Tiêu Văn Tĩnh nhìn theo bóng dáng của Hứa Nhạc dần khuất sau bãi cỏ xa xa, chẳng biết vì sao lại cảm giác được gã thanh niên này toát ra cảm giác cô đơn… Năng suất làm việc của Bộ Tư Pháp vốn rất cao, ngay sau khi nhận được thông tin bên phía Phiến Quân Thanh Long Sơn vừa mới cung cấp một gã nhân chứng vô cùng quan trọng, các công tác điều tra về vị nhân chứng đó ngay lập tức liền được triển khai. Chính vì vậy Tiêu Văn Tĩnh mới biết được rất nhiều chuyện từ hồ sơ bí mật của Hứa Nhạc.
Tiêu Văn Tĩnh biết rõ ràng Hứa Nhạc cùng với cô con gái hôm nay nhận phỏng vấn của đám phóng viên trên bậc thềm đá trước tòa nhà Nghị Viện, năm xưa từng là một đôi tình nhân. Sau khi trải qua mấy lần sắp xếp lại thông tin chi tiết bên trong, vị thanh tra với khứu giác cực kỳ nhạy bén này, liền đoán ra được trong quá khứ nhất định đã từng phát sinh ra chuyện gì đó. Mà những tin tức động trời xảy ra ầm ầm liên tục dạo gần đây trong Liên Bang cũng đã từng bước dần dần thể hiện rõ ràng nguyên nhân vì sao mà cái gã thanh niên tên gọi Hứa Nhạc lại liên quan đến vụ án mưu sát tại Hổ Sơn Đạo ngày trước.
- Cho dù hắn có là nhân vật quan trọng của Bộ Quốc Phòng đi chăng nữa, nhưng mà chuyện tình này quá mức quan trọng… Trong phiên tòa tương lai còn cần hắn ta làm nhân chứng…
Một vị quan chức Bộ Tư Pháp nói.
- Theo dõi sát sao hắn. Điều đó nằm trong quyền hạn của chúng ta. Mặt khác, lúc này cũng không cần chọc vào hắn. Tôi đoán rằng hiện tại tâm tình của hắn cũng không tốt cho lắm.
Tiêu Văn Tĩnh vừa đi về phía chiếc ô tô chuyên dụng của Bộ Tư Pháp, vừa nói:
- Kỳ thật đợi bản thân hắn suy nghĩ thông suốt, hắn sẽ chủ động chạy tới tìm chúng ta mà thôi.
o0o
Hứa Nhạc ngồi trên chiếc ghế đá bên cạnh bãi cỏ, suy nghĩ thật lâu cũng không hề suy nghĩ được thông suốt. Trên khuôn mặt đôn hậu, giản dị của hắn cũng không hề thể hiện ra cảm xúc nội tâm giãy dụa kịch liệt, mà ngược lại bởi vì biểu hiện quá mức trầm mặc, nên nhìn qua thoáng có chút cô đơn.
Cô ấy còn sống như vậy là được rồi. Nhưng mà vì cái gì, trong lòng của mình ngoại trừ cảm giác vui sướng lại còn có chút chua xót nữa?
Hay là do bản thân mình bị lừa? Nhưng mà bản thân mình nên hiểu rõ ràng là, cái tin nàng vẫn chưa chết được hoàn toàn che dấu đi, khẳng định sẽ có rất nhiều tác dụng đối với một số người nào đó. Nhưng mà vì sao bản thân mình vẫn cảm thấy trong lòng ấm ức?
Hắn không phải là kẻ ngốc. Hắn hiểu rất rõ ràng, người con gái mối tình đầu đã chết này đột ngột sống lại đại biểu cho cái gì. Hắn cũng hiểu được một năm thời gian trôi qua, sự bi thương suốt một năm nay của hắn, sự cố gắng suốt một năm, suốt một năm không hề để ý đến sinh tử… tất cả hóa ra đều là giả dối cả. Nhưng mà cô ta dù sao cũng vẫn còn sống. Không phải sao? Cô ta còn sống so với vĩnh viễn rời đi cũng còn tốt hơn rất nhiều. Một khi đã là như vậy, bản thân mình có thể vì cái gì mà trở nên phẫn nộ, bất mãn cơ chứ? Chỉ là… chung quy tâm tình này cũng giống như là luồng gió lạnh cuối mùa thu vậy, cũng còn chút hiu quạnh lạnh lẽ, cũng không giống như là thanh niên bình thường…
Vì cái chết của nàng, hắn đã từng rơi lệ thống khổ… Hắn từng trằn trọc nghiêng qua trở lại suốt những đêm dài… Hắn muốn vì nàng tìm công đạo, thậm chí cũng không sợ nguy hiểm bại lộ thân phận tội phạm đào tẩu của Liên Bang… Một tiểu nhân vật như hắn dứt khoát kiên quyết dấn thân vào những cuộc đại rung chuyển trong Liên Bang… Giống như một cục đá tảng bình thường vậy, cứng cỏi và tàn nhẫn. Lại càng giống như một con độc xà trầm mặc, im lặng giương mắt nhìn chằm chằm Nghị Viên Mạch Đức Lâm… Hắn điên cuồng cố gắng, dấn thân vào quá trình nghiên cứu chế tạo con robot thế hệ mới của Liên Bang… Đạp chân lên vị Viện Trưởng Lâm Viễn Hồ tôn kính, phá hư thế cục Tổng tuyển cử mà đối phương đã sắp đặt ra. Hắn mở to hai mắt, nhìn chằm chằm xem vị Nghị Viên Mạch Đức Lâm này sẽ chết như thế nào. Nếu như Liên Bang không thể khiến cho ông ta chết đi, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý liều mạng với ông ta, đi giết chết Nghị Viên Mạch Đức Lâm, chuẩn bị thay cô ta trả thù…
Những khí tức uất nghẹn đã tích tụ suốt một năm nay trong lòng ngực của hắn, đã trong khoảnh khắc kia hoàn toàn được phóng thích ra hết. Hắn lại đột nhiên phát hiện ra những uất nghẹn trong lòng mình là hoàn toàn không hề có lý do gì cả. Hứa Nhạc lúc này giống như là một loài động vật ngủ đông suốt cả một năm, đến lúc cuối cùng chợt phát hiện ra trận tuyết rơi trắng xóa kia lại hoàn toàn là giả tạo – cho nên hắn mới tê tái, tan nát cõi lòng.
Cái nguyên nhân mà hắn nguyện ý trả giá hết tất cả để hoàn thành kia lại hoàn toàn là giả. Hứa Nhạc ngồi trên chiếc ghế đá cạnh bãi cỏ, trầm mặc nhìn cái hồ nước lớn khổng lồ bình lặng phía trước mặt mình. Hình ảnh tòa nhà Nghị Viện khổng lồ được phản chiếu tráng lệ phía dưới hồ nước. Bởi vì nguyên nhân thời tiết vô cùng rét lạnh, đám chim chóc sớm cũng đã bay về phía Nam Khoa Châu để tránh rét, cũng không còn ai làm bạn với kẻ cô đơn như hắn.
Cô con gái kia vẫn còn sống, Hứa Nhạc quả thật vô cùng vui sướng… Sự vui sướng mà từ trước đến giờ cũng chưa hề có. Nhưng mà ngay sau đó, trong lòng hắn lại đột nhiên dâng lên cảm giác chua xót mất mác… Nhưng mà ở trong lòng hắn đến tột cùng cũng đâu là cái gì đâu… Hắn là một gã thiên tài trên phương diện bảo dưỡng máy móc. Là một gã thanh niên trẻ tuổi có thực lực vô cùng cường hãn. Tình cảm đầu đời của một gã thanh niên như vậy, hoàn toàn khác hẳn như tình cảm của những thanh niên nam nữ bình thường. Đó là những tình tiết ly kỳ mà những tiểu thuyết gia bình thường không cách nào tưởng tượng ra nổi. Hắn căn bản không cách nào có thể suy nghĩ thấu đáo được.
Lúc trước sau khi tận mắt chứng kiến cảnh Phong Dư đại thúc chết, hắn đã từng tự nói với mình, bản thân mình sau này vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ khóc nữa. Nhưng sau đó khi hắn biết được tin cô gái tên Trương Tiểu Manh chết đi, hắn từng chui vào trong chăn khóc một trận. Hôm nay, tình cảm phức tạp chợt dâng lên trong lòng, khiến cho sống mũi của hắn đột nhiên lại cảm thấy có chút cay cay. Một cảm giác mà hắn không biết là cái gì, cũng không thể nói ra được… Một gã thanh niên mới lớn, thầm nghĩ trong lòng, muốn ngồi trước mặt hồ nước tĩnh lặng này mà khóc một trận nữa…
Liền ngay trong thời điểm này, thanh âm điện thoại di động chợt vang lên. Hứa Nhạc móc từ trong túi quần ra chiếc điện thoại di động, nói vài câu gì đó, sau đó tắt máy, định chuẩn bị cất lại vào trong túi quần, thì chiếc điện thoại di động lại một lần nữa vang lên.
Bên kia đầu dây điện thoại là thanh âm thoáng có chút khẩn trương của Trâu Úc, pha lẫn một chút nghi hoặc nhè nhẹ. Ngoại trừ những cơ quan tình báo của Chính phủ Liên Bang ra, những người có thể biết được mối quan hệ trước đây giữa hắn và Trương Tiểu Manh, cũng chỉ có những người thân quen nhất với hắn. Trâu đại tiểu thư của Trâu Gia tự nhiên cũng là một trong những người đó. Trâu Úc nhìn thấy trên màn hình tin tức hình ảnh của cô gái tên Trương Tiểu Manh, cô ta lập tức nghĩ đến chuyện Hứa Nhạc sau khi biết được tin tức này, không biết sẽ biến thành hình dạng như thế nào nữa.
Hứa Nhạc và Trâu Úc thông qua điện thoại di động nhẹ giọng nói mấy câu gì đó, thoáng bình tĩnh lại một chút. Trong loại thời điểm như thế này, có bạn bè chân chính quan tâm đến chính mình, luôn luôn rất tốt, cảm thấy rất an ủi.
Sau khi cắt đứt điện thoại, hắn lại đốt một điếu thuốc. Hắn muốn đem cái cảm giác cay cay đang dâng trào trong sống mũi kia hoàn toàn khu trừ đi hết. Hắn nghĩ thầm Trâu Úc đã gọi điện thoại đến rồi, lúc này chắc hẳn cũng không còn ai làm phiền mình nữa…
Liền ngay trong thời điểm này, lại có một tin nhắn điện tử chợt chuyển đến điện thoại di động của hắn. Toàn bộ cái tin nhắn điện tử chỉ là một hàng chữ vô cùng đơn giản:
“Chẳng phải tôi đã sớm nói với cậu rồi sao… Tình yêu a… thì phải là sự chung đụng của hai con người. Tiểu tử nhà cậu đừng nói lúc này đang ngồi khóc đi. Tôi chỉ muốn nói một câu cuối cùng thôi. Ít nhất là cô ta vẫn còn sống đấy thôi. Nếu như lúc này cậu lại ngồi đó mà thất vọng thương tâm, chẳng phải là tỏ vẻ cậu luôn hy vọng cô ta chết đi hay sao?”
Hứa Nhạc kinh ngạc nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động. Hắn cũng không có thử nhắn ngược trở lại, bởi vì hắn biết cái tên tiểu tử kia khẳng định là giống như mấy lần trước đây, trong lúc nhất thời kiếm một cái điện thoại di động, nhắn cho mình, sau đó liền lập tức tắt máy, vất luôn cái điện thoại đi mất. Hứa Nhạc khẽ mỉm cười, dưới tình huống đang bị truy nã trong toàn Liên Bang như hiện nay, thế mà hắn lại vẫn không tiếc phiêu lưu mạo hiểm chỉ vì muốn an ủi, khuyên bảo mình mấy câu như thế… Cái tên gia hỏa Thi công tử này thật đúng là đạt đến một trình độ nào đó mà…
Hứa Nhạc đem cái tàn thuốc dụi đi, đang chuẩn bị giống như dĩ vãng, dùng hai ngón tay kẹp lấy đầu tàn thuốc, xoay người chung quanh tìm thùng rác quẳng vào. Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, hắn lại quẳng thẳng vào trong hồ nước trong vắt, phẳng lặng xinh đẹp với vài con thiên nga trắng muốt trước mặt.
Đúng vậy, còn sống dù sao so với đã chết thì tốt hơn rất nhiều. Ít nhất hiện giờ vẫn còn là chuyện tốt… chỉ có điều bắt đầu từ bây giờ trở về sau cũng không còn là chuyện mà mình cần phải lo nữa rồi…
Trên mặt hắn thoáng nở một nụ cười ôn hòa nhưng miễn cưỡng, cố gắng gác bỏ hết tất cả mọi chuyện ra khỏi đầu mình. Hắn cởi cái áo khoác quân phục bên ngoài ra, thoải mái vác lên trên vai, thong thả hướng về phía trạm xe buýt bên cạnh bãi cỏ xa xa mà đi. Khi hắn vừa mới bước tới bên đường, một chiếc xe buýt biển số ngoại thành chợt dừng lại ngay cạnh hắn, Bạch Ngọc Lan từ trên chiếc xe bước xuống. Gã nam nhân thanh tú này vẫn như trước khẽ cúi đầu, mái tóc đen khẽ phủ nhẹ trên trán, để mặc cho làn gió thu thổi quét phất phơ.
Bạch Ngọc Lan phát hiện ra hôm nay tâm tình của Hứa Nhạc tựa hồ có chút khác thường. Cái nụ cười tựa như là phát ra từ trong nội tâm kia nhìn qua hình như có chút không được tự nhiên cho lắm. Hắn quả thật cũng không biết nguyên nhân cụ thể của chuyện này, nên đành lặng lẽ đi theo bên cạnh.
Hai gã nam nhân cứ như vậy trầm mặc thong thả bước về phía đầu đường. Phía trước mặt đột nhiên lại có mấy chiếc xe ô tô chống đạn màu đen chạy đến, phía trước đoàn xe có hai chiếc xe cảnh sát phát đèn sáng mở đường, bảo hộ cẩn thận, chứng tỏ trong chiếc xe kia rõ ràng là nhân vật quan trọng.
Bạch Ngọc Lan liếc mắt nhìn về phía đoàn xe rầm rộ kia, nhẹ giọng nói một cách nhu mì:
- Ngay cả đám người trong núi cũng đã bắt đầu ra tay rồi… Lần này chắc là Nghị Viên Mạch Đức Lâm không thể nào chống đỡ được nữa rồi.
Ánh mắt của Hứa Nhạc cũng không có nhìn về phía đoàn xe, hắn tiếp tục im lặng trầm mặc nhìn về phía lối đi bộ lót gạch màu sẫm phía trước mặt, trầm ngâm một lát rồi mới nhẹ giọng nói:
- Vừa rồi anh nói công ty có đưa nhiệm vụ xuống? Tôi nhớ rõ ràng là Tiểu đội 7 chúng ta đã hơn một năm nay đã không tiếp nhận bất cứ nhiệm vụ nào cả. Bộ Cố vấn An toàn chắc hẳn cũng hiểu rõ ràng các anh cũng không muốn làm cận vệ cho các yếu nhân, mà cũng không thích hợp đối với những nhiệm vụ thông thường…
Khi hắn đang nói chuyện với Bạch Ngọc Lan, trong một chiếc ô tô màu đen chạy chính giữa, được bảo vệ vô cùng sâm nghiêm trong đoàn xe phía trước, Trương Tiểu Manh nhìn thông qua cánh cửa sổ thủy tinh chống đạn, kinh ngạc nhìn gã nam nhân đang thong thả bước bên phố đối diện, trầm mặc không nói gì…
o0o
Trong một doanh trại của phân đội tác chiến đặc biệt Quân Khu II đóng tại Hoàn Sơn Tứ Châu, một gã quân nhân độ tuổi khá trẻ tên gọi Viên Tử Thai, đang kinh ngạc nhìn những hình ảnh truyền hình trực tiếp trên TV về cuộc hội nghị trưng cầu dân ý trực tiếp trong tòa nhà Nghị Viện tại Đặc khu Thủ Đô. Hắn trầm mặc thật lâu không nói tiếng nào. Hắn đứng đó đã chặn mất tầm mắt của phần lớn các quân nhân đồng đội phía sau, thế nhưng cũng không hề có ai phẫn nộ phát biểu ý kiến gì về vấn đề này cả. Bởi vì chỉ ngắn ngủi trong thời gian nửa năm, tên quân nhân tên gọi Viên Tử Thai này, đã bằng vào lòng dũng cảm mãnh liệt trong chiến đấu cùng với thành tích rèn luyện quân sự hằng ngày cực kỳ vĩ đại của mình, đã nhận được sự tôn trọng của tất cả mọi người, thậm chí còn có thể nói là kinh sợ nữa.
Một gã quân nhân cấp bậc Thượng Úy chưa đến 20 tuổi, mặc dù có được sự đề của của Học Viện Quân Sự I, nhưng nếu không phải chân chính ở trên chiến trường thể hiện ra năng lực cường hãn nào đó, hắn cũng không có khả năng nhận được sự tín nhiệm cùng với tôn trọng của đám quân nhân vốn luôn kiêu ngạo của Quân đội Liên Bang.
Dựa theo bản thành tích của hắn, vừa mới nhập ngũ làm tân binh liền nhận được cấp bậc Thiếu Úy, ngắn ngủi chỉ trong thời gian nửa năm, đã bằng vào quân công của mình, một mạch thăng lên đến cấp bậc Thượng Úy. Tốc độ như thế này quả thật khiến cho người khác phải trợn mắt nhìn.
Nhưng mà lúc này tên quân nhân Thượng Úy Viên Tử Thai này lại đang nhìn chăm chăm vào màn hình TV, ánh mắt dần dần trở nên lạnh như băng. Hắn đã rất lâu rồi không có quan tâm những chuyện phát sinh trong Đặc khu Thủ Đô, hoặc nói là trong cả Liên Bang nữa. Có mẫu thân xử lý, hắn cũng không cần phải quan tâm đến bất cứ chuyện gì cả. Chỉ là hắn lại rất quan tâm đến vị bằng hữu thân thiết của chính mình kia.
Thai Chi Nguyên mới là người trong vũ trụ này, hiểu biết rõ ràng nhất mối quan hệ trước đây giữa Hứa Nhạc và Trương Tiểu Manh. So với cái gã đào phạm Liên Bang tên Thi Thanh Hải kia còn hiểu rõ ràng hơn rất nhiều. Hắn đã đích thân bố trí tất cả trong kỳ Song Nguyệt Vũ Hội, cấp cho Hứa Nhạc một sự kinh hỉ. Hắn cũng là người đích thân điều khiển hai cái trụ ánh sáng mặt trăng, chiếu rọi cho hai gã thanh niên nam nữ trẻ tuổi này gặp nhau. Hắn thậm chí còn biết rõ ràng Hứa Nhạc trong cái đêm tối tuyệt vời kia, đã chi trì được trong thời gian bao lâu thì lên đến đỉnh nữa…
Bởi vì quá hiểu biết, cho nên mới trở thành bạn thân, mới trở nên thâm tình… Hắn dùng tên giả là Viên Tử Thai, lẳng lặng nhìn cô con gái đang bình tĩnh xuất hiện trên kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang kia. Hắn biết rõ ràng tâm tình của Hứa Nhạc lúc này đang vô cùng bất an, nhất định là phi thường phức tạp. Thế nhưng hắn cũng chỉ cảm thấy lạnh như băng, cùng với một cỗ cảm giác tức giận dâng lên mãnh liệt. Sự bi thương, trầm mặc của Hứa Nhạc sau khi biết được tin tức Trương Tiểu Manh chết đi, hắn cũng đã tận mắt chứng kiến. Thế nhưng hóa ra tất cả mọi chuyện này chẳng qua là một cục diện do người khác cố ý xếp đặt ra. Người sắp xếp cái cục diện này có lẽ là có dụng ý riêng của hắn, thế nhưng mà cô con gái này nếu như lại có thể nhẫn tâm nhìn thấy người nam nhân là người yêu của mình lâm vào loại tuyệt vọng như thế này, mà lại không có bất cứ cảm xúc nào cả. Thật sự là có chút lạnh lùng, có chút lãnh huyết…
Tiêu Văn Tĩnh biết rõ ràng Hứa Nhạc cùng với cô con gái hôm nay nhận phỏng vấn của đám phóng viên trên bậc thềm đá trước tòa nhà Nghị Viện, năm xưa từng là một đôi tình nhân. Sau khi trải qua mấy lần sắp xếp lại thông tin chi tiết bên trong, vị thanh tra với khứu giác cực kỳ nhạy bén này, liền đoán ra được trong quá khứ nhất định đã từng phát sinh ra chuyện gì đó. Mà những tin tức động trời xảy ra ầm ầm liên tục dạo gần đây trong Liên Bang cũng đã từng bước dần dần thể hiện rõ ràng nguyên nhân vì sao mà cái gã thanh niên tên gọi Hứa Nhạc lại liên quan đến vụ án mưu sát tại Hổ Sơn Đạo ngày trước.
- Cho dù hắn có là nhân vật quan trọng của Bộ Quốc Phòng đi chăng nữa, nhưng mà chuyện tình này quá mức quan trọng… Trong phiên tòa tương lai còn cần hắn ta làm nhân chứng…
Một vị quan chức Bộ Tư Pháp nói.
- Theo dõi sát sao hắn. Điều đó nằm trong quyền hạn của chúng ta. Mặt khác, lúc này cũng không cần chọc vào hắn. Tôi đoán rằng hiện tại tâm tình của hắn cũng không tốt cho lắm.
Tiêu Văn Tĩnh vừa đi về phía chiếc ô tô chuyên dụng của Bộ Tư Pháp, vừa nói:
- Kỳ thật đợi bản thân hắn suy nghĩ thông suốt, hắn sẽ chủ động chạy tới tìm chúng ta mà thôi.
o0o
Hứa Nhạc ngồi trên chiếc ghế đá bên cạnh bãi cỏ, suy nghĩ thật lâu cũng không hề suy nghĩ được thông suốt. Trên khuôn mặt đôn hậu, giản dị của hắn cũng không hề thể hiện ra cảm xúc nội tâm giãy dụa kịch liệt, mà ngược lại bởi vì biểu hiện quá mức trầm mặc, nên nhìn qua thoáng có chút cô đơn.
Cô ấy còn sống như vậy là được rồi. Nhưng mà vì cái gì, trong lòng của mình ngoại trừ cảm giác vui sướng lại còn có chút chua xót nữa?
Hay là do bản thân mình bị lừa? Nhưng mà bản thân mình nên hiểu rõ ràng là, cái tin nàng vẫn chưa chết được hoàn toàn che dấu đi, khẳng định sẽ có rất nhiều tác dụng đối với một số người nào đó. Nhưng mà vì sao bản thân mình vẫn cảm thấy trong lòng ấm ức?
Hắn không phải là kẻ ngốc. Hắn hiểu rất rõ ràng, người con gái mối tình đầu đã chết này đột ngột sống lại đại biểu cho cái gì. Hắn cũng hiểu được một năm thời gian trôi qua, sự bi thương suốt một năm nay của hắn, sự cố gắng suốt một năm, suốt một năm không hề để ý đến sinh tử… tất cả hóa ra đều là giả dối cả. Nhưng mà cô ta dù sao cũng vẫn còn sống. Không phải sao? Cô ta còn sống so với vĩnh viễn rời đi cũng còn tốt hơn rất nhiều. Một khi đã là như vậy, bản thân mình có thể vì cái gì mà trở nên phẫn nộ, bất mãn cơ chứ? Chỉ là… chung quy tâm tình này cũng giống như là luồng gió lạnh cuối mùa thu vậy, cũng còn chút hiu quạnh lạnh lẽ, cũng không giống như là thanh niên bình thường…
Vì cái chết của nàng, hắn đã từng rơi lệ thống khổ… Hắn từng trằn trọc nghiêng qua trở lại suốt những đêm dài… Hắn muốn vì nàng tìm công đạo, thậm chí cũng không sợ nguy hiểm bại lộ thân phận tội phạm đào tẩu của Liên Bang… Một tiểu nhân vật như hắn dứt khoát kiên quyết dấn thân vào những cuộc đại rung chuyển trong Liên Bang… Giống như một cục đá tảng bình thường vậy, cứng cỏi và tàn nhẫn. Lại càng giống như một con độc xà trầm mặc, im lặng giương mắt nhìn chằm chằm Nghị Viên Mạch Đức Lâm… Hắn điên cuồng cố gắng, dấn thân vào quá trình nghiên cứu chế tạo con robot thế hệ mới của Liên Bang… Đạp chân lên vị Viện Trưởng Lâm Viễn Hồ tôn kính, phá hư thế cục Tổng tuyển cử mà đối phương đã sắp đặt ra. Hắn mở to hai mắt, nhìn chằm chằm xem vị Nghị Viên Mạch Đức Lâm này sẽ chết như thế nào. Nếu như Liên Bang không thể khiến cho ông ta chết đi, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý liều mạng với ông ta, đi giết chết Nghị Viên Mạch Đức Lâm, chuẩn bị thay cô ta trả thù…
Những khí tức uất nghẹn đã tích tụ suốt một năm nay trong lòng ngực của hắn, đã trong khoảnh khắc kia hoàn toàn được phóng thích ra hết. Hắn lại đột nhiên phát hiện ra những uất nghẹn trong lòng mình là hoàn toàn không hề có lý do gì cả. Hứa Nhạc lúc này giống như là một loài động vật ngủ đông suốt cả một năm, đến lúc cuối cùng chợt phát hiện ra trận tuyết rơi trắng xóa kia lại hoàn toàn là giả tạo – cho nên hắn mới tê tái, tan nát cõi lòng.
Cái nguyên nhân mà hắn nguyện ý trả giá hết tất cả để hoàn thành kia lại hoàn toàn là giả. Hứa Nhạc ngồi trên chiếc ghế đá cạnh bãi cỏ, trầm mặc nhìn cái hồ nước lớn khổng lồ bình lặng phía trước mặt mình. Hình ảnh tòa nhà Nghị Viện khổng lồ được phản chiếu tráng lệ phía dưới hồ nước. Bởi vì nguyên nhân thời tiết vô cùng rét lạnh, đám chim chóc sớm cũng đã bay về phía Nam Khoa Châu để tránh rét, cũng không còn ai làm bạn với kẻ cô đơn như hắn.
Cô con gái kia vẫn còn sống, Hứa Nhạc quả thật vô cùng vui sướng… Sự vui sướng mà từ trước đến giờ cũng chưa hề có. Nhưng mà ngay sau đó, trong lòng hắn lại đột nhiên dâng lên cảm giác chua xót mất mác… Nhưng mà ở trong lòng hắn đến tột cùng cũng đâu là cái gì đâu… Hắn là một gã thiên tài trên phương diện bảo dưỡng máy móc. Là một gã thanh niên trẻ tuổi có thực lực vô cùng cường hãn. Tình cảm đầu đời của một gã thanh niên như vậy, hoàn toàn khác hẳn như tình cảm của những thanh niên nam nữ bình thường. Đó là những tình tiết ly kỳ mà những tiểu thuyết gia bình thường không cách nào tưởng tượng ra nổi. Hắn căn bản không cách nào có thể suy nghĩ thấu đáo được.
Lúc trước sau khi tận mắt chứng kiến cảnh Phong Dư đại thúc chết, hắn đã từng tự nói với mình, bản thân mình sau này vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ khóc nữa. Nhưng sau đó khi hắn biết được tin cô gái tên Trương Tiểu Manh chết đi, hắn từng chui vào trong chăn khóc một trận. Hôm nay, tình cảm phức tạp chợt dâng lên trong lòng, khiến cho sống mũi của hắn đột nhiên lại cảm thấy có chút cay cay. Một cảm giác mà hắn không biết là cái gì, cũng không thể nói ra được… Một gã thanh niên mới lớn, thầm nghĩ trong lòng, muốn ngồi trước mặt hồ nước tĩnh lặng này mà khóc một trận nữa…
Liền ngay trong thời điểm này, thanh âm điện thoại di động chợt vang lên. Hứa Nhạc móc từ trong túi quần ra chiếc điện thoại di động, nói vài câu gì đó, sau đó tắt máy, định chuẩn bị cất lại vào trong túi quần, thì chiếc điện thoại di động lại một lần nữa vang lên.
Bên kia đầu dây điện thoại là thanh âm thoáng có chút khẩn trương của Trâu Úc, pha lẫn một chút nghi hoặc nhè nhẹ. Ngoại trừ những cơ quan tình báo của Chính phủ Liên Bang ra, những người có thể biết được mối quan hệ trước đây giữa hắn và Trương Tiểu Manh, cũng chỉ có những người thân quen nhất với hắn. Trâu đại tiểu thư của Trâu Gia tự nhiên cũng là một trong những người đó. Trâu Úc nhìn thấy trên màn hình tin tức hình ảnh của cô gái tên Trương Tiểu Manh, cô ta lập tức nghĩ đến chuyện Hứa Nhạc sau khi biết được tin tức này, không biết sẽ biến thành hình dạng như thế nào nữa.
Hứa Nhạc và Trâu Úc thông qua điện thoại di động nhẹ giọng nói mấy câu gì đó, thoáng bình tĩnh lại một chút. Trong loại thời điểm như thế này, có bạn bè chân chính quan tâm đến chính mình, luôn luôn rất tốt, cảm thấy rất an ủi.
Sau khi cắt đứt điện thoại, hắn lại đốt một điếu thuốc. Hắn muốn đem cái cảm giác cay cay đang dâng trào trong sống mũi kia hoàn toàn khu trừ đi hết. Hắn nghĩ thầm Trâu Úc đã gọi điện thoại đến rồi, lúc này chắc hẳn cũng không còn ai làm phiền mình nữa…
Liền ngay trong thời điểm này, lại có một tin nhắn điện tử chợt chuyển đến điện thoại di động của hắn. Toàn bộ cái tin nhắn điện tử chỉ là một hàng chữ vô cùng đơn giản:
“Chẳng phải tôi đã sớm nói với cậu rồi sao… Tình yêu a… thì phải là sự chung đụng của hai con người. Tiểu tử nhà cậu đừng nói lúc này đang ngồi khóc đi. Tôi chỉ muốn nói một câu cuối cùng thôi. Ít nhất là cô ta vẫn còn sống đấy thôi. Nếu như lúc này cậu lại ngồi đó mà thất vọng thương tâm, chẳng phải là tỏ vẻ cậu luôn hy vọng cô ta chết đi hay sao?”
Hứa Nhạc kinh ngạc nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động. Hắn cũng không có thử nhắn ngược trở lại, bởi vì hắn biết cái tên tiểu tử kia khẳng định là giống như mấy lần trước đây, trong lúc nhất thời kiếm một cái điện thoại di động, nhắn cho mình, sau đó liền lập tức tắt máy, vất luôn cái điện thoại đi mất. Hứa Nhạc khẽ mỉm cười, dưới tình huống đang bị truy nã trong toàn Liên Bang như hiện nay, thế mà hắn lại vẫn không tiếc phiêu lưu mạo hiểm chỉ vì muốn an ủi, khuyên bảo mình mấy câu như thế… Cái tên gia hỏa Thi công tử này thật đúng là đạt đến một trình độ nào đó mà…
Hứa Nhạc đem cái tàn thuốc dụi đi, đang chuẩn bị giống như dĩ vãng, dùng hai ngón tay kẹp lấy đầu tàn thuốc, xoay người chung quanh tìm thùng rác quẳng vào. Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, hắn lại quẳng thẳng vào trong hồ nước trong vắt, phẳng lặng xinh đẹp với vài con thiên nga trắng muốt trước mặt.
Đúng vậy, còn sống dù sao so với đã chết thì tốt hơn rất nhiều. Ít nhất hiện giờ vẫn còn là chuyện tốt… chỉ có điều bắt đầu từ bây giờ trở về sau cũng không còn là chuyện mà mình cần phải lo nữa rồi…
Trên mặt hắn thoáng nở một nụ cười ôn hòa nhưng miễn cưỡng, cố gắng gác bỏ hết tất cả mọi chuyện ra khỏi đầu mình. Hắn cởi cái áo khoác quân phục bên ngoài ra, thoải mái vác lên trên vai, thong thả hướng về phía trạm xe buýt bên cạnh bãi cỏ xa xa mà đi. Khi hắn vừa mới bước tới bên đường, một chiếc xe buýt biển số ngoại thành chợt dừng lại ngay cạnh hắn, Bạch Ngọc Lan từ trên chiếc xe bước xuống. Gã nam nhân thanh tú này vẫn như trước khẽ cúi đầu, mái tóc đen khẽ phủ nhẹ trên trán, để mặc cho làn gió thu thổi quét phất phơ.
Bạch Ngọc Lan phát hiện ra hôm nay tâm tình của Hứa Nhạc tựa hồ có chút khác thường. Cái nụ cười tựa như là phát ra từ trong nội tâm kia nhìn qua hình như có chút không được tự nhiên cho lắm. Hắn quả thật cũng không biết nguyên nhân cụ thể của chuyện này, nên đành lặng lẽ đi theo bên cạnh.
Hai gã nam nhân cứ như vậy trầm mặc thong thả bước về phía đầu đường. Phía trước mặt đột nhiên lại có mấy chiếc xe ô tô chống đạn màu đen chạy đến, phía trước đoàn xe có hai chiếc xe cảnh sát phát đèn sáng mở đường, bảo hộ cẩn thận, chứng tỏ trong chiếc xe kia rõ ràng là nhân vật quan trọng.
Bạch Ngọc Lan liếc mắt nhìn về phía đoàn xe rầm rộ kia, nhẹ giọng nói một cách nhu mì:
- Ngay cả đám người trong núi cũng đã bắt đầu ra tay rồi… Lần này chắc là Nghị Viên Mạch Đức Lâm không thể nào chống đỡ được nữa rồi.
Ánh mắt của Hứa Nhạc cũng không có nhìn về phía đoàn xe, hắn tiếp tục im lặng trầm mặc nhìn về phía lối đi bộ lót gạch màu sẫm phía trước mặt, trầm ngâm một lát rồi mới nhẹ giọng nói:
- Vừa rồi anh nói công ty có đưa nhiệm vụ xuống? Tôi nhớ rõ ràng là Tiểu đội 7 chúng ta đã hơn một năm nay đã không tiếp nhận bất cứ nhiệm vụ nào cả. Bộ Cố vấn An toàn chắc hẳn cũng hiểu rõ ràng các anh cũng không muốn làm cận vệ cho các yếu nhân, mà cũng không thích hợp đối với những nhiệm vụ thông thường…
Khi hắn đang nói chuyện với Bạch Ngọc Lan, trong một chiếc ô tô màu đen chạy chính giữa, được bảo vệ vô cùng sâm nghiêm trong đoàn xe phía trước, Trương Tiểu Manh nhìn thông qua cánh cửa sổ thủy tinh chống đạn, kinh ngạc nhìn gã nam nhân đang thong thả bước bên phố đối diện, trầm mặc không nói gì…
o0o
Trong một doanh trại của phân đội tác chiến đặc biệt Quân Khu II đóng tại Hoàn Sơn Tứ Châu, một gã quân nhân độ tuổi khá trẻ tên gọi Viên Tử Thai, đang kinh ngạc nhìn những hình ảnh truyền hình trực tiếp trên TV về cuộc hội nghị trưng cầu dân ý trực tiếp trong tòa nhà Nghị Viện tại Đặc khu Thủ Đô. Hắn trầm mặc thật lâu không nói tiếng nào. Hắn đứng đó đã chặn mất tầm mắt của phần lớn các quân nhân đồng đội phía sau, thế nhưng cũng không hề có ai phẫn nộ phát biểu ý kiến gì về vấn đề này cả. Bởi vì chỉ ngắn ngủi trong thời gian nửa năm, tên quân nhân tên gọi Viên Tử Thai này, đã bằng vào lòng dũng cảm mãnh liệt trong chiến đấu cùng với thành tích rèn luyện quân sự hằng ngày cực kỳ vĩ đại của mình, đã nhận được sự tôn trọng của tất cả mọi người, thậm chí còn có thể nói là kinh sợ nữa.
Một gã quân nhân cấp bậc Thượng Úy chưa đến 20 tuổi, mặc dù có được sự đề của của Học Viện Quân Sự I, nhưng nếu không phải chân chính ở trên chiến trường thể hiện ra năng lực cường hãn nào đó, hắn cũng không có khả năng nhận được sự tín nhiệm cùng với tôn trọng của đám quân nhân vốn luôn kiêu ngạo của Quân đội Liên Bang.
Dựa theo bản thành tích của hắn, vừa mới nhập ngũ làm tân binh liền nhận được cấp bậc Thiếu Úy, ngắn ngủi chỉ trong thời gian nửa năm, đã bằng vào quân công của mình, một mạch thăng lên đến cấp bậc Thượng Úy. Tốc độ như thế này quả thật khiến cho người khác phải trợn mắt nhìn.
Nhưng mà lúc này tên quân nhân Thượng Úy Viên Tử Thai này lại đang nhìn chăm chăm vào màn hình TV, ánh mắt dần dần trở nên lạnh như băng. Hắn đã rất lâu rồi không có quan tâm những chuyện phát sinh trong Đặc khu Thủ Đô, hoặc nói là trong cả Liên Bang nữa. Có mẫu thân xử lý, hắn cũng không cần phải quan tâm đến bất cứ chuyện gì cả. Chỉ là hắn lại rất quan tâm đến vị bằng hữu thân thiết của chính mình kia.
Thai Chi Nguyên mới là người trong vũ trụ này, hiểu biết rõ ràng nhất mối quan hệ trước đây giữa Hứa Nhạc và Trương Tiểu Manh. So với cái gã đào phạm Liên Bang tên Thi Thanh Hải kia còn hiểu rõ ràng hơn rất nhiều. Hắn đã đích thân bố trí tất cả trong kỳ Song Nguyệt Vũ Hội, cấp cho Hứa Nhạc một sự kinh hỉ. Hắn cũng là người đích thân điều khiển hai cái trụ ánh sáng mặt trăng, chiếu rọi cho hai gã thanh niên nam nữ trẻ tuổi này gặp nhau. Hắn thậm chí còn biết rõ ràng Hứa Nhạc trong cái đêm tối tuyệt vời kia, đã chi trì được trong thời gian bao lâu thì lên đến đỉnh nữa…
Bởi vì quá hiểu biết, cho nên mới trở thành bạn thân, mới trở nên thâm tình… Hắn dùng tên giả là Viên Tử Thai, lẳng lặng nhìn cô con gái đang bình tĩnh xuất hiện trên kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang kia. Hắn biết rõ ràng tâm tình của Hứa Nhạc lúc này đang vô cùng bất an, nhất định là phi thường phức tạp. Thế nhưng hắn cũng chỉ cảm thấy lạnh như băng, cùng với một cỗ cảm giác tức giận dâng lên mãnh liệt. Sự bi thương, trầm mặc của Hứa Nhạc sau khi biết được tin tức Trương Tiểu Manh chết đi, hắn cũng đã tận mắt chứng kiến. Thế nhưng hóa ra tất cả mọi chuyện này chẳng qua là một cục diện do người khác cố ý xếp đặt ra. Người sắp xếp cái cục diện này có lẽ là có dụng ý riêng của hắn, thế nhưng mà cô con gái này nếu như lại có thể nhẫn tâm nhìn thấy người nam nhân là người yêu của mình lâm vào loại tuyệt vọng như thế này, mà lại không có bất cứ cảm xúc nào cả. Thật sự là có chút lạnh lùng, có chút lãnh huyết…
/930
|