Lý Cuồng Nhân đúng là nhân vật khủng bố mà hắn từng gặp được từ trước tới giờ. Một trận chiến trong Lâm Viên lúc nãy đúng là hung hiểm đến cực điểm, ba cú đấm đánh tới liên tiếp, như sấm như chuy kia, thật sự làm người ta kinh tâm động phách. Hơn nữa hắn có thể cảm giác được, gã sĩ quan thiếu niên kia đến thời khắc cuối cùng cũng thật sự đã động tới một chút sát ý nhàn nhạt...
Nếu không phải Hứa Nhạc có được sức mạnh cường hãn nhất trên thế giới này, căn bản cũng không có cách nào ngăn cản được... Cho dù như thế, cuối cùng vẫn là suýt xảy ra vấn đề.
Điều khiến cho hắn kinh tâm động phách chính là, chẳng lẽ Phong Dư đại thúc... có quan hệ gì với Phí Thành Lý Gia hay sao?
Bạn sẽ ủng hộ cho dịch giả 0 Điểm khi đọc bài viết này:
************* :
Lý Cuồng Nhân được xưng là đánh khắp Quân đội vô địch thủ, ngay đêm hôm đó âm thầm tiến vào Bệnh viện Lục Quân, đương nhiên là sử dụng một cái tên giả. Cuộc đời của vị sĩ quan thiếu niên 16 tuổi này chưa từng gặp qua bất kỳ thất bại gì, bất luận là tính khí trẻ con chưa hết, hay là ngạo khí của vị sĩ quan trẻ tuổi nhất Liên Bang, hắn cũng đều không có khả năng đồng ý cho cái tin tức dọa người này truyền khắp thiên hạ được.
Trận giao thủ giữa hai người trong Lâm Viên quả thật cực kỳ nguy hiểm, dưới loại tình huống đó, nếu ai mà nương tay, liền chỉ có một con đường chết. Cuối cùng hai người cũng đều còn sống, cũng không có gây ra đại sự gì, thuần túy chỉ là do vận khí mà thôi. Hứa Nhạc và Lý Cuồng Nhân đánh nhau ba quyền một chưởng, ngoan độc đến cực điểm. Thời khắc cuối cùng chính là bởi vì cảm giác một tia lực lượng hài hòa mà cổ quái kia, bộc phát từ bốn cánh tay của hai người, đánh hai người văng ra.
Hứa Nhạc và Lý Cuồng Nhân cũng đều rất rõ ràng, lúc ấy tình hình trong đó nếu đổi lại là một cục diện khác, chỉ sợ một trong hai người tất sẽ có một người lo chuyện hậu sự...
Thông qua một trận phong ba tại Lâm Viên này, tin tức vị thiên kim của Trâu Phó Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng mang thai trước khi kết hôn, giống như là được chắp thêm một cặp cánh vậy, trong thời gian cực ngắn đã truyền khắp nơi trong xã hội thượng tầng của Thủ đô. Mọi người sau khi giật mình, cũng không khỏi mang theo vài phần nghiền ngẫm, nghĩ thầm Trâu Phó Bộ trưởng đến tột cùng sẽ xử lý việc này như thế nào... Thai Gia luôn luôn trầm lặng mà thần bí, có thể nào bỏ qua chuyện nhục nhã này hay không?
Tuyệt đại đa số mọi người đều bỏ qua sự tồn tại của gã Thiếu Úy văn phòng trẻ tuổi kia. Ở trong mắt xã hội thượng tầng của Liên Bang, gã Thiếu Úy này chỉ là một điểm tạo scandal mà thôi, bản thân cũng chẳng có chỗ nào đáng để người ta chú ý cả.
Rất nhiều người không tin mắt mà chú ý, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều không có chú ý tới trận xung đột giữa Lý Cuồng Nhân và gã Thiếu Úy văn phòng kia. Lâm Bán Sơn, ông chủ phía sau của Lâm Viên, tự nhiên là người cực kỳ biết nhìn người, ngay khi sự kiện xảy ra, hắn thông qua mạng lưới inte, ngồi tại nhà đã trực tiếp xem lại cảnh tượng thông qua hệ thống ghi hình bí mật của Lâm Viên. Sau khi xem xong, hắn chỉ cười cười, nói một câu:
- Không thể ngờ nổi Lý Cuồng Nhân đánh nhau lại cũng bị thiệt thòi, thật đúng là khiến người ta giật mình mà.
Lâm Bán Sơn cũng là một nhân vật có tiếng tăm, trong Thất Đại Gia Tộc nổi tiếng mà một tay ăn chơi. Khả năng nhìn người theo tiêu chuẩn mỹ học tuyệt đối của hắn cũng sớm đã được mọi người công nhận từ lâu. Câu bình luận này mấy ngày sau truyền về đến Thủ đô, không khỏi khiến vô số người phải một lần nữa nhìn kỹ lại sự kiện xảy ra tại Lâm Viên đêm đó.
Mọi người bắt đầu chú ý tới gã thanh niên Thiếu Úy văn phòng kia, mặc dù ngoại trừ một số thế lực thông qua điều tra biết được tên tuổi của hắn, gã Thiếu Úy này vẫn là một hạng người vô danh. Nhưng mà có thể sẽ trở thành con rể tương lai của Trâu Phó Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng, phỗng tay trên phi tử tương lai của Thái Tử gia Thai Gia, có thể đánh nhau ngang tay với gã thiếu gia điên cuồng của Phí Thành Lý Gia kia... bất luận hắn là hạng người vô danh thế nào đi nữa, cũng chắc chắn sẽ trở nên nổi danh.
Trong tầng lớn xã hội Liên Bang này, do Thất Đại Gia Tộc cùng với mấy gã chính khách, quan chức Quân đội hợp lại tạo thành tầng lớp thượng lưu, khinh miệt sự tồn tại của Pháp luận, bỏ mặc sự quản lý của Hiến Chương, khống chế trong tay tuyệt đại bộ phận tài nguyên cùng với tin tức của xã hội nhân loại... Đó chính là bộ mặt thật sự của tầng lớp thượng lưu. Từ khi Hiến Lịch bắt đầu từ vô số vạn năm trước, toàn bộ xã hội Liên Bang đã tồn tại trong cục diện như vậy, loại cục diện này đã vững vàng suốt mấy vạn năm rồi. Mà cái gã Thiếu Úy văn phòng Hứa Nhạc kia, cũng giống như là một hòn sỏi nhỏ vô tình rơi vào trong mặt hồ phẳng lặng vậy, tạo ra một làn sóng chấn động nhỏ, có chút đột ngột, khiến người ta chú ý.
Bất quá Hứa Nhạc lúc này vẫn như cũ chỉ là một đề tài nói chuyện phiếm thỉnh thoảng ngẫu nhiên nhắc tới trong những lúc trà dư tửu hậu của xã hội thượng tầng Liên Bang mà thôi.
Vô số năm qua, trong tầng lớp công dân Liên Bang, những người vĩ đại mới cũng không biết đã xuất hiện qua bao nhiêu lần. Những nhân vật vĩ đại kia từ dưới hạ tầng xã hội mà đứng lên, cuối cùng đem cuộc đời của mình dấn thân vào vị trí mà hắn mong ước, được tiếp nhận sau đó đồng hóa, trở thành một bộ phận bên trong, tạo thành cái tầng lớp thượng lưu này.
Trong suy nghĩ của cái giai tầng khống chế cả Liên Bang này, Hứa Nhạc nếu sau này có thể kết hôn với Hứa Nhạc, như vậy tương lai cũng sẽ được cái tầng lớp thượng lưu này chấp nhận. Dù vậy, hắn cũng chỉ sẽ giống như là một kiểu mẫu nào đó trong số vô số kiểu mẫu mà thôi, tự nhiên cũng không cần tập trung quá nhiều lực chú ý vào hắn. Bọn họ căn bản cũng không biết mối quan hệ chân thật giữa Hứa Nhạc và Trâu Úc.
Mấy gã đại nhân vật chân chính bên trên kia, lại càng không quan tâm đến một màn phát sinh trong Lâm Viên kia. Ít nhất mấy nhóm thế lực trong xã hội thượng tầng của Liên Bang đang duy trì vị Châu Trưởng La Tư cùng với vị Nghị Viên Mạch Đức Lâm cũng sẽ không chú ý tới hắn. Mặc dù cái tên Hứa Nhạc này cũng đã bắt đầu xuất hiện trên rất nhiều tư liệu khác nhau.
Nếu có một ngày nào đó, Hứa Nhạc có thể biểu hiện ra được năng lực nào đó đáng chú ý, với mối quan hệ giữa hắn với Thai Gia và Trâu Gia, có lẽ những thế lực khổng lồ mà ẩn núp trong bóng tối kia sẽ bắt đầu xuất hiện mà lung lạc hắn... Nhưng mà đối với mấy đại nhân vật kia mà nói, một màn xảy ra tại Lâm Viên kia, chỉ là những gã thanh niên ăn no không có việc gì làm nên tranh giành tình nhân với nhau mà thôi. Hứa Nhạc mặc dù biểu hiện ra lực chiến đấu kinh người đến thế nào, cũng sẽ không khiến cho bọn họ có bất cứ bận tâm để ý gì.
Dù sao hắn cũng không phải Lý Cuồng Nhân, phía sau lưng thực lực điên cuồng kia, còn có một gia tộc nữa, một vị Thần đứng ở phía sau hắn...
o0o
Phí Thành, bên bờ Bình hồ, trước mặt Tuyết sơn.
Một vị trung niên nhân mang kính mát, mặc một bộ quần áo song khâm kiểu cổ xưa đang cùng với một vị lão nhân nói chuyện phiếm. Trên mặt vị lão nhân kia cũng bắt đầu xuất hiện một ít chấm đồi mồi màu nâu xấu xí. Mỗi khi nhìn thấy mấy chấm nâu đồi mồi kia, trong lòng vị trung niên nhân kia chợt trầm xuống vài phần. Nhân loại có cường đại đến thế nào, không, phải nói là vị nhân loại cường đại nhất xã hội Liên Bang, đối mặt với thời gian, vẫn thể hiện ra sự yếu ớt của mình.
Hắn là một gã Thiếu Tướng Liên Bang, nhưng mà những lúc ở nhà, chưa bao giờ hắn mặc quân phục cả. Bởi vì đây là quy củ của phụ thân. Từ mười mấy năm trước sau khi chiến dịch đầu tiên tấn công Đế Quốc kết thúc, phụ thân hắn đích thân đem bộ quân phục Nguyên Soái kia phong kín lại, cho đến bây giờ cũng không có mặc qua quân phục lần nào, mà trên người lúc nào cũng chỉ có một bộ áo dài phong cách cổ xưa kia.
- Thành tích của Tiểu Mộc thế nào?
Chức vị cao nhất trong Quân đội Liên Bang hiện tại là Thượng Tướng. Ngoại trừ trong thời kỳ chiến tranh, Tổng Thống tiên sinh lấy danh nghĩa là Tổng Tư Lệnh của Quân đội, trực tiếp mang phong hàm Nguyên Soái ra, từ khi Hiến Lịch 37 bắt đầu, cũng chỉ có mình vị lão nhân này là ngoại lệ duy nhất. Trong trận chiến tranh đầu tiên của Đế Quốc là Liên Bang, vị lão nhân này dưới sự ủng hộ cuồng nhiệt của hàng tỉ công chúng Liên Bang, bằng vào chiến tích kinh thiên, đã được Ủy Ban Quản Lý Liên Bang đặc cách trao cho quân hàm Nguyên Soái.
Nhiệm kỳ của Tổng Thống là năm năm một lần, cũng chỉ có thể liên nhiệm thêm một lần. Mà địa vị của vị lão nhân này trong lòng của công dân Liên Bang, chính là vĩnh viễn không thể nào hạ thấp xuống. Từ mặt ý nghĩa tượng trưng đó mà nói, vị lão nhân mặc áo dài trước mặt này, mới chính là Đệ nhất nhân của Liên Bang.
Nhưng mà vị Quân Thần của Liên Bang này, ngữ khí nói chuyện hiện tại, lại chỉ giống như một vị lão nhân bình thường, một vị tổ tông cực kỳ quan tâm đến hậu nhân của mình.
- Thành tích khảo hạch của Tiểu Mộc vào Khoa Chỉ Huy của Học Viện Quân Sự I cũng rất tốt. Việc học hành trong nửa năm nay cũng không có giảm xuống.
Lý thiếu gia mỉm cười đáp.
- Ta chỉ lo đứa bé này nổi danh quá, cuộc sống trong Học Viện sau này sẽ có chút phiền phức.
Vị lão nhân cười nói.
Lý thiếu gia cũng mỉm cười. Đứa chắt gái không muốn người khác biết rõ thân phận của mình kia, trong toàn bộ Liên Bang có thể nói là một trong những người nổi tiếng ngang hàng với phụ thân mình. Hắn bỗng nhiên nghĩ đến một việc, thấp giọng nói:
- Lý Phong đến giờ vẫn còn quỳ ở trước cửa trang viên, đến khi nào thì mới cho hắn vào?
- Hắn là con trai bảo bối của ngươi, ta chỉ có thể quan tâm con ta, ta cũng không thể quan tâm tới hắn được.
Lão nhân kia nhắm mắt lại, ngẩng đầu trầm mặc, cảm thụ những luồng gió mát lạnh từ mặt hồ thổi tới, bình tĩnh nói:
- Thân là một gã quân nhân, lại không biết phục tùng mệnh lệnh của cấp trên... Mặc dù sau đó cũng chứng minh được rằng sự lựa chọn lúc đó của hắn là chính xác đi nữa, nhưng mà loại thái độ như thế vẫn không thể tha thứ được.
Lý thiếu gia trầm mặc không nói gì, hắn biết rằng phụ thân đang trách mình quản giáo đứa con không nghiêm, để cho hắn quá mức kiêu căng. Nhưng mà lúc trước Lý Phong mới 12 tuổi đã bị phụ thân ném vào trong Quân đội. Trải qua cuộc sống 4 năm điên cuồng như thế, thân là cha ruột, hắn đối với đứa con trai của mình cũng có chút vô cùng áy náy, tự nhiên cũng không nỡ lòng quá mức nghiêm khắc.
- Cái gì mà đánh khắp Quân đội vô địch thủ chứ? Trong Liên Bang ngọa hổ tàng long vô số, trong Tu Thân Quán cũng có không biết bao nhiêu cao nhân. Lần này chỉ bị người ta đánh cho một trận tắt tiếng, mới biết thế nào là sáng mắt ra.
Lão nhân chậm rãi mở hai mắt ra:
- Đây cứ coi như là lần giáo huấn đầu tiên của hắn đi. Bằng không cứ còn kiêu ngạo mãi như thế, sau này tại tiền tuyến Tây Lâm cũng không có kết quả tốt gì.
Lý thiếu gia trầm mặc không nói gì. Hắn vô cùng hiểu rõ thực lực khủng bố của con mình, trong Quân đội Liên Bang, hiện nay cũng không có mấy người có thể là đối thủ của hắn. Nhưng mà phụ thân nếu đã nói như vậy, hắn đương nhiên cũng không dám cãi lại. Chỉ là khi nghe được bốn chữ tiền tuyến Tây Lâm, vẻ mặt của hắn mới nhất thời trở nên rõ ràng hơn vài phần.
Bất luận là vị Tổng Tham Mưu kia hay là gã mập họ Điền kia nữa, chỉ cần bọn hắn nhìn thấy Lý Cuồng Nhân, chỉ sợ cũng sẽ tiến lên đập cho tên tiểu tử kia một trận nên thân.
o0o
Hứa Nhạc cũng không rõ rằng lắm một trận giao thủ giữa hắn và Lý Cuồng Nhân trong Lâm Viên kia, đã kinh động đến những đại nhân vật nào. Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến sự dự đoán của hắn, có thể dưới tình huống mình còn không biết chuyện gì, đã một bước một chân vào sự phiền toái lớn rồi.
Thân phận tội phạm truy nã của Liên Bang cũng không khiến cho hắn quá mức lo lắng. Thời gian hai năm đã trôi qua, bất luận là Thai Gia hay là Công ty Cơ khí Quả Xác, cũng đều không có tra ra được thân phận chân thật của hắn. Xem ra sau khi cỗ Máy vi tính Trung tâm của Cục Hiến Chương xác nhận xong, cũng không có thế lực nào, hoặc là nhân vật nào có sự mẫn cảm thiên tài mà đem gã Thiếu Úy văn phòng như hắn liên hệ với gã cô nhi vô danh tại Đại khu Đông Lâm năm đó nữa.
Duy nhất khiến cho hắn có chút lo lắng chính là, hắn cũng không biết rõ lắm vị Lý Cuồng Nhân kia có biết nguồn sức mạnh mà mình đã sử dụng hay không. Lý Cuồng Nhân có thể có được sanh xưng đánh khắp Quân đội không địch thủ kia, thực lực mà hắn bày ra bên trong phòng ăn của Lâm Viên kia quả thật là vô cùng khủng bố... Dưới tình huống như thế, bản thân hắn lại không hề rơi xuống hạ phong như vậy, tuyệt đối sẽ khiến người khác chú ý.
Phí Thành Lý Gia... Bí mật của mình, có thể giấu diếm được cặp mắt của vị Quân Thần Liên Bang kia hay không? Huống chi Hứa Nhạc chung quy có một loại cảm giác mơ hồ, Phong Dư đại thúc nói không chừng cùng với Phí Thành Lý Gia có một mối quan hệ không rõ ràng nào đó.
Bởi vì loại cảnh giác này, cho nên ngay trong đêm đó, sau khi hắn từ Lâm Viên trở về, Hứa Nhạc liền bắt đầu bận rộng lên. Hắn bắt đầu gom góp công cụ bên trong căn nhà trọ, lấy ra khá nhiều loại dây dẫn, còn có một số thiết bị đặc thù mà hắn đặt hàng trên mạng, dùng tốc độ nhanh nhất bắt đầu lắp ráp, bắt đầu bố trí...
Duy nhất khiến cho hắn có chút lo lắng chính là, hắn cũng không biết rõ lắm vị Lý Cuồng Nhân kia có biết nguồn sức mạnh mà mình đã sử dụng hay không. Lý Cuồng Nhân có thể có được sanh xưng đánh khắp Quân đội không địch thủ kia, thực lực mà hắn bày ra bên trong phòng ăn của Lâm Viên kia quả thật là vô cùng khủng bố... Dưới tình huống như thế, bản thân hắn lại không hề rơi xuống hạ phong như vậy, tuyệt đối sẽ khiến người khác chú ý.
Phí Thành Lý Gia... Bí mật của mình, có thể giấu diếm được cặp mắt của vị Quân Thần Liên Bang kia hay không? Huống chi Hứa Nhạc chung quy có một loại cảm giác mơ hồ, Phong Dư đại thúc nói không chừng cùng với Phí Thành Lý Gia có một mối quan hệ không rõ ràng nào đó.
Bởi vì loại cảnh giác này, cho nên ngay trong đêm đó, sau khi hắn từ Lâm Viên trở về, Hứa Nhạc liền bắt đầu bận rộng lên. Hắn bắt đầu gom góp công cụ bên trong căn nhà trọ, lấy ra khá nhiều loại dây dẫn, còn có một số thiết bị đặc thù mà hắn đặt hàng trên mạng, dùng tốc độ nhanh nhất bắt đầu lắp ráp, bắt đầu bố trí...
Bạn sẽ ủng hộ cho dịch giả 0 Điểm khi đọc bài viết này:
************* :
Trâu Úc ngồi trên ghế salon, giống như đang suy nghĩ chuyện gì, nhìn Hứa Nhạc bận rộn bên kia. Nàng không biết gã kia đang bận rộn chuyện gì bên ngoài hành lang như vậy... Tiết trời giữa xuân, không khí rốt cuộc có chút nóng bức, Hứa Nhạc lại cũng không có các nào làm cho trong nhà mát mẻ hơn được, mồ hôi ướt đẫm, cởi áo để trần thân trên. Trâu Úc nhìn thân hình cân xứng lỏa lồ bên ngoài cơ thể của hắn, khẽ giật giật cái mũi nhỏ xinh xắn...
Chẳng qua chỉ có chút cân đối mà thôi, bên trong thân thể này sao lại có thể ẩn chứa lực lượng lớn đến như thế? Có thể đánh ngang tay với Lý Cuồng Nhân? Trâu Úc nghĩ mãi không ra được chuyện này. Tại cửa hộp đêm tại Lâm Hải Châu, Trâu Úc biết rằng Hứa Nhạc quả thật biết đánh nhau, có thể cùng gã Câu Tử, xuất thân từ Đặc Công Quân đội đánh bất phân thắng bại, nhưng còn Lý Cuồng Nhân là ai? Truyền nhân duy nhất của Phí Thành Lý Gia, là gã sĩ quan thiếu niên điên cuồng cho tới bây giờ chưa từng gặp đối thủ...
- Anh đến tột cùng đang bận rộn làm gì thế?
Lúc này Hứa Nhạc đã lôi ra mớ dây dẫn gì đó trên bức vách gian nhà trọ, vẻ mặt chăm chú thao tác với mớ dây màu sắc sặc sỡ kia, bắt đầu tiến hành nối nối, gắn gắn gì đó vào mớ dây dẫn dữ liệu bên trong nhà trọ. Trâu Úc rốt cuộc nhịn không được sự tò mò trong lòng, mở miệng hỏi.
Hứa Nhạc cũng không có lập tức trả lời nàng, đến khi đem những hệ thống dây dẫn dữ liệu kia tập trung lại trên một dụng cụ nhỏ kế bên giường của hắn, sau đó tiến hành hiệu chỉnh mấy số liệu cuối cùng, mới thở phào nhẹ nhõm một cái, giải thích:
- Tôi gắn xung quanh nhà trọ một ít thiết bị theo dõi.
Trâu Úc cau mày lại, nàng cũng không hiểu những lời này của Hứa Nhạc có ý tứ gì, chẳng lẽ gã này đang lo lắng cha mình hay là anh trai của mình điều động binh lính tới bắt mình đi sao? Không nói đến những hoàn cảnh chính trị phức tạp tại Đặc khu Thủ đô này, cha mình và anh trai cũng không ngu xuẩn đến mức lợi dụng lực lượng quân sự để giải quyết chuyện nhà như vậy. Mà cho dù chuyện này có thật sự xảy ra, chẳng lẽ Hứa Nhạc lại nghĩ rằng một ít thiết bị theo dõi nhìn qua có chút dị thường, đơn giản này có khả năng phát hiện được hành tung của Đặc công Quân đội sao?
Nàng không khỏi mỉm cười tự giễu.
Hứa Nhạc lúc này đang quay lưng về phía nàng, tự nhiên không nhìn thấy biểu tình của nàng. Hắn chăm chú từ trong cái dụng cụ kia lôi ra một màn hình tinh thể lỏng cực mỏng, nhìn chăm chú vào mấy cái quang điểm màu sắc bất đồng bên trên màn hình, nhẹ nhàng thở dài ra một hơi. Dụng cụ này là thứ lúc trước Thi Thanh Hải trước khi rời đi đã để lại cho hắn. Lúc trước khi hai người chạy trốn khỏi sự truy đuổi của Cục Điều Tra Liên Bang tại Lâm Hải Châu, bộ thiết bị theo dõi này đã phát huy tác dụng rất quan trọng.
Phạm vi theo dõi, đại khái ở phạm vi chung quanh nhà trọ hơn 500m. Tác dụng chủ yếu của nó hoạt động trên nguyên lý thu nhận các tần số tín hiệu của hệ thống liên lạc Quân đội Liên Bang hoặc Cục Điều Tra Liên Bang, phân giải thành những điểm sáng thể hiện trên màn hình. Hứa Nhạc lợi dụng những thiết bị đặt hàng trên mạng, tiến hành cải tiến và bổ sung thêm nữa, có thể miễn cưỡng đạt tới hiệu quả giống như thiết bị đặc dụng của nhân viên gián điệp như Thi Thanh Hải.
Hắn xoay đầu lại, nhìn Trâu Úc, bỗng nhiên khẽ trầm mặc trong chốc lát, bởi vì sự lo lắng của hắn cũng không phải là Trâu Gia, mà là... Phí Thành Lý Gia, cho đến Quân đội Liên Bang. Ở cùng một chỗ với Trâu Úc, mục đích ban đầu vốn chỉ là cam đoan cho nàng và đứa nhỏ trong bụng của nàng an toàn mà thôi. Nhưng bởi vì sự kiện trong Lâm Viên, Hứa Nhạc lâm vào tình trạng cảnh giác, lại phát hiện ra, lúc này Trâu Úc đi theo mình mới là không an toàn nhất.
- Mấy ngày nay, nhà của cô vẫn chưa thấy có phản ứng gì...
Hứa NHạc trầm mặc một lát sau rồi nói:
- Xem ra anh của cô đã bị hành động đó của cô dọa sợ hãi rồi. Pháp luật Liên Bang quy định, thai nhi từ sáu tháng trở về sau cũng đã có quyền công dân theo pháp luật rồi. Tôi nghĩ... qua vài ngày nữa, chắc người nhà của cô cho dù không muốn cũng không cách nào từ bỏ chuyện này được... đến lúc đó, cô nên về nhà đi thì hơn.
Cặp mắt Trâu Úc sáng lên, cũng là ánh nhìn khiến người khác lạnh lẽo, giống như là hình ảnh hai mặt trăng soi chiếu trên mặt băng ngàn năm vậy... nàng lẳng lặng nhìn chằm chằm lên khuôn mặt Hứa Nhạc, trên mặt dần dần hiện lên một tia cười lạnh lùng pha chút thất vọng, mở miệng nói:
- Thế nào? Mới chỉ có hơn một tháng, anh đã không trụ nổi nữa sao?
Hứa Nhạc biết nàng đang hiểu lầm, cúi đầu giải thích:
- Là tôi có vấn đề, tôi lo rằng nếu cô ở chung chỗ với tôi sẽ không an toàn...
Thi Thanh Hải là người duy nhất trên thế giới này có thể từ ánh mắt đầu tiên liền nhìn ra bên dưới khuôn mặt bình thường rạng ngời như ánh mặt trời của Hứa Nhạc có ẩn giấu một bí mật kinh thiên nào đó. Rất hiển nhiên, mẹ của đứa con chưa sinh của hắn lại không có được năng lực này. Nhưng nhìn thấy hành vi dị thường của Hứa Nhạc hôm nay, cho đến những lời này của hắn, lại liên tưởng đến những biểu hiện cứng cỏi bình tĩnh trong mấy ngày nay của Hứa Nhạc, Trâu Úc rốt cuộc cũng phát hiện ra vấn đề.
- Anh có bí mật... hơn nữa... bí mật này có liên quan đến Lý Cuồng Nhân!!!
Trâu Úc nhẹ nhàng sờ sờ vào cái bụng hơi to ra của mình, chậm rãi đứng lên, bình tĩnh nhìn hắn mà nói:
- Anh đang chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.
Hứa Nhạc im lặng, không biết nên trả lời câu hỏi của nàng như thế nào...
- Khó trách ngay cả Lý Cuồng Nhân cũng không đánh lại anh, xem ra tôi vẫn còn đánh giá anh quá thấp. Tôi trước giờ vẫn nghĩ rằng tương lai anh sẽ phát sáng rực rỡ trên Liên Bang, nhưng không nghĩ tới, anh luôn luôn vẫn còn đang che dấu thực lực thật sự của mình.
- Mỗi người đều có bí mật riêng của mình, tôi chỉ phát hiện là ở cùng một chỗ với tôi, cũng không thể nào khiến cô an toàn hơn được.
Hứa Nhạc thành khẩn khuyên nhủ.
Trâu Úc lẳng lặng nhìn hắn, thật lâu sau bỗng nhiên mở miệng nói:
- Trời tối rồi, tôi muốn đi ngủ.
Nói xong những lời này, Trâu Úc gỡ xuống cái khăn trùm đầu, ném xuống ghế salon, cũng không quay đầu lại, đi về phía phòng ngủ của mình.
Mãi cho đến khi đóng cánh cửa phòng ngủ lại rồi, ngồi xuống trên giường, Trâu Úc mới bắt đầu cảm thấy có chút bất khả tư nghị đối với biểu hiện khi nãy của mình. Nàng nhìn khuôn mặt không có trang điểm của mình trong gương, cặp mày nhíu lại.
Nàng càng ngày càng cảm thấy quen thuộc với khuôn mặt không hề trang điểm này của mình. Mặc dù bình thường khi cùng với Thai phu nhân ra ngoài uống trà, nàng cũng chỉ trang sức nhẹ mà thôi... Chỉ là, khuôn mặt sạch sẽ hoàn toàn như thế, đã lã chuyện bao nhiêu năm trước rồi?
Chính như những lời Hứa Nhạc đã nói, với biểu hiện lẫy lừng khí khái mà Trâu Úc thể hiện hôm đó trong quán trà, bất luận là Trâu Hựu hay vị Phó Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng kia nữa, chỉ sợ cũng không có biện pháp nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trâu Úc sinh đứa bé này ra.
Chính là Trâu Úc cũng không muốn sẽ rời bỏ căn nhà trọ đơn giản này. Nàng lẳng lặng nhìn khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của mình trong tấm gương, trong lòng thầm nghĩ, lúc này ở lại nhà trọ phụ giúp Hứa Nhạc gánh vác bớt phiền toái cho hắn, thật sự không giống những chuyện từ trước giờ mình hay làm, bản thân mình từ khi nào biến thành một cô gái biết suy nghĩ cho người khác như vậy?
Cuối cùng là bởi vì nguyên nhân đứa nhỏ trong bụng mình, hay là bởi vì lúc trước cái tên kia đã đứng ra gánh vác giúp mình về thân phận cha của đứa nhỏ? Có lẽ, chỉ là thói quen suy nghĩ vẩn vơ trong hoàn cảnh buồn tẻ mà không chút lo âu này... chỉ là hoàn cảnh mà thôi...
o0o
Bên ngoài phòng ngủ, Hứa Nhạc kinh ngạc nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia. Mặc dù Trâu Úc cũng không nói gì, nhưng từ những lời nàng đã nói trước đây, cho tới hành động khi nãy, đối phương khẳng định sẽ không rời đi.
Hắn mẫn cảm đoán được ý tưởng trong lòng cô gái đang mang thai này.
Trâu Úc cũng không biết phiền toái của hắn là cái gì, nhưng nàng cũng hiểu rõ, bản thân mình là thiên kim của Phó Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng, là cô gái có mối quan hệ tốt đẹp với Thai Phu Nhân, dù cho có là phiền toái gì trong Liên Bang đi chăng nữa, chỉ cần nàng còn ở bên cạnh Hứa Nhạc, tự khắc cũng sẽ dễ dàng giải quyết hơn một chút.
Hắn đi vào phòng tắm, thống khoái tắm một trận, sau đó khoác khăn tắm đứng trước gương, bắt đầu cẩn thận cạo râu, bắt đầu cẩn thận cạo đi đường nối nhỏ giữa hai chân mày trên trán mình. Hắn nhẹ nhàng mà vuốt ve cái thủ trạc kim loại lạnh lẽo trên cổ tay của mình, xác nhận vị trí của câu gậy kích điện mới chế tạo, hắn ngẩng đầu lên, nhìn cặp lông mày giống như hai thanh phi đao của mình trong gương, trầm mặc thật lâu không nói gì.
Sự thay đổi của Trâu Úc, khiến cho trong lòng Hứa Nhạc chợt có chút vui vẻ lên, sinh ra một tia ấm áp cùng vui vẻ nhàn nhạt.
o0o
Mấy ngày sau, cuộc sống của Hứa Nhạc hoàn toàn trái ngược với cảnh giác của Hứa Nhạc, vẫn như cũ bình tĩnh mà an bình... tựa hồ sự kiện trận chiến bên trong Lâm Viên với Lý Cuồng Nhân hoàn toàn không có phát sinh những ảnh hưởng xấu gì. Buổi sáng mỗi ngày, hắn đều chuẩn bị sẵn điểm tâm và cơm trưa, ghi giấy để lại nhắc nhở Trâu Úc lấy thức ăn trong tủ lạnh bỏ vào lò viba hấp lên rồi ăn, các thứ thuốc cần uống, giờ giấc uống... Sau đó hắn lại leo lên chiếc ô tô màu đen không biển hiệu, thông qua đường cao tốc số 2, xuyên qua đại lộ Hoắc Kim và tòa nhà của Bộ Tài Chánh, đi tới sở làm tại Học Viện Quân Sự I.
Giáo sư Trầm lão vẫn còn nằm viện như cũ, cũng không biết cụ thể là bệnh gì. Với độ tuổi hiện tại của vị Giáo sư gì này, đại khái chắc cũng là tới thời khắc bi ai trăm bệnh đổ xuống người rồi. Có đôi lúc Hứa Nhạc từng nghĩ, mình thân là nhân viên nghiên cứu trợ lý duy nhất của Giáo sư Trầm lão, có phải là nên chạy đến Bệnh viện thăm hỏi một chút, nhưng hắn lại cũng không có cách nào liên lạc với Giáo sư Trầm được... Bọn quan chức cấp cao của Sở Nghiên Cứu cũng không có phản hồi bức y mail hắn hỏi thăm địa chỉ của ông.
Bận rộn cả ngày tại phòng thí nghiệm của Sở Nghiên Cứu, Hứa Nhạc lại leo lên cỗ xe ô tô màu đen, quay trở lại căn phòng trọ đơn giản tại Vọng Đô, bắt đầu làm cơm chiều, bắt đầu chuẩn bị thức ăn cho cơm trưa ngày mai, bắt đầu làm việc nhà, bắt đầu tận dụng mạng lưới inte tìm kiếm một số tư liệu cùng với những dụng cụ hắn cần. Có đôi khi hắn cũng giúp Trâu Úc gội đầu, mái tóc đen óng ả của nàng dưới những ngón tay thon dài và trầm ổn của hắn càng ngày càng suôn mượt...
Hiện tại hắn cũng thỉnh thoảng ngẫu nhiên trò chuyện với Trâu Úc đôi câu, không khí giữa hai người cũng đã càng ngày càng tốt hơn, chỉ là sau khi Trâu Úc lần thứ hai hỏi hắn về chuyện trước đây của Thi Thanh Hải, Hứa Nhạc chợt phát hiện hình như mình cũng không kiếm ra đề tài nào mới để mà tán gẫu nữa, hoặc nói chính xác hơn là, giữa hai người cũng không có quá nhiều thứ để tán gẫu.
Cuộc sống cứ như vậy từng ngày từng ngày một trôi qua, nhìn bên ngoài thì bình thường buồn tẻ, nhưng kỳ thật lại là bình an và tĩnh lặng.
Trong cái cuộc sống bình tĩnh như dòng nước chảy này, điều duy nhất làm cho Hứa Nhạc cảm thấy có chút kích động và hưng phấn chính là, hiện tại trong hoàn cảnh một mình hắn độc chiếm cả phòng thí nghiệm, rốt cuộc cũng khiến cho toàn bộ những thiên phú trong phương diện máy móc của hắn cũng đã được hoàn toàn thể hiện ra, những nghiên cứu đối với hệ thống thu thập tín hiệu cảm ứng ý nghĩ đã đạt tới thời khắc quan trọng!
Dưới sự trợ giúp của đám sơ đồ thiết kế không lĩnh vực nào mà không có ở trong đầu của hắn, Hứa Nhạc tin chắc rằng, chỉ cần cho mình đầy đủ thời gian cùng cơ hội thí nghiệm, hắn nhất định có thể hoàn thành việc cải tạo hệ thống cảm ứng ý nghĩ, sau đó có thể thuyên chuyển luồng lực lượng trong cơ thể mình mà trực tiếp khống chế robot.
Nếu có thể thành công, không hề nghi ngờ là hắn sẽ hoàn thành một bước đột phá mang tính cách mạng đối với phương thức khống chế robot của Liên Bang. Chỉ đáng tiếc là, phương thức này chỉ có thể để một mình Hứa Nhạc sử dụng, hoặc là Phong Dư đại thúc, hoặc là... Phí Thành Lý Gia mà thôi...
Hứa Nhạc có thể hoàn thành được chuyện này, ngoại trừ dựa vào hệ thống cơ sở dữ liệu khổng lồ trong phòng thí nghiệm của Giáo sư Trầm Lão, một kho thiết bị tinh tế phong phú, mà quan trọng hơn nữa là trong những năm trước đây, dưới sự chỉ đạo không chính thức của Phong Dư đại thúc, đã tạo nên một nền tảng thực tiễn vững chắc cho hắn.
Mà quan trọng nhất, đương nhiên chính là mấy cái sơ đồ thiết kế kỳ quái bên trong đầu của hắn.
Mấy cái sơ đồ thiết kế kia mơ hồ đã vượt khỏi trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại của Liên Bang, mặc dù cũng không phải là vô cùng hoàn mỹ, thậm chí có những sơ đồ thiết kế hoàn toàn không thể nào hiểu được... nhưng mà có chút kỳ quái chính là, mặc dù những bảng sơ đồ thiết kế kia rất hoang đường về lý thuyết cũng như cấu tạo, nhưng lại mang đến cho Hứa Nhạc những linh cảm rất lớn. Nếu không có những sơ đồ thiết kế này kích phát và trợ giúp hắn, hắn tuyệt đối không có khả năng chỉ dựa vào một mình hắn mà hoàn thành việc cải tạo toàn diện hệ thống thu thập tín hiệu cảm ứng ý nghĩ như vậy.
Phải biết rằng cho dù là bất cứ ngành nghiên cứu nào của Liên Bang, cũng phải dựa vào cơ sở thiết kế mô phỏng ban đầu, kết hợp với vô số lần thử nghiệm, thực nghiệm mới có được kết quả, chưa từng nghe nói qua có vị chuyên gia nào, có thể một mình hoàn thành việc cải tạo cả một hệ thống như vậy. Dưới hoàn cảnh không một ai biết được, tại một phòng thí nghiệm của Phòng 3 Sở Nghiên Cứu công ty Quả Xác, có một gã thiếu úy văn phòng trẻ tuổi, làm ra được một thành quả nhất định sẽ khiến rất nhiều người khiếp sợ.
Chỉ là Hứa Nhạc cần phải có cơ hội thực nghiệm, như vậy hắn cần phải được cùng với robot một mình tiến hành, thậm chí là phải tiếp xúc một thời gian dài nữa. Mà chuyện này lại tương đối khó khăn. Robot của Liên Bang thuộc lại tuyệt đối bí mật, với quyền hạn hiện tại của Hứa Nhạc mặc dù có thể tiếp cận với những tư liệu của nó, nhưng đương nhiên không có cách nào yêu cầu tiếp cận một con robot thật sự được.
Muốn đem những bản thiết kế giả thuyết trên màn hình kia chuyển hoán thành sự thật tồn tại, Hứa Nhạc nhất định phải giải cho được mấy cái nan đề mà Bộ Công Trình đã đưa ra kia, như vậy mới có thể đủ quyền hạn đi vào khu vực trung tâm của Bộ Công Trình, từ đó tiến hành thực nghiệm những lý thuyết của mình.
Nhưng mà nan đề này lại tập trung vào hệ thống song động cơ, cũng là vấn đề duy nhất mà Hứa Nhạc có thể nghiên cứu được hiện nay. Hắn kinh ngạc nhìn mấy cái bản vẽ trên mặt bàn kia, mặt mày nhanh chóng nhăn lại... Hệ thống động lực rắc rối này, hoàn toàn bất đồng với hệ thống thu thập tín hiệu cảm ứng ý nghĩ. Đừng nói là đưa ra phương án giải quyết hữu hiệu, chỉ nói đến việc hiểu được những tính toán khủng bố của hệ thống toán lượng tử cùng với quỹ tích điện lưu phun kia thôi, cũng đã là vô cùng gian nan rồi...
Nếu không phải Hứa Nhạc có được sức mạnh cường hãn nhất trên thế giới này, căn bản cũng không có cách nào ngăn cản được... Cho dù như thế, cuối cùng vẫn là suýt xảy ra vấn đề.
Điều khiến cho hắn kinh tâm động phách chính là, chẳng lẽ Phong Dư đại thúc... có quan hệ gì với Phí Thành Lý Gia hay sao?
Bạn sẽ ủng hộ cho dịch giả 0 Điểm khi đọc bài viết này:
************* :
Lý Cuồng Nhân được xưng là đánh khắp Quân đội vô địch thủ, ngay đêm hôm đó âm thầm tiến vào Bệnh viện Lục Quân, đương nhiên là sử dụng một cái tên giả. Cuộc đời của vị sĩ quan thiếu niên 16 tuổi này chưa từng gặp qua bất kỳ thất bại gì, bất luận là tính khí trẻ con chưa hết, hay là ngạo khí của vị sĩ quan trẻ tuổi nhất Liên Bang, hắn cũng đều không có khả năng đồng ý cho cái tin tức dọa người này truyền khắp thiên hạ được.
Trận giao thủ giữa hai người trong Lâm Viên quả thật cực kỳ nguy hiểm, dưới loại tình huống đó, nếu ai mà nương tay, liền chỉ có một con đường chết. Cuối cùng hai người cũng đều còn sống, cũng không có gây ra đại sự gì, thuần túy chỉ là do vận khí mà thôi. Hứa Nhạc và Lý Cuồng Nhân đánh nhau ba quyền một chưởng, ngoan độc đến cực điểm. Thời khắc cuối cùng chính là bởi vì cảm giác một tia lực lượng hài hòa mà cổ quái kia, bộc phát từ bốn cánh tay của hai người, đánh hai người văng ra.
Hứa Nhạc và Lý Cuồng Nhân cũng đều rất rõ ràng, lúc ấy tình hình trong đó nếu đổi lại là một cục diện khác, chỉ sợ một trong hai người tất sẽ có một người lo chuyện hậu sự...
Thông qua một trận phong ba tại Lâm Viên này, tin tức vị thiên kim của Trâu Phó Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng mang thai trước khi kết hôn, giống như là được chắp thêm một cặp cánh vậy, trong thời gian cực ngắn đã truyền khắp nơi trong xã hội thượng tầng của Thủ đô. Mọi người sau khi giật mình, cũng không khỏi mang theo vài phần nghiền ngẫm, nghĩ thầm Trâu Phó Bộ trưởng đến tột cùng sẽ xử lý việc này như thế nào... Thai Gia luôn luôn trầm lặng mà thần bí, có thể nào bỏ qua chuyện nhục nhã này hay không?
Tuyệt đại đa số mọi người đều bỏ qua sự tồn tại của gã Thiếu Úy văn phòng trẻ tuổi kia. Ở trong mắt xã hội thượng tầng của Liên Bang, gã Thiếu Úy này chỉ là một điểm tạo scandal mà thôi, bản thân cũng chẳng có chỗ nào đáng để người ta chú ý cả.
Rất nhiều người không tin mắt mà chú ý, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều không có chú ý tới trận xung đột giữa Lý Cuồng Nhân và gã Thiếu Úy văn phòng kia. Lâm Bán Sơn, ông chủ phía sau của Lâm Viên, tự nhiên là người cực kỳ biết nhìn người, ngay khi sự kiện xảy ra, hắn thông qua mạng lưới inte, ngồi tại nhà đã trực tiếp xem lại cảnh tượng thông qua hệ thống ghi hình bí mật của Lâm Viên. Sau khi xem xong, hắn chỉ cười cười, nói một câu:
- Không thể ngờ nổi Lý Cuồng Nhân đánh nhau lại cũng bị thiệt thòi, thật đúng là khiến người ta giật mình mà.
Lâm Bán Sơn cũng là một nhân vật có tiếng tăm, trong Thất Đại Gia Tộc nổi tiếng mà một tay ăn chơi. Khả năng nhìn người theo tiêu chuẩn mỹ học tuyệt đối của hắn cũng sớm đã được mọi người công nhận từ lâu. Câu bình luận này mấy ngày sau truyền về đến Thủ đô, không khỏi khiến vô số người phải một lần nữa nhìn kỹ lại sự kiện xảy ra tại Lâm Viên đêm đó.
Mọi người bắt đầu chú ý tới gã thanh niên Thiếu Úy văn phòng kia, mặc dù ngoại trừ một số thế lực thông qua điều tra biết được tên tuổi của hắn, gã Thiếu Úy này vẫn là một hạng người vô danh. Nhưng mà có thể sẽ trở thành con rể tương lai của Trâu Phó Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng, phỗng tay trên phi tử tương lai của Thái Tử gia Thai Gia, có thể đánh nhau ngang tay với gã thiếu gia điên cuồng của Phí Thành Lý Gia kia... bất luận hắn là hạng người vô danh thế nào đi nữa, cũng chắc chắn sẽ trở nên nổi danh.
Trong tầng lớn xã hội Liên Bang này, do Thất Đại Gia Tộc cùng với mấy gã chính khách, quan chức Quân đội hợp lại tạo thành tầng lớp thượng lưu, khinh miệt sự tồn tại của Pháp luận, bỏ mặc sự quản lý của Hiến Chương, khống chế trong tay tuyệt đại bộ phận tài nguyên cùng với tin tức của xã hội nhân loại... Đó chính là bộ mặt thật sự của tầng lớp thượng lưu. Từ khi Hiến Lịch bắt đầu từ vô số vạn năm trước, toàn bộ xã hội Liên Bang đã tồn tại trong cục diện như vậy, loại cục diện này đã vững vàng suốt mấy vạn năm rồi. Mà cái gã Thiếu Úy văn phòng Hứa Nhạc kia, cũng giống như là một hòn sỏi nhỏ vô tình rơi vào trong mặt hồ phẳng lặng vậy, tạo ra một làn sóng chấn động nhỏ, có chút đột ngột, khiến người ta chú ý.
Bất quá Hứa Nhạc lúc này vẫn như cũ chỉ là một đề tài nói chuyện phiếm thỉnh thoảng ngẫu nhiên nhắc tới trong những lúc trà dư tửu hậu của xã hội thượng tầng Liên Bang mà thôi.
Vô số năm qua, trong tầng lớp công dân Liên Bang, những người vĩ đại mới cũng không biết đã xuất hiện qua bao nhiêu lần. Những nhân vật vĩ đại kia từ dưới hạ tầng xã hội mà đứng lên, cuối cùng đem cuộc đời của mình dấn thân vào vị trí mà hắn mong ước, được tiếp nhận sau đó đồng hóa, trở thành một bộ phận bên trong, tạo thành cái tầng lớp thượng lưu này.
Trong suy nghĩ của cái giai tầng khống chế cả Liên Bang này, Hứa Nhạc nếu sau này có thể kết hôn với Hứa Nhạc, như vậy tương lai cũng sẽ được cái tầng lớp thượng lưu này chấp nhận. Dù vậy, hắn cũng chỉ sẽ giống như là một kiểu mẫu nào đó trong số vô số kiểu mẫu mà thôi, tự nhiên cũng không cần tập trung quá nhiều lực chú ý vào hắn. Bọn họ căn bản cũng không biết mối quan hệ chân thật giữa Hứa Nhạc và Trâu Úc.
Mấy gã đại nhân vật chân chính bên trên kia, lại càng không quan tâm đến một màn phát sinh trong Lâm Viên kia. Ít nhất mấy nhóm thế lực trong xã hội thượng tầng của Liên Bang đang duy trì vị Châu Trưởng La Tư cùng với vị Nghị Viên Mạch Đức Lâm cũng sẽ không chú ý tới hắn. Mặc dù cái tên Hứa Nhạc này cũng đã bắt đầu xuất hiện trên rất nhiều tư liệu khác nhau.
Nếu có một ngày nào đó, Hứa Nhạc có thể biểu hiện ra được năng lực nào đó đáng chú ý, với mối quan hệ giữa hắn với Thai Gia và Trâu Gia, có lẽ những thế lực khổng lồ mà ẩn núp trong bóng tối kia sẽ bắt đầu xuất hiện mà lung lạc hắn... Nhưng mà đối với mấy đại nhân vật kia mà nói, một màn xảy ra tại Lâm Viên kia, chỉ là những gã thanh niên ăn no không có việc gì làm nên tranh giành tình nhân với nhau mà thôi. Hứa Nhạc mặc dù biểu hiện ra lực chiến đấu kinh người đến thế nào, cũng sẽ không khiến cho bọn họ có bất cứ bận tâm để ý gì.
Dù sao hắn cũng không phải Lý Cuồng Nhân, phía sau lưng thực lực điên cuồng kia, còn có một gia tộc nữa, một vị Thần đứng ở phía sau hắn...
o0o
Phí Thành, bên bờ Bình hồ, trước mặt Tuyết sơn.
Một vị trung niên nhân mang kính mát, mặc một bộ quần áo song khâm kiểu cổ xưa đang cùng với một vị lão nhân nói chuyện phiếm. Trên mặt vị lão nhân kia cũng bắt đầu xuất hiện một ít chấm đồi mồi màu nâu xấu xí. Mỗi khi nhìn thấy mấy chấm nâu đồi mồi kia, trong lòng vị trung niên nhân kia chợt trầm xuống vài phần. Nhân loại có cường đại đến thế nào, không, phải nói là vị nhân loại cường đại nhất xã hội Liên Bang, đối mặt với thời gian, vẫn thể hiện ra sự yếu ớt của mình.
Hắn là một gã Thiếu Tướng Liên Bang, nhưng mà những lúc ở nhà, chưa bao giờ hắn mặc quân phục cả. Bởi vì đây là quy củ của phụ thân. Từ mười mấy năm trước sau khi chiến dịch đầu tiên tấn công Đế Quốc kết thúc, phụ thân hắn đích thân đem bộ quân phục Nguyên Soái kia phong kín lại, cho đến bây giờ cũng không có mặc qua quân phục lần nào, mà trên người lúc nào cũng chỉ có một bộ áo dài phong cách cổ xưa kia.
- Thành tích của Tiểu Mộc thế nào?
Chức vị cao nhất trong Quân đội Liên Bang hiện tại là Thượng Tướng. Ngoại trừ trong thời kỳ chiến tranh, Tổng Thống tiên sinh lấy danh nghĩa là Tổng Tư Lệnh của Quân đội, trực tiếp mang phong hàm Nguyên Soái ra, từ khi Hiến Lịch 37 bắt đầu, cũng chỉ có mình vị lão nhân này là ngoại lệ duy nhất. Trong trận chiến tranh đầu tiên của Đế Quốc là Liên Bang, vị lão nhân này dưới sự ủng hộ cuồng nhiệt của hàng tỉ công chúng Liên Bang, bằng vào chiến tích kinh thiên, đã được Ủy Ban Quản Lý Liên Bang đặc cách trao cho quân hàm Nguyên Soái.
Nhiệm kỳ của Tổng Thống là năm năm một lần, cũng chỉ có thể liên nhiệm thêm một lần. Mà địa vị của vị lão nhân này trong lòng của công dân Liên Bang, chính là vĩnh viễn không thể nào hạ thấp xuống. Từ mặt ý nghĩa tượng trưng đó mà nói, vị lão nhân mặc áo dài trước mặt này, mới chính là Đệ nhất nhân của Liên Bang.
Nhưng mà vị Quân Thần của Liên Bang này, ngữ khí nói chuyện hiện tại, lại chỉ giống như một vị lão nhân bình thường, một vị tổ tông cực kỳ quan tâm đến hậu nhân của mình.
- Thành tích khảo hạch của Tiểu Mộc vào Khoa Chỉ Huy của Học Viện Quân Sự I cũng rất tốt. Việc học hành trong nửa năm nay cũng không có giảm xuống.
Lý thiếu gia mỉm cười đáp.
- Ta chỉ lo đứa bé này nổi danh quá, cuộc sống trong Học Viện sau này sẽ có chút phiền phức.
Vị lão nhân cười nói.
Lý thiếu gia cũng mỉm cười. Đứa chắt gái không muốn người khác biết rõ thân phận của mình kia, trong toàn bộ Liên Bang có thể nói là một trong những người nổi tiếng ngang hàng với phụ thân mình. Hắn bỗng nhiên nghĩ đến một việc, thấp giọng nói:
- Lý Phong đến giờ vẫn còn quỳ ở trước cửa trang viên, đến khi nào thì mới cho hắn vào?
- Hắn là con trai bảo bối của ngươi, ta chỉ có thể quan tâm con ta, ta cũng không thể quan tâm tới hắn được.
Lão nhân kia nhắm mắt lại, ngẩng đầu trầm mặc, cảm thụ những luồng gió mát lạnh từ mặt hồ thổi tới, bình tĩnh nói:
- Thân là một gã quân nhân, lại không biết phục tùng mệnh lệnh của cấp trên... Mặc dù sau đó cũng chứng minh được rằng sự lựa chọn lúc đó của hắn là chính xác đi nữa, nhưng mà loại thái độ như thế vẫn không thể tha thứ được.
Lý thiếu gia trầm mặc không nói gì, hắn biết rằng phụ thân đang trách mình quản giáo đứa con không nghiêm, để cho hắn quá mức kiêu căng. Nhưng mà lúc trước Lý Phong mới 12 tuổi đã bị phụ thân ném vào trong Quân đội. Trải qua cuộc sống 4 năm điên cuồng như thế, thân là cha ruột, hắn đối với đứa con trai của mình cũng có chút vô cùng áy náy, tự nhiên cũng không nỡ lòng quá mức nghiêm khắc.
- Cái gì mà đánh khắp Quân đội vô địch thủ chứ? Trong Liên Bang ngọa hổ tàng long vô số, trong Tu Thân Quán cũng có không biết bao nhiêu cao nhân. Lần này chỉ bị người ta đánh cho một trận tắt tiếng, mới biết thế nào là sáng mắt ra.
Lão nhân chậm rãi mở hai mắt ra:
- Đây cứ coi như là lần giáo huấn đầu tiên của hắn đi. Bằng không cứ còn kiêu ngạo mãi như thế, sau này tại tiền tuyến Tây Lâm cũng không có kết quả tốt gì.
Lý thiếu gia trầm mặc không nói gì. Hắn vô cùng hiểu rõ thực lực khủng bố của con mình, trong Quân đội Liên Bang, hiện nay cũng không có mấy người có thể là đối thủ của hắn. Nhưng mà phụ thân nếu đã nói như vậy, hắn đương nhiên cũng không dám cãi lại. Chỉ là khi nghe được bốn chữ tiền tuyến Tây Lâm, vẻ mặt của hắn mới nhất thời trở nên rõ ràng hơn vài phần.
Bất luận là vị Tổng Tham Mưu kia hay là gã mập họ Điền kia nữa, chỉ cần bọn hắn nhìn thấy Lý Cuồng Nhân, chỉ sợ cũng sẽ tiến lên đập cho tên tiểu tử kia một trận nên thân.
o0o
Hứa Nhạc cũng không rõ rằng lắm một trận giao thủ giữa hắn và Lý Cuồng Nhân trong Lâm Viên kia, đã kinh động đến những đại nhân vật nào. Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến sự dự đoán của hắn, có thể dưới tình huống mình còn không biết chuyện gì, đã một bước một chân vào sự phiền toái lớn rồi.
Thân phận tội phạm truy nã của Liên Bang cũng không khiến cho hắn quá mức lo lắng. Thời gian hai năm đã trôi qua, bất luận là Thai Gia hay là Công ty Cơ khí Quả Xác, cũng đều không có tra ra được thân phận chân thật của hắn. Xem ra sau khi cỗ Máy vi tính Trung tâm của Cục Hiến Chương xác nhận xong, cũng không có thế lực nào, hoặc là nhân vật nào có sự mẫn cảm thiên tài mà đem gã Thiếu Úy văn phòng như hắn liên hệ với gã cô nhi vô danh tại Đại khu Đông Lâm năm đó nữa.
Duy nhất khiến cho hắn có chút lo lắng chính là, hắn cũng không biết rõ lắm vị Lý Cuồng Nhân kia có biết nguồn sức mạnh mà mình đã sử dụng hay không. Lý Cuồng Nhân có thể có được sanh xưng đánh khắp Quân đội không địch thủ kia, thực lực mà hắn bày ra bên trong phòng ăn của Lâm Viên kia quả thật là vô cùng khủng bố... Dưới tình huống như thế, bản thân hắn lại không hề rơi xuống hạ phong như vậy, tuyệt đối sẽ khiến người khác chú ý.
Phí Thành Lý Gia... Bí mật của mình, có thể giấu diếm được cặp mắt của vị Quân Thần Liên Bang kia hay không? Huống chi Hứa Nhạc chung quy có một loại cảm giác mơ hồ, Phong Dư đại thúc nói không chừng cùng với Phí Thành Lý Gia có một mối quan hệ không rõ ràng nào đó.
Bởi vì loại cảnh giác này, cho nên ngay trong đêm đó, sau khi hắn từ Lâm Viên trở về, Hứa Nhạc liền bắt đầu bận rộng lên. Hắn bắt đầu gom góp công cụ bên trong căn nhà trọ, lấy ra khá nhiều loại dây dẫn, còn có một số thiết bị đặc thù mà hắn đặt hàng trên mạng, dùng tốc độ nhanh nhất bắt đầu lắp ráp, bắt đầu bố trí...
Duy nhất khiến cho hắn có chút lo lắng chính là, hắn cũng không biết rõ lắm vị Lý Cuồng Nhân kia có biết nguồn sức mạnh mà mình đã sử dụng hay không. Lý Cuồng Nhân có thể có được sanh xưng đánh khắp Quân đội không địch thủ kia, thực lực mà hắn bày ra bên trong phòng ăn của Lâm Viên kia quả thật là vô cùng khủng bố... Dưới tình huống như thế, bản thân hắn lại không hề rơi xuống hạ phong như vậy, tuyệt đối sẽ khiến người khác chú ý.
Phí Thành Lý Gia... Bí mật của mình, có thể giấu diếm được cặp mắt của vị Quân Thần Liên Bang kia hay không? Huống chi Hứa Nhạc chung quy có một loại cảm giác mơ hồ, Phong Dư đại thúc nói không chừng cùng với Phí Thành Lý Gia có một mối quan hệ không rõ ràng nào đó.
Bởi vì loại cảnh giác này, cho nên ngay trong đêm đó, sau khi hắn từ Lâm Viên trở về, Hứa Nhạc liền bắt đầu bận rộng lên. Hắn bắt đầu gom góp công cụ bên trong căn nhà trọ, lấy ra khá nhiều loại dây dẫn, còn có một số thiết bị đặc thù mà hắn đặt hàng trên mạng, dùng tốc độ nhanh nhất bắt đầu lắp ráp, bắt đầu bố trí...
Bạn sẽ ủng hộ cho dịch giả 0 Điểm khi đọc bài viết này:
************* :
Trâu Úc ngồi trên ghế salon, giống như đang suy nghĩ chuyện gì, nhìn Hứa Nhạc bận rộn bên kia. Nàng không biết gã kia đang bận rộn chuyện gì bên ngoài hành lang như vậy... Tiết trời giữa xuân, không khí rốt cuộc có chút nóng bức, Hứa Nhạc lại cũng không có các nào làm cho trong nhà mát mẻ hơn được, mồ hôi ướt đẫm, cởi áo để trần thân trên. Trâu Úc nhìn thân hình cân xứng lỏa lồ bên ngoài cơ thể của hắn, khẽ giật giật cái mũi nhỏ xinh xắn...
Chẳng qua chỉ có chút cân đối mà thôi, bên trong thân thể này sao lại có thể ẩn chứa lực lượng lớn đến như thế? Có thể đánh ngang tay với Lý Cuồng Nhân? Trâu Úc nghĩ mãi không ra được chuyện này. Tại cửa hộp đêm tại Lâm Hải Châu, Trâu Úc biết rằng Hứa Nhạc quả thật biết đánh nhau, có thể cùng gã Câu Tử, xuất thân từ Đặc Công Quân đội đánh bất phân thắng bại, nhưng còn Lý Cuồng Nhân là ai? Truyền nhân duy nhất của Phí Thành Lý Gia, là gã sĩ quan thiếu niên điên cuồng cho tới bây giờ chưa từng gặp đối thủ...
- Anh đến tột cùng đang bận rộn làm gì thế?
Lúc này Hứa Nhạc đã lôi ra mớ dây dẫn gì đó trên bức vách gian nhà trọ, vẻ mặt chăm chú thao tác với mớ dây màu sắc sặc sỡ kia, bắt đầu tiến hành nối nối, gắn gắn gì đó vào mớ dây dẫn dữ liệu bên trong nhà trọ. Trâu Úc rốt cuộc nhịn không được sự tò mò trong lòng, mở miệng hỏi.
Hứa Nhạc cũng không có lập tức trả lời nàng, đến khi đem những hệ thống dây dẫn dữ liệu kia tập trung lại trên một dụng cụ nhỏ kế bên giường của hắn, sau đó tiến hành hiệu chỉnh mấy số liệu cuối cùng, mới thở phào nhẹ nhõm một cái, giải thích:
- Tôi gắn xung quanh nhà trọ một ít thiết bị theo dõi.
Trâu Úc cau mày lại, nàng cũng không hiểu những lời này của Hứa Nhạc có ý tứ gì, chẳng lẽ gã này đang lo lắng cha mình hay là anh trai của mình điều động binh lính tới bắt mình đi sao? Không nói đến những hoàn cảnh chính trị phức tạp tại Đặc khu Thủ đô này, cha mình và anh trai cũng không ngu xuẩn đến mức lợi dụng lực lượng quân sự để giải quyết chuyện nhà như vậy. Mà cho dù chuyện này có thật sự xảy ra, chẳng lẽ Hứa Nhạc lại nghĩ rằng một ít thiết bị theo dõi nhìn qua có chút dị thường, đơn giản này có khả năng phát hiện được hành tung của Đặc công Quân đội sao?
Nàng không khỏi mỉm cười tự giễu.
Hứa Nhạc lúc này đang quay lưng về phía nàng, tự nhiên không nhìn thấy biểu tình của nàng. Hắn chăm chú từ trong cái dụng cụ kia lôi ra một màn hình tinh thể lỏng cực mỏng, nhìn chăm chú vào mấy cái quang điểm màu sắc bất đồng bên trên màn hình, nhẹ nhàng thở dài ra một hơi. Dụng cụ này là thứ lúc trước Thi Thanh Hải trước khi rời đi đã để lại cho hắn. Lúc trước khi hai người chạy trốn khỏi sự truy đuổi của Cục Điều Tra Liên Bang tại Lâm Hải Châu, bộ thiết bị theo dõi này đã phát huy tác dụng rất quan trọng.
Phạm vi theo dõi, đại khái ở phạm vi chung quanh nhà trọ hơn 500m. Tác dụng chủ yếu của nó hoạt động trên nguyên lý thu nhận các tần số tín hiệu của hệ thống liên lạc Quân đội Liên Bang hoặc Cục Điều Tra Liên Bang, phân giải thành những điểm sáng thể hiện trên màn hình. Hứa Nhạc lợi dụng những thiết bị đặt hàng trên mạng, tiến hành cải tiến và bổ sung thêm nữa, có thể miễn cưỡng đạt tới hiệu quả giống như thiết bị đặc dụng của nhân viên gián điệp như Thi Thanh Hải.
Hắn xoay đầu lại, nhìn Trâu Úc, bỗng nhiên khẽ trầm mặc trong chốc lát, bởi vì sự lo lắng của hắn cũng không phải là Trâu Gia, mà là... Phí Thành Lý Gia, cho đến Quân đội Liên Bang. Ở cùng một chỗ với Trâu Úc, mục đích ban đầu vốn chỉ là cam đoan cho nàng và đứa nhỏ trong bụng của nàng an toàn mà thôi. Nhưng bởi vì sự kiện trong Lâm Viên, Hứa Nhạc lâm vào tình trạng cảnh giác, lại phát hiện ra, lúc này Trâu Úc đi theo mình mới là không an toàn nhất.
- Mấy ngày nay, nhà của cô vẫn chưa thấy có phản ứng gì...
Hứa NHạc trầm mặc một lát sau rồi nói:
- Xem ra anh của cô đã bị hành động đó của cô dọa sợ hãi rồi. Pháp luật Liên Bang quy định, thai nhi từ sáu tháng trở về sau cũng đã có quyền công dân theo pháp luật rồi. Tôi nghĩ... qua vài ngày nữa, chắc người nhà của cô cho dù không muốn cũng không cách nào từ bỏ chuyện này được... đến lúc đó, cô nên về nhà đi thì hơn.
Cặp mắt Trâu Úc sáng lên, cũng là ánh nhìn khiến người khác lạnh lẽo, giống như là hình ảnh hai mặt trăng soi chiếu trên mặt băng ngàn năm vậy... nàng lẳng lặng nhìn chằm chằm lên khuôn mặt Hứa Nhạc, trên mặt dần dần hiện lên một tia cười lạnh lùng pha chút thất vọng, mở miệng nói:
- Thế nào? Mới chỉ có hơn một tháng, anh đã không trụ nổi nữa sao?
Hứa Nhạc biết nàng đang hiểu lầm, cúi đầu giải thích:
- Là tôi có vấn đề, tôi lo rằng nếu cô ở chung chỗ với tôi sẽ không an toàn...
Thi Thanh Hải là người duy nhất trên thế giới này có thể từ ánh mắt đầu tiên liền nhìn ra bên dưới khuôn mặt bình thường rạng ngời như ánh mặt trời của Hứa Nhạc có ẩn giấu một bí mật kinh thiên nào đó. Rất hiển nhiên, mẹ của đứa con chưa sinh của hắn lại không có được năng lực này. Nhưng nhìn thấy hành vi dị thường của Hứa Nhạc hôm nay, cho đến những lời này của hắn, lại liên tưởng đến những biểu hiện cứng cỏi bình tĩnh trong mấy ngày nay của Hứa Nhạc, Trâu Úc rốt cuộc cũng phát hiện ra vấn đề.
- Anh có bí mật... hơn nữa... bí mật này có liên quan đến Lý Cuồng Nhân!!!
Trâu Úc nhẹ nhàng sờ sờ vào cái bụng hơi to ra của mình, chậm rãi đứng lên, bình tĩnh nhìn hắn mà nói:
- Anh đang chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.
Hứa Nhạc im lặng, không biết nên trả lời câu hỏi của nàng như thế nào...
- Khó trách ngay cả Lý Cuồng Nhân cũng không đánh lại anh, xem ra tôi vẫn còn đánh giá anh quá thấp. Tôi trước giờ vẫn nghĩ rằng tương lai anh sẽ phát sáng rực rỡ trên Liên Bang, nhưng không nghĩ tới, anh luôn luôn vẫn còn đang che dấu thực lực thật sự của mình.
- Mỗi người đều có bí mật riêng của mình, tôi chỉ phát hiện là ở cùng một chỗ với tôi, cũng không thể nào khiến cô an toàn hơn được.
Hứa Nhạc thành khẩn khuyên nhủ.
Trâu Úc lẳng lặng nhìn hắn, thật lâu sau bỗng nhiên mở miệng nói:
- Trời tối rồi, tôi muốn đi ngủ.
Nói xong những lời này, Trâu Úc gỡ xuống cái khăn trùm đầu, ném xuống ghế salon, cũng không quay đầu lại, đi về phía phòng ngủ của mình.
Mãi cho đến khi đóng cánh cửa phòng ngủ lại rồi, ngồi xuống trên giường, Trâu Úc mới bắt đầu cảm thấy có chút bất khả tư nghị đối với biểu hiện khi nãy của mình. Nàng nhìn khuôn mặt không có trang điểm của mình trong gương, cặp mày nhíu lại.
Nàng càng ngày càng cảm thấy quen thuộc với khuôn mặt không hề trang điểm này của mình. Mặc dù bình thường khi cùng với Thai phu nhân ra ngoài uống trà, nàng cũng chỉ trang sức nhẹ mà thôi... Chỉ là, khuôn mặt sạch sẽ hoàn toàn như thế, đã lã chuyện bao nhiêu năm trước rồi?
Chính như những lời Hứa Nhạc đã nói, với biểu hiện lẫy lừng khí khái mà Trâu Úc thể hiện hôm đó trong quán trà, bất luận là Trâu Hựu hay vị Phó Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng kia nữa, chỉ sợ cũng không có biện pháp nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trâu Úc sinh đứa bé này ra.
Chính là Trâu Úc cũng không muốn sẽ rời bỏ căn nhà trọ đơn giản này. Nàng lẳng lặng nhìn khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của mình trong tấm gương, trong lòng thầm nghĩ, lúc này ở lại nhà trọ phụ giúp Hứa Nhạc gánh vác bớt phiền toái cho hắn, thật sự không giống những chuyện từ trước giờ mình hay làm, bản thân mình từ khi nào biến thành một cô gái biết suy nghĩ cho người khác như vậy?
Cuối cùng là bởi vì nguyên nhân đứa nhỏ trong bụng mình, hay là bởi vì lúc trước cái tên kia đã đứng ra gánh vác giúp mình về thân phận cha của đứa nhỏ? Có lẽ, chỉ là thói quen suy nghĩ vẩn vơ trong hoàn cảnh buồn tẻ mà không chút lo âu này... chỉ là hoàn cảnh mà thôi...
o0o
Bên ngoài phòng ngủ, Hứa Nhạc kinh ngạc nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia. Mặc dù Trâu Úc cũng không nói gì, nhưng từ những lời nàng đã nói trước đây, cho tới hành động khi nãy, đối phương khẳng định sẽ không rời đi.
Hắn mẫn cảm đoán được ý tưởng trong lòng cô gái đang mang thai này.
Trâu Úc cũng không biết phiền toái của hắn là cái gì, nhưng nàng cũng hiểu rõ, bản thân mình là thiên kim của Phó Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng, là cô gái có mối quan hệ tốt đẹp với Thai Phu Nhân, dù cho có là phiền toái gì trong Liên Bang đi chăng nữa, chỉ cần nàng còn ở bên cạnh Hứa Nhạc, tự khắc cũng sẽ dễ dàng giải quyết hơn một chút.
Hắn đi vào phòng tắm, thống khoái tắm một trận, sau đó khoác khăn tắm đứng trước gương, bắt đầu cẩn thận cạo râu, bắt đầu cẩn thận cạo đi đường nối nhỏ giữa hai chân mày trên trán mình. Hắn nhẹ nhàng mà vuốt ve cái thủ trạc kim loại lạnh lẽo trên cổ tay của mình, xác nhận vị trí của câu gậy kích điện mới chế tạo, hắn ngẩng đầu lên, nhìn cặp lông mày giống như hai thanh phi đao của mình trong gương, trầm mặc thật lâu không nói gì.
Sự thay đổi của Trâu Úc, khiến cho trong lòng Hứa Nhạc chợt có chút vui vẻ lên, sinh ra một tia ấm áp cùng vui vẻ nhàn nhạt.
o0o
Mấy ngày sau, cuộc sống của Hứa Nhạc hoàn toàn trái ngược với cảnh giác của Hứa Nhạc, vẫn như cũ bình tĩnh mà an bình... tựa hồ sự kiện trận chiến bên trong Lâm Viên với Lý Cuồng Nhân hoàn toàn không có phát sinh những ảnh hưởng xấu gì. Buổi sáng mỗi ngày, hắn đều chuẩn bị sẵn điểm tâm và cơm trưa, ghi giấy để lại nhắc nhở Trâu Úc lấy thức ăn trong tủ lạnh bỏ vào lò viba hấp lên rồi ăn, các thứ thuốc cần uống, giờ giấc uống... Sau đó hắn lại leo lên chiếc ô tô màu đen không biển hiệu, thông qua đường cao tốc số 2, xuyên qua đại lộ Hoắc Kim và tòa nhà của Bộ Tài Chánh, đi tới sở làm tại Học Viện Quân Sự I.
Giáo sư Trầm lão vẫn còn nằm viện như cũ, cũng không biết cụ thể là bệnh gì. Với độ tuổi hiện tại của vị Giáo sư gì này, đại khái chắc cũng là tới thời khắc bi ai trăm bệnh đổ xuống người rồi. Có đôi lúc Hứa Nhạc từng nghĩ, mình thân là nhân viên nghiên cứu trợ lý duy nhất của Giáo sư Trầm lão, có phải là nên chạy đến Bệnh viện thăm hỏi một chút, nhưng hắn lại cũng không có cách nào liên lạc với Giáo sư Trầm được... Bọn quan chức cấp cao của Sở Nghiên Cứu cũng không có phản hồi bức y mail hắn hỏi thăm địa chỉ của ông.
Bận rộn cả ngày tại phòng thí nghiệm của Sở Nghiên Cứu, Hứa Nhạc lại leo lên cỗ xe ô tô màu đen, quay trở lại căn phòng trọ đơn giản tại Vọng Đô, bắt đầu làm cơm chiều, bắt đầu chuẩn bị thức ăn cho cơm trưa ngày mai, bắt đầu làm việc nhà, bắt đầu tận dụng mạng lưới inte tìm kiếm một số tư liệu cùng với những dụng cụ hắn cần. Có đôi khi hắn cũng giúp Trâu Úc gội đầu, mái tóc đen óng ả của nàng dưới những ngón tay thon dài và trầm ổn của hắn càng ngày càng suôn mượt...
Hiện tại hắn cũng thỉnh thoảng ngẫu nhiên trò chuyện với Trâu Úc đôi câu, không khí giữa hai người cũng đã càng ngày càng tốt hơn, chỉ là sau khi Trâu Úc lần thứ hai hỏi hắn về chuyện trước đây của Thi Thanh Hải, Hứa Nhạc chợt phát hiện hình như mình cũng không kiếm ra đề tài nào mới để mà tán gẫu nữa, hoặc nói chính xác hơn là, giữa hai người cũng không có quá nhiều thứ để tán gẫu.
Cuộc sống cứ như vậy từng ngày từng ngày một trôi qua, nhìn bên ngoài thì bình thường buồn tẻ, nhưng kỳ thật lại là bình an và tĩnh lặng.
Trong cái cuộc sống bình tĩnh như dòng nước chảy này, điều duy nhất làm cho Hứa Nhạc cảm thấy có chút kích động và hưng phấn chính là, hiện tại trong hoàn cảnh một mình hắn độc chiếm cả phòng thí nghiệm, rốt cuộc cũng khiến cho toàn bộ những thiên phú trong phương diện máy móc của hắn cũng đã được hoàn toàn thể hiện ra, những nghiên cứu đối với hệ thống thu thập tín hiệu cảm ứng ý nghĩ đã đạt tới thời khắc quan trọng!
Dưới sự trợ giúp của đám sơ đồ thiết kế không lĩnh vực nào mà không có ở trong đầu của hắn, Hứa Nhạc tin chắc rằng, chỉ cần cho mình đầy đủ thời gian cùng cơ hội thí nghiệm, hắn nhất định có thể hoàn thành việc cải tạo hệ thống cảm ứng ý nghĩ, sau đó có thể thuyên chuyển luồng lực lượng trong cơ thể mình mà trực tiếp khống chế robot.
Nếu có thể thành công, không hề nghi ngờ là hắn sẽ hoàn thành một bước đột phá mang tính cách mạng đối với phương thức khống chế robot của Liên Bang. Chỉ đáng tiếc là, phương thức này chỉ có thể để một mình Hứa Nhạc sử dụng, hoặc là Phong Dư đại thúc, hoặc là... Phí Thành Lý Gia mà thôi...
Hứa Nhạc có thể hoàn thành được chuyện này, ngoại trừ dựa vào hệ thống cơ sở dữ liệu khổng lồ trong phòng thí nghiệm của Giáo sư Trầm Lão, một kho thiết bị tinh tế phong phú, mà quan trọng hơn nữa là trong những năm trước đây, dưới sự chỉ đạo không chính thức của Phong Dư đại thúc, đã tạo nên một nền tảng thực tiễn vững chắc cho hắn.
Mà quan trọng nhất, đương nhiên chính là mấy cái sơ đồ thiết kế kỳ quái bên trong đầu của hắn.
Mấy cái sơ đồ thiết kế kia mơ hồ đã vượt khỏi trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại của Liên Bang, mặc dù cũng không phải là vô cùng hoàn mỹ, thậm chí có những sơ đồ thiết kế hoàn toàn không thể nào hiểu được... nhưng mà có chút kỳ quái chính là, mặc dù những bảng sơ đồ thiết kế kia rất hoang đường về lý thuyết cũng như cấu tạo, nhưng lại mang đến cho Hứa Nhạc những linh cảm rất lớn. Nếu không có những sơ đồ thiết kế này kích phát và trợ giúp hắn, hắn tuyệt đối không có khả năng chỉ dựa vào một mình hắn mà hoàn thành việc cải tạo toàn diện hệ thống thu thập tín hiệu cảm ứng ý nghĩ như vậy.
Phải biết rằng cho dù là bất cứ ngành nghiên cứu nào của Liên Bang, cũng phải dựa vào cơ sở thiết kế mô phỏng ban đầu, kết hợp với vô số lần thử nghiệm, thực nghiệm mới có được kết quả, chưa từng nghe nói qua có vị chuyên gia nào, có thể một mình hoàn thành việc cải tạo cả một hệ thống như vậy. Dưới hoàn cảnh không một ai biết được, tại một phòng thí nghiệm của Phòng 3 Sở Nghiên Cứu công ty Quả Xác, có một gã thiếu úy văn phòng trẻ tuổi, làm ra được một thành quả nhất định sẽ khiến rất nhiều người khiếp sợ.
Chỉ là Hứa Nhạc cần phải có cơ hội thực nghiệm, như vậy hắn cần phải được cùng với robot một mình tiến hành, thậm chí là phải tiếp xúc một thời gian dài nữa. Mà chuyện này lại tương đối khó khăn. Robot của Liên Bang thuộc lại tuyệt đối bí mật, với quyền hạn hiện tại của Hứa Nhạc mặc dù có thể tiếp cận với những tư liệu của nó, nhưng đương nhiên không có cách nào yêu cầu tiếp cận một con robot thật sự được.
Muốn đem những bản thiết kế giả thuyết trên màn hình kia chuyển hoán thành sự thật tồn tại, Hứa Nhạc nhất định phải giải cho được mấy cái nan đề mà Bộ Công Trình đã đưa ra kia, như vậy mới có thể đủ quyền hạn đi vào khu vực trung tâm của Bộ Công Trình, từ đó tiến hành thực nghiệm những lý thuyết của mình.
Nhưng mà nan đề này lại tập trung vào hệ thống song động cơ, cũng là vấn đề duy nhất mà Hứa Nhạc có thể nghiên cứu được hiện nay. Hắn kinh ngạc nhìn mấy cái bản vẽ trên mặt bàn kia, mặt mày nhanh chóng nhăn lại... Hệ thống động lực rắc rối này, hoàn toàn bất đồng với hệ thống thu thập tín hiệu cảm ứng ý nghĩ. Đừng nói là đưa ra phương án giải quyết hữu hiệu, chỉ nói đến việc hiểu được những tính toán khủng bố của hệ thống toán lượng tử cùng với quỹ tích điện lưu phun kia thôi, cũng đã là vô cùng gian nan rồi...
/930
|