- Đám người bên phía Lợi Gia nhất định sẽ nhanh chóng rút tay lại. Bọn họ cũng không phải đồ ngốc. Những tổn thất mà bên phía Hoàn Sơn Tứ Châu bãi công tạo ra, không phải một mình Lợi Gia bọn họ có khả năng gánh vác nổi.
- Có lẽ là Nghị Viên Mạch Đức Lâm muốn tạo nên danh tiếng?
Trầm tổng thư ký đưa ra ý kiến thăm dò…
Thai phu nhân mở to hai mắt ra, thoáng suy nghĩ trong chốc lát, sau đó lắc lắc đầu, chậm rãi nói:
- Chính là bản thân ta suy nghĩ mãi cho đến bây giờ cũng không thể nào hiểu nổi, cái lão cáo già này đến tột cùng là muốn làm cái gì… Cho nên ta mới cảnh giác như thế…
Thai phu nhân lạnh lùng nói:
- Mạch Đức Lâm đã thả vào trong Liên Bang một cái mồi lửa. Cái mồi lửa này đến tột cùng sẽ thiêu đốt lớn đến mức nào, lan rộng đến đâu, cho tới bây giờ cũng không ai có thể nói trước được. Chỉ sợ là ngay cả bản thân lão ta cũng không thể khống chế nổi nữa rồi. Mà cũng không biết rằng lão ta có muốn nghĩ đến chuyện khống chế nó hay không. Nếu hắn suy nghĩ như thế, hắn thật sự là đáng chết… Mặc kệ là hắn muốn làm cái gì đi nữa. Cứ việc một phen đem tất cả những hy vọng của lão ta hoàn toàn đánh bại hết đi, buộc lão ta phải rời khỏi cuộc Tổng tuyển cử lần này, buộc lão ta phải chấp nhận hợp tác… Có như vậy mới có thể đem sự bất ổn trong Liên Bang mà bình định lại…
Thai phu nhân quay sang phía Cận quản gia đang cung kính đứng bên cạnh, hỏi:
- Bên phía trên núi từ trước tới giờ đều là do ông tiến hành liên hệ… Những nhân chứng mà lãnh tụ Nam Thủy hứa sẽ cung cấp, lúc nào mới có thể xuất hiện?
Cận quản gia cúi đầu cung kính trả lời:
- Sáng sớm ngày mai, vào lúc chín giờ hai mươi ba phút!
o0o
Tám giờ sáng ngày thứ hai, thanh tra Tiêu Văn Tĩnh mệt mỏi bước vào văn phòng Bộ Tư Pháp. Mấy ngày hôm nay hắn cũng không thể nào ngủ yên giấc được, hốc mắt lõm sâu xuống, thâm quầng. Lúc này nhìn về phía vị Nghị Viên biểu tình vô cùng bình tĩnh, đang ngồi bên cạnh cửa sổ, rõ ràng tinh thần mười phần thoải mái kia. Mặc dù hắn cực kỳ chán ghét sự đối trá, ghê tởm của người này, thế nhưng cũng không khỏi không bái phục lòng dạ thâm sâu khó lường của đối phương.
Nghị Viên Mạch Đức Lâm thoáng mỉm cười khi cự tuyệt lời thông báo cho phép rời đi của bên phía Bộ Tư Pháp. Ông ta lựa chọn tiếp tục ngồi lại ở trong này, tiếp nhận điều tra… Thỉnh thoảng vị Nghị Viên này theo dõi những hình ảnh trên TV, những tin tức trên nhật báo, bảo trì sự trầm mặc, mắt nhìn toàn bộ Liên Bang bởi vì bản thân mình mà phong vân biến sắc, phong khởi vân dũng…
Cơ hồ là cũng ngay trong thời điểm đó, tại cảng vũ trụ Cảng Đô, một chiếc phi thuyền vũ trụ liên vận từ khu tinh cầu S2 bay đến Thủ đô Tinh Quyển chậm rãi hạ xuống mặt đất. Một cô gái ngồi bên cửa sổ, cùng với mấy người mặc sắc phục quan chức, nhẹ giọng nói mấy câu gì đó, sau đó lặng lẽ đeo lên chóp mũi một cặp mắt kính gọng đen đã lâu rồi không xuất hiện trên mặt của cô…
o0o
Đối diện với đám người ủng hộ đang phẫn nộ kêu gào bên ngoài, khuôn mặt già nua của Nghị Viên Mạch Đức Lâm thể hiện một biểu tình vô cùng bình thản. Cuộc đời chính trị của ông ta, thậm chí là sinh mệnh cuộc sống của ông ta nữa, có lẽ cũng sẽ chấm dứt sau sự kiện lần này, đây đã là canh bạc đặt cược cả cuộc đời của ông ta rồi. Thế nhưng ông ta cũng không hề có chút ý tứ rút lui hay nhát sợ gì cả.
Trong toàn bộ Liên Bang này, ngoại trừ chính bản thân ông ta ra, cũng không có bất cứ ai có thể đủ hiểu được trong lòng ông ta đang kiên trì làm chuyện gì cả. Ở trong mắt đám chính trị gia của Liên Bang, ở trong mắt của vị phu nhân kia của Thai Gia, ở trong mắt gia chủ của Lợi Gia, ông ta không tiếc gây náo loạn, xích mích trong toàn bộ xã hội Liên Bang như thế kia, cũng kiên định không chịu thoái nhượng, không chịu từ bỏ, đó thật sự là một hành động cực kỳ điên rồ, thế nhưng cái mà ông ta muốn chính là tiếp tục điên rồ như thế tới cùng… Trừ phi là tình thế lại xuất hiện biến hóa nào đó…
Mấy tháng trước đây, Nghị Viên Mạch Đức Lâm đã cảm giác được những người bên cạnh mình đã xảy ra chút vấn đề nào đó. Trong mạng lưới thuộc hạ hành động bí mật mà ông ta đã phí công xây dựng biết bao nhiêu năm nay, tựa hồ đã bị một nhân vật nguy hiểm nào đó tìm ra được một ít lỗ hổng. Sau đó một gã thuộc hạ đắc lực nhất đã chết đi, khiến cho ông ta cảm thấy nguy cơ mãnh liệt, cho nên ông ta đã trực tiếp trong sự kiện khủng bố tập kích buổi biểu diễn tại Hoàn Sơn Tứ Châu, đã đem toàn bộ nhóm người thanh niên trong mạng lưới, đã đi theo ông ta rất lâu, bao gồm cả thư ký Hải Luân ở trong đó, cùng biến thành những vật phẩm tuẫn táng chung với gã thuộc hạ kia… Nhưng mà mặc dù như vậy, sự tình vẫn còn chưa có kết thúc. Bởi vì ngay sau đó, lại có thêm một gã thuộc hạ đắc lực nữa mất tích một cách ly kỳ, mãi cho đến ngày hôm nay vẫn như trước chưa tìm ra được chút tông tích nào cả.
Nghị Viên Mạch Đức Lâm không có khả năng biết được tên thuộc hạ đắc lực kia sớm đã biến thành một khối xác khô lang thang trong đại dương mênh mông bên bờ Đông Hải… Ông ta cũng không có khả năng biết được, những tội ác chứng cứ của bản thân ông ta, hoàn toàn là do một người duy nhất điều tra ra, là một gã hành tẩu trong bóng đêm bên cạnh xã hội Liên Bang… Nhưng mà từ rất nhiều năm trước đây, khi bắt tay vào xây dựng cái kế hoạch này, ông ta đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho kết cuộc của cuộc đời ông ta. Trên thực tế, cho đến bây giờ bản thân ông ta cũng chưa từng ảo tưởng rằng, chỉ bằng vào thanh danh của mình tại Hoàn Sơn Tứ Châu cùng với lực lượng của đám thanh niên cuồng nhiệt trong Liên Bang, liền có thể chính diện đối kháng với những lực lượng cường đại trong Liên Bang.
- Sáu mươi năm rời xa quê hương
Có giây phút nào không nhớ quê nhà
Vẫn biết ngân hà nhiều lối nhỏ
Ta lấy thân mình hiến vinh quang…
Trong lòng Nghị Viên Mạch Đức Lâm chợt lặng yên nhớ lại bài thơ mang đậm phong cách cổ xưa, bài thơ đã lâu rồi ông ta không ngâm rồi, trong lòng thầm nghĩ cuộc đời này quá nhiều biến động…
Ở bên ngoài cửa phòng, Thanh tra Tiêu Văn Tĩnh quay sang nói với một vị trung niên nhân đứng gần đó:
- Vừa rồi ông ta có nhận mấy cuộc điện thoại. Chúng ta cũng không có tiến hành nghe lén, nhưng chắc là thế lực nào đó cố gắng khuyên nhủ ông ta tạm thời rời khỏi Bộ Tư Pháp, để cho thế cục bên ngoài tạm thời bình ổn lại… Nhưng cũng không biết vì nguyên nhân gì, Mạch Đức Lâm lại trực tiếp cự tuyệt…
Vị trung niên nhân đó là vị Án Sát Quan độc lập do đích thân Bộ Tư Pháp tuyển lựa, vừa mới được Nghị Viện phê chuẩn cách đây không lâu, Bố Liêu Tây tiên sinh. Ông ta là một vị Giáo sư từng trải xuất thân từ Khoa Tư Pháp của Học Viện Quân Sự I, được người người tôn kính. Thế nhưng lần này ông ta phụ trách tiến hành điều tra một người được đề cử chức vụ Phó Tổng Thống Liên Bang, một vị chính trị gia lão thành được tầng lớp dân chúng hạ tầng Liên Bang ủng hộ nhiệt liệt. Ông ta vẫn như cũ cảm thấy có chút áp lực không thể nào giải tỏa nổi.
Bố Liêu Tây tiên sinh nhìn đám người biểu tình bên ngoài cửa sổ, đã một đêm không ngủ mà không ai có vẻ gì là mỏi mệt, vẫn còn rất phấn khích, kích động hô nào. Ông ta khẽ mỉm cười, đem những khó khăn trước mắt tạm thời vất sang một bên, không thèm suy nghĩ tới nữa, đẩy cửa phòng, chậm rãi bước vào trong.
Nghị Viên Mạch Đức Lâm quay đầu nhìn lại, mỉm cười một cách ôn hòa, nói với người mới bước vào:
- Chào ông, Án Sát Quan tiên sinh. Đã nghe danh ông đã lâu, mà hôm nay mới lần đầu tiên có dịp gặp mặt… Chẳng qua xin ông đừng phí công khuyên tôi rời đi. Khi nào mà Bộ Tư Pháp không có trả lại cho tôi sự trong sạch, chính thức xin lỗi tôi trước công chúng Liên Bang, tôi tuyệt đối sẽ không rời đi.
Án Sát Quan Bố Liêu Tây thoáng im lặng nhìn ông ta một lúc thật lâu, sau đó mới chậm rãi pha chút trào phúng, nghiền ngẫm nói:
- Nghị Viên tiên sinh… Ông cũng không cần phải rời đi. Trên thực tế, sau này chúng ta nhất định là còn rất nhiều cơ hội gặp mặt nhau dài dài… Hiện tại tôi đến đây để thông báo với ngài rằng, Nghị Viện đã tổ chức khẩn cấp một cuộc hội nghị trưng cầu ý kiến trực tiếp đặc biệt. Vừa mới có được một nhân chứng vô cùng quan trọng đến Bộ Tư Pháp trình diện. Nhân chứng này sẽ đứng ra trước mặt các Nghị Viên tiên sinh, chỉ ra vai trò của ngài trong sự kiện ám sát tại Sân vận động Lâm Hải Châu vào đầu năm nay.
Ánh mắt của Nghị Viên Mạch Đức Lâm chậm rãi nheo chặt lại. Ông ta cũng không mất thời gian quá lâu liền nhớ lại cô con gái kia. Cái cô con gái thích đeo cặp kính gọng đen lớn kia. Cái cô con gái mà bản thân ông ta đã đích thân huấn luyện trong suốt một năm trời. Cái cô con gái mà đáng lẽ đã chết rồi kia.
o0o
Chín giờ sáng ngày hôm đó, ánh sáng thái dương chiếu rọi khắp nơi trên bầu trời Đặc khu Thủ Đô. Tòa nhà Nghị Viện to lớn được ánh sáng chiếu rọi, tạo thành một cái bóng thật dài, kéo dài thẳng đến vách núi đá xa xa phía sau, đem toàn bộ cánh rừng con ở đó hoàn toàn bao phủ trong bóng râm.
Phía trước tòa nhà Nghị Viện có một bãi cỏ cực kỳ xanh mát, có một cái ao nhỏ phối hợp cực kỳ hợp lý với bãi cỏ xanh rì, có những chuồng chim câu bố trí rãi rác dọc theo lối đi tản bộ… Những con bồ câu trắng muốt từ trong chuồng bay ra, mổ mớ hạt ngũ cốc do mọi người ném xuống… Nghị Viên Mạch Đức Lâm sau khi thông qua kiểm tra an ninh tại cổng khu nhà Nghị Viện, cùng với đám người của Bộ Tư Pháp cùng nhau đi về phía tòa nhà Nghị Viện. Tòa kiến trúc thần thánh, bản doanh của cơ cấu chính trị cao cấp nhất Liên Bang nghênh đón ông ta bằng cái vẻ ngoài yên lặng, trầm mặc cố hữu. Nhưng mà lúc này trên những hàng bậc tam cấp đi vào tòa nhà Nghị Viện thật dài kia, đã có vô số phóng viên do nghe được tin tức mà đổ xô đến.
Trình tự để tổ chức một cuộc hội nghị trưng cầu ý kiến trực tiếp tại Hội trường Nghị Viện là một chuyện tình vô cùng phức tạp, thế nhưng mà dưới sự vận động, thúc đẩy phía sau tấm màn đen của vị phu nhân kia và các đại nhân vật khác của Liên Bang, đã mạnh mẽ đem cái quá trình này biến thành một trình tự đơn giản đến cực điểm, không còn trình tự nào có thể đơn giản hơn nữa. Đám Nghị Viên vốn có tin tức linh mẫn nhất cũng phải đến nửa đêm mới biết được sự tồn tại của cái hội nghị lần này. Phần lớn các Nghị Viên của Ủy Ban Quản Lý Liên Bang đều phải lâm thời hủy bỏ toàn bộ các công việc, hành trình hiện tại của mình, lập tức tập trung lại tòa nhà Nghị Viện. Nhưng mà nghĩ đến tính nghiêm trọng cùng với tính nghiêm túc của chủ đề lần này, cũng không có bất cứ người nào dám đưa ra ý kiến gì về cuộc hội nghị trưng cầu ý kiến tổ chức quá mức gấp gáp này.
Đám phóng viên đánh hơi được tin tức mà vội vã chạy đến này, cũng chỉ nhận được tin tức trễ hơn các vị Nghị Viên tôn kính có nửa giờ đồng hồ. Các xe máy móc tường thuật trực tiếp của các đài truyền hình lớn trong Liên Bang đã chuẩn bị sẵn sàng trước cửa tòa nhà Nghị Viện, bất cứ lúc nào cũng có thể nhanh chóng nhất truyền thông tin của cuộc hội nghị đến màn hình TV trong các hộ gia đình của tất cả các công dân ở mọi ngóc ngách của Liên Bang. Chỉ là đám phóng viên này muốn có được tư cách trực tiếp tiến vào tòa nhà Nghị Viện để tường thuật trực tiếp, cũng không biết đã sử dụng biết bao nhiêu lần thỉnh cầu cùng với tạo sức ép mạnh mẽ…
Mười một giờ trưa, thời điểm mà mọi người chuẩn bị dùng cơm trưa, vị lão Nghị Viên đến từ Nam Khoa Châu mới từ chuyến công tác xa xôi đáp chiếc chuyên cơ bay về tới. Gần như toàn bộ nhân số của Ủy Ban Quản Lý Liên Bang đã tụ họp đầy đủ tại tòa nhà Nghị Viện. Cuộc họp trưng cầu ý kiến trực tiếp về vấn đề lên án Nghị Viên Mạch Đức Lâm chính thức bắt đầu diễn ra.
Trong đại sảnh tòa nhà Nghị Viện, năm cái cột đá hình tròn khổng lồ, vô cùng to lớn đồ sộ đứng sừng sững chống đỡ cho một không gian vô cùng rộng lớn của căn đại sảnh nghị sự. Những hàng ghế bằng gỗ chất liệu cao cấp màu sẫm, cùng với những cái bục diễn thuyết cao đến mấy chục thước, tạo thành những chỗ ngồi hình vòng cung cho các vị Nghị Viên tôn kính. Không khí trong đại sảnh im lặng trầm mặc, khiến cho bên trong căn phòng hội nghị cao cấp nhất của toàn bộ Liên Bang này tràn ngập một hương vị trang nghiêm cùng với quyền uy tột bậc.
Trương Tiểu Manh, vẫn mang cặp kính gọng đen quen thuộc trên chóp mũi, dưới sự hướng dẫn của một quan chức Bộ Tư Pháp Liên Bang, theo một con đường thông đạo nhỏ bên cạnh tòa nhà Nghị Viện chậm rãi tiến vào đại sảnh hội nghị. Đôi giày đơn giản, trang phục mộc mạc, mái tóc cắt ngắn ngang vành tai, khuôn mặt cực kỳ bình tĩnh.
Nhìn thấy vị chứng nhân này không ngờ chỉ là một cô gái tuổi còn trẻ, nhưng trên người đã mang theo một cỗ khí tức thích nghi với hoàn cảnh mà người khác khó có thể có như thế này, đám Nghị Viên có chỗ ngồi dọc theo đường đi của cô ta thoáng có chút khẽ rùng mình, sau đó bắt đầu hạ giọng nghị luận với những người bên cạnh.
Trong không khí tràn ngập một cỗ cảm giác trang nghiêm, khiến cho Trương Tiểu Manh, lần đầu tiên tiến vào tòa nhà Nghị Viện này cảm thấy có chút khẩn trương. Thế nhưng cô ta chợt hít một hơi thật sâu, sau đó mang theo một biểu tình cực kỳ bình tĩnh, hướng về phía mấy vị Nghị Viên gần đó mà gật đầu chào hỏi. Đồng thời cô ta cũng theo bản năng liếc mắt nhìn về phía mấy cái camera ghi hình được lắp đặt cố định tại chỗ lối vào đại sảnh nghị sự và những cái camera của đám phóng viên đài truyền hình đứng bên dưới.
Ba đài truyền hình lớn nhất Liên Bang đều nhận được tư cách trực tiếp tiến vào đại sảnh hội nghị, tất cả những gì phát sinh trong hội nghị trưng cầu ý kiến trực tiếp này, đều sẽ thông qua hệ thống tín hiệu vô tuyến, truyền đến màn hình TV của mỗi một gia đình trong toàn bộ Liên Bang… Trương Tiểu Manh nhẹ nhàng nắm chặt hai nắm tay, tận lực để cho bước đi của mình càng thêm trầm ổn thêm một chút. Trong lòng cô ta lại lặng yên suy nghĩ, bản thân mình lại một lần nữa quay trở về tinh cầu S1, trở về Thủ Đô Tinh Quyển… Cha mẹ mình ở Lâm Hải Châu chắc hẳn là sẽ nhìn thấy mình, mà người đó chắc là cũng biết được mình còn chưa chết rồi…
Gót giày cao gót dẫm lên sàn nhà được lát bằng loại gỗ lim cao cấp, trong đại sảnh rộng lớn mà im lặng của tòa nhà Nghị Viện, vang lên những tiết tấu to lớn mà ổn định. Vị quan chức của Bộ Tư Pháp dừng lại chỗ lối vào, một nhân viên lễ tân của Nghị Viên dẫn Trương Tiểu Manh tiếp tục bước về phía cái bục nhỏ ở phía bên phải của bục chủ tọa.
Trương Tiểu Manh đứng ở phía sau cái bục nhỏ hình bán nguyệt, xoay người lại, chính diện đối mặt với hơn trăm vị Nghị Viên ngồi trên những hàng ghế của đại sảnh Nghị Viện.
Những hàng ghế ngồi của các Nghị Viên trong Ủy Ban Quản Lý Liên Bang đều có hình cong lớn, kéo dài ra hai bên cánh của đại sảnh. Khoảng cách giữa hai hàng ghế cách nhau thật cao. Trên những hàng ghế ngồi nhiều vô kể cũng không có ngồi đầy hết. Bên trong tòa kiến trúc to lớn, rộng rãi như thế này, mọi người nhìn qua đều có vẻ vô cùng nhỏ bé. Trương Tiểu Manh cũng có cảm giác như thế này. Nhất là lúc này khi cô đang đối diện với đám chính khách nổi danh nhất trong toàn bộ Liên Bang, tất cả đều đang dùng ánh mắt giống như chim ưng đang săn mồi, nhìn chằm chằm vào mình, khiến cho trong lòng của cô chợt có chút bối rối.
- Xin hãy đặt hai tay lên bản Đại Hiến Chương, đọc lại theo tôi lời tuyên thệ…
Viên nhân viên lễ tân của Nghị Viện đứng dưới cái bục bằng gỗ lim cao cấp, so với hắn còn cao hơn cả một cái đầu, nhẹ giọng nói.
Trương Tiểu Manh hít sâu mấy cái, sau đó bắt đầu đặt hai bàn tay của mình lên trên bản Đại Hiến Chương. Đây là một quyển đại điển nặng nề, bề rộng chừng hơn nửa thước, bề dài chừng một thước, bên trên ghi lại một số điều cơ bản của Đệ Nhất Hiến Chương Liên Bang, cùng với những điều lệ pháp luật quan trọng nhất của luật pháp Liên Bang, là những điều lệ, tín điều mà mỗi một công dân Liên Bang đều phải tuân thủ nghiêm ngặt. Hai bàn tay Trương Tiểu Manh vừa đặt lên trên đó, trong lúc nhất thời, cảm giác đầu tiên chính là, quyển sách này rất dày, rất nặng, bìa sách cũng không biết là do vật liệu gì tạo thành, có chút lạnh như băng.
- Dân chúng Liên Bang dưới sự che chở của quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, được hưởng tự do cùng bình đẳng…
Trương Tiểu Manh nhẹ nhàng đọc theo lời của nhân viên lễ tân, lời nói gần như là thì thầm:
- Tôi đứng trước Đại Hiến Chương xin tuyên thệ, tôi sẽ nói lại tất cả những gì mà tôi biết, không hề giấu diếm bất cứ thứ gì, cũng không hề có bất cứ lời nào gian dối…
Lúc đầu thanh âm tuyên thệ của nàng rất nhỏ, bên trong đại sảnh vô cùng im lặng của Nghị Viện cũng có chút nghe không được rõ ràng cho lắm. Mấy vị Nghị Viên ngồi trên hàng ghế bậc thang phía sau thoáng nhăn mày lại. Nhưng ngay sau đó, thanh âm của Trương Tiểu Manh cũng càng ngày càng lớn dần lên, càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng chắc chắn.
Trương Tiểu Manh đã quen đối diện với loại hoàn cảnh tràn ngập áp lực như thế này. Sau khi trải qua suy nghĩ cẩn thận, thì mấy vị đại nhân vật quyền cao chức trọng, địa vị cao sang trong Liên Bang như thế này, kỳ thật chẳng qua cũng chỉ là những con sâu bọ ẩn nấp trong xã hội Liên Bang mà các đồng chí bên trong ngọn núi luôn tìm cách muốn tiêu diệt mà thôi. Một khi đã như vậy, bên trong đại sảnh hội nghị của Nghị Viện, cái tòa kiến trúc to lớn tráng lệ này, kỳ thật cũng có khác gì với những cái lỗ chi chít, chằng chịt bên trong đống đất mà đám mối mọt đào bới ra cơ chứ…
Sau khi đích thân trải ra những âm mưu phản bội, sinh ly tử biệt, bị vất bỏ… từng vô số lần nhìn những cảnh bần cùng thống khổ, những hy sinh cùng với thi thể… Trương Tiểu Manh ngày hôm nay đã không còn là một cô gái thiện lương khờ dại của một năm về trước nữa rồi. Cô ta bình tĩnh trấn an tuyên đọc xong lời tuyên thệ, sau đó bình tĩnh chờ đợi các Nghị Viên đặt câu hỏi.
Người chủ trì của hội nghị trưng cầu ý kiến đặc biệt ngày hôm nay chính là Chủ tịch của Ủy Ban Đạo Đức trực thuộc Ủy Ban Quản Lý Liên Bang, Nghị Viên Tích An, là một vị Nghị Viên lão thành vô cùng từng trải. Vị lão nhân gia này dùng ánh mắt đục ngầu liếc nhìn cô con gái đang đứng bình tĩnh trên bục kế bên bục chủ tịch của mình, lạnh lùng hỏi:
- Cô tên gì?
- Trương Tiểu Manh.
Cô gái trả lời một cách bình tĩnh, mạch lạc.
- Cô từng là nhân viên công tác bí mật trong Văn phòng của Nghị Viên Mạch Đức Lâm phải không?
- Đúng vậy.
- Nhưng theo báo cáo của Cục Điều Tra, cô đáng lý ra đã chết cách đây nửa năm tại Đại khu S2, trong một sự cố tai nạn ngoài ý muốn rồi…
- Đó không phải là một tai nạn ngoài ý muốn, đó là một âm mưu ám sát. Tôi may mắn vẫn còn sống. Tôi hiện tại đứng ở trước mặt các vị Nghị Viên đây, chính là muốn giúp đỡ các vị vạch trần cái âm mưu này ra ánh sáng.
Đây cũng không phải là một tòa án xét xử bình thường, thế nhưng so với một phiên tòa xét xử lại còn càng lạnh như băng hơn nhiều. Trong tay các vị Nghị Viên có mặt ở đây lúc này sớm đã nhận được bản văn kiện đề cập đến những vấn đề cụ thể của hội nghị trưng cầu ý kiến trực tiếp cùng với phạm vi tác động của nó. Cô con gái Phiến Quân đến từ Thanh Long Sơn đang đứng trên bục bán nguyệt kia, trả lời cực kỳ bình tĩnh cùng với rõ ràng, chính xác… Bên trong đại sảnh tòa nhà Nghị Viên trang nghiêm dần dần lâm vào trầm mặc.
Đây là lần đầu tiên trong lịch sử Liên Bang có một thành viên của Phiến Quân, ngay giữa thanh thiên bạch nhật mà đứng trong cơ cấu nghị sự cao cấp nhất của toàn bộ Liên Bang này, đối diện với những đại nhân vật đứng đầu toàn bộ Liên Bang, bản thân chuyện tình này đã chính là một sự kiện lịch sử…
o0o
Cách tòa nhà Nghị Viện khoảng một trăm 20 cây số, trong một căn nhà trọ tại Vọng Đô, Hứa Nhạc đang yên lặng nhìn màn hình trực tiếp trên TV, nhìn thấy cái hình ảnh rất quen thuộc nhưng lại rất lạ lẫm. Hắn cố gắng bình tĩnh, trấn định lại, rốt cuộc cũng không tìm ra được hình dáng ngây ngô của lúc trước, chỉ còn lại lúc này là một cô con gái tràn ngập khí chất kiên định… Hắn cũng không cho rằng hắn đang chứng kiến một sự kiện lịch sử của Liên Bang, mà chỉ cảm thấy rằng những sự kiện xảy ra trong hai năm gần đây quả thật là một chuyện cực kỳ vớ vẩn.
Sau đó hắn lẳng lặng đứng lên, rời khỏi căn nhà trọ.
- Có lẽ là Nghị Viên Mạch Đức Lâm muốn tạo nên danh tiếng?
Trầm tổng thư ký đưa ra ý kiến thăm dò…
Thai phu nhân mở to hai mắt ra, thoáng suy nghĩ trong chốc lát, sau đó lắc lắc đầu, chậm rãi nói:
- Chính là bản thân ta suy nghĩ mãi cho đến bây giờ cũng không thể nào hiểu nổi, cái lão cáo già này đến tột cùng là muốn làm cái gì… Cho nên ta mới cảnh giác như thế…
Thai phu nhân lạnh lùng nói:
- Mạch Đức Lâm đã thả vào trong Liên Bang một cái mồi lửa. Cái mồi lửa này đến tột cùng sẽ thiêu đốt lớn đến mức nào, lan rộng đến đâu, cho tới bây giờ cũng không ai có thể nói trước được. Chỉ sợ là ngay cả bản thân lão ta cũng không thể khống chế nổi nữa rồi. Mà cũng không biết rằng lão ta có muốn nghĩ đến chuyện khống chế nó hay không. Nếu hắn suy nghĩ như thế, hắn thật sự là đáng chết… Mặc kệ là hắn muốn làm cái gì đi nữa. Cứ việc một phen đem tất cả những hy vọng của lão ta hoàn toàn đánh bại hết đi, buộc lão ta phải rời khỏi cuộc Tổng tuyển cử lần này, buộc lão ta phải chấp nhận hợp tác… Có như vậy mới có thể đem sự bất ổn trong Liên Bang mà bình định lại…
Thai phu nhân quay sang phía Cận quản gia đang cung kính đứng bên cạnh, hỏi:
- Bên phía trên núi từ trước tới giờ đều là do ông tiến hành liên hệ… Những nhân chứng mà lãnh tụ Nam Thủy hứa sẽ cung cấp, lúc nào mới có thể xuất hiện?
Cận quản gia cúi đầu cung kính trả lời:
- Sáng sớm ngày mai, vào lúc chín giờ hai mươi ba phút!
o0o
Tám giờ sáng ngày thứ hai, thanh tra Tiêu Văn Tĩnh mệt mỏi bước vào văn phòng Bộ Tư Pháp. Mấy ngày hôm nay hắn cũng không thể nào ngủ yên giấc được, hốc mắt lõm sâu xuống, thâm quầng. Lúc này nhìn về phía vị Nghị Viên biểu tình vô cùng bình tĩnh, đang ngồi bên cạnh cửa sổ, rõ ràng tinh thần mười phần thoải mái kia. Mặc dù hắn cực kỳ chán ghét sự đối trá, ghê tởm của người này, thế nhưng cũng không khỏi không bái phục lòng dạ thâm sâu khó lường của đối phương.
Nghị Viên Mạch Đức Lâm thoáng mỉm cười khi cự tuyệt lời thông báo cho phép rời đi của bên phía Bộ Tư Pháp. Ông ta lựa chọn tiếp tục ngồi lại ở trong này, tiếp nhận điều tra… Thỉnh thoảng vị Nghị Viên này theo dõi những hình ảnh trên TV, những tin tức trên nhật báo, bảo trì sự trầm mặc, mắt nhìn toàn bộ Liên Bang bởi vì bản thân mình mà phong vân biến sắc, phong khởi vân dũng…
Cơ hồ là cũng ngay trong thời điểm đó, tại cảng vũ trụ Cảng Đô, một chiếc phi thuyền vũ trụ liên vận từ khu tinh cầu S2 bay đến Thủ đô Tinh Quyển chậm rãi hạ xuống mặt đất. Một cô gái ngồi bên cửa sổ, cùng với mấy người mặc sắc phục quan chức, nhẹ giọng nói mấy câu gì đó, sau đó lặng lẽ đeo lên chóp mũi một cặp mắt kính gọng đen đã lâu rồi không xuất hiện trên mặt của cô…
o0o
Đối diện với đám người ủng hộ đang phẫn nộ kêu gào bên ngoài, khuôn mặt già nua của Nghị Viên Mạch Đức Lâm thể hiện một biểu tình vô cùng bình thản. Cuộc đời chính trị của ông ta, thậm chí là sinh mệnh cuộc sống của ông ta nữa, có lẽ cũng sẽ chấm dứt sau sự kiện lần này, đây đã là canh bạc đặt cược cả cuộc đời của ông ta rồi. Thế nhưng ông ta cũng không hề có chút ý tứ rút lui hay nhát sợ gì cả.
Trong toàn bộ Liên Bang này, ngoại trừ chính bản thân ông ta ra, cũng không có bất cứ ai có thể đủ hiểu được trong lòng ông ta đang kiên trì làm chuyện gì cả. Ở trong mắt đám chính trị gia của Liên Bang, ở trong mắt của vị phu nhân kia của Thai Gia, ở trong mắt gia chủ của Lợi Gia, ông ta không tiếc gây náo loạn, xích mích trong toàn bộ xã hội Liên Bang như thế kia, cũng kiên định không chịu thoái nhượng, không chịu từ bỏ, đó thật sự là một hành động cực kỳ điên rồ, thế nhưng cái mà ông ta muốn chính là tiếp tục điên rồ như thế tới cùng… Trừ phi là tình thế lại xuất hiện biến hóa nào đó…
Mấy tháng trước đây, Nghị Viên Mạch Đức Lâm đã cảm giác được những người bên cạnh mình đã xảy ra chút vấn đề nào đó. Trong mạng lưới thuộc hạ hành động bí mật mà ông ta đã phí công xây dựng biết bao nhiêu năm nay, tựa hồ đã bị một nhân vật nguy hiểm nào đó tìm ra được một ít lỗ hổng. Sau đó một gã thuộc hạ đắc lực nhất đã chết đi, khiến cho ông ta cảm thấy nguy cơ mãnh liệt, cho nên ông ta đã trực tiếp trong sự kiện khủng bố tập kích buổi biểu diễn tại Hoàn Sơn Tứ Châu, đã đem toàn bộ nhóm người thanh niên trong mạng lưới, đã đi theo ông ta rất lâu, bao gồm cả thư ký Hải Luân ở trong đó, cùng biến thành những vật phẩm tuẫn táng chung với gã thuộc hạ kia… Nhưng mà mặc dù như vậy, sự tình vẫn còn chưa có kết thúc. Bởi vì ngay sau đó, lại có thêm một gã thuộc hạ đắc lực nữa mất tích một cách ly kỳ, mãi cho đến ngày hôm nay vẫn như trước chưa tìm ra được chút tông tích nào cả.
Nghị Viên Mạch Đức Lâm không có khả năng biết được tên thuộc hạ đắc lực kia sớm đã biến thành một khối xác khô lang thang trong đại dương mênh mông bên bờ Đông Hải… Ông ta cũng không có khả năng biết được, những tội ác chứng cứ của bản thân ông ta, hoàn toàn là do một người duy nhất điều tra ra, là một gã hành tẩu trong bóng đêm bên cạnh xã hội Liên Bang… Nhưng mà từ rất nhiều năm trước đây, khi bắt tay vào xây dựng cái kế hoạch này, ông ta đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho kết cuộc của cuộc đời ông ta. Trên thực tế, cho đến bây giờ bản thân ông ta cũng chưa từng ảo tưởng rằng, chỉ bằng vào thanh danh của mình tại Hoàn Sơn Tứ Châu cùng với lực lượng của đám thanh niên cuồng nhiệt trong Liên Bang, liền có thể chính diện đối kháng với những lực lượng cường đại trong Liên Bang.
- Sáu mươi năm rời xa quê hương
Có giây phút nào không nhớ quê nhà
Vẫn biết ngân hà nhiều lối nhỏ
Ta lấy thân mình hiến vinh quang…
Trong lòng Nghị Viên Mạch Đức Lâm chợt lặng yên nhớ lại bài thơ mang đậm phong cách cổ xưa, bài thơ đã lâu rồi ông ta không ngâm rồi, trong lòng thầm nghĩ cuộc đời này quá nhiều biến động…
Ở bên ngoài cửa phòng, Thanh tra Tiêu Văn Tĩnh quay sang nói với một vị trung niên nhân đứng gần đó:
- Vừa rồi ông ta có nhận mấy cuộc điện thoại. Chúng ta cũng không có tiến hành nghe lén, nhưng chắc là thế lực nào đó cố gắng khuyên nhủ ông ta tạm thời rời khỏi Bộ Tư Pháp, để cho thế cục bên ngoài tạm thời bình ổn lại… Nhưng cũng không biết vì nguyên nhân gì, Mạch Đức Lâm lại trực tiếp cự tuyệt…
Vị trung niên nhân đó là vị Án Sát Quan độc lập do đích thân Bộ Tư Pháp tuyển lựa, vừa mới được Nghị Viện phê chuẩn cách đây không lâu, Bố Liêu Tây tiên sinh. Ông ta là một vị Giáo sư từng trải xuất thân từ Khoa Tư Pháp của Học Viện Quân Sự I, được người người tôn kính. Thế nhưng lần này ông ta phụ trách tiến hành điều tra một người được đề cử chức vụ Phó Tổng Thống Liên Bang, một vị chính trị gia lão thành được tầng lớp dân chúng hạ tầng Liên Bang ủng hộ nhiệt liệt. Ông ta vẫn như cũ cảm thấy có chút áp lực không thể nào giải tỏa nổi.
Bố Liêu Tây tiên sinh nhìn đám người biểu tình bên ngoài cửa sổ, đã một đêm không ngủ mà không ai có vẻ gì là mỏi mệt, vẫn còn rất phấn khích, kích động hô nào. Ông ta khẽ mỉm cười, đem những khó khăn trước mắt tạm thời vất sang một bên, không thèm suy nghĩ tới nữa, đẩy cửa phòng, chậm rãi bước vào trong.
Nghị Viên Mạch Đức Lâm quay đầu nhìn lại, mỉm cười một cách ôn hòa, nói với người mới bước vào:
- Chào ông, Án Sát Quan tiên sinh. Đã nghe danh ông đã lâu, mà hôm nay mới lần đầu tiên có dịp gặp mặt… Chẳng qua xin ông đừng phí công khuyên tôi rời đi. Khi nào mà Bộ Tư Pháp không có trả lại cho tôi sự trong sạch, chính thức xin lỗi tôi trước công chúng Liên Bang, tôi tuyệt đối sẽ không rời đi.
Án Sát Quan Bố Liêu Tây thoáng im lặng nhìn ông ta một lúc thật lâu, sau đó mới chậm rãi pha chút trào phúng, nghiền ngẫm nói:
- Nghị Viên tiên sinh… Ông cũng không cần phải rời đi. Trên thực tế, sau này chúng ta nhất định là còn rất nhiều cơ hội gặp mặt nhau dài dài… Hiện tại tôi đến đây để thông báo với ngài rằng, Nghị Viện đã tổ chức khẩn cấp một cuộc hội nghị trưng cầu ý kiến trực tiếp đặc biệt. Vừa mới có được một nhân chứng vô cùng quan trọng đến Bộ Tư Pháp trình diện. Nhân chứng này sẽ đứng ra trước mặt các Nghị Viên tiên sinh, chỉ ra vai trò của ngài trong sự kiện ám sát tại Sân vận động Lâm Hải Châu vào đầu năm nay.
Ánh mắt của Nghị Viên Mạch Đức Lâm chậm rãi nheo chặt lại. Ông ta cũng không mất thời gian quá lâu liền nhớ lại cô con gái kia. Cái cô con gái thích đeo cặp kính gọng đen lớn kia. Cái cô con gái mà bản thân ông ta đã đích thân huấn luyện trong suốt một năm trời. Cái cô con gái mà đáng lẽ đã chết rồi kia.
o0o
Chín giờ sáng ngày hôm đó, ánh sáng thái dương chiếu rọi khắp nơi trên bầu trời Đặc khu Thủ Đô. Tòa nhà Nghị Viện to lớn được ánh sáng chiếu rọi, tạo thành một cái bóng thật dài, kéo dài thẳng đến vách núi đá xa xa phía sau, đem toàn bộ cánh rừng con ở đó hoàn toàn bao phủ trong bóng râm.
Phía trước tòa nhà Nghị Viện có một bãi cỏ cực kỳ xanh mát, có một cái ao nhỏ phối hợp cực kỳ hợp lý với bãi cỏ xanh rì, có những chuồng chim câu bố trí rãi rác dọc theo lối đi tản bộ… Những con bồ câu trắng muốt từ trong chuồng bay ra, mổ mớ hạt ngũ cốc do mọi người ném xuống… Nghị Viên Mạch Đức Lâm sau khi thông qua kiểm tra an ninh tại cổng khu nhà Nghị Viện, cùng với đám người của Bộ Tư Pháp cùng nhau đi về phía tòa nhà Nghị Viện. Tòa kiến trúc thần thánh, bản doanh của cơ cấu chính trị cao cấp nhất Liên Bang nghênh đón ông ta bằng cái vẻ ngoài yên lặng, trầm mặc cố hữu. Nhưng mà lúc này trên những hàng bậc tam cấp đi vào tòa nhà Nghị Viện thật dài kia, đã có vô số phóng viên do nghe được tin tức mà đổ xô đến.
Trình tự để tổ chức một cuộc hội nghị trưng cầu ý kiến trực tiếp tại Hội trường Nghị Viện là một chuyện tình vô cùng phức tạp, thế nhưng mà dưới sự vận động, thúc đẩy phía sau tấm màn đen của vị phu nhân kia và các đại nhân vật khác của Liên Bang, đã mạnh mẽ đem cái quá trình này biến thành một trình tự đơn giản đến cực điểm, không còn trình tự nào có thể đơn giản hơn nữa. Đám Nghị Viên vốn có tin tức linh mẫn nhất cũng phải đến nửa đêm mới biết được sự tồn tại của cái hội nghị lần này. Phần lớn các Nghị Viên của Ủy Ban Quản Lý Liên Bang đều phải lâm thời hủy bỏ toàn bộ các công việc, hành trình hiện tại của mình, lập tức tập trung lại tòa nhà Nghị Viện. Nhưng mà nghĩ đến tính nghiêm trọng cùng với tính nghiêm túc của chủ đề lần này, cũng không có bất cứ người nào dám đưa ra ý kiến gì về cuộc hội nghị trưng cầu ý kiến tổ chức quá mức gấp gáp này.
Đám phóng viên đánh hơi được tin tức mà vội vã chạy đến này, cũng chỉ nhận được tin tức trễ hơn các vị Nghị Viên tôn kính có nửa giờ đồng hồ. Các xe máy móc tường thuật trực tiếp của các đài truyền hình lớn trong Liên Bang đã chuẩn bị sẵn sàng trước cửa tòa nhà Nghị Viện, bất cứ lúc nào cũng có thể nhanh chóng nhất truyền thông tin của cuộc hội nghị đến màn hình TV trong các hộ gia đình của tất cả các công dân ở mọi ngóc ngách của Liên Bang. Chỉ là đám phóng viên này muốn có được tư cách trực tiếp tiến vào tòa nhà Nghị Viện để tường thuật trực tiếp, cũng không biết đã sử dụng biết bao nhiêu lần thỉnh cầu cùng với tạo sức ép mạnh mẽ…
Mười một giờ trưa, thời điểm mà mọi người chuẩn bị dùng cơm trưa, vị lão Nghị Viên đến từ Nam Khoa Châu mới từ chuyến công tác xa xôi đáp chiếc chuyên cơ bay về tới. Gần như toàn bộ nhân số của Ủy Ban Quản Lý Liên Bang đã tụ họp đầy đủ tại tòa nhà Nghị Viện. Cuộc họp trưng cầu ý kiến trực tiếp về vấn đề lên án Nghị Viên Mạch Đức Lâm chính thức bắt đầu diễn ra.
Trong đại sảnh tòa nhà Nghị Viện, năm cái cột đá hình tròn khổng lồ, vô cùng to lớn đồ sộ đứng sừng sững chống đỡ cho một không gian vô cùng rộng lớn của căn đại sảnh nghị sự. Những hàng ghế bằng gỗ chất liệu cao cấp màu sẫm, cùng với những cái bục diễn thuyết cao đến mấy chục thước, tạo thành những chỗ ngồi hình vòng cung cho các vị Nghị Viên tôn kính. Không khí trong đại sảnh im lặng trầm mặc, khiến cho bên trong căn phòng hội nghị cao cấp nhất của toàn bộ Liên Bang này tràn ngập một hương vị trang nghiêm cùng với quyền uy tột bậc.
Trương Tiểu Manh, vẫn mang cặp kính gọng đen quen thuộc trên chóp mũi, dưới sự hướng dẫn của một quan chức Bộ Tư Pháp Liên Bang, theo một con đường thông đạo nhỏ bên cạnh tòa nhà Nghị Viện chậm rãi tiến vào đại sảnh hội nghị. Đôi giày đơn giản, trang phục mộc mạc, mái tóc cắt ngắn ngang vành tai, khuôn mặt cực kỳ bình tĩnh.
Nhìn thấy vị chứng nhân này không ngờ chỉ là một cô gái tuổi còn trẻ, nhưng trên người đã mang theo một cỗ khí tức thích nghi với hoàn cảnh mà người khác khó có thể có như thế này, đám Nghị Viên có chỗ ngồi dọc theo đường đi của cô ta thoáng có chút khẽ rùng mình, sau đó bắt đầu hạ giọng nghị luận với những người bên cạnh.
Trong không khí tràn ngập một cỗ cảm giác trang nghiêm, khiến cho Trương Tiểu Manh, lần đầu tiên tiến vào tòa nhà Nghị Viện này cảm thấy có chút khẩn trương. Thế nhưng cô ta chợt hít một hơi thật sâu, sau đó mang theo một biểu tình cực kỳ bình tĩnh, hướng về phía mấy vị Nghị Viên gần đó mà gật đầu chào hỏi. Đồng thời cô ta cũng theo bản năng liếc mắt nhìn về phía mấy cái camera ghi hình được lắp đặt cố định tại chỗ lối vào đại sảnh nghị sự và những cái camera của đám phóng viên đài truyền hình đứng bên dưới.
Ba đài truyền hình lớn nhất Liên Bang đều nhận được tư cách trực tiếp tiến vào đại sảnh hội nghị, tất cả những gì phát sinh trong hội nghị trưng cầu ý kiến trực tiếp này, đều sẽ thông qua hệ thống tín hiệu vô tuyến, truyền đến màn hình TV của mỗi một gia đình trong toàn bộ Liên Bang… Trương Tiểu Manh nhẹ nhàng nắm chặt hai nắm tay, tận lực để cho bước đi của mình càng thêm trầm ổn thêm một chút. Trong lòng cô ta lại lặng yên suy nghĩ, bản thân mình lại một lần nữa quay trở về tinh cầu S1, trở về Thủ Đô Tinh Quyển… Cha mẹ mình ở Lâm Hải Châu chắc hẳn là sẽ nhìn thấy mình, mà người đó chắc là cũng biết được mình còn chưa chết rồi…
Gót giày cao gót dẫm lên sàn nhà được lát bằng loại gỗ lim cao cấp, trong đại sảnh rộng lớn mà im lặng của tòa nhà Nghị Viện, vang lên những tiết tấu to lớn mà ổn định. Vị quan chức của Bộ Tư Pháp dừng lại chỗ lối vào, một nhân viên lễ tân của Nghị Viên dẫn Trương Tiểu Manh tiếp tục bước về phía cái bục nhỏ ở phía bên phải của bục chủ tọa.
Trương Tiểu Manh đứng ở phía sau cái bục nhỏ hình bán nguyệt, xoay người lại, chính diện đối mặt với hơn trăm vị Nghị Viên ngồi trên những hàng ghế của đại sảnh Nghị Viện.
Những hàng ghế ngồi của các Nghị Viên trong Ủy Ban Quản Lý Liên Bang đều có hình cong lớn, kéo dài ra hai bên cánh của đại sảnh. Khoảng cách giữa hai hàng ghế cách nhau thật cao. Trên những hàng ghế ngồi nhiều vô kể cũng không có ngồi đầy hết. Bên trong tòa kiến trúc to lớn, rộng rãi như thế này, mọi người nhìn qua đều có vẻ vô cùng nhỏ bé. Trương Tiểu Manh cũng có cảm giác như thế này. Nhất là lúc này khi cô đang đối diện với đám chính khách nổi danh nhất trong toàn bộ Liên Bang, tất cả đều đang dùng ánh mắt giống như chim ưng đang săn mồi, nhìn chằm chằm vào mình, khiến cho trong lòng của cô chợt có chút bối rối.
- Xin hãy đặt hai tay lên bản Đại Hiến Chương, đọc lại theo tôi lời tuyên thệ…
Viên nhân viên lễ tân của Nghị Viện đứng dưới cái bục bằng gỗ lim cao cấp, so với hắn còn cao hơn cả một cái đầu, nhẹ giọng nói.
Trương Tiểu Manh hít sâu mấy cái, sau đó bắt đầu đặt hai bàn tay của mình lên trên bản Đại Hiến Chương. Đây là một quyển đại điển nặng nề, bề rộng chừng hơn nửa thước, bề dài chừng một thước, bên trên ghi lại một số điều cơ bản của Đệ Nhất Hiến Chương Liên Bang, cùng với những điều lệ pháp luật quan trọng nhất của luật pháp Liên Bang, là những điều lệ, tín điều mà mỗi một công dân Liên Bang đều phải tuân thủ nghiêm ngặt. Hai bàn tay Trương Tiểu Manh vừa đặt lên trên đó, trong lúc nhất thời, cảm giác đầu tiên chính là, quyển sách này rất dày, rất nặng, bìa sách cũng không biết là do vật liệu gì tạo thành, có chút lạnh như băng.
- Dân chúng Liên Bang dưới sự che chở của quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, được hưởng tự do cùng bình đẳng…
Trương Tiểu Manh nhẹ nhàng đọc theo lời của nhân viên lễ tân, lời nói gần như là thì thầm:
- Tôi đứng trước Đại Hiến Chương xin tuyên thệ, tôi sẽ nói lại tất cả những gì mà tôi biết, không hề giấu diếm bất cứ thứ gì, cũng không hề có bất cứ lời nào gian dối…
Lúc đầu thanh âm tuyên thệ của nàng rất nhỏ, bên trong đại sảnh vô cùng im lặng của Nghị Viện cũng có chút nghe không được rõ ràng cho lắm. Mấy vị Nghị Viên ngồi trên hàng ghế bậc thang phía sau thoáng nhăn mày lại. Nhưng ngay sau đó, thanh âm của Trương Tiểu Manh cũng càng ngày càng lớn dần lên, càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng chắc chắn.
Trương Tiểu Manh đã quen đối diện với loại hoàn cảnh tràn ngập áp lực như thế này. Sau khi trải qua suy nghĩ cẩn thận, thì mấy vị đại nhân vật quyền cao chức trọng, địa vị cao sang trong Liên Bang như thế này, kỳ thật chẳng qua cũng chỉ là những con sâu bọ ẩn nấp trong xã hội Liên Bang mà các đồng chí bên trong ngọn núi luôn tìm cách muốn tiêu diệt mà thôi. Một khi đã như vậy, bên trong đại sảnh hội nghị của Nghị Viện, cái tòa kiến trúc to lớn tráng lệ này, kỳ thật cũng có khác gì với những cái lỗ chi chít, chằng chịt bên trong đống đất mà đám mối mọt đào bới ra cơ chứ…
Sau khi đích thân trải ra những âm mưu phản bội, sinh ly tử biệt, bị vất bỏ… từng vô số lần nhìn những cảnh bần cùng thống khổ, những hy sinh cùng với thi thể… Trương Tiểu Manh ngày hôm nay đã không còn là một cô gái thiện lương khờ dại của một năm về trước nữa rồi. Cô ta bình tĩnh trấn an tuyên đọc xong lời tuyên thệ, sau đó bình tĩnh chờ đợi các Nghị Viên đặt câu hỏi.
Người chủ trì của hội nghị trưng cầu ý kiến đặc biệt ngày hôm nay chính là Chủ tịch của Ủy Ban Đạo Đức trực thuộc Ủy Ban Quản Lý Liên Bang, Nghị Viên Tích An, là một vị Nghị Viên lão thành vô cùng từng trải. Vị lão nhân gia này dùng ánh mắt đục ngầu liếc nhìn cô con gái đang đứng bình tĩnh trên bục kế bên bục chủ tịch của mình, lạnh lùng hỏi:
- Cô tên gì?
- Trương Tiểu Manh.
Cô gái trả lời một cách bình tĩnh, mạch lạc.
- Cô từng là nhân viên công tác bí mật trong Văn phòng của Nghị Viên Mạch Đức Lâm phải không?
- Đúng vậy.
- Nhưng theo báo cáo của Cục Điều Tra, cô đáng lý ra đã chết cách đây nửa năm tại Đại khu S2, trong một sự cố tai nạn ngoài ý muốn rồi…
- Đó không phải là một tai nạn ngoài ý muốn, đó là một âm mưu ám sát. Tôi may mắn vẫn còn sống. Tôi hiện tại đứng ở trước mặt các vị Nghị Viên đây, chính là muốn giúp đỡ các vị vạch trần cái âm mưu này ra ánh sáng.
Đây cũng không phải là một tòa án xét xử bình thường, thế nhưng so với một phiên tòa xét xử lại còn càng lạnh như băng hơn nhiều. Trong tay các vị Nghị Viên có mặt ở đây lúc này sớm đã nhận được bản văn kiện đề cập đến những vấn đề cụ thể của hội nghị trưng cầu ý kiến trực tiếp cùng với phạm vi tác động của nó. Cô con gái Phiến Quân đến từ Thanh Long Sơn đang đứng trên bục bán nguyệt kia, trả lời cực kỳ bình tĩnh cùng với rõ ràng, chính xác… Bên trong đại sảnh tòa nhà Nghị Viên trang nghiêm dần dần lâm vào trầm mặc.
Đây là lần đầu tiên trong lịch sử Liên Bang có một thành viên của Phiến Quân, ngay giữa thanh thiên bạch nhật mà đứng trong cơ cấu nghị sự cao cấp nhất của toàn bộ Liên Bang này, đối diện với những đại nhân vật đứng đầu toàn bộ Liên Bang, bản thân chuyện tình này đã chính là một sự kiện lịch sử…
o0o
Cách tòa nhà Nghị Viện khoảng một trăm 20 cây số, trong một căn nhà trọ tại Vọng Đô, Hứa Nhạc đang yên lặng nhìn màn hình trực tiếp trên TV, nhìn thấy cái hình ảnh rất quen thuộc nhưng lại rất lạ lẫm. Hắn cố gắng bình tĩnh, trấn định lại, rốt cuộc cũng không tìm ra được hình dáng ngây ngô của lúc trước, chỉ còn lại lúc này là một cô con gái tràn ngập khí chất kiên định… Hắn cũng không cho rằng hắn đang chứng kiến một sự kiện lịch sử của Liên Bang, mà chỉ cảm thấy rằng những sự kiện xảy ra trong hai năm gần đây quả thật là một chuyện cực kỳ vớ vẩn.
Sau đó hắn lẳng lặng đứng lên, rời khỏi căn nhà trọ.
/930
|