Mặc dù Lâm Viên rất tuyệt, nhưng không phải là nơi Hứa Nhạc có thể trở nên quen thuộc được. Trở lại Lâm Viên lần thứ hai, hắn vẫn không sao thích ứng nổi. Những nhân vật lúc nãy lui tới thăm hỏi, làm cho hắn không thể ngồi yên, lúc này đột nhiên chạm mặt Chu Ngọc, tuy biết rõ đối phương tất nhiên cũng là có mục đích mới đến, nhưng chẳng biết vì sao, nhìn thấy viên sĩ quan lớn hơn mình nhiều nhất là hai tuổi đang đứng trước mặt mình, Hứa Nhạc cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Hắn cùng với Chu Ngọc lần đầu tiên gặp là tại Đại hội đối chiến robot giao lưu ở Đại học Lê Hoa. Con robot màu đen và robot màu bạc đánh nhau lúc đó, những lời nói chuyện trong lúc khói lửa mù mịt, những… hồi ức này đều tái hiện lại trong đầu Hứa Nhạc.
Lần thi đấu robot đó, Chu Ngọc biểu hiện cực kỳ có phong độ, nên đã gây ấn tượng rất sâu đậm trong lòng hắn. Hắn mơ hồ nghĩ Chu Ngọc có lẽ đã biết bên trong con robot mô hình vừa ôm bụng vừa bỏ chạy đó chính là mình, nhưng nếu đối phương không trực tiếp hỏi, thì hắn cũng chẳng thừa nhận làm gì.
Thai Chi Nguyên biến mất, Thi Thanh Hải lẫn trốn chỗ nào đó tại Thủ Đô Tinh Quyển. Bây giờ, ngoại trừ cô gái trẻ sắp làm mẹ kia làm bầu bạn ra, Hứa Nhạc luôn cô đơn đến mụ mẫm cả người. Nếu như nói kẻ cô độc là một kẻ đáng thẹn, thì không hề nghi ngờ gì nữa, Hứa Nhạc phải đạt đến trình độ đáng thẹn đến mức người ta phải phẫn nộ.
Hắn là một thanh niên trẻ, đương nhiên phải có nhu cầu giao lưu gặp gỡ với nhiều người, hơn nữa ấn tượng đối với Chu Ngọc là rất tốt cho nên sau khi cuộc thi tuyển dụng mùa xuân kết thúc, tuy hai người chưa gặp mặt bao giờ nhưng cũng đã có vài lần liên hệ trò chuyện.
Hứa Nhạc kéo ghế bên cạnh, rót cho Chu Ngọc một ly rượu đầy.
Cơ Giáp Sư cũng giống như bác sĩ phẫu thuật, điều tối cần thiết là đôi tay ổn định. Hắn là một người rất biết cách tự hạn chế bản thân, cho nên những năm gần đây cực ít uống rượu. Chỉ là trong hai năm nay chịu ảnh hưởng từ Thi công tử, nên ngoài việc hút thuốc lá ba số 7 ra, cũng sinh thêm tật thích uống rượu.
Cũng may là rượu mơ trên thực tế có nồng độ cũng không cao.
Chu Ngọc ngồi xuống bên cạnh Hứa Nhạc, hơi cúi đầu biểu thị ý chào hỏi với Trâu Úc phía đối diện.
Trâu Úc làm ra vẻ không hề thấy hắn, tư lự, lạnh lùng nhìn ra ngoài vách đá trắng xa xa bên ngoài cửa sổ. Bình thường mà nói, thiên kim Trâu Gia vẫn mãi mãi là một tiểu thư lạnh lùng cao ngạo. Vẻ yểu điệu thục nữ của nàng lúc trước mặt Thai phu nhân là do huấn luyện mà thành, còn vẻ mặt bình thản, lạnh lùng trước mặt Hứa Nhạc là do va chạm, cọ sát với tảng đá cứng cỏi của Đông Lâm mà thành. Ngày hôm nay nàng dẫn Hứa Nhạc vào Lâm Viên, chỉ là vì muốn sắp xếp một lần vô tình gặp gỡ giữa hắn và Chu Ngọc, còn đối với Chu Ngọc, nàng hoàn toàn không có chút hứng thú.
Hứa Nhạc nheo mắt nhìn rượu sóng sánh trong chén, ánh mắt chú ý tới thái độ của Chu Ngọc, thấy y cũng không có phản ứng gì, chỉ ôn hòa cười ngồi xuống, cụng ly với mình.
Người cũng như tên, quả nhiên ôn nhuận như ngọc, chỉ là ngọc ẩn chứa thần, tạm thời không có cơ hội biểu hiện ra ngoài mà thôi.
- Thật không ngờ là cậu sẽ tới, hơn nữa còn đến nhanh như vậy.
Hứa Nhạc lúc lắc đầu, ngửa cổ nốc cạn ly rượu.
Chu Ngọc nhấc ly rượu kề môi, khẽ lắc cổ tay, miệng ly không rời môi, nhìn như cực kỳ ôn hòa, kì thực cực nhanh đã uống cạn rượu trong ly, đặt ly rượu xuống mặt bàn cùng một lúc với Hứa Nhạc.
- Tôi cũng không nghĩ rằng, chỉ mới vào Sở Nghiên Cứu được mấy tháng, cậu lại gặp phải nhiều chuyện như vậy.
Chu Ngọc uống cạn ly rượu xong, mới lột mũ để trên bàn bên cạnh, xoay người lại, nhìn Hứa Nhạc bình tĩnh nói:
- Tôi đến có ý gì, chắc là cậu cũng đã biết.
Xung quanh chiếc bàn làm bằng trúc ghép lại, giữa tiếng nước chảy róc rách là ba người ngồi nói chuyện. Trâu Úc là cô gái đã được Thai phu nhân một tay dạy dỗ đàng hoàng, hơn nữa xét vào quan hệ của gia đình nàng, thì Hứa Nhạc cùng Chu Ngọc chuyện trò cũng không cần phải đề phòng nàng.
Những ngón tay của Hứa Nhạc khe khẽ mân mê ly rượu, chìm vào suy nghĩ trầm tư. Thấy Chu Ngọc đến, hắn đã biết ngay có bàn tay của Trầm thư ký sắp xếp. Hắn không cần biết để mình được thuận lợi ra tù, thì Trầm thư ký đã đồng ý điều khoản gì với Viện Khoa Học Liên Bang. Hắn chỉ biết là, mình không còn khả năng tiếp tục làm việc ở Sở Nghiên Cứu Quả Xác được nữa. Những số liệu trong đầu mình, nếu như muốn chuyển thành con robot thế hệ mới thực sự, thì còn phải đi một chặng đường dài và cần rất nhiều người nỗ lực.
Dưới áp lực của phe đối phương, Hứa Nhạc lập tức bị chuyển khỏi trụ sở chính của Quả Xác, điều động đến một công ty con là Công ty Bảo an Tịnh Thủy. Những số liệu trong đầu hắn cần phải được đưa tới Bộ Công Trình của công ty Quả Xác, ở giữa nhất định cần một con đường liên kết.
Tuy rằng Lợi Gia và Viện Khoa Học Liên Bang đã không còn quản tới hắn nữa, nhưng đối phương nhất định sẽ trông chừng Hứa Nhạc. Nếu như Hứa Nhạc trực tiếp bước vô Bộ Công Trình Quả Xác, nhất định sẽ gây ra những ngờ vực vô căn cứ trong lòng bọn họ. Muốn giành giật thời gian với Viện Khoa Học Liên Bang thì cần phải xóa sổ những ngờ vực vô căn cứ này.
Vừa hay, Hứa Nhạc và Chu Ngọc có mối quan hệ được xem là cá nhân, có thể trở thành một cái mặt nạ che giấu hết sức tự nhiên, không bị nghi ngờ.
- Sau này sẽ gặp nhau nhiều hơn.
Hứa Nhạc nâng ly rượu lên, nhìn Chu Ngọc rất thành khẩn nói. Tuy rằng mãi cho tới buổi tối hôm nay, hắn mới biết được thì ra Chu Ngọc cũng người mà Thai Gia có khả năng gây ảnh hưởng, nên không khỏi có chút khiếp sợ trước sức khống chế của Thai Gia trên phương diện nhân sự, nhưng hắn vẫn cảm thấy Chu Ngọc là người có thể quan hệ, cho nên thái độ của hắn rất thành khẩn.
Chu Ngọc nâng ly rượu lên, một lần nữa nốc một hơi cạn sạch, vừa cười vừa nói:
- Lần trước tại Đại học Lê Hoa cùng cậu luận bàn một lần, đã khâm phục cậu có tài năng thiên phú trong phương diện điều khiển robot đến kinh người. Nhưng thật không ngờ, bây giờ cậu còn gây ảnh hưởng tới việc nghiên cứu chế tạo con robot thế hệ mới Liên Bang nữa. Thật sự cậu khiến tôi kinh ngạc nhiều lắm… Cho nên cậu cứ yên tâm, tôi sẽ cố hết sức phối hợp thật tốt với cậu.
Bị Chu Ngọc trực tiếp nhắc tới chuyện cũ, nghĩ lại cuộc chiến giữa hai con robot ở Đại học Lê Hoa năm đó, Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào cặp mắt Chu Ngọc, không nhịn được bật cười giễu cợt. Chẳng phải là anh hùng tương ngộ gì, hai người chẳng qua chỉ là phát hiện ra đôi bên có chút ý hợp tâm đầu.
- Bây giờ tôi đang làm việc ở Bộ Công Trình, còn An Đạt thì được đặc biệt chuyển sang làm phi công thí nghiệm lái robot.
Chu Ngọc đặt ly rượu xuống, nghiêng người nhìn Hứa Nhạc, trầm mặc hồi lâu rồi nói:
- Nói đi nói lại, thì cũng chỉ có cậu, tên lính ngồi cầu của Đông Lâm là phát triển nhanh nhất mà thôi.
Hứa Nhạc không nói gì, rót thêm cho hắn một ly rượu, đồng thời cũng rót đầy ly rượu của mình, nâng ly rượu lên.
Lá trúc rơi lả tả, vương trên dòng nước, ba người bên cạnh trầm mặc uống rượu cùng nhau. Chu Ngọc âm thầm quan sát Hứa Nhạc, nhưng phát hiện ra hình như mình có chút nhìn không thấu được con người này.
Hắn xuất thân ở Đại Khu Tây Lâm, đó là chiến tuyến đầu tiên trên mặt trận giao chiến giữa Liên Bang và Đế Quốc. Người Tây Lâm sinh ra giữa cảnh máu lửa, tính tình dũng mãnh mà cay độc, trong xương cốt có một loại tinh thần bất khuất không chịu cúi đầu trước bất cứ ai. Chu Ngọc tuy rằng bên ngoài biểu hiện ôn hòa, giống như một người quân tử nho nhã dễ gây cảm tình cho người khác, nhưng ở sâu trong lòng, hắn vẫn có một ý chí không cam lòng chịu thua kém người khác.
Tối nay gặp lại Hứa Nhạc ở Lâm Viên, Chu Ngọc rốt cục hiểu rằng mình không muốn cam lòng thì cũng phải cam lòng. Có thể là do có vận may, mà cái gã xuất thân là lính ngồi cầu Đông Lâm này lại có duyên gặp gỡ Thai Chi Nguyên, sau này lại gặp được Giáo sư Trầm Lão, nắm giữ số liệu cơ mật tối quan trọng của Liên Bang, còn được thế lực cực mạnh như Thai Gia đứng sau nâng đỡ… chỉ dựa vào những điểm này thôi đã bỏ xa mình tuốt luốt ở phía sau rồi.
Chu Ngọc trầm ngâm uống rượu. Trước khi tới Lâm Viên, hắn đã được Trầm thư ký cho biết toàn bộ chi tiết sự việc, đã hiểu được Hứa Nhạc không phải là gặp vận may, mà bất luận là nhát đao trong vụ án Hổ Sơn Đạo, hay vết búa trong Sở Nghiên Cứu, rồi cuối cùng thuyết phục hay đúng hơn là buộc Thai Gia phải ra tay, đều là do sự cố chấp của gã thanh niên này.
Cố chấp là một loại phẩm chất ưu tú có thể làm cho người ta phải phiền não, nhưng nếu đạt tới mức độ cực hạn, thì sẽ trở thành phá lệ đáng sợ.
Tựa như lúc này, bên trong khung cảnh xa hoa của Lâm Viên, không có âm nhạc ồn ã làm điếc tai, mà lại có nước chảy róc rách làm thư giãn tâm hồn. Mọi người vừa dùng cơm vừa nói chuyện, ai nấy đều ăn mặc quần áo giản dị mà tinh tế, sang trọng, cử chỉ giơ tay nhấc chân đều rất có văn hóa vừa nho nhã vừa nhẹ nhàng. Chỉ có gã Hứa Nhạc đang ngồi bên cạnh hắn, là đang mặc một bộ quần áo không biết nhãn hiệu gì, đại khái cũng là đồ rẻ tiền, áo sơ mi lại còn nhăn nhúm như chưa ủi, cứ như vậy ngồi ở chỗ cao quý, sang trọng nhất Lâm Viên.
Ngồi ngả ngớn, lại còn co một chân lên ghế, tay cầm ly rượu để lên đầu gối, hơi cúi đầu. Cực kỳ giống mấy tên thất nghiệp ngồi cù bơ cù bất trên lề đường trong mấy bộ phim điện ảnh hay chiếu.
Chu Ngọc hoàn toàn không biết rằng, Hứa Nhạc chính là một cô nhi xuất thân từ một gia đình thợ mỏ ở Đông Lâm. Lúc trước khi gặp được vị đại thúc đó, hắn cùng với gã bạn thân Lý Duy, chuyện quen thuộc hay làm nhất, chính là ngồi co chân ngay vỉa hè của Phố Chung Lâu, xem ké TV trong quán cà phê.
Đây là một tư thế trầm tư suy nghĩ của Hứa Nhạc. Hứa Nhạc quả thực đang ngẫm nghĩ. Hắn từ lúc còn rất nhỏ đã có thói quen hay ngồi trầm ngâm suy nghĩ. Theo hắn, con người nếu như không suy nghĩ, thì cũng chẳng khác gì mấy con trâu rừng bị nhốt sau hàng rào điện tử chỉ biết cúi đầu ăn cỏ chẳng biết cái gì.
Hắn đang nghĩ tới Lâm Viên, nghĩ tới sơn hào hải vị trên bàn, nghĩ tới phong cảnh ngoài cửa sổ, nghĩ tới ngày mai. Hắn nghĩ xong rồi, cho nên hắn co chân lại, kề môi lên miệng ly rượu, mơ hồ nhìn thấy mình đang trở về là gã cô nhi sảng khoái lang thang ở đầu đường xó chợ năm nào.
Căn nhà trọ Phủ Minh tại Vọng Đô cũng không có ai xâm nhập. Các thiết bị giám sát đơn giản bố trí bốn phía xung quanh cũng xác nhận an toàn. Trâu Úc đã dự tính sẽ sinh con vào cuối tháng 7, nên đã chuyển về ở tại Đại viện Tây Sơn. Đến bây giờ, vết thương mờ nhạt còn hằn sâu trên mặt Trâu Úc cùng với cái bụng lớn đến không thể lớn hơn nữa kia, có khả năng sẽ dập tắt hoàn toàn hy vọng cuối cùng của Trâu Phó Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng.
Về việc hòa giải với Trâu Gia, rốt cục là Thai phu nhân có lên tiếng hay không, Hứa Nhạc cũng không rõ lắm. Chỉ là trong phòng bỗng nhiên thiếu đi một người, hắn có chút không thích ứng. Cho nên hắn vùi đầu vào ngủ, ngày hôm sau tỉnh dậy bèn vục mồm vào ăn ngấu nghiến hộp cơm đã được hấp nóng tự động. Tròn ba ngày, cuộc sống của hắn chỉ là ngủ và ăn, mãi đến lúc đã bổ sung lại hoàn chỉnh số năng lượng và tinh thần đã tiêu hao, hắn mới ra khỏi nhà trọ, tới Sở Nghiên Cứu.
Rất nhiều nhân viên làm việc trong Sở Nghiên Cứu Quả Xác, tận mắt thấy Hứa Nhạc phá tan phòng thí nghiệm, còn có một vài người có bối cảnh, biết hắn có liên lụy đến án mạng của một sĩ quan đang trong thời hạn thực hiện nghĩa vụ quân sự ở Bộ Công Trình, lúc này nhìn hắn chẳng khác gì một người bình thường, không có việc gì xảy ra đường hoàng đi vào Sở Nghiên Cứu, ánh mắt họ nhất thời trở nên cực kỳ khiếp sợ.
Chủ nhiệm Phòng 3 Sở Nghiên Cứu tự mình thay Hứa Nhạc viết email giới thiệu. Ông ta hoàn toàn tin chắc mình lúc trước đã không làm sai, vị Thiếu Úy tuổi còn trẻ đang đứng trước mặt mình quả nhiên là có quan hệ mật thiết với Trâu Phó Bộ Trưởng, nếu không phải như vậy thì không thể có chuyện sau khi gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy mà vẫn còn có thể ở lại Công ty Cơ khí Quả Xác.
Hứa Nhạc nhận được thư giới thiệu rồi, bèn từ chối sự nhiệt tình của vị Chủ nhiệm này muốn đích thân đưa hắn đến Công ty Bảo an Tịnh Thủy, rồi tự mình lái xe tìm đến địa chỉ viết trên thư giới thiệu.
Chiếc xe hơi màu đen lại lăn bánh lần thứ hai qua Đại lộ Hoắc Kim trước tòa nhà của Bộ Tài Chính. Lúc đi ngang qua đường cụt dẫn tới Cục Hiến Chương, hắn khẽ nhíu mắt một chút, ép buộc mình không được suy nghĩ đến cái Máy tính chủ Trung tâm không gì không làm được kia của Cục Hiến Chương.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại lại vang lên, bên đầu dây truyền đến tiếng cười sang sảng của Thất thiếu gia Lợi Hiếu Thông của Lợi Gia.
- Nghe nói cậu bị chuyển tới công ty Tịnh Thủy à?
Hứa Nhạc có chút bất ngờ, thật không ngờ chỉ gặp một lần trong cái đêm ở Thanh Đằng Viên, mà người này lại chủ động liên lạc với mình. Hắn tin chắc rằng trên người mình lúc này hoàn toàn không có bất kỳ thứ gì mà đối phương cần. Bất luận là Lợi Gia hay Viện Khoa Học Liên Bang, lúc này đều đã xác định, toàn bộ số liệu chủ chốt đã nằm trong tay bọn họ.
- Đúng vậy, bây giờ tôi đang đi đến đó trình diện đây.
Hứa Nhạc trả lời. Ở đầu dây bên kia lặng yên một lát rồi nói tiếp:
- Tối nay có thể ra ngoài hóng gió sẵn tiện cùng ăn bữa cơm không?
Hứa Nhạc theo bản năng nhìn thoáng qua bầu trời bên ngoài cửa sổ, quả thực quỹ đạo vận hành của mặt trời trong ngày hôm nay rất bình thường.
Có thể vì một thoáng lơ đễnh này đã khiến cho Lợi Hiếu Thông bên đầu dây cảm thấy bất an, hắn cực kỳ chân thành nói:
- Không có ý gì đâu, tôi chỉ là muốn… theo cậu chơi bời một trận mà thôi.
Hắn cùng với Chu Ngọc lần đầu tiên gặp là tại Đại hội đối chiến robot giao lưu ở Đại học Lê Hoa. Con robot màu đen và robot màu bạc đánh nhau lúc đó, những lời nói chuyện trong lúc khói lửa mù mịt, những… hồi ức này đều tái hiện lại trong đầu Hứa Nhạc.
Lần thi đấu robot đó, Chu Ngọc biểu hiện cực kỳ có phong độ, nên đã gây ấn tượng rất sâu đậm trong lòng hắn. Hắn mơ hồ nghĩ Chu Ngọc có lẽ đã biết bên trong con robot mô hình vừa ôm bụng vừa bỏ chạy đó chính là mình, nhưng nếu đối phương không trực tiếp hỏi, thì hắn cũng chẳng thừa nhận làm gì.
Thai Chi Nguyên biến mất, Thi Thanh Hải lẫn trốn chỗ nào đó tại Thủ Đô Tinh Quyển. Bây giờ, ngoại trừ cô gái trẻ sắp làm mẹ kia làm bầu bạn ra, Hứa Nhạc luôn cô đơn đến mụ mẫm cả người. Nếu như nói kẻ cô độc là một kẻ đáng thẹn, thì không hề nghi ngờ gì nữa, Hứa Nhạc phải đạt đến trình độ đáng thẹn đến mức người ta phải phẫn nộ.
Hắn là một thanh niên trẻ, đương nhiên phải có nhu cầu giao lưu gặp gỡ với nhiều người, hơn nữa ấn tượng đối với Chu Ngọc là rất tốt cho nên sau khi cuộc thi tuyển dụng mùa xuân kết thúc, tuy hai người chưa gặp mặt bao giờ nhưng cũng đã có vài lần liên hệ trò chuyện.
Hứa Nhạc kéo ghế bên cạnh, rót cho Chu Ngọc một ly rượu đầy.
Cơ Giáp Sư cũng giống như bác sĩ phẫu thuật, điều tối cần thiết là đôi tay ổn định. Hắn là một người rất biết cách tự hạn chế bản thân, cho nên những năm gần đây cực ít uống rượu. Chỉ là trong hai năm nay chịu ảnh hưởng từ Thi công tử, nên ngoài việc hút thuốc lá ba số 7 ra, cũng sinh thêm tật thích uống rượu.
Cũng may là rượu mơ trên thực tế có nồng độ cũng không cao.
Chu Ngọc ngồi xuống bên cạnh Hứa Nhạc, hơi cúi đầu biểu thị ý chào hỏi với Trâu Úc phía đối diện.
Trâu Úc làm ra vẻ không hề thấy hắn, tư lự, lạnh lùng nhìn ra ngoài vách đá trắng xa xa bên ngoài cửa sổ. Bình thường mà nói, thiên kim Trâu Gia vẫn mãi mãi là một tiểu thư lạnh lùng cao ngạo. Vẻ yểu điệu thục nữ của nàng lúc trước mặt Thai phu nhân là do huấn luyện mà thành, còn vẻ mặt bình thản, lạnh lùng trước mặt Hứa Nhạc là do va chạm, cọ sát với tảng đá cứng cỏi của Đông Lâm mà thành. Ngày hôm nay nàng dẫn Hứa Nhạc vào Lâm Viên, chỉ là vì muốn sắp xếp một lần vô tình gặp gỡ giữa hắn và Chu Ngọc, còn đối với Chu Ngọc, nàng hoàn toàn không có chút hứng thú.
Hứa Nhạc nheo mắt nhìn rượu sóng sánh trong chén, ánh mắt chú ý tới thái độ của Chu Ngọc, thấy y cũng không có phản ứng gì, chỉ ôn hòa cười ngồi xuống, cụng ly với mình.
Người cũng như tên, quả nhiên ôn nhuận như ngọc, chỉ là ngọc ẩn chứa thần, tạm thời không có cơ hội biểu hiện ra ngoài mà thôi.
- Thật không ngờ là cậu sẽ tới, hơn nữa còn đến nhanh như vậy.
Hứa Nhạc lúc lắc đầu, ngửa cổ nốc cạn ly rượu.
Chu Ngọc nhấc ly rượu kề môi, khẽ lắc cổ tay, miệng ly không rời môi, nhìn như cực kỳ ôn hòa, kì thực cực nhanh đã uống cạn rượu trong ly, đặt ly rượu xuống mặt bàn cùng một lúc với Hứa Nhạc.
- Tôi cũng không nghĩ rằng, chỉ mới vào Sở Nghiên Cứu được mấy tháng, cậu lại gặp phải nhiều chuyện như vậy.
Chu Ngọc uống cạn ly rượu xong, mới lột mũ để trên bàn bên cạnh, xoay người lại, nhìn Hứa Nhạc bình tĩnh nói:
- Tôi đến có ý gì, chắc là cậu cũng đã biết.
Xung quanh chiếc bàn làm bằng trúc ghép lại, giữa tiếng nước chảy róc rách là ba người ngồi nói chuyện. Trâu Úc là cô gái đã được Thai phu nhân một tay dạy dỗ đàng hoàng, hơn nữa xét vào quan hệ của gia đình nàng, thì Hứa Nhạc cùng Chu Ngọc chuyện trò cũng không cần phải đề phòng nàng.
Những ngón tay của Hứa Nhạc khe khẽ mân mê ly rượu, chìm vào suy nghĩ trầm tư. Thấy Chu Ngọc đến, hắn đã biết ngay có bàn tay của Trầm thư ký sắp xếp. Hắn không cần biết để mình được thuận lợi ra tù, thì Trầm thư ký đã đồng ý điều khoản gì với Viện Khoa Học Liên Bang. Hắn chỉ biết là, mình không còn khả năng tiếp tục làm việc ở Sở Nghiên Cứu Quả Xác được nữa. Những số liệu trong đầu mình, nếu như muốn chuyển thành con robot thế hệ mới thực sự, thì còn phải đi một chặng đường dài và cần rất nhiều người nỗ lực.
Dưới áp lực của phe đối phương, Hứa Nhạc lập tức bị chuyển khỏi trụ sở chính của Quả Xác, điều động đến một công ty con là Công ty Bảo an Tịnh Thủy. Những số liệu trong đầu hắn cần phải được đưa tới Bộ Công Trình của công ty Quả Xác, ở giữa nhất định cần một con đường liên kết.
Tuy rằng Lợi Gia và Viện Khoa Học Liên Bang đã không còn quản tới hắn nữa, nhưng đối phương nhất định sẽ trông chừng Hứa Nhạc. Nếu như Hứa Nhạc trực tiếp bước vô Bộ Công Trình Quả Xác, nhất định sẽ gây ra những ngờ vực vô căn cứ trong lòng bọn họ. Muốn giành giật thời gian với Viện Khoa Học Liên Bang thì cần phải xóa sổ những ngờ vực vô căn cứ này.
Vừa hay, Hứa Nhạc và Chu Ngọc có mối quan hệ được xem là cá nhân, có thể trở thành một cái mặt nạ che giấu hết sức tự nhiên, không bị nghi ngờ.
- Sau này sẽ gặp nhau nhiều hơn.
Hứa Nhạc nâng ly rượu lên, nhìn Chu Ngọc rất thành khẩn nói. Tuy rằng mãi cho tới buổi tối hôm nay, hắn mới biết được thì ra Chu Ngọc cũng người mà Thai Gia có khả năng gây ảnh hưởng, nên không khỏi có chút khiếp sợ trước sức khống chế của Thai Gia trên phương diện nhân sự, nhưng hắn vẫn cảm thấy Chu Ngọc là người có thể quan hệ, cho nên thái độ của hắn rất thành khẩn.
Chu Ngọc nâng ly rượu lên, một lần nữa nốc một hơi cạn sạch, vừa cười vừa nói:
- Lần trước tại Đại học Lê Hoa cùng cậu luận bàn một lần, đã khâm phục cậu có tài năng thiên phú trong phương diện điều khiển robot đến kinh người. Nhưng thật không ngờ, bây giờ cậu còn gây ảnh hưởng tới việc nghiên cứu chế tạo con robot thế hệ mới Liên Bang nữa. Thật sự cậu khiến tôi kinh ngạc nhiều lắm… Cho nên cậu cứ yên tâm, tôi sẽ cố hết sức phối hợp thật tốt với cậu.
Bị Chu Ngọc trực tiếp nhắc tới chuyện cũ, nghĩ lại cuộc chiến giữa hai con robot ở Đại học Lê Hoa năm đó, Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào cặp mắt Chu Ngọc, không nhịn được bật cười giễu cợt. Chẳng phải là anh hùng tương ngộ gì, hai người chẳng qua chỉ là phát hiện ra đôi bên có chút ý hợp tâm đầu.
- Bây giờ tôi đang làm việc ở Bộ Công Trình, còn An Đạt thì được đặc biệt chuyển sang làm phi công thí nghiệm lái robot.
Chu Ngọc đặt ly rượu xuống, nghiêng người nhìn Hứa Nhạc, trầm mặc hồi lâu rồi nói:
- Nói đi nói lại, thì cũng chỉ có cậu, tên lính ngồi cầu của Đông Lâm là phát triển nhanh nhất mà thôi.
Hứa Nhạc không nói gì, rót thêm cho hắn một ly rượu, đồng thời cũng rót đầy ly rượu của mình, nâng ly rượu lên.
Lá trúc rơi lả tả, vương trên dòng nước, ba người bên cạnh trầm mặc uống rượu cùng nhau. Chu Ngọc âm thầm quan sát Hứa Nhạc, nhưng phát hiện ra hình như mình có chút nhìn không thấu được con người này.
Hắn xuất thân ở Đại Khu Tây Lâm, đó là chiến tuyến đầu tiên trên mặt trận giao chiến giữa Liên Bang và Đế Quốc. Người Tây Lâm sinh ra giữa cảnh máu lửa, tính tình dũng mãnh mà cay độc, trong xương cốt có một loại tinh thần bất khuất không chịu cúi đầu trước bất cứ ai. Chu Ngọc tuy rằng bên ngoài biểu hiện ôn hòa, giống như một người quân tử nho nhã dễ gây cảm tình cho người khác, nhưng ở sâu trong lòng, hắn vẫn có một ý chí không cam lòng chịu thua kém người khác.
Tối nay gặp lại Hứa Nhạc ở Lâm Viên, Chu Ngọc rốt cục hiểu rằng mình không muốn cam lòng thì cũng phải cam lòng. Có thể là do có vận may, mà cái gã xuất thân là lính ngồi cầu Đông Lâm này lại có duyên gặp gỡ Thai Chi Nguyên, sau này lại gặp được Giáo sư Trầm Lão, nắm giữ số liệu cơ mật tối quan trọng của Liên Bang, còn được thế lực cực mạnh như Thai Gia đứng sau nâng đỡ… chỉ dựa vào những điểm này thôi đã bỏ xa mình tuốt luốt ở phía sau rồi.
Chu Ngọc trầm ngâm uống rượu. Trước khi tới Lâm Viên, hắn đã được Trầm thư ký cho biết toàn bộ chi tiết sự việc, đã hiểu được Hứa Nhạc không phải là gặp vận may, mà bất luận là nhát đao trong vụ án Hổ Sơn Đạo, hay vết búa trong Sở Nghiên Cứu, rồi cuối cùng thuyết phục hay đúng hơn là buộc Thai Gia phải ra tay, đều là do sự cố chấp của gã thanh niên này.
Cố chấp là một loại phẩm chất ưu tú có thể làm cho người ta phải phiền não, nhưng nếu đạt tới mức độ cực hạn, thì sẽ trở thành phá lệ đáng sợ.
Tựa như lúc này, bên trong khung cảnh xa hoa của Lâm Viên, không có âm nhạc ồn ã làm điếc tai, mà lại có nước chảy róc rách làm thư giãn tâm hồn. Mọi người vừa dùng cơm vừa nói chuyện, ai nấy đều ăn mặc quần áo giản dị mà tinh tế, sang trọng, cử chỉ giơ tay nhấc chân đều rất có văn hóa vừa nho nhã vừa nhẹ nhàng. Chỉ có gã Hứa Nhạc đang ngồi bên cạnh hắn, là đang mặc một bộ quần áo không biết nhãn hiệu gì, đại khái cũng là đồ rẻ tiền, áo sơ mi lại còn nhăn nhúm như chưa ủi, cứ như vậy ngồi ở chỗ cao quý, sang trọng nhất Lâm Viên.
Ngồi ngả ngớn, lại còn co một chân lên ghế, tay cầm ly rượu để lên đầu gối, hơi cúi đầu. Cực kỳ giống mấy tên thất nghiệp ngồi cù bơ cù bất trên lề đường trong mấy bộ phim điện ảnh hay chiếu.
Chu Ngọc hoàn toàn không biết rằng, Hứa Nhạc chính là một cô nhi xuất thân từ một gia đình thợ mỏ ở Đông Lâm. Lúc trước khi gặp được vị đại thúc đó, hắn cùng với gã bạn thân Lý Duy, chuyện quen thuộc hay làm nhất, chính là ngồi co chân ngay vỉa hè của Phố Chung Lâu, xem ké TV trong quán cà phê.
Đây là một tư thế trầm tư suy nghĩ của Hứa Nhạc. Hứa Nhạc quả thực đang ngẫm nghĩ. Hắn từ lúc còn rất nhỏ đã có thói quen hay ngồi trầm ngâm suy nghĩ. Theo hắn, con người nếu như không suy nghĩ, thì cũng chẳng khác gì mấy con trâu rừng bị nhốt sau hàng rào điện tử chỉ biết cúi đầu ăn cỏ chẳng biết cái gì.
Hắn đang nghĩ tới Lâm Viên, nghĩ tới sơn hào hải vị trên bàn, nghĩ tới phong cảnh ngoài cửa sổ, nghĩ tới ngày mai. Hắn nghĩ xong rồi, cho nên hắn co chân lại, kề môi lên miệng ly rượu, mơ hồ nhìn thấy mình đang trở về là gã cô nhi sảng khoái lang thang ở đầu đường xó chợ năm nào.
Căn nhà trọ Phủ Minh tại Vọng Đô cũng không có ai xâm nhập. Các thiết bị giám sát đơn giản bố trí bốn phía xung quanh cũng xác nhận an toàn. Trâu Úc đã dự tính sẽ sinh con vào cuối tháng 7, nên đã chuyển về ở tại Đại viện Tây Sơn. Đến bây giờ, vết thương mờ nhạt còn hằn sâu trên mặt Trâu Úc cùng với cái bụng lớn đến không thể lớn hơn nữa kia, có khả năng sẽ dập tắt hoàn toàn hy vọng cuối cùng của Trâu Phó Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng.
Về việc hòa giải với Trâu Gia, rốt cục là Thai phu nhân có lên tiếng hay không, Hứa Nhạc cũng không rõ lắm. Chỉ là trong phòng bỗng nhiên thiếu đi một người, hắn có chút không thích ứng. Cho nên hắn vùi đầu vào ngủ, ngày hôm sau tỉnh dậy bèn vục mồm vào ăn ngấu nghiến hộp cơm đã được hấp nóng tự động. Tròn ba ngày, cuộc sống của hắn chỉ là ngủ và ăn, mãi đến lúc đã bổ sung lại hoàn chỉnh số năng lượng và tinh thần đã tiêu hao, hắn mới ra khỏi nhà trọ, tới Sở Nghiên Cứu.
Rất nhiều nhân viên làm việc trong Sở Nghiên Cứu Quả Xác, tận mắt thấy Hứa Nhạc phá tan phòng thí nghiệm, còn có một vài người có bối cảnh, biết hắn có liên lụy đến án mạng của một sĩ quan đang trong thời hạn thực hiện nghĩa vụ quân sự ở Bộ Công Trình, lúc này nhìn hắn chẳng khác gì một người bình thường, không có việc gì xảy ra đường hoàng đi vào Sở Nghiên Cứu, ánh mắt họ nhất thời trở nên cực kỳ khiếp sợ.
Chủ nhiệm Phòng 3 Sở Nghiên Cứu tự mình thay Hứa Nhạc viết email giới thiệu. Ông ta hoàn toàn tin chắc mình lúc trước đã không làm sai, vị Thiếu Úy tuổi còn trẻ đang đứng trước mặt mình quả nhiên là có quan hệ mật thiết với Trâu Phó Bộ Trưởng, nếu không phải như vậy thì không thể có chuyện sau khi gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy mà vẫn còn có thể ở lại Công ty Cơ khí Quả Xác.
Hứa Nhạc nhận được thư giới thiệu rồi, bèn từ chối sự nhiệt tình của vị Chủ nhiệm này muốn đích thân đưa hắn đến Công ty Bảo an Tịnh Thủy, rồi tự mình lái xe tìm đến địa chỉ viết trên thư giới thiệu.
Chiếc xe hơi màu đen lại lăn bánh lần thứ hai qua Đại lộ Hoắc Kim trước tòa nhà của Bộ Tài Chính. Lúc đi ngang qua đường cụt dẫn tới Cục Hiến Chương, hắn khẽ nhíu mắt một chút, ép buộc mình không được suy nghĩ đến cái Máy tính chủ Trung tâm không gì không làm được kia của Cục Hiến Chương.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại lại vang lên, bên đầu dây truyền đến tiếng cười sang sảng của Thất thiếu gia Lợi Hiếu Thông của Lợi Gia.
- Nghe nói cậu bị chuyển tới công ty Tịnh Thủy à?
Hứa Nhạc có chút bất ngờ, thật không ngờ chỉ gặp một lần trong cái đêm ở Thanh Đằng Viên, mà người này lại chủ động liên lạc với mình. Hắn tin chắc rằng trên người mình lúc này hoàn toàn không có bất kỳ thứ gì mà đối phương cần. Bất luận là Lợi Gia hay Viện Khoa Học Liên Bang, lúc này đều đã xác định, toàn bộ số liệu chủ chốt đã nằm trong tay bọn họ.
- Đúng vậy, bây giờ tôi đang đi đến đó trình diện đây.
Hứa Nhạc trả lời. Ở đầu dây bên kia lặng yên một lát rồi nói tiếp:
- Tối nay có thể ra ngoài hóng gió sẵn tiện cùng ăn bữa cơm không?
Hứa Nhạc theo bản năng nhìn thoáng qua bầu trời bên ngoài cửa sổ, quả thực quỹ đạo vận hành của mặt trời trong ngày hôm nay rất bình thường.
Có thể vì một thoáng lơ đễnh này đã khiến cho Lợi Hiếu Thông bên đầu dây cảm thấy bất an, hắn cực kỳ chân thành nói:
- Không có ý gì đâu, tôi chỉ là muốn… theo cậu chơi bời một trận mà thôi.
/930
|