Căn phòng cơ chiến tuyệt mật này cũng chỉ có hắn và Hứa Nhạc là có mật mã khóa cửa. Hắn sau khi mở hé cánh cửa, nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng bên trong phòng cơ chiến, theo bản năng chợt dừng bước lại.
Bởi vì những câu nói thê lương cuối cùng của Khổng Thúc trước Khách sạn Bán Đảo Cảng Đô, Bạch Ngọc Lan vẫn một mực dự đoán thân phận thật sự của Hứa Nhạc, cho nên trước đó hắn giả vờ như vô tình nhắc tới Phí Thành Lý Gia. Hắn ta vốn đã định bỏ đi, nhưng lại có chút lo lắng Hứa Nhạc sẽ không nghe theo lời cảnh báo của mình, mà tiếp tục dấn thân vào những thí nghiệm robot nguy hiểm, nên khi hắn đi được nửa đường lại quay trở lại.
Bản thân là người điều khiển robot máu lạnh cường hãn nhất của Quân đội Liên Bang, Bạch Ngọc Lan có rất nhiều thực lực tiềm ẩn. Thậm chí hắn ta cũng đã từng hoàn thành những động tác hung hiểm lúc nãy của Hứa Nhạc. Thậm chí còn hoàn thành một cách tốt đẹp hơn nữa. Cho nên lúc nãy mặc dù có chút kinh ngạc trước biểu hiện của Hứa Nhạc, thế nhưng hắn ta cũng không cảm thấy quá mức khủng khiếp. Dù sao tác dụng của robot vẫn là để công kích mục tiêu, chứ không phải là dùng để biểu diễn.
Nhưng mà đúng lúc đó hắn chợt nhìn thấy con robot màu đen bên trong phòng cơ chiến, đang sử dụng một loại thân pháp rất kì lạ tiến nhanh về phía trước. Khi đã đạt được tốc độ cao nhất, nó nhẹ nhàng nhảy bật lên, thực hiện một động tác vừa xoay mình trên không vừa đá ra một các ngoạn mục.
Đồng tử của Bạch Ngọc Lan hơi co lại. Khi hắn nhìn thấy con robot trong tay Hứa Nhạc, vô cùng thoải mái mà cực kỳ liên tục tiến hành thực hiện bảy động tác đột kích cực kỳ kích động trên không trung, tay phải của hắn rốt cuộc nhịn không được, theo bản năng đút vào túi áo bên trái của hắn.
Một người chưa từng hút thuốc như Bạch Ngọc Lan, cho tới lúc này cũng trầm mặc tự đốt cho mình một điếu thuốc, rồi chăm chú quan sát con robot màu đen vẫn đang run rẩy điên cuồng từng bước từng bước tiến lên phía trước bên trong phòng cơ chiến.
Cho dù là biểu diễn thì thực lực như vậy cũng quá là khủng bố rồi. Bạch Ngọc Lan trong lúc quá kích động, hắn chợt hít một hơi thật sâu, đột nhiên nghĩ đến câu nói lúc chiều đã nói với Hứa Nhạc, hắn chợt nhận ra rằng bản thân mình đã quá sai lầm. Cho dù là Lý Cuồng Nhân có ở trong con robot, thì có lẽ Hứa Nhạc cũng sẽ có một trận chiến ra trò với hắn. Chỉ là còn thiếu một chút sát khí và kinh nghiệm nữa mà thôi.
o0o
Hứa Nhạc không hề biết rằng đêm hôm đó Bạch Ngọc Lan đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng khi hắn sử dụng hệ thống cảm ứng ý nghĩ để điều khiển con robot. Hắn chỉ xác nhận được một điều, là hệ thống cảm ứng ý nghĩ kia mặc dù đã được cải tạo rất nhiều nhưng vẫn còn rất nhiều thiếu sót. Ví dụ như không tiện lợi lắm, ví dụ như tốc độ thu thập thông tin còn chậm… nhưng cũng đã trợ giúp cho hắn rất nhiều, giúp anh điều khiển con robot mà thực hiện những động tác không thể nào tưởng tượng nổi.
Đương nhiên hắn cũng không vì thế mà từ bỏ những động tác quân dụng tiêu chuẩn trong bài huấn luyện robot. Tính đến thời điểm này, phương thức điều khiển robot chính của hắn vẫn là thao tác cần điều khiển và nhập chỉ lệnh trực tiếp vào màn hình cảm ứng. Hứa Nhạc chắc chắn không thể cải tạo tất cả các robot khác thành giống như con M37 màu đen này.
Các bài huấn luyện theo đúng tiêu chuẩn của Hứa Nhạc lúc luyện tập khiến Bạch Ngọc Lan hơi có chút khó hiểu. Bởi vì những biểu hiện của hắn lúc đó hoàn toàn trái ngược với những thao tác điên cuồng đêm đó. Hơn nữa, Bạch Ngọc Lan cũng phát hiện ra con robot màu đen hình như đã được Hứa Nhạc tiến hành một loạt các cải tạo nào đó.
Hứa Nhạc không hề lo lắng Bạch Ngọc Lan sẽ biết được cái gì, bởi vì Hứa Nhạc tin tưởng hắn ta và hắn ta cũng tin tưởng lại Hứa Nhạc. Nếu như bên cạnh mình ngay cả một người bạn để tin tưởng cũng không có thì cuộc sống này không khỏi cũng có chút buồn chán.
Mấy chục ngày cứ như thế lặng lẽ không một tiếng động trôi đi trong sự buồn tẻ không ngừng lặp lại như vậy. Trâu Úc cũng đã sớm xuất viện, Lưu Hỏa cũng càng ngày càng trở nên dễ thương hơn rất nhiều, thế nhưng hôn lễ giữa hai người thì vẫn là một việc quá mức xa vời, khiến vị Phó Bộ Trưởng phu nhân cũng có chút không vui. Mà Trâu Hựu, anh trai của Trâu Úc hình như cũng đã cảm nhận được điều gì đó.
Trong khoảng thời gian này, Hứa Nhạc đã đi Cảng Đô tổng cộng bốn lần, giúp đỡ Bộ Công Trình của Công ty Cơ khí Quả Xác đẩy nhanh tiến độ nghiên cứu chế tạo thành công con robot. Dù sao thì hiện tại cũng đang có những hoạt động ngầm mạnh mẽ hướng về phía ngài Nghị Viên Mạch Đức Lâm mà phía bên Đế Quốc thì đã nắm chặt chuyện này rồi. Hứa Nhạc sau khi tự ngẫm nghĩ cũng rút ra được kết luận, chung quy thì lợi ích của Liên Bang cũng không nên bị ảnh hưởng bởi những hận thù cá nhân.
Dưới trận mưa phùng u buồn cuối tháng tám, Hứa Nhạc và Bạch Ngọc Lan lại ngồi trên chuyến tàu lửa cao tốc Cao Thiết, một lần nữa quay trở về thành phố Cảng Đô quen thuộc. Cả hai đều không biết rằng, một rắc rối lớn đang chờ đón phía trước bọn họ.
Chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi, Hứa Nhạc cũng không nhớ nổi mình đã đi đi về về bao nhiêu chuyến giữa Đặc khu Thủ Đô và Cảng Đô. Dưới cơn mưa u buồn trở về chỗ cũ, tâm tình của hắn vô cùng sảng khoái, so với lần đầu tiên đến Cảng Đô thì hoàn toàn khác hẳn. Thành phố phồn hoa tột bậc này hiện tại cũng không còn cái vẻ lạnh lẽo như quái thú của ngày xưa nữa. Phố phường tràn ngập những cô gái với những bộ ngực lồ lộ cùng với những cặp đùi tròn căng khiến hắn ta cảm thấy vô cùng phấn chấn.
Trận lũ bất ngờ dọc tuyến Tân Cảng Châu cũng đã sớm rút đi. Chuyến tàu hỏa cao tốc đến Cảng Đô khá sớm so với thời gian đã dự định. Đã có một chiếc xe bí mật đậu sẵn trước lối ra nhà ga, âm thầm đón hai người Hứa Nhạc. Bây giờ họ cũng không còn ở tại Khách sạn Bán Đảo nữa mà đã có một căn hộ tạm thời trong Khu công nghiệp. Chỉ có điều hắn đi đến đó cũng không được mấy lần, thậm chí ngay cả việc nặc danh tiến hành mua vé tàu hỏa hiện tại cũng đã được bên phía Trầm thư ký tiếp nhận lấy.
Từ một tháng trước, Bộ Công Trình Công ty Cơ khí Quả Xác đã chính thức trình lên ban ngành liên quan của Chính phủ Liên Bang các tài liệu cần thiết, để một lần nữa khởi động lại chương trình nghiên cứu robot. Những sự kiện như thế này phía sau còn hàm chứa rất nhiều ý nghĩa khác, cho nên khẳng định sẽ thu hút được sự quan tâm của rất nhiều người. Hứa Nhạc cũng không cho rằng bản thân mình đến đây nhiều lần như vậy, cộng tác với Bộ Công Trình trong một thời gian lâu như vậy, mà vẫn có thể che mắt được Viện Khoa Học Liên Bang cũng như các thế lực khác, cho nên hắn cũng có chút lơ đễnh với công tác bảo mật bên phía Trầm thư ký cũng như Bộ Công Trình Quả Xác.
Chỉ có Trầm thư ký và Chủ nhiệm Jose là có lòng tin cực kỳ mãnh liệt đối với sự khống chế của Bộ Công Trình. Trên thực tế đến tận ngày hôm nay, những công việc mà Hứa Nhạc làm trong Bộ Công Trình, xác thực là vẫn chưa bị lộ ra ngoài chút phong thanh gì. Chính bởi vì nguyên nhân này, cho nên Hứa Nhạc càng cảm nhận rõ ràng hơn tầm ảnh hưởng đáng sợ của Thai Gia trong Liên Bang.
Đây đương nhiên không phải quần áo bình thường mà là do Hứa Nhạc dựa vào những thiết kế sẵn có, cùng với những gợi ý trong kho dữ liệu trong phòng thí nghiệm của Giáo sư Trầm Lão, sau đó tiến hành nghiên cứu cải tạo lại hệ thống cảm ứng ý nghĩ lỗi thời. Bên ngoài hệ thống cảm ứng ý nghĩ, là một loại chất liệu tổng hợp phân tử cao có mật độ cực kỳ dày đặc, bên trong lớp vật liệu đó lại có vô số con chip vi mạch cảm ứng cấp bậc micromet, phức tạp đến cực điểm. Nếu như không phải tiến hành cải tạo dựa trên những ý tưởng thiết kế của các tiền nhân đi trước, Hứa Nhạc vĩnh viễn cũng không có khả năng làm ra được cái này.
Ngẩn ngơ nhìn bộ hệ thống cảm ứng ý nghĩ lỗi thời này, Hứa Nhạc trong nhất thời bỗng cảm thấy một nỗi sợ mơ hồ, không biết đến tột cùng liệu có thành công hay không. Tất cả những thành công tính từ trước đến thời điểm này đều chỉ là trong khoảnh khắc mà thôi. Có thể trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, có thể phá vỡ thế tầng phòng ngự của Chu Ngọc, tất cả hoàn toàn đều là dựa vào cái này.
4000 vạn tiền đầu tư của Lợi Hiếu Thông, ngoại trừ số tiền lần trước mà hắn đã đưa cho Bạch Ngọc Lan ra, gần như toàn bộ phần còn lại đều đã đầu tư vào trong việc cải tạo hệ thống cảm ứng ý nghĩ lỗi thời này hết rồi. Tính đi tính lại, cái máy tính xách tay này quả thật là không rẻ chút nào.
Tất cả mọi giắc cắm của hệ thống cảm ứng ý nghĩ này đều đã được kết nối toàn bộ vào hệ thống điều khiển của con robot. Mặc dù những con robot đời sau đều đã loại trừ đi những giắc cắm, nhưng kết cấu dây dẫn chip vi mạch bên trong thì cũng không có những thay đổi gì quá lớn. Hứa Nhạc bắt đầu từng bước cẩn thận tiến hành các bước chuyển tiếp cơ bản.
Điều khiển một con robot cũng điên cuồng giống như là lái một chiếc xe ô tô vậy. Cải tạo robot cũng xằng bậy y như cải tạo ô tô. Trong toàn bộ đám Công Trình Sư của Liên Bang này, đại khái cũng chỉ có một mình Hứa Nhạc, tên đệ tử đã bị Phong Dư đại thúc làm hư, mới có thể làm ra những hành động như thế này.
Không biết đã qua bao nhiêu thời gian, Hứa Nhạc mới lại ngẩng đầu lên, nhỏ hai giọt thuốc nhỏ mắt. Đầu hắn vừa rồi mới gội xong, bây giờ đã lại ướt đầm mồ hôi trở lại. Hắn ta nhẹ nhàng thở ra một hơi, khẽ liếm đôi môi có phần hơi khô rát.
Cởi quần áo, bỏ vào bên trong chiếc valy da màu đen, rồi xếp cố định vào một góc nhỏ trong cái valy da. Hắn khẽ nhấn vào nút trên dụng cụ điều khiển nho nhỏ, một tầng ánh sáng xanh lam mờ ảo lọt qua khe ngón tay, tràn ngập dần trong khoang điều khiển con robot, nhưng cũng không đủ mạnh để lọt ra bên ngoài con robot.
Hứa Nhạc xác nhận lại loại ánh sáng quấy nhiễu này cũng không ảnh hưởng gì đến hệ thống điều khiển của con robot nên mới cảm thấy yên tâm. Thứ dụng cụ nhỏ phát ra lam quang này, Hứa Nhạc chỉ có ba cái, chẳng qua hắn cũng không cảm thấy lo lắng điều gì, bởi vì thứ dụng cụ nhỏ này khả năng tự hủy rất mạnh. Chỉ cần phát hiện ra có sự xâm nhập vào hệ thống khóa vân tay, thiết bị liền sẽ mất đi tác dụng vĩnh viễn. Bất luận là ai, cũng không đoán ra được tác dụng thật sự của thứ dụng cụ nhỏ này.
Cấu tạo của dụng cụ lam quang không hề phức tạp, nhưng lại có thể khiến cho con người có thể ẩn nấp tạm thời khỏi quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương trải khắp nơi của Liên Bang. Cũng chỉ có một bộ não thiên tài như Phong đại thúc mới có thể thiết kế ra được thứ nghịch thiên như nó vậy. Hứa Nhạc hít một hơi thật sâu, yên lặng ngắm nhìn luồng ánh sáng xanh lam trong lòng bàn tay. Từ luồng lam quang này, hắn ta có thể cảm nhận được dũng khí và lòng tin. Bản thân mình là đồ đệ duy nhất của đại thúc, vì vậy với việc tiến hành cải tạo hệ thống cảm ứng ý nghĩ này, hắn chắc chắn cũng sẽ không thất bại.
Hứa Nhạc lúc này cũng chỉ còn mặc độc nhất một chiếc quần lót, ngồi trong khoang điều khiển robot oi bức, giống như một đứa trẻ trần trụi vậy. Hắn khoác lên trên người hệ thống điều khiển cảm ứng suy nghĩ, cảm giác giống như là vừa mới khoác lên một lớp chăn bông bằng lụa nặng trĩu. Mỗi một tấc da thịt trên cơ thể đều có cảm giác căng chặt, điều này hoàn toàn trái ngược với cảm giác đè nén trên da thịt, khiến hắn ta trong chốc lát cũng không thể thích nghi nổi.
Kết nối nguồn điện vào trong hệ thống cảm ứng, hắn ta bắt đầu tiến hành chứng thực hệ thống máy tính của con robot. Khi hệ thống cảm ứng ý nghĩ bắt đầu vận hành, vô số cảm giác ma sát tê mỏi bắt đầu xuất hiện khắp nơi trên da thịt của hắn. Dần dần, những cảm giác ấy cũng biến mất đi, thay vào đó là một cảm giác đau buốt lại xuất hiện. Giống như là đang có hàng ngàn con kiến đang chui vào các lỗ chân lông trên cơ thể hắn mà cắn mà đốt. Cũng may là loại cảm giác đau buốt này cũng không kéo dài bao lâu, rất nhanh đã biến đi, nếu không chắc chắn Hứa Nhạc sẽ cho rằng hệ thống mà đám Công Trình Sư khủng bố trước đây đã thiết kế ra này, cũng không phải dành cho việc điều khiển robot mà dùng để hành hình, bức cung.
Khoang điều khiển từ từ đóng lại, bịt kín những âm thanh rì rào cuối cùng phát ra bên ngoài. Liền sau đó là tiếng gầm khủng bố của động cơ sau lưng con robot, chỉ có điều tiếng động này Hứa Nhạc cũng không thể nghe thấy. Hắn chính là đang khẩn trương quan sát những số liệu đang dần dần hiện lên bên trong cái mũ điều khiển, chờ đợi khoảnh khắc hệ thống cảm ứng ý nghĩ hoàn toàn kết nối với con robot.
Con robot màu đen vẫn như trước lặng yên, trang nghiêm đứng sừng sững ở chính giữa căn phòng cơ chiến yên tĩnh.
Bên trong khoang điều khiển, Hứa Nhạc nắm chặt mắt lại, từ từ cảm nhận cảm giác kỳ diệu truyền đến từ trên da thịt của mình, rồi sau đó bắt đầu điều động cỗ lực lượng thần bí trong cơ thể mình. Một luồng nhiệt năng kỳ dị chợt xuất hiện, tuân theo sự điều khiển của tâm trí hắn, bắt đầu lan truyền ra, chiếm cứ khắp toàn thân hắn. Tiếp đó những luồng nhiệt lượng tương đối lớn hơn một chút, thông qua xương cốt máu thịt hắn, có một chút dư thừa phóng thích ra, hiện lên trên bề mặt thân thể.
Hệ thống cảm ứng ý nghĩ chính là thu thập toàn bộ những tín hiệu sinh lý từ trên làn da bên ngoài cơ thể. Hứa Nhạc đi theo Giáo sư Trầm Lão nghiên cứu về vấn đề phân biệt hấp thụ năng lượng bề mặt của vật chất, giúp cho hắn tựa hồ tìm ra được phương pháp để hệ thống cảm ứng ý nghĩ này có thể phân biệt được lực lượng phóng thích ra từ cơ thể của mình. Loại cảm ứng phân biệt rõ ràng hai loại tín hiệu này mới là điểm quan trọng nhất để thành công.
Nhưng mà hắn cũng không có một chút niềm tin nào hết. Bởi vì hắn biết rõ ràng mỗi một nghiên cứu thành công nào đó trong Liên Bang đều được đánh đổi bằng vô vàn những thí nghiệm thất bại.
Hứa Nhạc mở to cặp mắt, nhìn chăm chú vào màn hình màu xanh lục hiển thị trước mắt mình, trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới khẽ động đậy ngón tay một chút.
Trong căn phòng cơ chiến trống trải, những ngón tay hợp kim ép sát cạnh phần thắt lưng máy móc của con robot khổng lồ màu đen bỗng nhiên khẽ cựa quậy, phát ra một tiếng két nhỏ…
Chỉ một cử động rất nhỏ ấy thôi nhưng lại vô cùng kỳ diệu.
Việc nghiên cứu con robot thế hệ mới của Liên Bang tại Bộ Công Trình cùng chỉ có rất ít người biết được. Hàng trăm triệu công dân bên trong Liên Bang vẫn không hề hay biết bất cứ điều gì về chuyện này. Đối với bọn họ, cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống Liên Bang diễn ra bốn năm một lần mới là sự kiện quan trọng hàng đầu lúc bấy giờ.
Sự chấn động do cuộc khủng bố tập kích vào cuộc biểu diễn vì Hòa bình tại Hoàn Sơn Tứ Châu vào Tiết Thử Hỏa lần trước mang lại, mặc dù đến giờ cũng chưa ai quên, thế nhưng nó cũng đã trở thành một bộ phận trong cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống của Liên Bang. Vị lãnh đạo Nam Thủy đứng đầu phía Phiến Quân, đã lần đầu tiên tiếp nhận phỏng vấn chính thức của Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang, cũng đã cực lực phủ nhận chuyện lực lượng vũ trang trong núi có mối quan hệ gì đến vụ khủng bố tập kích lần này. Hành động cực kỳ có thành ý lần này của Phiến Quân vô hình trung đã hóa giải những oán giận trong lòng nhân dân Liên Bang, nhưng vẫn còn rất nhiều người tiếp tục chĩa mũi dùi về phía bọn họ.
Dựa theo thái độ chính trị bình thường mà nói, một trong những nhân vật tranh cử chức vụ Tổng Thống, ngài Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ đáng lẽ vào lúc này phải lên tiếng chỉ trích, thì lại lựa chọn giải pháp im lặng.
Bởi vì thời điểm đó, mỗi một lần ông ta lên tiếng biện hộ cho Phiến Quân, thì lại bị đối thủ của ông ta lý giải rằng: Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ bởi vì muốn bảo vệ cho phía cử tri chính trị Tổng tuyển cử của mình, bảo vệ cho cái hiệp nghị Hòa bình viễn vông kia mà sẵn sàng đổi đen thành trắng, quên mất lập trường bản thân, lên tiếng bênh vực đám đồ tể kia.
Nhưng mà vị Nghị Viên người người tôn kính kia, lại dùng một loại tính khí kiên nghị cùng với cố chấp hoàn toàn trái ngược với các chính khách khác của Liên Bang, dũng cảm mà đứng ra lên tiếng.
Xuyên qua lớp cửa kính của ô tô. Hứa Nhạc có thể nhìn thấy hai bên đường treo đầy những áp phích cổ động cho cuộc bầu cử. Hắn Nheo mắt lại, nhìn thấy trên nền nước biển xanh đậm của tấm áp phích là một hình ảnh trang nghiêm. Đó chính là hình ảnh của ngài Nghị Viên trên chiếc máy bay quân sự chuẩn bị đến sân bay Thanh Long Sơn vào ngày cuối cùng của năm ngoái. Hình chụp này vô cùng rõ ràng, chiếc áo khoác của ngài Nghị Viên tung bay trong gió, sau đó vẽ thành một câu khẩu hiệu tranh cử.
- Đó là Tổng Thống của chúng ta.
Hứa Nhạc bỗng nhiên chợt nhớ lại câu nói thảo luận ngày nào ở quán bar của Thi Thanh Hải. Vào giờ khắc này tự nhiên hắn mới hiểu được thâm ý trong câu nói của Thi công tử.
Mặc dù Hứa Nhạc vô cùng tán thưởng thái độ đối nhân xử thế của vị đồng hương này, nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận, cách làm này rất khó làm hài lòng các cử tri của Liên Bang. Cách đây hai ngày, Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang đã tổ chức một cuộc điều tra dân ý, và kết quả thu được đã chứng minh những phản ứng về thái độ của Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ từ sau cuộc khủng bố tập kích kia, đã mang đến nhiều vấn đề…
Khả năng thắng cử của nhóm Nghị Viên La Tư - Mạch Đức Lâm cũng gần bằng với khả năng của Mạt Bố Nhĩ.
- Đây là Tổng Thống của chúng ta.
Hứa Nhạc lẩm bẩm trong lòng.
- Phía trước có chuyện.
Tài xế của chiếc xe hàng đột nhiên trầm giọng nói. Hành trình cụ thể mà hai người Hứa Nhạc đi vào Bộ Công Trình Quả Xác, tất cả đều do Công ty Bảo an Hắc Ưng sắp xếp. Với thân phận của Tiết Là Ấn, tự nhiên cũng không có khả năng để anh ta đóng vai tài xế cho hai người mãi được, vì vậy sớm đã đổi thành tài xế bây giờ. Mấy chục ngày nay hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra. Hôm nay không hiểu đột ngột lại xảy ra chuyện?
Hứa Nhạc liếc sang nhìn Bạch Ngọc Lan, bị sự bình tĩnh của gã nam nhân thanh tú này ảnh hưởng, sự lo lắng trong lòng cũng giảm đi một ít.
Lúc này chiếc xe tải vừa mới đi qua khỏi cánh cổng lớn của Khu công nghiệp, men theo con đường chính, tiến về phía nhà kho bí mật của Bộ Công Trình chưa được bao lâu, thì đã bị một trạm kiểm soát chặn lại. Trạm kiểm soát này rõ ràng là mới được dựng lên. Hứa Nhạc thông qua một khe hở nhỏ trên thùng xe có thể nhìn thấy được mấy gã cảnh vệ mặc sắc phục đen toàn thân đang đứng xung quanh trạm kiểm soát. Hắn đột nhiên cảm thấy được hình như có hơi quen mắt, trong lòng chợt giật lên một cái.
- Người của công ty.
Bạch Ngọc Lan hơi cụp mi mắt xuống, nhẹ giọng nói.
Chủ nhiệm Jose đã sớm làm giấy chứng nhận ra vào cho chiếc xe vận tải này rồi, thế nhưng mấy gã nhân viên cảnh vệ ở trạm kiểm soát lại tỏ ra như là không hề nhìn thấy tờ giấy chứng nhận thông hành này, trực tiếp lên xe tải, tắt đi động cơ, sau đó mở toang thùng xe phía.
Dưới những họng súng lạnh như băng, Hứa Nhạc và Bạch Ngọc Lan bước xuống khỏi chiếc xe tải. Cảng Đô cũng giống như Đặc khu Thủ Đô vậy, lúc này cũng bị bao phủ dưới cơn mưa tháng tám u buồn. Nước mưa chảy dài từ đầu xuống mặt, rồi xuống người bọn họ. Hứa Nhạc nhìn bọn cảnh vệ áo đen cực kỳ có tố chất, sắc mặt lạnh lùng, trầm mặc không nói gì, mới hiểu ý tứ lúc nãy của Bạch Ngọc Lan. Đám người này đều là bọn lính đánh thuê của Công ty Bảo an Tịnh Thủy.
Dưới ánh đèn mở tỏ, cơn mưa mỗi lúc một lớn, đám lính đánh thuê áo đen này cũng không hề rối loạn đội hình, cứ vậy áp giải bọn Hứa Nhạc đến trước trạm kiểm soát. Lúc này trước trạm kiểm soát lâm thời đã có mấy chiếc ô tô. Trước ánh đèn pha của một chiếc ô tô lớn, xuất hiện một người, tay giơ cao chiếc ô, và dưới chiếc ô ấy là một vị quan chức đeo kính.
Công ty Cơ khí Quả Xác nằm ở trung tâm khu vực trọng yếu của Liên Bang. Để tránh thu hút sự tò mò không đáng có của dân chúng, công tác bảo an của khu vực xung quanh Bộ Công Trình trên cơ bản đều do Công ty thuộc cấp của Công ty Cơ khí Quả Xác, Công ty Bảo an Tịnh Thủy phụ trách. Dù sao công ty này cũng được coi là đội ngũ lính đánh thuê bí mật của Bộ Quốc Phòng, Chính phủ Liên Bang tự nhiên cũng thấy cực kỳ yên tâm.
Nhìn thấy đám cảnh vệ mặt mày lạnh băng trong mưa này, Hứa Nhạc cảm nhận thấy đôi chút nguy hiểm. Chẳng qua là đối phương ngay từ ban đầu cũng đã không có ý định giết người diệt khẩu, chứng tỏ đối phương cũng biết rõ thân thế của hắn, cho nên cũng không có cái gan đó. Chỉ là khi anh nhìn thấy vị quan chức kia, mới chợt nhận ra sự việc ngày hôm nay có lẽ sẽ đặc biệt rắc rối.
Hắn cũng đã từng giáp mặt với nhân vật này một lần trong Sở Nghiên Cứu Quả Xác. Đối phương là Chủ quản Kỹ thuật của Ban Giám Đốc Công ty Cơ khí Quả Xác, hơn nữa còn kiêm chức Đổng sự Kỹ thuật độc lập của Công ty Cơ khí Quả Xác đức cao vọng trọng, địa vị phi thường không ai sánh bằng.
Ngài Đổng sự Kỹ thuật Công ty Cơ khí Quả Xác dưới tán ô lạnh lùng nhìn hai người bọn Hứa Nhạc đang bị dẫn giải đến, nhàn nhạt nói:
- Chủ quản Kỹ thuật Hứa Nhạc và thư ký Bạch Ngọc Lan của Tiểu đội 7 Công ty Tịnh Thủy. Hai người đã vi phạm điều lệ bảo mật nội bộ công ty, lập tức áp giải về tổng bộ tiếp nhận thẩm tra. Sau khi thẩm tra xong, sẽ căn cứ theo mức độ của hành vi phạm tội và pháp luật của Liên Bang mà dẫn giải đến Cục Hình Sự Liên Bang hoặc Tòa án Quân sự của Bộ Quốc Phòng.
Bởi vì những câu nói thê lương cuối cùng của Khổng Thúc trước Khách sạn Bán Đảo Cảng Đô, Bạch Ngọc Lan vẫn một mực dự đoán thân phận thật sự của Hứa Nhạc, cho nên trước đó hắn giả vờ như vô tình nhắc tới Phí Thành Lý Gia. Hắn ta vốn đã định bỏ đi, nhưng lại có chút lo lắng Hứa Nhạc sẽ không nghe theo lời cảnh báo của mình, mà tiếp tục dấn thân vào những thí nghiệm robot nguy hiểm, nên khi hắn đi được nửa đường lại quay trở lại.
Bản thân là người điều khiển robot máu lạnh cường hãn nhất của Quân đội Liên Bang, Bạch Ngọc Lan có rất nhiều thực lực tiềm ẩn. Thậm chí hắn ta cũng đã từng hoàn thành những động tác hung hiểm lúc nãy của Hứa Nhạc. Thậm chí còn hoàn thành một cách tốt đẹp hơn nữa. Cho nên lúc nãy mặc dù có chút kinh ngạc trước biểu hiện của Hứa Nhạc, thế nhưng hắn ta cũng không cảm thấy quá mức khủng khiếp. Dù sao tác dụng của robot vẫn là để công kích mục tiêu, chứ không phải là dùng để biểu diễn.
Nhưng mà đúng lúc đó hắn chợt nhìn thấy con robot màu đen bên trong phòng cơ chiến, đang sử dụng một loại thân pháp rất kì lạ tiến nhanh về phía trước. Khi đã đạt được tốc độ cao nhất, nó nhẹ nhàng nhảy bật lên, thực hiện một động tác vừa xoay mình trên không vừa đá ra một các ngoạn mục.
Đồng tử của Bạch Ngọc Lan hơi co lại. Khi hắn nhìn thấy con robot trong tay Hứa Nhạc, vô cùng thoải mái mà cực kỳ liên tục tiến hành thực hiện bảy động tác đột kích cực kỳ kích động trên không trung, tay phải của hắn rốt cuộc nhịn không được, theo bản năng đút vào túi áo bên trái của hắn.
Một người chưa từng hút thuốc như Bạch Ngọc Lan, cho tới lúc này cũng trầm mặc tự đốt cho mình một điếu thuốc, rồi chăm chú quan sát con robot màu đen vẫn đang run rẩy điên cuồng từng bước từng bước tiến lên phía trước bên trong phòng cơ chiến.
Cho dù là biểu diễn thì thực lực như vậy cũng quá là khủng bố rồi. Bạch Ngọc Lan trong lúc quá kích động, hắn chợt hít một hơi thật sâu, đột nhiên nghĩ đến câu nói lúc chiều đã nói với Hứa Nhạc, hắn chợt nhận ra rằng bản thân mình đã quá sai lầm. Cho dù là Lý Cuồng Nhân có ở trong con robot, thì có lẽ Hứa Nhạc cũng sẽ có một trận chiến ra trò với hắn. Chỉ là còn thiếu một chút sát khí và kinh nghiệm nữa mà thôi.
o0o
Hứa Nhạc không hề biết rằng đêm hôm đó Bạch Ngọc Lan đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng khi hắn sử dụng hệ thống cảm ứng ý nghĩ để điều khiển con robot. Hắn chỉ xác nhận được một điều, là hệ thống cảm ứng ý nghĩ kia mặc dù đã được cải tạo rất nhiều nhưng vẫn còn rất nhiều thiếu sót. Ví dụ như không tiện lợi lắm, ví dụ như tốc độ thu thập thông tin còn chậm… nhưng cũng đã trợ giúp cho hắn rất nhiều, giúp anh điều khiển con robot mà thực hiện những động tác không thể nào tưởng tượng nổi.
Đương nhiên hắn cũng không vì thế mà từ bỏ những động tác quân dụng tiêu chuẩn trong bài huấn luyện robot. Tính đến thời điểm này, phương thức điều khiển robot chính của hắn vẫn là thao tác cần điều khiển và nhập chỉ lệnh trực tiếp vào màn hình cảm ứng. Hứa Nhạc chắc chắn không thể cải tạo tất cả các robot khác thành giống như con M37 màu đen này.
Các bài huấn luyện theo đúng tiêu chuẩn của Hứa Nhạc lúc luyện tập khiến Bạch Ngọc Lan hơi có chút khó hiểu. Bởi vì những biểu hiện của hắn lúc đó hoàn toàn trái ngược với những thao tác điên cuồng đêm đó. Hơn nữa, Bạch Ngọc Lan cũng phát hiện ra con robot màu đen hình như đã được Hứa Nhạc tiến hành một loạt các cải tạo nào đó.
Hứa Nhạc không hề lo lắng Bạch Ngọc Lan sẽ biết được cái gì, bởi vì Hứa Nhạc tin tưởng hắn ta và hắn ta cũng tin tưởng lại Hứa Nhạc. Nếu như bên cạnh mình ngay cả một người bạn để tin tưởng cũng không có thì cuộc sống này không khỏi cũng có chút buồn chán.
Mấy chục ngày cứ như thế lặng lẽ không một tiếng động trôi đi trong sự buồn tẻ không ngừng lặp lại như vậy. Trâu Úc cũng đã sớm xuất viện, Lưu Hỏa cũng càng ngày càng trở nên dễ thương hơn rất nhiều, thế nhưng hôn lễ giữa hai người thì vẫn là một việc quá mức xa vời, khiến vị Phó Bộ Trưởng phu nhân cũng có chút không vui. Mà Trâu Hựu, anh trai của Trâu Úc hình như cũng đã cảm nhận được điều gì đó.
Trong khoảng thời gian này, Hứa Nhạc đã đi Cảng Đô tổng cộng bốn lần, giúp đỡ Bộ Công Trình của Công ty Cơ khí Quả Xác đẩy nhanh tiến độ nghiên cứu chế tạo thành công con robot. Dù sao thì hiện tại cũng đang có những hoạt động ngầm mạnh mẽ hướng về phía ngài Nghị Viên Mạch Đức Lâm mà phía bên Đế Quốc thì đã nắm chặt chuyện này rồi. Hứa Nhạc sau khi tự ngẫm nghĩ cũng rút ra được kết luận, chung quy thì lợi ích của Liên Bang cũng không nên bị ảnh hưởng bởi những hận thù cá nhân.
Dưới trận mưa phùng u buồn cuối tháng tám, Hứa Nhạc và Bạch Ngọc Lan lại ngồi trên chuyến tàu lửa cao tốc Cao Thiết, một lần nữa quay trở về thành phố Cảng Đô quen thuộc. Cả hai đều không biết rằng, một rắc rối lớn đang chờ đón phía trước bọn họ.
Chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi, Hứa Nhạc cũng không nhớ nổi mình đã đi đi về về bao nhiêu chuyến giữa Đặc khu Thủ Đô và Cảng Đô. Dưới cơn mưa u buồn trở về chỗ cũ, tâm tình của hắn vô cùng sảng khoái, so với lần đầu tiên đến Cảng Đô thì hoàn toàn khác hẳn. Thành phố phồn hoa tột bậc này hiện tại cũng không còn cái vẻ lạnh lẽo như quái thú của ngày xưa nữa. Phố phường tràn ngập những cô gái với những bộ ngực lồ lộ cùng với những cặp đùi tròn căng khiến hắn ta cảm thấy vô cùng phấn chấn.
Trận lũ bất ngờ dọc tuyến Tân Cảng Châu cũng đã sớm rút đi. Chuyến tàu hỏa cao tốc đến Cảng Đô khá sớm so với thời gian đã dự định. Đã có một chiếc xe bí mật đậu sẵn trước lối ra nhà ga, âm thầm đón hai người Hứa Nhạc. Bây giờ họ cũng không còn ở tại Khách sạn Bán Đảo nữa mà đã có một căn hộ tạm thời trong Khu công nghiệp. Chỉ có điều hắn đi đến đó cũng không được mấy lần, thậm chí ngay cả việc nặc danh tiến hành mua vé tàu hỏa hiện tại cũng đã được bên phía Trầm thư ký tiếp nhận lấy.
Từ một tháng trước, Bộ Công Trình Công ty Cơ khí Quả Xác đã chính thức trình lên ban ngành liên quan của Chính phủ Liên Bang các tài liệu cần thiết, để một lần nữa khởi động lại chương trình nghiên cứu robot. Những sự kiện như thế này phía sau còn hàm chứa rất nhiều ý nghĩa khác, cho nên khẳng định sẽ thu hút được sự quan tâm của rất nhiều người. Hứa Nhạc cũng không cho rằng bản thân mình đến đây nhiều lần như vậy, cộng tác với Bộ Công Trình trong một thời gian lâu như vậy, mà vẫn có thể che mắt được Viện Khoa Học Liên Bang cũng như các thế lực khác, cho nên hắn cũng có chút lơ đễnh với công tác bảo mật bên phía Trầm thư ký cũng như Bộ Công Trình Quả Xác.
Chỉ có Trầm thư ký và Chủ nhiệm Jose là có lòng tin cực kỳ mãnh liệt đối với sự khống chế của Bộ Công Trình. Trên thực tế đến tận ngày hôm nay, những công việc mà Hứa Nhạc làm trong Bộ Công Trình, xác thực là vẫn chưa bị lộ ra ngoài chút phong thanh gì. Chính bởi vì nguyên nhân này, cho nên Hứa Nhạc càng cảm nhận rõ ràng hơn tầm ảnh hưởng đáng sợ của Thai Gia trong Liên Bang.
Đây đương nhiên không phải quần áo bình thường mà là do Hứa Nhạc dựa vào những thiết kế sẵn có, cùng với những gợi ý trong kho dữ liệu trong phòng thí nghiệm của Giáo sư Trầm Lão, sau đó tiến hành nghiên cứu cải tạo lại hệ thống cảm ứng ý nghĩ lỗi thời. Bên ngoài hệ thống cảm ứng ý nghĩ, là một loại chất liệu tổng hợp phân tử cao có mật độ cực kỳ dày đặc, bên trong lớp vật liệu đó lại có vô số con chip vi mạch cảm ứng cấp bậc micromet, phức tạp đến cực điểm. Nếu như không phải tiến hành cải tạo dựa trên những ý tưởng thiết kế của các tiền nhân đi trước, Hứa Nhạc vĩnh viễn cũng không có khả năng làm ra được cái này.
Ngẩn ngơ nhìn bộ hệ thống cảm ứng ý nghĩ lỗi thời này, Hứa Nhạc trong nhất thời bỗng cảm thấy một nỗi sợ mơ hồ, không biết đến tột cùng liệu có thành công hay không. Tất cả những thành công tính từ trước đến thời điểm này đều chỉ là trong khoảnh khắc mà thôi. Có thể trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, có thể phá vỡ thế tầng phòng ngự của Chu Ngọc, tất cả hoàn toàn đều là dựa vào cái này.
4000 vạn tiền đầu tư của Lợi Hiếu Thông, ngoại trừ số tiền lần trước mà hắn đã đưa cho Bạch Ngọc Lan ra, gần như toàn bộ phần còn lại đều đã đầu tư vào trong việc cải tạo hệ thống cảm ứng ý nghĩ lỗi thời này hết rồi. Tính đi tính lại, cái máy tính xách tay này quả thật là không rẻ chút nào.
Tất cả mọi giắc cắm của hệ thống cảm ứng ý nghĩ này đều đã được kết nối toàn bộ vào hệ thống điều khiển của con robot. Mặc dù những con robot đời sau đều đã loại trừ đi những giắc cắm, nhưng kết cấu dây dẫn chip vi mạch bên trong thì cũng không có những thay đổi gì quá lớn. Hứa Nhạc bắt đầu từng bước cẩn thận tiến hành các bước chuyển tiếp cơ bản.
Điều khiển một con robot cũng điên cuồng giống như là lái một chiếc xe ô tô vậy. Cải tạo robot cũng xằng bậy y như cải tạo ô tô. Trong toàn bộ đám Công Trình Sư của Liên Bang này, đại khái cũng chỉ có một mình Hứa Nhạc, tên đệ tử đã bị Phong Dư đại thúc làm hư, mới có thể làm ra những hành động như thế này.
Không biết đã qua bao nhiêu thời gian, Hứa Nhạc mới lại ngẩng đầu lên, nhỏ hai giọt thuốc nhỏ mắt. Đầu hắn vừa rồi mới gội xong, bây giờ đã lại ướt đầm mồ hôi trở lại. Hắn ta nhẹ nhàng thở ra một hơi, khẽ liếm đôi môi có phần hơi khô rát.
Cởi quần áo, bỏ vào bên trong chiếc valy da màu đen, rồi xếp cố định vào một góc nhỏ trong cái valy da. Hắn khẽ nhấn vào nút trên dụng cụ điều khiển nho nhỏ, một tầng ánh sáng xanh lam mờ ảo lọt qua khe ngón tay, tràn ngập dần trong khoang điều khiển con robot, nhưng cũng không đủ mạnh để lọt ra bên ngoài con robot.
Hứa Nhạc xác nhận lại loại ánh sáng quấy nhiễu này cũng không ảnh hưởng gì đến hệ thống điều khiển của con robot nên mới cảm thấy yên tâm. Thứ dụng cụ nhỏ phát ra lam quang này, Hứa Nhạc chỉ có ba cái, chẳng qua hắn cũng không cảm thấy lo lắng điều gì, bởi vì thứ dụng cụ nhỏ này khả năng tự hủy rất mạnh. Chỉ cần phát hiện ra có sự xâm nhập vào hệ thống khóa vân tay, thiết bị liền sẽ mất đi tác dụng vĩnh viễn. Bất luận là ai, cũng không đoán ra được tác dụng thật sự của thứ dụng cụ nhỏ này.
Cấu tạo của dụng cụ lam quang không hề phức tạp, nhưng lại có thể khiến cho con người có thể ẩn nấp tạm thời khỏi quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương trải khắp nơi của Liên Bang. Cũng chỉ có một bộ não thiên tài như Phong đại thúc mới có thể thiết kế ra được thứ nghịch thiên như nó vậy. Hứa Nhạc hít một hơi thật sâu, yên lặng ngắm nhìn luồng ánh sáng xanh lam trong lòng bàn tay. Từ luồng lam quang này, hắn ta có thể cảm nhận được dũng khí và lòng tin. Bản thân mình là đồ đệ duy nhất của đại thúc, vì vậy với việc tiến hành cải tạo hệ thống cảm ứng ý nghĩ này, hắn chắc chắn cũng sẽ không thất bại.
Hứa Nhạc lúc này cũng chỉ còn mặc độc nhất một chiếc quần lót, ngồi trong khoang điều khiển robot oi bức, giống như một đứa trẻ trần trụi vậy. Hắn khoác lên trên người hệ thống điều khiển cảm ứng suy nghĩ, cảm giác giống như là vừa mới khoác lên một lớp chăn bông bằng lụa nặng trĩu. Mỗi một tấc da thịt trên cơ thể đều có cảm giác căng chặt, điều này hoàn toàn trái ngược với cảm giác đè nén trên da thịt, khiến hắn ta trong chốc lát cũng không thể thích nghi nổi.
Kết nối nguồn điện vào trong hệ thống cảm ứng, hắn ta bắt đầu tiến hành chứng thực hệ thống máy tính của con robot. Khi hệ thống cảm ứng ý nghĩ bắt đầu vận hành, vô số cảm giác ma sát tê mỏi bắt đầu xuất hiện khắp nơi trên da thịt của hắn. Dần dần, những cảm giác ấy cũng biến mất đi, thay vào đó là một cảm giác đau buốt lại xuất hiện. Giống như là đang có hàng ngàn con kiến đang chui vào các lỗ chân lông trên cơ thể hắn mà cắn mà đốt. Cũng may là loại cảm giác đau buốt này cũng không kéo dài bao lâu, rất nhanh đã biến đi, nếu không chắc chắn Hứa Nhạc sẽ cho rằng hệ thống mà đám Công Trình Sư khủng bố trước đây đã thiết kế ra này, cũng không phải dành cho việc điều khiển robot mà dùng để hành hình, bức cung.
Khoang điều khiển từ từ đóng lại, bịt kín những âm thanh rì rào cuối cùng phát ra bên ngoài. Liền sau đó là tiếng gầm khủng bố của động cơ sau lưng con robot, chỉ có điều tiếng động này Hứa Nhạc cũng không thể nghe thấy. Hắn chính là đang khẩn trương quan sát những số liệu đang dần dần hiện lên bên trong cái mũ điều khiển, chờ đợi khoảnh khắc hệ thống cảm ứng ý nghĩ hoàn toàn kết nối với con robot.
Con robot màu đen vẫn như trước lặng yên, trang nghiêm đứng sừng sững ở chính giữa căn phòng cơ chiến yên tĩnh.
Bên trong khoang điều khiển, Hứa Nhạc nắm chặt mắt lại, từ từ cảm nhận cảm giác kỳ diệu truyền đến từ trên da thịt của mình, rồi sau đó bắt đầu điều động cỗ lực lượng thần bí trong cơ thể mình. Một luồng nhiệt năng kỳ dị chợt xuất hiện, tuân theo sự điều khiển của tâm trí hắn, bắt đầu lan truyền ra, chiếm cứ khắp toàn thân hắn. Tiếp đó những luồng nhiệt lượng tương đối lớn hơn một chút, thông qua xương cốt máu thịt hắn, có một chút dư thừa phóng thích ra, hiện lên trên bề mặt thân thể.
Hệ thống cảm ứng ý nghĩ chính là thu thập toàn bộ những tín hiệu sinh lý từ trên làn da bên ngoài cơ thể. Hứa Nhạc đi theo Giáo sư Trầm Lão nghiên cứu về vấn đề phân biệt hấp thụ năng lượng bề mặt của vật chất, giúp cho hắn tựa hồ tìm ra được phương pháp để hệ thống cảm ứng ý nghĩ này có thể phân biệt được lực lượng phóng thích ra từ cơ thể của mình. Loại cảm ứng phân biệt rõ ràng hai loại tín hiệu này mới là điểm quan trọng nhất để thành công.
Nhưng mà hắn cũng không có một chút niềm tin nào hết. Bởi vì hắn biết rõ ràng mỗi một nghiên cứu thành công nào đó trong Liên Bang đều được đánh đổi bằng vô vàn những thí nghiệm thất bại.
Hứa Nhạc mở to cặp mắt, nhìn chăm chú vào màn hình màu xanh lục hiển thị trước mắt mình, trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới khẽ động đậy ngón tay một chút.
Trong căn phòng cơ chiến trống trải, những ngón tay hợp kim ép sát cạnh phần thắt lưng máy móc của con robot khổng lồ màu đen bỗng nhiên khẽ cựa quậy, phát ra một tiếng két nhỏ…
Chỉ một cử động rất nhỏ ấy thôi nhưng lại vô cùng kỳ diệu.
Việc nghiên cứu con robot thế hệ mới của Liên Bang tại Bộ Công Trình cùng chỉ có rất ít người biết được. Hàng trăm triệu công dân bên trong Liên Bang vẫn không hề hay biết bất cứ điều gì về chuyện này. Đối với bọn họ, cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống Liên Bang diễn ra bốn năm một lần mới là sự kiện quan trọng hàng đầu lúc bấy giờ.
Sự chấn động do cuộc khủng bố tập kích vào cuộc biểu diễn vì Hòa bình tại Hoàn Sơn Tứ Châu vào Tiết Thử Hỏa lần trước mang lại, mặc dù đến giờ cũng chưa ai quên, thế nhưng nó cũng đã trở thành một bộ phận trong cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống của Liên Bang. Vị lãnh đạo Nam Thủy đứng đầu phía Phiến Quân, đã lần đầu tiên tiếp nhận phỏng vấn chính thức của Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang, cũng đã cực lực phủ nhận chuyện lực lượng vũ trang trong núi có mối quan hệ gì đến vụ khủng bố tập kích lần này. Hành động cực kỳ có thành ý lần này của Phiến Quân vô hình trung đã hóa giải những oán giận trong lòng nhân dân Liên Bang, nhưng vẫn còn rất nhiều người tiếp tục chĩa mũi dùi về phía bọn họ.
Dựa theo thái độ chính trị bình thường mà nói, một trong những nhân vật tranh cử chức vụ Tổng Thống, ngài Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ đáng lẽ vào lúc này phải lên tiếng chỉ trích, thì lại lựa chọn giải pháp im lặng.
Bởi vì thời điểm đó, mỗi một lần ông ta lên tiếng biện hộ cho Phiến Quân, thì lại bị đối thủ của ông ta lý giải rằng: Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ bởi vì muốn bảo vệ cho phía cử tri chính trị Tổng tuyển cử của mình, bảo vệ cho cái hiệp nghị Hòa bình viễn vông kia mà sẵn sàng đổi đen thành trắng, quên mất lập trường bản thân, lên tiếng bênh vực đám đồ tể kia.
Nhưng mà vị Nghị Viên người người tôn kính kia, lại dùng một loại tính khí kiên nghị cùng với cố chấp hoàn toàn trái ngược với các chính khách khác của Liên Bang, dũng cảm mà đứng ra lên tiếng.
Xuyên qua lớp cửa kính của ô tô. Hứa Nhạc có thể nhìn thấy hai bên đường treo đầy những áp phích cổ động cho cuộc bầu cử. Hắn Nheo mắt lại, nhìn thấy trên nền nước biển xanh đậm của tấm áp phích là một hình ảnh trang nghiêm. Đó chính là hình ảnh của ngài Nghị Viên trên chiếc máy bay quân sự chuẩn bị đến sân bay Thanh Long Sơn vào ngày cuối cùng của năm ngoái. Hình chụp này vô cùng rõ ràng, chiếc áo khoác của ngài Nghị Viên tung bay trong gió, sau đó vẽ thành một câu khẩu hiệu tranh cử.
- Đó là Tổng Thống của chúng ta.
Hứa Nhạc bỗng nhiên chợt nhớ lại câu nói thảo luận ngày nào ở quán bar của Thi Thanh Hải. Vào giờ khắc này tự nhiên hắn mới hiểu được thâm ý trong câu nói của Thi công tử.
Mặc dù Hứa Nhạc vô cùng tán thưởng thái độ đối nhân xử thế của vị đồng hương này, nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận, cách làm này rất khó làm hài lòng các cử tri của Liên Bang. Cách đây hai ngày, Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang đã tổ chức một cuộc điều tra dân ý, và kết quả thu được đã chứng minh những phản ứng về thái độ của Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ từ sau cuộc khủng bố tập kích kia, đã mang đến nhiều vấn đề…
Khả năng thắng cử của nhóm Nghị Viên La Tư - Mạch Đức Lâm cũng gần bằng với khả năng của Mạt Bố Nhĩ.
- Đây là Tổng Thống của chúng ta.
Hứa Nhạc lẩm bẩm trong lòng.
- Phía trước có chuyện.
Tài xế của chiếc xe hàng đột nhiên trầm giọng nói. Hành trình cụ thể mà hai người Hứa Nhạc đi vào Bộ Công Trình Quả Xác, tất cả đều do Công ty Bảo an Hắc Ưng sắp xếp. Với thân phận của Tiết Là Ấn, tự nhiên cũng không có khả năng để anh ta đóng vai tài xế cho hai người mãi được, vì vậy sớm đã đổi thành tài xế bây giờ. Mấy chục ngày nay hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra. Hôm nay không hiểu đột ngột lại xảy ra chuyện?
Hứa Nhạc liếc sang nhìn Bạch Ngọc Lan, bị sự bình tĩnh của gã nam nhân thanh tú này ảnh hưởng, sự lo lắng trong lòng cũng giảm đi một ít.
Lúc này chiếc xe tải vừa mới đi qua khỏi cánh cổng lớn của Khu công nghiệp, men theo con đường chính, tiến về phía nhà kho bí mật của Bộ Công Trình chưa được bao lâu, thì đã bị một trạm kiểm soát chặn lại. Trạm kiểm soát này rõ ràng là mới được dựng lên. Hứa Nhạc thông qua một khe hở nhỏ trên thùng xe có thể nhìn thấy được mấy gã cảnh vệ mặc sắc phục đen toàn thân đang đứng xung quanh trạm kiểm soát. Hắn đột nhiên cảm thấy được hình như có hơi quen mắt, trong lòng chợt giật lên một cái.
- Người của công ty.
Bạch Ngọc Lan hơi cụp mi mắt xuống, nhẹ giọng nói.
Chủ nhiệm Jose đã sớm làm giấy chứng nhận ra vào cho chiếc xe vận tải này rồi, thế nhưng mấy gã nhân viên cảnh vệ ở trạm kiểm soát lại tỏ ra như là không hề nhìn thấy tờ giấy chứng nhận thông hành này, trực tiếp lên xe tải, tắt đi động cơ, sau đó mở toang thùng xe phía.
Dưới những họng súng lạnh như băng, Hứa Nhạc và Bạch Ngọc Lan bước xuống khỏi chiếc xe tải. Cảng Đô cũng giống như Đặc khu Thủ Đô vậy, lúc này cũng bị bao phủ dưới cơn mưa tháng tám u buồn. Nước mưa chảy dài từ đầu xuống mặt, rồi xuống người bọn họ. Hứa Nhạc nhìn bọn cảnh vệ áo đen cực kỳ có tố chất, sắc mặt lạnh lùng, trầm mặc không nói gì, mới hiểu ý tứ lúc nãy của Bạch Ngọc Lan. Đám người này đều là bọn lính đánh thuê của Công ty Bảo an Tịnh Thủy.
Dưới ánh đèn mở tỏ, cơn mưa mỗi lúc một lớn, đám lính đánh thuê áo đen này cũng không hề rối loạn đội hình, cứ vậy áp giải bọn Hứa Nhạc đến trước trạm kiểm soát. Lúc này trước trạm kiểm soát lâm thời đã có mấy chiếc ô tô. Trước ánh đèn pha của một chiếc ô tô lớn, xuất hiện một người, tay giơ cao chiếc ô, và dưới chiếc ô ấy là một vị quan chức đeo kính.
Công ty Cơ khí Quả Xác nằm ở trung tâm khu vực trọng yếu của Liên Bang. Để tránh thu hút sự tò mò không đáng có của dân chúng, công tác bảo an của khu vực xung quanh Bộ Công Trình trên cơ bản đều do Công ty thuộc cấp của Công ty Cơ khí Quả Xác, Công ty Bảo an Tịnh Thủy phụ trách. Dù sao công ty này cũng được coi là đội ngũ lính đánh thuê bí mật của Bộ Quốc Phòng, Chính phủ Liên Bang tự nhiên cũng thấy cực kỳ yên tâm.
Nhìn thấy đám cảnh vệ mặt mày lạnh băng trong mưa này, Hứa Nhạc cảm nhận thấy đôi chút nguy hiểm. Chẳng qua là đối phương ngay từ ban đầu cũng đã không có ý định giết người diệt khẩu, chứng tỏ đối phương cũng biết rõ thân thế của hắn, cho nên cũng không có cái gan đó. Chỉ là khi anh nhìn thấy vị quan chức kia, mới chợt nhận ra sự việc ngày hôm nay có lẽ sẽ đặc biệt rắc rối.
Hắn cũng đã từng giáp mặt với nhân vật này một lần trong Sở Nghiên Cứu Quả Xác. Đối phương là Chủ quản Kỹ thuật của Ban Giám Đốc Công ty Cơ khí Quả Xác, hơn nữa còn kiêm chức Đổng sự Kỹ thuật độc lập của Công ty Cơ khí Quả Xác đức cao vọng trọng, địa vị phi thường không ai sánh bằng.
Ngài Đổng sự Kỹ thuật Công ty Cơ khí Quả Xác dưới tán ô lạnh lùng nhìn hai người bọn Hứa Nhạc đang bị dẫn giải đến, nhàn nhạt nói:
- Chủ quản Kỹ thuật Hứa Nhạc và thư ký Bạch Ngọc Lan của Tiểu đội 7 Công ty Tịnh Thủy. Hai người đã vi phạm điều lệ bảo mật nội bộ công ty, lập tức áp giải về tổng bộ tiếp nhận thẩm tra. Sau khi thẩm tra xong, sẽ căn cứ theo mức độ của hành vi phạm tội và pháp luật của Liên Bang mà dẫn giải đến Cục Hình Sự Liên Bang hoặc Tòa án Quân sự của Bộ Quốc Phòng.
/930
|