hứa Nhạc này có quan hệ thế nào với Thái Tử gia của Thai Gia, cho đến những biểu hiện kinh diễm của người này trong sự kiện Sân vận động Lâm Hải Châu, căn bản không cách nào giấu diếm được sự cố ý điều tra của Lợi Thất thiếu gia này.
Cho nên lúc chào Hứa Nhạc, hắn mới nói một câu ngưỡng mộ đã lâu kia. Nhưng mà hắn cũng không nghĩ là sẽ giải thích với Phác Chí Hạo. Hắn chung quy cho rằng Phác Chí Hạo thật sự quá mức tự tin một chút. Sau này nếu trong Công ty Cơ khí Quả Xác, nếu như người này bị Hứa Nhạc cho một trận để đời, có lẽ ngược lại sẽ là một loại ma luyện tốt cho hắn.
- Không ngờ là, Trâu Úc lại đã mang thai.
Hai hàng lông mày của Lợi Hiếu Thông trong nháy mắt này bỗng nhiên trở nên ảm đạm xuống một chút. Hắn cùng với Trâu Úc kết bạn với nhau cũng nhiều năm rồi, lúc trước đối với loại con nhà giàu mới nổi này, hắn căn bản không có khả năng để ý chút nào. Nhưng sau này khi nghe chuyện Thai phu nhân chọn nàng làm con dâu tương lai, hắn mới đối với cô gái thích mặt áo đỏ kia cảm thấy có chút động tâm. Loại động tâm duy nhất trong cuộc sống này, vốn là không động thì thôi, hễ động là căn bản không thể ngừng lại, đúng là dần dần trở nên có chút yêu thích...
Vì thế hôm trước mới xảy ra sự kiện đua xe uống rượu kia. Nhưng mà thật không ngờ tới, hắn cái gì cũng chưa kịp làm, cô gái áo đỏ kia dĩ nhiên đã biến thành bà mẹ mang thai. Với lòng dạ trước giờ của hắn, trong lúc nhất thời cũng không khỏi có chút hơi ngơ ngẩn.
Phác Chí Hạo ở bên cạnh trầm mặc một lúc mới nói:
- Với tính cách của anh, không ngờ rằng đã lập tức bỏ đi như vậy.
- Tôi thích nữ nhân, nhưng cũng không thích vì nữ nhân mà đắc tội với người khác. Nhà chúng ta là gia đình làm ăn, làm việc gì chung quy cũng phải cẩn thận một chút.
Phác Chí Hạo im lặng, nghĩ thầm đường đường là Lợi Gia của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, từ khi nào mà sợ đắc tội với người khác đây?
Tựa hồ như đoán được hắn đang suy nghĩ gì, Lợi Hiếu Thông liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:
- Tôi cũng đã rất muốn đem gã Hứa Nhạc kia đánh cho một trận, nhưng tôi lại không biết, trong suy nghĩ của vị bằng hữu Thai Gia kia, gã lính ngồi cầu này rốt cuộc là có địa vị gì... Hơn nữa tôi cuối cùng vẫn cảm giác được người này cũng không chút đơn giản, nếu hiện tại ta không ngại nguy hiểm, mạo hiểm đi gây chuyện với hắn, nói không chừng trong tương lai sẽ có người khác đến gây chuyện với tôi. Một khi đã như vậy, tôi vì cái gì lúc này lại đắc tội với hắn chứ?
Phác Chí Hạo lại im lặng, nói thế nào cũng không hiểu nổi, một gã nhân viên nghiên cứu của Sở Nghiên Cứu có cái gì đáng để Lợi Thất thiếu gia phải cảnh giác. Lợi Hiếu Thông nhìn hắn một cái, cũng không hề giải thích. Tương lai muốn Lợi Gia nhận được trợ lực từ phía Quân đội, nếu lúc này còn không biết tự mình chủ động tạo mối quan hệ tốt, như vậy chẳng khác nào là một phế vật.
- Tôi không phải là đại ca của tôi, nhìn qua giống như là phong lưu bạc tình, trên thực tế lại có thể vì hồng nhan mà nổi giận ngập trời.
Lợi Hiếu Thông nhắm chặt hai mắt lại, bắt đầu dưỡng thần. Nghĩ thầm trong lòng, nếu như đại ca mình thật sự có thể ở cùng một chỗ với cô gái thần tượng Liên Bang kia, đối với địa vị tương lai của mình thật sự không chút tốt đẹp gì.
- Cái gã điên cuồng của Lý Gia kia đến kìa.
Phác Chí Hạo nhìn vào một chiếc xe việt dã đang chạy vào Lâm Viên, bỗng nhiên nhíu nhíu mày.
Ánh mắt của Lợi Hiếu Thông cũng không có gì thay đổi, lắc lắc đầu, nghĩ thầm nếu không phải mình biết gã điên Lý Gia kia sắp tới, bản thân mình nhất định đã ngồi lại trong đó thêm một lát nữa rồi. Hắn cũng muốn nhìn rõ mối quan hệ giữ vị Thái Tử Thai Gia kia với Trâu Úc, với cả gã lính ngồi cầu Hứa Nhạc kia đến tột cùng là cái gì, không thì ít nhất cũng muốn tìm hiểu xem đứa nhỏ trong bụng Trâu Úc kia đến tột cùng là của ai cũng được.
o0o
- Có thể nhận ra, câu nói ngưỡng mộ đã lâu của Lợi Thất thiếu gia tựa hồ cũng không phải là lời nói suông...
Ánh mắt Trâu Úc lóe lên, nhìn về phía Hứa Nhạc:
- Về chuyện ở Lâm Hải, từ mẹ tôi cho đến cha tôi, còn có anh tôi nữa, cũng đều không nói rõ chi tiết cho tôi nghe, nhưng tôi cũng biết được, cục diện lần đó nguy hiểm vô cùng. Mà anh lúc ấy cũng có mặt ở đó... chẳng lẽ nói là, anh đã sắm một vai diễn vô cùng chủ chốt lúc đó sao?
Hứa Nhạc cắm cúi ăn cơm, cũng không để ý tới nàng. Buổi chiều sử dụng cỗ sức mạnh thần bí trong cơ thể kia, hiện tại hắn thật sự rất đói bụng. Chuyện khi nãy, điều duy nhất khiến hắn cảm thấy kinh ngạc chính là, Lợi Hiếu Thông làm thế nào lại biểu hiện ôn hòa như thế, so với hình tượng nhân vật thần bí của Thất Đại Gia Tộc trong trí tưởng tượng bình thường của dân chúng Liên Bang hoàn toàn không chút phù hợp nào.
- Thất Đại Gia Tộc của Liên Bang, mỗi một gia tộc đều chiếm cứ một lĩnh vực trọng yếu nhất của xã hội. Lợi Gia Thiết Toán, chủ yếu khống chế phạm vi kinh tế tài chính.
Cũng không để ý tới sự trầm mặc của Hứa Nhạc, Trâu Úc nhẹ nhàng vuốt bụng, nửa vô tình nửa cố ý mà nói:
- Nếu luận về gia sản, trong Liên Bang không có ai có thể so sánh với gia tộc của hắn. Chỉ là không ngờ nổi, vị Lợi Thất thiếu gia này lại tiếp nhận một quan chức của Quân đội.
- Chung Gia Tây Lâm nắm giữ lĩnh vực nào?
Hứa Nhạc bỗng nhiên mở miệng hỏi. Về gia tộc của Tiểu Dưa Hấu, hắn cũng có chút cảm xúc phức tạp. Mặc dù là Phong đại thúc chết dưới đại chủ pháo của Cổ Chung Hào, nhưng mà hắn quả thật có cảm tình cực kỳ thân thiết với Tiểu Dưa Hấu.
- Quân đội.
Trâu Úc cau mày nói:
- Quân Khu IV chính là thuộc về Tây Lâm Chung Gia. Từ trước Hiến Lịch cũng đã là như vậy. Có câu ngạn ngữ là: Núi cao Hoàng Đế xa. Đại khu Tây Lâm khoảng cách với Thủ Đô Tinh Quyển quá xa, hơn nữa danh vọng của Chung Gia tại Tây Lâm cao vô cùng, cao đến mức nào thì mấy gã chuyên gia phân tích của Liên Bang cũng không phân tích ra nổi... Hơn nữa trong suốt mất thập niên gần đây, sự uy hiếp của Đế Quốc quá lớn, Gia chủ của Chung Gia dẫn theo binh sĩ của Quân Khu IV một mình chiến đấu, khiến cho địa vị của Chung Gia càng ngày càng củng cố.
- Thai Gia thì sao?
Hứa Nhạc ngừng ăn, tò mò nhìn Trâu Úc. Trước đó không bao lâu Liên Bang Thất Đại Gia Tộc đối với hắn mà nói, cũng chỉ là chuyện trong truyền thuyết mà thôi, nhưng mà không ngờ bây giờ lại có thể chính tai nghe được bộ mặt chân thật của mấy đại Gia tộc kia, đúng là một chuyện cực kỳ hấp dẫn người khác.
- Cũng không ai biết rõ.
Trâu Úc nở nụ cười:
- Bất quá, lúc trước tôi cũng từng nghe qua, Công ty Quặng mỏ Liên Hợp là của Thai Gia, về sau tài nguyên cạn kiệt... cũng không nghe nói Thai Gia khống chế lĩnh vực nào nữa, nhưng mà chắc chắn là có...
Hứa Nhạc nao nao, lâm vào suy nghĩ. Quặng mỏ không hề nghi ngờ chính là huyết mạch phát triển của Liên Bang, Thai Gia xuất thân là hoàng tộc, có thể hoàn toàn khống chế ngành quặng mỏ cả Liên Bang như thế, đúng là một điều khủng bố. Chỉ là sau khi Đại khu Đông Lâm suy bại, số tinh cầu còn có thể khai thác quặng mỏ chỉ còn lại khoảng bảy mươi mấy cái. Số quặng mỏ có thể tiếp tục khai thác càng ngày càng ít, như vậy lợi ích từ phương diện này cũng đã không còn lớn như trước đây nữa. Thai Chi Nguyên hiện tại đã từ phía sau bức màn thần bí đi ra ngoài, có lẽ nào là có liên quan đến xu thế này?
- Lợi Hiếu Thông trong số hàng ngũ người thừa kế của Lợi Gia đứng hàng thứ hai.
Nhìn sắc mặt biểu hiện trầm trọng của Hứa Nhạc, Trâu Úc cho rằng hắn đang lắng nghe chăm chú chuyện nàng đang nói, cúi đầu nhẹ giọng nói:
- Mặc dù cũng có chút chải chuốc cẩn thận, nhưng chung quy cũng ở mức trung bình. Không giống như đại ca của hắn, được giới thượng lưu Liên Bang công nhận làm Thiên Hạ Đệ Nhất Mỹ Nam Tử, hắn lại có một trái tim còn lạnh lùng, khó tan chảy hơn cả hoàng kim nữa.
- Vị Lợi Đại thiếu gia kia chẳng lẽ còn xinh đẹp hơn so với Thi Thanh Hải sao?
Hứa Nhạc nhìn Trâu Úc, có chút không dám tin hỏi.
Khuôn mặt Trâu Úc thoáng có chút ngẩn ra, tựa hồ không muốn đem gã nam nhân kia đánh đồng với Lợi Đại thiếu gia, một lúc lâu sau mới chần chờ nói:
- Cũng không chênh lệch bao nhiêu... Chỉ là cảm giác có chút khác biệt mà thôi. Tôi cũng chỉ là một lần uống trà đàm đạo, được Thai phu nhân dắt theo, nên gặp qua một lần mà thôi.
Hứa Nhạc nghĩ thầm, xem ra quyền thế của Trâu Gia có đến đâu đi nữa, cũng còn xa lắm mới có thể so sánh được với Thất Đại Gia Tộc, có thể ảnh hưởng đến toàn bộ Liên Bang. Nàng có thể ngồi trong Lâm Viên bình tĩnh giảng thuật lại chuyện của mấy nhân vật đỉnh cao nhất của Liên Bang, hẳn là do Thai phu nhân thích dẫn nàng theo khi ra ngoài mà thôi. Nghĩ đến điểm này, tâm tình của hắn cũng không khỏi có chút khẩn trương. Mặc dù lúc đầu khi sự tình phát sinh, hắn cũng đã trước tiên nói cho Thai Chi Nguyên biết nội tình của chuyện này rồi, nhưng mà Trâu Úc dù sao cũng là cô con dâu do vị phu nhân kia lựa chọn, nếu vị phu nhân kia có gì hiểu lầm, mình làm thế nào có thể giải thích đây?
- Vừa rồi vị Lợi Thất thiếu gia kia... tự hồ cũng có chút ý đối với cô thì phải.
Hứa Nhạc mở miệng hỏi.
- Ánh mắt của anh quả nhiên sắc xảo. Lợi Thất thiếu gia chỉ sợ còn tưởng rằng có thể giấu được anh.
Trâu Úc cúi đầu, khẽ ghim nhẹ một mảnh rau xanh trên bàn, lạnh lùng nói:
- Những người có ý đối với tôi, cũng không phải chỉ có một mình hắn.
Hứa Nhạc tin rằng với sắc đẹp của Trâu Úc, tuyệt đối có thể hấp dẫn vô số nam nhân trẻ tuổi, hơn nữa gia đình của nàng mặc dù cũng không phải là tuyệt thế hào môn gì, nhưng nói thế nào hiện tại cha của nàng cũng đã là Phó Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng, phối hợp với mấy gã thiếu gia của Thất Đại Gia Tộc cũng không phải không thể. Khiến cho hắn có chút khó hiểu chính là, mọi người trong tầng lớp thượng lưu kia hẳn cũng biết rất rõ ràng, Trâu Úc chính là cô con dâu mà Thai phu nhân đã chọn lựa, vì cái gì bọn họ lại còn muốn tiếp cận nàng cơ chứ?
- Gia thế của nhà tôi trong mắt bọn họ còn không đáng để nhắc tới. Vấn đề là tôi chính là nữ nhân được định sẵn của Thái Tử ca ca. Chính cái thân phận này, đối với bọn hắn mà nói, không hề nghi ngờ mới chính là sự hấp dẫn mạnh mẽ nhất. Bọn họ không tiếp cận được với Thái Tử ca ca, đành phải thử thông qua biện pháp theo đuổi tôi để cố tình phô bày quang huy của bọn họ.
Thanh âm Trâu Úc có chút lãnh đạm, trong giọng nói pha chút bi ai nhàn nhạt, ngay cả Hứa Nhạc cũng cảm nhận được một tia rung động.
- Tôi không phải là người như thế! Úc tử! Tôi không phải là người như thế!
Một thanh âm tựa như một đạo bạo lôi chợt vang vọng khắp nhà ăn của Lâm Viên. Màng tai của tất cả mọi người ở đây bị thanh âm này chấn mạnh trở nên có chút ù ù. Mà cánh cửa sổ thủy tinh bên cạnh Hứa Nhạc cùng với cái ly pha lê nước trên bàn hắn cũng vì thanh âm hét to này mà trở bên run rẩy, phát ra tiếng ong ong không dứt.
Trâu Úc rất nhanh đã đưa tay lên bưng kín lỗ tai của mình, sắc mặt có chút trắng bệch. Nhìn động tác của nàng rất nhanh nhẹn, tuyệt đối đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng gặp phải công kích sóng âm đột ngột thế này.
Một gã quân nhân gương mặt phẫn nộ không biết từ khi nào đã xuất hiện bên cạnh bàn. Không biết hắn đứng đó nghe đã bao lâu rồi, cũng không biết hắn vì sao lại phẫn nộ đến như thế.
Hứa Nhạc ngạc nhiên nhìn gã quân nhân đột nhiên xuất hiện bên cạnh bàn này, phản ứng đầu tiên của hắn chính là nắm chặt dao nĩa trong tay mình, ánh mắt híp lại. Bởi vì bất luận người này hay là thanh âm đột nhiên xuất hiện lúc trước, cũng đều khiến cho hắn cảm thấy sự nguy hiểm trước giờ chưa từng có. Hơn nữa đối phương cư nhiên lại có thể vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh của hắn, ngay cả hắn căn bản cũng không có phát hiện ra. Chuyện tình như thế này, từ sau khi hắn đi theo Phong Dư đại thúc luyện tập, đã rất lâu năm rồi không có xuất hiện qua.
Gã quân nhân này quả thật vô cùng kỳ lạ, sở dĩ nói hắn kỳ lạ, là bởi vì khuôn mặt của hắn rõ ràng là còn vô cùng non nớt, bất luận là ngũ quan hay là cặp mắt, cũng đều hiển lộ rõ ra tuổi thật sự của hắn cũng không thể nào lớn được. Nhưng mà gã quân nhân thiếu niên này, dáng người lại cực kỳ thô to rắn chắc, thân hình giấu dưới bộ quân phục, tựa hồ như bao hàm lực lượng vô cùng vô tận vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể xé nát bộ quân phục kia.
Khuôn mặt non nớt, thân thể cường hãn. Loại tương phản kịch liệt này, tuyệt đối có sự thu hút mạnh mẽ với tất cả mọi người. Mà trong mắt Hứa Nhạc, thứ cũng có sự thu hút mạnh mẽ chính là biểu tượng trên cầu vai của gã quân nhân này. Liên Bang từ khi nào lại xuất hiện một Trung Tá trẻ như vậy?
Trâu Úc lúc này rốt cuộc cũng bỏ hai tay khỏi lỗ tai hắn. Nàng ngạc nhiên nhìn gã quân nhân thiếu niên này, nói thế nào cũng thật không ngờ, đối phương hôm nay lại có mặt ở Đặc khu Thủ Đô, lại trùng hợp chạy tới Lâm Viên lúc này. Ngay sau đó, nàng lại nghĩ tới một việc khác, với tính tình của gã thiếu niên này, chỉ sợ Hứa Nhạc sắp lâm vào tai ương rồi.
Nói thật, không chỉ là nàng, mà ngay cả mấy đại nhân vật bên trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, đối với gã quân nhân thiếu niên này cũng là cực kỳ đau đầu. Bởi vì bất luận là ai, gặp phải một kẻ điên, làm việc bình thường cũng không hề theo bất cứ quy củ gì cả, sau lưng lại có chỗ dựa mạnh mẽ đến kinh người như hắn, đều cảm thấy vô cùng khó giải quyết.
- Trâu Úc! Sao em lại mang thai!
Gã quân nhân thiếu niên kia trợn tròn cặp mắt, giống như là nhìn thấy được một chuyện khó tin nhất trên thế giới vậy, nhìn chằm chằm vào cái bụng hơi to ra của Trâu Úc, biểu tình nhất thời trở nên vô cùng khủng bố. Hắn nghiến răng nghiến lợi, gằn từng tiếng mà nói:
- Có phải là do Thai Chi Nguyên không? Có phải các người đã kết hôn rồi không? Nếu như hắn dám bỏ mặc em, tôi sẽ giết chết hắn!
- Lý Cuồng Nhân!
Trâu Úc vừa nghe những lời này, liền biết hôm nay coi như xong rồi. Nàng sợ hắn sắp sửa bạo lên rồi đả thương người bừa bãi, sắc mặt tái xanh, vội hét lên:
- Chuyện này không quan hệ gì tới Thái Tử ca ca cả.
Hứa Nhạc giật mình nhìn một màn trước mắt hắn. Gã Trung Tá thiếu niên này thân phận hẳn là vô cùng khủng bố, rõ ràng cũng là một trong những người theo đuổi Trâu Úc. Chỉ là đối phương nếu đã biết thân phận của Thai Chi Nguyên, cư nhiên lại còn dám nói đánh là đánh, giết là giết? Chẳng lẽ gã thiếu niên quân nhân này quả thật là kẻ điên sao?
/930
|