Thân hình Viện trưởng Lâm Viễn Hồ đứng trên khán đài nhìn qua có vẻ vô cùng tàn tạ. Ông khẽ gật gật đầu một chút, trả lời:
- Tôi vốn cũng không hề có nghiên cứu gì cái gì về mô hình khả trắc động thái lượng tử gì cả. Sau khi lấy được số liệu nghiên cứu của Dụ Lâm, chỉ căn cứ vào trực giác nghiên cứu khoa học nhiều năm, mà cảm thấy mô hình hàm số kia có một tham số nào đó, đặt vào trong tổng thể công thức, cảm giác có vẻ gượng ép, có chút không hợp lý… Nhưng chung qui người ta càng già thì lá gan cũng càng nhỏ. Huống chi đây là lĩnh vực mà tôi không hề có chút hiểu biết. Cho nên tôi cũng không hề để tâm đến việc cải biến tham số công thức này làm gì. Tôi chỉ nhắc nhở những người đồng nghiệp trong viện, khi tiến hành thiết kế hệ thống phun lưu khí điện tử, thì phải gắn thêm vào một số thiết bị thu thập tín hiệu nhạy cảm một chút… Một khi phát hiện ra hệ thống động cơ có phản ứng gì khác thường, hay lâm vào trạng thái nguy hiểm, thì lập tức có phản ứng bảo hộ tốt nhất. Động cơ của con robot Tử Hải quả thật là đã bị nổ tung, chẳng qua nó cũng không có ảnh hưởng quá rộng đến toàn bộ con robot, gây ra nổ lớn trầm trọng hơn. Điều ấy cũng khiến tôi cảm thấy an ủi lắm rồi.
Thương Thu đứng trên bục diễn thuyết đột nhiên mở miệng hỏi:
- Là phản ứng làm lạnh tức thì, không thể nghịch chuyển, đúng không?
- Đúng vậy.
Một tiếng trả lời đúng vậy vô cùng bình thường, nhẹ nhàng, tựa như là một vị Giáo sư trong trường Đại học đang chỉ dẫn một nữ sinh viên thiên tài của mình vậy, thế nhưng tất cả mọi người có mặt ở đó đều hiểu rõ ràng, vị lãnh tụ của giới Khoa học Liên Bang, Giáo sư Viện trưởng Lâm Viễn Hồ của Viện Khoa học Liên Bang, chính là đứng trước mặt Tổng thống tiên sinh cùng với vô số người khác, chính thức thừa nhận rằng mình đã sao chép thành quả nghiên cứu của người khác.
Những số liệu lưu trữ cố định sẵn nằm trong cái Máy tính Trung ương Liên Bang dưới lòng đất sâu thẳm của Cục Hiến Chương kia, cộng thêm những hình ảnh phân bố hình tuyến của vết nứt trên vách động cơ do Bộ Công trình Quả Xác đã tính toán ra trước, trừ khi là Bộ Cong trình Quả Xác có khả năng tiên tri trước tương lai, bằng không thì ngoại trừ khả năng Viện Khoa học Liên Bang đã sao chép số liệu của Công ty Cơ khí Quả Xác, cũng không còn cách nào khác có thể giải thích hợp lý hơn nữa.
Cái phần động cơ nổ tung của con robot Tử Hải trên căn cứ Cựu Nguyệt kia, có khả năng cải tạo nữa hay không cũng không còn quan trọng nữa. Ít nhất trên phương diện của Viện Khoa học Liên Bang là như thế. Thế nhưng những dấu vết nổ tung trên thành động cơ của con robot sau khi xem xét, nếu thật sự hoàn toàn giống với hình dáng trên bức vẽ lý thuyết mà Thương Thu đã trình bày kia, như vậy nếu chuyện này cứ tiếp tục điều tra nữa, sẽ là một sự nhục nhã khủng khiếp mà bọn họ không cách nào có thể thừa nhận nổi.
Vị nữ Công trình sư trẻ tuổi thiên tài của Bộ Công trình Quả Xác kia đã nói đến những điểm thế này rồi, Viện trưởng Lâm Viễn Hồ cho dù có muốn tiếp tục che dấu sự thật nữa, thì cũng đã không còn bất cứ ý nghĩa nào nữa rồi. Cho nên ông ta mới có chút mệt mỏi đứng lên, trao đổi với đối phương mấy câu, gián tiếp thừa nhận chuyện Viện Khoa học Liên Bang đã sao chép những số liệu công thức quan trọng của Giáo sư Trầm Dụ Lâm.
Lão Viện trưởng già lúc này đã đứng lên, ông ta nheo cặp mắt có chút đục ngầu của mình, nhìn chằm chằm vào vị nữ Công trình sư đứng trên bục diễn thuyết, vẻ già nua trên khuôn mặt của ông ta nhìn qua đặc biệt rõ nét hơn bình thường. Giờ khắc này đây, ông ta nhìn vị nữ Công trình sư trẻ tuổi, trong lòng lại đang suy nghĩ về Giáo sư Trầm Dụ Lâm đang nằm im trong nghĩa trang công cộng Ngân Hà, nghĩ tới gã đệ tử bế môn của ông bạn già Trầm Dụ Lâm đang ở trên Cựu Nguyệt xa xôi kia, cái tên gia hỏa tên là Hứa Nhạc kia.
Cách đây mấy ngày, Lâm Viễn Hồ cũng đã ghé qua nghĩa trang công cộng Ngân Hà, thăm mộ của Giáo sư Trầm lão. Hai người dù sao trước đây cũng đã từng là bạn bè tương giao tâm đầu ý hợp nhiều năm, mặc dù trong dòng đời nhân sinh dài lâu của bọn họ, bởi vì sự ích kỷ ti tiện của một người mà tình bạn bị cắt đứt…
Viện trưởng Lâm Viễn Hồ hướng về bốn phía, khẽ cúi đầu một cái, nhưng cũng không nói câu nào.
Năm xưa ông ta hoàn thiện thiết kế hệ thống đa động cơ bên trên chiến hạm vũ trụ, cần phải có được những tài nguyên, kiến thức của Viện Khoa học Liên Bang, cần phải có một bước đệm để tiến thân, cho nên đã âm thầm tiến hành phục chế lại những thiết kế mà trước đó Giáo sư Trầm Dụ Lâm đã thiết kế thành công. Chính nhờ lần đó mà ông ta mới có được mấy chục năm đắm chìm trong vinh quang và địa vị như thế này.
Hơn mười năm trôi qua, Giáo sư Trầm Dụ Lâm đã chết, sự phong ba năm đó trong Giới Khoa học đã sớm bị ông ta áp chế xuống, không ai dám nhắc lại nữa. Ông ta còn định sẽ tiếp tục thẳng tiến trên con đường vinh quang này, rồi cũng cứ như vậy yên lành về hưu trong danh dự. Thế nhưng kết quả cuối cùng lại gặp phải vấn đề trong nghiên cứu con robot thế hệ mới lần này, nên đã gặp phải một sự đả kích nặng nề nhất trong đời của ông ta.
- Cái ông bạn già thích hút thuốc kia, lúc này chắc là đang nằm trong ngôi mộ, nhìn mình mà chê cười…
Vị Viện trưởng già nua yếu ớt kia lúc này đang suy nghĩ trong lòng như vậy…
Toàn bộ căn phòng chỉ huy lúc này tràn ngập trong một mảnh im lặng. Lúc này cũng không có người nào dám mở miệng nói gì cả. Bởi vì sự thật chân tướng mà Thương Thu mới vạch trần, thật sự là khiến kẻ khác quá mức khiếp sợ. Truyện ""
Các đại nhân vật Liên Bang trên khán đài lúc này đều hướng về phía Tổng thống Tịch Cách tiên sinh mà nhìn lại, thế nhưng chỉ nhìn thấy nét mặt vô cùng âm trầm của Tổng thống Tịch Cách tiên sinh.
Thương Thu nhìn về phía vị Lâm Viện trưởng gầy yếu đang đứng trên khán đài, trong lòng sinh ra một chút cảm xúc vô cùng phức tạp. Cô ta lại có chút không đành lòng tiếp tục nhìn về phía thân hình tàn tạ của vị lão nhân này nữa. Tuy rằng cô rất rõ ràng, nhưng chuyện mà Hứa Nhạc mà nhờ cậy cô làm giúp, chính là muốn tìm kiếm một sự công bằng. Viện Khoa học Liên Bang cùng với Lâm Viện trưởng cần phải trả lại danh dự cho người đang nằm trong lòng đất kia. Nhưng mà cô vẫn trầm mặc cúi đầu xuống, bắt đầu sửa sang lại những số liệu chứng cứ của cô ta.
Lâm Viễn Hồ năm đó lãnh đạo Giới Khoa học Liên Bang nghiên cứu chế tạo thành công con robot M52, hơn nữa còn thiết kế hoàn thiện hệ thống đa động cơ cho chiến hạm vũ trụ, còn chế tạo ra vô số các thiết bị quân dụng tiên tiến nhất cho Quân đội Liên Bang, lập nên những công huân bất hủ. Với địa vị cùng với những công lao trước đây của ông ta trong Liên Bang, chắc chắn đã đạt được sự sùng kính của không biết bao nhiêu người. Nếu ông ta cứ như vậy, an phận ở vị trí Viện trưởng Viện Khoa học Liên Bang mà từ từ lui về nghỉ hưu, cũng đã đủ cho ông ta được cả Liên Bang tôn kính rồi.
Nhưng mà con người vốn có lòng tham không đáy. Cũng giống như Lợi Tu Trúc đã từng cảm thán nói một câu vậy, cuộc đời của Lâm Viễn Hồ vĩnh viễn không bao giờ thoát được sự trói buộc của chữ “danh”. Vị học giả lãnh tụ của Giới Khoa Học này trước khi bản thân cáo lão về hưu, còn muốn tên của mình phải được khắc lên trên con robot thế hệ mới mang tính cách mạng của Liên Bang nữa. Chính vì muốn đạt được thành tựu Tinh Vân cả đời, cộng thêm công lao tuyệt thế khó có ai có thể vượt qua được như vậy… Kết quả cuối cùng lại vì chuyện này mà mất hết tất cả…
Thương Thu là một sinh viên Đại học Thủ Đô, thế nhưng lúc trước cũng đã từng ở Học viện Quân sự I nghe được bài giảng báo cáo của Lâm Viện trưởng. Những lý luận giải thích cực kỳ hoàn mỹ về hệ thống đa động cơ trên chiến hạm vũ trụ của Lâm Viễn Hồ đã có ảnh hưởng rất lớn đối với cô. Sở dĩ cô ta có thể dựa vào những lý thuyết trụ cột của các tiền bối trong Bộ công trình Quả Xác để lại, hoàn thành thiết kế hệ thống song động cơ của con robot thế hệ mới, có thể nói là quan hệ không nhỏ đối với bài báo cáo về thành quả nghiên cứu của Lâm Viện trưởng.
Hôm nay lại đứng trước mặt tất cả mọi người, đích thân lên án Lâm Viễn Hồ đã ăn cắp thành quả nghiên cứu… ngay một khắc cuối cùng trước khi nói ra những chuyện đó, cô ta không khỏi nghĩ tới cảnh tượng của bốn năm trước đây…
Vào năm đó, khi Viện trưởng Lâm Viễn Hồ của Viện Khoa học Liên Bang được Tổng bộ Vũ trụ của Công ty Cơ khí Quả Xác, trải qua nhiều khó khăn mới mời được ông ta đến tiến hành thính giảng cho các nhân viên thiết kế của công ty, hơn nữa còn đồng ý sau khi tiến hành thuyết giảng xong thì còn trả lời những câu hỏi của mọi người nữa. Thương Thu lúc này đã vào làm cho Bộ công trình của Quả Xác, sau khi nghe được tin tức này, đã không kịp xin phép mà chạy đến tham gia vào buổi thuyết giảng của ông ta. Truyện "" Truyện ""
Nhưng mà sau khi buổi thuyết giảng chấm dứt xong, bên trong hội trường của Tổng bộ Vũ trụ tràn ngập một mảnh trầm mặc. Viện trưởng Lâm Viễn Hồ đứng trên bục giảng thật lâu, thế nhưng vẫn không có ai hỏi ông ta câu nào cả. Sau khi vị Viện trưởng già đức cao vọng trọng này mỉm cười rời khỏi hội trường, vị Chủ quản Nhân sự của Tổng bộ Vũ trụ Công ty Quả Xác có chút khó hiểu hỏi các Công trình sư:
- Khó khăn lắm mới có được cơ hội hiếm có như thế, vì sao các người lại không có gan đứng lên hỏi gì cả?
Sau khi trầm mặc một lúc lâu sau, một gã Công trình sư mới cảm thán nói:
- Nếu bảo ông hỏi Đấng Sáng Thế, ông có dám hỏi hay không?
Thương Thu tại thời điểm đó, cũng đã đối với vị lão nhân lãnh tụ của Giới Khoa học Liên Bang này, ôm trong lòng một sự sùng kính y như thế. Nhưng mà hôm nay, cô ta lại đích thân đứng ra vạch mặt của đối phương như thế. Cô ta trầm mặc ôm đống tài liệu đi xuống khỏi bục diễn thuyết, cũng không để ý tới vị chủ nhiệm Jose, lúc này cặp lông mày đã nhíu chặt lại thành một đường thẳng, cũng không hề quay sang trò chuyện với các Công trình sư đồng nghiệp bên cạnh của mình, mà trực tiếp ngồi xuống chỗ ngồi cũ của mình.
Bên trong đại sảnh chỉ huy lúc này cũng là một mảnh trầm mặc, chi có điều sự trầm mặc lúc này cùng với sự trầm mặc trong hội trường năm xưa, cũng hoàn toàn có ý nghĩa khác hẳn.
Tổng thống Tịch Cách tiên sinh sắc mặt bình tĩnh đứng dậy, cũng không liếc mắt nhìn Viện trưởng Lâm Viễn Hồ lấy một cái, nhanh chóng rời khỏi căn phòng chỉ huy.
Những đại nhân vật Liên Bang thấy Tỏng thống Tịch Cách đã rời đi, cũng lần lượt nối gót theo sau, không ai quay đầu lại nhìn vị Viện trưởng già kia lấy một lần, bao gồm cả những người trước đây từng đứng về phía Viện Khoa học Liên Bang cũng vậy.
Trên đại sảnh căn phòng chỉ huy kia, lúc này chỉ còn mình vị Viện trưởng già đang lặng lẽ đứng đó. Thân hình già nua của ông ta nhìn qua có vẻ vô cùng cô độc, xiêu vẹo…
….. Truyện ""
Tại khu vực địa hình cực kỳ tĩnh mịch trên mặt trăng Cựu Nguyệt, năm chiếc phi thuyền vũ trụ địa hình tạo thành đội hình phi hành chữ thập, cuối cùng cũng bay lên đến đỉnh núi cao nhất của Sơn mạch Tạp Kỳ. Một chiếc phi thuyề có chút chậm rãi hạ xuống gần mặ đất. Từ phần bụng của nó mở ra một cánh cừa, một cánh tay bằng máy mạnh mẽ đưa ra, bắt đầu công việc thu thập hai con robot đối chiến đang nằm đó.
Hệ thống động cơ cùng ba hệ thống lớn khác của con robot Tử Hải trên cơ bản toàn bộ đã hỏng hết, mà con robot Tiểu Bạch Hoa sau khi con robot Tử Hải ngã xuống một lúc, cũng không còn cách nào có thể tiếp tục duy trì được sinh mệnh cho những khung máy móc đã bị tổn thương cực kỳ nghiêm trọng kia nữa, ngã rạp xuống bên cạnh con robot Tử Hải. Dưới cái nhìn của chiếc chiến hạm lâm thời của Quân đội Liên Bang, hai con robot lúc này như hai rối gỗ đã bị hư hỏng nặng, đối với những động tác thô bạo trực tiếp của cánh tay máy móc kia, cũng không còn năng lực mà tiến hành sự phản đối phẫn nộ nữa.
Cánh tay bằng máy nhanh chóng thu thập xong hai con robot, thu hồi trở về chiếc phi thuyền mẹ. Cánh cửa kim loại dưới bụng chiếc phi thuyền đóng lại… Bốn dòng khí lưu cực mạnh phun ra, đẩy chiếc phi thuyền thoát khỏi trọng lực của mặt trăng, hướng về phía khác của Cựu Nguyệt mà bay đi.
…..
Bên trong khoang thuyền rộng rãi của chiến hạm vũ trụ, mười mấy gã quân nhân đang bận rộn tiến hành công việc kiểm tra. Hệ thống cánh tay máy móc gắn trên vách phi thuyền, đang dưới sự khống chế chặt chẽ của hệ thống máy tính, nhanh chóng tiến hành tháo rời hai con robot đang trong tình trạng hư hỏng nặng kia ra.
Bất luận là hậu nhân của Phí thành Lý gia, hay là gã phi công bên phía Quả Xác, kẻ đã điều khiển robot giành được thắng lợi cuối cùng, đối với Quân đội Liên Bang mà nói, đều là những viên ngọc cực kỳ trân quý, tuyệt đối khó tìm. Quân đội Liên Bang tự nhiên là không muốn sự an toàn của bọn họ có bất cứ vấn đề gì.
Hứa Nhạc ở trong khoang điều khiển con robot, lúc này cặp môi đã khô khốc đến mức bong tróc lớp ra bên ngoài cả lên. Sau khi con robot Tiểu Bạch Hoa ngã xuống hắn liền nhanh chóng tháo hệ thống cảm ứng ý nghĩ trên người xuống, cất kỹ càng trong cái valy lớn màu đen, mặc lại bộ đồng phục thao tác robot lúc đầu.
Hắn biết rõ ràng cái valy lớn màu đen này, một lát nữa khẳng định sẽ không thể giấu được các nhân viên nghiên cứu của Quân đội ở đây, nhưng hắn cũng không muốn chủ động giải thích gì cả. Thân là một trong những người thiết kế ra, cùng với thân phận phi công trực tiếp, bản thân Hứa Nhạc có được đặc quyền này.
Cánh cửa khoang điều khiển mở ra, hệ thống ánh sáng nhân tạo chiếu rọi vào sáng chói, thay thế cho hào quang do hằng tinh phát ra trong vũ trụ chân không trên bề mặt Cựu Nguyệt. Hứa Nhạc thoáng nheo mắt lại một chút, sau đó lập tức thích ứng với hoàn cảnh mới trong phi thuyền. Dưới sự hỗ trợ của các nhân viên y tế cùng với nhân viên chăm sóc, mạnh mẽ đè ép đi cơn đau nhức khủng khiếp trên mỗi tấc da thịt trên người mình xuống, có chút gian nan bước xuống khỏi khoang điều khiển robot.
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy con robot xinh đẹp Tiểu Bạch Hoa lúc này đã sớm không còn được hình dáng như ban đầu nữa, tựa như một gã ăn mày tàn tạ, đã trải qua những sóng gió khủng khiếp, toàn bộ cơ thể nhăn nhúm vặn vẹo, lại mất đi một cái chân, thập phần xấu xí mà thê thảm, nhìn thế nào cũng không ra đây là con robot thế hệ mới của Liên Bang cả.
- Đây là cái gì vậy?
Hai gã Bảo dưỡng sư phụ trách thu thập vật liệu, thiết bị sau trận đối chiến robot của Quân đội Liên Bang đưa cái valy lớn màu đen đến trước mặt Hứa Nhạc, hỏi hắn.
Hứa Nhạc có chút mệt mỏi chớp chớp mắt, nhàn nhạt nói:
- Vật phẩm cá nhân. Các vị có thể đối chiếu danh mục thiết bị ban đầu. Xin đừng làm lẫn lộn nó.
.....
Phía bên kia của khoang đại sảnh lớn trong chiếc phi thuyền, Trung tá Lý Phong bên trong con robot Tử Hải dưới sự hỗ trợ của đám quân nhân bên dưới mà đi ra
Con robot Tử Hải bị tổn thương nghiêm trọng hơn con robot Tiểu Bạch Hoa rất nhiều. Sau khi con robot được chiếc phi thuyền quân dụng thu thập về đến căn cứ kiểm tra, đám nhân viên nghiên cứu ở đây kinh hãi phát hiện ra, hệ thống duy trì môi trường sinh thái của con robot Tử Hải đã hoàn toàn tiếp cận đến trạng thái hư hỏng toàn diện. Nếu như động tác của họ chậm thêm một chút nữa, khoảng ba phút nữa thôi, thì gã phi công bên trong con robot Tử Hải liền có khả năng tiếp xúc trực tiếp với môi trường chân không của bề mặt mặt trăng Cựu Nguyệt rồi. Truyện "" Truyện ""
Nhưng mà Lý Cuồng Nhân cũng không cần có người ở bên cạnh nâng đỡ, bởi vì hắn còn tốt hơn Hứa Nhạc một chút, thân thể bị chấn động cũng ít hơn Hứa Nhạc rất nhiều.
Ngay sau một khắc sau khi con robot Tử Hải ngã xuống mặt đất, gã phi công thiên tài 16 tuổi này liền lâm vào một mảnh trầm mặc. Trên khuôn mặt ngây thơ non nớt, trước đây luôn dễ dàng thể hiện ra nét mặt thô bạo mạnh mẽ, thì bây giờ lại là một vẻ một vẻ mặt lạnh lùng khiến người khác nhìn thấy tim cũng phải đập nhanh lên.
Bộ đồng phục đặc chế dành riêng cho việc điều khiển robot lúc trước, bây giờ cũng không còn ôm sát vào thân người tràn ngập lực bùng nổ của hắn ta nữa, trên người hắn đang mặc một bộ quân phục Trung tá. Hắn đứng trên sàn nhà, quay đầu về phía bên kia của khoang thuyền, ánh mắt hiện lên một tia không cam lòng cùng với một vẻ mặt âm trầm mãnh liệt.
- Trung tá, đây là cái gì vậy?
Một gã Bảo dưỡng sư đứng ở cửa khoang điều khiển con robot Tử Hải, cầm trong tay một cái rương nhỏ mà hỏi hắn.
Lý Cuồng Nhân quay đầu lại, liếc mắt nhìn người nọ một cái, lạnh lùng mở miệng:
- Vật phẩm cá nhân. Các ngươi không được làm lẫn lộn. Sau khi tra xong trong danh mục thiết bị ban đầu, thì đem nó về phòng cho ta.
…..
Trong danh mục những cấu kiện lắp ráp cho con robot thí nghiệm lần này của viện Khoa học Liên Bang cùng với Công ty Cơ khí Quả Xác cũng không có cái valy lớn của của Hứa Nhạc, cũng không có cái rương nhỏ của Lý Phong. Hai gã bảo dưỡng lần lượt đem hai cái vật này, trong khoang thuyền lưu chuyển vật phẩm cá nhân. Bởi vì đám phi công điều khiển robot của Quân đội Liên Bang từ trước đến nay vốn có thói quen mang lên con robot riêng của mình một số vật phẩm cá nhân đặc biệt, chuyên dùng để lấy hên, trấn tà… hoặc là để giúp cho thoải mái hơn trong quá trình điều khiển robot căng thẳng, cho nên bọn họ cũng không quá mức để ý đến hai vật phẩm đặc biệt này.
Bọn họ chỉ là cảm thấy những vật phẩm cá nhân tùy thân dùng để lấy hên của hai vị phi công vương bài này hình như có chút hơi quá lớn. Một gã Bảo dưỡng sư Quân đội đang làm công việc kiểm kê vật phẩm, đột nhiên có chút tò mò hỏi nhỏ:
- Cái gã phi công Trung tá tên Lý Phong kia, nghe nói… hình như là cháu nội của Quân Thần đại nhân thì phải…
Một gã Bảo dưỡng sư khác đứng gần đó chợt cau mày nói:
- Vừa rồi anh không nghe mệnh lệnh của thuyền trưởng đích thân truyền đạt hay sao? Trận đối chiến robot lần này, tất cả những thông tin chi tiết cùng quá trình đều phải được giữ bí mật tuyệt đối. Nghe nói nó thuộc danh sách bảo mật cấp 5 của Cục hiến chương. Anh còn dám bàn luận nữa à?
- Chỉ tâm sự riêng với anh thôi mà. Hơn nữa, tôi cũng không hề có chút bất kính nào đối với Quân Thần đại nhân cả. Tôi chỉ là có chút tò mò, muốn biết xem người của Phí Thành Lý gia bình thường sẽ mang theo vật phẩm gì để làm hên. Tôi nghe nói lúc trước, khi còn ở trong Sư Đoàn Robot 17, trên con robot bảo bối yêu quí nhất của vị Sư đoàn trưởng của Đội robot Đặc chủng doanh của chúng ta, bình thường đều sử dụng cái quần lót của nữ nhân của ông ta.
Người nọ cười cười nói, sau đó ánh mắt nhìn chăm chú vào hai cái rương một lớn, một nhỏ đang nằm im lặng trước mặt.
Nếu như hai gã phi công này thật sự lá gan đủ lớn, cùng với có đủ năng lực mở hai cái rương này ra, có lẽ bọn họ có thể biết được một trong những bí mật giúp cho Phí Thành Lý gia có thể tung hoành khắp vũ trụ. Nhưng không biết là bọn họ đã may mắn, hoặc là bọn họ đã bất hạnh, dưới những yêu cầu kỷ luật nghiêm khắc của Quân đội Liên Bang, cùng với sự tôn kính của bọn họ đối với hai gã phi công kia, đã khiến cho bọn họ nén được sự tò mò của mình mà không mở chúng ra.
…..
Trải qua quá trình sơ cứu ban đầu và sự kiểm tra cực kỳ cẩn thận của các nhân viên y tế trên chiến hạm, lại trải qua mấy lần phân hình bảo mật, Hứa Nhạc rốt cuộc cũng đã được cho phép đi tắm một trận thoải mái. Chỉ là ngay cả quá trình hắn tắm rửa, cũng bị một gã sĩ quan Thiếu úy giám sát chặt chẽ.
Những người được tận mắt chứng kiến trận đối chiến robot hôm nay kỳ thật cũng không nhiều. Nhưng mà những người trên chiếc phi thuyền quân dụng của Liên Bang, phụ trách quá trình dọn dẹp chiến cuộc này, đại khái cũng hiểu rõ một chút. Sự giám sát của Quân đội trên chiếc chiến hạm mặc dù vô cùng nghiêm ngặt, thế nhưng trong ánh mắt những người đó đều thường xuyên toát ra vẻ mặt vô cùng tôn kính. Truyện ""
Hứa Nhạc chung qui cũng chỉ là một người bình thường, sau khi dòng nước ấm áp tẩy đi hết những mỏi mệt, sau khi cơn đau nhức nhanh chóng trôi qua, thay một bộ quân phục không quân hàm thoải mái, nhìn ánh mắt của những gã quân nhân đi theo giám sát mình, hắn bắt đầu hưởng thụ cái cảm giác chiến thắng, được người khác ngưỡng mộ.
Hắn biết rõ Lý Cuồng Nhân cũng đã hoàn thành những trình tự giống như mình vừa hoàn thành này, chỉ có điều khiến cho hắn cảm thấy có chút khó hiểu, giống như là những người trên chiến hạm này hình như đã nhận được mệnh lệnh ngầm nào đó, cho nên tận lực cách ly hai người này ra, không cho gặp nhau.
Chẳng lẽ đây cũng là tiêu chuẩn xử lý của Quân đội Liên Bang hay sao? Hứa Nhạc cũng không muốn suy nghĩ nhiều về chuyện này nữa, nên sau đó bắt đầu ngồi lên ghế ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài của cửa sổ phòng mình. Trong lòng hắn lặng yên thoáng tính toán một chút thời gian. Nhìn những cảnh vật cùng với ánh sáng hằng tinh chiếu ở bên phải của chiếc chiến hạm, khẳng định chiếc chiến hạm này cũng không phải là đang bay về căn cứ Cựu Nguyệt lúc trước nữa, mà là bay về một phía khác của mặt trăng. Chính xác là phần mặt trái của mặt trăng Cựu Nguyệt.
- Ở nơi này cách căn cứ hạm đội gần hơn so với căn cứ Cựu Nguyệt.
Gã sĩ quan Thiếu úy kia khẽ giải thích.
Hứa Nhạc gật gật đầu, nhớ tới lời đồn trên mặt trái của căn cứ Cựu Nguyệt có một căn cứ bí mật nào đó của hạm đội Liên Bang.
- Có cần tôi giúp ngài làm gì nữa không?
Viên sĩ quan Thiếu úy rất lễ phép hỏi hắn.
- À. Cái valy đen của tôi, lúc nào tôi có thể nhận lại nó?
Hứa Nhạc rất quan tâm đến những thứ bên trong cái valy của hắn.
- Sau khi tiến hành xong những trình tự tiêu chuẩn cần thiết, nhận được mệnh lệnh từ phía cấp trên, khi ngài rời khỏi căn cứ của chiến hạm, trở về căn cứ Cựu Nguyệt, cái valy sẽ được trực tiếp trả lại cho ngài.
Viên Thiếu úy cười nói.
- Cảm ơn.
Hứa Nhạc sờ sờ bụng, đột nhiên mở miệng nói:
- Có thể giúp tôi kiếm thứ gì ăn được ăn không? À … càng nhiều càng tốt!
Đúng là như vậy, sau khi trải qua một trận chiến robot đối chiến kinh tâm động phách như vậy, bởi vì điều khiển hệ thống cảm ứng ý nghĩ, luồng năng lượng nóng bỏng dư thừa trong cơ thể của hắn cũng đã tiêu hao sạch sẽ không còn lại chút gì. Cảm giác đói khát mãnh liệt trong bụng lại phát lên, đột kích mạnh mẽ trong bụng hắn.
- Tôi vốn cũng không hề có nghiên cứu gì cái gì về mô hình khả trắc động thái lượng tử gì cả. Sau khi lấy được số liệu nghiên cứu của Dụ Lâm, chỉ căn cứ vào trực giác nghiên cứu khoa học nhiều năm, mà cảm thấy mô hình hàm số kia có một tham số nào đó, đặt vào trong tổng thể công thức, cảm giác có vẻ gượng ép, có chút không hợp lý… Nhưng chung qui người ta càng già thì lá gan cũng càng nhỏ. Huống chi đây là lĩnh vực mà tôi không hề có chút hiểu biết. Cho nên tôi cũng không hề để tâm đến việc cải biến tham số công thức này làm gì. Tôi chỉ nhắc nhở những người đồng nghiệp trong viện, khi tiến hành thiết kế hệ thống phun lưu khí điện tử, thì phải gắn thêm vào một số thiết bị thu thập tín hiệu nhạy cảm một chút… Một khi phát hiện ra hệ thống động cơ có phản ứng gì khác thường, hay lâm vào trạng thái nguy hiểm, thì lập tức có phản ứng bảo hộ tốt nhất. Động cơ của con robot Tử Hải quả thật là đã bị nổ tung, chẳng qua nó cũng không có ảnh hưởng quá rộng đến toàn bộ con robot, gây ra nổ lớn trầm trọng hơn. Điều ấy cũng khiến tôi cảm thấy an ủi lắm rồi.
Thương Thu đứng trên bục diễn thuyết đột nhiên mở miệng hỏi:
- Là phản ứng làm lạnh tức thì, không thể nghịch chuyển, đúng không?
- Đúng vậy.
Một tiếng trả lời đúng vậy vô cùng bình thường, nhẹ nhàng, tựa như là một vị Giáo sư trong trường Đại học đang chỉ dẫn một nữ sinh viên thiên tài của mình vậy, thế nhưng tất cả mọi người có mặt ở đó đều hiểu rõ ràng, vị lãnh tụ của giới Khoa học Liên Bang, Giáo sư Viện trưởng Lâm Viễn Hồ của Viện Khoa học Liên Bang, chính là đứng trước mặt Tổng thống tiên sinh cùng với vô số người khác, chính thức thừa nhận rằng mình đã sao chép thành quả nghiên cứu của người khác.
Những số liệu lưu trữ cố định sẵn nằm trong cái Máy tính Trung ương Liên Bang dưới lòng đất sâu thẳm của Cục Hiến Chương kia, cộng thêm những hình ảnh phân bố hình tuyến của vết nứt trên vách động cơ do Bộ Công trình Quả Xác đã tính toán ra trước, trừ khi là Bộ Cong trình Quả Xác có khả năng tiên tri trước tương lai, bằng không thì ngoại trừ khả năng Viện Khoa học Liên Bang đã sao chép số liệu của Công ty Cơ khí Quả Xác, cũng không còn cách nào khác có thể giải thích hợp lý hơn nữa.
Cái phần động cơ nổ tung của con robot Tử Hải trên căn cứ Cựu Nguyệt kia, có khả năng cải tạo nữa hay không cũng không còn quan trọng nữa. Ít nhất trên phương diện của Viện Khoa học Liên Bang là như thế. Thế nhưng những dấu vết nổ tung trên thành động cơ của con robot sau khi xem xét, nếu thật sự hoàn toàn giống với hình dáng trên bức vẽ lý thuyết mà Thương Thu đã trình bày kia, như vậy nếu chuyện này cứ tiếp tục điều tra nữa, sẽ là một sự nhục nhã khủng khiếp mà bọn họ không cách nào có thể thừa nhận nổi.
Vị nữ Công trình sư trẻ tuổi thiên tài của Bộ Công trình Quả Xác kia đã nói đến những điểm thế này rồi, Viện trưởng Lâm Viễn Hồ cho dù có muốn tiếp tục che dấu sự thật nữa, thì cũng đã không còn bất cứ ý nghĩa nào nữa rồi. Cho nên ông ta mới có chút mệt mỏi đứng lên, trao đổi với đối phương mấy câu, gián tiếp thừa nhận chuyện Viện Khoa học Liên Bang đã sao chép những số liệu công thức quan trọng của Giáo sư Trầm Dụ Lâm.
Lão Viện trưởng già lúc này đã đứng lên, ông ta nheo cặp mắt có chút đục ngầu của mình, nhìn chằm chằm vào vị nữ Công trình sư đứng trên bục diễn thuyết, vẻ già nua trên khuôn mặt của ông ta nhìn qua đặc biệt rõ nét hơn bình thường. Giờ khắc này đây, ông ta nhìn vị nữ Công trình sư trẻ tuổi, trong lòng lại đang suy nghĩ về Giáo sư Trầm Dụ Lâm đang nằm im trong nghĩa trang công cộng Ngân Hà, nghĩ tới gã đệ tử bế môn của ông bạn già Trầm Dụ Lâm đang ở trên Cựu Nguyệt xa xôi kia, cái tên gia hỏa tên là Hứa Nhạc kia.
Cách đây mấy ngày, Lâm Viễn Hồ cũng đã ghé qua nghĩa trang công cộng Ngân Hà, thăm mộ của Giáo sư Trầm lão. Hai người dù sao trước đây cũng đã từng là bạn bè tương giao tâm đầu ý hợp nhiều năm, mặc dù trong dòng đời nhân sinh dài lâu của bọn họ, bởi vì sự ích kỷ ti tiện của một người mà tình bạn bị cắt đứt…
Viện trưởng Lâm Viễn Hồ hướng về bốn phía, khẽ cúi đầu một cái, nhưng cũng không nói câu nào.
Năm xưa ông ta hoàn thiện thiết kế hệ thống đa động cơ bên trên chiến hạm vũ trụ, cần phải có được những tài nguyên, kiến thức của Viện Khoa học Liên Bang, cần phải có một bước đệm để tiến thân, cho nên đã âm thầm tiến hành phục chế lại những thiết kế mà trước đó Giáo sư Trầm Dụ Lâm đã thiết kế thành công. Chính nhờ lần đó mà ông ta mới có được mấy chục năm đắm chìm trong vinh quang và địa vị như thế này.
Hơn mười năm trôi qua, Giáo sư Trầm Dụ Lâm đã chết, sự phong ba năm đó trong Giới Khoa học đã sớm bị ông ta áp chế xuống, không ai dám nhắc lại nữa. Ông ta còn định sẽ tiếp tục thẳng tiến trên con đường vinh quang này, rồi cũng cứ như vậy yên lành về hưu trong danh dự. Thế nhưng kết quả cuối cùng lại gặp phải vấn đề trong nghiên cứu con robot thế hệ mới lần này, nên đã gặp phải một sự đả kích nặng nề nhất trong đời của ông ta.
- Cái ông bạn già thích hút thuốc kia, lúc này chắc là đang nằm trong ngôi mộ, nhìn mình mà chê cười…
Vị Viện trưởng già nua yếu ớt kia lúc này đang suy nghĩ trong lòng như vậy…
Toàn bộ căn phòng chỉ huy lúc này tràn ngập trong một mảnh im lặng. Lúc này cũng không có người nào dám mở miệng nói gì cả. Bởi vì sự thật chân tướng mà Thương Thu mới vạch trần, thật sự là khiến kẻ khác quá mức khiếp sợ. Truyện ""
Các đại nhân vật Liên Bang trên khán đài lúc này đều hướng về phía Tổng thống Tịch Cách tiên sinh mà nhìn lại, thế nhưng chỉ nhìn thấy nét mặt vô cùng âm trầm của Tổng thống Tịch Cách tiên sinh.
Thương Thu nhìn về phía vị Lâm Viện trưởng gầy yếu đang đứng trên khán đài, trong lòng sinh ra một chút cảm xúc vô cùng phức tạp. Cô ta lại có chút không đành lòng tiếp tục nhìn về phía thân hình tàn tạ của vị lão nhân này nữa. Tuy rằng cô rất rõ ràng, nhưng chuyện mà Hứa Nhạc mà nhờ cậy cô làm giúp, chính là muốn tìm kiếm một sự công bằng. Viện Khoa học Liên Bang cùng với Lâm Viện trưởng cần phải trả lại danh dự cho người đang nằm trong lòng đất kia. Nhưng mà cô vẫn trầm mặc cúi đầu xuống, bắt đầu sửa sang lại những số liệu chứng cứ của cô ta.
Lâm Viễn Hồ năm đó lãnh đạo Giới Khoa học Liên Bang nghiên cứu chế tạo thành công con robot M52, hơn nữa còn thiết kế hoàn thiện hệ thống đa động cơ cho chiến hạm vũ trụ, còn chế tạo ra vô số các thiết bị quân dụng tiên tiến nhất cho Quân đội Liên Bang, lập nên những công huân bất hủ. Với địa vị cùng với những công lao trước đây của ông ta trong Liên Bang, chắc chắn đã đạt được sự sùng kính của không biết bao nhiêu người. Nếu ông ta cứ như vậy, an phận ở vị trí Viện trưởng Viện Khoa học Liên Bang mà từ từ lui về nghỉ hưu, cũng đã đủ cho ông ta được cả Liên Bang tôn kính rồi.
Nhưng mà con người vốn có lòng tham không đáy. Cũng giống như Lợi Tu Trúc đã từng cảm thán nói một câu vậy, cuộc đời của Lâm Viễn Hồ vĩnh viễn không bao giờ thoát được sự trói buộc của chữ “danh”. Vị học giả lãnh tụ của Giới Khoa Học này trước khi bản thân cáo lão về hưu, còn muốn tên của mình phải được khắc lên trên con robot thế hệ mới mang tính cách mạng của Liên Bang nữa. Chính vì muốn đạt được thành tựu Tinh Vân cả đời, cộng thêm công lao tuyệt thế khó có ai có thể vượt qua được như vậy… Kết quả cuối cùng lại vì chuyện này mà mất hết tất cả…
Thương Thu là một sinh viên Đại học Thủ Đô, thế nhưng lúc trước cũng đã từng ở Học viện Quân sự I nghe được bài giảng báo cáo của Lâm Viện trưởng. Những lý luận giải thích cực kỳ hoàn mỹ về hệ thống đa động cơ trên chiến hạm vũ trụ của Lâm Viễn Hồ đã có ảnh hưởng rất lớn đối với cô. Sở dĩ cô ta có thể dựa vào những lý thuyết trụ cột của các tiền bối trong Bộ công trình Quả Xác để lại, hoàn thành thiết kế hệ thống song động cơ của con robot thế hệ mới, có thể nói là quan hệ không nhỏ đối với bài báo cáo về thành quả nghiên cứu của Lâm Viện trưởng.
Hôm nay lại đứng trước mặt tất cả mọi người, đích thân lên án Lâm Viễn Hồ đã ăn cắp thành quả nghiên cứu… ngay một khắc cuối cùng trước khi nói ra những chuyện đó, cô ta không khỏi nghĩ tới cảnh tượng của bốn năm trước đây…
Vào năm đó, khi Viện trưởng Lâm Viễn Hồ của Viện Khoa học Liên Bang được Tổng bộ Vũ trụ của Công ty Cơ khí Quả Xác, trải qua nhiều khó khăn mới mời được ông ta đến tiến hành thính giảng cho các nhân viên thiết kế của công ty, hơn nữa còn đồng ý sau khi tiến hành thuyết giảng xong thì còn trả lời những câu hỏi của mọi người nữa. Thương Thu lúc này đã vào làm cho Bộ công trình của Quả Xác, sau khi nghe được tin tức này, đã không kịp xin phép mà chạy đến tham gia vào buổi thuyết giảng của ông ta. Truyện "" Truyện ""
Nhưng mà sau khi buổi thuyết giảng chấm dứt xong, bên trong hội trường của Tổng bộ Vũ trụ tràn ngập một mảnh trầm mặc. Viện trưởng Lâm Viễn Hồ đứng trên bục giảng thật lâu, thế nhưng vẫn không có ai hỏi ông ta câu nào cả. Sau khi vị Viện trưởng già đức cao vọng trọng này mỉm cười rời khỏi hội trường, vị Chủ quản Nhân sự của Tổng bộ Vũ trụ Công ty Quả Xác có chút khó hiểu hỏi các Công trình sư:
- Khó khăn lắm mới có được cơ hội hiếm có như thế, vì sao các người lại không có gan đứng lên hỏi gì cả?
Sau khi trầm mặc một lúc lâu sau, một gã Công trình sư mới cảm thán nói:
- Nếu bảo ông hỏi Đấng Sáng Thế, ông có dám hỏi hay không?
Thương Thu tại thời điểm đó, cũng đã đối với vị lão nhân lãnh tụ của Giới Khoa học Liên Bang này, ôm trong lòng một sự sùng kính y như thế. Nhưng mà hôm nay, cô ta lại đích thân đứng ra vạch mặt của đối phương như thế. Cô ta trầm mặc ôm đống tài liệu đi xuống khỏi bục diễn thuyết, cũng không để ý tới vị chủ nhiệm Jose, lúc này cặp lông mày đã nhíu chặt lại thành một đường thẳng, cũng không hề quay sang trò chuyện với các Công trình sư đồng nghiệp bên cạnh của mình, mà trực tiếp ngồi xuống chỗ ngồi cũ của mình.
Bên trong đại sảnh chỉ huy lúc này cũng là một mảnh trầm mặc, chi có điều sự trầm mặc lúc này cùng với sự trầm mặc trong hội trường năm xưa, cũng hoàn toàn có ý nghĩa khác hẳn.
Tổng thống Tịch Cách tiên sinh sắc mặt bình tĩnh đứng dậy, cũng không liếc mắt nhìn Viện trưởng Lâm Viễn Hồ lấy một cái, nhanh chóng rời khỏi căn phòng chỉ huy.
Những đại nhân vật Liên Bang thấy Tỏng thống Tịch Cách đã rời đi, cũng lần lượt nối gót theo sau, không ai quay đầu lại nhìn vị Viện trưởng già kia lấy một lần, bao gồm cả những người trước đây từng đứng về phía Viện Khoa học Liên Bang cũng vậy.
Trên đại sảnh căn phòng chỉ huy kia, lúc này chỉ còn mình vị Viện trưởng già đang lặng lẽ đứng đó. Thân hình già nua của ông ta nhìn qua có vẻ vô cùng cô độc, xiêu vẹo…
….. Truyện ""
Tại khu vực địa hình cực kỳ tĩnh mịch trên mặt trăng Cựu Nguyệt, năm chiếc phi thuyền vũ trụ địa hình tạo thành đội hình phi hành chữ thập, cuối cùng cũng bay lên đến đỉnh núi cao nhất của Sơn mạch Tạp Kỳ. Một chiếc phi thuyề có chút chậm rãi hạ xuống gần mặ đất. Từ phần bụng của nó mở ra một cánh cừa, một cánh tay bằng máy mạnh mẽ đưa ra, bắt đầu công việc thu thập hai con robot đối chiến đang nằm đó.
Hệ thống động cơ cùng ba hệ thống lớn khác của con robot Tử Hải trên cơ bản toàn bộ đã hỏng hết, mà con robot Tiểu Bạch Hoa sau khi con robot Tử Hải ngã xuống một lúc, cũng không còn cách nào có thể tiếp tục duy trì được sinh mệnh cho những khung máy móc đã bị tổn thương cực kỳ nghiêm trọng kia nữa, ngã rạp xuống bên cạnh con robot Tử Hải. Dưới cái nhìn của chiếc chiến hạm lâm thời của Quân đội Liên Bang, hai con robot lúc này như hai rối gỗ đã bị hư hỏng nặng, đối với những động tác thô bạo trực tiếp của cánh tay máy móc kia, cũng không còn năng lực mà tiến hành sự phản đối phẫn nộ nữa.
Cánh tay bằng máy nhanh chóng thu thập xong hai con robot, thu hồi trở về chiếc phi thuyền mẹ. Cánh cửa kim loại dưới bụng chiếc phi thuyền đóng lại… Bốn dòng khí lưu cực mạnh phun ra, đẩy chiếc phi thuyền thoát khỏi trọng lực của mặt trăng, hướng về phía khác của Cựu Nguyệt mà bay đi.
…..
Bên trong khoang thuyền rộng rãi của chiến hạm vũ trụ, mười mấy gã quân nhân đang bận rộn tiến hành công việc kiểm tra. Hệ thống cánh tay máy móc gắn trên vách phi thuyền, đang dưới sự khống chế chặt chẽ của hệ thống máy tính, nhanh chóng tiến hành tháo rời hai con robot đang trong tình trạng hư hỏng nặng kia ra.
Bất luận là hậu nhân của Phí thành Lý gia, hay là gã phi công bên phía Quả Xác, kẻ đã điều khiển robot giành được thắng lợi cuối cùng, đối với Quân đội Liên Bang mà nói, đều là những viên ngọc cực kỳ trân quý, tuyệt đối khó tìm. Quân đội Liên Bang tự nhiên là không muốn sự an toàn của bọn họ có bất cứ vấn đề gì.
Hứa Nhạc ở trong khoang điều khiển con robot, lúc này cặp môi đã khô khốc đến mức bong tróc lớp ra bên ngoài cả lên. Sau khi con robot Tiểu Bạch Hoa ngã xuống hắn liền nhanh chóng tháo hệ thống cảm ứng ý nghĩ trên người xuống, cất kỹ càng trong cái valy lớn màu đen, mặc lại bộ đồng phục thao tác robot lúc đầu.
Hắn biết rõ ràng cái valy lớn màu đen này, một lát nữa khẳng định sẽ không thể giấu được các nhân viên nghiên cứu của Quân đội ở đây, nhưng hắn cũng không muốn chủ động giải thích gì cả. Thân là một trong những người thiết kế ra, cùng với thân phận phi công trực tiếp, bản thân Hứa Nhạc có được đặc quyền này.
Cánh cửa khoang điều khiển mở ra, hệ thống ánh sáng nhân tạo chiếu rọi vào sáng chói, thay thế cho hào quang do hằng tinh phát ra trong vũ trụ chân không trên bề mặt Cựu Nguyệt. Hứa Nhạc thoáng nheo mắt lại một chút, sau đó lập tức thích ứng với hoàn cảnh mới trong phi thuyền. Dưới sự hỗ trợ của các nhân viên y tế cùng với nhân viên chăm sóc, mạnh mẽ đè ép đi cơn đau nhức khủng khiếp trên mỗi tấc da thịt trên người mình xuống, có chút gian nan bước xuống khỏi khoang điều khiển robot.
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy con robot xinh đẹp Tiểu Bạch Hoa lúc này đã sớm không còn được hình dáng như ban đầu nữa, tựa như một gã ăn mày tàn tạ, đã trải qua những sóng gió khủng khiếp, toàn bộ cơ thể nhăn nhúm vặn vẹo, lại mất đi một cái chân, thập phần xấu xí mà thê thảm, nhìn thế nào cũng không ra đây là con robot thế hệ mới của Liên Bang cả.
- Đây là cái gì vậy?
Hai gã Bảo dưỡng sư phụ trách thu thập vật liệu, thiết bị sau trận đối chiến robot của Quân đội Liên Bang đưa cái valy lớn màu đen đến trước mặt Hứa Nhạc, hỏi hắn.
Hứa Nhạc có chút mệt mỏi chớp chớp mắt, nhàn nhạt nói:
- Vật phẩm cá nhân. Các vị có thể đối chiếu danh mục thiết bị ban đầu. Xin đừng làm lẫn lộn nó.
.....
Phía bên kia của khoang đại sảnh lớn trong chiếc phi thuyền, Trung tá Lý Phong bên trong con robot Tử Hải dưới sự hỗ trợ của đám quân nhân bên dưới mà đi ra
Con robot Tử Hải bị tổn thương nghiêm trọng hơn con robot Tiểu Bạch Hoa rất nhiều. Sau khi con robot được chiếc phi thuyền quân dụng thu thập về đến căn cứ kiểm tra, đám nhân viên nghiên cứu ở đây kinh hãi phát hiện ra, hệ thống duy trì môi trường sinh thái của con robot Tử Hải đã hoàn toàn tiếp cận đến trạng thái hư hỏng toàn diện. Nếu như động tác của họ chậm thêm một chút nữa, khoảng ba phút nữa thôi, thì gã phi công bên trong con robot Tử Hải liền có khả năng tiếp xúc trực tiếp với môi trường chân không của bề mặt mặt trăng Cựu Nguyệt rồi. Truyện "" Truyện ""
Nhưng mà Lý Cuồng Nhân cũng không cần có người ở bên cạnh nâng đỡ, bởi vì hắn còn tốt hơn Hứa Nhạc một chút, thân thể bị chấn động cũng ít hơn Hứa Nhạc rất nhiều.
Ngay sau một khắc sau khi con robot Tử Hải ngã xuống mặt đất, gã phi công thiên tài 16 tuổi này liền lâm vào một mảnh trầm mặc. Trên khuôn mặt ngây thơ non nớt, trước đây luôn dễ dàng thể hiện ra nét mặt thô bạo mạnh mẽ, thì bây giờ lại là một vẻ một vẻ mặt lạnh lùng khiến người khác nhìn thấy tim cũng phải đập nhanh lên.
Bộ đồng phục đặc chế dành riêng cho việc điều khiển robot lúc trước, bây giờ cũng không còn ôm sát vào thân người tràn ngập lực bùng nổ của hắn ta nữa, trên người hắn đang mặc một bộ quân phục Trung tá. Hắn đứng trên sàn nhà, quay đầu về phía bên kia của khoang thuyền, ánh mắt hiện lên một tia không cam lòng cùng với một vẻ mặt âm trầm mãnh liệt.
- Trung tá, đây là cái gì vậy?
Một gã Bảo dưỡng sư đứng ở cửa khoang điều khiển con robot Tử Hải, cầm trong tay một cái rương nhỏ mà hỏi hắn.
Lý Cuồng Nhân quay đầu lại, liếc mắt nhìn người nọ một cái, lạnh lùng mở miệng:
- Vật phẩm cá nhân. Các ngươi không được làm lẫn lộn. Sau khi tra xong trong danh mục thiết bị ban đầu, thì đem nó về phòng cho ta.
…..
Trong danh mục những cấu kiện lắp ráp cho con robot thí nghiệm lần này của viện Khoa học Liên Bang cùng với Công ty Cơ khí Quả Xác cũng không có cái valy lớn của của Hứa Nhạc, cũng không có cái rương nhỏ của Lý Phong. Hai gã bảo dưỡng lần lượt đem hai cái vật này, trong khoang thuyền lưu chuyển vật phẩm cá nhân. Bởi vì đám phi công điều khiển robot của Quân đội Liên Bang từ trước đến nay vốn có thói quen mang lên con robot riêng của mình một số vật phẩm cá nhân đặc biệt, chuyên dùng để lấy hên, trấn tà… hoặc là để giúp cho thoải mái hơn trong quá trình điều khiển robot căng thẳng, cho nên bọn họ cũng không quá mức để ý đến hai vật phẩm đặc biệt này.
Bọn họ chỉ là cảm thấy những vật phẩm cá nhân tùy thân dùng để lấy hên của hai vị phi công vương bài này hình như có chút hơi quá lớn. Một gã Bảo dưỡng sư Quân đội đang làm công việc kiểm kê vật phẩm, đột nhiên có chút tò mò hỏi nhỏ:
- Cái gã phi công Trung tá tên Lý Phong kia, nghe nói… hình như là cháu nội của Quân Thần đại nhân thì phải…
Một gã Bảo dưỡng sư khác đứng gần đó chợt cau mày nói:
- Vừa rồi anh không nghe mệnh lệnh của thuyền trưởng đích thân truyền đạt hay sao? Trận đối chiến robot lần này, tất cả những thông tin chi tiết cùng quá trình đều phải được giữ bí mật tuyệt đối. Nghe nói nó thuộc danh sách bảo mật cấp 5 của Cục hiến chương. Anh còn dám bàn luận nữa à?
- Chỉ tâm sự riêng với anh thôi mà. Hơn nữa, tôi cũng không hề có chút bất kính nào đối với Quân Thần đại nhân cả. Tôi chỉ là có chút tò mò, muốn biết xem người của Phí Thành Lý gia bình thường sẽ mang theo vật phẩm gì để làm hên. Tôi nghe nói lúc trước, khi còn ở trong Sư Đoàn Robot 17, trên con robot bảo bối yêu quí nhất của vị Sư đoàn trưởng của Đội robot Đặc chủng doanh của chúng ta, bình thường đều sử dụng cái quần lót của nữ nhân của ông ta.
Người nọ cười cười nói, sau đó ánh mắt nhìn chăm chú vào hai cái rương một lớn, một nhỏ đang nằm im lặng trước mặt.
Nếu như hai gã phi công này thật sự lá gan đủ lớn, cùng với có đủ năng lực mở hai cái rương này ra, có lẽ bọn họ có thể biết được một trong những bí mật giúp cho Phí Thành Lý gia có thể tung hoành khắp vũ trụ. Nhưng không biết là bọn họ đã may mắn, hoặc là bọn họ đã bất hạnh, dưới những yêu cầu kỷ luật nghiêm khắc của Quân đội Liên Bang, cùng với sự tôn kính của bọn họ đối với hai gã phi công kia, đã khiến cho bọn họ nén được sự tò mò của mình mà không mở chúng ra.
…..
Trải qua quá trình sơ cứu ban đầu và sự kiểm tra cực kỳ cẩn thận của các nhân viên y tế trên chiến hạm, lại trải qua mấy lần phân hình bảo mật, Hứa Nhạc rốt cuộc cũng đã được cho phép đi tắm một trận thoải mái. Chỉ là ngay cả quá trình hắn tắm rửa, cũng bị một gã sĩ quan Thiếu úy giám sát chặt chẽ.
Những người được tận mắt chứng kiến trận đối chiến robot hôm nay kỳ thật cũng không nhiều. Nhưng mà những người trên chiếc phi thuyền quân dụng của Liên Bang, phụ trách quá trình dọn dẹp chiến cuộc này, đại khái cũng hiểu rõ một chút. Sự giám sát của Quân đội trên chiếc chiến hạm mặc dù vô cùng nghiêm ngặt, thế nhưng trong ánh mắt những người đó đều thường xuyên toát ra vẻ mặt vô cùng tôn kính. Truyện ""
Hứa Nhạc chung qui cũng chỉ là một người bình thường, sau khi dòng nước ấm áp tẩy đi hết những mỏi mệt, sau khi cơn đau nhức nhanh chóng trôi qua, thay một bộ quân phục không quân hàm thoải mái, nhìn ánh mắt của những gã quân nhân đi theo giám sát mình, hắn bắt đầu hưởng thụ cái cảm giác chiến thắng, được người khác ngưỡng mộ.
Hắn biết rõ Lý Cuồng Nhân cũng đã hoàn thành những trình tự giống như mình vừa hoàn thành này, chỉ có điều khiến cho hắn cảm thấy có chút khó hiểu, giống như là những người trên chiến hạm này hình như đã nhận được mệnh lệnh ngầm nào đó, cho nên tận lực cách ly hai người này ra, không cho gặp nhau.
Chẳng lẽ đây cũng là tiêu chuẩn xử lý của Quân đội Liên Bang hay sao? Hứa Nhạc cũng không muốn suy nghĩ nhiều về chuyện này nữa, nên sau đó bắt đầu ngồi lên ghế ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài của cửa sổ phòng mình. Trong lòng hắn lặng yên thoáng tính toán một chút thời gian. Nhìn những cảnh vật cùng với ánh sáng hằng tinh chiếu ở bên phải của chiếc chiến hạm, khẳng định chiếc chiến hạm này cũng không phải là đang bay về căn cứ Cựu Nguyệt lúc trước nữa, mà là bay về một phía khác của mặt trăng. Chính xác là phần mặt trái của mặt trăng Cựu Nguyệt.
- Ở nơi này cách căn cứ hạm đội gần hơn so với căn cứ Cựu Nguyệt.
Gã sĩ quan Thiếu úy kia khẽ giải thích.
Hứa Nhạc gật gật đầu, nhớ tới lời đồn trên mặt trái của căn cứ Cựu Nguyệt có một căn cứ bí mật nào đó của hạm đội Liên Bang.
- Có cần tôi giúp ngài làm gì nữa không?
Viên sĩ quan Thiếu úy rất lễ phép hỏi hắn.
- À. Cái valy đen của tôi, lúc nào tôi có thể nhận lại nó?
Hứa Nhạc rất quan tâm đến những thứ bên trong cái valy của hắn.
- Sau khi tiến hành xong những trình tự tiêu chuẩn cần thiết, nhận được mệnh lệnh từ phía cấp trên, khi ngài rời khỏi căn cứ của chiến hạm, trở về căn cứ Cựu Nguyệt, cái valy sẽ được trực tiếp trả lại cho ngài.
Viên Thiếu úy cười nói.
- Cảm ơn.
Hứa Nhạc sờ sờ bụng, đột nhiên mở miệng nói:
- Có thể giúp tôi kiếm thứ gì ăn được ăn không? À … càng nhiều càng tốt!
Đúng là như vậy, sau khi trải qua một trận chiến robot đối chiến kinh tâm động phách như vậy, bởi vì điều khiển hệ thống cảm ứng ý nghĩ, luồng năng lượng nóng bỏng dư thừa trong cơ thể của hắn cũng đã tiêu hao sạch sẽ không còn lại chút gì. Cảm giác đói khát mãnh liệt trong bụng lại phát lên, đột kích mạnh mẽ trong bụng hắn.
/930
|