Bên cạnh cửa sổ trên lầu một của Câu Lạc Bộ Thường Thanh Đằng cạnh Khách sạn Bán Đảo, Lâm Đấu Hải lẳng lặng nhìn thân ảnh hai người bên dưới lầu đang vội vội vàn vàng đi về phía khách sạn, đột nhiên mở miệng nói:
- Nếu hắn hiện tại còn ở lại nơi này, còn có chút đáng để nể mặt, vậy mà hắn lại tìm một lý do nào đó để chạy đi... Sự bình tĩnh lúc trước chẳng qua là giả bộ mà thôi.
Sau lưng hắn có một vị nam nhân trung niên đang đứng. Gã nam nhân trung niên này cũng không cao lắm, mặc một bộ áo quần kiểu cũ, màu bạc sẫm. Dáng người hắn cực thô, xem qua mạnh mẽ nặng nề giống như là một bức tường sắt vậy. Nghe lời của Lâm Đấu Hải nói, gã nam nhân trung niên này cũng không nói tiếng nào.
Lâm Đấu Hải hít sâu một hơi, trào phúng nói:
- Loại nhân vật tầm thường mà tâm tư phức tạp như thế này, xuất hiện bên cạnh Tiểu Mĩ như vậy, thật sự khiến người ta lo lắng. Tiểu Mĩ tính tình ôn nhu, cũng không biết sự hiểm ác trong xã hội, dễ dàng bị người khác lừa... Tôi cũng không muốn nhìn những chuyện như thế này phát sinh... Anh đi giữ người kia lại... cũng không cần phải làm hắn bị thương, tôi chỉ muốn hỏi thăm hắn ta xem hắn ta đến tột cùng là có lai lịch gì...
Gã nam nhân lùn xủn kia trầm mặc một lúc. Ông ta rất rõ ràng vị Đấu Hải thiếu gia mà bình thường mình theo hầu hạ kia, cũng không có hàm dưỡng như biểu hiện lúc này. Cái gọi là tiểu thư Nam Tương Mĩ bị lừa, giữ hắn ta lại... chỉ đều là lấy cớ mà thôi, Đấu Hải thiếu gia chính là nhìn không vừa mắt cái gã thanh niên kia mà thôi.
- Vâng...
Gã nam nhân lùn kia cúi đầu trả lời, trong lòng lại thầm hít một hơi.
- Anh để Khống Thúc đi làm cái gì vậy?
Nam Tương Mĩ đi đến bên cạnh Lâm Đấu Hải, sau đó thật sự nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn. Lúc này tiệc rượu vẫn còn chưa kết thúc, tuy rằng đại đa số mọi người ở trong buổi tiệc rượu này cũng không biết thân phận thật sự của Lâm Đấu Hải và Nam Tương Mĩ, thế nhưng có thể nhận ra được hai gã nam nữ trẻ tuổi này có gia thế thật sự không tầm thường, cũng không ai tùy tiện đi lên để quấy rầy hai người.
Khổng Thúc chính là gã nam nhân lùn đứng sau lưng Lâm Đấu Hải lúc trước. Lâm Gia và Nam Tương Gia vốn là thế giao, Nam Tương Mĩ lại rất rõ ràng về thực lực khủng bố của vị Khổng Thúc kia. Nhìn thấy Khổng Thúc bị Lâm Đấu Hải phân phối đi đâu đó, nàng liền không khỏi bắt đầu lo lắng cho gã thanh niên tên là Hứa Nhạc kia.
Lâm Đấu Hải quay đầu lại, nhìn Nam Tương Mĩ cười cười, nói:
- Xem là hôn thê của anh, anh luôn luôn thật sự thương yêu em, vậy thì em cũng nên tôn trọng anh một chút.
Bên trong Liên Bang cũng không phải tất cả mọi Đại nhân vật đều là tài sâu như biển, cũng có không ít tên gia hỏa là do vận khí cứt chó mà thành. Lâm Gia thân là một trong Thất Đại Gia Tộc của Liên Bang, tự nhiên cũng không phải là gia tộc nhờ vận khí mà lên đến đó, nhưng mà vị Đấu Hải thiếu gia này, bên trong tên của mình có chữ Hải, nhưng mà lòng dạ lại không có chút rộng rãi chút nào.
Lâm Đấu Hải cả đời mình vô cùng ghen tị, hâm mộ, sùng bái cùng với cừu hận một nhân vật, đó chính là vị ca ca năm xưa đã bỏ nhà ra đi của mình. Trong mấy năm nay, hắn cùng với vị ca ca khí thế nuốt song nuốt biển kia, hai ba năm mới có thể gặp mặt một lần, nhưng hắn vẫn theo bản năng cứ cố mà học tập theo gương đối phương, bị đối phương ảnh hưởng.
Thế nhưng trong một khu rừng, loại chim gì cũng đều có cả, loại chim ngu ngốc lại cũng không thiếu. Lâm Đấu Hải cũng muốn bắt chước người anh truyền kỳ kia của mình làm hổ gầm khắp núi rừng... Thế nhưng mà, trong cả bầu trời rộng khắp kia, khí hậu mỗi nơi mỗi khác nhau, có chỗ mưa có chỗ nắng, có muốn bắt chước cũng không được. Trong vẻ ngoài bình tĩnh kia của Lâm Đấu Hải, khi hành sự lại lộ ra khí tức của con mèo con vờn quanh con thỏ, không hề ổn định.
Nam Tương Mĩ lẳng lặng nhìn hắn, chậm rãi cúi đầu, mang theo một tia áy náy mà nói:
- Tôi cũng không biết cha tôi muốn tôi đến tham gia buổi tiệc rượu này, là bởi vì anh cũng tới đây.
Trong cặp mắt của Lâm Đấu Hải toát ra chút bối rối. Tuy rằng hắn đối với cuộc hôn nhân mà gia tộc sắp đặt này cũng từng có ý kiến phản đối. Nhưng mà trong hai năm nay, hắn quả thật cũng thấy cô gái trước mặt mình này thật sự vô cùng xuất sắc. Đột nhiên lúc này lại nghe thấy trong lời nói của đối phương có gì đó là lạ, tựa hồ sắp sửa xảy ra tình hình không ổn nào đó.
- Ý em muốn nói cái gì?
Hắn mỉm cười có chút kiêu ngạo nói.
Nam Tương Mĩ cúi đầu nhẹ giọng nói:
- Tôi đã gặp anh của anh trên tàu hỏa trên đường đến Cảng Đô này. Anh ấy nói hôn sự của chúng ta nên từ bỏ.
- Anh của tôi?
Sắc mặt của Lâm Đấu Hải khẽ biến, nhưng vẫn như trước kiêu ngạo phất phất tay, tận khả năng để cho thần thái của mình có vẻ tự nhiên một chút.
- Mấy đứa con của bác hai tôi đúng là một đám không nên thân, cũng dám nói này nói nọ đối với chuyện của chúng ta nữa sao? Em nên hiểu rõ là, Gia chủ hiện tại của Lâm Gia chính là cha của anh. Chuyện mà ông ấy và cha của em đã quyết định rồi, ai có thể ngăn cản được?
Nụ cười của Lâm Đấu Hải vô cùng ôn nhu, lại mang theo một tia sợ hãi ẩn chứa trong đó:
- Không cần phải lo lắng gì cả.
Nam Tương Mĩ chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, trên khuôn mặt tú lệ kia lại lộ ra một tia thoải mái cùng với chút không đàng lòng, nhưng vẫn thản nhiên nói:
- Là anh ruột của anh.
Lâm Đấu Hải nghe đến cái người mà mình sợ hãi nhất trong đời, sắc mặt nhất thời trở nên có chút tái nhợt lên, trong cặp mắt toát ra một tia thống hận, sau đó lại chuyển sang thành sự sợ hãi. Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Nam Tương Mĩ, cũng không biết nói cái gì nữa.
- Chuyện của hai chúng ta, cùng với người vừa mới rời khỏi kia cũng không có quan hệ gì cả. Tôi cùng hắn cũng chỉ mới gặp nhau hai lần thôi...
Nam Tương Mĩ chân thành nói:
- Anh gọi Khổng Thúc trở về đi.
Trên mặt Lâm Đấu Hải lộ ra một tia cười thảm. Hắn cũng không rõ cái vị ca ca đã sớm bỏ nhà ra đi rất lâu kia, lại vẫn còn luẩn quẩn không thoát khỏi sự quan hệ với gia tộc mình, vì cái gì lại đột nhên chạy đến gặp Nam Tương Mĩ, lại càng không biết vị đại ca kia lại đột nhiên nói với Nam Tương Mĩ những lời như thế kia. Nhưng mà hắn biết rất rõ ràng, tuy rằng cha mình lúc trước đã vô cùng phẫn nộ, tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với đại ca mình, thế nhưng trong lòng của cha của mình kia, địa vị của đại ca mình so với mình thì xem trọng hơn rất nhiều.
Vì để kêu gọi đại ca mình quay trở về, cha mình đồng ý làm tất cả mọi chuyện, chỉ là đại ca mình cứ mãi khinh thường không thèm chú ý tới. Hôm hai đại ca mình đã bày tỏ thái độ đối với cuộc hôn nhân của mình, phụ thân mình cho dù có phẫn nộ đến thế nào, chỉ sợ cũng phải tôn trọng ý kiến của đại ca mà thôi.
Ai bảo người đó là Lâm Bán Sơn cơ chứ?
Lâm Đấu Hải cúi thấp đầu, cả đời này của hắn, cho tới bây giờ cũng chưa từng trải qua lần thất bại nào như thế cả. Hắn chợt nắm chặt tay lại, nói:
- Anh ta có thể quản đến hôn sự của chúng ta, chẳng lẽ lại còn có thể quản anh muốn giáo huấn ai sao?
Biết Hứa Nhạc có việc gấp muốn làm, nên Bạch Ngọc Lan đã đặt một vé máy bay trên chuyến bay gần nhất đêm hôm đó, còn mua riêng cho mình một vé đi tàu hỏa cao tốc Cao Thiết đi suốt đêm quay về Cảng Đô. Hắn phải phụ trách mang theo chiếc valy da màu đen kia trở về, cũng không tiện đi máy bay trở về.
Sau khi thu thập xong hành lý trên phòng mình tại Khách sạn Bán Đảo, Hứa Nhạc và Bạch Ngọc Lan nhanh chóng rời khỏi đại sảnh khách sạn rực rỡ kia, chờ chiếc taxi do khách sạn kêu dùm cho bọn họ.
Trên khuôn mặt của Hứa Nhạc cũng không còn sự bình tĩnh như bình thường, mà thoáng có vẻ có chút khẩn trương. Bạch Ngọc Lan liếc mắt nhìn sang khuôn mặt của hắn một cái, nhẹ nhàng mà tiến lên một bước, đứng nên cạnh của hắn, hạ giọng nói một cách nhỏ nhẹ:
- Nếu đã biết đối phương là thiếu gia của Lâm Gia, ngữ khí của anh cũng không nên trực tiếp thẳng thừng như vậy...
Bạch Ngọc Lan lúc này đã sắm vai một thư ký tận tụy. Ngoại trừ chuyện đặt vé đi xe ra, tự nhiên hắn cũng phải giúp Hứa Nhạc phân tích tình hình thế cục một chút. Hắn là một người có đạo đức công việc rất tốt, cũng là một người vô cùng nhạy cảm. Hắn sớm phát hiện ra, từ khi biết được cái tin tức sự kiện xảy ra tại tinh cầu S2 kia, bất luận là tại phân xưởng dưới lòng đất của Bộ Công Trình Quả Xác kia, hay là tại tiệc rượu lúc trước, gã Hứa Nhạc bên cạnh mình, cái gã thanh niên Chủ quản Kỹ thuật hay mỉm cười thành khẩn kia, đã dần dần toát ra nhiều tâm tình hơn lúc trước rất nhiều.
Hắn cũng không biết là chuyện gì đã khiến cho tâm tình Hứa Nhạc đã xảy ra sự biến hóa vi diệu như vậy, nhưng hắn cho rằng đây là một loại biến hóa đáng mừng. Bởi vì ở trong cái thế giới Liên Bang rực rỡ quái dị này, muốn được leo lên trên, một mặt thành khẩn, chính là phương pháp thăng tiến của tầng lớp bình dân.
- Dù sao đó cũng là một bữa tiệc rượu, đám con cháu thế gia nói thế nào cũng phải chú ý hình tượng một chút.
Xe taxi mà khách sạn gọi tới còn khoảng 3 phút sau mới có thể tới nơi. Hứa Nhạc theo bản năng sờ sờ trong túi của hắn, nhưng nghĩ nghĩ cái gì, cuối cùng cũng không lấy thuốc lá ra hút.
Bạch Ngọc Lan cũng không có nói tiếp gì nữa. Đã nhận lấy 2000 vạn, hắn liền phải làm những chuyện đáng giá 2000 vạn. Hắn đã dần dần phát hiện ra bối cảnh phía sau của Hứa Nhạc. Thực lực của Hứa Nhạc rất mạnh, nhưng càng đào bới bối cảnh của hắn, Bạch Ngọc Lan lại càng trở nên rung động. Mặc dù bề ngoài hắn vẫn thể hiện mình bình tĩnh, nhưng mặt cảm xúc thì không được như vậy.
Lúc trước khi tính tiền tại Khách sạn Bán Đảo, Bạch Ngọc Lan mới biết được Hứa Nhạc cũng không phải là kẻ có tiền, nói đúng ra, trên mình của Hứa Nhạc cũng không có bao nhiêu tiền. Chuyện này khiến cho hắn thật sự không thể nào tin nổi, lại càng trở nên cảm khái hơn rất nhiều.
Nếu một người có tài sản 2 tỷ đồng Liên Bang, đem cho Bạch Ngọc Lan 2000 vạn, như vậy hắn sẽ vô cùng trung thành mà bán mạng. Thế nhưng gã nam nhân trẻ tuổi này, cả gia sản cũng chỉ có 2000 vạn mà thôi, lại đem toàn bộ 2000 vạn này đưa lại hết cho mình, cũng không có hỏi han, cũng không có giám sát gì. Hắn là con người như thế nào vậy? Bạch Ngọc Lan trong nhất thời cũng không hiểu rõ nổi.
Chiếc xe taxi màu vàng bắt mắt lặng yên không một tiếng động dừng lại ở trước sân khách sạn. Hứa Nhạc và Bạch Ngọc Lan bước xuống khỏi bậc tam cấp, đi xuống khu vườn âm u mà ngọn đèn trước sân không cách nào chiếu tới của Khách sạn Bán Đảo.
Nhưng mà vào lúc này, một người lặng yên không một tiếng động dừng lại ở phía trước taxi, đúng là vị Khổng Thúc ở bên cạnh Lâm Đấu Hải. Toàn thân của Khổng Thúc cũng chỉ cao khoảng 1m6, thân hình bên dưới lớp quần áo màu bạc kia lại vô cùng cường trán. Nhất là phần cổ nhô ra bên ngoài lớp áo, vô cùng thô chắc...
- Hứa tiên sinh, Đấu Hải thiếu gia mời ngài qua đó nói chuyện.
Khổng Thúc hơi hơi cúi đầu, vô cùng lễ phép nói.
Rất lễ phép cũng không có nghĩa là không có sức chiến đấu. Lúc vị Khổng Thúc này cúi đầu xuống, liền có thể thấy được phía trên hai vai của hắn hơi nhô cao lên, như muốn phá nát bộ quần áo giống như ánh sáng mặt trăng kia, một cỗ khí thế ép tới. Hứa Nhạc cũng không có kinh nghiệm gì, nhưng đồng tử Bạch Ngọc Lan lại hơi hơi thu nhỏ lại. Hắn biết rõ ràng có thể luyện ra được một thân thể mạnh mẽ đến như thế này, tự nhiên là một nhân vật lợi hại từng kinh qua bách luyện xuất thân từ Tu Thân Quán. Phát hiện được điều này, Bạch Ngọc Lan tự nhiên yên lặng không một tiếng động tiến lên, chậm rãi chắn trước mặt Hứa Nhạc, tay phải vẫn như trước cầm theo cái valy màu đen nặng nề kia.
Ánh mắt Hứa Nhạc xẹt qua khuôn mặt Bạch Ngọc Lan đang ở bên cạnh, dừng lại trên người của Khổng Thúc, khẽ híp mắt lại. Lúc trước tại bên trong tiệc rượu kia, hắn đã chú ý đến vị này đứng bên cạnh của Lâm Đấu Hải, mà giờ khắc này, hắn lại chợt nhớ đến một câu nói của gã nam nhân trên toa tàu hỏa cao tốc kia:
- Cái tên Đấu Hải ngu xuẩn đó.
Bên trong Liên Bang này, ngoài cái gia tộc Phí Thành Lý Gia kia, toàn bộ mọi thành viên trong gia tộc đó đều có sức chiến đấu kinh khủng, cũng không cần phải có người nào đi theo bảo vệ, còn lại các Đại nhân vật khác, đều có thói quen bên cạnh mình đều mang theo một vị cận vệ thực lực cực kỳ mạnh mẽ. Giống như người có quyền lực đỉnh cao như là Tổng Thống Tịch Cách đại nhân kia, tự nhiên có vô số Đặc Công của Cục Đặc Cần ở bên cạnh tiến hành bảo vệ, mà những nhân vật như người của Thất Đại Gia Tộc, lại càng tin tưởng vào các cao thủ tùy thân của riêng mình.
Cũng giống như là vị Tằng Ca giống hệt như một khẩu súng lên nòng lúc nào cũng ở bên cạnh Lợi Hiếu Thông kia, lại cũng giống như vị Cận quản gia nọ, mặc dù Hứa Nhạc đã vô số lần ngờ vực, cố ý dò xét nhiều lần, mà vẫn thủy chung không cách nào nhìn ra nông sâu, bên cạnh Thai Chi Nguyên.
Vị Khổng Thúc đang ngăn cản giữa bọn họ và chiếc taxi kia, không hề nghi ngờ cũng là nhân vật như vậy.
Bạch Ngọc Lan khẽ cúi đầu, ổn định tay phải, chậm rãi buông cái tay xách của cái vali, một con dao con cực kỳ thanh tú chợt từ trên cổ tay áo hắn trợt xuống. Hắn nhẹ nhàng chụp lấy, sao đó giống như là múa một bông hoa vậy. Mấy lần ra tay trước, con dao con này trong tay hắn thường vào giây phút cuối cùng mới lặng yên không một tiếng động xuất hiện trong tay hắn. Nhưng hôm nay hắn lại trực tiếp lấy ra ngay, bởi vì hắn biết rõ, ở trước mặt vị tráng hán lùn này, sử dụng thủ đoạn như mấy lần chơi đùa trước kia, thật sự là quá mức khinh địch rồi.
Bạch Nhọc Lan nhìn thấy rõ ràng, đồng tử của Khổng Thúc chợt sáng lên, hai bàn tay có chút thô kệch kia, lộ ra bên ngoài tay áo, nhẹ nhàng mở ra, tựa như là muốn nắm lấy ngọn gió đêm, toàn bộ phóng thích ra về phía đối thủ.
Ông ta họ Khổng tên Võ, vốn là cận vệ của lão thái gia Lâm Gia. Chỉ là mười hai năm nay, từ sau khi nội bộ bên trong Lâm Gia biến đổi, lão thái gia Lâm Gia tức giận, lâm bệnh triền miên, nằm trên giường bệnh, nhiều năm nay cũng chưa từng xuất hiện ra bên ngoài. Mà hiện giờ thế hệ con cháu đời thứ hai của Thất Đại Gia Tộc bắt đầu xuất hiện trên chính trường, Đấu Hải thiếu gia cũng bắt đầu xuất môn ra ngoài giao tiếp, cho nên lão thái gia liền phái ông ta đi theo bên cạnh vị cháu nội cưng của mình, bảo vệ hắn.
Trong lòng của Khổng Thúc, vị Đấu Hải thiếu gia này nếu đem so sánh với vị thiếu gia tài năng xuất chúng đã từng bỏ nhà ra đi kia, thật sự là không có chút ưu điểm gì cả. Cũng giống như cuộc xung đột nhỏ xảy ra trong tiệc rượu buổi tối hôm nay, hoàn toàn là bởi vì một nữ nhân mà làm chuyện không đúng mực, đó hoàn toàn không phải là một việc mà người nối nghiệp của Lâm Gia nên làm.
Nhìn thấy gã nam nhân thanh tú trước mặt kia múa tít con dao nhỏ như thế, lại lộ ra một cỗ hương vị lãnh khốc như vậy, Khổng Thúc biết rõ ràng gã nam nhân thanh tú này cũng không đơn giản, hẳn là một hảo thủ xuất thân từ Quân đội. Điều quan trọng là, có được một tùy tùng thân thủ tốt như vậy đi theo, cái gã nam nhân mắt hí kia sau lưng hắn, đến tột cùng là có bối cảnh như thế nào?
Thất Đại Gia Tộc chung quy cũng không có khả năng trong Liên Bang một tay che trời, vẫn có những người mà bọn họ không muốn đắc tội tới. Vị Hứa tiên sinh trẻ tuổi này lại có thể một câu nói ra được thân phận thật sự của hai nhân vật con cháu của Lâm Gia và Nam Tương Gia, lại chỉ là một gã Chủ quản Kỹ Thuật nhỏ bé của Công ty Bảo an Tịnh Thủy mà thôi, hắn đến tột cùng là nhân vật nào?
Sầu lo thì cũng chỉ là sầu lo mà thôi. Cũng giống như là câu nói kia của thời đại hoàng triều trước đây của Liên Bang: ‘Ăn lộc của vua thì phải làm việc vua giao’. Khổng Thúc cũng chưa từng nghĩ đến chuyện cãi lại mệnh lệnh của Lâm Đấu Hải. Nếu như thiếu gia muốn hết giận, vậy thì phải đem hai gã trước mặt này bắt về, để thiếu gia xả phẫn nộ một phen. Sau đó cho dù là có xảy ra phiền toái gì đó, tự nhiên sẽ có các trưởng bối khác của Lâm Gia ra mặt dàn xếp.
Đúng lúc này, Hứa Nhạc bỗng nhiên mở miệng nói:
- Tôi không muốn đắc tội với Lâm Bán Sơn.
Từ khi biết bị Đấu Hải thiếu gia kia là người của Lâm Gia, Hứa Nhạc đã bắt đầu đoán ra được thân phận chân thật của gã trung niên nhân ở trên chiếc xe lửa kia. Một cái tên này cũng đã nói lên được rất nhiều chuyện. Lúc này tình huống tại nơi này giương cung bạt kiếm như vậy, nếu như mình không đáp ứng theo yêu cầu của đối phương, nói như vậy, ngay sau đó liền sẽ xảy ra xung đột. Vấn đề là ở chỗ, hiện tại Hứa Nhạc có thể không để ý đến cái gì mà Thất Đại Gia Tộc trong Liên Bang, nhưng đối với cái tên Lâm Bán Sơn này, hắn vẫn luôn luôn có một chút kiêng kỵ cùng với tôn kính mà không biết rõ ràng nguyên nhân vì sao.
Khổng Thúc trầm mặc một lúc thật lâu, bỗng nhiên lại hạ giọng, nở nụ cười:
- Chuyện này cùng với Bán Sơn thiếu gia cũng không có bất cứ quan hệ gì.
Vị cận vệ của Lâm Lão thái gia này, bởi vì câu hỏi của Hứa Nhạc mà cảm thấy một chút nhục nhã. Cái gã thanh niên tên Hứa Nhạc kia đúng là căn bản không có lo lắng gì cho mình, mà lại lo lắng vị Bán Sơn thiếu gia kia ra tay, cũng không lo lắng gì về Đấu Hải thiếu gia...
Khổng Thúc thu liễm nụ cười, lạnh lùng nói:
- Xin mời.
Hứa Nhạc đang vội vã muốn lên đường, nhưng lại bị vị cận vệ tên Khổng Thúc này ngăn cản lại, trong lòng cũng đã sinh ra một tia tức giận, nhưng trên mặt hắn cũng không có chút biến hóa nào. Lúc này đột nhiên Khổng Thúc lại cúi đầu, hạ giọng nói:
- Không có súng chứ?
Câu nói này cũng không biết là hỏi ai cả, nhưng vị Bạch Ngọc Lan thanh tú ở trước mặt Hứa Nhạc kia lại khẽ mỉm cười cúi đầu trả lời:
- Không có!
- Tốt!
Một chữ tốt này vừa ra khỏi miệng, một đạo ánh sáng ngay tại khoảnh sân tối đen của Khách sạn Bán Đảo chợt lóe lên, mang theo một tiếng kêu lớn, bổ về phía khuôn mặt chữ điền của vị Khổng Thúc này. Trong nháy mắt đó Khổng Thúc híp mắt lại, tựa hồ như là bị ánh đao uy hiếp, trên lớp da thịt dưới cái cằm thô chắc của hắn cũng bắt đầu nổi gân xanh chằng chịt.
Một đao kia của Bạch Ngọc Lan cũng không có báo trước, góc độ ra tay cũng không thể nói là hiểm hóc, chỉ nói bổ là bổ tới, gọn gàng không nói nên lời. Con dao con thanh tú kia, lúc đầu còn ở bên hông của hắn, chớp mắt cũng đã lên đến trên mặt đối phương.
Khổng Thúc híp mắt lại, giống như căn bản là không có nhìn thấy con dao con sắc bén này vậy, nhưng mà cánh tay phải vẫn khẽ nhếch lên của ông ta, lại sớm co lại thành hổ trảo, xé nát luồng gió lạnh trước ngực, tựa như là một cánh tay máy móc vậy, ngênh đón tất cả mọi thứ. Hai ngón tay của ông ta tách ra, tựa như là hai cây móc câu vậy, hung hăng nắm chặt cổ tay tinh tế của Bạch Ngọc Lan, liền muốn cắt đứt toàn bộ gân mạch trên cổ tay của Bạch Ngọc Lan.
Nếu để cho hai ngón tay của ông ta móc trúng, toàn bộ gân cốt bên trong cổ tay của hắn có thể gãy hay không thì không biết, nhưng ít ra là trong khoảng thời gian ngắn sắp tới, hắn rốt cuộc cũng đừng hòng mơ tưởng đến chuyện đùa bỡn với con dao con thanh tú kia nữa.
Tính toán một giây sai lầm, sẽ phát sinh hậu quả nghiêm trọng. Khổng Thúc thật sự cũng không ngờ gã nam nhân thanh tú cầm dao này, một dao đầu tiên lại quang minh chính đại như vậy, đường đường chính chính. Nhưng ông ta đã lăn lộn trong hung hiểm suốt mấy chục năm rồi, cũng không biết đã từng trải qua bao nhiêu lần ngoài ý muốn, chỉ là hét lên một tiếng, liền sử dụng lực lượng cường hãn của mình, đánh sau mà tới trước, chiếm lấy tiên cơ.
Nhưng mà ngay sau đó, tình hình liền xuất hiện biến hóa. Bởi vì Khổng Thúc đã phát hiện ra hai ngón tay cứng như sắt luyện của mình kia, cư nhiên không thể nắm được cái cổ tay gầy yếu kia. Cổ tay của Bạch Ngọc Lan chỉ trong chớp mắt, đã từ sự căng thẳng mà thả lỏng, trên lớp da giống như là có bôi một lớp dầu vậy, vẽ nên một đường cong cực kỳ nhanh, nháy mắt đã thoát ra khỏi.
Nếu Bạch Ngọc Lan lúc này lại tiếp tục tiến về phía trước, ngón tay cứng như thép nguội của Khổng Thúc hoàn toàn có thể bóp chết cánh tay của hắn. Vấn đề là ngay từ lúc vung đao lên, Bạch Ngọc Lan đã tính toán sẵn hết cả, hắn cũng không phải là muốn tiến lên, mà là lui về phía sau. Trên khuôn mặt thanh tú của hắn toát ra một tia mỉm cười quỷ dị, cước bộ thả lỏng một chút, liền lùi nhanh về phía sau.
Ngoại hiệu của hắn gọi là Hắc Ngọc Lan.
Ánh mắt của Khổng Thúc vẫn như trước híp lại, bỗng nhiên cảm thấy gã nam nhân thanh tú trước mặt mình tựa hồ là đang tính toán cái gì đó. Hắn rõ ràng là cao thủ lãnh huyết trong Quân đội, nhưng lại không có tính toán cầu thắng mà là tự bảo vệ mình, không ngờ là ngay từ một giây đầu tiên ra tay, liền đã tính đến đường lui rồi. Người như thế này thì làm thế nào có thể tu luyện ra một thân thanh tú im lặng mà tràn ngập sát khí được chứ?
Ông ta đột nhiên cảm thấy có chút không ổn. Cái chân trái tráng kiện đột nhiên bước mạnh một chút về phía trước. Phốc một tiếng, cái quần trên đùi trái của ông ta chợt xuất hiện mấy đạo vết nứt lớn, bàn tay trái giống như cái trảo sắt của ông ta vẫn như trước nhắm về phía cổ tay của Bạch Ngọc Lan, chuẩn bị đột ngột phát lực.
Liền đúng vào trong lúc này, một tiếng phốc rầu rĩ đột nhiên vang lên. Cũng không phải là vang lên trên chân của Khổng Thúc, mà là vang lên trong mảnh sân im lặng kia, ngay trên mặt đất. Hơn nữa thanh âm kia lại rất gần, gần đến mức có một chút kinh tâm động phách.
- Nếu hắn hiện tại còn ở lại nơi này, còn có chút đáng để nể mặt, vậy mà hắn lại tìm một lý do nào đó để chạy đi... Sự bình tĩnh lúc trước chẳng qua là giả bộ mà thôi.
Sau lưng hắn có một vị nam nhân trung niên đang đứng. Gã nam nhân trung niên này cũng không cao lắm, mặc một bộ áo quần kiểu cũ, màu bạc sẫm. Dáng người hắn cực thô, xem qua mạnh mẽ nặng nề giống như là một bức tường sắt vậy. Nghe lời của Lâm Đấu Hải nói, gã nam nhân trung niên này cũng không nói tiếng nào.
Lâm Đấu Hải hít sâu một hơi, trào phúng nói:
- Loại nhân vật tầm thường mà tâm tư phức tạp như thế này, xuất hiện bên cạnh Tiểu Mĩ như vậy, thật sự khiến người ta lo lắng. Tiểu Mĩ tính tình ôn nhu, cũng không biết sự hiểm ác trong xã hội, dễ dàng bị người khác lừa... Tôi cũng không muốn nhìn những chuyện như thế này phát sinh... Anh đi giữ người kia lại... cũng không cần phải làm hắn bị thương, tôi chỉ muốn hỏi thăm hắn ta xem hắn ta đến tột cùng là có lai lịch gì...
Gã nam nhân lùn xủn kia trầm mặc một lúc. Ông ta rất rõ ràng vị Đấu Hải thiếu gia mà bình thường mình theo hầu hạ kia, cũng không có hàm dưỡng như biểu hiện lúc này. Cái gọi là tiểu thư Nam Tương Mĩ bị lừa, giữ hắn ta lại... chỉ đều là lấy cớ mà thôi, Đấu Hải thiếu gia chính là nhìn không vừa mắt cái gã thanh niên kia mà thôi.
- Vâng...
Gã nam nhân lùn kia cúi đầu trả lời, trong lòng lại thầm hít một hơi.
- Anh để Khống Thúc đi làm cái gì vậy?
Nam Tương Mĩ đi đến bên cạnh Lâm Đấu Hải, sau đó thật sự nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn. Lúc này tiệc rượu vẫn còn chưa kết thúc, tuy rằng đại đa số mọi người ở trong buổi tiệc rượu này cũng không biết thân phận thật sự của Lâm Đấu Hải và Nam Tương Mĩ, thế nhưng có thể nhận ra được hai gã nam nữ trẻ tuổi này có gia thế thật sự không tầm thường, cũng không ai tùy tiện đi lên để quấy rầy hai người.
Khổng Thúc chính là gã nam nhân lùn đứng sau lưng Lâm Đấu Hải lúc trước. Lâm Gia và Nam Tương Gia vốn là thế giao, Nam Tương Mĩ lại rất rõ ràng về thực lực khủng bố của vị Khổng Thúc kia. Nhìn thấy Khổng Thúc bị Lâm Đấu Hải phân phối đi đâu đó, nàng liền không khỏi bắt đầu lo lắng cho gã thanh niên tên là Hứa Nhạc kia.
Lâm Đấu Hải quay đầu lại, nhìn Nam Tương Mĩ cười cười, nói:
- Xem là hôn thê của anh, anh luôn luôn thật sự thương yêu em, vậy thì em cũng nên tôn trọng anh một chút.
Bên trong Liên Bang cũng không phải tất cả mọi Đại nhân vật đều là tài sâu như biển, cũng có không ít tên gia hỏa là do vận khí cứt chó mà thành. Lâm Gia thân là một trong Thất Đại Gia Tộc của Liên Bang, tự nhiên cũng không phải là gia tộc nhờ vận khí mà lên đến đó, nhưng mà vị Đấu Hải thiếu gia này, bên trong tên của mình có chữ Hải, nhưng mà lòng dạ lại không có chút rộng rãi chút nào.
Lâm Đấu Hải cả đời mình vô cùng ghen tị, hâm mộ, sùng bái cùng với cừu hận một nhân vật, đó chính là vị ca ca năm xưa đã bỏ nhà ra đi của mình. Trong mấy năm nay, hắn cùng với vị ca ca khí thế nuốt song nuốt biển kia, hai ba năm mới có thể gặp mặt một lần, nhưng hắn vẫn theo bản năng cứ cố mà học tập theo gương đối phương, bị đối phương ảnh hưởng.
Thế nhưng trong một khu rừng, loại chim gì cũng đều có cả, loại chim ngu ngốc lại cũng không thiếu. Lâm Đấu Hải cũng muốn bắt chước người anh truyền kỳ kia của mình làm hổ gầm khắp núi rừng... Thế nhưng mà, trong cả bầu trời rộng khắp kia, khí hậu mỗi nơi mỗi khác nhau, có chỗ mưa có chỗ nắng, có muốn bắt chước cũng không được. Trong vẻ ngoài bình tĩnh kia của Lâm Đấu Hải, khi hành sự lại lộ ra khí tức của con mèo con vờn quanh con thỏ, không hề ổn định.
Nam Tương Mĩ lẳng lặng nhìn hắn, chậm rãi cúi đầu, mang theo một tia áy náy mà nói:
- Tôi cũng không biết cha tôi muốn tôi đến tham gia buổi tiệc rượu này, là bởi vì anh cũng tới đây.
Trong cặp mắt của Lâm Đấu Hải toát ra chút bối rối. Tuy rằng hắn đối với cuộc hôn nhân mà gia tộc sắp đặt này cũng từng có ý kiến phản đối. Nhưng mà trong hai năm nay, hắn quả thật cũng thấy cô gái trước mặt mình này thật sự vô cùng xuất sắc. Đột nhiên lúc này lại nghe thấy trong lời nói của đối phương có gì đó là lạ, tựa hồ sắp sửa xảy ra tình hình không ổn nào đó.
- Ý em muốn nói cái gì?
Hắn mỉm cười có chút kiêu ngạo nói.
Nam Tương Mĩ cúi đầu nhẹ giọng nói:
- Tôi đã gặp anh của anh trên tàu hỏa trên đường đến Cảng Đô này. Anh ấy nói hôn sự của chúng ta nên từ bỏ.
- Anh của tôi?
Sắc mặt của Lâm Đấu Hải khẽ biến, nhưng vẫn như trước kiêu ngạo phất phất tay, tận khả năng để cho thần thái của mình có vẻ tự nhiên một chút.
- Mấy đứa con của bác hai tôi đúng là một đám không nên thân, cũng dám nói này nói nọ đối với chuyện của chúng ta nữa sao? Em nên hiểu rõ là, Gia chủ hiện tại của Lâm Gia chính là cha của anh. Chuyện mà ông ấy và cha của em đã quyết định rồi, ai có thể ngăn cản được?
Nụ cười của Lâm Đấu Hải vô cùng ôn nhu, lại mang theo một tia sợ hãi ẩn chứa trong đó:
- Không cần phải lo lắng gì cả.
Nam Tương Mĩ chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, trên khuôn mặt tú lệ kia lại lộ ra một tia thoải mái cùng với chút không đàng lòng, nhưng vẫn thản nhiên nói:
- Là anh ruột của anh.
Lâm Đấu Hải nghe đến cái người mà mình sợ hãi nhất trong đời, sắc mặt nhất thời trở nên có chút tái nhợt lên, trong cặp mắt toát ra một tia thống hận, sau đó lại chuyển sang thành sự sợ hãi. Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Nam Tương Mĩ, cũng không biết nói cái gì nữa.
- Chuyện của hai chúng ta, cùng với người vừa mới rời khỏi kia cũng không có quan hệ gì cả. Tôi cùng hắn cũng chỉ mới gặp nhau hai lần thôi...
Nam Tương Mĩ chân thành nói:
- Anh gọi Khổng Thúc trở về đi.
Trên mặt Lâm Đấu Hải lộ ra một tia cười thảm. Hắn cũng không rõ cái vị ca ca đã sớm bỏ nhà ra đi rất lâu kia, lại vẫn còn luẩn quẩn không thoát khỏi sự quan hệ với gia tộc mình, vì cái gì lại đột nhên chạy đến gặp Nam Tương Mĩ, lại càng không biết vị đại ca kia lại đột nhiên nói với Nam Tương Mĩ những lời như thế kia. Nhưng mà hắn biết rất rõ ràng, tuy rằng cha mình lúc trước đã vô cùng phẫn nộ, tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với đại ca mình, thế nhưng trong lòng của cha của mình kia, địa vị của đại ca mình so với mình thì xem trọng hơn rất nhiều.
Vì để kêu gọi đại ca mình quay trở về, cha mình đồng ý làm tất cả mọi chuyện, chỉ là đại ca mình cứ mãi khinh thường không thèm chú ý tới. Hôm hai đại ca mình đã bày tỏ thái độ đối với cuộc hôn nhân của mình, phụ thân mình cho dù có phẫn nộ đến thế nào, chỉ sợ cũng phải tôn trọng ý kiến của đại ca mà thôi.
Ai bảo người đó là Lâm Bán Sơn cơ chứ?
Lâm Đấu Hải cúi thấp đầu, cả đời này của hắn, cho tới bây giờ cũng chưa từng trải qua lần thất bại nào như thế cả. Hắn chợt nắm chặt tay lại, nói:
- Anh ta có thể quản đến hôn sự của chúng ta, chẳng lẽ lại còn có thể quản anh muốn giáo huấn ai sao?
Biết Hứa Nhạc có việc gấp muốn làm, nên Bạch Ngọc Lan đã đặt một vé máy bay trên chuyến bay gần nhất đêm hôm đó, còn mua riêng cho mình một vé đi tàu hỏa cao tốc Cao Thiết đi suốt đêm quay về Cảng Đô. Hắn phải phụ trách mang theo chiếc valy da màu đen kia trở về, cũng không tiện đi máy bay trở về.
Sau khi thu thập xong hành lý trên phòng mình tại Khách sạn Bán Đảo, Hứa Nhạc và Bạch Ngọc Lan nhanh chóng rời khỏi đại sảnh khách sạn rực rỡ kia, chờ chiếc taxi do khách sạn kêu dùm cho bọn họ.
Trên khuôn mặt của Hứa Nhạc cũng không còn sự bình tĩnh như bình thường, mà thoáng có vẻ có chút khẩn trương. Bạch Ngọc Lan liếc mắt nhìn sang khuôn mặt của hắn một cái, nhẹ nhàng mà tiến lên một bước, đứng nên cạnh của hắn, hạ giọng nói một cách nhỏ nhẹ:
- Nếu đã biết đối phương là thiếu gia của Lâm Gia, ngữ khí của anh cũng không nên trực tiếp thẳng thừng như vậy...
Bạch Ngọc Lan lúc này đã sắm vai một thư ký tận tụy. Ngoại trừ chuyện đặt vé đi xe ra, tự nhiên hắn cũng phải giúp Hứa Nhạc phân tích tình hình thế cục một chút. Hắn là một người có đạo đức công việc rất tốt, cũng là một người vô cùng nhạy cảm. Hắn sớm phát hiện ra, từ khi biết được cái tin tức sự kiện xảy ra tại tinh cầu S2 kia, bất luận là tại phân xưởng dưới lòng đất của Bộ Công Trình Quả Xác kia, hay là tại tiệc rượu lúc trước, gã Hứa Nhạc bên cạnh mình, cái gã thanh niên Chủ quản Kỹ thuật hay mỉm cười thành khẩn kia, đã dần dần toát ra nhiều tâm tình hơn lúc trước rất nhiều.
Hắn cũng không biết là chuyện gì đã khiến cho tâm tình Hứa Nhạc đã xảy ra sự biến hóa vi diệu như vậy, nhưng hắn cho rằng đây là một loại biến hóa đáng mừng. Bởi vì ở trong cái thế giới Liên Bang rực rỡ quái dị này, muốn được leo lên trên, một mặt thành khẩn, chính là phương pháp thăng tiến của tầng lớp bình dân.
- Dù sao đó cũng là một bữa tiệc rượu, đám con cháu thế gia nói thế nào cũng phải chú ý hình tượng một chút.
Xe taxi mà khách sạn gọi tới còn khoảng 3 phút sau mới có thể tới nơi. Hứa Nhạc theo bản năng sờ sờ trong túi của hắn, nhưng nghĩ nghĩ cái gì, cuối cùng cũng không lấy thuốc lá ra hút.
Bạch Ngọc Lan cũng không có nói tiếp gì nữa. Đã nhận lấy 2000 vạn, hắn liền phải làm những chuyện đáng giá 2000 vạn. Hắn đã dần dần phát hiện ra bối cảnh phía sau của Hứa Nhạc. Thực lực của Hứa Nhạc rất mạnh, nhưng càng đào bới bối cảnh của hắn, Bạch Ngọc Lan lại càng trở nên rung động. Mặc dù bề ngoài hắn vẫn thể hiện mình bình tĩnh, nhưng mặt cảm xúc thì không được như vậy.
Lúc trước khi tính tiền tại Khách sạn Bán Đảo, Bạch Ngọc Lan mới biết được Hứa Nhạc cũng không phải là kẻ có tiền, nói đúng ra, trên mình của Hứa Nhạc cũng không có bao nhiêu tiền. Chuyện này khiến cho hắn thật sự không thể nào tin nổi, lại càng trở nên cảm khái hơn rất nhiều.
Nếu một người có tài sản 2 tỷ đồng Liên Bang, đem cho Bạch Ngọc Lan 2000 vạn, như vậy hắn sẽ vô cùng trung thành mà bán mạng. Thế nhưng gã nam nhân trẻ tuổi này, cả gia sản cũng chỉ có 2000 vạn mà thôi, lại đem toàn bộ 2000 vạn này đưa lại hết cho mình, cũng không có hỏi han, cũng không có giám sát gì. Hắn là con người như thế nào vậy? Bạch Ngọc Lan trong nhất thời cũng không hiểu rõ nổi.
Chiếc xe taxi màu vàng bắt mắt lặng yên không một tiếng động dừng lại ở trước sân khách sạn. Hứa Nhạc và Bạch Ngọc Lan bước xuống khỏi bậc tam cấp, đi xuống khu vườn âm u mà ngọn đèn trước sân không cách nào chiếu tới của Khách sạn Bán Đảo.
Nhưng mà vào lúc này, một người lặng yên không một tiếng động dừng lại ở phía trước taxi, đúng là vị Khổng Thúc ở bên cạnh Lâm Đấu Hải. Toàn thân của Khổng Thúc cũng chỉ cao khoảng 1m6, thân hình bên dưới lớp quần áo màu bạc kia lại vô cùng cường trán. Nhất là phần cổ nhô ra bên ngoài lớp áo, vô cùng thô chắc...
- Hứa tiên sinh, Đấu Hải thiếu gia mời ngài qua đó nói chuyện.
Khổng Thúc hơi hơi cúi đầu, vô cùng lễ phép nói.
Rất lễ phép cũng không có nghĩa là không có sức chiến đấu. Lúc vị Khổng Thúc này cúi đầu xuống, liền có thể thấy được phía trên hai vai của hắn hơi nhô cao lên, như muốn phá nát bộ quần áo giống như ánh sáng mặt trăng kia, một cỗ khí thế ép tới. Hứa Nhạc cũng không có kinh nghiệm gì, nhưng đồng tử Bạch Ngọc Lan lại hơi hơi thu nhỏ lại. Hắn biết rõ ràng có thể luyện ra được một thân thể mạnh mẽ đến như thế này, tự nhiên là một nhân vật lợi hại từng kinh qua bách luyện xuất thân từ Tu Thân Quán. Phát hiện được điều này, Bạch Ngọc Lan tự nhiên yên lặng không một tiếng động tiến lên, chậm rãi chắn trước mặt Hứa Nhạc, tay phải vẫn như trước cầm theo cái valy màu đen nặng nề kia.
Ánh mắt Hứa Nhạc xẹt qua khuôn mặt Bạch Ngọc Lan đang ở bên cạnh, dừng lại trên người của Khổng Thúc, khẽ híp mắt lại. Lúc trước tại bên trong tiệc rượu kia, hắn đã chú ý đến vị này đứng bên cạnh của Lâm Đấu Hải, mà giờ khắc này, hắn lại chợt nhớ đến một câu nói của gã nam nhân trên toa tàu hỏa cao tốc kia:
- Cái tên Đấu Hải ngu xuẩn đó.
Bên trong Liên Bang này, ngoài cái gia tộc Phí Thành Lý Gia kia, toàn bộ mọi thành viên trong gia tộc đó đều có sức chiến đấu kinh khủng, cũng không cần phải có người nào đi theo bảo vệ, còn lại các Đại nhân vật khác, đều có thói quen bên cạnh mình đều mang theo một vị cận vệ thực lực cực kỳ mạnh mẽ. Giống như người có quyền lực đỉnh cao như là Tổng Thống Tịch Cách đại nhân kia, tự nhiên có vô số Đặc Công của Cục Đặc Cần ở bên cạnh tiến hành bảo vệ, mà những nhân vật như người của Thất Đại Gia Tộc, lại càng tin tưởng vào các cao thủ tùy thân của riêng mình.
Cũng giống như là vị Tằng Ca giống hệt như một khẩu súng lên nòng lúc nào cũng ở bên cạnh Lợi Hiếu Thông kia, lại cũng giống như vị Cận quản gia nọ, mặc dù Hứa Nhạc đã vô số lần ngờ vực, cố ý dò xét nhiều lần, mà vẫn thủy chung không cách nào nhìn ra nông sâu, bên cạnh Thai Chi Nguyên.
Vị Khổng Thúc đang ngăn cản giữa bọn họ và chiếc taxi kia, không hề nghi ngờ cũng là nhân vật như vậy.
Bạch Ngọc Lan khẽ cúi đầu, ổn định tay phải, chậm rãi buông cái tay xách của cái vali, một con dao con cực kỳ thanh tú chợt từ trên cổ tay áo hắn trợt xuống. Hắn nhẹ nhàng chụp lấy, sao đó giống như là múa một bông hoa vậy. Mấy lần ra tay trước, con dao con này trong tay hắn thường vào giây phút cuối cùng mới lặng yên không một tiếng động xuất hiện trong tay hắn. Nhưng hôm nay hắn lại trực tiếp lấy ra ngay, bởi vì hắn biết rõ, ở trước mặt vị tráng hán lùn này, sử dụng thủ đoạn như mấy lần chơi đùa trước kia, thật sự là quá mức khinh địch rồi.
Bạch Nhọc Lan nhìn thấy rõ ràng, đồng tử của Khổng Thúc chợt sáng lên, hai bàn tay có chút thô kệch kia, lộ ra bên ngoài tay áo, nhẹ nhàng mở ra, tựa như là muốn nắm lấy ngọn gió đêm, toàn bộ phóng thích ra về phía đối thủ.
Ông ta họ Khổng tên Võ, vốn là cận vệ của lão thái gia Lâm Gia. Chỉ là mười hai năm nay, từ sau khi nội bộ bên trong Lâm Gia biến đổi, lão thái gia Lâm Gia tức giận, lâm bệnh triền miên, nằm trên giường bệnh, nhiều năm nay cũng chưa từng xuất hiện ra bên ngoài. Mà hiện giờ thế hệ con cháu đời thứ hai của Thất Đại Gia Tộc bắt đầu xuất hiện trên chính trường, Đấu Hải thiếu gia cũng bắt đầu xuất môn ra ngoài giao tiếp, cho nên lão thái gia liền phái ông ta đi theo bên cạnh vị cháu nội cưng của mình, bảo vệ hắn.
Trong lòng của Khổng Thúc, vị Đấu Hải thiếu gia này nếu đem so sánh với vị thiếu gia tài năng xuất chúng đã từng bỏ nhà ra đi kia, thật sự là không có chút ưu điểm gì cả. Cũng giống như cuộc xung đột nhỏ xảy ra trong tiệc rượu buổi tối hôm nay, hoàn toàn là bởi vì một nữ nhân mà làm chuyện không đúng mực, đó hoàn toàn không phải là một việc mà người nối nghiệp của Lâm Gia nên làm.
Nhìn thấy gã nam nhân thanh tú trước mặt kia múa tít con dao nhỏ như thế, lại lộ ra một cỗ hương vị lãnh khốc như vậy, Khổng Thúc biết rõ ràng gã nam nhân thanh tú này cũng không đơn giản, hẳn là một hảo thủ xuất thân từ Quân đội. Điều quan trọng là, có được một tùy tùng thân thủ tốt như vậy đi theo, cái gã nam nhân mắt hí kia sau lưng hắn, đến tột cùng là có bối cảnh như thế nào?
Thất Đại Gia Tộc chung quy cũng không có khả năng trong Liên Bang một tay che trời, vẫn có những người mà bọn họ không muốn đắc tội tới. Vị Hứa tiên sinh trẻ tuổi này lại có thể một câu nói ra được thân phận thật sự của hai nhân vật con cháu của Lâm Gia và Nam Tương Gia, lại chỉ là một gã Chủ quản Kỹ Thuật nhỏ bé của Công ty Bảo an Tịnh Thủy mà thôi, hắn đến tột cùng là nhân vật nào?
Sầu lo thì cũng chỉ là sầu lo mà thôi. Cũng giống như là câu nói kia của thời đại hoàng triều trước đây của Liên Bang: ‘Ăn lộc của vua thì phải làm việc vua giao’. Khổng Thúc cũng chưa từng nghĩ đến chuyện cãi lại mệnh lệnh của Lâm Đấu Hải. Nếu như thiếu gia muốn hết giận, vậy thì phải đem hai gã trước mặt này bắt về, để thiếu gia xả phẫn nộ một phen. Sau đó cho dù là có xảy ra phiền toái gì đó, tự nhiên sẽ có các trưởng bối khác của Lâm Gia ra mặt dàn xếp.
Đúng lúc này, Hứa Nhạc bỗng nhiên mở miệng nói:
- Tôi không muốn đắc tội với Lâm Bán Sơn.
Từ khi biết bị Đấu Hải thiếu gia kia là người của Lâm Gia, Hứa Nhạc đã bắt đầu đoán ra được thân phận chân thật của gã trung niên nhân ở trên chiếc xe lửa kia. Một cái tên này cũng đã nói lên được rất nhiều chuyện. Lúc này tình huống tại nơi này giương cung bạt kiếm như vậy, nếu như mình không đáp ứng theo yêu cầu của đối phương, nói như vậy, ngay sau đó liền sẽ xảy ra xung đột. Vấn đề là ở chỗ, hiện tại Hứa Nhạc có thể không để ý đến cái gì mà Thất Đại Gia Tộc trong Liên Bang, nhưng đối với cái tên Lâm Bán Sơn này, hắn vẫn luôn luôn có một chút kiêng kỵ cùng với tôn kính mà không biết rõ ràng nguyên nhân vì sao.
Khổng Thúc trầm mặc một lúc thật lâu, bỗng nhiên lại hạ giọng, nở nụ cười:
- Chuyện này cùng với Bán Sơn thiếu gia cũng không có bất cứ quan hệ gì.
Vị cận vệ của Lâm Lão thái gia này, bởi vì câu hỏi của Hứa Nhạc mà cảm thấy một chút nhục nhã. Cái gã thanh niên tên Hứa Nhạc kia đúng là căn bản không có lo lắng gì cho mình, mà lại lo lắng vị Bán Sơn thiếu gia kia ra tay, cũng không lo lắng gì về Đấu Hải thiếu gia...
Khổng Thúc thu liễm nụ cười, lạnh lùng nói:
- Xin mời.
Hứa Nhạc đang vội vã muốn lên đường, nhưng lại bị vị cận vệ tên Khổng Thúc này ngăn cản lại, trong lòng cũng đã sinh ra một tia tức giận, nhưng trên mặt hắn cũng không có chút biến hóa nào. Lúc này đột nhiên Khổng Thúc lại cúi đầu, hạ giọng nói:
- Không có súng chứ?
Câu nói này cũng không biết là hỏi ai cả, nhưng vị Bạch Ngọc Lan thanh tú ở trước mặt Hứa Nhạc kia lại khẽ mỉm cười cúi đầu trả lời:
- Không có!
- Tốt!
Một chữ tốt này vừa ra khỏi miệng, một đạo ánh sáng ngay tại khoảnh sân tối đen của Khách sạn Bán Đảo chợt lóe lên, mang theo một tiếng kêu lớn, bổ về phía khuôn mặt chữ điền của vị Khổng Thúc này. Trong nháy mắt đó Khổng Thúc híp mắt lại, tựa hồ như là bị ánh đao uy hiếp, trên lớp da thịt dưới cái cằm thô chắc của hắn cũng bắt đầu nổi gân xanh chằng chịt.
Một đao kia của Bạch Ngọc Lan cũng không có báo trước, góc độ ra tay cũng không thể nói là hiểm hóc, chỉ nói bổ là bổ tới, gọn gàng không nói nên lời. Con dao con thanh tú kia, lúc đầu còn ở bên hông của hắn, chớp mắt cũng đã lên đến trên mặt đối phương.
Khổng Thúc híp mắt lại, giống như căn bản là không có nhìn thấy con dao con sắc bén này vậy, nhưng mà cánh tay phải vẫn khẽ nhếch lên của ông ta, lại sớm co lại thành hổ trảo, xé nát luồng gió lạnh trước ngực, tựa như là một cánh tay máy móc vậy, ngênh đón tất cả mọi thứ. Hai ngón tay của ông ta tách ra, tựa như là hai cây móc câu vậy, hung hăng nắm chặt cổ tay tinh tế của Bạch Ngọc Lan, liền muốn cắt đứt toàn bộ gân mạch trên cổ tay của Bạch Ngọc Lan.
Nếu để cho hai ngón tay của ông ta móc trúng, toàn bộ gân cốt bên trong cổ tay của hắn có thể gãy hay không thì không biết, nhưng ít ra là trong khoảng thời gian ngắn sắp tới, hắn rốt cuộc cũng đừng hòng mơ tưởng đến chuyện đùa bỡn với con dao con thanh tú kia nữa.
Tính toán một giây sai lầm, sẽ phát sinh hậu quả nghiêm trọng. Khổng Thúc thật sự cũng không ngờ gã nam nhân thanh tú cầm dao này, một dao đầu tiên lại quang minh chính đại như vậy, đường đường chính chính. Nhưng ông ta đã lăn lộn trong hung hiểm suốt mấy chục năm rồi, cũng không biết đã từng trải qua bao nhiêu lần ngoài ý muốn, chỉ là hét lên một tiếng, liền sử dụng lực lượng cường hãn của mình, đánh sau mà tới trước, chiếm lấy tiên cơ.
Nhưng mà ngay sau đó, tình hình liền xuất hiện biến hóa. Bởi vì Khổng Thúc đã phát hiện ra hai ngón tay cứng như sắt luyện của mình kia, cư nhiên không thể nắm được cái cổ tay gầy yếu kia. Cổ tay của Bạch Ngọc Lan chỉ trong chớp mắt, đã từ sự căng thẳng mà thả lỏng, trên lớp da giống như là có bôi một lớp dầu vậy, vẽ nên một đường cong cực kỳ nhanh, nháy mắt đã thoát ra khỏi.
Nếu Bạch Ngọc Lan lúc này lại tiếp tục tiến về phía trước, ngón tay cứng như thép nguội của Khổng Thúc hoàn toàn có thể bóp chết cánh tay của hắn. Vấn đề là ngay từ lúc vung đao lên, Bạch Ngọc Lan đã tính toán sẵn hết cả, hắn cũng không phải là muốn tiến lên, mà là lui về phía sau. Trên khuôn mặt thanh tú của hắn toát ra một tia mỉm cười quỷ dị, cước bộ thả lỏng một chút, liền lùi nhanh về phía sau.
Ngoại hiệu của hắn gọi là Hắc Ngọc Lan.
Ánh mắt của Khổng Thúc vẫn như trước híp lại, bỗng nhiên cảm thấy gã nam nhân thanh tú trước mặt mình tựa hồ là đang tính toán cái gì đó. Hắn rõ ràng là cao thủ lãnh huyết trong Quân đội, nhưng lại không có tính toán cầu thắng mà là tự bảo vệ mình, không ngờ là ngay từ một giây đầu tiên ra tay, liền đã tính đến đường lui rồi. Người như thế này thì làm thế nào có thể tu luyện ra một thân thanh tú im lặng mà tràn ngập sát khí được chứ?
Ông ta đột nhiên cảm thấy có chút không ổn. Cái chân trái tráng kiện đột nhiên bước mạnh một chút về phía trước. Phốc một tiếng, cái quần trên đùi trái của ông ta chợt xuất hiện mấy đạo vết nứt lớn, bàn tay trái giống như cái trảo sắt của ông ta vẫn như trước nhắm về phía cổ tay của Bạch Ngọc Lan, chuẩn bị đột ngột phát lực.
Liền đúng vào trong lúc này, một tiếng phốc rầu rĩ đột nhiên vang lên. Cũng không phải là vang lên trên chân của Khổng Thúc, mà là vang lên trong mảnh sân im lặng kia, ngay trên mặt đất. Hơn nữa thanh âm kia lại rất gần, gần đến mức có một chút kinh tâm động phách.
/930
|