Hứa Nhạc quay trở về căn nhà trọ tại Tiểu khu Vọng Đô, 1 mình ngồi trên sopha ăn cơm hộp vừa ngẩn người nhìn chằm chằm vào mục tin tức của TV. Mãi đến mấy tiếng đồng hồ sau, Hắn mới trạng thái ngẩn người suy nghĩ vớ vẩn kia mà tỉnh hồn lại.
Mặc kệ trong giấc mộng kia có màu sắc gì đi chăng nữa, nhưng một khi cái giấc mộng đó đã không ngừng phát sinh như vậy, nếu cứ mãi nghĩ ngợi về chuyện đó, rồi lúc nào cũng mang sắc mặt nhợt nhạt , thân hình ốm yếu, cuối cùng thì ho ra máu mà chết đi, như vậy thật sự không phải là sự lựa chọn tốt đẹp gì cả. Hứa Nhạc dùng cái dây thần kinh mạnh mẽ của mình mà tạm thời gạt qua một bên cái sự tồn tại vĩ đại đó, thế nhưng cũng không cách nào quen được với sự im lặng bên trong căn nhà trọ lúc này…
Nghiên cứu chế tạo ra con robot thế hệ mới, tham gia vào trận thí nghiệm đối chiến trên đỉnh núi Tạp Kỳ, Hứa Nhạc chính là muốn để những gì của Giáo sư Trầm Lão liền phải thuộc về giáo sư Trầm Lão, chính là muốn tát một cái vào mặt đại nhân vật nào đó, là muốn gián tiếp đả kích vào con đường tranh cử của bộ đôi hợp tác cực kỳ vững chắc Châu Trưởng La Tư và Nghị viên Mạch Đức Lâm kia.
Nhưng hắn dù sao cũng chỉ là gã thanh niên. Sau khi Công ty Cơ khí Quả Xác thành công giành được tiêu chuẩn con robot thế hệ mới của Liên Bang, thân là người tham gia trực tiếp vào quá trình nghiên cứu chế tạo cùng với đối chiến, bản thân hắn dường như bị cả Liên Bang quên hẳn đi… Trong lòng mặc dù cũng không sinh ra tâm lý u oán, thế nhưng luôn luôn có chút không thể nào hiểu nổi.
Hắn cúi đầu há to miệng ăn một miếng rau xanh lớn trong hộp cơm hộp, đem cọng rau xanh nhai nuốt một miếng lớn, sau đó mới uống một ngụm nước lọc, ngẩng đầu lên xem những tin tức trên màn hình TV. Trên màn hình TV, người phát ngôn chính thức của Viện Khoa Học Liên Bang, đang cực kỳ chật vật né tránh những câu nói nhạy cảm của phóng viên.
Chính phủ Liên Bang cật lực phong tỏa tin tức về cuộc thí nghiệm đối chiến robot, thế nhưng cũng không có phong toả tin tức về bên nào nhận được tiêu chuẩn robot thế hệ mới của Liên Bang. Dù sao đây chính là sự kiện làm gia tăng cảm giác vinh quang cùng với lòng tin của công dân Liên Bang đối với chính phủ một cách mãnh liệt.
Hoàn toàn khác với việc che dấu những chi tiết về năng lực của con robot thế hệ mới, chuyện ngày hôm đó trong căn phòng chỉ huy, Thương Thu đích thân đứng ra, trước mặt mọi người lên án Viện Khoa Học Liên Bang sao chép, Viện Trưởng Lâm Viễn Hồ dưới những chứng cứ không thể chối cãi, buộc phải ảm đạm thừa nhận chuyện này… Một màn này được vô số người tận mắt chứng kiến. Hơn nữa Chính phủ Liên Bang cũng không biết vì nguyên nhân gì, tựa hồ cũng không hao phí bao nhiêu tâm huyết cùng tinh lực để tiến hành che giấu sự kiện đáng xấu hổ này.
Trong mấy ngày mà Hứa Nhạc còn ở trên khu căn cứ vành khuyền của Cựu Nguyệt, toàn bộ giới báo chí Liên Bang đồng loạt thổi bùng ngọn lửa sự kiện sao chép nóng hổi này. Rất nhiều cơ cấu truyền thông bắt đầu phát huy tinh thần đánh chó rơi xuống nước của giới báo chí, khơi mào lại sự kiện phong ba sao chép mà hơn một tháng trước từng gây song gió mãnh liệt trên mạng inte… Thậm chí còn nhiều tờ báo khác, bắt đầu trực tiếp moi móc lại sự kiện thảo luận mà nhiều năm trước đây, Viện Trưởng Lâm Viễn Hồ khi tiến vào Viện Khoa Học Liên Bang, lúc nhận được giải thưởng Tinh Vân danh giá, mà những công trình nghiên cứu học thuật của ông ta, kỳ thật phần lớn trong đó đều là sao chép thành quả của Giáo sư Trầm Dụ Lâm.
Giớ báo chí và tâm tình của các công dân Liên Bang cũng không giống nhau, thế nhưng bọn họ lại có thể dễ dàng thao túng tâm tình của toàn bộ công dân Liên Bang. Viện Khoa Học Liên Bang chính là cơ cấu đỉnh cao của Giới Khoa Học, lại nhận được sự tôn trọng cao nhất của toàn bộ Liên Bang. Viện Trưởng Lâm Viễn Hồ là vị học giả được công dân Liên Bang kính ngưỡng nhất. Nhưng tin tức sao chép đáng xấu hổ này một khi được công bố ra, nhất định sẽ làm tổn thương trái tim của không biết bao nhiêu công dân. Thế nhưng nó cũng là sự kiện có thể dễ dàng thu hút ánh mắt của tất cả công dân Liên Bang nhất. Giới báo chí tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua sự kiện lớn, nóng hổi như thế này.
Cũng không biết dang có bao nhiều người dang ngồi ở nhà mà đâu khổ nhìn những gì mà kênh tin tức đang phát ra, nhưng giới truyền thông lại cũng chỉ thản nhiên bắt đầu thảo luận sâu hơn nữa. Chỉ tiếc rằng bọn họ cũng không có khả năng xâm nhập quá sâu, quá chi tiết vào quá trình này mà thôi. Mà bên phía Viện Khoa Học Liên Bang cũng không có khả năng trở mặt che dấu đi chuyện này nữa.
Hứa Nhạc vừa xem những tin tức này trên TV, vừa cười cười, vừa không ngừng ăn cơm, sau đó lại ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn tin tức, lại ăn thêm một miếng cơm, tâm tình vui vẻ không nói nên lời.
.....
Trong lúc hắn đang thu dọn chén bát, Hứa Nhạc nhận được một cú điện thoại của Tiêu Thiếu Tá. Hắn biết rằng loại im lặng bất thường này cũng không phải là chuyện có thể kép dài mãi được. Sau cú điện thoại của Tiêu Thiếu Tá, hắn lại nhận được cú điện thoại của Trâu Úc, mời hắn đến Lâm Viên dùng cơm tổi
Hứa Nhạc sờ sờ bụng… Từ sau khi Phong Dư đại thúc dạy cho hắn mười tư thế chiến đấu kỳ quái kia, lượng cơm ăn hằng ngày của hắn quả thật là càng ngày càng tăng lên rất nhiều. Mặc dù lúc nãy hắn đã ăn tối xong rồi, thế nhưng tiếp tục đi ăn thêm một bữa nữa chắc cũng không có vấn đề gì. Đương nhiên cho dù hắn ăn không vô đi nữa, thì cũng phải đến đó một chuyến. Trâu Úc mời hắn đi ăn nhất định là có chuyện gì muốn nói.
…..
Trong khu Trúc Cư của Lâm Viên…
Dòng suối trong suốt chậm rãi chảy qua bên dưới sàn nhà, Trâu Úc dùng hai ngón tay thon dài trắng muốt, mềm mại, đầu ngón tay sơn một màu đỏ nhạt tinh xảo, nâng ly rượu nhạt lên. Cô nhẹ nhàng ngửi mùi rượu thơm ngát bên trong ly rượu, hai mắt khẽ nheo loại, âm thầm liếc mắt nhìn Hứa Nhạc ngồi đối diện một cái.
Một năm trước đây, khi lần đầu tiên gặp hắn truớc cửa hộp đêm tại Lâm Hải Châu, lúc này Trâu Úc đóng vai một thiên kim đại tiểu thơ lãnh khốc kiêu ngạo, vô tình. Lúc ấy ánh mắt của nàng kỳ thật cũng đã từng thoáng liếc qua khuôn mặt anh tú đến kinh nhân của cái gã Thi Thanh Hải kia, còn đối với khuôn mặt cực kỳ bình thường không chút thu hút của gã thanh niên này, cô lại chẳng hề có chút gì ấn tượng cả. Lúc đó cô cũng chỉ thoáng có chút để ý đến biểu hiện chấp nhất cùng cực cùng sự nghĩa khí đối với bạn bè của tên gia hỏa này.
Về sau bởi vì một chút sự tình kỳ diệu phát sinh, cho nên hai người mới vô tình cùng ở chung một mái nhà. Cũng trong chính khoảng thời gian hai người ở chung này, Trâu Úc mới cảm thấy vô cùng kinh ngạc mà cảm thán đối với quan niệm đối nhân xử thế kỳ lạ của gã thanh niên tên Hứa Nhạc này. Ngày nay trong xã hội Liên Bang mà lại còn tồn tại loại người hiếm có như thế này, quả thật đúng là không đơn giản chút nào. Bản thân cô lúc đó, cũng đã mơ hồn nhận ra được một ít bí mật ẩn chứa sau khuôn mặt bình thường của gã thanh niên này, biết rằng cái tên gia hỏa này nhất định sẽ có một ngày nào đó làm cả Liên Bang phải khiếp sợ.
Chỉ là cô không thể nào ngờ nổi, cái ngày đó lại tới sớm đến như vậy.
Chương 200 : Ngày thắng lợi yên tĩnh (2)
Trâu Úc thoáng khẽ mỉm cười một chút, ngẩng đầu nhìn lên. Trên khuôn mặt không hề có chút son phấn của cô ta, vết sẹo dài lúc trước trên mặt cũng đã không nhìn thấy rõ nữa. Thân thể sau khi sinh cũng đã khôi phục lại những đường cong mê người. Chỉ là cô muốn tự đích thân cho con bú, cho nên mùi nước hoa nồng đạm vốn có trên người của cô lúc này cũng không còn nữa.
- Nghe nói hiện tại anh đã là tiểu thúc của Lý Cuồng Nhân rồi phải không?
Trâu Úc mỉm cười hỏi, trong lời nói ẩn chứa một tia cảm thán nhàn nhạt. Không ngờ ngay cả cái kẻ điên, ngay cả Hội Nghị Liên Tịch Liên Bang mà cũng dám xông vào đánh người kia, kẻ được mệnh danh là đánh khắp Quân đội không đối thủ, thế mà cũng thua dưới tay của Hứa Nhạc như vậy. Chuyện này thật sự là khiến kẻ khác khó có thể tưởng tượng nổi.
- Con robot hắn ta điều khiển đột nhiên xảy ra vấn đề…
Đã quá mức thân quen với Trâu Úc rồi, Hứa Nhạc cũng không cần phải để ý đến phong thái của mình làm gì, Hắn tự nhiên co chân lên ghế ngồi một cách thoải mái, lắc lắc đầu nói:
- Nếu không thì về phương tiện điều khiển robot, tôi cũng không phải là đối thủ của hắn.
- Còn nếu như là đánh cận chiến trực tiếp thì sao?
Trâu Úc thoáng nheo mắt lại, ngạc nhiên hỏi một câu như thế. Ngày trước tại Hồ Sơn Đạo, cô ta từng tận mắt nhìn thấy Hứa Nhạc chạy bộ băng lên vách núi, cũng đã từng tận mắt chứng kiến hắn ở lại Lâm Viên cùng với Lý Cuồng Nhân trong nháy mắt đã trao đổi với nhau ba cú đấm, cô biết rõ ràng tên gia hỏa này bản thân cũng có sức chiến đấu mạnh đến cực điểm.
- Chuyện đó cần phải chân chính thử qua mới biết được.
Hứa Nhạc mỉm cười trả lời.
- Anh đó. Bề ngoài chỉ là một gã thanh niên ôn hòa, trên thực tế lại là một kẻ hoàn toàn không chấp nhận nửa điểm thua thiệt người khác.
Trâu Úc lẳng lặng nhìn hắn ta, nghĩ đến cái trận đánh cuộc trong lời đồn đại kia:
- Chắc là cả Liên Bang này cũng chỉ có mình anh, là dám khiến cho Phí thành Lý gia nhận phải cái sự sỉ nhục lớn đến như vậy, mà căn bản cũng không hề có chút xíu lo lắng nào cả.
- Hắn muốn giết tôi mà, cô cũng không phải là không biết chuyện đó.
Hứa Nhạc hớp một ngụm rượu, mở miệng hỏi:
- Nghe nói quân đội Liên Bang lần này giữ bí mật trận đối chiến robot chặt chẽ vô cùng. Chuyện đánh cuộc giữa tôi và hắn làm sao lại lộ ra ngoài vậy?
- Bất cứ bí mật nào đó của Quân đội Liên Bang, đối với tôi mà nói cũng không phải là bí mật gì.
Trâu Úc buông chén rượu trên tay xuống, nghiêm túc nói:
- Hôm nay hẹn gặp anh ra đây, là do có một số người muốn nhắn cho anh mấy câu nói… Có rất nhiều người cũng không biết rõ, anh hiện tại đã là một viên Thượng úy của Căn cứ lắp ráp thiết bị quân dụng của Bộ Quốc phòng. Dựa theo thành tích lần này của anh, việc được trực tiếp thăng lên thành Trung Tá cũng không có vấn đề gì. Chẳng qua là… đã bị phía trên đè ép chuyện này xuống…
- Vừa rồi Tiêu Thiếu tá cũng đã gọi điện thoại giải thích trực tiếp với tôi…
Hứa Nhạc trả lời.
Vẻ mặt Trâu Úc mang theo một tia có lỗi, nghiêm túc nói:
- Công ty Cơ khí Quả Xác vốn đã chuẩn bị rất nhiều phần thưởng để ca ngợi công trạng của anh. Thế nhưng ngoài tiền thưởng ra, tất cả những hậu đãi còn lại… cũng bị gây áp lực đè ép xuống. Thậm chí còn rất nhiều người hiện tại còn không biết rõ ràng, người điều khiển con robot Tiểu Bạch Hoa đánh bại con robot Tử Hải của Viện Khoa học Liên Bang chính là anh…
Hứa Nhạc trầm mặc thật lâu, mới đột nhiên mở miệng nói:
- Mặc dù tôi cũng có chút không thoải mái lắm… Nhưng chẳng qua cô cũng biết rồi đó, tôi cũng không phải là người hay để ý lắm đến mấy thứ này…
- Tôi không thích thái độ này của anh cho lắm… Lúc nào nên tranh giành thì cứ nên tranh giành…
Trâu Úc cũng dừng lại một chút rồi mới nói:
- Chẳng qua lần này đúng là anh không nên phản ứng lại. Đây là ý của phu nhân…
Trên mặt của Hứa Nhạc cũng không thể hiện biểu tình quá mức giật mình. Lúc ở căn cứ Cựu Nguyệt hắn cũng đã từng nghe Chu Ngọc nói qua một lần. Từ sau khi trở về Tinh cầu S1, hắn ở trong nhà trọ cũng đã từng nghe qua vấn đề này rồi. Mặc dù Chính phủ Liên Bang cùng với Quân đội Liên Bang cũng muốn thay Phí thành Lý gia bảo tồn lại danh dự cùng với vinh quang của họ, nhưng muốn có thể dễ dàng tận khả năng che dấu hoàn toàn sự tồn tại của hắn như vậy, có năng lực làm được chuyện đó, như vậy cũng chỉ có thể là vị phu nhân kia mà thôi.
Chỉ là hắn cũng không hiểu rõ ràng lắm, phu nhân làm như vậy là có lý do gì. Hứa Nhạc chợt nghĩ tới Thương Thu, chẳng lẽ chuyện hắn nhờ cô trong căn phòng chỉ huy lên án Lâm Viễn Hồ đã sao chép thành quả nghiên cứu của người khác, khiến cho phu nhân nghĩ rằng mình không dễ dàng khống chế hay sao? Nhưng mà nếu như Lâm Viễn Hồ thất thế, đối với con đường tranh cử chức Tổng thống Liên Bang của Nghị viên Mạt Bố Nhĩ chẳng phải là có sự trợ giúp rất lớn hay sao? Phu nhân nên hiểu rõ ràng điểm này mới đúng. Phản ứng mãnh liệt của giới báo chí Liên Bang trong mấy ngày nay gần đây cũng đã nói rõ ràng chuyện này rồi mà.
- Dạo gần đây tôi cũng không có gặp mặt phu nhân… Chẳng qua theo sự suy đoán của tôi, có lẽ một phần lý do trong đó, có liên quan đến chuyện anh vạch mặt Lâm Viễn Hồ.
Trâu Úc thoáng nheo cặp mắt lại, vừa đưa tay gắp lấy một ít thức ăn thích hợp cho bà mẹ sau thời kỳ sinh sản mà Hứa Nhạc đã làm riêng cho cô, đưa lên miệng, vừa nói:
- Anh đại khái cũng không có chủ ý đến cái tên Lâm Viễn Hồ của ông ta… Lâm Viện trưởng kỳ thật cũng là họ hàng xa của Lâm gia… Mặc dù nội bộ Thất đại gia tộc của Liên Bang cũng có những tranh chấp ngầm với nhau, thế nhưng cũng rất ít người làm ra những chuyện giống như anh lần này vậy, trực tiếp đánh cho Lâm Viễn Trưởng một cú không còn mặt mũi nào nữa, hơn nữa lại còn giẫm lên ông ta mấy cú đá nữa. Đối với những loại hành vi không hề xin chỉ thị mà tự tung tự tác hành động không hỏi ý ai giống như anh vậy, phu nhân có thể có chút không hài lòng.
Lâm Viễn Hồ? Lâm Bán Sơn? Lâm Đấu Hải?... Ánh mắt Hứa Nhạc thoáng nhíu lại một chút. Những người mang họ Lâm bên trong Liên Bang quả thật nhiều lắm. Hắn thật sự không ngờ rằng Lâm Viễn Hồ lại có quan hệ với Lâm gia, một trong Thất đại gia tộc của Liên Bang như vậy. Hắn đột nhiên nghĩ đến, lúc này mình lại đang ngồi trong Lâm Viên mà ăn tối, trên thế gian này, chẳng lẽ lại có nhiều cái họ Lâm đến như thế hay sao?
Hắn cúi đầu xuống, mỉm cười tự giễu một lúc, rồi mới nói:
- Xin chỉ thị? Phu nhân chẳng lẽ là thật sự đã xem tôi như là người trong nhà của bà ta rồi hay sao?
- Không phải vậy sao?
Trâu Úc rất nhanh hỏi ngược lại, trong câu nói mang theo một chút ý tứ hàm xúc bức người nhàn nhạt.
Chương 200 : Ngày thắng lợi yên tĩnh (3)
Hứa Nhạc hiện tại cũng quen thuộc đối với loại ngữ khí nói chuyện này của nàng. Trong thời gian một năm gần đây, Trâu Úc cũng đã đảm đương vai trò như chuyện viên phân tích chính trị cho hắn, trợ giúp hắn phán đoán thế cuộc, phán đoán hướng đi… Thậm chí là ngay từ lúc mới phát sinh ra sự kiện tranh đoạt những số liệu trung tâm trong phòng thí nghiệm Sở nghiên cứu Quả Xác, nàng đã liền mạch phân tích, vạch ra được mối liên hệ ẩn sâu phía sau chuyện này đến cuộc Tổng tuyển cử Tổng thống Liên Bang, mang đến cho hắn một sự trợ giúp thật lớn.
- Đương nhiên là không phải…
Hứa Nhạc thoáng im lặng một lát, mới trả lời:
- Mỗi người đều là một người độc lập cả mà. Không phải sao?
- Mỗi người đều là người trong xã hội…
Trâu Úc khẽ lắc đầu nhắc nhở hắn:
- Nếu như anh muốn cả đời trầm trầm mặc mặc, ngu ngu ngốc ngốc trong xã hội, vậy thì anh liền có thể tự chủ lấy bản thân mình. Thế nhưng nếu như anh muốn hô phong hoán vũ trong Liên Bang, cứng rắn giữ vững nguyên tắc độc lập của mình như vậy, anh chỉ sẽ nhận lấy đau khổ mà thôi…
- Không nói tiếp chuyện này nữa…
Hứa Nhạc đột nhiên nghĩ đến một chuyện khá quan trọng, nên nghiêm túc nói:
- Hai ngày sau khi Lưu Hỏa sinh ra, tôi có nhận được tin nhắn của Thi Thanh Hải… Tên gia hỏa kia đang âm thầm điều tra những chuyện bí mật của Nghị viện Mạch Đức Lâm. Có một số chứng cứ khá là quan trọng, tôi có thể giao lại cho Trầm Cách rồi. Bắt đầu từ đó đến nay, tôi không có liên hệ lại với hắn nữa, chẳng qua tôi nghĩ rằng hiện tại hắn cũng sống không tệ.
Cặp lông mi tinh tế đẹp đẽ của Trâu Úc thoáng nhăn lại một chút, trầm mặc một lúc thật lâu mới cười khẽ một tiếng, nói:
- Cái tên lưu manh kia mà biết điều tra cái gì cơ chứ? Tôi đã nói rồi, anh tốt nhất đừng ở trước mặt tôi nhắc đên cái tên của hắn nữa.
Cha mẹ thân sinh của Tiểu Lưu Hỏa là một cặp nam nữ hoàn toàn không quen biết gì nhau… Nhưng mà Hứa Nhạc lại không ngừng ở trước mặt Trâu Úc kể lại chuyện xưa của Thi Thanh Hải, khiến cho trong lòng Trâu Úc, hình dáng của gã Thi Thanh Hải kia cũng dần dần trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, quả thật cũng không giống như một người xa lạ nữa.
Nhưng mà cô cũng thường xuyên suy nghĩ lại một cách kỹ càng, cái gã gián điệp lưu lạc không ngừng lẩn trốn trong xã hội Liên Bang, nhất định sẽ không hiểu rõ ràng mình giống như mình hiểu rõ ràng hắn vậy. Cái câu nói khó đọc như thế này, lại làm sáng tỏ một chuyện vô cùng chua xót lòng người kia… Vì thế cô cũng không muốn tiếp tục nghe lại cái tên đó nữa, cũng không muốn có thêm quan hệ gì với cái gã đó nữa…
- Thi công tử là một tên gia hỏa thật sự vô cùng giỏi…
Hứa Nhạc nghĩ đến cái gã huynh đệ cực tốt của mình, mãi cho đến bây giờ vẫn còn mạo hiểm lặn ngụp trong nguy hiểm, ở trong bóng đêm vì những người ngoài ánh sáng mà làm những chuyện không quang minh chính đại kia, trong lòng hắn lại dâng lên một tia kính nể không nói lên lời.
Trâu Úc và Hứa Nhạc cũng vô cùng quen thuộc, cho nên nghe một câu nói này của hắn, cô liền biết Hứa Nhạc đang muốn biểu đạt ý tứ gì… Cô khẽ mỉm cười nhẹ một tiếng, trào phúng nói:
- Là một kẻ giống như anh vậy, ngoan cố và cố chấp như một tảng đá cứng đầu phải không, chẳng lẽ còn có thể tốt hơn nữa hay sao?
Thời gian bữa tối trong Lâm viên cũng không thể kéo dài thêm nữa, bởi vì đã đến giờ Trâu Úc phải về nhà cho Tiểu Lưu Hỏa bú sữa. Hứa Nhạc chở cô ta đến trước cửa của Đại viện Tây Sơn, nghĩ đến cuộc sống hằng ngày hiện tại của cô gái trẻ tuổi xinh đẹp này chủ yếu chỉ là chăm sóc con nhỏ, trong lòng không khỏi sinh ra một tâm tình phức tạp.
- Ngày mốt anh tới nhà tôi ăn cơm tối. Phụ thân tôi đại khái có chuyện gì đó muốn nói trực tiếp với anh… Với lại, mẫu thân tôi cũng thường hay hỏi khi nào anh mới đi công tác về…
Trước khi bước xuống xe, Trâu Úc còn quay lại, có chút không nỡ, thở dài nói một hơi.
Hứa Nhạc khẽ mỉm cười đáp ứng đến bữa đó sẽ đến, cũng giống như là lần trước tại nghĩa trang công cộng Ngân Hà đã đồng ý với Trâu phó Bộ Trưởng sẽ đưa lưng ra vác lấy cái gánh nặng này. Tâm tình của hắn cũng không thể nói là quá mức phấn khích, thế nhưng tuyệt đối cũng cảm thấy có chút tò mò, cái gánh nặng trên lưng này, đến tột cùng là sẽ phải gánh vác đến lúc nào mới có thể bỏ xuống?
…
Phong cảnh ban đêm ở chân núi Mạc Sầu có chút lặng yên. Phong cảnh thác nước chảy từ trên núi xuống hồ nhỏ cạnh nhà giống như bức tranh thủy mặc ban ngày kai, lúc này dưới làn gió đêm lạnh lùng thổi nhẹ, dưới ánh sáng chiếu rọi từ hai mặt trăng sáng tỏ trên bầu trời, giảm đi vài phần khí phách giang sơn vương giả, nhưng lại có thêm vài phần khuê tu, quyến rũ.
Những hình ảnh đang phát ra trên màn hình, cũng không phải là những hình ảnh tin tức nóng bỏng về sự kiện sao chép đáng xấu hổ, không lúc nào dứt trong mấy ngày gần đây… Hình ảnh trên đó là cảnh tượng hai con robot thế hệ mới của Liên Bang, đang tiến hành chiến đấu kịch liệt với nhau trên đỉnh núi Sơn mạch Tạp Kỳ của Cựu Nguyệt. Đúng là hình ảnh trận đối chiến robot thí nghiệm mang ý nghĩa vô cùng quan trọng mà mấy ngày hôm trước vừa diễn ra…
Dưới sự phong tỏa tin tức của Quân đội Liên Bang cùng với Cục Hiến chương, tất cả những tin tức tình báo cùng với chi tiết cụ thể, và các hình ảnh tư liệu ghi nhận trực tiếp về cuộc đối chiến robot thế hệ mới kia, sau khi trải qua quá trình phân tích cần thiết tại căn cứ Cựu Nguyệt, toàn bộ đã bị niêm phong lại và cất vào kho lưu trữ. Theo đạo lý mà nói, những hình ảnh này một khi xuất hiện trên màn hình TV này, liền đã xúc phạm mạnh mẽ đến điều lệ giữ bí mật của Liên Bang về sự kiện quan trọng này. Thế nhưng nếu như người xem hình ảnh đó lại là vị phu nhân kia, thì chuyện tình này lại có vẻ cực kỳ hiển nhiên, đáng ra phải như vậy…
Nhẹ nhàng bấm nhẹ một cái nút nhỏ, cái màn hình lớn trên tường chầm chậm thu lại, biến mất không thấy đâu nữa. Phu nhân nhẹ nhàng từ trên ghế đứng lên, bước về phía phòng làm bếp riêng của mình. Biểu tình trên mặt thoáng mang theo một tia buồn bã nhàn nhạt. Sự kiện phong tỏa những hình ảnh đối chiến lúc trước, chính là đề nghị của Thai phu nhân đối với Tổng thống Tịch Cách tiên sinh. Ngoài mặt chính là do suy nghĩ về danh dự của Phí thành Lý gia, kỳ thật cũng chỉ có mình bà ta là hiểu được, nguyên nhân quan trọng nhất là vì cái gì.
Hình ảnh con robot màu trắng trên màn hình thoáng có chút run rẩy toàn thân như thế, đối với phu nhân nhìn qua cực kỳ quen mắt. Mặc dù cũng chỉ là một thoáng nhanh như chớp mà thôi, thế nhưng lại khắc sâu vào trong ánh mắt bà ta.
Những người năm đó đã từng chính mắt nhìn thấy người đó điểu khiển robot, phần lớn cũng đã chết hết rồi. Thế nhưng vẫn không phải là không còn ai còn sống. Cái gã tiểu tử to gan lớn mật làm xằng làm bậy kia, chẳng lẽ không sợ chết không có chỗ chôn hay sao?
Phu nhân nhẹ nhàng dùng muỗng sứ trắng, đảo một chút chè hạnh nhân xanh biếc trong chén, thở dài thầm nghĩ trong lòng…
Mặc kệ trong giấc mộng kia có màu sắc gì đi chăng nữa, nhưng một khi cái giấc mộng đó đã không ngừng phát sinh như vậy, nếu cứ mãi nghĩ ngợi về chuyện đó, rồi lúc nào cũng mang sắc mặt nhợt nhạt , thân hình ốm yếu, cuối cùng thì ho ra máu mà chết đi, như vậy thật sự không phải là sự lựa chọn tốt đẹp gì cả. Hứa Nhạc dùng cái dây thần kinh mạnh mẽ của mình mà tạm thời gạt qua một bên cái sự tồn tại vĩ đại đó, thế nhưng cũng không cách nào quen được với sự im lặng bên trong căn nhà trọ lúc này…
Nghiên cứu chế tạo ra con robot thế hệ mới, tham gia vào trận thí nghiệm đối chiến trên đỉnh núi Tạp Kỳ, Hứa Nhạc chính là muốn để những gì của Giáo sư Trầm Lão liền phải thuộc về giáo sư Trầm Lão, chính là muốn tát một cái vào mặt đại nhân vật nào đó, là muốn gián tiếp đả kích vào con đường tranh cử của bộ đôi hợp tác cực kỳ vững chắc Châu Trưởng La Tư và Nghị viên Mạch Đức Lâm kia.
Nhưng hắn dù sao cũng chỉ là gã thanh niên. Sau khi Công ty Cơ khí Quả Xác thành công giành được tiêu chuẩn con robot thế hệ mới của Liên Bang, thân là người tham gia trực tiếp vào quá trình nghiên cứu chế tạo cùng với đối chiến, bản thân hắn dường như bị cả Liên Bang quên hẳn đi… Trong lòng mặc dù cũng không sinh ra tâm lý u oán, thế nhưng luôn luôn có chút không thể nào hiểu nổi.
Hắn cúi đầu há to miệng ăn một miếng rau xanh lớn trong hộp cơm hộp, đem cọng rau xanh nhai nuốt một miếng lớn, sau đó mới uống một ngụm nước lọc, ngẩng đầu lên xem những tin tức trên màn hình TV. Trên màn hình TV, người phát ngôn chính thức của Viện Khoa Học Liên Bang, đang cực kỳ chật vật né tránh những câu nói nhạy cảm của phóng viên.
Chính phủ Liên Bang cật lực phong tỏa tin tức về cuộc thí nghiệm đối chiến robot, thế nhưng cũng không có phong toả tin tức về bên nào nhận được tiêu chuẩn robot thế hệ mới của Liên Bang. Dù sao đây chính là sự kiện làm gia tăng cảm giác vinh quang cùng với lòng tin của công dân Liên Bang đối với chính phủ một cách mãnh liệt.
Hoàn toàn khác với việc che dấu những chi tiết về năng lực của con robot thế hệ mới, chuyện ngày hôm đó trong căn phòng chỉ huy, Thương Thu đích thân đứng ra, trước mặt mọi người lên án Viện Khoa Học Liên Bang sao chép, Viện Trưởng Lâm Viễn Hồ dưới những chứng cứ không thể chối cãi, buộc phải ảm đạm thừa nhận chuyện này… Một màn này được vô số người tận mắt chứng kiến. Hơn nữa Chính phủ Liên Bang cũng không biết vì nguyên nhân gì, tựa hồ cũng không hao phí bao nhiêu tâm huyết cùng tinh lực để tiến hành che giấu sự kiện đáng xấu hổ này.
Trong mấy ngày mà Hứa Nhạc còn ở trên khu căn cứ vành khuyền của Cựu Nguyệt, toàn bộ giới báo chí Liên Bang đồng loạt thổi bùng ngọn lửa sự kiện sao chép nóng hổi này. Rất nhiều cơ cấu truyền thông bắt đầu phát huy tinh thần đánh chó rơi xuống nước của giới báo chí, khơi mào lại sự kiện phong ba sao chép mà hơn một tháng trước từng gây song gió mãnh liệt trên mạng inte… Thậm chí còn nhiều tờ báo khác, bắt đầu trực tiếp moi móc lại sự kiện thảo luận mà nhiều năm trước đây, Viện Trưởng Lâm Viễn Hồ khi tiến vào Viện Khoa Học Liên Bang, lúc nhận được giải thưởng Tinh Vân danh giá, mà những công trình nghiên cứu học thuật của ông ta, kỳ thật phần lớn trong đó đều là sao chép thành quả của Giáo sư Trầm Dụ Lâm.
Giớ báo chí và tâm tình của các công dân Liên Bang cũng không giống nhau, thế nhưng bọn họ lại có thể dễ dàng thao túng tâm tình của toàn bộ công dân Liên Bang. Viện Khoa Học Liên Bang chính là cơ cấu đỉnh cao của Giới Khoa Học, lại nhận được sự tôn trọng cao nhất của toàn bộ Liên Bang. Viện Trưởng Lâm Viễn Hồ là vị học giả được công dân Liên Bang kính ngưỡng nhất. Nhưng tin tức sao chép đáng xấu hổ này một khi được công bố ra, nhất định sẽ làm tổn thương trái tim của không biết bao nhiêu công dân. Thế nhưng nó cũng là sự kiện có thể dễ dàng thu hút ánh mắt của tất cả công dân Liên Bang nhất. Giới báo chí tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua sự kiện lớn, nóng hổi như thế này.
Cũng không biết dang có bao nhiều người dang ngồi ở nhà mà đâu khổ nhìn những gì mà kênh tin tức đang phát ra, nhưng giới truyền thông lại cũng chỉ thản nhiên bắt đầu thảo luận sâu hơn nữa. Chỉ tiếc rằng bọn họ cũng không có khả năng xâm nhập quá sâu, quá chi tiết vào quá trình này mà thôi. Mà bên phía Viện Khoa Học Liên Bang cũng không có khả năng trở mặt che dấu đi chuyện này nữa.
Hứa Nhạc vừa xem những tin tức này trên TV, vừa cười cười, vừa không ngừng ăn cơm, sau đó lại ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn tin tức, lại ăn thêm một miếng cơm, tâm tình vui vẻ không nói nên lời.
.....
Trong lúc hắn đang thu dọn chén bát, Hứa Nhạc nhận được một cú điện thoại của Tiêu Thiếu Tá. Hắn biết rằng loại im lặng bất thường này cũng không phải là chuyện có thể kép dài mãi được. Sau cú điện thoại của Tiêu Thiếu Tá, hắn lại nhận được cú điện thoại của Trâu Úc, mời hắn đến Lâm Viên dùng cơm tổi
Hứa Nhạc sờ sờ bụng… Từ sau khi Phong Dư đại thúc dạy cho hắn mười tư thế chiến đấu kỳ quái kia, lượng cơm ăn hằng ngày của hắn quả thật là càng ngày càng tăng lên rất nhiều. Mặc dù lúc nãy hắn đã ăn tối xong rồi, thế nhưng tiếp tục đi ăn thêm một bữa nữa chắc cũng không có vấn đề gì. Đương nhiên cho dù hắn ăn không vô đi nữa, thì cũng phải đến đó một chuyến. Trâu Úc mời hắn đi ăn nhất định là có chuyện gì muốn nói.
…..
Trong khu Trúc Cư của Lâm Viên…
Dòng suối trong suốt chậm rãi chảy qua bên dưới sàn nhà, Trâu Úc dùng hai ngón tay thon dài trắng muốt, mềm mại, đầu ngón tay sơn một màu đỏ nhạt tinh xảo, nâng ly rượu nhạt lên. Cô nhẹ nhàng ngửi mùi rượu thơm ngát bên trong ly rượu, hai mắt khẽ nheo loại, âm thầm liếc mắt nhìn Hứa Nhạc ngồi đối diện một cái.
Một năm trước đây, khi lần đầu tiên gặp hắn truớc cửa hộp đêm tại Lâm Hải Châu, lúc này Trâu Úc đóng vai một thiên kim đại tiểu thơ lãnh khốc kiêu ngạo, vô tình. Lúc ấy ánh mắt của nàng kỳ thật cũng đã từng thoáng liếc qua khuôn mặt anh tú đến kinh nhân của cái gã Thi Thanh Hải kia, còn đối với khuôn mặt cực kỳ bình thường không chút thu hút của gã thanh niên này, cô lại chẳng hề có chút gì ấn tượng cả. Lúc đó cô cũng chỉ thoáng có chút để ý đến biểu hiện chấp nhất cùng cực cùng sự nghĩa khí đối với bạn bè của tên gia hỏa này.
Về sau bởi vì một chút sự tình kỳ diệu phát sinh, cho nên hai người mới vô tình cùng ở chung một mái nhà. Cũng trong chính khoảng thời gian hai người ở chung này, Trâu Úc mới cảm thấy vô cùng kinh ngạc mà cảm thán đối với quan niệm đối nhân xử thế kỳ lạ của gã thanh niên tên Hứa Nhạc này. Ngày nay trong xã hội Liên Bang mà lại còn tồn tại loại người hiếm có như thế này, quả thật đúng là không đơn giản chút nào. Bản thân cô lúc đó, cũng đã mơ hồn nhận ra được một ít bí mật ẩn chứa sau khuôn mặt bình thường của gã thanh niên này, biết rằng cái tên gia hỏa này nhất định sẽ có một ngày nào đó làm cả Liên Bang phải khiếp sợ.
Chỉ là cô không thể nào ngờ nổi, cái ngày đó lại tới sớm đến như vậy.
Chương 200 : Ngày thắng lợi yên tĩnh (2)
Trâu Úc thoáng khẽ mỉm cười một chút, ngẩng đầu nhìn lên. Trên khuôn mặt không hề có chút son phấn của cô ta, vết sẹo dài lúc trước trên mặt cũng đã không nhìn thấy rõ nữa. Thân thể sau khi sinh cũng đã khôi phục lại những đường cong mê người. Chỉ là cô muốn tự đích thân cho con bú, cho nên mùi nước hoa nồng đạm vốn có trên người của cô lúc này cũng không còn nữa.
- Nghe nói hiện tại anh đã là tiểu thúc của Lý Cuồng Nhân rồi phải không?
Trâu Úc mỉm cười hỏi, trong lời nói ẩn chứa một tia cảm thán nhàn nhạt. Không ngờ ngay cả cái kẻ điên, ngay cả Hội Nghị Liên Tịch Liên Bang mà cũng dám xông vào đánh người kia, kẻ được mệnh danh là đánh khắp Quân đội không đối thủ, thế mà cũng thua dưới tay của Hứa Nhạc như vậy. Chuyện này thật sự là khiến kẻ khác khó có thể tưởng tượng nổi.
- Con robot hắn ta điều khiển đột nhiên xảy ra vấn đề…
Đã quá mức thân quen với Trâu Úc rồi, Hứa Nhạc cũng không cần phải để ý đến phong thái của mình làm gì, Hắn tự nhiên co chân lên ghế ngồi một cách thoải mái, lắc lắc đầu nói:
- Nếu không thì về phương tiện điều khiển robot, tôi cũng không phải là đối thủ của hắn.
- Còn nếu như là đánh cận chiến trực tiếp thì sao?
Trâu Úc thoáng nheo mắt lại, ngạc nhiên hỏi một câu như thế. Ngày trước tại Hồ Sơn Đạo, cô ta từng tận mắt nhìn thấy Hứa Nhạc chạy bộ băng lên vách núi, cũng đã từng tận mắt chứng kiến hắn ở lại Lâm Viên cùng với Lý Cuồng Nhân trong nháy mắt đã trao đổi với nhau ba cú đấm, cô biết rõ ràng tên gia hỏa này bản thân cũng có sức chiến đấu mạnh đến cực điểm.
- Chuyện đó cần phải chân chính thử qua mới biết được.
Hứa Nhạc mỉm cười trả lời.
- Anh đó. Bề ngoài chỉ là một gã thanh niên ôn hòa, trên thực tế lại là một kẻ hoàn toàn không chấp nhận nửa điểm thua thiệt người khác.
Trâu Úc lẳng lặng nhìn hắn ta, nghĩ đến cái trận đánh cuộc trong lời đồn đại kia:
- Chắc là cả Liên Bang này cũng chỉ có mình anh, là dám khiến cho Phí thành Lý gia nhận phải cái sự sỉ nhục lớn đến như vậy, mà căn bản cũng không hề có chút xíu lo lắng nào cả.
- Hắn muốn giết tôi mà, cô cũng không phải là không biết chuyện đó.
Hứa Nhạc hớp một ngụm rượu, mở miệng hỏi:
- Nghe nói quân đội Liên Bang lần này giữ bí mật trận đối chiến robot chặt chẽ vô cùng. Chuyện đánh cuộc giữa tôi và hắn làm sao lại lộ ra ngoài vậy?
- Bất cứ bí mật nào đó của Quân đội Liên Bang, đối với tôi mà nói cũng không phải là bí mật gì.
Trâu Úc buông chén rượu trên tay xuống, nghiêm túc nói:
- Hôm nay hẹn gặp anh ra đây, là do có một số người muốn nhắn cho anh mấy câu nói… Có rất nhiều người cũng không biết rõ, anh hiện tại đã là một viên Thượng úy của Căn cứ lắp ráp thiết bị quân dụng của Bộ Quốc phòng. Dựa theo thành tích lần này của anh, việc được trực tiếp thăng lên thành Trung Tá cũng không có vấn đề gì. Chẳng qua là… đã bị phía trên đè ép chuyện này xuống…
- Vừa rồi Tiêu Thiếu tá cũng đã gọi điện thoại giải thích trực tiếp với tôi…
Hứa Nhạc trả lời.
Vẻ mặt Trâu Úc mang theo một tia có lỗi, nghiêm túc nói:
- Công ty Cơ khí Quả Xác vốn đã chuẩn bị rất nhiều phần thưởng để ca ngợi công trạng của anh. Thế nhưng ngoài tiền thưởng ra, tất cả những hậu đãi còn lại… cũng bị gây áp lực đè ép xuống. Thậm chí còn rất nhiều người hiện tại còn không biết rõ ràng, người điều khiển con robot Tiểu Bạch Hoa đánh bại con robot Tử Hải của Viện Khoa học Liên Bang chính là anh…
Hứa Nhạc trầm mặc thật lâu, mới đột nhiên mở miệng nói:
- Mặc dù tôi cũng có chút không thoải mái lắm… Nhưng chẳng qua cô cũng biết rồi đó, tôi cũng không phải là người hay để ý lắm đến mấy thứ này…
- Tôi không thích thái độ này của anh cho lắm… Lúc nào nên tranh giành thì cứ nên tranh giành…
Trâu Úc cũng dừng lại một chút rồi mới nói:
- Chẳng qua lần này đúng là anh không nên phản ứng lại. Đây là ý của phu nhân…
Trên mặt của Hứa Nhạc cũng không thể hiện biểu tình quá mức giật mình. Lúc ở căn cứ Cựu Nguyệt hắn cũng đã từng nghe Chu Ngọc nói qua một lần. Từ sau khi trở về Tinh cầu S1, hắn ở trong nhà trọ cũng đã từng nghe qua vấn đề này rồi. Mặc dù Chính phủ Liên Bang cùng với Quân đội Liên Bang cũng muốn thay Phí thành Lý gia bảo tồn lại danh dự cùng với vinh quang của họ, nhưng muốn có thể dễ dàng tận khả năng che dấu hoàn toàn sự tồn tại của hắn như vậy, có năng lực làm được chuyện đó, như vậy cũng chỉ có thể là vị phu nhân kia mà thôi.
Chỉ là hắn cũng không hiểu rõ ràng lắm, phu nhân làm như vậy là có lý do gì. Hứa Nhạc chợt nghĩ tới Thương Thu, chẳng lẽ chuyện hắn nhờ cô trong căn phòng chỉ huy lên án Lâm Viễn Hồ đã sao chép thành quả nghiên cứu của người khác, khiến cho phu nhân nghĩ rằng mình không dễ dàng khống chế hay sao? Nhưng mà nếu như Lâm Viễn Hồ thất thế, đối với con đường tranh cử chức Tổng thống Liên Bang của Nghị viên Mạt Bố Nhĩ chẳng phải là có sự trợ giúp rất lớn hay sao? Phu nhân nên hiểu rõ ràng điểm này mới đúng. Phản ứng mãnh liệt của giới báo chí Liên Bang trong mấy ngày nay gần đây cũng đã nói rõ ràng chuyện này rồi mà.
- Dạo gần đây tôi cũng không có gặp mặt phu nhân… Chẳng qua theo sự suy đoán của tôi, có lẽ một phần lý do trong đó, có liên quan đến chuyện anh vạch mặt Lâm Viễn Hồ.
Trâu Úc thoáng nheo cặp mắt lại, vừa đưa tay gắp lấy một ít thức ăn thích hợp cho bà mẹ sau thời kỳ sinh sản mà Hứa Nhạc đã làm riêng cho cô, đưa lên miệng, vừa nói:
- Anh đại khái cũng không có chủ ý đến cái tên Lâm Viễn Hồ của ông ta… Lâm Viện trưởng kỳ thật cũng là họ hàng xa của Lâm gia… Mặc dù nội bộ Thất đại gia tộc của Liên Bang cũng có những tranh chấp ngầm với nhau, thế nhưng cũng rất ít người làm ra những chuyện giống như anh lần này vậy, trực tiếp đánh cho Lâm Viễn Trưởng một cú không còn mặt mũi nào nữa, hơn nữa lại còn giẫm lên ông ta mấy cú đá nữa. Đối với những loại hành vi không hề xin chỉ thị mà tự tung tự tác hành động không hỏi ý ai giống như anh vậy, phu nhân có thể có chút không hài lòng.
Lâm Viễn Hồ? Lâm Bán Sơn? Lâm Đấu Hải?... Ánh mắt Hứa Nhạc thoáng nhíu lại một chút. Những người mang họ Lâm bên trong Liên Bang quả thật nhiều lắm. Hắn thật sự không ngờ rằng Lâm Viễn Hồ lại có quan hệ với Lâm gia, một trong Thất đại gia tộc của Liên Bang như vậy. Hắn đột nhiên nghĩ đến, lúc này mình lại đang ngồi trong Lâm Viên mà ăn tối, trên thế gian này, chẳng lẽ lại có nhiều cái họ Lâm đến như thế hay sao?
Hắn cúi đầu xuống, mỉm cười tự giễu một lúc, rồi mới nói:
- Xin chỉ thị? Phu nhân chẳng lẽ là thật sự đã xem tôi như là người trong nhà của bà ta rồi hay sao?
- Không phải vậy sao?
Trâu Úc rất nhanh hỏi ngược lại, trong câu nói mang theo một chút ý tứ hàm xúc bức người nhàn nhạt.
Chương 200 : Ngày thắng lợi yên tĩnh (3)
Hứa Nhạc hiện tại cũng quen thuộc đối với loại ngữ khí nói chuyện này của nàng. Trong thời gian một năm gần đây, Trâu Úc cũng đã đảm đương vai trò như chuyện viên phân tích chính trị cho hắn, trợ giúp hắn phán đoán thế cuộc, phán đoán hướng đi… Thậm chí là ngay từ lúc mới phát sinh ra sự kiện tranh đoạt những số liệu trung tâm trong phòng thí nghiệm Sở nghiên cứu Quả Xác, nàng đã liền mạch phân tích, vạch ra được mối liên hệ ẩn sâu phía sau chuyện này đến cuộc Tổng tuyển cử Tổng thống Liên Bang, mang đến cho hắn một sự trợ giúp thật lớn.
- Đương nhiên là không phải…
Hứa Nhạc thoáng im lặng một lát, mới trả lời:
- Mỗi người đều là một người độc lập cả mà. Không phải sao?
- Mỗi người đều là người trong xã hội…
Trâu Úc khẽ lắc đầu nhắc nhở hắn:
- Nếu như anh muốn cả đời trầm trầm mặc mặc, ngu ngu ngốc ngốc trong xã hội, vậy thì anh liền có thể tự chủ lấy bản thân mình. Thế nhưng nếu như anh muốn hô phong hoán vũ trong Liên Bang, cứng rắn giữ vững nguyên tắc độc lập của mình như vậy, anh chỉ sẽ nhận lấy đau khổ mà thôi…
- Không nói tiếp chuyện này nữa…
Hứa Nhạc đột nhiên nghĩ đến một chuyện khá quan trọng, nên nghiêm túc nói:
- Hai ngày sau khi Lưu Hỏa sinh ra, tôi có nhận được tin nhắn của Thi Thanh Hải… Tên gia hỏa kia đang âm thầm điều tra những chuyện bí mật của Nghị viện Mạch Đức Lâm. Có một số chứng cứ khá là quan trọng, tôi có thể giao lại cho Trầm Cách rồi. Bắt đầu từ đó đến nay, tôi không có liên hệ lại với hắn nữa, chẳng qua tôi nghĩ rằng hiện tại hắn cũng sống không tệ.
Cặp lông mi tinh tế đẹp đẽ của Trâu Úc thoáng nhăn lại một chút, trầm mặc một lúc thật lâu mới cười khẽ một tiếng, nói:
- Cái tên lưu manh kia mà biết điều tra cái gì cơ chứ? Tôi đã nói rồi, anh tốt nhất đừng ở trước mặt tôi nhắc đên cái tên của hắn nữa.
Cha mẹ thân sinh của Tiểu Lưu Hỏa là một cặp nam nữ hoàn toàn không quen biết gì nhau… Nhưng mà Hứa Nhạc lại không ngừng ở trước mặt Trâu Úc kể lại chuyện xưa của Thi Thanh Hải, khiến cho trong lòng Trâu Úc, hình dáng của gã Thi Thanh Hải kia cũng dần dần trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, quả thật cũng không giống như một người xa lạ nữa.
Nhưng mà cô cũng thường xuyên suy nghĩ lại một cách kỹ càng, cái gã gián điệp lưu lạc không ngừng lẩn trốn trong xã hội Liên Bang, nhất định sẽ không hiểu rõ ràng mình giống như mình hiểu rõ ràng hắn vậy. Cái câu nói khó đọc như thế này, lại làm sáng tỏ một chuyện vô cùng chua xót lòng người kia… Vì thế cô cũng không muốn tiếp tục nghe lại cái tên đó nữa, cũng không muốn có thêm quan hệ gì với cái gã đó nữa…
- Thi công tử là một tên gia hỏa thật sự vô cùng giỏi…
Hứa Nhạc nghĩ đến cái gã huynh đệ cực tốt của mình, mãi cho đến bây giờ vẫn còn mạo hiểm lặn ngụp trong nguy hiểm, ở trong bóng đêm vì những người ngoài ánh sáng mà làm những chuyện không quang minh chính đại kia, trong lòng hắn lại dâng lên một tia kính nể không nói lên lời.
Trâu Úc và Hứa Nhạc cũng vô cùng quen thuộc, cho nên nghe một câu nói này của hắn, cô liền biết Hứa Nhạc đang muốn biểu đạt ý tứ gì… Cô khẽ mỉm cười nhẹ một tiếng, trào phúng nói:
- Là một kẻ giống như anh vậy, ngoan cố và cố chấp như một tảng đá cứng đầu phải không, chẳng lẽ còn có thể tốt hơn nữa hay sao?
Thời gian bữa tối trong Lâm viên cũng không thể kéo dài thêm nữa, bởi vì đã đến giờ Trâu Úc phải về nhà cho Tiểu Lưu Hỏa bú sữa. Hứa Nhạc chở cô ta đến trước cửa của Đại viện Tây Sơn, nghĩ đến cuộc sống hằng ngày hiện tại của cô gái trẻ tuổi xinh đẹp này chủ yếu chỉ là chăm sóc con nhỏ, trong lòng không khỏi sinh ra một tâm tình phức tạp.
- Ngày mốt anh tới nhà tôi ăn cơm tối. Phụ thân tôi đại khái có chuyện gì đó muốn nói trực tiếp với anh… Với lại, mẫu thân tôi cũng thường hay hỏi khi nào anh mới đi công tác về…
Trước khi bước xuống xe, Trâu Úc còn quay lại, có chút không nỡ, thở dài nói một hơi.
Hứa Nhạc khẽ mỉm cười đáp ứng đến bữa đó sẽ đến, cũng giống như là lần trước tại nghĩa trang công cộng Ngân Hà đã đồng ý với Trâu phó Bộ Trưởng sẽ đưa lưng ra vác lấy cái gánh nặng này. Tâm tình của hắn cũng không thể nói là quá mức phấn khích, thế nhưng tuyệt đối cũng cảm thấy có chút tò mò, cái gánh nặng trên lưng này, đến tột cùng là sẽ phải gánh vác đến lúc nào mới có thể bỏ xuống?
…
Phong cảnh ban đêm ở chân núi Mạc Sầu có chút lặng yên. Phong cảnh thác nước chảy từ trên núi xuống hồ nhỏ cạnh nhà giống như bức tranh thủy mặc ban ngày kai, lúc này dưới làn gió đêm lạnh lùng thổi nhẹ, dưới ánh sáng chiếu rọi từ hai mặt trăng sáng tỏ trên bầu trời, giảm đi vài phần khí phách giang sơn vương giả, nhưng lại có thêm vài phần khuê tu, quyến rũ.
Những hình ảnh đang phát ra trên màn hình, cũng không phải là những hình ảnh tin tức nóng bỏng về sự kiện sao chép đáng xấu hổ, không lúc nào dứt trong mấy ngày gần đây… Hình ảnh trên đó là cảnh tượng hai con robot thế hệ mới của Liên Bang, đang tiến hành chiến đấu kịch liệt với nhau trên đỉnh núi Sơn mạch Tạp Kỳ của Cựu Nguyệt. Đúng là hình ảnh trận đối chiến robot thí nghiệm mang ý nghĩa vô cùng quan trọng mà mấy ngày hôm trước vừa diễn ra…
Dưới sự phong tỏa tin tức của Quân đội Liên Bang cùng với Cục Hiến chương, tất cả những tin tức tình báo cùng với chi tiết cụ thể, và các hình ảnh tư liệu ghi nhận trực tiếp về cuộc đối chiến robot thế hệ mới kia, sau khi trải qua quá trình phân tích cần thiết tại căn cứ Cựu Nguyệt, toàn bộ đã bị niêm phong lại và cất vào kho lưu trữ. Theo đạo lý mà nói, những hình ảnh này một khi xuất hiện trên màn hình TV này, liền đã xúc phạm mạnh mẽ đến điều lệ giữ bí mật của Liên Bang về sự kiện quan trọng này. Thế nhưng nếu như người xem hình ảnh đó lại là vị phu nhân kia, thì chuyện tình này lại có vẻ cực kỳ hiển nhiên, đáng ra phải như vậy…
Nhẹ nhàng bấm nhẹ một cái nút nhỏ, cái màn hình lớn trên tường chầm chậm thu lại, biến mất không thấy đâu nữa. Phu nhân nhẹ nhàng từ trên ghế đứng lên, bước về phía phòng làm bếp riêng của mình. Biểu tình trên mặt thoáng mang theo một tia buồn bã nhàn nhạt. Sự kiện phong tỏa những hình ảnh đối chiến lúc trước, chính là đề nghị của Thai phu nhân đối với Tổng thống Tịch Cách tiên sinh. Ngoài mặt chính là do suy nghĩ về danh dự của Phí thành Lý gia, kỳ thật cũng chỉ có mình bà ta là hiểu được, nguyên nhân quan trọng nhất là vì cái gì.
Hình ảnh con robot màu trắng trên màn hình thoáng có chút run rẩy toàn thân như thế, đối với phu nhân nhìn qua cực kỳ quen mắt. Mặc dù cũng chỉ là một thoáng nhanh như chớp mà thôi, thế nhưng lại khắc sâu vào trong ánh mắt bà ta.
Những người năm đó đã từng chính mắt nhìn thấy người đó điểu khiển robot, phần lớn cũng đã chết hết rồi. Thế nhưng vẫn không phải là không còn ai còn sống. Cái gã tiểu tử to gan lớn mật làm xằng làm bậy kia, chẳng lẽ không sợ chết không có chỗ chôn hay sao?
Phu nhân nhẹ nhàng dùng muỗng sứ trắng, đảo một chút chè hạnh nhân xanh biếc trong chén, thở dài thầm nghĩ trong lòng…
/930
|